1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 37: Đốt tiền

      Edit: Hidari
      Beta: Linh Trưởng + Kim

      Tô Tiểu Lai còn chưa kịp cúp điện thoại, La San vội vàng hứng thú kéo tay , lòng tràn đầy vui mừng hỏi. “Tiểu Lai, em tới đây sao?”.

      Tô Tiểu Lai lúc đó đờ đẫn gật đầu, còn chưa đến hưng phấn như thế, đến lúc tới thành thế nào đây? Aiz, quả nhiên là tình địch lớn nha. Trong lòng khỏi phiền não, sớm biết gặp phải La San thế này, dạo phố rồi, đều do Tố Tố, làm sao mà lại chọn cái giờ lành này dạo phố hả??? là bực mình.


      “Hay chúng ta tìm chỗ đợi em . Đúng rồi, tầng mười có kem Häagen-Dazs, Tiểu Lai, phải em thích ăn kem ly sao? Chúng ta lên kia chờ em cũng được lắm đó.” La San vẫn hưng phấn thôi như cũ.

      Tô Tiểu Lai ở phía sau đương nhiên bị vật chất dụ dỗ, đúng là thích kem Häagen-Dazs , nhưng vì , có thể dứt khoát bỏ qua. Đạo lý làm người vẫn còn hiểu được.

      em bảo ở đây đợi ấy.” uyển chuyển từ chối.

      Nhìn hai người trước mặt bày ra bộ dạng bị làm phiền, La San chỉ có thể từ bỏ, ấm ức nhìn công sức tiếp cận với Thiếu Phàm hóa thành công cốc.

      Từ Tố mặt lạnh liếc ta chút, đột nhiên mở miệng . “La Tiểu thư, Chúng tôi để đạt được mục đích đâu, cần đợi của Tiểu lai đến đón chúng tôi về ăn cơm đâu.” Từ ăn cơm bị nhấn mạnh.

      La San tỉnh rụi, quan tâm đến câu kích của Từ Tố, mắt lơ đãng nhìn xung quanh

      xong, Từ Tố kéo tay Tiểu Lai tới cửa lớn trung tâm thương mại, hồi lâu quay đầu lại, thấy bóng dáng của La San, buồn bực, La San kia ra cùng sao? Rất giống tác phong của ta, đúng tí nào, hiển nhiên đúng rồi. ‘_’

      Đợi bao lâu Tiểu Lai nhìn thấy từ từ về phía , áo sơ mi màu hồng nhạt cùng quần tây đen làm vẻ xuất sắc của càng sáng chói dị thường, Tô Tiểu Lai khỏi đỏ mặt, hôm nay đẹp trai đáng vô cùng nha, từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy mặc áo màu hồng, ôi chao, cứ nghĩ màu đen và màu xám mới là bản sắc của chứ. ngờ tới có thể nổi bật lên trong màu hồng như thế, từ thôi, đẹp vô đối.

      Nhìn nhìn người qua đường, nào ngang cũng nhìn chằm chằm , là chán chết mà. >.<

      Lại nhìn Từ Tố, nàng này cũng chảy nước miếng kìa.

      Được rồi, , vì sao đến đâu cũng thành kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt thế này hả?

      “Sao ngốc nghếch như thế hả? Làm gì mà bần thần ra thế?” Bất tri bất giác, đến gần .

      có đâu, , hôm nay vô cùng đẹp trai nha.” Vô tình bật thốt ra, ngăn lại được, a, đầu óc thể tự khống chế rối. TT~TT

      Trình Thiếu Phàm ngẩn người chút, bật cười. “Trước kia đẹp trai chắc?”

      “Đẹp trai, lúc nào cũng đẹp trai.” Hai má bắt đầu ửng hồng.

      “Phụt.” Từ Tố đứng bên cười ra tiếng, Tiểu Lai ảo não nhìn , muốn chết à?

      “Thiếu Phàm…”

      Trình Thiếu Phàm xoay người, theo tiếng nhìn lại, có vẻ hơi sửng sốt, lạnh lùng đáp lại. “Sao em lại ở đây?”.

      “Chiều nay em dạo phố tình cờ gặp được Tiểu Lai, đúng rồi, Tiểu Lai cũng vừa lúc xem trúng bộ quần áo, em vốn định mua tặng ấy, nhưng ấy lại ngại ngùng từ chối.” La San lúc những lời này ánh mắt cũng chẳng rời phân.

      Tô Tiểu Lai muốn khóc, người gì mà đáng phỉ báng thế, nhìn trúng bộ quần áo kia hồi nào, ràng là bị người khác dúi thẳng vào tay cho , ngờ tới, ngờ tới mà, La San cư nhiên ra chuyện này.

      Đây chẳng phải là kéo dài thời gian, khơi mào đề tài, muốn lôi kéo cùng sao?

      Từ Tố nghĩ, con này mưu, so sánh chút, Tiểu Lai làm sao có thể là đối thủ của ta kia chứ.

      Trình Thiếu Phàm nhướng mi nhìn Tô Tiểu Lai. “Phải , Tiểu Lai?”

      Tô Tiểu Lai cúi đầu, ừ hử gì.

      Ghét nhất những người điêu toa, nên đừng mong chuyện nữa nhá.

      Trình Thiếu Phàm cưng chiều vuốt vuốt tóc , nhàng . “Quần áo của em cũng nên thay đổi chút.”

      Gì? Hóa ra ngay từ đầu ghét cái bà La San mang mặt nạ thục nữ kia sao? A….a…a… là đáng thương thay cho La San mà. Ha ha

      Trình Thiếu Phàm lại nhìn Từ Tố. “ Từ, hôm nay thực xin lỗi, đành mời hôm khác đến nhà ăn cơm vậy, Tiểu Lai nhà chúng tôi cần thay đổi trang phục và số phụ kiện.”

      Từ Tố tất nhiên hiểu ý , biết Trình Thiếu Phàm cải tạo Tô Tiểu Lai, cũng tốt bụng bớt chuyện cho , nên lễ phép trả lời. “ có gì, chừng nào có thời gian cũng được mà.”

      Câu ”Tiểu Lai nhà chúng tôi” kia được hai người nghe vào tai, liền tạo ra hai phản ứng đối lập. Tô Tiểu Lai vui rạo rực như ăn mật mía, hề thẹn thùng, trước mặt nhiều người như thế mà vẫn được, trong bụng mừng thầm, chuyện vui ban nãy cũng được cho qua. Còn La San hận đến ngứa cả mắt, vì cái gì mà trong mắt ấy chỉ có Tô Tiểu Lai, chờ đợi nhiều năm như thế, vẫn chẳng xem ra gì sao? Ngay cả liếc cái cũng tiết kiệm sao?

      Từ Tố nhìn La San cam tâm, trong lòng vui sướng nha, mắt lấp lánh, như vẻ lên bụng quỷ kế. He he.

      “La tiểu thư, phải ban nãy mời tôi uống này nọ sao? Vừa lúc tối nay tôi đâu ăn, chúng ta liền tìm chỗ nào đó ăn tối .” làm ra vẻ bạn tốt mời mọc.

      La San đứng hình, bi phẫn, bị Từ Tố nắm tay lôi đoạn dài.

      Đến khi phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên, Trình Thiếu Phàm cùng Tô Tiểu Lai biến mất trong nắng chiều.

      ta căm giận nhìn Từ Tố. “ làm cái gì vậy? Thả tôi ra.”

      phải muốn mời tôi uống nước sao? Bổn tiểu thư hôm nay muốn uống rượu, chúc mừng hai vị oan gia gặp lại nhau.” Từ Tố buông tay, hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi nhìn ta.

      “Bệnh thần kinh.” xong liền xoay người .

      sợ sao? Sợ uống lại tôi?” Từ Tố sợ ta quay người lại đuổi theo bọn họ, thức thời dùng kế khích tướng, kích ta.

      Quả nhiên chiêu này hiệu quả.

      “Ai sợ? Tôi lớn đến từng này chưa biết sợ ai đâu.” ta nghênh đầu ưỡn ngực, khí thế bức người.

      “Vậy tốt, thôi.”

      . who sợ who? Hừ.”

      Kết quả là, hai vị mỹ nhân lạnh lùng quyết sống mái với nhau.

      ***

      nơi khác, trong thang máy.

      Chỉ có hai người.

      , chúng ta đâu đây?” Tô Tiểu Lai giọng, nghi hoặc hỏi, quần áo chẳng phải bán ở tầng trệt sao? Lên tận tầng 12 làm gì?

      Trình Thiếu Phàm trả lời , chậm rãi nhích sát lại gần , Tô Tiểu Lai cảnh giác, liên tục nhích về phía sau, nhưng có đường lui, bị ép sát góc rồi. Đầu óc đột nhiên nghẽn lại, khoảng cách thế này, làm tim đột nhiên tăng tốc, mặt sớm ửng hồng, ngón tay ấm áp như có điện, làm người nhũn ra bất lực. Giây tiếp theo, cúi người xuống, nhắm chặt mắt, lòng đầy chờ mong, hôn sao? khí mờ ám làm thể hít thở, sao lại có nhúch nhích thế, phải hôn môi sao?

      Chỉ nghe thấy hơi thở của Trình Thiếu Phàm vương nhè khuôn mặt nhắn của . “Mắt vẫn sưng như vậy, ngày mai được ra khỏi cửa nữa.”

      Tô Tiểu Lai nổ cái bùm.

      Trình Thiếu Phàm ngẩng lên, đưa lưng về phía , khóe miệng khỏi thoát ra nét cười lơ đãng.

      Vừa vặn lúc này, thang máy “ding” tiếng, cửa mở.

      Trình Thiếu Phàm lập tức ra ngoài.

      Tô Tiểu Lai theo sau, trong lòng vẫn còn hồi hộp như hươu chạy, thảm rồi thảm rồi, ngừng được tim đập.

      vì sao luôn giả vờ như sắp hôn thế kia? Hại cứ ngu ngơ, vẻ mặt mong chờ… là. Phiền lòng quá. TT~TT

      rối rắm, chợt có tiếng giục. “ nghĩ gì thế? Mau lên nào.”

      Tô Tiểu lai lúc này mới hoàn hồn, phát mình ngơ ngẩn cả lúc lâu.

      theo vào khu kháh VIP, mới thực tròn mắt.

      Cửa hàng này cũng xa hoa chẳng kém gì cái cửa hàng Gucci vừa nãy Từ Tố dẫn đến. Lối vào có giá sách bày đủ loại tạp chí thời trang thịnh hành nhất, đèn thủy tinh kiểu Âu treo giữa gian, bốn phía có vô số đèn ánh vàng, màu vàng hoàng kim ánh lên, càng phú quý xa hoa, chưa luận đến trang hoàng, chỉ cần nhìn đến những tủ kính tinh xảo treo trang phục thôi cũng đủ, giầy dép quần áo, là muôn sắc muôn màu, Tô Tiểu Lai khỏi sợ ngây người.

      Trình Thiếu Phàm di chuyển, phát còn đứng đờ ở cửa, có chút gấp gáp . “Đứng đó làm gì? Vào .”

      Tô Tiểu Lai lúc này mới tỉnh lại, lút cút vào theo.

      vị mỹ nữ tóc xoăn cung kính đến, chào. “Trình tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ? Hôm nay ngài đến…?” ta dám đoán bừa mục đích của tổng giám đốc đến đây lần này.

      Mỹ nữ tóc xoăn là quản lí khu khách VIP, ở trong ấn tượng của ta, Trình tiên sinh chưa bao giờ tới nơi này, đây là lần đầu tiên, từng thấy qua tạo chí, biết rằng là tổng giám đốc, vừa đến, ta liếc mắt nhận ra ngay, dù sao tổng giám đốc mỹ nam như thế cũng hiếm có khó tìm.

      Ngay sau đó, nhìn thấy phía sau, ta cơ hồ cũng hiểu được đôi chút. “Trình tiên sinh có muốn chuyên viên phối đồ đến đây ạ?”

      Trình Thiếu Phàm vung tay, . “ cần, tự tôi chọn được rồi.” Dứt lời, liền nhìn Tô Tiểu Lai đần độn ở phía sau kia , gọi. “Tiểu Lai, lại đây.”

      Tô Tiểu Lai tới, nghĩ kĩ rồi . “, quần áo ở đây đều rất sang trọng, em mặc hợp đâu.”

      Trình Thiếu Phàm mặc kệ , nhanh. “Em tới sofa nghỉ ngơi chút , chứ đợi lát nữa muốn nghỉ cũng được đấy.”

      Tô Tiểu Lai còn chưa hiểu được ý , thấy theo mỹ nữ tóc xoăn xem xét ở phía xa rồi.

      Quả nhiên, mười phút sau, Tô Tiểu Lai lu bù cả lên.

      Việc thử quần áo này so với vận động còn mệt hơn, hết cởi rồi lại mặc, còn phải ra ngoài tạo hình, xoay vòng vòng, cuối cùng có được mặc hay , còn phải do quyết định.

      Trình Thiếu Phàm ra dáng đại gia ngồi sofa vừa uống trà, vừa thưởng thức , đáng thương, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng có.

      , cái này thế nào?” Tiểu Lai thở ra hơi, thế nào mà chẳng có lấy bộ làm vừa lòng vậy nè?

      Lắc đầu.

      “Cái này sao?” Tiểu Lai cầm lấy làn váy, bĩu môi.

      Vẫn là lắc đầu.

      “Cái này có được ?” thanh yếu ớt dời dạc.

      Lắc đầu lần thứ n+1.

      hoàn toàn tuyệt vọng.

      , em đói bụng.” Tô Tiểu Lai tội nghệp mân mê chéo áo, bụng réo ngừng.

      Trình Thiếu Phàm rốt cục cũng có phần hài lòng, gật đầu. “Được rồi.”

      Tô Tiểu Lai được tự do, mẹ ơi, quỷ thần ơi, mắt phải khó tính bình thường nha, thử những hai mươi bộ mới vừa mắt được bộ, nghĩ lại, chẳng biết mắt khó tính ở điểm nào nhỉ? Hay là vốn mặc mấy bộ kia lên trông rất khó coi? Đúng là nghi vấn to đùng, đương nhiên hi vọng là vế trước.

      Đợi cho đến khi thay bộ cuối cùng xong, nhảy nhót ra, liền nghe thấy với mỹ nhân tóc xoăn. “Đóng gói lại hết mấy bộ nãy giờ ấy thử, mai tôi cho người tới thanh toán.”

      Tô Tiểu Lai choáng váng.

      phải chọn bộ quần áo cuối cùng sao? Vậy thế nào mà lại cầu đóng gói hết những bộ vừa thử? nghe lầm chăng?!!

      Tuy rằng toàn bộ trung tâm thương mại này là của , hà tất phải xa hoa đến thế? Hơn hai mươi bộ quần áo mùa hè, em mặc hết sao? Tô Tiểu Lai nhịn được buồn bực, tiền quả nhiên phải là vấn đề với .

      Bụng đột nhiên lại “ọc” tiếng.

      Quên , đừng nghĩ nữa, ăn cơm quan trọng hơn.

      Rốt cục cũngăn uống no đủ, đường về nhà, Tô Tiểu Lai kéo thân hình mỏi mệt hỏi. “, mua hết nhiêu đó làm gì?”

      “Mặc lên đều rất đẹp.” thoải mái .

      “Vậy sao luôn lắc đầu?” Tô Tiểu Lai khó hiểu hỏi.

      “Có sao ? Đó là bộ dạng thưởng thức của mà.” bày ra vẻ vô tội thánh thiện.

      “ … “

      “Vậy sao bộ cuối cùng lại gật đầu?”

      “Bởi vì chọn quần áo cho em xong rồi.”

      “ … “

      “Vậy ý là quần áo em mặc lên đều đẹp đúng ?”

      “Cũng phải xét đến bộ quần áo đó do ai chọn nữa”

      “……”

      “Ý của là nếu như cho dù em mặc, thử, mà thấy vừa ý cũng đều mua về sao?”

      “Đương nhiên”

      “……”

      “Vậy tại sao lại còn bắt em đứng thử quần áo??? Lâu chết được”

      cũng phải tự khen thưởng ánh mắt chọn đồ của mình chứ!”

      “……”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 38: Khách quý tới chơi

      Edit: Linh Trưởng
      Beta: Kim

      Hôm nay, Tô Tiểu Lai của chúng ta cả người buồn chán đến mốc meo, nằm ngáp ngắn ngáp dài trong thư phòng.

      ngáp khí thế bỗng nhiên sau lưng vang lên giọng sang sảng: “Lớn to đầu như thế rồi còn làm những hành động giống trẻ con thế à? Mà ngay cả bọn con nít nó nhìn thấy còn khinh đấy!”

      Tô Tiểu lai mất hồn, người run lẩy bẩy. Quay đầu lại là Boss cao cao uy dũng vô cùng, Boss chém phát là chết kịp ngáp….. ảo não quay đầu lại, phải đối mặt thôi!


      Chẹp, về nhà mà có cả tiếng mở khóa, nghe tiếng bước chân, tựa như ma quỷ, là muốn vỡ tim đó mà!!

      Aizz, quên , da đầu run với tần suất dữ dội quá nên giờ tê rần rồi đây nè.

      Tô Tiểu Lai tức giận đứng lên, khỏa lấp lại ngượng ngùng cùng với xấu hổ vừa nãy, làm bộ làm tịch : “, muốn dùng máy tính chứ gì? dùng , em ra ngoài xem TV”

      Trình Thiếu Phàm dùng tay ngăn lại, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

      Tô Tiểu Lai nghe nhắc mới nhớ, đầu ngoẹo qua, chơi đến quên ăn quên ngủ luôn rồi. đáp tỉnh rụi: “Ờ ha, em quên ăn rồi” xong xuống phòng bếp hâm cơm ăn.

      Thiếu Phàm đương nhiên tha thứ cho cái tội vô tổ chức, vô kỷ luật này rồi: “Tiểu Lai, em nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Mặt đen mất nửa.

      Tiêu đời rồi, tức rồi!!!!

      Tiểu Lai cúi đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, giọng : “7g30 ạ”

      “Xem ra để em ở nhà mình là ổn rồi.” nghiêm giọng, ngữ khí thể phản bác: “Ngày mai theo đến công ty, mang theo cả sách vở, ngồi ôn tập bên đó!”

      Lần này Tiểu Lai tỉnh queo, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ hè cuối cùng, ngày mai “say goodbye” với . Ông trời ơi, ông là thương con đó! Trong lòng vui sướng hân hoan, khuôn mặt của khi kinh ngạc nhất định rất thú vị đây….Hahahaha

      , nhưng mà…ngày mai em khai giảng năm học mới..” Tô Tiểu Lai giọng nhắc nhở Thiếu Phàm. Để em xem nào, xem có cách gì giữ em được nhé!!! Lần này cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay Phật Tổ Như Lai của rồi đó…..*v*

      “À, em cần lo lắng về ngày mai đâu, biết em rất thích trốn học mà.” nhìn thấy tròng mắt chuyển động theo kiểu rất gian manh…đây là ánh mắt báo hiệu điềm gở! Có mưu! Có mưu!

      …. “Cho nên xin cho em nghỉ thêm mấy ngày nữa rồi.”

      Tô Tiểu Lai suýt chút nữa thổ huyết mà chết.

      Việc này được gọi là gì? Đấu với sao? Kết quả chắc chắn là bị nội thương đến mức thổ huyết mà chết!! A a a a

      ******

      Giờ phút này, Tô Tiểu Lai ngồi khoanh chân ở thảm thêu hoa, lưng dựa vào ghế sofa ở phía sau, cây bút trong tay ngừng chuyển động, tập trung dừng lại vài giây, mắt ngó lên bàn làm việc của tổng giám đốc Trình Thiếu Phàm. Hóa ra, khi làm việc rất tập trung, rất chuyên tâm. Đầu lông mày của hơi hơi nhăn lại, sau đó lại giãn ra… Tô Tiểu Lai ngắm đến ngoẹo cổ, miệng cắn cắn móng tay, mắt bỗng nhiên lóe sáng, cầm cây bút và tập giấy để bàn lên….

      Chỉ chốc lát sau, kiệt tác của hoàn thành. chàng đẹp trai như trong manga lên tờ giấy trắng. Tiểu Lai vẽ lại hình ảnh Thiếu Phàm ngồi ở trước bàn cúi đầu xem tài liệu. Trong tranh, khẽ nhíu mày. Tranh của có sử dụng thêm vài nét vẽ biếm họa, đẹp mà lại vui vui. Tô Tiểu Lai rất vừa lòng, he he he he, nghĩ rằng người ghét chụp ảnh kinh khủng này làm người mẫu tranh rất đẹp. Bức tranh này đúng là báu vật!!!

      Cơ mà, tại sao càng nhìn bức tranh lại càng thấy giống tranh theo phong cách đam mĩ thế nhỉ? Chả lẽ do gần đây xem nhiều tiểu thuyết đam mỹ quá? Hừm, bên này có phải là nên vẽ thêm chàng đẹp trai nữa nhở? Chàng trai này đứng ở phía sau lưng , tay vòng qua cổ , hôn cuồng nhiệt….Trời ạ, lắc lắc đầu, đây đúng là ý nghĩ đen tối, “manly” thế kia tại sao lại biến thành gay được. Nhưng mà nếu cho dù là gay, chắc chắn là công rồi.

      Ây dà, ý tưởng táo bạo quá! Nếu là tiểu công, chăm sóc tiểu thụ của ai chăm sóc đây????

      Chính lúc suy nghĩ bay đầy trời, bóng đen cao cao bao quanh lấy . Tô Tiểu Lai chưa kịp phản ứng tờ giấy trắng trong tay bị lấy . Thưởng thức kiệt tác của Tiểu Lai, Thiếu Phàm trề môi, ra vẻ đánh giá: “Hừm, trông cũng có vẻ cố gắng vẽ đấy, nhưng mà hình như cổ áo rộng quá…Cổ áo đâu có rộng như thế?”

      Thiếu Phàm chỉ tay vào bức tranh của , trong đó, vẽ mặc áo lộ ra cả khoảng ngực. chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện .

      Tiểu Lai mặt mày đỏ như gấc. Gì chứ? Giữ gìn mộng đẹp thiếu nữ được sao? đúng là biết thưởng thức, lại còn phê phán nữa chứ. Ơ, nhưng mà đúng, chính vì điểm này mà cảm thấy tranh giống tranh theo phong cách đam mỹ. quan sát giỏi !

      Tô Tiểu Lai cười gượng mấy tiếng che dấu xấu hổ.

      “Này, thấy vẽ rất giống , nhưng lại có cảm giác như thiếu thiếu cái gì ấy.”

      Tô Tiểu Lai mất hồn, cái gì cũng nhìn ra. à, em phục quá !

      “Có phải thấy thiếu thêm nhân vật nữa ? Vẽ thêm người đứng sau nữa nha” Tô Tiểu Lai phụ họa. Chiệp, với có góc nhìn rất giống nhau nha.

      Thiếu Phàm nhếch miệng cười, đôi mắt thâm thúy chuyển động qua lại chút : “Ừ, vẽ thêm em nữa là tuyệt vời.”

      Tô Tiểu Lai sụp đổ.”

      Vẽ vào làm gì? Vẽ hai người con trai rồi vẽ vào để làm tỳ nữ à =___=

      đúng là đồ ác độc.

      Thiếu Phàm nhìn chằm chằm vào Tiểu Lai, xoay người đến bàn làm việc, cầm tập tài liệu, sau đó lại quay trở lại bàn trà nhặt lên cây bút, từ từ vẽ Tiểu Lai. Tiểu Lai nhìn loạt động tác của , trong lòng nhen nhóm niềm vui, vẽ đúng ? Cơ mà, biết vẽ à? Biết nhiều năm như thế nhưng hề biết biết vẽ nha.

      nghĩ nghĩ, đầu quay trái quay phải, khó nghĩ quá!

      Thiếu Phàm dừng tay, mặt mày nghiêm nghị: “Tô Tiểu Lai, em có thể ngồi yên ngọ nguậy cái đầu em được ?”

      Tiểu Lai bĩu môi, sau đó ngồi yên, tay cầm quyển sách, lật ra, bắt đầu đọc.

      Cứ như vậy, im lặng hơn khoảng tiếng, Thiếu Phàm hoàn thành tác phẩm, thu bức vẽ về, quay trở lại bàn làm việc.

      Tiểu Lai nhảy vội đến trước mặt Thiếu Phàm, mặt mày hớn hở: “Đâu đâu? Bức vẽ đâu? Em muốn xem”

      “Sao em lại xem? Đây là vẽ vợ chưa cưới của mà” Thiếu Phàm thủng thẳng .

      Tiểu Lai xấu hổ. ràng là chơi xấu mà.

      “Em muốn nhìn xem vợ chưa cưới của xinh đẹp đến cỡ nào” Tô Tiểu Lai cũng bu theo, tiện thể đánh bóng mình.”

      Muốn chơi xấu à? Thích chiều!

      “Xem xong rồi đưa .” Thiếu Phàm mặt chút biến đổi đưa bức tranh cho Tiểu Lai.

      Này, này ,này…cái này là phóng đại quá rồi….

      Trong bức tranh chỉ thấy rất ngọt ngào, rất đáng từ phía sau lưng ôm vòng lên cổ , đặt nụ hôn tình cảm ở bên má. mặt còn hơi ửng hồng. Vẻ mặt trông ngập tràn hạnh phúc trong tình . Đúng vậy, này chính là Tô Tiểu Lai.

      Tô Tiểu Lai giật mình, mặt lại tự động đỏ bừng.

      Bức vẽ này là rất tuyệt vời, từ mỹ nam tưởng tượng biến thành chính . Tuy rằng đúng là hơi ngượng xíu nhưng mà trong lòng vẫn là sung sướng vạn lần.

      Sau ngồi nghiền ngẫm bức tranh, Tiểu Lai cảm thấy thắc mắc. Tại sao lại là chủ động hôn , lại còn trưng ra cái bộ mặt thẹn thùng ngớ ngẩn này nữa!!

      Hừ, sao có thể “hạ nhục” em như thế được.

      Tiểu Lai chu môi, tức giận : “, vì sao chủ động hôn em?”

      Thiếu Phàm ngẩn ra, lòng muốn tung bông nhảy múa rồi nhưng mặt vẫn hết sức điềm tĩnh, nhún nhún vai : “ được, ý tưởng vẽ thêm người đứng đằng sau của em hay lắm, muốn phá hỏng”

      Tô Tiểu Lai xấu hổ, sao lại là “ý tưởng của em”, ý của ràng là muốn vẽ thêm người con trai mà. Đam mỹ chết tiệt! [LT: ê, tui anti câu này nha =____=, KA: mình chưa đọc quyển nào :”>]

      Vẽ hôn khó khăn sao? Tô Tiểu Lai cắn môi dưới, tay gồng sức nắm chặt bức tranh. Mắt nhìn thấy bức tranh sắp bị vò nát trong tay , Thiếu Phàm lanh lẹ giật lấy bức tranh, vuốt phẳng nó lại.

      “Tốt rồi, bây giờ tìm cái khung treo lên” xong lập tức ra cửa.

      Từ nay về sau, bức tranh này giống như bức ảnh hai người chụp chung, được đặt cách trân trọng ở bàn làm việc của Thiếu Phàm. Mỗi khi nghỉ ngơi giữa giờ, đều nhìn chằm chặp vào bức tranh kia, khóe miệng luôn luôn có nụ cười hạnh phúc.

      ******

      Chỉ chớp mắt, mười ngày bị giám thị trôi qua. Cuối cùng Tô Tiểu Lai cũng phát cuồng.

      Bây giờ, chỉ có hai khoảng thời gian được tự do, là lúc họp, hai là lúc tiệc xã giao. Nhưng mà hai khoảng thời gian này phải ngày nào cũng có.

      Ở bên cạnh đâu được, chỉ có đọc sách đọc sách và đọc sách. Nhưng đọc nhiều như thế, vào đầu được bao nhiêu cũng chỉ có mới biết.

      Ngày ngày lặp lại như thế làm cho khát vọng tự do của Tiểu Lai càng thêm cháy bỏng, khát khao vươn tới ánh sáng mặt trời càng mãnh liệt. Mỗi lần nhớ lại quá khứ hoa mộng ba năm đại học, ở ký túc xá với ba chị em kia, Tô Tiểu Lai lại thở dài, thế biến chuyển khôn lường….

      Tô Tiểu Lai ngày ngày mong ngóng điện thoại của các chị em, làm cho sớm thoát khỏi ma trảo của , trờ về ngôi trường thân , quay về phòng ký túc xá ấm áp tình người. Quan trọng nhất là thiếu Tiểu Lai thể chơi mạt chược được, thiếu mất chân rồi (||___||)

      Cuối cùng cũng có điện thoại. Là Lâm Vi Vi, nàng sầu não với Tiểu Lai: “Tiểu Lai à, qua học kỳ này, chúng ta mỗi người phương rồi, cậu mau trở về ký túc

      Nghe Lâm Vi Vi như vậy, Tô Tiểu Lai hết sức cảm động, giống như dũng sĩ hy sinh thân mình cứu nước, dõng dạc : “Được, 3 ngày sau, nghênh đón bổn tiểu thư hồi phủ.”

      Vì thế, Tiểu lai bắt đầu vì chính mình mà bày mưu tính kế, đối phó với chỉ có biện pháp, đó là nhõng nhẽo, cố tình gây , nổi khùng cần biết trời đất, như thế đá mau!

      Ánh mắt Tô Tiểu Lai chằm chặp dán vào Thiếu Phàm. Nhất cử nhất động của đều nằm trong tầm mắt , nhất định phải nắm lấy thời khắc tốt nhất để tung chiêu trí mạng.

      Rốt cục, người nào đó bắt đầu bẻ tay, xoay cổ, xem ra là mệt rồi.

      Tô Tiểu Lai nhanh nhẹn tiến lên, bưng tách cà phê, nhàng đặt xuống bàn, sau đó ngọt ngào mở miệng: “, mệt đúng ? Để em đấm bóp cho nha.”

      xong, bàn tay đặt lưng xoa , Thiếu Phàm quả thực rất mệt, ngả người ra sau, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại hưởng thụ chăm sóc của .

      Thời gian dần dần trôi qua, dường như có ý tỉnh lại hỏi chuyện , Tiểu Lai lo lắng vạn phần lại dám quấy rầy , đành phải im lặng tiếp tục công việc.

      Đến khi có tiếng đẩy cửa cùng tràng cười sang sảng vang lên, Trình Thiếu Phàm mới cau mày mở mắt, nghĩ rằng ai lại có phép tắc lịch như thế, chưa gõ cửa mà vào.

      Tiểu Lai lại nghĩ đây là ai vậy? Chuyện còn chưa đâu vào đó có người vào phá đám.

      Hai người bọn họ cùng lúc bắn cái nhìn ác liệt về phía cửa, vừa mới nhìn, hai người liền trợn tròn mắt.

      Đồng thời cũng phát ra tiếng hô đầy kinh ngạc : “Ông….”

      “Ông…ông…Ông Trình” Tô Tiểu Lai lập bập.

      vội vàng bỏ tay ra khỏi vai , giấu ra sau lưng, mặt ngượng ngùng, nhìn đến là đáng !

      Thiếu Phàm đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, lễ phép hỏi: “Ông, sao ông lại đến đây?”

      Ông Trình vội trả lời , lắc lắc đầu, ý kêu quản gia theo sau cũng vào phòng.

      Ngay sau đó, ông vẫy vẫy tay với Tiểu Lai, ý bảo lại đây.

      Tô Tiểu Lai lon ton chạy qua bên ông. Ông Trình nhéo nhéo mặt của Tiểu Lai, ây chà, giống búp bê quá. Cái thói quen này đúng là bao nhiêu năm vẫn thế, bỏ được. Sau đó, ông thương : “Tiểu Lai à, vài năm gặp mà cao như thế này rồi sao? Lần trước ông bệnh, cũng thấy con tới thăm ông. Quên ông rồi đúng ?”

      Tô Tiểu Lai đầu lắc như trống bỏi, vội : “Con ông Trình nhất mà…” xong còn cọ cọ lên người ông: “Lần trước con bị bệnh nên mới thăm ông được đó ~~”

      Ông Trình hớn hở, là lớn nhanh quá . Ông phong độ như thế, bây giờ già lắm rồi, nhưng mà ông càng già càng dẻo dai nha…

      “Vậy lần này nên chăm sóc ông tốt nhé, còn nữa, nên đổi cách gọi . Gọi ông nội , đừng gọi ông Trình, nghe xa lạ, phải Thiếu Phàm” Ông Trình liếc mắt tới Thiếu Phàm, thằng cháu này nghĩ gì ông như lòng bàn tay rồi!

      Trình Thiếu Phàm ở bên phụ họa: “Vâng, đương nhiên là phải gọi thế ạ”

      Tiểu Lai thẹn thùng, mặt đỏ hơn nửa, chẳng lẽ đến cả ông Trình cũng biết đến cái vụ tỏ tình kia sao? là đau tim mà! Tin bay vượt biển Thái Bình Dương luôn đó!!!!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 39: Say rượu

      Edit: Kim
      Biệt thự Trình gia

      già trẻ ngồi sofa xem phim chiến tranh, ông Trình mỗi lần mở miệng đều câu, “Còn nhớ những năm nào, ông và ông con còn nắm chắc tay súng chiến trường trong cuộc chiến tranh Triều Tiên … Thời gian trôi qua hơn sáu mươi năm rồi, con nhìn đấy, chân phải của ông vẫn còn vết đạn bắn… Mỗi khi cầm chiếc huy chương màu vàng rực rỡ kia ông đều nhìn thấy khung cảnh máu và lửa sục sôi lên trước măt.”. xong còn lấy ra chiếc huy chương vàng cho xem, “Chiếc huy chương quân đội này ông vẫn luôn mang bên người, nó theo ông suốt sáu mươi năm rồi.”


      Tô Tiểu Lai lắng nghe gật đầu, chữ bỏ sót lời ông Trình .

      Ông Trình vui mừng, thở dài, “Nha đầu Tiểu Lai này, thích nghe ông kể phải ?”.

      Tô Tiểu Lai lắc đầu, thành khẩn , “Con rất muốn nghe mà, ông nội của con cũng thường xuyên kể, ông và ông nội của con đều là những nhân vật hùng.”

      Ông Trình bị chọc cười, “Cháu còn tri kỉ hơn thằng cháu trai kia, con thấy đấy, ông đến đây hai ngày, ngày nào ông cháu mình cũng chơi với nhau. Tên tiểu tử Thiếu Phàm kia đến cái mặt quỷ cũng chưa thèm ló ra, vẫn là nha đầu Tiểu Lai nhà chúng ta ngoan nhất.” Ông thực coi thành cháu dâu rồi!

      “Ha ha, trai còn bận nhiều việc mà, ông nội à, ở với ông con thấy vui vẻ hơn đấy.” phải sống dưới con mắt của , còn biết hưởng thụ đâu hết cái sung sướng này.

      Ông Trình cười to, “ bao năm rồi, vậy mà tên nhóc Thiếu Phàm này vẫn quên bắt nạt con hả?”.

      Câu này ra làm tim Tô Tiểu Lai nhảy lên, nỗi khổ sở trong lòng trào dâng, vừa rồi còn sôi nổi nhưng bây giờ im lặng gì.

      Ông Trình vuốt tóc , ôn hòa , “Nha đầu này, có gì oan ức nào? với ông nội, ông nội nhất định giúp con dạy dỗ nó.”

      Bao nỗi oan ức thể đếm được, nên bắt đầu từ đâu đây. Ngẫm nghĩ mấy chuyện gần đây nhất, đột nhiên, chuyện trở lại ký túc trường phải là thực được sao? Ông Trình có thể là vị cứu tinh tuyệt vời của nha!!

      nhướng lông mi, ánh mắt sáng ngời lấp lánh, nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của ông Trình, vẻ mặt đáng thương ấm ức , “Ông nội à, con, ấy bắt nạt con đâu mà, ấy chỉ giúp con xin nghỉ mấy ngày ở nhà tự học, hơn nữa mỗi ngày còn phải hầu hạ này nọ ấy, lúc nào cũng phải ở cùng ấy được phép rời .” xong còn chỉ vào trường lấy chứng cứ phạm tội, lại nhàng tiếp, “Lần trước ông cũng thấy đấy, ấy cũng chỉ bắt con mát xa chút hết cả buổi chiều thôi.” cuối còn kéo dài, mắt chớp chớp để cố nặn ra nước mắt, diễn vẻ đáng thương rất chuyên nghiệp. Đến ngôi sao quốc thế cũng làm được như đâu. Ha ha.

      Ở xa xa người nào đó ngồi trong văn phòng công ty liên tục hắt xì hai cái, bí thư Lý ngồi bên báo cáo công việc quan tâm mấy câu, “Trình tiên sinh, thời tiết dần dần chuyển lạnh rồi, nên chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      Ông Trình bị sốc đến đau lòng, tức giận gọi trực tiếp lão quản gia vào, “Lập tức gọi điện thoại cho thiếu gia, bảo nó về nhà ngay lập tức.”

      xong còn quay sang an ủi , “Nha đầu ngoan, con tâm, ông nội nhất định làm chủ cho con, ngày mai phải đến trường học.”

      mưu thực thành công, khóe miệng Tô Tiểu Lai nhếch lên nụ cười giảo hoạt đắc ý.

      ****

      , hành lý của em bao giờ đưa đến vậy?”. Tô Tiểu Lai vẫy tay về phía Trình Thiếu Phàm ngồi ghế lái.

      Trình Thiếu Phàm quay sang lườm , lạnh lùng , “Tô Tiểu Lai, đừng được đằng chân lân đằng đầu, ban ngày ở trường học, buổi tối phải về nhà ngay.” xong khởi động xe, nghênh ngang mà .

      Xách theo hai túi đồ to, Tô Tiểu Lai sững sờ choáng váng đứng hóa đá chỗ.

      Hôm qua phải cho về ký túc ở sao? Ông nội ra lệnh rồi mà ấy dám chấp hành sao?!

      phải ăn gan hùm mật gấu chứ? Ngữ khí còn ác liệt như vậy, hừ, ông nội thân à, ông nên ở đây thêm vài ngày nữa mà.

      Tô Tiểu Lai thầm cầu nguyện.

      *******

      Về trường cảm giác tốt, bộ dưới hàng cây rợp bóng, hít thở khí mát mẻ, tâm tình Tô Tiểu Lai vui sướng hơn nhiều.

      Làm sinh viên vẫn tốt nhất, phiền não nhiều tự do.

      mạch trở về ký túc xá, cuối cùng cũng gặp được ba chị em thân thiết xa cách lâu rồi.

      Tô Tiểu Lai đẩy cửa, ký túc xá im lặng vắng vẻ, gọi to vào bên trong, “Các chị em thân , tớ về rồi đây!!”.

      Ngay sau đó là loạt các thanh nhảy nhót huyên náo.

      Sau đó Tô Tiểu Lai bị các nàng kia nhào vào sờ nắn, mặt bị biến dạng nghiêm trọng, hix hai ngày nay bị ông Trình nhéo suốt rồi, khôi phục lại đâu mà.

      lúc sau, cuối cùng Tô Tiểu Lai cũng được giải phóng, Lâm Vi Vi hưng phấn vỗ bộp vai , “Tiểu Lai, hôm nay chúng ta phải cử hành bữa tiệc chúc mừng linh đình.”

      Tô Tiểu Lai kêu đau oai oái, sao thể xuống tay nhàng chút chứ?

      “Phải rồi, buổi tối chờ Tố Tố tan làm về đánh chén suốt đêm nay.” Lý Ly đứng bên phụ họa đề nghị.

      Bên vai phải thấy đau, hu hu, thế là cân bằng rồi.

      Hai người này rất high nhá, giống như thời gian dài bị cấm dục rồi ấy.

      Tô Tiểu Lai đảo mắt về phía hai người kia, rồi quay ngoắt bày sách vở ra bàn.

      ******

      Đầu bên kia, Từ Tố và Lý Ly gào thét như hai kẻ tan vỡ trái tim, “Dù chết vẫn phải , vui sướng nếu lâm ly tới tận cùng. Tình dù sâu nặng, cũng chỉ có thế này, mới đủ để thổ lộ. Dù chết vẫn phải , vui sướng nếu khóc đến khi cười. Vũ trụ dù hủy diệt, trái tim vẫn tồn tại….” (Bài hát Dù chết vẫn muốn ).

      Đầu bên này, Lâm Vi Vi và Tô Tiểu Lai say như chết, bàn rải rác đầy vỏ chai rượu, nhưng hai người vẫn tiếp tục phấn khích chơi trò chơi con ong mật phạt rượu.

      “Hai con ong mật này, bay đến giữa bụi hoa này, trái bay, phải bay, bay lên, bộp bộp…”

      “Hai con ong mật này, bay đến giữa bụi hoa này, trái bay, phải bay, bay lên, bộp bộp…A a ”

      “Tiểu Lai, cậu lại thua rồi, phạt rượu … phạt rượu.” Ánh mắt Lâm Vi Vi lờ đờ bưng chén rượu.

      “Được.” Lẩm bẩm lẩm bẩm, lại chén rượu nữa.

      “Sao lần này lại vậy, vì sao tớ luôn thua thế?”.

      “Tiểu Lai, cậu thắng được đâu, bởi vì … Bởi vì cậu chỉ biết ra “đá” thôi, ha ha ha.”

      “Tớ chỉ ra đá ấy à, hừ, lần này tớ ra “đá” nữa, tớ ra “bố”, ha ha ha.” Tô Tiểu Lai nghiêng trái nghiêng phải, toàn bộ cơ thể đổ lên ghế sofa.

      “Đá Bố Kéo.” (trò này chúng ta chơi gọi là oẳn tù tì, đấm giấy kéo)

      “Sao tớ lại ra “đá” thế này, được rồi, uống rượu uống rượu.” xong tự phục vụ cho mình rồi nâng chén uống cạn.

      “Tiểu Lai à, cậu cậu ngốc hay ngốc?”.

      ngốc, sao tớ lại ngốc được chứ? Cậu thấy từ nãy đến giờ nhiều cuộc điện thoại gọi đến tớ còn chưa thèm nhận đâu, tớ cho cậu bí mật nhá.” nàng kề miệng đến tai Lâm Vi Vi, giọng , “Ha ha tớ hề ngốc, nhìn , màn hình còn ID đây này? Tớ nhận, có ngốc mới nhận, đúng ?”.

      Tô Tiểu Lai say khướt năng lung tung xong, cơ thể lảo đảo giơ chiếc di động, ấn hạ nút từ chối, tiếp theo trực tiếp tắt máy, ném vào góc sofa.

      “Đại công cáo thành, có người nào được phép quấy rầy chúng ta uống rượu.”

      “Ha ha, cậu ngốc, còn tớ rất ngốc, cậu biết ? Tớ người bảy năm rồi, ha ha h.” Tiếp theo là chuỗi tiếng cười bi ai.

      “Ha ha, ghét nhất là trả lời điện thoại lúc này, chúng ta cần để ý đến người kia.” Tô Tiểu Lai ngồi thẳng người tuyên bố.

      “Tớ cũng muốn để ý đến người kia đâu, vì sao Tiêu Thất lại xuất sau ba năm trời, vì sao vào lúc tớ sắp quên rồi ta lại đến quấy rầy cuộc sống của tớ. Vì sao vì sao vậy?? Tiểu Lai, cậu cho tớ biết, vì sao hả?”. Lâm Vi Vi túm cổ áo Tô Tiểu Lai gào thét.

      “Ha ha, bởi vì ta thích cậu, ngốc ạ.”

      “Thích tớ? buồn cười, ha ha, nào, chúng ta cùng cụng ly, cụng ly vì những người đàn ông thích chúng ta.” Lâm Vi Vi đứng vững dậy, nâng hai chén rượu lên, đưa ly cho Tô Tiểu Lai.

      “Được, cụng ly, cụng ly cho trai tớ.”

      “Tiểu Lai, Tiểu Lai, chúng ta lại chơi trò con ong mật , nào nào …”

      chơi nữa đâu, tớ muốn tiểu, tớ cần tiểu, tiểu gấp đây.” xong loạng choạng đứng dậy, đầu óc choáng váng kịp chống đỡ, suýt chút nữa ngã xuống đất.

      vịn tay vào tường, từng bước ra khỏi bàn, lúc bước nhanh đến toilet sắp ngã xuống đất cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy , Tô Tiểu Lai ngẩng đầu nhìn lên, người này đẹp trai lại rất nam tính nhá, lắc lắc đầu, muốn mình tỉnh táo lại, sao người này nhìn quen thế nhỉ, giống như gặp ở đâu rồi đấy, phải rồi, nhất định gặp ở đâu rồi mà.

      “Tiểu Lai, sao em lại ở đây? Còn uống say như vậy nữa chứ.” Dịch Xuyên Thân từ từ nâng đứng vững, lông mày nhíu lại thành đường thẳng.

      Giọng cũng rất quen mà, rất dễ nghe~~

      “Tôi muốn tiểu, buông ra.” Tô Tiểu Lai giãy dụa, “Nhưng, WC nữ ở bên nào vậy?”. Bàn tay sờ cằm, làm vẻ suy nghĩ đến vấn đề sâu sắc.

      “Ách…”. Sắc mặt Dịch Xuyên thần thoáng trắng bệch thoáng tím tái.

      “Ha ha, bên này rồi, ở có hình giày cao gót màu đỏ mà.” xong liền đến hướng đó.

      “Tiểu Lai, sao em dám uống say thế này hả? Đến đứng cũng vững nữa, em chắc chắn có thể tự mình giải quyết sao?” Dịch Xuyên Thần xấu hổ hỏi, lo lắng ấy ngã ở bên trong.

      “Ha ha, tôi tự mình giải quyết có thể giúp tôi tiểu hả.” Vẻ mặt Tô Tiểu Lai hỏi như , sau đó vỗ hai cái lên vùng cổ màu đồng của Dịch Xuyên Thần, nghênh ngang hướng vào phía WC nữ.

      Dịch Xuyên Thần sững sờ đứng chôn chân ở đó, mặt lúc này bỗng đỏ rực.

      Nha đầu kia, mỗi lần gặp ấy đều vớ đầy rẫy hiểm họa.

      Bản năng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điến số Trình Thiếu Phàm, ngẫm nghĩ lại, thôi quên , lâu như vậy mới gặp nhau, lại còn gặp ngẫu nhiên như thế, thể buông tha cơ hội khó khăn này được!

      “Xem , tôi tự mình tiểu xong rồi nè.” Khuôn mặt nhắn ửng hồng, miệng duyên dáng bĩu ra đáng .

      Dịch Xuyên Thần nhìn mỉm cười, sau đó qua đỡ , , “ thôi.”

      đâu? Tôi muốn về bàn tôi.”

      “Được, đưa em về bàn.”

      “Đây phải đường về bàn tôi mà, muốn dẫn tôi đâu?”. Tô Tiểu Lai bắt đầu cảnh giác.

      “Đây là đường khác về bàn em thôi, ngoan nào.” Tay Dịch Xuyên Thần xoa đầu dỗ dành.

      “Sao lại học kiểu xoa đầu của tôi thế, tôi là con chó của sao? Hừ”.

      Dịch Xuyên Thần sửng sốt, đỡ cho đứng thẳng người, cười khổ , “Em là con chó đáng nhất đời này.”

      “Ha ha, ? Tôi … tôi … tôi tôi…”

      “Em làm sao vậy??”

      “Tôi …” Nôn…

      Kết quả là, thảm kịch xảy ra.

      “Quần áo của tôi!!!!!!!!!!”. tiếng hét thảm thương vang lên.

      “Tôi … tôi còn muốn nôn …”. Lại nôn …

      Tiếp đó lại nhìn vào bộ quần áo bóng bẩy của mình, Dịch Xuyên Thần suy sụp.

      Quyết tâm nào, nhắm mắt lại, quên chuyện ấy nôn , cùng lắm bỏ luôn bộ quần áo này.

      Nhưng rồi Tô Tiểu Lai đứng bất động, ghé sát lên người ngáy to.

      Dịch Xuyên Thần dở khóc dở cười, nha đầu kia, như vậy mà cũng ngủ được.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 40: Đêm tai họa

      Edit: Linh Trưởng + Kim

      Thực , say rượu đối với Tô Tiểu Lai phải là xa lạ gì. Mỗi lần cùng ba chị em tụ tập, thể say. Nhưng mà lần này khác, nghiêm trọng hơn, say túy lúy, đầu óc choáng váng mơ hồ, cả người rũ rượi sức lực. Quay trái quay phải, cảm giác như có cái gì đó ôm mình, lại giống như phải.


      Hở, đâu? Sớm như vậy mà dậy rồi sao?

      Cảm thấy người khá hơn, miễn cưỡng mở to mắt. Nhưng mà, ngay khi vừa nhìn mọi vật xung quanh, liền sợ đến hồn bay phách lạc.

      ở đâu thế này? Cái giường này phải là cái giường quen thuộc của , cách bài trí phòng cũng khác. sợ hãi khỏi toát mồ hôi lạnh, đầu bắt đầu hoạt động. Nhớ lại nào, uhm…sáng hôm qua đưa đến trường, sau đó tụ tập ăn uống, rồi Karaoke, sau đó, cùng với Vi Vi uống rượu, ờ, đúng rồi, là rượu, sau đó sao nhỉ??? việc sau đó như thế nào nghĩ đến mấy cũng ra, đành lắc đầu, đứng dậy. Bỗng nhiên ánh mắt sững lại. Linh cảm hay rồi, có phải là bị bắt cóc Ọ____Ọ

      Tin này tựa như : sét đánh giữa trời quang!!! Đùng …đùng…đùng!!!

      “A…A…A…” Ba tiếng kêu la thảm thiết vừa vọt ra khỏi miệng Dịch Xuyên Thần đẩy cửa xông vào.

      “Tiểu Lai, làm sao vậy?” Xuyên Thần lo lắng hỏi.

      “A..” Lại thêm tiếng quỷ rống nữa rồi.

      “A… …sao lại cởi trần thế kia???”Tiểu Lai tay run run chỉ vào người Xuyên Thần, tay còn lại che mắt.

      chuẩn bị tắm mà…” Dịch Xuyên Thần giải thích

      Tắm rửa, tắm rửa, tắm rửa. Lòng niệm trăm lần….

      Hình ảnh bắt cóc vừa rồi tự động chuyển hóa thành trường hợp XXX, cần được đặt rate!!!! Đúng! phải người bình thường sau khi làm chuyện “3 ích” đó đều phải tắm sao!

      Hừ…tên khốn kiếp này, nhất định là lúc đầu ta SM mình, sau đó lại 419…sau đó lại XXX, hết XXX lại XXX, đúng là bằng cầm thú!!!!! Tô Tiểu Lai hai tay ôm đầu, dám tưởng tượng nữa [chị tưởng tượng đến mức này còn cái gì để mà tưởng tượng nữa chứ hả =_____=]

      Làm sao đây? Làm sao đây? Chả lẽ lại đánh mất lần đầu tiên thiêng liêng bằng cách vô cùng lãng nhách như thế sao? còn có thể diện gì để gặp đây? Chi bằng đập đầu vào gối chết cho rồi!!!

      khỏi nắm chặt góc chăn, ánh mắt pha chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là khinh bỉ, chằm chằm nhìn Dịch Xuyên Thần. Bộ dạng của giờ giống như là con thỏ bị làm cho sợ hãi vậy

      Miệng lẩm bẩm : “Đừng lại gần tôi…đừng lại gần tôi…” Xuyên Thần là ác ma!!!

      Xuyên Thần tội nghiệp mặt đầy sọc đen ( _ _|||) con bé này là quái quá , dám làm trở thành thằng cầm thú.

      Nhìn dáng vẻ như con thỏ của , Xuyên Thần lại trỗi lên ham muốn đùa cợt với . Bất chấp sợ hãi, chậm rãi áp sát vào , hơi thở nam tính ấm áp bao quanh người , đôi mắt đào hoa khẽ nhíu… “Tiểu Lai, chả lẽ em muốn biết tối qua xảy ra chuyện gì sao?” dùng tay nâng cằm , giọng mê say lòng người nhàng lọt vào tai .

      “A…. tôi muốn nghe, cần nghe” Tô Tiểu Lai bịt chặt hai tai, đầu lắc liên hồi, hai chân đá lung tung, giống như đứa con nít cố tình gây vậy.

      Xuyên Thần đột nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, gượng dậy : “Được rồi, đùa em nữa, em xem quần áo của em là biết việc thế nào mà.”

      Tiểu Lai rốt cục cũng bình tĩnh lại được chút ít, xốc chăn lên. Phù! Quần áo còn đầy đủ, xê dịch, rách rưới chỗ nào, trong lòng an tâm rồi, nhưng mà vẫn còn nghi ngờ: “Đáng lẽ phải là chúng ta chả có việc gì cả, em vẫn nguyên vẹn, sứt mẻ chứ !”

      Bày đặt bóng gió này nọ, là làm hú hồn mà.

      Xuyên Thần lắc lắc đầu phất tay: “Được rồi, đây. Khiếp! Bị em quậy cả đêm hôm qua.”

      Vừa mới xoay người định bước nhưng bị Tiểu Lai kéo lại : “Từ từ, còn cái này nữa, giải thích vì sao có vết dơ tấm nệm này? Trông cứ như là… “

      Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên có con chó với bộ lông xù trắng như tuyết loạng choạng chạy từ góc phòng ngủ tới, cọ cọ bên người Xuyên Thần.

      Tiểu Lai cực kỳ xấu hổ, hóa ra vết dơ này là của con chó. Sức mạnh tưởng tượng của vĩ đại… “Ha ha ha…hóa ra là do con chó…con chó dễ thương!” gãi gãi đầu, khỏa lấp xấu hổ.

      “Tô Tiểu Lai, tình rất muốn bổ đầu em ra xem não em làm từ cái gì. Nước miếng chó mà cũng nhầm với cái kia….” xong quay đầu ra ngoài.

      Tô Tiểu Lai nhìn bóng lưng bước ra ngoài, hừ…. trong sáng chắc! Em chưa hết câu biết người ta nghĩ đến cái gì! Thế mà ồn ào này nọ… blè

      ********

      Bên trong xe, Tiểu Lai biến thân thành chị Ong vàng đặt ra “mười vạn câu hỏi vì sao”.

      “Tại sao hôm qua lại gặp được tên kia nhỉ? Vì sao mà mình lại cảm thấy có người dẫn mình nhỉ?”.

      “Chả lẽ tối hôm qua gặp em mà thấy bạn bè em sao?”

      “Còn nữa, túi xách của em đâu ? Sao tìm hoài mà thấy?”

      “Mà tối hôm qua em uống rượu kiểu gì mà say đến bất tỉnh nhân nhỉ?”

      Tiểu Lai léo nhéo hỏi ngừng. Xuyên Thần lái xe, miệng cười dừng được, có tí xíu vậy mà cũng mất cả tiếng để đặt ra câu hỏi, giống như bạn hay thắc mắc bạn trai quá . Hả? Ý nghĩ này làm Dịch Xuyên Thần tay run, đầu đổ mồ hôi. Nhưng ngay lập tức trấn định lại, tiếp tục nhìn Tô Tiểu Lai đặt câu hỏi.

      “Đúng rồi, tại sao buổi sáng mới tắm?” Vấn đề này nãy giờ làm băn khoăn lắm nha. Thường về nhà là phải tắm ngay chứ. Từ cái việc tắm rửa sáng sớm này mà lại nghĩ lung tung.

      Câu hỏi này khiến Xuyên Thần cũng hơi kích động: “Em hỏi việc này sao? Bị em ói cho trận với theo chân dọn dẹp cho em nguyên buổi tối tắm cỡ nào cũng vẫn cảm thấy bẩn, thấy hôi. Quả thực là khó chịu lắm ý!”

      Tô Tiểu Lai đầu tiên là áy náy cúi đầu nhận sai, qua vài giây lại ôm bụng cười phá lên.

      “Em còn cười được sao? Đều là do em hết! Uống say như thế còn quậy phá lung tung”.

      “Há há há, rất xin lỗi ..há háh áh”

      Phút chốc, Tiểu Lai nghĩ đến người, chuyển ngay đề tài : “Uhm…còn cái này…chuyện tối hôm qua, đừng cho em nhé?” Giọng của rất , vừa căng thẳng lại pha chút lo sợ.

      Chẳng lẽ ở trong tâm trí , mãi mãi chỉ có người kia sao? coi Xuyên Thần đây thành cái gì? Là đồng minh giữ bí mật sao? Đúng thế, bạn Tiểu Thần Thần của chúng ta nổi cơn ghen, chua loét!!!

      “Tô Tiểu Lai, khi ở với , em đừng nhắc tới Thiếu Phàm được ?” Giọng cao vút, tức giận tới cực điểm rồi nha.

      Tiểu Lai bị Xuyên Thần quát cách bất thình lình, gì, chậm rãi quay đầu ra phía cửa sổ ngắm cảnh bên đường.

      Dịch Xuyên Thần cũng biết được vừa nãy mình hơi quá, ràng là ưa về, mà cũng chỉ đơn phương thôi, tại sao lại quát như thế được…

      Im lặng mất mấy phút, Xuyên Thần mở miệng trước : “Em…em với Thiếu Phàm vẫn sống chung à?” E hèm, muốn biết tình hình chút.

      “Cái gì cơ?” TIểu Lai quay đầu lại, bởi vì nghe nên hỏi lại. còn mải nghĩ.

      Dịch Xuyên Thần thở dài, thôi vậy : “Giữa trưa em muốn ăn gì?”

      cần đâu, đưa em về trường luôn ” Tối hôm qua về lại phòng Karaoke, chắc chắn là làm ba chị em lo lắng rồi….

      “Được rồi.”

      ******

      Dịch Xuyên Thần lái xe đưa về thẳng ký túc xá, Tô Tiểu Lai còn nghĩ nên lời cảm ơn thế nào.

      Bỗng nhiên xuất khuôn mặt béo mũm, chặn đứng lại, biểu rất kích động phấn khởi, “Tô Tiểu Lai à, cuối cùng cậu cũng trở về. Này này cậu có biết gì khong, có chuyện lớn, rất lớn đấy, cậu nên về ký túc xá mà xem . Vừa nãy có cuộc điều tra về việc đêm hôm qua các cậu về ký túc xá rồi, còn thiếu mỗi mình cậu thôi, aizzz bởi vì các cậu mà cả ký túc xá đều trong khí nghiêm ngặt thực kỷ luật đấy.” xong còn nắm chặt tay, dường như rất bất mãn.

      Nhắc tới bạn béo mũm này là ai, thế nào, mọi người trong ký túc xá ai biết nàng này mang danh là nhân sĩ hóng hớt chuyên nghiệp, bởi vì thân hình béo mập nên đặt biệt danh là béo mũm. Có thể từ tin tức lớn gì cũng thể qua mắt được nàng, những ngóc ngách trường học chỉ cần có chút động tĩnh cũng được bạn béo mũm này đưa tin trực tiếp. Nếu nàng này đổi nghề thành điệp viên cục tình báo các nhà lãnh đạo trong tương lai cũng trở thành tay bán tin luôn.

      Nhưng cái tin tức hóng hớt của bạn béo mũm này cũng phải phóng đại đến mũ N+1 luôn, cho nên tính chuẩn xác của tin vừa nhận được kia cũng phải kiểm chứng thêm mới được.

      Tô Tiểu Lai còn kịp tiêu hóa hoàn toàn, nàng lại cong môi tiếp với vẻ mỉa mai, “Tin mới nhất nè, tớ vừa nhìn giáo viên chủ nhiệm cùng với thấy phụ đạo vào ký túc xá cậu đấy, nhìn dáng vẻ cực kì nghiêm trọng, cậu cẩn thận , nên thành thừa nhận sai lầm, hẳn ảnh hưởng đến tốt nghiệp đâu.”

      Nghe ta như vậy mặt Tô Tiểu Lai trắng bệch, nghĩ đến mới đêm lại có thể ảnh hưởng đến chứng chỉ tốt nghiệp. Trước kia mấy đêm, chưa bao giờ bị sờ gáy, hơn nữa trường học đối với việc sinh viên qua đêm luôn mắt mở mắt nhắm mà, lần này sao lại chạm phải họng súng thế này.

      Người toát mồ hôi lạnh, Dịch Xuyên Thần đứng bên nhìn hết tất cả phản ứng của , từ từ nắm bàn tay bé của , nhàng an ủi, “ có việc gì đâu, cùng em lên đó.”

      Đầu óc Tô Tiểu Lai trống rỗng, vô thức gật gật đầu, có người nào đó cùng đối mắt là tốt rồi.

      Bạn học béo mũm nhìn động tác thân mật của hai người, khỏi ngạc nhiên ho lên, “Trời ạ, Tô Tiểu Lai, phải cậu cùng với chàng đẹp trai này qua đêm ở bên ngoài đấy chứ??”.

      Tô Tiểu Lai xấu hổ ước muốn đào được cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ, Dịch Xuyên Thần hung hăng trừng mắt lườm nàng béo mũm kia, sau đó lôi Tô Tiểu Lai lên cầu thang ký túc xá.

      Giọng nghe bình tĩnh, “Phòng nào?”.

      “308.”

      ******

      Vừa bước đến tầng ba nghe thấy thanh nghị luận đứt quãng.

      Tô Tiểu Lai cúi đầu thấp đến mức thể thấp hơn.

      Càng đến gần càng thấy căng thẳng, cũng may tay Dịch Xuyên Thần vẫn nắm chặt tay , giúp cho có niềm an ủi vững chắc.

      Cuối cùng cũng đến cửa phòng ký túc, đám người đứng vây ở cửa, chặn đường hai người họ.

      Đột nhiên trong phòng vang lên thanh có đề-xi-ben quá lớn, “Các hiểu điều lệ trường học sao?”.

      Bên trong im lặng vài giây.

      Ngay sau đó, là giọng thầy phụ đạo, “Tô Tiểu Lai đâu? Các đâu mà về có ba người thế này?”. ta dừng lại chút, “Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi biết giải thích thế nào với phụ huynh của ấy hả?”.

      Dịch Xuyên Thần nắm chặt bàn tay bé kia, xuyên qua đám người xem náo nhiệt bên ngoài, to, “Mong mọi người nhường đường chút, cảm ơn nhiều.”

      Mọi người tản ra, vẽ con đường , tiếp theo vang lên thanh thổn thức.

      thanh thổn thức này đương nhiên phải vì mình Tô Tiểu Lai tạo dựng, nguyên nhân phần lớn là do đứng bên cạnh người đàn ông cực kỳ cực kỳ đẹp trai này.

      Tô Tiểu Lai khẽ kéo góc , giọng yếu ớt như đuổi ruồi, “Em sợ lắm.”

      Dịch Xuyên Thần tặng nụ cười an ủi, đưa tay gõ cửa, giờ phút này Tô Tiểu Lai thấy càng căng thẳng hơn.

      Bên trong vẫn cái thanh đề-xi-ben cao lớn ấy, “Ai vậy?”.

      Dịch Xuyên Thần nhìn gật đầu, ánh mắt giao nhau, Tô Tiểu Lai cố gắng lấy hết dũng khí, “Là em, Tô Tiểu Lai.”

      Nghe được câu “Vào ” sau đó hai người mới đẩy cửa vào.

      ******

      Lúc vào cửa, đầu Tô Tiểu Lai cúi đủ thấp rồi giờ còn cúi thấp hơn nữa, hoàn toàn dám ngẩng đầu lên, sợ hãi như kẻ tù nhân bị xử án treo cổ.

      Dịch Xuyên Thần thu hết tình huống ở ký túc xá vào đáy mắt, nhận thấy ba người con kia cúi đầu đứng thẳng, phong thái hiển nhiên như kẻ chịu tội, Tô Tiểu Lai vào cửa, ngay tức khắc ba người kia ngẩng phắt đầu nhìn sang bên này, sau đó lập tức lại cúi gằm xuống.

      Ba người con này nhìn rất quen, giống như gặp ở đâu rồi, nhưng thể nghĩ cụ thể gặp ở đâu.

      Tự nhiên, lúc Từ Tố nhìn qua bên này, bỗng thấy kinh ngạc, thậm chí còn tưởng bản thân mình hoa mắt, tại sao tổng giám đốc công ty cư nhiên lại đại giá quang lâm đến ký túc xá của vậy, nhưng, nhưng ngạc nhiên hơn là còn nắm chặt tay Tô Tiểu Lai đến. Kinh ngạc vài giây, liền khôi phục bình tĩnh, là nhân vật nhoi trong công ty, cũng hơi đầu lo lắng tổng giám đốc kia có nhận ra mình hay , đúng vào thời điểm này, mới thấy mình may mắn biết bao khi chỉ là nhân viên quèn, nếu việc ngày hôm nay xác định vững chắc trở thành bằng chứng thép bị đuổi việc rồi.

      Dịch Xuyên Thần chuyển ánh mắt về phía kia, vừa lúc gặp phải đôi mắt sắc lạnh. Trong lòng khỏi căng thẳng, sao cậu ta lại ở đây? Đảo mắt nhìn lượt, cũng hiểu vài phần. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm và thầy phụ đạo cũng được mời tới, chắc chắn đều là chủ ý của cậu ta rồi? Nhìn sắc mặt cậu ta tiều tụy, có lẽ lo lắng cả đêm!

      Giờ phút này, Tô Tiểu Lai chuẩn bị tư thế chờ mắng, lúc giáo viên chủ nhiệm mở miệng , sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.

      Kết quả lại nghe câu, “Trình tiên sinh, nếu Tô Tiểu Lai về rồi, thôi chuyện này giao cho xử lý?”

      Đầu Tô Tiểu Lai nổ ầm ầm, thoáng chốc ra trang thái thiếu dưỡng khí trầm trọng, Trình tiên sinh, ai là Trình tiên sinh?? phải là ở ký túc xá chứ???

      hạ quyết tâm ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt lạnh băng của trai, sợ mới mức co rúm người lại, trốn ngay sau lưng Dịch Xuyên Thần, giống như con mèo sợ hãi.

      Trình Thiếu Phàm chuyển ánh mắt mạnh mẽ đến hai tay vẫn đan chặt vào nhau của họ, cả người Tô Tiểu Lai run lên bần bật, bối rối buông lỏng tay Dịch Xuyên Thần.

      Lúc này Trình Thiếu Phàm mới dời ánh mắt, nhìn sang thầy chủ nhiệm và thấy phụ đạo, thản nhiên , “ làm phiền các rồi, với những sinh viên trái với điều lệ trường học thế này nhất định phải trừng phạt thích đáng, phương án cụ thể thế nào vẫn để các tự quyết định.”

      “Được được.” Giáo viên chủ nhiệm đứng bên đáp lời.

      “Thiếu Phàm, lần sau đến trường cùng nhau tụ tập, lần trước họp lớp chúng nó cứ hỏi cậu đâu rồi? Cậu quá bận rộn rồi đấy!.” Lần này là giọng của thầy phụ đạo, có a dua nịnh nọt, ngữ khí chỉ như bạn bè chuyện.

      tiếng gọi “Thiếu Phàm” khiến Tô Tiểu Lai run sợ, cuối cùng cũng hiểu được, ra người giám thị nhiều năm nay, người đầu sỏ tuôn mọi tội lỗi của , chính là người có quan hệ tầm thường với trai – thầy phụ đạo! Khó trách ở nước ngoài ba năm, vậy mà sinh hoạt của vẫn nắm chắc như lòng bàn tay, ngay cả 81 đêm về ký túc xá cũng biết, con số cụ thể cũng tính toán chính xác như thế.

      “Sao nào? Lần sau có tụ tập nhất định trình diện mọi người, lần này có việc nhà còn chưa xử lý tốt…” thản nhiên , ánh mắt còn như cố ý vô tình dừng lại Tô Tiểu Lai.

      đợi xong, như hiểu được lời sắc bén của , giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc với ba chị em kia, “Ba theo tôi ra ngoài, còn có việc phải giải thích cho ràng.”

      Sau đó ba chị em kia liền theo thầy chủ nhiệm và thầy phụ đạo ra ngoài

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 41: Người nào đó đại bùng nổ

      Edit: Kim
      Beta: I’m SO2

      khí trong phòng ký túc xá bỗng trở lên cổ quái, cả ba người cùng rơi vào trầm mặc.

      Tô Tiểu Lai sợ tới mức tim như muốn rớt ra ngoài.

      hiểu được lần phạm lỗi này hề tầm thường, muốn cầu xin tha thứ hẳn phải là điều dễ dàng, vốn chuyện cả đêm về ký túc xá là chuyện thể tha thứ, giờ lại còn đứng bên cạnh Dịch Xuyên Thần, nắm tay nắm chân, tội càng thêm tội.


      Lại nghĩ chuyện hôm qua ngủ ở nhà Dịch Xuyên Thần, nếu bị biết, hậu quả thực rất rất… dám tưởng tượng, căn bản thể tưởng tượng được hậu quả thành cái gì. Chỉ có thể khẩn cầu tay Dịch Xuyên Thần kia ngàn vạn lần đừng hé miệng ra. Nhưng với chỉ số IQ của trai, chẳng lẽ lại nhìn ra hai người họ ở cùng chỗ chắc??!!!

      biết bao lâu sau, Dịch Xuyên Thần đột nhiên nhàng , “Thiếu Phàm, còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm trưa ?”

      Trình Thiếu Phàm lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lai, giống như muốn nhìn xuyên qua vậy.

      Tô Tiểu Lai hoảng sợ bởi cái nhìn ấy, lập tức phụ họa với Dịch Xuyên Thần, gắng nở nụ cười tự nhiên nhất, “Đúng vậy đó, à, chúng ta ăn cơm trước được ? Rồi sau đó muốn đánh muốn chém đều tùy .” (_ _||)

      Trình Thiếu Phàm hừ lạnh tiếng, châm chọc , “ làm sao dám đánh chửi em chứ, ông nội thương em, lúc nào cũng coi em như bảo bối cần được che chở. Hôm qua vừa nghe có chiếu rạp bộ phim Doreamon em thích lập tức đặt mua ba vé, vốn muốn chuẩn bị buổi tối xem, nhưng em muốn, muốn tự quan tâm chăm sóc mình, điện thoại nhận, suốt đêm về, khiến cho ông thân già lo lắng đến nửa đêm ngồi chuyến bay cuối cùng về Mỹ rồi.”

      Tô Tiểu Lai cảm thấy áy náy, giờ phút này gì cũng vô ích, đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của , phụ ý tốt của ông nội, còn hại ông già mà phải lo lắng cả đêm cho , giờ đây vô cùng hối hận, vô cùng xấu hổ, vô cùng hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, như vậy có thể vui vẻ xem bộ phim hài nhất, ông nội cũng cần lo lắng cho , trai cũng tức giận.

      Bao lời muốn nhưng đến miệng cũng chỉ dám nhàng câu, “, em xin lỗi…”

      Trình Thiếu Phàm đến trước mặt , nhàng nâng cằm lên, dùng ánh mắt thâm thúy tìm tòi nghiên cứu đánh giá , qua vài giây, giọng trầm thấp mệt mỏi vang lên, “Em mãi mãi chỉ biết câu xin lỗi, em nên bắt em phải làm gì bây giờ?” lắc đầu bất lực, giọng mang theo vẻ chua xót.

      Tô Tiểu Lai như con rối ngơ ngác nhìn , đây là lần đầu tiên thấy như vậy, dáng vẻ thực khổ sở.

      đột nhiên buông ra, ánh mắt nóng lạnh, giọng lãnh đạm, “Em phải vẫn muốn thoát khỏi sao? Được, từ hôm nay trở bao giờ quản em nữa.”

      Tô Tiểu Lai kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó đờ đẫn lắc đầu mạnh mẽ, nước mắt nhanh chóng đong đầy hốc mắt, cái câu “ bao giờ quản em nữa.” có thể khơi dậy ngàn tiếng vang trong lòng , từng khát vọng có ngày như vậy, tự do tự tại, vô tư vô lo, nhưng đến khi thực đạt được, vì sao lại thấy khó chịu như vậy?

      Nước mắt cuối cùng cũng khống chế được rơi xuống, “, cần, em cần, đừng để ý đến em, sau này em bao giờ tự làm theo ý mình, bao giờ chọc tức giận, bao giờ… hu hu hu …”

      Trình Thiếu Phàm đứng bất động, thản nhiên liếc mắt qua , rồi dời ánh mắt ra chỗ khác, dùng ngữ khí hết sức chân đáng tin , “Buổi chiều có người giúp em đưa hành lý tới, sau này em ở trường .” xong nhấc chân bước , cũng thèm để ý đến Tô Tiểu Lai vẫn còn nức nở ở sau.

      Tô Tiểu Lai biết lấy dũng khí ở đây, lên kéo lại, nước mắt nước mũi tèm lem mặt, “, được bỏ mặc em như thế!” đúng là nóng nảy, nhìn vẻ mặt trong trẻo lại lạnh lùng hờ hững của trai, tim như siết lại, muốn đối với như vậy, hề muốn.

      Trình Thiếu Phàm dừng lại, dường như có chút do dự, nhưng chỉ hai giây sau liền khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, hơi dùng sức đẩy tay ra, cũng quay đầu lại, tự nhiên bước .

      Tô Tiểu Lai khóc to, còn sức lực ngồi bệt xuống đất, miệng còn gọi, “, ơi…”

      Dịch Xuyên Thần đến bên cạnh , ngồi xổm xuống, nhàng lau nước mắt vương khóe mắt , giống như dỗ dành trẻ con, “Tiểu Lai, ngoan nào, đừng khóc nữa, em cần em, làm em được ?”

      Tô Tiểu Lai khóc càng ngày càng to, “ cần, em muốn em, em muốn em cơ… Nhưng ấy bao giờ quan tâm đến em nữa, hu hu hu ..”

      nhàng ôm vào trong lòng, thở dài, an ủi , “ em phải còn quan tâm đến em nữa đâu, tin .”

      ********

      “Tiểu Lai, cậu giận cậu thèm để ý đến cậu cũng đúng thôi, nhá, chuyện đêm về ký túc có thể tha thứ, quan trọng nhất là cậu cứ ngang nhiên cùng người đàn ông, nam quả nữ ở cùng đêm, hơn nữa người đàn ông này lại là bạn của cậu, người đàn ông tôn nghiêm như cậu thấy cái chuyện lộn xộn này bùng nổ mới kỳ lạ ấy.” Từ Tố đứng bên cạnh Tiểu Lai, gằn giọng trách móc.

      “Đúng, Tố Tố rất có đạo lý.” Lí Ly ở bên tỏ vẻ đồng ý.

      Tô Tiểu Lai cúi đầu ngồi giường, yên lặng thở dài.

      “Bây giờ biết hối hận chưa?” Lâm Vi Vi vỗ vai , đặt mông ngồi phịch bên cạnh.

      Tô Tiểu Lai lên tiếng.

      “Tiểu Lai, cậu thèm để ý đến cậu đấy chứ? chừng hôm nay chỉ nhất thời tức giận mới vậy thôi, chờ ấy hết giận đến tìm cậu thôi.”

      Tô Tiểu Lai trầm mặc . Chỉ có biết lần này lành ít dữ nhiều, bởi vì hề tức giận mắng mỏ đánh chửi, truy cứu nguyên nhân, ngay cả khi khóc lớn náo loạn lên cũng đều làm như thấy, có thể thấy được lần này rất thất vọng về . Sau việc này chuyện ngữ khí cũng rất lãnh đạm, lại còn ánh mắt lạnh lẽo sâu thắm ấy, giống như lưỡi kiếm đâm vào tim . Cả đời này cũng dám nhớ lại việc sáng này, rất hy vọng tất cả chuyện vừa xảy ra kia chỉ là giấc mộng mà thôi _ _||

      “Kỳ bây giờ cứu vãn vẫn còn kịp, chỉ cần cậu thành tâm.” Từ Tố câu kéo Tô Tiểu Lai thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.

      vậy hả? Cậu có cách gì vậy?” Tô Tiểu Lai đứng bật dậy, hai mắt sáng ngời nhìn Từ Tố.

      “Cuối cùng cậu cũng có phản ứng rồi! Tớ còn sợ cậu biến thành câm điếc ấy, được rồi, ra rất đơn giản.” nàng ra vẻ thâm trầm , “Cậu về nhà cậu .”

      Ánh mắt Tô Tiểu Lai trở nên ảm đạm hơn vừa nãy, lại ngồi lên giường, lúc lâu sau mới , “ tớ tớ phải ở trường, ấy muốn gặp lại tớ rồi.”

      Từ Tố tức giận muốn , lôi mạnh nàng, hung thần buông câu đầy nhiệt huyết, “Từ khi nào cậu trở nên nhu thuận như vậy hả? Chỉ có tiếp cận ấy cậu mới có cơ hội tranh thủ nhận được tha thứ của ấy thôi. Tóm lại, cậu phải về nhà ngay, ở lì nhà ấy cho tớ.”

      “Nhưng tớ về rồi ấy cũng để ý đến tớ.” Tô Tiểu Lai buồn rầu .

      “Tô Tiểu Lai, thế ở trường học ấy để ý đến cậu sao hả? Tớ cho cậu biết nhá, trai cậu là vĩ đại quá , mơ ước của ấy là tre già măng mọc, ấy sao phải vì cậu mà phải treo ̉ lên cây chết chứ?” Từ Tố như chịu nội thương, khó nhọc , “Còn có La San, tớ cam đoan đến năm ngày, tuyệt đối ta thường xuyên lui tới chỗ cậu.” Câu này đương nhiên chỉ dùng để dọa Tô Tiểu Lai.

      Quả nhiên có hiệu quả, vừa nghe nhắc đến La San, cuối cùng Tô Tiểu Lai cũng kiềm chế được, cắn răng , “Bây giờ tớ thu xếp đồ đạc về nhà.”

      Hai người còn lại đều giơ ngón tay cái về phía Từ Tố. Có ý là, cậu là số , chỉ có cậu mới xử lý được con cứng đầu Tô Tiểu Lai kia.

      Từ Tố cũng quên tự hào về mình, quay về phía hai nàng kia hất tóc duyên dáng, có ý chứng minh mình quả thực là nhân vật bậc thầy.

      Trước khi Tô Tiểu Lai ra khỏi phòng, Từ Tố còn dặn , “Di động nhớ mở 24/24 đấy, có động tĩnh mới nhất gì đều phải báo cáo cho tớ biết, tớ cho cậu cách giải quyết.” Dứt lời, ba người đặt tay lên vai truyền ý chí quyết tâm |||

      ********

      Vừa mở cánh cửa kia, trong lòng Tô Tiểu Lai cảm thấy yên, biết điều gì chờ đợi ? Lời lạnh nhạt, hay trực tiếp lờ ?

      Trình Thiếu Phàm nằm ngủ, mơ hồ nghe được tiếng mở cửa, còn tưởng bí thư Lý đến, mệt mỏi đứng dậy ra khỏi phòng, vừa lúc gặp Tô Tiểu Lai đứng ở cửa, khỏi nhíu hàng lông mày rậm, sau đó xoay người vào phòng lại tiếp tục ngủ.

      Tô Tiểu Lai đứng ngây người lúc mới bước vào phòng, nhìn dáng vẻ trông tiều tụy, nhất thời cảm giác áy náy như nước sông dấy lên trong lòng.

      ngơ ngác ngồi ghế sofa, phòng khách im lặng chỉ nghe tiếng đồng hồ tíc tắc chạy từng bước, lại rơi vào trầm tư.

      biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên, lúc này mới đứng dậy mở cửa, nhìn người tới thấy khỏi sửng sốt, bí thư Lý sao lại đến đây vậy?

      Bí thư Lý đứng ngoài cửa cũng thấy kinh ngạc, trong lòng cân nhắc, tổng giám đốc phải bảo đến thu xếp hành lý sao? Vậy sao đương lại ở đây? cảm thấy mơ hồ.

      Cuối cùng vẫn hỏi, “Trình tiên sinh có nhà ?”

      “À, ấy ngủ, có chuyện gì quan trọng ?” Tô Tiểu Lai thấy xấu hổ, gặp bí thư Lý ít lần, nhưng cứ nghĩ đến kiện đưa cơm đó vẫn còn cảm thấy xấu hổ thôi.

      Bí thư Lý ngẫm nghĩ, nếu đương vẫn còn ở đây, vậy việc đưa hành lý cũng cần đâu nhỉ? Hơn nữa, tổng giám đốc còn nghỉ ngơi, ấy cũng muốn ai quấy rầy lúc này đâu, vì thế cười , “Cũng có chuyện gì quan trọng. Nếu Trình tiên sinh nghỉ ngơi, vậy tôi đợi điện thoại của ấy là được rồi.”

      Bí thư Lý rồi, Tô Tiểu Lai ngước nhìn đồng hồ, hơn năm giờ chiều rồi, cũng nên rời giường rồi chứ, vấn đề cơm tối định giải quyết sao đây?

      Bụng bắt đầu kêu thầm, chạy đến phòng bếp kiếm cái ăn, đồ ăn thực ra cũng có nhiều, cà rốt, khoai tây, rau cải, hành tỏi, trong tủ lạnh có trứng, có thịt, và vài thứ gì đó, nhưng những đồ này nên làm gì dây? nhìn rau cải trước mắt, ngon , khoai tây nữa kìa, ôi chao, đó là món nhất, nếu có thể làm bát canh khoai thịt tốt biết bao nhá!!! Đúng rồi, thích ăn cái gì nhỉ? Canh khoai thịt? Canh giò heo? Mà đúng, đó đều là món thích ăn mà. mở miệng tưởng tượng, mỗi lần nấu cơm cho , bàn đều là món thích của .

      Đối với sở thích của , giờ mới phát , hoàn toàn biết gì cả.

      Ảo não thở dài, lấy mớ cải trắng rửa cạch, sau đó thái ra, làm món cải xào cũng dễ dàng thôi nhỉ? Bỏ ít dầu trong nồi, cảm thấy ít ít, vì thế lại bỏ thêm vào, tay cẩn thận run lên đổ cả nửa chai, mắt nhìn thấy dầu cháy, hoảng sợ biết làm gì, đổ toàn bộ cải trắng vào nồi, chỉ thấy ngọn lửa hồng hừng hực cháy lên, sợ quá ném thìa lại hét lên.

      Phòng bếp gây tiếng động quá lớn khiến Trình Thiếu Phàm tỉnh lại, lao ngay ra khỏi phòng, chứng kiến màn lộn xộn. Trong nồi lửa cháy to, Tô Tiểu Lai đứng run lẩy bẩy bên, cũng chạy ra xử lý, tắt lửa, khó nhọc kéo ra, sau đó cầm bát nước đổ vào nồi, dập lửa, tắt bếp gas.

      Tô Tiểu Lai đứng ở ngoài, cúi đầu thấp, lại làm chuyện sai rồi.

      Trình Thiếu Phàm nghiêm mặt nhìn , “ vào phòng thu xếp quần áo, rồi ra ngay đây đưa em về trường học.”

      Tô Tiểu Lai đứng bất động, vốn nghĩ giận dữ mắng , nhưng ngay cả mắng cũng thèm sao? Trong thâm tâm chỉ mong đuổi , khiến ghét bỏ như vậy sao?

      May mắn trong lòng vẫn luôn nung nấu ý niệm trong đầu, được thỏa hiệp, được thỏa hiệp.

      Trình Thiếu Phàm thấy đứng bất động, tự mình đến phòng ngủ, bắt đầu giúp thu dọn đồ đạc, Tô Tiểu Lai theo vào, vội vàng ôm chân , nước mắt tuôn rơi, “ ơi, đừng đuổi em , em muốn ở trường học, em sai rồi, em sai rồi mà, mắng em , mắng em mà, chỉ cần đừng đuổi em thôi, hu hu hu…”

      Tô Tiểu Lai khóc nức nở, ôm chân buông ra, ngược lại càng ôm chặt, Trình Thiếu Phàm nhìn bộ dạng , trong lòng thấy đau xót, nhưng vẫn muốn giáo huấn bài học nhớ đời, lần này tuyệt đối thể tha thứ nhanh như vậy, dám cùng người đàn ông khác cả đêm về, lần sau chừng lẽo đẽo chạy theo người khác đấy, trong lòng có chủ ý, nếu muốn về nhà ở, chứng tỏ trong lòng thực để ý đến , nhưng nha đầu kia biết quá muộn, nhiều năm đơn phương , đơn phương trả giá khiến cho rất mệt mỏi, cần Tô Tiểu Lai hiểu trái tim mình.

      “Được rồi, muốn ở lại đây được khóc nữa.” bất đắc dĩ .

      Tô Tiểu Lai lập tức nín khóc, ngẩng đầu lau nước mắt, sụt sịt , “ ạ?”

      Trình Thiếu Phàm nhìn nước mắt vẫn còn đong đầy hốc mắt , tim thoáng mềm lại, vơi bớt vài phần lãnh đạm.

      “Buông tay ra, nấu cơm.” Ngữ khí vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước.

      Tô Tiểu Lai nghe lời buông tay ra, chờ ra khỏi phòng ngủ, lại lấy quần áo của mình xếp gọn vào tủ, sợ tự nhiên lại đổi ý.

      Cơm tối, Trình Thiếu Phàm làm hai bát cơm thịt bò, hương thơm ngào ngạt vờn trước mặt, Tô Tiểu Lai lau nước miếng, nhìn , lại chớp chớp mắt nhìn xuống bát cơm, thực rất rất đói rồi, buổi trưa vì quá đau lòng nên chẳng ăn mấy. Nhưng ngồi đối diện câu gì, làm sao dám ăn, lần này phạm lỗi rất nghiêm trọng, phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Cho đến khi nghe đến câu, “Ăn .” Tô Tiểu Lai mới như được ban đại xá, vơ lấy bát cơm ăn lấy ăn để, xúc vào, thơm quá, tiếp tục xúc vào, nhai, há miệng, thổi thổi nóng quá, hoàn toàn giữ hình tượng trước mặt .

      Trình Thiếu Phàm nhìn nhíu mày, cuối cùng vẫn trách mắng. Ăn mấy miếng, có khẩu vị, buông bát xuống, đứng dậy ra khỏi bàn ăn.

      Tô Tiểu Lai cúi đầu bận rộn ăn, nhìn mới ăn mấy miếng, “, ăn nữa sao?”

      Trình Thiếu Phàm để ý đến .

      “Em ăn giúp nhé?” Tô Tiểu Lai thực muốn giành cơm thừa của đâu, nhưng lãng phí rất xấu hổ, vừa hay bụng đói.

      “Tùy em.” thanh lạnh lùng vang tới.

      Tô Tiểu Lai khỏi rùng mình, những vẫn run rẩy ăn hai bát cơm to.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :