1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    2. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :v
      Last edited: 13/5/16
      ly sắc, velvety_crystal_rose, huyendo3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77

      Du Lăng Thần đến, khiến cho rất nhiều người làm việc chú ý.

      Sau khi đạo diễn Vệ trông thấy , cũng gật đầu với , xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục nhìn vào màn hình, chăm chú nắm bắt tình hình ảnh.

      Kỹ thuật diễn xuất của Dư Tư Nhạc và Thích Nghi Thụy xuất sắc, sau khi tiến vào cảnh quay, bình thường hỏng việc.

      xong lời kịch bản cuối cùng, cảnh diễn này kết thúc.

      " hai, đến rồi?" Dư Tư Nhạc vội vàng đến bên cạnh .

      Du Lăng Thần xoa xoa cái trán : "Đến thăm em chút."

      Dư Tư Nhạc vui vẻ nở nụ cười.

      Đạo diễn Vệ cũng xử lý xong cảnh quay phi, về phía này: "Tổng giám đốc Du, lâu quá gặp".

      Du Lăng Thần quét mắt qua ông ta, nhìn về phía Thích Nghị Thụy đứng phía sau ông ta cách đó xa, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

      " phải bộ này chiếu TV trước đó sao? Đạo diễn Vệ thu xếp như thế nào?", Du Lăng Thần vừa tán gẫn với ông ta, vừa quan sát Thích Nghi Thụy đứng nơi xa dường như mưu tính cái gì.

      Vệ Đạo nghiêm túc trả lời: 'Nửa tháng nửa chiếu rồi."

      Du Lăng Thần tùy ý ừ tiếng, dường như cũng quá quan tâm.

      Đạo diễn Vệ là người thông minh, chẳng lẽ lại nhìn ra Du Lăng Thần chỉ giả vờ đến tuần tra công việc, đến thăm em của sao? trêu ghẹo : "Tổng giám đốc Du, thấy Tiểu Nhạc rồi yên tâm ? Tôi cũng có ngược đãi thiên kim tiểu thư của cậu, đúng Tiểu Nhạc?"

      "Đúng vậy, đạo diễn Vệ là người gần gũi thân thiết, lòng chăm sóc đối đãi những diễn viên nhưng tụi em gấp đôi so với những người khác......." Dư Tư Nhạc ngừng, lời ra miệng, mắt cũng cười híp mắt.

      Du Lăng Thần bất đắc dĩ giật giật khóe môi: "Mới thời gian lâu, em thay đổi vị trí, liên hợp với đạo diễn Vệ đả kích hai em phải ?"

      Nhìn lời đùa, đạo diễn Vệ dám khinh thường, vội vàng : " đùa, người nào mà biết Du và Du thiếu luôn là em thân thiết nhất, Du vậy thôi, ra lúc gặp nguy hiểm, ấy chọn người nào, người ngu ngốc cũng đều hiểu."

      Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, dường như nhớ tới chuyện của người nào đó, sau đó phủ nhận lời đạo diễn Vệ .

      Lần trước khi gặp chuyện nguy hiể, phải Dư Tư Nhạc vì mà ngăn cản viên đạn sao?

      Dư Tư Nhạc duy trì im lặng chuyện.

      người đâm đầu tới, người ta dính đầy mồ hôi, với đạo diễn Vệ: "Đạo diễn, tất cả bối cảnh chuẩn bị xong, cảnh diễn cuối có thể bắt đầu."

      " thôi! Lập tức bắt đầu." Đạo diễn Vệ .

      Đạo diễn Vệ liên tục đợi lát nữa rồi tán gẫu tiếp, liền vội vàng về phía trước máy quay phim.

      " hai, em quay phim rồi." Dư Tư Nhạc nhìn .

      Đôi mắt Du Lăng Thần tĩnh mịch khó dò, : " thôi, tìm ghế ngồi xuống chờ em."

      Dư Tư Nhạc nhanh chóng chạy về phía bối cảnh, cảnh diễn này vẫn cùng hợp tác với Thích Nghi Thụy.

      Từ lúc Du Lăng Thần vào cửa chính trường quay, Thích Nghi Thụy vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của , dù sao người kia là Boss của tập đoàn Du thị, ai dám ta muốn biết? Hơn nữa chỉ cần tiến thêm bậc quan hệ với , cho dù là xả giao bình thường, sau này ở trong Làng Giải Trí cũng có chỗ tốt hơn để phát triển.

      Dường như cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, Du Lăng Thần ngồi ở ghế, hơi giương mắt nhìn.

      Cái nhìn kia rét lạnh thấu xương, giống như từng trận gió lạnh thổi vào mặt, vừa lạnh lẽo vừa vô cùng có sức uy hiếp.

      Thích Nghi Thụy bị ánh mắt này nhìn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng chợt chuyển động, thần khí lộ ra vẻ sợ hãi.

      Đạo diễn Vệ hô to tiếng "các"

      Tất cả nhân viên đều dừng công việc trong tay.

      Dư Tư Nhạc cũng buồn bực nhìn Thích Nghi Thụy, ràng vừa rồi bề ngoài Thích Nghi Thụy có chỗ đúng.

      "Thích Nghi Thụy, cậu nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần chút." Đạo diễn Vệ hài lòng nhíu mày.

      Nhưng con người phải thánh nhân, ai mà chưa từng như thế? Vệ Đạo vì khuyết điểm lần đầu, mà truy cứu sai lầm của người nào, hơn nữa đối với biểu trước đây của Thích Nghi Thụy, lần này có lẽ là lần phân tâm ngoài ý muốn.

      "Cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định tập trung tinh thần ." Thích Nghi Thụy xin lỗi, vùng nghi hoặc nhìn hai mắt Du Lăng Thần.

      Giờ phút này, ánh mắt Du Lăng Thần khôi phục lại bình thường.

      Nhưng Thích Nghị Thụy lại rất hiểu , ánh mắt lúc nãy của Du Lăng Thần nhìn ta, tràn đầy địch ý.

      Đạo diễn Vệ vừa hô tiếng, mỗi người đều vào vị trí công việc riêng, chuẩn bị quay phim.

      Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhập vai, mỗi khi đối mặt với màn ảnh, dường như đều thay đổi thành người khác, có cảm giác kết hợp với nhân vật trong kịch bản hoàn mỹ, biểu ra ngoài vô cùng chân thực.

      Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn , ánh mắt hơi có ý cười, tự nhiên duy chuyển đến bên người Thích Nghi Thụy.

      Ánh mắt này vẫn đúng , cảm giác lạnh lùng khiến người ta thể bỏ qua được. Thích Nghi Thụy cảm thấy lỗ chân lông to ra, toàn bộ da gà đều nổi lên. Trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ ta đắc tội Du Lăng Thần từ khi nào, mà ta lại biết?

      ta vô ý thức tìm kiếm ánh mắt, gương mặt quay về phía Du Lăng Thầ, tầm mắt chống lại .

      Hành động này của ra, lập tức khiến cho Đạo diễn Vệ khiển trách: "Thích Nghi Thụy, cậu nhìn cái gì?"

      Lúc này Thích Nghi Thụy mới hoàn hồn, cảm giác thoát ra trừ trong bộ phim.

      ta bối rối lắc đầu, lại : "Đạo diễn, thực xin lỗi.... ..."

      ta lén nhìn cái lều phía xa, tuy bề ngoài Du Lăng Thần quan tâm tới, dường như vừa rồi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người khác phải của .

      "Đừng xin lỗi với tôi nữa, đừng bởi vì sai lầm của cậu, mà để cho mấy chục người nhân viên phải quay quay lại nữa." Đạo diễn Vệ vừa phân phó người xóa bỏ cảnh quay, giọng vui, vẻ mặt khó coi : "Tiếp tục quay lại."

      Tất cả mọi người đều ủ rũ thở dài, sau đó lại bắt đầu lượt quay phim mới.

      Dư Tư Nhạc có cảm giác nhìn về phía trai.

      Đều lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, trong lòng Thích Nghi Thụy càng sợ , càng trúng kế của Du Lăng Thần.

      Mấy lần tiếp theo, mỗi lần Thích Nghị Thụy phạm sai lầm, đều tuyên bố chấm dứt.

      Vệ Hâm tức giận đến bốc khói đầy mình, bình thường quay phim chỉ có lần, hôm nay quay quay lại dưới mười lần!

      Ánh mắt ông ta nhìn Thích Nghi Thụy, như muốn ăn tươi nuốt sống.

      Lúc này Du Lăng Thần động thân, từ ghế đứng lên, về phía Vệ Hâm: "Đạo diễn Vệ, đây là nam chính số ông tìm đó sao? Hành động như.... ...."

      Nửa câu sau còn chưa hết, mọi người đều hiểu lời này có ý gì.

      Dư Tư Nhạc ngạc nhiên chuyển động hai mắt, dường như hiểu hành động này của trai là có ý gì.

      Mặt Thích Nghi Thụy tái mét còn chút máu, vừa rồi nếu phải Du Lăng Thần cố ý càn rỡ với ta, ta quay quay lại nhiều lần như thế.

      ta tuyệt đối là người có thực lực.... ....

      mặt đạo diễn Vệ hơi ngượng ngùng, chuyện cũng ảnh hưởng: "Có lẽ là do tâm trạng của Thích Nghi Thụy tốt, kỹ thuật diễn xuất của cậu ta rất tốt."

      Đạo diễn Vệ giúp Thích Nghi Thụy, người này ông ta luôn muốn tìm, đương nhiên ông ta tin tưởng thực lực của đối phương như thế nào.

      Du Lăng Thần lạnh lùng nhếch môi: "Đạo diễn Vệ, ông cần tốt cho cậu ta, tôi tin tưởng vào ánh mắt của tôi hơn."

      Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lùng đáng sợ, lúc nhìn chằm chằm vào Thích Nghi Thụy, tỏ ra mười phần uy hiếp.

      Thích Nghi Thụy nắm chặt nắm đấm, trong lòng tức giận chịu được. Vừa rồi ràng là Du Lăng Thần khiến ta mắc phạm sai lầm, nhưng bây giờ lại là người giả vờ như có việc gì, làm ra vẻ muốn ta phải chịu trách nhiệm đến cùng, ah ta chưa từng gặp qua người nào vô sỉ như thế!

      "Dựa theo quay quay lại của cậu ta như thế, tiến độ của bộ phim này kéo dài trong thời gian bao lâu? Đạo diễn Vệ, cái tôi muốn chính là hiệu suất công việc và chất lượng, nếu cậu ta làm được, tôi lấy tiền mời cậu ta làm cái gì?" Đáy mắt Du Lăng Thần ra ánh sáng lạnh.

      Phàm là người quen của Du Lăng Thần, đều hiểu đây chính là ý thanh lý người của .

      Đạo diễn Vệ còn muốn khuyên mấy câu, đỡ cho Thích Nghi Thụy.

      Nhưng Du Lăng Thần lại mở miệng cắt đứt lời ông ta trước: "Cảnh quay này, tôi tìm người diễn lại lần nữa."

      Những lời này đại biểu cho ý gì........Người nào cũng đều hiểu.

      Hai mắt Thích Nghi Thụy đỏ lên, muốn tại sao phải như thế.

      Du Lăng Thần khiêu khích nhìn ta cái, cũng lên tiếng.

      Có lẽ phát phẫn nộ giữa hai người ngày càng cao, vài nhân viên nắm chặt tay Thích Nghi Thụy, kéo ta ra xa.

      Bộ phim vừa mới quay, lúc này thay đổi người, cũng có ảnh hưởng gì. Về phía truyền thông khó có vẻ thuyết phục hơn, vì sáng nay tin tức nam chính được công bố ra ngoài là Thích Nghi Thụy, giữa đường đổi người, khó tránh khỏi phải giải thích lần.

      "Tổng giám đốc Du, cậu muốn tìm ai đến diễn?" đạo diễn Vệ trừ bỏ thở dài ra, cũng làm được những thứ khác.

      Du Lăng Thần liếc mắt nhìn Dư Tư Nhạc, tạm thời trả lời câu hỏi của ông ta, : "Kịch bản bộ phim ở đâu? Cho tôi xem chút."

      Đạo diễn Vệ cầm lấy quyển sách bàn, đưa cho Du Lăng Thần: "Tổng cộng có mười tám tập, lúc này vừa mới bắt đầu."

      Du Lăng Thần gật gật đầu, mở kịch bản ra xem.

      Ngay trang mười sáu, Du Lăng Thần nhìn thấy "nụ hôn kích tình", đôi mắt lóe lên ý cười: "Lúc quay phim, là hôn hay hôn giả?"

      Dường như ngờ Boss hỏi chuyện này, đạo diễn Vệ sửng sốt, trả lời: "Bình thường cảnh này là hôn giả, nhưng vì để cho phim càng như , tôi đề nghị diễn giả thành !"

      Bốn chữ cuối cùng khắc sâu vào đầu Du Lăng Thần, ánh mắt chuyển sang Dư Tư Nhạc đứng bên cạnh, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ hồng của .

      Chỗ thuộc về , sao có thể để người khác chạm vào?

      "Diễn sao?" Du Lăng Thần vừa đọc kịch bản, vừa hỏi.

      Vấn đề hỏi, rất kỳ lạ, làm Vệ Hâm trở tay kịp.

      "Diễn chỉ là làm dáng chút, chỗ quan trọng nhất được che chắn, có thể xuất màn ảnh là được."

      Trong lòng Du Lăng Thần có thêm hiểu biết mới về đoàn làm phim.... .....

      "Tổng giám đốc Du, việc này có vấn đề gì ?" Người nào quay phim, so sánh nhiều như vậy sao? Huống chi trong lúc quay phim, khó tránh việc va chạm.

      " có vấn đề gì." Du Lăng Thần bình tĩnh phun ra những lời này, đôi mắt lóe lên, : "Bộ phim này, tôi diễn."

      Cái gì? Những lời này làm cho tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.

      Hôm nay tổng giám đốc Du lạ, chuyện kỳ lạ, hành động kỳ lạ, làm ra những quyết định cũng rất kỳ lạ!

      Dư Tư Nhạc kéo kéo góc áo , trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, giọng hỏi: " hai, làm cái quỷ gì vậy?"

      "Đột nhiên có hứng thú đối với việc quay phim." Du Lăng Thần từ trong ra ngoài nhìn ra hỉ nộ.

      Dư Tư Nhạc mấp máy môi, kết nối những lời Du Lăng Thần lại. Đầu tiên là hỏi hôn hay hôn giả, sau đó là cảnh diễn, bây giờ còn tự mình quay phim? Chẳng lẽ hai cảm thấy hứng thú đôi với ảnh diễn hôn môi, mới muốn nhận kịch bản bộ phim này?

      Suy nghĩ của Dư Tư Nhạc lệch quỹ đạo.

      Đạo diễn Vệ khó xử nhìn , dường như dám tin.

      "Tổng giám đốc Du, quay phim cần thời gian rất lâu.... ..."

      Tôi dành ra nhiều thời gian." Giọng Du Lăng Thần tràn đầy kiên quyết, như có bất cứ chuyện gì làm dao động.

      "Nhưng kỹ thuật diễn xuất....." Đạo diễn Vệ rất do dự, tuy Du Lăng Thần là ông chủ lớn, nhưng thể vì chuyện riêng tư, bỏ chạy đến tổ quay phim, quay phim là quay phim.

      Du Lăng Thần chậm rãi đến: "Chúng ta có thể thử lần, nam chính trong kịch bản là người kiêu ngạo, có máu lạnh.... ..."

      Dư Tư Nhạc và đạo diễn Vệ đều hiểu, trong thự tế Du Lăng Thần phải là người như thế sao? Có ai có thể hiểu người có tính cách như chứ?"

      " hai, chỉ là đóng phim......" Dư Tư Nhạc cũng muốn khuyên ý đồ của .

      Du Lăng Thần lắc đầu : "Em cho rằng có thể làm khó được sao?"

      Mỗi ngày đều đọ sức trong giới thương mại, nếu ngay cả bản thân và bên ngoài đều khống chế được, Du thị sớm suy tàn rồi.

      Dư Tư Nhạc chợt hiểu được ý của hai, lo lắng nữa.

      Đạo diễn Vệ : "Chúng ta đến đó thử lần."

      Tất cả nhân viên chuẩn bị trở lại công việc lần nữa.

      Thợ trang điểm hóa trang cho Du Lăng Thần, sau đó đó chuẩn bị tốt các công việc.

      Đạo diễn Vệ hô "quay phim", máy quay phim nhắm ngay người trong cảnh quay.

      Phong thái của Du Lăng Thần đều xuất phát từ bản thân, bề ngoài của có nhiều thay đổi, nhưng từ đôi mắt kia, có thể nhìn ra được.

      Đôi mày kiếm hơi nhăn lại, ánh mắt lãnh liệt này, cho những người khác biết, khó chịu đến mức nào.

      Diễn xuất của Du Lăng Thần khác hơn so với Thích Nghi Thụy, Du Lăng Thần biểu tính cách nhân vật ra bên ngoài nhìn tốt hơn.

      cảnh diễn vừa kết thúc, hành động của Du Lăng Thần được mọi người tán thành.

      "Tôi phối hợp thời gian quay phim với mọi người, cần quá bận tâm về phần tôi."

      Có thể bận tâm sao? Vị này chính là Boss! Là Boss đó!

      Màn đêm sắp buông xuống, mọi người ở lại trong lều, thảo luận rất nhiều về bộ phim.

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần lẳng lặng nghe, sau khi bàn bạc xong, sắc trời hoàn toàn tối đen.

      "Có thời gian tôi luyện tập lời thoại với Tiểu Nhạc, hôm nay nhiều như vậy, những chuyện khác hôm nào sau." Du Lăng Thần đứng lên .

      " thôi, dù sao từ nay về sau còn nhiều thời gian làm việc." Vệ Hâm .

      Sau đó, Du Lăng Thần nắm tay rời .

      Hai bên đường sáng đèn, ánh sáng chiếu trong đêm, lờ mờ, tầm mắt cũng nhìn xung quanh.

      Vừa ra khỏi Studio, lúc sắp lên xe, Dư Tư Nhạc chợt ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần, trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: " hai, em nhìn thấy dùng ánh mắt uy hiếp Thích Nghi Thụy."

      Du Lăng Thần hơi nhếch môi, như muốn , thấy thế nào?

      " hai, phải vì ghen, nên mới cố ý đuổi Thích Nghi Thụy chứ?" Dư Tư Nhạc ra suy nghĩ trong đầu, vừa vừa chuyện: "Còn việc quay phim.... .....Nguyên nhân nhận quay phim, chính là cái này sao?"

      mới tin hai vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với việc đóng phim, đặc biệt là loại kịch bản này.

      Huống chi ban ngày hai bận rộn như thế, sao có thể phí nhiều công sức dành thời gian tham gia quay phim? Vì vậy nguyên nhân chính nhất định thoát khỏi liên quan với .

      Du Lăng Thần có phủ nhận, ngón tay đặt lên đôi môi đỏ hồng của Dư Tư Nhạc: "Nơi này vốn thuộc về , chẳng lẽ em quên rồi sao?"

      Nếu Tiểu Nhạc thích quay phim, vậy toàn thành cho . Nếu dễ dàng tha thứ có nam diễn viên mượn lý do quay phim để tiếp cận Tiểu Nhạc, vậy quay phim với , làm nam chính đóng phim với .

      Tuy Du Lăng Thần ra ý định này, nhưng Dư Tư Nhạc vẫn cảm nhận được tính bá đạo chiếm hữu của .

      Trong lúc nhất thời quên chuyện,

      Đôi mắt của Dư Tư Nhạc rất sáng, như lên tiềng hơi nước, sáng lấp lánh có hồn.

      Yết hầu Du Lăng Thần căng thẳng, cúi xuống, cánh môi rơi xuống môi , nhàng chạm vào, sau đó giống như chưa thỏa mãn, ngón tay dài nắm lấy cằm , hôn môi, khó mà diễn tả được tính bá đạo.

      Đầu lưỡi của Du Lăng Thần quét qua ngõ ngách trong miệng , giống như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Dư Tư Nhạc sững sờ tại chỗ, trong đầu nổ tung, bị hôn đến thở nổi.

      chợt nhớ đến đây là nơi công cộng, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ? Dư Tư Nhạc gấp gáp muốn đẩy Du Lăng Thần ra, nhưng phản khán của có tác dụng nào đối với Du Lăng Thần,


      Đúng lúc này, ở chỗ xa vang lên tiếng "rắc", dường như có vật gì đó rớt xuống.

      Dư Tư Nhạc nghĩ là ngọn đèn, cũng chú ý. Mà Du Lăng Thần đưa lưng về phía chỗ kia, càng nhìn thấy.

      Cánh môi vừa tách ra, hai người thở hổn hễn, Dư Tư Nhạc nhịn được : " hai, hôn môi cũng phải tùy trường hợp."

      Trời ơi! Cũng may vừa rồi có ai ngang qua nơi này, nếu hai đều mất hết mặt mũi.

      Du Lăng Thần nhìn đôi môi đỏ hồng của , hơi sưng đỏ, rất hài lòng với kiệt tác của mình.

      "Nhìn thấy nhìn thấy." Dù sao chuyện giữa bọn họ, cũng thể che giấu cả đời, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài thôi.

      Dư Tư Nhạc có chỗ hiểu, hung hăng trừng mắt nhìn , ngồi vào trong xe.

      Du Lăng Thần thản nhiên nhìn cái, ngồi vào vị trí lái xe, hai người liền trở về biệt thự.

      ... ...... ......

      Du Lăng Thần đúng là được làm được, mỗi buổi sáng cố gắng xử lý xong chuyện mua bán, buổi chiều đến đoán làm phim để quay phim.

      hai làm bạn, lúc đến Studio, Dư Tư Nhạc luôn làm bạn với .

      Sau khi tan học, Dư Tư Nhạc ra ngoài.

      Đột nhiên có hai người cản đường .

      " Du, thiếu gia nhà tôi muốn tìm chút." Hai người mặc âu phục màu đen, cách ăn mặc khác gì với bọn người A Bưu.

      Dư Tư Nhạc cẩn thận quan sát diện mạo của họ, cảm thấy trước đây nhìn thấy ở đâu, chẳng qua có ấn tượng sâu sắc.

      "Thiếu gia của là người nào?"

      "Dung Húc." người trong đó trả lời.

      Dư Tư Nhạc nhàng nhíu mày: "Tôi ."

      muốn vượt qua bọn họ để rời , hai vệ sĩ bỏ qua, lại ngăn cản đường của Dư Tư Nhạc.

      tên vệ sĩ lấy ra bức thưa, đưa cho Dư Tư Nhạc, : " Du đừng vội, xem hết cái này, đồng ý gặp cậu ấy."

      Dư Tư Nhạc mở phong thư ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, thầm xiết chặt tay, cắn răng.

      "Cậu ta ở đâu?"

      " Du theo chúng tôi, có thể gặp được thiếu gia." Hai tên vệ sĩ thấy mục đích đạt được, phía trước dẫn đường cho Dư Tư Nhạc.
      Last edited: 13/5/16
      Phong Vũ Yên, sanone2112, fujjko2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78

      Dư Tư Nhạc ngồi lên xe bọn họ, chiếc xe băng qua nhiều đường lớn giao thông phức tạp, cuối cùng ra khỏi thành phố, đến vùng ngoại ô.

      "Rốt cuộc các người muốn đưa tôi đâu?" Trong lòng Dư Tư Nhạc xuất vẻ bất an, lo lắng Dung Húc bắt cóc uy hiếp.

      "Đến biệt thự nhà họ Dung, Du đừng lo lắng, thiếu gia nhà tôi làm bị thương." người vệ sĩ trả lời.

      Dư Tư Nhạc nghi ngờ độ chân thực những lời này, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, kiềm nén gì.

      Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự xa hoa, ngôi biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, có thể lớn hơn biệt thự của Dư Tư Nhạc gấp mấy lần. Còn chưa bước vào cổng biệt thự, từ bên ngoài có thể nhìn thấy trang trí xa hoa bên trong.

      "Đây là chỗ ở của nhà họ Dung, mấy đời nhà họ dung đều ở đây." Trước khi chuyện, vệ sĩ mở cửa xe rồi mời xuống xe.

      đến đây rồi, Dư Tư Nhạc tất nhiên sợ vào bên trong.

      Hai chân di chuyển bên ngoài xe, theo hai vệ sĩ vào biệt thự.

      Ngôi biệt thự màu xanh có diện tích rất lớn, hai bên có bãi có xanh tốt.

      Dư Tư Nhạc đánh giá cảnh vật xung quanh, nhà họ Dung coi trọng chỗ ở hơn nhà họ Du, dựa vào biệt thự này, cho dù nhìn từ hướng nào, đều xuất sắc hơn nhiều so với biệt thự nhà họ Du.

      ghế sô pha trong phòng khách, Dung Húc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.

      Cậu ta vẫy tay với vệ sĩ, ý bảo họ đưa Dư Tư Nhạc qua đây.

      Dư Tư Nhạc cũng chần chờ, cất bước về phía Dung Húc, sắc mặt của ngày càng lạnh lùng, sau khi Dung Húc trông thấy cái nhìn kia, tâm tình càng dâng trào.

      "Dung Húc, đây là ý của cậu? Muốn dùng ảnh chụp để uy hiếp tôi?" Dư Tư Nhạc ném phong thư lên người Dung Húc, trong đôi mắt kiềm nén cơn giận mạnh mẽ xông tới.

      Sau khi Dung Húc nhận được phong thư, nâng mắt nhìn hai vệ sĩ: "Các người lui xuống trước , đừng để người khác đến quấy rầy chúng tôi."

      Hai vệ sĩ gật đầu, đóng cửa lại, rời khỏi tầm mắt của họ.

      Dung Húc lấy bức ảnh chụp trong phong thư ra, tấm hình chụp cảnh Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần hôn nhau ở Studio.

      Nhìn ảnh chụp nụ hôn nồng nhiệt của hai người, sức lực nắm tay của Dung Húc ngày càng nặng.

      " lấy thứ này cho em xem, em đến gặp sao?" Mấy ngày nay Dung Húc được nghỉ ngơi, quanh đôi mắt có vết quầng thâm.

      " biết." Dư Tư Nhạc trả lời cậu ta, mang theo chút do dự.

      Dung Húc cười nhạo như hừ lạnh tiếng, tựa như đoán được đáp án: "Nếu lấy những tấm ảnh chụp này, đăng lên tạp chí, em người bên ngoài nhìn em như thế nào? Dư Tư Nhạc, ăn khép nép cầu xin em như thế, vì sao em đáp ứng ? , khó như vậy sao?"

      Mấy câu cuối, Dung Húc khống chế được tâm tình của mình, hầu như gào thét.

      Dư Tư Nhạc liếc cậu ta cái, : "Tôi nghĩ rằng.......Mấy lần trước tôi rất , việc giống như cậu nhìn thấy, tôi thích Du Lăng Thần."

      "Thích ta?" Những lời này kích thích Dung Húc, hai tay của cậu ta đè lên vai Dư Tư Nhạc, sức lực to lớn khiến Dư Tư Nhạc bị đau nhíu mày: "Con mẹ nó em đừng có tự trọng! Tên kia chơi đùa em, lợi dụng em sao? Em biết cái gì gọi là dưỡng thành trò chơi ?"

      Dư Tư Nhạc nhíu mày sâu hơn, khi bọn họ trong vòng luẩn quẩn gọi là "dưỡng thành trò chơi" này, chính là kim chủ dùng tiền mua bé về bên cạnh, tự mình nuôi lớn. Trong quá trình nuôi dưỡng, có thể tùy ý nuôi dưỡng đứa bé kia thành tính cách mình thích.

      Mà bọn họ chỉ biết xem những đứa bé này thành món đồ chơi. Cứ việc dụng tâm nuôi dưỡng, tốn quá nhiều tình cảm.

      Nhưng.... hai có tình cảnh thế này sao?

      Giữa họ chỉ có phần tình cảm chân thành tha thiết, chịu được ngươi khác bôi đen, Dư Tư Nhạc lạnh lùng nhìn về phía Dung Húc: "Cậu biết chân tướng việc, đừng lung tung."

      Dung Húc nhìn chưa tin, hung hăng lắc lắc người , dường như muốn động tác này có thể lay tỉnh .

      " phải dưỡng thành trò chơi là cái gì? Đừng có với , mấy năm nay phải do Du Lăng Thần nuôi dưỡng em! rốt cuộc em có nhìn bản mặt của ta , nếu phải bởi vì em là.... ..." Khi đến đây, Dung Húc hơi dừng lại chút, cố ý lược bỏ vài từ rồi tiếp: " ta đụng vào ngón tay em, chứ phải nhìn trúng sản nghiệp nhà họ Du sao?"

      Dung Húc càng càng kích động, ánh mắt hàm chứa tia hung ác. Bộ dạng này, nhìn vào hơi hung tợn.

      Đầu vai của Dư Tư Nhạc bị cậu ta lắc đến đau, muốn tránh ràng buộc của cậu ta, nhưng hành động này của chọc giận Dung Húc.

      Dung Húc xúc động đến mức gần như thiêu đốt, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

      "Con mẹ nó em muốn né tránh như vậy sao?" Dung Húc mất hết lý trí quát.

      Dư Tư Nhạc xụ mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dung Húc, gằn từng tiếng : "Buông tay ra."

      Dung Húc chẳng những buông ra, ngược lại càng nắm chặt.

      " buông, em có thể làm gì được ?"

      Dư Tư Nhạc giãy dụa đẩy Dung Húc ra, muốn thân mật với cậu ta. Từ cơ thể được khỏe lắm, sức lực rất yếu, mà Dung Húc lại lành thanh niên mười phần khỏe mạnh. Sức lực cách xa, hơi so đo chút, có thể nhìn ra được kết quả.

      Vẻ mặt Dư Tư Nhạc lạnh như băng, giống như tia tình cảm.

      Dung Húc lạnh lùng uy hiếp: "Dư Tư Nhạc, cho dù trước kia em và Du Lăng Thần phát sinh chuyện gì, cắt đứt quan hệ với ta thế nào? Chỉ cần em đồng ý, hoàn toàn hủy bỏ những ảnh chụp này. Nhà họ Dung của mới là lựa chọn tốt nhất của em, Du Lăng Thần là người lòng lang dạ thú, ý đồ làm loạn."

      Dư Tư Nhạc muốn đẩy tay cậu ta ra, nhưng sức lực lại bằng Dung Húc, tuy dùng hết sức lực, tay Dung Húc vẫn dịch chuyển chút nào.

      "Dung Húc, tôi lại lần nữa, buông tay ra! Tôi cho cậu biết, nếu cậu muốn dùng ảnh chụp này uy hiếp tôi, tùy cậu, có bản lĩnh với truyền thông . Dù sao tôi có ý định vĩnh viễn gạt người ngoài, bọn họ biết sớm hay biết muộn cũng có khác gì nhau."

      Dư Tư Nhạc ghét nhất hai loại người, loại thứ nhất là ngoài mặt dạng sau lưng dạng, loại thứ hai chính là loại người uy hiếp .

      Trước kia muốn dây dưa với Dung Húc, nhưng tại.......Lai mang theo tia chán ghét.

      " buông, con mẹ nó người em phải là , chứ phải là Du Lăng Thần!" Dung Húc mạnh mẽ ôm Dư Tư Nhạc, gắt gao giam cầm , giống như chỉ có như vậy, cậu ta mới miễn cưỡng chiếm được người trước mắt.

      biết từ khi nào cậu ta thích người trước mắt này. Ban đầu chỉ nghe theo lời ông nội, phải theo đuổi được Dư Tư Nhạc, lấy về nhà. Nhưng theo thời gian ngày càng tăng, cậu ta ngày càng khống chế được trái tim mình.

      Mỗi khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ở cùng nhau, cậu đều ghen ghét nhịn được như bùng cháy lửa giận. Lúc ấy cậu ta nghĩ rằng mình nhất định quản được tình cảm của mình, chỉ qua thời gian nguội , cậu ta là thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Dung mà.

      Mấy ngày nay phản phản phục phục ngủ được, cậu ta mới hiểu được, cậu ta hãm sâu vào.

      "Dư Tư Nhạc, kết giao với được ?" Giọng Dung Húc dần trở nên bé, dường như mang theo vẻ khẩn cầu.

      Dư Tư Nhạc chợt hơi mềm lòng, dù sao Dung Húc còn trẻ, bây giờ hành vi lỗ mãng của cậu ta, có thể bị người khác hiểu lầm.

      Ngay lúc ngay người, Dung Húc giữ chặt đầu , cánh môi vội vàng phủ lên.

      Dư Tư Nhạc mở to hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy tức giận.

      Cũng biết lấy sức lực từ đâu, hung hăng đẩy Dung Húc ra, cho cậu ta cái tát.

      Bốp.......Tiếng động vang khắp cả phòng.

      Dung Húc ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ chăm chú nhìn Dư Tư Nhạc.

      Cái tát tay này kéo cậu ta từ trong cảm xúc hấp tấp trở về, tay cậu ta vuốt ve gương mặt của mình, mặt còn có dấu năm ngón tay.

      "Vì sao ta có thể hôn? Còn lại thể?" Dung Húc thất vọng lui về sau bước, trong ánh mắt tràn đầy hận ý: "Dư Tư Nhạc, nếu Du Lăng Thần lòng em, chỉ là ham muốn gia tài nhà họ Du, đến lúc đó em còn có thể che chở cho ta, đối xử lạnh nhạt với ?"

      Dư Tư Nhạc từ từ thu tay lại, lau khóe môi.

      Chạm vào đôi môi hai đều có cảm giác kiều diễm, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Nhưng khi Dung Húc chạm vào môi , trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét.

      " hai của tôi phải là loại người này." Dư Tư Nhạc xoay người đối mặt với cậu ta.

      Khóe môi Dung Húc lạnh lùng nở nụ cười giễu cợt: "Ngày mai em biết.... ...... ta là người như thế nào, Dư Tư Nhạc, em phải hối hận."

      Những lời này, phải là lần đầu tiên Dung Húc .

      Dư Tư Nhạc chưa bao giờ sợ ai, nhìn cậu ta rồi : "Hối hận? xin lỗi, tôi biết ba chữ đó viết như thế nào."

      Dung Húc gắt gao nắm chặt nắm đấm, đôi mắt nổi đầy tơ máu. Cậu ta chỉ nhìn thẳng vào tình , luôn bị người ta cự tuyệt và chèn ép, làm cậu ta vô cùng cam lòng.

      Ánh mắt của Dư Tư Nhạc từ người cậu ta, di chuyển đến xấp ảnh chụp bàn trà, : "Tôi chưa bao giờ sợ uy hiếp, Dung Húc, chiêu này đối với tôi đều vô dụng."

      xong, Dư Tư Nhạc cất bước ra ngoài.

      Vừa đến trước cửa, bàn tay còn chưa chạm vào cánh cửa, đột nhiên người bên ngoài mở ra.

      Dường như Vinh Diệu Huy từ bên ngoài trở về, sau khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc, hơi có vẻ ngạc nhiên, sau đó ánh mắt rơi người Dung Húc.

      Ông ta cười : " Du, nếu có gì cần giúp đỡ, có thể tìm đến nhà họ Dung chúng tôi, tôi và cháu nội rất thích , chỉ cần cầu, tôi cố gắng thỏa mãn ."

      Nụ cười của ông ta rất ôn hòa, nhưng Dư Tư Nhạc lại cảm thấy rất dối trá.

      " làm phiền, ông Dung, tôi về trước." Sau khi Dư Tư nhạc ngang qua người ông ta, rồi gọi điện thoại cho Tiểu Vương, gọi ta đến chở về.

      Dư Tư Nhạc vừa bước ra khỏi biệt thự, sắc mặt Vinh Diệu Huy liền trầm xuống, Ông ta nhìn Dư Tư Nhạc càng ngày càng xa, sau khi nhìn thấy bóng dáng , mới xoay người vào biệt thự.

      đến bên cạnh Dung Húc, Vinh Diệu Huy nhìn cháu nội chán nản thất vọng, : "Con thất bại? bé họ Du kia thích con phải ?"

      Dung Húc miễn cưỡng lấy lại tinh thần, gật đầu với Vinh Diệu Huy.

      "Con cố gắng hết sức, thường dùng chiêu quấn chặt lấy đối với con , con cũng dùng qua, nhưng đều có kết quả."

      Dung Húc chán nản dựa vào ghế sô pha, tâm tình ngày càng tệ, từ đến lớn đều là người khác vây quanh cậu ta, nhưng sau khi gặp được Dư Tư Nhạc, cậu ta lại cảm nhận được mùi vị bị người khác cự tuyệt.

      Cảm giác giống như.... ......Lần đầu tiên theo đuổi mối tình đầu, lại được.

      Vinh Diệu Huy cầm lấy xấp ảnh chụp bàn trà, nhìn hai người hôn nhau trong bức ảnh, ánh mắt càng thâm trầm đáng sợ, "Việc này cũng khó trách, Du Lăng Thần ba lần bốn lượt cảnh cáo chúng ta đừng.... ....Ra tay với bé nhà họ Du kia, ra là bởi vì ta mang ý định xấu."

      "Ông nội, dường như con động tình với Dư Tư Nhạc." Trong lòng Dung Húc vô cùng khó chịu.

      Vinh Diệu Huy đưa ảnh chụp đến trước mặt Dung Húc: "Con là con cháu duy nhất nhà họ Dung, sao có thể vì con mà trở nên vô dụng như thế? Chẳng lẽ con muốn nhìn thấy kết cục thân bại danh liệt của Du Lăng Thần sao? Tỉnh táo lại cho ông nội, chỉ cần con đứng ở vị trí ngang hàng với Du Lăng Thần, con sợ bé kia thèm nhìn con sao?"

      Dung Húc chậm rãi ngẩng đầu, dường như trong lòng vừa nhóm lên tia hy vọng.

      Ánh mắt Vinh Diệu Huy lóe lên tia hiểm: " làm việc , đừng quên ông chuyện của con."

      "Dạ, ông nội, con đây."

      ... .........

      Sau khi trở lại biệt thự, trời tối.

      Bầu trời đêm đầy sao, lóng lánh rực rỡ. Khi xe chạy đường, Dư Tư Nhạc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn ngôi sao bầu trời.

      Du Lăng Thần trở về biệt thự rất sớm, ngồi sô pha đọc tạp chí, dường như chờ .

      "Tiểu Nhạc, buổi chiều em đâu vậy?" Nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, Du Lăng Thần ngẩng đầu nhìn về phía .

      Dư Tư Nhạc chậm rãi bước vào nhà: "Em đến biệt thự nhà họ Dung."

      Du Lăng Thần khẽ nhíu mày, hễ là những chuyện liên quan đến nhà họ Dung, đều có chuyện gì tốt.

      "Bọn họ tìm em làm cái gì?"

      Dư Tư Nhạc trả lời, đến bên cạnh ngồi xuống, hỏi ngược lại: " hai, nếu quan hệ giữa hai chúng ta bị đưa ra ánh sáng, có thể rất khó giải quyết ?"

      Chuyện này, Du Lăng Thần suy nghĩ từ lâu. Hai người họ cũng phải là em ruột thịt, ngoại trừ pháp luật có chứng nhận về chuyện này, giữa họ có huyết thống ràng buộc.

      Trong các gia đình giàu có khác, phần lớn đều có thói quen con nuôi trở thành con dâu, con trai nuôi trở thành con rể.

      Vì vậy loại chuyện này, bên ngoài nhất định chấp nhận.

      " biết." Du Lăng Thần suy nghĩ, đáp án.

      Dư Tư Nhạc nhàng gật đầu, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào buổi chiều cho Du Lăng Thần nghe.

      Cuối cùng, Dư Tư Nhạc câu: "Dung Húc muốn dùng ảnh chụp uy hiếp em."

      Sau khi Du Lăng Thần nghe xong, trong chớp mắt hiểu Dung Húc có ý gì. Gần đây đối với những chuyện thay đổi trong giới thương mại, nhà họ Dung bắt đầu hành động, trong khoảng thời gian này tình hình vô cùng cấp bách. Tuy còn chưa chính thức làm , nhưng tất cả mọi người đều thấy đây là yên tĩnh trước cơn bão táp.

      Nghiêm túc suy xét tất cả mọi người, DuLăng Thần mở miệng : "Có lẽ chúng ta nên đánh đòn phủ đầu, bố tin tức của chúng ta ra ngoài trước."

      Đỡ phải bị Dung Húc cho ra ngoài ánh sáng, càng phiền phức hơn.

      Dư Tư Nhạc cũng đồng ý làm như thế: "Tất cả nghe theo hai sắp xếp."

      " phân phó thư ký Tôn chuẩn bị, hôm nào mời phóng viên dự họp báo.' Du Lăng Thần nhàng vuốt trán , ý bảo yên tâm.

      Cho dù nhà họ Dung muốn đánh chủ ý gì, Du Lăng Thần đều dùng chiêu binh đến tướng đở, nước tới đấp đất chặn, quyết thể để nhà họ Dung thực được.

      Du Lăng Thần lấy xấp văn kiện trong túi công văn ra, đưa cho Dư Tư Nhạc: 'Em xem cái này chút."

      Là cái gì? Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhận lấy. Đọc lướt nội dung bên trong, càng xem, càng dám tin.

      "Quà sinh nhật đến muộn, biết lần này em có hài lòng ?" Khóe môi Du Lăng Thần hơi nhếch lên, độ cong rất chứng tỏ tâm tình rất tốt: " định xây cho em Nhi Viện, tên Nhi Viện dùng tên em, qua tháng nữa tiến hành thi công."

      " hai, tốt." Dư Tư Nhạc gắt gao ôm chặt .

      Đây là món quà tặng thích nhất.

      Du Lăng Thần ôm ngang : "Vậy báo đáp chút."

      Vì nghĩ ra quà sinh nhật này, làm hại Du Lăng Thần tốn ít tâm tư. nhàng ôm về phòng ngủ lầu hai, tinh tế hôn lấy cánh môi Dư Tư Nhạc, sau đó di chuyển đến nơi khác.

      đường lưu lại vết hôn mạnh mẽ da thịt Dư Tư Nhạc, ấn lên con dấu thuộc về .

      Đêm nay, Dư Tư Nhạc bị vị Boss nào đó ăn sạch lần nữa, đủ các kiểu khác nhau.
      Last edited: 13/5/16
      Phong Vũ Yên, sanone2112fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :