1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh là định mệnh của đời em - Đinh Mặc (7 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần V

      “Ôn Tinh tiểu thư, bây giờ tin chúng tôi là cảnh sát chưa?” Người đàn ông biến thái trước mặt — à, cũng chính là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông” – Lý Minh ngồi đối diện tôi, hai tay ôm ngực nhìn tôi.

      “Tin rồi, tin rồi!” Đầu tôi sắp chạm đến mặt bàn mất rồi. Tôi dám thề, từ đến lớn chưa từng xấu hổ như vậy!

      ra Lý Minh là cảnh sát, còn là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”, mà cảnh sát trẻ tuổi lúc trước là cấp dưới của — Đổng Vĩ. Lúc trước tôi cứ nghĩ số lượng biến thái từ tăng thành hai chứ. Mà hai người bọn họ gần như phải trói tôi lôi về sở bởi vì suốt đường tôi liều mạng đánh,cắn, dù bọn họ gì cũng nghe! Đến khi tôi nhìn thấy tấm bảng viết năm chữ “Sở cảnh sát Thành Đông” mới chính thức choáng váng. Mà lúc này cánh tay Lý Minh có thêm vài miệng vết thương mới.

      Đương nhiên Đổng Vĩ Lý Minh là đối tượng xem mắt của tôi chỉ là đùa thôi. Nhưng tôi rất xấu hổ! Lại dám coi cảnh sát đại nhân, công an đại ca là biến thái mà K trận!

      Chẳng qua tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn! Bởi vì tôi nhất quyết nhận định là người xấu là do khuôn mặt khủng bố của . Vậy chắc hẳn thường xuyên vì vậy mà bị người ta hiểu lầm!

      Vết thương đó nhất định là do xả thân cứu người mà tạo thành! Tôi áy náy ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt bình thản của .

      Lúc này, Đổng Vĩ đứng bên lại trêu ghẹo : “Lão đại, là do mặt quá khủng bố nên Ôn Tinh tiểu thư mới hiểu lầm chúng ta!”

      Tôi kinh ngạc nhìn ta. Sao ta có thể như vậy? Sao có thể trực tiếp lấy khuôn mặt Lý Minh để giỡn như vậy?

      Tôi lập tức nhìn về phía Lý Minh, lại thấy vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên bình thường thường xuyên bị trêu đùa như vậy, mà cũng quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Trong lòng lại càng thêm kính nể cùng thương hại , tôi tự chủ được trừng mắt nhìn Đổng Vĩ cái, rất chính nghĩa : “Là vừa rồi tôi quá căng thẳng! ra khuôn mặt như vậy rất cá tính, rất đàn ông!” .

      Lời này vừa ra, hai người đều trừng lớn mắt nhìn tôi. Nhất là Lý Minh, ta nhìn tôi chằm chằm, có lẽ cho rằng tôi châm chọc ? Tôi thản nhiên nhìn thẳng lại . Sợ cái gì, từ trước đến nay tôi là người hận ràng thế nên mở to mắt nhìn lại ! Đến khi cảnh giác cùng tức giận mặt chậm rãi biến mất, dần dần lên ý cười ôn hòa. .

      “Lão đại, Ôn tiểu thư. . .” Đổng Vĩ đứng bên đột nhiên nở nụ cười, “Hai người nhìn nhau như vậy giống như phóng điện!”

      Tôi cảm thấy mặt mình lập tức nóng lên, vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn kìm chế được mà lén nhìn Lý Minh cái. Mà cũng tự nhiên ho khan tiếng, cất cao giọng : “Ôn tiểu thư, hôm nay Lý Minh xem mắt với là đối tượng chúng tôi nghi ngờ mượn danh nghĩa xem mắt để lừa gạt — tên Lý Trường Tuấn!”

      Tôi lại hóa đá — thể nào! Hôm nay ông trời muốn tôi xui xẻo đến mức nào nữa?

      “Lúc trước lão đại tưởng rằng đồng lõa, cho nên mới ‘động thủ’ với . Bởi vì chúng tôi theo dõi hơn nửa tháng, là người phụ nữ đầu tiên tiếp xúc!” Đổng Vĩ đứng bên cạnh giải thích.

      Rất, rất, rất dọa người! Tôi chỉ cảm thấy mặt như có lửa thiêu, đối tượng tôi vừa xem mắt lại là kẻ lừa đảo! Ôi trời! Điệu bộ giả vờ giả vịt của tôi ở trong quán cà phê nhất định bị Lý Minh thấy hết! Nghĩ đến đây, tôi lén nhìn trộm cái, lại phát Lý Minh cùng Đổng Vĩ trao đổi ánh mắt, dường như có điều do dự, tính toán gì đó.

      Tôi quyết tâm xoay chuyển hình tượng háo sắc của mình ở trong lòng bọn họ, vội hỏi: “Vậy các mang tôi về đồn làm gì?”

      Lý Minh nghĩ nghĩ, nhìn tôi, gằn từng chữ : “Chúng tôi hy vọng có thể giúp chúng tôi thu thập chứng cớ, bắt về kết án!”

      “Lý Trường Tuấn lừa gạt gần trăm vạn của ba người phụ nữ thành phần tri thức ở những nơi khác, nhưng do có chứng cớ, mà những bị lừa cũng tình nguyện ra tòa làm chứng, chúng tôi có cách nào bắt !” Đổng Vĩ đứng bên giải thích : “Tin rằng là con mồi sắp tới của , nếu hỗ trợ, lần này nhất định chúng tôi có thể nắm chắc quyền chủ động!” .

      Tôi mở lớn ánh mắt nhìn hai người bọn họ, phải chứ! Để cho tôi làm nội ứng? Bọn họ đúng là ảo tưởng. . . .

      “Nhưng công việc kiểu này phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa còn phải chuyên nghiệp. . .” Tôi , tôi dường như phải loại phụ nữ khôn khéo

      “Ôn Tinh tiểu thư, nếu lo lắng an toàn, có thể làm. Nhưng chúng tôi hy vọng đừng gặp lại .” Biểu tình mặt Lý Minh bỗng nhiên trở nên thoải mái, nhàng .

      Tôi định biện bạch phải do tôi nhát gan Đổng Vĩ lại nở nụ cười: “Ôn Tinh tiểu thư đâu phải người nhát gan! Tôi cảm thấy là người rất dũng mãnh!” xong nhìn tôi cười hì hì, “Huống chi, Lý Trường Tuấn vẫn dùng tên giả Lý Minh, khiến đội trưởng chúng tôi — Lý Minh vô cùng tức giận! Ôn tiểu thư, xin giúp đội trưởng của chúng tôi tẩy sạch nỗi oan khuất này !”

      “Đổng Vĩ! Tôn trọng lựa chọn của Ôn tiểu thư!” Lý Minh bỗng nhiên quát, lạnh lùng nhìn Đổng Vĩ liếc mắt. Đổng Vĩ lè lưỡi, dám nữa. Ngay cả tôi cũng hoảng sợ. Lý Minh như vậy rất có khí thế, hàng lông mày dày nhíu chặt, ánh mắt như điện nhìn Đổng Vĩ. Tin rằng Đổng Vĩ bây giờ nhất định chảy mồ hôi lạnh ròng ròng — bởi vì người đứng xem như tôi còn phát run nữa là. . . .

      Nhưng vì sao, trong lòng tôi lại có chút nóng lòng muốn thử? Tuy rằng tôi vẫn luôn tuân kỷ thủ pháp, nhưng cũng giống người thích lo chuyện bao đồng? Vì sao nơi nào đó trong lòng tôi, dường như có cảm giác rất mềm mại?

      “Tôi đồng ý!” Máu nhanh chóng chảy xuôi, lại khiến cho tôi bắt đầu nảy sinh dục vọng nào đó — thôi thúc mạo hiểm. Mà sâu trong linh hồn, lại cảm thấy ấm áp. Tôi ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lý Minh, ánh mắt vui vẻ của Đổng Vĩ kinh hỉ.

      biết sao, càng nhìn lại càng thấy vết sẹo đỏ thẫm dữ tợn mặt Lý Minh thuận mắt, càng cảm thấy cá tính.
      Last edited: 8/9/14
      Diệu Mai thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần VI

      tháng trôi qua, tình tiến triển vô cùng thuận lợi. .

      Cách dăm ba bữa, Lý Trường Tuấn lại hẹn tôi ra ngoài, mời tôi ăn cơm, xem phim, hoặc mua cho tôi ít trang sức giá đắt nhưng rất đẹp.

      Mà tôi cũng rất dốc sức sắm vai người phụ nữ dần dần rơi vào bể tình. Thường xuyên lén dùng ánh mắt say đắm nhìn Lý Trường Tuấn. Mà khi bắt gặp ánh mắt của tôi, luôn cười chiều, xoa xoa tóc tôi.

      Sau đó, trong lòng tôi thở dài, lại đắc ý dào dạt. Thờ dài là sao lại có người người đàn ông tốt như vậy, nếu biết trước ta là kẻ lừa đảo, chỉ sợ tôi muốn ta trở thành định mệnh đời này của tôi ấy chứ. Đắc ý là cho dù ta làm gì, cũng bị tôi – Ôn Tinh – nữ nội gián vô gian đạo siêu cấp lừa phỉnh.

      Mà tôi cũng tin rằng mình được an toàn tuyệt đối. Bởi vì mỗi lần tôi ra ngoài cùng ta, đều có chiếc xe theo chúng tôi. Trong xe, là Lý Minh lạnh lùng, Lý Minh thực . Mà mỗi tối Lý Trường Tuấn đưa tôi về nhà, ánh lửa lúc sáng lúc tối ở góc đường cách đó xa —— đó là ánh lửa lúc Lý Minh hút thuốc lá. Mà bóng dáng của lại nấp ở sâu trong bóng đêm. Mỗi lần Lý Trường Tuấn rời , đều ra từ chỗ tối, cũng chỉ gật gật đầu với tôi coi như chào hỏi, rồi xoay người rời . Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ rồi. Ánh lửa mơ hồ kia, lời tạm biệt tiếng động kia, lại làm cho tôi vô cùng an tâm. Nghe Đổng Vĩ , là Lý Minh tự mình cầu đến bảo vệ tôi. Điều này làm cho tôi vui sướng. Người đàn ông như vậy, sao có thể khiến người ta an tâm được chứ? Sao có thể khiến người ta rung động được cơ chứ?

      Tuy rằng mỗi lần đến đồn gặp Lý Minh cùng Đổng Vĩ, chỉ thảo luận tiến triển của tình, hoặc thảo luận bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào, nhưng Lý Minh chỉ huy bình tĩnh như vậy, Lý Minh lạnh lùng kiên định như vậy, là quá đàn ông!

      Nhưng ánh mắt nhìn ai cũng trầm tĩnh. Ánh mắt nhìn tôi, cũng chỉ hơi mỉm cười mà thôi —— dù sao tôi cũng từng xấu hổ ở trước mặt như vậy. . . Nội gian là công việc mạo hiểm, tôi dám để lộ ra vẻ mặt vui mừng. Mỗi lần họp đều dùng vẻ mặt đứng đắn thảo luận với bọn họ, cũng nghiêm túc tỏ vẻ mình rất hứng thú với công tác cùng cuộc sống của cảnh sát.

      Nhưng tôi có chút say mê mất rồi. . . Mỗi lần họp đều lén ngắm nhìn nửa bên mặt kiên nghị đẹp trai của , ánh mắt dõi theo bóng hình . . . Tôi quá thất bại!

      Tin rằng qua đoạn thời gian nữa, Lý Trường Tuấn tìm cớ vay tiền tôi. Tôi tin tất cả thuận lợi. Chỉ có vấn đề làm cho tôi càng ngày càng khó xử —— phụ nữ rơi vào bể tình sao lại đồng ý hôn người đàn ông trong lòng mình?

      Mà hiển nhiên Lý Trường Tuấn muốn nhiều hơn thế! Tuy tôi lấy lý do gia đình tôi rất truyền thống bảo thủ để từ chối, ám chỉ sau khi kết hôn mới có thể tiếp xúc thân mật. Nhưng cự tuyệt nụ hôn của ta vài lần, làm cho mày ta nhăn lại.

      Nhưng cứ nghĩ mình phải hôn kẻ lừa đảo, tôi lại cảm thấy buồn nôn. Tôi điều khó xử này cho Lý Minh cùng Đổng Vĩ, Lý Minh chỉ nhíu mày: “Nếu cảm thấy miễn cưỡng, vậy chúng tôi nghĩ cách khác.” Mà Đổng Vĩ lại trêu ghẹo : “Trả giá vài cái hôn để bắt được kẻ chuyên lừa đảo con này, đáng sao?” Tuy rằng lời của ta đổi lấy cái trợn mắt của Lý Minh, nhưng tôi cũng hơi dao động.

      Tôi chỉ có thể tiếp tục ôm tâm tính “binh đến tướng chặn” tiếp tục ‘vật lộn’ với Lý Trường Tuấn. Cho đến tối, lần cầu hoan của Lý Trường Tuấn đánh vỡ cân bằng này.

      Vẫn là ở ngã tư đường ngoài cửa nhà tôi, Lý Trường Tuấn mặc tây trang trắng tinh, chiều ôm eo của tôi: “Tiểu Tinh, em như vậy!” .

      Giọng của ta rất thấp trầm, rất từ tính, nhưng giờ phút này nghe vào trong tai tôi lại như chuông báo tử. Tôi cúi đầu cười : “ Minh, cám ơn !” Trong lòng lại như sét đánh. .

      “Tiểu Tinh. . .” dưới đèn đường mờ ảo, ánh mắt của ta dần dần trở nên sâu xa, hai tay giữ chặt cơ thể tôi, chậm rãi cúi mặt xuống, “ sắp điên vì em mất rồi. . .” .

      “Đừng! Đây là cửa nhà em! Nhỡ mẹ em ra thấy!” Tôi lập tức vươn hai tay muốn đẩy ta ra, lại ngờ động tác của ta quá nhanh, ôm chặt tôi vào ngực, mà trong mắt của ta, tràn đầy □. ta nhập tâm sắm vai nhân vật người đàn ông si mê vì giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình “Ánh mắt thâm thúy, thào , điên cuồng hôn lên ” . . . .

      “Đừng!” ta hung hăn hôn lên mặt, lên cổ tôi. Tôi sắp khóc mất, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! ta dường như muốn chứng minh thâm tình của mình, có lẽ muốn làm tôi cảm động, hôn càng thêm ra sức, cổ áo trong của tôi bị ta kéo ra.

      Tôi hít sâu hơi, ngừng xúc động muốn kêu cứu—— Ôn Tinh, thể xúc động, nếu tâm huyết hơn tháng của mày cùng Lý Minh, Đổng Vĩ cuốn theo nước! Nghĩ đến Lý Minh, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng tìm thấy ánh lửa quen thuộc ở góc đường.

      Lòng tôi chùng xuống, đâu rồi? Vì sao ngày ngày bảo vệ tôi mà hôm nay lại ở đây?

      Tôi nhất định là bị điên rồi, trong lúc mình sắp bị kẻ lừa đảo này khinh bạc, lại còn có thể thất thần —— Tôi quả nhiên phải người phụ nữ khôn khéo!

      Tiếng chuông vang lên dồn dập, lại như cứu tính mạng tôi. Động tác của Lý Trường Tuấn có chút chần chờ, tôi lập tức tránh thoát, : “Nhất định là mẹ em thúc giục em về!” Tôi lấy điện thoại ra, lại phát màn hình lên hai chữ: “Lý Minh.”

      Lòng tôi chấn động, vội vàng dùng cơ thể ngăn ánh mắt nghi ngờ của Lý Trường Tuấn, nhận điện thoại, đầu bên kia có tiếng động. Tôi vội hỏi: “Alo ! Mẹ à! Con về ngay đây! Vâng! Bye bye!”

      Khép điện thoại lại, thấy Lý Trường Tuấn dùng vẻ mặt áy náy nhìn tôi: “Xin lỗi, Tiểu Tinh! Vừa rồi khống chế được mình! rất muốn có được em!” .

      Giả vờ giống quá cơ! Tôi bình tĩnh trở lại, cúi đầu, giọng : “Kỳ cũng phải em kháng cự . Chẳng qua em là lần đầu tiên có bạn trai. Em. . . bài xích làm như vậy với em. . .” Ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười vui sướng của Lý Trường Tuấn, tôi bắt lấy thời cơ, ngượng ngùng thêm câu: “Em nghĩ, tương lai nếu kết hôn tất cả của em đều là của !” xong vội vàng quay đầu chạy vào trong nhà. Chạy được vài bước quay đầu lại nhìn ta, ta vẫn mang vẻ mặt ngụy trang giả vờ vui mừng đến sắp phát điên. Trong lòng tôi thầm cười, chạy vào trong nhà.

      Nhìn xe Lý Trường Tuấn dần dần khuất, tôi hít sâu hơi, chỉnh trang lại quần áo, từ trong bóng đêm ra.

      Quả nhiên, bóng dang cao lớn rắn rỏi lại quen thuộc kia lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhà tôi. Đôi mày nghiêm túc, vết sẹo đỏ thẫm, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóa mắt, lặng lẽ hấp dẫn tôi. vốn bình tĩnh nhưng giờ phút này lại che giấu được vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt vô cùng lo lắng.

      Trong lòng tôi thầm cảm động, cũng có chút vui mừng nên lời chầm chậm lan ra. Có lẽ lo lắng của là vì chức trách mà thôi, nhưng tôi vẫn kìm chế được mà vui mừng. . . có tiền đồ mà. . . .

      “Tôi sao. cần lo lắng.” biết sao, kinh hoảng cùng sợ hãi lúc trước, giờ phút này đều như tan thành mây khói, dường như cách tôi rất xa rất xa. .

      “Vậy là tốt rồi!” giọng của vẫn u khàn khàn, nhưng tôi nghe xong lại cảm thấy an tâm.

      mạnh mẽ tiến lên từng bước, nâng tay lên, bàn tay to thô ráp nhàng mơn trớn hai má tôi, ngón tay kiên định mà có lực, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

      Yên tĩnh như vậy đúng mười giây, đột nhiên rút tay lại như bị điện giật, mặt thoáng lên vẻ ngượng ngùng cùng tự trách: “Xin lỗi, tôi . . .” Có lẽ vừa mới nhận ra có hành động thân mật với tôi.

      sao!” Tôi cười tươi sáng, trong lòng cũng đan xen vui vẻ cùng hoảng sợ. Vui vẻ là do chú ý mà biểu lộ ra quan tâm đối với tôi. Hoảng sợ là tôi ngờ mình lại vui mừng vì quan tâm của . Bắt đầu từ lúc nào mà tôi sinh ra hảo cảm mãnh liệt với như vậy? Tôi bỗng nhiên nổi hứng thú, cười gian tà , “Vậy để cho tôi sờ lại!” .

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , tôi nhanh chóng vươn tay, mơn trớn đường cong góc cạnh ràng khuôn mặt kiên nghị của . Còn có vết sẹo dữ tợn lại thân thiết kia. Những chỗ tay tôi lướt qua đều mang độ ấm nóng bỏng. .

      Tôi chậm rãi rút tay lại, mỉm cười nhìn , kiên định nhìn . nhìn tôi, mặt lên ý cười, nụ cười vui vẻ cùng tự tin: “Em trở về . Lần sau để em gặp nguy hiểm như vậy nữa.”

      Giống như ước định.

      “Vâng!” Tôi gật gật đầu, xoay người rời .

      Nhưng bắt đầu từ lúc tay xoa lên mặt tôi, trái tim tôi đập thình thịch ngừng, rất lâu cũng thể bình tĩnh lại.
      Diệu Mai thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần VII

      Nửa tháng sau, Lý Trường Tuấn lấy lý do công ty đủ vốn quay vòng nên vay tiền tôi. Mà tôi “Gom góp khắp nơi”, mượn cho ta ba mươi vạn nhân dân tệ. Chẳng qua số tiền này hào cũng là do ngân hàng sở liên hợp cung cấp.

      Cho nên sau khi lấy được tiền ở chỗ tôi, ta liền biến mất. Bốn ngày sau đám người Lý Minh thuận lợi bắt được ta ở khách sạn năm sao ngoại ô thành phố, cũng thuận lợi khởi tố. Đương nhiên, băng ghi ta vay tiền tôi cùng bản nhân tôi, trở thành nhân chứng, vật chứng đầy đủ nhất.

      bị phán năm năm, cũng phải bồi thường tiền tham ô. Ở toà án, khi ta biết được chứng cớ khởi tố ta chủ yếu do tôi cung cấp, mà tôi còn là nhân chứng quan trọng nhất hung tợn nhìn tôi, làm cho tôi có chút đành lòng cũng hơi sợ hãi. Nhưng Lý Minh cùng Đổng Vĩ – hai cảnh sát khôi ngô cao lớn bảo vệ bên cạnh tôi, lấy ánh mắt hung ác gấp đôi nhìn lại ta, ta mới uể oải, dám ngẩng đầu lên.

      Cuối cùng thuận lợi bắt được kẻ xấu, Sở trường sở cảnh sát Thành Đông tuy rằng thưởng “Nhân dân kiệt xuất” cho tôi, cũng có tiền thưởng. Nhưng cũng để Lý Minh tìm người làm cái cờ thưởng, dùng xe cảnh sát đưa đến nhà tôi, phía ghi tám chữ to “Cảnh dân hợp tác, dũng tích cực” .

      Nhưng cùng cờ thưởng còn có hai tấm vé xem phim, là phim chiếu tại rạp tối mai 《 Tân cảnh sát chuyện xưa 》. Lý Minh lạnh lùng giải thích rằng nghe tôi rất có hứng thú với cuộc sống, công tác của cảnh sát nên hẹn tôi cùng xem bộ phim này để học tập.

      Tôi vui vẻ nhận cờ thưởng cùng vé xem phim từ tay Lý Minh. Sau đó ném cờ thưởng cho mẫu thân cùng Hà Nguyệt Toa trợn mắt há hốc mồm, còn vé xem phim cẩn thận cho vào ví, ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt vui sướng của Lý Minh cùng nụ cười xấu xa của Đổng Vĩ.

      muốn người nhà lo lắng, nên mẹ tôi cùng Hà Nguyệt Toa vẫn tưởng rằng tôi quen với Lý Trường Tuấn. Hôm nay đột nhiên biết Lý Trường Tuấn bị bắt, còn khổ sở thay tôi. Hai người tự trách, mà ngờ rằng tôi lại làm nội gián.

      Mà lúc này, Nguyệt Toa kinh ngạc ngờ tôi lại câu được đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”, còn là người đàn ông như vậy, liền mắng tôi vận cứt chó! Mẹ cũng vui mừng thoải mái nở nụ cười, tôi ngốc có ngốc phúc.

      Cứ như vậy, năm sau, tôi từ “thị dân dũng” dần dần chuyển thành phu nhân đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”.

      năm này, qua các hình thức học tập như thăm quan, giao lưu (ví dụ như xem phim, thăm bảo tàng quân , mô hình vũ khí), tôi dần dần hiểu thêm về công tác của Lý Minh, nghiệp vụ của , cũng biết về quá khứ của . Biết sau khi tốt nghiệp đại học liền gia nhập đội cảnh sát. Biết mặt bị thương khi đối đầu với kẻ cướp phóng hỏa, biết trước kia chưa từng có bạn . . . Ha ha! Nhưng khi tôi hỏi Lý Minh bị tôi hấp dẫn từ lúc nào luôn cười , đáp lại. Đêm đó Lý Minh động tình mà thất thố, khó gặp.

      Chỉ có hôm nay, khi tôi cuốn lấy tha mặt mới hơi hơi đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi xa lần đầu tiên gặp mặt bị tôi hấp dẫn rồi.

      “Lần đầu tiên?” Tôi nghĩ sắc mặt của tôi bây giờ nhất định rất khó coi, vội vàng hỏi . Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, ôi trời, tôi coi là kẻ biến thái, là…là ác ma, nhưng coi như cảnh sát, là vương tử của tôi, là người trong định mệnh của tôi.

      nghiêm mặt : “ chưa bao giờ thấy người nào như em cả, dịu dàng lại hoạt bát, thích cười. Ở trước mặt Lý Trường Tuấn thục nữ như vậy, ta vừa lập tức nguyên hình, ha ha! Hơn nữa sao em có thể có nhiều ý tưởng “thiên mã hành ” ¹ như vậy, cho là người xấu . . . lại còn tưởng là đồng tính luyến ái. . .”

      (¹) Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, bị bó hẹp

      kìm chế được nở nụ cười, nâng mặt tôi lên, sâu sắc : “Nhưng hoạt bát như vậy lại tràn ngập chính nghĩa, dũng cảm mà đáng . . . Mỗi lần bọn họp với em, em luôn nghiêm túc, mím môi, muốn cười lại cố nén dám cười, còn cẩn thận viết bút ký nữa chứ. . .”

      “Ai nha! được !” Tôi hắng giọng, ngờ luôn luôn lạnh lùng lại có thể ra những lời xúc động như thế. Tôi hơi đỏ mặt. . . Nhớ tới đến lần đầu tiên gặp , tôi còn đánh lén cảnh sát!

      “Chẳng qua!” Lý Minh kiên định nhìn tôi, “ muốn cảm ơn tên nhóc Lý Trường Tuấn kia. Nếu ta tìm em xem mắt, sao có thể gặp được em!” .

      Trong lòng tôi lại dâng lên cảm động, nhàng hôn lên vết sẹo của .

      Đúng vậy, tôi cũng cảm ơn lần xem mắt này, nếu sao tôi có thể gặp , Lý Minh thực , người trong định mệnh thực của tôi!
      Diệu Mai thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :