Chương 8: Đối Mặt Nguyên đẩy cửa bước vào đưa mắt nhìn quanh, Huy đưa tay ra hiệu, ngồi đối diện với hai nàng, người đoán chắc là Lam bởi mái tóc tém bụi lẫn vào đâu được. Còn người khi ngồi xuống đối diện, mới biết là..Nhi. Đến nước này, có muốn tránh cũng được nữa rồi. nàng chủ xị của bữa ăn hẹn trước này vẫn liến thoắng trong khi ba người còn lại, mỗi người rơi vào tâm trạng. Nguyên ngồi nhìn nàng đăm đăm, còn nàng chăm chú ăn, thỉnh thoảng ngước lên nhìn say đắm kẻ ...ngồi bên cạnh Nụ hôn đêm qua chắc ..xi-nhê gì ,nên trưa nay nàng mới thản nhiên ngồi tơ tưởng đến người đàn ông khác... ngay trước mặt thế này Đương nhiên là nàng chỉ dám nhìn trộm, hai người còn lại, kẻ vô tâm, kẻ tảng lờ coi như thấy, còn từ lúc ngồi vào bàn, ngoài nàng ra có để mắt đến ai đâu mà phát . Trừ cái mũi thính ra, các giác quan còn lại của nàng chắc ..mù điếc hết. Điển hình là việc ngồi sờ sờ ở đây mà nàng nhận ra, nhìn được gương mặt cũng phải nhận ra ..giọng chứ. Thế mà đêm qua còn hùng hồn, "kiểu gì em cũng tìm ra ". Cứ cái tình trạng này nếu tự lộ diện chắc lúc nàng tìm ra , cũng bạc tóc..còng lưng. Quay sang nhìn tên bên cạnh, hôm nay trông cũng khá...kẻng trai. vào có khác, trông tươi tỉnh hẳn ra, thỉnh thoảng lại nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng thế kia nữa chứ, bảo sao nàng ..đắm đuối. -Này..mày sao thế Nguyên? ăn mà ngồi thừ ra đấy... nhìn tao. -Sếp, đừng bảo sếp Huy nhé, Lam chịu nổi cú sốc đấy đâu. -Đùa vô duyên, tôi mà thích đến...lượt , có biết tôi chơi thân với nó từ thời còn cởi truồng ..tắm mưa ? Nhi bật cười trong khi Huy quay thúc cùi chỏ vào người Nguyên -Mày đúng là cái thằng nham nhở. Đấy, cuối cùng nàng cũng cười. Nụ cười của nàng đẹp như "mặt trời cuối đông" mà nàng ... biết tận dụng. Mà cũng may nàng biết tận dụng, nếu biết đâu chẳng còn đến lượt . Mà thực ra cũng đâu chính thức đến lượt, chỉ đến lượt khi nàng say ..chứ lúc tỉnh, tâm trí nàng lại xoay qua dành cho kẻ khác. Bằng chứng là lúc này nàng có để ý đến ai ngoài đâu. Trong cả bữa ăn, nàng chỉ nhìn đúng lần, khi biết là sếp tổng. Bỗng dưng Nguyên quyết định, ra mặt cho đến khi nào, nàng hoàn toàn quên được hình bóng của Huy. Nguyên đứng dậy bước vào phòng vệ sinh, rồi rút máy ra nhắn tin cho nàng. " Sâu rượu, đừng có vừa ăn vừa nhìn HUY đắm đuối thế, sợ bị Lam thấy hả ?" Nhi đọc xong liền đỏ bừng mặt, chẳng lẽ lộ liễu đến vậy, rồi ngẩng đầu lên tìm kiếm, trong căn phòng này nhìn ai cũng thấy lạ lẫm. Nhưng rồi bắt gặp ánh mắt hướng về phía ...đấy là Hải Ninh của phòng kĩ thuật. Xét về ngoại hình, Hải Ninh khá giống 99 về chiều cao. Mà chiều cao giống như "99" trong công ty này chỉ đếm được đầu ngón tay .Biết đâu Hải Ninh chính là "99". Đêm hôm ấy trong lúc chuyện, Nhi bảo. -"99", nếu muốn em sớm tìm được ra ít nhất cũng phải cho em gợi ý chứ. -Sâu rượu, vì em quá ngốc nghếch nên mới nhận ra được , có biết là chúng ta gặp nhau bao nhiêu lần ? Nếu là người khác nhận ra từ lâu rồi. -Lần nào gặp em cũng say ,mà khi say là em nhớ gì cả. -Thế đêm qua nhớ gì ? -Trước lúc say có. hehe nhớ gì cả ?? Nụ hôn và lời tỏ tình của đêm qua nhớ gì cả ?? Nguyên thiếu nước kêu trời ...nàng giống. như con cá Dori mất trí nhớ tạm thời vậy. -Thôi được, em muốn gợi ý về điều gì? trước trả lời những câu hỏi quá ràng đâu . -Uhm, chữ cái đầu trong tên của . -"N" -"99", thế em sắp tìm ra là ai rồi.cứ đợi đấy.Haha Lúc ấy trong đầu Nguyên nghĩ "chắc sau bữa ăn trưa nay , nàng gần nhận ra mình." Từ lúc biết Huy và Lam sắp cưới, Nhi thẫn thờ mất tuần .Dù biết đến lúc như thế này, vẫn sao tránh khỏi chua xót. Cái cảm giác mất thứ phải của mình nó đau đớn . "99" vẫn an ủi rằng " Được thấy người mình vui cũng là niềm hạnh phúc, mà Huy cũng phải là tất cả cuộc sống của em, đừng có âu sầu nữa ". Đôi khi còn bị "mắng" " Sao em cứ níu kéo chút hạnh phúc phải của mình mãi thế ?quên và mở lòng ra, rồi em cũng hạnh phúc." Những lúc như thế chỉ khóc và vẫn ngồi cả tiếng để ..dỗ dành. " Cứ khóc , khóc nhiều vào ,rồi ngày mai khi còn nước mắt, hãy cười cho rạng rỡ nhé em." Dần rồi tâm trạng của Nhi cũng lắng xuống, thậm chí còn đồng ý làm phù dâu cho Lam. Đôi lúc còn cảm thấy nhõm khi thấy Lam và Huy thực hạnh phúc. Nhi muốn làm lại từ đầu ... lần nữa. "99" từng : " bao giờ là quá muộn" Nhi ngồi đối diện với Hải Ninh, thực ra có mời Nhi uống cà phê mấy lần, nhưng Nhi luôn viện lý do bận. Từ lúc nghi ngờ rằng chính là "99", mỗi lần rủ, từ chối nữa. chuyện với cũng khá là thú vị, khiến Nhi cười suốt. Nhi định hỏi thẳng vì biết chắc nếu có phải cũng chối. Cứ theo dõi thời gian, nếu đúng để lộ số sơ hở, dù gì trong những lúc chuyện, Nhi cũng nhận thấy số điểm đặc biệt của "99", tìm kiếm những điều đó ở Hải Ninh. À, mà "99" có mùi hương rất lạ, ngọt ngào và nhàng đến mức chỉ có khoảng cách gần mới có thể nhận ra. chưa từng đứng gần với Hải Ninh nên thể nhận thấy. Bóng Huy bước vào cùng với sếp tổng, Nhi với Ninh lên tiếng chào cả hai người. Huy mỉm cười đáp lại còn sếp lầm lì mặt kín như bưng. Từ lúc được diện kiến sếp đến giờ mới biết sếp...kiêu ngạo đến vậy. Dạo này thái độ giữa Huy và khác nhiều, người cải thiện được mối quan hệ ấy chính là Lam. Dù thân thiện như những người bạn bình thường, Huy cũng còn quá lạnh lùng đến mức tiết kiệm cả nụ cười lẫn lời như trước kia. Chính Nhi cũng cảm thấy nghịch lý khi thái độ đó của lại khiến bình tâm và nhàng hơn rất nhiều mỗi khi gặp , còn thấy hồi hộp và thổn thức. Trong thâm tâm, Nhi thầm cảm ơn Lam nhiều, nếu người Huy phải là Lam, biết đến bao giờ mới vơi nỗi đau. Nguyên ngồi chiếc bàn bên cạnh mà tức bầm gan tím ruột. Dạo này lại còn giở chứng uống cà phê với cái gã này nữa. Mà làm ở phòng ban nào, tên là gì cũng chẳng nhớ, có lẽ lúc về lục hồ sơ xem lại. Cứ tưởng sau đêm đó có thái độ gì khác khi gặp , nhưng ngoài câu chào bình thường của nhân viên và tổng giám đốc ra, ánh mắt chả có vẻ gì là nhận ra cả. Trông kìa, cười cười như thể cái quán cà phê này có mỗi hai người họ vậy. Chuyện của Huy vừa nguôi ngoai ...tí tởn ngay với người khác. bảo mở lòng là mờ lòng với .. chứ có phải với.. đâu Đúng là chẳng coi ra gì, tối nay.. thèm gọi điện cho biết thế nào là...tầm quan trọng.. Bốn người lại gặp nhau trước thang máy. Huy hỏi chuyện vu vơ còn mặt sếp vẫn sưng như..bị, Nhi tự nhủ chắc sếp có chuyện gì vui. Huy bỗng phải có việc, chỉ còn lại ba người trong thang máy, chẳng hiểu sao Nhi lại thấy xung quanh mình có ..sát khí đằng đằng., Hải Ninh thấy khí chùng xuống nên cũng ..im lặng. Cửa mở, thêm vài người nữa bước vào, gian trở nên chật chội.. Rồi chợt thang máy ...mất điện, trong lúc mọi người nhốn nháo Nhi thấy vòng tay ôm chặt lấy mình cùng với ... nụ hôn môi. thất thần định la lên nhưng rồi im bặt, là "99". Mùi hương quen thuộc của "99".Khoảnh khắc ngọt ngào ấy chỉ đến trong giây lát. Nhi vẫn còn bàng hoàng khi buông ra và điện có trở lại. Khi sực tỉnh trong thang máy chẳng còn ai ngoài và Hải Ninh. Mặt vẫn bình thản như . Đêm ấy,Nhi ngơ ngẩn nằm chờ điện thoại, nhưng cả đêm, hề có cuộc gọi.
Chương 9: Lạc Lối Nhi cầm điện thoại lên, rồi lại đặt xuống. cứ phân vân biết có nên gọi cho , nếu gọi rồi biết gì bây giờ, khi mà trong đầu tràn ngập cảm giác ngọt ngào của nụ hôn ấy Cứ nghĩ đến là lại ..đỏ mặt Cũng may hôm nay là chủ nhật,nếu chắc đủ can đảm để đối diện với . Chắc nghĩ nghi ngờ nên gọi điện cho nữa.Có lẽ cứ giả vờ là chưa nhận ra , mà sao có thể bình thản ngay như thế được chứ ,cứ làm như mình là kẻ ..vô tội. "99" , là giỏi giả vờ, nếu còn có lần sau, em nhất định ôm chặt để xem có lộ mặt ra . Dù mỗi ngày trở nên thân thiết, Hải Ninh cũng để lộ ra chút quen thuộc nào của "99". Hải Ninh vẫn là Hải Ninh và "99" vẫn là "99", sao ghép hai hình bóng ấy làm được. Hải Ninh là người bạn rất tốt nhưng hoàn toàn giống"99". tự nhủ giấu mình kĩ quá, có lẽ định bắt phải nhận ra được giữa rừng người trong bóng tối ? vẫn bảo coi như đó là thử thách giữa và . Nhất định trong bữa tiệc cuối năm, khiến phải bất ngờ rồi tâm phục, khẩu phục...Đương nhiên hôm đó tìm được vì biết thừa là ai rồi.. "99", dù ngày nào em cũng gặp ,nhưng đêm đến em vẫn nhớ giọng của qua chiếc điện thoại đến vô hạn." Nguyên thẫn thờ ngồi bên bàn làm việc. Nàng những nhận ra ..tầm quan trọng của mà còn ngày càng gần gũi với tên khốn ấy. khổ wá,2 chị này cứ như vờn nhau í. Sâu rượu, sao em vô tâm đến thế, nụ hôn và khoảng cách gần như thế cũng thể khiến em nhận ra sao. Hay giờ đây em còn quan tâm đến việc tìm ra là ai nữa? Có biết những lúc nhìn thấy em vui đùa với thấy mình như bị xát muối vào tim ? Bao ngày qua bị dày vò trong nỗi nhớ, nhưng thể nhấc điện thoại gọi cho em , biết mình đủ bình tĩnh để lần nữa nghe em về người đàn ông khác. bỗng thấy mệt mỏi quá, cứ chờ đợi, chờ đợi em mỗi ngày để rồi bây giờ nhận được kết cục thế này. Nụ cười của em khi ở bên sao rạng rỡ quá.Có phải chỉ có lúc say, lúc buồn em mới nhớ đến , còn khi em vui em sẻ chia cho kẻ khác, cuộc điện thoại cho , em cũng thèm gọi. Em quả là người phụ nữ tàn nhẫn, nhưng kể cả khi biết như thế, cũng thể ngừng em. đứng bên hiên nhìn ông trời đổ mưa như trút nước. Nàng bước qua ,nép dưới chiếc ô cầm trong tay , quay sang nhìn nàng đắm đuối, nàng ngẩng lên..mỉm cười với , chẳng khác nào đôi tình nhân hạnh phúc. Họ xa rồi, vẫn đứng đấy nhìn theo như kẻ tình si ngốc ngếch.Cuối cùng, trò chơi chưa kết thúc , là kẻ thua cuộc. Sâu rượu, bây giờ mới thấm thía cảm giác của em ngày hôm ấy, vì lúc này cũng muốn...dầm mưa.Cám ơn em vì cho biết thế nào là cảm giác ..thất tình. tội Nguyên wá. Chúc em hạnh phúc. rút máy nhắn cho tin nhắn cuối cùng. "-Có lẽ giờ em hạnh phúc và chẳng còn quan tâm đến việc là ai. Sâu rượu, kể từ giờ phút này, liên lạc với em nữa." Tháo chiếc sim ra, Nguyên lặng lẽ bẻ nó làm đôi. OMG bẻ rùi lấy gì tán nàng ơi ) Nhi đọc xong tin nhắn bỗng quay sang nhìn Hải Ninh sững sờ. Ninh phải là "99". Ngay giây phút ấy, Nhi vội vã gọi lại cho , nhưng đáp lại chỉ là im lặng. ""99", sao có thể cho rằng em hạnh phúc mà có ?" Những ngày sau đó Nhi sống như kẻ vật vờ. Tất cả những dấu vết của "99" tan tành như mây khói. Dù giở chiêu bài cũ, giả vờ uống say, cũng xuất . là ngu ngốc, sao có thể nhầm với người khác, chắc đau lòng lắm nên mới nhắn những dòng tin như vậy. "99", em biết mình mắc lỗi lớn rồi, nhất định tha thứ cho em sao? Em phải làm gì khi cuộc sống giờ đây trở nên khó khăn hơn bao giờ hết ,vì thiếu vắng . "99" thấy em thế này , yên lòng được sao? Bữa tiệc cuối năm. Nhi đứng đó với chiếc váy trắng tới ngang đầu gối, chiếc mặt nạ màu trắng có đính lông vũ chỉ che đôi mắt ,trông như thiên thần...ủ rũ. Mọi người nô nức kéo nhau ra nhảy, Nhi chỉ chôn chân chỗ và đưa mắt nhìn quanh. Nhìn đến căng mắt cũng thể nhận ra dưới những chiếc mặt nạ kia, ai là "99". và thực còn hy vọng gì nữa. Quá muộn rồi .Dù những tháng ngày qua biết đớn đau thế nào , cũng xuất . Tất cả hết rồi . Đứng mãi rồi Nhi cũng bị Lam kéo vào cái vòng hỗn độn toàn người là người. Trong ánh đèn mờ ảo, các cặp nhảy đổi người liên tục, Nhi đứng trong vòng tay người này thoáng chốc chuyển qua tay người khác, có người lạ, có người quen, rồi đến lúc chẳng cần quan tâm mình nhảy với ai nữa. Cho đến khi, Nhi chợt nhận thấy mùi hương của "99" , chút suy nghĩ, Nhi ôm lấy người ấy chặt rồi thốt lên. -"99" Người ấy nhìn sững sờ qua chiếc mặt nạ Tuxedo. rằng, người ấy gỡ tay ra rồi xoay lưng bỏ . Lúc đấy Nhi khẳng định 100 %, người ấy là "99", vội vã chạy theo, nhất định lần này để lạc mất . Rồi Nhi tìm thấy người ấy sân thượng. Dưới ánh trăng mờ, bóng người đơn và lạc lõng. Khẽ nhắm mắt, hít hơi dài, Nhi bước đến ôm chặt lấy người ấy từ phía sau lưng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. -"99", em là ngu ngốc, em nhận nhầm với người khác, em biết lỗi của mình rồi, thể tha thứ cho em sao? -........ -"99", Những ngày tháng qua em sống rất đau khổ, lúc nào em nguôi nhớ đến . -.......... -"99",em ! Vừa dứt câu Nhi thấy mình được ôm lại chặt. mỉm cười hạnh phúc rồi khẽ nhón chân hôn lên môi , nụ hôn ngọt ngào và sâu lắng,khi rời ra Nhi khẽ thầm. -"99", may là em giày cao gót. im lặng, cắn vào môi rồi dịu dàng -"Sâu rượu", cái này là để trừng phạt vì tội hành hạ tinh thần . -Giờ em có thể ....? Chưa hết câu, Nhi bị cuốn vào nụ hôn khác Trong tiếng nhạc dập dìu từ xa vọng lại, Nhi đưa tay ôm lấy mặt rồi hỏi -"99", sao thấy em đau khổ như thế, động lòng, có phải lúc ấy ghét em quá ? -Ngốc ạ, dù thế nào cũng ghét em được, lúc ấy ..dưỡng thương ở Pháp, làm sao biết có người đau khổ vì mình, Nhi hoảng hốt ngước lên nhìn lắp bắp -.... bị thương ở đâu? kéo tay đặt lên ngực -Ở tim đây này, lúc nào nó cũng bị hành hạ vì nghĩ em hạnh phúc bên kẻ khác. dụi đầu vào ngực khẽ . - mới là kẻ ngốc, nghĩ rằng em có thể hạnh phúc mà có sao. gì chỉ im lặng ôm chặt lấy . Bỗng nhiên đẩy ra hỏi -Sâu rượu. Em bị say đấy chứ ? bật cười rồi -Đương nhiên là , sao lại hỏi thế ? -Vì biết đâu ngày mai ,em lại bảo "em nhớ gì hết". -"99" ,có những lúc khờ , nhận ra lúc ấy,em dối à ?
Chương 10: Hẹn Hò Nhi ngồi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mà trong lòng đầy ấm ức. Đêm qua bị làm cho mụ mị đến mức quên gỡ chiếc mặt nạ ..vô duyên ý ra Thế là lại trở về con số . Đến giờ này vẫn chưa gọi điện cho . Nếu gọi. Làm sao có thể ..ôm từng người trong công ty để tìm ra được. Từ sáng đến giờ chẳng làm được việc gì cho ra hồn cả. Đây là lần đầu tiên Nhi đón Tết mà có ba hay mẹ. Nhưng dù có mình, Nhi vẫn cố trang hoàng sao cho tươm tất. vẫn nhớ cái cảm giác háo hức mỗi lần được bố đưa chợ Tết, đường phố khi đó như bừng lên bởi những sắc màu tươi sáng, Hình ảnh bố nắm chặt tay , tay còn lại là cành hoa đào đỏ rưc thong dong dọc những con phố như mãi mãi in sâu trong tâm trí của Nhi. Chiều hôm ấy, Nhi chỉ nhận được vẻn vẹn có tin nhắn. Nhưng đó là tất cả với . "Tối nay 7h trước đền Ngọc Sơn nhé. em.Chụt ". dùng số khác, nhưng đuôi của nó vẫn là..."99". Nhi nhìn lại mình trong gương. mặc chiếc váy nâu dài chấm gối cùng với chiếc quần legging đen, áo len màu vàng, có lần rất hợp với màu vàng. Mái tóc buông dài đến ngang vai, Nhi cài thêm chiếc băng-đô bản to lên tóc cho thêm phần ...nữ tính. Với lấy chiếc khăn len tặng ngày nào quàng lên cổ, Nhi mỉm cười hài lòng khi trông mình khá dịu dàng và ấm áp. đến muộn vì đường quá đông, ngơ ngác nhìn quanh, có gương mặt nào quen thuộc trừ...sếp Tổng. Trông sếp hôm nay bảnh, gương mặt rạng rỡ, khác hẳn vẻ kiêu ngạo như mọi khi. Đặc biệt với chiếc quần jeans và cái áo da nâu,trông sếp như trẻ thêm vài tuổi. tiến dần về phía và mỉm cười. Nhi khẽ gật đầu chào cho phải phép, chắc sếp cũng hẹn bạn ở điểm này. - đợi em nửa tiếng rồi đấy -Dạ ?? Nhi tròn mắt nhìn sếp, chẳng lẽ sếp là... -Đến giờ phút này vẫn nhận ra sao? Sao lại có người vô tâm đến vậy. rồi bước tới nắm chặt tay kéo trong khi Nhi vẫn chưa hết ..bàng hoàng. Trong góc của quán cà phê Ciao, Nhi ngồi nhìn chớp mắt, như muốn khắc ghi từng nét gương mặt ấy, gương mặt mà mong mỏi mãi giờ mới được nhìn kĩ dù ngày nào cũng gặp dưới tư cách khác. -Chưa bao giờ em nghĩ là..sếp tổng ? đưa tay véo má -Chưa biết tên hay sao mà gọi như thế ? -Thấy quen, hay em cứ gọi là "99" nhé. -Ở chỗ đông người mà em gọi thế buồn cười lắm, tên "Nguyên" của xấu lắm hả? -, nhưng mà Nhi chỉ thích gọi là "99" thôi. Nguyên bật cười, cũng nghĩ cái tên đó là dấu ấn đẹp, nên khi dùng số điện thoại mới để liên lạc với , đuôi của nó nhất định vẫn phải là "99". Tay trong tay, Nhi nép mình bên Nguyên, bước chậm chậm dọc phố Tràng Tiền dưới cơn mưa phùn lất phất. cảm thấy ấm áp, dù thời tiết đêm giao thừa mỗi lúc lạnh. Hai người bước về hướng về phía cầu, trong những điểm có thể nhìn thấy pháo hoa nhất. -Sao đêm ấy lại đưa em về ? -Đêm ấy là đêm nào? Chúng mình có ..2 à,. đêm cơ mà. Nhi cấu vào sườn , đỏ mặt -Đêm...đầu tiên ý. Cách dùng từ của khiến tài nhịn được cười, và thế là lại ăn thêm cái nhéo nữa. -Em đùa đâu đấy nhé. -Ai bảo cách dùng từ của em tối nghĩa ,hôm đấy, thấy có người say rồi lại còn mò ra ban-công, nên lén theo sau để...bảo vệ người ta, ai dè người ta thất tình, khóc lóc dữ dội quá, lại phải dỗ dành, rồi làm ơn phải làm ơn cho chót nên đưa người ta về. -Hứ, có mà ..cơ hội có, mà đấy mới là lần đầu gặp em, bộ với lạ nào trong hoàn cảnh đó .. cũng làm như vậy hả ? -Uh -Thấy mặt xụ xuống, lấy tay ôm sát vào mình - đùa đấy, biết em lâu rồi, nếu là xa lạ nào đó, nhờ người khác đưa ấy về. - . Nhi nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ -. Rồi khẽ cúi xuống thầm vào tai . những biết, mà trước đó giữa hai chúng ta còn có nụ hôn..ngọt ngào, khiến như người bị bỏ bùa mê... Nhi tròn mắt nhìn -Nụ hôn nào? -Nụ hôn vào buổi tối trời mưa như trút nước, có kẻ thất tình muốn dầm mưa còn người dật dờ mất ngủ vì tương tư nàng hàng xóm. Câu chuyện dần dần được Nguyên kể lại, khiến Nhi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lúc ngỡ ngàng vì si tình quá,(chẳng khác gì ). Cuộc sống mang đến cho chàng hoàng tử khác, nồng nàn và ngọt ngào hơn cả trong những giấc mộng. Nhi đứng dựa vào thành cầu, đôi tay bao bọc quanh như muốn ủ ấm cho thân hình bé. Trong khoảnh khắc phát pháo đầu tiên, giữa tiếng ồn ào chúc tụng của rừng người xung quanh, Nhi cười hạnh phúc khi tai vẫn nghe thầm ba tiếng -" Em". Nguyên lấy xe ra khỏi bãi đỗ, vào những ngày đông đúc như thế này, xe máy vẫn là tiện lợi nhất nếu muốn bị tắc hàng giờ đường. ngồi sau lưng, vòng tay ôm lấy eo, cằm đặt lên vai mơ màng. Hai người sang phía bên kia cầu, lễ chùa để cầu may. Trong khí lất phất chút mưa bay, thoang thoảng chút khói hương, Nhi thấy lòng nhàng và thanh thản. Đứng chắp tay trước tượng Phật, Nhi thầm cầu nguyện, suốt cuộc đời này được sống yên bình bên Nguyên.
Chương 11: Sóng Ngầm Mồng 1 tết. Đấy là lần đầu tiên Nhi gặp gia đình Nguyên. gia đình có nhiều thế hệ. có người mẹ dịu dàng, người bà có gương mặt phúc hậu,. chị lập gia đình và em , cùng những đứa cháu dễ thương. Nguyên là nhân vật trung tâm của gia đình ấy. Và khi Nhi xuất , mọi con mắt đều đổ dồn về . Nhi được đón tiếp nồng nhiệt, mẹ Nguyên đây là lần đầu tiên Nguyên đưa về nhà, điều mà bà mong chờ từ lâu. Bữa cơm ấy diễn ra đầm ấm và vui vẻ, khi nhìn những đứa trẻ nghịch ngợm nô đùa chạy khắp gian nhà, Nhi có cảm giác tràn ngập tình cảm gia đình. Nhi vẫn mong muốn có gia đình như thế. Đó là bữa ra mắt hoàn hảo, Nhi thầm nghĩ như vậy. Chỉ có điều biết có phải do quá lo lắng hay nhạy cảm khi để ý thấy có người vui. Bảo Ngọc, em út của Nguyên hề nở nụ cười, từ lúc Nhi xuất đến khi ra về. Thời gian sau đó với Nhi là những quãng ngày hạnh phúc .Do gần nhà, những lúc rảnh rỗi Nhi vẫn thường được mẹ Nguyên rủ chơi hay mua sắm, Nhi biết bà muốn tìm hiểu kĩ về đối tượng "nghiêm túc. của con trai mình.Dần dà Nhi thấy bà gần gũi với mình như mẹ ruột vậy. Bà là người phụ nữ rất biết cảm thông và chia sẻ, có lẽ Nguyên giống mẹ nhất ở điểm này. Khi nghe câu chuyện về gia đình , bà dịu dàng nắm tay và : "-Con còn mà phải chịu nhiều mất mát quá, nhưng tất cả qua rồi, nhất định sau này con được hạnh phúc." Khi động chạm đến việc bếp núc, Nhi mới biết về khoản đấy, còn khá vụng về. Xa mẹ từ , chuyện ăn uống hai bố con khá xuề xòa,cho nên việc bếp núc Nhi thành thạo lắm. Mẹ Nguyên là người phụ nữ kiên nhẫn. Bà quyết tâm đào tạo thành bà nội trợ đảm nên hướng dẫn cho từ cái nhặt nhất. Nhi thấy học nấu ăn cũng là điều rất thú vị. Nhi gần như hòa đồng được với hầu hết mọi người trong gia đình.Duy nhất người vẫn chưa đến gần được. Đó là Bảo Ngọc. Càng tiếp xúc, Nhi càng thấy Bảo Ngọc là dịu dàng,trầm tính. Ngọc rất đẹp, vẻ đẹp trong sáng như cái tên của vậy, nhưng vẻ đẹp ấy giống ai trong gia đình Nguyên. Dường như đối với Nhi, Ngọc luôn có khoảng cách. Dù với Ngọc cùng tuổi. Đối với , khi chỉ có hai người ,Ngọc rất ít . Mỗi lúc Nhi bắt chuyện, ấy chỉ ậm ừ cho qua. Người mà Ngọc quấn quýt nhất trong gia đình này, đương nhiên ai khác ngoài Nguyên. Nhi để chiếc túi lên bàn ,tắm qua rồi thay bộ quần áo nhàng hơn, và sang khu nhà đối diện. Từ lúc biết Nhi sống mình, bà Tâm muốn sang ăn cơm cùng cho đầm ấm. Vậy là như thông lệ chiều nào sau khi làm về, cũng sang sớm phụ bà làm cơm. Nhi đứng tỉa đống rau củ quả trong khi bà Tâm làm món cá. Bỗng Nhi trượt tay khiến con dao cắt vào ngón tay đường dài. -"Ao ui!" Nhi khẽ thốt lên -Sao vậy con. trời đất, cắt vào tay hả. bà suýt xoa rồi cất tiếng gọi to -Ngọc ơi lấy cho mẹ cái urgo Nguyên ngồi phòng ngoài xem tivi thấy tiếng mẹ kêu liền chạy vào, thấy tay Nhi chảy dòng dòng máu, Nguyên vội cầm lấy và ngậm chặt(úi úi. Bà Tâm nhìn tủm tỉm cười rồi quay ra tiếp tục công việc khiến Nhi đỏ bừng mặt, muốn rút tay ra mà bị Nguyên trừng mắt ,giữ chặt cổ tay cho ngọ nguậy . Tiếng bước chân Ngọc bước vào, Nhi quay ra, Ngọc đứng ở cửa bếp, lần đầu tiên, Nhi thấy gương mặt sững sờ đến vậy. Ngọc đứng thần ra đấy trong khi bà Tâm quay ra nhắc -Có urgo con? -Dạ..có...-Ngọc lúng túng đưa urgo cho Nguyên, đây là lần đầu nhìn thấy hai người thân mật như thế này, của vốn là người rất kín đáo trong chuyện tình cảm. Nguyên vừa băng ngón tay cho Nhi, vừa trách -Đau em. sao mà vụng về thế biết . Đáp lại câu của Nguyên là cái liếc dài. Bà Tâm bắc nồi canh xuống rồi quay sang bảo hai người. -Sắp xong rồi, thôi hai đứa lên nhà -Dạ, để con dọn cơm cùng bác. rồi Nhi lấy tay đẩy đẩy Nguyên ra cửa. Bữa ăn hôm đó Nguyên bảo nhất quyết phải ăn hết món nộm bò khô Nhi làm chỉ vì món đấy khiến phải ..đổ máu. Câu ấy khiến ai cũng bật cười làm Nhi ngượng chín mặt. khẽ nguýt rồi mắt gặp phải hình ảnh đối diện. Ngọc ngồi im lặng chút hưởng ứng. Gương mặt như hướng về cõi xa xăm nào đó. Tối muộn hôm ấy, Nguyên đưa Nhi về, được lúc bà Tâm phát Nhi để quên điện thoại, vội bảo Ngọc cầm đem sang. Bước ra khỏi thang máy, trong khoảng tối trước cửa phòng Nhi, Ngọc thấy bóng Nguyên cúi xuống, hôn say đắm lên gương mặt người con ấy. Đối với , buổi tối hôm ấy bắt đầu những chuỗi ngày sống trong địa ngục. Ngọc đứng nép vào hành lang bên cạnh, đôi mắt mở to ráo hoảnh giọt nước mắt, cho dù biết mình mất dần người thương nhất. ấy dành hết trái tim mình cho người con chỉ gặp trong mấy tháng, còn , 20 năm nay đối với , chỉ có thể đứng ở vị trí làm người em . Từ khi bước chân vào căn nhà ấy, chưa bao giờ Ngọc nhìn với tư cách người trai . Cuộc sống của Ngọc ngày càng trở nên lặng lẽ. Nỗi đau trong lòng thể chia sẻ cùng ai, khiến tâm trí mỗi lúc bế tắc. Năm. tuổi, Ngọc được bà Tâm đón về nuôi, vốn là đứa bé tự ti và nhút nhát, ai có thể gần gũi Ngọc lúc ấy, trừ Nguyên. Chút tình cảm non nớt lớn dần theo thời gian đến lúc ,trong tâm trí Ngọc, trở thành thần tượng, ngoài ra, Ngọc nghĩ đến người con trai nào khác. Nhưng chưa bao giờ Ngọc dám thể tình cảm ấy. Trong gia đình, là người hiểu nhất, Nguyên nghĩ gì, ánh mắt Nguyên dành cho luôn chứa đựng dịu dàng của người trai dành cho em . Nó ấm áp đến mức, dám nghĩ đến lúc nào đó nhìn mình bằng ánh mắt khác. Có thể là tình , nhưng cũng có thể là thương hại. dám đánh cược với điều đó.Vì vậy Ngọc bằng lòng với vị trí của mình. Cho đến khi Nhi xuất . Chưa bao giờ Ngọc thấy ánh mắt Nguyên nhìn ai nồng nàn đến thế. Trước mặt mọi người, luôn cố giữ vẻ bình thản ,nhưng mỗi khi đêm đến, thể chợp mắt, cũng thể khóc cho vơi sầu, dần dần, thuốc ngủ trở thành phương cách duy nhất để chìm vào những giấc mộng.
Chương 12: Bão Tố Nhi bừng tỉnh giấc khi có tiếng chuông, bước ra nhìn rồi mở cửa cho Nguyên. Thấy bộ dạng ngái ngủ của , phì cười. -Chưa tỉnh ngủ hả cưng. chẳng bao giờ thứ bẩy, chủ nhật em tự dậy ăn sáng cả, bảo sao gầy nhom. Nhi bỏ ngoài tai mấy lời cằn nhằn của , mò vào giường ôm gối ..ngủ tiếp trong khi Nguyên lục đục ngoài bếp. Bày đồ ăn ra bàn ,Nguyên chờ mãi mà thấy Nhi đâu, tìm vào phòng ngủ thấy quấn chăn, úp mặt vào gối nằm ngủ ..y như con mèo lười. bước tới nằm lên giường, ôm chặt từ phía sau rồi thầm vào tai . -Dậy , honey. -Ưn ,cho em ngủ chút nữa thôi - lười biếng quay người lại rúc vào ngực . Thân thể mềm mại nằm gọn trong lòng với mái tóc đổ dài lên ngực Nguyên. - -Nguyên đùa dai vén bên tóc, ghé môi cắn vào tai rồi mơn man xuống cổ, biết có máu buồn. -Ư, buồn, em đùa...-Nhi chưa kịp la hết câu môi cướp lấy, vội đẩy mặt ra. -Em đánh răng đâu -Kệ ..-Nguyên lì lợm tóm chặt. tay rồi cúi xuống, hai người say đắm trong cảm giác ngọt ngào. rời môi rồi di chuyển xuống sâu hơn chút, bàn tay luồn vào chiếc áo ngủ ve vuốt ngược dần lên. Nhi chợt cảm thấy nóng bừng cảm giác kì lạ. biết những phút đắm đuối thế này dẫn đến điều gì, đẩy mạnh lăn ra giường, Nhi chạy vọt vào phòng tắm. Vừa vỗ nước vào mặt vừa cười khúc khích khi nghe tiếng hét om sòm. -Làm đám cưới Nhi, chịu hết nổi rồi Cũng may là cửa nhà có cách . Khi cả hai ngồi chỉnh tề trước bàn ăn. Nguyên chống cằm nhìn rồi -Lúc nãy đùa đâu. - gì. -Nhi giả vờ ngơ ngác -Còn gì nữa, em giỏi nhất là giả vờ quên. Rồi nắm lấy tay dụ dỗ. Em lấy , lấy rồi ngày em được mẹ cho ăn ngon miễn phí, tối ngủ được ôm cái gối to đùng hết mực thương em, sáng dậy mở mắt ra thấy người vô cùng đẹp trai nằm bên cạnh cho em tha hồ ...hôn hít, em được lợi nhiều như thế còn gì (kute quá Nguyên ơi ) -Chưa thấy ai cầu hôn...nham nhở như . - chỉ nham nhở với mình em thôi, honey, nhé, em lấy nhé, ở mình buồn lắm, mà bây giờ lúc nào cũng muốn có em bên cạnh. Nhi giả bộ ngần ngừ chút rồi gật đầu cái rụp. Thoáng cái thấy mình bồng bềnh trong những nụ hôn tới tấp của . Cả nhà ai cũng hân hoan khi nghe tin hai người chuẩn bị kết hôn, duy nhất người bị rơi vào cơn khủng hoảng trầm trọng. Nhưng ai nhận ra điều ấy. Họ mải tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Buổi chiều hôm ấy, tan sở, Nhi cùng Nguyên hẹn nhau xem đồ cho phòng cưới. Nhưng đợi mãi thấy đến, gọi điện máy luôn trong tình trạng bận. Nhi nóng ruột đợi nữa mà về thẳng nhà , vì hôm nay có hẹn với khách hàng nên đến công ty. Khi về tới ,bà của Nguyên tất cả vào trong bệnh viện. Bảo Ngọc bị ngã đập đầu vào tường. Ngọc nằm đấy im lặng, ai hỏi gì cũng , dường như bị cấm khẩu, đến Nguyên cũng bất lực. Bác sĩ vết thương ở đầu Ngọc sao, nhưng Ngọc bị mất ngủ trầm trọng, đến mức lúc này nếu muốn nhắm mắt, chỉ có thể dùng thuốc mê. Còn chuyện gì các bác sĩ cũng biết nguyên nhân, chỉ có thể là do muốn . ai biết chuyện gì xảy ra với . Chỉ có Ngọc hiểu muốn gì nhưng nhất định chia sẻ lòng mình với ai. Ngọc nằm trong viện được ba ngày, mỗi lúc tan sở Nhi lại vào chăm cùng bà Tâm, chuyện sắm sửa đồ đạc hai người đành dời lại. Chiều hôm ấy, khi bà Tâm về lấy vật dụng cá nhân, căn phòng trống chỉ còn lại hai người, Nhi ngồi chiếc giường bên cạnh lôi cuốn sách ra đọc nghe tiếng Ngọc gọi. -Nhi -Ơi. Nhi mừng quýnh khi Ngọc bắt đầu chuyện. Ngọc chịu chuyện rồi hả, sao mấy hôm nay Ngọc gì ? -Nhi có thể đừng làm đám cưới với Nguyên được ? Nhi sửng sốt lúc vì câu ấy rồi hỏi -Tại sao? Ngọc thích Nhi à? - phải ,Nhi rất tốt, nhưng tôi thể sống nếu thấy người con khác sống bên cạnh Nguyên -Ngọc sao thế. Nhi nhìn ấy như người ngoài hành tinh khác -Tôi Nguyên, đừng có nhìn tôi như thế. tức là nhìn kiểu hay nhìn như này hoặc như này. tôi phải em ấy. Giờ Nhi , Nhi có thể vì tôi mà rời xa ấy được ? -. Nhi nhìn thẳng vào cái gương mặt xanh xao sức sống ấy, giờ biết vì sao Ngọc luôn có khoảng cách với -Thấy tôi thế này chút động lòng sao -Ngọc, nếu tôi thương Ngọc ai thương tôi, trừ khi Nguyên hết tôi, còn tôi rời xa ấy vì bất cứ lý do gì. -Nhi chắc chứ? -C..h.ă..c ..-Nhi chợt ngập ngừng khi thốt ra tiếng cuối cùng, khi nhìn vào đôi mắt ấy. -Được, vậy hứa với tôi điều. -Điều gì? -Dù có chuyện gì cũng đừng có với ai về chuyện ngày hôm nay, chắc muốn tôi khó xử chứ ? -Tôi hứa Câu chuyện chấm dứt khi bà tâm trở lại. Hai hôm sau đó Ngọc xuất viện, bác sĩ vết thương ở đầu lành hẳn, đợi lúc nào tinh thần ổn định, tự khắc chuyện bình thường. Đám cưới vẫn tổ chức như dự định, Nhi nghĩ mọi chuyện rồi cũng ổn, vì cũng từng thất tình và vượt qua được, có lẽ Ngọc dần nguôi . Nhưng Nhi nhầm. Nguyên quyết định tổ chức đám hỏi và đám cưới vào hai ngày liền nhau vì mẹ Nhi ở xa. Buổi tối trước hôm tổ chức đám hỏi ngày, hai người cùng nhau ra sân bay đón mẹ Nhi và dượng. và bàn chỗ ở cho ba mẹ Nhi vì nhà khá Nguyên có điện thoại. Nhi với tay bật phone trong xe hộ , tiếng bà Tâm hét lên khiến hai người tái mặt -Nguyên ơi về ngay con, Ngọc nó uống thuốc ngủ tự vẫn rồi Lúc ấy Nguyên sợ hãi bẻ ngoặt tay lái quay lại, còn Nhi gục mặt vào hai tay, chưa bao giờ nghĩ thể lại đến mức này. Hai người chạy vội vào khu cấp cứu, Nhi đứng ngoài nhìn qua tấm kính nhìn nằm bất động giường. nhắm chặt mắt tự nhủ - ích kỉ hơn tôi tưởng Ngọc ạ. Dám đem mạng sống của mình để đánh đổi. Coi như tôi ...thua rồi. Lúc ấy trong đầu Nhi lên sẵn ý định. Đám cưới bị dời lại, trong lúc gia đình Nguyên rối rắm lên vì chuyện của Ngọc, Nhi lên đường về Mỹ với mẹ. Khi Nguyên biết chuyện ra , đau đớn, được câu gì, hiểu tại sao lại bỏ rơi khi cần bên cạnh nhất