1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63

      Editor: Puck

      Ôn Uyển nghe lời ông cụ , rất thể giải thích được, Giản Dung có tư tưởng xấu sao? Lòng dạ người đàn ông này đen tối lắm, nhìn ngoài mặt ra được, trong xương đều hư, hiểu biết hay đều có cách, ngay cả lính của mình, còn rất thích tính kế .

      Nhưng trước mặt ông cụ, Ôn Uyển biết thể xấu Giản Dung, nếu ông cụ tưởng hai người tốt.

      “Ông nội, ông rất đúng, ấy có tâm tư.” Bạn xem, người mang theo lương tâm để , sao còn chột dạ chứ?

      Ông cụ nghe mà cười ha ha, đưa tay vuốt đầu Ôn Uyển: “Giản Dung đơn vị em giảng bài rồi, cháu theo ông nội ra ngoài chút, để ông nội khoe khoang cháu dâu của mình với đám bạn già kia.”

      “Dạ được!” Ôn Uyển cười ngọt ngào, đỡ ông cụ, hai người ra khỏi sân.

      Lên xe, Ôn Uyển lái xe mang theo ông cụ chung quanh, sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, có chỗ nào chơi tốt, ăn ngon, nhóc này đều biết , mang theo ông cụ, hai ông cháu ra ngoài dạo vòng!

      Ăn tôm nướng, mực nướng, lại dẫn ông cụ cửa Đông Hoa ăn mì sốt tương, ông cụ theo Ôn Uyển chuyện phiếm, có lần mình tới đây ăn mì sốt tương, thằng nhóc mang theo bạn tới đây ăn, là rất cay đắng.

      biết lúc bọn họ khổ cực, ăn mì sốt tương? Ăn trấu nuốt cải khác lắm, có lúc vừa đói, đói bụng rồi, chân núi nhìn thấy thứ gì có thể ăn, chỉ cần có độc, bọn họ đều ăn.

      Ôn Uyển nghe ông cụ chuyện xưa, lúc xế chiều lại dẫn ông cụ tứ hợp viện, Ôn Uyển là cháu ngoại ông cụ Hác, tất nhiên là người bên kia nhận ra, bình thường khen vài ba câu trước mặt ông cụ.

      cần biết là lòng hay trái với lòng? Thân phận địa vị đặt ở đó, lời dễ nghe, tóm lại là muốn đặt đầy bàn, cả đời người gom góp lại chỗ, chính là bản lãnh trong quá khứ, còn về sau so đứa , bây giờ cháu nội có vợ, lại bắt đầu so sánh đời này.

      buổi chiều, ông cụ theo đám bạn già chơi rất vui vẻ, Ôn Uyển ở bên cũng cảm thấy vui vẻ, thế hệ bọn họ, để ý tới lớn tuổi, chơi cũng đa dạng.

      Vẽ tranh, nặn hình nhân, hát giọng Bắc Kinh, tấu *, chơi cờ vây, cờ tướng, mạt chược, hát kinh kịch, mọi thứ đều đầy đủ hết, nếu tới chỗ này bạn còn biết, thế hệ trước đều có khả năng như vậy.

      (*) tấu : loại hình nghệ thuật của Trung Quốc, dùng nưhngx câu vui, hỏi đáp hài hước, hoặc hoặc hát để gây cười, phần lớn dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

      Ông nội Giản Dung, vẽ tranh vô cùng lợi hại, nhất là thư pháp, cứng cáp có lực, vừa nhìn biết là người luyện võ, từng giúp người, những thứ này là vinh quang thuộc về bọn họ, mặc dù trong quá khứ.

      Thời đại ngừng thay đổi, nhưng bọn họ cũng có niềm vui thú của bản thân, cần liều mạng dâng hiến nữa, bọn họ có nhiều thời gian hơn, phần lớn tiêu hao phương diện nghệ thuật

      Ông cụ chơi thỏa thích rồi, các ông trong đại viện cũng đều giải tán, Ôn Uyển lái xe, lại qua bên cửa Đông Hoa ăn cơm tối, chở ông cụ về nhà.

      Đến đại viện, trời tối đen như mực, đèn bốn phía cũng lục tục sáng lên, cảnh tượng trong đại viện chính là như thế, vừa đến ngày hơi lạnh, bên ngoài cũng vắng vẻ chút, người trẻ tuổi ở nhà, người già ngồi trong nhà xem ti vi.

      Đến nhà, Ôn Uyển dừng xe, sau khi xuống xe cầm áo khoác cho ông cụ, mở cửa đỡ ông cụ xuống xe, thuận tay khoác áo khoác lên cho ông cụ.

      Đỡ ông cụ vào nhà, hai người vừa vào nhà thấy Giản Dung cùng ba Giản mẹ Giản trở về rồi, nhìn thấy hai ông cháu chung, Giản Dung cũng lấy làm kinh hãi: “ ra em chơi cùng ông hả?”

      Vốn tưởng rằng nhóc này chơi với tụi bạn, thấy vẫn chưa trở về, gọi điện thoại hỏi thăm chút, ngờ là theo chân ông cụ ra ngoài dạo.

      “Đúng đó, mấy người cả ngày bộn rộn, cũng chỉ có cháu dâu đây hiếu thảo, mang theo ông ăn xong, lại tiêu khiển với nhóm bạn già kia.” Mặc dù mệt mỏi ngày, nhưng có thể nhìn ra ông cụ rất hưng phấn, “Cũng khoe đứa cháu tốt.”

      Chơi vui vẻ rồi, mặt cũng có vinh dự, dĩ nhiên là ông cụ đặc biệt vui mừng.

      Mẹ Giản và ba Giãn rất lâu chưa thấy ông cụ vui mừng như thế, mẹ Giản tiến lên, đưa tay đỡ ông cụ vào, cười với Ôn Uyển: “Con bé hiểu chuyện, con hiểu chuyện hơn thằng cọc gỗ Giản Dung này nhiều.”

      Dù sao Giản Dung cũng từ trường học thợ săn trở về, cũng là vinh dự, trở về liền bị các nơi gọi , suốt ngày bề bộn xong, dieendaanleequuydonn mẹ Giản bảo về cũng trở lại, khác nhau cũng phải rất lớn.

      Nhìn Ôn Uyển, Giản Dung kéo Ôn Uyển lên thẳng tầng , trở về phòng, cả người Ôn Uyển ngã xuống giường, mệt ít, Giản Dung tới xoa bóp cho Ôn Uyển, khỏi giọng cười : “Sao em lại còn mệt hơn ông nội vậy?”

      Nhìn tinh thần ông cụ phấn chấn, nhóc này ngược lại có sinh khí.

      “Buổi chiều mang theo ông ra ngoài ăn cơm, lại Tứ hợp viện, biết chứ ở đó có rất nhiều bậc bề , em vừa bưng trà rót nước, lại nở nụ cười, sao thử xem?” Ôn Uyển nhắm mắt hưởng thụ hầu hạ của Giản Dung.

      Cũng phải oán trách, trong số các bậc bề này có rất nhiều người là cấp dưới cùng bạn chiến đấu với ông nội, có người trẻ tuổi, đương nhiên phải hầu hạ.

      Giản Dung gật gật đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng, Ôn Uyển như vậy, gả cho mình, bộ đội chịu khổ, ở nhà mấy ngày cũng vô cùng khéo léo, rất bận, có thời gian cho Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng so đo, thậm chí câu oán trách cũng chưa từng .

      “Sáng mai phải trở về đơn vị, ngày nghỉ cũng hết, có nỡ bỏ trong nhà ?” Giản Dung hỏi Ôn Uyển, dù sao cũng là bé, lúc này mới vài ngày, lại phải theo trở về.

      Ôn Uyển ngồi bật dậy từ giường, kinh ngạc : “Sáng mai phải trở về à?”

      Hai mươi ngày trôi qua trong nháy mắt, còn chưa kịp chơi thêm với mẹ mấy ngày.

      “Đúng đó, vé máy bay đặt, đoàn trưởng rồi, chị dâu cũng phải làm, chúng ta trì hoãn mấy ngày này, đúng là biết xấu hổ.” Dù sao người ta phải nhân viên đội y tế, khó khăn lắm mới xin nghỉ phép tháng, lại giúp mình miễn phí hai mươi ngày, biết, chị dâu cũng nhìn mặt mũi đoàn trưởng.

      Ôn Uyển gật đầu, tỏ ý hiểu, dù sao làm quân tẩu dễ dàng, vừa là quân nhân, hai mươi ngày nghỉ cũng dài.

      Có chiến sĩ hai ba năm cũng thể nghỉ ngơi là chuyện thường xảy ra, dù là đến thời gian nghỉ kết hôn, cấp bách gọi trở lại cũng thường thấy.
      Last edited: 18/1/16
      honglakthuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 64

      Editor: Puck
      “Được rồi, ôm em tắm rửa, nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai còn phải lên máy bay.” Giản Dung ôm Ôn Uyển, để cho nhóc thu dọn chút.

      Tắm xong liền ôm Ôn Uyển trở về giường, ôm Ôn Uyển ngủ luôn, Ôn Uyển mệt kinh khủng, vùi trong ngực Giản Dung, trong chốc lát liền ngủ, mấy ngày nay, thỉnh thoảng cũng về thăm mẹ.

      Nhìn Giản Dung ở bên cạnh Ôn Uyển, dáng vẻ Ôn Uyển nhẫn nhục chịu đựng, mẹ Ôn hỏi Ôn Uyển, bây giờ đến nước này có từng hối hận ? Ôn Uyển chỉ cười cười, nếu hối hận hai năm trước trở lại.

      Sáng sớm hôm sau, Ôn Uyển và Giản Dung rời giường, cả nhà họ Ôn cũng bận rộn, giúp đỡ Ôn Uyển và Giản Dung sắp xếp đồ, đều là quà tặng của các nhà trong viện, thể mời đối phương đến tham dự hôn lễ, tối thiểu cũng nên mang ít thứ về nhà.

      Giản Diêu cũng tới đây từ sáng sớm, làm tài xế, giúp tay xách đồ lên xe.

      “Ủa, rồi.” ngang qua luôn hỏi câu như vậy, mẹ Giản liền theo người ta tán gẫu đôi câu, ra người ở đại viện cũng có thói quen, đứa bé làm lính về nhà hàng năm, mỗi lần trở về chỉ có mấy ngày lại quay về đơn vị.

      Thu dọn xong tất cả, Ôn Uyển và Giản Dung đứng đó, mẹ Ôn kéo tay Ôn Uyển, đau lòng nhìn con cưng của mình: “Phải chiếu cố bản thân, muốn ăn gì, muốn cái gì với mẹ tiếng, mẹ làm rồi kêu người đưa qua.”

      Ôn Uyển của bà là con như vậy, là thịt trái tim cũng quá đáng, nhưng con bé lớn, cuối cùng có cuộc sống và công việc của mình, bỏ được cũng có cách nào. die enda anle equyd donn

      Ôn Uyển khéo léo gật đầu, giọng trả lời: “Mẹ, mẹ yên tâm , cuộc sống trong doanh trại khá tốt, ăn uống ở đều có gì yên lòng.”

      Khi bạn dần lớn lên, cũng hiểu cái gì gọi là tốt khoe xấu che, sẵn lòng mặt tốt nhất của cuộc sống cho cha mẹ, Giản Dung cũng lẳng lặng đứng đó, với tính tình của , ra lời ngon tiếng ngọt, nhưng vĩnh viễn dùng hành động của mình để chứng minh.

      “Được, vậy mẹ yên tâm.” Mẹ Ôn cười gật gật đầu, trong hốc mắt đỏ.

      Ôn Uyển nhìn khắp chung quanh, lại nhìn thấy bóng dáng sư trưởng Ôn, nhịn được mở miệng hỏi: “Mẹ, cha của con đâu, cha đơn vị?”

      Thân là quân nhân, lần nghỉ phép sau biết là khi nào, thể nhìn thấy cha tới tiễn mình, Ôn Uyển cũng hơi thất vọng.

      Mẹ Ôn lắc lắc đầu, giọng : “Mẹ biết, sáng sớm cha con dậy ra cửa, gọi điện thoại cũng có ai nhận, chắc bận rộn việc đơn vị.”

      Sáng sớm bà dậy, cha Ôn Uyển ở nhà rồi, bà cũng chưa kịp tìm, vội vã tới nhà họ Giản chuẩn bị tiễn Ôn Uyển.

      Ôn Uyển “Oh” tiếng, Giản Diêu ở bên kia cười : “Thu dọn xong, lên đường thôi, ngộ nhỡ đường bị kẹt xe bị trễ máy bay.” Bắc Kinh mà tắc, nhất định tốn chút thời gian, nếu vậy kịp giờ lên máy bay.

      “Được rồi, lập tức tới ngay.” Giản Dung đáp tiếng, ôm Ôn Uyển, cung kính làm quân lễ với cha mẹ mình và mẹ Ôn, thiên ngôn vạn ngữ *, dùng quân lễ đại biểu, nhiều cũng chỉ là suông.

      (*) thiên ngôn vạn ngữ: ngàn điều muốn

      Theo Ôn Uyển lên xe, Giản Diêu cũng lên ghế lái, lái xe chạy nhanh ra ngoài, vẫn thói chạy như bay, là người đàn ông quen phách lối, ai cũng được.

      Ôn Uyển dựa vào bả vai Giản Dung, mặc dù biết cha rất bận, nhưng đáy lòng vẫn hy vọng cha có thể tới tiễn .

      Khi xe quẹo ra khỏi nhà Giản Dung, thuận đường thẳng, Ôn Uyển nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc quân trang ở cách đó xa, bóng dáng quen thuộc khiến Ôn Uyển đột nhiên ngồi dậy, quay cửa kính xe xuống, hô to qua cửa sổ: “Cha!”

      Giản Dung cũng nhìn thấy sư trưởng Ôn, mở miệng với Giản Diêu: “Giản Diêu, dừng xe!”

      Xe vừa dừng lại, Ôn Uyển liền mở cửa xe, vừa định xông về phía sư trưởng Ôn, chỉ thấy sư trưởng Ôn khoát tay với Ôn Uyển, cao giọng : “ , , cha về nhà, có thời gian trở về thăm mẹ con chút.”

      xong sư trưởng Ôn chạy , nhìn bóng lưng kia, lúc thường có thể thấy, cha rất tuấn, mẹ đời này may mắn nhất chính là gả cho cha, có thể cho bà cảm giác an toàn.

      Ôn Uyển bình tĩnh đứng đó, chỉ có biết cha muốn lời từ biệt với , chỉ muốn đến nhìn cái.

      thôi, lên xe thôi.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trực tiếp ôm Ôn Uyển lên xe, cài dây an toàn, kêu Giản Diêu lái xe ra sân bay, dọc theo đường Ôn Uyển đều trầm mặc, trầm mặc hiếm thấy.

      Đến sân bay, Giản Diêu cầm đồ giúp hai người, trực tiếp đưa vào bên trong, ở trong sảnh chính, Giản Dung cầm đồ nhìn Giản Diêu, trầm giọng : “Diêu, em cũng còn , ở nhà, em phải thường thay chăm sóc cho ông cụ và cha mẹ , làm lính cho tốt, biết chưa?”

      “Yên tâm , có chuyện gì em trở về xem.” Giản Diêu vẫn cười cà lơ phất phơ, làm cho người ta có cảm giác là người đàn ông đáng tin cậy, lại khó có thể nắm trong xương. die.endanl/equ,ydon

      “Đừng chỉ đồng ý ngoài miệng, đừng khiến cha em tức giận, nuôi em lớn như vậy cũng dễ dàng.” Ôn Uyển cũng nghiêm mặt dạy dỗ Giản Diêu, những ngày này cũng được mở mang kiến thức, Giản Diêu luôn có bản lĩnh khiến chú hai dậm chân, để ý nhiều người ít người mở miệng liền mắng.

      Giản Diêu nhìn Ôn Uyển cười: “Biết cái gì chứ? Em và cha em càng tranh cãi càng thân thiết, cãi lại, cha em còn quen đấy.”

      Có tình cha con như vậy, Giản Diêu cho là ít ra mình cùng cha mình chính là như vậy, coi như gây chuyện, cha cũng có cách kiếm ra lỗi mắng .

      cho em là vì muốn tốt cho em, nhớ để tâm chút.” Giản Dung liếc nhìn Giản Diêu, Giản Diêu cười cười: “Được rồi được rồi, nhanh , đối xử tốt với chị dâu , chúc chị sớm sinh quý tử.”

      xong, Giản Diêu xoay người bước nhanh, cứ đưa lưng như vậy về phía Giản Dung và Ôn Uyển, đưa tay vẫy vẫy.

      Giản Dung cũng quản nhiều, Giản Diêu nhìn đáng tin cậy, trong lòng cũng hiểu, cần nhiều.

      Cầm đồ, kéo Ôn Uyển đổi vé lên máy bay, hai người lên máy bay, đối với Ôn Uyển, tâm tình về nhà hoàn toàn khác với tâm tình khi trở về doanh trại, người cả đời này, giữa tình và tình thân, luôn mong đợi, có lẽ đây chính là cuộc sống, phải có chỗ lấy hay bỏ.

      Mấy giờ bay, nhanh chóng đáp xuống thành phố G, máy bay vững vàng trượt sân băng.

      Máy bay hạ cánh, cầm quà tặng, Ôn Uyển và Giản Dung ra khỏi sân bay, chỉ thấy lái xe tiểu Lưu đứng ở cửa sân bay chờ, vừa thấy Ôn Uyển và Giản Dung ra ngoài, tiểu Lưu lập tức sải bước qua, hành quân lễ với hai người: “Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu!”
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      honglakthuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65

      Editor: Puck
      Nụ cười thà phúc hậu quen thuộc, mặt ngăm đen, đôi mắt kia hoàn toàn trong veo, khiến Ôn Uyển hơi rời khỏi tâm lý chia xa.

      “Đợi rất lâu rồi chứ?” Ôn Uyển hỏi tiểu Lưu, bởi vì xác định thời gian cụ thể, Ôn Uyển đoán chừng cậu ta tới đây từ sáng sớm, tiểu Lưu cười cười: “Em cần phải vậy.”

      xong tiểu Lưu giúp Giản Dung cầm đồ, bỏ vào phía sau, Giản Dung kéo Ôn Uyển leo lên xe.

      Tiểu Lưu cho xe chạy, chở hai người rời khỏi sân bay, Giản Dung nhìn tiểu Lưu lái xe, trầm giọng hỏi: “Trong đơn vị có chuyện gì chứ?”

      Những ngày này ở đây, Giản Dung cũng lo lắng, tuy đoàn trưởng có thể làm hết tất cả, nhưng tính đoàn trưởng nóng nảy, nếu có chuyện xảy ra, sau khi trở về, có phải muốn chửi trận.

      “Đều rất tốt, có việc gì, doanh trưởng doanh ba mang lính tồi, mọi người đều khen ấy.” Tiểu Lưu cười trả lời Giản Dung, ánh mắt chọn đối tượng của phó đoàn Giản quả nhiên tệ.

      Giản Dung gật gật đầu, thằng nhóc doanh trưởng doanh ba kia có tiềm lực, cũng đặc biệt nghe chỉ bảo, người sợ có, chỉ sợ để tâm học.

      Ôn Uyển ngồi bên đó nghịch điện thoại di động, cũng hỏi nhiều, Giản Dung vừa định mở miệng hỏi tiếp tiểu Lưu trước: “Đúng rồi, phó đoàn Giản, quân y Trần tới đơn vị.”

      “Quân y Trần, quân y Trần nào?” Giản Dung khẽ nhíu mày, đơn vị lại tuyển quân y mới? Đúng là tệ đối với chiến sỹ bọn họ, rốt cuộc là mặt mũi đoàn trưởng Triệu lớn.

      Tiểu Lưu cười cười, cao giọng trả lời: “Quân y Trần Huệ đó, phó đoàn Giản, ngài nhớ ?”

      Lúc này mới sau hai năm, quên người ta, phó đoàn Giản, rốt cuộc để ý tới khác, chỉ có chị dâu mới có thể khiến cho phó đoàn Giản từ người đàn ông cứng rắn kiên cường hóa thành ngón tay mềm.

      “Trần Huệ?” Giản Dung khẽ nhíu mày, trong đầu tìm kiếm cái tên này, bao lâu sau, chợt cất cao giọng: “Trần Huệ, em họ chị dâu nhà đoàn trưởng?”

      Trước khi trường học thợ săn, chị dâu liền sắp xếp cho xem mắt, vốn muốn nhưng chị dâu tập trung tinh thần tiếp cận, kia lại có ý đó, lúc đó thể ràng để người ta chết tâm, sợ làm cho đó và chị dâu khó chịu. die enda anleq uuydonn

      gặp đó là việc đầu tiên, hai lời, lập tức trốn , cần biết là mang nặng chạy việt dã, hay là huấn luyện dã ngoại, có thể tránh được mấy ngày mấy ngày, khi đó đàn ông bộ đội đều có tâm tư.

      Ước gì phái đại biểu cầu xin kia, có chuyện gì đừng quên chạy khỏi đoàn 731, phó đoàn Giản thoải mái, lại còn ngày ngày kéo bọn họ tập huấn dã ngoại, đến huấn luyện đều vô cùng khổ.

      Ở trong đơn vị, khi bạn huấn luyện xong rồi còn có thể ăn cơm nóng, nhưng huấn luyện dã ngoại giống vậy, gặp đồ ăn có ăn, thấy đồ ăn được ăn, phải thay phiên nhịn đói, coi như gặp được đồ ăn còn phải tự mình động tay vào làm.

      “Ngài nhớ ra rồi?” Tiểu Lưu nhìn qua kính chiếu hậu, liếc nhìn Giản Dung hỏi, xem như nhớ ra rồi, bằng trở về doanh trại, gặp phải kia, hai người có nhiều ngượng ngùng? đó cũng khó chịu.

      Giản Dung lạnh lùng sa sầm trong nháy mắt: “ ta có chuyện gì, tới doanh trại làm gì?”

      Quân y ngây ngốc ở bệnh viện, có chuyện gì liền chạy tới đoàn bọn họ, rất rảnh rỗi sao? Ban đầu nếu phải tự trong nhà giới thiệu đối tượng, buộc kết hôn, có cách nào ràng với ta.

      biết, chính là biết ấy tới đơn vị.” Tiểu Lưu trả lời chi tiết, người thân của chị dâu nhà đoàn trưởng cũng xin phép , chỉ có điều lúc giúp Giản Dung thu dọn nhà cửa, tình cờ nhìn thấy ta còn rất giật mình.

      đợi Giản Dung , Ôn Uyển vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Trần Huệ, là ai vậy?”

      biết Giản Dung nhiều năm như vậy, rất ít khi nhìn thấy Giản Dung mất khống chế như vậy, còn là , hơn nữa, lại còn là em họ của chị dâu nhà đoàn trưởng, khiến Ôn Uyển có dự cảm xấu.

      Giản Dung quay đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Ôn Uyển: “ có chuyện gì, chính là người thân nhà đoàn trưởng.”

      Chuyện như vậy thể để cho nhóc này biết, nếu sợ rằng có thể làm ra chuyện gì đó, khó khăn lắm mới sóng êm gió lặng, cũng muốn để cho cuộc sống này thoải mái.

      sao?” Dĩ nhiên Ôn Uyển dễ lừa gạt như vậy, nhìn Giản Dung đầy thâm ý, quay đầu hỏi tiểu Lưu: “Tiểu Lưu, cậu Trần Huệ là ai? Tôi là chị dâu, làm quân nhân, cậu thể lừa gạt tôi, nếu chính là tôn trọng thủ trưởng, trung thành với quân đội.”

      Mặc dù lúc này hề có liên quan gì, nhưng Ôn Uyển chút khách khí chụp mũ cho tiểu Lưu, nhìn chị dâu thùy mị điềm đạm, tiểu Lưu ngờ chị ấy ác như vậy, ràng bức đến đường cùng.

      Phó đoàn Giản dám , nào dám tiết lộ, lúc ấy là lắm miệng, sao lại nhắc tới ta mà quên mất chị dâu còn ở bên cạnh.

      “Chị dâu, chuyện như vậy…” Tiểu Lưu muốn lại thôi, quay đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Giản Dung, ánh mắt nếu biết phân biệt được tình thế mà mò, còn dám phá đám, để cho thằng nhóc chết tiệt này lăn đến bộ phận nhà bếp.

      Ôn Uyển thấy Giản Dung nhìn tiểu Lưu chằm chằm, đưa tay véo Giản Dung, cắn răng nghiến lợi: “ , còn cho người ta , lại dám uy hiếp cậu ta, ở nhà bảo đảm với ông nội thế nào, bảo đảm với ông ngoại em và cha mẹ em thế nào.”

      rồi đấy, toàn tâm toàn ý với , trung thành với vợ chính là trung thành với quân đội, ngờ Giản Dung định tính toán nhặt, quá khinh thường người đàn ông này rồi.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trong lúc nhất thời có cách nào, đành cười: “Đây phải ở bên ngoài sao? Về nhà , nhất định giấu giếm chút nào toàn bộ cho em biết.”

      Dù sao giấy cũng gói được lửa, chuyện như vậy mà , Ôn Uyển chịu dừng lại, tính cách ấy cố chấp, chừng chạy sang hỏi chị dâu nhà đoàn trưởng, đây là người an phận, chừng ra đủ kiểu, chẳng bằng bản thân mình tự khai.

      “Đây chính là , ngay trước mặt nhân viên cảnh vệ của , em làm khó , trở về nếu dám lừa gạt em, hai chúng ta lập tức ly hôn.” Ôn Uyển lườm Giản Dung, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      nghĩ tới nhanh như vậy có bí mật, Giản Dung quả nhiên được.

      Giản Dung hoàn toàn trợn tròn mắt, ai này nhẫn nhục chịu đựng, ai tính tình này mềm yếu?

      cho phép em hươu vượn, động tí là chuyện ly hôn, là đứa bé trêu đùa ông nội sao?” Giản Dung hỏi Ôn Uyển, ban đầu lòng dạ muốn kết hôn với , bây giờ lật trời, động chút là đòi ly hôn, huống chi, chuyện này còn rất khó giải thích?

      Tiểu Lưu lái xe cố gắng nén cười, nếu người khác biết phó đoàn Giản sợ vợ, sợ đến như vậy, chừng còn há hốc mồm.
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66

      Editor: Puck

      Sau khi Ôn Uyển lườm Giản Dung, chẳng thèm tiếng vô dụng nào, chờ trở về đơn vị, xem Giản Dung giải thích như thế nào?

      Tiểu Lưu lái xe rất nhanh, đến đơn vị là ba, bốn giờ chiều, vốn định hôm nay huấn luyện lính, nghĩ lại, Giản Dung nhớ ra, hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ.

      Xe lái thẳng đến khu người nhà, đến trước tòa nhà, tiểu Lưu ngừng xe xong, Giản Dung và Ôn Uyển xuống xe, chuẩn bị lấy đồ từ phía sau ra, lấy đồ này nọ, tiểu Lưu cũng nhanh chóng tới giúp.

      Ôn Uyển kéo va li định vào nhà, chỉ thấy có hai từ trong nhà đoàn trưởng ra, mặc quần áo màu xanh lam, dĩ nhiên là chị dâu nhà đoàn trưởng và khác.

      Ngược lại đây là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy đó, mặc dù lần đầu tiên, nhìn sang thể là xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác là thoải mái.

      Ôn Uyển có thể cảm nhận được này quang minh chính đại quan sát mình.

      “Hai người tính toán trở lại?” Chị dâu nhà đoàn trưởng, Hàn Hề, mở miệng trước, “Sao rồi, hôn lễ thực thuận lợi chứ?”

      “Rất thuận lợi, chị dâu, những ngày này cảm ơn chị.” Ôn Uyển cười trả lời với chị dâu, giúp trực ban hai mươi ngày, Ôn Uyển biết cảm ơn người ta như thế nào, hai năm mới có kỳ nghỉ, cũng dễ dàng.

      Hàn Hề cười cởi mở: “Xem em khách khí với chị kìa?” Lần trước sau khi đánh trận với Ôn Uyển, ngược lại hiểu sao chị dâu nhà đoàn trưởng thân cận với Ôn Uyển hơn, có lẽ thích tính tình bộc trực thẳng thắn của Ôn Uyển.

      Giản Dung cũng cười với Hàn Hề: “Chị dâu, làm phiền chị và đoàn trưởng.” Ngay sau đó làm quân lễ theo tiêu chuẩn, chọc Hàn Hề khẽ cười.

      thêm nữa, Giản Dung cầm quà, xoay người định trở về nhà, đứng bên cạnh Hàn Hề giọng mở miệng: “Giản Dung, nhận ra em sao?”

      vẫn đứng ở đó, mở miệng, để xem xem Gảin Dung có thể chủ động với , ngờ người đàn ông này nhìn thấy cũng giống như thấy, thái độ thèm để ý này khiến cho Trần Huệ thoải mái.

      Trước kia, lúc chị họ giới thiệu biết Giản Dung, người đàn ông này cứ núp chung quanh, mới đầu tưởng do tham gia quân ngũ, nhìn thấy con xấu hổ, cũng chủ động chút, phải người có dáng vẻ kệch cỡm, lại nghĩ đến sau đó Giản Dung về nhà kết hôn.

      Về sau nữa trường học thợ săn, cũng mấy ngày trước nghe chị họ , Giản Dung trở lại, dẫn theo vợ xinh đẹp, còn theo Giản Dung theo quân, mới tới đây nhìn Giản Dung.

      Lúc thấy vết sẹo mặt Giản Dung, cũng hơi sửng sốt, cần hỏi cũng biết lúc ở trường học thợ săn trải qua cái gì.

      Giản Dung nghe tiếng gọi của Trần Huệ, thể ngừng bước, nhiều người như vậy, nếu thẳng, làm này mất thể diện, Hàn Hề ở bên cạnh cũng lúng túng, Ôn Uyển cứ nhìn Giản Dung như vậy, chờ Giản Dung trả lời như thế nào.

      phải nhận ra, mấy năm gặp, vẫn rất tốt chứ?” Giản Dung cười cười, giọng khách khí mà xa lánh, nghe ra được là cố ý.

      Trần Huệ nhìn Giản Dung, mím mím môi: “Rất tốt, chỉ ghé thăm chút.”

      Hàn Hề ở bên lặng lẽ đưa tay đụng Trần Huệ cái, rốt cuộc con nhóc này hôm nay xảy ra chuyện gì?

      Giản Dung kết hôn rồi, vợ cũng ở đây, gây ra hiểu lầm có thể cãi nhau, đây phải là làm cho người ta thêm phiền, tìm phiền toái cho chính ủy sao?

      “Được, hai người cứ chuyện tiếp , tôi đây còn bận.” Giản Dung xong thẳng vào nhà, để mặt mũi cho ta, còn muốn cần mặt mũi cũng chính là chuyện của ta.

      Ôn Uyển nhìn thấy Giản Dung trở về nhà, kéo va li tiến vào, cũng chú ý tiếng với chị dâu, tiểu Lưu cũng giúp mang đồ vào, sau đó rời , đây là chiến muốn thăng cấp, cậu rút lui sớm chút tốt hơn.

      Lúc Giản Dung khép cửa phòng lại, Hàn Hề quay đầu nhìn Trần Huệ, rất tức giận mở miệng: “ phải chứ, con nhóc này, xảy ra chuyện gì? Người cũng kết hôn, lúc ấy Giản Dung có ý tứ thẳng ra, em cũng phải ai thèm lấy?” die enda anle equuydo onn

      nhóc này do cha mẹ nuông chiều thành hư, chút đúng mực cũng có, làm hư chuyện của người khác cũng làm mất mặt mình.

      đúng, em thế nào? Em nghĩ như thế nào như thế ấy, hơn nữa, em rất hiểu, em kém kia ở chỗ nào? Là hoàn cảnh nhà ta tốt hơn em, hay là ta ưu tú hơn em?”

      Dù sao bối cảnh của cũng kém, cha mình ở trong quân khu cũng có tiếng .

      Hơn nữa, là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong viện, bàn về lý lịch, bàn về bối cảnh, kém chỗ nào?

      Coi trọng Giản Dung, hôm nay bị người làm mất mặt, vẫn có cảm giác mình kém người kia, từ đến lớn, chưa từng nghĩ chiếm được đồ mình muốn.

      Hàn Hề nhìn Trần Huệ, khóe miệng cười lạnh tiếng: “Em là ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy thế giới bên ngoài, em ấy, cái gì cũng hiểu, em cho rằng có thể dựa vào cha mẹ chống đỡ cho em cả đời? Tỉnh ngộ !

      Nếu phải là em họ , câu cũng lười , chuyện tình cảm này, có thể liên quan đến bối cảnh và quan hệ sao? Hơn nữa, với bối cảnh của Ôn Uyển, con bé này đúng là tròng trắng mắt mù, so với ấy?

      Lúc Ôn Uyển đưa bộ quần áo, vô cùng buồn bực, đưa hàng hiệu quốc tế, hơn nữa còn là giá trị xa xỉ, sau lại chuyện với mẹ mình mới biết, Ôn Uyển là cháu ngoại của ông cụ Ôn.

      Nhà mình cũng có nội tình, vừa nghe bối cảnh này, Hàn Hề càng lúc càng cảm thấy, nhóc đó gả cho Giản Dung, là đóa hoa tươi, cắm ở cái gì kia người.

      “Chị họ, chị gì vậy?” Trần Huệ vui rồi, hiểu vì sao chị họ lại chuyện giúp người ngoài.

      Hàn Hề liếc nhìn Trần Huệ, lười phải nhiều: “Về nhà hỏi thăm cha em xem, cũng trở về , doanh trại phải là nơi tùy tiện, có chuyện gì đừng lộn xộn ở đây.”

      xong Hàn Hề lập tức xoay người trở về nhà, để lại Trần Huệ tức giận .

      Ôn Uyển ngồi ghế sa lon trong phòng, nghe ràng lời bên ngoài, ta hơn ? Nhân duyên giữa ta với Giản Dung hề cạn?

      Giản Dung thu dọn đồ xong, từ trong phòng ra ngoài, tới bên cạnh Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển trầm mặt ngồi ở đó, cũng chuyện, cũng bất động, thở dài: “Bên trong vốn có chuyện gì, em cần tìm thoải mái cho mình, được , nhóc?”

      ra cũng có bao nhiêu chuyện, cũng có thể hiểu tính tình Ôn Uyển.

      Ôn Uyển ngước mắt liếc Giản Dung, giọng vô cùng bình tĩnh: “Em chờ giải thích, giải thích xong rồi em mới biết, bản thân có phải tìm thoải mái ?”
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67

      Editor: Puck -

      Ngược lại phải nghe Giản Dung giải thích, có thể ra lý do. Hơn nữa, vừa rồi đó ràng là ra oai.

      Khiến Ôn Uyển cũng cảm thấy rất thoải mái, phải bình dấm chua, nhưng mà đối phương công khai khiêu khích, là người cũng nên tức giận.

      “Chuyện cũng lớn, chỉ có chút chuyện như thế này.” Giản Dung nhẫn nại, giải thích với Ôn Uyển.

      Ở trong đơn vị, chỉ riêng chính ủy thường quan tâm tới cuộc sống các chiến sỹ, các chị dâu, mấy người có lòng cũng lưu ý giúp chiến sỹ, cũng phải thích lo chuyện bao đồng, bản thân làm quân tẩu cũng biết.

      Là đàn ông tham gia quân ngũ, khó tìm vợ, có tiền cũng có danh lợi, lại suốt ngày sống trong đơn vị, gần như cắt đứt liên lạc với bên ngoài, chính là gặp gỡ cũng khó khăn.

      Tuổi chút còn may, còn giống như Giản Dung, sắp 27, 28 tuổi, trưởng thành chứ còn nữa, lại kéo dài chuyện này, chính ủy cũng từng giới thiệu, nhưng tính tình Giản Dung bướng bỉnh, , chính ủy cũng làm khó, thế nào cũng vô dụng.

      Chính ủy chuyện đó với đoàn trưởng, tính tình đoàn trưởng nóng nảy, liền bắt đầu mắng Giản Dung: “Thằng nhóc này, cậu giải quyết tốt vấn đề sau nhà, sao có thể dẫn lính tốt chứ? Con người khác cũng lớn như vậy, cha mẹ của cậu nghĩ như thế nào? Cậu bất hiếu, biết ?”

      Mắng mắng rồi, Giản Dung vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, để ý. Đoàn trưởng Triệu rất bất đắc dĩ, oán trách Giản Dung phải gì đó trước mặt vợ.

      Vợ đoàn trưởng Triệu, Hàn Hề vừa nghe, lập tức nảy ra tính toán nhặt, tự mình giới thiệu em họ - Trần Huệ - cho Giản Dung, để cho Trần Huệ có chuyện gì tới đơn vị chơi chút, cũng tình huống cho Giản Dung.

      Vì để cho hai người gặp mặt, đoàn trưởng Triệu kêu Giản Dung đến nhà mình ăn cơm, thấy Giản Dung mới biết được là để cho xem mắt, này, nhìn thấy còn chưa tính, nhìn thấy rồi muốn trực tiếp chạy .

      chỉ riêng này mất mặt, ngay cả nể mặt chị dâu và đoàn trưởng cũng có, Giản Dung là người tim phổi, tốt xấu gì cũng nhận nhân tình của người ta, còn cách nào, ngồi xuống ăn cơm.

      Cơm nước xong, nghĩ thầm phải tìm cơ hội rời , ai nào ngờ chị dâu mở miệng, này chờ chị dâu mở miệng tự trước: “Lần đầu tiên tới đoàn 731, cũng quen, làm chủ nhà, có phải nên dẫn em xem chung quanh chút ?”

      Lần đầu tiên Trần Huệ nhìn thấy Giản Dung lập tức động lòng, mấy năm nay, bản thân ưu tú, bối cảnh cũng tốt, vốn là cao ngạo, có thể nhìn vào mắt nhiều lắm, hơn nữa rất thích bắt bẻ.

      Nhưng Giản Dung lại là ngoại lệ với rồi, dáng vẻ Giản Dung dễ coi, lại là người rất ưu tú, nghiêm trang nghiêm túc, người như vậy rất thích hợp sống chung, có tâm địa gian xảo. die enda anle equuydonn

      Cho nên đồng ý cùng Giản Dung tìm hiểu lẫn nhau, thử quan sát chút, nhưng Giản Dung nhiều, chị họ hỏi câu, liền ừ tiếng, thêm bớt chữ, điều này khiến Trần Huệ rơi vào khó khăn, có cách nào, chỉ có thể chủ động mở miệng.

      Đối với Trần Huệ, đều là người trưởng thành, người nào chủ động cũng vậy, cho đôi bên cơ hội mà thôi.

      Theo đề nghị của Trần Huệ, Giản Dung vẫn hơi khổ sở, cũng chờ mở miệng, Hàn Hề trước, chủ động lôi kéo Giản Dung, đẩy hai người ra ngoài dạo vòng, Giản Dung vô cùng bất đắc dĩ, liền dẫn theo này dạo quanh đơn vị.

      Trong lòng thầm cầu nguyện, này về sớm chút, ai ngờ này đặc biệt vui vẻ, Giản Dung nhiều liền tìm đề tài tán gẫu, theo Giản Dung vòng quanh sân huấn luyện vài vòng, thỉnh thoảng Giản Dung hỏi có mệt , vốn định nếu mệt về sớm chút.

      Nhưng lời Giản Dung , Trần Huệ nghe được lại là chủ động quan tâm, trong lòng rất cảm động, chỉ mệt, chuyện phiếm với rất vui vẻ, còn cách nào, lại tiếp tục lắc lư với ta.

      Vất vả lắm mới lắc lư đủ, này chủ động mở miệng phải về, trong lòng thở phào nhõm, nhìn Trần Huệ: “Vậy được, tôi với chị dâu tiếng, để nhân viên cảnh vệ tiễn về?”

      Xem ra lần sau phải chạy trước.

      đưa em về sao? Đây là lễ phép căn bản.” Trần Huệ với vẻ mặt đương nhiên nhìn Giản Dung, ánh mắt ấy để cho người ta cảm thấy, đây chính là chuyện bạn nên làm, Giản Dung cứ nhìn Trần Huệ như vậy, mím mím môi, biết nên gì.

      Trần Huệ nhìn dáng vẻ của Giản Dung, lập tức cười rộ lên: “Để cho tiễn em về, cũng phải khiến lấy em qua cửa, có khó xử sao?”

      phải, phải như nghĩ.” Giản Dung biết làm sao, nên cự tuyệt Trần Huệ như thế nào, nhất là lúc đối phương thoải mái, cũng giống như bạn, là phụ nữ, có đất dung thân.

      Trần Huệ thở dài: “Người đàn ông làm lính có ai mắc cỡ ngại ngùng như cả, em chỉ cảm thấy tệ lắm, chúng ta có thể quen biết, thể khẳng định chắc chắn vào lúc này, em cũng phải người tùy tiện như vậy.”

      xong Trần Huệ kéo Giản Dung trở về khu người nhà, Giản Dung liền vội vàng tránh ra, còn cách nào, chỉ có thể tiễn Trần Huệ về.

      Hàn Hề vừa nghe đưa trở về rồi, chính xác là có tin tức tốt, lúc có chuyện gì để Trần Huệ tới đây, Trần Huệ cũng vô cùng vui mừng, nhưng cứ đến Giản Dung núp , cho dù ai cũng tìm được người.

      Về sau, Giản Dung có việc gì, đoàn trưởng ra tin tức, đoàn trưởng cho rằng Giản Dung có lòng với đó, dĩ nhiên chủ động , Giản Dung vừa biết Trần Huệ sắp tới đơn vị, lập tức mang theo toàn bộ lính huấn luyện dã ngoại.

      “Chuyện chỉ đơn giản như vậy, sau đó về nhà lại đụng phải em, tiếp theo cha mẹ em coi trọng , là đào được vật quý ở quán bên đường, nhặt được tiện nghi.” Giản Dung cứ thẳng thắn với Ôn Uyển như vậy.

      Ôn Uyển quay đầu nhìn Giản Dung, hơi híp mắt: “Ý của là em làm hư chuyện tốt của , giống như con người ta ngã vào vậy, nếu vui, dạo cùng ta, đưa ta trở về, có thể bóp chết sao? Bóp chết rồi, em phụ trách!”

      Lúc phụ nữ ghen thể đạo lý, cho dù Ôn Uyển cũng như thế, nghĩ tới Giản Dung và kia dạo vài vòng quanh sân huấn luyện, liền tức khí lên, từ khi theo Giản Dung theo quân đến giờ, Giản Dung còn chưa từng mang theo dạo vòng quanh đơn vị.

      Giản Dung vừa nghe, lập tức rối loạn, đây tính là vặn vẹo kiếm rắc rối đó, sau tuyết lông ngỗng là cái gì? phải vì mặt mũi con người ta sao?

      “Bà ơi, em kêu khai, khai chữ cũng sót, em thể chơi trò trẻ con như vậy?” Vẻ mặt Giản Dung thất bại nhìn Ôn Uyển.





      Chương 68


      Editor: Puck

      Cổ nhân cái gì mà thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, kháng cự nữa đánh chết, nhưng khai ra, chữ cũng thiếu, sao Ôn Uyển lại có thái độ này, cũng ta ngã vào , lúc ấy thái độ của Trần Huệ là như vậy.

      Ôn Uyển nhìn vẻ mặt thất bại của Giản Dung, càng tức giận, khuôn mặt nhắn đỏ bừng: “Giờ sao? Em sai sao? nên thành khai báo sao? Hơn nữa, em theo , em ràng còn uất ức rồi, lại có thể lộ ra .”

      chưa bao giờ nghĩ tới trong thế giới của Giản Dung xuất , cũng chưa từng ý thức được có người tới giành Giản Dung với .

      “Em suy nghĩ nhiều, biết em uất ức, nhưng mà với kia vốn có chuyện gì, nghe chút đạo lý, được ?” Giản Dung còn thiếu nước khóc, kiên nhẫn dụ dỗ Ôn Uyển.

      biết nhóc này nổi nóng, hôm nay mới từ trong nhà tới, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ thoải mái, vừa tới lại nhìn thấy Trần Huệ, suy nghĩ trong lòng cũng khó tránh khỏi bị rối loạn, vốn suy nghĩ.

      Ôn Uyển đẩy Giản Dung ra, tức giận : “Em mới cần nghe ngụy biện, nếu khi đó bị gọi về, chừng tốt hơn với ta rồi, vòng quanh đơn vị với ta, nhiều vòng như vậy, hơn nữa, tất cả đều là lời phía của , em mới cần nghe.”

      Nam đuổi theo nữ cách tầng lụa mỏng, nếu kia vẫn chấp nhất, mới tin Giản Dung cảm động, Ôn Uyển đứng dậy rời khỏi phòng khách, thèm để ý tới Giản Dung.

      “Được rồi, sai rồi, nên nhiều vòng như vậy quanh đơn vị với kia, lúc đó nên nghiêm túc cự tuyệt, ta đòi hỏi.” Giản Dung đứng dậy lập tức đuổi theo, “Bà , đừng nóng giận, chọc tức bản thân, đáng.”

      chưa từng nghĩ tới lúc cố tình gây có thể biết ăn như vậy, cho nên đừng hòng giảng đạo lý với phụ nữ.

      Ôn Uyển để ý tới Giản Dung, tới góc tường, lôi va li ra, thuận tay mở khóa, bắt đầu lấy thứ gì đó trong ngăn tủ, bỏ vào trong va li.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, lập tức trợn tròn mắt, sững sờ mở miệng: “ phải chứ, chuyện như vậy, em định bỏ nhà ra ?’

      Đây cũng quá đáng tin rồi, ràng chính là đứa bé, Giản Dung tiến lên mấy bước ngăn cản , cũng thể để cho trở về.

      đừng đụng vào em!” Ôn Uyển đưa tay đẩy Giản Dung ra, “Ai bỏ nhà ra , em về nhà, hai ta ly hôn!” Ôn Uyển ngừng cầm quần áo trong tay, tiếp tục bỏ vào trong va li. die endda anle equuyddo onn

      Giản Dung ngăn nữa, biết tình tình ham chơi của Ôn Uyển, phần lớn phải vì kia, mà bởi vì tâm tình tốt, muốn về nhà, nỡ xa ba mẹ.

      Nhìn va li bên cạnh Ôn Uyển chứa quần áo, Giản Dung yên lặng lấy đồ trong va li ra, Ôn Uyển bỏ bộ vào, Giản Dung lấy bộ ra, Ôn Uyển hoàn toàn sững sờ, nhìn Giản Dung, quát: “Giản Dung, được cầm đồ của em.”

      Người đàn ông này có ý gì? sắp xếp quần áo, lại ngừng cầm ra.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, nhanh chậm : “Em xếp vào bên trong, đương nhiên cũng cầm ra ngoài.”

      Dương , nếu khiến Ôn Uyển uất ức bỏ , Dương mang theo Ôn Uyển cao chạy xa bay, để cho vĩnh viễn tìm được Ôn Uyển, có lẽ người khác cảm thấy điều này vô nghĩa, nhưng Giản Dung để trong lòng.

      biết Dương có thể , phải chỉ .

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung cầm hăng say, dừng động tác lại, cứ yên lặng như vậy mấy giây, đột nhiên cầm va li lên, tức giận thôi: “Cùng lắm em tay trở về, được chưa?”

      đống quần áo là gì, còn thể mua được, cần nữa có được hay ?

      Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung cũng cử động nữa, mạnh mẽ đứng dậy, cả người Ôn Uyển bay lên trời, lập tức luống cuống, hô to với Giản Dung: “Giản Dung, định làm gì? thả em ra!”

      ngờ, Giản Dung cọc gỗ như vậy dùng chiêu này.

      thả!” Giọng Giản Dung ngắn gọn mà có lực, “Chính ủy rồi, đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối thể để mâu thuẫn thăng cấp.”

      xong, Giản Dung ôm ngang Ôn Uyển, bước nhanh vào phòng trong.

      Vào trong phòng, Giản Dung đặt Ôn Uyển lên giường, buông xuống, đồng thời cả người cũng đè lên theo, Ôn Uyển đưa tay đẩy Giản Dung, kêu: “Giản Dung, buông người ta ra nhanh chút, để cho em về…”

      Còn chưa xong, miệng bị Giản Dung chặn lại, Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, cứ tùy ý hôn như vậy, đầu lưỡi cắn nuốt lưỡi Ôn Uyển, ngay cả khe hở để hô hấp cũng cho, cả người cứ bị Giản Dung hôn như vậy.

      hơi thở tê dại khiến Ôn Uyển quên phản kháng, tay bé níu tay Giản Dung, nhịn được dịu dàng đáp lại, Giản Dung, khắc sâu tận trong xương, từ đến lớn.

      Thay vì Giản Dung biết biểu tình cảm của mình, chính xác hơn, phải là biết, có cách nào cho Giản Dung biết mình thương bao nhiêu, đến có thể buông tha cao quý, buông tha địa vị, buông tha tất cả.

      Tất cả mọi người đều , trong đại viện có hai , được nhận muôn vạn thương, là cháu nhất của nhà họ Thẩm – Nhược Sơ, người khác chính là , từ đến lớn, đều thân cận với Nhược Sơ, cũng phải vì lý do gì khác, chỉ bởi vì họ quá giống nhau.

      Khi nhìn thấy Nhược Sơ, giống như nhìn thấy bản thân, lúc chung với nhau, cảm giác này khiến cho bạn cảm thấy sợ hãi, bạn còn tồn tại là để cho thân phận và địa vị của mình bị người khác nhạo báng, cố gắng hết sức làm người có cái danh hoàn mỹ mười phân vẹn mười trong mắt người khác, tăng thể diện cho ông cụ, khiến cha mẹ vui vẻ.

      Ôn Uyển buông tay Giản Dung, quấn lấy cổ Giản Dung, khẽ nâng đầu lên, nhàng đáp lại, đáp lại rất lại khiến cho Giản Dung càng thêm rơi vào tay giặc, tay nâng mặt Ôn Uyển, càng hôn sâu.

      Tùy ý để Giản Dung hôn, cho đến khi Ôn Uyển hô hấp đều, Giản Dung mới buông Ôn Uyển ra, nhìn người phụ nữ trải qua tình ý, hơi say lòng người, khiến cho người ta si mê.

      “Ôn Uyển, thể có người phụ nữ khác.” Giản Dung đưa tay gạt tóc tán loạn của Ôn Uyển, “Vì người thế giới, cũng tìm ra nào có thể giống như em.”

      Giản Dung xong, hơi mất tự nhiên mở to mắt, đợi Ôn Uyển mở miệng, tiếp tục : “ hiểu , em nỡ xa cha mẹ em, nhưng để cho em chịu uất ức, em cũng vui vẻ lên, tức giận có thể mắng , có thể nháo với , nhưng đừng ly hôn, được ?”

      Ở trong mắt Giản Dung, có mấy lời có thể , ra có vài lời nếu ra lập tức có thể đau nhói người, cho dù lời này có phải nhảm hay .
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :