1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74:

      Editor: Puck

      Mấy người Ôn Uyển ở chỗ trung tâm cứu trợ tạm thời, cũng coi như là chỗ an toàn, mà người kêu tiền tuyến, chính là chỗ gần nước lũ nhất, nơi đó vô cùng nguy hiểm, nếu trực tiếp kéo người , ai cũng e ngại.

      Người nọ vừa kêu, Ôn Uyển nghe lập tức vén rèm lên, cũng bất chấp tất cả lao ra lều, kêu với người kia: “Vị đồng chí kia, tôi đồng ý !”

      Tiền tuyến rất khổ, người bên kia càng cần , cũng hy vọng có thể thấy Giản Dung, muốn biết tình hình người đàn ông kia bây giờ có tốt .

      Ôn Uyển nhìn người đàn ông thét to, mặc quân trang, bên ngoài khoác áo blue trắng, lúc người đàn ông quay đầu nhìn Ôn Uyển, cũng lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: “Ôn Uyển, sao em cũng tới?”

      “Tiếu Nhiên, sao lại là ?” Ôn Uyển cũng vui vẻ, ngờ ở đây có thể gặp được người quen ở bệnh viện trước kia, mỗi lần làm nhiệm vụ, Tiếu Nhiên cũng lãnh phần.

      Tiếu Nhiên nhìn Ôn Uyển, cười cười: “ nhóc chết tiệt kia, ở đây mới bình thường, còn em mới là ngoài ý muốn, phải theo quân ở đơn vị sao?”

      Trong khoa, hai người khó tránh khỏi có chút quen biết, ở trong mắt Tiếu Nhiên, nhóc này chính là bướng bỉnh cố chấp, ngờ theo quân, còn theo chân làm nhiệm vụ, rốt cuộc vẫn có tính nhẫn nại.

      Ôn Uyển gật đầu, tiếp tục với Tiếu Nhiên: “Em cùng đơn vị tới, có phải muốn tiền tuyến phát thuốc , em cũng muốn .”

      Đây mới là việc chính, dù sao vào lúc này thích hợp để nhận biết người quen…, thời gian cấp bách như vậy, mỗi giây phút đều cần tranh đoạt.

      “Được rồi, em chuẩn bị chút, mười phút sau chúng ta xuất phát ở đầu đường, em qua đó là được.” Tiếu Nhiên gật đầu, nhóc này chính là như vậy, mỗi lần đều muốn đến tiền tuyến, Tiếu Nhiên thấy rất bình thường với quyết định của Ôn Uyển.

      Ôn Uyển “Ừ” tiếng, tiến vào trong lều
      [​IMG]
      thuyt, dhttseattle thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 75:

      Editor: Puck

      Mỗi ngày cứ như vậy, lần lượt gánh vác công việc vượt quá mức bình thường, Giản Dung tới rất nhiều lần cũng biết công việ của những nhân viên y tế kia, lúc vọt tới nơi trú quân của bộ phận hậu cần, Giản Dung nhìn nhóm nhân viên cứu hộ kia và đám lính cùng tham gia.

      Trong lúc nhất thời, tìm thấy bóng dáng Ôn Uyển, Giản Dung quay vòng hô lớn trong đám người: “Ôn Uyển! Ôn Uyển!”

      Mấy tiếng gọi, khiến mọi người khỏi nhìn sang phía Giản Dung, Giản Dung cũng hề để ý, cứ hô lớn như vậy, trong lòng càng thêm sa sút, vô cùng sợ tai họa vô tình, nước lũ càng vô tình.

      Ôn Uyển ở trong lều nghe thấy giọng quen thuộc, chạy ra cửa, ngước mắt nhìn sang thấy Giản Dung, mặc bộ quân phục rằn ri bẩn đến còn dáng vẻ gì, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, đây là cảnh tượng hùng vĩ chừng nào, cứ đứng ở đó tìm mình, gọi mình khắp nơi.

      Ôn Uyển biết Giản Dung tức giận, cũng rất quan tâm mình, rất nhớ nhung cũng như .

      Lao ra khỏi lều, Ôn Uyển cất cao giọng hô tiếng với Giản Dung: “Đây!”

      Nghe giọng Ôn Uyển, Giản Dung dừng bước, nhìn thấy Ôn Uyển đứng đó, bộ áo blue trắng, con mắt đỏ ngàu nhìn mình, Giản Dung đau lòng, thấp thỏm trong lòng, mệt mỏi mặt cũng bỏ xuống, lộ ra chỉ có nụ cười.

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cũng cười theo, trải qua kiếp nạn sinh tử, đây mới là cùng chung hoạn nạn, trở về lều ôm hòm thuốc của mình, Ôn Uyển chạy về phía Giản Dung.

      Bởi vì nhiều người, Giản Dung thu lại tính tình kia, trong mắt tràn đầy đau lòng, thuận tay nhận lấy hòm thuốc của Ôn Uyển: “Sao lại chạy tới đây?”

      “Em nhớ .” Ôn Uyển đỏ mắt, lúc lên đường Giản Dung vẫn hung dữ, mấy ngày nay khiến cho vô cùng khó chịu, rất muốn chửi mắng Giản [​IMG]
      thuytdhtt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 76:

      Editor: Puck

      ra Ôn Uyển cũng chỉ là nhóc mà thôi, mới có thế, nhóc này tức giận cái gì? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm nghĩ lại, bản thân là quân nhân, cũng có lúc phấn đấu quên mình.

      Ôn Uyển mím môi, cứ nhìn Giản Dung như vậy, thu dọn cho Ôn Uyển coi như xong, lúc này Giản Dung mới bưng nước , quay trở lại ngồi bên cạnh Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển, “ chỉ hy vọng em có thể thông minh chút, sống tốt, muốn em chịu khổ, em có thể hiểu ý ?”

      Ôn Uyển “Ừ” tiếng, gật đầu với Giản Dung: “Em hiểu vì tốt cho em, từ thương em, mà em cũng là quân y, là quân nhân, đó là chức trách của em, cũng giống như chức trách của .”

      Quần áo giống nhau, chức trách giống nhau, thậm chí trách nhiệm phải gánh vác còn nhiều hơn Giản Dung, phải chỗ nguy hiểm nhất, chính là áp lực phía sau lớn nhất.

      “Đúng, vợ cũng là quân nhân.” Khóe miệng Giản Dung khẽ nhếch lên, nhóc này vĩnh viễn tốt như vậy, tốt đến đau lòng người, cúi đầu, Giản Dung chặn hô hấp Ôn Uyển lại, mấy ngày tách ra, toàn bộ hóa thành hôn, đủ số đút vào trong miệng Ôn Uyển.

      Ôn Uyển ôm cổ Giản Dung, mặc cho Giản Dung hôn mình, ngửi mùi thân thể chỉ thuộc về Giản Dung, vĩnh viễn học được biểu lộ lòng mình như thế nào, nhiều thành đàn ông vụng miệng.

      Nhưng trái tim kia hơn bất cứ ai, mắt mù, cũng nhìn nhầm người, người đàn ông này đáng giá để giao phó cả cuộc đời.

      “Ừmh…” Đợi đến khi Ôn Uyển chịu nổi nụ hôn bá đạo mà nóng bỏng này, nhịn được than tiếng, lúc này Giản Dung mới lưu luyến buông nhóc này ra, nếu phải ở trong lều dựng tạm, sợ rằng nhịn được mà muốn nhóc này.

      Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, mặt khẽ ửng đỏ, khiến cho Giản Dung nhịn được phá ra cười, Ôn Uyển bĩu môi, khẽ nhíu mày, oán giận Giản Dung: “Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười, chưa từng thấy người đỏ mặt sao?”

      Người kia đen như vậy, [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 1:

      Editor: Puck

      Thời gian trôi qua rất nhanh, Ôn Uyển nghĩ có đứa bé nhanh như vậy, chuyện này khiến nhà họ Giản và nhà họ Ôn vô cùng vui mừng, nhất là ông cụ Giản, biết Ôn Uyển mang thai, vui vẻ hơn bất kỳ ai.

      Giản Dung cũng cười ngây ngô cả ngày, lúc mang lính cũng cứng nhắc như trước, thỉnh thoảng cũng giỡn, mọi người đều biết là công lao của chị dâu, ngược lại tính cách Ôn Uyển càng lúc càng lớn.

      Điểm này khiến Giản Dung nghĩ mãi mà hiểu, nhưng vợ mang thai, chuyện gì cũng phải là chuyện, làm lính, rành cái khác, chỉ có thể nhịn, huống chi đây phải là công thần của nhà họ Giản sao?

      Chủ nhật, ánh mặt trời ấm áp, mặc dù vào đông, ngược lại hề lạnh, trong phòng, Giản Dung chỉnh nhiệt độ điều hòa vừa phải, hầu hạ tiểu tổ tông.

      “Giản Dung, em muốn ăn mơ?” Ôn Uyển nằm giường, lật tạp chí trong tay, mặc dù mới hơn ba tháng, nhưng Giản Dung vui lòng phục vụ , có phúc hưởng, đúng ?

      Nghe tiếng Ôn Uyển, Giản Dung từ bên ngoài vào, lau nước tay vào quần áo, khẽ nhíu mày: “Mơ này ném rồi, kêu Giản Diêu gửi lại, hai ngày nữa đến, em chịu khó ăn đồ ăn vặt khác.”

      “Tại sao lại ném của em? Biết gần đây em vô cùng tham ăn mơ, sao lại ném?” Ôn Uyển bất ngờ ngồi dậy, ngước mắt nhìn Giản Dung, người đàn ông này, sao lại ném mơ của ?

      Giản Dung mất tự nhiên mở to mắt, giọng : “Vợ mang thai, ăn đồ phải do mua mới được, người khác mua ăn yên lòng.”

      Mơ kia
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 2:

      Editor: Puck

      Mẹ Ôn nhìn Giản Dung, vừa nghe lời này cũng biết ý định của cậu ta, cũng nhiều lời, cầm quần áo bên cạnh: “Vậy được, cũng còn sớm, mẹ ngủ trước, trong nồi hầm cách thủy có canh, cháo cũng có, lát nữa con ăn chút .”

      “Vâng mẹ, vậy mẹ ngủ sớm chút .” Giản Dung khẽ mỉm cười, mẹ Ôn gật đầu, xoay người trở vào phòng mình, Giản Dung tới trước mặt Ôn Uyển, cầm chén cháo bàn, bắt đầu đút cho Ôn Uyển.

      Ôn Uyển uống ngụm cháo, nhìn Giản Dung, chỉ thấy giọng bình tĩnh của Giản Dung: “Những ngày này thế nào?”

      nghe chị dâu rồi, phụ nữ mang thai rất khổ cực, chị dâu chính ủy cũng muốn chú ý nhiều chút, bọn họ có ở đây, rất lo lắng cho nhóc này.

      “Rất tốt, mẹ em ở đây mà.” Ôn Uyển mím môi cười tiếng, “Có phải nhớ em , trở lại trước?”

      Vốn tưởng rằng Giản Dung biết ngượng, hoặc được tự nhiên, ngờ người đàn ông này thản nhiên “Ừ” tiếng: “ cứ vui, đoàn trưởng lại dứt khoát như vậy, buộc , năm ngày, chỉnh đốn bọn họ cho gục xuống.”

      Ôn Uyển cười khanh khách, ăn ngon, ngủ ngon, ngược lại bực bội như lúc đầu, nhất là mẹ , tức giận tốt cho con, càng thêm ôn hòa nhã nhặn, trái tim cũng rộng lượng rất nhiều.

      người có mùi rươu, uống rượu hả?” Ôn Uyển khẽ nhíu mày, người đàn ông này uống rượu còn lái xe trở lại, rất an toàn?

      Giản Dung gật đầu, đút miếng cháo cho Ôn Uyển: “ uống thả người, hết cách rồi, uống chút thôi, dám uống nhiều.”

      “Lần sau cho phép!” Ôn Uyển lườm Giản Dung, khiến Giản Dung khẽ nở nụ cười: “Sao cảm thấy càng lúc em càng xinh đẹp?”

      “Đừng
      [​IMG]
      huyendothuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :