1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59.1

      Edit: Nguyên Nguyên


      TM đây là loại người nào? Người như thế có thể quản lý tốt công ty ngôi sao ? lại nhìn thái độ của Lý Hi Vi , cho dù đùi bị người khác chà đạp, mặt ta chút phản ứng cũng có.

      Xem ra ta sớm bị quy tắc ngầm rồi. chừng có thể quay tiếp được bộ phim này, cũng là bởi vì chuyện này.

      "Sau khi tôi gọi điện thoại cho cậu, còn có thể thấy được màn phấn khích này sao?" Giọng Du Lăng Thần lạnh lẽo, những lời uy mà giận chứng tỏ khí thế của .

      Triệu Tần Lâm xấu hổ : " Du, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Vi này chung sống dễ, em đoán có lẽ là đạo diễn Vệ kia tính tình ngang bướng nên bọn họ mới có thể gây gổ."

      Từ xa đạo diễn Vệ nghe thấy những lời này, tức giận đến nhe răng trợn mắt.

      Du Lăng Thần tin những lời dối của Triệu Tần Lâm sao? ràng có khả năng.

      "Người này là nghệ sĩ mới ký hợp đồng sao?" Du Lăng Thần dựa lưng vào ghế, lúc đặt câu hỏi, chút cũng để ý đến.

      Triệu Tần Lâm gật đầu: "Vừa mới ký, Tiểu rất có tiềm năng đóng phim, tuyệt đối có thể thu về cho công ty nhiều tiền. Du, yên tâm 100%, công ty Tinh Thần cứ giao cho tôi, nhất định phạm sai lầm."

      Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm, giao cho , mới đúng là lo lắng!

      Vừa thấy hai người có quan hệ mập mờ, Dư Tư Nhạc nghi ngờ công ty Tinh Thần có phải bị chướng khí của ta làm cho mờ mịt ?

      Cái này tính là thân thích gì? Quả là cố ý vứt bỏ thể diện của tập đoàn Du thị.

      Dường như trong ánh mắt lên tất cả, Truyền Ưng nếu là diễn trò này, ta lập tức bị loại.

      Trán Lý Hi Vi chảy mồ hôi lạnh.

      Sau khi thợ trang điểm trang điểm lại cho , đúng lúc bên đạo diễn Vệ cũng bố trí xong, gọi người đến chuẩn bị quay phim.

      Triệu Tần Lâm này quả là chân chó, cái miệng đóng đóng mở mở ngừng nghỉ, ngừng sau khi ta quản lý công ty Tinh Thần, có biết bao là tiền đồ tốt. Nhìn vài bức ảnh của ngôi sao, người nào mà bán mạc làm việc?

      Dư Tư Nhạc thể nhìn người này với ánh mắt khác rồi.

      Đại khái chính là người dối chớp mắt, ba hoa cần viết nháp.

      ra nghĩ rằng mắt hai bị mù hết rồi sao? Ngay cả việc ông ta và Lý Hi Vi có chuyện mờ ám cũng nhìn ra sao?
      Vàng sợ lửa? là tiền là bạc, phải luyện qua mới biết được. Cho dù Triệu Tần Lâm có phô trương, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng tin ông ta bị chuyện dối, bởi vì người này vốn là trở ngại.

      " Du, tôi quản lý công ty Tinh Thần được hai tháng, tôi cũng khiến công ty thua lỗ có phải ? Hơn nữa tôi còn kiếm thêm khoản tiền nữa, chỉ cần nhìn điểm ấy, có thể chứng minh tôi có năng lực quản lý." Triệu Tần Lâm vỗ mạnh vào ngực, biểu tràn đầy tự tin: " Du, hãy tin tưởng tôi lần, tôi nhất định làm lỗ vốn làm ăn của ."

      Có lẽ Du Lăng Thần thích ông ta ồn ào, lạnh lùng nhìn qua: "Biết hai chữ "yên tĩnh" viết thế nào ? Quay phim , câm miệng."

      Triệu Tần Lâm thức thời khép miệng lại, đoán chừng thao thao bất tuyệt lâu, miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy đồ uống ướp lạnh bàn bắt đầu uống.

      Dư Tư Nhạc lại chú ý đến ông ta cầm ly nước này là của Lý Hi Vi.

      Đây có tính là gián tiếp hôn môi ?

      Cánh tay Du Lăng Thần khoát lên ghế dựa sau lưng Dư Tư Nhạc, dựa vào rất gần. Hành động này của rất tự nhiên, nhìn qua cũng khiến người khác chú ý.

      Dư Tư Nhạc lại được tự nhiên xê dịch ra chút.

      Trong studio có điều hòa, khiến người ta tâm phiền ý loạn.

      Lần quay này, nữ chính Tô Nhu nhận được bó hoa hồng nặc danh, lai lịch của bó hoa hồng này khiến hơi lo lắng. Mỗi ngày đúng chín giờ sáng, hoa hồng đều đúng giờ được đưa đến tặng . Cho đến ngày thứ ba, phiền toái đến đây, biết từ đâu đến, đoán là gặp mặt ta bên ngoài. Vừa thấy mặt, hung hăng quăng cho cái tát, quyến rũ bạn trai của ta.

      kia mắng biết vô liêm sỉ, chuyên quyến rũ bạn trai của người khác.

      Lúc mở đầu, nữ chính luôn chịu đựng hé răng, nhưng sau này, bỗng nhiên nghe thấy bạn trai của ta goi là Trần Kiệt Phong. đột nhiên sửng sốt, bởi vì thời trung học của , từng có bạn trai tên Trần Kiệt Phong, chẳng qua trở thành quá khứ, bọn họ là mối tình đầu.

      Chỉ là suốt cả quá trình, nữ chính luôn ở thế yếu.

      Lần diễn này chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng trong vài phút này, nữ chính có dao động rất lớn. Người muốn diễn tốt cảnh này dễ dàng chút nào.

      Đạo diễn "mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng", đứng bên cạnh máy quay phim, đối với những người khác là ra động tác ok, chính thức bắt đầu quay phim.

      kia là ngôi sao nổi tiếng, trong những bộ phim trước kia từng diễn qua vài vai phụ. Tốc độ nhập vai nhanh hơn so với Lý Hi Vi, đặc biệt khi ra cái tát, cũng rất hăng hái.

      Gió thổi vù vù lên mặt Lý Hi Vi.

      Bàn tay còn chưa rơi xuống, Lý Hi Vi né sang bên, mắt tràn đầy tức giận: " vốn chuẩn bị quay phim, vì sao lại tát tai tôi? có biết gương mặt của minh tinh là quan trọng biết bao nhiêu ?"

      Mọi người bất thình lình nhìn về phía Lý Hi Vi.

      Cái này gọi là nửa đường rơi xuống vòng cổ.

      "Tôi có đánh .... ....Tôi khống chế được." vô tội .

      Lý Hi Vi chịu buông tha tiếp tục hô to: " muốn đánh ? Vừa rồi bàn tay rơi xuống, làm mặt tôi bị phá hủy rồi."

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi đối diện xem, cuối cùng hiểu tại sao đạo diễn Vệ lại có cơn tức giận lớn như vậy. Lý Hi Vi là người có khiếu đóng phim. Cái bạt tai vừa rồi của nữ chính, tất cả mọi người nhìn trong mắt, sức lực và khoảng cách cũng nắm rất tốt, tuyệt đối thể thoát khỏi cái bạt tai này của ta.

      Đoán chừng Lý Hi Vi lo lắng quá mức cho gương mặt của mình, mới sinh ra loại quan niệm sai lầm này.

      Đạo diễn Vệ thở phì phò cọ cọ chân: "Lý Hi Hi, TM còn muốn quay phim nữa hả? diễn diễn , trốn cái gì mà trốn. Cho dù đánh , tôi cũng chịu cho."

      Tiếng tranh cãi lại tuôn trào.

      Lý Hi Vi ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Triệu Tần Lâm.

      Lúc này Triệu Tần Lâm nào dám bênh vực cho Lý Hi Vi, càng ngừng đưa mắt ra hiệu cho ta, ý bảo Du Lăng Thần vẫn còn ngồi ở đây, phải biểu tốt chút, ông ta cũng có cách nào bênh vực cho ta.

      Lý Hi Vi oán hận liếc mắt kia cái: "Đừng đánh , nếu tôi cho biết tay."

      Bị cãi nhau như vậy, lúc kia quay phim, giờ giờ phút phút đều lo lắng, Phát huy trình độ diễn xuất của mình, vô cùng nhuần nhuyễn bao giờ giống như lần đầu tiên vậy.

      Lúc bàn tay kia lao , ma sát vào má Lý Hi Vi.

      Lý Hi Vi giả vờ giả vịt lui về sau bước, đầu hơi nghiêng sang bên.

      Lúc này, nữ chính hiển nhiên khiếp sợ và hiểu, hiểu vì sao kia tát . Nhưng mà, trong mắt Lý Hi Vi chút tự tin cũng có, giống như kẻ đầu gỗ, vẻ mặt cứng nhắc khô khan, khác gì cái bao lớn.

      Đạo diễn Vệ ngừng ra dấu cho , ý bảo nhanh chóng biểu cảm xúc ra bên ngoài.

      Nhưng Lý Hi Vi cứng nhắc nửa ngày cũng nặn ra tia cảm xúc.

      Dư Tư Nhạc bất đắc dĩ thở dài, chợt cảm thấy.... ...... .........Tài diễn xuất thiên phú của Khâu Mẫn còn tốt hơn so với này.

      "Dừng dừng dừng!" Đạo diễn Vệ quắc mắt dựng râu kêu mọi người dừng quay, tới gần Lý Hi Vi, quát thẳng vào mặt ta: " có thể quan tâm tới vai diễn nhiều hơn chút ? mặt chẳng có biểu tình gì! Tôi bao nhiêu lần rồi, khi tay giáng xuống phải tỏ vẻ khiếp sợ khó hiểu, đồng tử trợn to chút, môi hơi mở ra chút, ánh mắt nhất định phải nhìn nữ chính. Còn sao?! làm được điều gì chưa?"

      Muốn quay bộ phim tốt, là phải vạch lông tìm vết, tự cho mình rất cao, cảm thấy tài trí hơn người so với người khác.

      "Vệ Hâm, ông lợi dụng việc để trả thù cá nhân có phải ? Tôi có chỗ nào mà diễn tốt, ông cố ý đây phiền toái cho tôi phải ?" Gương mặt của Lý Hi Vi nhìn từ bên ngoài trông rất thục nữ, nhưng vừa mới mở miệng, lộ nguyên hình, kiêu ngạo ương ngạnh, để người khác vào mắt.

      Trong đầu Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhớ đến những tin tức về Lý Hi Vi, này chỉ có thể coi là ở bậc trung. ta cũng dựa vào ba năm làm việc của mình, mới lên đến vị trí này. Thế nào sao khi hết đau khổ, ngược lại càng già càng ngu ?

      Vẫn là, ta cho rằng mình được thành tựu, cần sợ ai nữa rồi?

      Xem ra ở vị trí càng cao, tâm tình người ta càng thay đổi lớn.

      Dư Tư Nhạc theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, hai vẫn bộ dạng lạnh như băng. Du Lăng Thần có loại khí thế của người có quyền lực cao, loại khí thế này giống với những người khác, làm người ta sinh ra cảm giác người này rất tự mãn.

      " làm, hiểu ? Lý Hi Vi!" Vệ Hâm cố gắng khống chế cơn tức, ở trước mặt Du Lăng Thần, phải cố gắng giữ gìn bình tĩnh hòa nhã, cùng Lý Hi Vi phân phải trái: " có muốn nhìn xem vừa rồi quay cái gì ? Tùy tùy tiện tiện tìm người đến quay còn khỏe hơn so với ."

      Vệ Hâm phân phó cho nhân viên quay phim chuyển đoạn băng ghi hình cho ta xem.

      Bên này, Du Lăng Thần nhìn trò khôi hài này, độ ấm trong mắt ngày càng thấp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nhóm người cãi nhau: "Triệu Tần Lâm, đây là nữ chính vừa tìm được sao?"

      Triệu Tần Lâm đổ mồ hôi lạnh, rút tờ khăn giấy ra lau mồ hôi: " Du, Tiểu Vi này tính tình hơi nóng nảy, kỹ thuật quay phim coi như có thể."

      Đây cũng gọi là coi như có thể sao? Biểu như như khúc gỗ, ngoại trừ gương mặt có thể nhìn được, có chỗ nào tốt.

      Ánh mắt Du Lăng Thần dần dần chuyển sang người ông ta: "là kỹ thuật còn có thể sao?"

      Giọng lạnh như băng, so với gió lạnh càng thêm thấu xương hơn.

      Dư Tư Nhạc ngờ hai lại chuyện trắng trợn như vậy, nước uống trong miệng suýt chút phun hết ra ngoài.

      Sắc mặt Triệu Tần Lâm lập tức khó coi, vội vàng lắc đầu: " Du, tôi hiểu ý gì."

      Giả vờ hiểu?

      Vừa rồi ông ta đối với Lý Hi Vi sờ mó gì đó, giải thích thế nào đây?

      "Tiểu Nhạc, em gọi đạo diễn Vệ và Lý Hi Vi đến đây." Du Lăng Thần nâng mắt nhìn về phía Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc như thư ký chạy vào trong studio, gọi hai người cãi nhau đến.

      Vệ Hâm mặt đỏ bừng, đoán chừng bị Lý Hi Vi chọc tức, vừa vào lập tức mở miệng : "Tổng giám đốc Du, ngài xác định muốn dùng người mới là Lý Hi Vi này sao? đề tài kịch bản này mới mẻ, có thể sau khi khởi chiếu có hưởng ứng rất cao. Nhưng nếu chọn nữ chính tốt, nhất định giá trị của bộ phim này giảm xuống."

      Lúc Vệ Hâm chuyện, cố ý nhấn mạnh hai chữ "người mới".

      Lý Hi Vi vừa nghe xong rất bất mãn, "Tốt xấu gì tôi cũng lăn lộn trong giới giải trí ba năm, đạo diễn Vệ lại đánh giá thấp tôi như vậy."

      Dư Tư Nhạc có chút quen nhìn bộ dạng này của Lý Hi Vi, thầm, tại trong giới phim truyền hình phải là người mới sao? bộ phim truyền hình cũng chưa từng ra mắt, dám đạo diễn như vậy, biết đầu óc suy nghĩ thế nào. Chưa từng nghe qua 'cười ba phần của miệng' sao?

      "Còn ầm ĩ đủ chưa? Có muốn tôi gọi người đến quay phim rồi truyền lên mạng, cũng để cho nhiều người hiểu biết chút đường đường là đạo diễn lớn lại đấu võ mồm với minh tinh." Khi Du Lăng Thần chuyện, có loại khí thế rất đặc biệt, có thể uy hiếp tất cả người ở đây.

      Vệ Hâm chợt thu lại hô hấp: "Thực xin lỗi, tổng giám đốc Du, tôi có ý này."

      Du Lăng Thần chừa mặt mũi cho đạo diễn Vệ, ngược lại lúc nhìn đến Lý Hi Vi, sắc mặt mấy thiện cảm: "Triệu Tần Lâm, hủy bỏ hợp đồng với ta."

      Chỉ câu ngắn ngủn, khiến nhiều người sinh ra cảm giác khác nhau.

      Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi ngạc nhiên, Vệ Hâm vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Dư Tư Nhạc.... ........ luôn là tâm điểm của ồn ào.

      "Tổng giám đốc Du, vì sao vậy? Tôi có chỗ nào tốt chứ?" Lý Hi Vi lại ầm ĩ.

      Triệu Tần Lâm nỡ nhìn người đẹp chịu ủy khuất, đến ôm eo của Lý Hi Vi: "Đừng buồn, lần này hợp tác thành công, còn có lần sau mà." xong, còn cố ý nhéo nhéo cổ ta.

      Lý Hi Vi lộ ra hai hàng nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn Triệu Tần Lâm, hy vọng ông ta cầu xin giúp mình.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Phong Vũ Yên, fujjko, B.Cat4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lý Hi Vi lộ ra hai hàng nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn Triệu Tần Lâm, hy vọng ông ta cầu xin giúp mình.

      Gần đây công ty Tinh Thần vừa ký hợp đồng với diễn viên nữ, cũng chỉ có Lý Hi Vi là tương đối xinh đẹp. Triệu Tần Lâm nhìn thấy người đẹp này, sau khi thu nhận ta nịnh nót :" Du, có thể cho Tiểu Vi cơ hội ? ấy tệ, hơn nữa từng quay phim truyền hình rồi, nửa đường đổi nữ chính rất phiền phức."

      Ông ta xem qua kịch bản, thấy tổ kịch bản rất có tiến bộ.

      Tiến bộ như vậy, biết xấu hổ mà còn cầu xin sao?

      Biểu Du Lăng Thần thay đổi, thờ ơ nghe Triệu Tần Lâm . Cho đến khi Triệu Tần lâm tên Triệu Mẫu, Du Lăng Thần mới lạnh lùng trả lời: "Tôi có thể cho ta cơ hội."

      Du Lăng Thần vừa xong, Dư Tư Nhạc và Vệ Hâm đều ngạc nhiên nhìn ta.

      Vệ Hâm hiểu , Du Lăng Thần nổi tiếng là boss mặt lạnh, khi sau khi quyết định, ít khi nào thay đổi chủ ý.

      Dư Tư Nhạc cũng hiểu, đây phù hợp với tác phong của hai. Cho dù có mẹ ruột là người nhà họ Triệu, cũng chừa mặt mũi cho Triệu Tần Lâm. Mặt mũi thể là cơm để ăn, huống chi vừa nhìn Triệu Tầm Lâm cũng biết là thằng ngu ngốc chịu được.

      "Nhưng mà.... ......"Du Lăng Thần vừa chuyện, vừa giơ tay lên xoa xoa đầu Dư Tư Nhạc: "Kỹ thuật của ta còn thua cả Tiểu Nhạc."

      Mọi người ở đây đều mở to mắt, trong đó bao gồm cả Dư Tư Nhạc.

      Cái bàn tròn vừa đúng có thể che giấu ánh mắt của người khác, tay phải Dư Tư Nhạc đưa qua kéo kéo góc áo Du Lăng Thần.

      có kỹ thuật diễn gì chứ? cũng phải là người tốt nghiệp khóa điện ảnh, hơn nữa chỉ mới học đến trung học, ngay cả cơ hội đóng phim cũng có.

      Du Lăng Thần cho ánh mắt, ý bảo yên tâm chút đừng nóng vội.

      Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi hẹn mà nghĩ thầm, cơ hội đến rồi.

      Lý Hi Vi ăn thua gì, dù gì ta cũng ở trong ngành giải trí ba năm, về phương diện này cần phải , ta tốt hơn nhiều so với thiên kim tiểu thư như Dư Tư Nhạc chưa từng có mặt trong làng giải trí.

      "Tổng giám đốc Du, lần này tôi nhất định diễn tốt." Lý Hi Vi nở nụ cười ngọt ngào, như là cơ hội này quay trở lại tay .

      Sắc mặt Vệ Hâm rất hài lòng, thậm chí còn nghĩ rằng.... ...... .... Du Lăng Thần cố tình kéo Lý Hi Vi xuống bậc thang, cố ý thiên vị người nhà họ Du. Thậm chí ông ta còn nghĩ rằng, nếu công ty Tinh Thần cố ý tìm Lý Hi Vi để quay phim, ông ta bỏ của chạy lấy người.

      Đạo diễn Vệ, nể mặt tôi mà quay thử lần ." Lời Du Lăng Thần ra, luôn được phản bác lại.

      Vệ Hâm cũng thể nghe, gật đầu : "Tổng giám đốc Du, nếu ngài.... ...... ....."

      Ông ta muốn giao trái tim mình, lại bị Du Lăng Thần đánh gãy: "Kết quả còn chưa có, đạo diễn Vệ muốn cái gì đợi lát nữa cũng muộn."

      Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ có thể nuốt lại vào bụng, Vệ Hâm miễn cưỡng đồng ý.

      "Các ai chụp trước?" ánh mắt Du Lăng Thần dừng người Lý Hi Vi và em của mình.

      Lý Hi Vi cười ha ha : "Nhường Du tiểu thư quay trước."

      Trời ơi! Lão tử đây còn chưa chuẩn bị chút tâm lý, chụp cái gì mà chụp? Trong lòng Dư Tư Nhạc oán giận hành vi vô lương của hai, nhưng lại tìm thấy lý do thích hợp để thoái thác việc này, chỉ có thể rầu rĩ mở miệng: "Hay là Lý tiểu thư chụp trước , trước kia tôi chưa từng diễn, nên học tập trước chút."

      Lời này khiêm tốn, lại còn thỏa đáng hơn.

      Cùng sánh với Lý Hi Vi về cách đối xử, quả trời dưới đất.

      "Tôi nhường nhịn nữa." Lý Hi Vi phân phó cho chuyên gia trang điểm đến trang điểm lại cho .

      Nhìn thái độ của ta, là muốn động chạm rồi.

      Sắc mặt Vệ Hâm luôn tốt lắm.

      "Đạo diễn Vệ, đừng tin tưởng với Tiểu Nhạc như vậy." Du Lăng Thần vẫn bộ dáng nắm chắc kế hoạch.

      " hai, sao lại lôi em ra làm bia đỡ đạn? Ngộ nhỡ em.... ...... ...." Dư Tư Nhạc thấy Lý Hi Vi ra khỏi tán ô, bước vào chỗ dàn cảnh quay, lập tức chuyện.

      Du Lăng Thân vỗ vai trấn an : "Tiểu Nhạc, em có biết .... .......mỗi khi em đối mặt với màn hình, dường như thay đổi thành người khác, em thích quay phim."

      Lần đầu tiên bọn họ đến bãi biển chụp hình, Du Lăng Thần phát ra Dư Tư Nhạc đối với việc quay phim có loại cảm giác thích thú nên lời.

      Có lẽ bản thân Dư Tư Nhạc phát ra, nhưng mà tất cả đều thoát khỏi ánh mắt Du Lăng Thần.

      Có sao? Dư Tư Nhạc suy nghĩ kỹ.

      " cần lo lắng, hãy tin tưởng vào chính mình, cũng tin tưởng vào ánh mắt nhìn lầm người."

      Dư Tư Nhạc gật đầu liên tục.

      Vệ Hâm sau khi nghe lời kia, ánh mắt khỏi đánh giá Dư Tư Nhạc vài lần.

      Ánh mắt Du Lăng Thần nổi tiếng là chính xác sắc bén trong giới thương nhân. Hễ là cổ phiếu bị nhìn trúng có cái nào là tăng? Hễ là quyết sách do quyết định, ai bị ảnh hưởng vô cùng lớn?

      Chẳng lẽ.... ...... mở rộng ngoài ý muốn?

      Vệ Hâm cầm lấy nước uống, sau khi uống hớp rồi vào tán ô.

      Tất cả bố cảnh chuẩn bị tốt, cảnh quay lại bắt đầu.

      Triệu Tần Lâm và mấy người Du Lăng Thần đều ngồi trong tán ô, chờ xem biểu của Lý Hi Vi.

      Lần này có cơ hội quay phim lần nữa, tất cả đều dựa vào ra sức thực của Triệu Tần Lâm nên Lý Hi Vi dám xem thường, bày ra thái độ nghiêm túc cẩn thận chưa từng có khi quay phim.

      Vóc dáng của ta trông cũng khác, gương mặt nhắn điển hình cho con Trung Quốc, có loại khí chất tao nhã thanh lịch.

      Sau khi đạo diễn Vệ hô to tiếng, cảnh tượng lại ra trước mặt mọi người.

      Dư Tư Nhạc cầm lấy kịch bản, cố gắng nhớ lại. Ánh mắt luôn nhìn về phía hội trường quay phim, lúc này biểu của Lý Hi Vi tốt hơn rất nhiều, nhưng mà.... .......nữ chính vẫn lo lắng, chỉ biểu khoa trương của ta, chính vì điều này mà khiến cho nhân vật của trở nên giả dối.

      Quay phim là chú ý nhất đến cảm xúc tự nhiên. Cố gắng giả vờ biểu cũng nhận được ủng hộ của người xem.

      Đạo diễn Vệ hơi lắc đầu, dường như vẫn vừa lòng.

      Nhưng mà.... .....So với lúc trước, lần diễn này làm người xem thất vọng.

      Lý Hi Vi rất có cảm giác hài lòng, gỡ gỡ mái tóc rối, chân mang giày cao gót nhanh chóng chạy vào tán ô để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào.

      "Tổng giám đốc Du, ngày có vừa lòng ?" Lý Hi Vi mỉm cười rất tự tin.

      Nhưng mà Du Lăng Thần cho ta câu trả lời.

      "Tiểu Nhạc, nhớ kỹ lời kịch ?" Du Lăng Thần thấy chuyên gia trang điểm trang điểm cho Dư Tư Nhạc xong, ngăn lại hỏi: "Chỉ cần kỹ thuật diễn, cần phải làm cho phiền phức."

      Dư Tư Nhạc cũng muốn vẽ loạn những thứ kia mặt, hơn nữa, cũng phải quay phim , chỉ đọ sức với Lý Hi Vi mà thôi, ngay cả máy quay phim đều cần.

      ra trong lòng Dư Tư Nhạc cũng rất khẩn trương.

      Trong studio có ít nhất 30 người, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy khiến áp lực đè lên vai Dư Tư Nhạc cũng rất lớn.

      học thuộc lòng lời kịch, Dư Tư Nhạc từ ghế đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ra khỏi tán ô, "Đạo diễn Vệ, có thể bắt đầu rồi."

      Vị này là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Du thị, ai dám cho ba phần mặt mũi?

      Nữ diễn viên phụ biết làm gì đứng trước mặt , trán chảy mồ hôi lạnh, đối mặt với Lý Hi Vi tai mo mặt lớn kia ta đủ khẩn trương rồi. Mà trước mặt lại là em của boss lớn, nghe boss còn rất đặc biệt sủng ấy. Ngộ nhỡ sẩy tay, đánh trúng mặt ấy, sau này còn chỗ đứng trong giới điện ảnh nữa.

      "Nếu kiềm chế nổi, có thể tát tai tôi, tôi để ý đâu." Dư Tư Nhạc cười với ta, nụ cười này như ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mùa đông lạnh lẽo, ấm áp thư thái.

      Tất cả mọi người bị lời của làm rung động.... .......

      "............ ....." nữ diễn viên phụ theo bản năng lắc đầu, có ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm vào ta khiến có cảm giác da đầu run lên. theo bản năng hơi nghiêng người, lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của boss. dám tin rằng, nếu sau khi kịch giả tình tát cho Dư Tư Nhạc cái, vị boss lãnh khốc kia nhất định dùng tất cả biện pháp để đối phó .

      có lá gan dám khiêu khích người của Du thị, liên tục lắc đầu : "Tôi kiềm chế được, Du tiểu thư."

      "kiềm chế được cũng sao." Trong lòng Dư Tư Nhạc ước gì đây là kịch giả tình , bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với công việc quay phim, nếu nữ diễn viên phụ có thể tát cái , có lẽ biểu càng hơn.

      đồng ý đọ sức kỹ thuật diễn xuất với Lý Hi Vi rồi, tất nhiên muốn phải thắng. Hơn nữa, từ sâu trong nội tâm muốn Lý Hi Vi phá hư kịch bản tốt.

      Du Lăng Thần ngồi trong tán ô, nhìn hai đứng dưới ánh mặt trời ngoài xa kia.

      Dư Tư Nhạc vẫn bộ dáng dịu dàng nhu thuận đứng trước mặt nữ diễn viên phụ, ánh mắt hơi mang theo nghi hoặc và đề phòng. mới mười bảy tuổi, chiều cao có hạn, thấp hơn nữ diễn viên phụ cao 1m6, vì vậy khi hai người đứng chung chỗ loại cảm giác quỷ dị nên lời.

      Nhưng mà kỹ thuật diễn xuất và phần khí thế này của Dư Tư Nhạc ngang sức với nữ diễn viên phụ.

      "! đói khát muốn quyến rũ đàn ông như vậy sao?" Nữ diễn viên phụ diễn xuất tệ, khi những lời này đều nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt như có phẫn nộ, và ghen tị giống như người phụ nữ.

      Phản ứng mà Dư Tư Nhạc làm ra rất thích hợp, đôi mắt chớp chớp lên vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu lên, muốn mở miệng giải thích, hoặc là hỏi này vì sao lại như vậy.... ......

      Cũng ngờ kia đột nhiên tát thêm cái nữa.

      Dư Tư Nhạc tránh kịp, miễn cưỡng chịu cái tát này, có lẽ là vì đối phương dùng sức quá nặng, nên xuất phát từ quán tính lui về phía sau hai bước. Bàn tay phải đặt lên gò má bên phải, trong mắt tất cả đều thể tin được.

      Du Lăng Thần ngồi ở góc xa hơi lệch hướng chút, nữ diễn viên phụ và Dư Tư Nhạc đều quay lưng về phía bọn họ.

      chỉ có Dư Tư Nhạc thể tin được, nhân viên làm việc khác cũng thể tin được, tất cả mọi người cho rằng.... .... Nữ diễn viên phụ này muốn sống nữa, ngay cả thiên kim của Du thị cũng dám đánh, đây chính là tự hủy diệt tiền đồ của mình. biết khen có dũng khí, hay nên bội phục có tinh thần làm việc chuyên nghiệp.

      Khi bàn tay hạ xuống, trong mắt Dư Tư Nhạc lộ vẻ khiếp sợ lại chuyển sang phẫn nộ, tất cả đều chuẩn bị bộc phát.

      Ngay cả người từng trải như đạo diễn Vệ cũng bị kỹ thuật diễn xuất của Dư Tư Nhạc làm cho rung động.

      Còn là lần đầu quay phim? xác định là chưa từng diễn xuất sao?

      Những người khác cũng biểu rung động khác nhau, cùng thời gian Du Lăng Thần từ ghế đứng lên, về phía giữa sân.
      Phong Vũ Yên, Jin292, fujjko6 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59.3

      Sắc mặt trầm đáng sợ.... ........

      Ánh mắt giống như loài rắn độc hung ác, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào con mồi.

      Nữ diễn viên phụ khóc ra nước mắt, trong lòng thầm kêu oan uổng.

      "Tiểu Nhạc, gò má thế nào? Muốn bệnh viện hay ?" Du Lăng Thần đứng trước mặt , trong ánh mắt lộ ra tia thương tiếc.

      Loại tâm tình này ít khi xuất mặt Du Lăng Thần, vì vậy làm cho Dư Tư Nhạc suýt chút lấy lại được tinh thần.

      Du Lăng Thần đưa tay kéo tay Dư Tư Nhạc ôm mặt, muốn kiểm tra chút xem gương mặt Dư Tư Nhạc bị thương thế nào.

      Trong chớp mắt khi nắm bàn tay chuyển , hơi sửng sốt chút.

      Gò má của Dư Tư Nhạc.... ........hoàn hảo bị tổn thương gì.

      Sau đó, Dư Tư Nhạc mờ mịt chuyện: " hai, em sao."

      Cái tát lúc nãy cũng đánh xuống, mà lệch sang má bên phải chút.

      Cái gì gọi là diễn trò.... .....Đây mới là ! Cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng, chính là miêu tả chân Dư Tư Nhạc.

      Tất cả mọi người trong studio đều nhìn Dư Tư Nhạc với ánh mắt khác xưa, trước đây, ai cũng nghĩ ra được có loại thực lực này. Thậm chí có thể , nhìn bên ngoài kỹ thuật diễn của Dư Tư Nhạc thua kém gì diễn viên chuyên nghiệp.

      Hơn nữa chút tự cao tự đại gì của thiên kim tiểu thư, đối xữ với mọi người đều rất lễ phép. Có chỗ nào giống Lý Hi Vi, ràng là công phu gà mờ, còn dám ồn áo trước mặt mọi người chỉ dẫn này nọ.

      Lý Hi Vi thua thảm hại.... ......Vẻ mặt chút huyết sắc nào.

      Vệ Hâm chưa từng có cảm giác hả lòng hả dạ như vậy.

      loại "luyến tiếc' xuất phát từ nội tâm ông ta, nếu phải ngại Du Lăng Thần đứng trước mặt, ông ta muốn hỏi Dư Tư Nhạc câu "có hứng thú gia nhập vào giới điện ảnh và truyền hình ?"

      tại Dư Tư Nhạc giống như hòn ngọc quý, chỉ cần có người điêu khắc cẩn thận, sớm muộn bộ lộ được nhiều mặt.

      "Lý Hi Vi" Sau khi xác định Dư Tư Nhạc có việc gì, trong chớp mắt Du Lăng Thần phục lại bình thường, quay lại xử lý chuyện nữ chính, lạnh giọng : " hiểu địa vị của mình ở đâu ?"

      Lý Hi Vi nắm chặt bàn tay, môi bị cắn đến tái nhợt, từ sau khi nổi tiêng, mặt mũi chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy.

      Đây là đả kích đối với , có thể là rất lớn.

      Đến bây giờ cũng chịu tin này.

      Triệu Tần Lâm khẽ thở dài, chứng tỏ ông ta cũng có cách nào giúp được.

      Khó trách lúc trước Du Lăng Thần đồng ý cho cơ hội.... .... ra tỷ lệ của cơ hội này gần như bằng .

      Dư Tư Nhạc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, cũng từ từ hiểu .... ....Lần đọ sức diễn xuất này, thắng trăm phần trăm rồi.

      "Tôi.... ...." Hai chữ nhân thua nhìn đơn giản nhưng ra miệng rất khó, trong mắt Lý Hi Vi mang theo vẻ cầu xin: "Tổng giám đốc Du, có thể cho tôi cơ hội nữa , sau này tôi nhất định cố gắng đóng phim, làm loạn phát cáu nữa."

      Bộ dạng Lý Hi Vi cúi đầu nhận sai làm cho người ta đau lòng.

      Triệu Tần Lâm nhịn được, muốn đem người đẹp ôm vào trong ngực an ủi chút, lần này quay xong, sau này còn nhiều cơ hội.

      Hai người hả hê ôm nhau, để ý đến ánh mắt đố kỵ ngờ vực của mọi người.

      Cho tới bây giờ Du Lăng Thần chưa từng làm mềm lòng người khác, có người trời sinh lãnh huyết vô tình, đều bộ dạng bình tĩnh. Nghe khi cha mẹ qua đời, từ đầu đến cuối rơi giọt nước mắt. Khi đó dùng hai bàn tay chống đỡ Du thị mất trụ cột, phục hồi lại Du thị theo quỹ đạo lần nữa.

      Những lời này nghe như dễ dàng, thực tế, nếu quyết đoán bình tĩnh và năng lực lãnh đạo, hoặc là năng lực vượt qua những người bình thường, người bình thường cả đời cũng có khả năng làm được như vậy.

      Vậy mà Du Lăng Thần.... .......chống đỡ Du thị cách thản nhiên.

      Cho dù Lý Hi Vi ăn khép nép nhận sai, nhưng giọng Du Lăng Thần buông tha chút nào: "Lý Hi Vi, thích hợp đóng phim."

      câu cắt đứt triệt để suy nghĩ của Lý Hi Vi.

      "Tổng giám đốc Du.... ....Tổng giám đốc Du, tôi cố gắng, .... .....Lần này là ."

      Du Lăng Thần tiếp tục để ý đến ta, ngược lại với Triệu Tần Lâm: "Dẫn ta ."

      Ý tứ rất ràng, Triệu Tần Lâm ký kết với này, vậy để chính ông ta giải quyết.

      Triệu Tần Lầm nào đâu dám làm trái lời Du Lăng Thần, kéo tay Lý Hi Vi biến mất khỏi studio.

      Dư Tư Nhạc thầm nghĩ.... ..... ta lại đắc tội thêm người rồi?

      "Đạo diễn Vệ, tôi xử lý như vậy ông cảm thấy thế nào?" Du Lăng Thần tự nhiên đưa tay ra ôm lấy bả vai Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc tập mãi thành thói quen rồi.

      Vệ Hâm lại ngạc nhiên nhìn động tác của Du Lăng Thần, cố gắng thu tâm tình lại, biểu cũng như bình thường: "Cách xử lý của tổng giám đốc Du tất nhiên là tốt nhất, tin rằng Lý Hi Vi cũng hiểu được mà suy nghĩ lại."

      Ông ta rất bội phục vị tổng giám đốc trẻ tuổi Du Lăng Thần này, thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn và suy nghĩ khôn khéo, hai người bọn họ vẹn toàn rồi. Hơn nữa, là người tự cao chỉ vì cái lợi trước mắt, trong mấy tập đoàn lớn, người ta đều rất đánh giá tập đoàn Du thị.

      "Vậy kính xin Vệ Hâm quan tâm nhiều về bộ phim này chút."

      "Tổng giám đốc Du quá khách khí rồi." Vệ Hâm cũng dám linh tinh "bỏ của chạy lấy người" nữa.

      Dư Tư Nhạc nghe hai người tới lui, im lặng đứng trong khuỷu tay Du Lăng Thần.

      Vệ Hâm lại nhìn : "Tổng giám đốc Du, Lý Hi Vi vừa , việc chọn người làm nữ chính vẫn chưa chuẩn bị.... ......"

      Ánh mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Dư Tư Nhạc, ý cần cũng biết.

      Mày kiếm của Du Lăng Thần hơi nhăn lại, cố ý hơi dùng sức ôm bả vai Dư Tư Nhạc: "đạo diễn Vệ, còn hai tháng nữa Tiểu Nhạc phải học, nữ diễn viên chính có nhiều phần phải diễn, làm chậm trễ việc học tập."

      Có lẽ Vệ Hâm hiểu chuyện đó.

      Nhà họ Du lại thiếu tiền, đường đường là thiên kim tiểu thư có cần thiết phải lộ diện ra ngoài ? Làm minh tinh có thu nhập rất tốt, nhưng mà so sánh với người giàu nhất là Du Lăng Thần này giống như muối bỏ biển rồi.

      Vệ Hâm chưa từ bỏ ý định: "Du tiểu thư, có hứng thú với việc đóng phim ? xem ra thể làm nữ chính, nhưng mà.... ....còn có hai nữ phụ khác thích hợp với . Vai được phân là em của nam chính, tuổi cũng vừa đúng mười bảy mười tám, quả thực là nhân vật được tạo ra cho người."

      Đây là xem như đục khoét nền tảng sao?

      Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc cảm thấy như hàng hóa tranh giành tay.

      Quay phim truyền hình.... ......, quả hơi động tâm chút. Nghe đạo diễn giới thiệu, vai nữ phụ kia đoán chừng cũng quan trọng.

      Nhất là khi nghĩ đến mình có thể xuất màn hình ti vi, Dư Tư Nhạc thấy tâm ngưa ngứa.

      Vệ Hâm rất biết thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt, nhìn thấy đôi mắt long lanh của Dư Tư Nhạc do dự, lập tức thêm chút tâng bốc. Cuối cùng, tân bốc đến đến mức 'nếu cần người này, mày sinh ra là tiếc nuối lớn'.

      Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn trai, cái khác sợ, chỉ sợ làm mất mặt tập đoàn Du thị, hoặc là sợ hai đồng ý.

      Trước kia chỉ là nhi nơi nương tựa, làm chuyện gì cũng sợ đố kỵ. Nhưng mà tại chỉ có hai đứng sau lưng, lại còn có tập đoàn Du thi, làm chuyện gì cũng cần phải suy nghĩ chút xem có thể tạo thành rắc rối cần thiết cho hai .

      Tâm tư của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần làm sao đoán được? Ngoại trừ việc nghiên cứu việc, hầu như tất cả thời gian còn lại Du Lăng Thần đều dành cho đứa em này. Chẳng những mỗi ngày nghe Vệ báo cáo hành tung của , còn lén lút để ý thích cái gì ăn cái gì.

      Trước kia Du Lăng Thần chưa từng sinh ra loại cảm giác này, tất cả đều bởi vì tồn tại của Dư Tư Nhạc, dần dần lặng lẽ thay đổi.

      "Chính em làm chủ, thích cái gì làm cái đó, hai nhúng tay."

      Dư Tư Nhạc có loại xúc động muốn hét to. nhàng ôm lấy hai chút.

      Cái ôm ấm áp này, đối với Dư Tư Nhạc là thay cho cảm ơn vô cùng trong sáng.

      Mà trong mắt Du Lăng Thần, lại mang theo ý nghĩa khác.

      chợt nhớ đến câu , chỉ có hai cách đối xử với người. ràng, Dư Tư Nhạc là loại người "ăn mềm ăn cứng."

      Sau này, phải áp dụng phương pháp "êm dịu" để đối xử với Dư Tư Nhạc.

      Lại kiên quyết trưởng thành, sớm muộn gì cũng bị đánh bại.

      "Đạo diễn Vệ, xin chỉ bảo nhiều hơn." Dư Tư Nhạc tươi cười trả lời Vệ Hâm.

      Vệ Hâm cũng rất vui vẻ: "Chỉ bảo tới, Du tiểu thư vốn là nhân tài."

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Từ studio trở lại biệt thự, khóe miệng Dư Tư Nhạc luôn mỉm cười khép lại được.

      Du Lăng Thần thấy vui vẻ, trong lòng cũng khống chế được vui vẻ theo.

      em ở chung rất hòa hợp, thậm chí chút quấy rầy nhau cũng có, cứ như vậy mà tự nhiên đến với nhau.

      Về chuyện Triệu Tần Lâm quản lý công ty Tinh Thần, Du Lăng Thần chưa bắt được nhược điểm của ông ta, nên dễ dàng gỡ bỏ vị trí của ông ta. Tốt xấu gì Triệu Tần Lâm cũng là con trai duy nhất của nhà họ Triệu, Du Lăng Thần làm việc thể quá khó khăn, dù sao quan hệ của hai nhà cũng thân thích, nếu ầm ĩ, truyền ra ngoài cho người khác cười nhạo là chuyện , quan trọng là sợ nhất giới truyền thông viết tin loạn.

      Người khôn khéo có lúc cũng mắc sai lầm, huống chi Triệu Tần Lâm và hai chữ "khôn khéo" này có quan hệ với nhau.

      Ba ngày sau, tổ làm phim lại tìm minh tinh tương đương nhận nhân vật của nữ chính. Mặc dù tiếng tăm của ta kém hơn Lý Hi Vi, nhưng khả năng diễn xuất lại vượt xa Lý Hi Vi.

      Sau khi nhận được phần công việc ở tổ làm phim, thời gian của Dư Tư Nhạc dần trở nên chật kín hơn.

      Thậm chí còn bận rộn rút ra được thời gian hơn diễn tiết mục ngắn lúc học nữa.

      Về vai em của nam chính, phần diễn xuất của xuất hơn mười tập. Sắp xếp như vậy vừa đúng Dư Tư Nhạc có thể có được ngày nghỉ, tham gia hoàn toàn phần diễn xuất của mình. Nhưng mà cũng có tác hại, là phải......cả ngày bọn họ phải ở trong tổ làm phim.

      Càng rút ra được thời gian để về biệt thự nấu cơm cho hai.

      Lúc đầu, Du Lăng thần cố gắng duy trì quyết định của Tiểu Nhạc. Nhưng mà chạng vạng ngày thứ ba sau khi trở về, cảm thấy ngon miệng khi ăn tối, sắc mặt Du Lăng Thần ngày càng đen. Thậm chí còn nhiều lần gọi điện thoại thúc giục đạo diễn Vệ nhanh chóng thả người.

      Có lẽ đạo diễn Vệ chịu áp lực rất lớn.

      Sau khi tan làm, Du Lăng Thần thường lái xe đến chỗ đoàn làm phim đón Tiểu Nhạc về nhà.

      lần nhìn thấy Dư Tư Nhạc ăn cơm đựng trong cặp lồng ở đoàn làm phim. Cặp lồng đựng cơm chỉ có vài miếng ít đến thảm thương, còn có rau quả có giá trị dinh dưỡng nào.

      Chân mày của thể nhăn lại, cũng biết gì với đạo diễn Vệ.

      Từ đó về sau, thức ăn của đoàn làm phim có thay đổi lớn. Mỗi bữa cơm, giá trị dinh dưỡng của mỗi bữa cơm được nâng cao, chừng là đồ ăn do chuyên gia dinh dưỡng nào đó làm ra.


      Hết chương 59
      Phong Vũ Yên, ly sắc, Jin2929 others thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      chinh nho bong qua lon dayma

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60

      Bên ngoài studio, chiếc xe thể thao màu đen dừng lại.

      Chiếc xe này là bản sản xuất số lượng có hạn. Tất cả hình dạng phong cách đều do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, màu sơn đỏ thẫm xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

      Mỗi người ngang qua đều nhìn vài lần.

      Có rất nhiều người bàn tán, đây là của thiếu gia nhà giàu nào đến studio theo đuổi con .

      A, chiếc xe thể thao này rất gây chú ý.

      Dư Tư Nhạc vừa đến studio, nhìn thấy rất nhiều người dạo đứng vây quanh chiếc xe thể thao. Lúc nhìn thấy chiếc xe kia, cõi lòng như bị ai đó hung hăng xé ra, người nọ cố ý lái xe đến đây khoe khoang à? E sợ người ta biết ta rất có tiền sao?

      Dư Tư Nhạc có tâm tình đến gần chỗ náo nhiệt, quay đầu đường vòng.

      Kính cửa xe thể thao đột nhiên hạ xuống, hé ra gương mặt đáng ăn đòn, nhìn về phía Dư Tư Nhạc hét to: "Dư Tư Nhạc, nhìn hướng này nè."

      Sau khi nghe thấy giọng này, phản ứng đầu tiên của Dư Tư Nhạc là.... ........Bước nhanh cước bộ, nhanh chóng rời .

      Có lẽ nhìn ra Dư Tư Nhạc có ý bỏ chạy.

      Dung Húc chợt mở cửa xe, bước ra đuổi theo. Lúc xuống xe, vẫn quên lấy bó hoa hồng chuẩn bị sẵn từ trong xe ra.

      Lại là 99 đóa hồng.

      Tiếng huyên náo xung quanh bùng nổ trong nháy mắt.

      Vị thái tử gia Dung Húc này, có chút danh tiếng ở thành phố C này. Nhân viên làm việc trong studio, ai mà chưa từng quen biết với người trong làng giải trí? Dung Húc là cháu nội của Dung Diệu Huy, người cũng rất nổi tiếng, dù sao tương lai cậu là người nối nghiệp của tập đoàn Dung thị.

      "... ...... .....Là Dung thiếu đó, ta đến đây theo đuổi Du tiểu thư sao?"

      "Xe thể thao số lượng có hạn kết hợp với hoa tươi, là số tiền khổng lồ!"

      "Người ngoài đều 'Dung thị và Du thị đội trời chung', Dung thiếu theo đuổi Du tiểu thư, là muốn tạo ra chuyện xưa thê lương của 2 gia tộc thù địch ư?"

      Rốt cuộc là ai quá phận?

      Ánh mắt Dư Tư Nhạc từ từ chuyển qua người cậu ta.

      ở studio ngây ngốc hơn mười ngày, vẫn luôn đường an toàn. sợ có người , là vì quan hệ với hai, mới có thể vào được đoàn làm phim. muốn vứt bỏ mác "thiên kim Du thị", làm từ cấp thấp nhất.

      Dung Húc vừa xuất , thể nghi ngờ là tuyên bố với những người khác, đây là người thường khác với kẻ có tiền.

      Tất cả đau khổ của Dư Tư Nhạc đều bị hủy trong chốc lát.

      "Tặng cho em.'" Dung Húc hiểu trong lòng đối phương nghĩ cái gì, cầm lấy bó hoa nhét vào ngực Dư Tư Nhạc, "Lúc ở trường học, ông nội bảo bớt phóng túng, đừng tặng hoa nữa làm cho người ta chê cười. Nhưng mà bây giờ nghỉ học, thầy giáo xen vào chuyện hai chúng ta nữa."

      Dư Tư Nhạc lui về phía sau trốn tránh thân mật với Dung Húc.

      Hoa hồng này, chỉ có người ngu ngốc mới có thể nhận.

      Có lẽ hoa hồng này vừa mới hái, dường như còn mang theo hương thơm tươi mát, thông qua việc xử lý đóng gói tỉ mỉ, bên trong bó hoa hồng này tuyệt đối là "lãng mạn", thiếu bộ phận nào.

      Nhưng mà hoa hồng này ý nghĩ rất.... ...... ...

      Dư Tư Nhạc dễ dàng nhận lấy bất kỳ hoa hồng của người nào.

      Dung Húc bị cự tuyệt, hung hăng tổn thương, ánh mắt cậu ta hơi tức giận nhìn chằm chằm vào Dư Tư Nhạc "Rốt cuộc em muốn cự tuyệt tôi bao nhiêu lần, mới bằng lòng đồng ý? Dung Húc tôi chưa từng theo đuổi người nào! Dư Tư Nhạc, em cứ bình thường là được rồi, em lại tiếp tục như vậy nữa, ai cũng còn mặt mũi."

      Dư Tư Nhạc lùn hơn cậu ta chút, thể khẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Cậu còn hiểu sao? Dung Húc, tôi thích cậu. Cho dù tôi đối với cậu có chút hảo cảm, chỉ cần là người có lòng dạ sắt đá, bị cậu theo đuổi đến cùng quấn quýt buông như vậy, cũng nên đồng ý rồi phải ? Chính là, có cảm giác.... ..........nhất định là có cảm giác."

      Câu cuối cùng kia, dường như mang theo tia thở dài.

      Dư Tư Nhạc nhìn cậu ta vài lần, vượt qua người cậu ta, vào trong studio.

      Dung Húc nhìn thấy người trước mặt bỏ , trong giây lát hoàn hồn lại, nhìn về phía bóng lưng Dư Tư Nhạc, quát to: "Dư Tư Nhạc, đừng tưởng rằng em như vậy, tôi buông tha theo đuổi em. Dung Húc tôi muốn lấy món đồ vào tay, chưa từng có chuyện chạy thoát lần nào."

      Đồ?

      Dư Tư Nhạc khẽ lên tiếng, chỉ tiếc........ là người.

      Người là động vật có cảm giác, còn đồ vật là vật chết.

      Tiến độ quay phim truyền hình bị Lý Hi Vi làm náo loạn như vậy, cách thời gian chiếu phim, có thể là vô cùng cấp bách. Mỗi ngày mỗi đêm đoàn làm phim đều đuổi theo tiến độ, ngay cả Dư Tư Nhạc cũng ngoại lệ.

      Thợ trang điểm trang điểm cho Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc nhìn mọi người bận rộn trong studio, có loại cảm giác phong phú. Lần diễn tiếp theo đến lượt .

      Lần đầu tiên đến đoàn làm phim, Dư Tư Nhạc biểu diễn phần của mình, lần đầu tiên được thông qua.

      Lúc đầu còn có người cửa sau, lại dựa vào địa vị của Du Lăng Thần ở Du thị, tổ kịch mới cố ý chuẩn bị nhân vật cho .

      Chính là theo số lần quay phim tăng lên, mọi người đều từ từ thay đổi, Dư Tư Nhạc biểu thực lực của mình ra ngoài, so với thực lực của các ngôi sao khác cũng tệ đến nỗi nào.

      Dung Húc quyết tâm quấn lấy Dư Tư Nhạc, cậu ta vất vả mới nghe được tin Dư Tư Nhạc đến tổ kịch quay phim, ngay cả quần áo thời trang mới và xuất sắc nhất của Thụy Sĩ cậu ta cũng mua, vội vàng chạy tới triển khai hành động theo đuổi tình của mình. Cậu ta theo sau Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc đến chỗ nào, cậu ta cũng đến chỗ đó.

      Có đôi lúc bộ dạng rất ân cần, càng tích cực hơn so với trợ lý, vừa bưng trà, vừa đưa nước,

      "Dư Tư Nhạc đến lượt ra sân rồi, nhất định phải biểu tốt." Vệ Hâm sớm nhìn ra ánh mắt buồn bực của , cố ý cầm kịch bản đến, thúc giục Dư Tư Nhạc nhanh chóng lên.

      Lần này, cuối cùng Dư Tư Nhạc cũng tạm thời thoát khỏi Dung Húc bám như kẹo dẻo rồi.

      Trong mắt Thái Tử gia của bọn họ, quay phim truyền hình cũng giống như trò chơi trẻ con. Nếu ngay từ đầu Dư Tư Nhạc đồng ý lời sớm chút, chừng cậu ta suy nghĩ, tìm số tiền lớn cho làm bộ phim truyền hình.

      biết diễn vai diễn phụ , có gì đáng giá mà lại vui vẻ.

      Vệ sĩ phía sau Dư Tư Nhạc lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số, đem chuyện Dung đại thiếu gia đến đoàn làm phim báo cáo lại cho Boss.

      Du Lăng Thần từng dặn dò vệ sĩ, khi Dung Húc tìm Dư Tư Nhạc phải báo cáo trước.

      Dung Húc vắt chân ngồi ghế, bộ dạng rất là cơ phất phơ. Cậu ta có loại khí chất lạnh lùng được rèn luyện lâu dài như Du Lăng Thần, cho dù nhìn từ hướng nào, đều có cảm giác là thiếu niên rất trẻ trung.

      Cậu ta cũng giống như những người khác, đều nhìn vào Dư Tư Nhạc dưới màn ảnh.

      Cậu ta gãi gãi đầu.... ...... ... Chợt có cảm giác Dư Tư Nhạc màn ảnh thay đổi thành người khác.

      Càng trở nên vẻ vang khắp nơi rồi, càng làm cho người ta mê muội thêm.

      ... ...

      Du Lăng Thần đến studio với tốc độ rất nhanh.

      đến giờ, nhanh chóng xuất ở studio, còn hoa mỹ gọi đó là "thăm dò công việc của đoàn làm phim".

      Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, Du Lăng Thần cố ý đến đây thăm em .

      Những ngày gần đây, số lần đến studio, còn ít sao?

      Du Lăng Thần đối với mức độ quen thuộc của đoàn làm phim ngày càng tăng.

      Chiếc xe chạy con đường quen thuộc chính là đến trường quay, Du Lăng Thần vừa liếc mắt nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi dưới rạp.

      Dung Húc nhuộm tóc màu đỏ, tai phải còn bấm lỗ tai, bông tai màu xanh thẳm được đặt phía . Dưới ánh mặt trời chợt lên ánh sáng chói lọi.

      " tệ.... ..... tệ, bước vào phần diễn tiếp theo." Đạo diễn và các nhân viên khác đều giữ nghiêm chức vụ, bất chấp dưới ánh nắng mặt trời, làm việc rất nghiêm túc.

      Dư Tư Nhạc vào vai diễn rất nhanh, mỗi lần sau khi đạo diễn Vệ hô bắt đầu, ngay lập tức hòa nhập vào cảm xúc của nhân vật.

      Du Lăng Thần nhìn quay phim, có loại cảm giác hài lòng và tự hào lan tràn trong lòng.

      bước từng bước về phía ô lều, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Dung Húc, quay đầu hỏi thăm nhân viên trong studio: "Từ khi nào khi studio cho phép người rảnh rỗi vào được?"

      Lời của là có chỗ ám chỉ.

      Dung Húc lập tức hiểu được ý tứ trong lời , tức giận nhíu chặt chân mày, lại kiềm chế phát tác.

      "Tổng giám đốc Du.... .....Chúng tôi.... .....Chúng tôi có ngăn cản.... ......." Nhân viên chuyện khó nhọc.

      thực tế, Dung Húc ở đó, bọn họ nào dám ra tay ngăn cản chứ? Hơn nữa lúc Dung Húc xông vào studio, xông vào loạn, còn thô bạo hơn con bò, ai mà có la gan dám ngăn cản cậu ta chứ?

      "Lần sau được lặp lại nữa." Du Lăng Thần lạnh lùng nhíu mày , ngồi vào cái ghế bên cạnh Dung Húc.

      Mỗi lần Du Lăng Thần đến studio, nhân viên làm việc đều chuẩn bị tinh thần để ứng phó, luôn nơm nớp lo sợ làm việc, e sợ chọc giận vị boss siêu cấp này.

      "Dung thiếu gia, cậu quên tình hình giữa nhà họ Dung và Du thị thế nào chứ? Cậu chạy đến nơi làm việc của Du thị, thể nào nổi, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Du thị chịu trách nhiệm."

      Lời này mang theo ý cảnh cáo, khóe mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo, cực kỳ uy hiếp.

      Dung Húc chỉ lần bị Du Lăng Thần làm mất mặt, hận ý đối với ngày càng tăng thêm, cái nắm tay đặt bên cạnh ngày càng xiết chặt, cắn răng : "Du Lăng Thần, đừng cố ý dùng những lời đó làm tôi sợ, Dung Húc tôi từ khi nào sợ ."

      Phải ?

      "Tôi nhớ đến câu .... ...'nghé con mới sinh sợ cọp'. "Du Lăng Thần biểu rất hờ hững, nhưng khi cố tình tỏ ra hờ hững như vậy, dường như lại mang theo chút kinh thường.

      Tất cả nhân viên làm việc lặt vặt xung quanh đều sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

      Lời của Du Lăng Thần, mỗi câu sau so với câu trước càng sắc bén hơn, ngăn người khác nên lời.

      "Mẹ mày." Dung Húc nghiêng đầu mắng câu.

      Lần trước lúc chuyện qua điện thoại, Dung Húc lĩnh giáo lời độc ác của Du Lăng Thần, nhưng mà lúc này có nghĩa là cậu ta có thể tỉnh táo. Cậu ta chợt vận động tay, vung nắm đấm về phía gương mặt Du Lăng Thần, muốn đánh nhau với Du Lăng Thần.

      Nắm tay còn chưa rơi xuống, chợt từ xa truyền đến câu .

      "Dung Húc, cậu là mắng mẹ tôi?" Dư Tư Nhạc chuyện giọng thay đổi, nhưng lại có cổ lực lượng vô hình, dùng thế lực khống chế cánh tay Dung Húc, trong chớp mắt chỗ có khí lực hút ra khỏi người cậu ta.

      Dung Húc từ từ buông tay ra, trong lòng thầm quýnh lên, quát to: "Tôi đâu có chửi, mắng mẹ em chứ? Tôi mắng Du Lăng Thần.... ......."

      Cậu ta còn chưa xong, Dư Tư Nhạc cắt đứt lời của cậu ta: "Chẳng lẽ tôi phải họ Du?"

      Những lời này trong chớp mắt làm thức tỉnh lý tí Dung Húc, cậu ta ủ rũ cúi đầu giải thích: "Tôi có ý kia."

      "Tôi ghét nhất người nào lôi cha mẹ tôi ra mắng.... ....." Dư Tư Nhạc để ý đến cậu ta, lạnh lùng qua người cậu ta, ngồi vào bên cạnh Du Lăng Thần: "Cha mẹ cho cậu cuộc sống, đáng để tôn trọng và quý trọng, cũng phải là từ để cậu dùng để mắng chửi người khác."

      Ánh mặt trời rất chói mắt, từng ánh mặt trời xuống qua tầng mây, chiếu xuống khắp nơi.

      Vừa rồi Dư Tư Nhạc vừa diễn xong hai màn, trán chảy mồ hôi. Trong mắt của có ý tứ giận, nhưng lời lại mang loại khí thế thể phản bác lại.

      Về điểm này, trái lại ngày càng giống Du Lăng Thần.

      Du Lăng Thần rút cái khăn ướt đưa cho .

      Dư Tư Nhạc thành thói quen khi được trai chăm sóc cẩn thận, cầm lấy khăn ướt lau chùi mồ hôi, ánh mắt chống lại ánh mắt của Du Lăng Thần, trở nên ngây thơ trong suốt, hoàn toàn khác với thái độ khi đối mặt với Dung Húc: " hai, sao lại đến đây? Buổi sáng cần làm việc sao?"

      Ngày thường, sau khi Du Lăng Thần xử lý công việc buổi chiều xong mới đến studio đón .

      Làm sao hôm nay vừa sáng sớm đến rồi?

      Du Lăng Thần tự nhiên xem Dung Húc còn bên cạnh, bàn tay vỗ vào đầu vai Dư Tư Nhạc: "Hôm nay rảnh rỗi, vì vậy đến đây gặp em. Có mệt ? Có muốn gọi Vệ Hâm cho mọi người nghỉ ngơi chút ?"

      " mệt." Dư Tư Nhạc cười lắc đầu.

      Mà nguyên nhân là sau khi Du Lăng Thần nghe A Bưu báo lại, lập tức chạy đến studio xem sắc lang Dung Húc này.
      Phong Vũ Yên, fujjko, Winter5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :