1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh Hận Anh Yêu Em - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10 Liệu em có ?

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl8.glitter-graphics.net/pub/724/724608s7aonrbepf.gif" />

      Qua báo cáo của thư ký, Hình Phục Quốc được biết con trai đứng thứ nhất toàn khối môn tiếng và điểm thi cuối kỳ đạt 84,5 điểm, ông dừng mọi công việc dang dở lại, vui mừng quay về nhà.
      Vừa vào nhà ông gọi ầm tên Hình Khải, nụ cười rạng rỡ lan ra cả khóe mắt, như ánh mặt trời chói lọi.
      Hình Khải tính ngày, gần hai tháng được gặp bố rồi.
      Hình Phục Quốc xoa xoa đầu Hình Khải, sung sướng tươi cười, ông tin thay đổi của con trai mình chắc chắn liên quan tới búp bê bé xinh đẹp kia.

      <span id="more-5885']
      Tối nay cần Hình Dục phải đứng bếp trổ tài, bộ phận cấp dưỡng trổ hết tài năng của mình ra, làm bữa tiệc vô cùng thịnh soạn.
      Cả nhà ba người quây quần bên bàn ăn, Hình Phục Quốc từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ nụ cười tươi tắn môi, Hình Khải thể chịu đựng được ông bố vui buồn thất thường này.
      Ăn ăn uống uống, đột nhiên Hình Phục Quốc hỏi: “Tiểu Khải, đến tháng Ba là con đủ mười tám tuổi rồi phải ?”
      Hình Khải đáp vâng tiếng, đây là câu hỏi mà người làm bố nên hỏi sao?
      “Được! Chẳng phải con vẫn luôn muốn tự mình lái xe sao? Bố tặng con chiếc, ha ha ha!”
      “…” Hình Khải nhất thời cảm thấy thể hiểu được, nhớ lần đầu tiên khi đề cập tới chuyện này, bị bố lôi ra đánh cho trận, giờ chỉ vì thành tích của kỳ thi, sao có thể khiến bố vui tới mức này?
      Có điều nghĩ nghĩ thế thôi, chứ cảm giác được tự lái xe nhất định rất tuyệt. nâng cốc, mặt mày hớn hở : “Nếu bố hào phóng như thế, con tiếp tục phát huy và duy trì thành tích này. Cạn!”
      Hình Phục Quốc cười gật đầu: “Có chí khí! Bố sớm biết con trai thông minh hơn người mà! Nào nào, hôm nay hai bố con mình phải uống ly mới được!” rồi ông rót cho Hình Khải chén rượu trắng, con trai giỏi giang, ông cũng nở mày nở mặt.
      Hình Khải sớm nếm qua vị rượu từ lâu, chỉ là ở trước mặt bố phải vờ ngoan ngoãn, nếu bố có lời như thế, lập tức mang hai chiếc ly tới, mở nắp chai rượu Mao Đài, rót đầy hai ly: “Muốn uống phải uống cho thoải mái, hôm nay con uống hết mình với bố.”
      Hình Phục Quốc sững người lại, rồi cười độ lượng: “Được! Để bố xem xem tửu lượng của con trai thế nào?”
      Thế là hai người nâng cốc cụng ly, trong nháy mắt khí bắt đầu nóng lên.
      Hình Dục cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, nhìn ly rượu cứ đầy rồi lại rỗng, rỗng rồi lại đầy, cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của hai người, đứng dậy, gắp thức ăn vào bát cho cả hai.
      Hình Phục Quốc nhìn bộ dạng ngoan hiền của Hình Dục, bật ngón tay cái lên, với : “Đúng là ngoan, chú Hình nhìn nhầm người!” Ông nhấp hớp rượu, rồi : “Tiểu Khải, đối xử với Tiểu Dục của con tốt chút, con phải nhớ, chỉ có vợ mình mới đối xử tốt với mình thôi.”
      “Bố, bố lại đâu rồi. ấy phải vợ con.” Hình Khải nhớ tới chuyện Hình Dục chịu thừa nhận rằng thích , vẫn canh cánh trong lòng.
      Hình Phục Quốc chỉ cười đáp, cũng phải, đều còn là trẻ con cả.
      Hình Dục sắc mặt thản nhiên như nghe thấy gì.
      Hai bố con cứ mỗi người chén, từ 8 giờ tối uống cho đến tận 12 giờ đêm, mượn rượu, Hình Phục Quốc mang hết tâm nguyện bao nhiêu năm nay của mình ra để . Tóm lại, thành câu ngắn gọn: Mong con trai thành tài.
      ra trong lòng Hình Khải hiểu rất , mấy năm nay liên tục gây rắc rối cho bố, chẳng qua cũng là vì buồn quá, đơn quá nên mới thế. Vì muốn được gặp bố, vì muốn bố nhớ rằng ông vẫn còn thằng con trai là đây, chỉ còn cách gây để được ông chú ý. Nhưng thể giữa những người đàn ông với nhau, vẫn luôn là gây gổ cho tới khi ai cũng buồn bực mới thôi, đúng là vòng tuần hoàn ác tính.
      Hình Khải biết có nên cảm ơn Hình Dục hay , ngoài việc chăm lo cho cuộc sống của , chưa bao giờ quan tâm tới những việc khác, vậy thể tác dụng của mang tính quyết định trong việc cải thiện mối quan hệ giữa hai bố con được, chỉ có thể rằng cho cảm giác của gia đình.
      Gia đình quan trọng như thế nào, đây là vấn đề cần phải tìm hiểu, có quan trọng hay là ở bản thân mình cả.

      ***

      Hai bố con còn chưa uống điện thoại của Hình Phục Quốc lại đổ chuông. Hình Dục kịp thời mang canh giải rượu lên, tiện thể cũng làm cho Hình Khải cốc.
      Hình Phục Quốc gác máy, thở dài, từ từ đứng dậy: “Có việc, phải rồi.”
      “Bố, vừa rồi bố uống ít, hôm nay ngủ ở nhà .” Hình Khải khoác tay kéo bố lại, hai lông mày nhíu chặt.
      Hình Phục Quốc xoa xoa đầu con: “Hiểu chuyện như vậy rồi à? Thế mà bố vẫn luôn nghi ngờ con phải con bố đấy, ha ha!”
      Hình Khải ngượng ngùng cười: “ ngọt ai chẳng biết chứ, bố ít đánh con thôi, ngày nào con cũng ngọt cho bố nghe.”
      đánh nữa, bao giờ đánh nữa! Nếu bố còn đánh con, cho phép con phản đòn.” Hình Phục Quốc từ xưa đến nay , giơ tay lên móc tay với Hình Khải.
      Hình Khải vò vò tóc, giữa bố con với nhau đương nhiên thù dai, mà hôm nay lại cười rất ngây ngô và vui sướng.
      Hình Dục tiễn Hình Phục Quốc ra đến cửa, Hình Phục Quốc đón lấy áo khoác ngoài, : “Ngủ sớm Hình Dục, bàn ăn để ngày mai dọn cũng được.”
      “Vâng, chú Hình cẩn thận.” Hình Dục nhét hộp thuốc vào túi áo khoác của Hình Phục Quốc: “Thuốc giải rượu, chú ngậm nhé!”
      Hình Phục Quốc lại lần nữa cảm động, nếu Hình Khải có phúc mà cưới được Hình Dục có lẽ ông bắn pháo hoa để ăn mừng.
      “Tiểu Dục, gọi chú tiếng bố có được ?”
      Hình Dục nhìn vào đôi mắt chờ đợi của Hình Phục Quốc, mỉm cười, khẽ gọi: “Bố!”
      Hình Phục Quốc dang tay ôm Hình Dục vào lòng, có lẽ tuổi cao rồi, nên khóc là khóc ngay được: “Tốt lắm tốt lắm! Từ nay về sau, con chính là con của Hình Phục Quốc, Hình Khải bắt nạt, con cứ với bố.”
      Hình Dục bẽn lẽn dạ tiếng, vòng tay ôm lại Hình Phục Quốc, nhắm hai mắt lại, trước kia đồng ý vào nhà họ Hình là vì Hình Phục Quốc, bởi vì người ông có mùi vị của người bố, bên trong vẻ bề ngoài lạnh lùng là trái tim nhân hậu và ấm áp.
      Khi Hình Dục đóng cửa xong thấy Hình Khải ngủ gục bàn, chạy vội lại lôi dậy, thầm than, ràng biết thể uống lại được bố mà còn muốn tỏ ra hùng trước mặt ông, còn Hình Phục Quốc cũng uống tới mức hai mắt đỏ ngầu, đàn ông con trai hiếu thắng biết bao.
      ra sức kẹp chặt Hình Khải, ngờ lại nặng như thế, bước chân liêu xiêu, cả hai ngã soài ra nền.
      Hơi rượu nồng nặc phả lên mặt Hình Dục, chau mày, tay bám vào ghế sô pha, chân ấn chặt xuống nền, ra sức đẩy Hình Khải say mềm lên. Nhưng dù cố gắng thế nào, cả hai vẫn nằm chồng lên nhau dưới nền.
      “Hình Khải, tỉnh lại …” Hình Dục vỗ vào má .
      Hình Khải lờ đờ nhướn mắt lên, trước mắt mọi thứ đều biến thành hai, dụi dụi mắt, mãi lúc sau mới nhìn là Hình Dục, cười ngờ nghệch: “ phải học lái xe… sau này đưa em chơi, chỉ hai chúng ta thôi, cho ai cùng hết…”
      Hình Dục trả lời, thấy tỉnh lại, tiện tay đẩy vai : “Lên tầng ngủ trước , mai hãy .”
      Hình Khải gắng sức đứng dậy, cánh tay vắt ngang vai Hình Dục, loạng choạng đứng thẳng người lên, nhìn với ánh mắt lờ đờ.
      Đột nhiên, Hình Khải nắm chặt cổ tay : “Rút cuộc em có định lấy hay ?”
      Hình Dục ràng là bị dọa cho sợ hãi, gỡ từng ngón tay Hình Khải ra, kéo chăn đắp lên người , : “Vừa rồi ở cửa chú Hình nhận em là con , sau này ba chúng ta là người nhà rồi.”
      “Em vậy là có ý gì?”
      Hình Dục mím môi, tiếp: “Là muốn , cho dù em có lấy hay , chúng ta đều là người nhà họ Hình.”
      “…” Hình Khải hất hất tóc, vốn làm thế để khiến mình tỉnh táo hơn chút, nhưng đầu óc lại càng trở nên loạn hơn.
      Khi cho rằng người con này thuận theo mình, trong lòng dường như lại suy nghĩ khác.
      Cũng có thể, hoàn toàn có ý định lấy .
      Thế là, giơ tay nắm chặt khuỷu tay , kéo ấn xuống giường.
      Hình Dục bình tĩnh nhìn Hình Khải, định gì đó Hình Khải hôn lên môi , thô bạo khám phá cơ thể , hoảng loạn cầm cuốn sách giường đập vào đầu .
      Góc sách đập trúng vào mắt Hình Khải, Hình Khải tức giận lồng lộn đấm “rầm” tiếng xuống chiếc tủ đầu giường, khiến cả chiếc tủ đổ nhào xuống nền, đèn bàn rơi vỡ tan, phát ra những tiếng tít tít dài.
      “Mẹ kiếp, nhất định phải ép tôi trói em lại em mới chịu phải ?” Mắt vằn tia máu, như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống .
      Hình Dục im lặng, tay thò vào túi quần lúc, móc ra chiếc bao cao su đưa cho Hình Khải.
      “Em mang theo thứ này bên người để làm gì?” Hình Khải ràng bị bức phát điên, người con này lúc nào cũng mang theo bao cao su người là vì đề phòng nổi thú tính bất thình lình?
      “Đánh lại , em đành phải tự bảo vệ mình.” Hình Dục xé vỏ bao cao su ra: “Nếu chịu dùng, em tiếp tục phản kháng. cũng biết em ra tay lượng tình đâu.”
      “…” Hình Khải sững người, vò chiếc bao cao su trong tay, biết tâm trạng lúc này của mình như thế nào. ràng coi là hạng cầm thú!
      Bất lực nghiêng nghiêng người, Hình Khải buông Hình Dục ra, hơi thở gấp gáp: “ ra , tránh xa tên lưu manh khốn nạn này chút…” xong lại vòng tay ôm lấy gáy Hình Dục.
      “Giờ uống nhiều rồi, chỉ muốn hỏi em lần, em phải trả lời nghiêm túc…”
      “Vâng!”
      “Nếu từ hôm nay trở chỉ đối tốt với mình em thôi, em có ?”
      “…”
      “Trả lời!”
      “…”
      Hình Dục bị ép tới góc tường, đưa tay sang bên cạnh giường, ấn vào nút ngắt nguồn điện, phòng tối đen như mực.
      Trong bóng tối, Hình Dục nghe thấy hơi thở của hai người, sinh động.
      Hình Khải biết tìm cách né tránh câu trả lời, nhíu chặt mày, biết mình nghĩ gì nữa, tại sao lại hỏi Hình Dục như thế, hay là uống say rồi?
      gì nữa, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại, hơi rượu xộc lên đầu, vô thức ngã nhào vào lòng Hình Dục, cứ thế mơ màng ngủ mất.
      “…” Hình Dục thầm thở phào nhõm, khó khăn lắm mới luồn được khỏi người , sau khi giúp đắp chăn, quay ra phòng khách thu dọn bát đũa bàn.

      …[Còn tiếp]
      Jan Bùi thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      HẬN EM
      CHƯƠNG 11 : XUẤT CỦA ĐẠI DỤC
      Type: Yên Chi

      Sáng hôm sau,thư ký của Hình Phục Quốc mang đến con chó con với bộ lông màu vàng, là để tặng nó để làm bạn với Hình Dục cho đỡ buồn.
      Hình Dục ngồi ghế dài trong sân,ôm con chó đáng trong tay,sau khi liếc nhìn nó cái,rồi thả ngay xuống nền,đóng cửa nhà lại,vào bếp nấu cơm.
      Hình Khải thức dậy là buổi chiều,tất cả những gì làm. với bố mình tối qua, điều rất muốn quên,nhưng lại nhớ rất ràng.
      vươn vao uốn éo rồi mở cửa ban công ra,cơn gió lạnh đột ngột ùa vào mặt khiến tỉnh táo,rùng mình cái ,định quay vào trong ánh mắt vô tình liếc thấy thứ gì đó xíu như túm lông dưới sân.
      Hình Khải dụi dụi mắt,kinh ngạc phát ra con chó cuộn mình nằm cạnh chậu hoa tránh gió,bộ dạng xinh rất đáng . giơ tay ra vẫy vẫy lính hậu cần,hỏi:”Chó nhà ai chạy tới đây thế?trời lạnh thế này sợ bị chết cóng à?”
      “Là của thư ký Trương mang đến đấy.”
      Hình Khải khoác thêm áo rồi chạy xuống tầng,thấy Hình Dục quỳ dưới sàn lau nhà, vừa vừa hỏi:”Có biết ngoài cửa có con chó ?””
      “Biết.Đừng cho nó vào đây đấy. “Hình Dục bình tỉnh mấp máy môi.
      Hình Khải nhướng mày,chạy ra ngoài ôm con chó lên.Con chó run lập cập,ngay lập tức rút vào lòng .Hình Khải vội vàng ôm chặt con chó vào lòng,dùng thân thể mình để chắn gió lạnh cho nó.
      định bế con chó vào trong nhà cho ấm Hình Dục giơ hai tay ra chắn cửa:”Nó thể vào.”
      “Con chó này chưa đến tháng,em cũng nhẫn tâm quá đấy!”
      “Nó làm bẩn nền nhà,cắn dây điện, thể vào được”
      “Xì!Nếu như làm bẩn nền nhà có phải cũng được vào luôn ?”Hình Khải giận tới mức bắt đầu năng linh tinh.
      “Nếu thực thương nó,hãy mau mang nó cho .”
      Hình Khải ngờ thái độ của Hình Dục lại kiên quyết như thế,nhưng thực rất thích con chó với bộ lông màu vàng này.Nếu đổilại là trước kia chẳng bận tâm Hình Dục có thích hay ,nhưng sau chuyện tối qua, mất bản tính ngang ngược ngông nghe6ng của mình,bời vì quyết định đối xử tốt hơn với Hình Dục,vì vậy bước đầu tiên là học cách chiều theo ý .
      Thế là, mặt mũi nhăn nhở cười cười giải thích:”Kim Mao lớn lên chắc chắn rất đẹp,loài chó này rất biết nghe lời, cắn người ,cũng sủa linh tinh.Em mang nó dạo rất đẹp đấy.Đễ nuôi,nếu nó làm bẩn nền nhà lau,em suy nghĩ thên nhé…”
      Ình Dục trả lời ,đóng cửa lại,nhốt cả bế con chó tay ở ngoài.
      cơ gió lạnh luồn vào cổ Hình Khải, cúi đầu nhìn tiểu Kim Mao trong lòng,buồn bã than:”Nhìn tao cũng chẳng ích ì,vì muốn cho mày vào nhà,giờ tao cũng bị đuổi luôn rồi…”
      Có điều, thấy khó giải thích được hành động của Hình Dục,nếu Hình Dục sợ chó cũng được,nhưng chẳng những sợ,mà thậm chí còn đem cơm thừa,thức ăn thừa cho đám chó mèo hoang.Kim Mao là loài chó to xác ngoan ngoãn nhất thế giới này,Hình Dục thể từng bị Kim Mao cắn,nhưng nhất định bắt con chó bé đáng và hết sức thuần khiết này ở bên ngoài.
      Hình Khải nhìn cánh cửa,quay người sang sân bên cạnh,nhấn chuông cửa nhà Đặng Dương Minh.
      “Cậu và con chó này bị Hình Dục đuổi ra ngoài?”Đặng Dương Minh còn ngáy ngủ,cuộn tròn ghế sô pha,nhìn con chó nhảy nhót sàn.”Làm gì mà khó nghe như thế.Đấy gọi là phong độ, chú nhường ấy biết hả?”Hình Khải tự rót cho mình cốc sô la nóng,cuối cùng cũng được ủ ấm.Đặng Dương Minh cười,nghiêng người nằm ghế trêu con chó:”Đực hay cái?Đặt tên chưa?”
      “Đực,bên ngoài gió lạnh thấu xương,mình còn tâm trí nào mà đặt tên cho nó…hay gọi nó là Đại Dục ?Ha ha ha!”Hình Khải châm điếu thuốc,giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc con chó:”Đại Dục,Đại Dục,Tiểu Dục nhà chúng ta cho mày vào, đáng thương quá…”
      Đặng Dương Minh chịu được ấu trĩ của bạn mình ,vớ quyển tạp chí đập vào đầu Hình Khải.
      Hình Khải lắc người né được,làm tư thế”Lý Tiểu Long sờ mũi”.
      “Tạm để nhà cậu hai ngày ,ngày mai mình tìm ít nguyên liệu,làm cho nó cái ổ.”
      “cậu vẫn định đặt tên cho nó là Đại Dục đấy à?”
      Hình Khải nghiêm túc gật đầu:’Đúng thế,nếu sau này Hình Dục làm mình giận,mình mắng nó.”
      Đặng Dương Minh vuốt vuốt đầu con chó ,rơi vào tay chủ nhân như Hình Khải đảm bảo chẳng phải việc tốt lành gì.
      “Ồ…có gì đó ổn.Hình Khải,bình thường chẳng phải cậu điều hô phong hoán vũ với Hình Dục,giờ sao lại đổi ngược lạ thế?’
      “…”Nụ cười của Hình Khải cứng lại môi,bất giác khịt khịt mũi,nằm bò ghế sô pha cho con chó ăn.
      Đặng Dương Minh phát ra hành vi của bạn rất kỳ lạ,đá chân Hình khải cái:”Làm gì thế, chuyện với cậu,cậu lại vờ như nghe thấy phải ?Sao lại ngượng ngùng như sắp về nhà chồng thế?’
      “gia biến gia biến,cậu đừng hòng thăm dò.”Hình Khải đá lại ba phát.
      Đặng Dương Minh ngữa cổ phá lên cười:”mắt cậu đỏ vằn vì thiếu ngủ,tối qua làm gì thế?”
      “Xì,mình phát điên lên đây!bảo cậu hỏi ít thôi cậu còn làm tới phải ?Cậu mà cứ phát triển theo cái đà này hai mươi năm sau cậu giống hệt mấy bà dì bà chuyên ngồi lê buôn chuyện thôi.”Hình Khải trả đũa.
      “Cậu chẳng phải ông lớn sao?Mang con chó của cậu ra ngoài dạo ,mình chứa cậu được.”Đặng Dương Minh cười cười.
      Hình Khải lập tức vênh mặt:”Xì xì,cậu tưởng cậu có chỗ chắc?Em út của cậu rải khắp thành Tứ Cưu này!Có điều cậu thích!mau tìm chúc gì để ăn , đói trợn cả mắt đây này.”
      Vừa hay Đặng Dương Minh cũng chưa ăn cơm,hai người bàn bạc,trời lạnh thế này mà ăn lẩu là nhất.
      Đặng Dương Minh nhắc điện thoại,nhà bếp lập tức mang nồi lẩu và rau lên.
      Hình Khải nhúng miếng thịt bò béo ngậy rồi cho vào miệng,nhai ráu hai cái rồi nuốt luôn, nghi hoặc chớp chớp mắt:”Bình thường Hình Dục cũng dùng thịt mua sẵn,tại sao ở đây ăn giống vị gì cả?”
      Đặng Dương Minh lại chưa nhận thay61co1 gì khác biệt, chế giễu:”Cậu cứ thẳng ra là cậu quen có người hầu hạ lúc ăn cơm .Hay là mình bón cho cậu nhé?Uống thuốc trừ sâu ?”
      Hình Khải cười khùng khục,lại hỏi :”Cậu hãy phân tích xem,tại sao Hình Tiểu Dục cho Đại Dục vào nhà nhỉ?”
      Đặng Dương Minh nuốt vội thức ăn xuống:”Tiểu tử cậu cũng sắp mưới tám rồi,có thể người lớn hơn chút ?”
      Hình Khải tặc tặc lưỡi,:”sao mình cảm thấy hể mình cứ xấu Hình Dục là cậu lại cuống lên thế nhỉ?”
      Đầu đũa của Đặng Dương Minh thoáng dừng lại,sau đó lại thò vào nồi lẩy gắp thức ăn,nhếch miệng cười:”Coi như mình ghen tị với cậu được chưa?”
      “Được được!Mình thích nghe điều ấy!”Hình Khải vốn cũng chỉ là đùa,càng định suy nghĩ nhiều về việc đó,nhưng lại để ý thấy động tác vừa rồi tay Đặng Dương Minh.Giờ có thể khẳng định,Đặng Dương Minh chắc chắn có tơ tưởng tới Hình Dục nhà ,nhưng cụ thể là ở mức độ tình bạn hay tình thí , cũng muốn nghĩ đến giả thuyết ổ vế sau.
      Đúng lúc này,chuông cửa vang lên.
      Đặng Dương Minh ra mở cửa,Hình Dục lập tức thấy Hình Khải ngồi ở giữa nhà,Hình Khải cố tình liếc mắt nhìn với vẻ bất cần.Xì,thấy tôi về nhà,lo phải ?mềm lòng rồi chứ gì?Haizz,đúng là con mà…
      Hình Dục đứng ở cửa với Hình Khải:”Em phải ra ngoài,sang đưa chìa khóa cho .’
      “Khụ Khụ…”miếng thịt dê mắc cứng ở cổ Hình Khải, vừa đấm ngực vừa ra cửa:”Em định đâu?”
      Hình Dục mím mím môi:”Việc riêng. lát về ngay.Còn nữa, được cho chú cún con vào nhà.”
      Hình Khải định truy hỏi thêm,nhưng biết tính Hình Dục,chuyện muốn cho dù có trăm người cạy miệng ra củng .
      Hai người nhìn nhau im lặng,trong lúc khí đặc quánh lại vì gượng gạo,Đặng Dương Minh ra mặt giảng hòa,đầu tiên là dặn dò Hình Dục vài câu,sau đó kéo Hình Khải quay vào tiếp tục ăn lẩu.
      Nhưng,từ sau khi Hình Dục ra khỏi cửa,Hình Khải bắt đầu băn khoăn.Hình Dục có bạn ở Bắc Kinh ?lén lúc gặp ai chứ?
      Đặng Dương Minh liếc xéo :”Đừng băn khoăn nữa, ấy chắc chắn hẹn hò đâu.”
      Hình Khải ném đũa xuống,lập tức phủ nhận:” ta muốn gặp ai gặp,mình nghĩ chuyện khác mà.”
      Đặng Dương Minh nhún nhún vai,vừa khoắng khoắng đáy nồi vừa bóng gió xa xôi:”Có số người,ăn cơm trong bát nhưng lại nhín cơm trong nồi,cho dù ăn được nữa cũng phải ôm về mình,sao lại có loại người bá đạo như thế chứ?”
      Hình Khải tức tối trừng mắt với Đặng Dương Minh:”Mẹ kiếp,cậu đúng là đồ phiền phức!Đừng có hiểu mình theo cách ấy được hả?”
      Đặng Dương Minh làm bộ làm tịch gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát của bạn:”Mình thực muốn hiểu cậu đâu,nhưng từ cậu độc đoán có tiếng,cả đại viện này trừ mình ra,ai dám động vào đồ chơi của cậu ?”
      Hình Khải nghe xong lòng lại thấy bực bội,những thứ đồ chơi khác có thể cho hết Đặng Dương Minh,chỉ riêng Hình Dục là được.
      biết mình bỗng quan tâm đến Hình Dục từ bao giờ,lẽ nào là do câu đùa “Nhân lúc cậu có nhà tìm vợ cậu tâm ” của Đặng Dương Minh sao? Lẽ nào là do Đặng Dương Minh rung cây dọa khỉ với nên mới để ý tới Hình Dục?
      Hình Khải lắc lắc cốc bia trong tay, hơi uống cạn.mặc kệ,dù là ai nữa,tranh giành Hình Dục với , liều mạng với kẻ đó.
      xxxxx
      Khi hai người bọn họ cơm no rượu say xong,Hình Khải ở lại nhà Đặng Dương Minh khoảng ba tiếng nữa,thấy cũng đến giờ rồi nên mới lò dò về nhà.
      mở cửa, mùi của thức ăn bay ra từ trong bếp, lòng yên tâm hơn.
      Hình Khải bước tới cửa bếp,quay vòng để chứng minh,rồi cười kỳ dị:” mang Đại Dục về đâu nh1!”
      Hình Dục lách qua ngưới ,mang đĩa rau vừa xào xong đặt lên bàn ăn.
      Nhưng khi quay trở vào bếp,Hình Khải giơ chân chắn ngang cửa,nghiêng đầu nhìn .
      “Sao thế?”
      “Chiều nay em đâu?”
      quản quá nhiều rồi đấy!”
      Hình Khải đột nhiên nổi cáu, định phản ứng,Hình Dục hơi nghiêng đầu :” ra ngoài xem ti vi ,trong bếp dầu mỡ lắm!”
      Lúc này Hình Khải mới nhận ra khói bếp nhức mắt,hình Dục ngày nào cũng ở trong này mà chịu được sao?
      Xxxxx
      Khi thức ăn được dọn ra,Hình Khải bắt đầu chọc ngoáy từng món rồi chê bai:Mặn quá,cay quá,mỡ quá!
      tức tối đặt đũa xuống:” khó ăn!Từ ngày mai trở cần em phải vào bếp nấu ăn nữa,chỉ lãng phí tài nguyên quốc gia thôi,lại đặt cơm nhà bếp ngày ba bữa như trước kia !” rồi, phẩy tay thẳng lên phòng.
      Hình Dục thấy tức giận bỏ ,cầm đũa lên gắp mỗi món ít cho vào miệng mếm thử,cảm thấy mùi vị khác biệt,hơn nữa là mấy món thích ăn,chẳng có vấn đề gì cả.
      nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt của Hình Khải,liệu có phải vì chuyện của con cún mà gây với ?
      Nhưng,cho dù có giận tới đâu, cũng phải đấu tranh đến cùng.

      Jan Bùi thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <!--[if !mso]>
      <style>
      v:-* {behavior:url(#default#VML);}
      o:-* {behavior:url(#default#VML);}
      w:-* {behavior:url(#default#VML);}
      .shape {behavior:url(#default#VML);}
      </style>
      <![endif]-->


      <!--[if gte mso 9]><xml>
      <o=DocumentProperties>
      <o:version>12.00</o:version>
      </o=DocumentProperties>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:WordDocument>
      <w:view>Normal</w:view>
      <w:Zoom>0</w:Zoom>
      <w:TrackMoves/>
      <w:TrackFormatting/>
      <w:punctuationKerning/>
      <w:validateAgainstSchemas/>
      <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
      <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
      <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
      <w=DoNotPromoteQF/>
      <w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
      <w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
      <w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
      <w:Compatibility>
      <w:BreakWrappedTables/>
      <w:SnapToGridInCell/>
      <w:WrapTextWithPunct/>
      <w:UseAsianBreakRules/>
      <w=DontGrowAutofit/>
      <w:SplitPgBreakAndParaMark/>
      <w=DontVertAlignCellWithSp/>
      <w=DontBreakConstrainedForcedTables/>
      <w=DontVertAlignInTxbx/>
      <w:Word11KerningPairs/>
      <w:CachedColBalance/>
      </w:Compatibility>
      <w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
      <m:mathPr>
      <m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
      <m:brkBin m:val="before"/>
      <m:brkBinSub m:val="--"/>
      <m:smallFrac m:val="off"/>
      <m=DispDef/>
      <m:lMargin m:val="0"/>
      <m:rMargin m:val="0"/>
      <m=DefJc m:val="centerGroup"/>
      <m:wrapIndent m:val="1440"/>
      <m:intLim m:val="subSup"/>
      <m:naryLim m:val="undOvr"/>
      </m:mathPr></w:WordDocument>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="true"
      DefSemiHidden="true" DefQFormat="false" DefPriority="99"
      LatentStyleCount="267']
      <w:LsdException Locked="false" Priority="0" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Normal"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="heading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="35" QFormat="true" Name="caption"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="10" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" Name="Default Paragraph Font"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="11" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="22" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Strong"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="20" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="59" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Table Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Placeholder Text"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Revision"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="34" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="List Paragraph"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="29" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="30" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="19" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="21" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="31" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="32" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="33" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Book Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="37" Name="Bibliography"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
      </w:LatentStyles>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
      <style>
      /* Style Definitions */
      table.MsoNormalTable
      {mso-style-name:"Table Normal";
      mso-tstyle-rowband-size:0;
      mso-tstyle-colband-size:0;
      mso-style-noshow:yes;
      mso-style-priority:99;
      mso-style-qformat:yes;
      mso-style-parent:"";
      mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
      mso-para-margin:0in;
      mso-para-margin-bottom:.0001pt;
      mso-pagination:widow-orphan;
      font-size:11.0pt;
      font-family:"Calibri","sans-serif";
      mso-ascii-font-family:Calibri;
      mso-ascii-theme-font:minor-latin;
      mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
      mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
      mso-hansi-font-family:Calibri;
      mso-hansi-theme-font:minor-latin;
      mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
      mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
      </style>
      <![endif]-->


      font-size: 16pt;']Chương 12font-size: 16pt;']
      Quyết định bất ngờ của Hình Khải


      <img alt="" src="http://i39.photobucket.com/albums/e186/hinadethuong/bling/th061116_funi_deco.gif" border="0" />

      Từ sáng sớm, trong đại viện vang lên tiếng búa gõ đinh đinh nhức óc.
      “Này, lắp cao lên tí, loài chó này lớn nhanh lắm!” Hình Khải đứng bên chỉ đạo lính cần vụ đóng chuồng chó.
      Đặng Dương Minh bị tiếng gõ tiếng đập đánh thức, nhoài người ra ngoài ban công mắng Hình Khải gây ồn.
      “Chẳng phải cậu tự mình làm chuồng chó sao? Mặc ấm thế đứng chỉ đạo thôi à?” Đặng Dương Minh ôm chú cún con, giơ lên cao làm động tác giả ném về phía Hình Khải.
      Hình Khải vô thức vươn tay ra đón lấy: “Cậu đừng có dọa Đại Dục nhà mình.”
      “Đại...” Đặng Dương Minh suýt chút nữa gọi tên con chó theo Hình Khải, cũng may vừa lúc ấy nhìn thấy Hình Dục. Hình Dục liếc mắt nhìn con chó trong tay Đặng Dương Minh, rồi lại ngồi xuống tiếp tục chuyển chậu hoa.
      Đặng Dương Minh cũng hiểu tại sao Hình Dục lại thích chú cún con này, nhưng lại ra giúp khi Hình Khải đóng chuồng chó.
      “Hình Khải, mau ra dọn phân và nước tiểu của chó !”
      Hình Khải mặt mày nhăn nhó, chau chau mày: “Hình Dục, em dọn !”
      “Là muốn nuôi, em mặc kệ.” Hình Dục lau lau mồ hôi, tiếp tục nhặt những mảnh gạch vụn dưới sân.
      “Giờ em cần phải nấu cơm nữa, giúp đỡ mà...” Hình Khải ngồi xổm đằng sau đấm lưng nịnh bợ.
      Hình Dục mặc kệ là mặc kệ, đưa chiếc túi nilon cho Hình Khải, sau đó vào trong nhà.
      Hình Khải hết cách, chưa bao giờ thấy cố chấp như thế, cứ như có mối thâm thù lớn với chú cún này vậy.
      ***
      Đặng Dương Minh vừa nghịch nghịch chú chó con vừa : “Hay là tặng lại cho người khác , mình thấy Hình Dục đúng là thích con chó này đấy.”
      ấy thích, mình càng phải nuôi! Càng chiều theo ý ấy, ấy càng được nước lấn tới.” Hình Khải bịt chặt mũi lau nước đái dưới sân.
      “Cậu có hỏi ấy lý do ?”
      “Hỏi rồi, ấy chê chó bẩn và ồn.” cảm thấy còn có nguyên nhân khác, nhưng vẫn chưa biết mà thôi.
      Hình Khải đột nhiên thở hắt ra: “Phải cậu từng biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến mấy em mê muội, chỉ riêng Hình Dục là sao hiểu được ấy nghĩ gì?”
      “Này, , cậu gì gì với ấy chưa?”
      Hình Khải giơ túi phân chó tay lên vờ ném về phía Đặng Dương Minh, khiến ta sợ hãi chuồn ra sau ghế sô pha nấp.
      Hình Khải phì cười: “Suy nghĩ của cậu bẩn thỉu quá đấy, ấy mới mười sáu tuổi.”
      “Mười sáu tuổi ở thời cổ đại là làm mẹ trẻ con rồi. Cậu thấy Hình Dục rất giống mẫu con dâu thời cổ đại sao?”
      Hình Khải sững lại, giống ? Hình như cũng hơi giống, đặc biệt là bộ dạng khi ở giường.
      Nhớ tới chuyện tối hôm đó, những ngón tay như chạm vào được làn da non nớt mong manh của Hình Dục trong tưởng tượng. Chỉ thế thôi mà chỗ ấy của Hình Khải cũng có phản ứng.
      Đặng Dương Minh thấy Hình Khải gì, nằm bò ở đầu kia của ghế sô pha, đầu cúi gằm, liền giục giã: “Còn ở đó làm gì? Chỗ này cũng có bãi.”
      “Ồ...” Lúc này Hình Khải thể đứng thẳng dậy, đành ngồi xổm nhảy tới, nếu bị Đặng Dương Minh phát ra phản ứng lạ.
      Đặng Dương Minh tiện tay bật ti vi, màn hình ra cảnh đôi nam nữ nằm trong chăn lật qua lăn lại, mặc dù chỉ nhìn được họ hôn nhau còn những thứ khác đều nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng được kích thích ngoài cảnh ấy...
      Hình Khải hít hơi sâu, muốn về nhà, nhớ tới cảm giác khi ôm Hình Dục trong lòng, muốn làm xong cái việc mà tối ấy chưa kịp làm.
      ở đầu ghế bên này Đặng Dương Minh vẫn chuyện với , nhưng rồi phát ra biến mất.
      Về đến nhà, Hình Khải thấy Hình Dục quét nhà, lẳng lặng chạy đến ngồi chiếc ghế dài ở góc tường, Hình Dục hình như vừa giặt quần áo xong, ống quần vẫn xắn đầu gối, để lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp trắng ngần. Hình Khải lén liếc nhìn, ra sức gập người xuống giấu “chân tướng”. Nhưng, trí tưởng tượng dâm đãng của gã đàn ông rất phong phú khiến mất kiểm soát, càng muốn che giấu, chỗ ấy... lại càng phản ứng mãnh liệt. lại biết phải mở miệng ra thế nào, lẽ nào : “Này, lên phòng , cởi quần áo rồi nằm xuống?”
      Hình Dục thấy cả giày thể thao vào nhà, ra cửa lấy đôi dép lê, sau đó đứng bên cạnh đợi thay giày.
      Hình Khải tay vờ ôm bụng, tay bóp trán, muốn để nhìn thấy bộ dạng “cầm thú” của mình lúc ấy.
      Hình Dục thấy cởi giày, ngồi xuống giúp cởi dây giày, lại phát ra mồ hôi xuống sàn nhà, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai ---- tai đỏ rực của Hình Khải, vô thức đưa tay lên sờ trán , hỏi: “Sao ra nhiều mồ hôi thế? Có phải bị sốt rồi ...”
      “Này... đừng động vào !” Hình Khải giật nảy người ngồi thẳng dậy, ngón tay như bị điện giật.
      Hình Dục rụt tay lại: “ cho nuôi chó mà giận tới mức ấy sao?”
      , phải, giận.” Hình Khải nhanh nhẹn chạy vọt ra sau lưng , vội vàng lao lên phòng.
      Hình Khải chui vào phòng nhanh như làn khói, ngồi khoanh chân giường, chỉ vào “cậu em”, thầm mắng: “Đồ dễ bị cám dỗ, nhìn thấy chân con nhà người ta mà mày cũng cứng được như thế à? Tiểu tử mau mềm ngay cho ta!”
      Cộc cộc... Tiếng gõ cửa vang lên, Hình Khải rùng mình, nhanh như cắt lật người lao xuống sàn, dùng lưng chặn chặt cánh cửa, hoàn toàn quên mất rằng mình khóa cửa từ lâu.
      “Hình Khải, buổi trưa ăn gì, em gọi điện đặt cơm.”
      ... ... đói, tùy em…” Hình Khải căng thẳng áp sát lưng vào cửa chặt hơn. Thế nào gọi là lương tâm tội lỗi bộ dạng lúc này giống hệt như thế.. Hình Phục Quốc chẳng buồn cởi áo khoác, ràng ông chỉ định ngồi lát rồi ngay.
      Ông đặt mấy tờ giấy bàn trà, Hình Khải cầm lên xem, mấy tờ giấy này là thông báo nhập học, tờ của Đại học Thanh Hoa, của Đại học Bắc Đại, của trường Quân Lục quân.
      “Bố, trí nhớ của bố dạo này giảm sút rồi sao, sang năm con mới lên lớp mười hai.”
      “Lớp mười hai học hay cũng thế, cần phải lãng phí thời gian cho việc thi đại học. Bố nghĩ kỹ rồi, ép con, nếu con muốn làm quân nhân có thể lựa chọn trong hai trường kia. Cho con ba ngày để suy nghĩ. Chọn xong gọi điện cho bố. Nghỉ đông xong đến thẳng trường mới nhập học.”
      Hình Phục Quốc thổi thổi tách trà, tiếp: “Tiểu Dục, muốn học trường nào cứ với bố.”
      Hình Dục chầm chậm lắc đầu: “Bố, con muốn học Học viện Y, định tự mình thi.”
      Lời vừa xong chỉ khiến Hình Phục Quốc sững lại mà còn khiến Hình Khải kinh ngạc. quả là người con có rất nhiều ý tưởng.
      Hình Phục Quốc thấy lòng quyết, ngập ngừng định lại thôi. Cuối cùng ông : “Tùy theo ý nguyện của con vậy, có điều nghe Học viện Y dễ thi đâu, nếu chỉ thiếu ít điểm bố nghĩ cách giúp con.”
      Hình Dục mỉm cười gật đầu: “Con cảm ơn bố!”
      Con gọi “bố” nghe thuận tai, Hình Phục Quốc càng ngày càng quý con Hình Dục này. Bất giác, ông để ý bộ đồ mặc người chẳng khác mấy so với hồi mới tới đây, thế là ông thò tay vào túi áo lấy ra xấp tiền mặt đặt lên bàn, cười : “Ngày mai bảo Tiểu Khải đưa con shopping, sắp Tết rồi, mua thêm vài bộ đồ mới.”
      “Bố, tuần trước bố mới cho con 3 nghìn tệ rồi.” Hình Dục giơ tay đẩy lại từ chối.
      “Đấy là tiền sinh hoạt phí của hai đứa, bảo con nhận con cứ nhận .” Hình Phục Quốc nghiêm khắc ra lệnh.
      Hình Dục muốn làm bố nổi giận, liền nhận tiền. Tiền chi tiêu hàng ngày đều ghi chép cẩn thận, Hình Khải vẫn tiêu tiền như nước, nhưng Hình Phục Quốc chỉ làm bộ nghiêm khắc, ra chưa bao giờ ông xem sổ chi tiêu của Hình Dục.
      Hình Phục Quốc chỉ có tiếng, nên ông vội vã ngay.
      Hình Khải tiễn bố ra ngoài, đứng cạnh cửa xe nghe bố cằn nhằn dặn dò. đủ kiên nhẫn, giơ tay lên: “Bố, con biết rồi. Ngày mai con đưa ấy mua quần áo. Đảm bảo khiến bố hài lòng, bố mau , bố cẩn thận nhé!”
      Hình Phục Quốc dùng ngón tay dí dí vào trán con trai, thằng ngốc này, bố đích thân ra tay là tạo cơ hội cho con, cố gắng mà nắm lấy.
      ***
      Ngày hôm sau, trời rất đẹp.
      Hình Khải đưa Hình Dục vào trung tâm mua sắm, nghĩ kỹ lại , đây là lần đầu tiên họ ra ngoài cùng nhau với tư cách là đôi nam nữ.
      Hình Dục nhìn những sản phẩm được bày kín trong tủ, những thứ quần áo nhìn bình thường, chẳng có gì đặc biệt song lại được gắn mác với giá tiền trời, nghĩ ai mua người đó điên khùng.
      Hình Khải hai tay đút túi, lười nhác theo sau , trong mắt , vẫn chỉ là bé quê mùa hơn kém, chỉ có điều quê mùa này khi bước chân vào nơi mua sắm sang trọng, trông còn bình thản điềm tĩnh hơn những sống ở thành phố vài phần.
      biết Hình Dục hợp với kiểu quần áo như thế nào, cũng có thể đấy là cách ăn mặc mà rất thích, vì vậy đưa Hình Dục vào cửa hàng chuyên bán đồ hãng Fairyfair. Mỗi bộ quần áo ở đây dường như đều được người thiết kế phủ lên màu sắc của những câu chuyện thần thoại, màu vàng trang nhã, màu tím mộng mơ, màu xanh kín đáo, màu sắc được chọn quá lòe loẹt nhức mắt, đơn giản nhưng mất vẻ tao nhã tinh khiết. Đương nhiên, cũng phải nào khi mặc những bộ quần áo đó lên người cũng có thể làm nổi bật độc đáo của chúng, đặc biệt là loạt áo sơ mi “Công chúa bướm” mang phong cách quốc, chúng đòi hỏi người mặc phải có phần eo đặc biệt mảnh dẻ. Vì vậy, Hình Khải thấy thương hiệu trang phục có phong cách thiết kế như thế rất phù hợp với Hình Dục ngọt ngào và tươi mát như trái táo xanh.
      Đương nhiên, bản thân Hình Dục thấy mấy chiếc áo sơ mi điểm hoa ở gấu và viền áo rút cuộc đắt giá ở điểm nào.
      “Hình Khải…”
      “Vào thử !”
      Tách, Hình Khải dùng máy ảnh chụp lại bộ dạng của Hình Dục trước khi vào thử quần áo. Sau đó, đến trước mấy giá hàng chọn trang sức.
      Năm phút sau.
      “Mau ra tiểu thư, em mặc bộ đồ đó rất đẹp mà, hơn nữa cũng rất phù hợp với khí chất tinh khiết của em.” Nhân viên bán hàng đứng ngoài cửa phòng thay đồ, cười chân thành.
      Đầu tiên Hình Dục mặc thử bộ quần áo mùa thu màu tím nhạt, tính nhanh, cả áo và quần tổng cộng là hơn 7 trăm tệ, đủ dũng khí bước chân ra khỏi phòng thử đồ.
      Hình Khải nghe thấy tiếng chuyện, đưa mấy chiếc áo vừa chọn xong cho nhân viên bán hàng, thẳng đến trước cửa phòng thử đồ, nhìn Hình Dục như vừa được lột xác từ đầu đến chân, còn Hình Dục hai mắt mở to long lanh, để lộ ra vẻ hốt hoảng ngốc nghếch. Hình Khải túm lấy tay kéo ra đứng trước gương, hai tay đặt lên vai , nhe răng cười: “ biết ngay em mặc vào nhất định rất đẹp mà, bộ quần áo này thiết kế dành riêng cho những có thân hình mảnh dẻ như em đấy.”
      “…” Hình Dục ngần ngừ chỉ vào giá tiền gắn mác áo, ở chợ cũng bán kiểu y hệt như thế này.
      Hình Khải biết suy nghĩ của , bĩu bĩu môi, thầm mắng Hình Dục đúng là người biết nhìn hàng. vờ như nhìn thấy do dự của , gọi nhân viên bán hàng mang những bộ đồ phù hợp với đến, hiếm khi lại tự nguyện tham gia vào việc mua sắm của con , định để tính khí nhen keo kiệt của Hình Dục làm cho mất hứng.
      Thế là, Hình Dục trở thành ma nơ canh thử đồ, từ quần áo mùa hè cho đến quần áo mùa đông, ra vào phòng thử đồ. Hình Khải chỉ đứng bên cạnh chụp ảnh cho , Hình Dục hỏi tại sao phải chụp nhiều ảnh như thế, nhưng trả lời.
      Cuối cùng, đợi Hình Dục thay lại quần áo của mình ra khỏi phòng thử đồ xong, tất cả quần áo mũ giày mà thử qua đều được thanh toán và cho vào túi, tay Hình Khải xách đầy các túi đựng đồ, nhìn hất hất cằm ý , được rồi, thôi.
      “Khụ khụ, lấy tư cách là người kế thừa đời thứ hai nhà họ Hình chính thức thông báo với em, sau khi về đến nhà hãy ném ngay đống quần áo kinh khủng mà em tha từ ngoài chợ vào thùng rác cho , đừng để phải ra tay.” Hình Khải hừ tiếng, lại : “Chẳng sợ mất mặt gì cả”, tay cầm đống túi nặng trình trịch, nặng tới mức hai tay đau nhức..   Hình Dục hơi khựng người lại, cũng chẳng để ý tới hà khắc trong lời của , ngược lại còn cảm nhận được quan tâm dành cho mình trong đó. đứng lại suy nghĩ, thấy Hình Khải xa, vội vàng chạy đuổi theo, đón lấy vài cái túi từ tay , rồi lại lấy chai nước từ chiếc túi màu xanh bộ đội đeo ngang hông ra đưa cho Hình Khải.
      “...” Hình Khải vừa nhìn nhãn chai nước là biết ngay mang từ nhà , phục quá!
      , Hình Dục đột nhiên bước chậm lại, kéo kéo gấu áo Hình Khải: “Toàn là đồ mua cho em, có muốn mua gì ?”
      ? .”
      “Nghĩ kỹ .”
      “À...” Hình Khải chớp chớp mắt nhìn trời: “ nghĩ, có lẽ là chiếc Porsche.”
      “Porsche là cái gì?”
      “Xe đua.” Hình Khải nhếch môi cười, trêu chọc: “Sao, em muốn tặng chiếc à? Chỉ hơn 3 trăm vạn thôi.”
      Hình Dục thoáng sững lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Em, mua được...”
      Hình Khải thấy tưởng , liền phá lên cười.
      ***
      Mua sắm xong, trước thái độ kiên quyết của Hình Dục, cả hai đành về nhà ăn cơm tối.
      Tối nay Hình Khải ăn đặc biệt nhiều, chỉ vì đói, mà còn vì tâm trạng rất tốt.
      “Đúng rồi, em thích vào trường quân hay trường đại học thường.”
      Hình Dục chậm rãi nhai cơm, hỏi: “Có gì khác biệt ?”
      “Trường quân ở thành phố W, quản lý theo phương thức khép kín trong vòng ba năm. Hai trường đại học thường ở ngay trong thành phố, có thể về nhà bất cứ lúc nào, sau khi tốt nghiệp có thể lựa chọn công ty vào làm. Em muốn ở hay ?”
      Hình Dục khựng lại, biết lòng muốn nghe ý kiến của mình hay là chỉ chuyện vu vơ, đợi khi xong rồi liệu có chê cười lắm lời hay ... đặt bát đũa xuống: “Quản lý khép kín có nghĩa là, trong trường chỉ toàn nam sinh sao?”
      Hình Khải từ từ ngước mắt lên: “Có lẽ họ chiêu sinh nữ, cho dù có cũng hiếm như lông phượng thôi, mà sao em lại hỏi việc này?”
      Hình Dục lắc lắc đầu, cầm đũa lên, im lặng .
      , em muốn vào trường đại học nào?”
      muốn nghe ý kiến của em sao?”
      “Ừ!”
      “Vậy vào trường đại học thường , vào trường quân phải vất vả.” Hình Dục trước sau vẫn buồn ngước mắt lên nhìn, cúi đầu và cơm trắng trong bát.
      Hình Khải ràng đạt được câu trả lời khiến thỏa mãn, gắp miếng cá bỏ vào bát Hình Dục: “Ăn thức ăn .”
      Chính vào tối đó.
      Hình Khải ngồi trước bàn viết, nghiêm túc điền vào tờ giấy nhập học của trường Quân Lục quân. phải muốn làm ngược lại mong muốn của Hình Dục, mà từ lâu quyết định rồi, nếu chụp nhiều ảnh của Hình Dục để giữ làm kỷ niệm như thế, đồng thời, câu trả lời của Hình Dục khiến càng quyết tâm hơn, điều đó cho thấy nỡ rời xa , vì vậy có thể yên tâm học..
      Jan Bùi thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Ngả bài trước khi

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://i39.photobucket.com/albums/e186/hinadethuong/bling/th061116_funi_deco.gif" border="0" />

      Từ sau khi Hình Khải đưa tờ đơn nhập học cho Hình Phục Quốc, Hình Phục Quốc cười tới mức khép được miệng lại, ông đương nhiên hy vọng con trai làm rạng rỡ tinh thần chủ nghĩa hùng cách mạng, tiếp tục tận tâm vì đất nước, vì nhân dân. Nhưng, việc học tập ở trường quân quả phải là vất vả bình thường, cho dù con cái nhà ai, nhà trường cũng ưu tiên, mùa đông rét căm căm, mùa hè nóng như đổ lửa, về cơ bản khác gì so với cuộc sống trong quân ngũ.
      Hình Phục Quốc trong điện thoại: “Học xong lớp mười , hết hè đến trường mới nhập học, cố gắng mà học, đừng có giở trò nghịch ngợm ra đấy!”
      Hình Dục có ý kiến gì đối với lựa chọn này, đương nhiên, càng cần thiết nêu ra những ý kiến khác.
      Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái, Hình Khải sắp phải tới trường mới nhập học rồi.
      Trong phòng ngủ.
      Hình Khải ngồi bên bàn chơi game, Hình Dục ngồi xổm bên cạnh giúp thu dọn hành lý.
      “Máy chơi game cầm tay có mang ?” Hình Dục quay đầu hỏi.
      mang... cứ mang , nếu bị tịch thu hẵng .”
      “Truyện tranh có mang ?”

      “Tạp chí sex mang ?”
      “Mang... à, mang...” Hình Khải quay người nhìn va li hành lý bị Hình Dục nhét đầy chặt, chỉ riêng quần lót và tất cũng chiếm nửa va li. : “Có phải chơi đâu, mang theo vài bộ quần áo để thay là được rồi.”
      Hình Dục đáp, vẫn ngồi nhét tất vào những khe hở.
      sắp rồi, em vẫn còn định làm mặt giận với phải ?”
      Hình Dục nghiêng đầu, vờ cười cái, rồi lại cúi đầu thu dọn.
      Hình Khải lăn ghế trượt về phía Hình Dục, huých huých vào khuỷu tay : “Này, có phải em nỡ để ?” phát ra mấy hôm nay tâm trạng Hình Dục ổn, thỉnh thoảng cứ ngẩn người ra, nhiều lúc gọi ba bốn tiếng mới nghe thấy.
      “...”
      “Có phải , có phải ?” Hình Khải truy hỏi.
      “...” Hình Dục ngồi quay lưng lại phía gấp áo sơ mi, ràng muốn trả lời.
      Hình Khải nhún chân đẩy chiếc ghế xoay tới trước mặt : “ , em là quả hồ lô đầu thai à?”
      muốn em gì?” Hình Dục bình thản ngẩng đầu lên.
      ... Thôi!” Hình Khải thở dài, hỏi hỏi lại, hỏi mãi khiến chính bản thân mình cũng mất hứng nghe trả lời rồi.
      Hình Dục đến trước bàn máy tính, vừa sắp xếp lại vừa hỏi muốn mang gì, muốn mang gì, giọng như cái máy.
      Hình Khải giật giật khóe môi, có chút bất mãn.
      “Phải rồi, nhờ Đặng Dương Minh nuôi giúp Đại Dục, em đừng nhân lúc có nhà mà làm những việc đại loại như lạc gì gì đó nhé!”
      “Vậy tốt nhất hãy bảo Đặng Dương Minh trông nom nó cẩn thận, em thường xuyên quên đóng cửa khu.” Thái độ của Hình Dục vẫn mâu thuẫn như thế.
      Hình Khải sờ sờ cằm, Hình Dục đối với ai cũng rất tốt, chỉ riêng con chó trong nhà là bao giờ hỏi đến: “ băn khoăn Đại Dục làm gì em mà khiến em ghét nó như thế?”
      thích là thích, chẳng có lý do gì cả.”
      “Vậy em có thích ?” Hình Khải buột miệng.
      “Em cũng nữa, sao cứ hay hỏi em thích hay thích thế?” Hình Dục hỏi lại.
      “...” Hình Khải hít hơi sâu, rồi lại từ từ thở hắt ra.
      người con chăm sóc chu đáo từ đầu đến chân, lúc nào cũng răm rắp nghe lời , từ sau khi bước chân vào nhà họ Hình biết sớm muộn gì cũng trở thành vợ , nhưng ấy lại thể thích cho dù chỉ là giả vờ hay sao?
      Ồ! hiểu rồi, Hình Dục tuổi còn , có lẽ sợ rằng mọi việc tiến triển nhanh quá sau này bản thân khó có chỗ đứng trong gia đình.
      Nghĩ tới đây, đột nhiên lại cảm thấy vui mừng phấn khởi, định ép Hình Dục phải thừa nhận ngay nữa, huống hồ lần này tới ba năm, ngộ nhỡ thút thít khóc lóc nước mắt rơi lã chã, trong lòng chắc chắn dễ chịu gì.
      Có điều trước khi phải “tiêm phòng” cho Đặng Dương Minh, để cậu ta đừng nhân cơ hội ở nhà mà làm chuyện xấu “táng tận lương tâm”.
      Suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu Hình Khải, lập tức quay người , lấy bình rượu quý Ngũ Lương Dịch mà bố cất rất kỹ trong tủ rượu, đồng thời với Hình Dục rằng, phải đợi cửa, buồn ngủ cứ ngủ trước.
      Người em tốt bao nhiêu năm, bố mẹ và vợ chỉ là chăm sóc quan tâm bề ngoài, người đồng hành cùng trong những năm tháng đơn là Đặng Dương Minh, vì vậy tối nay phải cùng Đặng Dương Minh uống trận say về.
      Đặng Dương Minh lúc nào cũng bày ra bộ dạng chán ngấy quấy rầy của Hình Khải, nhưng thực ra hai người bọn họ ai có thể rời xa ai, nếu tính nhanh, họ ở bên nhau cũng gần hai mươi năm rồi.
      ***
      “Dương Minh, mình sắp rồi, Đại Dục nhờ cậu chăm sóc, Tiểu Dục tự biết cách chăm sóc bản thân...” Hình Khải cầm chén lên, tuy đùa, nhưng trong đó vẫn có chút vị chua chua của dấm.
      Đặng Dương Minh cụng chén với Hình Khải, thẳng úp mở: “Vợ bạn đùa được. Mẹ kiếp, đừng rào trước đón sau tìm cách nhắc nhở mình.”
      Hai người nhìn nhau cười, được lắm! Có câu này của Đặng Dương Minh, coi như có thể yên tâm rồi.
      hết chuyện nhảm sang chuyện chính, Đặng Dương Minh ngồi bên cạnh Hình Khải, vòng tay qua vai ôm chặt: “Trường quân giống cấp ba, đừng vào đó làm loạn, cố gắng kìm nén tính nóng nảy của cậu, mình muốn nhìn thấy cậu trở về trong tình trạng thiếu tay gãy chân.”
      Hình Khải chăm chú nhìn bộ dạng lo lắng của Đặng Dương Minh, vò rối tóc cậu ta lên, đập bàn cười: “Sao bộ dạng cậu lo lắng như cậu là vợ mình bằng thế, còn quan tâm tới mình nữa, đợi cậu khải hoàn trở về .”
      Hai người chưa được mấy câu bắt đầu “động tay động chân”, từ phòng khách đánh ra tới tận phòng tắm, trêu đùa nhau như hồi còn .
      “Cộc!” Hình Khải cẩn thận ngã xuống nền, lăn lông lốc sàn, Đặng Dương Minh ném khẩu súng nước tay xuống, vội vàng đỡ lấy lưng Hình Khải: “ sao chứ?”
      sao.” Hình Khải hất hất đầu, lảo đảo túm chặt lấy cổ áo của Đặng Dương Minh, trịnh trọng : “Giúp mình chăm sóc cho Hình Dục, đợi mình về mình cưới ấy.”
      Đặng Dương Minh nắm tay , giơ ba ngón tay chỉ lên trời thề: “Yên tâm Hình Khải, người con cậu nhắm trúng chính là đối tượng mà mình có trách nhiệm chăm sóc, chỉ cần Đặng Dương Minh còn đời này, tuyệt đối để bất cứ ai bắt nạt Hình Dục.”
      lời thề từ đáy lòng, cũng là lời thề cả đời này, bắt đầu từ ngày hôm nay, trong đầu Đặng Dương Minh, Hình Dục chỉ tồn tại ở dạng xưng hô: vợ bạn.
      Hình Khải ho khan hai tiếng vẻ thiếu tự nhiên, khịt mũi, cười, Đặng Dương Minh thấy cười cũng cười theo, hai người bắt đầu phá lên cười ngây ngốc.
      “Đợi cậu cưới vợ rồi, mình tốt với vợ cậu gấp mười lần.” Hình Khải thành tâm thành ý .
      “Đừng mơ, cậu chẳng có ưu điểm gì, chỉ là dẻo miệng và đẹp trai thôi, gọi cậu tới để cậu lại dụ mất à?”
      Đặng Dương Minh bắt đầu nghiêm túc.
      Hình Khải cố ý bày ra bộ dạng điển trai nhất của mình: “Thế này , vậy đợi khi nào cậu muốn ly hôn mình ra tay dụ dỗ vợ cậu phạm lỗi...”
      “Ông nội ơi!”
      Thế là hai người lại bắt đầu đánh nhau.. Trong tiết mục giải trí, nhà sản xuất nổi tiếng : Thực ra mỗi người đàn ông đều là “gay”, tình bạn của đàn ông ngay cả trong tiềm thức cũng quan trọng hơn đàn bà, đặc biệt là trong lúc bạn gặp khó khăn, cho dù là nửa đêm canh ba hay thời tiết giá rét, nóng nực, chỉ cần cuộc điện thoại, họ dám vứt vợ ở nhà để chạy tới giúp bạn. Đấy gọi là nghĩa khí. Câu này sau đó còn được in trong sách của ông.
      Chẳng cần phải gì nữa, đời này có người bạn như thế, Hình Khải thấy mãn nguyện lắm rồi.
      Khi Hình Khải tỉnh lại là 4 giờ sáng, Đặng Dương Minh vẫn ôm bình rượu rỗng ngủ, Hình Khải mơ mơ màng màng đứng dậy, đắp lên người Đặng Dương Minh chiếc áo khoác dày, sau đó nhàng mở cửa ra về.
      Nhiệt độ sáng sớm xuống 10 độ C, Hình Khải rùng mình, kéo chặt áo khoác chạy về nhà.
      Nhưng khi vừa chạy đến phía cổng vòm của khu nhà, thứ thanh rất mảnh lọt vào tai.
      Hình Khải quay người áp sát bên cửa đá, nghiêng đầu ra ngó... chỉ thấy Hình Dục ăn mặc chỉnh tề, nhón chân đứng im trong sân ngó ngó nghiêng nghiêng. Chú chó thấy Hình Dục ra ngoài, vẫy vẫy đuôi chạy lên phía trước cọ cọ vào ống quần , Hình Dục ngồi xổm xuống, hướng về phía con chó làm động tác suỵt cái, rồi lấy từ túi áo khoác ra nắm thức ăn dành cho chó, nhân lúc con chó vục đầu xuống ăn, bí hiểm ra khỏi cổng khu.
      Hình Khải thấy thế chau mày lại, ngay lập tức hơi rượu bay sạch, lặng lẽ theo phía sau .
      con phố gió Bắc thổi xào xạc, ngoài đám lá rụng chỉ có hai người cách nhau khoảng năm mươi mét này thôi. Hình Dục rất nhanh, thỉnh thoảng lại dừng chân quay lại nhìn quanh, Hình Khải đề cao cảnh giác, vừa theo vừa nấp, cứ như hành động bí mật của đặc vụ và tội phạm vậy.
      Bốn giờ sáng định đâu? Mà hình như còn rất sợ bị người ta phát .
      Hình Khải theo qua ba con hẻm, trong hẻm đèn đóm tối om, Hình Khải lại dám gần quá, hai con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bóng của Hình Dục phía trước mà để ý tới người xe đạp vừa hết ca đêm, lao ra khỏi con hẻm, người xe đạp lại vòng vào trong hẻm, hai người đâm sầm vào nhau.
      Người xe đạp là người đàn ông trung niên, cảm giác như bánh xe đâm vào đùi của Hình Khải, bác ta vội vàng nhảy xuống xe hỏi: “Cậu nhóc, đêm hôm lang thang ngoài đường nguy hiểm lắm, có bị thương ?”
      Hình Khải nhịn đau xua xua tay, thấy ông bác đó túm chặt tay mình chịu buông, rút từ trong túi ra tờ trăm tệ nhét vào tay bác ta, rồi vội vàng đuổi theo Hình Dục...
      Khi chạy ra khỏi con hẻm, cần nghĩ cũng biết, Hình Dục biến mất dấu vết.
      Hình Khải nhảy lên bục cột cờ nhìn khắp bốn phía, buồn phiền xoa xoa tay, mất dấu rồi!
      ***
      Về đến nhà Hình Khải mới biết đùi tím bầm mảng lớn, đau thế này lại càng ngủ được. Cửa phòng ngủ mở toang, ngồi xuống giường vừa lấy dầu bóp chỗ đùi bị tím bầm vừa lắng nghe tiếng bước chân dưới sân nhà, phải xem mấy giờ Hình Dục về.
      Đến tận 6 giờ sáng, Hình Dục lúc này mới rón rén vào trong nhà. Qua khe cửa, Hình Khải nhìn thấy hai má đỏ ửng vì lạnh.
      Hình Dục nhận ra Hình Khải ở trong nhà, vô thức nhìn lên cửa phòng ngủ của Hình Khải tầng, Hình Khải rụt người lại, nấp sau cánh cửa. Nghe thấy bước chân Hình Dục về phía phòng mình, Hình Khải nhanh nhẹn nhảy lên giường, kéo chăn vờ nhắm mắt ngủ.
      “Cạch” tiếng, cánh cửa hơi hé ra. Nơi Hình Khải nằm lại rất thuận chiều ánh sáng, nheo mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt to nhìn vào trong phòng, dường như muốn xác nhận xem ngủ hay chưa. Hình Khải liền cố ý thở to hơn, dấu hiệu để “yên tâm”.
      Người đứng ngoài cửa khe khẽ thở phào nhõm, đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân dần rồi biến mất nơi chân cầu thang.
      Hình Khải ngồi bật dậy, biết nếu hỏi nhất định , vì vậy, quyết định điều tra đến cùng.
      khi suy nghĩ thành hình, Hình Khải liền nằm lại xuống gối, ngủ lát trước , sau khi nạp đủ năng lượng xong, tiếp tục trò chơi với em.
      Có điều, cảm thấy trong lòng bối rối, chuyện gì mà phải giấu để làm như thế chứ? quyết định lấy rồi mà!.
      Jan Bùi thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Đàn bà dựa dẫm vào đàn ông


      <img class="aligncenter" alt="" src="http://i39.photobucket.com/albums/e186/hinadethuong/bling/th061116_funi_deco.gif" border="0" />

      Từ sau khi ngủ dậy Hình Khải luôn theo quanh quẩn bên Hình Dục, Hình Dục vẫn như mọi ngày, lúc cần làm việc làm việc, lúc cần học bài học bài, Hình Khải có nhìn thẳng, nhìn nghiêng, nheo mắt nhìn cũng phát ra bất cứ biểu nào.
      Hình Dục ngồi chép bài, Hình Khải kéo chiếc ghế tới ngồi cạnh, liếc mắt nhìn cái ngăn kéo ở giữa phía trước bàn học, chưa từng thấy Hình Dục mở ngăn kéo ấy ra bao giờ, chính xác là, chưa từng mở nó ra trước mặt .
      “Này, mở ngăn kéo ra!” bắt đầu tìm cớ gây .
      Ngòi bút trong tay Hình Dục khẽ khựng lại, im lặng trả lời.
      chuyện với em đấy, mở ngăn kéo ra xem, mở cầm búa vào phá.” Hình Khải đẩy vai cái.
      thử xem!” Hình Dục lạnh lùng liếc nhìn .
      “...” Hình Khải hít ngược hơi, khí xung quanh Hình Dục quá kỳ dị, đôi lúc sợ , chỉ cần trừng mắt thậm chí còn dám thở mạnh, nhưng đôi lúc tình thế lại xoay chuyển cách kỳ lạ như vậy.
      “Nghe câu này, giữa chúng ta nên có bí mật.” tay Hình Khải đặt úp lên quyển vở của .
      “Tại sao thể có?”
      “Bởi vì... chúng ta là người nhà.”
      “Ồ, vậy muốn biết điều gì?”
      muốn biết... tất cả, bao gồm cả việc em có thích hay ?” Hình Khải cũng cảm thấy mình ngớ ngẩn.
      Hình Dục đặt chiếc bút xuống bàn, cười: “ chúng ta là người nhà, mà người nhà đương nhiên phải thương lẫn nhau rồi.”
      “...” thế chẳng phải thừa nhận là thích rồi sao?
      Hình Khải gãi gãi đầu, tay đập mạnh xuống bàn: “Em đừng hòng lảng sang chuyện khác, ràng em biết tới tình mà!”
      Hình Dục cầm cốc trà lên nhấp ngụm, đôi mắt to dường như vui vẻ chớp chớp: “Chúng ta phát triển tới bước đương từ bao giờ thế?”
      Nhớ lại năm trước, đến nằm mơ cũng ước gì có thể đá Hình Dục ra khỏi nhà họ Hình, nhưng người con này đúng là rất có bản lĩnh, lẳng lặng ngấm ngầm thâm nhập vào cuộc sống của , khiến mình trở thành thiết yếu như bàn chải đánh răng, cái bô, những vật mà cả đời này thể có.
      Hình Khải biết như thế có được gọi là tình hay , cho tới bây giờ cũng , chỉ biết rằng thể sống thiếu chăm sóc của người con này.
      “...” Hình Khải tức giận chỉ vào trán , tức tới mức bắt đầu năng lộn xộn: “Nếu chết chắc chắn là bị em làm cho tức chết.”
      Hình Dục bình tĩnh nhìn : “Buổi tối ăn gì?”
      “...” Hình Khải ôm đầu, nghiêng người ngã lăn ra nền, gào to kêu khổ đến trời đất cũng như muốn nổ tung: “Hình Dục, Hình Dục! Em có thể sống giống như người bình thường , hỏi những câu mà thiếu nữ mới lớn nên hỏi.”
      Hình Dục ngồi xổm bên cạnh, hỏi: “Thiếu nữ mới lớn cần ăn cơm à?”
      “Thiếu nữ mới lớn cần gì ăn cơm, ngồi ôm ảnh bạn trai thôi cũng đủ no rồi.”
      “Ồ!” Hình Dục như hiểu ra, gật đầu, rồi lại nghiêng đầu hỏi: “Tối nay ăn gì?”
      Hình Dục nhấc chân lên, bước qua đùi Hình Khải, vào trong bếp.
      Hình Khải thở dài thườn thượt, biết phải làm thế nào với Hình Dục nữa, này chắc chắn có tố chất làm đặc công.
      nheo mắt lại, đối với những kẻ đến chết vẫn già mồm này phải áp dụng biện pháp thủ đoạn chút, tối nay ngủ nữa! Xem lang thang đâu.
      ***
      Bốn giờ sáng, Hình Khải ngồi trước máy tính ngáp liên tục, đợi đến giờ hành động.
      Khi tiếng động rất khẽ thấp thoáng lọt vào tai, Hình Khải nhanh nhẹn như chú mèo chạy ra ngoài ban công nhòm xuống, quả nhiên, giống hệt như ngày hôm qua, Hình Dục lại cho con chó ăn nắm thức ăn dành cho chó, sau đó lén lút ra khỏi cổng khu, lính canh cổng còn giơ tay chào hành lễ, cho thấy việc lén lút ra ngoài vào giờ này phải chỉ mới hai lần.
      cầm áo khoác da lên, chạy như bay ra khỏi cổng khu, khẽ tiếng hỏi thăm lính canh: “Ngày nào ấy cũng ra ngoài à?”
      “Tầm nửa tháng nay thôi, khoảng 4 giờ sáng là ấy , 6 giờ về.” lính canh giở sổ nhật ký, thà báo cáo.
      “Có biết ấy đâu ?”
      “Báo cáo! Cấp dưới có quyền chất vấn hành tung con cái của cấp .”
      Hình Khải vỗ vỗ vai lính, quay người chạy đuổi theo Hình Dục, hôm nay quyết thể để mất dấu.
      ***
      Giống hệt như hôm qua, Hình Dục qua ba con hẻm, rồi rẽ ra đường lớn, rồi lại vào khu nhà khác.
      Hình Khải lúc này mới hiểu vì sao hôm qua bị mất dấu, ra nơi đến chính là ở đầu con hẻm.
      đội mũ đeo khẩu trang, bước lên phía trước, áp người vào cửa khu nhà đó nhìn vào bên trong...
      Song, cảnh tượng trước mắt khiến choáng váng. Bên trong có rất nhiều xe ba gác và bóng những người đàn ông, đàn bà ở vào tuổi trung niên, còn xe, mặt đất, chỗ nào cũng thấy chất đầy những chồng báo, đám công nhân ngồi ghế dài, mở các loại báo ra, nhét tờ quảng cáo vào giữa những trang báo.
      Nhà nước quy định rất ràng: Nghiêm cấm kẹp những tờ quảng cáo phi pháp vào trong các loại báo, tạp chí. Hiển nhiên, việc những người này làm là hành vi vi phạm pháp luật. Chính vì làm trái pháp luật nên người nào người nấy đều lặng lẽ như kẻ câm. Có điều nếu bị lộ ra cũng chẳng cấu thành tội gì lớn, nếu bị bắt cùng lắm xử phạt hành chính là xong.
      Vì các trang báo rất mỏng, nên khi tách ra để nhét tờ quảng cáo vào được đeo găng tay, đầu những người công nhân đều đội loại mũ như mũ của công nhân mỏ, làm việc trong ánh sáng yếu ớt. Gió lạnh rít qua, những ngón tay của họ lạnh tới mức trắng bệch ra như củ cải, thỉnh thoảng lại áp hai bàn tay vào nhau xoa xoa ủ ấm.
      Hình Khải bất giác đứng thẳng người lên, qua những ô gạch hoa văn của bức tường, nhìn thấy Hình Dục, Hình Dục cũng giống như những người công nhân đó, vừa xoa tay vừa làm việc.
      Hình Khải cứng đờ cả người, làm thế này để làm gì? vốn đâu có thiếu tiền, mà sinh hoạt phí của hai người vốn do cầm. Chỉ vì kiếm vài trăm tệ, ngại vất vả nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài chịu lạnh?
      Hình Khải xoa xoa tay, muốn lao vào cho cái bạt tai, hỏi xem có phải đầu óc thiếu dây thần kinh nào ... nhưng cuối cùng, ra chiêu còn tàn nhẫn hơn, gọi điện thoại báo cảnh sát tới quét sạch cả ổ luôn.
      Rất nhanh, tiếng còi của xe cảnh sát réo vang đường phố, chặn tất cả các lối ra, toàn bộ đám công nhân bị giải lên xe đưa về đồn.
      Hình Khải nhìn theo chiếc xe cảnh sát càng càng xa, cứu ngay. buồn bã quay về nhà, mở máy di động, ngồi trực bên cạnh máy bàn, lần này, phải ép mở miệng cầu xin giúp đỡ của mình.
      thừa nhận mình bị cơn giận làm mờ mắt, nhưng càng thể lý giải được hành vi nực cười kia của ...
      Song, bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Hình Khải ngồi đó từ lúc trời còn tối cho tới khi trời sáng, vẫn nhận được bất cứ lời cầu cứu nào.
      Hình Khải thể nén được cơn giận nữa, nhấc điện thoại lên gọi thẳng tới văn phòng cục trưởng cục cảnh sát.
      “Chú Trương, cháu là Hình Khải, hôm nay chỗ chú có phải bắt được nhóm công nhân phân phát tờ rơi quảng cáo ?”
      Cục trưởng Trương đầu tiên sững người lại, sau đó lập tức cười nhiệt tình đáp: “Ồ, Tiểu Khải à! Chú cũng lắm, cháu đợi lát, chú gọi điện thoại hỏi xem sao. Đừng cúp máy, đừng cúp máy...”. lâu sau.
      “Alo alo, Tiểu Khải, cháu còn ở đấy ?”
      “Chú ạ!”
      “Bốn giờ rưỡi sáng nay mới bắt được nhóm, nhưng đều là những người nghỉ hưu rồi, trừ , còn lại thả hết.”
      Hình Khải ngồi bật dậy: “ đó tên gì?”
      . Chính bởi vì đó bất cứ điều gì cả, người cũng mang theo giấy tờ tùy thân, đám lính của chú nghi ngờ ta chưa đủ mười tám tuổi, có khả năng là lao động vị thành niên phi pháp, do đó vẫn giữ ở đây. Tiểu Khải, này là bạn cháu à? Nếu đúng, chú Trương lập tức thả người.”
      Hình Khải tức điên lên nheo mắt lại, thà ngồi trong cục cảnh sát cũng thèm gọi điện cầu cứu !
      “Alo alo Tiểu Khải, cháu còn nghe ? Xảy ra chuyện gì thế?” Cục trưởng Trương nghe thấy hơi thở phập phồng vì tức giận của , vô thức đứng bật người dậy.
      Hình Khải nén giận, cố gắng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, : “ quen, phạm pháp cứ nhốt đấy, nhốt tới khi nào ta chịu mở miệng thôi. Có điều, phiền chú mang cho ta chút đồ ăn. Lát nữa cháu gọi lại, chú Trương, tạm biệt!” Lời vừa dứt, Hình Khải cúp máy, đột nhiên, cầm di động ném mạnh vào tường, “bụp” tiếng, rơi xuống nền vỡ tan tành.
      Khi người đàn ông có được tin tưởng của người phụ nữ ta , thậm chí người đàn ông đó là chiếc phao cứu mạng duy nhất ở ngay trước mặt người phụ nữ ấy... cảm giác ấy khiến người ta muốn phát điên.
      Ngay bây giờ, ngay lúc này, Hình Khải có lý do để nghi ngờ, Hình Dục chưa từng coi là người ấy trong cuộc đời ... được đối xử khác gì con chó con ngoài kia, Hình Dục chỉ là đủ bản lĩnh đá ra ngoài mà thôi.
      Xì! Dựa vào cái gì mà phải quan tâm tới việc này? Hình Dục sống hay chết liên quan gì đến !
      Quyết định thèm quan tâm nữa, lê hai bước lên giường nằm nghỉ, nhưng quay người rồi lại quay người lại, mặc dù là mặc kệ , có điều năm tiếng đồng hồ qua khiến càng thêm buồn bực.
      Trời sáng lại sắp chuyển sang trời tối...
      Cục trưởng Trương gọi được vào di động Hình Khải, đành gọi thẳng đến nhà họ Hình, Hình Khải hào hứng nhấc máy, nhưng lại lần nữa bất lực, hoàn toàn hết hy vọng.
      Hình Dục vẫn chịu hé răng nửa câu, uống cốc sữa, ăn hai cái bánh quy, lúc này nằm co ro trong phòng tạm giam ngủ.
      “Tiểu Khải, chú đích thân xuống gặp đó rồi, ấy ho ghê lắm, có lẽ là bị cảm.”
      Hình Khải day day huyệt thái dương: “Thả ra ... ấy thắng rồi.”
      “Ồ, có cần chú Trương điều xe đưa ấy về ?”
      cần đâu ạ, hôm nay làm phiền chú quá, chú cứ thả ấy ra là được.”
      Hình Khải cúp máy, lê những bước mệt mỏi về phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy hoang mang... Chẳng thể trách được, Hình Dục là vừa xinh đẹp vừa thông minh, có bản lĩnh để dễ dàng nhìn ra tâm trạng của , biết thích nghe cái gì và phản cảm với cái gì. vừa có thể cho gia đình, cũng có thể hủy diệt tất cả mọi thứ trước mắt. Vì vậy, do dự, hoảng sợ, có thể sống cả đời cùng với người con luôn đóng chặt tình cảm của mình như thế ?
      Nửa tiếng sau.
      Hình Dục vẫn rón rén vào nhà, cố gắng kìm nén cơn ho trong cổ họng, về thẳng phòng ngủ của mình.
      Vừa mở cửa, khựng lại, bởi vì Hình Khải ngồi giường .
      “Mau ra, cẩn thận bị lây cảm cúm sang bây giờ... khụ khụ...”
      Hình Dục né tránh ánh mắt , quay người treo áo khoác lên mắc. Hình Khải im lặng , chăm chú nhìn vào những ngón tay sưng đỏ của , tâm trạng càng tồi tệ.
      tự đấu tranh rất lâu, nhắc tới chuyện vừa rồi nữa, mà từ từ đứng dậy, ra đằng sau Hình Dục, hỏi khẽ: “Em đâu?”, giọng nghèn nghẹn.
      Hình Dục cố gắng kìm tiếng ho lại, hơi nghiêng đầu, hỏi dò: “Vừa rồi em ra bưu điện, mấy giờ dậy?”
      Bưu điện... lại dám dối sao?
      “Hình Dục, em có biết em là người con có khả năng hủy hoại hạnh phúc nửa đời còn lại của ?”
      “...”
      “Trả lời !”
      “Em biết.”
      “Biết từ bao giờ?”
      “Khi còn chưa biết...” Hình Dục cụp mắt xuống, lượng rất , rất chắc chắn.
      Hình Khải ngẩng đầu lên, tự tin của khiến lạnh mà run. Mặt biến sắc, nghiêm giọng : “Trước khi làm việc này, em có nghĩ tới thân phận của mình ?”
      Hình Dục vuốt vuốt tóc, trầm mặc rất lâu, rồi nhìn thẳng vào mắt : “Hình Khải, cho dù em có làm bất cứ việc gì, cũng phải là để làm tổn thương .”
      “Vậy sao? Hy vọng là thế!” Hình Khải cười tự trào. bắt đầu nghĩ cho từ bao giờ? muốn thế này, chán ghét thế này. Hình Khải giận dỗi liếc mắt nhìn cái, rồi quay người bỏ .
      Hình Dục nhìn theo bóng , buồn buồn thở dài, biết người báo cảnh sát quét sạch cả nhóm người làm việc bất hợp pháp kia là Hình Khải, công việc mất còn tiền lương lại chưa lĩnh..
      Jan Bùi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :