1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoàng vương ngân nguyệt

      hoàng vương ngân nguyệt New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Ai ui. Đag tới hồi hấp dẫn ni. :yoyo69::yoyo69::yoyo69::yoyo69:. Bạn ui. Cố lên!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23

      Editor: Nguyên Nguyên


      Tưởng Quốc Lương tay cầm ly nước đều phát run, trong lòng vô cùng bất mãn, cũng phải giả vờ vẻ mặt cần: “Tổng giám đốc Du quá lời rồi, lần hợp tác này thành, còn có lần sau mà.”

      Đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên tia trào phúng rồi biến mất, sau đó trả lời: “lần này thành công, tổng giám đốc Tưởng ngàn lần đừng hận tôi, mua bán thành tại người.”

      Sao có thể hận? Ánh mắt của Tưởng Quốc Lương hơi đỏ. Công ty ông ta lên xuống cũng vì bản kế hoạch này, bỏ vào biết bao nhiêu tâm huyết và mồ hôi? Hôm nay trở lại như trước kia, toàn bộ mấy trăm nhân viên trong công ty đều ăn khí rồi!

      Lưu Chính Thành nhìn vẻ mặt tốt của Tưởng Quốc Lương, vỗ vỗ vai ông ta: “Tổng giám đốc Tưởng, thời gian còn sớm, chúng ta về , cũng để cho tổng giám đốc Du và Du tiểu thư nghỉ ngơi thoải mái.”

      Các vị tổng giám đốc khác cũng muốn ở lâu, tất cả đều từ biệt Du Lăng Thần.

      Sau khi Tưởng Quốc Lương bước ra khỏi cổng biệt thự, rốt cuộc áp chế nổi cơn giận, mạnh mẽ quăng cái tát vào mặt Tưởng Oánh Oánh: “Mẹ nó đồ ăn hại! lão tử nuôi mày lớn như vậy, chính là cho mày hại tao?”

      Khóe miệng Tưởng Oánh Oánh chảy máu, má xuất dấu tay đỏ rực. Nước mắt tuôn trào, lấy tay che gò má dám kêu đau.

      Tưởng Quốc Lương tính tình nóng nảy, nhìn bộ dạng khóc sướt mướt của ta, lửa giận hừng hực bốc cháy, lại muốn đá cho thêm vài cái.

      Mấy vị tổng giám đốc kia giữ chặt ông ta: “Tổng giám đốc Tưởng, còn chưa ra khỏi khu biệt thự đâu, để người khác nhìn thấy bộ dạng ông đánh con cái như vậy, mặt mũi cũng tốt. Muốn dạy dỗ con, cũng phải đóng cửa bí mật dạy dỗ.”

      Tưởng Quốc Lương tạm thời khôi phục lại lý trí, kéo cánh tay Tưởng Oánh Oanh vào xe, với những người khác ‘gặp lại’, lái xe rời .

      …………………………

      nguyên tắc có tiện nghi mà chiếm lấy, chính là lý luận ngu ngốc.

      Dư Tư Nhạc mở các gói quà ra, đem tất cả món quà ra nhìn. Trong đó có hai sợ dây chuyền vàng bạch kim, còn khảm chui rất xa xỉ hoa lệ.

      Dư Tư nhạc cầm trong lòng bàn tay thưởng thức: " hai, hai sợi dây chuyền này trị giá bao nhiêu?"


      Tập đoàn Du thị danh nghĩa có vài cửa hàng đá quý, tuy rằng năng lực giám định và thưởng thức của Du Lăng Thần kém hơn bậc thầy đá quý, nhưng thể kém đến nỗi nào.


      "Khoảng bốn trăm nghìn." Du Lăng Thần thản nhiên : "Em thích?"


      " quá thích, đem cổ, và cầm trong tay khoản tiền lớn cho người khác biết.... em có tiền, có cái gì khác nhau sao? đường , giống như con dê béo, rất dễ bị kẻ trộm để mắt." Dư Tư Nhạc sợi dây chuyền để lại trong hộp quà.


      Kỳ , có thể với hai, sợi dây chuyền này có thể đem ra cửa hàng đổi lấy bốn trăm nghìn.


      ở trong phòng lật lật lại sổ tiết kiệm của Du Tư Nhạc ở kiếp trước, tiền bê trong của đủ cho người thường tiêu xài cả đời. Chỉ tiếc Dư Tư Nhạc biết mật mã của sổ tiết kiệm là bao nhiêu, cũng dám chạy đến ngân hàng, miễn cho người ngoài nghi ngờ.


      "Cái này thể bán." Du Lăng Thần nhìn thấu suy nghĩ của : "Những đồ vật bọn họ gửi tặng, chúng ta bán , lỡ như bọn họ biết được, tất nhiên rước lấy bẽ mặt. Nếu em thiếu tiền, có thể cho em."


      Dư Tư Nhạc lắc đầu: "Em thiếu tiền."


      Tiền tiêu vặt hàng tháng hai cho , dùng hết. Bây giờ cái gì cũng thiếu, có tiền cũng biết dùng chỗ nào.


      "Ngày mai có cuộc đấu giá từ thiện, em thích sợi dây chuyền này, có thể lấy quyên tặng." Du Lăng Thần giúp chi tiêu.


      Biện phát này có thể giành được danh tiếng, cũng tổn hại mặt mũi nhà họ Du. Về phần các vị lão tổng giám đốc kia, cho dù nhận ra mấy món quà họ tặng, cũng dám thêm gì.


      "Tiền quyên góp đến chỗ nào?" Dư Tư Nhạc cho rằng có thể làm cách này.


      "Nghe tiền bán đấu giá được, hội quyên tặng cho mấy nhi viện." Du Lăng Thần lột vỏ quả cam, tách ra nửa cho Dư Tư Nhạc.


      Dư Tư Nhạc bỏ múi cam vào miệng, nhai vài ngụm, lập tức : "Ừ, muốn quyên tặng."


      Cuối cùng cũng có thể làm chút chuyện cho nhi viện rồi....


      Tốt xấu gì, cũng do nhi viện nuôi lớn.


      "Ưm.... hai, cam rất ngọt, cũng ăn ."


      "Ngọt ăn thêm vài múi nữa."


      Dư Tư Nhạc cảm thấy vị ngọt tràn vào trong lòng.


      ......................


      Ngày hôm sau đúng vào ngày thứ bảy, Dư Tư Nhạc sớm làm bữa sáng.


      chiên hai cái trứng, rồi đổ ra hai ly sữa, đặt ở bàn.


      Sáng sớm Du Lăng Thần nghe thấy thanh leng keng trong phòng bếp, ăn mặc chỉnh tề bước xuống lầu.


      Vừa vừa chuyện trong điện thoại di động: "Thư ký Tôn, tôi gọi chuẩn bị đồ, chuẩn bị thế nào rồi?"


      "Ông chủ, làm xong, cần đưa đến cho ngài ?" giọng nữa tương đối giàu kinh nghiệm từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.


      "Cố gắng nhanh chút." Du Lăng Thần hỏi vài câu về chuyện công ty xong, cúp điện thoại.


      Dư Tư Nhạc cởi bỏ tạp dề ra, ngồi đối diện với Du Lăng Thần: " hai, ăn sáng."


      "Ừ." Du Lăng Thần đáp lại, sau đó kẹp bánh trứng lên cắn ngụm.


      Sau khi hai người ăn sáng xong, Dư Tư Nhạc phụ trách dọn dẹp rửa chén, Du Lăng Thần ngồi dựa vào ghế sô pha, xem tạp chí.


      Đây là thói quen mỗi ngày của Du Lăng Thần, thích nhất là xem tin tức tài chính và kinh tế, luôn chú ý tin tức thương mại gần đây.


      Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.


      Dư Tư Nhạc chạy ra mở cửa, đứng trước cửa là hơn ba mươi tuổi. ấy mặc đồ công sở, mái tóc được chải gọn gàng, chân mày được kẻ nghiêm túc.


      "Là Du tiểu thư sao? Ông chủ bảo tôi mang đồ đến." cầm túi to trong tay.


      Dư Tư Nhạc mời vào nhà.


      "Đồ này cho tôi ." Du Lăng Thần mở túi ra, từ bên trong lấy ra bộ lễ phục màu trắng: "Tiểu Nhạc, em thử bộ quần áo này xem, là làm theo cầu số đo của em."


      Gì?


      Dư Tư Nhạc nhìn bộ lễ phục ngang ngực màu trắng tự nhiên này, nhận lấy từ tay hai. Bộ lễ phục còn kèm theo tấm khăn choàng cổ, hơi lộ vẻ dí dỏm đáng , thích hợp cho Dư Tư Nhạc khi mặc vào.


      Dư Tư Nhạc đỏ mặt, xoay người lên lầu.


      Hội đấu giá từ thiện tính là trường hợp chính, nhưng đối với Du Lăng Thần có uy tín danh dự này, phàm là trong trường hợp tham dự nơi công chúng, đều biết ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, tuyệt đối làm cho người ta thấy nửa điểm xấu.


      Làm em của càng thể làm mất mặt, trang điểm cái gì, tất nhiên là chuyện.


      "Thư ký Tôn, đợi lát nữa đưa Tiểu Nhạc trang điểm , đừng quá đậm." Du Lăng Thần ngồi lại ghế sô pha, tiếp tục đọc báo.


      " thành vấn đề, ông chủ."


      Tôn Ngữ là người có năng lực, làm việc rất mạnh, tâm tư kín đáo, rất ít phạm sai lầm. Vừa mới vào vài ngày, thông suốt tất cả chuyện công việc.


      Khi Dư Tư Nhạc xuống lầu là mười phút sau.


      Nghe thấy sàn gác truyền đến thanh lộc cộc, Du Lăng Thần ngẩng đầu nhìn lại.
      Last edited by a moderator: 26/12/14
      Phong Vũ Yên, Jin292, Andrena7 others thích bài này.

    3. hoàng vương ngân nguyệt

      hoàng vương ngân nguyệt New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Nàng công chúa xuất rùi nha:yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40:
      honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng


      Ngón tay run rẩy, tờ báo rơi xuống đất.

      Phải miêu tả Dư Tư Nhạc thế nào bây giờ?

      Lễ phục màu trắng tinh khôi vô cùng hợp với dáng người. Dáng người xinh xắn lung linh được bao lại chặt, mặt phơn phớt đỏ. Khuôn mặt ngây thơ tỏa ra hơi thở thanh xuân.

      Cho tới nay, Du Lăng Thần đều biêt Dư Tư Nhạc là mỹ nhân bại hoại. Nhưng...Chỉ riêng lần này, mới đánh giá thiếu nữ trước mặt cách nghiêm túc.

      Đúng! Chỗ hấp dẫn người ta nhất là đôi mắt trong veo sáng ngời.

      mang theo chút tạp chất, tựa như hòn đá quý lộng lẫy nhất thế giới này.

      Khom lưng nhặt tờ báo lên, Du Lăng Thần cố gắng che giấu đáy lòng nảy lên cách bất thường, "Thư ký Tôn, nắm vững thời gian trang điểm cho ấy ."

      Vẫn trang điểm?

      Dư Tư Nhạc hơi nhíu hàng mày thanh tú lại. Kiếp trước cùng lắm chỉ xoa chút kem dưỡng ẩm, trang điểm chính đáng là chuyện chưa từng có.

      Để mặc thư ký Tôn bôi quét lên mặt mình, Dư Tư Nhạc duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, từng thay đổi.

      Vẽ mi mắt xong, thư ký Tôn thu hộp trang điểm lại, "Ông chủ, ngài nhìn xem có hài lòng ?"

      Da của Dư Tư Nhạc rất hồng hào, chỉ đánh chút phấn, tùy tùy tiện tiện vẽ mắt, như vậy đủ rồi.

      " nhìn kỹ chút." Du Lăng Thần xoay mặt Dư Tư Nhạc qua, hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, chỉ khoảng mười phân.

      Trái tim bé của Dư Tư Nhạc khống chế được mà đập thình thịch...

      Thậm chí có thể đếm Sở có bao nhiêu sợi lông mi.

      "Cũng tạm, nhưng Tiểu Nhạc mà đánh mắt màu hồng nhạt đẹp hơn."

      nắm lấyđthời gian, tới lúc nên ra cửa, "Hôm nay coi như thôi, lần sau đánh mắt màu hồng nhạt. Chúng ta tới buổi đấu giá."

      Du Lăng Thần buông mặt Dư Tư Nhạc ra, kéo giãn khoảng cách.

      Tần suất đập của trái tim bé của Dư Tư Nhạc dần dần khôi phục bình thường...

      Quả nhiên, ở quá gần trai đẹp khiến người ta thấy khó thở.

      ...

      Bởi vì buổi đấu giá từ thiện nên có rất nhiều nhân sĩ tầng lớp cũng tham gia.

      Lúc Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc bước vào, khách khứa ngồi đầy bên trong.

      Trong đó cũng có ít người quen. Lưu tổng ngồi ngay hàng thứ hai. Bất ngờ là Dư Tư Nhạc còn thấy Dung Húc...Người lần trước hại thảm.

      Đúng lúc đó, Dung Húc cũng quay qua bên này, đối mắt với Dư Tư Nhạc, hừ tiếng đầy giận dữ, ngoảnh đầu sang bên.

      "Nghe tập đoàn Du thị cho tập đoàn Dung thị gậy à? Có phải vậy ?" giọng rất vang lên ở góc gần đó.

      "Chẳng phải vậy à? Hai ngày nay rất gay gắt, rất nhiều hạng mục hợp tác bị cắt, hai tập đoàn như đánh nhau, như thể muốn bóp chết đối phương."

      "Suỵt...Ông cụ Dung nhìn sang kìa."

      ...

      Giọng từ từ lại.

      Rốt cuộc trái tim của Dư Tư Nhạc có cách nào mà bình tĩnh nổi.

      Ông cụ ngồi bên cạnh Dung Húc nhìn Dư Tư Nhạc chằm chằm, nở nụ cười được gọi là hòa nhã, tựa như chào .

      "Ông ta là ông nội của Dung Húc." Du Lăng Thần .

      Người phụ trách quản lý tập đoàn Dung thị!

      Dư Tư Nhạc kinh ngạc nhìn ông cụ kia vài lần. Mái tóc bạc phơ nhưng tinh thần rất hăng hái, ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi.

      Du Lăng Thần nắm tay Dư Tư Nhạc, theo con đường bên cạnh hội trường, "Chúng ta lấy thẻ đăng ký trước."

      Dư Tư Nhạc hiểu lắm về quy trình của buổi đấu giá, tất cả đều do Du Lăng Thần quyết định. tới trước bàn làm việc, có nhân viên chuyên phụ trách đăng ký quyên tặng đồ cho buổi đấu giá.

      Lấy quà ông tổng đưa hai ngày trước ra, đưa cho nhân viên.

      "Vẫn là Du tổng hào phóng, xem chừng những thứ này có thể đáng ít tiền." Nhân viên nhận đồ, nhìn kỹ.

      Du Lăng Thần trả lời.

      Dư Tư Nhạc cũng im lặng. Dù sao những thứ này cũng phải bọn họ tốn tiền mua. Chiêu này hẳn nên gọi là 'Mượn hoa hiến Phật'...

      Sau khi quyên tặng toàn bộ đồ, Du Lăng Thần dẫn Dư tư Nhạc vào chỗ ngồi được sắp xếp.



      Chỗ ngồi đều do người của buổi đấu giá sắp xếp, đây là dùng tài lực và địa vị xã hội của mỗi vị khách để phân.

      Người ngồi bên phải Dư Tư Nhạc chính là ôn nội của Dung Húc.

      đúng là chứng thực cho câu kia... phải oan gia đụng đầu.

      Dư Tư Nhạc đặc biệt tìm hiểu về tập đoàn Dung thị. Đây là công ty vô cùng có thực lực, ở thành phố chừng vài chục năm vẫn luôn nằm ở vị trí dẫn đầu. Thực lực dường như ngang nhau với tập đoàn Du thị.

      Mấy năm gần đây bị tập đoàn Du thị đè đầu, ngoài mặt có gì nhưng thực tế vẫn hơi căm ghét tập đoàn Du thị.

      Nhưng Dung Diệu Huy có tầm nhìn xa như Đào Thanh Úc. Cho dù chào đón Du Lăng Thầncũng xung đột chính diện với . Người này...Thích dùng mưu, hơn nữa còn là kẻ hai mặt tiêu chuẩn. có quyền có thế qua lại thân thiết với . quyền thế ta lập tức chọn cách chiếm đoạt công ty của .

      Có chuyên gia đấu giá giới thiệu từng thứ quý báu bục.

      Rất nhiều người cũng lần lượt giơ bảng đấu giá.

      Nụ cười mặt Dung Diệu Huy rất hiền lành, nhìn qua Dư Tư Nhạc, " Du, có thứ gì đó vui vui ? cho tôi biết, tôi đấu giá tặng ."

      Dư Tư Nhạc ngạc nhiên, khỏi nhìn ông, " thích thứ gì cả."

      Thiên hạ có bữa cơm phải trả tiền, huống hồ Dư Tư Nhạc biết Dung Diệu Huy, sao dám nhận quà của ông?

      Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên thành nụ cười lạnh, "Ông cụ Dung, Du Lăng Thần tôi thiếu tiền, Tiểu Nhạc thích quà gì tự nhiên tôi mua tặng ấy."

      "Ông nội, người ta cảm kích, ông cần gì lấy mặt lạnh dán mông nóng? Ông mua đồ tặng ta, còn bằng cho con tiền xài." Dung Húc trừng Du Lăng Thần đầy ghét bỏ.

      ta còn ghi hận vụ Du Lăng Thần cầm chai rượu đập ta, làm hại tới bây giờ trán ta vẫn phải quấn băng.

      "Tiểu Húc!" Dung Diệu Huy quát đầy nghiêm nghị, "Sao lễ phép với Du tổng? Lần trước đùa với Dư lớn như vậy, con cũng có lỗi, đấu thứ tặng ấy, có gì nên à?"

      Dư Tư Nhạc cau mày bất mãn, chuyện uống thuốc lớn như thế mà tới miệng Dung Diệu Huy lại thành trò chơi?

      Dung Diệu Huy tỏ vẻ phách lối. Ông biết mình đuối lý nhưng cứ thiên vị, chịu thừa nhận.

      Bởi vì tập đoàn Dung thị bị mất mặt bởi chuyện này, ông mà cúi đầu khiến người khác càng tin hơn...Tập đoàn Dung thị thấp hơn tập đoàn Du thị bậc. Cho nên thà rằng ông đấu tới cùng với tập đoàn Du thị, cũng chịu đứng ra xin lỗi.

      "Lần trước là trò chơi? Vậy lần sau nếu ra tay chẳng phải Tiểu Nhạc bị các ông hành hạ rất thảm hả?" Lời này của Du Lăng Thần giữ lại nửa phần tình cảm.

      Mấy ngày nay hai nhà đấu đến mức khói thuốc súng mù mịt, cũng đều có tổn thất .

      Dung Diệu Huy vô cùng bội phục cách làm diệt kẻ địch ngàn tự tổn hại tám trăm này của Du Lăng Thần.

      Tuy ông tiếc những tổn thất này nhưng thể diện quan trọng hơn tiền nhiều. Ông đánh cuộc với Du Lăng Thần, xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng.

      " ra Tiểu Húc rất biết đều. Chẳng qua là lần trước chơi hơi quá thôi. Dư ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nó là đứa bé ngoan tệ." Dung Diệu Huy vẫn mặt dày như cũ, dát vàng lên mặt Dung Húc.
      Phong Vũ Yên, ly sắc, Jin29213 others thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      khiep, vậy mà còn k tệ như thế nào mới là tệ đây, đúng là cáo già

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :