1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 4: Sống đời người có tài quan trọng nhất

      "Ông xác định?" Trịnh Thiểu Hoa lạnh lùng phun ra ba chữ

      Khóe mắt tà tứ nhếch lên, có chút ý lạnh bất cần đời.

      Viên Chúc Hồng ngồi đối diện trông thấy vẻ mặt này của , phải trong ấn tượng của người khác Trịnh Thiểu Hoa luôn là người ôn nhu khiêm tốn sao?

      Sau khi ông ta kinh ngạc vài giây, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh "Viện trưởng Trịnh, ngài cũng biết tôi là người đứng đầu có tiếng, tôi giống như lừa gạt ngài sao? Tôi biết ngài tin, còn cố ý phái người ngày đêm thăm dò hành tung của tôi, ngài có thể nhìn chính mình xem."

      Ông ta đẩy xấp ảnh chụp, phía toàn cảnh lái xe làm chuyện gì.

      Trịnh Thiểu Hoa càng xem, ngón tay ngày càng nắm chặt.

      Trong lòng Hà Tâm Hạ cảm thấy phức tạp, ngay cả cũng phân biệt được là tư vị gì.

      lẳng lặng vỗ đầu vai Trịnh Thiểu Hoa, chỉ tiếc người đàn ông nào đó cảm nhận được.

      " mắt kính, thể trách , có lẽ do số mạng em tốt."

      đến nhà họ Trịnh, tự nhiên lại nhớ đến nhà họ Hà. Mỗi khi nghĩđến hai chữ "nhà họ Hà", tâm tình đều chìm xuống đến đáy cốc.

      Những bức ảnh nằm trong tay Trịnh Thiểu Hoa, bị vò nhăn nhúm, cuối cùng nắm lại thành cục, bị quăng vào thùng rác.

      "Chuyện này đừng truyền ra ngoài, nên bị bên ngoài phát , chúng ta cũng hợp tác thất bại." Trịnh Thiểu Hoa từ ghế đứng lên, bước chân ra ngoài.

      trời đổ cơn mưa phùn, từng hạt mưa rơi ngừng, giống như bao phủ cả thành phố.

      Trịnh Thiểu Hoa ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời bao la, ngẫu nhiên có vài tiếng sấm chớp, chiếu sáng cả bầu trời.

      đường ít người lái xe, xuyên qua cơn mưa to.

      Trịnh Thiểu Hoa lại nắm chặt nắm đấm, ai biết hôm nay dùng tâm tình gì để sống thế giới này.

      chậm rãi bước trong mưa, bước từng bước về phía chiếc xe của mình, bước vào trong xem ít hạt mưa văng tung tóe trong đệm xe.

      Trong ví tiền, được đặt bức ảnh và Hà Tâm Hạ chụp chung.

      Hà Tâm Hạ thấy nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hơi thở dài hơi, đưa tay muốn ngăn lại trước mắt , muốn ngăn cản tiếp tục xem. Nhưng Trịnh Thiểu Hoa như nhìn thấy , tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức ảnh thay đổi.

      " mắt kính, đây là có ý gì? cầm thay em cảm thấy vui, còn sống mới là quan trọng nhất."

      Môi Trịnh Thiểu Hoa nhàng mấp máy, dường như câu.

      Nhưng thanh quá , Hà Tâm Hạ thể nghe được.

      Mưa vẫn rơi tí tách.

      Hai tay Trịnh Thiểu Hoa đặt tay lái, khởi động xem, bánh xe quyên qua làn mưa, chạy về phía trước.

      Hà Tâm Hạ ngồi bên ghế lái phụ, nhìn kỹ, có thể thấy được cả người như bay lơ lững ghế ngồi, cũng chạm vào đồ vật.

      "Alo, Viên Chúc Hồng." Trịnh Thiểu Hoa dùng điện thoại di động bấm dãy số, tay gắn tai nghe, vừa lái xe vừa : "Ông bắt lái xe nhà họ Trịnh tên Phương Hàm lại, tôi muốn hỏi ta, địa điểm tùy ông sắp xếp, cố gắng đừng để người khác phát ."

      Viên Chúc Hồng đương nhiên đồng ý, bây giờ có thể giúp Trịnh Thiểu Hoa phần, như vậy chính là có thêm phần ân tình, sau này hợp tác càng thêm đảm bảo.

      Ông ta vội vàng : "Việc này giao cho tôi, nhưng mà viện trưởng Trịnh........sau này ngài có ra tay, cũng cố gắng hạ thủ lưu tình, đừng giết người, tuy rằng tay tôi dính ít máu, nhưng bị cục cảnh sát để mắt tới, còn là việc rất hao tổn về tinh thần."

      Trịnh Thiểu Hoa chưa đến mức muốn tính mạng người ta, hơn nữa trong lòng hiểu được, lái xe nhiều lắm có thể coi là tòng phạm, cũng phải là chủ mưu phía sau.

      Mục đích cuối cùng của , chính là bắt được hung thủ.

      "Ông yên tâm, tôi đến mức máu lạnh như thế." Khóe môi Trịnh Thiểu Hoa hơi nhếch lên.

      Tuy Viên Chúc Hồng chỉ qua điện thoại, có chính thức đối mặt với , nhưng cũng biết nụ cười này lạnh thế nào.

      Bọn họ làm người như thế, tâm có thể nóng sao?

      mấy câu, Viên Chúc Hồng liền cúp điện thoại, phân phó thủ hạ làm việc.

      ra chỉ cần có chút manh mối, có thể đoán được nhiều tin tức. Chuyện nhà họ Trịnh, ai có thể hiểu hơn Trịnh Thiểu Hoa? Đừng xem bề ngoài Trịnh Thiểu Hoa như thế, thực tế bên trong lại trong sáng.

      Hai tay Trịnh Thiểu Hoa nắm chặt tay lái, chạy về phía nhà trọ.

      Cho dù là người nào bày ra vụ tai nạn xe này, Trịnh Thiểu Hoa đều làm cho người đó nợ máu phải trả bằng máu. nắm chặt tay lái, đáy mắt lên ý lạnh.

      ... ...... .......

      Hà Tâm Hạ vừa bay vào nhà trọ, Bình Tử liền sủa gâu gâu chạy đến chào đón .

      Chạy xung quanh Trịnh Thiểu Hoa và Hà Tâm Hạ.

      Trịnh Thiểu Hoa còn tưởng rằng Bình Tử nhận là chủ nhân của nó, nhìn thấy Bình Tử "nhiệt tình" chào đón như thế, khóe miệng nở nụ cười , cuối xuống sờ đầu Bình Tử.

      "Bình Tử đói bụng ?" Trịnh Thiểu Hoa thay dép lê, từ trong tủ chén lấy ra túi thức ăn cho chó, đưa cho Bình Tử viên.

      Sau khi Bình Tử thấy Hà Tâm Hạ gật đầu, há mồm ngậm lấy thức ăn cho chó, chậm rãi nuốt vào.

      Trịnh Thiểu Hoa vào phòng bếp, trong tủ lạnh có rau dưa thịt, chỉ có thực phẩm ăn nhanh và bánh mì. Trịnh Thiểu Hoa còn chưa ăn tối, rất hiển nhiên có ý định đến nhà hàng dùng cơm, lấy vài miếng bánh mì ra ăn.

      Làm hồn ma Hà Tâm Hạ cần ăn cái gì, có cảm giác đói, cũng có cảm giác đau đớn, chỉ tồn tại duy nhất chính là ý thức.

      theo thói quen bay đến ngồi ghế sofa, trêu chọc Bình Tử lúc, lại nhìn Trịnh Thiểu Hoa lúc.

      Trong mắt , mấy ngày nay nhất cử nhất động của Trịnh Thiểu Hoa đều khác thường, vào nhà trọ của thôi, thậm chí ngay cả rất nhiều thói quen cũng thay đổi. Giống như, trước kia ràng thích Bình Tử, thường xuyên nuôi chó có vi khuẩn rất nhiều, nhiều lần muốn giao Bình Tử cho người khác nuôi. Nhưng sau khi chết , lại tức giận.

      Vẫn còn uống rượu, trước kia ngoại trừ rượu vang đỏ, còn lại những loại rượu khác Trịnh Thiểu Hoa đều đụng vào.

      Mỗi thay đổi của , Hà Tâm Hạ đều ghi nhớ sâu.

      Sau khi Trịnh Thiểu Hoa ăn bánh mì xong, lại lấy mười lon bia từ trong tủ lạnh ra.

      Hành động này, làm cho khóe mắt Hà Tâm Hạ giật giật.

      Trời ơi! mắt kính định quá chén sao, mỗi lần đến ban đêm đều chán chường như thế sao? biết uống rượu hại thân sao?

      vô ý nghĩđến cướp lon bia trong tay Trịnh Thiểu Hoa, bàn tay lại vươn thẳng về phía lon bia.

      Lon bia vẫn nằm trong tay Trịnh Thiểu Hoa, rót ly, ừng ực vài tiếng uống hơi cạn sạch.

      Hà Tâm Hạ tức giận đến mức giơ chân lên, đời này người bạn tốt nhất của là Trịnh Thiểu Hoa, hy vọng thấy chán chường như thế chút nào.

      Nếu có được thân thể chân , nhất định chút lựa chọn lắc lắc bả vai , gọi tỉnh táo lại. Chỉ tiếc linh hồn , cái gì cũng làm được, trừ bỏ giương mắt nhìn, vẫn là giương mắt nhìn.

      Gâu gâu gâu.... .......

      Bình Tử ghé vào bên ghế sofa, đầu lắc lắc về phía Hà Tâm Hạ vài cái.

      Mới qua thời gian ngắn, Trịnh Thiểu Hoa uống năm sáu lon bia.

      Bia uống càng nhiều, hai má hơi đỏ lên, trong phòng khách mùi bia cũng càng ngày càng nhiều.

      Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Bình thường người đến gõ cửa nhà Hà Tâm Hạ, ít lại càng ít. học trong học viện nghệ thuật, học chính là mỹ thuật tạo hình, quen biết bạn bè rất ít, chưa từng có bạn học nào đến nhà làm khách, Cho nên có thể trừ bỏ bạn bẽ tìm đến cửa.

      Người thân, lại càng có khả năng. Người gọi là cha mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt vào trong thẻ cho , giữa hai người có bất kỳ liên lạc gì. Cho tới bây giờ ông ta đều xem như đồ bỏ , trốn còn kịp. Nếu phải mỗi tháng số tiền trong thẻ đều tăng thế, suýt chút nữa Hà Tâm Hạ quên người cha này còn tồn tại.

      Chuông cửa lại tiếp tục vang lên, Trịnh Thiểu Hoa bị thanh ồn ào này làm cho tỉnh táo lại.

      buông lon bia trong tay, bước từng bước về phía cửa.

      Tay giữ chặt tay nắm cửa, mở răng rắc tiếng.

      " Trịnh, mấy ngày nay biến mất đâu thấy, cũng là vì đến nơi này sao?" Ngoài cửa trẻ tuổi trang điểm đậm, ta cầm trong tay túi xách hàng hiệu số lượng có hạn.

      Bỗng nhiên nghe thấy giọng này, cơ thể trong suốt của Hà Tâm Hạ cứng đờ, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng .

      mặc thân váy màu đỏ ngắn, váy xẻ tà rất cao, lộ ra bắp đùi thon dài và đường cong, ta là vô cùng có sức quyến rũ.

      Nhưng.... ......Mỗi khi Hà Tâm Hạ nhìn thấy này, trong lòng đều dấy lên trận phong ba.

      Đầu óc Trịnh Thiểu Hoa hơi tỉnh táo chút, nhàng nhíu mày kiếm lại, ngăn ở cửa ra vào, cũng để cho kia vào, bất mãn mở miệng : "Sao lại đến đây?"

      "Sao em thể đến?" kia cố ý từ trong khe hở thăm dò vào bên trong: "Mấy năm gần đây, ta bị ba ăn bày ở chỗ này sao? Rất đơn sơ, cũng phù hợp với thân phận của ta."

      Những lời này rất kích thích Trịnh Thiểu Hoa, tức giận trong đôi mắt Trịnh Thiểu Hoa ngày càng tăng lên.

      Bước chân Hà Tâm Hạ cứng nhắc cách nào nhúc nhích, cũng may Bình Tử sủa gâu gâu, kéo từ trong suy nghĩ ra.

      "Hà Nghiên Vũ, chạy đến đây náo loạn, sợ làm mất thân phận nhà họ Hà sao?" xong, Trịnh Thiểu Hoa muốn đóng cửa.

      Hà Nghiên Vũ ỷ vào đối phương say, động tác thong thả, nhanh chân đẩy Trịnh Thiểu Hoa qua bên, vào trong nhà.

      bàn trà, đặt bức ảnh chụp hai mẹ con. Trong hình là người thiếu phụ xinh đẹp, ôm bé. Người phụ nữ trong ảnh chụp là mẹ của Hà Tâm Hạ, lúc năm tuổi mẹ qua đời, từ đó đến nay, do bảo mẫu nuôi lớn.

      Hà Nghiên Vũ liếc mắt nhìn thấy bức ảnh chụp, ta cầm lên hung hăng ném mặt đất, chưa hết giận còn giẫm chân vài cái.

      " Trịnh, chẳng lẽ thấy mẹ con họ là hồ ly sao? Mẹ của ta là tiểu tam có thân phận thấp hèn, con cũng tốt đến đâu." Ảnh chụp bị nghiền nát ở dưới chân Hà Nghiên Vũ.

      Từng mảnh như nghiền nát tâm Hà Tâm Hạ.

      Đây là bức ảnh chụp duy nhất của mẹ, tại cũng còn.

      Nhưng càng làm hoảng sợ.......Trịnh Thiểu Hoa lại biết chân tướng việc! Nếu nghe thấy những lời này của Hà Nghiên Vũ, biểu bình tĩnh tự nhiên như thế.

      Trịnh Thiểu Hoa nắm lấy cánh tay Hà Nghiên Vũ, hung hăng nắm chặt lại: "Hà Nghiên Vũ, nổi điên đủ chưa? cho phép phá hủy những món đồ kia, nếu đừng trách tôi nghĩ tình."

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 5: Hà Tâm Hạ muốn biết người sinh ra

      " Trịnh, che chở cho ta khắp nơi, có từng nghĩđến em ? Tôi mới là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hà, đối với nhà họ Hà ta chỉ là người ngoài, giúp ta, có thể tìm được chỗ nào tốt người ta?" Hà Nghiên Vũ bị chọc giận, giọng điệu chuyện ngày càng nặng.

      Ngũ quan xinh đẹp của Hà Nghiên Vũ dữ tợn, ngoan ác cắn chặt cánh môi.

      ta hai mươi hai tuổi, lớn hơn Hà Tâm Hạ hai tuổi.

      Lúc Hà Tâm Hạ nghe thấy những lời này, cánh môi càng ngậm chặt. Cho tới nay đề tài sinh ra là điều cấm kỵ của , Hà Tâm Hạ chưa bao giờ cho người khác chuyện này.

      Thân phận phải do lựa chọn, lúc ra đời, nhất định là đứa bé thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Mẹ là hồ ly tinh trong miệng người đời, là Tiểu Tam, và mẹ vẫn luôn trốn trong căn nhà sống qua ngày, sau khi mẹ qua đời, mình lớn lên.

      Chuyện này giấu sâu trong đáy lòng , cũng chưa từng với Trịnh Thiểu Hoa.

      Nhưng ngờ, Trịnh Thiểu Hoa biết trước chuyện này, hơn nữa nghe những lời Trịnh Thiểu Hoa với Hà Nghiên Vũ, có thể đoán ra nhà họ Hà và nhà họ Trịnh có quan hệ sâu sắc.

      "Hà Nghiên Vũ, câm miệng ." Trịnh Thiểu Hoa hơi say hoàn toàn thanh tỉnh, nghe Hà Nghiên Vũ mở miệng câu tạp chủng, sắc mặt hơi khó coi.

      Lông mày của nhàng nhíu lại, trong mơ hồ mang theo khí thế bức người.

      Hà Nghiên Vũ bị đôi mắt lạnh lẽo của làm cho sợ hãi, hơi sửng sốt lúc, vừa chịu bỏ qua hét to: "Dựa vào cái gì cho phép người khác ? Chẳng lẽ mẹ của nó phải loại người thấp hèn sao? Em chỉ là lời ngay ."

      Hà Nghiên Vũ nổi giận hất đồ bàn trà xuống, có đồ gì trong tay, ta ném xuống đất hết.

      "Cái nhà trọ này cũng là cha em để lại cho mẹ con nó, cho dù em đập phá đồ đạc ở đây thế nào?" Hà Nghiên Vũ điên cuồng đập phá đồ, rất nhiều lon bia bị hất đổ mặt đất: "Nó dựa vào cái gì tranh giành người đàn ông với em? Trong đây người nào biết em thích , Trịnh, trước đây có rất nhiều lần em nhìn ta vừa mắt, nếu ngại mặt mũi của , ta có thể thản nhiên vượt qua những ngày đó sao?"

      ta vốn nghĩ sau khi người này chết , Trịnh đặt tâm lên người , nhưng càng làm tức giận là tuy Hà Tâm Hạ chết , Trịnh Thiểu Hoa vẫn liếc mắt nhìn cái, ngược lại còn dọn vào nhà trọ của Hà Tâm Hạ ở.

      Đây là định nhìn vật nhớ người sao?

      ta muốn phá tất cả những thứ trong này, cho được như ý.

      ghen ghét trong lòng con là đáng sợ, Hà Nghiên Vũ cảm giác bị lửa giận nhen nhóm.

      Hà Tâm Hạ trầm mặc nghe ta từng câu từng chữ, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong lòng cũng rất lạnh nhạt, chậm rãi giương mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Nghiên Vũ, giọng hừ tiếng: "Đúng, tất cả đều là lỗi của mẹ tôi, vậy người đàn ông kia của sao? Chẳng lẽ ta sai sao?"

      Mẹ chẳng qua là người phụ nữ bị đàn ông lừa gạt, vì sao mẹ tôi phải gánh vác tất cả mọi tội lỗi? Nếu trước đây thông minh chút cho mẹ biết, mẹ có chết ràng ?

      Mẹ vốn muốn đoạn tuyệt với Hà Chính Trí, lại ngờ mang thai con của ông ta.

      Từ lúc Hà Tâm Hạ biết chuyện, luôn trông thấy mẹ ngồi khóc bên cạnh cửa sổ. Sau này mẹ từng được chuẩn đoán mắc chứng uất ức, chưa được vài năm bệnh qua đời.

      Hà Tâm Hạ chưa bao giờ oán trách ai, nhưng đối với người nhà họ Hà, cũng chưa bao giờ liên lạc với họ.

      Lời , ai có thể nghe thấy.

      Hà Nghiên Vũ lải nhải mắng ngừng, chuyện ngày càng khó nghe.

      Sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa trầm đáng sợ, giơ tay lên hung hăng cho Hà Nghiên Vũ cái tát.

      thanh vang lên trong phòng.

      Hà Nghiên Vũ sợ tới mức ngây ngẩn cả người, gò má vừa nóng lại vừa đau, hai mắt ta hàm chứa lửa giận, thể tin được nhìn Trịnh Thiểu Hoa.

      " đánh em?"

      "Cút ra ngoài cho tôi!" Trịnh Thiểu Hoa mạnh mẽ nắm chặt tay ta, đẩy Hà Nghiên Vũ ra ngoài cửa.

      Hà Nghiên Vũ trừng to hai mắt, chứa đầy tức giận, há miệng quát: "Trịnh Thiểu Hoa, che chở cho ngươi chết làm được cái gì? Nó chết rồi, cho dù có nghĩ về nó như thế nào, nó cũng trở về được."

      "Điều ấy cần nhắc nhắc lại." Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa lạnh như băng, đưa tay đẩy ta ra ngoài cửa, tay đè chặt cửa, : "Hà Nghiên Vũ, quan tâm người nhà họ Hà đánh chủ ý gì, nhưng nghĩ rằng tôi và nghe theo ý của các người sao? Các người quá coi thường Trịnh Thiểu Hoa tôi rồi."

      Lạch cạch tiếng, Trịnh Thiểu Hoa đóng cửa lại, cho dù Hà Nghiên Vũ mạnh mẽ cầu mở cửa, đều thờ ơ, khóa cửa lại.

      Hà Chính Trí nhà họ Hà là viên chức cao cấp của thành phố C, tiếng tăm rất vang dội, bên ngoài trong mắt người khác ông ta là viên chức chính trực. Mà Hà Tâm Hạ là con riêng của ông ta, là vết nhơ trong cuộc sống của ông ta, đây cũng là nguyên nhân muốn gặp người nhà họ Hà.

      Ví dụ bị những người khác biết tồn tại của Hà Tâm Hạ, vậy thể nghi ngờ có ảnh hưởng đến thanh danh của Hà Chính Trí, vậy cái giá phải trả muốn nhìn thấy người nhà họ Hà. Huống chi gần đây gặp phải viên chức, Hà Chính Trí muốn bò lên vị trí cao, càng muốn giấu Hà Tâm Hạ ở nơi người khác nhìn thấy.

      Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người nhặt ảnh chụp bị xé nát dưới đất lên, từ trong tủ lấy ra chai keo dính cao su, dán từng miếng .

      "Nát chính là nát, cho dù có dán thế nào, cũng khôi phục như lúc trước." Hà Tâm Hạ nhìn bức ảnh bị xé nát ra.

      Trịnh Thiểu Hoa nghe được những lời , dùng khung ảnh, lần nữa bỏ bức ảnh vào, bày lên bàn trà.

      "Tâm Hạ, em yên tâm, người hại chết em, tuyệt đối bỏ qua." Trịnh Thiểu Hoa dùng ngón tay vuốt ve hình trong bức ảnh chụp, độc ác nơi đáy mắt ngày càng nặng.

      và nhà họ Trịnh thù oán, cũng chỉ biết Trịnh Thiểu Hoa là người nhà họ Trịnh, hiểu gì sao lái xe nhà họ Trịnh có liên quan đến chuyện này.

      Trịnh Thiểu Hoa thu dọn phòng, sửa sang lại ổ cho Bình Tử, để Bình Tử chui vào ngủ.

      Hà Tâm Hạ ngồi ghế sofa suy nghĩ đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra ai là hung thủ giết chết . Nếu là nhà họ Hà, vì sao trước kia họ ra tay, phải đợi sau khi lớn lên, mới làm ra hành động này chứ? Khoảng thời gian mẹ qua đời, thân mình, muốn đưa vào chỗ chết, nên sớm ra tay vào lúc đó mới đúng.

      Nếu hung thủ là nhà họ Trịnh, bọn họ có lý do gì?

      Ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, Hà Tâm Hạ vẫn chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy bầu trời đầy sao, nhớ lại những chuyện lúc còn sống.

      Sáng hôm sau, Trịnh Thiểu Hoa bị hồi chuông điện thoại di động đánh thức.

      Hà Tâm Hạ nhìn vào phòng ngủ của Trịnh Thiểu Hoa, cơ thể nhàng vận động, bay xuyên qua vách tường, bay vào phòng ngủ của Trịnh Thiểu Hoa.

      màn hình hiển thị tên 'Viên Chúc Hồng'.

      Trịnh Thiểu Hoa ngồi giường, cầm lấy điện thoại nhấn nút trò chuyện.

      "Ông bắt được rồi?" Trịnh Thiểu Hoa vừa xuống giường, vừa vào điện thoại.

      Giọng của Viên Chúc Hồng mang theo vẻ đắc ý, mơ hồ mang theo ý tứ khoe khoang: "Tôi làm việc, cậu Trịnh còn lo lắng sao? Chúng tôi bắt tên lái xe ném ở nhà xưởng ngoài thành, chờ cậu Trịnh lái xe đến đó là được."

      Viên Chúc Hồng hổ là người trong giới hắc đạo, sắp xếp chuyện này rất tốt, vừa qua đêm, ông ta làm xong chuyện này.

      Trịnh Thiểu Hoa mặc áo sơ mi, giọng trả lời: "Chuyện lần này, tôi thiếu nợ ông ân tình, về chuyện hợp tác, chờ tôi trở lại rồi chuyện sau."

      Trịnh Thiểu Hoa vội vàng cúp máy, vừa gọi cho bệnh viện, là hôm nay làm, bảo nhân viên cẩn thận chút.

      Hà Tâm Hạ sờ đầu Bình Tử, theo sát bên người Trịnh Thiểu Hoa, nhàng bay ra ngoài.

      Về chuyện tử vong, càng có quyền muốn biết hơn so với người nào.

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Hơn mười năm trước ở thành phố C có rất nhiều nhà máy, về sau bởi vì cạnh tranh quá nhiều, có rất nhiều nhà máy bị chèn ép đến phá sản. Trịnh Thiểu Hoa đến chỗ nhà máy bỏ hoang, chính là năm đó bị phá sản.

      Xe càng chạy ra vùng ngoại ô, mặt đường ngày càng gập ghềnh, xung quanh có rải rất nhiều hòn đá .

      Hai chân Hà Tâm Hạ uốn lượn bầu trời, xe lắc lư tới, mà từ đầu đến cuối bóng dáng đều ngồi lư lửng vững vàng, chút thay đổi. Nhìn từ góc độ này, cảnh tượng này vô cùng quái dị.

      Hai bên đường có rất nhiều bụi cỏ, nhìn ra được lâu rồi ai quản lý khu vực này. Từ mặt đường có thể nhìn thấy lỗ trũng, hẳn là có xe qua nơi này lâu.

      vách tường nhà máy có lưu lại dấu vết, cả nhà máy như phủ lớp bụi, mờ mịt, dùng miệng thổi , có thể thổi bay rất nhiều tro bụi.

      Trịnh Thiểu Hoa vừa xuống xe, có hai người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen đến.

      "Cậu Trịnh, người bị giam ở bên trong, cậu nghĩ làm sao bây giờ?" họ là người Viên Chúc Hồng phái đến chịu trách nhiệm canh giữ người kia, ở chỗ này chờ đợi rất lâu.

      Trịnh Thiểu Hoa liếc nhìn hai người, chậm rãi nghiêng người vào trong nhà máy, cửa nhà máy này xấu, hai cánh cửa méo mó dựa vào cùng chỗ, cũng thể hoàn toàn khép lại. Từ chỗ Trịnh Thiểu Hoa đứng, có thể trông thấy ràng bên trong có người bị bịt mắt.

      "Các người ở bên ngoài canh chừng, mình tôi vào." Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi bước vào.

      Hai người đàn ông rất hiểu chuyện, có lẽ càng là chuyện xấu, cho nên rất thức thời bước về phía trước vài bước, đứng cách cánh cửa sắt năm sáu mét.

      Linh hồn trong suốt của Hà Tâm Hạ, ai có thể nhìn thấy , theo sát Trịnh Thiểu Hoa nhàng bay vào.

      người đàn ông nằm sấp mặt đất hai tay hai chân đều bị trói, trong miệng còn bị nhét vải, làm cho ông ta có cách nào hô cứu.

      Trịnh Thiểu Hoa qua, dùng giày da đạp ông ta: "Còn sống ?"

      Phương Hàm lập ức ê a lắc lắc mình, run rẩy ngồi xuống.

      Trịnh Thiểu Hoa tiếp tục : "Có thể nhận ra giọng của tôi ?"

      Động tác giãy dụa của Phương Hàm ngày càng lớn.

      Từ động tác của ông ta, Hà Tâm Hạ có thể đoán được ý muốn cầu cứu.

      Nhưng có lẽ Phương Hàm thể tưởng tượng được, gọi người bắt cóc ông ta, chính là Trịnh Thiểu Hoa.

      Trịnh Thiểu Hoa nhàng ngồi xổm xuống, ngón tay nhàng vung lên, lấy bịt mắt của Phương Hàm xuống.

      "Chúng ta cũng nên chuyện chính ." Lời Trịnh Thiểu Hoa có vài phần lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 5: Hà Tâm Hạ muốn biết người sinh ra

      " Trịnh, che chở cho ta khắp nơi, có từng nghĩđến em ? Tôi mới là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hà, đối với nhà họ Hà ta chỉ là người ngoài, giúp ta, có thể tìm được chỗ nào tốt người ta?" Hà Nghiên Vũ bị chọc giận, giọng điệu chuyện ngày càng nặng.

      Ngũ quan xinh đẹp của Hà Nghiên Vũ dữ tợn, ngoan ác cắn chặt cánh môi.

      ta hai mươi hai tuổi, lớn hơn Hà Tâm Hạ hai tuổi.

      Lúc Hà Tâm Hạ nghe thấy những lời này, cánh môi càng ngậm chặt. Cho tới nay đề tài sinh ra là điều cấm kỵ của , Hà Tâm Hạ chưa bao giờ cho người khác chuyện này.

      Thân phận phải do lựa chọn, lúc ra đời, nhất định là đứa bé thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Mẹ là hồ ly tinh trong miệng người đời, là Tiểu Tam, và mẹ vẫn luôn trốn trong căn nhà sống qua ngày, sau khi mẹ qua đời, mình lớn lên.

      Chuyện này giấu sâu trong đáy lòng , cũng chưa từng với Trịnh Thiểu Hoa.

      Nhưng ngờ, Trịnh Thiểu Hoa biết trước chuyện này, hơn nữa nghe những lời Trịnh Thiểu Hoa với Hà Nghiên Vũ, có thể đoán ra nhà họ Hà và nhà họ Trịnh có quan hệ sâu sắc.

      "Hà Nghiên Vũ, câm miệng ." Trịnh Thiểu Hoa hơi say hoàn toàn thanh tỉnh, nghe Hà Nghiên Vũ mở miệng câu tạp chủng, sắc mặt hơi khó coi.

      Lông mày của nhàng nhíu lại, trong mơ hồ mang theo khí thế bức người.

      Hà Nghiên Vũ bị đôi mắt lạnh lẽo của làm cho sợ hãi, hơi sửng sốt lúc, vừa chịu bỏ qua hét to: "Dựa vào cái gì cho phép người khác ? Chẳng lẽ mẹ của nó phải loại người thấp hèn sao? Em chỉ là lời ngay ."

      Hà Nghiên Vũ nổi giận hất đồ bàn trà xuống, có đồ gì trong tay, ta ném xuống đất hết.

      "Cái nhà trọ này cũng là cha em để lại cho mẹ con nó, cho dù em đập phá đồ đạc ở đây thế nào?" Hà Nghiên Vũ điên cuồng đập phá đồ, rất nhiều lon bia bị hất đổ mặt đất: "Nó dựa vào cái gì tranh giành người đàn ông với em? Trong đây người nào biết em thích , Trịnh, trước đây có rất nhiều lần em nhìn ta vừa mắt, nếu ngại mặt mũi của , ta có thể thản nhiên vượt qua những ngày đó sao?"

      ta vốn nghĩ sau khi người này chết , Trịnh đặt tâm lên người , nhưng càng làm tức giận là tuy Hà Tâm Hạ chết , Trịnh Thiểu Hoa vẫn liếc mắt nhìn cái, ngược lại còn dọn vào nhà trọ của Hà Tâm Hạ ở.

      Đây là định nhìn vật nhớ người sao?

      ta muốn phá tất cả những thứ trong này, cho được như ý.

      ghen ghét trong lòng con là đáng sợ, Hà Nghiên Vũ cảm giác bị lửa giận nhen nhóm.

      Hà Tâm Hạ trầm mặc nghe ta từng câu từng chữ, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong lòng cũng rất lạnh nhạt, chậm rãi giương mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Nghiên Vũ, giọng hừ tiếng: "Đúng, tất cả đều là lỗi của mẹ tôi, vậy người đàn ông kia của sao? Chẳng lẽ ta sai sao?"

      Mẹ chẳng qua là người phụ nữ bị đàn ông lừa gạt, vì sao mẹ tôi phải gánh vác tất cả mọi tội lỗi? Nếu trước đây thông minh chút cho mẹ biết, mẹ có chết ràng ?

      Mẹ vốn muốn đoạn tuyệt với Hà Chính Trí, lại ngờ mang thai con của ông ta.

      Từ lúc Hà Tâm Hạ biết chuyện, luôn trông thấy mẹ ngồi khóc bên cạnh cửa sổ. Sau này mẹ từng được chuẩn đoán mắc chứng uất ức, chưa được vài năm bệnh qua đời.

      Hà Tâm Hạ chưa bao giờ oán trách ai, nhưng đối với người nhà họ Hà, cũng chưa bao giờ liên lạc với họ.

      Lời , ai có thể nghe thấy.

      Hà Nghiên Vũ lải nhải mắng ngừng, chuyện ngày càng khó nghe.

      Sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa trầm đáng sợ, giơ tay lên hung hăng cho Hà Nghiên Vũ cái tát.

      thanh vang lên trong phòng.

      Hà Nghiên Vũ sợ tới mức ngây ngẩn cả người, gò má vừa nóng lại vừa đau, hai mắt ta hàm chứa lửa giận, thể tin được nhìn Trịnh Thiểu Hoa.

      " đánh em?"

      "Cút ra ngoài cho tôi!" Trịnh Thiểu Hoa mạnh mẽ nắm chặt tay ta, đẩy Hà Nghiên Vũ ra ngoài cửa.

      Hà Nghiên Vũ trừng to hai mắt, chứa đầy tức giận, há miệng quát: "Trịnh Thiểu Hoa, che chở cho ngươi chết làm được cái gì? Nó chết rồi, cho dù có nghĩ về nó như thế nào, nó cũng trở về được."

      "Điều ấy cần nhắc nhắc lại." Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa lạnh như băng, đưa tay đẩy ta ra ngoài cửa, tay đè chặt cửa, : "Hà Nghiên Vũ, quan tâm người nhà họ Hà đánh chủ ý gì, nhưng nghĩ rằng tôi và nghe theo ý của các người sao? Các người quá coi thường Trịnh Thiểu Hoa tôi rồi."

      Lạch cạch tiếng, Trịnh Thiểu Hoa đóng cửa lại, cho dù Hà Nghiên Vũ mạnh mẽ cầu mở cửa, đều thờ ơ, khóa cửa lại.

      Hà Chính Trí nhà họ Hà là viên chức cao cấp của thành phố C, tiếng tăm rất vang dội, bên ngoài trong mắt người khác ông ta là viên chức chính trực. Mà Hà Tâm Hạ là con riêng của ông ta, là vết nhơ trong cuộc sống của ông ta, đây cũng là nguyên nhân muốn gặp người nhà họ Hà.

      Ví dụ bị những người khác biết tồn tại của Hà Tâm Hạ, vậy thể nghi ngờ có ảnh hưởng đến thanh danh của Hà Chính Trí, vậy cái giá phải trả muốn nhìn thấy người nhà họ Hà. Huống chi gần đây gặp phải viên chức, Hà Chính Trí muốn bò lên vị trí cao, càng muốn giấu Hà Tâm Hạ ở nơi người khác nhìn thấy.

      Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người nhặt ảnh chụp bị xé nát dưới đất lên, từ trong tủ lấy ra chai keo dính cao su, dán từng miếng .

      "Nát chính là nát, cho dù có dán thế nào, cũng khôi phục như lúc trước." Hà Tâm Hạ nhìn bức ảnh bị xé nát ra.

      Trịnh Thiểu Hoa nghe được những lời , dùng khung ảnh, lần nữa bỏ bức ảnh vào, bày lên bàn trà.

      "Tâm Hạ, em yên tâm, người hại chết em, tuyệt đối bỏ qua." Trịnh Thiểu Hoa dùng ngón tay vuốt ve hình trong bức ảnh chụp, độc ác nơi đáy mắt ngày càng nặng.

      và nhà họ Trịnh thù oán, cũng chỉ biết Trịnh Thiểu Hoa là người nhà họ Trịnh, hiểu gì sao lái xe nhà họ Trịnh có liên quan đến chuyện này.

      Trịnh Thiểu Hoa thu dọn phòng, sửa sang lại ổ cho Bình Tử, để Bình Tử chui vào ngủ.

      Hà Tâm Hạ ngồi ghế sofa suy nghĩ đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra ai là hung thủ giết chết . Nếu là nhà họ Hà, vì sao trước kia họ ra tay, phải đợi sau khi lớn lên, mới làm ra hành động này chứ? Khoảng thời gian mẹ qua đời, thân mình, muốn đưa vào chỗ chết, nên sớm ra tay vào lúc đó mới đúng.

      Nếu hung thủ là nhà họ Trịnh, bọn họ có lý do gì?

      Ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, Hà Tâm Hạ vẫn chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy bầu trời đầy sao, nhớ lại những chuyện lúc còn sống.

      Sáng hôm sau, Trịnh Thiểu Hoa bị hồi chuông điện thoại di động đánh thức.

      Hà Tâm Hạ nhìn vào phòng ngủ của Trịnh Thiểu Hoa, cơ thể nhàng vận động, bay xuyên qua vách tường, bay vào phòng ngủ của Trịnh Thiểu Hoa.

      màn hình hiển thị tên 'Viên Chúc Hồng'.

      Trịnh Thiểu Hoa ngồi giường, cầm lấy điện thoại nhấn nút trò chuyện.

      "Ông bắt được rồi?" Trịnh Thiểu Hoa vừa xuống giường, vừa vào điện thoại.

      Giọng của Viên Chúc Hồng mang theo vẻ đắc ý, mơ hồ mang theo ý tứ khoe khoang: "Tôi làm việc, cậu Trịnh còn lo lắng sao? Chúng tôi bắt tên lái xe ném ở nhà xưởng ngoài thành, chờ cậu Trịnh lái xe đến đó là được."

      Viên Chúc Hồng hổ là người trong giới hắc đạo, sắp xếp chuyện này rất tốt, vừa qua đêm, ông ta làm xong chuyện này.

      Trịnh Thiểu Hoa mặc áo sơ mi, giọng trả lời: "Chuyện lần này, tôi thiếu nợ ông ân tình, về chuyện hợp tác, chờ tôi trở lại rồi chuyện sau."

      Trịnh Thiểu Hoa vội vàng cúp máy, vừa gọi cho bệnh viện, là hôm nay làm, bảo nhân viên cẩn thận chút.

      Hà Tâm Hạ sờ đầu Bình Tử, theo sát bên người Trịnh Thiểu Hoa, nhàng bay ra ngoài.

      Về chuyện tử vong, càng có quyền muốn biết hơn so với người nào.

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Hơn mười năm trước ở thành phố C có rất nhiều nhà máy, về sau bởi vì cạnh tranh quá nhiều, có rất nhiều nhà máy bị chèn ép đến phá sản. Trịnh Thiểu Hoa đến chỗ nhà máy bỏ hoang, chính là năm đó bị phá sản.

      Xe càng chạy ra vùng ngoại ô, mặt đường ngày càng gập ghềnh, xung quanh có rải rất nhiều hòn đá .

      Hai chân Hà Tâm Hạ uốn lượn bầu trời, xe lắc lư tới, mà từ đầu đến cuối bóng dáng đều ngồi lư lửng vững vàng, chút thay đổi. Nhìn từ góc độ này, cảnh tượng này vô cùng quái dị.

      Hai bên đường có rất nhiều bụi cỏ, nhìn ra được lâu rồi ai quản lý khu vực này. Từ mặt đường có thể nhìn thấy lỗ trũng, hẳn là có xe qua nơi này lâu.

      vách tường nhà máy có lưu lại dấu vết, cả nhà máy như phủ lớp bụi, mờ mịt, dùng miệng thổi , có thể thổi bay rất nhiều tro bụi.

      Trịnh Thiểu Hoa vừa xuống xe, có hai người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen đến.

      "Cậu Trịnh, người bị giam ở bên trong, cậu nghĩ làm sao bây giờ?" họ là người Viên Chúc Hồng phái đến chịu trách nhiệm canh giữ người kia, ở chỗ này chờ đợi rất lâu.

      Trịnh Thiểu Hoa liếc nhìn hai người, chậm rãi nghiêng người vào trong nhà máy, cửa nhà máy này xấu, hai cánh cửa méo mó dựa vào cùng chỗ, cũng thể hoàn toàn khép lại. Từ chỗ Trịnh Thiểu Hoa đứng, có thể trông thấy ràng bên trong có người bị bịt mắt.

      "Các người ở bên ngoài canh chừng, mình tôi vào." Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi bước vào.

      Hai người đàn ông rất hiểu chuyện, có lẽ càng là chuyện xấu, cho nên rất thức thời bước về phía trước vài bước, đứng cách cánh cửa sắt năm sáu mét.

      Linh hồn trong suốt của Hà Tâm Hạ, ai có thể nhìn thấy , theo sát Trịnh Thiểu Hoa nhàng bay vào.

      người đàn ông nằm sấp mặt đất hai tay hai chân đều bị trói, trong miệng còn bị nhét vải, làm cho ông ta có cách nào hô cứu.

      Trịnh Thiểu Hoa qua, dùng giày da đạp ông ta: "Còn sống ?"

      Phương Hàm lập ức ê a lắc lắc mình, run rẩy ngồi xuống.

      Trịnh Thiểu Hoa tiếp tục : "Có thể nhận ra giọng của tôi ?"

      Động tác giãy dụa của Phương Hàm ngày càng lớn.

      Từ động tác của ông ta, Hà Tâm Hạ có thể đoán được ý muốn cầu cứu.

      Nhưng có lẽ Phương Hàm thể tưởng tượng được, gọi người bắt cóc ông ta, chính là Trịnh Thiểu Hoa.

      Trịnh Thiểu Hoa nhàng ngồi xổm xuống, ngón tay nhàng vung lên, lấy bịt mắt của Phương Hàm xuống.

      "Chúng ta cũng nên chuyện chính ." Lời Trịnh Thiểu Hoa có vài phần lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 7: Tình cảm sâu đậm cỡ nào

      Trong đầu Hà Tâm Hạ khoảng trống , có giọng ngừng lặp lặp lại lời của Trịnh Thiểu Hoa.

      mắt kính lại ?

      Hà Tâm Hạ lần nữa quan sát Trịnh Thiểu Hoa, tự hỏi có phải Trịnh Thiểu Hoa giỡn.

      Nhưng mà đối phương lại ra đáp án khẳng định "Trịnh Tĩnh, ông nên động vào ấy."

      Cho dù là người nào tổn thương , đều trả lại tất cả, cho dù người đó là cha của cũng ngoại lệ.

      Trịnh Tĩnh tức giận đến hai tay run rẫy: "Mày định chống lại cha mày? Cánh dài cứng cáp rồi có phải ? Mày muốn hại chính mình sao cả, còn lôi cả người nhà họ Trịnh theo cùng sao? Tao vừa ý Hà Nghiên Vũ là con dâu, những người khác đừng mong bước vào cửa nhà họ Trịnh."

      "Nhưng đáng tiếc người tôi nhìn trúng, chỉ có Hà Tâm Hạ, ngoại trừ ấy ra, những người khác tôi cũng muốn." Trịnh Thiểu Hoa tiếp tục nhiều, xoay người về phía con đường lúc nãy, bóng lưng của từ từ đến cửa chính, giọng bay bỗng truyền đến: "Trịnh Tĩnh, ông chọc giận tôi."

      Cho nên, tiếc tất cả mà trả thù.

      ... ...... ......

      màn hình ti vi, phát bản tin cảnh trẻ con ở nông thôn khó khăn khi đến trường, sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa nhìn thấy người quen mắt.

      Người đàn ông trung niên kia, đồng thời khắc sâu vào mắt Hà Tâm Hạ.

      Là cha của .... ........

      Là người đàn ông cả đời của mẹ.

      "Tôi hy vọng đông đảo quần chúng có thể chú ý đến vấn đề trẻ gặp khó khăn khi học, nhìn nơi đây các bức tường xung quanh trường, còn có ích được chỉ còn lại bút máy, chúng ta là thành viên của xã hội, hẳn là phải suy nghĩ lại."

      Hà Chính Trí loạt hô hào xã hội chú ý đến nổi khổ của trẻ em.... ....Vô cùng hay.

      Nhưng Hà Tâm Hạ nhìn thấy nét mặt của ông ta, lời của ông ta, tất cả đều dối trá như thế.

      Trịnh Thiểu Hoa xem ti vi, khẽ hừ tiếng: "Lúc nhanh chóng điều động viên chức, muốn là chút hoạt động công ích, làm gia tăng người, tính toán phá vỡ tốt."

      Trong lòng Hà Tâm Hạ cũng nghĩ như thế, lâu sau lại tiến hành tuyển cử, lúc này Hà Chính Trí biểu , còn phải đợi tới khi nào?

      Gâu gâu gâu.......Bình Tử xúc động kêu to, bóng dáng chạy xung quanh Hà Tâm Hạ.

      Thấy được chủ nhân, sờ vào được chủ nhân, cảm giác là khó chịu.

      "Hư.......Buổi tối mà kêu la cái gì, cẩn thận hàng xóm sang gõ cửa." Loại chuyện này trước đây thường xuyên xảy ra, mỗi lần Hà Tâm Hạ đều ăn khép nép xin lỗi hàng xóm. Nếu phải Hà Tâm Hạ che chở cho Bình Tử, có lẽ các bác hàng xóm hận thể lấy dây thừng buộc chặt miệng Bình Tử lại.

      Gâu........Bình Tử ủy khuất giọng sủa tiếng, nằm rạp bất động mặt đất, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Hà Tâm Hạ.

      Hà Tâm Hạ phiền não vì chuyện ban ngày, chưa từng có tâm tư an ủi Bình Tử, giữ chặt cằm, nhìn Trịnh Thiểu Hoa ngẩn người.

      Từ đầu đến cuối cũng hiểu.... .....Rốt cuộc có điểm nào đáng để Trịnh Thiểu Hoa thích chứ? Vấn đề này làm cho nghi ngờ.

      Trịnh Thiểu Hoa xem ti vi bao lâu, ngủ.

      vào căn phòng ngủ kia, là giường chiếu khi Hà Tâm Hạ còn sống........Đồ đạc vẫn như trước kia, có bất kỳ thay đổi nào.

      Trịnh Thiểu Hoa cởi quần áo, sau khi thay đồ ngủ, liền lên giường ngủ.

      Thân ảnh trong suốt của Hà Tâm Hạ bay trong phòng, bên trong có thêm rất nhiều đồ của Trịnh Thiểu Hoa, cả gian phòng ngủ thoạt nhìn càng thêm.

      Lúc bay qua ngăn ngủ, chợt trông thấy có quyển sách bên trong. nửa quyển sách để lộ ra bên ngoài, còn nửa nằm trong ngăn kéo.

      nhìn thấy ngoài bìa quyển sách, viết hai chữ "Nhật Ký".

      Đặc biệt muốn lục lọi quyển ghi chép nhật ký của Trịnh Thiểu Hoa, có bất kỳ vật gì có thể so sánh với nhật ký, càng có thể cung cấp tin cho .

      vô thức đưa tay chạm vào quyển nhật ký, bàn tay xuyên thẳng qua, có vóc dáng chân , giống như luồng khí, có thể bay lượn khắp mọi nơi. Nhưng loại cảm giác này khác hẳn với cảm giác người thường, có đôi khi cũng phải làm món vật cho người ta vui vẻ.

      là bực bội.......

      Hà Tâm Hạ tin thể chạm vào nhật ký, chưa tới phút cuối chưa cam lòng, mỗi khi bàn tay xuyên qua, lại bao trùm lên quyển nhật ký.

      Cứ như vậy giằng co tới lui dưới trăm lần, đột nhiên Hà Tâm Hạ cảm giác được lòng bàn tay chạm phải vật cứng.

      Cảm giác này, làm cho trong lòng vui vẻ.

      Ngón tay nhàng chọc chọc, ngón tay cũng có xuyên thẳng qua, có thể sờ lên trang nhật ký rồi.

      cố gắng sử dụng các bộ phận khác của cơ thể chạm vào vật thể, nhưng cơ thể vẫn có trở ngại xuyên qua chút nào, cách khác, có thể chạm vào đồ vật là ngón tay.

      cũng nổi giận, tốt xấu tại cũng có thể sờ được đồ vật, dùng ngón tay nâng quyển nhật ký, bay vào phòng khách.

      Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ trong suốt, vừa mới bày quyển nhật ký ra, loáng thoáng có thể thấy được chữ viết đó.

      Hà Tâm Hạ thể chờ được mở quyển nhật ký ra, đọc từng tờ .

      "Ngày 7 tháng 6, Hà Tâm Hạ từ bên ngoài dẫn về con chó chihuahua, tôi mấy lần khuyên ấy tặng con chó cho người khác, nhưng ấy lại cố ý muốn nuôi. Nhìn chăm sóc tên tiểu tử kia, quan tâm hơn so với tôi, tôi thừa nhận, tôi ghen tị."

      "Ngày 13 tháng 8, tôi ở đây giúp ấy quét dọn phòng, nhìn thấy phòng dơ bẩn, người khác biết còn tưởng rằng căn phòng này là nam sinh ở.

      Nhưng mà, tôi đồng ý quét dọn phòng cho ấy cả đời, tuy rằng ý biết tâm tư của tôi."

      "Ngày 20 tháng 9, nghe trong trường đại học có nam sinh theo đuổi ấy, tôi kiếm cớ cố ý rình coi, là nam sinh trưởng thành rất đẹp trai. Tôi tìm người cảnh cáo cậu ta vài câu, nam sinh kia vừa nhìn thấy bọn họ hung thần sát khí, sợ tới mức liên tục bao giờ theo đuổi ấy nữa."

      "Ngày 11 tháng 12, vì sao Hà Tâm Hạ rời là rời ? Vì sao lại vội vàng như thế? Vì sao........Vì sao.......Tôi còn chưa thổ lộ tâm ý với ấy, ấy rời bỏ tôi?

      Sau khi đọc rất nhiều trang nhật ký Trịnh Thiểu Hoa viết ảo não và hối hận, hối hận vì sao thổ lộ tâm ý sớm, quý trọng mỗi phút giây ở cùng với .

      Sau khi xem xong, Hà Tâm Hạ cảm thấy rung động sâu sắc, chưa từng nghĩđến mắt kính lại nặng tình với như thế.

      Hơn phân nửa độ dài trong quyển nhật ký, ghi chép tất cả đều là chuyện của .

      Nhưng từ trong quyển nhật ký, Hà Tâm Hạ tìm ra chút manh mối, trong nhật ký từng viết qua chuyện nhà họ Hà và nhà họ Trịnh.

      "Ngày 1 tháng 3, tôi chính thức tiếp nhận bệnh viện Khang Ninh, vốn sau lưng luôn gọn gàng, nhưng lại có bí mật muốn người khác biết.... ..."

      "Ngày 22 tháng 10, giao dịch xảy ra vấn đề, may mắn có thư ký Hà giúp đỡ, mới lộ ra dấu vết......."

      Rốt cuộc nhà họ Hà và nhà họ Trịnh tiến hành giao dịch bí mật gì, chỉ có bọn người Trịnh Thiểu Hoa mới biết.

      Hà Tâm Hạ lục lọi hết quyển nhật ký, sắc trời dần dần lộ ra tia sáng.

      dè dặt dùng ngón tay nâng quyển nhật ký lên, định thả lại ngăn kéo.

      Giữa trung quyển nhật ký bay lơ lửng, giống như bị vật gì đó dẫn dắt về phía phòng ngủ.

      Nếu có người ở đây, trông thấy màn này, nhất định sợ tới mức hét to "chuyện ma quỷ."

      Trong giấc mơ Trịnh Thiểu Hoa ngủ cũng yên ổn, luôn mơ thấy cảnh Hà Tâm Hạ khi còn sống, đảo mắt cảnh này thay đổi thành tang lễ của , lần lại lần tàn phá nội tâm .

      trán chảy mồ hôi lạnh, Trịnh Thiểu Hoa đột nhiên mở to hai mắt.

      Lạch cạch tiếng, quyển nhật ký rơi thẳng xuống đất.

      Hà Tâm Hạ sợ tới mức quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa ngồi giường, trong lòng tự nhủ, có phải trùng hợp như vậy ?

      Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa từ từ di chuyển mặt đất, quyển nhật ký lăn vòng mặt đất, xốc chăn lên, xuống giường.

      "Làm sao có thể rơi xuống đất?" nhặt quyển nhật ký lên, nghi ngờ lẩm bẩm.

      Trái tim của Hà Tâm Hạ đập thình thịch ngừng, dám thở mạnh đứng nguyên tại chỗ.

      Trịnh Thiểu Hoa cũng đem lòng sinh nghi, cầm quyển nhật ký để vào trong ngăn kéo, phải rửa mặt thay quần áo rồi.

      Nhìn Trịnh Thiểu Hoa chút kiêng kỵ để trần nửa người, Hà Tâm Hạ cũng hoàn toàn cảm thấy xấu hổ, nhìn chăm chú vào động tác của Trịnh Thiểu Hoa.

      Vì sao càng nhìn Trịnh Thiểu Hoa, càng cảm thấy đẹp trai như thế? Vì sao cảm thấy nhịn được muốn xem cái kia của ?

      nghĩ ra vì sao, mệt mỏi phải tiếp tục suy nghĩ.

      Đối với suy nghĩ báo thù, Hà Tâm Hạ cũng quá mức chấp nhất. Từ trước đến nay gặp chuyện đều rất bình tĩnh, huống chi vừa nghĩ đến người kia là cha của Trịnh Thiểu Hoa, từ chối bản thân nảy sinh ra tâm ý báo thù.

      Oán hận có. Nhưng cho dù oán hận, còn có thể làm gì? là ma đương nhiên cực kỳ kiềm nén.

      ... ...... .......

      Trong bệnh viện cũng có việc gì lớn, cả ngày Trịnh Thiểu Hoa đều ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng xem báo cáo bệnh nhân.

      bàn làm việc của có trồng chậu xương rồi, là do Hà Tâm Hạ khi còn sống tặng cho .

      Tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ mặc áo khoác trắng đến, sau khi ta xác định cửa phòng đóng chặt chẽ, mới mở miệng : "Viện trưởng Trịnh, nhóm hàng khi đến, ngài muốn kiểm tra ?"

      Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu, dường như nghĩđến cái gì, gật đầu "Theo thường lệ cầm danh sách cho tôi xem chút, những chuyện khác đều làm như trước kia."

      "Được." Bác sĩ xong câu này, lại mở cửa ra ngoài.

      Trịnh Thiểu Hoa lại lâm vào trầm tư, nhìn bóng lưng của bác sĩ kia, có chút thất thần.

      Hà Tâm Hạ nhận ra khí quá dị, khỏi nhìn vị bác sĩ kia vài lần, nhớ người bác sĩ này là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất được bệnh viện Khang Ninh trọng dụng, cũng rất có tiếng ở thành phố C này.

      Có thể do ta tự mình xem hàng, chắc là có địa vị rất lớn.

      Hà Tâm Hạ do dự có nên theo ta hay , xem rốt cuộc ta làm cái gì, tiếng chuông điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa chợt vang lên.

      "Alo, xin hỏi có phải là ngài Trịnh ? Có vị tiểu thư ở quán bar chúng tôi uống rượu say, hy vọng ngài tới đón ấy." Người kia chuyện chắc là chủ quán rượu.

      Trông thấy màn hình điện thoại hiển thị tên "Hà Nghiên Vũ", động tác bay của Hà Tâm Hạ chợt dừng lại, trở về bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa.

      " có thể lựa chọn ra ngoài thuê xe, đưa ta về địa chỉ nhà ấy......" Từ lời của Trịnh Thiểu Hoa có thể nghe ra, cũng có ý định đến quán bar đón người.

      Chủ quán rượu khó xử tiếp tục " Thưa ngài, ấy say đến bất tỉnh nhân rồi, trong miệng chỉ gọi tên người, ngài có nên đến đón ấy ? Đợi lát nữa quán bar đông người, chúng tôi có cách nào chăm sóc ấy."

      Giọng Trịnh Thiểu Hoa cũng thay đổi, lại hơi thả lỏng chút, lặp lại lời : "Say đến bất tỉnh nhân ?"

      "Phải."

      ", quán bar của các người tên gì, tôi đến đó." Trong mắt Trịnh Thiểu Hoa dường như hàm chứa ý, Hà Tâm Hạ thấy vậy kinh hồn bạc vía.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 8: Thế giới tha cho ?

      Từ trước đến nay Trịnh Thiểu Hoa là làm, lái xe hơn nửa tiếng, liền đến quán rượu theo lời người phục vụ.

      Quán rượu này là quán rượu nổi tiếng ở thành phố C, bên trong rồng rắn lẫn lộn, cái loại người gì cũng có.

      Khi còn sống Hà Tâm Hạ rất ít khi đến đây, tò mò nhìn xung quanh vài lần, có rất nhiều cả trai lẫn cười cười .

      Trịnh Thiểu Hoa tóm người phục vụ rượu lại hỏi thăm, hỏi ra chỗ Hà Nghiên Vũ, liền thẳng về phía bên kia.

      Bên cạnh bàn tròn, Hà Nghiên Vũđầy mùi rượu gục xuống bàn, có lẽ ý thức mơ hồ, hai mắt hé mở hề có thần thái.

      "Tôi....Tôi muốn uống, đừng....Đừng cản tôi." Hà Nghiên Vũ say đến rối tinh rối mù, trang điểm mặt nhòe, hai mắt loạn thất bát tao chút mỹ cảm.

      Bộ dáng này cùng với bộ dáng ngày thường của Hà Nghiên Vũ, quả thực khác nhau trời vực.

      Hà Tâm Hạ có chút tin nhìn người trước mắt, là mỗi lần xuất bên ngoài đều trang điểm nửa tiếng.

      Người phục vụ rượu : "Ngài Trịnh, tiền đêm nay...."

      "Tôi thanh toán." Trịnh Thiểu Hoa lấy cái thẻ ra đưa cho người phục vụ rượu: "Quẹt thẻ."

      Người phục vụ rượu cầm thẻ tính tiền, Trịnh Thiểu Hoa đứng tại chỗ chờ đợi, sau hai phút người phục vụ rượu mới quay lại, trả thẻ lại cho .

      Trịnh Thiểu Hoa cũng nhiều, tay đỡ Hà Nghiên Vũ lên, tay kia đặt bên hông , ổn định để té xuống.

      cất bước đến cửa chính quán bar.

      Hà Tâm Hạ nhìn động tác thân mật của hai người, trong lòng có cảm giác nên lời, loại cảm giác này phản phản phục phục giày vò , tóm lại, nhìn hai ngươi gần gũi như thế, tâm tình rất thoải mái.

      Trịnh Thiểu Hoa đưa người vào trong xe, để cho Hà Nghiên Vũ ngồi ở ghế sau.

      Hàn Nghiên Vũ biết uống bao nhiêu rượu, mùi rượu xông vào mũi nồng nặc rất khó ngửi, thần trí mơ hồ gọi tên Trịnh Thiểu Hoa.

      Bức tranh này, giống như những thất tình kia. Uống đến say mèm, vẻ mặt buồn bực thương tâm.

      Sắc trời ngày càng tối, Hà Tâm Hạ bay đến bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa, liếc mắt nhìn đồng hồ cổ tay , mặt lên tám giờ rưỡi.

      Hà Tâm Hạ biết đường đến nhà họ Hà, Trịnh Thiểu Hoa cũng lái về hướng nhà họ Hà, cũng lái về nhà trọ.

      Việc này, càng làm cho Hà Tâm Hạ tỏ ra khó chịu.

      Xe lái đến khách sạn phía trước, khách sạn này là sản nghiệp của nhà họ Du, Hà Tâm Hạ từng đến đây mấy lần.

      Trịnh Thiểu Hoa lời kéo Hà Nghiên Vũ ra, ôm ta vào khách sạn.

      tức giận trong lòng Hà Tâm Hạ ngày càng tăng, vừa biết được người đàn ông nào đó thương mình, đảo mắt nhìn thấy ấy và khác vào khách sạn! Có thể giận sao? Huống chi kia, vẫn là người chị cùng cha khác mẹ với .

      Cõi lòng Hà Tâm Hạ tràn đầy tức giận, theo Trịnh Thiểu Hoa, bay vào khách sạn.

      đến trước bàn lễ tân Trịnh Thiểu Hoa với nhân viên lễ tân: "Mở căn phòng."

      Nhân viên lễ tân mở căn phòng xa hoa, Trịnh Thiểu Hoa cầm thẻ phòng rồi thang máy lên lầu.

      Hai người ở cùng chỗ, còn mướn phòng? Chẳng lẽ Trịnh Thiểu Hoa thừa dịp Hà Nghiên Vũ uống say, làm người ta?

      phải đứa con nít, đương nhiên biết ý này.

      Làm khó hiểu nhất chính là, sau khi biết được Trịnh Thiểu Hoa mình, chút cảm giác kinh ngạc khiếp sợ nào, ngược lại cảm thấy tất cả là đương nhiên, nếu uổng phí giao tình mười năm của hai người họ.

      Vì vậy Hà Tâm Hạ hiểu , ra cũng Trịnh Thiểu Hoa. Chỉ có điều phần mến này, trước kia vẫn bị phần tình bạn che giấu, làm khó có thể phát .

      Mãi cho đến khi chết , mới hiểu được........Rốt cuộc mình thương ai.

      Trịnh Thiểu Hoa đỡ Hà Nghiên Vũ lên giường.

      Cả người Hà Nghiên Vũ rất khó chịu, mùi rượu luôn xông về phía miệng ta.

      Hà Tâm Hạ bay lơ lững giữa hai người, tiếng động quan sát hành động của Trịnh Thiểu Hoa. Nếu mắt kính có can đảm làm ra chút chuyện có lỗi, thề.... ....Mang theo Bình Tử rời khỏi nhà trọ, từ nay về sau chẳng muốn ở bên cạnh .

      việc tiếp tục phát triển trong dự liệu của Hà Tâm Hạ, Trịnh Thiểu Hoa giơ tay nắm cằm Hà Nghiên Vũ, dùng bàn tay vỗ vỗ mặt ta: "Tỉnh rồi sao?"

      Hà Nghiên Vũ có chút phản ứng nào, dường như cũng biết rốt cuộc là ai vỗ mặt ta, thần trí mơ mơ màng màng cái gì cũng biết.

      lúc tức giận muốn rời khỏi căn phòng này, Trịnh Thiểu Hoa đột nhiên chuyện: "Hà Nghiên Vũ, biết Hà Tâm Hạ ?"

      Giọng Trịnh Thiểu Hoa mang theo sức hấp dẫn mê hoặc, giống như có thể làm cho người ta hãm sâu vào trong đó.

      Hà Tâm Hạ vô ý nhìn về phía bên này, Hà Nghiên Vũ là chị em cùng cha khác mẹ với , làm sao biết chứ?

      Hà Nghiên Vũ vừa nghe ba chữ "Hà Tâm Hạ", dường như nghĩđến cái gì chợt mở to hai mắt: "Tôi chán ghét ta, tôi hận ta, ta là đê tiện, giống như mẹ nó là tiểu tiện nhân."

      ... ...... .....

      đống lời mắng người, từ miệng Hà Nghiên Vũ phun ra.

      Trong lòng Hà Tâm Hạ toát lên lửa giận, mắng sao, nhưng ghét nhất người nào mắng chửi mẹ .

      Trịnh Thiểu Hoa nhàng nhíu mày lại, tựa như nhịn xuống cảm xúc kia, theo lời ta tiếp "Đúng, ấy tốt, nhưng bây giờ ấy chết rồi, biết ấy chết thế nào ?"

      Sắc mặt Hà Nghiên Vũ khẽ biến, ta như bị chuyện này làm cho rối loạn tâm tình, cau mày: "Xe đụng chết."

      Mỗi lần nhắc đến mấy chữ "tai nạn xe", trong lòng Hà Tâm Hạ đều run lên, trong đầu chợt lên những hình ảnh tai nạn xe, đây tuyệt đối là kinh hãi kinh khủng, cho nên tuyệt muốn nhắc tới.

      Trịnh Thiểu Hoa hỏi như vậy là có dụng ý gì?

      "Tai nạn xem, chết bi thảm cỡ nào. Nghe trước khi chết, ấy bị đụng xuống sườn dốc, từ chỗ cao như vậy té xuống, bộ dáng bi thảm cỡ nào..." Lời Trịnh Thiểu Hoa tràn đầy hấp dẫn, hấp dẫn Hà Nghiên Vũ cố ý suy nghĩđến hình ảnh kia.

      Đều người uống say, dễ dàng .

      Trịnh Thiểu Hoa muốn từ miệng Hà Nghiên Vũ biết điều gì?

      Hà Nghiên Vũ quả nhiên bị những lời này hấp dẫn, ta sợ tới mức run rẩy cả người, trong miệng thầm : "Chuyện này liên quan đến tôi.... ....khôngphải tôi, phải tôi làm hại."

      Trịnh Thiểu Hoa nắm đầu vai Hà Nghiên Vũ, lực đạo hơi lớn.

      Lúc trước nghi ngờ việc đơn giản như vậy, Trịnh Tĩnh chừng có đồng phạm, nghĩ tới là có .

      " , nếu đời này có hồn ma tồn tại, người Hà Tâm Hạ muốn tìm nhất là ai chứ?" Lời Trịnh Thiểu Hoa cố ý kích thích Hà Nghiên Vũ, Hà Nghiên Vũ sợ tới mức bắt đầu phát run.

      làm việc trái với lương tâm, hễ nhắc đến phương diện kia, đều chột dạ. Hôm nay trong lòng Hà Nghiên Vũ nghĩ gì, chính là cùng loại.

      Hà Tâm Hạ bay bên cạnh nhún vai, trong lòng tự nhủ, sau khi trở thành hồn ma, người thứ nhất tìm phải Trịnh Thiểu Hoa sao? Nay còn hỏi người ta, trước hết tìm ai.

      "...... phải tôi hại ấy, tôi chỉ hơi oán trách chút trước mặt bác Trịnh, nghĩ tới bác Trịnh lại ra tay sát hại." Đầu vai Hà Nghiên Vũ run rẩy ngừng, mặt thất kinh, cố gắng dùng chăn bông bao trùm đầu mình, như trốn tránh cái gì.

      Hà Tâm Hạ bị đáp án này làm cho hoảng sợ, rốt cuộc có lỗi với nhà họ Hà chỗ nào chứ? Mẹ của Hà Nghiên Vũ ngại là người thứ ba, để cho vào cửa, việc này coi như xong, bởi vì cảm thấy........ có lập trường để trách ai, dù sao mẹ quả chen chân vô nhà người ta.

      Từ đến lớn, làm mọi việc cũng làm cho Hà Nghiên Vũ.

      Còn nhớ vừa lên đại học, muốn học đại học kinh tế, việc này biết tại sao lại rơi vào tai mẹ của Hà Nghiên Vũ, lại chạy đến nhà náo loạn trận, lòng lang dạ thú, muốn cướp đoạt tài sản nhà họ Hà.

      Cuối cùng náo loạn đến mức Hà Tâm Hạ phải sửa lại chuyên ngành, ghi danh tạo hình mỹ thuật.

      Những chuyện này Hà Tâm Hạ đều có thể nhịn, ai bảo nợ mẹ con họ. Chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của , nhượng bộ cái gì, cũng có thể làm.

      Nhưng nghĩ mẹ con họ có lòng dạ độc ác muốn lấy mạng .

      Sau khi lấy được đáp án, Trịnh Thiểu Hoa thay đổi vẻ mặt, hung hăng đẩy Hà Nghiên Vũ ra.

      Hà Nghiên Vũ ngã nhào giữa phòng.

      Trịnh Thiểu Hoa cầm lấy ly nước bàn, chén giội về phía Hà Nghiên Vũ.

      Nước lạnh như băng dường như muốn xua đuổi chút men say của Hà Nghiên Vũ, ta lau trán, ánh mắt vẫn mông lung như trước, nhưng từ từ có chút tiêu cự.

      "Nhận ra tôi ?"

      Hà Nghiên Vũ từ từ nâng mắt, cùng chống lại đôi mắt Trịnh Thiểu Hoa. Dường như nghi ngờ nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa xuất , trong mắt ta tràn đầy ngạc nhiên.

      " Trịnh......."

      "Hà Nghiên Vũ, gần đây ba của muốn tham gia tuyển cử phải ?" Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa rất đếm xỉa tới, nhưng lời lại vô cùng sắc bén, dừng lại lúc rồi : " cho ông ta biết, sợ rằng cả đời này ông ta có cơ hội leo lên chức vị cao nhất đâu."

      Trịnh Thiểu Hoa cầm lấy áo khoác để giường, xoay người rời khỏi căn phòng này.

      "Các người thiếu nợ Tâm Hạ, tôi thay ấy đòi lại, người làm thương tổn ấy, người cũng đừng mong chạy trốn."

      Trong lời tràn đầy kiên định, ai hoài nghi độ chính xác của những lời này.

      Tâm tình Hà Tâm Hạ rất nặng nên, vốn tưởng rằng đây chỉ là tai nạn xe ngoài ý muốn, lại dính dáng đến nhiều mưu như thế.

      Thế giới này lại tha cho sao?

      Sau khi trở lại nhà trọ, Bình Tử hưng phấn ngoắc ngoắc chào đón , tiếng sủa gâu gâu quen thuộc vang lên, kéo từ trong cảm xúc nặng nề trở lại.

      Tìm lại được cảm hứng, Bình Tử cao hứng đến nổi cái đuôi lắc lắc càng mạnh mẽ. Trong tiếng sủa gâu gâu cũng mang theo tia hưng phấn.

      Trịnh Thiểu Hoa mang thức ăn cho chó tới, muốn cho Bình Tử ăn, đúng lúc thu màn này vào mắt.

      Bình Tử đối với khoảng , nhưng bộ dáng hưng phấn này, lại hoàn toàn trùng hợp với trước kia Hà Tâm Hạ nuôi nó, làm Trịnh Thiểu Hoa lâm vào trầm tư.
      yukikouso thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :