1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      Haiz. an chay. C suong, dc ngu nuong. Nhung ca dam sac nu, chi an thit buon

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Ngóng_ing
      sanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bên ngoài ánh mặt trời rất dồi dào, chiếu qua lá cây rậm rạp, tạo ra những đốm .

      Du Lăng Thần sờ cằm, nhìn Dư Tư Nhạc ngồi ghế sô pha bên cạnh. Liên tiếp mấy ngày sau, mỗi ngày Dư Tư Nhạc trừ bỏ việc học đọc sách, chính là về nhà nấu cơm, những chuyện khác gần như đều làm, cuộc sống có thể hình dung bằng hai chữ "nhàm chán".

      Đến cùng thích gì, Du Lăng Thần quả nghĩ ra.

      Dư Tư Nhạc cảm thấy mấy ngày gần đây hai luôn nhìn chằm chằm, sau đó lại suy đoán hành động lần này của là vì cái gì, càng đàng hoàng trải qua cuộc sống đơn giản qua ba điểm đường thẳng.

      Nhìn ra Tiểu Nhạc có ý đề phòng mình, ánh mắt Du Lăng Thần trở nên tĩnh mịch u ám, cứ kéo dài như thế, ràng cũng có cách nào. Hoặc là nên đổi cách tìm hiểu xem Tiểu Nhạc mong muốn quà tặng sinh nhật là gì?

      "Tiểu Nhạc, có đặt bộ âu phục ở cửa hàng Thấm Ni, em có rảnh, lấy về giúp ."

      Đáy mắt Dư Tư Nhạc lên vẻ nghi hoặc, hơi ngạc nhiên đánh giá Du Lăng Thần, dường như nghĩ xem rốt cuộc đánh chủ ý gì?

      Vì để cho nào đó yên tâm, Du Lăng Thần lại thêm: "Buổi chiều hội nghị cần tham gia, cho nên thể tự mình đến đó lấy về được. Hay là, Tiểu Nhạc muốn giúp đỡ hai?"

      Dư Tư Nhạc có thể từ chối sao? Đương nhiên thể. Nhưng nghe hai thể được. Dư Tư Nhạc dần dần yên tâm.... ........

      Mấy ngày nay, tư vị bị người khác bám lấy, dễ chịu. Tính thời gia, lâu dạo phố. Bởi vì việc học quá mức khẩn trương, nên từ sau kỳ nghĩ, Dư Tư Nhạc thích ở trong nhà, cũng đâu cả, nhiều lắm là chỉ dạo siêu thị, mua chút đồ ăn vặt về ăn.

      "Dạ, được rồi, mốt chút nữa em đến cửa hàng đó." Dư Tư Nhạc trả lời.

      Sau khi Du Lăng Thần ở nhà ăn trưa xong, đến công ty làm việc tiếp.

      Sau khi Dư Tư Nhạc rửa sạch chén đũa, cũng định ra ngoài.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

      Ánh mặt trời mùa thu còn cảm giác nóng cháy như của mùa hè, ấm áp chiếu vào người, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

      Trong cửa hàng nào đó, mang cặp đeo vai dạo, phía sau là vệ sĩ do vị Boss nào đó phân phó, lén lút theo.

      Nhóm người A Bưu mặc đồ bình thường, phân chia theo sau Dư Tư Nhạc, mỗi khi Dư Tư Nhạc phát giác như có gì khác thường ở phía sau, bọn họ liền xoay người nhìn cảnh vật bên cạnh, hoặc quay đầu giả vờ về.

      Nhóm vệ sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, việc theo dõi đối với bọn họ như cơm bữa. Muốn làm thế nào để theo dõi người khác mà bị phát , nhóm vệ sĩ sắp xếp tinh vi. Ví dụ như, mỗi khi qua ngã ba tiếp theo, A Bưu và A Vĩ lần lượt theo dõi, để tiểu thư nghi ngờ.

      Cứ như vậy chút ngừng chút, A Bưu chợt trông thấy tiểu thư vào khu vự chuyên kinh doanh.

      ta lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Boss báo cáo: "Ông chủ, tiểu thư đứng ở khu túi xách hiệu Vrisee, có nhìn cái túi màu đen khá lâu."

      "Ông chủ, tiểu thư có vẻ như rất vừa ý đôi giày cao gót màu vàng bóng."

      "Ông chủ, tiểu thư đứng trước cửa kính của cửa hàng bán lễ phục. . ."

      . . .

      "Mua hết toàn bộ mang về." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng mất kiên nhẫn.

      Du Lăng Thần vễnh chân ngồi ghế xoay, khóe mắt nhếch lên ý cưới tà tà. Nếu suy đoán lung tung Tiểu Nhạc đến tột cùng thích món đồ gì, còn bằng đưa đến cửa hàng, hễ nhìn trúng thứ gì, tóm lại món thích.

      ". . . ngẩn ngơ nhìn chăm chú người đàn ông ở phía sau cửa kính đó." Vệ sĩ run run rẩy rẩy hết câu, chắc chắn lắm hỏi lại: "Ông chủ, người đàn ông kia cũng mang về luôn sao?"

      "Nếu cậu muốn làm tiếp công việc lương cao này có thể mang về thử lần." Giọng lạnh đến thấu xương của người đàn ông truyền tới, "Chụp hình ta lại, còn những chuyện khác. . . tôi tự xử lý."

      Tiếng khớp tay nắm chặt của người đàn ông nào đó vang lên “răng rắc”.

      Nhìn đàn ông? Đàn ông trong nhà nhìn còn chưa đủ sao?

      Từ đầu đến cuối Dư Tư Nhạc biết.... ......Mọi hành động của hoàn toàn bị ánh mắt của người nào đó nhìn chằm chằm.

      Ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai kia rời.

      Người đàn ông đẹp trai cao khoảng 1m8 trở lên, vóc người thon dài lại lộ vẻ to lớn khỏe mạnh. ta mang cặp mắt kính, tuy rằng che hai mắt, nhưng nhìn từ chiếc cằm, hề nghi ngờ mười phần soái ca.

      Dư Tư Nhạc nhìn thấy........Cảm thấy người kia hơi quen mắt, dường như gặp ở đâu.

      Trong đầu chợt xuất ba chữ, Thích Nghi Thụy!

      Đúng, chính là ta, là người xuất trong rất nhiều bộ phim truyền hình mùa hè. Vừa nghĩ tới nửa tháng trước, có dịp hợp tác với ta quay phim truyền hình, trái tim của Dư Tư Nhạc kích động lên.

      Muốn bước nhanh qua đó chào hỏi ta.

      Đúng lúc này, có đám nam thanh nữ tú bước ngang qua mặt .

      Dư Tư Nhạc vượt qua bọn họ, đến chỗ Thích Nghi Thụy vừa đứng đó, bóng dáng của ta biến mất thấy.

      Bỗng dưng bỏ lỡ cơ hội gặp mặt, Dư Tư Nhạc hơi nuối tiếc.

      "Tiểu Nhạc còn nhìn chăm chú vào người đàn ông kia ?" giọng thông qua điện thoại truyền đến, giọng lạnh như băng hơn so với bình thường.

      A Bưu nghe tâm tình của boss tốt lắm, trả lời càng nơm nớp lo sợ: " còn, dường như người kia rồi, nhưng nhìn bề ngoài trông tiểu thư rất nuối tiếc."

      Nuối tiếc?

      Du Lăng Thần nắm được hai chữ này, sắc mặt càng sa sầm đến đáng sợ.

      Nếu bây giờ A Bưu đứng báo cáo trước mặt Du Lăng Thần, sau khi ta trông thấy gương mặt sa sầm này của Boss, nhất định lựa chọn ra những lời này, bởi vì người này nhìn bề ngoài rất đáng sợ. Giống như chỉ cần nhóm lửa,lửa giận cả Du Lăng Thần bộc phát.

      Dư Tư Nhạc bước vào cửa hàng bán âu phục, muốn lấy bộ quần áo hai đặt may. Nhưng nếu vào trong cửa hàng rồi, dạo xung quanh.

      Hễ là những thứ Dư Tư Nhạc nhìn qua vài lần, A Bưu đều báo cáo với Boss.

      Mà từ lúc bắt đầu, Boss chỉ câu "mua về."

      vào vòng, trừ bỏ A Bưu bên ngoài, trong tay ba vệ sĩ khác đều xách đống lớn túi to.

      Bảo ba vệ sĩ kia mang đồ về biệt thự, A Bưu vào điện thoại: "Thưa ông chủ, giải quyết xong tất cả, những hàng hóa tiểu thư để ý, chúng tôi mua lại."

      Giọng Du Lăng Thần thản nhiên, chỉ trả lời từ đơn giản "ừ', lại tiếp.

      Nhận được hình ảnh từ điện thoại A Bưu gửi đến, trong hình là ảnh chụp chính diện người đàn ông. Du Lăng Thần nhàng nhíu mày, bất kể là nhìn người đàn ông này từ hình chụp, hay các khía cạnh của gương mặt, dường như có chút quen mắt.

      Chỉ tiết là ảnh chụp quá , sau khi Du Lăng Thần phóng ta ảnh chụp, trở nên mờ nhạt, nhìn ra cuối cùng người đó là ai.

      ... ...... ........

      Tiểu Vương phụ trách lái xe đưa đón Dư Tư Nhạc, khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc ra, chào hỏi: "Tiểu thư, thẳng về biệt thự sao?"

      "Đến công ty hai ." Dù sao ra ngoài rồi, phải chờ hai cùng tan ca.

      Tiểu Vương lấy xe trong bãi đậu xe, sau đó chở Dư Tư Nhạc đến tập đoàn Du thị.

      "Tiểu thư, nghe Boss có người , biết là người nào ?" Tiểu Vương vừa lái xe, vừa tán gẫu với Dư Tư Nhạc.

      Lần trước trong buổi họp báo, những lời của Boss đều bùng nổ mạng và tạp chí. ít phóng viên vì bát quái, mỗi ngày ngừng đào tin tức xung quanh. May nhờ Boss sống ở khu biệt thự kia, người bình thường thể vào được, nếu có lẽ đám phóng viên kia sớm ngồi xổm bên ngoài chờ đợi rồi.

      Dư Tư Nhạc là em của Boss, là thành viên trong gia đình, Boss nên lừa gạt tiểu thư.

      Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mở to hai mắt, úp úp mở mở hỏi: "Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

      "Bên ngoài đều rất tò mò, tôi cũng tỳ tỳ tiện tiện hỏi chút thôi". Tiểu Vương .

      hai có người , phải là sao? Dư Tư Nhạc ngốc đến mức tiết lộ tin này cho người khác biết, cho dù Tiểu Vương chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, hay có mục đích riêng, Dư Tư Nhạc cũng thể ra.

      "Tạm thời tôi cũng lắm, hai còn chưa đưa đến cho tôi gặp mặt". Dư Tư Nhạc trả lời rất tốt, chút nào khiến cho người khác nổi lên lòng nghi ngờ.

      Dường như Tiểu Vương cũng phát vấn đề của mình có chỗ hơi vượt quá giới hạn, cũng tiếp tục truy hỏi nữa.

      Hai vật hai bên ngoài cửa sổ, ngừng bị bỏ lại phía sau.

      Dư Tư Nhạc lại suy nghĩ rất nhiều về Tiểu Vương.... .........
      Last edited: 13/5/16
      Phong Vũ Yên, trạch nữ, honglak4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76

      Trong khoảng thời gian này, trong giới thương mại ngày càng có thay đổi, thành phần an toàn này xuất phát từ rất nhiều công ty .

      Tình hình của nhà họ Dung và nhà họ Du ngày càng căng thẳng, từ mấy tháng trước sau khi xuất tin tức hòa thuận, cả hai nhà cắt đứt mọi hợp tác hạng mục trong tập đoàn. Sau thời gian êm ấm và tích lũy, giao tranh giữa hai tập đoàn từ từ lộ ra.

      Cũng chính là vì hướng của tập đoàn lớn, vì vậy những công ty dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đứng sai phe, thua sạch.

      Du Lăng Thần chưa từng chuyện công ty cho Dư Tư Nhạc nghe, nhưng Dư Tư Nhạc cũng ngốc, từ nội dung tạp chí, cũng có thể nhìn ra chút manh mối.

      Bỏ bộ quần áo được cắt may vào trong ghế xe, bảo Tiểu Vương lái xe chở quần áo về biệt thự, còn Dư Tư Nhạc cất bước vào cửa chính của công ty.

      Thái độ của nhân viên công ty đối với Dư Tư Nhạc đều vô cùng mềm mỏng lễ độ. Dù sao người nào biết Boss vô cùng cưng chìu em nhà mình, thậm chí còn bằng lòng cho thiên kim Du thị phát triển trong Làng Giải Trí.

      Đối mặt với chào hỏi của nhân viên, Dư Tư Nhạc chỉ mỉm cười lại.

      thang máy đến phòng làm việc tầng cao nhất, Dư Tư Nhạc vừa đến trước cửa phòng, còn chưa kịp di vào, chợt nghe thấy tiếng khiển trách dữ dội từ bên trong truyền đến.

      Giọng Du Lăng Thần lạnh đến cực điểm: "Bọn họ có ý nghĩ như vậy với Du thị à?"

      "Theo tình hình trước mắt, dường như là ý tứ kia, ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ tùy ý để cho đám người kia cố ý chèn ép Du thị sao?" Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, thư ký Tôn thành công trở thành nhân viên đáng tín nhiệm nhất của Du Lăng Thần.

      "Có tôi ở đây, mưu kế của đám lão hồ ly kia vĩnh viễn thực được". Trong giọng của Du Lăng Thần có chút kiêu ngạo tự tin, dường như để đám người kia vào mắt.

      Nhưng trong lòng Dư Tư Nhạc lại dấy lên trận sóng to gió lớn, đám người kia? là bọn người Vinh Diệu Huy, Đào Thanh Úc sao?

      Trừ bỏ mấy đối thủ mất còn này, trong đầu Dư Tư Nhạc nghĩ ra những người khác.

      " ra ngoài làm việc khác , tạm thời những chuyện này đều phải giữ bí mật." Giọng của Du Lăng Thần vang lên lần nữa.

      Thư ký Tôn cũng là người hiểu lấy đại cục làm trọng, chuyện gì nên giấu trong lòng đều hiểu được. Sau khi nghe Boss xua đuổi, cũng thêm gì, tự giác mở cửa ra ngoài.

      Trong chớp mắt, đụng vào Dư Tư Nhạc đứng bên ngoài cửa.

      màn này, cũng làm cho Du Lăng Thần ở trong phòng nhìn thấy.

      "Tiểu Nhạc, em đến bao lâu rồi?" Đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên tia sáng khác thường, giống như tự hỏi Dư Tư Nhạc nghe mấy phần lời vừa rồi.

      Dư Tư Nhạc đoán ra người đàn ông trước mắt này, ràng công ty lâm vào cảnh phân tranh, nhưng mỗi lần hai trở lại biệt thự, vẫn cứ mang bộ dáng giả vờ điềm nhiên như có việc gì.

      Nếu như hôm nay phải Dư Tư Nhạc ngẫu nhiên nghe những lời này, thậm chí còn biết hai làm việc áp lực lớn như thế.

      "Em vừa đến.......Định gõ cửa vào." Dư Tư Nhạc cũng , trong lòng cũng biết, hai cố ý lừa , là vì muốn lo lắng chuyện của Du thị.

      thể làm gì khác, chỉ có thể đứng sau , lặng lẽ ủng hộ .

      Du Lăng Thần khẽ gật đầu, tựa như tin tưởng lý do thoái thác của .

      " hai, em đến cửa hàng lấy bộ âu phục rồi." Dư Tư Nhạc đến trước bàn làm việc, bàn bày rất nhiều văn kiện, có rất nhiều văn kiện xem hiểu, chỉ có thể mơ hồ đoán được đại biểu cho ý tứ kia.

      Du Lăng Thần tùy ý ừ tiếng: "Nửa tiếng nữa tan làm, trước tiên Tiểu Nhạc có thể ngồi đó, đợi chút chúng ta ra ngoài ăn tối."

      Dư Tư Nhạc ngồi ghế sô pha trong phòng làm việc, nhìn bên mặt hai. thể hai là người rất có năng lực lãnh đạo, dưới lãnh đạo của , tương lai Du thị phát trển giới hạn số lượng. Chẳng trách ba mẹ lại giao Du thị cho hai quản lý, tài quản lý của hai vô cùng xuất sắc.

      Tuy Dư Tư Nhạc biết Du thị lâm vào nguy hiểm như thế nào, nhưng tin tưởng, hai nhất định có thể chuyển nguy thành an.

      ... ...... ...... ....

      Sau khi Du Lăng Thần làm xong công việc trong tay, đưa Dư Tư Nhạc đến nhà hàng Hoài Hương.

      Đây là trong những khách sạn quen thuộc nhất của Du Lăng Thần, đồng thời cũng là quán rượu lớn nhất của Du thị.

      Mỗi lần Dư Tư Nhạc đến đây, lúc rảnh rỗi tìm dì Lưu ồn ào trận. Dì Lưu cầm tiền lương của nhà họ Du hơn mười năm, trước đây khi chưa đến nhà hàng Hoài Hương, vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc Dư Tư Nhạc, có thể là xem Dư Tư Nhạc là người thân của mình. Vì vậy, sau khi chuyện với Dư Tư Nhạc, có lẽ đều có mang theo vẻ che chở của trưởng bối.

      Dư Tư Nhạc cũng thích phần nhiệt tình đối xử của dì Lưu này, mỗi lần chuyện với bà, đều cười lòng.

      Du Lăng Thần đứng ở xa nhìn vào, càng cảm thấy nụ cười tươi bên môi đẹp động lòng người, giống như món đồ tốt nhất trong thiên hạ. xúc động muốn giấu này ở nơi ai nhìn thấy, chỉ cho phép cười như vậy đối với mình thôi.

      Tính tình của rất bá đạo, lại còn chưa tới mức thiêu đốt đầu óc. Bởi vì cưỡng ép bắt lòng của làm tù binh, chỉ biết phá hủy phần tốt đẹp này, thuận theo tự nhiêu mới có hiệu quả nhất.

      "Tiểu Nhạc, thời gian còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà thôi." đến chữ "nhà". Giọng Du Lăng Thần có tia kiên định cố chấp.

      Dường như chữ kia, đại biểu có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

      Sau khi Dư Tư Nhạc chào tạm biệt dì Lưu, nắm tay Du Lăng Thần rời .

      Hai người trở lại biệt thự.... ...... ...

      Trong chớp mắt mở cửa ra, Dư Tư Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn cảnh trong biệt thự.

      Từng đống đồ được chất thành núi .

      "Những thứ này là cái gì?" Dư Tư Nhạc bước nhanh qua, buổi chiều lúc ra cửa, trong nhà có những đồ vật này. Sao vừa mới ra ngoài có mấy tiếng, trong nhà bị đống đồ này chiếm cứ?

      Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần, tùy tiện cầm lấy cái tui từ trong đống đồ này, sau khi mở ra, bên trong là túi xách màu đen hàng hiệu.

      nhìn thấy rất quen mắt, chợt nhớ tới cái gì, lại tiếp tục lật coi những đồ vật khác, tất cả đều là những món dồ trong cửa hàng bán quần áo buổi chiều hôm nay.... .....

      " hai, mua à?" Dư Tư Nhạc cất giọng hỏi.

      Du Lăng Thần phủ nhận: "Có thích ?"

      Dư Tư Nhạc hung hăng cắn răng, cầm túi xách màu đen kia, đến trước mặt hai: " hai! mua những món đồ này làm gì thế? Em tuyệt thích."

      Du Lăng Thần nhàng nhíu mi: "A Bưu .... ....Em nhìn cái túi xách này rất nhiều lần."

      "Nhìn nhiều lần có nghĩa là thích? Em nhìn Dung Húc bao nhiêu lần, cũng thấy thích cậu ta." Dư Tư Nhạc nghiến răng nghiến lợi , bộ dáng rèn sắt thành thép, trong lòng cảm thấy châm chọc lần nữa, trời ơi! Người đàn ông này chưa từng chạm vào củi gạo dầu muối! Đúng là biết cuộc sống khó khăn mà!

      Du Lăng Thần liếc mắt nhìn đống đồ mặt đất: "Ở đây có món đồ nào em thích sao?"

      Đoán ra rốt cuộc trong lòng Dư Tư Nhạc muốn cái gì, Du Lăng Thần chỉ có thể dù cách thức ngu ngốc nhất, nhanh chóng đạt được mục tiêu của .

      Dư Tư Nhạc bừng tỉnh hiểu ý tứ trắng trợn trong lời của hai, hai mua những thứ này, nhưng ra thà rằng giết lầm 1000 lần, cũng bỏ sót cái, muốn tặng món quà sinh nhật thích nhất?

      Vừa nghĩ đến hai dùng tiền làm việc riêng này, lòng mọn tiếc tiền của Dư Tư Nhạc tan thành mây khói.

      cầm túi xách màu đen, : " hai, em muốn quà tặng, cũng phải vật chất gì đó. Có lẽ làm cho em bữa cơm, em nghĩ đó là quà tặng sinh nhật tốt nhất với em rồi, hay là xoa bóp đấm lưng cho em, em cũng cảm thấy rất vui vẻ. cần tốn nhiều tiền như thế, cố ý mua đồ cho em."

      " có biết tại sao em nhìn túi xách này nhiều lần ?" Dư Tư Nhạc câu rồi dừng lại: "Bởi vì em thấy nó niêm yết giá hơn vạn, lại cảm thấy nó xứng, vì vậy em rất buồn bực vì sao giá tiền lại cao như thế."

      "Còn có đôi giày cao gót thủy tinh kia, bề ngoài đẹp đẽ thế nào? Còn phải bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân đó sao. đôi giày vài chục vạn, có biết số tiền này nuôi sống rất nhiều đứa bé nghèo khổ ?" Dư Tư Nhạc quen sống cuộc sống ở nhi viện, điều này cũng làm cho ấy khác biệt với những người khác, có thói quen xem phần tiền như hai phần hoa, cương quyết lãng phí lương thực tiền tài.

      Nhưng hôm nay hai tùy tùy tiện tiện xài mấy trăm vạn, làm quan niệm của bị đả kích nghiêm trọng.
      Last edited: 13/5/16
      sanone2112, fujjkohuyendo thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Du Lăng Thần nhíu chặt chân mày, trong tay có tiền, mấy trăm vạn đối với chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, vốn là chuyện đáng để đến. Nhưng bây giờ Dư Tư Nhạc lại cho biết, tiêu tiền phung phí là đúng, khoản tiền này, tốt hơn hết quyên góp cho trẻ em nghèo khó?

      "Nếu em thích, lần sau mua đồ lung tung nữa." Du Lăng Thần liếc trong ngực , giọng mang theo tia trấn an: "Nếu em sớm cho biết, đến cùng em thích cái gì, cố gắng mua đồ lung tung. Nếu em thích những món đồ này, vậy vứt bỏ hết là được."

      Ít ra những vật này có giá trị mấy đồng tiền, cầm lấy quyên góp cho quỹ từ thiện cũng tệ.

      Cơn giận của Dư Tư Nhạc từ từ tiên tan, cũng muốn vòng vèo với trai nữa, với : " ra em cũng nghĩ ra mình muốn quà tặng gì nữa."

      Cuộc sống bây giờ của thiếu, rất thỏa mãn với tại, trong lòng cũng mong muốn gì đặc biệt. Lúc ấy chỉ tìm lý do, tránh cho hai cứ hai ba ngày lại giày vò lần.

      Du Lăng Thần vất vả nghĩ ra đáp án, thế nhưng lại có đáp án?

      Vậy cuộc sống trong mấy ngày kìm nén vừa qua, phải uổng phí rồi sao? Sắc mặt hơi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nắm cằm Dư Tư Nhạc: "Ý là sau khi đòi quà tặng xong, sau đó báo đáp?"

      Trời ơi! Dư Tư Nhạc trừng to hai mắt, sững sờ phản ứng, vì nhất thời xúc động, toàn bộ rồi. Ngày đó muốn quà tặng, chẳng qua cố ý cho Du Lăng Thần lấy cớ đụng vào , vẫn bị hai giày vò đến chết.

      Dư Tư Nhạc vô ý thức lui về sau bước, nghĩ muốn chạy trốn Du Lăng Thần.

      Nhưng Du Lăng Thần hiểu , nhìn mí mắt hơi run run, đoán được muốn làm gì.

      Ôm eo , cản trở đường lui của , ôm ngang lên: "Có lẽ hôm nay phải bổ sung lại cơ hội bị mất của mấy ngày hôm trước?"

      Dư Tư Nhạc giãy dụa, có thể cảm nhận được, những lời này của hai tuyệt đối đùa!

      Cửa phòng ngủ được mở ra.

      Dư Tư Nhạc bị vị Boss nào đó cởi sạch quần áo, ăn đến muốn chết.

      Trong phòng tràn ngập khí ám muội, thỉnh thoảng trẻ vang lên vài tiếng rên rỉ, trêu ghẹo lòng người.

      lúc lâu sau, trong phòng yên tĩnh trở lại.

      Du Lăng Thần vừa ôm eo của Dư Tư Nhạc, vừa kề sát vào lỗ tai , giọng : "Tiểu Nhạc, tặng cả Du thị cho em thế nào?"

      Dư Tư Nhạc bị giày vò mệt rả rời, đầu óc hơi mơ mơ màng màng, cách lúc lâu mới phản ứng với lời của trai.

      " êm đẹp tại sao muốn tặng Du thị cho em?" Dư Tư Nhạc đứt quãng, giống như mỗi lần mở miệng chuyện đều tiêu hao rất nhiều sinh lực, uể oải nằm bên cạnh Du Lăng Thần.

      Du Lăng Thần cắn vành tai : "Đừng hỏi vì sao, em có muốn hay ?"

      Trong mắt Dư Tư Nhạc hàm chứa hơi nước, dường như hiểu tại sao hai có thể những lời kỳ lạ như thế.

      "Nếu em muốn, liền cho em sao?" Dư Tư Nhạc xác định hỏi.

      Du Lăng Thần trả lời chắc chắn: "Cho."

      Dư Tư Nhạc nhắm mắt lại, lông mi hơn run run, sau đó lắc đầu : "Em cần".

      Khi ra ba chữ này, dường như Du Lăng Thần hơi sửng sốt chút, sau đó hàm răng ma sát vào vành tai Dư Tư Nhạc.

      "Du thị là tập đoàn lớn nhất thành phố C, em muốn sao? Có biết lợi nhuận hàng năm của Du thị là bao nhiêu tiền ?" Du Lăng Thần khẽ cười hỏi.

      Những người khác có lao lực cả đời cũng lấy được tập đoàm Du thị, nhưng Dư Tư Nhạc lại cho biết, muốn?

      "Em có năng lực quản lý Du thị, Du thị chết trong tay em, sớm muộn gì cũng suy tàn, em muốn nhìn thấy nó bị hủy hoại trong tay em." Dư Tư Nhạc rất năng lực của mình, biết lượng sức mình tiếp nhận Du thị.

      Lại từ sau khi hai tiếp nhận quản lý Du thị, có tiền đồ rất lớn, Dư Tư Nhạc làm vậy phải gây náo loạn sao?

      "Lúc nào em muốn, cho biết tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể cho em". Ánh mắt Du Lăng Thần thâm trầm nhìn , trong ánh mắt tựa như mang theo tia thận trọng.

      Dư Tư Nhạc cảm thấy cuộc chuyện lần này hết sức kỳ lạ, vì sao đột nhiên hai lại nhắc tới chuyện này? Tuy bây giờ quan hệ giữa hai người họ là người , nhưng.... .....Còn chưa kết hôn, nhanh như vậy mà hai muốn giao tài sản cho rồi sao?

      Cho dù muốn nộp tiền lương cho vợ, cũng cần lấy cả tiền lời nộp luôn chứ?

      đợi Dư Tư Nhạc nghĩ ra nguyên nhân, Du Lăng Thần chợt đè lên người : "Chúng ta tiếp tục".

      Dư Tư Nhạc sợ tới mức theo bản năng muốn thoát khỏi, thế nhưng lại bị vị Boss nào đó bắt trở về.

      Vật động kịch liệt rốt cuộc cũng làm cho Dư Tư Nhạc có lòng dạ thảnh thơi để suy nghĩ đến những chuyện khác.

      ... ...... ........

      Ngày hôm sau, Dư Tư Nhạc bị đau lưng.

      Trong buổi học thể dục, thể chạy cự li dài, hoặc làm vài vận động nhảy cao, đến xin thầy Hướng nghỉ học, ngồi sân cỏ.

      Ánh mặt trời rất chói mắt, từng tia nắng ấm áp chiếu xuống người .

      Dư Tư Nhạc nghe tiếng chuông điện thoại, cầm lên nhấn nút trò chuyện: "Alo...Đạo diễn Vệ, tìm tôi có việc gì ?"

      " Du, lần trước đồng ý tham gia quay phim, ngày mai chúng tôi bắt đầu tiến hành quay phim, hy vọng có thể sắp xếp thời gian tốt." Giọng đạo diễn Vệ vô cùng , giống như sợ Dư Tư Nhạc từ chối bất cứ lúc nào.

      Dư Tư Nhạc đến mức lật lộng, : "Ông yên tâm, ngày mai tôi nhất định đến đúng giờ."

      Sau đó, hai người rất nhiều về chuyện này, đều là chuyện quay phim chụp ảnh.

      Đạo diễn Vệ là người thầy tệ, trong đầu ông chứa rất nhiều ý tưởng, hơn nữa rất hiểu về việc quay phim chụp ảnh, luôn dạy cho Dư Tư Nhạc diễn xuất như thế nào, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

      Học kỳ này qua ba tháng rồi, còn tháng nữa kết thúc.

      Giác quan thứ sáu của Dư Tư Nhạc cho biết, sau khoảng thời gian đó nhất định yên ổn.

      Cùng đạo diễn Vệ hợp tác quay phim, Dư Tư Nhạc luôn xin thầy Hướng nghỉ học. Tổng cộng trong học kỳ này, học được tám buổi, cũng nhiều. Lại cứ tiếp tục như thế, trở thành học trò gây ấn tượng sâu sắc nhất đối đối với giáo viên chủ nhiệm lớp.

      Nhưng Dư Tư Nhạc có cách nào ngăn cản chuyện này xảy ra, chỉ có thể dựa vào thời gian rảnh rỗi học phụ đạo với hai, để theo kịp tiến độ ở trường.

      ... ...... ......

      Bộ phim truyền hình bước vào ngày quay thứ hai, Dư Tư Nhạc gặp mặt Thích Nghi Thụy là ở trường quay.

      ta là người rất thích trò chuyện, luôn nóng tính, lại ấm áp giống như Trịnh Thiểu Hoa. Ngũ quan xinh đẹp của ta, khiến cho hàng vạn đều thích.

      Sau khi Dư Tư Nhạc nhìn ta ở khoảng cách gần, cũng nhịn được khen ngợi "đẹp trai".

      "Uống nước ?" Thích Nghi Thụy cầm hai chai nước ngọt đến, đưa cho Dư Tư Nhạc chai.

      Nhân lúc thời tiết tốt, đạo diễn Vệ bảo hôm nay quay nhiều cảnh đùa giỡn.

      Cùng hợp tác với đội ngũ diễn viên rất dễ chịu, gần như đều gặp qua, cần lặp lại nhiều.

      "Cảm ơn." Dư Tư Nhạc nhận lấy rồi .

      Gương mặt Dư Tư Nhạc thuần khiết động lòng người, làn da mềm mại có thể vẻo chảy nước. Năm nay vừa tròn 18 tuổi, chính là lứa tuổi đẹp nhất trong đời người con . Tuy trang điểm nhiều, nhưng dáng vẻ phấn chất hoạt bát kia khiến cho người ta thấy ấn tượng sâu sắc.

      Đây cũng là nguyên nhân đạo diễn Vệ lựa chọn quay phim, kịch bản của bộ phim này về thờ kỳ tình đẹp nhất của người con , mà khí chất và tuổi tác của Dư Tư Nhạc là phù hợp nhất.

      " nghĩ đến em tuổi như thế, hành động lại tốt như vậy, chẳng trách đạo diễn Vệ khen em ở trước mặt truyền thông." Thích Nghi Thụy rảnh rỗi chuyện phiếm.

      Dư Tư Nhạc cười cười với ta: " cũng có dáng vẻ của ngôi sao lớn".

      Thích Nghi Thụy là ngôi sao lớn sống hòa hợp với Dư Tư Nhạc nhất.

      cần phải người nào cũng biết Dư Tư Nhạc, ai dám tự cao tự đại ở trước mặt ? Đây phải múa rìu qua mắt thợ sao?

      Thích Nghi Thụy mở nắp chai, uống hớp : "Tiểu thư Du, buổi tối có rảnh cùng ăn cơm ? Hai chúng ta xem như hợp tác với nhau, hiểu chút về đối phương, cũng cần trợ giúp đối với diễn xuất, ví dụ như sau hậu trường cảnh đùa giỡn, trước tiên hai chúng ta có thể luyện tập."

      Dư Tư Nhạc giương mắt nhìn , ở nhà họ Du lâu như thế, Dư Tư Nhạc đương nhiên biết ý đề phòng người khác. Đặc biệt về tình , về phương diện mời người khác ăn cơm, Dư Tư Nhạc càng thêm cảnh giác.

      Thích Nghi Thụy gần như nhìn ra tâm tư của , : "Em có biết để truyền bá cho bộ phim truyền hình, cách để tạo chủ đề là cái gì ? Là nam nữ chính làm chuyện xấu, tuy cách này rất thối rất dung tục, nhưng mỗi lần đều đạt kết quả nhanh chóng."

      Dư Tư Nhạc phủ nhận, trong tạp chí bát quái cũng thường xuyên về chuyện giữa ngôi sao này với ngôi sao kia. Dư Tư Nhạc đều sưu tầm những tin tức về Thích Nghi Thụy, bên trong bao gồm những chuyện đào hoa của ta, còn có những ảnh chụp của ta và những minh tinh khác.

      Dư Tư Nhạc chợt hiểu được ý tứ của ta.

      "Tôi đồng ý." Dư Tư Nhạc buông chai nước ra, lui về sau hai bước: "Tôi thích dùng chuyện xấu để lăng xê tác phẩm."

      Thích Nghi Thụy sốt ruột, bước về phía trước hai bước, đuổi theo Dư Tư Nhạc: "Tiểu thư Du, chúng ta chỉ giả vờ diễn trò, cũng phải làm chuyện đương . Phóng viên truyền thông thích bắt gió bắt bóng, tùy tiện tiết lộ cho học vài tin tức, có người tuyên truyền miễn phí giúp chúng ta, có gì mà thể? Tôi cũng là vì tuyên truyền cho bộ phim truyền hình này."

      Dư Tư Nhạc cũng đồng ý lời ta , có rất nhiều cách để tuyên truyền, tại sao phải dùng cách lừa gạt này chứ, lừa gạt những người xem khác? Quan điểm của Dư Tư Nhạc giống ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu.

      (Đạo bất đồng bất tương vi mưu: cùng chí hướng thể cùng nhau mưu nghiệp được).

      "Những lời này với đạo diện Vệ chưa? Ông ấy đồng ý ?" Dư Tư Nhạc mở miệng .

      Thích Nghị Thụy bỗng chốc ngây ngẩn cả người, dường như ngờ trả lời câu như thế. Mấy ngày hôm trước ta có hỏi vòng vo xin ý kiến của đạo diễn Vệ, nhưng Vệ Hâm và Dư Tư Nhạc có cách nhìn giống nhau, đồng ý cho ta dùng cách làm chuyện xấu để tuyên truyền. ta cũng có cách khác, mới tìm Dư Tư Nhạc bàn luận, muốn khuyên Vệ Hâm.

      "Chuyện này, sau này đừng nhắc lại." Dư Tư Nhạc cất bước ra ngoài, đúng lúc đạo diễn Vệ gọi mọi người vào vị trí để chuẩn bị quay phim.

      Theo cách của Thích Nghi Thụy, vì xuất phát từ việc muốn tuyên truyền cho bộ phim, chỉ tiếc là Dư Tư Nhạc cách nào tiếp nhận cái nhìn của ta. Dù sao mỗi người có cách xử lý riêng, giống nhau. Huống chi Dư Tư Nhạc vừa xác định quan hệ với trai, nếu cùng Thích Nghi Thụy làm chuyện xấu, vậy đối mặt với hai như thế nào chứ?

      Khi đối mặt với màn ảnh, Dư Tư Nhạc cố gắng ổn định lòng mình, hết lòng vui vào việc quay phim.

      Đạo diễn Vệ hô câu "bắt đầu", Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật.

      Cảnh này, là đùa giỡn với Thích Nghi Thụy. Nữ chính là nhân viên giao hàng, lúc mở cửa xe tải ra, đối diện có chiếc xe thể thao lái qua, bởi vì chủ của chiếc xe thể thao lái với vận tốc siêu tốc, suýt chút nữa đánh đụng vào xe tải, nữ chính thể đạp phanh lại, nhưng lúc đó hai xe vẫn va quẹt nhau, sau đó cùng tranh chấp với nam chính.

      Tóm lại, cảnh bé lọ lem gặp phải thiếu gia nhà giàu.

      Hôm nay Du Lăng Thần cố ý tan tầm sớm chút, đến trường quay xem Dư Tư Nhạc quay phim như thế nào, từ từ cất bước về phía trường quay.

      Do vừa mới bắt đầu cảnh quay, vừa vào cảnh nam nữ chính gặp nhau.

      tiếng két vang lên.... ....hai xe đều phanh lại.

      Đạo diễn Vệ im lặng ra hiệu, bảo hai người tiếp tục.

      Giờ phút này, Thích Nghi Thụy ngồi trong xe thể thao, mặt mang cặp kính mát, bộ dáng công tử nhà giàu, bướng bĩnh, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn vô lễ.

      Trong chớp mắt Du Lăng Thần thấy gương mặt ta, dường như nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại di động ra, điều tra ảnh chụp.

      ... .....Đúng vậy, ta chính là người mà Dư Tư Nhạc gặp ở cửa hàng. Hoàn toàn trùng hợp với người đàn ông mang cặp kính này.

      Vừa nghĩ đến mỗi lần Dư Tư Nhạc sau khi nghe tên Thích Nghi Thụy, bề ngoài luôn hưng phấn, cơn ghen tức của vị Boss nào đó ngày càng lớn. Ánh mắt nhìn chăm chú vào cảnh Dư Tư Nhạc và Thích Nghi Thụy quy.......Cảm thấy đây là uy hiếp.

      Trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, đôi mắt tà tà nheo lại, dường như lại nghĩ ra chủ ý gì.
      Last edited: 13/5/16
      Phong Vũ Yên, trạch nữ, B.Cat3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :