1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Editor: Nguyên Nguyên


      Hai tay Dư Tư Nhạc an phận nắm bắt lung tung.

      Thỉnh thoảng còn chạm đến chỗ nên chạm.

      Ánh mắt Du Lăng Thần u, khẽ quát “chết tiệt”, giọng dần trở nên khàn khàn.

      Du Lăng Thần bắt lấy hai móng vuốt đốt lửa nóng xung quanh, thề sau này cho Dư Tư Nhạc uống rượu nữa.

      hai……Ngủ.” Dư Tư Nhạc lý trí , tất cả đều theo tính tình càn quấy, giữ chặt cánh tay Du Lăng Thần, ngã về phía sau.

      Ngã oành cái lên giường, giường mềm mại lõm xuống lỗ lớn.

      Cả người Du Lăng Thần đành phải nghiêng về phía trước, muốn rút cánh tay ra. Nhưng Dư Tư Nhạc ôm rất chặt, càng kéo ra, lại càng ôm chặt.

      Dư Tư Nhạc khó chịu bĩu môi, chỉ nghĩ ôm trong lòng cái gối ôm, gắt gao ôm trước ngực, để người khác cướp .

      Cảm giác cánh tay ngày càng to ra, Du Lăng Thần thậm chí có thể cảm nhận được trước ngực mềm mại của Dư Tư Nhạc, ngừng chèn ép cánh tay .

      Trong lòng ngừng thầm mắng, bé kia lúc mơ hồ còn khó hầu hạ hơn lúc tỉnh táo.

      Đây tuyệt đối là thử thách nhẫn nại và tự chủ của người.

      hai, em khó chịu quá………ngủ………ngủ.” Dư Tư Nhạc nằm co lại giữa giường.

      Du Lăng Thần thấy có cách nào rút cánh tay mình ra, xốc chăn lên, tự mình nằm bên mép giường.

      “Được rồi, cùng nhau ngủ được ? Buông tay ra chút.”

      Dư Tư Nhạc ngủ yên, thường xuyên xoay người, có đôi lúc còn gác chân lên người Du Lăng Thần, chỉ có thứ thay đổi là luôn ôm chặt cánh tay Du Lăng Thần.

      Suốt cả đêm Du Lăng Thần chợp mắt, lúc cơn buồn ngủ kéo tới, thể rút cánh tay lại, là do rút vào lòng .

      vất vả mới ngủ thiếp , nơi chân trời mặt trời dần dần ló dạng.

      Đầu óc choáng váng hồ đồ, và bãi nước bọt.

      Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào nhà, chiếu xuống mảnh vàng óng ánh. Dư Tư Nhạc khó chịu hừ hừ hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

      Lúc ngủ, thích ôm con chó nhồi bông trong ngực. Đây là thói quen ở nhi viện của , còn nhớ lúc trước bởi vì nhi viên thiếu kinh phí, đứa trẻ chỉ có thể ôm con thú nhồi bông, lúc đó rất thích con chó nhồi bông kia, ban ngày ôm chơi đùa, ban đêm cũng ôm ngủ.

      Dần dần vẫn sửa được thói quen này, nếu ôm cái gì, cả đêm khó có thể vào giấc ngủ.

      Ý thức dần dần quay trở về cơ thể, Dư Tư Nhạc vừa định chống
      đỡ rửa mặt, cảm thấy trước ngực có phần đúng.

      Sao lại rắn chắc?

      Vừa cúi đầu nhìn thấy, trong lòng phải ôm con chó nhồi bông, mà là cánh tay!

      sợ tới mức vứt cánh tay ra,lui về phía sau...

      theo mép giường lùi về phía sau, bỗng nhiên từ giường rớt xuống đất.

      Có lẽ tiếng động này quá lớn, làm người giường giật mình thức giấc.

      Du Lăng Thần trầm mặt, xoa xoa cái trán, mạnh mẽ ngồi vững nhìn .

      “Mớisáng sớm gặp quỷ rồi sao? Còn mau đứng lênnhanh chút!”

      còn đáng sợ hơn so với gặp quỷ.

      Dư Tư Nhạc xoa xoa cái mông đau nhức, chỉ vào giường, lại nhìn chằm chằm Du Lăng Thần: “ hai…”

      “Thế nào? Quên chuyện xảy ra đêm qua rồi sao? Là ai ôm lấy cánh tay tôi chịu buông, phải quấn quýt lấy tôi, bảo tôi cùng nhau ngủ sao?” Du Lăng Thần tinh thần mệt mỏi, bước xuống giường.

      May mắn là bị dục vọng làm cho đầu óc choángváng đêm qua xem như là có lý trí, nếu .....Du Lăng Thầnrất khó bảo đảm, làm ra ít chuyện khác người.

      Dư Tư Nhạc đỏ mặt, dám ngẩng đầu lên nhìn , nhìn thấy hai người còn mặc quần áo của ngày hôm qua, đoán được xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ đến điều này, Dư Tư Nhạc dần dần ổn định lại tinhthần,tự an ủi mình, lõa thể bị hai nhìn thấy, khôngphảichỉ ngủ chung gối đêm thôi sao? Có cái gì lớn?

      “Dư Tư Nhạc em nên suy nghĩ chút, làm sao giải thích cho chuyện đêm qua.”Du Lăng Thần Lấy ly nước, uống ngụm.

      Dư Tu Nhạc vẻ mặt căng thẳng, tất cả những chuyện về sinh nhật Dung Húc, nhanh chóng tua lại trong đầu.

      “Em đồng ý .” Nhớ đến việc nay, Dư Tư Nhạc cũng rất tức giận:“Em bị người ta lừa gạt kéo , sau đó còn muốn chạy trốn, ầm ĩ với Dung Húc rồi.”

      Dư Tư Nhạc đem chuyện trải qua đêm qua,hoàn hoànchỉnh chỉnh với anhhai mình.

      Du Lăng Thần ngồi ghế, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo:“Tưởng Oánh Oánh? Hẳn là nhị tiểu thư của nhà họ Tưởng? chuyện này tôi tính với nhà họ Tưởng.”

      che chở cho Dư Tư Nhạc, vì phòng ngừa tiếp xúc với bầu khí lành mạnh, thay đổi thư ký khác. Người của nhà họ Dung được lắm, vừa gặp đãcho cắn thuốc. Món nợ này làm sao cũng dễ dàng vứt bỏ được.

      “Nếu em còn đến trường bị trễ học.” Du Lăng Thần ra cửa, trong tay cầm ly nước, biết suy nghĩ cái gì.

      Dư Tư Nhạc nhanh chóng đổi pin điện thoại, sau khi mở máy lên, nhìn thấy thời gian hiển thị màn hình, hoảng sợ từ mặt đất đứng dậy, mở tủ quần áo ra, lấy ra bộ, nhanh chóng thay, rồi vội vã chạy ra ngoài.

      Lúc đến phòng khách, vừa thấy hai đúng lúc xuống lầu, lướt qua măt : “ hai, em học, gặp lại sau.”

      Du Lăng Thần ừ tiếngnhìn theo bóng lưng rời .

      lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số: “Thư ký Tôn, mấy hôm trước nhà họ Tưởng có đưa đến kế hoạch ? Trước mắt, tạm thời đừng chuyện. Còn nữa, liên quan đếnhạng mục hợp tác cùng Dung thị, tôi nghĩ....Chúng ta cần suyxét lần nữa.”

      chuyện với thư ký về công việc xong, Du Lăng Thần cúpđiện thoại, trở về phòng thay bộ âu phục, rồi lái xe đến công ty.

      Tập đoàn Du thịcó hàng vạn sợi dây quan hệ với các công ty khác, ở bên này vừa muốn tạm dừng kế hoạch, những công ty khác lập tức gọi điện thoại hỏi thư ký việc sao lại thế này.

      Vừa qua, buổi sáng, thư ký Tôn nhận điện thoại muốn mỏi tay rồi.

      Sau này muốn lão tổng của các công ty này hỏi ra, mới biết được con cái nhàhọ đều đắc tội với Du Lăng Thần, họ cầm gậy gộcdạy dỗ lại con cái. Còn có mấy vị lão tổngnắm lỗ tai con mình, chạy đến văn phòng của Du Lăng Thần,bắt con mình cúi đầu xin lỗi trước mặtanh.

      Du Lăng Thần đối mặt với tình cảnh này, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, sóng gió, chỉ mở miệng :“Đừng... Lưu tổng, ngài ngàn lần đừng đến chỗ này của tôi dạydỗ con cái, nếu truyền ra ngoài, đều tốt đối với danh tiếng của tôi. Như vậy , chuyệncủa đứa trẻ, để cho bọn họ tự giải quyết. Nếu Tiểu Nhạc đồng ý tha thứ cho bọn họ, tấtnhiên tôi cái gì. Mọi ân oán đều xóa bỏ.”

      Nghe xong câu này, vị lão tổng túm lấy con mình đira ngoài, nghĩ cách nhanh chóng là ổn định lại cơn tức giận của vị công chúa kia. Kế hoạch này có ảnh hưởng vớiDu Lăng Thần, nhưng đối với bọn họ là có liên quan đến phát triển sau này của công ty.

      Mà lúc này Dư Tư Nhạc ngồi trong phòng học, chăm chú vào học. Ngay từ đầu biết Du Lăng Thần tạo áp lực với hai vị lão tổng này, làm hại đám người bọn họ nóng lòng như lửa đốt.

      Có lẽ đêm qua bị giày vò quá mệt, cho đến bây giờ, đầu óc Dư Tư Nhạc còn hơi đau chút.
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, ly sắc13 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      Editor: Nguyên Nguyên


      có cách nào tập trung tinh thần học được, Dư Tư Nhạc xoa xoa huyệt thái dương, vất vả chịu đựng đến giờ tan học.

      Thu dọn sách học xong, Dư Tư Nhạc cầm lấy túi xách về phía cổng trường.

      Di động trong túi chợt vang lên……………….

      “Alo, hai.” Dư Tư Nhạc ấn xuống phím nghe.

      “Tiểu Nhạc, quán ăn Hoài Hương vừa làm vài món ăn mới, đêm nay chúng ta đến đó ăn cơm, chờ em ở trường.”

      Dư Tư Nhạc vừa vừa : “ hai, cần đến đây, em gọi Tiểu Vương đưa em đến quán ăn Hoài Hương, chúng ta gặp nhau ở đó.”

      đường rồi, ở lại chờ vài phút.” Du Lăng Thần tiếp.

      ……………………………………………………………

      Sau khi trường tan học, hai bên đường xe cộ tấp nập dừng lại, rồi từ từ ít dần.

      Dư Tư Nhạc chờ đợi khoảng mười phút, mới nhìn thấy xe hơi màu đen của Du Lăng Thần.

      hai.” Dư Tư Nhạc mở cửa xe, ngồi vào trong xe.

      Du Lăng Thần sờ đầu , gật đầu : “Đêm nay dẫn em ăn bữa ngon.”

      Đáy mắt Du Lăng Thần xẹt qua tia sáng khi đạt được gian kế.

      Quán ăn Hoài Thương là quán nổi tiếng nhất ở đây, cũng là sản nghiệp của Du Lăng Thần.

      Dư Tư Nhạc muốn đặt phòng ăn riêng, bị Dư Tư Nhạc ngăn cản.

      ăn cơm với những người khác càng có khẩu vị hơn. Phòng ăn chỉ có hai người, còn bằng gói lại đem về biệt thự rồi từ từ ăn, làm gì phải chạy đến đây chuyến? Đây là ý kiến của Dư Tư Nhạc, mặc dù hơi khác với người bình thường, nhưng mà ngụy biện đôi khi cũng có chút thuyết phục rất lớn.

      lúc hai người trao đổi nên ăn món gì, vài vị lão tổng đem những túi quà tặng lớn , đứng chờ trước cổng nhà Dư Tư Nhạc. Nhìn sắc trời dần dần tối , cả đám người càng chờ càng kiên nhẫn. Lại lo lắng khi bọn họ vừa , chủ nhân biệt thự về, chỉ có thể dặn lại tính tình ngồi canh giữ trước cửa.

      “Em nhớ dì Lưu cũng làm việc ở đây, có phải ?” Dư Tư Nhạc múc muỗng canh, từ từ uống.

      “Nước canh em uống, chắc chắn dì ấy cũng có phần chế biến.” Du Lăng Thần gắp thức ăn cho : “Cảm thấy mùi vị thế nào?”

      “Rất tốt.” So với nhà hàng mà nghỉ mát còn ngon hơn nhiều.

      “Có vài món ăn mới vừa được đưa ra, mời những khách quen đến thưởng thức, gần đây cửa hàng Hoài Thương mua bán càng náo nhiệt.”

      Khi Du Lăng Thần chuyện rất tự tin.

      Dư Tư Nhạc thầm than, người đàn ông này quả rất tự tin.

      Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn trong thành phố sáng lên như đèn lưu ly. Chỗ hai người Dư Tư Nhạc ngồi gần sát cửa sổ, từ tầng 14 nhìn xuống, có thể thu hết cảnh đẹp này vào đáy mắt.

      Buổi tối Dư Tư Nhạc rất ít khi ra ngoài, nhìn cảnh đô thị phồn hoa vào ban đêm, có loại cảm xúc

      Như ngày hôm qua.

      Vào lúc này của kiếp trước, còn kiếm tiền, tăng ca ?

      Trong đó, cuộc sống trở nên tốt đẹp làm Dư Tư Nhạc nhân ra. sợ đây chỉ là giấc mộng, dùng ngón tay nhàng chọc vào vỡ tan như bọt xà phòng.

      suy nghĩ cái gì?” Du Lăng Thần gọi , ánh mắt vừa rồi của Dư Tư Nhạc khiến cho cảm thấy thoải mái, giống như...Người ngồi trước mắt cách xa vài chục cm, lại vĩnh viễn nắm bắt được , giống như loạt ảo ảnh, bạn càng tiến, ấy là lùi về sau, thẳng cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt cảu bạn.

      Dư Tư Nhạc xấu hổ hoàn hồn: “ có, em cảm thấy cảnh bên ngoài đẹp.”

      Đẹp sao? Du Lăng Thần quay đầu nhìn, có lẽ nhìn cảnh đẹp ban đêm nhiều rồi, cũng cảm thấy cảnh đẹp xa hoa trụy lạc có gì hấp dẫn hơn người ở đây.

      hai, thời gian còn sớm, chúng ta về nhà ”. Dư Tư Nhạc ăn no, nhìn Dư Lăng Thần cũng ăn nhiều lắm, mở miệng .

      Nhà...

      Du Lăng Thần bị chữ kia hấp dẫn rồi.

      Đúng vậy, tai có cảm giác gia đình.

      Trong thời gian này, mỗi khi trời tối, hầu như đều về nhà, thậm chí có thể , có thói quen sống chung với này rồi.

      Nhưng mà tại.... Bọn họ thể về được.

      Mới hơn tám giờ, đám lão già kia tính nhẫn nại rất tốt, đoán chừng vẫn còn ngồi cạnh trước cửa nhà. ra Du Lăng Thần tính làm khó xử mấy tên lão tổng này, chỉ muốn ra oai phủ đầu bọn họ. có chủ ý đánh lên em , bọn họ xứng đáng chờ đến sốt ruột.

      “Chúng ta xem phim ”. Suy nghĩ nửa ngày, Du Lăng Thần ra đề nghị.

      Gì?

      Dư Tư Nhạc ngây người.

      Trong ấn tượng của Dư Tư Nhạc, hình ảnh hai là người điên cuồng trong công việc. Lúc đề nghị đị xem phim, Dư Tư Nhạc ít nhiều cũng bị cảm thấy khiếp sợ.

      Lúc đến rạp chiếu phim, Du Lăng Thần xếp hàng mua vé.

      Chẳng lẽ hai nên mua hai vé xem phim kinh dị sao? Bất kể như thế nào cũng cảm thấy phim tình cảm phù hợp với hai.

      hai, cần chiều theo ý em, nếu ...Chúng ta xem phim kinh dị .”

      Du Lăng Thần lắc lắc đầu: “ cần, em thích xem là được rồi, thôi, sắp bắt đầu rồi”.

      Dư Tư Nhạc rất muốn thích xem! chút cũng thích, ai mà thích xem phim cả ngày chuyện đương chứ!

      tình nguyện xem phim kinh dị!

      Nhưng mà, lời này Dư Tư Nhạc dám ra miệng. hai có ý tốt, làm sao có thể từ chối được?

      Hai người vào, tìm được vị trí ngồi xuống.

      Bộ phim này rất hot, có rất nhiều bạn trẻ đến xem.

      Ngồi trước mắt Dư Tư Nhạc là đôi tình nhân. Bộ phim vừa bắt đầu bao lâu, hai người liền trình diễn cảnh hôn nhau, quả còn hấp dẫn hơn nhân vật trong phim.

      Dư Tư Nhạc xấu hổ kho khan hai tiếng, cố ý làm cho hai người biết xấu hổ tỉnh táo lại. Vậy mà hai người này vẫn quay đầu lại nhìn .

      Cuối cùng Dư Tư Nhạc chủ có thể dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác,nhưng ngờ bên phải cách hai chỗ ngồi cũng là đôi tình nhân. Nhưng mà đôi tình nhân này cũng tương đối kín đáo, chỉ nắm tay nhau rồi nhind chằm chằm vào màng hình lớn.

      “Đừng để ý bọn họ”. Du Lăng Thần vẫn cảm thấy khó chịu giống như hội nghị, vẻ mặt nghiêm túc xem phim.

      Dư Tư Nhạc cam thấy có gì đắc biệt, nhưng đôi tình nhân trước mặt này lại là , dù sao cũng hôn nhau cả đời.

      Dư Tư Nhạc lấy liền mua túi đồ ăn vặt là khoai tây chiên.

      Vừa mở màng, nhét đồ ăn vặt vào trong miệng: “ hai, phải ở nhà mở công ty giải trí sao? Bên kia thế nào?”

      “Có hai tổ kịch bước vào giai đoạn quay phim, qua vài tháng nữa, là có khoảng thu nhập rồi”.

      A !

      ra là đến đây dò la tình địch. Mình nghĩ tại sao hai đột nhiên đến đây xem phim, chiêu này gọi là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

      Tướng mạo Du Lăng Thần rất xuất chúng, đứng trong nhóm người, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy .

      Luôn luôn đều nhìn kỹ mọi người.

      Có rất nhiều nữ sinh ngồi xung quanh lén nhìn vài lần.

      Dư Tư Nhạc cảm thấy có người như vậy rất vinh hạnh. Vì vậy lúc bé nhìn vào hai người bọn họ, trong lòng Dư Tư Nhạc rất tự hào.

      “A... Cậu mau nhìn xem, đôi này đúng là trai tài sắc. Dáng vẻ người đàn ông rất tinh , đáng , kết hợp rất tuyệt nha!”

      “Đúng vậy, còn đẹp mắt hơn so với nam chính, nữ chính trong phim”.

      “Ôi mẹ ơi! Nếu để cho hai người bọn họ đóng phim, tỉ lệ người xem tuyệt đối rất cao”.

      .......................

      Dư Tư Nhạc nghe thấy những lời này, còn buồn bực nhìn trong rạp chiếu phim, có ngôi sao lớn đến đây sao? nhìn xung quanh, phát hai nữ sinh kia nhìn hai.

      kịp phản ứng....

      Em ! Ánh mắt của mấy người này là sao? hai từ khi nào biến thành tình nhân rồi?
      Last edited: 20/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, ly sắc15 others thích bài này.

    3. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Lăng năng suất :)
      honglakbanglangtrang123 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:

      Du Lăng Thần giống như nghe thấy gì, cả người tỏa ra khí chất ngăn cách người ngoài.

      Tiếng nghị luận kia làm vẻ mặt biến hóa.

      Dư Tư Nhạc chịu đựng quan sát của các nữ sinh, vẻ mặt buồn buồn vui, phim vừa mới phát sóng, liền lôi Du Lăng Thần rời khỏi nơi đó.

      thề coi phim tình cảm nữa!

      Dư Tư Nhạc nhớ bài tập còn chưa hoàn thành, cầm túi xách lên, “ hai, chúng ta về nhà ”.

      Du Lăng Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, gật đầu : “ lấy xe, em ở chỗ này chờ !”.

      “Em cùng ”.

      ……………

      Khi hai người bọn họ trở về khu biệt thự, cũng khoảng mười giờ rưỡi.

      Dư Tư Nhạc lấy chìa khóa mở cửa, ngáp cái: “Các bộ phim tình đều rất ngắn gọn, kỹ thuật diễn của diễn viên chính cũng khá tốt. hai, ngôi sao của công ty đóng phim sao, là phim gì thế?”.

      bộ phim hài và bộ phim cảnh sát – cướp”.

      Dư Tư Nhạc đẩy cửa vào nhà.

      Du Lăng Thần cố ý đứng ở bên ngoài vài giây, nhìn chút cảnh vật xung quanh, phát bậc thềm có rất nhiều tàn thuốc.

      Khóe miệng nở nụ cười lạnh.

      Xem ra vài vị tổng giám đốc chờ ở đây lâu, nhìn qua số lượng tàn thuốc, ít nhất cũng phải hơn hai mươi. Tưởng tượng đến cảnh tượng bọn họ ngừng hút thuốc, phập phồng yên khiến hận ý trong lòng Du Lăng Thần cũng được phát tiết.

      Ngày hôm sau, sau khi Dư Tư Nhạc tan học, lại nhận được điện thoại của hai.

      Nghe hai bên phố Cửu Tỉnh có nhà hàng Pháp ăn rất ngon, đặt chỗ.

      Dư Tư Nhạc cảm thấy hành động của có chút kỳ quái nhưng lại được tại sao.

      “Tiểu Nhạc, lát nữa em muốn nghe nhạc hay là xem phim?”.

      Lại nữa?

      Dư Tư Nhạc dừng động tác ăn cơm lại, suy nghĩ chút rồi : “Vẫn là xem phim thôi”.

      Nếu như ngồi trong phòng nhạc, ngồi ngồi hẳn mấy tiếng, cái này chỉ là tự mình chịu tội. Huống chi trong người Dư Tư Nhạc có tế bào nhạc, nghe danh gia trình diễn cũng chỉ như nghe bài hát ru. Nếu như ngủ thiếp trong phòng nhạc, tuyệt đối là việc rất mất mặt.

      Lần này Dư Tư Nhạc dám để Du Lăng Thần mua vé nữa, vừa đến rạp chiếu phim bỏ lại câu: “ hai, em xếp hàng mua phiếu”.

      Sau đó chạy nhanh như khói vào đám người.

      Lúc trở lại nắm trong tay hai vé xem phim kinh dị.

      “Ám dạ kinh hồn” là trong nhiều bộ phim kinh dị có nhiều người xem nhất. Cảnh tượng trong phim nhìn rất chân thực. Nghe khi vừa được công chiếu lấy được phản ánh tốt của mọi người. Rất nhiều người sau khi xem xong sợ run cầm cập dám xem lại lần thứ hai.

      hai, hôm nay chúng ta xem phim này!”. Dư Tư Nhạc phất phất hai vé.

      Du Lăng Thần hơi nhíu mày, rất muốn chọn lại bộ phim khác. đứa xem phim kinh dị có ảnh hưởng tốt.

      Nhưng khi nhìn dáng vẻ bé hưng phấn, cuối cùng cũng ra. Nếu như muốn xem cứ xem thôi. Nếu như lát nữa bị dọa lại kéo ra ngoài.

      Trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ mờ, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi gần nhau.

      Phần đầu của bộ phim là hình ảnh hoang mang sợ hãi chạy trong bóng tối. Phối cùng hình ảnh là hòa rùng rợn, có tiếng thở dốc của nữ chính, đưa người xem vào cảnh giới cực kỳ nhạy cảm.

      Đúng lúc này, đột nhiên ở phía cuối hẻm xuất bóng người. Dưới ánh trăng ảm đạm mơ hồ thấy được trong tay bóng người còn có con dao, mũi dao còn máu.

      Rất nhiều nữ sinh sợ hãi thét chói tai ra tiếng, rúc vào trong ngực bạn trai.

      Dư Tư Nhạc bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, thể nghĩ, có cái gì đáng sợ à?

      Chuyện xưa tình tiết ly kỳ quanh co, về đoàn làm phim, về vùng quê để quay phim. Ai ngờ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, người trong đoàn làm phim lần lượt chết . Vì vậy tất cả mọi người đều đoán hung thủ nhất định là người ở gần mình, ai ai cũng cảm thấy lo lắng, ngoài miệng là rất đoàn kết nhưng lại thời thời khắc khắc đề phòng những người khác.

      Sau khi xem xong bộ phim này, để lại ấn tượng sâu sắc với Dư Tư Nhạc nhất chính là miêu tả tâm lý nhân vật chính. Lo lắng, hãi hùng, rồi tràn đầy hy vọng đối với sinh tồn.

      Từ khi tiến vào rạp chiếu phim cho đến khi kết thúc phim, Dư Tư Nhạc nghe ra bất kỳ lời ra tiếng vào nào, trong lòng cảm thấuy vui mừng, nhấc chân ra ngoài.

      “Người em, tôi đồng tình với ”. nam sinh qua bên cạnh hai người, đánh ánh mắt đồng tình về phía Du Lăng Thần, “Bạn của xem phim kinh dị mà cũng sợ, nhìn tiểu Vi đều chui vào lòng tôi rất nhiều lần”.

      Vẻ mặt Dư Tư Nhạc suy sụp xuống.

      Du Lăng Thần quay đầu lại nhìn nam sinh kia, “ ấy phải là bạn tôi”.

      “Tôi biết rồi, là người tình hay là người ?”. Nam sinh xong, phất tay cái, xa, “Tôi trước đây, tiểu Vi bị dọa sợ rồi, tôi phải an ủi ấy”.

      Được! Dư Tư Nhạc tổng kết lại, các thanh niên đến rạp chiếu phim đều để tán .

      “Em có đói ?”. Du Lăng Thần bình tĩnh tự nhiên, hề lúng túng.

      “Đói!”. Tức đến đói!

      muốn hóa bi phẫn thành thèm ăn.

      Du Lăng Thần rất quen thuộc với ẩm thực, lái xe đưa Dư Tư Nhạc lượn vòng, sau khi lấp đầy cái bụng mới chậm rãi về nhà.

      Quả nhiên vừa về đến nhà số lượng tàn thuốc còn nhiều gấp đôi hôm qua.

      Đến ngày thứ ba, Du Lăng Thần lại muốn hẹn Dư Tư Nhạc ra ngoài ăn cơm.

      Dư Tư Nhạc từ chối, “ hai, em muốn tự mình nấu cơm, hai ngày nay nấu cơm, bếp cũng lạnh rồi”.

      Từ lúc nào phải dùng cái cớ kém cỏi này?

      Điện thoại vang lên giọng trầm thấp của Du Lăng Thần, “Vậy cũng được, nhớ trong tủ lạnh còn đồ phải ? đến đón em siêu thị”.

      Du Lăng Thần trước giờ chuyện luôn mạnh mẽ vang dội, điện thoại mới cúp bao lâu, đến trường rồi.

      trong veo như nước dạo siêu thị mua thức ăn làm người ta khó hiểu rồi. Lần này bên cạnh Dư Tư Nhạc còn có người đẹp trai cùng, càng làm các bà nội trợ chú ý.

      Thỉnh thoảng còn nghe thấy vài câu, “Ơ, có rất ít người đàn ông nguyện ý mua thức ăn với vợ”.

      “Đúng vậy, người đàn ông tốt thường gặp. Nhưng mà….. Hình như bé kia còn chưa trưởng thành”.

      “Tình biên giới, phân biệt số tuổi. Nếu lòng nhau có gì là thể? Nhìn ăn mặc trẻ vậy mà tư tưởng lạc hậu thế?”

      Dư Tư Nhạc có kích động muốn ngất, tại sao đến chỗ nào, đều có người với hai là người ?

      ngẩng mặt lên, “ hai, chúng ta đúng là có tướng vợ chồng sao?”

      Du Lăng Thần cưng chiều sờ đầu , “Em thử xem”.

      Dư Tư Nhạc dám trả lời.

      Nếu như sợ Du Lăng Thần tức giận. Dù sao ấy cũng là điển hình của người đàn ông thành đạt, đều là vương lão ngũ trong lòng mỗi người phụ nữ. Nếu như ảnh hưởng đến lòng tự ái của .

      Nếu có…..

      Trước kia dối thích Trịnh Thiếu Hoa, chẳng phải là uổng phí sao? vất vả mới khôi phục quan hệ với hai, Dư Tư Nhạc muốn vì mất lớn.

      Cho dù trả lời như thế nào cũng bất lợi cho chính mình.

      quả quyết lắc đầu: “Em cũng biết”.

      Bởi vì có trợ thủ là Du Lăng Thần nên Dư Tư Nhạc mua rất nhiều đồ ăn, hơn phân nửa là rau dưa. Du Lăng Thần chịu mệt, Dư Tư Nhạc lấy gì lấy cái đó. Cho đến khi trong xe đẩy chất đầu đồ hai người mới tính tiền.
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, ly sắc13 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22

      Trời chiều thu lại những ánh sáng cuối ngày, dần dần biến mất xuống ở ngọn núi đằng xa ở phía tây.

      Du Lăng Thần mở cốp xe sau ra, lấy mấy túi rau dưa ở bên trong ra, “Tiểu Nhạc, em mở cửa ”.

      Dư Tư Nhạc trước, vừa bước vào biệt thự, nhóm người chen chúc vây quanh.

      “Tổng giám đốc Du, Du tiểu thư, hai người trở lại”.

      Vài người đàn ông trung niên trang phục tinh xảo, khuôn mặt mỉm cười. Sau lưng bọn họ còn có vài thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

      Hẳn nào nhìn khá quen, kia phải là đám người đêm đó sao?”.

      Tưởng Oánh Oánh?... ....

      Dư Tư Nhạc nhìn thấy có người trốn tránh , đám người kia đến nhà làm gì?

      “Tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Tưởng…. Mọi người chờ lâu rồi sao?”. Du Lăng Thần vừa trả lời bọn họ, vừa vào nhà, “Vừa rồi tôi siêu thị với Tiểu Nhạc, ngờ mọi người lại đến, nếu tôi nhất định về sớm”.

      Lúc Du Lăng Thần chuyện, mặt chút thay đổi. Trong miệng lời khách sáo, nhưng có chút nhiệt độ nào.

      Mấy ông tổng giám đốc oán giận trong lòng, lời này thúi lắm! Hai ngày nay là ai trốn tránh bọn họ? Ngày ngày bọn họ đều gọi điện hỏi thư ký Tôn xem Du Lăng Thần đâu, phí tiền điện thoại di động tốn ít vậy mà thư ký Tôn câu nào.

      Bọn họ làm cái này phải vì lời bỏ qua của Du Lăng Thần sao? Bọn họ hỏi được tin tức từ chỗ thư ký Tôn, chỉ có thể ngày ngày đứng đợi ở nhà ta. Gia thế của đám người này kém với nhà họ Du nhưng ít nhất tên của bọn họ cũng có chứ “Tổng”. Bọn họ làm gì bị mất thể diện như vậy.

      “Mấy vị vào , Tiểu Nhạc, em pha cho bọn họ ly trà”. Du Lăng Thần tỏ vẻ là người biết cách đối nhân xử thế, mặc dù trong lòng hoan nghênh đối phương nhưng cũng biểu ra ngoài.

      Dư Tư Nhạc cũng ngốc, tất nhiên cũng đoán được mục đích bọn họ tới, có lẽ là chuyện có liên quan đến ngày hôm đó.

      lấy ra túi trà Long Tĩnh cực phẩm, đếm đầu người, pha 12 ly trà.

      Du Lăng Thần vắt chân ngồi ghế salon, “Mọi người đừng khách khí, ngồi xuống trước , có gì từ từ chuyện”.

      “Tổng giám đốc Du, tôi muốn hỏi tại sao dự án đó dừng là dừng được?”. Có người nhịn được, xoa mồ hôi trán, “Tiền cũng đưa vào rồi, tất cả đều chuẩn bị tốt, lúc này mà tạm ngừng tổn thất thể lường được”.

      Vương Nghiệp Vĩ Dã hùa theo: “Bản kế hoạch này chúng tôi xem qua, cả bốn công ty cùng đầu tư với nhau, nhiều thêm ngày ít thêm chút tiền. Tổng giám đốc Du ngài là cổ đông lớn, có tiếng tuyệt đối, nhưng thể hại chúng tôi như vậy.”

      Du Lăng Thần bộ dạng vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như có hứng thú với đề tài trọng tâm của bọn họ: “Tổng giám đốc Tân, tổng giám đốc Vương, các người đến tìm tôi là để chuyện công việc sao? Mấy ngày nay tinh thần tôi tốt lắm, công việc có chút khó khăn. Đầu tôi lại đau, việc này hôm khác chúng ta bàn lại.”

      Mấy vị lão tổng giám đốc kia suýt chút hộc máu. Du Lăng Thần tuyệt đối cố ý, cái gì gọi là tinh thần tốt lắm? ta bộ dạng vẫn khỏe mạnh sinh khí dồi dào như vậy, có chỗ nào thoải mái chứ? ra là cố ý ép buộc bọn họ.

      Cuối cùng cũng vẫn có người tương đối thức thời, hướng về phía bọn họ ra hiệu, ý bảo bọn họ đừng nóng vội.

      “Tổng giám đốc Du, hôm nay chúng
      tôi đến đây phải để bàn công việc, chủ yếu là buổi tối của hai ngày trước, mấy đứa trẻ cẩn thận đắc tội với tiểu thư Dư, chúng tôi đưa chúng nó đến đây để chịu đòn nhận tội." Lưu Chí Thành đá vào đứa con trai ra hồn của mình, đẩy cậu ta ra: "Lưu Khanh, đừng nghĩ rằng ngày thường tao quản mặc kệ mày. phải mày biết sai rồi sao? Còn mau qua đây nhận lỗi với tiểu thư Dư."


      Lưu Khanh quẹt miệng, trong lòng thầm kêu oan uổng! Bất quá cậu chỉ người đồng phạm, Dung thiếu mới là chủ mưu! Lúc đó Dư Tư Nhạc mình là công chúa của tập đoàn Du thị, nếu sớm, bọn họ có dám giúp Dung thiếu đùa giỡn ?


      "Tưởng Oánh Oánh, còn thất thần làm cái gì? Có phải muốn ba đánh con, con mới biết sai ở đâu ? Tưởng Quốc Lương đứng bên giận dữ rống to với con mình.


      Trong chớp mắt, sáu người nam thanh nữ tú đứng trước mặt Dư Tư Nhạc, cúi đầu "Dư Tư Nhạc, thực xin lỗi." Chúng tôi phải cố ý, viên thuốc này gây nghiện, nhiều lắm chỉ có thể làm cho người ta hưng phấn chút, nghĩ tới cậu lại phản ứng lớn như vậy."


      "Thực xin lỗi, lần sau tôi dám."


      ----------------------------


      Tưởng Oánh Oánh luôn luôn mở miệng, bị ba hung hăng vả cái tát: "Còn nhanh."


      Tưởng Oánh Oánh ăn đau khóc lớn lên, giơ tay lên lau nước mắt: "Thực xin lỗi.... thực xin lỗi."


      ràng ba nịnh bợ Dung thiếu, làm theo, Dung thiếu cũng vui vẻ, còn đồng ý tặng dây chuyền cho . Vì sao cuối cùng người sai là ? Nếu biết thân phận của Dư Tư nhạc giống với Dung thiếu, ngu ngốc như vậy, lấy lòng người này, đắc tội người kia.


      Trong lòng Dư Tư Nhạc lên tia lo lắng, liếc mắt với hai mình. Nhóm người này đồng ý xin lỗi , chắc chắn có liên quan với hai.


      "Tiểu thư Dư, tôi có mang ít quà đến đây, ghét bỏ, hãy nhận lấy , coi như đây là quà nhận tội của tôi đối với cậu."


      Dư Tư Nhạc nhìn những món quà này, tất cả đều là trang sức đắt tiền, có thể là đồng hồ lại nữ, trong đó có vài cái thuộc loại số lượng có hạn.


      Mạnh tay như vậy, hổ là các tổng giám đốc lớn.


      ra việc đêm đó có liên quan gì đến những người này, người có liên quan nhiều nhất là Dung Húc và Tưởng Oánh Oánh.


      Dường như hai có quan hệ công việc với những người này, bọn họ làm ít phần tiền, tập đoàn Du thị có ít theo. Loại chuyện ngọc nát đá tan này, có lời.


      "Tôi tức giận, các người cần để ý như vậy, lại đêm đó tôi xảy ra chuyện gì?" Đầu cũng hơi choáng váng, dường như uống hơi say, còn ngủ chung với hai đêm.


      Các vị tổng giám đốc kia đều thở phào nhõm.


      Tiền tài của bọn họ giống nhà họ Dung và nhà họ Du, thiếu cuộc làm ăn, xảy ra ảnh hưởng lớn với công ty. Biện pháp quyết định hơi sai lầm chút, càng có khả năng lấy lại đủ tiền vốn cho công ty, mà còn làm cho đóng cửa.


      xóa bỏ ân oán, cũng nên chuyện chính thôi?


      Ánh mắt của các lão tổng giám đốc chuyển sang người Du Lăng Thần.


      Lưu Chú Thành lấy điếu thuốc ra đưa cho Du Lăng Thần.


      Động tác vô cùng đơn giản với những người khác có hy vọng bắt tay làm hòa.


      "Tổng giám đốc Du, thân thể ngái có khỏe ?"


      " tại thoải mái hơn rồi." Du Lăng Thần nhìn thẳng vào bọn họ, sắc mặt dịu rất nhiều.


      Lưu Chí Thành lấy bật lửa ra, làn khói bay lên: "Tổng giám đốc Du, về chuyện kia, thể bỏ được. Quy định trong vòng ba tháng phải đạt tới chỉ tiêu, ngộ nhỡ chúng tôi hoàn thành, làm mất lòng tin với ngài, phía bên truyền thông bám lấy chúng tôi buông."


      " cũng đúng." ngón tay Du Lăng Thần lướt qua làn khói, búng hai cái: "Như vậy , tôi gọi điện thoại cho thư ký Tôn, gọi ấy xử lý việ này."


      Du Lăng Thần bấm dãy số, với đầu dây bên kia vài câu.


      Các lão tổng giám đốc trong lòng thầm than, cuối cùng chuyện này cũng xử lý công bằng rồi.


      "Tổng giám đốc Du, hôm khác chúng tôi mời ngài ăn cơm, nhất định ngài phải nể mặt nha." Lưu Chí Thành cười .


      "Chuyện này thành vấn đề, tổng giám đốc Lừu mời khách, sao tôi có thể được." Giọng Du Lăng Thần nghe ra hỉ nộ, ánh mắt chuyển sang Tưởng Quốc Lương. "Tổng giám đốc Tưởng, có lẽ tôi phải xin lỗi ông, ngày hôm qua Hứa Lệnh Tư đem bản kế hoạch đến, cầu đưa ra coi như hợp lý, tôi đồng ý. Trước khi chúng ta thảo luận bản kế hoạch sợ là có cách nào hợp tác rồi."


      Tưởng Quốc Lương thoáng cái lạnh nửa giây, bản kế hoạch kia mà hoàn thành, là việc ký kết cuộc mua bán trăm triệu đó! Năm nay công ty ông ta ký hạng mục lớn, Du Lăng Thần "coi như hợp lý", ý tứ đưa ra điều kiện với Hựu Lệnh tư, cố gắng cũng tốt so với bọn họ.
      Last edited by a moderator: 24/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, Trâu14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :