1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Hùng Thời Loạn - Đinh Mặc (72 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 37: Bán thú thô bạo
      Trình Thanh Lam cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay đến thăm Đinh Nhất.

      ràng khi hai người ở cùng nhau, cũng cố gắng hết sức, chút gợn sóng lúng túng được gạt bỏ hoàn toàn. Nhưng sau khi chuyện với Tần Tuyết Thần, tâm trạng của lại ngổn ngang trở lại. Cảm động, lo lắng, tức giận, áy náy…. cảm xúc gì cũng có.

      Đinh Nhất à, rốt cuộc nên gì cho phải đây?

      Với tâm trạng hỗn loạn, mình trở về bộ chỉ huy. thấy ràng mấy ngàn mét ngoài kia là trận địa giao tranh ác liệt. Còn bức tường Zombie màu xám, ngừng có thi thể rơi xuống. Có lẽ là người, có lẽ là Zombie.

      Tâm trạng rối bời lập tức trở nên bình thản mà thê lương.

      nên rối loạn vì Đinh Nhất nữa, hai người đều biết có thể sống quá ba ngày ! xoay người về phía bộ chỉ huy, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu.

      Phía nam vẫn mênh mông tĩnh lặng. Con người và Zombie tranh giành sống chết ở vùng đất chết, còn Nam Thành vẫn lặng lẽ phát triển thịnh vượng.

      Trình Thanh Lam có phần căm hận Cố tướng quân và loài người dối trá lạnh lùng ở Nam Thành. Cố tướng quân cho rằng vùng đất chết bị ô nhiễm nên vứt bỏ sáu ngàn người. Nhưng hôm nay ai dùng tính mạng, vì những kẻ gọi là loài người chính thống ở Nam Thành mà ngăn cản Zombie xâm nhập?

      tới trước cửa phòng chỉ huy, bỗng dừng bước. Bóng dáng cao lớn gục bên bàn làm việc, vùi đầu trong cánh tay. Tấm lưng rộng khẽ phập phồng.

      ra trở lại.

      Có lẽ do quá lâu ngủ, lại nhọc lòng bôn ba khắp nơi, gục xuống bàn ngủ như đứa trẻ. Từ góc độ của chỉ có thể nhìn thấy đường nét tĩnh lặng nơi thái dương . Dù trong giấc mộng nhưng lưng và cổ vẫn thẳng tắp.

      Trình Thanh Lam bỗng mềm lòng, khóe miệng cong lên, muốn tiến đến nhưng lại thể cất bước.

      lúc lâu sau, lặng lẽ rời khỏi phòng.

      Rất lâu về sau, khi Trình Thanh Lam nhớ lại cuộc chiến này, chỉ nhớ trong căn phòng chỉ huy đó, ngọn đèn vẫn tỏ suốt đêm thâu, và bóng dáng đơn lặng lẽ chắp tay đứng trước cửa sổ của Diệp Diễm.

      Ba mươi sáu giờ sau khi để mình đội quân của Chu Tử ở lại tiền tuyến, Diệp Diễm dùng hết tất cả các cách để trận chiến vốn dĩ phải hi sinh rất nhiều trở thành chiến dịch kinh điển mà đời sau còn truyền tụng. Lúc đó, đội quân phòng thủ của Nam Thành giật mình trước náo động của Bắc Bộ, có người len lén khởi động ống nhòm hồng ngoại rồi ghi chép hết thảy. Mặc dù mãi về sau chiến dịch này mới được công bố, nhưng lại khích lệ ý chí sinh tồn của mỗi người ở đại lục.

      Quân đội của Chu Tử cũng chỉ là con cờ giữ chân quân địch.

      Hơn năm nghìn binh lính trong tay biến thành lực lượng vô cùng hùng mạnh. bày mưu tính kế trước mỗi trận chiến. Từng thời cơ, từng lần tiến công và phòng thủ đều được tính toán chính xác.

      linh hoạt chia binh lính làm hai đội quân nhánh sau đào chiến hào, phối hợp ăn ý với Chu Tử để hàng nghìn Zombie rơi vào những hố ngầm chôn đầy gai nhọn và bom mìn;

      Trong khi hai đội quân nhánh sau vật lộn, linh hoạt chỉ huy quân cảnh vệ xông vào quân Zombie như thanh đao nhọn, khiến đội hình của chúng trở nên rối loạn. Mà những binh sĩ chỉ huy đội quân Zombie hiển nhiên phản ứng bén nhạy, trong quá trình tập hợp nấp, có vô số Zombie chết bởi loạt súng càn quét của quân đội loài người chờ sẵn ở ngoài.

      Thậm chí khi quân Zombie định lặp lại chiêu cũ, vượt qua bức tường cao vắng vẻ ở phía tây định áp dụng tập kích bất ngờ, Diệp Diễm lại như thể có khả năng tiên đoán, mai phục bốn trăm binh lính ở con đường Zombie phải qua, giết sạch nghìn Zombie.

      . . . . . .

      Tám giờ tối ngày hôm sau, số quân thương vong của loài người lên đến năm trăm. Nhưng thi thể Zombie cũng chất như núi ngoài bức tường Zombie. Máu chảy vô tận, nhuộm đỏ hai kilomet tường Zombie về phía nam.

      Quân đội loài người dùng ý chí sắt thép chống cự cuộc tấn công của hơn vạn Zombie. Trong quá trình này, phòng tuyến của loài người chưa từng lùi về sau dù chỉ mét!

      Vì vậy quân đội Zombie sinh lực dồi dào ngừng nghỉ cũng phải sợ hãi, thế tiến công chậm lại.

      Hồng Huân thay Chu Tử chỉ huy quân đội chiến đấu hơn mười sáu giờ, rồi lại được Trần Giai Tân thế chỗ.

      Quân đội của Chu Tử được rút lui, lập tức thay bằng nghìn năm trăm binh lính khỏe mạnh tiếp tục chống cự. Nhưng những chiến sĩ còn sức lực được phép rút lui, người đều có máu, vẫn chửi mắng ngừng, kiên quyết muốn rút lui. Sau khi Diệp Diễm ra tử lệnh, họ mới rời khỏi chiến trường.

      Song, thắng lợi nhoi trong hai mươi bốn giờ ngắn ngủi này vẫn chưa đủ để trở thành chiến dịch kinh điển của đại lục.

      Màn đêm buông xuống, động tĩnh nơi tiền tuyến ràng lặng ít. Điều này làm cho mọi người có ảo giác chiến tranh sắp kết thúc.

      Nhưng, chẳng qua chỉ là ảo giác.

      Trình Thanh Lam trải qua ngày chiến tranh đẫm máu, tắm qua loa bằng vòi nước trong nhà vệ sinh, kéo thân thể mệt mỏi rã rời về phòng.

      Hôm nay theo Hồng Huân đến tiền tuyến tác chiến, giết vô số Zombie. Những quái vật kia, có kẻ trần truồng, có kẻ mặc trang phục cũ rách của loài người. Chúng có cảm giác, có lý trí, chỉ biết những động tác đơn giản như nổ súng và há mồm cắn xé. Lòng Trình Thanh Lam trở nên chết lặng sau ngày chém giết. Nhưng giờ thể khống chế mà nhớ lại cảnh tượng vô số Zombie nhào tới, máu thịt tung tóe chiến trường.

      hít hơi sâu, đẩy cửa ra.

      và Diệp Diễm ở chung phòng. Vậy mà ba mươi sáu giờ qua, chỉ thấy ở phòng chỉ huy đúng lần. Sau đó, lại ở căn phòng kia bài binh bố trận, ngừng đưa ra lệnh chỉ huy mới. Còn , sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kiên quyết gia nhập chiến trường.

      Vì vậy khi thấy bóng dáng lặng lẽ bên giường đó, thấy tấm lưng thẳng tắp của , vành mắt Trình Thanh Lam lại có thể có tiền đồ mà ươn ướt.

      Nhận thấy động tĩnh của , lập tức xoay người. Tóc rối bù, gương mặt điển trai của đầy râu ria, áo sơ mi màu xám nhăn nhúm, từ khi trở về từ Nam Thành vẫn chưa thay. dơ dáy như tên ăn mày, chỉ có đôi mắt vẫn vô cùng sắc bén.

      Trình Thanh Lam lại cảm thấy bây giờ lại đẹp trai đến mức ngây người, ném khẩu súng trong tay, lao tới. dang tay ôm vào lòng.

      Lồng ngực mang mùi hương quen thuộc, còn có mùi thuốc lá nồng đậm. Mấy ngày nay thời gian ngủ của chưa tới năm tiếng, tất nhiên hút ít thuốc.

      cũng cúi đầu nhìn , mặc dù sắc mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt nhìn vẫn kiên định cố chấp như vậy: “Vất vả cho em rồi.” việc phải ra chiến trường.

      Trình Thanh Lam lắc đầu: “Chẳng vất vả chút nào.” ôm ngồi xuống giường.

      “Vũ khí của em mạnh như vậy, trảo phải và người em còn có độc, Zombie bình thường thể chạm tới người em. Có lần Hồng Huân bị Zombie ngăn chặn, em còn cứu ấy đó.” cười vô cùng hài lòng, “Có Zombie biết sống chết cắn em phát, sau đó chính nó lại chảy máu đến chết!”

      coi như là chuyện cười mà khoe khoang, thế nhưng lại nghĩ tới tình cảnh lúc đó nhất định vô cùng nguy ngập. Hít sâu hơi, cúi đầu khẽ hôn lên tóc .

      “Hồng Huân, Chu Tấn, tất cả mọi người đều chúng ta sắp thắng rồi!” ngẩng đầu, đôi môi đỏ tươi chủ động hôn , “Sếp Diệp à, đều nhờ biết cách chỉ huy! Các chiến sĩ đều sau khi đánh thắng, phải mời toàn quân bữa cơm!”

      Môi lưỡi và vòng ôm của Diệp Diễm nhất thời cứng đờ, yên lặng gì.

      Trình Thanh Lam cảm thấy phản ứng của hơi lạ. Hôm nay tình thế cuộc chiến rất khả quan, nhưng Diệp Diễm lại có vẻ vui.

      bỗng chậm rãi lên tiếng: “Thanh Lam, chúng ta sắp thua rồi.”

      Trình Thanh Lam bất ngờ nhìn gương mặt hơi tái nhợt của . Sao lại thua được ? Làm sao có thể thua được?

      Hai ngày đêm này làm nên chiến tích huy hoàng, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Diễm dẫn dắt họ lập nên kỳ tích! Bởi vì có tường Zombie ngăn trở, Zombie thể nào vượt qua toàn bộ. giờ trừ số Zombie chết, số Zombie vượt tường ước chừng còn có năm nghìn, chỉ cần họ tăng cường tấn công dồn chúng trở về, phong tỏa tường Zombie lần nữa, đóng cổng, nhất định có thể chiến thắng!

      Nhưng lại họ sắp thua ư?

      Diệp Diễm hít hơi sâu: “ dùng hầu hết các cách nhưng lại thể tiêu diệt tất cả Zombie. Mỗi lần áp dụng khiến chúng phòng bị. tin rằng chỉ tới sáng, chúng phát động cuộc tấn công mới.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Thanh Lam vội la lên.

      Diệp Diễm nhìn xuống đất, đây là lần đầu tiên Trình Thanh Lam thấy ánh mắt trống rỗng đó của .

      “Còn có cách cuối cùng.” chậm rãi, “Vừa bắt đầu bọn nghĩ đến, nhưng mà. . . . . .”

      “Cách gì vậy?” Trình Thanh Lam nhìn sắc mặt khó coi của , lòng dần chùng xuống.

      “Tên lửa.” , “Cuộc chiến lần trước chỉ giữ lại được hai quả tên lửa đạn đạo lớn nhất, đủ để san bằng ba kilomet tường Zombie về phía nam.”

      nhìn Trình Thanh Lam: “Nhưng phải có hai nghìn quân lính dẫn dắt toàn bộ quân đội Zombie chủ lực vào phạm phi đạn đạo, sau đó bắn. Thanh Lam, đó là tính mạng của hai nghìn chiến sĩ, tính mạng của hai nghìn người đó!”

      Trình Thanh Lam cảm thấy tay chân lạnh lẽo chết lặng. ra chỉ còn cách thảm khốc như thế. Thảo nào ngày đầu tiên Diệp Diễm tới tiền tuyến lại tức giận như vậy, đoán được chỉ có phương pháp này mới có thể đánh lui Zombie ư?

      Nhưng vẫn ngoan cố phản đối phương pháp mang tính hủy diệt này. nỗ lực suốt ba mươi sáu giờ, dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác nhưng vẫn thể xoay chuyển tình thế!

      Thực tế tàn khốc đến mức khiến con người tuyệt vọng!

      Lòng Trình Thanh Lam đau đớn vô cùng, nghẹn ngào, trước mắt chỉ còn những giọt lệ mông lung.

      Gương mặt của Diệp Diễm cũng bắt đầu mờ dần, chỉ nghe thấy giọng xót xa khiến lòng người vỡ nát: “Nhưng ba giờ trước, quyết định sử dụng cách này. Khi trời hửng sáng quyết chiến!”

      Trình Thanh Lam cũng chịu được nữa, tiếng nức nở chợt vang lên, ôm chặt lấy hông của , lớn tiếng khóc: “Diệp Diễm! Diệp Diễm!” Ngoài gọi tên biết phải gì khác.

      lau khô nước mắt, gương mặt của người đàn ông trước mắt lên ràng. run tay vuốt mặt , thế nhưng lại đột nhiên đẩy eo ra, nghiêng đầu né tránh.

      lập tức hiểu được, cố chấp đưa tay lướt qua khóe mắt . Thế nhưng vẫn nghiêng đầu, chịu quay lại.

      Song tay lại ướt đẫm.

      Trình Thanh Lam đau đớn trong lòng, gần như thể hô hấp. Diệp Diễm lại có thể chảy nước mắt. Người đàn ông như được đúc từ thép như lại rơi lệ!

      Nhưng Diệp Diễm, ra em biết, thấy rơi lệ, em còn thấy khó chịu hơn cái chết!

      Trình Thanh Lam nhìn bờ lưng cương trực của Diệp Diễm mà nhòe lệ. khóc đến rũ cả người, nên ngủ giấc ngon để nghênh đón trận quyết chiến ngày mai. Nhưng giờ chẳng ngủ nổi.

      từ từ cởi áo khoác quân đội và quần dài ra, cởi bỏ bốt quân nhân, bò ra giữa giường, cởi áo hai dây và chiếc quần soóc cuối cùng người. ngồi bó gối, ngẩn người nhìn Diệp Diễm.

      “Muốn em , Diệp Diễm.” Giọng của rất khẽ.

      Diệp Diễm đột nhiên quay đầu, đôi mắt sáng trong sắc bén, như thể những giọt nước mắt vừa rồi là ảo giác của Trình Thanh Lam. Song khi nhìn thấy giường thân thể chợt cứng đờ.

      Mái tóc dài đen mượt thả xõa vai, thân thể trắng như tuyết cuộn lại, những nơi khiến mê say như như . Mà khuôn mặt trắng nõn đơn thuần, đôi mắt trong veo mang vẻ ái mộ mông lung.

      Hơi thở của Diệp Diễm còn ổn định, hai tay siết chặt đặt đầu gối buông lỏng.

      Mà ngoài cửa sổ, bóng đêm sâu thẳm, trăng còn non, làn mây mỏng. Nếu như phải có tiếng chém mơ hồ mọi người cho rằng đây chỉ là đêm yên tĩnh nơi vùng đất chết.

      “Muốn em , Diệp Diễm.” lặp lại, giọng rất rất khẽ, tựa như động vật yếu đuối, chỉ cần đưa tay là có thể bóp chết .

      Diệp Diễm đứng lên, bóng dáng cao lớn chắn lại hơn nửa ánh sáng đầu Trình Thanh Lam. lặng lẽ cởi bỏ chiếc áo sơ mi máu xám, để lộ lồng ngực cường tráng. Áo sơ mi bị vứt bỏ ở góc tường. cởi quần dài, chỉ cởi bốt quân nhân rồi bò lên giường.

      ôm hôn, âu yếm. Từ cao, nhìn có gương mặt ửng hồng nước mắt mông lung bên dưới, đưa tay tách hai chân ra, đầu gối lập tức chặn vào giữa, quỳ gối giữa chân .

      bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của , tay kia cởi khóa quần, lấy vật cứng dâng trào từ lâu.

      có màn dạo đầu, đợt ướt át. Vật cứng rắn thô to tiến thẳng vào, đau đớn khiến Trình Thanh Lam phải cắn chặt lấy chăn mới kêu thành tiếng.

      Chạy nước rút, chạy nước rút! Từ lúc mới bắt đầu điên cuồng chạy nước rút. Bàn tay thô ráp nắm lấy hông , khiến thể nào nhúc nhích. Ánh mắt nóng rực của lướt qua nơi đỏ thắm bầu ngực trắng nõn của , đưa tay ôm ngồi lên người mình. Như vậy khiến tiến vào càng sâu, chịu được cắn lên vai , để lại dấu răng sâu hoắm.

      Mà hình như Diệp Diễm bị nhát cắn của kích thích, môi lưỡi vốn mơn trớn hai điểm đỏ ửng ngực , chợt chuyển sang cắn lên vai .

      Cơn đau nhói truyền đến từ bả vai, Trình Thanh Lam chịu được nữa mà cất tiếng kêu đau. Cảm giác đau đớn và khoan khoái đan xen mãnh liệt dường như nhấn chìm cơn đau vai đó. nghiêng đầu, hoảng sợ phát vai là dấu răng sâu hoắm, có máu rỉ ra.

      giật mình, giùng giằng định chạy trốn khỏi lồng ngực của . Nhưng làm sao có thể chạy thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ đó? vội la lên: “Máu của em có độc, mau buông em ra! Em lấy thuốc giải cho !”

      ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như ngọn lửa tán loạn, giọng cực kỳ trầm khàn: “Từ được tiêm vắc-xin chống độc, độc của em vô dụng với .”

      Trình Thanh Lam sững sờ, bất chợt bị ôm lấy, lật người lại. di chuyển hai chân của , để đưa lưng về phía , quỳ gối giường. Vật to lớn của tiến sâu vào. Luật động kịch liệt, lồng ngực nóng bỏng của kề sát lưng , hàm răng lại cắn chặt lên bờ lưng trắng như tuyết của .

      Trình Thanh Lam lại kêu lên đau đớn. Vậy mà người tiến vào cơ thể dường như nghe thấy, càng chiếm đoạt kịch liệt hơn!

      Đây là đêm thứ hai của Trình Thanh Lam và Diệp Diễm. Vậy mà đêm nay Diệp Diễm còn thô bạo tàn nhẫn hơn những lần về sau rất nhiều. Cho đến quá nửa đêm, rốt cuộc cũng dừng lại, ôm Trình Thanh Lam vào lòng.

      “Xin lỗi.” ôm rất chặt, khiến hơi khó thở.

      ra về sau cũng dịu dàng nhiều. Nhưng mở đầu thô bạo, còn để lại vai và người Trình Thanh Lam rất nhiều dấu răng. Phía dưới vừa bắt đầu vô cùng đau đớn! Mãi tới lúc sau niềm khoan khoái mới choán lấy cơn đau đó.

      Trước kia hận nhất đàn ông biết săn sóc phụ nữ. Hôm nay Diệp Diễm đối đãi với thô bạo ngoài sức tưởng tượng, vừa mới bắt đầu còn hơi giận, nhưng khi ngẩng đầu lên trong cơn đau, thấy đôi mắt đem thẫm thô bạo mất hết lí trí của Diệp Diễm, cơn giận chợt biến đâu mất.

      chỉ cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, đối xử với như vậy, làm cho đau đến chết sống lại. Nhưng khi nhìn lại cảm thấy đau lòng.

      là bán thú, nhất định cũng có thú tính, nhưng được che giấu rất kỹ. Nếu gặp tình cảnh nguy cấp, cũng bộc phát thú tính mà biến thành bán thú. Hôm nay, phải trả giá bằng tính mạng của hai nghìn để đổi lấy thắng lợi, rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu áp lực và áy náy?

      Nhưng là thống soái toàn quân, thể lộ vẻ yếu ớt trước mặt bất kỳ ai. Cho nên hôm nay, mới mất khống chế mà phát tiết với ?

      Diệp Diễm thú tính mất lý trí, Diệp Diễm thô bạo đoạt lấy , vậy mà chỉ cảm thấy đau lòng. . . . . .

      Cả người Trình Thanh Lam được ôm chặt, rầu rĩ : “Có người với em làm ngất , em còn tin, ngờ hôm nay lại hôn mê . . . . . .”

      Diệp Diễm yên lặng lát rồi lại : “Xin lỗi. . . . . .”

      sao, em tha thứ cho .” Trình Thanh Lam khẽ cắn lấy ngực , vừa nhàng vừa tê dại khiến phải hít sâu hơi. cười khẽ: “ đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc, cho em bạo hành lần là được rồi.”

      Diệp Diễm chợt bật cười: “Được, nếu như em có năng lực đó.”

      “Hừ!” Trình Thanh Lam giả vờ giận, “Được” cái gì chứ! ràng đây là lời hứa vô dụng, nếu có thể đẩy ngã Diệp Diễm lão đại là thống soái của vùng đất chết rồi!

      Nhưng ngẩng đầu thấy khóe miệng cong lên của , Trình Thanh Lam lại mềm. Cuối cùng cũng cười rồi.

      “Thanh Lam, vợ của . Sau khi Zombie rút binh, chúng ta kết hôn.” Diệp Diễm , “Mà ngày mai, thắng.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 38: Cuộc chiến Zombie
      Ngày 27 tháng 9 năm 2235 công nguyên, quân đội loài người nơi vùng đất chết phải trả cái giá cực kỳ thê thảm để có thể chiến thắng quân đội Zombie.

      6 giờ 5 phút, quân đội Zombie phát động đợt tấn công mãnh liệt;

      6 giờ 40 phút, quân đội loài người bất ngờ thay đổi từ trạng thái phòng thủ sang phản công. Trong quá trình phản công cảm tử, phòng tuyến loài người thành công rời về phía Bắc năm trăm mét;

      8 giờ 30 phút, quân đội loài người bắt đầu tập trung tại khu vực phẩy năm kilomet về phía nam bức tường Zombie.

      9 giờ đúng, chín ngàn Zombie vượt tường bao vây ngàn bốn trăm chiến sĩ loài người còn sống;

      9 giờ 40 phút, vòng vây của Zombie, dưới dẫn dắt ngấm ngầm của quân đội loại người, thu đến phạm vi và cự ly thích hợp nhất để thực tấn công bằng tên lửa đạn đạo. Tên lửa được phóng thành công từ năm kilomet phía sau trận địa.

      0,03 giây sau, đạo đạn nổ tung mục tiêu định. Trong tích tắc đó, dù là những con người chiến đấu oanh liệt hay là Zombie đều hẹn mà cùng sững người. Vùng đất chết hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao trùm bởi ánh lửa đỏ rực.

      Tiếng nổ long trời lở đất! Ngọn lửa hừng hực vô bờ bến, trong chớp mắt bao trùm khắp khu vực kilomet về phía bắc đến hai kilomet về phía nam tường Zombie!

      Đám Zombie kêu oai oái, bò lăn lộn, khắp người đều là lửa. Nhưng các chiến sĩ quyết tâm liều chết sao có thể cho phép. Họ cười gằn, hoàn toàn quan tâm bản thân cũng bị thiêu cháy mà người này tiếp nối người kia đâm chết đám Zombie.

      vùng đất chết trống trải, chỉ vang vọng tiếng kêu rên vút trời của Zombie và thanh thấp thoáng của chiến sĩ loài người. Họ hưng phấn hô to bằng chất giọng khàn khàn: “Zombie, chết với ông nội !” “Ha ha! Thiêu cháy đám quái vật này ! Báo thù cho cha mẹ ta!”

      . . . . . .

      Mặc dù Zombie có cảm giác đau như loài người, nhưng bọn chúng cũng biết sợ lửa. Chúng vội vã lùi lại khu vực kilomet phía bắc tường Zombie.

      Thậm chí ngay cả Hoàng Địch Linh và bốn người đàn ông bình thản đứng trong vùng đất Zombie cũng phải giật mình nhìn ánh lửa ngập trời. Họ bị hơi nóng và khói bụi làm cho sặc sụa thở nổi. Trong chốc lát, họ cũng quên việc giục đám Zombie tiếp tục tấn công.

      Mùi cháy xém kinh khủng lan tràn khắp vùng đất chết, theo cơn gió bay thẳng tới Nam Thành.

      Mà ở khu vực rực lửa đó, còn lại hơn hai ngàn binh lính loài người như thể nhô lên từ dưới đất, xông tới bức tường Zombie với tốc độ khó tin, đóng lại cánh cửa ngăn cách với vùng đất. Bởi vì kịp thời vượt qua tuyến lửa từ hai bên, hai ngàn người này hi sinh phần mười trong cơn hỏa hoạn.

      Khi Hoàng Địch Linh đứng tít đằng xa giục quân Zombie lao tới chân tường Zombie, vô số súng pháo của bính lính loài người đồng loạt nhắm vào vô ngàn Zombie đó.

      Thêm quả tên lửa đạn đạo phóng ra vào khoảnh khắc này!

      Trong đường kính ba kilomet phía bắc tường Zombie, thảm kịch lại tái diễn lần nữa! Hơn vạn Zombie chết cháy ngay tại trận!

      Đám Zombie sợ hãi mà tỉnh mộng, hai quả tên lửa gần như tạo thành phản xạ có điều kiện trong não chúng. Chúng dám đến gần bức Zombie tường có nhiệt độ cực cao nữa.

      Vì vậy quân đội loài người canh giữ ở bức tường cao chỉ thấy nơi xa xa trong vùng đất Zombie là vô số Zombie chen chúc nhau, hỗn loạn kêu ré lên. Mà biển Zombie vẫn kéo dài đến nơi tận cùng đại lục nơi mắt thường nhìn thấy được.

      Quân đội loài người rốt cuộc cũng đóng lại cánh cửa ngăn cách, đoạt lại tường Zombie, giành được thắng lợi ngoài sức tưởng tượng!

      Sau này những binh sĩ tham gia cuộc chiến chỉ nhớ những hình ảnh khắc sâu ấn tượng này:

      là Chu Tử mặt đầy râu ria, mắt đỏ ngầu dùng cái chết uy hiếp để đoạt lấy nhiệm vụ dẫn đầu quân cảm tử từ tay Diệp Diễm. và hơn ngàn binh lính may mắn còn sống đều táng thân trong biển lửa. vẫn khắc ghi rằng vì sai lầm của mình mà đám người Hoàng Địch Linh đột phá phòng tuyến. Thế nên người kiêu ngạo như phải dùng tính mạng chuộc lại lỗi lầm;

      Hai là khi màn khói bụi do hỏa hoạn tạo thành còn chưa tản , hai dẫn đầu đội quân xông tới tường Zombie. Hai người điên cuồng như sư tử cái, vác súng đứng sừng sững ở đầu tường Zombie, nét mặt khắc nghiệt khiến tất cả binh sĩ phái nam phải sợ sệt.

      Ba là khi quả tên lửa đầu tiên nổ tung, Diệp Diễm đứng sững ở phía sau chỉ huy lặng lẽ cởi mũ lính, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa ngập trời đó. . . . . . Những cảnh vệ chưa bao giờ thấy vẻ đau thương như vậy mặt sếp Diệp.

      Năm ngày sau khi loài người đoạt lại được bức tường Zombie, Zombie còn tấn công nữa. Nhưng vô số Zombie vẫn tập kết xa xa phía sau bức tường đủ để cho những người canh giữ hiểu rằng, chiến tranh còn chưa kết thúc.

      Nhưng bức tường Zombie đoạt loại góp phần thiên thời địa lợi cho quân đội loài người. Tuy chỉ còn lại hai ngàn năm trăm người canh giữ bức tường cao đó, nhưng họ lại hoàn toàn tin tưởng rằng họ có thể bảo vệ vùng đất chết!

      ————————

      Khói bụi dày đặc và sắc lửa bao phủ vùng đất chết cuối cùng cũng tản . Song, Trình Thanh Lam lại nghi ngờ rằng mùi khét lẹt gay mũi tồn tại trong thời gian rất dài mà thể tiêu tán.

      mồi lửa thiêu cháy hết sạch, dư sức san bằng cả chiến trường. Nhưng mỗi khi Trình Thanh Lam qua chiến trường này, nhìn đống tro cốt ngổn ngang chỉ cảm thấy đau đớn.

      Và cơn đau này mãi mãi tồn tại trong lòng hơn hai ngàn người còn sống!

      Đêm hôm đó, sau khi kiểm lại vũ khí và lương thực, Trình Thanh Lam trở lại bộ chỉ huy. cầu thang lên lầu, xuyên qua hành lang, đập vào mắt chính là bóng dáng ngồi thẳng bất động ban công.

      khoanh tay ngồi tựa lên ghế, đôi mắt như mực nhìn chằm chằm vào bức tường Zombie tro xám đằng xa, đường nét mặt vô cừng cùng cỏi. Mấy đêm nay, Trình Thanh Lam đều cạo râu cho . Thế nên giờ Diệp Diễm mang dáng vẻ điển trai thanh thoát.

      Nhưng ánh mắt như vậy.

      Trước trận chiến, ánh mắt của Diệp Diễm luôn kiên định, nghiêm túc, tàn nhẫn, dịu dàng;

      Dù rằng bây giờ mang vẫn lẳng lặng dõi mắt về phương xa như trước, nhưng ánh mắt lại mang nỗi đau thầm lặng thể xua tan. Đột nhiên Trình Thanh Lam cảm thấy, vẻ đau thương ấy mãi mãi chôn giấu trong mắt , bao giờ biến mất.

      thích ánh mắt như vậy. Nhưng biết, ánh mắt đó chỉ xuất lúc mình. Trước mặt người khác, thậm chí ở trước mặt , cũng dễ dàng lộ vẻ đau thương.

      nhàng bước tới, ngồi xổm xuống bên , cánh tay đặt lên thành ghế, vùi đầu vào khuỷu tay mình, chỉ ngước đôi mắt đen như mực lên nhìn .

      Tầm mắt Diệp Diễm từ phương xa liếc về phía , ánh mắt cũng dịu dàng lại. yên lặng lát rồi đưa tay ra, dễ dàng nhấc người đặt lên đùi mình. Rồi lại giơ tay lên cởi mũ ra, để mái tóc như thác nước của xõa ngực mình.

      Vóc người mét sáu lăm của Trình Thanh Lam cũng bé gầy yếu, nhưng lại cân đối thướt tha hấp dẫn. Mặc dù Diệp Diễm cao lớn nhưng cũng phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn. Song, trong lồng ngực rộng của , lại có vẻ nhắn.

      Hai người cứ yên lặng như vậy. Mặc dù kề sát bên nhau, cũng có lời gì để .

      Thỉnh thoảng Trình Thanh Lam quay đầu lại nhìn gương mặt trầm tĩnh của Diệp Diễm. thể tới việc quân, như vậy ắt nhắc tới Chu Tử và các tướng sĩ tử trận. Mặc dù Diệp Diễm vốn nhiều lời, nhưng Trình Thanh Lam lại cảm thấy khó chịu, Diệp Diễm cứ lặng im như vậy chắc hẳn rất buồn bã.

      Vậy hai người nên chuyện gì đây? Phải tìm để tài để phân tán chú ý của Diệp Diễm, như vậy nghĩ tới cái giá phải trả cho cuộc chiến này nữa!

      Nhưng mà bên người đàn ông lạnh lùng đúng là dễ để gợi chuyện. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, những điều với hoặc là trêu ghẹo, hoặc là việc công, hoặc là. . . . . . làm.

      Diệp Diễm này, cho dù lúc làm cũng rất ít khi phát ra thanh. Chỉ khi vô cùng chủ động mới khẽ gầm lên mấy tiếng trầm thấp.

      Bởi vì ngọ nguậy trong lòng mãi nên Diệp Diễm thu hồi ánh mắt lại, nhìn : “Sao vậy?”

      Trình Thanh Lam chợt nghĩ đến chuyện: “Diệp Diễm, trước kia từng thích nào chưa?”

      Diệp Diễm có biểu gì: “ có.”

      “Tại sao?” Hai mươi bảy tuổi còn chưa có bạn sao? như vậy là mối tình đầu của à?

      Hình như Diệp Diễm thấy lạ với vấn đề này của : “ có phụ nữ.”

      Oh, đúng rồi. Vùng đất chết chỉ có vài thiếu nữ mua từ Nam Thành, cho dù muốn cũng phải có đối tượng chứ! hỏi ngu quá!

      Trình Thanh Lam gật đầu, bất chợt có suy nghĩ xấu xa, như vậy rất tốt.

      Diệp thiếu gia ít khi hỏi đến chuyện cũ của Trình Thanh Lam chợt chú ý tới nụ cười ngọt ngào bên môi , ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Em sao?”

      “Cái gì cơ?” Trình Thanh Lam còn chưa nhớ lại cổ ngữ “Trong lòng muốn, đừng đẩy cho người khác.”

      “Em từng thích. . . . . . người đàn ông khác rồi sao? Hử?” Động tác của Diệp Diễm dừng lại, quay mặt lại đối diện mình.

      Trình Thanh Lam chợt cảm thấy sách lược gợi chuyện để phân tán chú ý của Diệp Diễm đúng là thành công trong chua xót! Hôm nay nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp lão đại kề sát mình, vô cùng hi vọng vừa nãy nhắc đến chuyện này!

      “Ừ, từng thích hai người.” Trình Thanh Lam đành phải trả lời thành , “Hồi cấp ba thích bạn cùng lớp, lên đại học từng hẹn hò với bạn trai.”

      Ánh mắt Diệp Diễm sững lại. Đương nhiên biết là người đàn ông đầu tiên của , phần drap giường nhuốm máu tại nhà nghỉ ở Nam Thành đêm đó còn được nhặt lên nhét vào túi áo khoác. Sau đó cất vào két bảo hiểm cơ mật nhất, cần quét đồng tử của mới mở ra được.

      Nghe xong lời , Diệp Diễm vẫn im lặng.

      Thấy màu mắt trầm xuống, Trình Thanh Lam vội vàng giải thích: “Hồi cấp ba, tụi em cũng chỉ nắm tay. Lên lớp mười hai cậu ấy chuyển trường, em liền chuyên tâm ôn thi tốt nghiệp, cậu ấy đến tìm em thèm để ý nữa.”

      Thấy chẳng chẳng rằng mà chỉ nhìn chằm chằm vào , giọng điệu cây ngay sợ chết đứng của Trình Thanh Lam khỏi yếu vài phần: “Bạn trai em quen hồi đại học cũng được hai năm. Nhưng đến bước cuối cùng. biết mà.”

      Diệp Diễm vẫn gì, nhưng hai cánh tay từ từ siết chặt, thân thể của bị ép kề sát lồng ngực .

      Trình Thanh Lam chột dạ chưa đánh khai, cũng cảm thấy cần thiết phải gạt : “Được rồi, em với bạn trai hồi đại học từng ôm hôn rồi, nhưng em từ chối làm cùng ta. Hơn nữa số lần hai đứa thân thiết cũng nhiều, dù sao vẫn còn học mà.”

      Diệp Diễm vẫn im lặng.

      để ý à?” Trình Thanh Lam khẽ .

      Diệp Diễm vẫn trả lời.

      ra lúc đầu cũng để ý.

      Dù sao nam nữ ở thế kỷ XXIII này cũng rất cởi mở, thế nên Diệp Diễm mười lăm tuổi được nhập môn kiến thức về phương diện đó cũng cảm thấy có gì ổn. Kể cả lúc mới quen , Diệp Diễm cũng có địch ý ràng với Đinh Nhất. Cách thể tình cảm của cũng nhất trí với việc cầm quân: Cương quyết, kiên định, hiệu suất cao, tự tin.

      Nếu Trình Thanh Lam đồng ý ở bên , tin chắc thuộc về . Vì vậy mặc dù Đinh Nhất có khiêu khích nhưng vẫn coi Đinh Nhất là đối thủ, ngược lại còn yên tâm giao quân cho Đinh Nhất.

      Nhưng dần dà quan điểm này cũng thay đổi. Càng có được nhiều hơn càng thấy đủ. Nghĩ đến từng có người đàn ông giống , cũng từng gần gũi với thân thể ngọt ngào động lòng người này. . . . . .

      cúi đầu che môi lại: “ muốn bắn chết hai người đàn ông này.”

      Đêm đó, sau khi kết thúc hội nghị quân , Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam tắm, đến khi Trình Thanh Lam xụi lợ nằm trong ngực ôm hông , lạnh nhạt: “Tạm thời giao binh lực cho Đinh Nhất.”

      Trình Thanh Lam nhìn .

      phái người giám sát ta hai tư giờ.” Diệp Diễm , “Trong quân đội, người có kỹ thuật khống chế sinh vật tốt nhất là ta. mong rằng phải ta, hơn nữa cũng có lý do để ta làm vậy. Nhưng quân Zombie đột nhiên gây khó dễ tức là người khống chế Zombie có thể vừa mới nghiên cứu được kỹ thuật khống chế. cho rằng mấy kẻ trốn vào vùng đất Zombie có khả năng đó. Nhất định có người giật dây đằng sau.”

      Trình Thanh Lam biết phải gì. thể tin cũng như chấp nhận được việc Đinh Nhất chính là người đứng sau chuyện này. Nhưng nghi ngờ của Diệp Diễm cũng vô lý. Dù sao người biết kỹ thuật khống chế sinh vật cũng nhiều. Nhưng nếu để cho lựa chọn, thà rằng tin tưởng Đinh Nhất là người trong sạch.

      Vừa nhắc tới Đinh Nhất, lời mấy ngày trước của Tần Tuyết Thần lại về trong đầu, Trình Thanh Lam ngẩn người.

      Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt mất hồn của , bỗng : “Còn có Đinh Nhất.”

      “Hả?” Suy nghĩ Trình Thanh Lam bị cắt đứt, có phần phản ứng kịp.

      “Cũng là người nên bắn chết.” Diệp Diễm chợt siết chặt cánh tay eo .

      Mặt Trình Thanh Lam lập tức nóng lên. Dĩ nhiên biết Diệp Diễm thể báo thù riêng mà bắn chết Đinh Nhất . Nhưng mà mức độ thân mật giữa và Đinh Nhất thậm chí còn vượt qua bạn trai thời đại học. . . . . .

      Sao Diệp Diễm nhận thấy lại ngẩn ngơ chứ, người đàn ông kiệm lời cũng muốn gì thêm nữa, chỉ dễ dàng lật người áp lên trong lòng, dùng hành động chứng minh và còn liên tục chứng minh quyền sở hữu của mình.

      Sáng sớm hôm sau, khi Trình Thanh Lam đau lưng tỉnh lại, Diệp Diễm trầm tư ngồi bên ban công.

      ra sáng nay, hai bức thư trước sau được đưa đến tay Diệp Diễm.

      Bức thư thứ nhất do con Zombie cầm cờ trắng đưa đến chân tường Zombie;

      Bức thư còn lại thông qua phương tiện truyền tin. Bức thư này đến từ quân canh phòng Nam Thành.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :