1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Hùng Thời Loạn - Đinh Mặc (72 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 54: Tình hình thế giới
      Tháng mười trời lộng gió, cho dù có khoác áo rằn ri vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

      Sáng nay phản ứng nôn nghén của Trình Thanh Lam cực kỳ nghiêm trọng, tâm trạng cũng hơi bực bội. Khi mang khuôn mặt trắng bệch bước ra khỏi bộ chỉ huy, đúng lúc nhìn thấy hai em sinh đôi điển trai đứng trước chiếc máy bay màu xanh hút thuốc lá. Máy bay cao tầm mười lăm mét, hình tròn, đường kính hai mươi mét, vẫn còn so với thể tích của máy bay chiến đấu tầm trung.

      Từ Cố Đồng và Diệp Diễm uống thuốc độc, ra cũng sợ khí ở vùng đất chết, khuôn mặt màu xanh hề cố kỵ mà để lộ trong khí.

      Thấy Trình Thanh Lam tới, Diệp Diễm dập tắt thuốc, cầm lấy tay , lời nào, chỉ nhìn đầy âu yếm.

      Hôm nay phá thai. hiểu ánh mắt của , mỉm cười bình thản.

      Làm vậy là tốt nhất. Diệp Diễm, hãy để sinh mạng này bao giờ xuất trái đất, phải đối mặt với thù hận và vận mệnh thể biết trước.

      Khói thuốc màu trắng quẩn quanh ngón tay giữa của Cố Đồng, đôi mắt xanh thản nhiên nhìn Trình Thanh Lam, nhưng lại với Diệp Diễm: “Chúng ta tàng hình bay ở khu vực cách bờ biển Tây Đại Lục nghìn hải lý trong ba ngày, quan sát tình trạng binh lực của họ.”

      người đàn ông bước xuống khỏi cầu thang máy bay, bộ đồ phòng hộ mỏng màu đen bao quanh cơ thể, nhìn vẻ ngoài.

      “Đây là phụ tá của em, Thư Bình Nam.” Cố Đồng , “Cũng là bác sĩ hạng nhất.”

      “Ngài Diệp! Phu nhân!” Thư Bình Nam chào theo nghi thức quân đội, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt, nhưng có thể thấy ngực của ta phập phồng, “Ngài Diệp, từ lâu được nghe danh của ngài! Hôm nay cuối cùng cũng được gặp… Tôi vô cùng vinh hạnh!”

      Diệp Diễm khẽ vuốt cằm: “Cũng chỉ là kẻ lưu vong mà thôi. Thư tướng quân khách sáo quá rồi.”

      Thư Bình Nam hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua Trình Thanh Lam. Trình Thanh Lam chỉ mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt có chút sắc đỏ.

      “Phu nhân, xin yên tâm.” Giọng của Thư Bình Nam hơi dè dặt.

      Có lẽ họ cũng biết huyết thống của đứa bé, Trình Thanh Lam lấy lại bình tĩnh, gật đầu: “ ra đứa bé này…”

      “Đứa bé này là người Hackley.” Diệp Diễm bỗng cắt đứt lời , vẻ mặt kiên nghị, giọng bình tĩnh. “Nửa tháng trước, ấy bị hoàng tộc bỏ trốn của Hackley bắt mất.”

      Mọi người yên lặng, nhưng ai tỏ vẻ sửng sốt.

      “Phu nhân…” Thư Bình Nam ôn hòa . “Tôi để đứa trẻ phải chịu chút đau đớn nào.”

      ràng mong đợi có thể phá thai sớm chút… Nhưng lồng ngực Trình Thanh Lam bỗng thít chặt, đè nén hơi nước ấm áp trong hốc mắt, rũ mắt xuống, : “Vâng! Cảm ơn .”

      “Em dẫn theo mười người máy…” Cố Đồng bước bước lên cầu thang, với Diệp Diễm ở phía sau, “Thêm vào mười người của , tổng cộng là hai mươi thủ vệ…”

      Ánh tím! Ánh tím chói mắt! Như thể sinh ra từ hư , đột nhiên xé rách bầu trời. Màu tím này rất nhạt, nhạt đến mức gần như hòa vào với màu trắng nhưng lại khiến mắt của con người bỏng rát!

      Tia sáng này dần dần lan rộng, đầu tiên là điểm cùng, sau đó bỗng nhiên lan tràn chỉ trong nháy mắt, bao phủ vài trăm mét xung quanh máy bay. Cố Đồng phản ứng rất nhanh, quát to: “Cất cánh!”

      Thư Bình Nam đứng ở bậc cầu thang cuối cùng, bảo vệ Trình Thanh Lam ở phía . Trình Thanh Lam võ trang đầy đủ, mũ bảo hiểm tìm kiếm mục tiêu tên. Song trái tim đập càng lúc càng kịch liệt. Ánh sáng tím, ánh sáng thi thoảng bao quanh người nọ, nhưng đó là màu tím đậm, nhưng bây giờ trong màu tím còn mang ánh trắng, có nghĩa rằng khác lúc xưa!

      Máy bay rời khỏi mặt đất, tình thế gấp rút. Tốc độ vốn cực nhanh, trong nháy mắt bay mấy chục mét lên cao. Song mắt Trình Thanh Lam bỗng hoa lên, ánh tím trong trung bỗng ập tới.

      lực lượng khủng bố bỗng nảy sinh, máy bay đột nhiên dừng lại, mọi người đứng cầu thang đều nghiêng ngả, nắm chắc lấy tay vịn.

      “Xuống !” tiếng quát chói tai, cánh máy bay bị kéo chúc xuống mấy mét, đập rầm xuống đất.

      Trình Thanh Lam tựa cầu thang, thể tin nhìn người Hackley đứng cách xa bảy tám mét. mặc bộ đồ rằn ri màu xám trắng, toàn thân bao phủ trong ánh sáng màu tím, bộ râu màu trắng bạc hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy dòng máu mày tím chậm rãi chảy bên trong.

      ngẩng khuôn mặt màu trắng bạc lên, đôi mắt màu tím sẫm tràn đầy sát ý như ngọn lửa, tàn nhẫn liếc nhìn mọi người.

      Nhưng khi ngọn lửa kia chạm tới ánh mắt Trình Thanh Lam, tựa như bị đóng băng ngay lập tức.

      Bộ râu màu trắng bạc khẽ run lên, đôi mắt tím vô cùng kìm nén nhìn rất lâu, bao gồm vẻ rung động và vui mừng phức tạp.

      Trình Thanh Lam chợt run lên, bàn tay che bụng dưới bằng phẳng của mình theo bản năng. khỏi cảm thấy run sợ trong lòng, nếu ta biết đứa bé này, hậu quả khôn lường…

      “Công chúa của tôi.” Giọng của Gebhuza khàn khàn mà xa xôi, chậm rãi giơ bàn tay tái nhợt lên. “Trở lại với tôi.”

      Tình của tôi, hãy trở lại bên tôi. Dù bây giờ em là người chết hay còn sống, hãy trở lại bên tôi.

      Thân thể Trình Thanh Lam cứng đờ, thù hận trong lòng lại trào dâng, nhưng hai mắt thể đè nèn hơi nước. lẽ mắt ướt át bởi vì cảm xúc quá kịch liệt trong lòng!

      Dù tầm mắt mơ hồ nhưng thể cản trở đưa tay lướt qua rưới rốn, trang bị xé rách áo khoác rằn ri thành từng mảnh . giơ nòng súng tay trái lên, bình tĩnh xác định thân thể bao quanh bởi ánh tím đó.

      Mắt tím híp lại, nhưng hoàn toàn hề có vẻ tức giận và sát ý, chỉ có màu tím sâu thẳm tựa như nước biển gợn sóng, bình tĩnh nhưng đủ để nuốt chửng .

      “Hoàng tử Gebhuza…” Cố Đồng bỗng cất tiếng. “Lâu rồi gặp.”

      Gebhuza hơi ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông cao ngất giống nhau như đúc cầu thang, chỉ khác nhau mỗi màu da.

      Ánh mắt Gebhuza chợt lóe lên: “Cố Đồng?”

      Cố Đồng gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, chân trời bỗng lóe lên ánh sáng trắng. Gebhuza híp mắt lại, Trình Thanh Lam quay đầu lại nhìn. Chỉ có Cố Đồng và Diệp Diễm trầm tĩnh, sáng tỏ trong lòng.

      Đằng sau mọi người mấy cây số, bầu trời xám xịt, năm máy bay chiến đấu hình bầu dục bỗng xuất như quái thú kim loại màu trắng bạc! Bằng tốc độ khó tin, trong nháy mắt vây quanh mọi người!

      hấp thu vật chất Tinh Nguyên…” Cố Đồng khẽ cười rồi , “Hoàng tộc có sức chiến đấu giới hạn… Cũng thể ngăn cản bản thân khỏi hấp dẫn của máu phụ nữ mà lao vào bẫy sao?”

      Hơi thở của Trình Thanh Lam hơi chậm lại. ra Cố Đồng lấy máu của để dụ Gebhuza tới!

      ! Tôi phải cảm ơn !” Gebhuza dường như nhìn thấy sáu máy bay chiến đấu vây quanh mình, “Nếu làm sao tôi có thể đón hoàng phi của tôi về được?”

      “Câm mồm!” Diệp Diễm vẫn trầm lặng bỗng sải chân dài, nhảy xuống đất. Bởi vì tức giận và nhục nhã nên bộ lông vàng óng và răng nanh bén nhọn bỗng mọc ra, tựa như thanh đao vàng chém vào ánh sáng xen lẫn màu trắng và tím.

      Diệp Diễm bước từng bước tới gần, đôi mắt thú đỏ ngầu lóe lên ánh sáng sắc bén: “ đừng mơ đụng vào ấy lần nữa!”

      Đôi mắt màu tím bỗng rực sáng, Gebhuza cười lạnh, : “Bằng ?” Tiện đà ngẩng đầu nhìn những máy bay chiến đấu đỉnh đầu, “Bằng các người?”

      Vừa dứt lời, Gebhuza đột nhiên giơ cánh tay phải lên, ánh sáng màu tím nhạt bỗng phóng ra từ người , đánh úp tới chiếc máy bay ở bên phải bằng tốc độ ánh sáng.

      gì có thể sáng bằng năng lượng ánh sáng, nhưng máy bay chiến đấu cấp cao hề tỏ ra yếu thế. Ánh sáng tím bị vòng bảo vệ màu đỏ của máy bay chiến đấu chặn lại, tuy vậy mặt ngoài máy bay chiến đấu vẫn bị sức lực mãnh liệt làm cho hơi lõm vào.

      Nhưng điều kinh khủng phải là sức mạnh kia, mà sau cú tấn công đó, Gebhuza bỗng nhảy lên với tốc độ khó tin, nhào tới chiếc máy bay đó, đấm cú dữ tợn.

      “Ầm!” Vòng bảo vệ màu đỏ bị phá vỡ, mặt kim loại màu trắng bạc bỗng chốc sụp xuống, còi báo động vang lên liên tiếp, quang điện hỗn loạn thể khống chế.

      Gebhuza cười khinh miệt, đá phát vào chiếc máy bay khổng lồ, mượn lực nhảy xuống đất. Song Cố Đồng và Diệp Diễm sao có thể bỏ qua cho ? Cố Đồng vung mạnh tay lên, những chiếc máy phía sau bắn lửa đạn trả thù liên tiếp! Diệp Diễm nhanh chóng vác súng lên, tròng mắt đỏ ngầu trầm tĩnh như lửa. Sau vài phát đạn dù bắn trúng Gebhuza, nhưng lại nhắm chính xác vào mấy chỗ bầu trời!

      Thư Bình Nam “Ồ” tiếng, Trình Thanh Lam rùng mình, Cố Đồng khẽ kêu tiếng “Tốt!”

      Hết thẩy chỉ diễn ra trong vài ngây ngắn ngủi.

      Gebhuza treo mình giữa trung chỉ nghe thấy tiếng lửa đạn xé gió bên tai. hề sợ hãi, trong lúc lao mình xuống, né tránh xoay mình bằng tốc độ khó tin, tránh khỏi mưa đạn bắn ra từ máy bay chiến đấu!

      Bóng dáng tím nhạt như làn khói màu trắng ánh tím, xuyên qua mưa bom bão đạn. Giữa trung, với tốc độ cực nhanh vẽ nên đường cong uốn khúc, mắt thấy luồng đạn lại sắp lao tới……

      Những viên đạn vọt tới khiêm tốn mà vững vàng, như thể trải qua tính toán tinh vi, vừa hay cản lại con đường sống sót trong lửa đạn của Gebhuza!

      Gebhuza bỗng nhướng mày, mặc dù sức mạnh và tốc độ vượt trội, nhưng cũng thể đối đầu với màn tập kích dã man như vậy! Mấy loạt đạn liên tiếp đoán được điểm rơi của , như thể con dao nhọn khống chế cổ họng!

      hoảng hốt, đột nhiên rít lên tiếng, mắt tím lướt qua loạt đạn lao về phía mình. Trong đầu tính toán cực nhanh, thế nhưng hề trốn tránh mà dùng vai đỡ lấy loạt đạn.

      Mấy viên đạn găm vào bả vai rộng của , chất độc mau chóng lan khắp vai . Gebhuza khẽ kêu tiếng, nhưng cũng vì hi sinh mà có thể mở đường máu, rơi bịch xuống vùng đất trống ngoài vòng vây.

      Cố Đồng vung tay lên, máy may chiến đấu ngừng tấn công, nhưng vô số họng súng vẫn nhắm vào người Hackley với bờ vai đẫm máu.

      Lúc này Trình Thanh Lam mới hít sâu hơi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Diệp Diễm. vẫn biết Diệp Diễm có sức chiến đấu rất mạnh, nhưng là vừa nãy vẫn thể lo lắng. Dù sao Diệp Diễm từng đánh ngang tay với Gebhuza; hôm nay Gebhuza có được vật chất Tinh Nguyên, thể nào tưởng tượng sức tấn công của ta mạnh mẽ đến nhường nào.

      Nhưng Diệp Diễm làm được. bình tĩnh, hề sợ hãi, tính toán kỹ lưỡng loạt đạn tấn công. Hỏa lực hùng mạnh của máy bay chiến đấu hề khiến Gebhuza cau mày, thế nhưng chỉ bằng khẩu súng máy hạng nặng, khiến Gebhuza bị thương ngã xuống đất!

      Diệp Diễm buông súng xuống, lạnh lùng : “Mặc dù có được vật chất Tinh Nguyên, nhưng cũng phải bất khả chiến bại.”

      Gebhuza vươn đầu lưỡi màu trắng liếm đôi môi màu tím của mình, mỉm cười. Máu chảy bên vai vậy mà lại có màu đen. Song vẻ mặt tỏ cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người. Vì vậy màu máu đen vai nhạt dần, màu đen kia như thể bị màu tím nuốt trôi, mau chóng ngừng chảy, chỉ còn vết máu màu tím khô khốc chiếc áo xám trắng.

      “Tại sao hôm nay các người lại dụ tôi tới đây?” Gebhuza ngạo nghễ , “Giết tôi ư? E rằng các người làm nổi.”

      “Chúng tôi muốn giao dịch với .” Cố Đồng châm điếu thuốc, mắt xanh híp lại, “ giao dịch có lợi cho cả loài người và tộc Hackley.”

      Gebhuza hơi ngẩn ra, chợt cười: “Dựa vào cái gì chứ? Ba mươi chiếc phi thuyền cỡ lớn của hành tinh mẹ được tôi đánh thức, mấy vạn người dân cùng tôi chinh chiến. Tại sao phải giao dịch với các người?”

      Cố Đồng cười: “Phi thuyền tôi có năm mươi chiếc. Ngoài ra còn có hai trăm người máy chiến đấu cấp cao, mười vạn binh lính phục vụ lâu dài, mười vạn quân dự bị. tôi có bảy vạn Zombie bất tử.”

      Gebhuza cười lạnh: “Định uy hiếp tôi sao?”

      Diệp Diễm nhận lấy điếu thuốc từ tay Cố Đồng, ở thời khắc vô cùng quan trong này hai em lại vô cùng ung dung. Châm thuốc, Diệp Diễm : “Thủ hạ của có thể dùng được sao?”

      Gebhuza im lặng.

      Trình Thanh Lam hiểu.

      Đúng vậy, nếu quả có phi thuyền cỡ lớn và hơn vạn người dân Hackley như lời , mới nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chưa chắc có sức chiến đấu của mấy vạn bộ đội. Gebhuza phải đối mặt với thống nhất, cho dù trong số họ từng có chiến sĩ và tướng lĩnh, nhưng để trở thành đội quân hùng mạnh trong thời gian ngắn hề dễ dàng.

      Ngày đó, Diệp Diễm chỉ cần mười lăm tinh binh xông vào được vùng đất của bảy vạn Zombie được Gebhuza dẫn dắt. Ngoài mưu lược và dũng mãnh của Diệp Diễm, phần lớn là do thủ hạ của Gebhuza, chỉ có bốn con người có thể suy nghĩ và chỉ huy quân đội.

      “Mẹ của chúng tôi biến thành Zombie trong cuộc chiến với người Hackley.” Diệp Diễm , “Thù này, chúng tôi tất phải báo. Tộc Hackley cần nghỉ ngơi dưỡng sức hơn cả con người. Cái giá cho cuộc giao dịch, chúng tôi cho mười năm. Mười năm sau, chúng ta quyết chiến.”

      “Vậy đổi lại các người muốn…” Gebhuza nhìn về phía tây, “Người máy sao?”

      Cố Đồng gật đầu: “Thù hận giữa các người và người máy còn sâu nặng hơn loài người phải ? Người máy ở Tây Đại Lục thể nào liên minh, cũng thể cho Đại lục, cho mười năm. Liên minh với chung tôi, mới có cơ hội cứu sống dân tộc của mình, mới có thể báo thù từng bước.”

      Gebhuza im lặng, dưới hàng mi dày rậm màu tím, là đôi mắt tím đậm.

      Điếu thuốc tay Cố Đồng và Diệp Diễm cháy hết. Cuối cùng ánh mắt của Gebhuza liếc nhìn Trình Thanh Lam.

      Trình Thanh Lam bỗng run lên trong lòng, chậm rãi : “Gebhuza, mười năm sau, tôi tuân thủ lời hứa của tôi, giết chết .”

      Gebhuza nghe vậy, lập tức : “Liên minh cũng có thể.” nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam, “Nhưng, tôi muốn ấy.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 55: Người nhân tạo số 15
      Gebhuza nghe vậy, lập tức : “Liên minh cũng có thể.” nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam, “Nhưng, tôi muốn ấy.”

      Ba người đàn ông đều yên lặng. Cố Đồng nhìn , đôi mắt thú của Diệp Diễm đỏ ngầu.

      “Vì sao tôi phải làm lợi ích trao đổi?” Giọng trong trẻo vang lên. Diệp Diễm biến sắc, nhìn Trình Thanh Lam.

      Gebhuza hít sâu hơi: “Thanh Lam, tôi sai rồi. Khi nhìn thấy em sắp chết, tôi. . . ép em nữa. theo tôi được ?”

      Trình Thanh Lam cắn môi dưới nhìn , đôi mắt đen gợn sóng lăn tăn.

      Ánh sáng tím nhạt dần dần biến mất, cái râu màu trắng từ từ trở nên trong suốt. Bàn tay khổng lồ màu trắng trở lại thành màu mạch. Cứ thế biến hình trước mắt mọi người. Cho đến khi màu tím trong mắt biến mất, thay vào đó là màu đen tinh khiết.

      “May là em còn sống.” Giọng của Gebhuza vừa chậm vừa trầm, hoàn toàn còn là chiến sĩ bình tĩnh vừa mới xuyên qua mưa bom bão đạn kia nữa, “Tôi làm vậy nữa đâu. . . cùng tôi nhé. . .”

      “Tôi cùng !” Trình Thanh Lam nhìn trong dạng hình người, cái tên quen thuộc kia bỗng bật lên thành tiếng, “Đinh Nhất, người tôi là Diệp Diễm. Dù chiến tranh thắng lợi hay thất bại, dù loài người hay tộc Hackley bị tiêu diệt, người duy nhất tôi chỉ có Diệp Diễm mà thôi. ép tôi nữa, vậy , mang theo dân tộc của mình, đánh bại người máy. Mười năm sau, chờ tôi đến lấy mạng !”

      Gebhuza nhìn sâu vào mắt , khóe miệng chợt nở nụ cười khổ, bằng giọng điệu trêu đùa chỉ Đinh Nhất mới có: “Đúng là người phụ nữ nhẫn tâm. . . Em quên lần đầu khi rời khỏi tôi, em bảo tôi đợi em trở lại sao? Tôi vẫn đợi, mà em chịu trở lại.”

      “Cho nên. . . Cho nên mới có thể đối xử với tôi như vậy ư? Tôi giết , tôi thề!” Nước mắt thể khống chế mà tuôn rơi. Đúng vậy, có được tình bi ai. Nhưng tại sao có thể chiếm đoạt như vậy?

      Cứ coi như phụ , trở lại bên nữa, nhưng tại sao lại có thể đối xử với theo cách cố chấp bốc đồng như vậy?

      Gebhuza thấy nước mắt của , bàn tay thô ráp bên người siết chặt rồi lại buông ra.

      “Được. Tôi ép em.” Gebhuza lẳng lặng , “Tôi chờ em mười năm sau tới giết tôi. hề gì, tôi đợi em thêm mười năm nữa, Trình Thanh Lam.”

      Hai người thêm lời nào.

      Đứng sau Trình Thanh Lam, Diệp Diễm siết chặt bàn tay hổ, móng tay cứa vào lòng bàn tay, từng giọt máu lặng lẽ xuống. Đôi mắt của bán thú nồng đậm màu máu, đứng sau nhìn bả vai run run của .

      Cố Đồng và Thư Bình Nam liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt màu xanh của Cố Đồng ra chiều đăm chiêu, Thư Bình Nam khẽ lắc đầu.

      Thư Bình Nam đưa giấy hiệp nghị, ba người ký tên, lấy danh nghĩa vua của vùng đất vương giả, vùng đất Zombie và tộc Hackley. Hiệp nghị được đưa vào kho cơ mật tối cao của quân đội ngay lập tức, ngoài ra còn bí mật gửi bản sao cho chính khách và những người có cấp bậc từ Đại úy trở lên ở Nam Thành.

      Sau khi liên minh, các chiến sĩ thu hồi vũ khí, năm chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng cất cánh biến mất bầu trời bao la của Nam Thành.

      “Mấy ngày nữa chiến hạm của tôi được đưa tới.” Gebhuza , “Loài người, tôi tin tưởng các người nữa. Tốt nhất các người nên tuân thủ lời hứa, nếu dù phải chiến đấu tới người dân cuối cùng, tôi cũng lùi bước.”

      nhìn Trình Thanh Lam nữa, đoạt lấy xe chiến của gã Zombie, nhảy lên.

      “Ngày mai gửi kế hoạch tác chiến cho tôi.” Giọng của lẫn trong tiếng động cơ trầm thấp. Xe bọc thép màu đen đột nhiên phóng , để lại luồng khói bụi.

      Bốn người ở lại vẫn đứng trước máy bay, nhìn bóng dáng độc ấy dần dần xa.

      Thấy ba người kia lên tiếng, Thư Bình Nam địa vị thấp nhất bèn lên tiếng phá vỡ lúng túng: “Tướng quân, ngài Diệp, chúng ta có đến Tây Đại Lục theo kế hoạch . . .”

      Ánh đỏ, ánh đỏ chói mắt bỗng xé rách bầu trời đại lục! Như chiếc rìu khổng lồ màu đỏ bổ đôi bầu trời, rồi biến mất trong nháy mắt.

      Cố Đồng chợt nhướng mày, quát lên: “Mau lên máy bay!”

      Nhưng kịp nữa!

      Bốn người bị chuyển biến bất ngờ làm cho hoảng hốt ngước mắt nhìn đường chân trời phương xa. Gebhuza chợt phanh xe lại, giống mọi người, cũng bị ánh đỏ đó làm cho kinh hoàng!

      Phía bắc, bầu trời vùng đất Zombie bỗng nhiên xuất màu đỏ gay gắt, lóa mắt.

      Đây là rung động thứ hai trong ngày sau xuất của Gebhuza. Chẳng qua khi Gebhuza xuất , Diệp Diễm và Cố Đồng lên kế hoạch, nhưng biến chuyển lúc này thậm chí còn khiến Cố Đồng bất ngờ!

      phi thuyền hình thoi màu đỏ, hung tợn mà nhanh chóng, trong nháy mắt từ bầu trời phía bắc lướt tới nơi chỉ còn cách mọi người hai cây số.

      hung tợn! Phi thuyền hình giọt nước bình thường bao giờ dùng màu sắc bắt mắt. Nhưng chiếc phi thuyền trước mặt hoàn toàn ngược với lẽ thường, lại còn trốn được tuần tra của quân đội loài người và Zombie vọt giữa vùng đất Zombie!

      Tất cả hỏa lực máy bay chiến đấu sau lưng Diệp Diễm nhanh chóng phản ứng, tất cả tên lửa đều nhắm vào phi thuyền bầu trời này.

      Mà dưới mặt đất, chiếc xe bọc thép màu đen của Gebhuza đột nhiên chuyển hướng, cấp tốc lao về phía mọi người.

      Bốn người dưới đất cũng giơ súng nhắm vào phi thuyền trời.

      Song chiếc phi thuyền màu đỏ đó cũng tấn công.

      Dòng điện vang tiếng cực khẽ đến mức gần như thể nghe thấy, trời bỗng lên hình ảnh ba chiều khổng lồ.

      Đó là người đàn ông.

      người đàn ông mặc bộ quân phục màu đen phẳng phiu, tầm ba mươi tuổi. cổ áo và vành mũ quân đội đều ký hiệu hoa lan đỏ chói. Ký hiệu này đại biểu cho quân đội người máy Trái Đất.

      ta cũng quá điển trai, nhưng vô cùng cao lớn. Đường nét mặt góc cạnh cường tráng, trán cao rộng, mũi cao. Đôi môi dày khẽ mỉm cười, hơi mím. Đôi mắt kia có màu đỏ, đây là màu mắt của người máy.

      Hình ảnh lớn gấp mấy lần của ta được chiếu lên trung, trông như vị thần, cúi đầu nhìn xuống mấy người Cố Đồng. Đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng.

      “Cố Đồng, tôi là Hình Tùng, thủ lĩnh của Tây Đại Lục, chính thức tuyên chiến với các người.” Giọng của ta trầm thấp khô khốc, còn rét lạnh hơn gió thu vùng đất chết, “Dùng vùng đất của tôi và cậu làm chiến lợi phẩm, chết thôi.”

      Cố Đồng đứng dưới đất ngẩng đầu lên nhìn ta, gằn từng chữ : “Tôi thu phục mảnh đất loài người đánh mất, đánh đuổi đám phản bội các người!”

      “Ha ha!!” Bóng người trung cất tiếng cười to, híp mắt lại. “Cố Đồng, cậu cũng y hệt bố mình, vẫn cho rằng tôi là kẻ phản bội loài người sao?”

      Cố Đồng lên tiếng, tuy vậy trong mắt và Diệp Diễm đồng thời lên sát ý sắc bén. Trình Thanh Lam khởi động mũ bảo hiểm theo bản năng, tập trung vào phần đầu của hình ảnh ba chiều đó. Mặc dù biết đây cũng chỉ là hình ảnh ba chiều mà thôi.

      Hình Tùng, kẻ thống trị của quân đội người máy Tây Đại Lục. Người máy bất tử, cuộc sống vĩnh hằng. ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt ba mươi tuổi, năm mươi năm trước phát động chiến tranh người máy đầu tiên, thống trị Tây Đại Lục lâu. Mấy ngày nay Trình Thanh Lam cũng nghe Cố Đồng nhắc tới tên ta.

      Nhưng người máy bất tử có đời sau, có tình cảm. Người máy chiến đấu siêu đẳng như vậy, lãnh đạo hơn vạn chiến sĩ người máy, phát động từng cuộc chiến tranh vì lý do gì chứ?

      Gióng trống khua chiêng tuyên chiến, sát ý lạnh như băng. ta tìm kiếm đối thủ ư? Trình Thanh Lam biết. Nhưng hôm nay nghe thấy tên ta, trong lòng hơi hồi hộp.

      Thống lĩnh của quân đội người máy! Người máy.

      Song, như thể cảm nhận được tiếng thở dài trong lòng Trình Thanh Lam, đôi mắt màu đỏ của hình ảnh ba chiều bỗng nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam! Khi thấy trang bị khắp người giật mình.

      Hội Diệp Diễm cũng rùng mình.

      “Đứng sau lưng . . .” Diệp Diễm khẽ . Trình Thanh Lam từ từ nhấc chân di chuyển. Nòng súng hướng vào phi thuyền đỏ rực.

      “Người nhân tạo số 15?” ta bỗng bật cười. “ ra ở đây. . .”

      Trình Thanh Lam bỗng thấy ù tai. Người nhân tạo số 15, người nhân tạo số 15! Người nhân tạo?

      Vậy mà ánh mắt của ta hơi ngẩn ra như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lạnh băng sắc bén bỗng dịu dàng hơn. Nhưng vẻ dịu dàng đó nhanh chóng biến mất, cúi đầu, nhìn Trình Thanh Lam từ cao, lẩm bẩm: “Chạy trốn đủ xa rồi. . . Trở lại , người nhân tạo!”

      Lời còn chưa dứt, luồng sáng màu đỏ bỗng toát ra từ phi thuyền, nhắm trúng vào người Trình Thanh Lam. Cả người bị bao quanh bởi ánh đỏ, song viên đạn ở nòng súng tay trái cũng lập tức bắn vào phi thuyền!

      Diệp Diễm kéo cách xa ánh đỏ nguy hiểm đỏ. Cố Đồng quát to: “Hình Tùng, muốn khai chiến luôn sao?! Tôi hầu!”

      Cùng lúc đó, chiếc xe bọc thép màu đen bỗng phanh lại, Đinh Nhất nhảy khỏi xe, giơ súng máy lên nhắm vào phi thuyền màu đỏ, nhưng lại lao người về phía Trình Thanh Lam.

      “Cố Đồng!” Giữa trung, Hình Tùng lạnh lùng . “Đây là người nhân tạo vợ tôi làm, có liên quan gì tới cậu?”

      Người máy cũng có vợ sao? Trình Thanh Lam chợt nghĩ, chắc cũng có. Bản thân cũng là người máy được cải tạo, phải cũng Diệp Diễm sao?

      “Tôi theo .” Nghe giọng dịu dàng khi nhắc đến vợ của ta, Trình Thanh Lam bỗng lớn tiếng, : “ có vợ, tôi cũng có chồng của mình.”

      Hình Tùng hơi ngẩn ra, như cười như : “ có chồng?” Đôi mắt ta liếc nhìn bán thú đứng trước Trình Thanh Lam, “Bán thú đê tiện này ư?”

      đợi Trình Thanh Lam trả lời, ta khẽ : “. Tôi cho phép.” Vừa dứt lời, ánh mắt của ta trở nên sắc bén. Cùng lúc đó, khoang đáy chiếc phi thuyền màu đỏ bỗng mở ra, mười mấy người máy màu xám tro nhảy xuống, lao về phía Trình Thanh Lam!

      Tuy vậy, những người đàn ông dưới mặt đất sao có thể để người máy cướp Trình Thanh Lam được? Gebhuza giơ súng lên bắn vào đầu người máy! Thư Bình Nam lập tức ra lệnh cho hỏa lực của máy bay chiến đấu sau lưng yểm trợ phản kích! Diệp Diễm giận dữ gầm lên với Trình Thanh Lam: “Lên máy bay!” Lập tức nâng súng nhào về phía người mấy gần nhất! Ngay cả Cố Đồng trước giờ bao giờ ra tay, đôi mắt xanh chợt sắc bén, bằng tốc độ mắt thường thể quan sát vung nắm đấm về phía người máy cũng tấn công với tốc độ tương đương!

      Bởi vì tốc độ của người máy rất nhanh, trong nháy vây quanh bốn người đàn ông, máy bay chiến đấu sau lưng thể nào bắn chính xác được. Nhưng ngoại trừ Thư Bình Nam yếu hơn chút, ba người còn lại đều là những chiến sĩ đứng đầu Đại lục. Hai bên vừa giao đấu, mức độ chênh lệch giữa sức chiến đấu của mười người máy chiến đấu cấp cao và ba người họ càng rệt. Sau vài giây, dưới đất là ba thi thể người máy bị bẻ gãy cổ.

      máy bay chiến đấu của Cố Đồng, mười người máy cấp cao nghe tin lập tức hành động, lao vào cuộc chiến. Có thể đoán được, tới năm phút nữa, họ có thể giết chết toàn bộ người máy của Hình Tùng!

      Trình Thanh Lam hiểu lực chiến đấu của mình bằng ba người họ, xoay người chạy lên cầu thang. Nhưng người đàn ông trung lại mỉm cười, ánh đỏ toát ra từ phi thuyền lại khóa chặt lấy .

      “AAAA!” hét lên tiếng, lực hấp dẫn cực mạnh khiến Trình Thanh Lam thể nhúc nhích!

      “Quay lại đây!” Người đàn ông gầm lên, mọi người dưới đất đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy thân thể Trình Thanh Lam bị luồng sáng màu đỏ này hút lấy, bay vọt lên khoang đáy của phi thuyền.

      Diệp Diễm, Cố Đồng, Gebhuza gần như nhảy lên cùng lúc, lao về phía Trình Thanh Lam!

      Trong luồng sáng mang sức mạnh vô cùng vô tận đó, Trình Thanh Lam cứng ngắc chuyển động thân thể, nòng súng tay trái nhắm bắn vào hai người máy đứng ở cửa khoang!

      người máy kêu lên rồi ngã xuống, người kia nghiêng đầu né tránh, vươn cánh tay kim loại màu xám bắt lấy cổ Trình Thanh Lam! Theo thói quen đối xử với tù binh bỏ trốn, người máy chiến đấu đấm mạnh vào bụng Trình Thanh Lam!

      “AAA!” Trình Thanh Lam kêu lên thảm thiết.

      Ba người đàn ông chỉ cách phi thuyền vài mét bỗng thay đổi sắc mặt! Trơ mắt nhìn cửa khoang đóng lại.

      Họ đều thấy Trình Thanh Lam bị người máy đánh trúng bụng, khom người xuống, khuôn mặt bỗng trở nên cứng ngắc. Dòng máu màu tím đỏ chậm rãi chảy dọc theo bắp chân trắng như tuyết của !

      phải là màu đỏ, là màu đỏ tím. Là màu đỏ tím rất gần với màu tím. Như vòi nước kịp đóng, dòng máu đỏ tím tuôn trào, trong nháy mắt thấm đẫm bắp đùi của ! Đỏ đến chói mắt, tím đến kinh người!

      Diệp Diễm gầm lên, thân thể dường như mất trọng tâm, nhào về phía khoang đáy!

      Đôi mắt Gebhuza tràn ngập nỗi đau, thể tin nổi mà nhìn , đôi mắt đen thẫm mau chóng trở thành màu tím đậm xinh đẹp, con ngươi co rút lại, thét vang trời: “Thanh Lam!”

      Trong cơn đau, Trình Thanh Lam ngước đôi mắt choáng váng mơ hồ lên, thấy bóng dáng ba người đàn ông lao về phía trước. Còn có hai đôi mắt cực kỳ bi thương, đôi đỏ ngầu, đôi tím đậm, nhưng bị cánh cửa kim loại ngăn cách.

      “Trình Thanh Lam!” Tiếng thét của Gebhuza vang dội cả bầu trời, nhưng nằm trong chiếc phi thuyền đột ngột rời khỏi mặt đất, Trình Thanh Lam thể nghe thấy được.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 56: Đợt tấn công đầu tiên
      Gió thu xào xạc, bầu trời vẫn xám xịt nặng nề như trước, thấy chút ánh nắng nào. Đối với những người dân thành thị bình thường ở Nam Thành mà , đây chỉ là buổi chiều bình thường.

      Mặt đất, trung, xe buýt, tàu điện và máy bay tư nhân lao vút qua; những tòa nhà với kiến trúc cường điệu phong phú đều lặng yên đứng sừng sững, khiến thành thị bao phủ bởi màu xám quạnh quẽ. Giữa ban ngày, những cậu ấm nhà giàu vẫn trầm mê trong thân thể tinh xảo của người máy nữ tại khu nhà cao cấp của mình. Những nam thanh nữ tú tìm thấy lý tưởng cho mình lõa thể ăn uống sinh hoạt trong tòa nhà trong suốt. Người máy nô lệ kiệm lời giám thị dây chuyền sản xuất vũ khí tự động trong công xưởng.

      Buổi trưa, mười hai giờ đúng, yên bình và tĩnh lặng kéo dài hai năm ở Nam Thành bị giọng lạnh tanh vô tình phá vỡ.

      Tất cả màn hình ngoài trời hoặc trong nhà người dân, tất cả thiết bị thông tin trí năng hóa dùng trong quân hay dân , tất cả tòa nhà hoặc người máy có trang bị máy cảm biến nano đều đồng thời lên khuôn mặt của người đàn ông còn trẻ, hoặc vang lên giọng của .

      Khuôn mặt của ta cực kỳ điển trai lạnh lùng; làn da, mắt và môi đều có màu xanh chứng thực lời đồn về vẻ ngoài của người thống trị tối cao. Mặc dù đây là lần đầu tiên con người thần bí này xuất trước mặt toàn dân.

      “Hỡi những con người của đại lục, tôi là Cố Đồng.” Những lời này vừa vang lên, những con người rải rác khắp mọi ngóc ngách ở Nam Thành, đều hẹn mà cùng ngừng thở.

      “Hòa bình còn nữa. Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng nay, tôi nhận được lời tuyên chiến của người máy Tây Đại Lục.”

      Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, mọi người vỡ òa trong nỗi kinh sợ. Có người lập tức gào lên: “Chiến tranh! Chúng tôi muốn chiến tranh! Giết sạch những tên phản bội này !”

      Nhưng cũng có người lập tức rơi nước mắt: “! Chiến tranh đáng ghê tởm!”

      Những người lớn tuổi vẫn còn nhớ như in bước ngoặt suy bại của xã hội loài người, bắt đầu từ cuộc chiến tranh đầu tiên với người máy phản bội vào năm mươi năm trước. Mà hôm nay, người máy lại ngóc đầu trở lại!

      “Chúng ta còn lựa chọn nào khác.” Người đàn ông trong màn hình hề tức giận, cũng trợn tròn mắt. Đôi mắt xanh của bình tĩnh gợn sóng. Nhưng bởi vì quá bình tĩnh lại khiến mọi người cảm thấy kiên nghị trong ánh mắt đó chứa nỗi bi thương.

      “Tôi, và đội quân của mình đánh bại quân đội người máy, bằng máu tươi và ý chí của chúng tôi.” Cố Đồng chậm rãi. “Mặc dù Đế Quốc bị tiêu diệt, nhưng lời hứa của quân đội dành cho con dân Đế Quốc bao giờ thay đổi.”

      Mọi người hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Sau lúc lâu, bỗng vang lên tiếng hoan hô ngất trời.

      “Muôn năm! Muôn năm!” “Đế Quốc muôn năm! Cố tướng quân muôn năm!”

      Tin tức hai bờ đại lục tuyên chiến lập tức lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của mọi người. Khác hẳn với vẻ hăm hở của dân thường, chính khách, quý tộc, các thương gia đều lo sợ bất an. Vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu bắt đầu tràn ngập khí kỳ dị. Trong các cuộc giao dịch, những chiếc máy bay dân dụng có thể bay khắp sáu đại lục có số lượng hiếm hoi đó được bán với giá trời. Mặc dù mọi người biết những đại lục ngoài hai đại lục Đông Tây bị giống loài gì thống trị. Hễ những người có đầy đủ tiền tài quyền lực đều bắt đầu chuẩn bị chạy trốn sau khi Nam Thành thua trận.

      Tuy vậy bên Cố Đồng, nào có nhàn hạ bận tâm tới những suy nghĩ hèn mọn này.

      ————————————————

      Dinh thự Cố tướng quân, nơi cơ mật ở hầm thứ ba dưới lòng đất.

      có đèn, bức tường kim loại màu bạc tản ra ánh sáng trắng dìu dịu, khiến cả gian phòng sáng trưng.

      Cố Đồng hề chểnh mảng công việc, ngồi vị trí chủ trì của chiếc bàn hội nghị hình bầu dục. Diệp Diễm ngồi cạnh . Sau đó là Gebhuza, Thư Bình Nam, và những nhân vật nòng cốt có quyền khống chế Nam Thành.

      Thư Bình Nam trình bày vắn tắt chiến lược của người máy, cuối cùng tổng kết: “Bước đầu tiên mà kẻ địch có thể thực nhất chính là phát động chiến tranh thông tin. Khả năng phá hoại hệ thống thông tin của chúng vốn mạnh hơn loài người, những năm nay kỹ thuật của chúng càng phát triển tới mức biết đường nào mà lần.”

      “Cho nên?” Đại úy Hà Khâm Du cất giọng hỏi. Mặc dù ta từng phạm sai lầm, nhưng vẫn là tướng lĩnh cao cấp có kinh nghiệm chiến đấu với người máy phong phú hiếm có trong quân đội.

      “Nếu chúng phát động chiến tranh thông tin, mạng lưới thông tin của chúng ta, hệ thống điều khiển trí năng hóa và cả hệ thống điều khiển thành phố gặp nguy hiểm tưởng!” Thư Bình Nam buông tay.

      “Có thể giữ vững trong bao lâu?” Cố Đồng hỏi.

      “Nhiều lắm là ngày.” Ngồi ở vị trí cuối cùng, người máy duy nhất trả lời. Thân thể kim loại đen nhánh, con ngươi đỏ ngầu toát lên vẻ lạnh lẽo, cũng chính là người máy cứu sống Trình Thanh Lam hôm đó. ta cũng là người đứng đầu về khoa học kỹ thuật trong quân đội.

      Nghe ta vậy, mọi người đều im lặng.

      “Vera, chúng ta đưa vào nhiều tài nguyên để xây dựng hệ thống phòng ngự như vậy, mà chỉ có thể ngăn cản hai mươi tư giờ thôi sao?” Cấp dưới của Cố Đồng, người đứng đầu trong bộ nội vụ là người đàn ông hai mươi bốn tuổi chững chạc, khó hiểu hỏi.

      Người máy Vera trả lời chút tình cảm: “Mười năm trước, người máy đánh lén Đông Đại Lục, hệ thống phòng ngự của loài người bị sập trong vòng năm tiếng.” Có nghĩa là, bây giờ có thể chống đỡ hai mươi bốn giờ tốt lắm rồi.

      Diệp Diễm bỗng lên tiếng: “Bất kỳ người máy nào cũng dựa vào chip điều khiển. Chúng ta có thể ra tay từ đây ?”

      Diệp Diễm và Gebhuza đều xuất lần đầu ở hội nghị nòng cốt của Nam Thành. Mấy thủ hạ của Cố Đồng biết thân phận của họ, tâm trạng hơi phức tạp. Bây giờ nghe như vậy, Thư Bình Nam liếc nhìn Cố Đồng, lập tức uyển chuyển tranh quyền trước: “Về lý là như vậy, nhưng kỹ thuật của chúng ta chưa đến mức đó…”

      Vera ở bên hề nể tình, ta lẳng lặng : “Chip của mỗi người máy đều có mã hóa đặc biệt, để phòng ngự tấn công của chúng khó lắm rồi. Nếu còn muốn thông qua thiết bị thông tin, hoàn toàn có khả năng khống chế được chúng.”

      Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Diễm, phản ứng của Hà Khâm Du là ràng nhất, nở nụ cười mỉa mai.

      Diệp Diễm lại nhìn Cố Đồng, : “Tôi cũng am hiểm lắm về lĩnh vực kỹ thuật thông tin. Nhưng, dù hệ thống chip có tinh vi hơn nữa, cũng phải truyền mệnh lệnh qua mạng lưới thông tin trong thân thể. Có thể phá hỏng mạng lưới thông tin trong thân thể người máy ?”

      Cố Đồng khẽ nhướng mày.

      “Ví dụ như…” Diệp Diễm trầm ngâm, “Chúng ta có thể phá hỏng thần kinh cảm biến nano và mạch điện nano trong thân thể chúng. Dùng thuốc sinh hóa có được ? Hoặc là…” nhìn Gebhuza, “Kỹ thuật khống chế sóng điện não sinh vật?”

      Đôi mắt đỏ ngầu của Vera chợt sáng ngời, Thư Bình Nam hơi ngẩn ra, mặt Gebhuza trầm lặng. Những người khác cũng lâm vào trầm tư.

      Cố Đồng lại liếc mắt nhìn Gebhuza: “Hoàng tử, tôi vô cùng kính nể kỹ thuật khống chế sóng điện não của .” Vera bỗng ngước mắt nhìn Gebhuza vẫn luôn im lặng.

      Gebhuza lắc đầu: “Tôi chỉ có thể đưa ra những mệnh lệnh cơ bản cho Zombie. Nhưng thuốc cải tạo của các người lại làm cho Zombie khôi phục năng lực tư duy cơ bản. Điểm này, tôi làm được.”

      Vera lại lắc đầu: “Nhưng nếu chúng phát động chiến tranh thông tin, chúng ta có tự vệ cũng đủ, hoàn toàn thể tấn công người máy bằng sinh hóa và sóng điện não từ khoảng cách xa như vậy.”

      Diệp Diễm và Cố Đồng liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười.

      “Nếu chúng ta phòng thủ sao?” Diệp Diễm hỏi ngược lại, tất cả mọi người đều chấn động, phòng thủ ư?

      Cố Đồng tiếp lời: “Nếu chúng ta bỏ qua tất cả hệ thống thông tin dân và hệ thống phòng thủ cơ bản của quân đội, tập trung tất cả kỹ sư, chỉ duy trì hệ thống chỉ huy và hệ thống vận chuyển vũ khí quan trọng nhất, có phải dễ dàng hơn nhiều ?”

      Vera ngừng hai giây, đáp lời: “Vâng.” Người tinh thông chiến tranh thông tin như ta lập tức hiểu được, kinh hãi nhìn Cố Đồng và Diệp Diễm.

      Diệp Diễm gật đầu: “Đúng. Chúng ta phải trả giá bằng sụp đổ đến 90% của hệ thống thông tin, để tín hiệu tấn công của chúng xâm nhập, cùng lúc đó, phục chế tín hiệu của chúng, che giấu đạn đạo nano chứa thuốc sinh hóa có tính ăn mòn, từ đó đột phá hệ thống phòng ngự của chúng, tấn công đội quân của chúng quy mô lớn!”

      Cố Đồng : “Chúng ta đề cao phòng thủ. Chúng ta tấn công!”

      Gebhuza tiếp: “Còn có thể đưa máy cảm biến sóng điện từ nano vào trong đạn đạo, tự động tìm kiếm chip tín hiệu, đề cao độ chính xác của đòn tấn công!”

      “Thiên tài! Đây là ý tưởng thiên tài!” Thư Bình Nam là người đầu tiên hiểu , hai tướng lĩnh cao cấp khác trong quân đội và Hà Khâm Du cũng phải gật đầu rối rít. Hai người giữ vị trí chủ đạo trong bộ nội vụ mặc dù hiểu chi tiết kỹ thuật, nhưng cũng hiểu đại khái về chiến thuật này.

      Thay đổi lịch sử của chiến tranh thông tin: Bước đầu tiên, cho dừng 90% hệ thống chống cự và phòng ngự, dụ tín hiệu tấn công của kẻ địch xâm nhập. Bước thứ hai, phục chế tín tín hiệu mã hóa thông tin của kẻ địch, che giấu đạn đạo chứa thuốc sinh hóa đột phá phòng tuyến của chúng, chủ động tấn công!

      Sống lại sau khi bị đưa vào chỗ chết, phản đòn mà tấn công!

      Kết quả ra sao đây? biết. Nhưng chung quy lại thành công thể nghi ngờ. Vera và Gebhuza lập tức bắt tay vào chuẩn bị; hai người ở bộ nội vụ và ba tướng lĩnh cao cấp trong quân đội lập tức truyền đạt mệnh lệnh, tránh cho hệ thống thông tin tê liệt khiến dân thường và quân đội hỗn loạn.

      Trong phòng cơ mật chỉ còn lại hai em Cố thị.

      trai…” Vẻ nghiêm trúc trầm tĩnh vừa nãy của Cố Đồng chợt biến mất, đôi mắt xanh lóng lánh ánh cười, “ vẫn tài giỏi như năm đó.”

      Nhạy bén, bình tĩnh, khả năng chỉ huy vượt trội cùng ý chí kiên cường hơn sắt đá, đúng là người có khiếu lãnh đạo bẩm sinh.

      Diệp Diễm nhìn em trai mình, cũng cười: “A Đồng, tôi bằng cậu.”

      Cố Đồng lắc đầu: “Sau khi biết còn sống, có lúc em còn nghĩ, hai năm trước nếu chỉ huy cuộc chiến với người Hackley, có lẽ kết cục như vậy. Có lẽ chúng ta cần trả cái giá thê thảm bằng vài trăm nghìn người biến thành Zombie.”

      Diệp Diễm lên tiếng, mãi sau mới : “A Đồng, cậu làm rất tốt rồi. Mẹ ở trời có linh nếu biết được, nhất định tự hào về cậu.”

      Đôi mắt xanh của Cố Đồng trầm xuống: “Cuối cùng trở về Nam Thành, chắc mẹ vui lắm.” Nhưng lại , “ yên tâm , Hình Tùng giết thủ hạ của mình, chị dâu nhất định sao đâu.”

      Sắc mặt của Diệp Diễm cứng đờ, trước mặt em trai hề ngụy trang vẻ buồn rầu trong mắt, khẽ : “Đúng, ấy nhất định sao.”

      ————————————————

      Chiến tranh thông tin của Tây Đại Lục quả nhiên tới rất nhanh.

      giờ chiều, Cố Đồng nhận được báo cáo cơ mật từ các nơi: Hệ thống thông tin bị hacker tấn công, các kỹ sư ra sức bảo vệ, nhưng tình thế vô cùng nguy ngập!

      Người máy tấn công luân phiên!

      Bộ chỉ huy tối cao ở dinh thự Cố Đồng, bắt đầu vận hành với cường độ cao, chỉ huy cả quân đội và lực lượng khoa học kỹ thuật, dựa theo chiến lược trước đó, mau chóng thực thi chiến thuật.

      Ban đêm, sau chống cự giả bộ, phần lớn hệ thống tin tức ở Nam Thành lâm vào tê liệt. Mà đòn tấn công đạn đạo sinh hóa của Vera theo mệnh lệnh phức tạp của ta mà sắp xếp thành trận địa dày đặc. Tất cả kỹ sư thành công phục chế tín hiệu tấn công của quân địch, lặng lẽ phản hồi lại tín hiệu theo tấn công luân phiên của kẻ địch, che giấu đạn đạo mình tập kích bất ngờ về phía Tây Đại Lục.

      Mặc dù Diệp Diễm đưa ra chiến lược đánh lén, nhưng cũng tinh thông kỹ thuật thông tin, cầm bao thuốc lá, tới sân cỏ trồng cây cảnh.

      Vừa ngẩng đầu, thấy Gebhuza cũng đứng ở hành lang gấp khúc cũ kỹ, nhìn phía tây suy nghĩ đến mất hồn. Diệp Diễm châm thuốc, hít sâu hơi, tựa ở đầu bên kia của hành lang, lẳng lặng nhả khói thuốc.

      Gebhuza chậm rãi quay đầu lại, cất tiếng hỏi: “ ấy mang thai con của tôi?”

      Diệp Diễm nghe vậy, ném điếu thuốc xuống đất, bước qua. Đôi mắt đen của hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Diệp Diễm đột nhiên nâng cánh tay phải, đấm mạnh lên mặt Gebhuza!

      Gebhuza trốn tránh, gương mặt bị lực đánh mãnh liệt của Diệp Diễm làm cho quay sang bên. nhổ máu ra, chậm rãi quay lại, vẫn nhìn Diệp Diễm.

      Má phải màu mạch sưng vù, thế nhưng dường như hề cảm thấy đau, lạnh lùng : “Cú đấm này là tôi nợ .”

      Diệp Diễm hơi ngẩn ra, Gebhuza đột nhiên vung tay, đấm lên mặt Diệp Diễm! Diệp Diễm cũng bị đánh tới mức mặt quay sang bên như trước, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt chợt xanh tím sưng đau.

      Thế nhưng vẫn trầm, đôi mắt đen thẫm tức giận nhìn Gebhuza.

      “Cú đấm này, là nợ tôi.” Gebhuza , “Nếu là tôi, tuyệt đối để ấy bị người máy bắt ! Còn có… con trai của tôi!”

      Sắc mặt của Diệp Diễm cực kỳ khó coi, gằn từng chữ : “Geb-Hu-Za!”

      Gebhuza lại cười: “Cái tên Gebhuza… Khi tôi khôi phục hình dáng vốn dĩ và thân phận của mình, khống chế quân đội Zombie, tôi cho rằng tôi sống lại. Nhưng…”

      “Cho đến khi ấy chết tay tôi.” Gebhuza , “Tôi mới biết được, ra tôi chết.”

      Giọng mang ý cười, nhưng vô cùng đau thương. Trong lòng Diệp Diễm bỗng lên hình ảnh Trình Thanh Lam bị bắt , khuôn mặt tái nhợt và dòng máu đỏ tím chậm rãi xuống bắp đùi mà cảm thấy đau xót.

      Nhưng Gebhuza lại lẩm bẩm, bằng giọng điệu khiêu khích hài hước của riêng mình Đinh Nhất: “Diệp Diễm, nếu bây giờ tôi cứu ấy về, có làm nổi bật lên vô năng của nhỉ?”

      Diệp Diễm lấy lại tinh thần, lửa giận trong mắt thu lại, chỉ còn vẻ hờ hững: “ cứu được ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?”

      cứu được ấy, chẳng phải tôi trở thành cái xác hồn ư? Còn quan tâm tới điều gì nữa?

      ——————————————————

      Hai người đàn ông vẫn luôn kiêu ngạo cố chấp, lặng lẽ giằng co ở Nam Thành, rồi lại hợp tác mật thiết. Mưu lược của Diệp Diễm, khả năng khoa học kỹ thuật của Gebhuza.

      Mà ở Tây Đại Lục cách xa bốn nghìn cây số, tại dinh thự nguy nga tráng lệ tựa như ảo mộng, Trình Thanh Lam dần dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là sờ bụng mình.

      hề khóc lóc, cũng thoải mái. Tứ chi và trái tim đều chết lặng, nhưng lại cất tiếng thở dài như người có tuổi. Tiếng rất nhưng hơi thở lại nặng nề.

      “Thanh Lam, trở lại rồi.” Đôi mắt xa lạ ấm áp nhìn .

      Khi thấy thởi dài, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú bỗng ướt nhòa.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 57: Tình mẹ con
      ra Trình Thanh Lam chỉ hôn mê chưa tới nửa giờ.

      Từ khi bị bắt vào chiếc phi thuyền màu đỏ, vẫn yên lặng. Yên lặng nhìn thân dưới của mình ngừng chảy dòng máu đỏ tím, yên lặng chịu đựng từng cơn đau quặng thắt.

      Người máy phi thuyền ném vào khoang thuyền đóng kín, cũng để ý đến lắm, cũng có bác sĩ theo. Trình Thanh Lam đau đến mức đứng vững, tựa vào vách khoang kim loại màu vàng, cảm thấy toàn thân rét lạnh.

      Cho đến dòng máu đỏ tím chảy đầy sàn nhà bên người, mới dừng lại. Thân thể khỏe mạnh được gắn thêm bộ chip mạnh mẽ khiến thoát khỏi vận mệnh băng huyết mà chết.

      Nhưng bụng càng lúc càng lạnh.

      may mắn lắm rồi. vẫn còn sống. lặp lại với bản thân. Hít sâu hơi, để rơi dù chỉ giọt lệ. Chẳng qua khi thấy vũng máu tím đậm đọng lại dưới dưới chân cảm thấy như bị kim châm, vội vàng dời ánh mắt .

      ————————————————————————

      Buổi chiều, chiếc phi thuyền tốc độ cao tới Tây Đại Lục, mà lúc này, Đông Đại Lục vừa mới công bố với nhân dân tin tức về chiến tranh.

      Xuyên qua những tòa nhà cao tầng đổ nát, xuyên qua những công xưởng nhân tạo đầy khói bụi. Nơi này khác hẳn Đông Đại Lục. Vài thập niên sau khi nơi này bị chiến tranh phá hủy, gần như hề gây dựng lại bất kỳ xinh tòa nhà dân xinh đẹp nào.

      Thứ duy nhất được gây dựng lại là nhà máy quân giới, và pháo đài chỉ huy dù đơn sơ nhưng trang bị đầy đủ thiết bị phòng ngự tân tiến mà trái đất có.

      Diện tích Tây Đại Lục chỉ bằng phần ba Đông Đại Lục. bình nguyên hoang tàn, là vô số nhà máy quân giới, chiến hạm, xe tăng điện, người máy chiến đấu vừa mới xuất lô đứng xếp hàng dày đặc… Những thứ này trải rộng khắp lục địa.

      Đây là lục địa được quân hóa hoàn toàn.

      Trình Thanh Lam nhìn cảnh tượng bên ngoài qua màn hình tinh thể lỏng trong khoang thuyền kim loại, nhớ tới lời của Hình Tùng. ra, đến từ lục địa này ư? Là ai đưa đến Đông Đại Lục? Nhưng lại thèm vài câu đôi lời, khiến cho rằng mình sống lại, che giấu rằng là người chết?

      Câu trả lời xuất nhanh thôi.

      Trình Thanh Lam bị người máy dẫn tới nơi nguy nga lộng lẫy duy nhất Tây Đại Lục.

      ra nguy nga lộng lẫy cũng hơi quá. Chẳng qua so sánh với nơi ở đơn sơ của Diệp Diễm, dinh thự đơn giản vắng lặng của Cố tướng quân, nơi này bố trí vô cùng ấm áp. Bức tường kim loại màu xanh nhạt, ghế sô pha và bàn làm việc mang màu ấm áp. Thậm chí cả màn hình tinh thể lỏng trôi nổi giữa trung cũng có màu da cam.

      Tường được trang trí bằng mành hạt thủy tinh ngũ sắc, vô số bó hoa xinh đẹp được đặt trong phòng. Nếu có Hình Tùng chắp tay đứng bên cửa sổ, Trình Thanh Lam còn cảm thấy nơi đây mới là nhà của loài người.

      “Số 15, còn nhớ nơi đây ?” Hình Tùng cao tầm 1m78, vóc người rắn rỏi, khuôn mặt trầm tĩnh gợn sóng như đại dương sâu thấy đáy.

      Chỉ gọi bằng số hiệu… Trình Thanh Lam lắc đầu.

      Từng nghĩ hết cách để tìm ra lai lịch thân thế của mình, hôm nay chân tướng ở trước mắt, Trình Thanh Lam lại cảm thấy cấp thiết nữa. quan trọng, chẳng còn gì quan trọng hơn được trở về bên Diệp Diễm.

      “Đưa ấy gặp phu nhân.” Hình Tùng cũng nhiều lời với , sai bảo người máy bên cạnh.

      “Tôi cần bác sĩ!” Trình Thanh Lam lập tức .

      ta thèm để ý đến chuyện chảy rất nhiều máu phi thuyền. Đôi mắt đỏ ngầu hề có tình cảm liếc nhìn , với người hầu: “Bảo bác sĩ qua luôn.”

      Trình Thanh Lam theo người hầu qua hành lang tràn ngập hoa và ánh nắng mặt trời. Tên Hình Tùng vui giận bất chợt này khó nắm bắt. Lúc trước giận dữ bắt trở lại, sau đó lại thèm để ý đến , cuối cùng tìm bác sĩ cho ?

      Căn phòng này bố trí thanh nhã hơn đại sảnh vừa nãy. Trong phòng bày biện những vật dụng trắng toát đan xen với màu vàng nhạt, giống như cảnh điền viên trong lành.

      Trong phòng có ai, Trình Thanh Lam vịn chiếc sô pha mềm mại ngồi xuống. Nhanh chóng có người mở cửa vào, là người máy kim loại màu trắng.

      chiếc đầu kim loại, đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng. ta tới trước mặt Trình Thanh Lam, giọng trầm thấp: “Thưa , cảm thấy khó chịu ở đâu?”

      Trình Thanh Lam sững sờ, lát sau mới chỉ vào bụng mình: “Vừa có người đấm vào bụng tôi, chảy rất nhiều máu.” Ngừng chút rồi , “ xem hộ tôi em bé thế nào rồi?”

      Người máy màu trắng ngồi xổm xuống.

      khí bỗng lạnh ngắt, cởi quần ra, nơi đó hoàn toàn bại lộ trước mặt người máy xa lạ. Hai mắt Trình Thanh Lam ngước nhìn trần nhà. Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà dài như tận mấy năm, người máy đứng lên, giọng bình thản: “Thưa , thi thể thai nhi vẫn còn trong cơ thể .”

      Trần nhà vàng nhạt, đèn chùm tinh xảo chợt mơ hồ trong tầm mắt. Trình Thanh Lam cố gắng ổn định nhịp thở, nhưng thể mà cất tiếng nghẹn ngào.

      “Lớn thế nào?” với giọng run run.

      Người máy hiểu.

      “Thai nhi, lớn thế nào rồi?”

      Người máy màu trắng dừng lại chút rồi miêu tả: “Hình dáng xác định, gần như hình tròn, chưa được năm centimet vuông.”

      Bàn tay màu trắng chìa ra trước mặt , bàn tay có đường chỉ là viên thuốc: “Xin hãy uống. Tôi đợi ngủ rồi thanh lọc thân thể, chữa trị tử cung.”

      ——————————————————

      Sau khi uống thuốc, Trình Thanh Lam nằm mơ.

      Đó là màn sương trắng mịt mờ, thấy nơi bắt đầu, cũng nhìn thấy điểm cuối. bước chân trần trong màn sương trắng lạnh như băng.

      Khi sâu vào màn sương trắng đó, lại nhìn thấy bóng dáng đôi nam nữ quấn quít trôi nổi giữa trung. Khuôn mặt của người phụ nữ ràng, người đàn ông có sắc mặt màu mạch, hàng mày tuấn chếch lên, gương mặt thấm đẫm mồ hôi. Hoàn toàn hề có tiếng động, Trình Thanh Lam thấy khuôn mặt hai người tràn ngập vẻ đau khổ đè nén.

      Ồ, đúng rồi, nghĩ ra rồi, đó là Đinh Nhất và Trình Thanh Lam. Ở trong tòa thành ở vùng đất Zombie hoang vu, dây dưa từ đêm này tới đêm khác.

      Lồng ngực như nghẹn lại, thể hô hấp. Trước mắt thoáng qua rất nhiều rất nhiều hình ảnh lộn xộn vụn vỡ. Người đàn ông mỉm cười rạng rỡ khiêng súng ôm hông ; cánh tay vững chãi màu mạch đẫm mồ hôi, đưa lưng về phía , đứng trong đám chó dữ; vạt áo tơ của người phụ nữ tung bay, tay và môi của người đàn ông lướt dưới lớp áo. . .

      Cuối cùng, là đôi mắt màu tím đậm và đỏ thẫm, thể át nỗi đau đớn mà nhìn . . .

      Đinh Nhất, Đinh Nhất! Tại sao lại khiến Trình Thanh Lam mang thai con của ?! Con của chết rồi! Thứ nghiệt chủng nên đến với cõi đời này, quái vật chưa thành hình mang dòng máu của hoàng tộc Hackley chết rồi!

      Trình Thanh Lam đột nhiên mở mắt ra, chỉ cất tiếng thở dài.

      Cùng lúc đó, tại Đông Đại Lục xa xôi, Gebhuza đứng ở hành lang gấp khúc của dinh thự họ Cố, trái tim chảy dòng máu tím co rút mãnh liệt. ngước đôi mắt lạnh băng lên nhìn Diệp Diễm, gằn từng từ từng chữ: “ ấy mang thai con của tôi?”

      Tầm mắt của Trình Thanh Lam ràng.

      Đôi mắt ấm áp mà bi thương kia thuộc về người phụ nữ xinh đẹp mảnh khảnh trước mắt.

      ấy khoảng ba mươi hai tuổi, nhưng rất biết chăm sóc sắc đẹp, gương mặt trái xoan thanh lệ động lòng người, đồ trang sức trang nhã, thướt tha đứng đó.

      “Tôi là Hình Lăng Y. có thể. . . coi tôi là người mẹ của ở thế giới này.” nhìn gương mặt tái nhợt của Trình Thanh Lam, “Đừng buồn nữa, bác sĩ về sau vẫn có thể sinh con.”

      Vợ của Hình Tùng, người chế tạo người nhân tạo số mười lăm. . . tự xưng là người mẹ của ở thế giới này.

      Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn Hình Lăng Y: “Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi của hai trăm năm trước?”

      Hình Lăng Y hơi ngẩn ra rồi hiểu , ngồi xuống bên cạnh Trình Thanh Lam, dịu dàng : “Từ mấy trăm năm trước Hình gia nghiên cứu người máy. . . . Lúc ấy là thi thể có điều kiện hoàn toàn phù hợp, nên được bí mật giữ lại.”

      “Bảy mươi năm trước, tôi vừa mới hai mươi sáu tuổi, là người nhân tạo nữ đầu tiên tôi bí mật cải tạo.”

      “Rốt cuộc người nhân tạo là gì?” Trình Thanh Lam nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chín mươi tuổi có khuôn mặt ba mươi tuổi này. Hoặc là, có lẽ ấy cũng phải là người?

      Hình Lăng Y cực kỳ thông minh, lập tức : “ nghĩ đúng rồi, tôi cũng bị cải tạo thành người máy. Nếu , bây giờ tôi là đống xương trắng. đơn giản, người nhân tạo, tên đầy đủ là người máy nhân tạo nguyên linh. Chip là mấu chốt trong quá trình cải tạo. Khác với những người máy khác, trừ trái tim và sức chiến đấu giống với con người, ở những phương diện khác, người nhân tạo vẫn có tình cảm và đặc thù của loài người. già , biết đau đớn, bị thương, mang thai, cũng chết.”

      “Vậy tại sao tôi lại xuất ở vùng đất chết?” Trình Thanh Lam hỏi.

      Hình Lăng Y cười khổ: “Tôi vẫn ôm ảo tưởng thực tế. Các người là tôi gạt Hình Tùng để bí mật nghiên cứu chế tạo. Mấy năm trước tôi mang theo mười mấy người nhân tạo ngủ say trốn thoát, hi vọng thay đổi cục diện giằng co giữa người máy và loài người ở hai đầu đại lục. Tôi muốn cho loài người thấy, ra con người và người máy hề khác biệt.”

      nhìn Trình Thanh Lam: “Nhưng đáng tiếc, tôi mới trốn được tháng bị Hình Tùng bắt lại. Các người cũng bị thất lạc.”

      “Chị là người máy à?” Trình Thanh Lam hỏi.

      lắc đầu: “Bây giờ tôi phải người máy, cũng phải là người. Hơn năm mươi năm trước Hình Tùng bắt đầu cải tạo tôi. May bây giờ tôi vẫn còn lý trí và tình cảm của con người, thế nhưng bên trong thân thể này hoàn toàn là kim loại.”

      Nhìn làn da trắng nõn mềm mại của ấy, Trình Thanh Lam cực kỳ rung động, lại : “Hình Tùng là chồng chị à?” người máy già chết?

      Nụ cười của Hình Lăng Y càng thêm khổ sở: “ ấy là người máy chiến đấu hình người trí năng hoàn mỹ nhất mà tôi chế tạo được. ấy giống , lúc vừa mới tỉnh lại hoàn toàn có trí nhớ và tình cảm. ấy từng cực kỳ lệ thuộc vào người mẹ này.

      Năm mươi tám năm trước, ấy dùng thành quả nghiên cứu của tôi, mang theo tất cả người máy mà phản bội tôi và loài người. Dưới ép buộc của ấy, quan hệ giữa chúng tôi có định nghĩa mới.”

      “Vậy chị. . . có ta ?” Giọng Trình Thanh Lam hơi run.

      Đôi mắt xinh đẹp của Hình Lăng Y khẽ chớp, giọng khẽ khàng chứa bất đắc dĩ: “Tôi ấy.”

      Hai người phụ nữ thở dài thườn thượt ở căn phòng tràn ngập ánh nắng sau nhà. Trong đại sảnh phía trước, Hình Tùng chủ trì hội nghị quân .

      Toàn bộ thủ hạ của Hình Tùng đều là người máy, nhưng ta có nhóm tướng lĩnh có chỉ số thông minh bậc cao. Hôm nay, người tham mưu vắn tắt thông tin.

      Tình trạng binh lực của hai bên, thông tin người máy có được còn chính xác hơn loài người: Mười vạn quân chính quy, mười vạn quân dự bị, hai trăm người máy võ trang cấp cao, năm mươi chiếc chiến hạm, bảy vạn Zombie.

      “Ngoài ra, xế chiều hôm nay, có hai mươi chiếc chiến hạm từ ngoài hành tinh tập trung ở bờ biển cách Đông Đại Lục hai trăm hải lý.” Người tham mưu báo cáo tin tức giật gân này bằng giọng lạnh băng, “Tính số lượng vận tải, có gần ba vạn người.”

      Hình Tùng cười: “Người Hackley định diệt tộc luôn sao?”

      Xem xét lại Tây Đại Lục, về tổng binh lực bằng loài người, nhưng thực lực hề thua kém: Năm nghìn người mấy võ trang cấp cao, năm vạn người mấy võ trang cấp thấp, trăm chiếc chiến hạm. Bộ đội người máy đặc chủng có ba nhánh: trăm người máy cỡ lớn, năm mươi chim máy cỡ lớn, năm trăm người máy biết bay cỡ .

      Tướng lĩnh chịu trách nhiệm chiến tranh thông tin là người máy kim loại màu xám. ta đứng lên, đôi mắt màu đỏ như máu đọng lại: “Tính đến tám giờ tối nay, quân ta đánh chiếm được 95% hệ thống thông tin và hệ thống điều khiển của kẻ địch. Quân địch giăng bẫy, lợi dụng đạn đạo nano để phản công, đột phá hệ thống phòng ngự đầu tiên của quân ta. Binh lính thông tin phe ta thương vong quá nửa, lên đến tám trăm. Toàn bộ thiết bị thông tin vòng ngoài bị hủy.”

      Đại sảnh lạnh tanh mà tĩnh lặng. Các tướng lĩnh người máy hề phẫn nộ đau buồn cho những binh lính chết và bị thương. Họ chỉ tính toán chính xác binh lực và kế hoạch tác chiến của hai bên, tìm kiếm sách lược đương đầu thích hợp nhất.

      “Dừng tấn công thông tin.” Màu mắt của Hình Tùng trầm xuống, “Cuộc chiến đầu tiên chúng ta thất bại. . . thú vị.”

      Cuối cùng cuộc chiến tranh này cũng có chút thú vị.

      Hình Tùng cất cao giọng: “Thượng úy Quý Lan, thiếu tướng Mục Đồng, đại úy Tuyết Nãi dẫn dắt quân đoàn chủ lực, chinh chiến!”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 58: em
      Đêm đến.

      Sau chiến thanh thông tin luân phiên, thương vong của kẻ địch hơn dự tính. Nhưng dù thế nào đây vẫn là ủng hộ tinh thần lớn lao. Thăm dò thấy chiến hạm của quân địch neo ở ven biển, chiến hạm của loài người cũng chạy băng tới vùng biển rộng mênh mông khôn cùng.

      Hai bên đều nước cờ lớn. thể tránh khỏi chiến trường chính diện ác liệt.

      Vì là tổng tư lệnh, chiến hạm của Cố Đồng sắp xếp ở vị trí quan trọng nhất trong đội hình, chạy mặt nước lạnh băng đen ngòm.

      Dự tính sáng ngày mai binh lực hai bên mới có thể giao chiến. Bây giờ là mười giờ, Cố Đồng mặc quân trang màu đen phẳng phiu, mình ngồi khoang cao nhất.

      Cửa tự động lặng lẽ mở ra, lính cảnh vệ cơ yếu dẫn người phụ nữ tới trước mặt Cố Đồng, sau đó rời .

      đó mặc áo hai dây quần short, để lộ làn da mềm mại trắng nõn. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt mê muội như trẻ thơ, hoàn toàn tương xứng với khuôn mặt độ hai mươi.

      “Lại đây.” Cố Đồng bằng giọng trầm khàn.

      Thấy khuôn mặt màu xanh của Cố Đồng, hơi giật mình, rụt rè tiến tới: “Chủ nhân.”

      Đúng vậy, là chủ nhân của . Ba ngày trước khi vừa được sinh ra biết được, chủ nhân duy nhất của là người thống trị tối cao của đại lục: Cố Đồng.

      Tướng quân trẻ tuổi kéo vào lòng mình. Cánh tay dài chậm rãi mơn trớn gương mặt, xương quai xanh , rồi thăm dò trong quần áo . Cảm xúc mềm mại đến khó tin.

      cũng biết xấu hổ, để cho bàn tay chủ nhân lưu luyến người mình. Có điều thân thể chống cự nổi mà khẽ run.

      Cố Đồng đặt lên chiếc giường đằng sau, chậm rãi cởi quần áo người . ngẩng đầu nhìn người đàn ông điển trai vẫn mặc nguyên bộ đồ đen, biết phải làm sao.

      nhìn sâu vào . Tay mơn trớn từng tấc da thịt của . Nhưng ánh mắt hề có dục vọng.

      “Chủ nhân. . .” Thân thể run rẩy, giọng êm như áng mây, “Em là ai?”

      “Lam.” Cố Đồng cởi quân trang của mình, để lộ lồng ngực màu xanh cường tráng, “Tên là Lam.”

      “Lam. . .” nhắc lại tên này, hai tay bị bắt lấy, cố định đỉnh đầu.

      tiến thẳng vào cơ thể , khiến đau đến run rẩy. lặng lẽ di chuyển, Lam thở hổn hển, hỏi: “Chủ nhân, tại sao lại đối xử với em như vậy?” Mặc dù lính cảnh vệ cơ yếu dạy cho biết phải làm thế nào để lấy lòng chủ nhân bằng thân thể, nhưng vì sao lại cảm thấy kỳ lạ như thế?

      Cố Đồng trả lời, chỉ di chuyển gấp rút nặng nề hơn. Trong khoang thuyền có bất kỳ thanh nào khác, tiếng nước biển mênh mông truyền tới từ cửa sổ mở rộng. Tiếng thân thể quấn quít cũng bị sóng biển bao phủ.

      Sau lúc, Cố Đồng chợt rút ra khỏi người , thứ nóng rực ướt át rơi bụng . luống cuống cầm khăn lông lau sạch cho .

      Bỗng nghe thấy giọng khàn khàn vang đỉnh đầu: “Thứ trai thích nhất định rất tốt. thích, tôi cũng thích.”

      hiểu, lại bị áp xuống giường lần nữa.

      Tới nửa đêm, cửa khoang mở ra. Cố Đồng ôm xuất , hai người mặc quần áo. Lính cảnh vệ cơ yếu vội vàng nhận lấy từ tay .

      “Nếu. . .” Cố Đồng nhìn vẻ mặt say ngủ của trong ngực cảnh vệ, “ cứu Trình Thanh Lam về được, cứ đưa vật nhân bản này đến cho trai.”

      Cảnh vệ hoảng sợ: “Tướng quân, nhưng luật pháp Đế Quốc cấm nhân bản người. . .”

      Mặt Cố Đồng trầm xuống: “Cứ làm vậy .”

      Ngày hôm đó nghe thấy hội thoại giữa trai và Gebhuza. Giọng kia vô cùng bình tĩnh: cứu được ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?

      quyết thể trơ mắt nhìn trai sa sút bởi người phụ nữ được. Máu của Trình Thanh Lam có thể dẫn dụ Gebhuza tới, cũng có thể nhân bản hàng loạt. Khoa học kỹ thuật từng bị xã hội loài người nghiêm cấm tuyệt đối, buồn cười, thảm thương.

      _________________

      Ở tiền tuyến phía tây cách chiến hạm Cố Đồng chỉ huy chừng vài hải lý, mười lăm chiếc chiến hạm cùng vô số tàu ngầm chiến đấu cỡ thong thả tiến về phía trước.

      Diệp Diễm chỉ huy tiền tuyến phía tây, dẫn theo năm nghìn chiến sĩ mạnh nhất ở vùng đất chết, cùng với năm nghìn binh lính Cố Đồng điều tới, tổng cộng là vạn người.

      Do thám khu vực mấy nghìn hải lý phía trước, chiến hạm của quân địch tiến tới. Diệp Diễm và mấy phó tướng nghiên cứu trong buồng chỉ huy tới quá nửa đêm. Các tướng lĩnh trở về khoang chợp mắt, giữ gìn thể lực để nghênh đón trận chiến ngày mai. mình Diệp Diễm ngồi trong buồng chỉ huy, lẳng lặng hút thuốc lá.

      Trong máu người Cố gia đều có gien tàn nhẫn, để có được chiến thắng bất ngờ, họ đều đưa ra kế sách tác chiến đẫm máu. Ví dụ như trong cuộc chiến với người Hackley hai năm trước, Cố Đồng hy sinh vài chục vạn dân thường biến thành Zombie để đạt được thắng lợi. Ví dụ như Diệp Diễm , trả giá bằng tính mạng của hai nghìn binh lính vùng đất chết, đánh lui đội quân Zombie. Và cũng như ngày hôm nay, hai em đồng lòng hy sinh 90% thiết bị thông tin để đánh lén kẻ địch. . .

      Tàn nhẫn mới có thể sinh tồn.

      Diệp Diễm nhìn kế sách tác chiến màn hình tinh thể lỏng, nhả từng vòng khói quẩn quanh.

      Chiến tranh nổ ra, hai bên đều có thái độ thăm dò. Mặt biển rộng lớn và tốc độ chậm rãi là lựa chọn của cả hai bên. Cho nên lúc này, chỉ có thể ngồi ở buồng chỉ huy tiền tuyến phía tây, nhìn trời biển đen ngòm mênh mang ngoài khoang thuyền trong suốt.

      có kích động muốn điều khiển máy bay chiến đấu tới Tây Đại Lục đoạt lại , nhưng bị chức vũ tượng lĩnh này trói chân. Hơn mười người tiếng bị bắt dài dằng dặc như thể trôi qua mấy tháng.

      Có lẽ là thất bại lớn nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời . Trung thành với xã hội loài người, khiến Đinh Nhất có cơ hội cướp mất. Hôm nay lại bởi vì cuộc chinh chiến giữa hai bờ đại lục mà bị người máy mang . Diệp Diễm từ đến lớn hễ là làm, song lời hứa bảo vệ luôn bị phá vỡ hết lần này tới lần khác.

      hút từng điếu rồi lại từng điếu. Khoang thuyền đóng kín nồng nặc mùi thuốc lá. Diệp Diễm ngồi chiếc ghế bành, mũ kéo thấp xuống, ngăn trở ánh sáng trong khoang thuyền.

      Trình Thanh Lam, Trình Thanh Lam. Cái tên này khắc vào dòng máu thú của từ lúc nào? Từ kinh ngạc và xúc động thuở đầu, đến khi sống chết có nhau rời bỏ; từ niềm thích và khát khao thân thể, đến chiếm giữ quyết liệt. mềm mại mà kiên cường, ngọt ngào vui tươi mà ngây ngơ theo hề chùn bước. Đàn ông sinh ra là để bảo vệ phụ nữ, nhưng theo lại chưa từng bình an!

      Diệp Diễm phải làm gì mới thỏa lòng đây?

      bao thuốc lá sắp trống , hơn phân nửa tướng sĩ chiến hạm đều ngủ. Ánh xanh chợt lóe lên trong buồng chỉ huy, hệ thống điều khiển trí năng biến hóa thành trẻ tuổi, hoàn mỹ tinh xảo đứng trước mặt Diệp Diễm.

      “Tướng quân ngủ được sao?” Giọng nữ ngọt ngào vang lên.

      Diệp Diễm rằng.

      cái khay đặt cốc sữa nóng được người máy đặt ngay ghế ngồi của Diệp Diễm.

      “Tướng quân có cần phụ nữ ?”

      Diệp Diễm lắc đầu.

      “Vậy tôi bật chút nhạc cho tướng quân.” Giọng nữ rất dịu dàng, “Hay là nghe nhạc cổ điển Cố tướng quân cất giấu?”

      Diệp Diễm hơi sững lại, gật đầu.

      Toàn bộ hình ảnh ba chiều biết điều biến mất. Ánh đèn trong khoang thuyền được chỉnh tối hơn, dịu dàng như sắp hoàng hôn. Nhạc dạo chậm rãi u buồn chợt vang lên, tiếp đó là giọng nam trầm khàn, nghe lời ca bi thương nhưng lại khiến lòng Diệp Diễm run lên.

      “Mọi công trình đều tan nát. . . còn nhớ nổi những ngày còn sôi nổi . . . Văn minh có thể đè nén mối tình say. . . Mong em có thể tha thứ cho thấp hèn của biết bao. . .”

      Kết thúc ca khúc, Diệp Diễm cực kỳ ít nghe nhạc lại suy nghĩ đến mất hồn.

      “Vera.” Giọng thanh lạnh chợt vang lên. Người máy tham mưu cần ngủ Vera bị gọi tới, trung thoáng hình ảnh ba chiều.

      “Sau khi cuộc chiến tây tuyến thắng lợi, tôi muốn tới Tây Đại Lục.” bình tĩnh .

      Con người đỏ ngầu của Vera nhìn : “Ngoài người máy, lưới phòng ngự tầng ngoài cùng của Tây Đại Lục cho phép loài khác tiến vào. Sức chiến đấu của cậu có mạnh hơn nữa, trở thành người mạnh nhất đại lúc cũng bị tia laser ở lưới phòng hộ xuyên thủng!”

      Diệp Diễm lời nào, lẳng lặng nhìn Vera.

      Khuôn mặt màu đen lạnh băng của người máy lộ vẻ kinh ngạc: “ phải cậu muốn. . .”

      Diệp Diễm gật đầu: “Tôi muốn cứu ấy. Tôi cần trở nên mạnh hơn.”

      “Cố Thành, như vậy rất nguy hiểm. . .” Người bạn cũ Vera có cảm xúc nên có.

      Đôi mắt đen sâu thẳm của Diệp Diễm nhìn ta: “Sau khi tôi đánh lui kẻ địch ở sườn tây. . . hãy cải tạo tôi! Đây là mệnh lệnh. Tôi biết có thể làm được.”

      ————————————————————

      Trời vừa sáng, phó tướng Trần Giai Tân xông vào buồng chỉ huy của Diệp Diễm.

      “Báo cáo! Phát hai mươi chiến hạm của quân địch ở khu vực năm trăm hải lý phía trước!” Giọng rập khuôn có vẻ hơi dồn dập, đôi mắt đờ đẫn như bao phủ bới lớp sa. Diệp Diễm nghiêng đầu nhìn phó tướng mình mến, mặc dù vẫn có IQ cao cùng tài năng chỉ huy, nhưng biết khóc biết cười.

      “Chúng ta có thể đánh thắng trận này ? Giai Tân?” Diệp Diễm khẽ .

      Trần Giai Tân đáp: “Tỷ lệ thắng bại 50 50.”

      Diệp Diễm cười: “Khá lắm, thẳng thắn như vậy.”

      Trần Giai Tân hề đáp lại trò đùa của chỉ huy.

      “Tôi muốn thay đổi kế sách tác chiến đêm qua chút.” Diệp Diễm tự nhủ, “Tôi thể thua. . . Truyền lệnh của tôi, chiến hạm số , ba và năm, năm phút sau tấn công chính diện!”

      Chiến hạm số chính là chiến hạm chỉ huy của Diệp Diễm. Chiến hạm chỉ huy xung phong, có nghĩa là thề đánh trận tử chiến. Trần Giai Tân trả lời vang dội: “Dạ!”

      Mặt trời mới vừa ló ra ở đường chân trời, chiến hạm chỉ huy của loài người bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt biển, vút lên tầng mây!

      Đây vốn là trận chiến ác liệt với thế lực ngang bằng.

      Năm mươi năm trước, quân đoàn của Quý Lan nổi tiếng. Thượng úy Quý Lan có chip tinh vi, là tướng quân nổi tiếng với thủ đoạn quyết đoán, cứng rắn, còn am hiểu chỉ huy chiến dịch quy mô lớn. Chip trong đầu có thể sánh ngang với máy tính cỡ lớn, nhanh chóng tính toán từng số liệu chi tiết của chiến trường.

      Nhưng lại gặp phải Diệp Diễm.

      Xem xét tình hình, vị tướng loài người này là bán thú, con cả bị thất lạc của Cố gia, lưu vong nhiều năm trời, từng chỉ huy số chiến dịch quy mô ở Đông Đại Lục, dụng binh tàn nhẫn, tấn công bất ngờ. Đối phó với , Quý Lan đưa ra kế sách cố thủ nghiêm ngặt, tấn công vững chắc.

      Nhưng vừa mới bắt đầu Diệp Diễm phá hỏng kế sách này.

      Chiến hạm chỉ huy của loài người bỗng phát động kiểu đánh lén tự sát, bay qua bầu trời hạm đội người máy, nhưng lại cắn chặt những chiến hạm phòng thủ yếu kém nhất ở đằng sau hạm đội;

      Hạm đội người máy ra sức chống cự, nhưng lại rơi vào cái bẫy tầm thường bố trí từ trước;

      Thế tấn công kỳ lạ linh hoạt, tốc độ chiến đấu thể tin nổi. Đúng vậy, ràng tốc độ của chiến hạm hai phe phân cao thấp, nhưng chiến hạm của loài người lại có thể nhanh hơn bước mà bao vây phía sau chiến hạm của người máy. . .

      Việc binh quý ở tốc độ. Tới chiều, mặt biển phủ kín vô số xác chiến hạm hỏng hóc tàn tạ, bốc khói nghi ngút. Vô số người máy bị chặt đứt cổ, moi chip trong lồng ngực. Thi thể kim loại của họ chìm vào đáy biển, dường như mặt biển cũng cao lên tấc.

      Máu của binh lính loài người cũng nhuộm đỏ mặt biển.

      Diệp Diễm của trước kia, con hổ canh giữ vùng đất chết, là chuyện người bên ngoài biết. Song lúc này, khi cầm súng laser vọt vào buồng chỉ huy của thượng úy Quý Lan, cái tên Diệp Diễm này nổi tiếng khắp nơi sau cuộc chiến.

      “Thượng úy Quý Lan, có bằng lòng theo tôi ?” Diệp Diễm hỏi.

      Người máy kim loại màu xám Quý Lan lắc đầu: “Chương trình cuối cùng của tôi chỉ có : Trung thành với Hình thống lĩnh. Xin thứ cho tôi thể theo ngài.”

      Diệp Diễm gật đầu, súng laser chợt nâng lên, bắn vào đại não của Quý Lan.

      Người máy chậm rãi ngã xuống, cuộc chiến sườn tây hoàn toàn chiến thắng. Diệp Diễm xoay người, nhìn Trần Giai Tân: “Chuyển tất cả người máy tù binh vào chiến đội của Vera. Nếu thể lập trình lại, lập tức tiêu hủy.”

      “Dạ!”

      ————————————————————————

      Nửa giờ sau khi quân đoàn của Diệp Diễm ở sườn tây truyền tới tin tức thắng lợi, đại quân tuyến giữa do thượng úy Kỳ Liên dẫn dắt lại gặp phải tấn công mãnh liệt của thiếu tướng Mục Đồng. Thượng úy Kỳ Liên nổi tiếng từ thời niên thiếu bị tan tác lúc đầu của quân địch che mắt, sơ suất dẫn tới toàn bộ hạm đội bị chèn ép, cuối cùng bị người máy đặc chủng cỡ lớn mai phục ở sườn đông bao vậy tấn công!

      Khi Diệp Diễm nhận được tin của Cố Đồng, vội vàng dẫn hạm đội tiến thẳng về phía đông trợ giúp quân đoàn của Kỳ Liên. Hai mươi chiến hạm tuyến giữa hao tổn hơn phân nửa! Thi thể của hai vạn binh linh tinh của Nam Thành phủ kín mặt biển!

      “Tấn công!” Khói thuốc súng lan tràn khắp mặt biển, quang điện lóe lên. Đôi mắt của Diệp Diễm đỏ ngầu, mười tám chiến hạm vừa trải qua trận chiến đẫm máu, lập tức gia nhập cuộc chiến như mãnh hổ.

      Cùng lúc đó, ở phía đông, hai mươi chiếc chiến hạm cỡ lớn của người Hackley lơ lửng trung. Đối diện với biển, là cuộc giằng co gay go giữa người máy chiến đấu cỡ lớn mà chim máy cỡ lớn.

      “Tấn công!” Hoàng tử Gebhuza đứng vững chiếc chiến hạm nòng cốt, sau lưng là đôi cánh khổng lồ dang rộng.

      ————————————————————————

      Trong buổi chiều chiến đấu ác liệt đó, tiếng nổ dữ dội cũng vang tới hai bờ đại lục.

      Hai người phụ nữ ngồi uống hồng trà trong hoa viên.

      lo lắng cho chồng của mình sao?” Đôi mắt đẹp của Hình Lăng Y liếc nhìn.

      Sau buổi sáng, hai người phụ nữ hiểu đại khái về hoàn cảnh của đối phương, lại càng thổn thức.

      Trình Thanh Lam lắc đầu: “Tôi tin ấy.”

      Hình Lăng Y cười: “Nhưng đối thủ của ta là Hình Tùng, Hình Tùng bao giờ thua cuộc.” Người máy thống lĩnh phá vỡ xã hội loài người năm mươi năm trước!

      “Tôi muốn lời tạm biệt.” Trình Thanh Lam , “Cảm ơn chị.”

      câu cám ơn, bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Hình Lăng Y nghiêm mặt, : “ được Hình Tùng mang về. Tôi thể quyết định được.”

      Trình Thanh Lam nhìn : “ ta đưa tôi về cũng chỉ vì chị. Tôi có thể hay chẳng qua chỉ nhờ câu của chị thôi.” Tới đây ngày rưỡi, Hình Tùng kia chẳng bao giờ xuất . Nhưng chỗ ở của Hình Lăng Y được canh phòng cẩn mật, muốn thoát thân phải là dễ.

      Hình Lăng Y cười khổ: “ phải tôi cho . Những năm gần đây tôi chạy trốn rất nhiều lần, hai năm trước chạy trốn lại càng xa. Bây giờ con chim cũng thể bay ra. Huống chi Hình Tùng chiến đấu với loài người, cũng được coi là người bên này, điều Hình Tùng ghét nhất là phản bội.”

      Trình Thanh Lam nhìn trời, dường như chân trời cũng bị ngọn lửa chiến tranh nhuộm đỏ.

      “Hình Lăng Y, chị chạy trốn nhiều lần chỉ vì nền hòa bình giữa loài người và người máy.” Trình Thanh Lam chậm rãi, “Bây giờ, chị còn nghĩ vậy ?”

      Hình Lăng Y yên lặng, gật đầu: “Nếu có thể hòa bình, dĩ nhiên là tốt nhất.” Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng Trình Thanh Lam, “Nhưng tuyệt đối được làm hại Hình Tùng. Huống chi, loài người có thể bỏ qua cho Hình Tùng sao?”

      Đúng vậy, oán hận chất chứa bao năm. Hôm nay tài nguyên trái đất thiếu hụt như vậy, ai bằng lòng cúi đầu chịu thua chứ?

      “Vậy tôi chỉ có thể bắt chị để uy hiếp Hình Tùng đầu hàng.” Trình Thanh Lam nâng chén trà lên, bình tĩnh .

      Hình Lăng Y nhìn : “ làm vậy đâu.”

      Trình Thanh Lam đặt chén trà xuống: “Chị đúng. Tôi làm vậy. Bắt giữ chị cũng như bắt giữ chính mình. Lòng tôi cũng muốn. Huống chi, mặc dù chị có sức chiến đấu, nhưng từng góc trong căn nhà này đều bị Hình Tùng giám sát. Tôi chỉ cần đụng ngón tay vào đầu chị bị người máy bảo vệ ném ra ngoài tiêu diệt luôn rồi.”

      “Nhưng Hình Lăng Y.” Trình Thanh Lam , “Diệp Diễm như vậy. ấy là người đàn ông giỏi giang nhất tôi từng gặp. ấy nhất định đánh tới đây, mang tôi .”

      Hình Lăng Y ngơ ngẩn: “Trước đây rất lâu, tôi cũng những lời hệt như . Về sau, Hình Tùng dẫn tôi rồi, lại buông tha cho tôi.” hít sâu hơi, “Tôi và Hình Tùng sống quá lâu rồi. Nếu quả ngày phải chết, Trình Thanh Lam, xin hãy khuyên chồng của đối xử tử tế với chủng tộc người máy. Dù muốn nữa, vẫn là thành viên trong số họ.”

      Trình Thanh Lam gật đầu: “Tôi cố hêt sức. ra người máy chỉ bị lập trình mà thôi. Loài người phát động chiến tranh bởi vì rất nhiều loại dục vọng. Nhưng người máy chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, họ có gì sai đâu?”

      Hình Lăng Y lời nào.

      Trình Thanh Lam nhìn : “Tôi nhận lời rồi, có thể cho tôi về ?”

      Ánh mắt của Hình Lăng Y chợt lóe lên. Trình Thanh Lam lại hít sâu hơi, chậm rãi : “Chị là chuyên gia người máy vĩ đại nhất, chị tạo ra tôi, tạo ra Hình Tùng. Chị nhất định còn rất nhiều ý tưởng hay chưa thực phải ?”

      nhìn Hình Lăng Y: “Cứ việc thử lên người tôi? Chỉ cần giữ lại ý thức cho tôi là được. Những thứ khác, mặc sức thử. . .”

      Hình Lăng Y giật mình, mặc dù luôn hứng thú với việc cải tạo người máy bằng cơ thể sống, nhưng giọng của lại hơi run run: “Tại sao? biết như vậy vô cùng đau đớn!”

      “Yên tâm, tôi làm gì Hình Tùng đâu. Chị có thể đưa vào tôi chương trình, để Hình Tùng có thể dễ dàng hạ gục tôi. Tôi chỉ. . mặc dù được chị cải tạo rất mạnh. Nhưng lần nào. . . cũng cần họ tới cứu. Tôi muốn trở nên mạnh hơn, tôi muốn đứng sóng vai với người đàn ông luôn che chở cho tôi. Cho dù có chết, cũng phải chết cùng chiến tuyến.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :