1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em - Kiều Nhất ( 18 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Điều cậu bé đó dạy tôi



      Tôi rất ít khi nhắc tới cha tôi với người khác. ra có thể có ai tin, lần trước tôi gặp mặt cha tôi là trước lễ cưới của tôi, tôi hỏi cha có đến dự lễ cưới con , ông xấu hổ xoa xoa tay, thôi cha đến đâu. Năm tôi bốn tuổi, bởi vì cha tôi ngoại tình, cha mẹ nhanh chóng li hôn, tôi và Quan Triều đều theo mẹ. Sau khi còn cha, cảm nhận trực quan nhất của tôi là gia đình trở nên rất nghèo. Cha tôi nhanh chóng tái hôn, vợ mứoi quản rất nghiêm, tòa án tuyên tiền sinh hoạt mỗi tháng tám mươi lăm tệ, ông mỗi tháng chỉ cho chúng tôi tám mươi lăm tệ. Thời gian đó gia đình tôi sống rất gian nan, mẹ có công việc, lại rất quật cường muốn về nhà bà ngoại, mình nuôi hai em tôi. Sau đó mẹ nhận việc gấp giấy ăn cho người ta, trong nhà rợp trời ngập đất toàn là giấy ăn vàng vọt chất lượng thấp kém, gấp tờ được xu tiền, ba ngày phải gấp mười ngàn tờ. Sau đó tôi kể với F chuyện này mà tin, thời buổi này làm gì có ai tính tiền theo xu?

      Nhưng như vậy, mẹ dựa vào công việc này nuôi chúng tôi học xong mẫu giáo, sau đó lại học lớp dự bị lớp . Khi đó có nhiều trẻ con học lớp dự bị, mọi người đều cho rằng mẹ lãng phí tiền, mẹ có khổ hơn nữa cũng phải học, con của mẹ thể kém người khác được.

      Cũng từ đó bắt đầu, tính cách tôi thay đổi rất nhiều, từ em bé vô tâm biến thành đứa tự ti cái gì cũng sợ. Tôi nhớ có thời gian rất dài mẹ rất khổ cực. Mỗi ngày 4 giờ sáng dậy đưa sữa, 7 giờ về làm bữa sáng cho chúng tôi, sau đó mười giờ làm cơm hộp, buổi trưa đẩy xe ra đường bán, kiếm được nhiều hơn trước mtooj chút nhưng cuộc sống vẫn rất khó khăn.

      Tôi nhớ khi đó thịnh hành mua các loại thuốc bổ cho con, ti vi thường xuyên quảng cáo, can xi lọ xanh can xi dễ uống, tôi rất muốn uống thử xem có mùi vị gì. Con nhà người ta thiếu can xi thiếu kẽm thiếu sắt, đến tôi và Quan Triều lại chỉ đáp chém đinh chặt sắt: Thiếu tiền!

      Hồi tưởng lại những ngày đó đúng là chua xót, nếu tôi có tài hoa là đủ viết bộ Hồng Lâu Mộng. Cho nên tôi từng rất kiên quyết cho rằng tôi và F thể đến với nhau, môi trường lớn lên khác biệt quá nhiều. là hoàng tử bé, cuộc sống chút bóng tối nào, như mặt trời tràn ngập năng lượng. Còn tôi tự ti, vặn vẹo, yếu ớt, bị ánh nắng chiếu vào là lùi lại lập tức. Trước kia Quan Triều từng hỏi tôi tâm nguyện lớn nhất là gì, tôi tôi nhất định phải cưới người tôi , người đó có thể nghèo, có thể có gia thế, nhưng tôi muốn cho con tôi gia đình bình thường, hoàn chỉnh, cho nó lớn lên trong môi trường tràn ngập thương chứ phải chỉ có thể dựa vào tiểu thuyết và phim ảnh để ảo tưởng tình , về đến cuộc sống thực lại ngừng bị đánh nát, suốt ngày tràn ngập sợ hãi.

      Vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, có thời gian rất dài tôi hề tin thế giới có hai người nhau suốt đời suốt kiếp. Sau đó F kể cho tôi chuyện. Khi còn bé hỏi cha mình từ đâu đến, cha như người khác là “nhặt từ đống rác” hay “từ nách chui ra” mà : “Con là thiên sứ trời, Thượng Đế cảm thấy mẹ là phụ nữ đẹp nhất thế giới này nên phái con xuống bảo vệ mẹ”.

      “Thế còn cha sao?” Tiểu F hỏi.

      “Sau khi con lớn lên rời xa mẹ, cha chịu trách nhiệm ở bên mẹ đến già”.

      Đây là câu trả lời lãng mạn nhất tôi từng nghe.

      Mấy năm trước chiếu phim “Người nguyên thủy điên cuồng”, tôi và F xem. Trong phim có cảnh, để bảo vệ các con, cha lần lượt ném từng đứa sang bên kia khe núi. Tôi rất mất mặt khóc bù lu bù loa giữa đống bạn trong rạp chiếu phim. Rất, rất xót xa, tình thương của cha là bảo vệ dịu dàng khắc trong huyết mạch, rất nhiều người từ khi ra đời có, còn tôi lại chưa từng cảm nhận được. Lúc ra khỏi rạp ôm tôi, gì cả, nhưng tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của cái ôm đó, ấm áp, thấu hiểu và thương .

      Lúc mười mấy tuổi, tôi non nớt cho rằng mình bất kì ai, tôi tin mình biết . Nhưng với tôi, là thiên phú loài người sinh ra có, cắm rễ trong tính mạng của mỗi người, bất kể đất đai xung quanh cằn cỗi thế nào, nó cũng biến mất, chỉ cần có người đánh thức là nó nhất định mọc lên.
      Phong Vũ Yên, ChrisB.Cat thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11: Giáp trụ và điểm yếu


      01

      Có hôm mua trái cây ở gần nhà, bên cạnh có chàng trai cũng mua trái cây. Tôi chăm chú chọn đào vàng F kun thích ăn, chợt thấy người bên cạnh hỏi: “Đây là quả gì?”

      Tôi nhìn quanh, xác định ta hỏi tôi chứ phải ông chủ, thế là đáp: “Đào vàng”.

      “À”. ta gật đầu, lại hỏi: “?”

      “Ơ... Tùy khẩu vị mỗi người”.

      “Em thích ?”

      “Tạm được”.

      Tôi mua xong , ta xách túi đào vàng đuổi theo: “Có thể cho số điện thoại ? QQ cũng được, muốn kết bạn với em”.

      Đây chẳng lẽ là làm quen như người ta vẫn ? ngờ tôi cũng có ngày được làm quen! Cố nén đắc ý, tôi ngượng ngùng đáp: “Nhưng... sợ là ông xã em vui”.

      Đối phương kinh hãi: “Em kết hôn rồi à?”

      “Vâng!” Tôi giơ nhẫn cưới cho ta xem.

      sao, chỉ muốn kết bạn thôi mà”. ta đưa đào vàng và danh thiếp cho tôi rồi .

      Tôi cầm hai túi vàng đào về nhà mà hiểu ra sao. Kể lại chuyện thần kì vừa trải qua cho F kun nghe, khinh thường: “Tặng đào vàng? Ki bo thế!”

      Vừa còn vừa nhìn danh thiếp của người ta đầy chán ghét: “Giám đốc X công ty Y”.

      Tôi cầm lên xem: “A, còn là giám đốc cơ đấy! cần ghen đâu”.

      cười lạnh hai tiếng ha ha: “ lại non nớt như vậy sao?”

      Tôi tiện tay ném tấm danh thiếp lên bàn, vào bếp rửa đào cho . Mấy ngày sau tôi đột nhiên nhớ tới việc này, phát tấm danh thiếp bàn biến mất. Hỏi , giống như vô tình: “Vứt rồi. dọn bàn cẩn thận làm đổ nước vào đấy”.

      Gã này bình thường có bao giờ chịu chủ động dọn dẹp nhà cửa đâu cơ chứ, còn “ cẩn thận” làm đổ nước nữa, cố ý cứ thẳng lại còn lí do lí trấu.

      02

      Ăn tết về nhà. Nhà F kun là gia tộc lớn, bác trai bác , chú thím cậu mợ, chị em họ, cháu cháu trai, cơ bản ngày nào cũng có người đến chúc tết, cộng thêm bạn bè đồng nghiệp của cha F kun còn nhiều nữa. Cha F kun hết sức nghiêm khắc, cho nên ở nhà hai đứa đều phải giả vờ ngoan ngoãn, mỗi ngày sáu rưỡi rời giường, ngồi trong phòng khách ngáp liên hồi trợn mắt to nhìn mắt .

      Có người đến, mẹ F đuổi hai đứa rửa trái cây. F nhìn người bên ngoài, : “Có giống plants vấn đề zombie ?”

      Tôi: “Gì cơ?”

      : “Lại đợt zombie đến tấn công”.

      Tôi phì cười: “Cẩn thận cha nghe thấy cho ăn đòn đấy”.

      “Chúc tết thế này phiền phức, nên đơn giản hoá trình tự”.

      “Đơn giản hoá thế nào?”

      “Dùng điện thoại di động gửi voucher mua quà, tự mình đến siêu thị chọn quà”.

      “Phù...”

      “Tiền mừng tuổi trẻ con gửi thẳng vào tài khoản”.

      Lúc này cha F gọi hai đứa vào giới thiệu: “Đây là bác Trần...”

      Tôi vội chào. Bác Trần lại cho tôi phong bao lì xì, tôi lớn thế này còn biết xấu hổ nhận tiền mừng tuổi hay sao, vội đẩy lại nhận.

      “Cháu và F kết hôn bác đến được, lần này coi như bù”. Bác Trần .

      Tôi đành phải nhận lấy.

      Sau bữa tối cùng F ra ngoài bộ, tôi lấy tiền lì xì ra nheo mắt đếm. Bác Trần hào phóng, tôi tặc tặc cảm khái: “Thôi khỏi cần tài khoản, cầm tiền mặt trong tay đếm vẫn sướng hơn”.

      cười tôi: “Tham tiền”.

      “F đại gia có mừng tuổi tiểu nhân ?”

      “Được”. rút tờ trăm ra đưa cho tôi: “Trả lại tệ”.

      “Làm gì có chuyện mừng tuổi còn đòi trả lại?”

      “Chín mươi chín là tốt”. .

      03

      Mua hàng tết ở siêu thị, ngẫu nhiên gặp nữ bạn học S thời cấp 3, đối phương lập tức nhận ra tôi: “Kiều Nhất, sao bạn thay đổi gì thế?”

      “Đâu có, ràng tớ già rồi”.

      , bạn vẫn có vẻ tinh nghịch thế, thay đổi gì cả...”

      Hàn huyên hồi, nó : “Đúng rồi, ngày kia lớp mình họp lớp, XX chủ trì, nhân tiện cũng là sinh nhật bạn ấy luôn. Bạn cũng đến chứ?”

      Lên xe, tôi hỏi F kun: “Ngày kia sinh nhật XX, có muốn ?”

      lắc đầu: “ hứng thú”.

      được đoạn, đột nhiên hỏi: “XX có phải gã đeo kính ngồi phía trước em ?”

      Tôi đáp: “Đúng rồi. Sao vậy?”

      lập tức đổi giọng: “ ”.

      Tôi hề biết lại có quan hệ tốt với XX như vậy. Hôm đó mang quà đến, XX nhìn thấy tôi quả nhiên rất vui mừng: “Kiều Nhất! Trời ạ! Sao bạn cũng đến vậy!”

      tính cách tùy tiện, dang tay định cho tôi cái ôm. Người nào đó kéo tôi ra phía sau như gà mái bảo về gà con, đưa quà cho XX, mặt biểu cảm: “Sinh nhật vui vẻ”.

      Tôi thầm than thở, gã này bình thường ở nhà rất lắm trò, đùa giỡn trêu chọc tôi suốt ngày, vừa ra khỏi cửa tự động chuyển trạng thái cao ngạo lạnh lùng, câu dư thừa cũng có. Bạn nữ S kéo tôi sang bên cạnh, giọng : “Này, bạn và F kết hôn rồi à?”

      “Đúng vậy, bạn biết à?”

      “Biết sao được! Mấy năm trước tớ ở Úc tin tức mù tịt. Biết trước gọi bạn đến rồi!”

      “Vì sao, khinh bỉ phụ nữ có chồng à?”

      “Ôi... XX trước kia thầm mến bạn, F còn đánh nhau với bạn ấy trận!”

      Tôi choáng váng, lượng thông tin quá lớn nhất thời thể tiếp nhận kịp. Thế là cả bữa cơm tôi ngồi ăn trong thấp thỏm. Là phụ nữ lắm điều, tôi rất lo lắng hai tình địch đánh nhau. Nếu hai người này đánh nhau tôi nên giúp ai? Tôi có cần ngất xỉu như nữ nhân vật chính trong phim Hàn ? hối hận vì tôi chưa bao giờ tập ngất xỉu thế nào cho thanh nhã.

      Kết quả là hai người này đều hết sức bình tĩnh, lần gặp mặt này chấm dứt trong bầu khí hữu nghị. đường về cuối cùng tôi nhịn được nữa: “Nghe ... Ơ... A... Dường như và XX có xích mích?”

      “Em muốn hỏi cái gì?”

      “Nghe ... XX trước kia từng thích em?”

      gật đầu.

      “Nghe và XX còn từng quyết đấu vì chuyện này?”

      liếc tôi cái: “Em nghe ai ?”

      phải à?”

      ”.

      “Thế tại sao biết XX thích em?”

      viết thư tình nhờ Quan Triều chuyển cho em, bị nhìn thấy. hẹn ra, với được ảnh hưởng đến việc học tập của em”.

      “Sau đó thế nào?”

      “Hết rồi”.

      “Bạn ấy dễ dàng bỏ cuộc như vậy à?”

      “Em còn muốn như thế nào nữa?”

      “Ơ hay, bạn ấy nên đứng trước cửa nhà em trắng đêm như trong truyện Quỳnh Dao viết chứ, đứng trong mưa to gọi tên em, trai khóa cửa cho em ra ngoài, mẹ em vung tay cho em cái bạt tai, em đấm cửa mạnh, cuối cùng khóc ngất bên cạnh cửa...”

      có việc gì cũng xem phim truyền hình ít thôi, ảnh hưởng đến IQ”.

      04

      Bình thường tôi chú ý lắm đến chi tiêu hàng ngày của gia đình. Có hôm đến ngân hàng tâm huyết dâng trào in sao kê nửa năm trước đó mới phát tiền điện tiền nước tiền ga tiền điều hòa hóa đơn phạt của nhà tôi mỗi tháng đều tốn rất nhiều tiền! Bản tính thần giữ của lập tức bùng nổ, quyết tâm từ hôm nay trở tiết kiệm chi tiêu, tôi phải làm bà chủ nhà cần kiệm chăm lo gia đình.

      vào siêu thị, mặt tôi viết bốn chữ to “tính toán chi li”. Rau sạch? mua, quá đắt, ăn chút thuốc trừ sâu biết chừng có thể giết giun. Sô la Ferrero tôi thích nhất? mua, vừa tiết kiệm tiền vừa giảm béo, nhất cử lưỡng tiện. F kun có thịt vui, nhưng thịt bò đắt quá, tối nay làm món dăm bông xào rau cho vậy.

      Bình thường về nhà tôi thích bật tất cả đèn lên, sáng sủa và có cảm giác an toàn. Hôm nay đặt túi xách xuống tiện tay bật đèn, suy nghĩ lát, được, phải tiết kiệm, tách tách tách tắt sạch, mình ôm máy tính ngồi trong phòng khách đen như mực viết bản thảo. F kun về nhà mở cửa giật bắn: “Em làm gì mà bật đèn?”

      “Tiết kiệm điện”.

      gì, lấy lon nước ngọt từ tủ lạnh ra.

      “Uống xong được vứt vỏ lon”. Tôi chỉ huy để ra cửa, nghiêm túc: “Có thể bán lấy tiền”.

      “Em vừa phải thôi”. lườm tôi cái: “Ngày mai ăn sushi”.

      Tôi chống lại cám dỗ hết sức có nguyên tắc: “Xin lỗi, dự toán tháng này dùng hết”.

      sầm mặt vui, tôi làm bộ nhìn thấy, lon ton tắm. Nào ngờ vừa mở vòi sen kéo rèm ra cái roạt.

      làm gì thế?”

      cởi quần áo, biểu cảm: “Tiết kiệm nước, tắm chung”.

      Đồ lưu manh!

      05

      Con nhà hàng xóm học lớp 12, thi thử kết quả thê thảm, mẹ nó hỏi mới biết khuê nữ nhà mình sớm, sốt ruột nhờ tôi sang khuyên bảo. Tôi thầm than thở trong lòng, biết hai vợ chồng cháu chính là sớm sao? Nhưng vì thói tọc mạch cố hữu nên tôi vẫn qua. bé rất tín nhiệm tôi, thẳng với tôi: “Em thích bạn cùng lớp”.

      “Rất bình thường, thất tình cũng có gì đáng ngại”.

      “Em thất tình, bạn ấy cũng thích em”.

      “Thế em có gì phải buồn?”

      “Nhưng mà em có bạn trai rồi”.

      “...”

      Hai người này còn ở cùng phòng kí túc”.

      “...”

      Bởi vì hai bạn ấy mà dạo này em rất khó xử. Trong phòng đó còn có bạn nữa, rất dịu dàng, em thường xuyên đến tán gẫu với bạn ấy. Tuần trước bạn ấy tỏ tình với em rồi...”

      “...”

      “Ôi, thực ra em cũng muốn mọi chuyện trở thành như vậy”.

      Tâm lý tôi sắp sụp đổ: “Tóm lại... em mía ngọt đánh cả cụm luôn à?”

      “Thế nên em mới âu sầu”.

      Tôi tự ti lắm, về với F kun: “Trẻ con bây giờ lợi hại, em bằng tuổi nó bây giờ còn chưa làm được gì, học cũng kém nốt, ngay cả phương trình bậc ba cũng làm được”.

      Người nào đó bên cạnh xa xăm: “Nhưng mà em cưa được ”.

      06

      F kun tửu lượng tồi, dùng lời của : “Cũng tàm tạm, hạ gục Kiều Nhất là thành vấn đề”.

      rất ít uống say, dù có say cũng quậy phá, còn có thể gượng đưa từng bạn bè lên xe rồi mới về nhà cuối cùng. Tôi khác, tôi là loại bốc đồng, vui vẻ là phải tìm rượu uống, hò hét rất to, lại gục sớm nhất. Có điều tôi là người có nguyên tắc, xung quanh toàn người tôi tín nhiệm tôi mới dám làm càn, đến bữa tiệc quen là tôi chỉ cầm chén, người khác thế nào cũng uống. F kun tỏ ý hết sức hài lòng.

      Có ngày cùng bạn tụ tập về, tôi tâm huyết dâng trào, đòi cùng diễn “cưỡng bức dân nữ”. lập tức đáp ứng, chuẩn bị cưỡng bức lại bị tôi đẩy ra: “ , hôm nay đóng dân nữ”.

      suy nghĩ lát: “Được!”

      Sau đó gã này nhanh nhẹn cởi quần áo, nằm giường vẫy tay với tôi: “Lưu manh mau tới đây”.

      Mẹ kiếp! Dân nữ gì mà dâm thế, lưu manh làm sao chịu nổi? Thế là tôi ngẩn ra, nghĩ hồi lâu biết nên hạ thủ thế nào.

      “Lưu manh còn chờ cái gì nữa?”

      Tôi nằm sấp người , ngơ ngác hỏi: “Lưu manh bình thường cưỡng bức thế nào?”

      hớn hở mặt mày, để dạy em, sau đó nhanh chóng lật người lên .

      07

      Tôi mất ngủ rất nghiêm trọng, người nào đó ép tôi hàng ngày chạy bộ cùng . Được rồi, đúng là nên rèn luyện thân thể, tôi vất vả lên taobao buổi chiều, mua nguyên bộ đồ chạy, làm gì cũng phải chuẩn bị cho chu đáo.

      Ngày đầu tiên, tồi, cảm giác rất mới lạ.

      Ngày thứ hai, rất mệt, nhưng bừng bừng hào hứng, tôi đành phải nhẫn nhịn kiên trì.

      Ngày thứ ba tôi vừa chạy vừa nghĩ lúc này nằm sofa ăn trái cây xem weibo là hạnh phúc.

      Ngày thứ tư tôi nghiêm túc nghĩ cứ chạy thế này đến bao giờ đây?

      Ngày thứ năm tôi xin phép , họ hàng của tôi đến rồi.

      Ngày thứ N, tiếp tục xin phép, thân , họ hàng của em mới .

      Ngày thứ N+1, vẫn xin phép, thân ái, họ hàng của em sắp đến.

      : “ hiểu rồi, họ hàng là vạn năng!”

      Tôi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, trục thời gian của phụ nữ bọn em phân chia theo ngày họ hàng tới thăm mà”.

      08

      Đợt trước World Cup, bạn học F cá cược rất đen, hễ là đội thích cơ bản đều bị loại. Bạn học F được tặng ngoại hiệu Pele số 2, hữu danh hữu thực. Trận chung kết tôi khuyên bắt Argentina.

      “Vì sao? Em đánh giá cao đội Đức của à? Phong độ của Klose rất tốt blah blah...”

      Tôi lắc đầu: “Bởi vì đồng phục của đội Argentina đẹp hơn”.

      vẫn kiên định bắt Đức, cuối cùng thắng năm trăm tệ, mừng rỡ khoe khoang với tôi: “ lên thượng đỉnh cuộc đời!”

      Tôi : “Đại gia, xin bao nuôi tiểu nữ”.

      lắc đầu: “ được hoang phí”.

      Tôi: “Nuôi tiểu nữ coi như hoang phí”.

      suy nghĩ lát: “Vậy cũng nên gọi là bao nuôi”.

      Tôi cho rằng nuôi bà xã là đạo lí hiển nhiên, kết quả : “Nên gọi là chăn nuôi”.

      Bạn học F, bạn học ngữ văn tốt như vậy chính là để sỉ nhục bà xã hay sao?

      09

      mê bóng đá, còn tất cả nhận thức về bóng đá của tôi còn dừng lại ở năm 2002 khi Trung Quốc được vào World Cup. World Cup năm nay Đức thắng Brazil tưng bừng 7-1, quả thực vui phát điên. Buổi sáng hôm sau vừa mở mắt ra hoa chân múa tay kể với tôi về trận đấu đêm qua: “Klose ghi bàn đó tuyệt vời, Đức của làm điều kì diệu, trận tàn sát này nên đưa vào sử sách đúng blah blah...”

      Tôi nghe hồi lâu, hết sức thận trọng hỏi: “Brazil chẳng phải có Ronaldo sao?”

      Sau đó, có sau đó...

      Cũng là fan bóng đá, sau khi nghe kể chuyện này, chị trưởng phòng với tôi rất chân thành: “Tình vĩ đại, ngờ F lại có thể chịu đựng li hôn”.

      10

      F kun ở nhà bao giờ làm việc nhà. Có hôm tôi với : “ xem ông xã XX nhà bạn YY, làm hết việc nhà, từ quét nhà lau nhà đến nấu cơm giặt giũ, hầu hạ YY khác gì nữ vương. Chẳng lẽ cảm thấy xấu hổ tự trách, ăn ngủ yên sao?”

      thèm quay đầu lại, khắp phòng tìm iPad. Tôi theo phía sau tiếp tục : “Còn bạn trai XXX của bạn YYY, có tiếng dịu dàng quan tâm chu đáo, bất kể YYY cố tình gây thế nào cũng ngoan ngoãn phục tùng ngoan ngoãn phục tùng, tất cả mọi ngày kỉ niệm, Valentine, Giáng Sinh, sinh nhật hàng năm, ngay cả tết phụ nữ, tết nhi đồng đều chuẩn bị quà. chẳng lẽ xấu hổ tự trách ăn ngủ khó yên sao?”

      tiếp tục chăm chú tìm đồ. Tôi đau lòng lắm: “Còn ông xã nhà em chỉ biết bắt nạt em, chế giễu em, ngày ngày công tác có nhà, bếp ga trong nhà hỏng cũng để ý, bồn cầu tắc cũng có người thông, tháng trước em bị ốm cũng có nhà, chỉ với em qua điện thoại uống nhiều nước uống nhiều nước, còn biết lãng mạn chút nào, kết hôn lâu như vậy mà còn chưa bao giờ tặng hoa em, người ta đàn ông gợi cảm nhất là lúc bạn quyền đấm cước đá vẫn lẳng lặng nhìn bạn rồi kéo bạn vào trong lòng, nhưng chưa bao giờ như vậy. Chẳng lẽ xấu hổ tự trách ăn ngủ khó yên sao?”

      Lúc này cuối cùng vị nhân huynh này cũng tìm được iPad trong khe sofa, quay lại lạnh lùng lừ mắt nhìn tôi: “Ta cho phép ngươi quyền đấm cước đá đấy, ngươi dám ?”

      Chữ “” cuối cùng còn kéo lên cao vút, hai mắt nheo lại. Tôi lập tức kinh hãi: “Đại vương tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối dám”.

      11

      : “Có phải em rất bất mãn với địa vị của mình trong nhà ?”

      Tôi: “Đương nhiên rồi”.

      : “Vậy cho em quyền lợi, ngày hôm nay em có thể sai khiến bất cứ lúc nào, làm gì cũng được, tuyệt đối phục tùng”.

      Tôi: “ ?”

      : “Đương nhiên”.

      Tôi: “Vậy quét nhà ”.

      Thế là ngoan ngoãn cầm chổi quét nhà.

      Tôi xem quét hồi, nhịn được nữa: “ quét sạch gì cả, dưới gầm giường cũng phải quét, còn sau cửa có nhiều bụi thế này nhìn thấy sao? Tóc lọt xuống khe gạch quét được mặc kệ luôn à?”

      : “Sạch lắm rồi mà”.

      Tôi: “Đâu có! Kia, kia, cả kia nữa, đều chưa quét”.

      : “ tin. Em quét lại lần nữa xem nào”.

      Tôi quét lại lần, quả nhiên đống rác: “ xem , chứng cứ ràng nhé!”

      “Ờ, em lợi hại”.

      Tôi giao nhiệm vụ mới cho : “Cơm trưa hôm nay nấu”.

      “Tốt, em gọi món ”.

      “Em muốn ăn súp lơ xanh xào tỏi”.

      biết làm”.

      “Thịt muối hầm khoai tây”.

      biết làm”.

      “Thịt sốt cà chua”.

      biết làm”.

      “Thế biết làm món gì?”

      “Trứng tráng cà chua”.

      “... Ngoài món này?”

      “Canh trứng cà chua”.

      “...”

      Tôi chuẩn bị nguyên liệu cho xong xuôi, dặn dò kĩ càng: “Cẩn thận đừng để đứt tay. Cà chua thái dày chút, đợi dầu nóng rồi mới cho vào, tráng trứng trước rồi mới cho cà chua”.

      rất thiếu kiên nhẫn: “Biết rồi, em ra ngoài ”.

      Ra ngoài chưa được hai mươi phút nghe thấy kêu: “Em mau vào đây ”.

      Vừa mở cửa bếp ra bị khói hun mở mắt được. bật máy hút mùi (rất có thể là biết bật), thứ trong chảo đen sì sì nhìn ra nguyên trạng, gã này làm trứng tráng cà chua chỉ cho xì dầu mà còn có cả mùi dấm.

      “Tại sao lại cháy?” hỏi tôi rất vô tội.

      Tôi lập tức sụp đổ: “ cho dầu vào chảo à? làm cháy hỏng chảo của em rồi!”

      Tôi thề sau này bao giờ cho nấu ăn nữa!

      12

      Buổi sáng ra ngoải bắt được xe, đòi F kun đưa làm. động lòng từ bi đồng ý. đường gã này tâm tình tồi, vừa lái xe vừa khẽ hát. Tôi chú ý nghe, ngờ gã này hát “ đưa em , xa ngàn dặm...”

      Tóm lại rất muốn tôi cút đây mà.

      13

      ăn thịt nướng, cậu nhân viên phục vụ bàn chúng tôi lông mi rất dài, mắt trong như nước. Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, cậu bé đỏ cả mặt, chắc là trong lòng nguyền rủa bà quái gở này. Dưới ánh mắt sáng rực của tôi, cậu bé chỉnh bếp run tay, con tôm nướng xong rơi xuống đất. Cậu thoáng nhìn tôi đầy ăn năn, tôi lập tức hào hứng, cố ý sầm mặt trêu: “Cậu đền tôm cho tôi”.

      F kun bên cạnh nhìn được nữa: “Em đùa đủ rồi đấy”.

      Cậu bé thở phào hơi, chuẩn bị chuồn lại nghe thấy F bình tĩnh gọi lại: “Cậu đền tôm cho tôi”.

      14

      Ngồi McDonald với , đôi học sinh bàn đối diện cứ kiss nhau. Hai ông bà già chúng tôi nhìn đôi trẻ hôn nhau hai mươi phút, tôi thắc mắc cứ hôn như vậy thiếu ô xi sao? Người nào đó lườm tôi: “Nếu là con , lôi về nhà đánh trận”.

      Tôi : “ biết cái gì, cái này gọi là hùng xuất thiếu niên, ngón nghề tán là thành thạo, nếu là con trai em về bữa tối thưởng quả trứng”.

      Người nào đó tức giận đến mức lôi tôi về nhà đánh trận.

      15

      Thời nhau chúng tôi hẹn hò về hơi muộn, đòi đưa tôi về nhà, tôi thương lại vất vả, phất tay hết sức phóng khoáng, : “Đừng lo, mười dặm xung quanh lưu manh lớn nhất chính là em”.

      Tôi chỉ vu vơ như vậy, gã này lại nhớ kĩ, vẫn trêu chọc tôi vì việc này.

      Tuần trước đến Thượng Hải, tôi và bạn dạo phố, gọi điện thoại về dặn dò tôi: “Đừng nữa, về nhà sớm chút”.

      “Biết rồi biết rồi, đừng lo cho em”.

      phải lo cho em, lo cho bọn lưu manh mười dặm xung quanh”. chậm rãi.

      16

      Về lưu manh còn có chuyện. Gặp người quen hỏi chúng tôi đến với nhau như thế nào, thiếu kiên nhẫn trả lời rất đơn giản: “Gặp phải lưu manh”.

      Đối phương hỏi có phải Kiều Nhất gặp phải lưu manh, sau đó làm hùng cứu mỹ nhân ? đúng, cũng chẳng bảo sai, mặc đối phương đoán mò lung tung. Tôi ngồi bên cạnh trợn mắt nhìn. Về nhà cười tít mắt cố ý hỏi tôi: “Có phải nên với kì thực người gặp phải lưu manh là ?”

      Người đàn ông này có lúc khác gì trẻ con.
      Hale205, Phong Vũ Yên, B.Cat2 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: Cuộc đời đẹp

      01

      Năm nay mới điều động chức vụ, tôi cũng thường xuyên phải công tác. Thông thường tôi về nhà , về nhà tôi lại , lần lâu nhất hai vợ chồng hai tháng gặp nhau. Buổi tối họp đến mười giờ, bất ngờ nhớ ra gọi điện thoại cho : “ làm gì?”

      “Họp, em làm gì?”

      “Cũng họp”.

      Quá yên tâm luôn, hai vợ chồng bận đến mức hoàn toàn có thời gian ngoại tình.

      02

      Tôi lại phải công tác dài ngày. Trước khi ôm F kun khóc: “Trẫm lần này ngự giá thân chinh dẫn quân về nam, biết khi nào mới có thể trở về. Ái phi mau dậy cho Trẫm hôn cái!”

      uể oải lật người, mắt cũng mở ra: “Đừng diễn nữa, đến nơi gọi điện thoại cho ”.

      “Ừ”. Tôi hậm hực bò xuống giường, kéo va li chuẩn bị . đột nhiên hỏi: “Hoàng thượng còn đó ?”

      “Còn còn còn!”

      “Nhân tiện vứt rác luôn nhé”.

      “...”

      03

      Đoàn công tác điều chỉnh kế hoạch đột xuất, thế là chuyến công tác hai tuần biến thành biết bao giờ về. Sau khi biết tin F kun rất vui, than vãn trong điện thoại hồi lâu. Tôi bận đến thở được, cãi lại mấy câu, hoàn toàn suy nghĩ đến cảm nhận của em.

      “Em cũng có nghĩ gì đến cảm nhận của đâu!” giọng : “ nhớ em”.

      Tôi suýt nữa rơi nước mắt.

      04

      Kì thực F kun là người rất cổ hủ, rất ít nhớ em hoặc em gì đó, lúc nào mở miệng cũng rất trịnh trọng, cảm giác như khi “Con đồng ý” trong nghi lễ kết hôn vậy. Trước kia tôi cũng rất xấu hổ, lúc vừa lời tâm tình cũng đỏ mặt hồi lâu. Sau này phát có thể trêu chọc , thế là suốt ngày treo mấy câu “Em nhớ lắm”, “Em càng ngày càng thích ”, tại sao lại tốt như vậy” bên miệng. phản ứng rất buồn cười, bực bội cau mày “Em thôi cái trò đấy ”, vừa xoay người cười hớn hở, tâm tình rất tốt. Gã này đúng là khẩu thị tâm phi.

      05

      Công ty sắp xếp cho tôi trợ lí, bé vừa tốt nghiệp đại học, trẻ tuổi, nhiệt tình, đáng tin, quan hệ giữa hai chị em tồi. Có ngày nó hỏi tôi: “Vì sao chị kết hôn sớm như vậy?”

      “Gặp được người thích hợp cưới thôi”.

      “Nhưng làm sao chị kết luận được ấy chính là người thích hợp?”

      Tôi suy nghĩ lát, hỏi ngược lại nó: “Bỏ qua quan hệ cấp cấp dưới, em cảm thấy con người chị thế nào?”

      “Già dặn, chuyên nghiệp, có năng lực, mấu chốt là tính tình siêu nice”.

      Tôi : “Nhưng ông xã chị lại nghĩ như vậy. Trong mắt ấy, chị trẻ con, ấu trĩ, chân tay vụng về, vĩnh viễn lớn được”.

      “Thế ấy hiểu chị rồi!”

      phải thế”. Tôi nheo mắt cười: “Toàn thế giới chỉ có ấy hiểu chị nhất”.

      Buổi tối gọi điện thoại cho F kun theo thường lệ, nhớ tới việc này liền hỏi : “Vì sao cưới em sớm như vậy?”

      Người nào đó trả lời đơn giản dứt khoát: “Đêm dài lắm mộng, tế sớm khỏi ruồi”.

      Tôi: “...”

      06

      Buổi tối trước hôm tôi về nhà, F kun gọi điện thoại cho tôi, chủ động nhận tội: “ vừa đánh đổ lọ nhũ đánh móng tay của em”.

      “Rồi sao nữa?” Tôi cảnh giác hỏi.

      “Còn làm đổ ra nhà nữa”.

      “Chỉ làm bẩn sàn nhà thôi à?”

      yên lặng hồi, giọng : “Còn cả chiếc dây chuyền em thích nhất nữa”.

      Tôi tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu: “Tự dưng động vào lọ nhũ của em làm gì?”

      nghiêm trang nhảm: “ huấn luyện quân cho bọn nó, bạn học nhũ thể chất quá yếu, ngất xỉu...”

      07

      gặp đối tác giữ chữ tín, lỡ hẹn gặp được. Mười hai giờ đêm mình tôi kéo hành lí ra sân bay, đường chiếc xe nào, dưới mưa phùn gió bấc gần hai tiếng. F kun gọi điện thoại đến, tôi nổi giận đùng đùng tôi làm nữa, tôi phải nghỉ việc. cũng gì, giúp tôi đặt vé máy bay cho tôi về nhà. Ngủ giấc máy bay, tỉnh dậy lại cảm thấy phải việc lớn gì. tới đón tôi, đường hỏi: “Viết đơn thôi việc chưa?”

      Tôi rất xấu hổ: “Lại muốn thôi việc nữa”.

      “Sao? Nghe điện thoại thấy em sắp khóc rồi cơ mà”.

      “Đúng thế, vẫn nghe người ta Thượng Đế đóng lại cánh cửa trước mặt bạn mở cánh cửa sổ ra cho bạn. Nhưng khi đó em cảm thấy có thể là Thượng Đế quên mất, có mở cửa sổ cho em nhưng là cửa sổ có chấn song chống trộm”.

      “Thế là gì”. như : “Bạn học Tiểu Kiều là ai chứ? Dù có đóng cả cửa sổ lại, bạn học Tiểu Kiều cũng có thể phá tung nóc nhà ra ngoài được”.

      Suýt nữa làm tôi cười đứt ruột mà chết.

      08

      Ngồi máy bay về Bắc Kinh, bên cạnh là khoảng chừng bằng tuổi mẹ tôi, rất nhiệt tình chuyện với tôi. Xuống máy bay F kun tới đón tôi, chàng trai này nhanh nhẹn, hỏi tôi đó là ai.

      Tôi cười hì hì : “ trai cháu. biết nào thích hợp có thể giới thiệu cho ấy”.

      F kun quen thấy tôi nhảm nên cũng giải thích gì, xách hành lí giúp tôi im lặng về phía trước.

      tin: “Là chồng cháu đúng ?”

      “Sao biết?”

      “Làm gì biết, mắt cháu sáng lên kìa”.

      Hình như đúng thế , bất kể mệt thế nào, tâm tình tốt thế nào, chỉ cần nhìn thấy là tôi vui lên. Mượn lời chị trưởng phòng, ánh mắt tôi nhìn F kun khác gì khi Bạn Trai nhìn thấy xúc xích cả, chỉ thiếu nước vẫy đuôi. người người khác giấu nổi, tin bạn thử xem ánh mắt Tử Hà tiên tử nhìn Chí Tôn Bảo trong “Đại thoại tây du” mà xem, ngập tràn tình .

      09

      Có thể là vì công tác quá lâu, sau khi về nhà tôi ngủ ngon lắm, thường xuyên mất ngủ. F kun được biết khi còn bé cha mẹ tôi kể chuyện cho tôi ngủ, sinh lòng thương cảm, chủ động cầu mỗi đêm kể chuyện cổ tích ru tôi ngủ. Chẳng mấy khi con trai Ma Kết làm việc lãng mạn như vậy, tôi hết sức cảm động.

      Ngày đầu tiên kể chuyện “Nàng công chúa và hạt đậu”, ngày thứ hai là “ bé ngón tay cái”, ngày thứ ba đến “Nang tiên cá” hết kiên nhẫn. Tôi đàn ông lời phải giữ lời, suy nghĩ lát lại ngồi xuống, cầm lấy sách nghiêm túc đọc cho tôi: “Ngày xửa ngày xưa có nang tiên cá, nàng thích ở dưới biển đâu hết, cứ thế sống hạnh phúc vui vẻ suốt đời. Hết chuyện”.

      Andersen cũng bị làm tức giận đến mức đội mồ sống lại.

      10

      Hiếm có dịp hai vợ chồng đều ở nhà, cuối tuần dậy sớm làm bữa sáng. Thời thiểu học mỗi lần thi cuối kì mẹ tôi đều chuẩn bị cho tôi và Quan Triều mỗi người hai quả trứng gà cái xúc xích, ý là thi trăm điểm. Tôi hỏi F kun có như vậy hay , lắc đầu: “, vẫn ăn như bình thường”.

      Tôi cười : “Tuổi thơ của thú vị chút nào”.

      lau miệng, nhã nhặn : “ ăn trứng gà vẫn có thể thi trăm điểm như thường”.

      Sau đó thoáng nhìn tôi: “Em chưa chắc”.

      11

      Có buổi tối ngồi xe buýt qua phố Trường An, đột nhiên nhớ lại thời chúng tôi vừa xác định quan hệ. đưa tôi về nhà, chúng tôi lên chiếc xe buýt hai tầng, ngồi hàng đầu tiên. Đèn neon đường Trường An muôn màu muôn sắc, đêm cuối thu gió mát vừa phải, xe có ai, tất cả đều rất tốt. Đột nhiên tôi nghĩ, lúc này thích hợp để hôn, thế là buột miệng ra: “Lúc này có phải nên hôn nhỉ?”

      cũng ngẩn ra, hai đứa cứ thế đối mặt nhau.

      Gặp đèn đỏ, xe buýt dừng lại. Tôi thầm đếm ngược, nghĩ lúc biến thành đèn xanh hôn , mắt liếc trộm con số bên cạnh đèn đỏ. 5... 4... 3...

      Đột nhiên áp tới, nhàng đặt moi lên môi tôi. Trong đầu trống rỗng, tôi đón nhận nụ hôn này theo bản năng. Như có chiếc lông vũ nhàng cọ vào trong lòng, mềm mềm tê tê.

      Sau đó tôi đỏ mặt mắng chơi xấu, cúi đầu cười, thoải mái thừa nhận: “Đúng thế, chơi xấu đấy”.

      Đó là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

      12

      Trưa tôi thay ga trải giường, tới hỗ trợ. Sau khi thay xong tôi lao lên giường, ngửi mùi nắng từ chăn ga, cảm khái từ đáy lòng: “ hạnh phúc!”

      mắng tôi trẻ con, lại nằm xuống bên cạnh tôi. Tôi quay sang chui vào trong lòng .

      13

      Bởi vì viết quyển sách này, thời gian gần đây tôi thường xuyên nhớ lại những kỉ niệm tôi và trải qua. Hôm qua tôi hỏi : “ còn nhớ câu đầu tiên với em ?”

      hỏi là câu gì.

      “Sau cuộc thi giữa kì xếp chỗ ngồi, em chủ động đến ngồi bên cạnh , còn bắt chuyện với . Em hỏi có phải nghe Châu Kiệt Luân ”.

      cười cười: “Nhớ ra rồi”.

      “Khi đó có cảm giác gì?”

      có cảm giác gì”.

      Thế mà tôi còn mơ tưởng trả lời tình sét đánh hay thiên lôi gặp địa hỏa gì đó, có điều nghĩ lại cũng đúng, đừng , ngay cả tôi khi đó cũng nghĩ rằng gã học sinh ngạo mạn đó sau này lại trở thành chồng tôi: “Đó là lần đầu tiên chúng ta chuyện với nhau”.

      lắc đầu: “ phải. Ngày đầu tiên của năm học, tổng vệ sinh trường lớp, đèn trong lớp bị hỏng, còn nhớ ?”

      Tôi gật đầu: “Nhớ”.

      “Em trổ tài trèo lên bàn thay bóng đèn, lúc xuống còn suýt nữa bị ngã, may mà đỡ được”.

      Tôi suy nghĩ lát, dường như quả có việc này, nhưng tôi biết người đỡ tôi lại chính là . ra duyên phận còn đến sớm hơn tôi tưởng. Tôi nhớ, nhưng nhớ giúp tôi.

      14

      Có hôm hai giờ sáng đột nhiên nhận được điện thoại của bạn trai cũ. Gã uống nhiều rồi, thần chí , cứ lải nhải trong điện thoại. F kun bị đánh thức, hỏi là ai, tôi ngoan ngoãn là bạn trai cũ. F kun lập tức sầm mặt. vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi có bạn trai trong thời gian ra nước ngoài học. Kì thực tôi và gã đó chỉ nhau có tháng. Tôi liền mở luôn loa ngoài cho nghe, thấy gã huyên thuyên bên kia điện thoại: “Sếp của rất ngốc mà lại cứ tưởng mình thông minh. chưa bao giờ cho là vậy. rất ủng hộ Google mua lại Motorola. thấy chương trình nghị của Liên hợp quốc nên đưa thêm vấn đề, kiên quyết cho phép người Hàn Quốc luộc trứng bằng nước trà...”

      F nghe hồi lâu mà câu nào. Tôi : “Dạo này công việc của ấy thuận lợi”.

      hừ lạnh tiếng: “Loại người này mà là nhân vien của bị đuổi cổ lâu rồi”.

      Tôi đuổi được, công ty đó là của cha ta.

      “Nếu là con trai đuổi ra khỏi nhà đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi”.

      Tôi: “...”

      Tôi đặt điện thoại sang chế độ im lặng, ném sang bên cạnh. F còn chưa chịu dừng lại, nghiêm khắc phê bình tôi: “Em chọn bạn trai sơ suất quá đấy”.

      Sau đó phát sa đà vào ghen tị, lại đổi giọng : “May mà em lạc đường vẫn biết quay về”.

      Tôi nhịn cười cúi đầu nhận sai, cảm ơn tổ chức xét xử khoan hồng, kéo nằm xuống ngủ tiếp. Hôm sau tức dậy xem điện thoại, thời gian trò chuyện dài 3 tiếng 23 phút, vị thiếu gia nọ đúng là có quá nhiều chuyện ấm ức để giãi bày với tôi...

      15

      đến bạn trai cũ của tôi, đó tuyệt đối là nhân tài, chúng ta cứ gọi gã là thiếu gia . Để mô tả về thiếu gia chỉ cần sáu chữ là đủ: Giới tính: nam, sở thích: nữ. Lúc tôi vừa biết gã, gã theo đuổi du học sinh người Mỹ học trường chúng tôi. bé người Mỹ đó thích văn hóa Trung Quốc, gã ngày ngày 6 giờ sáng chạy đến khu gia đình giáo viên học Thái Cực quyền với các bà già, quả thực tán bằng cả tính mạng. Tôi có thể khẳng định, gã theo đuổi tôi hoàn toàn là vì thỏa mãn sở thích sưu tập của gã.

      Bỏ qua khuyết điểm tích quan hệ nam nữ lăng nhăng, thiếu gia là người rất thú vị. Gã có câu rất kinh điển. Dạo đó gã lên lớp thường ngơ ngác như người mất hồn, giáo viên dùng phấn ném , mắng: “ nghĩ cái gì đấy?”

      chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cực kì tâm trạng: “Người nửa hồn tôi mất, nửa hồn tôi đứng chửi thề...”

      Xem người ta dùng từ là tinh tế, hình tượng kẻ con nhà giàu văn dốt võ nát lên cực kì nét.

      Khi đó chúng tôi ở phòng kí túc thường xuyên tám chuyện đến nửa đêm. Tôi kể chuyện của F kun, mọi người đều rất cảm khái, có thể là do duyên phận quá mỏng. Sau đó thiếu gia tỏ tình với tôi, cả phòng tôi giật dây tôi nhận lời, bạn thể học Vương Bảo Xuyến (ND: nhân vật trong phim Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến) vò võ mình mười tám năm đợi F về, đời phải là phim truyền hình. Tôi ngẫm nghĩ, đúng vậy, biết chừng người ta ở nước ngoài ăn chơi hưởng lạc cặp kè với Tây rồi, thế là nhân lời.

      Thiếu gia là người hoàn toàn trái ngược với F kun, gã là cung Bạch Dương, điển hình đầu chỉ để trồng cỏ, thường xuyên nổi hứng bất chợt. Có buổi tối thứ sáu gã đột nhiên muốn Trương Gia Giới (ND: thành phố thuộc tỉnh Hồ Nam), kéo cả đám chúng tôi sáu bảy người mua vé xe lửa ngay trong đêm. Chơi liền hai ngày, sáng sớm thứ hai về trường lên lớp luôn, cả đám gục xuống bàn ngủ bù. Gã thường xuyên làm những việc như vậy, tôi biến thành đứa thần kinh như bây giờ có lẽ là vì bị gã ảnh hưởng.

      Tôi và thiếu gia rất hợp nhau, tôi và trai tôi cũng hợp nhau như vậy. Nhưng rất lạ là tôi và gã lại bắt sóng được với nhau, đứng cạnh nhau lúc nào cũng cảm thấy như hai em. Gã từng hỏi tôi rất chân thành: “Tại sao lại có hứng thú xác thịt với em nhỉ?”

      Tôi suýt nữa phun ra ngụm máu.

      Mảnh tình này còn chưa kéo dài được tháng, tôi chủ động chia tay gã. Sau khi chia tay chúng tôi tiếp tục làm huynh đệ, dùng lời của gã mà , cái này gọi là “Mua bán thành vẫn còn tình nghĩa”.

      Buổi trưa chia tay gã này, buổi tối gã nhanh chóng cưa được em học năm thứ nhất. gã playboy như vậy mà năm thứ ba lại có mối tình rất nghiêm túc, rất chân thành, mục đích là tiến thẳng tới hôn nhân. Đối phương là chị trưởng phòng kí túc của tôi.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Những người sống bên tôi



      01

      Trưởng phòng là người hạnh phúc nhất trong số các bạn tôi. Từ cha mẹ hòa thuận, nhận hết thương, quan trọng nhất là trong nhà có tiền tấn, quả thực là phiên bản ngoài đời của tiểu công chúa trong hoạt hình Disney. Chị rất thiện lương, trong trường chúng tôi chỉ con chó hoang, thuộc dạng có hộ khẩu thường trú, cứ đến giờ cơm là lại món men quanh nhà ăn. Con chó này rất tinh mắt, có kĩ năng phát mùi nhân dân tệ, để ý đến ai mà cứ bám lấy chị trưởng phòng. Chị đặt tên cho nó là Bạn Trai, ngày ngày mua thức ăn cho nó. Có buổi tối mưa to, chị cầm ô tìm nó, lôi được nó từ dưới mương nước lên.

      Nhà trường cho phép nuôi cho trong phòng kí túc, chị vận nó thẳng về quê nhà ở Cáp Nhĩ Tân. Cha chị là nhà doanh nghiệp trung niên với tài khoản 9 con số, có thú vui nào khác ngoài nuôi chó. Ông nuôi con chó Corgi (ND: giống chó người dài chân ngắn), quý nó như khuê nữ nhà mình, nghe cùng tông cùng tộc với con chó cưng của nữ hoàng , huyết thống hoàng thất chính tông. Con chó hoang của chị trưởng phòng về Cáp Nhĩ Tân chưa được ba ngày cướp mất trinh tiết của người ta, nhà doanh nghiệp trung niên tức giận đến mức đứng vững, chỉ nó mắng: “Mày là đồ súc sinh!”

      Trưởng phòng còn cười ngây ngô với cha mình trong điện thoại: “Cha sắp lên chức ông ngoại rồi đấy!”

      Cả phòng chúng tôi cười như điên.

      Lúc mới vào đại học mọi người đều quen nhau, nhưng trưởng phòng nhanh chóng nổi tiếng, vì vừa khai giảng được mấy ngày đánh nhau với người nằm giường tầng dưới trận, chính xác là chị đánh người ta trận, nguyên nhân . Chị ầm ĩ đòi chuyển ra ngoài, nhưng nhà trường quy định sinh viên năm nhất phải ở kí túc. Đúng lúc phòng chúng tôi còn chỗ trống, chủ nhiệm lớp liền cho chị chuyển vào.

      Khi đó ấn tượng của tôi đối với chị được tốt lắm, cảm thấy chị là loại con nhà giàu lắm tiền khinh người. Tôi và chị bắt đầu thân nhau từ đợt nghỉ quốc khánh, trong phòng chỉ còn tôi và chị ở lại. hôm có việc gì làm, chị gập laptop lại với tôi, Kiều Nhất, Clementi chơi (ND: tổ hợp thương mại 2,7 héc ta ở thành phố Trường Sa/tỉnh Hồ Nam).

      Khi đó tôi rất khiếp sợ, hình tượng của tôi là nữ thanh niên văn nghệ sĩ, văn nghệ sĩ sao lại thích Clementi được? Mấu chốt là, mẹ nó chứ, con nhà giàu mà cũng thích Clementi à?

      Trong trí nhớ của tôi, đó là buổi chiều rất nóng bức, trong khu trang phục chật hẹp, tôi và chị vừa dạo vừa trò chuyện, thỉnh thoảng thử hai bộ quần áo, hi hi ha ha chê đối phương có khiếu thẩm mĩ.

      Kì thực chị rất tốt bụng, là kiểu lương thiện đơn thuần đặc trưng của hoa trong nhà kính. Chị kể cho tôi chuyện, thời cấp ba lớp chị có cậu bé học rất giỏi nhưng nhà nghèo nộp được học phí chỉ có thể bỏ học. Chị rất kinh ngạc, học phí học kì có hơn tám trăm, đủ chị mua đôi giày. Chị với giáo viên sau này chị đóng học phí giúp bạn đó. Nhà trường còn tổ chức buổi tuyên dương việc này, hiệu trưởng gọi chị và cậu bé nọ lên bục để chị trao “tiền từ thiện” cho cậu bé. Chị còn rất tự hào, cảm thấy mình làm được chuyện tốt. Nhưng từ đó cậu bé lại hân chị. Cậu bé với người khác, lúc chị đưa tiền cho cậu, cậu cảm thấy như bị cho cái bạt tai trước mặt mọi người. Khi đó chị vẫn là tiểu công chúa vô tâm, thể hiểu được loại căm phẫn vì nhục nhã này.

      Lúc chị và thiếu gia vừa nhau, chúng tôi đều coi trọng cặp này, luôn cho rằng thiếu gia là con sói, sớm muộn gì cũng gặm trưởng phòng trơ xương. Sau đó có lần hai người cãi vã chia tay, trưởng phòng về thẳng Cáp Nhĩ Tân, thiếu gia đuổi theo, xin lỗi nhận sai trước mặt cha chị và dỗ dành chị quay lại. Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc rơi cằm. Đây là thiếu gia cơ mà? Gã có bao giờ chủ động dỗ dành người khác đâu? Thế mới biết ra hai người họ lại đều lòng.

      khi chấp nhận chuyện này lại cảm thấy hai người họ rất hợp nhau, có ai môn đăng hộ đối hơn họ. Khi đó chúng tôi đều nghĩ sau này hai người họ có con trai tuyệt đối chính là nhân vật nam chính trong truyện YY. Cha là tỷ phú, mẹ là giai nhân, tiền trong nhà nối vào có thể cuốn năm vòng quanh trái đất, tóm lại là rất lắm tiền.

      Trong lúc chúng tôi đều chờ dự hôn lễ xa hoa tầm cỡ thế kỉ của họ, gia đình trưởng phòng lại xảy ra chuyện, nghiêm trọng đến mức nào chúng tôi đều , chỉ là sau đó nghe chị câu lạnh nhạt: “Nhà bị tịch biên rồi”.

      Cha chị chạy đến Thái Lan trốn nợ dám về, mẹ chị lại đột nhiên phát ung thư vú, học kì đó đến lúc vào học mà chị quay lại trường, đến bước đường cùng mới khóc gọi điện thoại cho chúng tôi vay tiền. Đúng lúc tôi vừa mới dịch tài liệu cho người ta, kiếm được món tiền đầu tiên trong đời, cầm về động xu nào chuyển khoản toàn bộ cho trưởng phòng. Cả phòng gom góp được năm mươi ngàn, chúng tôi vẫn là sinh viên, năm mươi ngàn phải con số . Trưởng phòng nhân được tiền câu: “Chị viết giấy nợ, chị trả sớm nhất có thể”.

      Tôi giận, chị đừng làm em buồn nôn nữa.

      “Nhất định phải trả”. Chị : “Cha chị vừa xảy ra chuyện, ngày ngày chị thấy họ hàng bạn bè đều trở mặt vì tiền. Quan hệ có tốt đến mấy mà dính đến tiền đều biến chất”.

      Lời này đúng, nhưng ra từ miệng chị lại khiến tôi hết sức xót xa.

      Chẳng bao lâu đến sinh nhật thiếu gia, trưởng phòng dẫn bạn nam đến, là đối tượng do người nhà sắp xếp, để kết hôn. Chúng tôi đều ngẩn ra, thiếu gia nổi bão. Lần đó ồn ào rất lớn, quán KTV suýt nữa bị gã đập luôn. Sau đó tôi hỏi trưởng phòng vì sao phải làm như vậy, chị , ép quá : “ còn hợp nữa”.

      ấn tượng rất sâu là đợt nghỉ tết nắm thứ tư chị gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết chị về nhà ăn tết, mẹ chị cho chị về vì sợ chủ nợ tới tìm. Hôm đó tôi cùng chị khóc trong điện thoại rất lâu. Tôi chị phải kiên cường, chị ngã xuống mẹ chị làm thế nào? Chị bây giờ chị chỉ còn lại mỗi kiên cường.

      có ai vừa sinh ra biết kiên cường, kĩ năng này chỉ được nâng cao sau rất nhiều lần khóc nức nở.

      Sau khi tốt nghiệp thiếu gia lặng lẽ sang Mỹ. Thỉnh thoảng tôi trò chuyện với gã qua MSN. Có hôm nhịn được, với gã trưởng phòng hoàn toàn quan hệ gì với bạn nam đó. biết. Tôi ngẩn ra, hỏi: “Thế còn chị ấy ?”

      Tôi thấy góc dưới bên trái vẫn hiển thị đối phương nhập liệu, chắc là gã viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, hồi lâu mới trả lời câu: “Em cho rằng là gì?”

      đợi tôi trả lời, gã tiếp: “ cho rằng người cũng giống như con bồ câu. Bồ câu muốn bay, trong lòng rất vui nhưng vẫn chúc cho bồ câu bay càng ngày càng cao”.

      Tôi ngẩn ra hồi lâu, : “Quá vĩ đại, hoàn toàn phải phong cách của ”.

      Gã lập tức gửi cho tôi loạt mặt cười.

      Tôi cười, tôi biết bên kia màn hình gã cũng cười.

      ra đau lòng, có số người chính là như vậy, bình thường suốt ngày cười đùa bao giờ chuyện đứng đắn, nhưng trong giây yên tĩnh lại, bạn đột nhiên phát trong lòng gã hiểu hết mọi chuyện, chỉ là gã ra thôi.

      Lúc thiếu gia nhờ tôi chuyển cho trưởng phòng tấm thẻ, mật mã là sinh nhật chị ấy, chắc ít tiền, nhưng dù đến lúc gian nan nhất chị vẫn động vào. Sau khi tốt nghiệp chị về Cáp Nhĩ Tân thu thập tàn cuộc của cha, vì trả nợ mỗi ngày phải uống rượu với nhiều người, sau đó viêm túi mật cấp tính phải vào viện.

      Thời gian vừa tốt nghiệp tôi và chị ngày nào cũng gọi điện thoại, trước khi gác máy luôn cười hì hì dặn đối phương phải cười lên mà sống. Dần dần chúng tôi liên lạc ít , từng người bận việc của mình. Dạo này thấy chị thường xuyên đăng kinh văn, tôi nhắn cho chị: “Thí chủ quy y cửa Phật rồi à?”

      Chị trả lời hai chữ: “Tĩnh tâm”.

      biết có chuyện gì khiến tâm chị được tĩnh.

      Thời gian trước chị đến Bắc Kinh công tác, tôi và chị gặp nhau ở quán bar, ngồi trò chuyện lát, thấy ca sĩ trong quán bar rất giống Lý Tông Thịnh khi còn trẻ. hát bài “Giá ”:

      “Còn nhớ giấc mơ thời niên thiếu em?

      Như đóa hoa vĩnh viễn tàn

      Cùng vượt qua gió táp mưa sa

      Xem thế vô thường, nhìn bể dâu thay đổi...”

      Khoảnh khắc đó rất đau thương.

      Tôi với chị thiếu gia về nước rồi, chị gì. Tôi biết chị uống say hay là giả vờ nghe thấy.

      Tuổi xuân như cơn lốc, cuồn cuộn qua, để lại đống đổ nát đầy gạch ngói vụn. , tôi hoài niệm chị ấy của quá khứ, chị trưởng phòng cần đọc kinh Phật cũng có thể tĩnh tâm, đơn thuần rành thế , ngây thơ tràn ngập nhiệt tình, biết nhút nhát là gì, khóc và cười đều rất phóng khoáng.

      Tôi đột nhiên nhớ lại thời học, có lần tôi và chị đánh cuộc, chị thua, tôi bắt chị phải tỏ tình với người chị thích. Chị thích người nào, tôi vậy chị tìm bừa người là được. Thế là chị tìm bừa người . Có nam sinh cà lơ phất phơ cầm bình nước qua, chị vỗ vai người ta : “Này, bạn chờ chút”.

      Nam sinh quay lại hỏi: “Gì đấy?”

      Trưởng phòng : “Tôi thích bạn”.

      Nam sinh đó ngây ra: “Nhưng tôi thích bạn. Mà bạn là ai?”

      Chị rất lạnh lùng: “Tôi chỉ thông báo cho bạn như vậy, tôi hỏi ý kiến bạn”.

      Chị và thiếu gia quen nhau như vậy.

      02

      Thời cấp ba trường chúng tôi có nữ sinh rất đẹp, chúng ta cứ tạm gọi là nữ thần . Lần đầu tiên nhìn thấy nữ thần, tôi có cảm giác như Đoàn Dự nhìn thấy Vương Ngữ Yên, chỉ hận thể lập tức quỳ xuống gọi thần tiên tỷ tỷ. Năm lớp 11 bạn ấy chuyển đến trường tôi, khi đó đúng đợt tập quân , mọi người đều lấm lem đầy bụi đất. Nữ thần được giáo viên dẫn lên bục tự giới thiệu, ngực nở eo them phu dẻ nõn nà, mặc bộ quân phục huấn luyện xấu đến mức mọi người đều căm phẫn mà vẫn có nét mê hoặc riêng. Tôi chỉ nó, giọng với người bên cạnh: “Nhìn có giống nữ đặc vụ quân ta phái quyến rũ kẻ thù ?”

      Xinh đẹp chia ra rất nhiều loại, có đẹp kiểu Lưu Diệc Phi, cũng có đẹp kiểu Phạm Băng Băng. Nữ thần mới 16 tuổi có phong phạm của Phạm Băng Băng rồi: Chỉ cần nó vừa xuất , bạn thể báo động đỏ trong đầu, nâng cao cảnh giác, luôn luôn đề phòng nó có quan hệ nam nữ bất chính với bạn trai của bạn.

      thực tế, nữ thần quả cũng rất có sở trường trong quan hệ nam nữ. Tập quân còn chưa kết thúc, nó nhanh chóng cướp mất bạn trai của ủy viên văn nghệ trường tôi. Gã đó nhìn giống Vương Lực Hồng, hát “Forever love” kém gì ca sĩ xịn. Ủy viên văn nghệ đến chết sống lại, nhưng lại nhanh chóng thôi khóc, bởi vì hai tuần sau đó nữ thần đá Vương Lực Hồng rồi.

      thành ngữ gọi là cậy đẹp làm càn, quả thực chính là miêu tả chính xác về nữ thần. Nữ thần là nhân vật phong vân trong trường chúng tôi, có vô số nam sinh xoay quanh người. Tôi cho rằng có số người từ khi ra đời mang theo khí trường của danh lam thắng cảnh, làm cho các hùng hào kiệt đều kìm được kích động cầm bút viết “Tôn Ngộ từng đến đây”, biết phải thờ cúng thần tiên nào mới có thể tu được số mạng loại này.

      Tôi cam lòng hỏi trai tôi: “Con trai các có phải chỉ nhìn mặt ?”

      : “Thế cũng hỏi, linh hồn quá trừu tượng, nhìn mặt vẫn tương đối trực quan”.

      Có rất nhiều đồn đại về nữ thần, nổi tiếng nhất có hai, nhà nó có hai mỏ than, mỗi tuần bố nó cho nó hai ngàn tiêu vặt, khác nó chuyển trường là bởi vì có quan hệ lằng nhằng với thầy giáo ở trường trước đó, còn từng phá thai lần. Nghe hai nữ sinh đồng thời ghét nữ sinh khác nhanh chóng trở thành bạn. Trong trí nhớ của tôi, dường như các nữ sinh đều rất thích xấu nữ thần, chỉ cần nhắc tới nữ thần là mọi người nhanh chóng tìm được đề tài chung. Nhờ nữ thần phù hộ, toàn bộ nữ sinh trong lớp tôi đều tương thân tương ái, vô cùng đoàn kết. Còn nữ thần đương nhiên có bạn bè gì, nhưng nó cũng để ý, coi ai ra gì, cứ chuyện ta ta làm, lạnh lùng đến mức làm mọi người nghiến răng nghiến lợi.

      Tôi cho rằng nữ thần vẫn lạnh lùng như vậy, đến tận lúc chín mươi tuổi ngồi xe lăn vẫn là bà già lạnh lùng kiêu ngạo thân mình, nhưng là đến năm lớp 12 chuẩn bị thi đại học, nữ thần lại thôi học. Cũng biết là ai loan tin đầu tiên, nữ thần căn bản phải thiên kim tiểu thư gì, bố nó mở quầy bán phở gà bên đường XX, cuối tuần nào nữ thần cũng đến giúp việc. Còn có người đến trường dán ảnh, ảnh chụp trộm, rất mờ nhưng đúng là nữ thần, tóc búi lên tùy tiện, đeo găng tay cao su ngồi rửa bát ven đường, như vậy mà nhìn vẫn rất đẹp. Nhưng nữ thần mà lại bán phở gà, quả thực còn làm mọi người khiếp sợ hơn cả bán dâm. Từ đó trở hoa khôi trở thành chuyện cười, hai chữ phở gà trở thành trò cười bao giờ lỗi thời.

      buổi sáng đến trường, trước cửa lớp tôi đứng đầy người, biết là ai dán ảnh nữ thần lên bảng, bên cạnh viết hàng chữ: Mời quý khách ăn phở gà.

      Nữ thần lạnh lùng vào lớp, đặt cặp sách xuống bắt đầu học chính trị, dường như nhìn thấy.

      Lúc sắp thi đại học xảy ra việc. Lớp chúng tôi có bạn nam trước kia theo đuổi nữ thần nhưng nữ thần thích. Có hôm đột nhiên mời mọi người, giờ tự học buổi tối thấy người trung niên đến, ngồi xe dành cho người tàn tật, đưa hơn bốn mươi bát phở gà đến. Đầu óc tôi luôn luôn chậm chạp, hôm đó đột nhiên lại nhanh nhạy, đoán ngay ra đây là bố của nữ thần. Bạn nam sai khiến người đàn ông trung niên bưng từng bát đến bàn chúng tôi, đám nam sinh cười vang, đột nhiên nâng cao lượng quát người đàn ông trung niên: “Phở của ông thiu rồi, tôi ăn nữa, ông mang về ”.

      Người đàn ông hiền lành chất phác vội giải thích: “Tôi vừa nấu xong, làm sao thiu được”.

      Có người ồn ào theo: “Đúng là thiu rồi, cả lớp tôi có thể làm chứng”.

      Người đàn ông trung niên đỏ mặt lên, vẫn còn muốn tranh cãi với . Bạn nam : “Hôm nay hoặc là ông ăn hết toàn bộ, hoặc là ông mang về, nếu tôi đến hiệp hội người tiêu dùng tố cáo ông”.

      đám nam sinh hùng hổ ép người đàn ông trung niên thọt chân mang phở về.

      Tôi nhìn được nữa, bưng giúp ông mấy bát, ông vội vã cần, để mặc bác, cháu đừng làm bẩn tay.

      Bạn nam đó mắng tôi xen vào việc của người khác. Đúng lúc này nữ thần mua cơm về bắt gặp cảnh này. Nó bảo bố dừng lại, cầm bát phở lên đưa tới trước mặt bạn nam đó: “Ăn ”.

      Bạn nam ăn, nữ thần giận, tóm cổ áo : “Mẹ nó, tao bảo mày ăn!”

      “Có bố mày ở đây nên mày làn càn hả? thằng què bán phở gà có gì phải sợ?”

      Bố nữ thần vội đến kéo nó, thôi thôi.

      Lúc này chủ nhiệm lớp cũng đến, chỉ đám đông mắng: “Sắp thi đến nơi rồi, các các cậu đừng gây chuyện”.

      Sau đó nữ thần làm việc tất cả chúng tôi đều ngờ được, nó hắt thẳng bát phở vào mặt bạn nam đó rồi đập bát xuống đất: “Cùng lắm tao thi nữa”.

      xong nó bỏ quay lại.

      Rất nhiều năm tôi có tin tức của nó, đến nỗi suýt nữa quên mất người này luôn. Năm trước gặp nó trong buổi tụ tập của người bạn mới biết nó đổi tên, bây giờ làm người dẫn chương trình trang video. Nó mời tôi ăn cơm, cảm ơn tôi năm đó giúp bố nó. Tôi ăn cơm mà như nhai rơm, mặt đỏ cực kì, luôn cảm thấy hơn bốn mươi người trong lớp năm đó đều là đồng lõa, bao gồm cả tôi. Nó với tôi sau đó nó thi vào trường đại học hạng ba. Khi sắp tốt nghiệp website video đến trường tuyển người, nó đứng đầu, sau đó đến Bắc Kinh.

      đến chuyện thời cấp ba đó, nó sau đó bạn nam có tìm nó để xin lỗi nó, quen nhìn nó bịa đặt lừa gạt mọi người nên mới làm như vậy.

      “Nhưng tớ chưa từng bố tớ là người giàu, tớ cũng chưa từng phá thai. Cả thời cấp ba tớ chỉ lần, được đúng hai tuần, lúc theo đuổi tớ với tớ có bạn ”.

      Nữ thần như vậy. Sau đó người bạn của tôi làm chuyên mục cần phỏng vấn MC, tôi tìm nữ thần, nó rất vui vẻ nhận lời. Tôi theo nó đến trường quay. Nó dẫn chương trình về làm đẹp, tiết mục có sáu người dẫn, như từ khuôn đúc ra, ngực to chân dài eo , ăn mặt rất mát mẻ. Nữ thần đứng bên ngoài cùng, cả chương trình chỉ đúng bốn câu.

      Lúc phỏng vấn, nó năm đó vừa tới Bắc Kinh, nghèo đến mức có tiền taxi, nửa đêm ghi chương trình xong đến McDonald ngồi đến sáng bắt chuyến tàu điện ngầm đầu tiên về nhà. dễ gì có cơ hội đến thử vai phim truyền hình, nhà sản xuất khẳng định nó là người được chọn. Có buổi tối đột nhiên nó nhận được điện thoại của nhà sản xuất, : “ vừa có việc ở đường XX xong, nhớ nhà em ở gần đây, lát qua chơi”.

      Nữ thần cho nhà sản xuất đến, sau đó đương nhiên cũng được đóng phim nữa.

      Phỏng vấn ở nhà hàng dưới lầu công ty nó, lúc tính tiền ông chủ bớt cho số lẻ, tôi đùa ngoại hình đẹp đúng là có lợi. Nó : “ hay ho gì, lợi toàn lợi , thiệt lại thiệt lớn”.

      Năm nay nó đóng bộ phim mạng, tôi xem mấy tập. Nó diễn rất cố gắng nhưng phải xuất thân chính quy, nhân vật cũng là phản diện, bên dưới 80% bình luận đều chửi nó, mặt cave, vô văn hóa, biết diễn. Nữ thần giải thích gì cả, tiếp tục vùi đầu đóng phim, dẫn chương trình, thỉnh thoảng chụp ảnh cho tạp chí, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng.

      Năm nay ăn tết xong tôi đến thăm nó, nó diễn bộ phim cổ trang. Gió núi thổi vù vù, nó mặc quân phục dày ngồi gặm bánh bao với tôi tảng đá, đối diện là ngọn núi trọc. Nó đăng kí thi cao học, muốn thi vào đại học điện ảnh Bắc Kinh. Tôi hỏi nó sao đột nhiên lại muốn học, nó cười tự giễu: “Năm đó hổ báo chỉ sướng nhất thời, nhưng nợ chung quy vẫn phải trả”.

      Người ta mắng nó vô văn hóa, nó cãi lại nhưng nó vẫn nhớ.

      số người còn chưa làm mà dám mình làm được bảy phần rồi, có số người làm được bảy phần lại chỉ ba phần, sau đó lặng lẽ làm đủ mười phần. Nó là dạng thứ hai.

      Đạo diễn gọi nó vào diễn thử, tôi , tôi cũng phải về rồi. Nó gật đầu, cởi áo khoác quân phục. Hôm đó 2 độ, tôi nhìn mà cũng thấy lạnh. Nó đột nhiên với tôi rất nghiêm túc: “Bạn biết , những người chê cười người khác là lọ hoa ấy, điểm mạnh duy nhất của họ là họ thể làm được lọ hoa”.

      Tôi còn sững sờ, nó chạy đến chỗ máy quay. Sau đó tôi phát chi tiết thú vị, lúc vẫy tay tạm biệt người khác nữ thần luôn về phía trước quay đầu lại, giơ tay lên cao vẫy chào người sau lưng. Nó vĩnh viễn về phía trước, quay đầu lại.

      03

      Thời đại học nàng nằm giướng dưới tôi tên tiểu C, là bé rất đáng . Bất kể bạn kể chuyện gì nó cũng đều trợn mắt tròn xoe, nghe rất chăm chú, sau đó tâng bốc: “ ? Sau đó thế nào nữa? Chị là lợi hại”.

      Nó là người Trùng Khánh, da đẹp, vừa trắng vừa mịn. Trưởng phòng mua chiếc máy ảnh thường xuyên tập chụp chúng tôi, tiểu C trắng đến phát sáng, lần nào chụp cũng nổi bật nhất, chúng tôi tức giận nghiến răng.

      năm nghỉ hè nó làm thêm trải nghiệm cuộc sống, làm nhân viên tổng đài 95588, có khách hàng tính khí tốt gọi điện thoại tới, giận dữ quát: “Trong đầu chúng mày chứa cái gì? Toàn là cứt à?”

      Nó suy nghĩ lát, trả lời nghiêm túc: “ phải, trong đầu chúng tôi chỉ có khách hàng”.

      Sau đó... nó bị khiếu nại.

      Lại năm nữa nghỉ hè, tiểu C đến ngôi chùa thiền tu, chứng minh thư và điện thoại di động đều phải nộp lên, 7 ngày được gì. Nội dung thiền tu có ngồi thiền, tĩnh quan, minh tưởng. Lúc về tôi hỏi nó có thu hoạch gì , nó gật đầu nhớ lại: “Tớ học được các tập trung tinh thần. Lúc tĩnh quan tớ vứt bỏ tất cả mọi tạp niệm hồng trần, trong đầu chỉ có ý nghĩ, chính xác là hai: Bao giờ ăn trưa? Bao giờ ăn tối?”

      đồ chay trong chùa rất ngon, hơn nữa mất tiền.

      Nó cận thị nặng mà lại đỏm dáng, bao giờ đeo kính, năm mươi mét phân biệt được nam nữ, trăm mét phân biệt được người hay chó. Tôi hỏi nó thấy làm thế nào, nó nheo mắt nhìn. Thảo nào suốt ngày thấy bạn nheo mắt nhìn người ta đầy háo sắc.

      Trường chúng tôi tương đối hẻo lánh, rất ít taxi, thỉnh thoảng có taxi dù mời chào khách ở cổng sau trường. Có ngày tôi với nó dạo phố, tôi bảo nó đứng đấy chờ tôi ra lề đường bắt xe. hồi lâu bắt được xe, đột nhiên nghe thấy nó kêu lên: “Tiểu Kiều mau đến đây, tớ bắt được xe rồi!”

      Quay đầu nhìn lại, thấy nương này mở cửa chiếc BMW X5 ra, nheo mắt gọi người ta: “Bác tài có ?”

      Tôi lôi nó ra, chỉ đầu xe với nó: “Bạn nhìn cho , xe của người ta là BMW đấy”.

      Nó ơ tiếng, nheo mắt ghé sát vào xem: “Ôi chao! Đúng là BMW , sao nhìn giống taxi dù thế nhỉ?”

      Tôi đành lòng nhìn chủ xe, chắc là xanh cả mặt rồi.

      Mặt mũi tiểu C thuộc kiểu thoạt nhìn thấy bình thường, nhìn kĩ lại thấy này rất vừa mắt, làm mọi người muốn che chở, bảo vệ nó. Trưởng phòng thường xuyên véo má nó than thở: “Nhìn xinh xắn thế này mà sao có bạn trai?”

      Chuyện này phải trách mẹ tiểu C. Mẹ tiểu C là giáo viên dạy chính trị, luôn giữ tinh thần phòng tránh từ xa, giơ cao lá cờ được sớm, dùng thủ đoạn bạo lực chia rẽ uyên ương. Nhờ giáo dục của mẹ, tiểu C cảm thấy học và đương là hai chuyện thể nào diễn ra đồng thời, cho nên dù rất nhiều người theo đuổi nhưng nó vẫn .

      Có điều học đại học còn gì là đời, thế là chúng tôi ép nó tham gia các loại hoạt động tập thể. Sau đó có ngày nó với chúng tôi nó có bạn trai rồi. Chúng tôi đều tỏ ra rất bình tĩnh: “Lớp nào? Tên là gì?”

      Nó ưỡn ẹo ra cái tên: “XX”.

      Tôi chết đây! XX là sinh viên xuất sắc nhất, siêu nhân của khoa ngoại ngữ, tiếng tăm vang dội, nghe hết sức lạnh lùng, ngoại hình đẹp trai, thành tích rất tốt, nhân phẩm chuẩn mực, còn chưa có chủ. Cảm giác của tôi khi đó như được biết bà xã biết đẻ đột nhiên có thai sinh đôi trai , hoặc như con bạc thua đỏ cả mắt đột nhiên bắt được kính tứ chi, tóm lại là thể tin được.

      Quá trình quen biết của tiểu C và siêu nhân phải là máu chó như phim thần tượng. Học kì đó tiểu C chọn môn tiếng Nhật. Sắp đến ngày thi, nó cảm thấy có thể trượt, may mà trưởng phòng có gã em kết nghĩa học tiếng Nhật nên nhờ gã kèm tiểu C. Trước mặt thằng em cũng cần chú ý hình tượng, tiểu C dép tông, mặc áo phông nhăn nhúm, vui mừng chạy đến khoa ngoại ngữ, đường còn mua miếng dưa hấu to. Trước lúc tôi hỏi nó: “Bạn nhớ cu em đó mặt mũi thế nào ?”

      Tiểu C nhớ nhớ, có lần ăn cơm gặp nó rồi mà, cao cao gầy gầy rất đẹp trai.

      Nó chạy đến thư viện, đợi mãi thấy người, dứt khoát ngồi xuống cầu thang ăn dưa hấu. ăn phát bên cạnh đứng người, nheo mắt nhìn, a, cao cao, gầy gầy, rất đẹp trai. Nó vội vàng chạy tới, nhét miếng dưa hấu vào tay người ta: “ thôi, tranh thủ thời gian”.

      Bạn học tiểu C ngũ hành khuyết tinh tế, nó hoàn toàn chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của nam sinh, lôi người ta thẳng vào phòng tự học.

      Sau đó tôi hỏi nó: “Bạn vẫn phát nhân nhầm người à?”

      : “, tớ còn nghĩ em kết nghĩa của trưởng phòng là đẹp trai, lông mi dài như mascara ấy”.

      Nam sinh đó ăn nửa miếng dưa hấu của nó, ngoan ngoãn ngồi xuống kèm nó học hai tiếng. Xong xuôi tiểu C hỏi: “Ngày mai tiếp tục ?”

      Nhìn ánh mắt háo sắc của nó, nam sinh do dự gật đầu: “Có...”

      Năm nay tôi dự đám cưới hai người, bạn cùng phòng của siêu nhân tiết lộ với tôi, hôm đó chuyện đầu tiên siêu nhân làm sau khi về chính là xem lại quyển “Nhập môn tiếng Nhật” học từ năm đầu tiên. Bạn cùng phòng hỏi cạu làm gì thế, siêu nhân thở dài, ngán ngẩm đáp: “Soạn bài”.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: Dao đến Dao


      01

      Tự nhiên nổi hứng muốn nuôi chó, bàn bạc với F kun, thoáng nhìn tôi: “ phải nhà mình có con rồi à?”

      Tôi nén giận: “ thể nuôi con nữa sao?”

      được, trong nhà có kẻ hết ăn lại nằm là đủ rồi”.

      Tôi: “...”

      Tôi kì kèo: “Nuôi chó rất tốt, rèn tính kiên nhẫn, chuẩn bị cho việc nuôi con sau này”.

      được, ghét nhất những thứ lông xù”.

      “Khi còn bé nhà con chó vàng còn gì”.

      “Đó là cha nuôi, làm gì được”.

      vẫn muốn em chạy bộ cùng đúng ? cho em nuôi chó, em đồng ý chạy cùng”.

      Khuyên nhủ mãi tháng, cuối cùng cũng đồng ý. Đúng lúc người bạn nhặt được con schnauzer bị vứt bỏ, tôi vui vẻ bế về nuôi. Lúc mới mang về nó vừa hôi vừa bẩn, F kun hết sức chán ghét: “Sao nó xấu thế?”

      “Đừng như vậy, chỉ là nó đẹp tiềm thôi”.

      Tôi mang nó tiêm phòng, về vào phòng tắm tắm cho nó. F kun dựa cửa phòng tắm nhìn, tôi cười hì hì ngẩng đầu với : “Bố nó này, đặt tên cho nó ”.

      cau mày: “Tùy... Em cẩn thận đừng để bị cắn”.

      “Tên là gì? Dollar thế nào? Em dollar, mong dollar luôn ở bên em”.

      Con chó con uể oải nằm bò dưới đất đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi như hiểu được, F cũng phải bật cười.

      02

      Dao bị tật ở chân trước, chân ngắn chạy khập khiễng rất ngốc nghếch đáng . Tôi dẫn nó ra ngoài dạo, nó ngờ nghệch cắm đầu xuống đất đánh hơi, cốc tiếng đụng đầu vào cột điện, quay quay hai vòng nhận ra tôi nữa, chạy theo sau người khác hồi lâu. Tôi dở khóc dở cười: “Đứa này sao ngốc thế chứ?”

      F kun cười lạnh: “Giống mẹ nó”.

      “...”

      03

      Có lúc tôi lười muốn xuống lầu, năn nỉ F kun dẫn Dao xuống lầu đại tiện, rất vui, bị tôi mè nheo quá mới miễn cưỡng đồng ý. Có hôm tôi làm về muộn, gặp cả hai dưới đường. Người nào đó tay đút túi quần lơ đãng phía trước, Dao loạng choạng theo sau, thỉnh thoảng ngửi ngửi bụi cỏ, người nào đó quay lại lừ mắt, Dao sợ hãi lập tức khập khiễng chạy theo.

      con Chow Chow to đùng tới trước mặt, tôi thót tim, có thể là khi còn bé bị cắn để lại ám ảnh tâm lí, Dao rất sợ những con chó to. F kun được mấy bước phát theo kịp, quay lại nhìn Dao sợ hãi dám . người chó nhìn nhau lát, thấy F kun lạnh lùng tới dùng tay xách Dao lên, đến tận lúc con Chow Chow xa mới đặt nó xuống.

      Về nhà tôi trêu : “Thực ra rất thích con trai em mà”.

      lừ mắt khinh thường: “ thích con chó ngốc này làm gì”.

      04

      thời gian sau Dao còn sợ người lạ nữa. Có hôm F kun ngồi sofa lên mạng, tôi tắm xong ra nhìn thấy Dao nằm ngủ say dưới đất, lấy dép lê của F kun làm gối. F kun mắng nó: “Càng ngày càng to gan đấy”.

      Tôi đến tủ giầy lấy cho F kun đôi dép lê khác, nhẫn tâm đánh thức Dao.

      05

      Còn có lần buổi tối tôi giục F kun tắm, gã này lề mề chịu , hết chơi game lại xem bóng đá. Tôi phát hỏa, còn là em đập máy tính của đấy. chớp mắt nhìn tôi, lại nhìn Dao, sau đó trịnh trọng với Dao: “Bố bảo con được chọc giận mẹ rồi cơ mà? Mẹ con độ tuổi mãn kinh, bố con mình phải thông cảm cho mẹ”.

      Tôi: ...

      06

      F kun công tác, kéo va li ra tới cửa lại quay về. Tôi tưởng quên thứ gì đó. Dao vẫy đuôi chạy đến chỗ , ngồi xuống nghiêm túc dặn dò: “Trong lúc bố có nhà con phải bảo vệ mẹ...”

      07

      Dao rất hiền, chưa bao giờ cắn người. Có lần nó ăn linh tinh dưới đất, tôi nhìn thấy có mảnh thủy tinh, hề nghĩ ngợi bóp mồm nó móc ra. Lúc Dao vừa tới F kun còn lo nó cắn tôi, sau đó lại lo tôi tâm tình tốt cắn nó.

      08

      Dao ra ngoài chơi hồi về, mồm ngậm thứ gì đó. Tôi đến gần xem, a, hóa ra cánh hoa hồng. Tôi tấm tắc khen ngợi: “Xem con trai ngoan kìa, biết tặng hoa mẹ rồi đấy”.

      Sau đó lại liếc người nào đó: “Có người lúc cũng bao giờ tặng bông hoa nào”.

      : “Lúc tặng, bây giờ lại càng tặng”.

      Tôi tức giận kêu Dao cắn . rất cau có: “Vợ chồng còn tặng hoa hoét gì. đưa thẻ lương cho em hoa thoải mái” (ND: hoa tiền nghĩa là tiêu tiền).

      Tôi nghĩ thấy có lí, đúng là bố nó vẫn suy nghĩ chu đáo hơn.

      09

      Để cho thuận tiện, tôi vẫn để tóc thẳng năm năm, hấp nhuộm. Lần trước cắt tóc, vốn chỉ muốn cắt chút, kết quả bị thợ cắt tóc là quá tay quăn mất mảng. Sau đó ác mộng bắt đầu.

      Trước khi uốn phải cắt, tôi nhìn đưa kéo cắt đoạn dài liền hỏi: “Có ngắn quá ?”

      đâu, phải có lớp dài lớp ngắn uốn mới đẹp”.

      Lúc uốn tóc tôi lại thầm cảm thấy ổn lắm, bồn chồn hỏi: “Kiểu này có hợp với tôi ?”

      “Cái này gọi là uốn hơi, năm nay rất thịnh hành. Mặt chị , uốn tóc hiệu quả nhất định rất tốt”.

      Được rồi, nghe người trong nghề vậy.

      Bốn tiếng trôi qua, thợ làm tóc kêu “Xong rồi”, tôi ngẩng đầu lên xem. Nên hình dung tâm tình khi đó thế nào nhỉ? Tan nát cõi lòng, thất vọng toàn tập...

      Đăng ảnh lên cho nhóm bạn, nữ thần hỏi: “Bạn bị kích thích gì à?”

      Tôi: “Kiểu tóc trước xấu đến mức dám ra cửa”.

      Nữ thần: “Thế bây giờ chắc bạn dám sống tiếp nữa”.

      Tôi: “Để tớ bình tĩnh chút nào”.

      Nữ thần: “Tớ giới thiệu cho bạn chuyên gia tạo mẫu, hi vọng còn cứu được”.

      Tôi bị đả kích khóc ra nước mắt. Đêm đứng trước gương nhìn phải nhìn trái: “Sau này tóc dài cắt lại có lẽ tốt hơn chút”.

      F kun đặt sách xuống, nhìn lát: “Cũng đẹp mà”.

      xấu à?”

      vỗ vỗ đầu tôi: “ xấu, rất đáng ”.

      Tôi lập tức đầy máu sống lại, trái tim bị tấn công nguyên ngày cuối cùng cũng dịu lại chốc lát.

      hờ hững chém thêm nhát: “Bây giờ cạnh Dao nhìn giống mẹ con hơn nhiều”.

      Tôi: ...

      10

      Công việc của tôi và F kun quá bận, có thời gian chăm sóc Dao, đành phải mang về quê cho mẹ và bà ngoại nuôi. hôm mẹ gọi điện thoại cho tôi, Dao biến mất rồi, tìm khắp nơi thấy. Tôi sợ lắm. lát sau mẹ lại gọi điện thoại tìm được rồi, hóa ra Dao chạy vào phòng tôi, nằm lên giường tôi ngủ. Mẹ : “Chắc là nó nhớ con, chỗ đó có mùi của con mà”.

      Tôi nghe mà nước mắt lưng tròng.
      Hale205, B.Cat, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :