1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15: Vận đen ám

      Edit: Hidari Huynh
      Beta: Kim

      Đúng giữa trưa, Tô Tiểu Lai và Từ Tố ở ký túc xá diễn đoạn kịch ngắn Quỳnh Dao sướt mướt .

      Chuyện kịch tính đại khái là như thế này…

      Từ Tố lấy lý do thời tiết tốt, điều kiện ở tốt mà dứt khoát vứt bỏ Tô Tiểu Lai tìm nơi khác ở, Tô Tiểu Lai vì thuyết phục Từ Tố ở lại mà khóc lóc giãy giụa.


      Kỳ thực Từ Tố vứt bỏ Tô Tiểu Lai là hoàn toàn thấu tình đạt lý. Thứ nhất, ký túc xá quả thực rất nóng, mỗi ngày đều như ở trong lò nướng bánh, nhất là những ngày này, thời tiết oi bức, cả ngày đến đêm chẳng có lấy nổi tia gió mát, gần như thể ngủ ngon giấc được. Thứ hai là tại có việc làm, nhưng công ty ở cách ký túc xá rất xa, vì thế để tiện việc lại, buộc phải dọn ra ngoài. Đúng vậy, chỗ làm kia là công ty thương mại nước ngoài, đợi giấy báo trúng tuyển, nhưng Tô Tiểu Lai cứ ngày ngày tố khổ với .

      “Tố Tố, cậu thể như vậy, thể như vậy được, tớ phải sống sao đây, sao cậu nỡ nhẫn tâm vứt người ta sang bên thế này?”. Tô Tiểu Lai gắt gao ôm lấy đùi Từ Tố, khóc nức nở .

      Từ Tố cố sức kéo chân mình ra nhưng vẫn nhích ra được. Nha đầu này túm là chặt mà, nhập vai rất chi là thâm sâu, Quỳnh Dao tuyển nó làm diễn viên là phí hoài tài năng đó!!!Nhưng tới trò bản lĩnh này còn có ai đọ được với nó nhỉ, Từ Tố chợt nghĩ đến người, Tiểu Mã (*)…

      (*)Theo Kim : Từ Tố nghĩ đến diễn viên Mã Cảnh Đào, là diễn viên được xem như là “cục cưng của Quỳnh Dao”, diễn viên tài năng thể nhiều thể loại vai khác nhau.

      “Vâng, Mã Tiểu Lai, thôi cậu đứng lên cho tớ nhờ, đừng diễn nữa, cậu đạt được tới cảnh giới của chú Mã đâu”. Từ Tố mắt liếc , giọng lạnh như băng .

      “Cậu muốn vứt bỏ mình sao? Cho đến cuối cùng cậu vẫn muốn vứt bỏ mình sao? Tại saoooo tại saoooo chứ!!!!”. Tô Tiểu Lai vẫn là cố đu theo mục đích ban đầu của bản thân mà diễn, trong thâm tâm chỉ có thanh duy nhất kêu gọi, rằng nhất định phải kéo Từ Tố ở lại, nếu phải ở mình trong cái căn phòng rộng lớn này.

      Lúc này, đùi phải của Từ Tố bị siết lấy đổ mồ hôi như mưa mùa hạ, lửa giận thiêu đốt trong lòng.

      “Cậu đừng để tớ vạch trần ra nha, Tô Tiểu Lai, tự giác mà thả ra , bà đây nhẫn nại cũng có giới hạn thôi đấy”.

      Tô Tiểu Lai lập tức buông ra, lại bày bộ dáng đáng thương oan ức, lay lay tay Từ Tố, giọng rưng rưng : “Cậu muốn vứt bỏ mình ở ký túc xá sao? Tớ đáng thương lắm”.

      “Con này, cậu đúng là có phúc mà biết hưởng, trời nóng như đổ lửa thế này, tớ chịu được, sức khỏe sa sút, cậu nỡ nhìn tớ đổ bệnh hả?!”.

      Từ Tố những lời này trong lòng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hiểu Tô Tiểu Lai mắc cái rắm gì nữa, có trai thần thông quảng đại như vậy, sao trực tiếp dọn đến nhà mà ở. có số tốt như vậy, nếu ép buộc mười trai như vậy đối sợ rằng cũng đủ.

      Từ Tố đánh giá nàng lượt từ xuống dưới, mắt híp lại nửa. “Cậu như vậy, nửa tớ còn dám ở cùng nữa là”. gáo nước lạnh diệt sạch hy vọng của Tô Tiểu Lai.

      ********

      Buổi tối, sau khi đưa tiễn Từ Tố xong, Tô Tiểu Lai bất lực nằm ở giường.

      thở dài, chẳng lẽ Tô Tiểu Lai đây phải thân mình sống ở nơi này cả mùa hè sao? muốn đâu!!!! sợ nhất là đơn, sợ nhất là có người chuyện, sợ nhất là ngồi mình trong phòng. Nghĩ nghĩ lại, bắt đầu tổng kết lại vận hạn của mình trong thời gian qua, từ khi trai khắc tinh kia của về, vận may tựa hồ thấy là phủi đít mà , đầu tiên là nợ nần tới quấn chân, lần thứ hai là bị chàng bốn mắt kia bám dính, lần này thi khảo sát đạt, việc làm cũng tìm được, đến cuối cùng là người để nghe oán thán cũng có. Cuối cùng, kết luận ba chữ: vận đen ám.

      nghiêng người, tiện tay cầm lấy điện thoại, mở khóa, định thần nhìn lại, trời ơi, cái gì thế này, hơn mười cuộc gọi nhỡ, tám tin nhắn gửi đến. Sao lại nghe thấy gì vậy, nhạc chuông điện thoại để rất to mà, chẳng lẽ do hôm qua giặt quần áo cẩn thận bị rơi vào trong cái xô, nên giờ mới kết thúc tuổi thọ của nó sớm như vậy???

      Tiếp theo mở phần cài đặt nhạc chuông, quả nhiên là tắt .

      Tô Tiểu Lai bất đắc dĩ, đợt này còn đau khổ hơn nữa là lại còn phải đổi di động.

      Trong hơn mười cuộc gọi nhỡ, có 2 cuộc là của Dịch Xuyên Thần gọi, 8 cuộc của trai, còn lại 5 cuộc là của mẹ thân .

      Nhìn lại 8 tin nhắn, đều là của trai nhắn, màn hình lên :

      10:20 Làm gì mà nhận điện thoại hả???

      10:52 Nhận điện thoại mau!!!

      14:23 Tô Tiểu Lai, muốn tiền sinh hoạt tháng sau sao??

      .

      .

      17:45 Tô Tiểu Lai, ra hạn cho em tối nay đứng trước cửa nhà , nếu , tự gánh lấy hậu quả.

      Tô Tiểu Lai hóa đá.

      Tô Tiểu Lai lệ chảy thành sông.

      Tô Tiểu Lai thấy nghiệp chướng quá nặng nề.

      Nếu lúc tiễn Từ Tố là lòng buồn vô hạn, tâm tình bây giờ có thể dùng từ thất điên bát đảo để diễn tả.

      Bây giờ có thể đổ lỗi cái gì, đổ lỗi di động kêu sao? Cái đó phải tự mình gieo gió giờ phải gặt bão sao?

      biết trai hay nhắn tin, vậy mà hôm nay nhận được biết bao nhiêu tin nhắn, nên cảm thấy mình có bao nhiêu may mắn đây hả trời? Hơn nữa, kiểu tin nhắn của trai là: nội dung như đao, đao đao trí mạng.

      Dọc theo đường , tâm tình Tô Tiểu Lai cứ yên, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh đèn khuya qua cửa kính xe, nhưng trong đầu toàn lên vẻ mặt tức giận của Trình Thiếu Phàm.

      Ở đằng trước, tài xế taxi nhiều chuyện muốn tám chuyện với , “ trẻ, muộn thế này rồi, vội vã gặp bạn trai hả?”. Ông ta còn đắc ý cười to.

      Tô Tiểu Lai lửa bốc lên đỉnh đầu, ông cứ thế mà lái xe ông , vô duyên thế, mắc mớ gì mà tám chuyện vậy hả, từ trước đến nay vẫn hay gặp đàn bà lắm chuyện, ngờ đàn ông cũng nhiều chuyện kém… Nghĩ lại, thấy có chút kì quặc.

      thu lại lửa giận chẳng cách nào phát hỏa, chồm lên hỏi tài xế. “Bác à, mặt cháu viết chữ ‘vội’ rất to sao?”.

      Ông bác tài xế vẻ mặt thay đổi chút, qua vài giây mới thản nhiên . “ mặt có viết chữ, nhưng dưới chân thể chữ ‘vội’ vô cùng vô cùng to đó”.

      Dựa lại vào ghế, bây giờ đến mấy ông bác tài xế cũng hài hước như vậy sao? Tô Tiểu Lai căn bản để ý đến ông ta, nhưng vẫn có chút quan tâm nhìn xuống chân mình xem thử, kêu lên tiếng sợ hãi. “A a a sao mình lại quên mang giày thế này?”. Xem ra đúng là rất vội mà, mang đôi dép lê đỏ trong nhà, đúng là cuộc đời này còn gì xấu hổ hơn, nhưng ông bác này quan sát cũng tinh tường cẩn thận quá , đúng là cực phẩm nhiều chuyện!

      Ông bác đó nắm chặt vô lăng cười to ngớt.

      Bất tri bất giác ở trước cửa nhà Trình Thiếu Phàm tự lúc nào, bồi hồi ở cửa nửa phút, cố lấy dũng khí, rút ra chìa khóa mà hồi đó trai ném cho, mở cửa.

      Vừa vào cửa, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, cả căn nhà bao trùm bóng đêm làm Tô Tiểu Lai phấn khởi vô cùng, ha ha, trai ở nhà, cái này đúng là tín hiệu làm người ta mừng như điên như dại đó mà ~ xDDDD

      rón rén bước ra phòng khách, tính tắm rửa lúc rồi thẳng đến phòng ngủ, như vậy mắng được, ít nhất đêm nay cũng mắng được, Tô Tiểu Lai mang tinh thần A Quy ở lại quấy phá [1].

      Tô Tiểu Lai lấy quần áo tắm, đụng tay đến nắm cửa phòng tắm, nhưng nó tự nhiên lại xoay nửa vòng ngược lại, cạch tiếng, cửa mở.

      Tô Tiểu Lai choáng váng, quần áo ôm trong tay rơi xuống đất.

      Cái quái lạ gì vậy……………

      Bầu khí này cực giống trong phim ma Nhật Bản, làm bắt đầu miên man tưởng tượng………….

      Ngay lập tức che lỗ tai, hét to tiếng : “Có maaaaaaaaaa………..”.

      Sau đó bỏ chạy.

      Lúc này, cửa mở.

      thanh trầm thấp truyền đến : “Chạy cái gì? Là đây”.

      Tô Tiểu Lai quay đầu, xoay người.

      Lại là tiếng hét to. “A………”.

      End

      ————————-

      [1] Tinh thần AQ: AQ là nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn Trung Quốc. Nhân vật AQ luôn tự tìm kiếm chiến thắng về tinh thần, luôn cho rằng mình hơn tất cả mọi người về mọi mặt, bao giờ AQ chấp nhận thua dù thực tế là thua. Tinh thần AQ là tinh thần tự tin cách quá đáng vào bản thân, tự tin mù quáng, nhu nhược.
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 16: Trung thực

      Edit: I’m SO2 + Linh Trưởng
      Beta: Kim

      Tô Tiểu Lai mở to mắt, lắp bắp : “, …, tại sao lại mặc quần áo?!!!”

      Đầu có chút hỗn loạn, tuy ở dưới trướng của Từ Tố và Lí Ly, xem qua ít, nhưng dù sao cũng là cách lớp màn hình, xem nhiều thế nào cũng có cảm giác chân . Nhưng mà bây giờ, bây giờ, -người-đàn-ông--!! người đàn ông thực quấn khăn tắm, đứng cách quá thước, cái trạng cảnh xuân phơi phới này làm có cảm giác mình hít thở thông.


      Lúc này phòng tắm lập lờ mờ ảo hơi nước, khí thoảng mùi hương thơm ngát, mặt bắt đầu nóng lên, lập tức trở nên đỏ bừng.

      Trình Thiếu Phàm chút để ý đến bối rối của , khoanh hai tay lại, chớp mi mắt : “Thế sao em còn nhìn?”

      lại càng bối rối, mặt phút chốc chuyển từ hồng sang trắng bệch. Nếu phải bởi vì dáng còn chuẩn hơn những diễn viên nam vốn nóng bỏng trong phim em phải khống chế được mà liếc nhìn nhiều như vậy. Nếu nuôi mà biết được ý nghĩ của lúc này, đảm bảo xác toàn thây.

      Đúng lúc đó, Trình Thiếu Phàm xoay người nhặt quần áo vương vãi đất, trong đó còn có quần lót đáng của .

      Mặt thoắt chốc lại đỏ bừng lần nữa.

      Giây tiếp theo, như mũi tên lao về phía , giật lấy quần áo trong tay , vọt vào phòng tắm.

      Tại thời điểm đóng cửa phòng tắm, khóe môi khẽ nhếch lên như thấp thoáng nụ cười tươi.

      ********

      Tô Tiểu Lai tắm xong còn miên man suy nghĩ về chuyện vừa rồi, đến phòng khách liền thấy Trình Thiếu Phàm mặc quần áo bình thường ngồi ở ghế sô pha, mắt nhắm lại nghỉ ngơi. khỏi mừng như điên, xem ra hôm nay vẫn có thể tránh được kiếp rồi.

      Vì thế, di chuyển nhàng, chậm rãi về hướng thư phòng.

      Tayvừa chạm đến được nắm cửa thư phòng, Tô Tiểu Lai mừng thầm trong lòng.

      Nhưng mà ngay sau đó, phòng khách yên tĩnh vang lên thanh êm dịu.

      “Đứng lại!!”

      Hai chân Tô Tiểu Lai bắt đầu run lên, xem ra đêm nay thể tránh được kiếp số rồi.

      Đầu tiên quay đầu lại, sau đó xoay người, đến bên cạnh Trình Thiếu Phàm như đứa trẻ sợ hãi.

      Trình Thiếu Phàm nhướn mắt liếc nhìn cái, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, giọng đều đều: “Ngồi xuống.”

      Tô Tiểu Lai nào dám vào hang cọp, càng tỏ vẻ bình thường, lại càng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đây là bình yên trước bão táp.

      cần, em đứng được rồi ạ.” Tô Tiểu Lai cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi.

      Trình Thiếu Phàm hỏi: “Hôm nay vì sao nghe điện thoại?”

      Bão táp đến rồi…

      “Bởi vì điện thoại bị hỏng, phát ra tiếng chuông.” Tô Tiểu Lai ra trạng thực, trời đất chứng giám, đây là trong những lần ít ỏi .

      “Thế à?” Trình Thiếu Phàm uống nước lạnh, hoài nghi .

      , là đấy, nếu tin em đưa di động cho xem.” Tô Tiểu Lai vội vàng muốn lấy vật chứng ra.

      ngờ lại lắc đầu : “ cần, tin tưởng em mà.”

      Lần này lại sửng sốt, trai từ lúc nào lại tin tưởng vậy???

      Ngay sau đó, lại hỏi: “Tại sao em lại tìm việc làm?”

      mở to mắt, kêu khẽ: “A…”

      làm sao lại biết chuyện này.

      Chẳng lẽ là ba mẹ ? Tại sao cái gì cũng cho biết chứ, Tô Tiểu Lai uất ức trong lòng, vì sao ba mẹ luôn muốn biến thành con trai ruột cơ chứ.

      nắm lấy váy ngủ, môi run rẩy : “Em, em có…” Tiếng ngày càng .

      có sao?” Đôi mắt Trình Thiếu Phàm đen thui, quắc mắt nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu .

      Tô Tiểu Lai cuống quít cúi đầu, tránh ánh mắt . còn nhớ lần giáo huấn thảm thiết trước, biết mình dễ dàng bỏ qua, cho nên trong lòng thầm nghĩ, chối bay biến trước rồi tính sau vậy, mặc kệ thế nào, cùng lắm là chết.

      “Em tìm việc làm, em chỉ muốn về nhà làm luận văn nên mới dối ba mẹ như thế thôi”

      Trình Thiếu Phàm nheo nheo mắt, gì.

      chuẩn bị xong tinh thần để nghe mắng, nhưng đáp lại chỉ có im lặng.

      Tuy nhờ có máy điều hòa mà căn phòng rất lạnh, nhưng Tô Tiểu Lai vẫn khỏi đổ mồ hôi đầy lưng.

      Sau hồi lâu, mới chỉ vào ly nước bàn, : “ lấy thêm nước giúp .”

      Ặc…

      Hơn nửa giây sau, mới hoàn hồn, rất nhanh cầm lấy cái ly rót nước.

      nhấp môi chút, nhìn thẳng , thản nhiên như trước : “Đến công ty của làm, được ?”

      Cái gì…

      thể tin được, câu mang tình người như thế lại từ trong miệng mình thoát ra.

      Trình Thiếu Phàm thấy cả nửa ngày cũng có phản ứng, cắt ngang suy nghĩ của , phán, “Nhìn em như vậy chắc là vẫn muốn về nhà làm luận văn phải ?”

      Tô Tiểu Lai lúc này mới bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu.

      phải, em muốn đến công ty làm.”

      “Tốt lắm, vậy đầu tuần sau bắt đầu làm, cho người sắp xếp công việc của em.”

      “Dạ.” Tô Tiểu Lai gật đầu lia lịa, dường như sợ đổi ý.

      ********

      Đêm khuya, ngoài cửa số màn đêm tối đen mờ ảo.

      Nằm ở chiếc giường rộng, máy điều hòa phả hơi mát, ôm thú lông xù, Tô Tiểu Lai trằn trọc miên man, trong đầu toàn là ý nghĩ về chuyện đến công ty Trình Thiếu Phàm làm việc, bây giờ vui buồn lẫn lộn. Vui vì cần phải về nhà làm luận văn, cũng phải vất vả tìm việc nữa, nhưng điều đáng buồn là phải chịu áp bức của Trình Thiếu Phàm, đây quả là bất hạnh lớn nhất đời mà.

      Suy nghĩ lung tung hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi cũng kéo đến.

      mơ màng ngủ, dường như có ai đó ở bên cạnh đắp chăn cho . cảm giác đó chỉ là mơ, xoay người lại, dường như là bình minh rồi.

      Khi tỉnh lại mặt trời lên cao, Tô Tiểu Lai mở mắt, vươn vai vặn người cái, bước xuống giường kéo màn, hình như trời vẫn còn sớm, vì vậy đứng ở cửa sổ bắt đầu tập thể dục, miệng còn khe khẽ hát: “Trái xoay ba vòng, phải xoay ba vòng, xoay xoay cổ, xoay xoay mông, ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng nhau tập thể dục…”

      Lúc này, cửa phòng chậm rãi bị mở ra, hoàn toàn hay biết, vẫn nhiệt tình múa may.

      Trình Thiếu Phàm nhàn nhã dựa vào cửa, trêu ghẹo : “Em tập thể dục buổi trưa à?!”

      Tô Tiểu Lai nghe tiếng ngừng làm động tác, cứng ngắc quay lại, xấu hổ gãi gãi đầu, “Bây giờ mấy giờ rồi ạ?”

      Trình Thiếu Phàm nâng cổ tay, nhìn đồng hồ trả lời: “Vừa qua mười giờ được mười lăm phút”.

      Tô Tiểu Lai lập tức thất thanh “A” tiếng. Khẳng định rằng do hôm qua cứ mơ màng làm giấc ngủ của chập chờn nên hôm nay mới dậy muộn thế.

      “Nếu tuần sau làm mà em giờ này mới dậy, đảm bảo em thất nghiệp”. Trình Thiếu Phàm ngữ điệu chắc chắn.

      Tô Tiểu Lai trong lòng run sợ chút, vẻ mặt cười khổ : “ đâu , có lẽ là do em ngủ được chăng?”

      Trình Thiếu Phàm mặc kệ , quay đầu hướng cửa ra.

      Tô Tiểu Lai nhất thời trong lòng nổi lên cơn giận như đại hồng thủy, biết mình ở cái nơi quái quỷ này mỗi giây đều như chịu tội, ông trời vì cái gì mà lại tạo ra Trình Thiếu Phàm nham hiểm, biết xấu hổ thế kia chứ T______T.

      ********

      “ Ha ha ha, mắc cười quá, sao lại tốt như thế được…Khặc ..khặc…khặc….” Tô Tiểu Lai cầm lòng được phá lên cười ha hả khi bị dẫn chương trình TV chọc cười, lại còn lầm bầm nữa chứ.

      “ Ha ha ha ha”. Lại tràng cười phá lên.

      Trình Thiếu Phàm thể chịu được nữa, lao ra khỏi thư phòng, chỉ thẳng vào mặt Tiểu Lai cười ha hả, giọng ngang phè : “Em thử cười nữa xem, đến lúc đó cắt hết điện! làm việc, im lặng cho !!!” xong xoay người bước thẳng vào thư phòng.

      Tô Tiểu Lai giật mình, mất mấy giây mới tỉnh người. im lặng tắt điện, ngồi ngẩn ra sofa,

      Đồng hồ điểm 2 giờ, Tô Tiểu Lai cầu nguyện : “ ơi, xuất ~~~”

      Ba giờ, Tô Tiểu Lai xáo trộn toàn bộ tạp chí dưới bàn trà, nằm gục xuống sofa, lòng mắng thầm : “ Trình Thiếu Phàm chết tiệt! WC à????”

      4 giờ 15 phút, Tô Tiểu Lai chịu nổi cảnh vắng vẻ này nữa =___= trời ơi, tại sao xem hài kịch mà được cười, lại có cảm giác muốn khóc nữa T____T

      5 giờ 20 phút, Tiểu Lai đứng trước cửa thư phòng bồi hồi xúc động gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng nhịn được. Trời ơi! được bật đèn, thể lên mạng, giờ ngay cả khát vọng bé là nằm giường ngủ cho thoải mái cũng xa vời. Tô Tiểu Lai đây sắp điên rồi, gặp phải tên biến thái rồi, đại đại đại biến thái, biến thái mà mọi người chưa bao giờ gặp. Hừ, cuối tuần rồi, làm việc cái gì nữa?? Hơn nữa, toàn bộ công ty đều là của ta, ta phải ra sức như thế sao? Được rồi, cho dù ta công việc, cuồng công việc, nhưng mà tại sao còn biến thái như thế, cướp đoạt quyền được xem TV của . nóng nảy, rất nóng nảy, bực mình, rất bực mình!!!

      Suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi, ở trước mặt vẫn dám giơ nanh múa vuốt, vẫn bị áp lực kinh người. nghĩ, tại sao mình lại chịu đựng được ta, nhịn được, trốn cũng xong?

      “ Cốc cốc cốc”

      “Vào ” Giọng lạnh lùng của Trình Thiếu Phàm vang lên.

      Tô Tiểu Lai đẩy cửa ra, ló đầu vào, dò xét hỏi : “ à, em trở về ký túc xá nhé”.

      Trình Thiếu Phàm dừng việc gõ vi tính, ngả người về phía sau, vẻ mặt mệt mỏi nhìn : “Vào đây, muốn hỏi em chuyện này.”

      Tuy rằng trong lòng hề muốn, nhưng vẫn vào

      “Bây giờ em trở về chỉ có mình em thôi đúng ?”

      “Vâng ạ”. Tiểu Lai thà trả lời.

      “Vậy em ở lại đây

      Cái gì??? hoàn toàn nghĩ đến nha~, mới ở có ngày thôi mà!! Tiểu Lai nghẹn, lại phải dùng nội công vận khí, trọng thương rồi -.-||||

      cần ạ, em ở người cũng quen mà” giọng từ chối.

      Thiếu Phàm giận tái mặt, lạnh lùng : “ hứa với mẹ em phải chăm sóc tốt cho em rồi. Nghỉ hè ở đây” câu hoàn toàn có chỗ cho người ta từ chối.

      Nhìn Thiếu Phàm mây đen u khắp mặt, khả năng là bão tới rất lớn, lùi bước. Đấu với , chết là điều tất yếu. Nếu như nghe lời, coi chừng ngày mai phải gói ghém đồ đặc về nhà làm luận văn rồi. dại gì làm thế, nhịn thôi!!
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17: Chuyển nhà

      Edit: Kim
      Beta: I’m SO2

      theo Tô Tiểu Lai vào ký túc xá của , Trình Thiếu Phàm nhìn xung quanh như đánh giá nơi sinh hoạt suốt ba năm qua của , bỗng dưng ánh mắt dừng lại ở đống lộn xộn bàn, hơi giật mình kinh ngạc.


      lấy cốc riêng của mình rót nước lọc mời , sau đó theo ánh mắt nhìn qua, mặt bắt đầu đỏ hồng lên, lập tức nhảy vọt ra trước bàn, tay chân luống cuống thu dọn mọi thứ cho ngăn nắp.

      bưng cốc nước đứng trước bàn, vẻ mặt như nghiền ngẫm thái độ bối rối của , “Bàn học của em?”

      “Dạ.” giọng đáp.

      “Em có phải là con đấy? Nhìn bàn người khác gọn gàng thế kia mà biết học tập à?” Ngữ khí cứng rắn. Dứt lời lại quay xung quanh xem, tiếp tục , “ Xem ra cái giường này là của em.” chiếc giường rải rác đủ thứ linh tinh như quần áo, sách vở, chai lọ… cảm thấy kinh ngạc, cái giường lộn xộn như vậy mà vẫn có người ngủ được!!

      quay đầu gật gật. Trong lòng khỏi cảm thán, ai biết có ngày Trình Thiếu Phàm lại bước chân vào ký túc xá của chứ, khó lường mà!!!

      thu xếp vài thứ bàn nhanh chóng, rồi dọn tiếp đồ đạc, quần áo cho cái thùng đặt ở giường.

      “Cái này mang à?” chỉ vào cái thùng ở giường.

      “Bỏ , à, cứ ngồi nghỉ ngơi . mình em thu xếp là được.” Tô Tiểu Lai vội vàng thu xếp đóng gói thùng quần áo lớn, kỳ thực cũng muốn mang nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ ở hơn tháng, còn ngại mang nhiều lúc về lại khiêng cũng phiền phức.

      liếc nhìn vào thùng của , thấy nghi hoặc.

      “Quần áo em trong cái thùng này sao thấy quen vậy?” thuận thế ngồi giường cao nhìn xuống .

      Cơ thể của vốn nghiêng về phía sau, nghe được câu của thiếu chút nữa tặng mông cho đất, mồ hôi trán chảy dọc xuống cổ áo T-shirt màu trắng. Thấy ngờ tới quần áo này lại nhớ đến vậy, chẳng lẽ tự tay chọn nó sao?

      Đúng vậy, toàn bộ quần áo tặng cho Tiểu Lai đều do Trình Thiếu Phàm tự tay chọn, hơn nữa đều được chọn từ các tạp chí thời trang nổi tiếng nhất và mới nhất. Mỗi tháng luôn có vài ngày đọc vài quyển tạp chí, sau đó tìm xem những bộ quần áo thích hợp với nhất, lúc đó luôn lầm bầm , “Bộ quần áo này thích hợp với ấy.” “Bộ váy này ấy mặc rất đẹp.” Dần dần, việc lựa chọn quần áo cho dường như cũng trở thành thói quen thường trực trong cuộc sống của .

      căn môi, cười yếu ớt , “Quần áo gửi cho em, em rất rất quý trọng cho nên dám mặc, cho nên mới đóng gói vào thùng này.”

      sờ cằm, mặt đăm chiêu , “À, vậy lấy nữa ra đây cho xem .”

      Tâm trí bắt đầu thấy rối bời, rốt cuộc hay là dối đây, à mà chuyện di động phải ấy tin tưởng sao? Đúng ? Đúng chứ! Hay là giờ đánh liều canh bạc này.

      “Em đều mang về nhà rồi, đấy.” Lúc câu này cảm thấy tim mình như nhảy lên tận cổ họng, nhưng biểu của vẫn rất bình tĩnh.

      ngờ vực nhìn , lúc lâu miệng mới bật ra ba chữ, “ .”

      Chẳng lẽ làm bất cứ việc gì cũng trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của sao? phải nhận sai sao??

      sợ hãi cắn môi, tay ngừng việc thu xếp quần áo, từ từ chậm rãi ngồi xổm xuống bên chân , tay kéo kéo ống quần, ngẩng đầu nhìn với ánh mắt trông đợi, cộng thêm cả ngữ khí cầu xin, “, em sai rồi.” biết giờ phút này phải tỏ ra đáng thương, càng đáng thương càng dễ được tha thứ.

      Đúng là chứng nào tật nấy, cố kiềm chế nội tâm ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cố bình tĩnh hỏi, “ ? trách em.”

      đứng lên ngay lập tức, lau mồ hôi trán, , “Là đấy, tránh em, đến lúc đó đừng có nổi giận đấy.”

      “Ừ.” đáp.

      “Quần áo này em đều bán cho bạn bè, em cầm tiền mua ít quần áo khác và máy tính xách tay.” nhìn sắc mặt trai đột nhiên biến đổi, vội vàng tiếp, “ , giận, rồi thể nuốt lời được!!!”

      đứng dậy, ấn tay vào trán , cố đè nén tức giận , “Tô Tiểu Lai, chuyện này thêm nữa. Nhưng em , sau này còn dám tái phạm ?” quả thực rất nhịn, cố nhịn, phải nhịn thôi.

      đâu, em thề, em hứa, em đảm bảo đấy.” tuyên bố lời thề son sắc.

      ******

      Mùa hè, thời tiết luôn nóng bức như thế này.

      Bầu trời cao vời vợi mang màu xanh nhạt, gợn mây, cơn gió, đỉnh đầu ánh mặt trời còn tỏa rực rỡ, cây cối hai bên đường lặng lẽ đứng đó tỏa bóng râm ít ỏi. con đường lớn rộng mở chỉ thấy hình bóng hai người. Trình Thiếu Phàm kéo chiếc valy nặng trịch đầy đồ đạc về phía trước, Tô Tiểu Lai mệt mỏi lê bước theo sau.

      mãi mãi khoảng cách hai người càng ngày càng xa.

      Cách đó xa, nhìn thấy nhận điện thoại, loáng thoáng nghe được mấy câu đối thoại , “Hả, ?… Sao tớ lại biết chuyện này?… Được rồi, tớ với con bé.”

      Bỗng dưng, xoay người, tháo kính râm xuống, nhìn về phía hét to, “Tô-Tiểu-Lai!!!”

      hiểu chuyện gì xảy ra, sao lại mang cả họ lẫn tên của mà gọi thế kia, chẳng lẽ chậm chút cũng bị mắng sao? Cái tên gia trưởng này!! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, vẫn ngoan ngoãn chạy nhanh về phía , còn chưa có thời gian để thở, chưa có thời gian lau mồ hôi, chợt nghe thấy giọng đầy tức giận của , “Em đúng là chạy đến công ty Xuyên Thần phỏng vấn, vậy mà đến tìm .”

      Đầu óc của còn ở trạng thái hỗn loạn, có chút hiểu ràng cái gì. Phỏng vấn ? chỉ đến mỗi công ty phỏng vấn mà thôi, vỗ trán, a, nhớ rồi, lập tức phản ứng kịp thời.

      “Em, em…” rất muốn giải thích, lúc vào đó phỏng vấn cũng biết là công ty của Dịch Xuyên Thần, nhưng vốn muốn giải thích như vậy, nhưng ….

      “Em rất ghét nhìn thấy phải ?” giận dữ cuồng loạn , tức giận bao phủ vẻ lạnh lùng lên khuôn mặt hoàn mỹ của .

      Nhìn mặt chợt biến thành màu xám xịt, mặt cũng bắt đầu sợ hãi tớ mức trắng bệch. Chưa bao giờ thấy tức giận như vậy,đơn giản chỉ là buổi phỏng vấn như vậy mà còn có thể làm tức giận như vậy, chẳng hiểu ràng. Nhưng cứ tự coi mình là hiểu mọi chuyện, cho là ghét . Thực ra ghét chỉ chiếm phần thôi, phần nhiều là sợ hãi.

      “Tô Tiểu Lai, trả lời .” Nhìn Tô Tiểu Lai sững sờ, giọng dường như bình tĩnh lại chút, nhưng đôi lông mày rậm vẫn nhíu chặt lại.

      có, , em…” cảm thấy giờ mình mà giải thích chắc chắn càng đổ thêm dầu vào lửa, bây giờ rất hy vọng mình ngất xỉu , phải ngất xỉu là cách tốt nhất, có ngất xỉu mọi chuyện cần giải quyết nữa. Cũng biết nắng quá to hay tâm lý ngầm ám chỉ ràng mãnh liệt, đột nhiên trước mặt dần tối đen, thực mờ nhạt.

      rất sợ mình bị ngã phải nền đất xi măng cứng rắn, lại rất muốn tỉnh lại. Nhưng ngoài mong đợi, vòng tay to lớn rắn chắc ôm lấy , mờ ảo mông lung, bên tai vang lên giọng lo lắng của , “Tiểu Lai, làm sao vậy?” Đầu vẫn có chút ý thức, nhưng mắt mở được ra, miệng cũng bật được ra tiếng nào. Khoảng cách gần như vậy, gần gũi đến mức có thể ngửi được mùi hương dã yên thảo [1] tự nhiên, nghe được hơi thở dồn dập gấp gáp của , cảm nhận được tiếng bước chân sốt ruột nôn nóng của .

      từ từ tựa vào lòng , cơ thể nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vô thức tâm trạng thư giãn, ý thức cũng dần rời xa chính mình.

      End

      —————————————————-

      [1] Dã yên thảo là cây thân cỏ, thường được trồng trong chậu để trang trí cho các khu vườn và là cây hàng năm. Phần lớn Dã yên thảo chúng ta trồng ngày nay là Dã yên thảo được lai tạo từ Petunia Aillaris, P. Violacea và P. Inflata.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18: Đêm trước khi làm

      Edit : Hidari
      Beta: Kim + I’m SO2

      Năm giờ chiều, ánh tà dương lưu loát xuyên qua rèm cửa chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn khẽ cười của Tô Tiểu Lai, rèm mi dài xinh đẹp hạ bóng dưới mắt. Trình Thiếu Phàm im lặng cẩn thận trông Tô Tiểu Lai, chẳng hiểu sao trong lòng thấy ấm áp, đứng lên, bất giác vuốt vài sợi tóc vương trán . Đột nhiên, lông mi run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở, con ngươi chuyển động nhìn bốn phía, bộ dạng mơ màng, thấy mình như phiêu phiêu bồng bồng giữa trung, cơ hồ ngủ cả nửa thế kỷ.


      Bỗng dưng nhìn thấy khuôn mặt tiến gần lại mặt , tiếp theo là giọng mang đầy vẻ lo lắng hỏi: “Em tỉnh rồi? Thế nào? Đầu còn choáng ? Có chỗ nào thoải mái ?”

      Qua vài giây, Tô Tiểu Lai mới hoảng hốt tỉnh táo, nhớ lại cuộc đối thoại cùng Trình Thiếu Phàm trước khi ngất xỉu, cơ thể khỏi khẽ run.

      dùng thanh rất để hỏi: “, em ngủ bao lâu rồi?”

      “Chưa lâu, mới chỉ tiếng đồng hồ thôi.” Giọng của Trình Thiếu Phàm cực kì dịu dàng.

      Chỉ tiếc Tô Tiểu Lai nhận thấy được, trong lòng nghĩ, chỉ mới hôn mê giờ thôi sao, còn tưởng mình cố gắng để được choáng váng cách thê thảm rồi chứ?

      hỏi, em có chỗ nào thoải mái ?” Trình Thiếu Phàm nâng cao lượng, trong giọng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đối với trạng thái mơ mơ hồ hồ của bây giờ, hoàn toàn hài lòng.

      Tô Tiểu Lai chỉ thấy trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu nhớ lại những việc xảy ra tiếp theo ở nơi phỏng vấn xin việc. Trình Thiếu Phàm xoa xoa thái dương cho , cũng chẳng nhận ra. hơi nhíu mày, lo lắng . “Sao mà nhiều mồ hôi lạnh như vậy. Phải bệnh viện kiểm tra thôi.” Dứt lời liền đứng dậy ôm lấy nhàng.

      Tô Tiểu Lai gấp đến độ cựa quậy, nhổm người ngồi dậy giường, xoa trán, vội . “Em sao, cần bệnh viện đâu.” muốn nghĩ đến bệnh viện, sợ nhất là bệnh viện, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ thân mặc áo trắng tay cầm ống tiêm là trực tiếp ngất xỉu lần nữa.

      Trình Thiếu Phàm đương nhiên biết sợ máu, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng, liền liên tưởng đến máu đỏ tươi, đây cũng là nguyên nhân đưa bệnh viện ngay mà là mời bác sĩ đến nhà để khám cho , bác sĩ bị cảm nắng, ngủ giấc tỉnh lại có chuyện gì nữa. Nhưng nhìn trạng như thế này, thấy tốt nhất vẫn nên bệnh viện.

      Nhìn Trình Thiếu Phàm trầm tư, thấy đúng nghĩ đến bệnh viện, vì thế cầm bàn tay to lớn của đặt trán mình, khóe miệng thét lên. “ sờ trán em, em bị dọa nên mới đổ mồ hôi lạnh, cần đâu mà.”

      Trình Thiếu Phàm biến sắc, thu tay về. “Em sợ gì chứ?”

      “Em sợ mắng em.” Tô Tiểu Lai cúi đầu oan ức.

      mắng gì đâu hả? Tiểu Lai, xem, rốt cuộc là em sợ điều gì?” Trình Thiếu Phàm nén cảm xúc của mình lại, cố kiềm chế .

      “Chính là chuyện phỏng vấn công ty của bạn đó, em cố ý, hơn nữa trước đó em cũng biết ấy làm trong công ty .” càng giọng càng thấp.

      muốn cho em đây, Xuyên Thần gọi điện thoại bảo cho em, em được công ty của nó chọn rồi, bây giờ em có thể lựa chọn …”

      Tô Tiểu Lai đợi xong, chẳng hề nghĩ ngợi liền ngắt lời, : “Em đương nhiên phải làm ở công ty rồi.”

      Trình Thiếu Phàm có chút giật mình, ngờ, nhanh như vậy mà quyết định đến công ty . Nhưng đối với lời của , rất vừa lòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như , theo thói quen xoa xoa đầu . “Lần này em ngoan lắm.”

      Thực Tô Tiểu Lai trời sợ, đất sợ, chỉ sợ mỗi mình, giờ chỉ có thể nhàng, mỗi lần Trình Thiếu Phàm xoa đầu tâm tình đều có vẻ tệ lắm.

      “Tốt lắm, uống thuốc vậy, bệnh viện.” Dứt lời liền đưa chén thuốc đến cho .

      Tô Tiểu Lai nhận lấy cái chén, nhìn bên trong có thứ chất lỏng màu đen đen bốc lên mùi vô cùng khó ngửi, bĩu môi nhìn Trình Thiếu Phàm, nhưng cuối cùng cũng bịt mũi đưa chén thuốc nuốt trọn vào bụng.

      Trình Thiếu Phàm vừa lòng nhận lấy cái chén, cầm khăn tay lau lại vết thuốc còn đọng nơi mép của , mỉm cười. “ nấu cháo ngao em thích nhất đấy, để mang vào cho.”

      Dứt lời liền đứng dậy bỏ vào bếp, Tô Tiểu Lai hóa đá. chẳng hề biết mình thế mà lại mua ngao, còn tự mình xuống bếp nấu cháo ngao cho , càng nghĩ đến việc đích thân mang bát cháo ngao nóng hổi vào đây cho , bao nhiêu năm gian khổ mới được lần đãi ngộ nha ~.

      Giờ phút này vừa vui vừa mừng như điên để đâu cho hết.

      ********

      Ngày hai mươi tháng bảy là ngày kỉ niệm đáng nhớ, bởi vì Tô Tiểu Lai trở thành người bắt đầu làm.

      vừa sáng sớm trở mình thức dậy, thay đổi quần áo đến mấy lần nhưng vẫn chẳng hài lòng, phải cảm thấy quá sinh viên cũng là quá đứng đắn, cuối cùng vẫn nên lựa chọn bộ quần áo ngày đó phỏng vấn, trong buổi phỏng vấn hôm đó Từ Tố đưa bộ quần áo này và đôi giày cho . Lúc đấy biết chuyện tới đâu, nghĩ nhanh như vậy lại phải dùng tới nó, hớn hở vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, miệng còn rì rầm ca hát: “Tôi thích nhất con chim chích bé , bé , muốn bay , mà bay lên bay xuống cũng chẳng cao…”

      Trình Thiếu Phàm bưng bánh bao từ phòng bếp đến, vừa lúc nhìn thấy thần sắc rạng rỡ của Tô Tiểu Lai, khỏi đánh giá từ xuống dưới bộ dạng của , cuối cùng vẫn thể nhịn được nữa, tay ôm bụng, chú ý tới hình tượng, cười ha hả. Tô Tiểu Lai thấy kì quái, chẳng lẽ ăn mặc đẹp đến nỗi phải cười thế sao? Phải rồi!! Bộ này lựa chọn rất rất cẩn thận đó, mà thôi mặc kệ cứ để cười cho no nê .

      Hai người ngồi xuống ăn bánh bao, Tô Tiểu Lai đói bụng, cắn từng miếng từng miếng bánh bao ngon lành, nhưng đối diện là đôi mắt Trình Thiếu Phàm ngừng nhìn chằm chằm , nhất thời đỏ bừng mặt, miệng : “Em nhìn đẹp đến vậy sao? , chẳng lẽ em còn đáng hơn cả chị dâu tương lai?”

      “Em nhìn vào gương à, dáng người và khuôn mặt của em hề khớp với nhau tí nào.” Trình Thiếu Phàm ho tiếng, .

      “Mặt em ra làm sao?” Tô Tiểu Lai tức giận trong lòng, có ý gì đấy? Ý là bộ dạng mình rất xấu hợp với bộ quần áo này sao?

      “Ý là em lớn rồi mà nhìn giống như đứa trẻ con vậy, thế mà lại mặc trang phục trưởng thành như thế này.” Trình Thiếu Phàm cắn miếng bánh bao.

      “Em, em làm sao mà giống trẻ con chứ…” Tô Tiểu Lai cuống lên, sao ai cũng bảo nhìn non nớt như trẻ con vậy chứ, giận rồi đấy! hận thể hóa phép thành Bạch Cốt Tinh, xem có ai còn dám như thế .

      “Được rồi, lấy bộ quần áo thích hợp cho em thay.”

      ***

      đường đến công ty, Tô Tiểu Lai chiếm cứ kính chiếu hậu, phô ra đủ loại pose. [kiểu dáng để chụp ảnh, làm duyên]

      , là tinh mắt nha, em thấy, bộ quần áo này đẹp hơn rất rất nhiều so với bộ quần áo của Từ Tố.” Tô Tiểu Lai rạo rực , bộ quần áo người bây giờ cực kì thích hợp, vừa đáng vừa đứng đắn, tao nhã nhưng vẫn mất vẻ thuần khiết.

      Tay Trình Thiếu Phàm nắm vô lăng, liếc cái, nhếch môi. “Đó là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ em biết tài năng lựa chọn quần áo của sao?”

      Tô Tiểu Lai nghi hoặc, chẳng lẽ rằng bộ quần áo này vốn mua cho ? Size vừa, phong cách thích hợp, chẳng lẽ… ra đối với cũng có ít tình cảm nha, nhưng vì sao mà lại tốt với đến thế? Tô Tiểu Lai nghĩ mãi cũng ra, chẳng lẽ do trước kia áp bức trăm đường trăm nẻo nên giờ thấy áy náy, muốn đền bù chăng? Tô Tiểu Lai càng nghĩ càng thấy chỉ có khả năng này mà thôi.

      Bên trong xe im lặng chỉ có bài hát du dương vang vọng trong trung.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 19: Nhân viên thực tập

      Edit: Linh Trưởng
      Beta: I’m SO2

      Tại công ty của Trình Thiếu Phàm, tầng 28, Tô Tiểu Lai ngồi thu lu chiếc sô pha cách xa văn phòng Tổng Giám Đốc. Cùng lúc đó, Thiếu Phàm kết nối đường dây nội bộ trong công ty. Suy tính lại thấy Tiểu Lai vẫn làm ở phòng nhân là tốt nhất.


      “Alô, là trưởng phòng nhân Linda phải ?”

      “Vâng, là tôi.” Nghe giọng nam trầm thấp uy lực, Linda biết ngay người này là Tổng Giám đốc vĩ đại minh của bọn họ. Hôm nay đích thân Tổng Giám đốc gọi điện, là đặc biệt. Cả công ty này bất kỳ nhân viên nữ độc thân nào cũng mong lọt vào mắt xanh của sếp tổng hoàn mỹ đó!!!

      lên phòng Tổng Giám đốc lát.” Ngữ khí của Thiếu Phàm hoàn toàn nghiêm túc.

      “Vâng.” Linda nhàng cúp điện thoại, vọt lẹ vào phòng vệ sinh tân trang lại nhan sắc. Được gặp Tổng giám đốc đấy, Tổng giám đốc đấy!!!

      Ngồi ở sofa, Tô Tiểu Lai lúc này buồn ngủ rũ rượi. Chờ đợi là quá trình “làm cao người” mà, dài hết cả cổ =”=. Bỗng “Cốp! Cốp! Cốp!”. Tiếng vang làm tỉnh cả ngủ. Tiểu Lai nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy xinh đẹp, dáng người cao gầy. ta mặc bộ đầm công sở màu xanh, lướt qua người Tiểu Lai. Lúc ta qua Tiểu Lai, hình như còn dừng lại vài giây, Tiểu Lai miệng há hốc, chảy cả nước miếng. Đẹp…đẹp….đẹp quá! Đúng là báu vật trời đất!

      “Cốc! Cốc! Cốc!” tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Linda vào phòng, đứng sau Bí thư Lý báo cáo về bản kế hoạch cuối tuần với Thiếu Phàm. Linda im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sếp tổng. Tiếp xúc gần với sếp tổng như thế này là lần đầu tiên, có thể nghe được tim mình đập bình bịch. Bỗng dưng, Trình Thiếu Phàm bỏ tập tài liệu trong tay, ngước mắt nhìn Linda : “ Đúng rồi, hôm nay có nhân viên mới, để ấy đến bộ phận của làm việc .”

      Linda hoàn hồn, khéo léo tao nhã trả lời : “ Vâng, được ạ. Chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?” Thiếu Phàm nhíu mi, lạnh lùng nhìn ta: “ chuyện với tôi nên ấp úng.”

      Linda bỗng nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Ngữ khí của sếp tổng đúng phải là của người thường mà. Tuy nhiên, tháng sáu vừa rồi phòng nhân của bọn họ nhận thêm nhân viên mới, thực thiếu người. Nếu đến người tài, phòng bọn họ đầy ra đấy, thiếu gì chứ, còn nếu là người chậm chạp, lỡ làm cản trở công việc của cả bộ phận, cuối năm bọn họ có được thưởng và thăng tiến . Vì thế, Linda lấy dũng khí mở miệng : “ Tổng giám đốc, bộ phận chúng tôi thiếu người ạ.”

      “Ừ, vậy để cho kia làm nhân viên thực tập trong vòng hai tháng.” Thiếu Phàm thản nhiên .

      Nếu như sếp thế, cũng thể từ chối lần thứ hai. “ Tổng giám đốc, vậy có phải là ngoài kia là nhân viên mới ạ?”

      “Ừ, nhớ kỹ: Đối xử nghiêm khắc với ấy. Đừng vì tôi đề cử mà nhân nhượng. Càng nghiêm càng tốt!”

      Úi…..

      Theo lý thuyết, nếu như ngoài kia là cửa sau, vậy sếp phải chiếu cố tốt cho ta chứ, tại sao lại ngược đời vậy nè??? Hơn nữa trong toàn công ty đâu ai là biết Linda nghiêm khắc đến mức biến thái? Sao lại đem vào hang hùm thế? Chẳng lẽ là sếp cố ý? Linda nghĩ mãi vẫn ra. Còn nữa, bên ngoài với sếp tổng quan hệ như thế nào nhỉ?

      ********

      Vào cửa nhìn tấm bảng phía trước, Tiểu Lai thấy bốn chữ hoành tráng “Bộ Phận Nhân ”. Hề hề, vẫn là đưa tới chỗ tốt mà.

      Linda nhìn tập hồ sơ của Tiểu Lai, ngẩng đầu hỏi: “ vẫn là sinh viên phải ?”

      “Vâng ạ.” Tiểu Lai cung kính trả lời. Người đẹp trước mặt đây sau này là cơm áo của , là người mà phải xuất hết chiêu nịnh bợ đó.

      “Tôi với chuyện thẳng thắn nhé. Tôi hy vọng thể thành tích xuất sắc nào, chỉ cần hai tháng ở đây làm cản trở công việc của chúng tôi là được.” Linda vứt tập hồ sơ qua bên, hai tay khoanh trước ngực. Cách chuyện đúng là cả vú lấp miệng em mà.

      tôi ở đây hai tháng là sao?” Tiểu Lai trố mắt hỏi vị mỹ nhân trước mặt.

      “Chẳng lẽ biết là phải thực tập hai tháng à?” Linda chán nản, cái nàng này chả lẽ cũng biết mình là nhân viên thực tập sao?

      Tiểu Lai chán nản, đúng là ! Làm nửa ngày, lại là nhân viên thực tập, thời gian chỉ có khoảng hai tháng nữa chứ =___=.

      “Tôi thèm vào.” Tiểu Lai tay nắm chặt thành nắm đấm, chậm rì rì phun ra câu .

      Linda sửng sốt mấy giây, nhìn chằm chằm Tiểu Lai hỏi: “Sinh viên các hỗn láo thế sao?”

      Tiểu Lai biết mình thất lễ, lập tức giải thích : “ phải ạ! Tôi mắng chị, tôi mắng…”

      mắng sếp tổng của chúng tôi?” Linda tiếp lời.

      Tô Tiểu Lai ngượng ngùng gật đầu.

      Chỉ thấy Linda trầm tư trong chốc lát. ta cầm tách trà, lại hỏi tiếp: “Quan hệ của với Tổng giám đốc là như thế nào?”

      Nghe ta hỏi như vậy, tư tưởng tà ác của Tiểu Lai nổi lên.

      “Tổng giám đốc là cậu tôi.” Lời ít ý nhiều. Đủ súc tích, ngắn gọn, lại đánh thẳng vào lòng người. Xem có lấy lòng tôi . Tiểu Lai ngửa mặt lên trời cười ha hả X”]

      “Phụt!” Linda phun trà ra ngay lập tức. Tiểu Lai cảm thấy trong phòng toàn là mùi nước miếng của vị mỹ nữ này =O=.

      “Làm sao có khả năng đó được? Tổng giám đốc rất trẻ!” Linda thể tin được.

      “Bà ngoại tôi sinh cậu khi bà lớn tuổi. Tổng giám đốc là cậu út của tôi.”

      Linda nghi ngờ lời của Tiểu Lai. Bỗng dưng thấy Tiểu Lai với Tổng giám đốc đúng là có mấy nét giống nhau. Lại còn tưởng… Mà vừa nãy sếp tổng muốn đối xử nghiêm khắc với này sao, đúng là khó xử quá

      Ngẫm ra cậu muốn đối xử nghiêm khắc để dạy dỗ cháu cũng vô lý. Nhưng mà Tô Tiểu Lai này cũng thể dễ dàng đắc tội được, chừng về sau còn nhờ ta mới tiếp cận được với Tổng giám đốc đó.

      Nghĩ thế, mặt của Linda lóe lóe ánh hào quang. Tiểu Lai giơ tay vẫy vẫy trước mặt Linda, hỏi : “Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp, chị sao thế?”

      Linda bị thanh ngọt ngào thức tỉnh, người mềm hẳn ra “Tiểu Lai, để chị sắp xếp chỗ tốt cho em nha, ngay bây giờ luôn đây.”

      Tiểu Lai nhìn thấy bà chị này cũng có bóng dáng của La San đấy. Xem ra mấy người có tình ý với đều thích được nịnh bợ nha.

      Hừ, Thiếu Phàm, muốn bị đuổi nhanh thế sao. Tiểu Lai đây chiến đấu hết mình, ở đây, tại phòng nhân này. ngày nào đó, Tiểu Lai là nhân viên xuất sắc và chói sáng!!!!!!

      “Vâng!” Tiểu Lai ghé sát vào tai Linda, giọng : “ Chị, chị đừng cho ai biết em là cháu của Tổng giám đốc nha!”

      “Chắc chắn rồi.” Linda đương nhiên là thể để cho người khác biết việc này, cơ hội tốt mà chia sẻ cho người khác sao…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :