Chương 83 (1)
Ban đêm gió thổi hiu hiu, mát mẻ
Trong thành phố xa hoa trụy lạc, tiếng ồn ào vẫn như trước.
Lúc Dư Tư Nhạc ra ngoài, cũng muốn gọi Tiểu Vương đưa rước, tùy tùy tiện tiện tìm chiếc tắc xi.
Mò thẻ nhớ trong túi quần, giống như củ khoai nóng, nắm trong tay, có nhiệt động nóng rực. Tâm tình Dư Tư Nhạc yên, rồi lại thể con đường này.
"Đến cục cảnh sát." Vừa bước vào tắc xi, Dư Tư Nhạc với lái xe.
Lái xe ngạc nhiên nhìn Dư Tư Nhạc, giờ chín giờ tối, có thể có chuyện gì đến cục cảnh sát?
Lái xe cố ý chuyện phiếm với Dư Tư Nhạc vài câu, đây đều là thói quen đón chờ khách của họ, lúc lái xe, ngẫu nhiên chuyện vài câu với khách, theo thói quen ta liền hỏi muộn như vậy tiểu thư còn đến cục cảnh sát làm gì?
Nhưng từ đầu đến cuối Dư Tư Nhạc vẫn chuyện, giống như nghe thấy, vẫn luôn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mấy lần nhận được câu trả lời, lái xe cũng tiếp tục hỏi.
Xe vượt qua mấy cái ngã tư, cảnh vật trước mặt lại thay đổi lần.
"Ngừng xe ở phía trước." Dư Tư Nhạc .
Lái xe lên tiếng, giẫm chân ga, bánh xe từ từ dừng lại.
có để tiền lẻ trong ví tiền, đột nhiên có lực mạnh bắt lấy tay , suýt chút nữa làm đứng vững mà ngã xuống.
Lái xe nghĩ rằng gặp phải phiền toái gì, giả vờ xuống xe hỗ trợ, nhìn về phía người con trai rồi quát: "Phía trước là cục cảnh sát! Cậu muốn làm gì?"
Dư Tư Nhạc nhíu mày, xoay người, tầm mắt chống lại Dung Húc.
Dung Húc giữ chặt cánh tay buông, quát khẽ: "Em đến đây làm gì?"
Dư Tư Nhạc trả lời, ngược lại với lái xe: "Cảm ơn , chúng tôi quen nhau."
Lái xe nhìn thái độ của hai người, có chút nghi ngờ hỏi vài câu, có lòng tốt nhắc nhở Dư Tư Nhạc, nếu người kia có gây bất lợi gì cho , lớn tiếng gọi cứu mạng, dù sao cách cục cảnh sát xa, những phần tử bên ngoài vòng pháp luật cũng dám thể trong này.
Lái xe khởi động xe, khói xe tạo thành làn sương mù, chiếc xe dần dần xa.
Tầm mắt của Dư Tư Nhạc dừng người Dung Húc, ánh mắt từ từ chuyển sang cánh tay cậu ta nắm chặt tay : "Buông ra."
" hỏi em đến đây làm gì?" Dung Húc thở hổn hển rống to.
Khóe môi Dư Tư Nhạc hơi nhếch lên: "Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đến đây làm gì? Dung Húc, cho dù kế hoạch của cậu có hoàn hảo thế nào, trong đó cũng có kẻ hỏng, cậu nghĩ rằng nhà họ Du chúng tôi dễ dàng bị cậu đối phó vậy sao? Đừng có nằm mơ."
Dư Tư Nhạc vung cánh tay kia, muốn vượt qua cậu ta chạy .
Dung Húc bị chọc giận, hai cánh tay đè lại Dư Tư Nhạc lần nữa, ngăn cản cước bộ của . Trong lòng toát ra ý nghĩ khác, ấy biết! Cái gì ấy cũng biết! Cậu ta nhất định phải ngăn cản .
Dư Tư Nhạc và cậu ta giằng co với nhau, bàn tay trắng mịn đánh về phía Dung Húc, muốn thoát khỏi trói buộc của cậu ta.
Lúc đầu Dung Húc đánh trả lời, những nắm tay này cậu ta đều chịu được.
Dư Tư Nhạc chỉ là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ thân thể yếu ớt, có thể có nhiều sức lực sao?
Nhưng khi quyền của Dư Tư Nhạc cẩn thận đánh trúng ngực Dung Húc, Dung Húc cảm thấy đau đớn, theo phản xa đánh trả lại quyền vào mặt Dư Tư Nhạc.
quyền này với sức lực rất lớn làm bước chân Dư Tư Nhạc lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong chớp mắt khóe môi chảy ra máu tươi, ngã sấp xuống mặt đấu, cái trán đụng vào mặt đất.
Ầm tiếng, rất vang dội trong bóng đêm yên tĩnh.
Dư Tư Nhạc choáng váng đầu hoa mắt, vất vả mới từ mặt đất chống đỡ đứng lên, đầu óc ong ong, cái trán bị đụng chảy máu.
Dư Tư Nhạc muốn đứng lên, nào ngờ chân vừa giơ lên, trọng tâm lại đứng vững té lăn đất.
Trước mắt lập tức đều là màu đen, Dư Tư Nhạc nghĩ rằng trong đêm tối nên thấy lắm, nặng nề chớp chớp mắt mấy lần, trước mắt đều là màu đen.
Dung Húc vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Dư Tư Nhạc "Bị thương nghiêm trọng ? đưa em bệnh viện."
Lỗ tai Dư Tư Nhạc run rẩy, phân biệt được hướng Dung Húc , đưa tay đẩy cậu ta ra "Đừng đụng vào tôi."
Cảnh vật trước mắt từ từ trở nên ràng, qua hai phút, mới khôi phục lại bình thường.
Trong hai phút này, tim của Dư Tư Nhạc đập rộn lên, có loại cảm giác hoang mang khó hiểu.
Dung Húc nghĩ Dư Tư Nhạc bị mình đánh làm cho sợ hãi, xin lỗi.
Dư Tư Nhạc đếm xỉa đến cậu ta, kiếm chế nội tâm sợ hãi, đứng lên về phía cục cảnh sát.
Mấy lần Dung Húc muốn ngăn cản , đều bị đẩy ra.
"Cậu ngăn cản tôi nữa, tôi la lớn lên." Dư Tư Nhạc mặt đối mặt .
Dung Húc từ bỏ ý định ngăn cản .
Đúng lúc có hai người cảnh sát từ trong cục cảnh sát ra, sau khi Dư Tư Nhạc nhìn thấy, chút do dự gọi hai người này đến.
ra hai cảnh sát cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đặc biệt trông thấy cái trán và khóe miệng Dư Tư Nhạc đều mang theo vết thương, , đều lo lắng Dung Húc có ý đồ bất chính thương tổn .
"Hai người làm gì trong này?" Cảnh sát bước nhanh đến hỏi.
Dư Tư Nhạc nổi tiếng ở thành phố C, bởi vì chuyện họp báo, truyền khắp nơi.
Hai cảnh sát đều nhận ra , hơi giật mình. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Dung Húc, cũng thể chứ, đây phải là thái tử gia của tập đoàn Dung thị sao? Buổi tối hai người ở ngoài đường cãi nhau ầm ĩ cái gì?
"Là ta đánh sao?" người cảnh sát hỏi: "Đừng lo, phía trước là cục cảnh sát, nếu là cậu ta động tay, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm giúp ."
Ánh mắt Dư Tư Nhạc khó dò nhìn lướt qua Dung Húc, nghĩ lát, lắc đầu.
" phải cậu ta." lúc sau Dư Tư Nhạc từ từ "Tôi tứ báo án.......Tôi muốn lấy lời khai."
" muốn báo án gì?" Hai cảnh sát phải buồn bực, trời tối còn muốn náo loạn gì?
"Buôn lậu thuốc phiện, ép người hút thuốc phiện." Dư Tư Nhạc chậm rãi .
Dung Húc đứng bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt, nếu phải có hai cảnh sát ở đây, có lẽ cậu ta nhịn được che miệng Dư Tư Nhạc lại, muốn tiếp.
Cậu theo bản năng : " ấy....... ấy giỡn, chúng ta cũng nên thôi."
Cậu ta hoang mang muốn kéo tay Dư Tư Nhạc rời .
Dư Tư Nhạc hất tay cậu ta ra: "Tôi phải giỡn, tôi muốn tố cáo Triệu Tần Lâm quản lý công ty ngôi sao Tiền Nhâm, trong tay tôi có chứng cứ."
Hai cảnh sát đều nghiêm mặc, nhìn sắc mặt Dư Tư Nhạc vô cùng nghiêm túc, giống như cố ý giữ chân đùa giỡn bọn họ.
" cần phải suy nghĩ kỹ, Nếu như cố ý ảnh hưởng tư pháp, bản thân cũng bị tạm giữ cảnh cáo."
"Tôi rất mình làm cái gì." Dư Tư Nhạc gật đầu .
Chuyện hút thuốc phiện này, có liên quan đến công ty ngôi sao. Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài, thanh danh của công ty ngôi sao bị giảm xuống thể nghi ngờ gì. Hơn nữa Dư Tư Nhạc biết mà biết, phần trách nhiệm này cũng .
Dung Húc ngạc nhiên nhìn , lớn tiếng quát: "Dư Tư Nhạc, con mẹ nó em điên rồi sao? Em có biết mình làm cái gì hay ?"
Dư Tư Nhạc chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn cậu ta chớp mắt: "Tôi đương nhiên biết ."
Món quà thứ ba mà ngày mai các người tặng, phải là đưa ra ngoài ánh sáng chuyện công ty ngôi sao hút thuốc phiện sao? Và chuyện Triệu Tần Lâm, Lý Hi Vi cấu kết mưu, phải vì chuyện này sao?"
Dư Tư Nhạc chỉ đánh đòn phủ đầu mà thôi!
Cùng với bị động, bằng chủ động đưa ra. Nếu đợi ngày mai sau khi báo chí đưa tin, người đến cục cảnh sát phải là , mà là Du Lăng Thần!
Lúc này, làm sao tập đoàn Du thị thể có Du Lăng Thần được?
Dư Tư Nhạc lạnh lùng nhìn Dung Húc, cất bước vào cục cảnh sát.
Hai cảnh sát từ trong rung động hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo Dư Tư Nhạc.
Gió lạnh thổi qua, Dung Húc đứng tại chỗ lâu, cả người chưa từng động đậy.
Tại sao? Tại sao ấy vì Du Lăng Thần, thậm chí làm ra hành động như vậy!
... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi Dư Tư Nhạc vào cục cảnh sát, bị chuyển đến phòng thẩm vấn.
Đổi lại hai cảnh sát khác lấy lời khai của .
khi chuyện này bị lộ ra, có ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của tập đoàn Du thị. Nhưng quyền lực nắm trong tay nặng, hay quyền lực nắm trong tay . Bị nhà họ Dung bôi đen, còn mình chủ động thừa nhận, cho dù là ai cũng chọn loại thứ hai.
Dư Tư Nhạc lấy đoạn ghi trong thẻ nhớ, giao cho cục cảnh sát.
Cảnh sát đều nghiêm túc nghe đoạn ghi , lật lại bản án ghi chép lần trước, ngày đó đúng là có đồng nghiệp vào khách sạn kiểm tra phòng, chỉ tiếc có bất kỳ thu hoạch gì.
Từ đoạn ghi này có thể nghe ra được, có lẽ Triệu Tần Lâm bỏ thuốc phiện vào cống thoát nước rồi.
" xin lỗi, Du." Cảnh sát phân tích tình huống vụ án này, hơi có lỗi : "Thời gian của vụ án này trôi qua quá lâu, hơn nữa đoạn ghi chỉ đúng theo phía phiếm diện, bởi vì điểm đáng nghi ngờ thuộc về bị cáo, đoạn ghi này có tác dụng quá lớn."
Dư Tư Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, dường như đoán được trước kết quả là như thế. mặt có chút thất vọng, hết sức lạnh nhạt.
"Tôi còn có nhân chứng."
Người của cục cảnh sát lập tức nghiêm mặt: "Xin hỏi nhân chứng kia bây giờ ở đâu? Chỉ có chứng cứ như vậy là đủ, chúng tôi mới có quyền tìm Triệu Tần Lâm."
"Lúc ra tòa, thân phận nhân chứng có thể giữ bí mật ? ấy là người bị hại trong vụ án này, chịu quá nhiều đau khổ, tôi nghĩ sau khi ấy đứng ra làm chứng, ngược lại bị truyền thông đào gốc đào rễ." Dư Tư Nhạc dừng chút rồi tiếp "Nếu các người có thể đảm bảo thân phận của ấy tiết lộ ra ngoài, tôi có thể cho ấy ra tòa làm chứng."
Có tình huống bảo vệ người làm chứng, cảnh sát cũng làm ra hành động như thế, vì vậy Dư Tư Nhạc đưa ra lời cầu này, đều hợp tình hợp lý.
" có vấn đề." Sau khi cảnh sát cân nhắc vài phút, đáp ứng lời cầu của .
" ấy tên Đặng Tạ Liên, là nữ minh tinh thuộc công ty ngôi sao, từng bị Triệu Tần Lâm dùng thuốc phiện gây hại. Mấy tháng trước được đưa cai nghiện ở nước ngoài, tôi gọi điện cho ấy trở về, sáu giờ sáng mai về nước." Dư Tư Nhạc ra tất cả những tình hình thực tế.
Cảnh sát viên vừa nghe Dư Tư Nhạc trình bày, vừa cẩn thận ghi chép lại.
... ...... ...... ...
Mười hai giờ đêm, Du Lăng Thần thả lỏng thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Sau khi mang vài phần văn kiện vào thư phòng, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Cả ngôi biệt thự yên tĩnh, cửa phòng ngủ khép kín, tối đen như mực có ánh đèn sáng.
Du Lăng Thần nghĩ rằng Dư Tư Nhạc ngủ, cố ý giảm bớt lực bước chân.
Bật đèn cũng là đèn mờ treo tường, để tránh đánh thức Dư Tư Nhạc.
Sau khi ánh sáng chiếu lên, Du Lăng Thần quét mắt nhìn trong phòng, lại phát bóng dáng Dư Tư Nhạc đâu.
có trong biệt thự? Tiểu Nhạc đâu?
Mấy ngày nay công việc quấy rầy Du Lăng Thần thể bớt chút thời gian. Đêm nay sau khi trở về, nhìn thấy bóng dáng người mình , đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Lần trước nghe Dư Tư Nhạc trong điện thoại, thu xếp qua theo dõi vị trí định vị, phải dùng để gạt người, mà tồn tại. Có điều Du Lăng Thần ít khi dùng đến đồ này, bởi vì hành tung của Dư Tư Nhạc, gần như nắm trong lòng bàn tay.
Tay lướt màn hình di động, điều tra bức ảnh vẻ. Bản đồ thành phố C, có chấm đỏ phát sáng, giống như tín hiệu. Du lăng Thần coi vị trí sơ lượt bản đồ, chắc là phía cục cảnh sát thành phố C.
... ...... .....
Khoảng ba giờ sáng, Dư Tư Nhạc mới xong việc ở cục cảnh sát. Sau khi vào cục cảnh sát, điện thoại di động của bị tắt máy, cũng biết Du Lăng Thần gọi điện cho .
"Chi tiết cụ thể chính là như thế, có lẽ các người nên đến chỗ Triệu Tần Lâm điều tra, chừng có thể tìm ra hai bao thuốc phiện." Dư Tư Nhạc đến miệng đắng lưỡi khô, sau khi có người cảnh sát cẩn thận quan sát, đưa cho chai nước khoáng.
Dư Tư Nhạc cũng khách khí, uống ừng ực hai hớp.
"Từ lời khai của , lúc ấy các người biết Triệu Tần Lâm có hành vi phạm tội, lại cố ý biết việc mà báo. Tuy tạo thành tội bao che, nhưng hành vi này vẫn được cảnh sát đồng ý. Nếu lúc ấy các người có thể cung cấp thông tin cho cảnh sát, có lẽ Triệu Tần Lâm ở trong nhà tù rồi." Cảnh sát thu dọn bút giấy, với Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc phủ nhận, nhưng tình hình lúc đó, làm sao bọn họ có thể cho cảnh sát biết? Vậy nghi ngờ gì bôi đen thanh danh công ty ngôi sao.
"Ít ra tại tôi đến tố cáo ta."
Cảnh sát viên nhìn Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc cũng sai, nếu đến báo án, chút manh mối cảnh sát cũng có.
"Nhưng chúng tôi vẫn luôn có nghi ngờ.' Các nhân viên cảnh sát là dễ dàng để đánh lừa người dân, tiếp tục hỏi: "Đoạn ghi này, làm sao lấy được? Tuy chủ động cầu ra, nhưng vụ án này vẫn tồn tại rất nhiều điểm nghi ngờ, chúng tôi cần phải biết ràng."
Dư Tư Nhạc mím môi chặt, dường như muốn đến vấn đề này.
Làm sao cảnh sát nguyện ý bỏ qua manh mối quan trọng này chứ?
"Là Đặng Tạ Liên đưa cho tôi, công ty ngôi sao có rất nhiều nữ minh tinh, đều bị Triệu Tần Lâm hại. Có lẽ ấy muốn tiếp tục là người bị định đoạt, mới có ý nghĩ lấy đoạn ghi này làm chứng cứ." May mắn trước đó Dư Tư Nhạc lấy lời khai của Đặng Tạ Liên, nếu đối với câu hỏi nhân viên cảnh sát, thể trả lời trôi chảy như thế được.
Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt chai nước khoáng, ánh mắt u ám tĩnh mịch.
Lý do này làm cho nhân viên cảnh sát bị kích thích, cuối cùng giải quyết được gì.
"Mấy người theo tôi bắt Triệu Tần Lâm về." sĩ quan cảnh sát với nhân viên cấp dưới, cất bước ra ngoài.
Dư Tư Nhạc thả lỏng người, ngã vào ghế.
Giờ phút này là năm giờ rưỡi rạng sáng, bao lâu nữa, đón ánh bình minh đến.
Du Lăng Thần lái xe đến cục cảnh sát, dựa vào vị trí điện thoại, dạo vòng quanh.
Sắc trời tối mịt từ từ trở nên sáng, cảnh vật che giấu trong bóng đêm cũng dần dần ra.
Cuối cùng xe của Du Lăng Thần dừng ở phía trước cục cảnh sát, hề chuyển động, chấm đỏ vẫn lóe sáng, vị trí trùng hợp với cục cảnh sát.
Ngón tay gõ tay lái, Du Lăng Thần nhìn qua tòa nhà này, trong lòng biết suy nghĩ cái gì.
Sao Tiểu Nhạc có thể vào cục cảnh sát? Chẳng lẽ điện thoại bi mất, sau khi bị người ta nhặt được, đến đây lấy?
Trong đầu Du Lăng Thần lên nhiều khả năng, mở cửa chuẩn bị vào xem.
Chợt có hai cảnh sát trực đêm tới: "Cậu chút xem..... bé này có kỳ quái ? Vụ án qua lâu như vậy mới đến báo án, phải làm cho chúng ta từ xuống dưới bận rộn sao."
"Ít vài lời , điều tra vụ án chính là chuyện chúng ta nên làm. Nếu Du đến báo án, nhìn ra đường đường là quản lý cũng làm ra loại chuyện đó." cảnh sát khác .
Lúc này xe cảnh sát từ xa chạy đến, vài người cảnh sát áp giải người đàn ông xuống xe.
Du Lăng Thần nhận ra người đàn ông mà bọn họ áp giải là Triệu Tần Lâm, tất cả chân tướng việc từ từ trồi lên mặt nước. Đúng lúc Triệu Tần Lâm nhìn thấy Du Lăng Thần, ánh mắt hung ác nhìn về phía bên này.
"Con mẹ nó Du Lăng Thần, mày đừng đắc ý!" ta tưởng rằng Du Lăng Thần đưa việc ra ngoài, tức giận giãy dụa quát.
đám cảnh sát ngăn chặn ta lại, cho ta cơ hội thoát ra ngoài, đưa ta vào cục cảnh sát.
"Du Lăng Thần, con mẹ nó mày đừng vui mừng quá sớm, lát nữa luật sư của tao đến! Đừng tưởng rằng mày có nhân chứng, tao có! Ai thắng ai thua, cho chưa xác định được đâu." Giọng Triệu Tần Lâm quanh quẩn trong hành lang.
Có người cảnh sát thấy ta mắng chửi khó nghe, đưa tay che miệng ta lại, áp giải ta vào phòng thẩm vấn.
Du Lăng Thần gọi viên cảnh sát lại, hỏi thăm: "Có thấy tên là Du Tư Nhạc ?"
Vụ án này được cục cảnh sát coi trọng, huống chi người báo án là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Du thị. Cảnh sát nhận ra người trước mắt là ai, gật đầu : " ở trong phòng kia, tôi dẫn gặp ấy."
... ...... .........
Dư Tư Nhạc đưa tay dụi dụi mắt.
Tầm mắt khi mơ hồ, khi ràng. Vừa rồi lúc ghi lời khai, Dư Tư Nhạc phát thị lực xảy ra vấn đề, nhưng vẫn kiềm chế cũng gì, chỉ có lúc rảnh rỗi, hay tâm tình sợ hãi, từ từ lộ ra, mang theo tất cả thế giới nội tâm của Dư Tư Nhạc.
tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng bị mở ra.
Dư Tư Nhạc vừa nhanh chóng ngồi lại, biểu bộ dáng tự nhiên.
Theo tiếng động nhìn lên, lại mơ mơ hồ hồ, thấy người trước mắt là ai.
"Tiểu Nhạc, em chạy đến cục cảnh sát sao báo cho tiếng?"
Giọng quen thuộc truyền vào tai .
Trong lòng Dư Tư Nhạc xiết chặt, : " hai.... ...."
Bóng đen ngồi vào vị trí phía trước.
Giờ phút này Dư Tư Nhạc như bị cận đến 500 độ, nhìn bất kỳ cái gì cũng đều mơ hồ . khi ngờ sau khi bi đụng đầu, ảnh hưởng đến thị lực, hay là bởi vì nguyên nhân khác.... ....
Vẻ mặt của Dư Tư Nhạc có chút nhầm lẫn: "Em nghĩ đến lời nhà họ Dung món quà thứ ba."
Giọng Du Lăng Thần hơi dừng lại chút, dường như từ trong hành động của Dư Tư Nhạc, đoán ra được những thứ gì.
" gọi điện cho đoàn luật sư, chút nữa bọn họ đến đây."
Dư Tư Nhạc ừ tiếng, trong lòng lại lo lắng. Thị lực hai mắt đột nhiên giảm xuống, làm Dư Tư Nhạc cảm thấy khó hiểu, rất sợ hãi. Nhưng muốn ra chuyện này. cũng biết vì sao, có lẽ chỉ là muốn làm cho hai lo lắng.
Trong lúc mấu chốt này, chuyện của tập đoàn Du thị làm cho hai đủ phiền rồi, muốn lấy việc tư quấy rầy .
" hai, tập đoàn thế nào?" Dư Tư Nhạc hỏi.
Du Lăng Thần sờ đầu "Đừng lo lắng, tập đoàn có , xảy ra chuyện gì. Tuy có vài cổ đông cao cấp rời , nhưng lần này phân tách tạo ảnh hưởng nhiều đối với tập đoàn." Bởi vì trong tay đám người kia, vốn có nhiều quyền hạn. Nếu làm sao có thể dễ dàng bị người nhà họ Dung xúi giục, rời liền rời .
Dư Tư Nhạc tin năng lực của hai, vì vậy cũng tiếp tục hỏi nhiều.
Hôm nay cấp bách nhất là vụ án này giải quyết như thế nào.
Đoàn luật sư nhanh chóng đến, bọn họ có kiến thức chuyên ngành ra sức giúp cho Dư Tư Nhạc, việc dần dần kỳ vọng vào Du Lăng Thần.
Trong chớp mắt cánh cánh cửa mở ra, Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đều nghe cảnh sát bên ngoài bàn tán vụ án này.
Nghe bọn họ , Triệu Tần Lâm cũng tìm luật sư, mình có chứng cứ, trái lại muốn tố cáo Dư Tư Nhạc hãm hại ta, miệng Du Lăng Thần buôn lậu thuốc phiện, là chủ mưu đằng sau vụ bức người khác hút thuốc phiện, chẳng qua ata chỉ bán mạng cống hiến sức lực làm cho người ta.
"Các người hãy nghe tôi , nhà họ Du phải thứ tốt gì! Du Lăng Thần con mẹ nó nổi điên chuyện gì cũng làm, chủ và thợ của ta đều bán mạng lâu như vậy, ta kiếm được nhiều thuận lợi, đảo mắt đá tôi ra, còn có chủ ý đổ những oan ức này lên đầu tôi, có chuyện dễ dàng như thế!" Sau khi Triệu Tần Lân ra khỏi phòng thẩm vấn, còn lải nhải mắng nghười.
Cảnh sát xung quanh đều chán ghét những lơi thô tục của ta, nhiều cảnh sát trừng mắt nhìn.
"Đây chính là món quà thứ ba trong kế hoạch của họ." Tiếng của Dư Tư Nhạc rất hờ hững.
May mắn là đoán trước bước, chiếm được cơ hội, nếu bây giờ bọn họ là bị cáo, mà phải là phía chủ động.
Việc này đừng xem như , nhưng khi khởi tố ra tòa, lại có vai trò quan trọng. Hơn nữa nhiều ngươi thích giữ vai trò chủ đạo, vì vậy phải nắm chắc thời cơ này.
cách thô tục, do Dư Tư Nhạc chủ động ra, vậy người cảnh sát tìm chắc chắn là . Nếu chờ Triệu Tần Lâm ra, vậy Du Lăng Thần trở thành bị cáo, người tình nghi, mà bị hạn chế, nếu nghiêm trọng ngăn chặn liên lạc với bên ngoài, có trường hợp mở phiên tòa trong lúc tạm giam .
Ngăn cản Du Lăng Thần quản lý chuyện của Du thi, chính là mục đích cuối cùng của nhà họ Dung! Cho dù thế nào, Dư Tư Nhạc cũng thể để cho họ thực được kế hoạch.
Hai bên đều giữ bằng chứng.
Lúc này Dư Tư Nhạc cho cảnh sát biết việc buôn lậu thuốc phiện, bứt người hút thuốc phiện và hãm hại nữ minh tinh tham gia bữa tiệc, tất cả đều do Triệu Tần Lâm làm. Mà Triệu Tần Lâm vẫn khiên trì , ta nghe theo Du Lăng Thần phân phó làm việc, nhiều lắm chính là tòng phạm, chủ mưu là người nhà họ Du.
Luật sư hai bên tranh chấp lúc lâu, đều đưa ra kết luận cuối cùng.
Kết quả này, làm náo loạn cả pháp đình.
Trong thời gian này, Dư Tư Nhạc nhìn thấy Lý Hi Vi vào cục cảnh sát mấy lần, sau này Dư Tư Nhạc mới biết được....Đó gọi là nhân chứng, nhưng Lý Hi Vi, và Đặng Tạ Liên cũng đều là người dùng thân phận người bị hại để ra tòa.
Kết hợp với việc đêm đó Dung Húc ngăn cản, có thể đoán được bọn họ muốn tác hợp hai người kia, để đối phó tập đoàn Du thị.
Ba ngày ngắn ngủi, vụ án này huyên náo tất cả mọi người ở thành phố C đều biết. Tin tức báo chí, mạng đều đưa tin. ít phóng viên đào được nhiều tư liệu, tụ họp lại ngồi xổm bên ngài cục cảnh sát, trông thấy ai ra liền chặn lại để hỏi thăm.
Thị lực của Dư Tư Nhạc ngày càng giảm, lúc đường cần chú ý gấp đôi. Có mấy lần suýt chút ngã xuống, đều vịn vào Du Lăng Thần.
còn luôn nhắc nhở , đường phải nhìn mặt đất.
ngày này, chính thức mở phiên tòa.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ngồi chung chiếc xe đến tòa án.
Cảnh vật ngoài cửa sổ ngừng lùi về sau, cảnh vật muôn hình muôn vẻ trong mắt Dư Tư Nhạc, tất cả đều là cảnh sương mù.
" hai." Dư Tư Nhạc giọng .
Du Lăng Thần quay đầu nhìn , im lặng hỏi có chuyện gì.
Môi của Dư Tư Nhạc hơi đóng rồi lại mở, dường như có lời muốn , lại biết mở miệng như thế nào.
" hai, trường học của em có làm cuộc giao lưu dành cho du học sinh, em báo danh rồi." Hai bàn tay gắt gao nắm chặt lại, Dư Tư Nhạc khẩn trương đến mức trán chảy mồ hôi.
khí trầm mặc quái dị.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn , suy nghĩ lâu mới : "Em muốn ?"
Ba chữ này làm cho trái tim Dư Tư Nhạc run lên, suýt chút nữ nghĩ rằng hai đoán được dối.
" hai, có đồng ý hay ?" Dư Tư Nhạc cũng muốn đến nguyên nhân, lặp lại câu hỏi này.
Du Lăng Thần nhàng nắm bả vai , tay vuốt vài sọi tóc bên tai .
Trong khoảng thời gian này có thời gian rảnh chăm sóc cho Dư Tư Nhạc, ra nước ngoài du học, cũng là lựa chọn tồi. Dù sao chuyện của công ty, cũng cần đến giúp đỡ của Dư Tư Nhạc.
"Em suy nghĩ rất lâu rồi?" Du Lăng Thần ra vẻ chấp nhận.
Dư Tư Nhạc cảm thấy chuyện rất khó khăn, may nhờ kỹ thuật diễn xuất tốt, mới bị hai phát khác thường.
"Sau khi vụ án này kết thúc."
" đồng ý." Cuối cùng Du Lăng Thần cũng .
Xe chạy đến bên ngoài tòa án, rất nhiều nhân viên có liên quan đến đông đủ.
Dung Húc và Vinh Diệu Huy cũng đến đây, nghe tòa án giải quyết vụ án nay thế nào.
Tòa án lớn như thế ngồi kín người, luật sư hai bên ngồi vào vị trí của mình. đầu thẩm phán mang theo mái tóc giả màu trắng, ngồi ở phía trước bàn. Ngồi bên cạnh chính là bồi thẩm đoàn, lại nhìn sáng, chính là những người khác đến nghe xử án.
"Có thể mở miên tòa." Thẩm phán .
Tất cả nhân viên đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người, trước hết chuyện là nhóm người Dư Tư Nhạc. Họ thuê luật sư, đều là cao cấp nhấn thành phố C, mỗi câu lộ ra hàm răng trắng tinh đều đâm vào trọng điểm.
"Theo như lời đương của tôi, Triệu Tần Lâm mượn danh nghĩa công ty ngôi sao, ép buộc nữ nghệ sĩ hút thuốc phiện, đưa ra những cầu khác hợp lý. Ở đây có đoạn ghi , tin rằng sau khi mọi người nghe xong, đều hiểu đêm đó trong khách sạn từng tiến hành cuộc giao dịch gì. Xin chú ý lắng nghe khoảng 10 phút 28 giây, từ đoạn tiếng nước chảy, chúng ta có thể suy đoán được sau khi Triệu Tần Lâm nghe tin có cảnh sát đến kiểm tra phòng, vội vã bỏ thuốc phiện vào cống thoát nước, vì vậy có thể thấy được Triệu Tần Lâm đúng là có dùng thuốc phiện."
Luật sư của Triệu Tần Lâm chợt đứng lên, giơ tay : "Phản đối việc đưa ra giả thuyết thiếu suy đoán, điểm thứ nhất, hôm đó sau khi cảnh sát điều tra, cũng có lục soát bất kỳ cái gì về thuốc phiện. Điểm thứ hai, từ đoạn ghi cũng thể nghe ra được người trong cuộc giao dịch cái gì, cho dù là thuốc phiện, những điều này do suy đoán vô lý."
Tình hình đột nhiên nghiêng về phía Triệu Tần Lâm, Triệu Tần Lâm đắc ý nhìn Du Lăng Thần, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Thẩm phán mím môi, hai phút sau : "Phản đối hữu hiệu."
Sau đó, lại là trận chiến võ mồm.
Luật sư hai bên như pháo nổ, tấn công thành trì của đối phương.
Về việc nhân phẩm của Triệu Tần Lâm như thế nào, cùng với trước kia Triệu Tần Lâm phạm phải chuyện hồ đồ gì, đều bị lấy ra lần.
Thông thường luật sư thường dùng hai chiêu, chiêu tình cảm và chiêu nhân phẩm, sau đó từ trong luật pháp tìm được lỗ hỏng, tiến hành công kích.
Người phải cỏ cây ai có thể vô tình, chiêu tình cảm có thể làm cảm động quan tòa, vì mình thể ưu thế. Mà chiêu nhân phẩm, là dùng để chỉ ra những việc sai trái của đối phương, ví dụ như vay tiền trả, có hành vi xấu xa, đối phương là người có chữ tín cao, khi những việc này bị đưa ra, như vậy uy tín của ta bị nghi ngờ, đến lúc đó quan tòa nghi ngờ độ chân thận khi người này chuyện.
Sau khi Dư Tư Nhạc từ chỗ luật sư ra những chuyện này, sắc mặt Triệu Tần Lâm lập tức đen lại.
"Con mẹ nó đừng ăn lung tung, năm trước ông đây và ả kia xảy ra quan hệ, là chuyện cả hài tình nguyện."
Lúc đó truyền thông từng hỏi đến vấn đề này, rất nhiều tạp chí Triệu Tần Lâm dùng tiền giải quyết chuyện này, sau khi ả kia thu được tiền, truy cứu trách nhiệm nữa, còn làm trở ngại cục cảnh sát làm việc, tạm giữ vài ngày để cảnh cáo.
Quan tòa thấy ánh mắt của Triệu Tần Lâm thay đổi, hễ là những người thông thường cũng biết, tòa án nhất định phải để cho quan tòa có ấn tượng tốt nhất, miệng của Triệu Tần Lâm chợt xuất ra nhiều lời thô tục, ấn tượng của quan tòa đối với ta giảm bới nhiều.
"Phản đối luật sư của bên kia ra những chuyện liên quan đến bản án." Luật sư của Triệu Tần Lâm nhấc tay .
"Phản đối hữu hiệu." Thẩm phán lần nữa.
Cục diện bị Triệu Tần Lâm chiếm thượng phong, những căn cứ xác thực trong tay nhóm người Dư Tư Nhạc đủ. Mỗi khi có lỗ thủng, đều bị luật sư đối phương nắm rất chặt.
Luật sư bị bức đến mức phải liên tục đổ mồ hôi lạnh trán, chợt giơ tay lên, xin thẩm phán: "Tôi muốn cho mời nhân chứng."
Thẩm phán nâng mắt lên: "Thông qua."
Đặng Tạ Liên mang cặp kính mắt, đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc rối cố ý che gương mặt của ta. Đầu ta cúi thấp, vì thế người nào nhìn bộ dạng của ta.
"Nhân chứng, có thể chuyện." Thẩm phán hơi ngẩng đầu, nhìn nhân chứng chỗ ngồi Đặng Tạ Liên.
Đặng Tạ Liên rơi vào trong ký ức, bắt đầu kể chi tiết từ lúc bị Triệu Tần Lâm lén lút đổ thuốc phiện đối với , cùng chuyện uy hiếp tham gia bữa tiệc.
Sau khi ra những lời này, rất nhiều người nghe đề kinh hãi, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Tần Lâm, giống như trách cứ Triệu Tần Lâm có hành vi vô sỉ hạ lưu.
Sắc mặt Triệu Tần Lâm rất khó coi.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng cảm thấy vui vẻ, từ trong loạt tranh cãi, nhìn ra được luật sư đối phương rất có chuẩn bị đối với vụ kiện. Tuy có Đặng Tạ Liên làm chứng, có lẽ cũng có tác dụng.
Hai tay Dư Tư Nhạc nắm chặt, khẩn trương đến mức cả người chảy đầy mồ hôi.
Du Lăng Thần phát trong lòng bất an, đưa tay nắm chặt tay , nhàng mở các đầu ngón tay của ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, giống như có thể làm lòng người yên ổn lại, tâm tình khẩn trương của Dư Tư Nhạc từ từ tản .
"Tôi lần nữa......Đương của tôi là người bị ép buộc buôn lậu thuốc phiện, người chủ mưu phía sau là Du Lăng Thần. Từ trong lời của vị nhân chứng này, nhiều lắm chúng ta có thể chứng minh được đương của tôi từng mua bán thuốc phiện, nhưng cũng thể đại biểu cho đương của tôi là chủ mưu, bên dưới xe nghe nhân chứng của tôi trình bày." Luật sư của Triệu Tần Lâm hung ác .
Lý Hi Vi nhanh chóng bị mời lên, ta mở miệng , từng nghe Du Lăng Thần và Triệu Tần Lâm chuyện thông qua điện thoại, còn qua mua bán, bên trong có nhắc đến hai chữ thuốc phiện.
Sau khi nghe ta những lời kia, hai tay Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt lại. Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi mở mắt dối, ràng thể nào có chuyện đó, đều có thể tạo ra cắn vô căn cứ. Nếu phải ngồi trong tòa án, Dư Tư Nhạc muốn mắng chửi bọn họ đảo lộn phải trái.
Ngược lại Du Lăng Thần rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối câu nào.
Luật sư hai bên vẫn biện luật câu tôi câu như cũ, trọn vẹn nửa giờ, vấn đề của bọn họ vẫn quanh quẩn trong đề tài này.
Nhóm người Dư Tư Nhạc rơi vào tình thế bất lợi, lại thêm nữa......Có lẽ bị Triệu Tần Lâm vu khống thành công.
Vinh Diệu Huy đổi ánh mắt đắc ý, giống như tiếng động tuyên bố thắng lợi.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, hung hăng cắn chặt răng.
"Nếu luật sư hai bên có chứng cứ mới, vậy bồi thẩm đoàn có thể ra phán quyết cuối cùng." Thẩm phán ngồi ghế, nghe xong tất cả lời biện luận .
Phía Dư Tư Nhạc có nhiều chứng cứ, bây giờ đến lúc tuyên bố kết quả, khả năng chiếm thất bại 0,8.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đáy lòng Dư Tư Nhạc càng ngày càng cam lòng.... .....
Ngay lúc thẩm phán chuẩn bị chuyện, Đặng Tạ Liên ngồi tòa chợt tháo cặp kính và mũ lưỡi trai xuống, đứng lên .
".... ....Tôi còn chứng cứ mới."
Những lời này của ta, trong chớp mắt làm cho tòa án yên tĩnh lại lần nữa.
Đôi mắt Đặng Tạ Liên hơi đỏ, ta cũng hiểu khi thân phận được đưa ra ánh sáng, từ này về sau ta phải đối mặt với bao nhiêu lời đồn đãi, nhưng ta muốn Triệu Tần Lâm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng muốn em Du thị lâm vào cảnh tranh chấp.
Tuy rằng ta ích kỷ, nhưng cũng hiểu được có ân tất báo.
ta lấy USB trong ví da ra: "Thưa thẩm phám, cái này chính là chứng cứ."
"Trình lên." Thẩm phán .
Lập tức có người lấy USB điều tra đoạn ghi hình, bên trong dĩ nhiên là cảnh mua bán của Triệu Tần Lâm.
"Triệu Tần Lâm dùng thuốc phiện ép buộc chúng tôi, đêm đó ta đến nhà của côi, muốn ép buộc tôi tham gia bữa tiệc, tôi muốn, ta đè tôi lại, cưỡng bức tôi." Giọng của Đặng Tạ Liên mang theo tia run rẩy, có thể nghĩ ta phải dùng tâm tình thế nào khi ra những lời này.
"Đêm đó ta nhận cuộc điện thoại, trong cuộc chuyện này, có thể nghe ra được tiếp xúc trực tiếp với những kẻ buôn ma túy, mà phải bị ép buộc nghe theo lời Du Lăng Thần buôn lậu thuốc phiện.” Đặng Tạ Liên quay đầu nhìn về phía Triệu Tần Lâm, cái nhìn kia tràn đầy hận ý. “ ta ngờ chính là, tôi lại đặt camera quan sát tại nhà. Trước đây tôi vẫn luôn dám đưa đoạn băng ghi hình này ra, là sợ ta đối phó với tôi. Nhưng tại, tôi muốn em tổng giám đốc Du bị người ta hãm hại cách vô duyên vô cớ, nếu phải tổng giám đốc Du kéo tôi từ trong ao đầm này ra, chừng tôi bị giết chết bởi thuốc phiện này rồi.”
phải bất kỳ người nào cũng có dũng khí ra những lời này.
ta xong, những người xung quanh vừa tức giận vừa đồng tình, ánh mắt thiện cảm nhìn chằm chằm vào Triệu Tần Lâm.
Triệu Tần Lâm có nằm mơ cũng ngờ tới lại thua trong tay người phụ nữ tên Đặng Tạ Liên này, mạnh mẽ từ ghế đứng lên, rống to : “Các người đừng nghe ta mò, tôi vô tội! Du Lăng Thần mới là chủ mưu, tôi là tòng phạm.”
Sao có thể phải? Băng ghi hình ghi ràng tất cả.
“Tôi phải… Tôi phải là chủ mưu! Tất cả đều do Du Lăng Thần sai tôi làm.” Triệu Tần Lâm gầm lên.
Trong tòa án, trong chớp mắt tiếng người bàn tán sôi nổi, mắng Triệu Tần Lâm là vô sỉ cầm thú, bằng heo chó. ràng chứng cứ đều bày ra trước mặt, lại chết cũng thừa nhận.
“Ối con mẹ nó, là người cặn bã, bại hoại của xã hội.”
“Ăn mặc dạng chó hình người thế nào? Trong lòng lại là người bằng cầm thú.”
Các loại tiếng chửi rủa vang lên.
Thẩm phán xụ mặt đập bàn, tiếng kêu phiêu lãng vang lên trong tòa án, thanh huyên náo yên tĩnh lại lần nữa.
Đây phải là lần đầu tiên tòa án xử án, căn cứ vào việc vừa rồi, ràng Triệu Tần Lâm vừa ăn cướp vừa la làng “Tiếp theo do bồi thẩm đoàn chúng tôi thảo luận kết quả, tất cả mọi người được làm ồn, nếu tôi lấy coi thường tòa án tố cáo mọi người.
Trái tim của Dư Tư Nhạc treo lơ lững, cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Trong đoạn băng ghi hình kia, Triệu Tần Lâm còn mắng Du Lăng Thần vài câu, ràng cho thấy hai bên cùng nhóm người.
Đặng Tạ Liên ngồi trở lại vị trí, từ này về sau… Có lẽ ta còn mặt mũi nào tồn tại trong làng giải trí nữa, nhưng ta hối hận.
Triệu Tần Lâm sợ tới mức cả ngũ quan đều vặn vẹo, nhiều lần qua ta phải chủ mưu, cuối cùng có lẽ đáy lòng chịu nổi áp lực, đột nhiên nổi cơn điên lên, nhìn về phía quát to: “Con mẹ nó ông gạt tôi, ông … Tôi có chuyện gì, ông Du Lăng Thần nhất định ngồi tù! Con mẹ nó ông chớ lời nào, đều là ông gạt tôi!”
Lý Hi Vi cũng chán chường ngồi tê liệt ghế, lần này ta dự phiên tòa, ý nghĩ muốn đưa thân phận ra ngoài ánh sáng, việc hút thuốc phiện, cùng với ngủ qua đêm, cho dù là chuyện gì, đều đủ để chặt đứt con đường nghệ sĩ của ta.
Nước mắt ta rơi lã chã.
Dư Tư Nhạc nhìn về phía Triệu Tần Lâm quát, ánh mắt chống lại ánh mắt ông cháu Vinh Diệu Huy.
Gương mặt Vinh Diệu Huy bình tĩnh, dường như chịu thua.
quá bao lâu sau, thẩm phán đưa ra kết quả. Triệu Tần Lâm dùng việc buôn lậu thuốc phiện, ép buộc nữ minh tinh làm bán dâm, bị bỏ tù, phán tù chung thân. Sau khi ta bị cục cảnh sát đưa , cả người đều hỏng mất, sau đó bị tiêm mũi thuốc an thần, mới an tĩnh lại.
Lý Hi Vi ngụy tạo chứng cứ hành vi phạm tội, bị phán bỏ tù, nhận thi hành án hơn so với Triệu Tần Lâm, nhưng khi ra tù, sợ là thành hoa tàn ít bướm.
Vụ kiện thắng lợi, phải là người vui mừng. Khóe môi Dư Tư Nhạc nở nụ cười nhạt, gắng gượng qua việc này, sau này tập đoàn Du thị còn gặp trở ngại nữa.
Du Lăng Thần ôm bả vai : “Chúng ta có thể trở về.”
Dư Tư Nhạc ừ tiếng, cất bước ra ngoài.
Lúc này Đặng Tạ Liên qua bên cạnh bọn họ.
Dư Tư Nhạc : “Cảm ơn .”
Nếu như phải cuối cùng Đặng Tạ Liên chịu xuất bất ngờ, có lẽ trận này bọn họ thắng được.
“ có gì phải cảm ơn đâu Du.” Sau khi Đặng Tạ Liên cai nghiện, dường như thay da đổi thịt, cả người tràn đầy tinh thần hơn nhiều so với trước kia: “Nếu người cảm ơn, phải là tôi. Nếu có các người… Có lẽ tôi…”
“Cần phải cảm ơn .” Dư Tư Nhạc cười .
Đặng Tạ Liên cũng nở nụ cười, nhưng mà nụ cười tươi này xóa sạch nỗi khổ trong lòng: “Tôi cũng hận Triệu Tần Lâm, là ta kéo tôi vào vực sâu của tội ác.”
Vì vậy đưa ra đoạn băng ghi hình này, ấy cũng tồn tại tâm lý muốn trả thù.
“Nếu muốn tiếp tục lăn lộn ở trong Làng giải trí, công ty ngôi sao bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ”, Du Lăng Thần hâm mộ tác phong của Đặng Tạ Liên, ít ra vừa rồi biểu của ta, đáng giá để bên phô trương.
Đặng Tạ Liên lắc đầu, đeo kính lên : “Tôi muốn lăn lộn nữa, sau khi trải qua rất nhiều thứ, tôi nhìn thấu. Tôi định sau này định cư ở nước ngoài, nếu có việc gì ngoài ý muốn, trở lại.”
ta còn mặt mũi nào ở trong nước, cho dù đến chỗ nào, cũng bị người khác nhận ra, ta nghĩ đến chuyện trong quá khứ. ta muốn sống trong bóng ma, đổi mới hoàn cảnh, quên tốt hơn. Hơn nữa mấy tháng qua, sống ở nước ngoài rất tốt, có thói quen sinh sống ở đó.
Dư Tư Nhạc và Đặng Tạ Liên chuyện vài câu, cuối cùng mỗi người ngã.
Sắc mặt Vinh Diệu Huy có thể so với đáy nồi, lúc ngang qua bên cạnh bọn họ, hừ lạnh hai tiếng.
Khóe miệng Du Lăng Thần nhếch lên nụ cười trào phúng: “Vinh Diệu Huy, chiêu của ông dùng hết rồi, sau này đến lượt tôi phản kích.”
Du Lăng Thần trước nay phải là loại người bấm bụng chịu đựng, Vinh Diệu Huy có can đảm đối phó , vậy trả lại gấp mười lần.
“Cậu nghĩ rằng tôi sợ cậu sao? Du Lăng Thần.” Khóe môi Vinh Diệu Huy cũng chứa ý cười.
Chỉ có điều Dư Tư Nhạc nhìn thấy, dường như nụ cười tươi của ông ta chống đỡ mạnh mẽ.
Dung Húc chán ngán thất vọng, ngẩng cao đầu, dám nhìn Dư Tư Nhạc.
“Chúng ta chờ xem.” Du Lăng Thần vỗ vỗ vai Dư Tư Nhạc, hai người cùng ra khỏi tòa án.
Tiểu Vương lái xe ngừng bên ngoài, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cùng ngồi vào trong xe. Về phần công việc phía sau, tất cả đều giao cho đoàn luật sư làm, cũng cần Du Lăng Thần ra mặt.
Thị lực của Dư Tư Nhạc có vấn đề, là vấn đề lớn đối với .
Vì muốn trai lo lắng, ít nhất Dư Tư Nhạc giấu Du Lăng Thần trong khoảng thời gian này, sau đó lại cho biết.
Thời gian gần đến bữa trưa, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đến nhà hàng ăn bữa, sau đó cho biết, mấy ngày này được nghỉ ngơi, muốn trở về biệt thự ngủ giấc.
Chuyện bảy năm trước, cũng có thể gắng gượng cho qua, tự nhiên dấy lên phong ba.
………..
Dư Tư Nhạc vừa bước vào cửa biệt thự, cả người như rút hết khí lực, lưng dựa vào cửa phòng, vô lực dựa vào cửa.
cánh cửa ngăn cách hai người, cách cánh cửa, Dư Tư Nhạc còn có thể nghe được tiếng trai và Tiểu Vương ở bên ngoài.
Tiếng bước chân dần dần xa, sau đó có tiếng khởi động xe.
Trước mắt mơ hồ , thị lực của ngày càng bằng như trước, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. có cảm giác nguy hiểm, có trai bên cạnh, cảm giác sợ hãi ngày càng tăng vọt.
Dư Tư Nhạc cố gắng ổn định lại tâm tình, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trịnh Thiểu Hoa.
“Alo… Trịnh.” Sau khi điện thoại được kết nối, lực Dư Tư Nhạc cầm điện thoại di động ngày càng gấp.
Trịnh Thiểu Hoa nghe tiếng có vẻ khác thường, hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Thiểu Hoa hỏi cái khác, thứ nhất là hỏi xảy ra chuyện gì, cho thấy đoán được Dư Tư Nhạc nhất định có chuyện thể tự giải quyết được, muốn tìm giúp đỡ từ .
“ có thể giúp em tìm phần tài liệu du học nước ngoài, em muốn du học…”
Trịnh Thiểu Hoa nhàng nhíu mày: “ yên lành lại ra nước ngoài làm cái gì? Sau này trai em chăm sóc, thành tích của em tốt hay xấu, có gì khác biệt sao?”
Trong giọng Dư Tư Nhạc, dường như có việc khó , ấp úng có cách nào mở miệng được.
Trịnh Thiểu Hoa phát giác ra được, : “Tiểu Nhạc, em với , sao giúp em được? Em gọi điện thoại cho , phải muốn quyết định sao?”
Suy nghĩ lâu, cuối cùng Dư Tư Nhạc cũng ra: “ Trịnh, thị lực mắt em chợt giảm xuống, bắt đầu từ ngày ở cục cảnh sát về, vẫn chuyển biến xấu, đến bây giờ em chỉ có thể nhìn thấy trước mắt mình với khoảng cách mét, nhưng lại rất mơ hồ.”
Loại cảm giác này, khác gì với việc mò mẫm. Có lẽ qua thời gian nữa, trước mắt Dư Tư Nhạc chỉ là cảnh mơ hồ, chừng là màu đen.
Trịnh Thiểu Hoa yên lặng vài phút, trong giọng mang theo vẻ khiếp sợ: “Em với Du thiếu chưa?”
“Em chưa .” Dư Tư Nhạc nhàng lắc đầu: “Em muốn hai lo lắng, ấy vì chuyện tập đoàn Du thị, hao tổn nhiều tâm trí rồi.”
Trịnh Thiểu Hoa dựa theo những lời Dư Tư Nhạc , sắp xếp cùng chỗ, lập tức hiểu ra ý của .
“Em muốn mượn việc ra nước ngoài, để sắp xếp điều trị cho em?” Đây gọi là càng sâu sắc giấu diếm càng nhiều? Từ vụ án thuốc phiện, đến nay là ba ngày rồi, ba ngày này, Dư Tư Nhạc vẫn giấu diếm chuyện này! Nhưng lại giấu được hai mắt của Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc có phản bác, đúng là nghĩ như vậy.
“ là bé ngốc.” Trịnh Thiểu Hoa nhàng , lời trách móc nên lời, dù sao lựa chọn làm như thế nào, là do Dư Tư Nhạc.
“ liên lạc với trường học ở nước ngoài, cố gắng giấu chuyện này giúp em. Nhưng em cũng đừng quá coi thường, có chuyện gì phải lập tức liên lạc với .” Trịnh Thiểu Hoa dặn dò rất nhiều.
Dư Tư Nhạc chăm chú lắng nghe: “Cảm ơn , Trịnh.”
“Em gọi tiếng ‘ Trịnh’, đương nhiên thể bỏ mặc em. Em định ngày nào rời ? Bệnh về mắt thường phát triển nhanh hơn, đề nghị em mau chóng trị liệu, ngộ nhỡ chậm trễ nhiều thời gian…” Trịnh Thiểu Hoa rất nhiều tri thức nghề nghiệp, giảng cho Dư Tư Nhạc nghe.
Dư Tư Nhạc rất yên tĩnh, có cắt đứt, cuối cùng ra câu: “ Trịnh, cảm thấy ngày nào tốt?”
“Ngày mai.” Trịnh Thiểu Hoa .
Dư Tư Nhạc im lặng.
“Tiểu Nhạc, em chậm trễ rất nhiều thời gian rồi.”
“Được, em đồng ý.” Dư Tư Nhạc “Em bàn bạc với trai.”
“Vậy chờ bản chấp nhận học, gửi qua cho em. Trước kia ở nước ngoài có quen vài bạn tốt, gọi họ giúp đỡ có vấn đề gì.”
Trịnh Thiểu Hoa xử lý công việc với hiệu suất rất cao, trước kia khi du học ở nước ngoài, giao thiệp vẫn còn, sắp xếp cũng dễ dàng.
Cũng lâu, bên kia liền gửi bản fax, bảng biểu trường học nắm trong tay.
Họ cũng phải học, làm như vậy để lấy cái cớ, tạm thời giấu Du Lăng Thần, ngược lại trị liệu bệnh về mắt. Vì vậy trình tự có thể đơn giản nhiều, mục đích làm cho Du Lăng Thần tin đây là việc .
Sau khi Trịnh Thiểu Hoa gửi bảng kê trường học đến, mở mí mắt Dư Tư Nhạc lên kiểm tra.
Từ mắt thường nhìn thấy, cũng phát vấn đề gì, nhưng thị lực đúng là giảm xuống.
“Ngày mai sau khi em vào sân bay, đừng nóng vội lên máy bay, ở bên ngoài chờ, sắp xếp người đến đón em.”
“Dạ, Trịnh.” Dư Tư Nhạc .
Từ trong miệng Dư Tư Nhạc, Trịnh Thiểu Hoa biết được đêm đó sau khi bị ngã, thị lực mới biến thành như vậy, vì vậy suy đoán ảnh hưởng đến bộ não, là nguyên nhân phát sinh ra bệnh. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, trước mắt chỉ là suy đoán, thể chứng thực được.
Trước khi , Trịnh Thiểu Hoa với Dư Tư Nhạc, dặn dò đường phải cẩn thận, đừng ngã nữa.
nhanh chóng hẹn với chuyên gia về mắt, cố gắng tụ họp vài người lại, cùng bàn bạc về chuyện hai mắt Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc gật đầu với ta, ý bảo biết.
Last edited by a moderator: 3/6/16