1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 52: Thế giới của hai người [kết]

      Edit: Kim , Linh Trưởng

      Trình Thiếu Phàm chưa từng nghĩ rằng, đứa con bé bỏng mình ân cần dạy bảo, coi mình như thần tượng, đột nhiên lại có ngày dính chặt như kẹo cao su vào mẹ nó, tức Tô Tiểu Lai. Hơn nữa, tượng này có xu hướng phát triển mạnh mẽ khiến Thiếu Phàm đen mặt khó hiểu.

      Từ sau vụ khóc nhè ầm ĩ kia, bạn Đinh Đinh của chúng ta đổi tính cách bất ngờ.


      Bạn này thường ngày ương bướng, suốt ngày đối đầu với mẹ, lại thêm Tiểu Lai tính khí dở dở ương ương nên đối chọi này càng ngày càng gay gắt. Ấy vậy mà bây giờ lại dính mẹ ai bằng. Điều này làm bạn Tiểu Lai rất vui mừng, còn Thiếu Phàm lại buồn bực thôi.

      “Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ nhé” Bạn Đinh Đinh đứng thảm, tay ôm món đồ chơi ô tô thích nhất, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Lai.

      ngồi ở sofa xem hài kịch, Tô Tiểu Lai sửng sốt, nhưng sau đó lại cười đến híp mi.

      Mấy hôm trước, còn suy nghĩ như thế nào để thắt chặt tình mẫu tử, ai dè hôm nay có cơ hội.

      “Được chứ!” Tô Tiểu Lai trong lòng ngọt ngào vô cùng tận, ngọt hơn cả mật cả đường….

      được!” Người nào đó ngồi ngay ngắn sofa xem báo thốt ra câu lạnh lùng

      Bạn Đinh Đinh bé sợ hãi liếc nhìn ba, quả nhiên là ba tức giận lắm lắm luôn đó!!!!

      Cậu bé kia liền lập tức nắm chặt chiếc ô tô, trực tiếp nhảy vào lòng mẹ nó, tủi thân : “Mẹ ơi, mặt ba nhìn ghê quá! Con sợ.”

      Tiểu Lai ra dáng mẹ hiền vỗ vỗ lưng con: “Đừng sợ, ba con chỉ như hổ giấy thôi, sao đâu. Nếu như hôm nay ba cho con ngủ ở phòng mẹ, mẹ ngủ ở phòng con.”

      Đạt được mục đích, bạn kia hài lòng.

      Ba của bạn đó lại tức đến nghẹn lời. Hừ, vợ mình cũng học được chiêu uy hiếp người khác rồi sao? Chẳng qua còn non lắm! Dám đối đầu với chồng à? = =+ Nhưng mà, vẫn phải nhượng bộ thôi….. =w=

      “Thôi được rồi, chỉ lần này thôi đó. có lần sau đâu nhé” Đây là mức giới hạn cực đại mà Thiếu Phàm có thể chịu đựng được

      ! Con muốn mỗi ngày đều ngủ với mẹ. Mấy bạn trong lớp con ai cũng ngủ với mẹ hết.” Đinh Đinh hiên ngang lẫm liệt đốp thẳng. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài rằng bạn này hay nghe lời ba, nhưng vấn đề về nguyên tắc của bạn này, đặc biệt là những nguyên tắc bảo vệ lợi ích cho mình, đều phải được chấp hành nghiêm ngặt. Tức là, bạn này chịu thua ba mình đâu!!!!!

      “Trình Nhạc Gia, con đừng có được đằng chân lân đằng đầu” Trình đại nhân mặt mày lạnh băng, xung quanh lãnh khí tỏa ra ngùn ngụt: “Còn mè nheo ì xèo như thế ba cho con nhà trẻ nội trú!”

      Bạn Đinh Đinh rất thức thời, nhào vào lòng mẹ khóc òa lên. Tô Tiểu Lai trong lòng đau xót, nháy mắt với chồng mấy cái, rồi hứa hẹn: “Bảo bối ngoan, đừng khóc nhé, ba dọa con thôi, về sau con ngủ với mẹ nhé”

      Chỉ câu , tiếng khóc im bặt

      Bạn Đinh Đinh toàn thắng! mưu thực được, nham hiểm nhìn về phía ba nó nhếch miệng cười gian.

      Trình Thiếu Phàm giận dữ, vứt hẳn tờ báo, thẳng mạch vào thư phòng.

      Ru con ngủ xong, Tiểu Lai cũng ngủ ngay mà đến thư phòng. Ây dà, ở trong đó còn bạn “boy lớn tuổi” giận dỗi chờ đến hát ru đó.

      Tô Tiểu lai vừa ngáp vừa đẩy cửa, đầu ló vào dò xét hỏi: “Ông xã ơi…”

      Trình Thiếu Phàm đầu ngẩng lên, giọng lạnh lùng: “Hôm nay ngủ ở thư phòng, em với bảo bối của em ngủ với nhau ” Chú ý! Mọi người chú ý! Chữ “bảo bối” trong câu của Thiếu Phàm tựa hồ như bị nghiến lại, răng kêu kèn kẹt!

      “Ông xã à……~~~~” Tô Tiểu Lai kêu tiếng đầy quyến rũ, cuối còn được kéo dài đến vô tận.

      “Đừng dùng chiêu này” thanh vẫn như trước, rất lạnh lẽo. Đầu vẫn ngẩng lên.

      “Ông xã à, ôm, sao em ngủ được đây ~~” Tô Tiểu Lai dậm chân cái, nũng nịu đến giết người! Chiêu này nhất định phải thành công. Cái giọng nũng nịu nhão nhẹt này có ông chồng nào mà khuất phục chứ!

      Quả nhiên, Trình đại nhân ngẩng đầu, miệng mang ý cười, đứng dậy về phía Tiểu Lai.

      Tô Tiểu Lai mừng thầm, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi đây.

      “Vợ à, bằng….” Trình đại nhân chậm rãi bước từng bước đến bên , miệng cười trông là mờ ám >______<

      bằng cái gì?” Đột nhiên có loại linh cảm xấu bao phủ khắp người. Tô Tiểu Lai theo trực giác liền lui bước, rất nhanh sau đó, bị ép vào cánh cửa thư phòng!

      Trình đại nhân cười rũ rượi, ánh mắt sáng ngời. Ánh mắt ấy sâu… sâu…Mặt được ánh đèn mờ mờ chiếu xuống, trông rất mê người. Giờ khắc này Tô Tiểu Lai giống như bị ma nhập, TMD, người đàn ông này rất rất rất quyến rũ. Ma xui quỷ khiến thế nào khiến ôm vòng tay ôm cổ , giọng tinh tế mềm mại theo miệng bay ra : “Ông xã à, vẫn là nên về phòng ngủ ….”

      Vừa dứt lời, bị ai đó cắn mút ở cổ. Tiểu Lai cảm giác như bị điện giật, cả người mềm nhũn. Nhưng mà giây sau đó tỉnh táo lại, lanh lẹ xoay người định bước ra khỏi phòng.

      “Cạch” tiếng, cửa bị ai đó cao thủ hơn, nhanh tay hơn khóa lại.

      Tình hình này là…..Này, được, còn phải ngủ với con nữa. Tô Tiểu Lai dùng hết sức đẩy người đáng cứ xán vào kia. Ai dè đẩy mạnh quá, người kia lại phòng bị, thế là suýt bị ngã sấp xuống.

      Người kia giận, chỉ nhíu nhíu đôi lông mày, ánh mắt trở nên nóng bỏng cuồng dã vô cùng.

      “Ông xã à…” Vừa mới đẩy chồng suýt té, Tiểu Lai cảm thấy rất tội lỗi.

      Tốt, còn biết mình sai. Thiếu Phàm bước nhanh đến bên , cánh tay dài mạnh mẽ ôm vòng qua eo, nhấc bổng lên. còn chưa kịp phản ứng bị ném lên giường.

      làm cái gì thế?” Tô Tiểu Lai cảnh giác hô lên.

      Hừm, giỏi, biết mà còn bày đặt hỏi.

      “Em thử xem?” Trình Thiếu Phàm cúi xuống, mờ ám bên tai .

      đợi phản kháng, tiến công.

      “Ưm…ưm…ông xã à, được….đêm nay được…Đinh Đinh ở trong phòng ngủ…nó….” Tô Tiểu Lai quờ quạng lung tung, hơi thở rối loạn.

      Tiếp theo áo ngủ người nào đó bị tháo từng nút từng nút cho đến hết. Trình Thiếu Phàm bắt đầu di chuyển, miệng chạy đến trước ngực người nào đó, lúc này Tiểu Lai mới có cơ hội mở miệng.

      là cầm thú quá, quá cầm thú” vẫn hết sức phản kháng lại người nào đó, tay nắm chặt, đánh cái người làm loạn kia.

      Hầy…Người nào đó làm sao mà để vợ quẫy đạp lung tung thế được. túm chặt hai tay , sau đó mới lưu luyến dời khỏi ngực , cắn cắn bên tai nhàng : “Trình phu nhân à, vừa nãy ai mới ngủ được, hửm?”

      Tô Tiểu Lai cắn môi, đỡ được rồi!

      ******

      Sáng sớm ngày hôm sau,. Trình Thiếu Phàm thần thanh khí sảng rời giường, ăn mặc chỉnh tề, sau đó đến đầu giường, cúi xuống hôn bà xã rất nồng nàn, đột nhiên….

      “Ba à, ba làm gì đó?”

      Bạn kia hô to. Trình Thiếu Phàm giật mình dừng lại, đứng dậy, nhíu mày. nghi ngờ thằng này vốn là tỉnh rồi, nhưng mà vẫn giả bộ ngủ trong lòng mẹ.

      “Đứng dậy nhanh lên, đừng quấy rầy mẹ!” Thiếu Phàm được tự nhiên cho lắm. Bình thường sáng sớm mỗi ngày đều có thể “làm việc”, bây giờ lại có thằng này cản mũi.

      “Con muốn dậy với mẹ….” Bạn kỳ đà này tiếp tục rúc vào lòng mẹ, mặt còn cọ cọ vào ngực, trưng ra bộ mặt rất chi là sung sướng.

      Sắc mặt Trình Thiếu Phàm biến đổi nhanh chóng, lạnh lùng : “Trình Nhạc Gia, đừng cho là ba trị được con…” xong liền muốn túm lấy thằng .

      Tô Tiểu Lai ngủ luôn luôn ngon giấc, ngay cả trận cãi nhau ầm ỹ như vậy cũng chỉ mở miệng rầm rì mấy tiếng rồi lại ngủ tiếp.

      Mắt thấy sắp sửa bị ba túm, Đinh Đinh bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng lay mẹ nó, cầu cứu Tiểu Lai: “Mẹ ơi, mẹ, mau dậy , ba muốn đánh con kìa” Hừm, chưa chi mà tố cáo mẹ nó rồi đó.

      Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tiểu Lai lặng lẽ trợn mắt, nhìn xung quanh vòng. Hình như là xuyên ! Tối hôm qua ràng là ngủ ở thư phòng, làm “chuyện bí mật” với ông xã, thế mà sao bây giờ là ngủ ở phòng ngủ, quần áo kín mít?!?!

      Cả người thực rất đau nhức, cũng lười suy nghĩ nữa, ôm con vào lòng, lẩm bẩm: “Mệt quá, may hôm nay phải làm” xong lại ngủ khì.

      Bạn kia chả hiểu mô tê gì, hơi sốt ruột đẩy đẩy mẹ, chả nhúc nhích gì cả _ _||||.

      Lần nữa, vẫn nhúc nhích.

      Bạn sợ hãi quay đầu nhìn hung thần bên : “Ba ơi, mẹ bị bệnh rồi”

      Trình đại nhân mặt hơi tối lại, muốn giải thích dài dòng: “Mẹ mệt thôi, cần được nghỉ ngơi” Dừng chút, lại : “Đứng dậy đánh răng rửa mặt nhanh lên, ba đưa con nhà trẻ”

      “Con nhà trẻ đâu” Bạn kia chu miệng, ánh mắt lưu luyến người mẹ.

      “Trình Nhạc Gia…!!!” Thiếu Phàm bắt đầu sốt ruột

      “Con muốn ngủ với mẹ….” Bạn kia mặc kệ lời ba . Bạn thực rất lo cho mẹ nha.

      Trình Thiếu Phàm suy tư nửa giây, : “Con có biết 50 nhân 50 bằng bao nhiêu ?”

      Bạn bắt đầu chìa tay ra đếm, đếm nửa ngày lại ngẩn ra. giáo mới dạy phép cộng phép trừ, phép nhân là gì làm sao biết được?

      Cuối cùng, bạn thà lắc đầu.

      đứa trẻ học giỏi thể ở với mẹ được, đây là luật quốc gia quy định rồi….”

      Học giỏi vấn đề nghiêm trọng, bạn bối rối nhìn ba rồi quay sang nhìn mẹ, sau đó chậm chạp xuống giường đánh răng rửa mặt.

      ******

      Ý muốn của Trình Thiếu Phàm là đưa con Mỹ, sau đó là cho ở với ông nội tức cụ cố của bọn . Nhưng mà bây giờ thể, càng ngày càng đau đầu với mấy đứa này _ _||||

      Ngay ngày hôm qua, nhận được điện thoại của ông. Vừa mới nhấc máy ông mở miệng: “Thiếu Phàm, có nhớ ?”

      Thiếu Phàm đầu tiên là ngẩn ra, ông hỏi cái vấn đề này quả thực hơi lạ, nhưng mà vẫn trái lương tâm dối rằng công việc bận như thế nên làm sao nhớ con được,còn thằng thực là điên đầu !!!

      “Ây dà….”

      ở với ông cũng được 4 năm rồi” Ông giọng thoáng chút buồn: “Con bé này tính cách quả thực giống con, mà giống Tiểu Lai, ông vừa thấy thích”

      “Ông đưa , con với Tiểu Lai cũng yên tâm mà” Nhưng lời này tuyệt đối là .

      “Hôm trước ông vừa mới dự buổi tọa đàm về vấn đề nuôi dạy con cái….nghe xong, ông thấy thấm thía. Ông thể ích kỷ như vậy, chỉ quan tâm đến mình làm xa rời cha mẹ. Cuối cùng ông nghĩ kĩ rồi, con cái nên ở bên cha mẹ mới có phát triển toàn diện và tốt nhất”

      Trình Thiếu Phàm như bị điện giật, là sóng cũ chưa yên, sóng mới lại đến.

      Tin tức này chẳng bao lâu lọt vào tai Tiểu Lai và Trình Nhạc Gia. Tô Tiểu Lai vui vẻ suốt mấy ngày, hứng khởi trang trí phòng cho con , nào là quần áo mới, rồi búp bê đủ loại. Điều này làm bạn Đinh Đinh ghen tị miết. Bạn này dù chỉ sinh trước em có mấy giây, nhưng mà khi gặp lại, bạn vẫn nhận ra ngay. luôn miệng kêu “…” khiến Đinh Đinh rất hài lòng, mới bỏ qua vụ ghen tị kia….

      “Mẹ, mẹ hôm nay chúng ta vườn bách thú mà.” Bạn kia ngồi chỗ yên, nhìn mẹ cứ ra ra vào vào bận rộn cả sáng, cậu nhìn đến chóng mặt.

      “Ách, mẹ quên đâu, nhưng em con ngày mai về, phải thu dọn phòng cho con bé .” hai ngày nay trong lòng Tô Tiểu Lai thấy rất bực mình, ràng hai người kia đều biết sắp về, vậy mà người mè nheo suốt ngày, còn người biểu như có việc gì.

      Tên nhóc kia lập tức thấy mất hứng, “Mẹ, mẹ chả giữ lời gì cả.”

      phải con cũng biết em con sắp về sao? Hai ngày nữa nhất định mẹ đưa con , vừa lúc đưa cả em con cùng luôn.” đến , Tô Tiểu Lai bỗng mỉm cười.

      đến em này thôi, nhắc đến lại khiến bạn Đinh Đinh càng thêm buồn bực, “Dù sao mẹ rồi cũng chẳng giữ lời gì hết.”

      Tô Tiểu Lai vừa thấy tên nhóc kia tức giận bĩu môi, nghĩ lại việc này cũng là lỗi của mình, nếu đồng ý con rồi phải làm bằng đường, mà sofa phải còn người nhàn rỗi có việc gì ngồi hưởng thụ cuộc sống sao? Vì thế cúi xuống với con, “Hay là như vậy , để ba đưa con nhé!”.

      Vừa dứt lời, chợt nghe hai người đồng thanh .

      được!”.

      được!”.

      Ách, Tô Tiểu Lai càng thêm buồn bức, từ khi nghe tin con sắp về nhà, hai người này suốt này đần mặt câu gì, đáng ngạc nhiên hơn là còn hợp nhau đạt thành mặt trận thống nhất nữa. Hừ.

      Tô Tiểu Lai cũng ép, bỏ lại câu, “ hay tùy?”. Sau đó, bước lên phòng con thu dọn.

      Còn hai kẻ kia ngồi chỗ than thở.

      “Ba à, ba xem, sắp về, có phải mẹ thích con nữa ?”. Bạn Đinh Đinh nhìn ba bằng ánh măt vô cùng u ám, trong đó nhen nhóm tia hy vọng nghe được đáp án phủ định.

      Trình đại nhân nghiêm túc nhìn cậu, “Mẹ con ngay cả ông xã cũng cần, vậy con cần hỏi cậu đó đâu.” Kỳ Trình đại nhân cũng thấy rất buồn bã, tên nhóc ở đây gây bao tai họa còn chưa tính, bây giờ đứa nữa lại về, thế này còn phải cho đường sống sao!!!

      Bạn Đinh Đinh bỗng thấy coi thường ba cậu, hàng ngày hàng năm chiếm lấy mẹ còn chưa tính, đến giờ lại còn đả kích trái tim bé bỏng của cậu nữa, tên nhóc ngẩng đần nhìn trần nhà oán thán, nhẫm nghĩ, aizzz trời đất ơi, lại còn xuất đối thủ mạnh nữa tranh cướp mẹ với mình rồiiii!!!

      Bất luận bạn đáng thương của chúng ta bị hai người đàn ông trong gia đình chào đón đến thế nào, cuối cùng vẫn trở về nhà.

      Lúc Tiểu mặc chiếc váy đáng như công chúa xuất ở sân bay, Tô Tiểu Lai nước mắt lưng tròng, cuối cùng con bảo bối của cũng về nhà rồi.

      Hai ba con họ Trình lại biểu bình tĩnh đến khác người, khiến ngay cả người bảo mẫu và mấy vệ sĩ hộ tống về nước cũng trợn tròn mắt, khó hiểu sao tiểu thư này luôn được ông cụ cố nâng niu trong lòng bàn tay mà lại được hai vị thiếu gia lớn này hoan nghênh vậy.

      Đầu bên này như diễn phim kịch lạnh lẽo đến rợn người.

      Đầu bên kia lại diễn cảnh phim Quỳnh Dao vui mừng sướt mướt ôm nhau.

      “Mẹ à, con rất nhớ mẹ.” Bạn vừa đến sà vào lòng mẹ ôm chặt, cộng thêm tặng mẹ nụ hôn nồng nhiệt.

      “Mẹ cũng rất nhớ con, nào, để mẹ nhìn con cái xem nào, xem con bảo bối nhà chúng ta có béo nào?”.

      “Cụ , có nhiều thịt đáng ><”. xong còn dùng bàn tay mập mạp nhéo khuôn mặt mũm mĩm của mình.

      phải đâu, nhà chúng ta là đáng nhất.”

      Lời này bạn Đinh Đinh thích nghe, dựa vào cái gì em cậu lại là người đáng nhất.

      Vì thế bạn Đinh Đinh rên hừ hừ hai tiếng bất mãn.

      Tiếng kêu rên lớn lớn, cũng , nhưng vừa lúc bạn của chúng ta nghe thấy, còn tưởng mình cứ ôm ấp mẹ nhiệt tình chào hỏi họ nên họ thấy hài lòng?

      nhàng nhảy xuống từ lòng Tô Tiểu Lai, phát chạy tới người ba làm vẻ lãnh đạm cùng với khuôn mặt nghiêm túc kia, ngọt ngào , “Ba à, con cũng rất nhớ ba.” xong còn cọ cọ lên người Trình đại nhân, có ý muốn ôm con bé.

      Trình đại nhân hiểu được ý của bé, mà thực ra cũng muốn để ý, chỉ “Ừ” tiếng.

      Thấy tình hình này, Tô Tiểu Lai vội vàng chạy tới, lấy khuỷu tay huých ông xã, ánh mắt hàm ý bảo mau ôm con , ai ngờ ông xã lại hiểu được điều ánh mắt truyền đạt, khiến gấp gáp đến độ phải kề vào tai thấp giọng , “Con muốn ôm con bé đấy!!”.

      Trình đại nhân hơi nhíu mày, tâm cam, tình muốn miễn cưỡng ôm lấy con . Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ba, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, chẳng được bao lâu, con bé bật ra câu nịnh nọt, “Ba con đẹp trai nhất, ba à, con rất ba.” xong còn quên tặng ba mình nụ hôn chụt đầy ngọt ngào.

      Khóe miệng Trình đại nhân thấp thoáng nụ cười mơ hồ, được con khen như vậy cũng phải là điều xấu.

      Nhưng con cứ nhìn chằm chằm mình ngừng vậy, ánh mắt to tròn ấy ràng chờ mong điều gì! Trình Thiếu Phàm nghĩ mãi ra, thấy con cứ nhìn như vậy hơn mười giây, cả người thấy thực tự nhiên, khó chịu, đầu quay sang bên.

      Con bé thấy ba mình tỏ vẻ gì, mở miệng hỏi đơn giản, “Ba à, ba có ?”.

      Trình Thiếu Phàm bỗng giật mình, quay mặt lại, vừa lúc gặp được ánh mắt tràn đầy chờ mong của con , cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nhắn cực kỳ đáng giống Tô Tiểu Lai, có như vậy lúc đó, thốt ra câu con bé chờ mong, cố gắng mở miệng , “Ba, ba cũng …” Còn chưa ra miệng nội tâm Trình đại nhân bắt đầu từ chối, lời này nếu với Tô Tiểu Lai, đừng lần, cho dù là ngàn vạn lần cũng hề ngại, nhưng có điều, giờ với con , lại có cảm giác được tự nhiên.

      Cử chỉ vừa nãy của Trình Thiếu Phàm như muốn khiến bạn cảm thấy rất vui mừng, giờ tâm tình bỗng thấy xuống dốc phanh, ánh mắt bé tối sầm lại, cái miệng nhắn chu lên, mặt đầy vẻ oan ức, vừa nhìn thấy ba hề thích rồi mà!!!

      Đúng lúc này, Tô Tiểu Lai véo vào lưng ông xã, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm “Au ui”.

      cuối vừa dừng lại, Tô Tiểu Lai lập tức mỉm cười duyên dáng vuốt tóc con , “ lắm, bảo bối à, ba con con lắm đó.”

      Ánh mắt bạn đột nhiên sáng ngời, nhếch miệng nhoẻn cười ôm chặt lấy ba, lúc này mới chịu xuống vòng tay của ba rồi chạy đến chỗ trai.

      Khuôn mặt tuấn tú của Trình Thiếu Phàm trở nên u, ánh mắt đen láy khóa chặt vào Tô Tiểu Lai.

      Tô Tiểu Lai phản xạ có điều kiện lùi về sau vài bước, nhìn xung quang, ngoài mấy người vệ sĩ và bảo mẫu cách đó xa, còn có hai đứa con bé bỏng đứng cạnh nhau, sân bay này nhìn qua thực trống trải, ôi chao, chạy thể thoát được rồi?? cố kìm nén tâm tư, lẳng lặng nhìn thẳng , dù sao muốn giết muốn chém đều tùy ông xã .

      Trình Thiếu Phàm lặng lẽ hé bờ môi bạc mỏng, kỳ thực muốn cười ra tiếng, nhìn bà xã làm bộ dạng thấy chết sờn thế kia, tâm tình đột nhiên tốt hẳn, khóe miệng khỏi gợi lên nụ cười nồng đậm.

      Tô Tiểu Lai ngơ ngác, khó hiểu ngây ngô nhìn nụ cười ý tứ hàm xúc của , người đàn ông này giỏi nhất là thay đổi sắc mặt, vừa còn làm vẻ u ám như trời sắp bão, lập tức lại trở nên sáng sủa tươi cười như nắng mặt trời, haizz nắm bắt được nữa!!

      “Bà xã à, khát nước, mua cho chai nước .” Trình Thiếu Phàm đột nhiên mở miệng, lại còn mang ngữ khí làm nũng.

      Tô Tiểu Lai thấy sửng sốt, ràng xe có nước mà, dù sao cũng về nhà bây giờ, cần gì phải lãng phí tiền bạc mua ở sân bay chứ, còn nữa, ngữ khí ông xã vừa quả rất lạ à nha, cứ như bị quỷ nhập ấy.

      “Bà xã à, nhanh lên, ngoan.” xong tay còn ôm chầm , mặt kề sát hôn lên má .

      Mặt Tô Tiểu Lai lập tức đỏ bừng, trời ra, trước mặt bao người thế này mà, còn đoàn vệ sĩ và người bảo mẫu thế kia, quan trọng nhất là, hai đứa con bảo bối của cách đó xa nữa chứ, vạn nhất để chúng nó nhìn thấy biết để đâu cho hết xấu hổ nữa.

      lén lút nhìn về phía con trai con , lúc này mới nhàng thở ra, hai nhóc kia lại trốn đâu chơi rồi.

      “Bà xã à, ngại nếu chúng ta trao nhau nụ hôn nồng nhiệt đâu?” Trình Thiếu Phàm lại mặt dày mở miệng, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười xấu xa.

      Tô Tiểu Lai 囧, bận rộn đẩy ra rồi chạy về phía cửa sân bay.

      Bên này Tô Tiểu Lai vừa rời , đầu bên kia vang lên tiếng khóc của bạn .

      Hai vệ sĩ vội vàng chạy tới bế bạn ngồi dưới đất, vừa vỗ về vừa dỗ dành, hai bạn này, họ dám đắc tội với bất cứ ai, người là cậu chủ , người là chủ , họ bối rối đảo ánh mắt hướng về phía đại boss kia.

      Trình Thiếu Phàm nhướng mày, trừng mặt cái, bạn Đinh Đinh tự biết mình phạm chuyện xấu, trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt bắt đầu tìm Tô Tiểu Lai, nhưng có kết quả, đôi mắt đen láy lập tức trở nên u tối. Lấy điện thoại di động ấn dãy số gọi.

      “Ba à, con mua đường đường đỏ cho ăn, ấy… ấy … ăn … còn đẩy con, khiến con ngã xuống đất.” Bạn từ xa bắt đầu dâng cáo trạng, giọng còn nghẹn ngào.

      Trình Thiếu Phàm khỏi đau đầu, trong lòng thầm thở dài, lấy điện thoại di động ấn dãy số.

      Rất nhanh điện thoại có người nhận.

      “Mẹ, mẹ và ba đến chưa?”. Trình Thiếu Phàm hỏi.

      ******

      Nửa giờ sau, chuyến bay đến Paris, Pháp.

      “Ông xã à, phải lập kế hoạch từ lâu đấy chứ?”. Tuy tiếp nhận chuyện phải rời xa con bảo bối hai tháng rồi, nhưng Tô Tiểu Lai vẫn nhịn được nỗi khó chịu trong lòng.

      “Bà xã càng ngày càng thông minh.” Trình đại nhân khó có được lúc thoải mái như vậy, dựa lưng vào ghế lật xem tạp chí.

      thực … rất đáng giận.” Tô Tiểu Lai nghiến răng nghiến lợi , sao lại có người vô sỉ như vậy nhỉ, quả thực bị bắt cóc cưỡng bức lên máy bay mà, dám ở sau lưng vụng trộm gửi các con cho ba mẹ, lại còn muốn cùng du lịch nước ngoài hai tháng, lại còn hành trình chuyến du lịch này được sắp xếp rất chu đáo rồi, cái gì mà chi phí bỏ ra bằng số tiền lương mười năm kiếm cũng đủ, … aizz cảm thấy ông chồng của mình quả thực đốt tiền kiêng nể nữa rồi, cho dù có tiền cũng nên mang đốt lãng phí như vậy chứ _ _||

      đáng giận sao? Bà xã à, em thấy gần đây chồng em vô tình bị bỏ quên sao?”. Trình đại nhân oán giận .

      Tô Tiểu Lai ngẩn người, đầu lưỡi có chút thắt lại, “Có … sao?”. ràng là biểu chột dạ, trong lòng cũng thầm hiểu gần đây xảy ra nhiều chuyện thay đổi, đúng là trong lòng khoảng thời gian này dồn hết tâm tư cho con trai với con rồi.

      “Bà xã, có muốn quở trách tội trạng của em ?”. Trình Thiếu Phàm nhăn trán, mang theo vẻ hờn giận.

      cần đâu.” Tô Tiểu Lai thấy sợ hãi.

      Vẻ mặt Trình Thiếu Phàm rầu rĩ lại tiếp tục xem tạp chí.

      “Được rồi mà, ông xã, phải em cùng hưởng thụ thế giới hai người đây sao?”.

      Được rồi, vậy là còn biết thế giới của hai người đấy.

      “Nhưng mà, chúng ta phải chơi hai tháng sao, xem đấy, công ty của cũng thể bỏ mặc suốt hai tháng được mà.”

      “Việc này cần bà xã lo lắng, giao việc cho Bí thư Lý rồi, nhiều năm rồi, cũng nên có kỳ nghỉ hè nghỉ ngơi chứ.”

      Đáy lòng Tô Tiểu Lai thầm hét lên, kỳ nghỉ hè của chi tiêu bằng kỳ nghỉ hè cả đời của mọi người đấy!!!

      “Nhỡ Đinh Đinh nhớ chúng ta sao?”.

      “Bà xã, ngại kéo dài kế hoạch nghỉ phép này, nửa năm nhé, em nghĩ thế nào?”.

      Bạn Tô lập tức bịt chặt miệng dám hé răng.

      “Bà xã, trong thời gian này em nên biểu cho tốt, nếu có khả năng kéo dài kỳ nghỉ này đấy.” Trình đại nhân quả nhiên phải xảo quyệt như người thường.

      Tô Tiểu Lai: “…”

      “Bà xã, từ giờ trở , cứ dựa đầu vào vai .”

      “…” Mặc dù miễn cường nhưng sau khi xem xét cẩn thận bạn Tô vẫn làm theo.

      Khóe miệng Trình đại nhân gợi lên nụ cười hài lòng.

      Từ từ, vươn tay trái nắm lấy tay phải của , mười ngón tay đan chặt vào nhau, cảm giác thế này tốt, thực hy vọng giờ phút này mãi mãi vĩnh hằng.

      “Bà xã, em.”

      —————–THE END—————–

      Lời tác giả:

      Xin chào các bạn, tôi rất mọi người …

      Truyện cuối cùng cũng có kết thúc, rất chân thành cảm ơn mọi người ủng hộ tôi đến tận cuối con đường, , rất cảm ơn mọi người!

      Tôi biết truyện dài này còn nhiều chỗ sai sót thiếu hụt, ở những tác phẩm sau này tôi cố gắng hơn.

      Cám ơn! Chương cuối cùng, mọi người có thể để lại càng nhiều dấu chân, đó chính là niềm hạnh phúc của tôi … [*__*]

      Hoàng Hôn Tứ Hợp

      Lời người chuyển ngữ:

      Cuối cùng cũng đến chương kết, phải chia tay với Trình Thiếu Phàm – Tô Tiểu Lai, bọn tớ cảm thấy rất tiếc nuối. Gần ba tháng qua, được đọc những comment động viên của các bạn, đó là niềm hạnh phúc rất lớn đối với bọn tớ.

      Cảm ơn tất cả các bạn vì luôn ủng hộ, động viên nhóm Cửu Tứ trong cả chặng đường dài, dài của bộ truyện này. Trong quá trình làm thể tránh khỏi những sai sót, mong các bạn thông cảm. Thời gian tới bọn tớ thu xếp ‘biên tập’ lại truyện rồi làm ebook.

      Cảm ơn các bạn, các bạn nhiều :X

      Nhóm Cửu Tứ: Kim , Linh Trưởng, I’m SO2, Hidari, Tiểu Mót, Vitamin B2.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 1: Nguyện vọng

      Edit+Beta: Linh Trưởng + Kim

      Hy vọng bé nhưng rất mãnh liệt của Tô Tiểu Lai là có thể có người trai.

      Bởi vì, nhà hàng xóm kế bên có bé trạc tuổi , suốt ngày mang cái mặt sung sướng khoe với Tiểu Lai :

      _Tiểu Lai, tớ hôm qua mua cho tớ đồ ăn vặt nè

      _Tiểu Lai, tớ hôm nay mua cho tớ búp bê nhé, xinh lắm nhé.

      _Tiểu Lai, tớ dẫn tớ đến khu trò chơi đó.


      Vì thế, điều ước của Tô Tiểu Lai ngây thơ bé bỏng vào mỗi ngày sinh nhật đều là có người trai….

      Rồi cũng đến ngày, cũng là ngày sinh nhật mười hai tuổi của , phép màu bao nhiêu năm qua ước ao trở thành thực.

      Ngày đó, ông nội Tô theo thường lệ tổ chức sinh nhật cho Tiểu Lai, nhưng lại có điểm khác là ông lại mang đến cậu bé. Cậu bé chừng mười bốn tuổi, mặt mày sáng sủa, da trắng thư sinh. Ông nội Tô vừa vào cửa hô hào mọi người chú ý đến cậu bé đẹp trai kia, lại ngoắc ngoắc Tiểu Lai lại gần: “Tiểu Lai, đến đây, ông giới thiệu người với con.” vừa nghe ông gọi lập tức vọt tới làm nũng : “Ông…sao ông lâu đến thăm con thế, làm con mong mãi.”

      Ông nội Tô nhìn đứa cháu đáng của mình, tươi cười “Ông cũng rất nhớ con, cháu cưng của ông…” Tiếp theo đó, ông lại lôi Thiếu Phàm đứng bên cạnh giới thiệu cho : « Nhìn xem này, hôm nay ông dẫn ai tới cho con đây… Đây, để ông giới thiệu, đây là Trình Thiếu Phàm, từ nay trở trai con, ở nhà con, Tiểu Lai bé bỏng của ông có thích nào?”

      Tô Tiểu Lai quả thực thể tin được. Phép màu thần kỳ cứ xảy ra bất ngờ. Cậu bé đẹp trai tràn đầy khí chất này từ đây trai của . chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn , nhìn cực kỳ chăm chú, tựa như chỉ cần rời mắt giây phép màu kỳ diệu này biến mất.

      Trình Thiếu Phàm bị bé tóc hai bím này nhìn đến mất cả tự nhiên, vì thế tiến lên xoa xoa đầu , giọng ôn hòa: “Chào em, Tiểu Lai, từ nay về sau trai em.”

      Tô Tiểu Lai ngẩng đầu nhìn : « , từ nay về sau mua cho em đồ ăn vặt nhé, cả búp bê và truyện tranh hài nữa nhé!”

      Trình Thiếu Phàm ngây người lát, rồi lại nhàng cười:
      Đương nhiên là như thế rồi.”

      Tô Tiểu Lai trong lòng nhạc mở rộn rã, hoa tung khắp nơi, Tiểu Hi đúng là lừa , trai tốt !

      ******

      Buổi tối.

      Nhà Tô Tiểu Lai quây quần bên chiếc bàn ăn cơm. Mẹ Tô gắp lia lịa thức ăn vào bát Thiếu Phàm, sợ Thiếu Phàm khách sáo, ba Tô nhìn mẹ Tô nhiệt tình gắp thức ăn, lại liếc đến chiếc núi trong bát Thiếu Phàm vội vàng : “Được rồi, được rồi, đừng gắp nữa. Thiếu Phàm còn chưa ăn hết đồ trong bát kìa.”

      “Ây, em rất vui nha. Trong nhà lâu lắm rộn ràng như vậy rồi. Tiểu Lai, lại đây, ăn nhiều vào nào, hôm nay là sinh nhật con.” Mẹ Tô ngứa tay, gắp cho Tiểu Lai bát đầy.

      “Đúng rồi, Thiếu Phàm, con sống ở Mĩ, đồ ăn Trung Quốc con có quen ?” Lần này là ông nội Tô .

      “Ông Tô, nhà con cũng thường xuyên ăn cơm Trung Quốc. Với lại lâu lắm rồi con chưa ăn đồ ăn ngon như vầy, dì nấu ăn ngon quá .” Trình Thiếu Phàm rất lễ phép trả lời.

      Lời này của Thiếu Phàm làm mẹ Tô càng hưng phấn, càng thích Thiếu Phàm. Bời vì con suốt ngày ồn ào đòi trai trai, bà cuối cùng cũng thở phào nhõm quẳng gánh nặng. Trước kia, Tô Tiểu Lai luôn luôn oán giận với bà: “Mẹ, sao mẹ sinh trai cho con?” “Mẹ, mẹ nhìn Tiểu Hi , sướng mà, hôm nay bạn ấy lại đưa bạn ấy chơi đó” “Mẹ, hôm nay mẹ rảnh đưa con vườn bách thú sao? Nếu con có như vậy rồi =3=”

      Ba Tô cũng rất thích Thiếu Phàm, cũng bởi vì Thiếu Phàm lễ phép khiêm tốn dù tuổi còn .

      Sau khi ăn xong, mẹ Tô đem bánh ngọt ra, cắm lên đó mười hai cây nến, thắp lên để cho con ước. Tô Tiểu Lai lần này lại đưa ra nguyện vọng mới. ước rằng báu vật ông nội đưa tới mãi ở bên .

      Tô Tiểu lai đưa miếng ngon nhất của bánh kem tới Trình Thiếu Phàm, vẻ mặt đầy chờ mong: “ à, ăn .”

      Trình Thiếu Phàm vốn dĩ thích ăn đồ ngọt, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của lại nỡ cự tuyệt, cầm lấy thìa xúc miếng , cười : “Cám ơn.”

      “Em xen, Tiểu Lai xem ra rất thích Thiếu Phàm nha, miếng bánh đầu tiên liền đưa cho Thiếu Phàm ăn.” Ba Tô bên cao hứng thầm với mẹ Tô

      “Đúng vậy, Tiêu Lai rất thích Thiếu Phàm. Ha ha ha ha” Mẹ Tô vui vẻ hớn hở phụ họa.

      *******

      Ngày hôm sau, Tiểu Lai mới sáng sớm chạy sang nhà Tiểu Hi thông báo rằng trai.

      “Tiểu Hi, tớ cho cậu biết, tớ có trai rồi nhé.”

      “Sao lại thế? Cậu là con cơ mà?”

      đấy, hôm qua ông nội tớ đưa trai về nhà cho tớ. Ha ha ha, giờ tớ cũng có nhé. Tớ mua đồ ăn vặt, mua búp bê, truyện tranh hài với dẫn tớ chơi” Tô Tiểu Lai ngẩng đầu kiêu ngạo khoe khoang, nghĩ rằng rốt cuộc cũng có ngày ‘nở mày nở mặt’ với Tiểu Hi

      “Cậu cậu phải là trai ruột à? phải trai ruột nhất định đối xử tốt với cậu đâu. Tiểu Lai, nên hy vọng quá.” Tiểu Hi nghiêm nghị .

      dối, tốt với tớ lắm.”

      “Tớ dối đâu. Tớ có người bạn, có mẹ kế, thế là cũng có người trai. Nhưng mà người đó đối xử với bạn tớ tốt chút nào hết, lúc nào cũng giành giựt đồ hết á”

      Tiểu Hi lại tiếp tục: “Tiểu Lai, tớ đấy. trai của cậu sau này đối xử tốt với cậu đâu.”

      đáng ghét. được xấu trai tớ, tớ bao giờ chơi với cậu nữa.” xong chạy vụt

      Sau đó, Tô Tiểu Lai hề quan tâm đến lời Tiểu Hi . Khi đó, Trình Thiếu Phàm trong lòng là số 1, ai có thể so sánh!

      ******

      Từ khi Trình Thiếu Phàm đến ở nhà , giống như là cái đuôi của vậy. chơi bóng rổ trong công viên cũng theo, ngồi bên nhìn . ở nhà xem TV, dù phải là tiết mục múa thích, cũng bắt đổi kênh, chỉ yên lặng ngồi bên nhìn chằm chằm vào màn hình. ngồi trong phòng đọc sách, cũng xách cái ghế dựa ngồi bên cạnh, cầm quyển truyện tranh thích nhất yên lặng đọc. Vì Thiếu Phàm ít nên cũng chỉ yên lặng ngồi bên .

      Mẹ Tô nhìn con còn ồn ào nữa cũng cảm thấy vui mừng, đều cho rằng công lao đều do Trình Thiếu Phàm, sau đó lại cảm thấy tủi thân, sao ông trời cho bà đứa con trai như Thiếu Phàm chứ.

      Cũng may là có Thiếu Phàm, Thiếu Phàm ở đây giúp đỡ Tiểu Lai, âu cũng là do trời thương bà.

      Ba Tô là thầy giáo cấp ba, cho nên khi nghỉ hè bề bộn rất nhiều việc. Chăm sóc, chơi đùa với con cũng có thời gian, thực may mắn là có Thiếu Phàm chơi cùng, thế nên con cũng buồn chán.

      Dần dần, ba mẹ Tô coi Thiếu Phàm như con ruột của mình mà dạy dỗ, còn Thiếu Phàm gọi hai người là “Ba, mẹ”. Nhà Tô từ sau khi có Thiếu Phàm trở nên ấm cúng hơn, cũng náo nhiệt rộn rã hơn.

      ******

      Ngày mùng tháng chín, là ngày khai giảng.

      Tô Tiểu Lai chính thức trở thành học sinh trung học, Thiếu Phàm là học sinh sơ trung.

      Trường học của ba Tô vừa là trường trung học, vừa là trường sơ trung, vì thế Tiểu Lai và Thiếu Phàm học chung trường. Mẹ Tô cũng yên tâm ít nhiều.

      Ngày đầu tiên khai giảng năm học, mẹ Tô liền cho Tiểu Lai cùng Thiếu Phàm mỗi đứa 2 tệ để tiêu vặt. Sau nghĩ lại thấy Thiếu Phàm là con trai, ăn uống chắc nhiều hơn Tiểu Lai nên tăng thêm tệ, tức 3 tệ. Dù cho Thiếu Phàm nhiều hơn Tiểu lai tệ nhưng bé vẫn rất hớn hở, vui rạo rực, bởi vì học Tiểu học mỗi ngày chỉ tệ, nhưng bây giờ tăng lên 2 tệ. Xét với tính kẹo kéo của mẹ Tô đây phải là điều dễ dàng, Tiểu Lai vẫn cảm thấy ở bên Thiếu Phàm là tốt!

      *******

      Tô Tiểu lai mỗi ngày đều cùng Thiếu Phàm học, rồi lại về cùng.

      Mỗi lần tan học về nhà, đều là Thiếu Phàm phía trước, Tiểu Lai hóng hớt xung quanh theo sau.

      lần ở giữa trưa, Tô Tiểu Lai đột nhiên níu lấy tay áo Thiếu Phàm, vẻ mặt rất tội nghiệp nhìn về phía bên kia ngã tư đường. Bên đó có người bán mứt quả ghim thành từng xâu. Trình Thiếu Phàm liếc mắt cái hiểu được nỗi lòng Tiểu Lai. cúi đầu nhìn xuống Tiểu Lai bé , lắc lắc đầu tỏ ý được.

      Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lai xin mua đồ ăn vặt, bị lắc đầu cự tuyệt, trong lòng đương nhiên rất “đau đớn”, vì thế nài nỉ : “ ơi, hôm nay em hết tiền rồi, mua mứt quả cho em ~~”. Tiền ăn vặt đúng là tiêu hết vào giờ nghỉ trưa rồi ngay tại canteen rồi =___=

      “Mấy cái đồ này ăn nhiều được đâu! Em xem bên ngoài toàn là phẩm đỏ, độc lắm….Lần sau mua cái khác nhé, ngoan nào…” Thiếu Phàm vẻ mặt ôn hòa , tay vuốt vuốt tóc .

      Tô Tiểu Lai làm sao tránh khỏi cám dỗ mời gọi trước mắt như thế chứ, liền lắc lắc cánh tay , cò kè mặc cả: “, mua ngay lúc này ~~”

      Thái độ Trình Thiếu Phàm cũng rất quyết liệt, lạnh lùng : “ ! Về nhà ăn cơm thôi.”

      Tô TIểu Lai buông tay, miệng vẫn nỉ non: “ của Tiểu Hi là tốt nhất, bạn ấy muốn ăn gì bạn ấy đều mua hết.”

      Trình Thiếu Phàm mua cho phải vì tiếc chút tiền tiêu vặt, mà là quan niệm quán ăn ở ven đường đủ vệ sinh, cho nên quyết định nắm chặt tay kéo về nhà!
      dunggg thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 2: Thời niên thiếu

      Edit: Kim

      Đảo mắt, Tô Tiểu Lai lên sơ trung, bài tập tự nhiên nhiều hơn trước gấp mấy lần, rồi nhiều vấn đề hiểu cũng từ từ chất núi lên, đặc biệt ghét nhất là môn Toán.

      Rồi đấy, bài kiểm tra toán lần này tệ hại hết mức.


      Cầm bài kiểm tra 42 điểm của con , hai tay mẹ Tô run run như sắp có bão, nhưng lời bị Tô Tiểu Lai cướp trước, “Mẹ, so với lần trước, lần này con có tiến bộ nhỉ?”. ngẩng đầu, vẻ mặt đầy hiểu biết.

      Mẹ Tô càng tức hơn, phải rồi, lần trước có 36 điểm thôi mà, bà thiếu chút nữa bị sốc chết rồi, sao người tài năng như bà lại sinh ra đứa con thua kém như vậy chứ???

      “Thế này mà cũng dám hài lòng hả??? thử nhìn con xem, mỗi lần kiểm tra đều xếp thứ nhất, vậy mà nhìn điểm này, được có từng đây còn thấy quang vinh hả??”. Mẹ Tô gào thét, “ xem rốt cuộc có phải là con do chính tôi sinh đấy? Cái gen học hành này thừa hưởng từ ai vậy hả??”.

      “Được rồi mà bà nó, bà đừng giận nữa, hay là như thế này, ngày mai chúng ta mời gia sư về nhà dạy kèm cho con bé?”. Ba Tô đứng bên hòa giải.

      Tô Tiểu Lai hề vui vẻ, ở trường học đủ mệt rồi, về nhà còn phải nhìn sắc mặt của lão gia sư nữa, thế này muốn để cho sống sao ||___||.

      Lúc này, Trình Thiếu Phàm từ trong phòng ra, “Ba Tô, mẹ Tô, hay là để ngày mai con kèm cặp Tiểu Lai học hành được ?”.

      Mẹ Tô vỗ đầu vỗ trán, “Ồ mô, sao tôi lại quên chứ, thành tích Thiếu Phàm hàng năm đều xếp thứ nhất toàn trường mà lại …”.

      Ba Tô nhíu mày, nghiêm túc , “Bây giờ con cũng học cao trung rồi, thể để ảnh hưởng đến thời gian học tập của con được.”

      Cuối cùng, Trình Thiếu Phàm luôn mực cam đoan để ảnh hưởng đến học tập, thêm cả mẹ Tô ở bên cũng quyết định đỡ vào , ba Tô mới miễn cưỡng đồng ý.

      Tô Tiểu Lai chưa gì, tuy bây giờ đối với người trai “từ trời rơi xuống” này cũng quý mến gì, nhưng nếu so với việc phí tiền của thuê gia sư khác về, lại còn phải nhìn sắc mặt mà sống, xem ra việc này khả thi hơn nhiều.

      Kết quả là, mỗi tối từ tám giờ đến mười giờ bạn Tô Tiểu Lai buổi học tập rất rất riêng.

      Tối nay, Tô Tiểu Lai ngoan ngoãn ngồi chỗ, nhìn lông mày nhíu chặt lại.

      Trình Thiếu Phàm đóng cuốn vở bài tập toán của lại, bắt đầu khiếp sợ hỏi, “ xem em có còn cứu được ?”.

      “Có vẻ khó đấy.”

      Vừa dứt lời, hai tay Tô Tiểu Lai ôm đầu chặt.

      “Cố cứu ngựa chết thành ngựa sống vậy!!!”. Đây là , lời mãi mãi ác độc.

      Từ sau kiện mứt quả xâu vào que xong, thái độ của Tô Tiểu Lai đối với có thay đổi rất lớn, chỉ cần thích, đều đối nghịch với , ví dụ như, lần đó lớp học khiêu vũ ở trường có tuyển học sinh, phấn khởi bừng bừng khí thế về nhà với mẹ muốn xin học khiêu vũ, mẹ ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn đồng ý. Đương nhiên thể thiếu được vị trai đáng kính ngồi bên như sứ giả gió đến thổi gió châm thêm lửa vào, nguyên văn câu của là thế này: Con cảm thấy Tiểu Lai nên cố gắng học hành cho tốt, vốn thành tích bình thường, giờ học thêm mấy môn nhảy nhót vớ vẩn này càng bị phân tâm, thành tích rất khó vượt qua.”

      Việc học khiêu vũ là giấc mộng từ hồi Tô Tiểu Lai còn , mỗi khi nhìn tivi người ta khiêu vũ duyên dáng uyển chuyển động lòng người, cực kỳ hâm mộ dứt, vốn giấc mộng cách thức rất xa, vậy mà lần này có cơ hội lại nhẫn tâm muốn dập tắt triệt để hy vọng nhoi đó của .

      Từ nay về sau, ghét càng thâm càng sâu hơn cả đáy biển!!!

      Tựa như giờ phút này, nhìn vẻ mặt khinh bỉ của đến biến dạng, hận đến nghiến răng kèn kẹt. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, tình nguyên để ba thuê gia sư cho mình!!!

      Trình Thiếu Phàm chỉ vào vở bài tập Toán hỏi, “Bài này, biết sai ở đâu ?”.

      Tô Tiểu Lai có chút căm hận nhìn , cái này phải muốn làm khó sao? Nếu biết sai ở đâu còn có thể làm sai ??? hiểu mình ngốc hay ta ngớ ngẩn vậy!!!

      lắc đầu, thuận tay rút tờ giấy nháp kiên nhẫn giảng giải chi tiết từng bước cho .

      ràng thầy giáo mấy vấn đề này lớp, nghe chẳng hiểu gì, nhưng khi nghe lần hiểu ngay, tựa như có ma lực gì đó, như bị bỏ bùa mê.

      Sau đó là số vấn đề khác, lắng nghe để sót chữ nào, mắt dám chớp nhìn , nghĩ có ngày lại say mê vào biển đại dương Toán học bao la ấy vậy.

      Cuối cùng, đóng nắp bút, “Hiểu cả chưa?”.

      Tô Tiểu Lai gật đầu lia lịa.

      Đột nhiên, sinh ra thứ tình cảm ngưỡng mộ với .

      Sau đó, thành tích môn Toán của Tô Tiểu Lai tiến bộ rất nhanh, cú nhảy vọt quá lớn này khiến cho mẹ Tô vui vẻ luôn miệng khen thằng bé Thiếu Phàm này học hành giỏi giang, thông minh lanh lợi.

      Ngồi bên yên lặng bê bát cơm, Tô Tiểu Lai giống như người vô hình, bị người nhà xem như thấy. ||___||

      buồn bực gẩy cơm trong bát, ràng người tiến bộ là cơ mà? Sao có người nào khen câu cơ chứ ||___||

      Được rồi, những ấn tượng trước đây đối với lại bắt đầu thay đổi, tình cảm ngưỡng mộ nhất thời hóa thành tro bụi.

      ******

      Lại sau đó, Trình Thiếu Phàm học năm thứ ba cao trung, bài tập đột nhiên nhiều hơn gấp bội.

      Trong phòng sách chất cao như núi, ngay cả mặt đất cũng đầy rẫy sách vở.

      Hôm nay, mẹ Tô như thường lệ đến phòng quét dọn vệ sinh, đột nhiên cảm giác gian hẹp ít, nhìn nhìn lại cách bố trí trong phòng, đối với cậu bé lớn như Trình Thiếu Phàm, quả thực phòng này quá!!

      Vì thế, mẹ Tô thương lượng với ba Tô, cuối cùng quyết định đổi phòng của Tô Tiểu Lai lớn hơn cho Trình Thiếu Phàm.

      Tô Tiểu Lai biết được tin động trời này, thẳng thừng từ chối.

      Tất nhiên lời từ chối vô hiệu, xem đấy, chết tiệt ta dám lấy phòng mình, rồi bao lâu sau, ngay cả ba mẹ mình cũng biến thành ba mẹ kế mất thôi.

      Nhưng ba mẹ hề coi ý kiến của ra gì, rồi buổi chiều mát mẻ cùng ở nhà, bị ba mẹ cưỡng chế bắt đổi phòng cho .

      Từ ngày đó, Tô Tiểu Lai thề -đội-trời-chung với !!!

      Ghét nhiều trở thành thù hận.

      Tô Tiểu Lai lúc nào nguôi ngoai hy vọng chờ thời cơ đến để làm nhục ta.

      Cuối cùng cũng có ngày, cơ hội tới.

      Đó là buổi chiều ánh nắng ấm áp, Tô Tiểu Lai lười biếng gục đầu xuống bàn hưởng thụ thời gian mười phút ra chơi giữa giờ tốt đẹp, ngờ bỗng có vài nữ sinh khóa ồn ào đến đánh thức dậy, vội vàng chìa đầy đồ ăn vặt đến trước mặt , trong đó có bà chị nịnh nọt cười, “Em Tiểu Lai à, giúp chị đưa bức thư này cho trai em nhé, lần sau chị mua nhiều đồ ăn ngon cho em.” Tiếp theo đó lại loạt câu thẹn thùng của những người phía sau, “Còn có chị…”, “Còn chị nữa …”

      Tô Tiểu Lai tà ác cười, trả lời, “Các chị à, chờ em hồi nhé.”

      Tan học ngồi sau xe đạp Trình Thiếu Phàm, Tô Tiểu Lai rất rất đáng khinh lén lút nhét xấp thư tình vào cặp sách của .

      Về nhà, bí mật với ba.

      Kết quả chẳng cần nghĩ, thà chết nhận, hóa thân làm hiệp nữ vì chính nghĩa, mở cặp sách ra tìm chứng cớ.

      Rồi sau đó, bị người ba dấu của lôi vào thư phòng đóng cửa hỏi chuyện.

      Chứng kiến vậy, Tô Tiểu Lai đứng ngoài cười nham hiểu, trả thù thành công, ha ha, hạnh phúc quá!!

      Nhưng phải mất hai tuần sau đó được chở đến trường. Khiến suốt hai tuần bị muộn.

      Đáng đời!

      *******

      Cũng từ ngày đó Tô Tiểu Lai nhận ra chuyện , đấu với trời, sướng vô cùng; đấu với , hẳn chết nghi ngờ gì.

      Bài học đau đớn đó dạy , phải học cách kiên nhẫn.

      Tô Tiểu Lai với mình, nhẫn nhịn chịu đựng nào, mấy tháng nữa ta biến !!

      Đúng vậy, sau khi thi đỗ vào đại học, ấy xuất thường xuyên trước mắt .

      còn nhớ mang máng, còn hơn mười ngày nữa thi đại học, người trong nhà lo lắng đến mức giống như kiến bò chảo nóng, nhất là mẹ Tô, nào là đồ ăn dinh dưỡng lúc nào cũng nhồi nhét cho Trình Thiếu Phàm, còn Tô Tiểu Lai bị bỏ quên, luôn bị đặt vào địa vị thứ yếu trong nhà. Đương nhiên vẫn cảm thấy đó là hạnh phúc, dù sao ấy sắp bước vào trận chiến của sinh viên đại học rồi, học xa nhà, ở nhà nữa, ha ha ngay cả nằm mơ cũng mỉm cười hạnh phúc mà _ _||

      Mùa hè năm ấy, Tô Tiểu Lai vốn tưởng đây là những năm tháng tốt đẹp nhất của , tự do tự tại, tốt xấu gì cũng tốt nghiệp sơ trung, bị bài tập trói buộc mà thoải mái nghỉ hè, chỉ nghĩ thôi thấy nhiều điều thích thú chờ ở phía trước, Nằm đọc truyện hài nghĩ miên man rồi tự nhiên lăn ra ngủ, ngủ rồi bỗng dưng tỉnh dậy, đáng tiếc a đáng tiếc quá!

      Hôm nay, nằm ườn ra giường đọc truyện hài, mẹ đột nhiên vào phòng, má lúm đồng tiền tươi cười : “Tiểu Lai à, Thiếu Phàm quyết định kỳ nghỉ hè này về Mỹ nữa …”

      Đầu Tô Tiểu Lai như tỉnh mộng hẳn.

      phải thi tốt rồi về Mỹ sao? Đột nhiên sao lật lọng vậy…

      “Tiểu Lai à, Thiếu Phàm tốt với con nhá, lúc này nó vì con mà ngay cả cơ hội về nhà thăm ông nội cũng bỏ đấy.”

      ?!… điềm xấu tự nhiên len lỏi vào trong lòng.

      Mẹ vẫn tiếp tục , vẻ mặt rạng rỡ, “Đúng vậy, nó chủ động đề nghị muốn kèm cặp bài tập giúp con, cho dù nó nhưng mẹ và ba con cũng muốn nó giúp con học hành, kiến thức nền tảng sơ trung của con vốn yếu kém, cao học và sơ trung khác nhau nhiều lắm, sau này còn liên quan đến thi đại học nữa. Con à, có Thiếu Phàm kèm cặp học hành cho con, chúng ta cũng yên tâm nhiều, aizzz, lại , thằng bé Thiếu Phàm này ngoan ngoãn, thông minh, lại lễ phép mà …. Ngày hôm qua nó còn cam đoan với chúng ta, chắc chắn nó giúp con thi đỗ vào trường đại học H như nó, con à, ôi chao, đó là trường trọng điểm đó …”

      Tô Tiểu Lai lệ rơi đầy mặt, suy sụp hoàn toàn rồi, kỳ nghỉ hè vui khỏe bổ ích chờ đợi bao lâu, ôi ôi vừa quay lại nữa rồi!!!

      Ban đầu Trình Thiếu Phàm hề thấy phiền khi kèm học tập khi tinh thần vẫn trong trạng thái uể oải chán nản.

      Trong lúc đó, rất nhiều lần phát tín hiệu biểu tình chống đối với Trình Thiếu Phàm, nào là đau đầu, đau bụng, đau họng, đau mắt … Có thể phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho đến khi sử dụng hết tất cả bệnh ốm đau xong, Trình Thiếu Phàm hỏi , “Hôm nay đau ở đâu?”.

      Tô Tiểu Lai ngẫm nghĩ, chỉ lên phía mắt mình, , “Lông mày.” O__O

      “….”

      *******

      Đầu tháng chín, lúc Tô Tiểu Lai bị tra tấn đến hơi thở cuối cùng, Trình Thiếu Phàm mới vui vẻ biến khỏi mắt .

      Mọi người đến nhà ga tiễn , Tô Tiểu Lai sợ hãi rụt rè trốn phía sau, mẹ nắm tay ba , vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Thiếu Phàm, “Hay là để mẹ đưa con đến trường .”

      Lúc này Trình Thiếu Phàm là chàng trai cao lớn đẹp trai trưởng thành, làm sao còn cần đến họ đưa đón như vậy chứ, hơn nữa đại học H ở thành phố S cách nơi này có hai tiếng ngồi xe, vì thế vỗ ngực với họ cần lo lắng, mình có thể lên trường được rồi.

      Mẹ Tô đành thôi, dặn dò vài câu, sau đó đẩy con vẫn còn trốn sau mình lên trước, : “Hai em con vài câu với nhau .” xong liền kéo ba Tô về phía cửa.

      Kỳ Tô Tiểu Lai sớm muốn tìm lý do tốt để thoái thác, nhưng kịp, đợi mở miệng nhắc nhở, bắt đầu lập lời thề son sắt, “À, , ở trường học tập cho tốt, cần lo cho em, em chăm chỉ học tập.”

      Trình Thiếu Phàm nhìn chằm chằm vào , hơi mỉm cười, “ phải rồi, em ở nhà cho ngoan đấy.”

      Tô Tiểu Lai cười ngượng , “Vâng ạ, nhất định em cố gắng học hành, thi đỗ vào đại học H.” như vậy phải để sau này Trình Thiếu Phàm về nhà tìm gây phiền phức sao?

      Đáy mắt Trình Thiếu Phàm nụ cười ý, theo thói quen đưa tay vuốt tóc , “Sau này hai tuần về nhà lần, có gì hiểu em nhớ đánh dấu vào, lúc về giảng giải cho.”

      Trái tim bé bỏng của Tô Tiểu Lai tan vỡ trăm mảnh, thảm hại rơi xuống vực sâu vạn trượng. ||___||
      dunggg thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :