1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16

      Editor: Nguyên Nguyên


      Nữ sinh kia tên khách sạn, lái xe nhấn chân ga, xe rời .

      Khoảng chừng nửa giờ sau, xe dừng lại trước của “khách sạn Húc Nhật.”

      “Còn thất thần làm cái gì? Xuống xe nhanh lên chút, tất cả bọn họ đó chờ đợi kìa.”

      Nữ sinh hối thúc nên nhanh chóng.

      Dư Tư Nhạc chỉ muốn rời , lại ngại mở miệng cự tuyệt, đều đến đây rồi, nếu vào dường như cách nào có thể nổi.

      Nhưng mà lý trí vẫn với bản thân mình………… đối phương là ai đến lai lịch còn , ít tiếp xúc là tốt hơn.

      “Tôi đem theo quà, nếu …………Sau khi tôi chuẩn bị quà, rồi quay lại.” Dư Tư Nhạc nắm chặt túi xách, với nữ sinh kia.

      Vẻ mặt nữ sinh kia vui, từ khi nào trở nên lề mề rồi. Vẫn kéo chặt cánh tay , vào trong khách sạn: “Đưa quà tặng gì? Dung thiếu lại thiếu tiền, nếu cần đồ này nọ, ta tự mình bỏ tiền ra mua được sao? Hôm nay chúng ta đến đây chỉ để vui vẻ thôi!”

      Dư Tư Nhạc mắt thấy chạy thoát, mặc cho nữ sinh kéo , thang máy lên tầng 12.

      biết Tiểu Vương đón được , có lo lắng ?

      Lấy điện thoại di động ra nhìn chút, chỉ còn cách là gọi điện thoại, Dư Tư Nhạc nhanh chóng gọi dãy số: “Này, Tiểu Vương, có bạn học làm tiệc sinh nhật, tôi chơi chút, về trước . Tôi biết các ấy muốn chơi bao lâu nữa, ừ…………Tôi ở khách sạn Húc Nhật, lúc tôi muốn về, tôi gọi điện thoại cho , đến đón tôi.”

      Cúp điện thoại xong, di động vang lên hai tiếng, cho thấy lượng pin đủ. Thông thường khi chờ đợi lâu, tự động tắt máy.

      Dư Tư Nhạc mím chặt môi, thầm, quá bi thống rồi! cũng biết lượng pin này có thể cầm cự đến khi tiệc sinh nhật kết thúc ?

      Vừa nhét di động vào túi xách, Dư Tư Nhạc bị đẩy đến trước căn phòng bao.

      Bên trong căn phòng bao này được đặt hai dãy bàn, thức ăn được dọn lên cũng nhiều. Các chàng trai và ngồi vây kín hai dãy bàn, tốp năm tốp ba tụ họp chuyện phiếm.

      “Các cậu đến? Mau ngồi , tôi giữ chỗ cho các cậu rồi.” thiếu niên có gương mặt tuấn tú vừa vừa chỉ vào hai vị trí bên cạnh cậu ta.

      Tưởng Oánh Oánh chen vào: “Lưu Khanh, Dung thiếu đâu?”

      “Vừa gọi điện thoại đến, lập tức đến liền.” Thiếu niên trả lời.

      Đánh giá vòng nhóm người cả trai lẫn này, Dư Tư Nhạc nhận ra quần áo người bọn họ mặc, có chỗ nào là phải hàng hiệu. Đây được xem như nhà giàu có tụ họp sao?

      Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

      Cửa phòng bao được mở ra, cả phòng náo nhiệt như bùng nổ. Có người cầm pháo ăn mừng đến chỗ người đứng cạnh cửa, pháo hoa nổ ầm ầm, cố gắng tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó vang lên tiếng mở rượu sâm banh.

      Sau khi người nọ vào phòng bao, cầm lấy pháo hoa đầu, cười với dáng vẻ lưu manh: “Đừng Dung thiếu tôi có đủ nghĩa khí, hôm nay muốn ăn cái gì cứ việc chọn, ở trong khách sạn của ông nội tôi, các người cứ thoải mái ăn uống.”

      Dư Tư Nhạc cầm ly nước trái cây lên uống hai hớp, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách giàu có, ra trong nhà mở khách sạn. Lúc mới vừa vào, nhìn lướt qua, có vẻ như khách sạn này là năm sao.

      Chỗ trống bên cạnh, có người ngồi xuống.



      Tư Nhạc nhìn qua, đúng là Dung Húc nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này.

      Ngũ quan Dung Húc tương đối sáng sủa, lại nằm trong thời kỳ thanh thiếu niên trưởng thành, hơi có chút ngây ngô. Đột nhiên cánh tay ta duỗi tới, đặt lên lưng ghế dựa của Dư Tư Nhạc, khóe miệng cười có vẻ hơi cao ngạo: “Dư Tư Nhạc, nhớ tôi ? Hai tháng rồi chúng ta gặp nhau.”

      Dư Tư Nhạc nhíu chặt đôi mi thanh tú, có phải gọi rất thân thiết rồi ?

      Theo Dư Tư Nhạc biết, khi Du Tư Nhạc còn sống rất thích hai mình, cho nên chàng trai này phải là bạn trai của .

      “Du thiếu, lần này Dư Tư Nhạc có thể đến, tất cả đều là công lao của tôi. Tôi chính là trốn tiết, chạy đến trước cửa phòng học của ấy.” Tưởng Oánh Oánh đến bên cạnh, tranh công với Dung Húc.

      Dung Húc gật đầu : “ biết, nếu cậu thích sợi dây chuyền kim cương kia, ngày mai tôi mua tặng cậu, xem như là thưởng cho cậu, biết ?”

      “Cậu phải giữ lời nha!” Tưởng Oánh Oánh cười tươi như hoa.

      Dư Tư Nhạc bị nước trái cây làm cho sặc nên ho khan hai tiếng, rồi khôi phục lại bình thường.

      Nghe giọng điệu của đối phương, như là đoán được đến? Như vậy chẳng phải nằm trong kế hoạch của Tưởng Oánh Oánh sao? chừng khi Du Tư Nhạc còn sống có tình cảm bạn bè với Tưởng Oánh Oánh.

      Bây giờ Dư Tư Nhạc muốn chạy trốn có khả năng rồi! Vào cửa phòng bao, rồi lại phủi tay chạy lấy người, chừng có thể làm mất lòng tất cả mọi người trong này. Cũng phải sợ đắc tội với cọng lông của đám người này, Dư Tư Nhạc chỉ sợ ba mẹ bọn họ thôi, chừng có làm ăn qua lại với tập đoàn Du thị. Đến lúc đó hai gặp khó khăn, vậy có lỗi rồi.

      “Dư Tư Nhạc, đừng ngồi im lặng nha, cậu muốn ăn cái gì cứ với tôi, tôi gọi đầu bếp làm trước cho cậu.” Mái tóc Dung Húc nhuộm màu, khi ánh đèn chiếu xuống, hơi ánh vàng.

      Có thể nụ cười mặt của đối phương quá mức ân cần, làm Dư Tư Nhạc cảm thấy thích người này.

      cần, phải bàn có rất nhiều đồ ăn sao? Tôi ăn nhiều lắm.” Trong lòng thầm mong bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc, có thể nhanh chóng về.

      Dung Húc cúi xuống bên tai Dư Tư Nhạc, nhàng thổi khí, : “Dư Tư Nhạc, chuyện lần trước tôi , cậu suy nghĩ kỹ chưa? Hai tháng qua rồi, cậu nên cho tôi câu trả lời thuyết phục, tôi luôn chờ điện thoại của cậu đấy. Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu đồng ý đến, có phải cậu đồng ý kết bạn với tôi rồi ?”

      Tay Dư Tư Nhạc run run, nước trái cây trong ly bắn ra ngoài hai giọt.

      Mẹ kiếp! Những lời này rất mạnh bạo !

      Du Tư Nhạc chết để lại cho món nợ đào hoa sao?

      Dư Tư Nhạc xấu hổ nắm chặt cái ly, rồi : “Tôi còn phải suy nghĩ kỹ……..”

      ra, Dư Tư Nhạc cần suy nghĩ, rất muốn với cậu ta: “Hai chúng ta có hy vọng thành đôi.” Tuổi tâm lý của lớn hơn nhiều so với cậu ta, vì vậy có thói quen xấu trâu già gặm cỏ non.

      Nhưng mà nhìn vào bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, Dư Tư Nhạc thể để cậu ta khó xử. Nếu riêng chuyện này, ai cũng có thể giữ lại mặt mũi.

      Khóe mắt Tưởng Oánh Oánh lên ý cười xấu xa, lập tức hét to: “Dung thiếu, vừa rồi ấy còn muốn mua quà cho cậu, nhưng mà thời gian rất gấp, tôi trực tiếp lôi kéo ấy đến đây, phần quà tặng này sau này bảo ấy đưa cho cậu.”

      Đáy mắt Dư Tư Nhạc lên tia hận ý, Tưởng Oánh Oánh này chỉ mới mười bảy tuổi ! Bộ dạng xinh đẹp vui vẻ, nhưng ánh mắt sao lại thế này?

      Dung Húc nghe xong, vui vẻ nắm lấy tay Dư Tư Nhạc: “Còn có ý với tôi…….Chỉ cần cậu tặng cái gì, tôi đều thích.”

      Dư Tư Nhạc tức muốn ói máu………..

      dấu vết rút tay về: “Sinh nhật cậu, mình hẳn là phải tặng quà.”

      Ngàn lần đừng suy nghĩ lung tung, ai tham dự tiệc sinh nhật mà mang theo quà chứ? Sớm biết tình huống nằm trong lòng bàn tay , có đánh chết Dư Tư Nhạc cũng dám những lời này.

      Dung Húc ít có tính của thiếu gia, gia thế lại tốt nhất trong đám người này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu ta.

      Từng ly từng ly rượu kính cậu ta.

      Trong tay Tưởng Oánh Oánh bưng ly rượu vang, giọng với Dư Tư Nhạc: “Chúng tôi đều biết Dung thiếu thích cậu, cậu làm gì chấp nhận cậu ta? Bộ dạng cậu ta đẹp trai, trong nhà lại có tiền.”

      Câu sau là quan trọng ?

      Nếu phải nhẫn nại của Dư Tư Nhạc rất mạnh, hắt ly nước trái cây vào mặt Tưởng Oánh Oánh từ lâu rồi.

      “Vậy cậu theo đuổi cậu ta .” Nhìn bộ dạng của cậu, cũng rất thích Dung Húc đó.

      “Đừng………..” Tưởng Oánh Oánh úp úp mở mở chút: “Cậu ghen sao? Dung thiếu rất vui vẻ.”

      Dư Tư Nhạc lười chuyện với ta, quay đầu , ngồi ở chỗ kia uống nước trái cây.
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, ly sắc15 others thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      ooooooooooooo, có tình địch rùi
      a tới đây ngay, k bit lúc đó như thế nào nhỉ? hẳn là thú viij lắm đây

    3. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      có tình địch mới hiểu cần giữ ai hihi
      honglak thích bài này.

    4. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      có tình địch mới có cơ hội nhận ra tình cảm của mình chứ
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: đám bại hoại

      Editor: Ốc Vui Vẻ

      Ở chỗ này lâu thêm giây cũng như bị tra tấn.

      Trong phòng ăn phát chán, có nhiều người uống say, ngồi chỗ ồn ào mù quáng. Còn về phần bọn họ cái gì, Dư Tư Nhạc có hứng thú nghe.

      Lưu Khanh ợ ra hơi rượu, mặt đỏ ửng, “Dung thiếu, phòng ở KTV đặt rồi, khi nào chúng ta qua đó?”.

      Còn muốn KTV sao? Đột nhiên Dư Tư Nhạc đứng lên, xuất phát từ lịch , với Dung Húc, “Tôi còn có chút việc, tôi về trước đây”.

      Dư Tư Nhạc đẩy ghế ngồi, muốn ra ngoài.

      Vừa mới bước chân ra cánh tay bị người kéo lấy.

      Dư Tư Nhạc suýt nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn Tưởng Oánh Oánh.

      “Buông tay”. Dư Tư Nhạc muốn gỡ tay ta ra, lại càng thấy chán ghét Tưởng Oánh Oánh.

      Tưởng Oánh Oánh cũng uống hơi say, cả người toàn mùi rượu, “Cùng nhau chơi , cùng nhau…. Chơi, còn chưa sao muốn rời tiệc?”.

      bị Tưởng Oánh Oánh giữ lại vài giây, cũng đủ để Dung Húc khôi phục lại ý thức.

      Cậu ta thấy Dư Tư Nhạc muốn , ôm lấy eo , cọ cọ đầu vào cổ Dư Tư Nhạc, “Hôm nay là sinh nhật , Tư Nhạc, em hãy ở cùng với nhé, em biết đâu….. ông nội rất quý em, ngày nào ông cũng nhắc nhắc lại với rằng phải đuổi em tới tay”.

      Mùi rượu từ cần cổ bốc lên khiến Dư Tư Nhạc muốn che cái mũi lại.

      Mặc dù Dung Húc uống say nhưng lại có khí lực lớn, cậu ta ôm Dư Tư Nhạc ra ngoài. “Ăn no chưa? Chúng ta đến KTV hát thôi, ai chính là nể mặt Dung thiếu tôi đây!”.

      Dư Tư Nhạc giãy dụa vài cái nhưng tránh được cánh tay ôm eo .

      Đây là khác biệt giữa nam và nữ!

      Người của Dư Tư Nhạc, vai thể gánh, tay thể xách đồ, đánh nhau chỉ có thể chịu thiệt.

      Dư Tư Nhạc bị kéo thẳng vào xe, dần nổi giận, nhìn thấy Dung Húc bon chen ngồi xuống bên cạnh , chán ghét , “Cậu ngồi cách xa tôi ra chút, cả người toàn mùi rượu, khó ngửi quá”.

      Vậy mà Dung Húc tính tình dễ chịu, nổi nóng, đóng cửa xe lại, ngồi cách Dư Tư Nhạc cánh tay.

      Cậu ta bị rượu xông vào não, năng bừa bãi, “Chỉ cần Tư Nhạc tức giận, bảo làm gì cũng làm”.

      Dư Tư Nhạc dựa người vào cửa xe, muốn gì với cậu ta, mình nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

      lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cầu cứu Du Lăng Thần nhưng lại phát điện thoại di động tắt máy.

      Đúng là đen đủi.

      Nửa bị kéo đến phòng đặt ở KTV, đám người hát hò vui vẻ, lấy Micro. Người duy nhất rầu rĩ vui là Dư Tư Nhạc.

      Người phục vụ bưng đến rất nhiều rượu, các nam sinh chen chúc lại thành đống, tiếp tục uống rượu.

      Dưới ngọn đèn mờ, cả căn phòng ngập trong mùi rượu khó ngửi.

      Dung Húc ngồi kề bên Dư Tư Nhạc, bưng ly rượu lên, chơi đoán số với các nam sinh khác, “Lưu Khanh, có mang cái đó đến ?”.

      Dư Tư Nhạc cố gắng di chuyển chỗ ngồi, muốn cách Dung Húc xa chút.

      muốn chờ bọn họ chơi đến đỉnh điểm, nhân lúc bọn họ chú ý vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, bắt xe về nhà.

      "Tất nhiên là có mang, Dung thiếu phân phó làm sao tôi dám quên." Lưu Khanh lấy ra túi thuốc dạng viên, lắc lắc với người kia, "Thấy , đồ tốt đấy. Tôi phải dùng rất nhiều tiền mới mua được."

      Đồng tử Dư Tư Nhạc co rút lại, thân thể run lên chút. nghĩ, những người này lại uống thuốc!

      Dư Tư Nhạc suy nghĩ được nữa, định đứng lên bỏ chạy.

      Lần này Dung Húc có phòng bị, đợi Dư Tư Nhạc đứng lên, dùng tay đè lên vai Dư Tư Nhạc, "Tư Nhạc, ngoan, ăn cái này vào chúng ta rất vui vẻ."

      Dung Húc lấy viên thuốc ném vào trong chén rượu, muốn cho Dư Tư Nhạc uống vào.

      Hai mắt Dư Tư Nhạc cũng phát hỏa rồi, làm gì còn nhịn được nữa!

      hô to với Dung Húc, "Dung húc, cậu buông tay ra cho tôi!"

      Câu này làm cả trai lẫn trong phòng đều nhìn qua.

      Bọn họ chẳng những ngăn cản Dung Húc mà còn huýt sáo, "Dung thiếu giỏi lắm! Đối với nữ nhân phải dùng sức mạnh! Cậu theo đuổi ấy hơn nửa năm, có khi nào ấy cho cậu sắc mặt tốt? Cậu nên làm như vậy từ lâu rồi!"

      đám người phân chia túi thuốc, trong đó bao gồm cả Tưởng Oánh Oánh.

      Chén rượu để ở cằm Dư Tư Nhạc, rượu màu vàng nhàn nhạt bắn ra ngoài, làm ướt vạt áo trước ngực Dư Tư Nhạc.

      chịu há mồm, đầu lắc lắc, chén rượu rơi ra ngoài hơn nửa.

      Dung Húc nóng nảy, tay nắm lấy cằm Dư Tư Nhạc, nửa lừa gạt, nửa cưỡng ép , "Nghe lời nào, uống nó vào chúng ta rất vui vẻ."

      Uống cái lông!

      Nếu như phải là được mở miệng đúng là Dư Tư Nhạc muốn thóa mạ chút.

      đám người ăn thuốc vào, rung đùi đắc ý, tinh thần phấn khởi tới cực điểm.

      Tưởng Oánh Oánh và cậu trai ôm ấp hôn hít, thấy bộ dạng đáng vui vẻ thuần khiết lúc trước, vẻ mặt hoảng hốt như ta biết ai chiếm tiện nghi của ta.

      Dư Tư Nhạc dùng sức, đẩy Dung Húc ra, bước chân lảo đảo chạy về phía cửa, " đám bại hoại".

      So sánh với đám con cháu nhà giàu Dư Tư Nhạc thấy hai đúng là người đàn ông tốt! thích rượu, bình thường hút thuốc, tan tầm về nhà. Cho dù có phải xã giao thể về nhà đúng giờ vẫn gọi điện về cho .

      Có vẻ như những lời này chọc giận bọn họ, đám người nhìn chằm chằm vào Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc còn chưa đụng vào cánh cửa có người chặn lại đường của Dư Tư Nhạc.

      Dung Húc bày ra gương mặt thâm tình, khóe môi nở nụ cười ngoan, túm chặt lấy cánh tay Dư Tư Nhạc, "Dư Tư Nhạc, đừng có rượu mời uống muốn uống rượu phạt. Đùng nghĩ rằng ông đây thích có thể vô pháp vô thiên!"

      Ai thèm cậu thích!

      Dư Tư Nhạc suy nghĩ rồi trừng mắt nhìn Dung Húc, "Dung Húc, cậu đừng tưởng mặt mũi cậu lớn. Bây giờ cậu dám đụng đến sợi lông người tôi, ngày mai tôi đòi lại gấp mười lần như vậy."

      lời ngoan độc, ai mà được?

      Dung Húc chần chờ chút, bàn tay nắm lấy cánh tay Dư Tư Nhạc cũng thả lỏng hơn.

      Dư Tư Nhạc hiểu ra, ở trong trường học có vài người biết thân phận của , vẫn luôn khiêm tốn, hơn nữa trước kia ít khi ở cùng Du Lăng Thần, cho nên ít có người biết quan hệ của và Du Lăng Thần.

      Dư Tư Nhạc thấy cậu buông lỏng tay khẳng định cậu ta biết thân phận của , cho nên mới cố kỵ.

      Cũng khó trách tại sao Dung Húc lại triển khai theo đuổi...

      Có lẽ với những gia đình bình thường, người này dùng sức mạnh kéo lên giường rồi.

      Dư Tư Nhạc càng lúc càng cháng ghét những người trong phòng này, "Tôi lần nữa, buông tay ra!"

      Dung Húc là loại người nào? Từ đến lớn cậu ta được Tổng giám đốc của tập đoàn Dung thị coi như thái tử gia mà nuôi nấng, ai thấy cậu ta mà phải khách khí? Mà trước mắt này dám rống to với cậu?

      Rót chén rượu mạnh, Dung Húc lại cầm chén rượu lên, muốn bắt Dư Tư Nhạc rống: "Tôi cho mặt mũi mà lên mặt hả? Có tin là ông ấy cưỡng bức ? Tôi tin trai mà náo loạn với ông nội."

      Dư Tư Nhạc bị nắm cằm đau đến nỗi phải hé miệng ra.

      Rượu lạnh như băng rót vào miệng.

      "Tôi cũng cần quà, cậu hôn tôi cái là được." Sau khi vạch mặt, cậu ta đứng lên, toát ra toàn bộ bản tính của cậu ta.

      Cậu ta bẻ miệng Dư Tư Nhạc định hôn lên.

      Đúng lúc này, cửa phòng bị người dùng lực đạp mạnh.

      Người canh giữ cánh cửa bất ngờ kịp làm gì bị văng đến tường.

      đám người bảo vệ mặc âu trang, nối đuôi nhau vào.

      Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lùng, lạnh đến nỗi dường như có thể đông lại tất cả. Từ khi đến, ngoại trừ vài người ăn thuốc, toàn bộ những người còn lại trong phòng đều dừng động tác.
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      nhimxu, Phong Vũ Yên, ly sắc13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :