Chương 60.2
Hai người chuyện với nhau, xem Dung Húc như khí, cậu ta tức giận đến xanh mét mặt mày.
"Khát nước ? Có muốn uống gì ?" Du Lăng Thần nhìn thấy miệng Dư Tư Nhạc khô, cố ý mở miệng hỏi.
Dư Tư Nhạc gật đầu do dự, muốn uống nước chanh.
Thời tiết nóng cần uống nhiều nước, bổ sung thêm nước. Trước đó hai ngày bản tin thời còn phát sóng tin tức, có học sinh dạo phố bị cảm nắng ngất xỉu, Dư Tư Nhạc cũng muốn mình là thành viên trong đó.
Dung Húc lập tức cảm thấy.... ......có cơ hội bày tỏ tâm ý rồi.
Từ từ đứng lên, với Dư Tư Nhạc: "Tôi mua cho em."
Cậu ta nhanh chóng chạy ra xa, để cho Du Lăng Thần có cơ hội.
Ở chỗ cách hai người khoảng cây số, có máy bán nước tự động. Dung Húc ném vài đồng tiền xu vào, mua chai nước chanh đem về.
"Cho em." Dung Húc thở hồng hộc, đem chai nước chanh đến trước mặt Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc từ chối, nhận lấy, mở nắp chai ra uống ngụm, sau đó tiếng "cảm ơn."
Đây là đồ Dung Húc cho Dư Tư Nhạc, lần đầu tiên có từ chối.
Trái tim của cậu ta đều lâng lâng.
Trong đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên tia tinh quang rồi biến mất, nhanh đến nổi làm cho người khác nắm bắt kịp.
"Buổi sáng em ra ngoài vội vàng, cần ăn chút gì đó để lấp đầy bụng ? Nghe bên cạnh studio có cửa hàng bán điểm tâm, làm cũng tệ." Du Lăng Thần tên cửa hàng kia, hỏi thăm Dư Tư Nhạc có muốn ăn điểm tâm , hơn nữa tự mình mua về giúp .
Dư Tư Nhạc im lặng lâu, mới ra mình muốn ăn bánh bao hấp.
Dung Húc vừa nghe xong, lập tức giành trước Du Lăng Thần, đứng lên : "Dư Tư Nhạc, em chờ chút, cho tôi mười phút, tôi lặp tức quay lại."
Dung Húc lau mồ hôi trán, nhanh chóng chạy ra khỏi studio.
Du Lăng Thần nhìn bóng lưng cậu ta rời , khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
" hai, đùa giỡn cậu ta như vậy, . Có phải quá thân thiết ?"
Trước lúc Dung Húc chạy đến chỗ mua nước chanh, Dư Tư Nhạc cũng thấy qua chỗ nào. Nhưng mà, khi hai muốn mua điểm tâm cho lúc này Dư Tư Nhạc mới phát ra vấn đề.
Điểm tâm đều cho chính tay chuẩn bị, là dựa theo khẩu vị của và hai, làm ra hai phần. nhiều, cũng
ít vì sáng nay vừa mới ăn phần ăn của mình, vừa ra cửa, làm sao có thể có cảm giác đói được?
Vì vậy, mua nước và mua điểm tâm, tất cả đều là thủ đoạn mà Du Lăng Thần cố ý nghĩ ra để muốn ác chỉnh Dung Húc.
"Chẳng lẽ muốn cậu ta hết hy vọng?" Ánh mắt Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, câu bịt miệng Dư Tư Nhạc.
Quả làm cho Dung Húc bị áp chế vài lần, chừng như thế cậu ta mới biết khó mà lui, buông tha việc theo đuổi .
muốn dây dưa nhiều với Dung Húc.
Bởi vì Dung Húc theo đuổi, biểu vượt quá phạm vi bình thường. Quan hệ giữa Dung thị và Du thị rất ác liệt, tiếp tục quan hệ như vậy.... ....Dung Húc lại hề sợ hãi mà theo đuổi . Hoặc là vượt qua quá sâu, hoặc chính là có mục đích riêng.
Trực giác của Dư Tư Nhạc cho là vế sau.
Dung Húc đầu đầy mồ hôi chạy về, trong tay cậu ta là túi bánh bao hấp, chút hơi nóng tỏa ra bên ngoài.
Mùi hương xông vào mũi, hết sức hấp dẫn người khác.
Sợ hãi bị Dung Húc nhìn thấu mưu, Dư Tư Nhạc cố gắng ăn hai miếng. Sau đó đem bánh bao hấp còn lại chia cho những người khác trong đoàn làm phim.
Dung Húc đối với việc này có tức giận, chỉ hơi nghi ngờ nhíu mày.
Sau đó, Du Lăng Thần viện các loại lý do, cố ý an bài Dung Húc mua cái này cái kia.
giờ tới, dường như Dung Húc chưa được nghỉ ngơi phút giây nào. Khí trời mùa hè vốn rất nóng, tuy nhiên ngày thường Dung Húc luôn chú trọng việc rèn luyện, nhưng mà bộ dạng chạy ngược chạy xuôi thế này, nên chịu nổi, phía sau lưng mồ hôi ướt nhẹp, tóc ngắn dính chặt vào hai bên má.
Cả người tê liệt ngồi ghế, ngừng thở hổn hển.
bàn bày rất nhiều đồ, phần lớn tất cả đều là đồ ăn và thức uống.
Có nhiều thứ sau khi mua về, Dư Tư Nhạc thậm chí động vào.
"Tiểu Nhạc, còn muốn uống ca ?" Du Lăng Thần vừa câu.
Trong lòng Dung Húc run lên, thầm nghĩ, lại nữa rồi.
Người ngu ngốc cũng nhìn ra vấn đề trong đó.
Du Lăng Thần xem cậu ta như con khỉ mà đùa giỡn, hơn nữa còn trêu chọc miễn phí.
Cậu ta tức giận nắm chặt nắm tay, đánh mạnh cái bàn. Tất cả những món đồ bàn đều bị văng khắp nơi.
Đoàn làm phim thường xuyên thay đổi cảnh nên những cái bàn này vì mang theo cho tiện, đều được lựa chọn từ những vật liệu , cũng rắn chắc.
Dung Húc đập quyền xuống, vang lên tiếng động lớn, góc bàn rơi xuống đất, bị hư rồi.
Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn tỉnh táo như nước, kéo Dư Tư Nhạc lùi ra sau bước, sợ bị đồ bàn văng trúng.
"Làm hư của công, coi theo giá mà bồi thường." Du Lăng Thần mặt đổi .
Hai mắt Dung Húc đỏ rực, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Du Lăng Thần: "Các người có ý gì? Cố ý đùa giỡn với tôi? Có phải rất vui ? phải chỉ là cái bàn thôi sao? Chẳng lẽ nhà họ Dung chúng tôi thường nổi?"
Du Lăng Thần day day tâm mi, trả lời.
Trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy hơi áy náy.
"Dư Tư Nhạc, tôi biết em thích tôi, nhưng mà.... ........Từ khi nào tôi lừa các người?" Dung Húc thở hổn hển, trán tràn ngập kích động.
Dư Tư Nhạc phản bác được, im lặng lúc lâu, giật giật khóe môi: "Dung Húc, cậu buông tay , tôi thể thích cậu."
"Vì sao?" Dung Húc truy hỏi kỹ càng, cũng sợ bị vạch mặt.
Cứ hết lần này đến lần khác bị từ chối ai cũng cảm thấy tức giận, chứ chi Dung Húc đường đường là con nhà giàu, dùng gia thế của cậu ta, muốn có loại phụ nữ nào mà được?
Du Lăng Thần sờ đầu Dư Tư Nhạc, dùng cách trấn an này, trong lòng muốn , người nhà họ Dung, càng ngày càng khó đối phó.
Dung Hiệu Huy có chủ ý, Du Lăng Thần đều hai ràng.
khí trầm mặc rất áp lực.
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của cậu ta: "Cậu muốn biết?"
Dung Húc do dự gật đầu.
"Bởi vì tôi có người trong lòng." Dư Tư Nhạc dùng ánh mắt nhìn về phía đám mấy nơi chân trời, trong đôi mắt lên xấu hổ của bé thầm mến người : "Tôi thích người đàn ông ôn nhu, Dung Húc, trong lòng tôi có người khác rồi, có chỗ cho cậu."
Dung Húc đứng ngây ngốc nơi đó, nắm tay bên người từ từ nắm chặt. Người nhà họ Dung tốt xấu gì cũng có mặt mũi ở thành phố C, lúc nào cậu ta cũng để ý những người quan hệ thân mật với Dư Tư Nhạc. Ngoại trừ trường học, biệt thự, Dư Tư Nhạc rất ít đến chỗ khác, càng có tiếp xúc quá nhiều với những người khác.
Cậu ta theo phản xạ cho rằng Dư Tư Nhạc lừa gạt cậu, trong mắt tràn đầy tin.
Mà Du Lăng Thần đứng bên cạnh Dư Tư Nhạc, ánh mắt chợt lạnh như băng.
người đàn ông ôn nhu.... ...... ...
Năm chữ này, cùng người nào đó quen thuộc nhất, trong lòng Du Lăng Thần rất ràng.
"Là ai?" Du Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi hai chữ này, cùng căm phẫn quát to.
Du Lăng Thần cũng cúi đầu nhìn Dư Tư Nhạc.
" ấy là Trịnh Thiểu Hoa."
Bên này động tĩnh cũng lớn, trong cái ô lớn chỉ có ba người bọn họ. Mặc dù Dư Tư Nhạc rất , nhưng cũng đủ để bọn họ nghe .
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh như băng đáng sợ...Dường như trong chớp mắt hóa thành tòa núi băng ngàn năm, lộ ra ý lạnh.
Hai mắt Dung Húc đỏ rực, tiếng nắm tay vang lên răng rắc, trong miệng lặp lặp lại ba chữ "Trịnh Thiểu Hoa".
Nhà họ Trịnh là bác sĩ nổi tiếng thế giới, làm sao Dung Húc chưa từng nghe qua?
Thế hệ này nhà họ Trịnh đứng trong thời kỳ thay đổi vị trí, ngày càng có rất nhiều người nhắc đến Trịnh Thiểu Hoa.
"Em ta?" Dung Húc hỏi lại.
Dư Tư Nhạc do dự gật đầu.
Trong lòng thầm, chỉ có thể xin lỗi Trịnh lần nữa. Lần trước cũng mượn danh nghĩa của Trịnh làm lá chắn, mới làm cho quan hệ với hai tốt hơn. Lần này lại phải dựa vào danh nghĩ của ta, mới bỏ được tên Dung Húc quấn người như kẹo dẻo này.
"Dư Tư Nhạc, tôi quên như vậy." Dung Húc hung hăng lời này, cậu ta nổi nóng, cước đạp cái bàn rơi xuống đất, cất bước ra ngoài.
đường , hễ là có người xem náo nhiệt, Dung Húc trừng mắt lại.
Trong lòng Dung Húc tràn đầy lửa giận, có ngọn lửa muốn bùng cháy.
Dư Tư Nhạc thở dài hơi.
Hy vọng Dung Húc có thể vì vậy mà thu tay lại.
Ánh mắt Du Lăng Thần hoảng hốt bất định, tia trầm tĩnh.
Lúc trước cảnh cáo Trịnh Thiểu Hoa lần, được phép quá thân mật với Tiểu Nhạc. Nhưng mà, Tiểu Nhạc....... lại chưa từng coi trọng.
Bây giờ nghe Tiểu Nhạc những lời này, đột nhiên mới ý thức được, chỉ đề phòng Dung Húc, càng phải đề phòng Trịnh Thiểu Hoa.
Bởi vì so với Dung Húc, Trịnh Thiểu Hoa có sức quyến rũ nhiều hơn. Chẳng những có được ý nghĩa thông thường của câu "Giàu có đẹp trai" , hơn nữa còn đạt được về mặt tinh thần câu "Giàu có đẹp trai" nữa, chỉ số thông minh cao hơn người, giàu có có tài, cử chỉ lại rất nhã nhặn.
Bất kể là phương diện nào, đều là đối tượng đáng giá để các muốn kết hôn.
Trong lúc này, Triệu Tần Lâm chỉ đến studio dò xét lần. Mỗi lần đến đây, ông ta đều thể ra bên ngoài là người "dẫn đầu sáng suốt", đoàn làm phim có triển vọng thế nào, đối mặt với đoàn làm phim quay, thường xuyên phun ra vài câu hùng hồn.
Có ít nhân viên đều nhìn ông ta vừa mắt.
Ở trong mắt Dư Tư Nhạc, ông ta cố ý diễn trò cho Du Lăng Thần xem. Ông ta đối với vị thiên kim tiểu thư Dư Tư Nhạc này khá lịch , thường xuyên nghe ông ta gọi cách thân mật là "em họ".
Dư Tư Nhạc thích ở chung với Triệu Tần Lâm, vì vậy, cố gắng tránh tiếp xúc với ông ta.
Dư Tư Nhạc nhiều lần trông thấy ông ta và diễn viên nữ trong studio chuyện .... ...
Càng thêm chán ghét cái loại là thân thích này.
Last edited by a moderator: 5/4/15