1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 25: Buổi gặp mặt

      Edit: Kim
      Beta: I’m SO2

      Khi Từ Tố gọi điện thoại tới, Tô Tiểu Lai còn ngồi cần mẫn nghiên cứu quyển chính trị, quyển sách này mất của khoảng 30 tệ, rất rất đau lòng mà, với số tiền này có thể ăn được ba mươi cái kem ly đấy, cho nên nhất định phải cắn nát cái quyển sách này mới hợp tình hợp lý.


      “Cậu gì? Gặp mặt? Tối nay?”. Tô Tiểu Lai hét to giọng vào trong điện thoại.

      phải thống nhất tìm đối tượng rồi sao? Có cần phải kích động như thế ?”. Từ Tố thấy biểu Tiểu Lai đúng, còn tưởng rằng nàng ấy quá hưng phấn nên mới cao giọng như vậy.

      phải đâu, Tố Tố à, tớ còn phải đọc sách này, có thời gian đâu mà”. Bây giờ đầu óc Tô Tiểu Lai chỉ nghĩ đến việc hoàn thành cho xong cái môn này để còn báo cáo kết quả cho trai.

      “Hả? Mặt trời mọc đằng tây à, Tô Tiểu Lai mà cũng thay đổi thành người văn hóa như thế á???”. Từ Tố bắt đầu bài ca đả thương Tiểu Lai.

      “Chị đây gia nhập đội ngũ người văn hóa rồi nhá, em có giới thiệu đối tượng học vấn uyên thâm chị đây cũng còn phải xem xét cẩn thận…”.

      đợi hết câu, Từ Tố ngắt lời, “Tiểu Lai, tớ giới thiệu cho cậu đối tượng thuộc giới trí thức cực kỳ cực kỳ tinh , ấy là bác sĩ”.

      Mắt Tô Tiểu Lai sáng lên, bác sĩ trước đó là thạc sĩ rồi, vậy cơ hội gặp mặt lần này phải được thỉnh giáo ta vài chuyện sao???

      ********

      Buổi tối, ở nhà hàng cơm tây Thành Duyệt.

      Chờ Tô Tiểu Lai bơ phờ mệt mỏi chạy tới là bảy giờ, cách khác đến muộn nửa tiếng rồi.

      Cái này thể hoàn toàn trách được, đấy!

      Vốn mọi thứ chuẩn bị rất tốt đẹp rồi, chỉ thiếu mỗi việc xỏ giày ra ngoài thôi, nhưng ai biết đâu được vị trai đáng kính Trình Thiếu Phàm kia gọi điện thoại đến, là để quên tập hồ sơ quan trọng ở nhà, bảo phải đưa đến, trai hạ lệnh ngàn lẻ cái lá gan cũng dám vi phạm. Đành phải kìm nén oán khí bùng lên đỉnh đầu đưa hồ sơ cho , về về cũng mất tiếng luôn.

      Trước khi ra khỏi cửa cố ý cho rằng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên xem mắt từ khi sinh ra đến giờ, Tô Tiểu Lai vẫn nghĩ, tuy thể coi đối phương là vị hoàng tử đẹp trai lạnh lùng cũng phải làm cho mình chính là công chúa xinh đẹp thanh lịch động lòng người. Có thể sống đến hơn hai mươi năm nay ngày nào lại ăn mặc thục nữ như hôm nay, chiếc váy dài màu xanh nhạt, búi tóc như công chúa đáng , thêm cái túi xách cực kỳ nữ tính mà những ngày thường rất ghét đeo, trông càng giống công chúa hơn. Điều này làm cho hồ ly giảo hoạt Trình Thiếu Phàm nảy sinh nghi ngờ, nhíu mày, hất hàm hỏi, “Em ăn mặc thế làm gì vậy?”.

      Tô Tiểu Lai bị dọa, trai có đôi mắt đúng là quá tinh tường, liếc mắt phát là nhìn thấu , đương nhiên dám , nếu cái đầu cũng đủ đển trảm. Nhưng tất nhiên, Tô Tiểu Lai đây luôn xinh đẹp, thông minh và đáng , trong lần thứ n+1 giao phong cùng Trình Thiếu Phàm này, từ từ can đảm lên, còn run sợ khi lâm trận nữa, nhìn đây, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, chậm rãi lấy từ túi xách chiếc điện thoại di động, mở hộp thư đến tìm tin nhắn của Từ Tố.

      Mở tin nhắn ngắn gọn đơn giản Từ Tố gửi cho , trực tiếp đưa cho xem: Sáu giờ tối nay, nhà hàng cơm Tây Thành Duyệt, gặp về. Sau đó lo lắng , “ à, Tố Tố hẹn em, tháng này ấy được nhận tiền thưởng nên mời em ăn cơm, em mà đến ấy ở đấy chờ mãi đấy”.

      Tô Tiểu Lai đành phải sử dụng đòn sát thủ, lấy “nguy” chế “nguy”, mạnh bạo đưa điện thoại đến trước mặt hùng dũng , “ tin gọi điện cho ấy mà xem”.

      Đến thời điểm này mà có thể bình thản ung dung như vậy khiến cho tin cũng khó. Vừa đúng lúc này bí thư Lý gõ cửa, tổng giám đốc Đường của công ty Gia Hoa chờ lâu, Trình Thiếu Phàm nhanh, “Được, tôi ra đây”. Lúc này Tô Tiểu Lai mới thấy như được ân xá, nhưng rồi lại nôn nóng bất an nhìn giờ, nguy rồi, bị muộn rồi!!! Vì thế chạy nhanh theo sau Trình Thiếu Phàm ra khỏi cửa, bỗng nhiên quay nhanh người lại, vừa lúc Tô Tiểu Lai chạy đến đập vào ngực , đau đến chảy nước mắt mà người kia vẫn thấy như , Trình Thiếu Phàm cũng thèm để ý đến đau như thế nào, chỉ câu lãnh đạm, “Tối nay trước mười giờ phải về nhà, biết ?”.

      Tô Tiểu Lai oán giận gật đầu.

      Giờ phút này Tô Tiểu Lai cực kỳ lo lắng tìm bàn số 2321, nhà hàng cơm Tây này lớn như vậy, chui vào rồi thấy như bước vào mê cung. Cuối cùng vẫn có người phục vụ tốt bụng chỉ cho hướng, mới từ từ dến, càng đến gần tim bắt đầu đập càng mạnh, thình thịch thình thịch, nghe cứ như gõ trống, lần đầu tiên Tô Tiểu Lai có cảm giác ngượng ngùng như .

      Cuối cùng cũng đến được gần bàn, Tô Tiểu Lai nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đen cúi đầu ngồi nhấm nháp cái gì đó, cũng bởi vì ta cúi đầu nên nhìn thấy diện mạo của , nhưng cũng đoán được ta là người đạo mạo nho nhã, bởi vì theo quan điểm của , giới trí thức tinh là hình tượng số .

      Cố kiềm chế cảm xúc, hít hơi sâu, miệng nở nụ cười dịu dàng hướng đến chỗ ngồi của người đàn ông kia, đầu tiên là lịch đưa tay phải ra, thành khẩn lời xin lỗi, giọng của dịu dàng, dễ nghe vô cùng, “ xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi đến muộn”.

      Ngay khi người đàn ông kia ngẩng mặt lên, vẻ mặt Tô Tiểu Lai vẫn giữ nụ cười thoáng chốc run rẩy, cảm giác ngượng ngùng ban đầu còn sót lại chút nào, lúc này cảm thấy như trời đấy rung chuyển, cảm giác như lần thứ hai trong cuộc đời gặp được Chu Vũ Hàng, bởi vì cặp kính mắt của vị sư huynh kia để lại ấn tượng quá sâu sắc, quá mạnh mẽ trong lòng , vì thế – cho nên nhìn thấy người cực kì giống ta như lúc này khiến tràn ngập sợ hãi, và chán ghét. Trời đất, là quá giống, sao đời này lại có người hoàn toàn xa lạ mà giống nhau dã man thế này chứ? Cứ như được đúc từ khuôn mà ra. Nhưng có điều nhìn kĩ lại thấy vẫn có chút khác biệt nho , khuôn mặt ta mang vẻ mặt phong trần, khóe mắt có hằn nếp nhăn, dáng người điển hình, nhưng ở trong cái thời điểm này, thể tưởng tượng, cái người đàn ông ngồi trước mặt bây giờ chính là hình ảnh chân nhất của vị sư huynh bốn mắt sau mười năm!! đột nhiên cảm thấy quan niệm về giới trí thức của mình hoàn toàn ngược lại, thế này phải coi chàng bốn mắt kia ngang bằng với các vị giới trí thức tinh hay sao???

      Nghĩ đến thế rất nhanh thu bàn tay chìa về phía đối phương, ngờ, tên đàn ông kia lại hung hăng bắt được tay , lại còn mỉm cười tán dương , “Tô tiểu thư, xinh đẹp, gặp được tôi rất vui”.

      Tô Tiểu Lai thấy thực 囧, được người đàn ông mới quen khen như thế biết nên vui hay nên buồn nữa, chỉ vội vàng thu tay lại.

      Ngay sau đó, ta lại mở miệng, làm động tác “mời ngồi” về phía , “Tô tiểu thư, chúng ta ngồi xuống chuyện”.

      Cơ thể Tô Tiểu Lai đứng hình vài giây, sau đó mới uất hận ngồi xuống.

      “Tôi gọi cho tách cà phê, nếm thử xem có hợp khẩu vị nhé?”. Ánh mắt ta nhìn tràn ngập màu sắc, giống như chính là nàng công chúa bạch tuyết mà ta tìm kiếm nhiều lắm ấy. Nhưng đối với Tô Tiểu Lai mà , đó phải là điều tốt.

      liếc sang chiếc bàn cà phê phía trước, vẻ mắt cực kì chán ghét, rất ít uống đồ uống trước khi ăn, cà phê lại là đồ uống duy nhất uống.

      Giây phút này Tô Tiểu Lai chỉ muốn biến nhanh khỏi nơi này, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện này tự giác nhớ đến chàng bốn mắt đấy, còn cái hình ảnh cuối cùng ở căn tin kia, rồi còn cái vẻ mặt đầy u oán, ánh mắt đầy uất hận đó nữa. Nghĩ nghĩ lại khỏi hướng về ý nghĩ tiêu cực, cái chàng bốn mắt kia có phải đến báo thù đấy??? Gần đây quả gặp nhiều chuyện xui xẻo, đầu tiên là đụng phải hai em nhà họ Lý đến báo thù rửa hận, sau đó là chàng bốn mắt này cúi đầu mời ngồi hàn huyên tâm , còn biết tiếp theo là …. Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cơ thể khống chế được cũng run nẩy lên.

      xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi uống cà phê”. Tô Tiếu Lai muốn ăn gì cả, ngay cả ngụm nước cũng muốn.

      Người đàn ông kia xấu hổ mỉm cười, ánh mắt híp thành đường chỉ, trông đáng khinh, cơ thể Tô Tiểu Lai khỏi thấy run sợ hơn.

      “Vậy gọi món khác , còn nữa, lần sau đừng gọi tôi là Lâm tiên sinh , gọi tôi là Bác Sĩ ”.

      Gọi tôi là bác sĩ ? Người này phải da mặt rất rất…

      Tô Tiểu Lai nhanh chóng sụp đổ, nghĩ tới cái chú bốn mắt này mặc bệnh tự kỷ, bác sĩ à, rất giỏi nhé, có cần phải khoe khoang kinh khủng thế ?? May mà vừa rồi uống cà phê, nếu chắc chắn lúc này phun hết cà phê lên bộ quần áo đắt tiền kia rồi. dã man, cảm thấy đầu óc được linh hoạt, thể hiểu nổi tại sao Từ Tố lại có thể thổi phồng lên như thế, lại còn ta trưởng thành điềm đạm, vẻ mặt đạo mạo, trí thức uyên bác cộng thêm cả tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của tầng lớp trí thức tinh nữa.

      Nhìn vẻ mặt tiểu thư ngồi đối diện rối loạn, ta có vẻ ý thức được gì đó, giải thích, “Tô tiểu thư chắc hiểu lầm rồi, tôi họ Lâm, tên Bác Sĩ, tên này đúng là rất dễ làm người ta hiểu lầm.”

      Tô Tiểu Lai vừa nghe, càng sụp đổ, hả?? Hiểu lầm , đây đúng là bác sĩ hàng giá đấy!!

      đỡ được, cha mẹ ta đúng là người biết nhìn xa trông rộng, đặt tên con là Bác Sĩ thành bác sĩ, vậy sao cha mẹ đặt tên là Tô Thạc Sĩ chứ, thế phải giờ thực là thạc sĩ rồi sao ???

      “Ha ha.” Tô Tiểu Lai biết gì, chỉ nhìn ta cười gượng.

      Lâm Bác Sĩ rất có tinh thần tự biên tự diễn, chỉ có mình nhưng vẫn có thể bắn súng liên thanh. “Tô tiểu thư chưa tốt nghiệp đại học phải ?”

      Tô Tiểu Lai đáp, “Phải.”

      “Nghe Tô tiểu thư chuẩn bị học cao học, nhớ ngày đó tôi học lên cao học gần 28 tuổi, tất nhiên thể so được với bây giờ vẫn còn rất trẻ tuổi. Mặc dù 10 năm trôi qua, đối với trí thức vẫn luôn muốn chinh phục hết, đúng là mỗi thời đại đều giống nhau …”. Ánh mắt Lâm Bác Sĩ mông lung, nhớ lại thời xa xưa.

      Tô Tiểu Lai nghe chuyện xưa, cũng đồng thời hiểu ra vấn đề cực kỳ quan trọng, ra vị bác sĩ này, có thể gọi ta tiếng “Chú” rồi o[╯□╰]o

      Lâm Bác Sĩ lại tiếp tục kể chuyện thời trai trẻ, “Sau đó,đối với việc nghiên cứu văn học cổ tôi đạt tới trạng thái quá mê mẩn, vì thế quyết định dứt khoát sâu vào lĩnh vực này … Cứ như vậy vài năm sau, chuyện đại cuộc đời tôi bị trì hoãn quá nhiều năm. Haizz giờ mẹ tôi cũng nhiều tuổi, bà chỉ mong tôi rước vợ về nhà, đó cũng là nguyên nhân tôi đến buổi gặp mặt hôm nay.”

      Kể lể chuyện này nọ quá dài dòng, cuối cùng khi ta dừng lại, gương mặt Tô Tiểu Lai “chạm” vào thần thái mơ màng, nhưng ngay sau đó ta lại bình tĩnh câu, “Được rồi, tôi xong, vậy đến lượt ?”

      Tô Tiểu Lai nhìn ta, giả bộ vẻ mặt bị mót tiểu tiện đến mức đau khổ, . “Tôi có gì muốn , tôi chỉ muốn toilet …”

      Bác sĩ Lâm xấu hổ nhanh, “Vậy mau .”

      Tô Tiểu Lai chui vào toilet gọi điện thoại cho Từ Tố, còn chưa đợi nàng mở miệng chửi ầm phòng toilet luôn, “Từ Tố đáng chết kia, cậu là đồ xấu xa, cậu giới thiệu cho tớ cái người gì thế hả ? Cái gì mà trưởng thành, điềm đạm, tớ nhìn như kẻ mọt sách, đầu u mê lên rồi. Còn cái gì mà vẻ mặt đạo mạo, từ đến lớn tớ còn chưa từng gặp phải người nào có khả năng dọa người khác như vậy, đương nhiên trừ chàng bốn mặt kia, trí thức uyên bác đâu tới chẳng thấy, chỉ thấy ta am hiểu kể lể chuyện thời xưa thôi; tuổi trẻ đầy nhiệt huyết cái khỉ gì, tớ còn chưa gọi ta tiếng chú là may rồi đây, vài năm sau gặp lại ta hẳn thành ông nội của tớ mất rồi; lại còn đầy nhiệt huyết nữa chứ, nhìn từ đầu đến chân, thèm đến cái dáng dấp điển hình kia, cứ nhìn khuôn mặt ta đấy, đầy nếp nhăn!!! Trời ạ, cậu có biết giờ kia trôi qua tớ chịu đựng gian khổ thế nào ? Có biết tớ đau khổ nhìn ta khoa chân múa tay thế nào ? Tớ sắp tức phát điên rồi, tóm lại bây giờ cậu cứ cút xa xa , đừng để bổn tiểu thư danh giá tớ đây nhìn thấy mặt nhà cậu.”

      Tô Tiểu Lai mắng hơi dài xong, tâm tình cuối cùng thoải mái lên nhiều.

      Nhưng mà, đầu điện thoại bên kia trả lời.

      Vài giây trôi quan, đầu bên kia truyền đến giọng người đàn ông mang vẻ khó xử, “ xin lỗi, bây giờ Từ Tố ở đây, tôi là bạn trai ấy.”

      Tô Tiểu Lai thấy thực 囧.

      Mặt đỏ giống như tôm bị luộc chín.

      Đành phải vội vàng ngắt điện thoại.

      Ra khỏi toilet, rẽ phải chợt nghe thấy giọng đàn ông cao thấp ở đằng sau, “Em Tiểu Lai, lâu gặp rồi.”
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 26: em họ

      Edit: Linh Trưởng
      Beta: Kim

      Ra khỏi toilet, rẽ phải chợt nghe thấy giọng đàn ông cao thấp ở đằng sau, “Em Tiểu Lai, lâu gặp rồi.”

      Tô Tiểu Lai quay đầu nhìn về phía phát ra giọng , chỉ thấy bóng dáng cao lớn miễn cưỡng tựa vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đẹp đẽ, góc cạnh ràng, khóe miệng nhếch lên cười tựa như .


      Tô Tiểu Lai rất kinh ngạc, sao ta lại ở đây? Lại còn gặp nhau ở cửa toilet nữa =____=

      “Sao thế em Tiểu Lai? Mới tháng gặp mà nhận ra sao?” ta nhíu mày, từ từ về phía .

      “Ha ha, sao có chuyện như thế được? Tiểu Thần Thần…” Tô Tiểu Lai mặt mày vui vẻ hớn hở.

      Mỗi lần Tô Tiểu Lai gọi “Tiểu Thần Thần” như thế, Dịch Xuyên Thần đều tức chết, nhẫn nhục chịu đựng ý nghĩ muốn đánh chết Tiểu Lai. Đường đường là người đàn ông chân chính, thế mà bị gọi cái tên này, nghe cứ như là gay vậy đó.

      được gọi là Tiểu Thần Thần nữa!! Gọi “ Dịch”, “ Xuyên” hoặc là “ Thần” mau! » Nửa câu đầu giọng điệu rất nghiêm túc, nhưng nửa câu sau lại mang giọng điệu khẽ đùa vui.

      Tô Tiểu lai trong lòng rét run, đầy khinh bỉ. Gọi “ chịu nổi, lại còn “ Dịch” ~ “ Thần ~” “ Xuyên ~” nữa, ều, còn lâu!!!

      muốn dùng dằng nữa, vẫn còn “chú Bác Sĩ” đáng kính chờ giải quyết ở đằng kia nữa kìa!

      “Em còn có việc, trước nhé.” Tiểu Lai xong xoay người rời .

      Dịch Xuyên Thần đột nhiên phun ra câu ớn lạnh: “Em vẫn muốn gặp mặt vị bác sĩ kia à?”

      Tô Tiểu Lai dừng bước, quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc : “Làm sao biết?”.

      Xuyên Thần cười thoải mái: “ ngồi sau bàn của em. Bọn em chuyện rất hợp nhau đúng ?” Câu sau đương nhiên mang đầy vẻ đả kích Tô Tiểu Lai.

      …. nghe lén bọn em chuyện à?” Tô Tiểu Lai đỏ mặt tía tai, nhìn rất…gớm !

      Dịch Xuyên Thần thích thú : “ quang minh chính đại nghe nha! Hơn nữa tất cả mọi người ngồi bàn đều nghe được!”. đến đây, dừng chút, sau đó rất thâm ý hỏi câu : “Tiểu Lai à, em thích kiểu người như “chú Bác Sĩ” ấy sao?”.

      Tô TIểu Lai lắp bắp: “ mới thích đó! Em..em”. bắt đầu quýnh quáng. Cả đời chưa bao giờ bị như vầy hết đó T____T

      Dịch Xuyên Thần nhịn cười. Tô Tiểu Lai mồm miệng luôn nhanh nhảu thể mà cũng có lúc xấu hổ. là thoải mái tâm hồn ~~ Nhớ ngày đó, Xuyên Thần đây chịu bao nhiêu “tủi khổ”, bây giờ cũng được báo thù….

      “Đúng rồi, em Tiểu Lai, em có biết em xem mặt ?”

      Đương nhiên theo kinh nghiệm tiếp xúc vài lần,Tiểu Lai biết Xuyên Thần mang Trình THiếu Phàm ra uy hiếp .

      Tô Tiểu Lai nhe răng cười cười với Xuyên Thần, ta đến để điều tra à???

      cần quan tâm đến ta, xoay người chạy lẹ về đại sảnh.

      Ở phía sau, Dịch Xuyên Thần nhếch môi cười. Nụ cười mang theo cảm xúc gì.

      ******

      Lúc quay về chỗ ngồi, Tô Tiểu Lai lập tức mở miệng : “Bác sĩ Lâm, tôi phải về đây.”

      “Chú” bác sĩ ấy sắc mặt biến đổi ràng, lấy tay che bớt ánh mắt “tủi thân”, sau đó lại nhàng cười : “Tô tiểu thư à, vẫn còn sớm mà. Cơm còn chưa ăn nữa. Chúng ta cứ ăn chút gì đó rồi về nhé..”.

      Ăn cái rắm đấy! còn có thể nuốt trôi sao? Tuy nhiên, Tiểu Lai vẫn phải nhịn lửa giận trong lòng xuống, lịch từ chối.

      “Thực rất xin lỗi. Nhà tôi quy định rất nghiêm khắc, mười giờ là phải có mặt ở nhà rồi.” Đây hẳn là lời dối nha.

      “Chú” bác sĩ ấy nhìn nhìn đồng hồ, : “Nhưng mà bây giờ cũng chỉ mới hơn 8 giờ thôi mà. Sao tôi lại để cho đói bụng được. Tốt nhất là ăn tối xong, tôi đưa trở về.”

      Tô Tiểu Lai thể chịu đựng thêm được phút giây nào nữa. Bụng đói reo vang nỗi oán hận (___||||)

      chuẩn bị từ chối tiếp, bỗng nhiên, vai có cái gì vuốt , đầu có cái gì đó xoa xoa. hoảng sợ, quay đầu lại nhìn ngay. Ngay lúc đó, Tiểu Lai thấy người kia dịu dàng xoa đầu , sau đó dùng ánh mắt sáng ngời nhưng hết sức thâm tình nhìn , giọng cực kỳ chiều: « Tiểu Lai Lai à, sao lúc nào cũng nghịch ngợm thế? Em coi khí à? »

      Tô Tiểu Lai nghe được ba chữ “Tiểu Lai Lai” kia, bỗng rùng mình cái, cả người nổi lên lớp lớp da gà.

      cảm thấy kinh ngạc, ta lại diễn trò ở ngay đây à.

      Nhưng, chàng bác sĩ bốn mắt kia mắt sớm lọt tròng, mặt là cảm xúc phức tạp xem lẫn hoảng loạn. Bác sĩ lấy tay chỉ vào người kia, hỏi : “Tô Tiểu Thư, ta là ai vậy?”

      Tô Tiểu Lai mừng quýnh đến mù cả phương hướng đường . Trời giúp ta, trời giúp ta rồi. Phải phản ứng lại thôi.

      đợi mở lời, tay của Dịch Xuyên Thần từ đầu vai chuyển xuống eo. Thân hình mềm mại của Tiểu Lai ngay lập tức trở nên cứng ngắc. cố giãy ra nhưng vô ích.

      biết vị tiên sinh đây phải xưng hô thế nào nhỉ? Thú thực là tôi muốn hỏi bạn tại sao lại ăn cơm cùng với người đàn ông khác đâu…” Dịch Xuyên Thần lạnh lùng mở miệng, đôi mắt dán chặt vào người “chú” bác sĩ kia.

      Mặt mày “chú” bác sĩ kia trở nên kinh khủng, chính mình cũng hiểu được đây là hoàn cảnh gì. ràng là đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho ta, tại sao lại biến thành bạn người khác rồi???? ta đành phải rời ánh mắt sang hướng Tiểu Lai, hy vọng có thể giải thích hợp lý tình cảnh này.

      Bởi vì hiệu ứng ánh sáng, mắt bác sĩ cận nặng, chiếc kính dày cộp phản quang lóe lóe nên Tô Tiểu Lai nhìn cảm xúc sau cặp mắt kính kia.

      nghĩ rằng dù sao việc cũng thành đống bùi nhùi như vậy rồi, bằng giải thoát cho mình sớm chút, vì thế cắn môi phối hợp với Dịch Xuyên Thần, trưng ra thái độ rất thành khẩn: “Lâm tiên sinh, rất rất rất xin lỗi, ấy quả là bạn trai tôi. Ngày hôm qua chúng tôi cãi nhau, tôi dỗi nên hồ đồ…”

      Còn đợi diễn hết vai, vị bác sĩ đáng kính vỗ bàn cái bốp, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt hai người : “ là hồ đồ, phép tắc! Chuyện tình cảm của hai người mà cũng có thể lôi người ngoài vào sao?”.

      Hai người đối diện bất thình lình bị mắng, ngây ngẩn cả người.

      Chỉ thấy mặt vị bác sĩ kia xám xịt cầm lấy cặp tài liệu bên cạnh, xoay người rời , nhưng mà… giây sau đó, chàng Lâm Bác Sĩ quay trở lại, bưng tách cà phê của Tiểu Lai uống hơi cạn sạch. Hành động này làm cho hai con người sững sờ kia khóe miệng co rút liên hồi….=O=

      Bác sĩ buông tách cà phê, với hai người còn run rẩy kia: “Hừ, thế là công bằng. Tách cà phê này hai người trả!”

      xong, thèm quay đầu lại, sải bước nhanh rất khí thế.

      o[╯□╰]o

      Hai người này nãy giờ tựa như rơi vào trạng thái u mê, vẫn nhúc nhích nhìn tách cà phê còn giọt kia, cho đến khi giọng nữ thánh thót vang lên: “Tiểu Lai, lâu rồi gặp.”

      Hai người lúc bấy giờ mới tỉnh lại. Tô Tiểu Lai thẳng tay đẩy Dịch Xuyên Thần ra, đứng lên đáp lại.

      “Chị La, sao chị lại ở đây?”. Sau đó, lập tức nhìn cái bàn phía sau, rốt cục cũng hiểu được, hóa ra là bọn họ cùng nhau.

      La San nhìn Tô TIểu Lai: “Chị với Xuyên Thần ăn cơm ở đây, vừa lúc thấy em cũng ăn cơm ở đây, tại bàn này”. xong, ta dừng chút, lại hỏi liền : “Đúng rồi, em dạo này thế nào?”.

      ấy có thể thế nào nữa, có thể ăn, có thể uống.”Tô Tiểu Lai đáp rất trôi chảy.

      Nghĩ cũng lạ, hình như lâu lắm rồi Lam San đến tìm , cũng dây dưa dùng dằng với . Aiza, chắc chuyện thành nên tìm tình mới rồi!!! nhìn La San rồi lại nhìn Dịch Xuyên Thần. Hai người này chắc chắn có JQ (gian tình), lần trước ở khu trò chơi hai người này cũng cùng nhau đó.

      Dịch Xuyên Thần liếc mắt cái thấy cái tâm tư đen tối của Tiểu Lai, vì thế đứng dậy, sửa lại ý nghĩ sai lầm của : “Em Tiểu Lai, để giới thiệu cho em, với cách rất rất chính thức nha, La San, em họ của ”.

      Tô Tiểu lai lập tức xấu hổ : “A, tại sao chị La San gọi họ?”

      “Ha ha ha, tại vì tuổi chênh lệch nhiều đó. ấy chỉ hơn chị có 2 tháng, làm sao chị có thể dễ dàng gọi tiếng “” được.” La San trả lời , lời toát ra tình cảm em sâu đậm.

      Điều này làm cho Tô Tiểu Lai phiền lòng. Nhìn , em nhà người ta quan hệ hòa hảo, trong khi với trai dường như vẫn có bức tường chưa vượt qua được.

      Dịch Xuyên Thần đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt cười cười: “Tiểu Lai à, chuyện vừa nãy cảm ơn thế nào đây?”

      Đầu óc người này phải là có vấn đề chứ? Chuyện vừa rồi đó còn phải là do ta sao? còn chưa truy cứu thôi, thế mà ta dám vác mặt đòi thưởng đó. Đúng là con người biết xấu hổ, mặt dày.

      “Em còn chưa tính sổ với đâu. Vừa nãy năng lung tung cái gì thế?” Tô iIểu Lai bốc hỏa.

      “Ủa, chớ đó phải là vì cứu em sao? Em nghĩ rằng ngời ngời như thế này mà hạ mình làm bạn trai em à?” Dịch Xuyên Thần kênh kiệu tuôn ra câu trả lời.

      đúng là mặt dày vô đối!”. Tô Tiểu Lai nhịn nổi nữa rồi, nổi cơn tam bành luôn.

      mặt dày như thế nào?”. Dịch Xuyên Thần tiếp tục đùa giỡn.

      La San ở bên nhìn hai người đấu võ mồm, nhịn được nở nụ cười. phát rằng chỉ khi Xuyên Thần ở cạnh Tiểu Lai mới có vẻ đáng như thế.

      Cuối cùng người giảng hòa vẫn là La San: “Được rồi, Xuyên Thần, đừng chọc Tiểu Lai nữa. Mình thấy TIểu lai vẫn chưa ăn cơm, chắc chắn là đói bụng rồi đó”.

      Những lời của La San nhắc nhở Tiểu Lai về cái bụng trống trơn của mình…

      Dịch Xuyên Thần cũng chọc Tiểu Lai nữa. Thời gian còn dài, mà trong tay có điểm yếu rồi, việc gì phải vội chứ. Ha haha haha…..

      Vì thế, 3 người rốt cục cũng ngồi xuống ăn cơm, nhà hàng liền yên tĩnh trở lại.

      ******

      Từ khi Tô Tiểu Lai học chính trị, Trình Thiếu Phàm cũng rảnh rỗi. Mỗi buổi sớm đều đánh thức Tiểu Lai, sau đó tự mình lái xe đưa đến trường. Chính trị vốn dĩ là môn học buồn tẻ nhàm chán, nhưng thầy giáo lại dùng khiếu hài hước của mình để làm bài giảng thêm sinh động, đỡ chán ngán. Tuy nhiên, Tiểu Lai là nhân vật đặc biệt, luôn luôn nhớ đến thời trốn học oanh liệt vàng son với biệt tài cúp cua của mình. Thế nên, chưa đến 2 ngày, Tô Tiểu Lai phát bệnh cũ: trốn học!

      Haizz… chán đến chết rồi! Mở di động, xem lịch : ngày mai là ngày 15 tháng 8, cũng chính là ngày sinh nhật . Được rồi, là háo hức đó !

      Hôm nay, Trình Thiếu Phàm con xe cực kỳ phong cách của mình đến đón TIểu Lai, làm ra vẻ thần bí hỏi : “, ngày mai là ngày gì?”. ( ̄▽ ̄)
      Trình Thiếu Phàm lái xe, liếc mắt qua Tô TIểu Lai cái, thản nhiên : “Sinh nhật em”.

      Tô Tiểu Lai biết chắc quên, vì mấy năm nay chả bao giờ quên tặng quà cho cả.

      Trong lòng đương nhiên là vui mừng rạo rực, hỏi tiếp: “, ngày mai em có thể được giải phóng ngày ? Có ngày tự do đó?”.

      “Nghỉ để làm gì?”. Trình Thiếu Phàm đương nhiên biết nhưng vẫn cố hỏi, nhưng ngữ khí rất mềm mại nhàng.

      “Sinh nhật chứ sao”. Tô Tiểu Lai biết Thiếu Phàm cũng tức giận, xem ra việc có thể thành đó ~\(≧▽≦)/~

      “Mới học có hai ngày mà đòi nghỉ, được!”.

      Tô Tiểu Lai cảm thấy vô cùng uất ức, giọng : “ năm mới có ngày sinh nhật mà …”

      “Được thôi! Vậy sáng ngày mai học bình thường, giữa trưa đến đón em.”
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 27: Tỏ tình vào sinh nhật [1]

      Edit: Hidari
      Beta: Kim

      Tô Tiểu Lai vừa nghe giảng vừa mơ màng vào giấc ngủ, cái môn chính trị này vốn là chỉ học cho có, nên cũng chẳng cần câu nệ hình thức làm gì, cứ thẳng thắn mà nằm úp xuống bàn đánh giấc cho hết giờ.


      bị tiếng cười liên tục đánh thức, vì hình như giáo sư vừa kể chuyện vui. Mơ mơ màng màng, lau nước miếng, dụi dụi mắt, sau đó sờ soạng trong túi, đây là cách muốn tìm điện thoại. Ơ nhưng di…di động đâu mất rồi? Nguy rồi, phải là quên mang theo đó chứ? Vì thế cẩn thận tua chậm lại trí nhớ nằm trong đầu lúc sáng nay trước khi ra khỏi nhà, á, chắc chắn là lúc ra cửa bị thúc giục như thế, hớt ha hớt hải chân trước chân sau xỏ vội giày mà quên mang theo rồi!!!

      mang theo điện thoại, nên đến cả thời gian cũng xem được, nên đành phải lấy tay khều khều bạn béo bên cạnh, giọng hỏi: “Bạn ơi, cho mình hỏi mấy giờ rồi?”.

      béo kia quay đầu lại, vẻ mặt hung thần tàn ác nhìn , kiên nhẫn , “Buổi chiều bạn có thể học được ? Nếu chiều bạn học tôi cho bạn.”

      Tô Tiểu Lai囧.

      Có cảm giác nàng béo này mang thành kiến với , suy nghĩ hồi, nghĩ thấy thực buổi chiều mình cũng chẳng cần học làm chi, nên gật đầu với ta “Tốt thôi, vậy cậu cho tôi biết còn mấy phút nữa tan học?”.

      nàng béo sửng sốt, sau đó nhìn điện thoại di động, giọng hậm hực “Hai phút.” Dừng lại vài giây, rồi ta . “Này bạn học, tôi muốn thay cha mẹ bạn giáo huấn bạn vài câu, mỗi ngày bạn cầm tiền đóng học phí tới chỗ này ngủ mà biết ngượng hay sao? Bạn áy náy việc đó thôi, nhưng mỗi ngày đều ngáy khò khò ảnh hưởng đến việc học của người khác, lúc đấy bạn nghĩ đến ý thức trách nhiệm xã hội sao?”.

      Sau khi xong những lời này, ta liền trao cho nụ cười nhạo báng, Tô Tiểu Lai toát mồ hôi lạnh, càng囧 “Tôi, tôi…” cả nửa ngày.

      Quên , lỗi của , cãi thế nào chứ ? có vẻ khó xử, nào giờ mình ngủ đều ngáy to thế, vậy sao chẳng ai cho mình biết, mà mình thực cũng chẳng biết, là dọa người quá mà. (||___||)

      Cũng may có tiếng chuông reo cứu vớt Tô Tiểu Lai, nhanh chóng lao ra khỏi phòng học, vừa đến cửa phòng nhìn thấy chiếc xe mà đen chói mắt ở phía xa kia, ách, hôm nay hề muộn nha, trước kia vẫn thường phải đợi những mười phút, rồi lại nhìn khoan thai chầm chậm đến gần, quả nhiên sinh nhật đối xử cũng có phần khác hơn hẳn. xD~

      Hới ha hớn hở chạy tới, mở cửa xe, lập tức ngồi xuống, đầu còn chưa kịp ngẩng lên liền cười ha ha, , sinh nhật em hôm nay tổ chức như thế nào vậy?”.

      “Tiểu Lai Lai, em nhìn kiểu gì mà nhầm trai thần thánh của em thành vậy?” giọng dương quái khí vang lên.

      Kinh khủng…

      Oan gia ngõ hẹp sao?

      Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Lai. “Này, , sao lại ngồi ở xe em?”. Sau đó nhìn quanh xe, nghi hoặc hỏi, “ em đâu?”.

      Dịch Xuyên Thần buồn cười nhìn , đúng là lơ tơ mơ, chẳng trách Trình Thiếu Phàm quản chặt đến thế. “Em Tiểu Lai à, đây là xe của , em còn chưa tỉnh ngủ sao? Xem mặt còn lưu lại dấu vết khi ngủ kìa.”

      Tô Tiểu Lai theo bản năng sờ sờ mặt mình, quả nhiên còn dấu khi nãy áp mặt xuống bàn, vì sao luôn xuất với tình trạng xấu hổ thế này trước mặt Ôn Thần kia chứ ? [___|||)

      Quên , vội muốn xuống xe, đề phòng trai đến chẳng biết phải làm sao. “Ha ha, cho em xuống nhé, em chờ xe em.”

      xong liền kéo tay nắm cửa, hả? Bất động, kéo lại lần nữa, vẫn thế, kéo mạnh lạch cạch phát nữa nào, cửa vẫn mở, cần phải phá cửa luôn sao?

      Dịch Xuyên Thần ngồi bên nhìn, rốt cục nhịn cười được, trêu ghẹo . “Này nghe , em Tô Tiểu Lai thân mến à, em đúng là đồ cậy mình mạnh nha”.

      Tô Tiểu Lai quay đầu, nhìn khuôn mặt cười xấu xa của , cuối cùng cũng hiểu được, trợn tròn mắt . “, nhanh lên, mở cửa, em muốn ra ngoài!!!”.

      Dịch Xuyên Thần khoát tay trái về phía cửa sổ, trao cho nụ cười rực nắng. “Ra ngoài làm gì? cố ý đến đây đón em ăn sinh nhật đó.”

      “Ai muốn cùng chúc mừng sinh nhật chứ? Nhanh lên, mở cửa, xe em sắp tới rồi.” Vốn tâm tình tốt, bị bạn học giễu cợt, giờ lại bị ta làm quấy rối, Tô Tiểu Lai phiền càng thêm phiền.

      “Em Tiểu Lai à, em sợ trai tới thế sao? Em sợ khi tới phanh phui chuyện lần trước ra à?”. Ngữ khí Dịch Xuyên Thần trầm, mang theo chút vui đùa nào.

      Trong lòng Tô Tiểu Lai cả kinh, ổn, chuyện lớn ổn rồi, ta nắm trong tay nhược điểm của .

      Vì thế đành chân chó lấy lòng chủ, công thức nịnh nọt Tô Tiểu Lai xuất , cười to, “Ha ha, Thần à, em biết tốt nhất đời mà, tố giác em, phải ?”

      Dịch Xuyên Thần nhướng mày nhìn , vẻ mặt tuấn tú, đào hoa nháy mắt cái, học theo Tô Tiểu Lai, bày ra bộ dạng ngây thơ vô số tội. “Đương nhiên rồi, em gọi tiếng , chẳng lẽ giúp em che giấu sao?”.

      Tô Tiểu Lai ngờ lại dễ dàng tha cho thế, nên cười hì hì , « Vậy phiền mở cửa xe, cho em ra ngoài rồi em gọi thêm lần nữa.”

      Vừa xong, liền nhìn thấy mặt Dịch Xuyên Thần thấp thoáng nét tà ác. “Ha ha, sao lại có thể bị lừa dễ dàng như thế? Tiểu Lai Lai, Thần hôm nay hạ mình ăn sinh nhật với em nhá.”

      Tô Tiểu Lai há mồm ra phản đối, chỉ thấy đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. “ cho phép từ chối, nếu gọi cho trai em hết chuyện xem mắt lần trước ra.” Dứt lời liền lấy điện thoại trong túi ra, huơ huơ trước mặt Tô Tiểu Lai.

      Đúng vậy, đây chính là uy hiếp trắng trợn.

      Nhưng có điều, Tô Tiểu Lai vẫn chịu thoải hiệp.

      “Tốt thôi, xem như lợi hại.”Tô Tiểu Lai nuốt giận vào bụng, nhưng phải loại dễ chọc, là tự ta tìm đến, muốn mời ăn sinh nhật, thế hôm nay hành hạ chém giết tốt, tốt nhất là giáo huấn ta tới máu chảy đầm đìa thống thiết đau khổ luôn. “ Thần đẹp trai à, có lòng tổ chức sinh nhật cho em, vậy phải chiều theo tâm nguyện của em đó.”

      “Đó là chuyện đương nhiên, tâm nguyện của em là gì?”. Dịch Xuyên Thần , khởi động xe.

      trổ công phu sư tử cắn mồi ra: “Em muốn tới khách sạn đắt nhất thành phố để ăn.”

      “Cũng được, nhưng mà, cho em biết, khách sạn đắt nhất năm ngày sau cũng phải rớt xuống thứ hai thôi.”

      Tô Tiểu Lai sửng sốt.

      Dịch Xuyên Thần lại giải thích : “ ai cho em biết gì sao? Chính là khách sạn R.S sắp khai trương đấy, đó chính là sản nghiệp của nhà trai em đấy”.

      Tô Tiểu Lai nao núng, biết nhà Trình Thiếu Phàm có tiền, nhưng biết là lại nhiều tiền đến mức đó, ngay cả nơi xa hoa nhất cũng có liên hệ với . thể nhận ra là, ở công ty tháng có thừa, vậy mà khách sạn R.S khai trương cũng chẳng biết, quả nhiên chỉ là nhân viên tạp vụ lẻ bình thường.

      Vì thế, trầm mặc.

      Dịch Xuyên Thần buồn bực, nha đầu kia ràng vừa cãi nhau với , sao lại trở nên im lặng ngay thế. Vì thế, mở nhạc, làm dịu lại bầu khí.

      lát sau, hỏi tiếp: “Tiểu Lai, chiều nay muốn chơi chỗ nào?”

      Tô Tiểu Lai chút suy nghĩ, quay đầu nhìn đáp: “Công viên nước”.

      Dịch Xuyên Thần mất phương hướng, xém chút nữa đâm sầm vào gốc cây ven đường, quả nhiên chỉ có mới nghĩ ra, tới chỗ ngây thơ đó sao?

      ***

      Tô Tiểu Lai ngồi ngay tại bàn mồm hổ miệng hùm ăn hai miếng thịt bò, phần thịt nai, phần xúc xích cùng cái sandwich, sau khi nhồi hết đống đó vào mồm, cuối cùng bụng cũng có phản ứng, vì thế giữ chặt mông, với Dịch Xuyên Thần. “ có lỗi, xin phép.” Rồi chạy nhanh vào toilet.

      Dịch Xuyên Thần nhìn chén đĩa hỗn độn bàn, khỏi lắc đầu, nha đầu này còn có thể nhồi thêm thứ gì vào bụng sao?

      Lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nữ cao vút với tần số và năng lượng . “Trời ạ, cậu đoán xem mình vừa nhìn thấy ai kìa, ôi chao, là Trình Thiếu Phàm, người thừa kế tập đoàn Trình thị, trời ạ, đẹp trai quá, so với hình tạp chí còn đẹp trai hơn, úi cha” xong còn quên kích động nắm lấy tay bạn cùng bàn lắc lắc kịch liệt.

      Dịch Xuyên Thần “phụt” ngụm nước chanh vào khí. Trình Thiếu Phàm? có nghe nhầm vậy? quỷ khóc thần sầu đến thế chứ? Vừa bắt cóc em cậu ta, cậu ta truy đến đây rồi?

      “Ở đâu? Ở đâu đâu?”. giọng nữ phấn khích khác vang lên.

      “Đấy, kia kìa, màn hình lớn ngoài đại sảnh kia kìa, bục phỏng vấn đấy.” nàng chỉ về phía đó.

      “Ôi giời. Tớ rồi mà, làm gì có chuyện tốt đến thế, làm sao mà có thể được nhìn tận mặt ta thế?” kia lập tức nhụt chí.

      nào, tớ dẫn cậu , đúng là người cực kỳ cực kỳ đẹp trai mà, hơn nữa lần này còn thấy đẹp trai hơn nhiều nha.” xong liền kéo bạn mình hướng tới sảnh.

      Dịch Xuyên Thần nhàng thở ra, vừa rồi đúng là bị dọa đến phát khiếp, phải rồi, nghĩ Trình Thiếu Phàm làm sao mà thần thông quảng đại đến thế được. Nhưng, cũng cảm thấy buồn bực, Trình Thiếu Phàm đây sao vẫn thành ngôi sao sáng thế nhỉ, làm bọn con cứ mê mẩn thôi, vậy sao ngồi đây từ nãy đến giờ nào ngó ngàng??!!!

      Haizzz, nghĩ lại, đúng nha, Trình Thiếu Phàm thường ngày lịch làm việc kín đặc, sao mà lại có thời gian tham gia tiết mục phỏng vấn? Cậu ta phải ghét nhất bị đưa lên phương tiện truyền thông đó sao? được, phải ngó qua cái.

      Vì thế, theo sát hai kia ra tới đại sảnh, Trình Thiếu Phàm bây giờ đúng là tham gia tiết mục phỏng vấn nhân vật kinh tế!!

      màn hình lớn, chỉ thấy người dẫn chương trình mặt mày xinh đẹp thẹn thùng . “Trình tiên sinh, ngài có thể đồng ý cầu của nhiều người, cho chúng tôi biết chúng về mẫu bạn tương lai của ngài ?”.

      “Kì , tôi sớm có đối tượng trong lòng rồi, chỉ là chờ ấy lớn lên mà thôi.” Trình Thiếu Phàm cực kì nho nhã ngồi đối diện người dẫn chương trình, mười ngón tay đan vào nhau.

      Vẻ mặt người dẫn chương trình dường như trầm xuống, nhưng phong thái được huấn luyện hằng ngày rất chuyên nghiệp, ta cứng rắn bày ra khuôn mặt tươi cười, ra nghi hoặc trong lòng. “ như vậy, Trình tiên sinh có bạn ?”

      “Trước mắt là có, ngày mười lăm tháng tám là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của ấy, tôi hy vọng tiết mục này được phát đúng ngày đó, hy vọng ấy có thể xem được, điều quan trọng nhất là ấy có thể hiểu được, tôi thổ lộ với ấy.” trả lời rất ràng rành mạch.

      Người dẫn chương trình bị làm cho thất kinh, nhất thời ngu ngơ.

      “Như vậy, bây giờ định lời tỏ tình sao?”.

      Trình Thiếu Phàm tự nhiên cười, rồi . “Đúng vậy,nhưng bây giờ có chút chắc chắn trong tay tôi cũng có, ấy có phần ngây ngây ngốc ngốc, giống như đứa trẻ chẳng bao giờ lớn lên, tôi còn sợ ấy hiểu được tôi thổ lộ với ấy đấy.” Nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của Tô Tiểu Lai, bất giác nở nụ cười. “Kỳ , những gì ấy thích tôi đều biết, ấy thích nhất là khoai tây chiên, thịt nướng, bảo bối của ấy là bộ truyện tranh nhiều tập Doreamon, ấy thích uống nước chanh nhất, thích nhất là ôm gấu bông ngủ, còn hay ngáy ngủ, ấy chẳng thể kiêng ăn được, nhưng chỉ có duy nhất cà phê là uống…”.

      Hai kia kiềm chế được xúc động. “Trời ơi, nào mà được ấy xem trọng đến thế chứ, là hạnh phúc nha.”

      “Tớ vẫn nghĩ những rùa vàng tuyệt phẩm như thế đều phong lưu, ấy đánh vỡ quan niệm sai lầm của tớ, ấy thực rất hoàn mỹ mà.” Tiếp theo, ấy lắc đầu, cảm thán . “Chỉ tiếc là, ấy thành hoa có chủ.”
      tart_trungNữ Lâm thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tks nàng ạ =D. Truyện hài hài :p, chắc ko có H đâu nhỉ :p.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Nữ Lâm Có chứ, nhưng nếu nàng là sắc nữ H này hơi =D
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :