1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai ôm một cái - Tam Đao Gia Môn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ năm: Em trai của giám đốc




      Thư ký bị nghẹn mặt đỏ rực, thế mà giám đốc lời nào.

      Tống Tiểu Bắc càng huênh hoang, từ xuống dưới liếc rồi ‘phì’ tiếng, .

      khó coi, sao xứng làm thư ký của tôi!”

      “Tống Tiểu Bắc.” Giọng lạnh lùng của cậu chen vào.

      Tống Tiểu Bắc bĩu môi, sợ chết trừng lại.

      “Có phải là ta ? Phải ? Ngày hôm qua ở chung với có phải là ta? Biết ngay mà! Thư ký cái gì chẳng phải thứ tốt!”

      Mặt thư ký trắng bệch. Trời đất làm chứng, có dính líu gì với giám đốc hết á! Cho dù có muốn phải xem giám đốc người ta có chịu hay

      “Em mà làm rộn nữa cút về nhà!” Tống Tả Thịnh mặt trầm ngồi ghế, thèm nhìn Tống Tiểu Bắc.

      Tống Tiểu Bắc càng thấy đáng ngờ, nhìn thư ký càng khó chịu.

      Tống thiếu gia hếch cằm, tay ngọc chỉ hướng cái ly của trai.

      , pha cốc trà sữa cho tôi!”

      Thư ký vội gật đầu, lấy lòng nhìn Tống Tiểu Bắc.

      bằng tôi đổi cái cốc cho cậu?”

      Mặt Tống Tiểu Bắc lập tức trầm xuống, có vài phần giống cậu mặt lạnh như tiền. Thư ký hấp tấp cầm cốc ra, tới cửa cứng ngắc quay về. Chắc là này mới làm lâu, khuôn mặt đỏ ứng .

      “Chỗ này có trà sữa…có cần tôi pha cà phê cho cậu?”

      Tống Tiểu Bắc chịu, tới cạnh trai mè nheo.

      ấy muốn pha cà phê cho em! , có nghe ? Em muốn trà sữa mà ấy đòi pha cà phê kìa!”

      Thư ký sắc mặt biến cực nhanh, vốn đỏ ửng vèo cái thành trắng bệch. đụng thứ gì xui xẻo vậy nè.

      “Tôi mua, tôi mua ngay!”

      xong đặt ly xuống, vội vàng chạy ra ngoài.

      Tống Tiểu Bắc vẫn vui, thấy trai để ý đến mình cậu càng mất vui. mà, cậu lớn như vậy sao có thể có đàn bà! ra luôn giấu trong công ty!

      Tống Tiểu Bắc càng nghĩ càng giận, giận giận giận, đầu óc nóng lên cúi đầu cắn cánh tay trai.

      Tống Tả Thịnh nhíu mày, thằng nhóc này tuổi con chó chắc? tay bóp đầu Tống Tiểu Bắc nhấc lên, lạnh lùng nhìn cậu.

      “Em cút về nhà cho !”

      Lý trí của Tống Tiểu Bắc dần trở về, thấy tay trai có dấu răng, toát ra tơ máu, liền biến sắc mặt đáng thương kêu tiếng.

      hai…”

      Tống Tiểu Bắc dúi vào ngực mình, giọng trầm trầm .

      , có phải có đàn bà ?”

      Tống Tả Thịnh xoa đầu đáp lời. Tống Tiểu Bắc ôm cổ trai, giọng điệu vô cùng ai oán.

      “Em biết mà, có đàn bà liền bỏ mặc em, chắc chắn là cần em rồi.”

      cậu vững như đá, dùng động tác độ khó cao bình tĩnh lật xem văn kiện. Tống Tiểu Bắc u buồn hồi lâu thấy trai lên tiếng, ngẩng đầu nhìn, mặt xanh mét.

      “Hừ!” Tống Tiểu Bắc hừ lạnh tiếng, leo xuống người trai, dứt khoát chạy ra cửa, vừa lúc đụng phải thư ký bưng trà sữa lại.

      Thư ký cười làm lành .

      “Pha trà sữa xong rồi.”

      Tống Tiểu Bắc thèm nhìn , mặt chù ụ lướt qua vai .

      Thư ký đáng thương mặt cứng ngắc cầm ly trà sữa nhìn giám đốc.

      “Trà sữa này…”

      uống .”

      uống uống uống

      Thư ký chết máy, để ý trà sữa mới pha nóng cỡ nào, cứng ngắc há miệng rót vào.

      Tống Tiểu Bắc tức giận chạy vào nhà vệ sinh, sảng khoái thả nước tiểu, rốt cuộc trút chút tức giận, sau đó mặt lạnh vòng trong công ty. Cậu phải bóp nát những tai họa ngầm từ trong trứng nước.

      Tại sao công ty nhiều phụ nữ như vậy!? Tống Tiểu Bắc tức giận trừng các bận rộn làm việc, sau đó có mấy người rảnh rỗi tò mò nhìn cậu. Cậu trai này là giám đốc mang tới, là ai nhỉ.

      Bên cạnh nam viên chức tới gần, thập thà thập thò với các .

      “Đấy là em trai của giám đốc chúng ta.”

      .”Ồ.”

      “Là em trai à.”

      Mọi người túm tụm tám.

      “Nhìn cái gì!? Tôi kêu trai sa thải mấy người bây giờ!” Tống Tiểu Bắc hung dữ trừng bọn họ, xoay người văn phòng của trai.

      Đám người cảm thán.

      “Con nhà giàu đúng là tính tình xấu.”

      Bước vào phòng làm việc, Tống Tiểu Bắc liếc cái ly trống rỗng, bắt đầu bới lông tìm vết.

      “Trà sữa của tôi đâu?”

      Nữ thư ký đầu lưỡi nổi bong bóng, vẻ mặt đau khổ, cái này bảo nên sao đây.

      Chưa đợi Tống Tiểu Bắc làm khó dễ cậu trước tiên .

      “Trương thư ký, có việc gì ra ngoài trước .”

      Thư ký nghe vậy vội lắc đầu .

      có việc gì có việc gì.”

      Vội vàng đóng cửa ra ngoài.

      “Em muốn uống trà sữa!” Tống Tiểu Bắc chống tay bàn làm việc nhìn trai.

      cậu ngẩng đầu.

      “Tự mình ra ngoài mua.”

      “Em muốn uống trà sữa!” Tống Tiểu Bắc vẻ mặt nghiêm túc lặp lại.

      Dựa theo tinh thần đáng quý của thằng nhãi này, trai đánh cậu đúng là tội lỗi.

      Chưa đợi cậu vung tay qua Tống Tiểu Bắc nhanh nhạy trượt xuống mặt đất, ngồi ăn vạ.

      “Ai da, hai thương, đứa trẻ ai là dư thừa mà.”

      Tống Tả Thịnh có phản ứng.

      “Đợi lớn lên tôi phải bỏ nhà !”

      Lông mày Tống Tả Thịnh nhúc nhích.

      “Tôi phải giang hồ!”

      Mặt Tống Tả Thịnh hồi phục bình thường.

      Tống Tiểu Bắc hồi mắt biến mông lung. Cậu ngồi dưới đất nhìn khung cửa sổ, ngẩn người. Mười tám tuổi là lứa tuổi xinh đẹp như đóa hoa của Tống Tiểu Bắc.

      Tống Tả Thịnh thấy thằng nhóc làm phiền lòng người chuyện, tò mò ngóng cổ nhìn, thấy cậu tựa bàn ngủ. Tống Tả Thịnh im lặng nhìn thằng nhóc nhà mình, mặt đường nét thiếu niên mềm mại non nớt, tính tình kiêu căng tùy hứng lại yếu ớt. Mau khóc, thích quậy phá, thích la lối, chớp mắt tâm tình biến mềm mại.

      biết bí mật trong lòng cậu. Mẹ sinh ra cậu xong chết, cha ngơ ngơ ngẩn ngẩn sống nuôi lớn Tống Tiểu Bắc đến tám tuổi, chính cũng trưởng thành, có thể chăm sóc em trai, thế là ông uống nhiều thuốc ngủ gặp bà xã ngày đêm mong nhớ. Tống Tiểu Bắc cảm thấy là cậu hại chết mẹ, liên quan hại chết cha. Tống Tả Thịnh biết trong lòng cậu có cảm giác tội ác, nhưng muốn an ủi, muốn mở khúc mắc cho cậu. Tính tình cậu như vậy, khi còn gì vướng bận kiềm chế được nữa sao?

      Tống Tả Thịnh vươn tay nhàng bế thằng nhóc lên.

      “Giám đốc, Lưu quản lý đến tìm ngài.” Thư ký mở cửa thấy giám đốc ôm em trai nhàng đặt xuống sofa, thầm thở phào. Quả nhiên đấu với tổ tông này là sáng suốt.

      “Để vào .”

      Vừa dứt lời ngoài cửa vào thanh niên trẻ tuổi mặt đầy tươi cười. Gã lên tùy ý khoác vai Tống Tả Thịnh.

      em, nàng hôm qua thế nào? tệ ha? Ha ha…”

      Tống Tả Thịnh nhíu mày.

      giọng chút.”

      Lưu Thành hiểu ra sao nhìn Tống Tả Thịnh, sau đó ngó thấy cậu trai nằm sofa, vẻ mặt hiểu ra.

      “Ồ, ra cậu thích loại này.”

      Tống Tả Thịnh cởi áo vest đắp lên người Tống Tiểu Bắc.

      “Nó là em trai tôi.”

      “Em cậu?” Lưu Thành tò mò dựa sát sofa, đánh giá. “Bao nhiêu tuổi?”

      “Mười tám.”

      Lưu Thành mày nhíu chặt.

      “Cậu nhóc phát dục bất lương, giống cậu. Chắc phải bị cậu ngược đãi chứ? Chậc, nhưng làn da tệ.” Lưu Thành thò tay bóp mặt Tống Tiểu Bắc.

      đợi Tống Tả Thịnh ngăn cản Tống Tiểu Bắc mở to mắt, tỉnh dậy rồi.

      “A!”

      chịu nổi thị giác thay đổi bất ngờ, Tống Tiểu Bắc vung nắm đấm.

      “Bà nội nó có bệnh hả!?”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ sáu: Dương Lê đến ở






      Lưu Thành bụm mũi ở mặt đất hầm hừ, Tống Tả Thịnh mặt đen như than.

      Tống Tiểu Bắc bực bội nhìn người nằm dưới đất, quăng áo của trai sang bên.

      , cái tên này là ai vậy?”

      Tống Tả Thịnh mặt trầm .

      “Em nên về nhà.”

      chịu!” Tống Tiểu Bắc phản xạ có điều kiện tranh luận với trai, đợi thấy mặt mình cậu nên lời, quay đầu, câm miệng!

      Lưu Thành bò dậy, xoa mũi, hùng hổ .

      “Thằng nhóc này, nhóc còn phải gọi tôi bằng ! Nhóc dám đánh tôi!?”

      Tống Tiểu Bắc nhìn mình, trai vẫn mặt lạnh như tiền. Tống Tiểu Bắc có chút vui, trừng mắt Lưu Thành, ra ngoài.

      “Nhóc đâu đó!? Nhóc con, đánh mày xong định chạy hả???” Lưu Thành ở đằng sau lầm bầm.

      Tống Tả Thịnh giở văn kiện, .

      lâu sau trở về.”

      Quả nhiên, lâu sau cửa mở ra, Tống Tiểu Bắc mặt lạnh như tiền với mình.

      “Em đói, em choáng váng.”

      Xem , nghiêm khắc mà đó là loại làm nũng. Lưu Thành bỗng chốc thành người trong suốt.

      Ba người đến nhà hàng tây, chỉ có Tống Tiểu Bắc sắc mặt khó xem nhất.

      “Cái này làm sao ăn, ăn gì được!? Có cần phải khoe khoang ? Ăn bữa cơm mà đến chỗ như vậy!”

      Lưu Thành tiến lên tiếp lời.

      “Vậy đừng ăn.”

      Tống Tiểu Bắc nhìn gã bộ dáng đáng ghét rất nổi nóng, khi nào hai có bạn bè như vậy, sao cậu biết!?

      ăn thôi!” Tống Tiểu Bắc cho rằng , quay đầu muốn lại bị trai kéo lại.

      trai mặt lạnh như tiền nhìn cậu.

      “Em quậy cái gì đó!?”

      ăn! phải ghét em phiền phức sao? Hôm nay người ta thèm ăn!” Tống Tiểu Bắc kéo tay trai ra, giọng ràng là giận dỗi.

      Lưu Thành sợ hai em gây lộn nguy, định hai câu. Ai ngờ Tống Tả Thịnh chợt bảo.

      “Bên này có quán mà em , nếu muốn ăn trở về ăn.”

      Tống Tiểu Bắc thế mới tránh khỏi tay trai, chỉ vào Lưu Thành.

      “Vậy cho dẫn theo ta!”

      “Ê! Sao tôn trọng như vậy? chọc nhóc à?” Lưu Thành xù lông, tại sao thằng nhãi này cứ đối nghịch với mình?

      Rốt cuộc ba người vẫn cùng ngồi vào bàn. Tống Tiểu Bắc ăn thịt bò, ăn bất cứ thứ gì. Cậu hứng thú với cơm tây, chọn vài miếng bánh ngọt rồi ăn ngồm ngoàm, giữa trưa húp cháo hoàn toàn thể lấp đầy bụng. Cậu ăn ngon trai vươn tay qua sờ trán Tống Tiểu Bắc, bớt sốt rồi.

      Lưu Thành chống cằm nhìn Tống Tiểu Bắc.

      “Quả nhiên vẫn là con nít, chậc chậc.” Gã liếc bánh ngọt trong tay Tống Tiểu Bắc, vẻ mặt ghét bỏ.

      Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu liếc gã cái.

      “Bộ dạng của ảnh hưởng tôi thèm ăn.”

      Lưu Thành chán nản.

      Sau cơm chiều Tống Tiểu Bắc làm nũng kéo tay trai chịu thả. Tống Tả Thịnh vẫn là mặt lạnh mặc cậu kéo.

      Lưu Thành đứng bên cạnh mày nhíu chặt.

      “Đây là sao? Ba tên con trai dạo phố?”

      “Ai cần đến, thích biến !”

      Tống Tiểu Bắc vừa xong điện thoại của Lưu Thành reo lên. Gã trừng cậu, bắt điện thoại, rồi bộ dạng biến vô cùng dâm dê. Lưu Thành cúp điện thoại, nháy mắt với Tống Tả Thịnh.

      “Có kiếm tôi, hì hì, em, trước nhé.” Sau đó nhân lúc Tống Tiểu Bắc chút phòng bị nhéo má cậu. “Lần tới giải quyết nhóc!”

      Tống Tiểu Bắc liếc mình.

      hai, ta là ai?”

      “Bạn đại học.”

      “Sao em biết?”

      Tống Tả Thịnh . Tống Tiểu Bắc mất vui nhưng gì, lắc lắc tay mình, giọng trầm trầm.

      , chúng ta về nhà .”

      Tống Tả Thịnh thả tay Tống Tiểu Bắc ra đến chỗ đậu xe.

      “Hôm nay phải tăng ca.”

      “Hôm nay em bị bệnh, phải chăm sóc em!” Tống Tiểu Bắc ngồi vào xe liền cọ cọ người trai.

      Tống Tả Thịnh quẹo đầu xe, gì. Tống Tiểu Bắc dựa vào lưng ghế, mơ màng nhìn đường về nhà, thả lỏng thân thể, thiếp ngủ.

      Lúc Tống Tiểu Bắc tỉnh lại tối, cậu thấy ngủ trong phòng của mình, vội bò dậy nhìn đồng hồ, khuya mười giờ. Cậu chân trần chạy vào phòng trai. Vốn tưởng trai ở nhà, ai biết còn công tác. Tống Tiểu Bắc chạy đến vùi vào chăn mình, mặt cọ cọ tấm chăn, buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa.

      làm gì đó?” Tống Tiểu Bắc ngồi dậy, chân đạp giường chân đạp bàn, dựa vào người cậu.

      Tống Tả Thịnh tắt máy, lên giường.

      Tống Tiểu Bắc cũng theo nằm cạnh mình.

      Chợt cậu .

      “Tống Tiểu Bắc, em về phòng mình ngủ .”

      !” Tống Tiểu Bắc hai tay bám chặt cánh tay mình.

      Tống Tả Thịnh thấy cậu nghe mặc kệ, nằm thẳng nhắm mắt lại. Qua chốc lát Tống Tiểu Bắc lật người, đột nhiên ngủ được. Cậu trợn to mắt nhìn trần nhà.

      Tống Tiểu Bắc có thói quen là nếu vui phải uống sữa. Cho nên cậu bò dậy đẩy trai.

      , em muốn uống sữa.”

      Tống Tả Thịnh bị lay tỉnh nhíu mày, túm lấy Tống Tiểu Bắc vỗ vào tay cậu.

      “Lăn về phòng của mình !”

      Lần này Tống Tiểu Bắc ngoan ngoãn lạ thường, cậu làm phiền trai nữa, nằm xuống. Tống Tiểu Bắc vùi mặt vào hõm vai trai, đầu dụi dụi, triệt để chọc giận Tống Tả Thịnh. Tống Tả Thịnh túm tóc Tống Tiểu Bắc kéo lên, mạnh đẩy sang bên. Tống Tiểu Bắc lại dán vào, lần này đợi trai uýnh trận có điện thoại đến trước.

      Tống Tiểu Bắc bò dậy đón lấy, tai nghe truyền đến giọng của Dương Lê.

      “Này! Xin hỏi có Tống Tiểu Bắc ? Tôi tìm Tống Tiểu Bắc!”

      Tống Tiểu Bắc .

      “Tui chính là ông nội đây, cháu tìm ông có gì ?”

      “Tống Tiểu Bắc, tui bà nội ông có bệnh hả? Tắt máy làm quái gì? Ông có biết tui đánh bao nhiêu cú phone !?”

      cần nhảm nhiều vậy, chuyện chính . Đêm hôm khuya khoắt ông nội phải ngủ!”

      “Tui muốn nhà ông!”

      “Cái gì!? Đến nhà tui???” Giọng Tống Tiểu Bắc cao vài bậc.

      “Vị hôn phu của tui tìm đến, tui muốn trốn nhà ông, tui chỉ có em như ông nhờ cậy được. Mau lên, báo địa chỉ nhà ông , em gấp đây!”

      Tống Tiểu Bắc nhìn trai, cách xa chút, thấp giọng .

      “Nếu ấy thấy tui để con vào nhà chôn sống tui mất, ông làm phước tha cho tui được ?”

      “Ông ngu hả? tui là nam được rồi. Tui bảo đảm ông nhận ra, mau lên! Tống Tiểu Bắc, ông thể bất nghĩa với tui à!”

      Tống Tiểu Bắc suy nghĩ, thấy cách này qua được liền báo địa chỉ trong nhà. Lúc cậu cúp điện thoại, Tống Tả Thịnh hỏi câu.

      “Ai gọi đó?”

      Tống Tiểu Bắc mặt đỏ nhìn ngoài cửa sổ.

      , có chuyện này muốn . em trong nhóm em lát đến ở, xem coi…”

      được.”

      Còn chưa xong bị cậu dứt khoát phủ định.

      Tống Tiểu Bắc quyết định liều mạng, bất chấp tất cả .

      “Em địa chỉ trong nhà rồi, lâu sau đến, có cách nào rút lại.”

      “Vậy quăng em cùng ra.”

      …” Tống Tiểu Bắc biến sắc mặt, ai oán nhào lên người hai.

      “Tên đó sắp đến rồi, thể cho em mặt mũi, mất mặt chết đó.”

      Tống Tả Thịnh lạnh lùng kéo cậu ra, biểu tình kiên quyết. Tống Tiểu Bắc kéo chặt bả vai trai, đều dụi vào cổ .

      “Đợi rồi em bảo đảm muốn phạt em thế nào cũng được, được ? …”
      linhdiep17 thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ bảy: bí mật khác của Tống Tiểu Bắc






      Hơn mười hai giờ Dương Lê vội vàng tới nhà Tống Tiểu Bắc, đầu tóc rối xù lao vào nhà cậu, túm lấy cậu ôm trong ngực.

      em, tìm được ông rồi, cứu tinh nha! Bắt đầu từ hôm nay ca toàn dựa vào ông nuôi sống!”

      Tống Tiểu Bắc đẩy ra, lườm cái, giọng điệu kẻ cả .

      “Đến nhà ông nội nhé, phải có biểu chút gì đó, hiểu chưa?”

      Dương Lê cười hì hì, tay vỗ cái bốp lên vai Tống Tiểu Bắc, .

      “Này dễ! Ca có tiền cũng thể đưa mạng, ca đem thân thể thuần khiết hiến cho ông được ?”

      “Thân thể ông tui mơ, cút xa chút!” Tống Tiểu Bắc quẫy người lùi lại, đá Dương Lê cách mình mét.

      “Ài, tui , Tống Tiểu Bắc, hai ông đâu? ông đâu hả? Cho tui nhìn mặt ông coi!” Dương Lê kích động gần sát, nụ cười rất là gai mắt, nếu để hai cậu thấy chừng đá đít cả hai ra khỏi nhà.

      “Trước tiên ngủ , trễ lắm rồi, ông mà làm ồn ào chừng ấy nuốt sống hai đứa luôn!”

      Tống Tiểu Bắc đẩy vào phòng mình, chân trước vừa vào di động vang chuông, màn hình hiển thị là cậu.

      “Ê, Tống Tiểu Bắc, ông ngủ đâu vậy? Chắc là ngủ chung với ông ? Lớn vậy biết xấu hổ…” đợi Dương Lê xong, Tống Tiểu Bắc cước đá vào phòng, mau chóng đóng cửa lại.

      Cậu quay về phòng mình. Tống Tiểu Bắc nhảy lên giường ôm hai.

      , tốt!”

      trai lạnh lùng liếc cậu.

      “Ngủ.”

      Tống Tiểu Bắc ở trong chăn cởi sạch đồ rồi cọ lên người hai. cậu quá quen, nằm bên nhúc nhích.

      Tống Tiểu Bắc ôm mình, .

      , em ngủ được, kể chuyện cho em nghe .”

      Tống Tả Thịnh lên tiếng.

      , thích kết hôn với loại con nào?”

      “…”

      “Có phải là loại cực kỳ xinh đẹp ? Gầy gầy trắng trắng, trước nhô sau tròn?”

      Tống Tả Thịnh mở mắt ra, quay đầu nhìn thằng nhóc, trong mắt toát ra ít cảm xúc phức tạp rồi trầm lắng. vẫn im lặng nhắm mắt lại.

      .” Tống Tiểu Bắc kêu tiếng rồi ra tiếng nữa.

      Cậu vùi vào ngực hai, mắt mở to biết nghĩ cái gì. Lát sau Tống Tiểu Bắc .

      , dường như em thích con trai.”

      Tống Tả Thịnh mở mắt ra.

      Hôm nay Tống Tiểu Bắc dậy rất sớm, cậu ngồi ghế uống sữa bò, tính luôn cái ly trong tay cậu uống hết ba cốc. cậu khuôn mặt lạnh lùng húp cháo trắng. Dương Lê ngơ ngác nhìn cậu.

      “Ực.” gian yên tĩnh bị tiếng uống sữa của Tống Tiểu Bắc đánh vỡ.

      Dương Lê nuốt nước miếng tỉnh táo lại nhìn Tống Tiểu Bắc.

      “Tống Tiểu Bắc, ông và của ông giống chút nào, trông ông như con khỉ ấy.”

      “…” Tống Tiểu Bắc im lặng, cậu hút giọt sữa cuối cùng, sau đó vỗ đầu Dương Lê . “Giờ ông học đây.”

      Dương Lê cười hề hề.

      Tống Tiểu Bắc câu này ý là: ông ra ngoài rồi tính sổ chú mày.

      Cho nên Dương Lê nghe theo, cúi đầu .

      “Tui còn chưa ăn bữa sáng đâu, chờ chút cũng sao.”

      Tống Tiểu Bắc lên tiếng, Dương Lê ngẩng đầu nhìn cậu, cứ thấy thằng nhóc này có gì đó là lạ. Nếu là trước kia cậu đấu hai trăm hiệp với rồi.

      Tống Tiểu Bắc buông ly lên lầu rồi thay bộ quần áo bước xuống. Cậu ngang phòng khách với Dương Lê rằng.

      “Tui trước ra ngoài mua chút đồ, ông ăn xong ra.”

      Tống Tiểu Bắc tới cửa thay giầy, hai chợt lên tiếng.

      đưa em .”

      Tống Tiểu Bắc im lặng, cúi đầu buộc dây giày.

      đưa em .” Giọng Tống Tả Thịnh càng lạnh.

      “Bà nội nó cần lo!” Tống Tiểu Bắc đột nhiên ngẩng đầu chửi thề, mắt đỏ rực tràn đầy hận thù nhìn mình, rồi tông cửa vọt ra ngoài.

      Dương Lê hiểu gì cả, ngây ra hồi lâu mới cuống cuồng chạy ra ngoài đuổi theo Tống Tiểu Bắc. Tống Tả Thịnh ngồi ghế mặt biểu tình nhìn bóng dáng Dương Lê khuất xa.

      “Tống Tiểu Bắc, bà nội mi đúng là đồ ngốc! Ông đúng ?”

      Khi Dương Lê chạy tới Tống Tiểu Bắc đứng ở vỉa hè định qua đường, bị túm kéo lại. Khi thấy trong mắt Tống Tiểu Bắc ngấn lệ thả tay ra.

      kéo cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi với Tống Tiểu Bắc.

      “Tống Tiểu Bắc à, ông thể làm như vậy, hai người là em.”

      Rất sớm trước kia biết bí mật của Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc thích trai của cậu, đây là cậu chính miệng cho . Lúc đó trong mắt Tống Tiểu Bắc tràn đầy bướng bỉnh, nhưng vẫn thấy sâu bên trong khủng hoảng và bất an. Khi nghe câu đó có chút kinh ngạc, tình đồng tính có gì, nhưng em loạn luân nguy rồi.

      Khi đó nhún vai nhìn cậu, phun ra đơn .

      “Ồ.”

      Đó là an ủi, nụ cười kéo Tống Tiểu Bắc thoát khỏi địa ngục.

      Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn , .

      “Tui với ấy tui thích đàn ông, còn cho rằng ấy mắng tui, giảng dạy cái gì, hoặc là gì đó. Nhưng ấy có phản ứng, chỉ liếc tui cái rồi ngủ. Tui biết ấy thích tui, thậm chí càng ghét tui hơn. Má nó, tình thể ở lại được nữa rồi!”

      Tống Tiểu Bắc rồi bật cười, Dương Lê biết cậu cười điều gì.

      Tống Tiểu Bắc thở ra hơi.

      “Trút hết rồi thấy thoải mái, rốt cuộc giải thoát.”

      “Tống Tiểu Bắc, ông có biết tại sao tui thích con ?” Dương Lê nghiêng đầu hỏi cậu.

      Tống Tiểu Bắc .

      “Cần gì nguyên nhân, ông thích là được.”

      “Thế là đúng rồi đó.” Dương Lê hất tóc mái, vỗ vai Tống Tiểu Bắc, .

      chẳng phải có ở sao? Ca là đồng loại.”

      Tống Tiểu Bắc nghe vậy có chút vui bảo.

      “Tui phải đồng tính luyến, tui chỉ thích ấy thôi.”

      Mặt trời ló ra, Dương Lê nheo mắt nhìn cậu.

      “Đó là từ tình thân chuyển biến thành tình đúng ? Tống Tiểu Bắc, ông quá ỷ lại vào mình. ông rất tốt, rất ưu tú. ta cưới con , có con rồi sống hạnh phúc.”

      “Tui còn tưởng ông đây phải , chỉ là tình thân. ta…”

      “Tống Tiểu Bắc.”

      “Gì?”

      Dương Lê cười, vỗ mặt Tống Tiểu Bắc, .

      “Ông thể hại mình.”

      Tống Tiểu Bắc vẫn giữ nụ cười, mắt hơi đỏ, mang theo mờ mịt nhìn Dương Lê. Cậu cảm thấy tim rất đau.

      Tống Tiểu Bắc đường về nhà. Dương Lê giống bệnh thần kinh, ở nhà cậu nữa. với Tống Tiểu Bắc là lại đổi bạn mới, cùng bé xinh đẹp ở chung.

      Mọi chuyện thay đổi, Tống Tiểu Bắc chỉ là bị chiều hư, cáu giận trận, là quậy với mình. cậu tuyệt đối nuông chiều, thằng nhóc này phản nghịch kỳ quá nghiêm trọng, phải quản chế gắt gao.

      “Tống Tiểu Bắc, em qua đây.”

      qua!”

      “Em hãy giải thích cho sáng hôm nay tại sao cáu giận?”

      “Em muốn giải thích!”

      Ở cầu thang, cậu đứng , Tống Tiểu Bắc đứng dưới. Tống Tả Thịnh mặt trầm. Tống Tiểu Bắc trợn trừng mắt.

      Dương Lê .

      “Tống Tiểu Bắc, ông thể hại mình. của ông dễ dàng, vừa làm vừa làm cha mẹ nuôi nấng ông, ông tha cho ta .”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ tám: Hôn môi






      Tống Tiểu Bắc ở trong phòng học, đôi mắt u buồn.

      Dương Lê lại cúp cua, nhắn tin báo cùng vị hôn phu gặp mặt.

      Tống Tiểu Bắc nằm sấp bàn ngủ ngon lành, rồi cả ngày về nhà, tối chạy quán rượu nhảy đầm.

      Người pha chế rượu pha xong ly nước trái cây đẩy đến trước mặt cậu, cười cười .

      “Nhóc con, uống rượu chạy đến đây làm gì? Coi chừng bị người xấu bắt đấy.”

      Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu trừng nữ pha chế rượu quái dị, hất tóc mái vênh váo .

      “Ông đây thích uống nước trái cây đó rồi sao? Lại đến mười ly!”

      Nữ pha chế rượu bật cười, kiềm được vươn tay nhéo mặt cậu.

      “Tiểu Bắc, có phải là vui?”

      Tống Tiểu Bắc lên tiếng, qua chốc lát từ trong túi lấy ra lọ thuốc, đổ vài viên nhét vào miệng, uống nước trái cây. Thuốc này có thể chống mẫn cảm cồn.

      Tống Tiểu Bắc khịt mũi, liếc .

      “Pha rượu!”

      Nữ pha chế rượu cột tóc dài, cúi đầu tập trung pha chế.

      Tống Tiểu Bắc uống đến khuya mới trở về, di động reo tiếng nào. cậu vẫn giống vậy, mặc kệ cậu sống chết. Tống Tiểu Bắc bỗng thấy bức bối, lắc lư ngồi xổm trước cửa nhà mình, mềm dựa vào tường. Tống Tiểu Bắc cảm thấy tổ cha nó khó chịu, bụng như có lửa đốt cháy. Thỉnh thoảng cậu đá bậc thang, đá mệt kéo áo khoác lên đầu, co thành đống.

      “Tống Tiểu Bắc.”

      Cửa sau lưng mở ra, vang lên giọng cậu.

      Tống Tiểu Bắc đáp lại, nhúc nhích ngồi xổm mặt đất, giống đứa con nít lạc lõng. Tống Tả Thịnh bỗng cảm thấy, Tống Tiểu Bắc còn chưa lớn lên, cậu vẫn quá .

      Tống Tả Thịnh đứng sau lưng cậu lát, thấy Tống Tiểu Bắc nhúc nhích tiến lên bước. khom lưng kéo áo khoác của Tống Tiểu Bắc, cậu ngã ra sau, đầu đập xuống sàn kêu cái cốp. Tống Tiểu Bắc chỉ nhíu mày lắc lắc đầu, vẫn tỉnh lại.

      cậu chau mày bế Tống Tiểu Bắc người đầy mùi rượu lên, ném lên giường, lột sạch đồ cậu, đắp chăn lại. Tống Tiểu Bắc trong toàn quá trình đều rất ngoan, ngoan lạ lùng, quậy gây rối như trước, yên tĩnh đến khí nặng nề.

      Trong mắt Tống Tả Thịnh nhìn ra cảm xúc, bó tay với Tống Tiểu Bắc, biết làm sao quản lý thằng nhóc này. Thích cái gì tốt, cố tình thích đàn ông.

      Tống Tả Thịnh tắt đèn ở đầu giường, vừa định trong bóng đêm truyền đến giọng của Tống Tiểu Bắc.

      , em thích .”

      Giọng điệu rất bình tĩnh, câu quá mức ích kỷ làm theo ý mình.

      Mắt Tống Tiểu Bắc trong bóng tối chớp lóe, giọt nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống. Rốt cuộc cậu thể nghe theo lời Dương Lê, ràng cậu , dạy cậu làm sao chịu đựng đây? Đúng vậy, cậu kết hôn, cậu và hai tách ra, dù sao ở cùng nhau, ra có sao chứ?

      Mãi đến giữa trưa thấy Tống Tiểu Bắc rời giường, Tống Tả Thịnh lên lầu tới cửa phòng cậu, đẩy cửa ra, bên trong có bóng người.

      Tống Tiểu Bắc bỏ nhà .

      Đây là đáp án duy nhất cho hai ngày qua Tống Tiểu Bắc về nhà, cũng trường học.

      Lúc này Tống Tiểu Bắc ở trong phòng Dương Lê thuê, cùng Lưu Thành hai mắt nhìn nhau. Bà nội nó đây là sao vậy chứ? Hàng này mà là vị hôn phu của Dương Lê? là tình cờ quá .

      Lưu Thành híp mắt cầm đùi gà lắc lư trước mặt Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc thò chân đạp chân gã.

      “Tên khốn kiếp này! Ông đánh chết bây giờ! Trả đùi gà lại cho ông!”

      “Thằng nhóc kia! Có tin báo tin chú mày ở trong nhà vị hôn thê của cho nhóc biết !?”

      “Bà nội nó ông có gan làm thử coi!”

      “Ông đó, sao lại kiếm tên đàn ông còn xấu xa hơn ông nữa?” Tống Tiểu Bắc uống sữa bò ngồi sân thượng.

      Dương Lê nằm giang tay giang chân mặt đất, nhún vai .

      phải tui kiếm, bọn tui là thanh mai trúc mã, trong nhà đặt ra.”

      “Nhưng ông thích đàn ông.” Tống Tiểu Bắc ngoái đầu nhìn .

      Dương Lê chớp chớp mắt, rồi cười gian .

      “Tui thích con , nhưng cũng .”

      Tống Tiểu Bắc nhảy xuống rào chắn, tay chống cằm lạnh lùng nhìn .

      “Ông phải là đồng tính luyến ai ư!?”

      Dương Lê gật đầu, .

      tui đúng là thích con , nhưng tui càng thích hơn, hoặc nên .”

      Tống Tiểu Bắc còn gì để , cái tên này bản thân rối bòng bong. Ngươi muốn hỏi ấy những chuyện này chắc chắn là hỏi ra manh mối gì, còn khiến mình chóng mặt nữa.

      Dương Lê thấy Tống Tiểu Bắc lời nào, giơ chân đá cậu.

      “Tui , lừa ông đâu. Nhưng tui thể .”

      “Tại sao?”

      “Cái tên đó quá lăng nhăng, cho tui cảm giác an toàn, tui chắc chắn tui .” Khi Dương Lê lời này bộ dạng chân thành mang chút u buồn.

      Tống Tiểu Bắc giơ chân đá.

      “Bà nội ông cũng phải thứ tốt! Đúng là xứng đôi vừa lứa!”

      Dương Lê cười hì hì né qua, rồi ngồi dậy rất là đàn ông ôm Tống Tiểu Bắc .

      “Vậy Tống Tiểu Bắc yếu ớt của chúng ta sao nào? định trở về? Ở nhà tui cả đời? Ê, đừng làm vậy nhá, ông ăn uống trả tiền, tui nuôi ông có tác dụng gì?”

      Tống Tiểu Bắc đập tay , .

      “Ông là súc sinh mà, lời này là con người sao? Có phải bước tiếp theo là than nghèo ? Ghét bỏ ca hả? Hả? là đời trước thắp nhang dữ lắm mới gặp phải thiếu đạo đức như ông.”

      Dương Lê cười tủm tỉm nhìn cậu.

      Qua lát Tống Tiểu Bắc mới .

      phải tui bỏ nhà , đây là điều dưỡng tâm tình thôi, đợi chốc lát tui trở về. Cũng lớn cả rồi, giống như ông nghĩ, ca là người trưởng thành, hiểu ?”

      Dương Lê nhìn cậu, đáp, gãi đầu, đốt điếu thuốc hút, lại đưa cho Tống Tiểu Bắc cây.

      Tới tối Tống Tiểu Bắc rời khỏi nhà Dương Lê, cậu cưỡi xe về nhà. Trong nhà đèn còn sáng, cậu mở cửa vào, thấy mình ngồi sofa đọc báo. Tống Tiểu Bắc đột nhiên lên cơn tức, thèm quan tâm mình sao? Hai ngày trở về thấy ta kiếm mình, đúng là bà nội nó tự mình đa tình. cậu nghe tiếng mở cửa, quay đầu liếc Tống Tiểu Bắc cái rồi cúi đầu đọc báo. Tống Tiểu Bắc bình bịch chạy lên lầu, tới phòng hai mở tủ áo ra đem tất cả đồ mình chuyển sang phòng của mình, rồi đóng cửa lại, vào phòng tắm tắm.

      Tiếng nước chảy rào rạt, Tống Tiểu Bắc tùy tiện xối rồi chui vào trong chăn. Cứ vậy , đến mức cách nào cứu vãn, cứ như vậy . Ngủ giấc mọi chuyện đều tốt, ngủ giấc là có gì. Tống Tiểu Bắc lặp lại với mình như vậy, muốn thôi miên, nhưng càng nghĩ càng khó chịu, yết hầu nghẹn ngào. Tống Tiểu Bắc bật dậy chộp đồng hồ báo thức ở đầu giường đập xuống đất.

      “Đồ xấu xa! là cái quái gì chứ! Xấu xa! Xấu xa! Sao chết !”

      xong Tống Tiểu Bắc khóc, cậu chịu nổi thế này nữa, cái gì đều là mình sai hết, cậu vốn nên sinh ra đời này! Khiến ai cũng chịu nổi! Toàn là lỗi tại mình!

      Cửa phòng bị mở ra, Tống Tả Thịnh đứng ở cửa nhìn Tống Tiểu Bắc nổi cáu đập đồ.

      Tống Tiểu Bắc thấy mình liền rống lên.

      “Bà nội nó cút ! Tôi muốn thấy ! Cút! Tôi thấy liền ghét! Đừng ở trước mặt tôi!”

      cậu mặt đen tới nắm cánh tay Tống Tiểu Bắc kéo lên.

      “Tống Tiểu Bắc, bà nội nó còn muốn quậy đến chừng nào hả?”

      lo làm gì? cút ra cho tôi!” Tống Tiểu Bắc tay chân đá đấm người hai, mắt đỏ ngầu giống con thỏ, mặt đầy nước mắt nước mũi.

      “Tống Tiểu Bắc!” Tống Tả Thịnh kiềm chế cậu, giam cầm Tống Tiểu Bắc trong vòng tay mình.

      Tống Tiểu Bắc hung dữ trừng .

      Ngực Tống Tả Thịnh phập phồng kịch liệt, nhìn Tống Tiểu Bắc khóc hốc mắt sưng đỏ, kéo cậu vào sát ngực mình, mạnh hôn lên môi cậu.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ chín: cũng thích em






      “Tống Tiểu Bắc, có từng với em là đừng cứ luôn trút giận hay ?” Tống Tả Thịnh cúi đầu, lạnh lùng với Tống Tiểu Bắc.

      Tống Tiểu Bắc ngồi giường, mặt lem luốc, sững sờ nhìn mình, mới rồi làm sao vậy? Mơ ư?

      Tống Tả Thịnh gì nữa, xoay người , bỏ lại Tống Tiểu Bắc mình ngẩn ngơ. Tống Tiểu Bắc còn chưa thoát khỏi nụ hôn kia, qua chốc lát mới hồi phục tinh thần. Cái này, cái này, cậu hôn cậu!

      Tống Tiểu Bắc lau nước mắt nhảy khỏi giường, chân trần chạy hướng phòng hai. cậu nằm giường nhắm mắt lại. Tống Tiểu Bắc nhào lên người hai, đôi tay ôm đầu .

      …” Thanh nghẹt mũi.

      Xem , làm nũng.

      Tống Tả Thịnh mở mắt, đẩy Tống Tiểu Bắc.

      “Đừng phiền nữa.” Giọng Tống Tả Thịnh có chút cảm tình.

      Bà nội nó bình tĩnh nhiều năm như vậy, ngờ giống hôm nay làm ra sai lầm thế này. Tống Tiểu Bắc là em trai của , làm sao Tống Tiểu Bắc thích được chứ? Tại sao hôn cậu?

      Nhưng Tống Tiểu Bắc có quậy quá đáng thế nào vẫn là trai của cậu, đau lòng là chuyện thường. Tống Tả Thịnh nghĩ vậy, nhưng cũng biết điều này bình thường chút nào.

      hơi nhức đầu, nhắm mắt nghĩ gì nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ giấc ngon lành. Từ thằng nhóc này chơi trò bỏ nhà đến nay ngủ ngon chút nào. May mắn Lưu Thành mỗi ngày báo cáo tin tức của nhóc. Nhưng Tống Tả Thịnh biết nên làm gì với nhóc nữa.

      chuyện ! Mới rồi hôn em!”

      Tống Tiểu Bắc đôi tay ôm mặt Tống Tả Thịnh, dưới ánh đèn đánh giá kỹ bộ dạng mình. là đẹp trai quá! Gợi cảm chết được! Tống Tiểu Bắc cúi đầu cắn mình miếng, lòng ngọt như đường. Tống Tiểu Bắc trợn to mắt nhìn Tống Tả Thịnh nhắm mắt có phản ứng gì, mắt cậu đột nhiên lóng lánh giọt lệ, từng giọt rơi mặt . Tống Tiểu Bắc vùi đầu vào hõm vai hai, khi lên tiếng giọng khàn đầy nghẹn ngào.

      …có phải là cẩn thận mới hôn em ? …”

      Bởi vì sợ hãi nên mới khóc, vì rất nên mới bất chợt kích động rồi sợ hãi. Tống Tiểu Bắc sợ được đáp lại, cậu cũng biết mình sợ cái gì nữa. Cậu cảm thấy rất rối loạn, sợ đến đau khắp người.

      Tống Tả Thịnh mở to mắt nhìn Tống Tiểu Bắc nằm người mình, rồi vươn tay kéo cậu xuống. Tống Tiểu Bắc vùi đầu, cậu muốn để hai thấy mặt mình. Tống Tả Thịnh tắt đèn, sau đó trong bóng tối nâng đầu Tống Tiểu Bắc lên. Ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ cho thấy mặt Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc vươn tay ôm mình, cả người quấn chặt .

      Tống Tả Thịnh qua hồi lâu mới ôm Tống Tiểu Bắc, cảm giác được cậu run rẩy.

      Tống Tả Thịnh mặt biểu tình, thở dài .

      “Tống Tiểu Bắc, em còn chưa lớn.”

      Tống Tiểu Bắc gì, chỉ là cánh tay ôm hai thả lỏng. Cậu chậm rãi dời sang bên cạnh, cách ra khoảng cách.

      Tống Tả Thịnh nhướng mày, kéo Tống Tiểu Bắc sát lại, giọng lạnh như băng.

      “Tống Tiểu Bắc, em luôn như vậy, hở chút là giận dỗi. Bởi vì em nghe lời , bà nội nó có biết vì em làm bao nhiêu việc? Vậy mà em biết tốt xấu, bây giờ em còn muốn thế nào nữa?”

      Tống Tiểu Bắc nghe hai mắng lập tức sống lại, máu nóng sôi trào. Tống Tiểu Bắc còn có khuyết điểm, đó là thể mắng, cậu mà bị mắng là chắc chắn để yên.

      Cho nên Tống Tiểu Bắc giận, ngửa đầu hung dữ trừng hai, giống con thú hoang dã phản kích.

      “Em giận dỗi thế nào!? Quậy thế nào chứ? biết tốt xấu thế nào!? có đối xử tốt với em? Là thích em! Là ghét em!”

      “Tống Tiểu Bắc!” Giọng Tống Tả Thịnh càng lạnh.

      hề cũng thích em!”

      Tống Tả Thịnh lật người đè Tống Tiểu Bắc dưới thân, lạnh lùng nhìn cậu.

      “Tống Tiểu Bắc, đây là em tự tìm.”

      bỗng cúi đầu hôn khóe môi Tống Tiểu Bắc, tay cởi áo ngủ của cậu, nhưng dưới tình huống có bất cứ bước dạo đầu nâng đôi chân cậu lên, đút vật cứng vào.

      Kiểu tấn công thô bạo này khiến Tống Tiểu Bắc có bất cứ kinh nghiệm làm ngừng la hét. Mặt sau như xé rách cậu ra.

      Tống Tiểu Bắc khóc, túm tóc hai hét to.

      dừng lại cho em! Ngừng lại! Em muốn làm!”

      Tống Tả Thịnh đè Tống Tiểu Bắc.

      “Em muốn chẳng phải là thế này ư? Bây giờ lại muốn? Tống Tiểu Bắc, có thấy ? Đây chính là việc con nít mới làm!”

      Tống Tiểu Bắc ngừng vùng vẫy, trừng hai, cao giọng .

      “Em có! Em thích ! phải con nít thích! phải em trai thích hai! Em thích !”

      “Vậy cho kêu ngừng cho khóc.” Giọng Tống Tả Thịnh rất trầm, hơi khàn, rút bộ dạng bình tĩnh thường ngày. Hô hấp hơi dồn dập, ánh mắt sắc bén nhìn Tống Tiểu Bắc.

      Tống Tiểu Bắc cắn môi , nhắm mắt lại thở ra hơi dài, vùi đầu vào ngực mình, đôi tay ôm lấy hai, .

      “Em khóc.”

      Tống Tả Thịnh đỡ đầu Tống Tiểu Bắc kéo cậu lên chút. nhìn Tống Tiểu Bắc, rồi cúi đầu cắn cổ cậu. Tống Tiểu Bắc bật cười, mặt dụi vào tóc hai, rồi cọ mặt . Tống Tả Thịnh bỗng nhiên ngừng hôn môi, khi Tống Tiểu Bắc còn cười mạnh nhấn hông.

      “A!” Tống Tiểu Bắc biến sắc mặt, giữ chặt tay hai. “Đau muốn chết!”

      Tống Tả Thịnh thấy thằng nhãi này biểu tình thống khổ bỗng rất sung sướng. Tống Tiểu Bắc yếu ớt nhà rốt cuộc biết đau rồi, sao có thể dừng lại đây?

      Tống Tả Thịnh hôn khóe mắt cậu, thân dưới nhúc nhích.

      Tống Tiểu Bắc bị lăn qua lăn lại đêm, buổi chiều tỉnh thấy hai trong phòng. Tống Tiểu Bắc giở chăn lên thấy giường còn có vết máu và tinh dịch, trong khí có mùi là lạ. Tống Tiểu Bắc định đứng lên liền cảm giác đằng sau rất đau.

      Cậu ngồi xuống, lớn tiếng la.

      ! !”

      Cổ họng kêu đêm giọng khàn khàn, mắt Tống Tiểu Bắc vẫn sưng đỏ. Cậu ngồi giường gân cổ hét chói tai.

      lát Tống Tả Thịnh lên, bước tới bế Tống Tiểu Bắc đặt cậu xuống sofa sạch bên cạnh, rồi vứt vải trải giường xuống đất.

      bôi thuốc rồi, đau ráng nhịn.”

      Tống Tiểu Bắc chu môi .

      “Là lỗi của ! Là làm! ăn rồi chịu trách nhiệm phải ? Bây giờ em thể đến trường!”

      Tống Tả Thịnh quay đầu mặt trầm trừng Tống Tiểu Bắc.

      Tống Tiểu Bắc trừng lại, người trần trụi co ro sofa. Cậu nâng tay lên, nhíu mày.

      “Tay em cũng mỏi, khắp người đều đau, em phải tắm rửa!”

      Tống Tả Thịnh mặt biểu tình tới ngồi xổm xuống, lật Tống Tiểu Bắc lại kiểm tra vết thương đằng sau. Tuy Tống Tiểu Bắc cùng hai từ sống bên nhau, bình thường mảnh vải lượn lờ trước mặt , nhưng lần này mặt hơi ửng đỏ.

      Cậu giả bộ khó chịu lầm bầm.

      “Nhìn cái gì! Mau để em tắm, bẩn chết!”

      Tống Tả Thịnh mặt trầm xuống, coi , thằng nhóc này đánh chết cái nết chừa. Mấy hôm trước còn khóc quậy hôm nay vênh mặt rồi.

      Tống Tiểu Bắc bị hai vác lên tắm rửa cho, chuyện trước kia rất hưởng thụ mà hôm nay thấy khó chịu, cậu vung tay đẩy hai ra.

      “Em tắm tắm nữa! Đau chết mất! Em tắm!”

      Tống Tiểu Bắc tức giận, toàn thân đau nhức, đặc biệt là mặt sau, cái loại đau đó khiến cậu chịu nổi. Tâm tình bực mình nên cậu cáu gắt lên.

      Tống Tả Thịnh vác cậu lên, lau khô nước rồi quăng lên giường.

      “Tự em xoay sở , làm.”

      được!” Tống Tiểu Bắc lập tức kêu lên, hung dữ trừng mình.

      Tống Tả Thịnh thèm để ý cậu, soi gương thắt cà vạt, liếc Tống Tiểu Bắc cái.

      Tống Tiểu Bắc chịu yên, mặc kệ đau đớn đứng lên. Bởi vì tức giận mà người run bần bật, ‘bé Bắc’ cũng lắc lư theo.

      Tống Tiểu Bắc hung tợn .

      “Em cho phép làm!”

      Tống Tả Thịnh làm như nghe thấy, mặt biểu tình mở cửa.

      Sau lưng vang giọng nghẹn ngào của Tống Tiểu Bắc.

      hai…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :