1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Hai người phúc hắc.

      Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra ba chữ……. Phá quán!

      Dường như nghiệm chứng cho suy nghĩ trong đầu của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần cầm chiếc đùa gẩy gẩy đĩa sò biển, “Đồ hải sản mà nấu chín ăn vào rất dễ xảy ra tử vong”. xong, làm ra vẻ ghét bỏ, buông đũa xuống, vắt chân nhìn phản ứng của Đào Thanh Úc.

      Sắc mặt Đào Thanh ÚC lúc trắng lúc xanh, cho dù có là người ngu hơn nữa cũng nhìn ra được Du Lăng Thần nhặt xương trong trứng gà.

      (*) Nhặt xương trong trứng gà: chỉ soi mói, bới móc.

      Nhưng mà đúng là có vài đĩa sò biển lúc mở ra, da vẫn còn màu hồng nhạt, nhìn kỹ nhận ra.

      Vừa rồi ta nhìn thấy Du Lăng Thần xuất trong khách sạn của mình ý nghĩ đầu tiên mà ta nghĩ đến, là Du Lăng Thần cảm thấy khách sạn của mình kinh doanh thua kém gì Du Lăng Thần, chạy đến nơi này để thăm dò tình hình của đối thủ. Cho nên trong người tự nhiên có cảm giác ưu việt…..

      Trong lòng ta nghĩ, nhà họ Du là người đứng đầu sao? Cũng đấu lại ta.

      Đúng lúc trong lòng Đào Thanh ÚC sóng trào mãnh liệt, Du Lăng Thần lại nhàng tiếp: “Tổng giám đốc Đào, với người kinh doanh khách sạn coi trọng nhất là chất lượng của thức ăn. May là đĩa sò biển này đưa tới bàn của chúng ta, nếu bưng tới bàn của những vị khách khác, người ta ăn đau bụng danh dự của khách sạn giảm rất nhiều đấy”.

      Suýt nữa Dư Tư Nhạc phun ngụm nước chanh ra ngoài, chiêu này của hai là cao! Đánh xong gậy còn cho người ta quả táo, làm cho người ta dám gây với . ràng là muốn phá quán của người ta, lại còn ra lý do đường đường chính chính, khiến đối phương chỉ có thể theo . Nếu , người mất thể diện, mất mặt chắc chắn phải là , mà là người tên Đào Thanh ÚC kia.

      Trịnh Thiếu Hoa đóng vai phản diện, “Tổng giám đốc Đào, chúng tôi biết trong cửa hàng của có nhiều khách, khó tránh việc mắc phải sơ sẩy, may mà chúng ta đều là người quen, việc hôm nay quan trọng. Có lẽ là bạn sốt ruột chờ ở bên kia, cần tiếp đón chúng tôi, tôi và Du thiếu từ từ ăn là được”.

      Dư Tư Nhạc há hốc mồm, ngờ Trịnh cũng như vậy, quá vô sỉ, đây là đuổi người cách lộ liễu sao? Lời này ra còn để mặt mũi cho đối phương, khiến người ta thể cự tuyệt.

      Sắc mặt Đào Thanh ÚC đen như đáy nồi…..

      tin rằng, nếu hai lại câu gì đó chọc giận ta, chừng ta chịu nổi mà ngất ?

      Đào Thanh ÚC cắn răng, nhịn lại căm phẫn đến xương tủy, “Vậy Tổng giám đốc Du và Viện trưởng Trịnh từ từ thưởng thức, có gì hãy gọi quản lý”.

      ra đạp chân rời , bóng lưng có chút chật vật.

      ta vừa , Dư Tư Nhạc nhịn được mà khen ngợi hai, rằng ánh mắt của là tinh tường, vậy mà có thể phát sò biển nấu chín.

      “Chẳng lẽ em biết Du thiếu nổi danh là soi mói sao?”. Trịnh Thiếu Hoa cười nhạt , “Nếu cậu ta muốn soi

      mói mỗi đồ ăn ở đây cậu ta đều có thể chỉ ra khuyết điểm.”
      Nhân viên của tập đoàn nhà họ Du, có người nào mà nơm nớp lo sợ làm? Mỗi người làm việc đều cực kỳ cẩn thận, tất cả đếu đo Du Lăng Thần áp bức mà thành! Chỉ cần cảm thấy, hài lòng nhân viên đó phải làm làm lại phần công tác đó.
      “Người kia là ai?” Dư Tư Nhạc chớp mắt hỏi.
      Trịnh Thiếu Hoa tiếp, “Đó là đối thủ mất còn trong kinh doanh của trai em.”
      Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn Du Lăng Thần, “ hai, sớm biết khách sạn này là của người đó sao?”
      Nếu mà biết nhất định chọn khách sạn này để chơi.
      Du Lăng Thần gật đầu, “ nghĩ rằng gặp.”
      Dù sao Đào Thanh Úc cũng là tổng giám đốc, là người bận rộn, khách sạn của ta cũng chỉ có cái, mà lần này gặp gỡ... xem ra là oan gia ngõ hẹp?
      Du Lăng Thần động đũa gắp thức ăn cho Dư Tư Nhạc, “Em còn muốn ăn gì ? Cứ việc gọi, dù sao có người mời, cứ coi như bắt chẹt ta chút.”
      Dư Tư Nhạc nghẹn chút, sau đó mở thực đơn ra, gọi chút đồ ăn giá cao. Đến khi bọn họ ăn xong, cả bàn vẫn còn đầy đồ ăn, có số đồ thậm chí còn chưa động đến.
      Đào Thanh Úc coi tiền như rác, lần này là lỗ vốn.
      Sau khi no bụng, mấy người Dư Tư Nhạc về phòng nghỉ ngơi.
      Ngày hôm sau, sau khi ngủ đủ, Du Lăng Thần gọi Tiểu Vương tới đón bọn họ, ba người về nhà của mình.
      Rất nhanh đến giữa kỳ, bởi vì Dư Tư Nhạc toàn tâm toàn ý cho việc học, trong kỳ thi cũng có được bản thành tích kha khá. Dù sao có cơ sở kiến thức, Dư Tư Nhạc cũng trông cậy vào việc có thể bước lên trời. Có thể được thế này cũng đạt đến tiêu chuẩn định ra cho mình.
      Mỗi ngày Dư Tư Nhạc đều cảm thấy rất thoải mái.
      Chỉ tiếc là những ngày nhàn nhã như vậy rất nhanh kết thúc.
      Tối hôm đó, Dư Tư Nhạc ngồi làm bài bên bàn nước, đột nhiên nghe thấy hai gọi dì Lưu đến.
      “Nghe thời gian trước con trai nằm viện, tốn ít tiền phải ?” Du Lăng Thần ngồi ghế salon, cách chỗ Dư Tư Nhạc xa.
      Dư Tư Nhạc nghe thấy ràng những gì , dừng việc làm bài tập, lắng nghe đối thoại của bọn họ.
      Từ lúc nào hai lại quan tâm đến nhân viên thế? Rất hợp với phong cách của .
      Trong tay dì Lưu đều là dầu mỡ, bà lau tay vài cái rồi , “Vâng, Du thiếu.”
      “Trong nhà còn nhiều tích góp chứ?” Du Lăng Thần tiếp tục hỏi.
      Nếu là những người khác hỏi vấn đề này, làm ít người chán ghét. Nhưng Du Lăng Thần lại với giọng điệu máy móc, có tình cảm nhưng cũng tỏ vẻ miệt thị.
      “Trong nhà có tôi và ông xã ra ngoài kiếm tiền, chu cấp cho con trai học, mỗi tháng còn phải gửi tiền cho cha mẹ, tiền còn lại cũng nhiều nhưng cũng đủ.”
      Nghe xong lời này cũng biết dì Lưu là người dễ thỏa mãn.
      Ấn tượng của Dư Tư Nhạc với bà lại tốt thêm bậc, lo lắng trai làm khó cho bà, vừa định lên tiếng chuyện Du Lăng Thần lại .
      “Tôi biết bây giờ trong nhà có chút khó khăn, vừa đúng lúc khách sạn thiếu người, qua bên đó giúp . Tôi biết có chứng chỉ đầu bếp nên mới cho đảm nhiệm phần công việc này, tiền lương gấp đôi so với bây giờ, cảm thấy thế nào?”
      Dì Lưu ngây ngẩn cả người, có thể tăng lương cai mà mất hứng?
      Nhưng mà bà chăm sóc cho Dư Tư Nhạc mấy năm, có chút tình cảm, bây giờ bà ai là người chăm sóc cho tiểu thư?
      “Năm nay Tiểu Nhạc cũng 17 tuổi, mấy tháng nữa cũng trưởng thành rồi, cũng là lúc nên tự lập, ai có thể chăm sóc em ấy cả đời.” Du Lăng Thần hổ là boss, chuyện cũng rất chu toàn, “Tiểu Nhạc, em có đúng ?”
      Nghe thấy tên của mình, Dư Tư Nhạc phụ họa , “Dì Lưu, có thể có công việc tốt là dễ dàng, dì đến khách sạn làm , hai rất đúng. Với lại con còn là đứa bé, con biết nấu cơm, giặt quần áo, con có thể tự chăm sóc mình, thành vấn đề.”
      Mắt dì Lưu ướt nước, trước kia bà vẫn cho rằng Du thiếu bất cận nhân tình, ngờ cậu ấy lại rất quan tâm đến tình huống kinh tế nhà bà.
      “Cảm ơn Du thiếu, cảm ơn tiểu thư.” Dì Lưu lau nước mắt.
      Nếu như bà biết được mục đích mà Du Lăng Thần làm, chỉ là muốn cho và em ở cùng nhau, biết bà nghĩ thế nào.
      Vì nghĩ ra cách làm cho dì Lưu cam tâm tình nguyện, Du Lăng Thần tốn ít tế bào não. thấy Dư Tư Nhạc những tức giận mà còn càng thân cận với , cảm thấy... tất cả đều rất tốt.
      Ngày hôm sau, dì Lưu thu dọn xong đồ đạc, đến khách sạn báo danh.
      Vì vậy công việc nấu cơm hằng ngày lại rơi vào người của Dư Tư Nhạc.
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, Jin29212 others thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      a tốn k ít nơron để dc ăn cơm a nấu. k bit a nghĩ gj nữa?:yoyo69::yoyo69::yoyo68::yoyo68::yoyo67::yoyo67:

    3. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      má ơi, chỉ để ăn cơm chị nấu mà bày lắm bẫy như vậy
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15:

      Editor: Nguyên Nguyên


      Nấu cơm mất bao nhiêu thời gian, cũng mất bao nhiêu việc.

      Nhưng mà, mỗi người đều có sở thích lười, Dư Tư Nhạc cũng ngoại lệ. Lúc trước, dì Lưu làm hết toàn bộ công việc, bây giờ vừa rời , tất cả mọi chuyện đều rơi lên người , trong lòng dần dần sinh ra cảm giác chán nản.

      Sau mấy ngày nấu cơm liên tục, rốt cuộc Dư Tư Nhạc chịu hết nổi rồi.

      Nhân lúc ăn cơm, Dư Tư Nhạc hắng giọng gọi tiếng: “ hai………”

      Du Lăng Thần ngẩng đầu nhìn .

      “Có thể mời người dì đến đây ? Nửa học kỳ sau học rất căng thẳng. Em muốn tìm nhiều thời gian đọc sách chút. Vẻ mặt Dư Tư Nhạc bình tĩnh, ánh mắt chớp chớp, bản thân lại biết lý do này quá mức gượng ép.

      Du Lăng Thần sớm đoán được có lần này đến với , sắc mặt vẫn như cũ, : “Tiểu Nhạc, bao nhiêu năm rồi em ở cùng với tôi?”

      Dư Tư Nhạc ngây thơ nhìn , có trí nhớ của Du Tư Nhạc trước khi chết, nhưng từ miệng dì Lưu nên biết được, đây là quan hệ tồi tệ nhất đối với hai em họ, ở chung với nhau vài phút, đều có cãi nhau.

      Vì vậy, năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thời gian ở cùng dưới mái hiên, có thể đếm đầu ngón tay.

      Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn lạnh như băng, giọng dần dần trở nên kiềm nén: “Nhà họ Du chỉ còn và em………..Vậy, em biết ?”

      Dư Tư Nhạc cảm thấy nuốt cơm khó khăn, khí càng nặng nề, ép đến mức thở nổi.

      hai………” Dư Tư Nhạc cắn chặt răng, đột nhiên cảm thấy mình là hung thủ giết người. Nếu để cho Du Lăng Thần biết………. em duy nhất của ta cũng chết, hơn nữa cơ thể còn bị người khác chiếm đoạt, có phải tức giận cắt đứt cổ hay ?”

      Giờ phút này, Dư Tư Nhạc cảm thấy đồng tình với người đàn ông trước mặt.

      thế giới to lớn rộng rãi, đứng đơn ở nơi chỗ khác, cùng với đám người nhộn nhịp ở nơi xa, vì sao hòa hợp với mọi người.

      “Tôi muốn trong nhà, có người ngoài ở đây.” Du Lăng Thần rút điếu thuốc ra đốt lên, đây là hành động mang tính tượng trưng khi ta đưa ra các quyết định.

      Người ngoài…………………

      Ngón tay run nhè , chiếc đũa suýt chút rơi xuống.

      Trong lòng như có tảng đá lớn đổ nát.

      Sao có thể quên được! khi xem Du Lăng Thần là trai của mình, nhưng mà, chưa chắc ta xem mình là em , Du Tư Nhạc là em của ta, nhưng mình phải, chẳng qua là khoác bên ngoài cái xác của Du Tư Nhạc, yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả của Du Tư Nhạc.

      Chẳng những cướp thân phận của ta, mà còn cướp người thân quan tâm nhất của ta.

      Dư Tư Nhạc chưa từng hận bản thân mình như bây giờ……………..

      Nếu linh hồn của Du Tư Nhạc còn tồn tại, thậm chí còn muốn, đồng ý trả lại thân thể cho ấy.

      Mỗi nguồi đều nghĩ đến vấn đề, cũng giống nhau. Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc suy nghĩ này nọ, cách xa nhau vạn tám nghìn dặm.

      “Tiểu Nhạc………….chúng ta bỏ lỡ thời gian bảy năm rồi, tôi muốn cuộc sống sau này, có em………….” Du Lăng Thần nhả khói ra, phun ra làn khói mờ ảo.

      Hai người ngồi đối diện với nhau, có sương khói che, phủ, chính giữa như cách

      tầnglụa mỏng, Dư Tư Nhạc nhìn ánh mắt của .

      Dư Tư Nhạc nắm chắc chiếc đũa, khớp ngón tay đềutrắng bệch.

      có cách nào đem linh hồn của Dư Tư Nhạc trở về, việc duy nhất có thể làm là, chỉ có thể giúp đỡ chăm sóc Du Lăng Thần, thẳngđến khi Du Lăng Thần tìm được nửa kia của đời mình. Đến lúc đó, gia đình khác. Đến lúc đó, người ngoài là có thế tới lui ?

      hai, dùng bữa .” Dư Tư Nhạc gắp miếng măng xào, bỏ vào trong chén Du Lăng Thần.

      Tự nhiên vượt qua vấn đề kia, cũng ngầm đồng ý tìm người hầu nữa.

      “Tôi tìm ngườiphục vụ quét dọn biệt thự theo giờ, em chỉ cần phụ trách việc nấu cơm, những cái khác cần phảixen vào.” Cuối cùng Du Lăng Thần vẫn nhường bước cũng muốn này mệt chết .

      Trước kia ai đồng ý hao tổn tâm tư nấu ăncho .

      Nhưng mà bây giờ giống rồi.

      Khi Dư Tư Nhạc nấu ăn, có thể nếm được hương vị thuộc về gia đình. Giống như giờ phút này, mới chân chínhcó gia đình.

      Dư Tư Nhạc đến trung tâm thành phố, mua rất nhiều vật dụng trong nhà, chuẩn bị trang trí phòng ngủ lần nữa.

      Du Lăng Thần thấy bận rộn, bước đến bên cạnh cửa, ghé mắt nhìn vào trong phòng. Ngẫu nhiên đưa ra vài ý kiến, giúp cho Dư Tư Nhạc nên sắp xếp đồ đạc như thế nào.

      Dư Tư Nhạc lấy hai khung hình mới trong túi nhựa ra: “ hai, chúng ta mỗi người cái, nhìn xem, cái kia của em, để hình vào rồi.”

      cầm khung hình lên lắc lắc vài cái.

      Du Lăng Thần nhìn thấy ảnh chụp bên trong, đúng là ảnh chụp ở bãi biển.

      “Ảnh chụp nàyở đâu? Tôi cũng muốn lấy tấm.” Nhìn vào ảnh chụp cười xán lạn có lúm đồng tiền kia, đột nhiên Du Lăng Thần cũng muốn có tấm như vậy để vàoo khung hình, đặt ở đầu giường.

      Dư Tư Nhạc có mái tóc dài chạm vai, hơi uốn cong gợn sóng. Bởi vìdi chuyển đồ trong phòng ngủ, nên mồ hôi chảy ra đầy trán, mái tóc hơi lộn xộn.

      Bàn tay Du Lăng Thần lướt mái tóc gọn sóng của ,giúp mái tóc gọn gàng lại.

      ngủ , sáng mai còn phải lên lớp.” Du Lăng Thần đóng cửa lại giúp , rồi về phòng ngủ của mình.

      Tim đập nhanh rất nhiều, dường như đập nhanh hơn vài nhịp so với bình thường.

      Du Lăng Thần nhíu nhíu mày, trong đầu ra hình ảnh xán lạn có lúm đồng tiền, xua được.

      Làm sao có thểcó cảm giác như vậy? Từ trước đến nay chưa từng xuất .

      Du Lăng Thần suy nghĩ đếnphương diện khác, chỉ có thể đúc kết lại... thương em mình.

      Cuối cùng ánh mắt khóa chặt bức ảnh của Du Tư Nhạc, nhìn hai người bày ra tư thế đùa giỡn kia, khóe môi DuLăng Thần xuất nụ cười .

      ………………….

      Thời gian quay lại theo quỹ đạo.

      Trong lớp học, ngoài hai học sinh trốn học ra, tất cả học sinh còn lại đều tập trung lắng nghe thầy giáo giảng bài.

      Bốn giờ 27 phút chiều, qua ba phút nữa là hết giờ học rồi.

      Dư Tư Nhạc thừa dịp thầy giáo chú ý ở bên này, nhanh chóng thu dọn tập sách của mình bỏ vào trong túi, đem sách muốn xem về nhà, nhét vào trong túi xách.

      thanh leng keng vang lên, thầy giáo ném ra câu ‘tan học', rồidẫn đầu ra khỏi phòng học.

      Dư Tư Nhạc đứng lên, kéo ghế dựa ra, rồi ra ngoài.

      Hôm nay trong tử lạnh có đồ ăn, phải chạy nhanh đến siêu thị mua chút đem về.

      Thời gian gấp gáp, Dư Tư Nhạc lòng như lửa đốt xông ra ngoài.

      Vừạ bước ra của phòng học, độtnhiên cánh tay bị người khác nắm lại. Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn thấy, là nữ sinh bằng tuổi , tóc ta có thêm cái kẹp tóc, ta cười rộ lên, mặt ra hai lúm đồng tiền.

      “Du Tư Nhạc, lâu rồi chúng ta ra ngoài họp mặt, hôm nay tôi đặt phòng trướcrồi,cậu cùng .”

      Gì?

      Dư Tư Nhạc muốn hỏi lại ta câu, là ai? Nhưng mà sợ làm tổn thương đến tâm hồn yếu ớt của ấy, lời đến miệng, lại nuốt trở về.

      Đoán chừng đây là bạn của Dư Tư Nhạc kiếp trước?

      “Hôm nay được, bài tập nhiều lắm, tôi về làm bài tập đây.”

      "Bài tập mà gấp cái gì? Cùng lắm thìgọi người khác cho cậu mượn tập, vài phút là xong chuyện.” kia bĩu môi, bất mãn lắc lăc cánh tay Du Tư Nhạc: “Du Tư Nhạc, mình có với cậu, hơn tháng rồi chúng ta chơi, đừng thẳng cắt đứt với mình. Hôm nay là sinh nhật Dung Húc, ai cũng thể vắng mặt được.”

      Giọng bá đạo lại kỳ quái, làm Dư Tư Nhạc vô thức gật đầu.

      đợi ra quyết định, kia nắm tay kéo ra ngoài.Còn sợ Dư Tư Nhạc nửa đường chạy trốn, gọi vài khác cùng.

      Dư Tư Nhạc giả vờ từ chối bị nhét vào trong chiếc xe.

      Kinh ngạc phát chiếc xe này có giá trị xa xỉ, xem ra gia đình nàycũng tương đối giàu có.
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, Jin29214 others thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      chuong nayf co doan hay ge
      chi vi 1 cau noi cua a ma lam cho c dung quen vi tri cua ban than

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :