1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 47: Nghiên cứu thêm

      Edit: Tiểu Mót
      Beta: Kim + I’m SO2

      Mùa đông này, đối với người nào đó đắm chìm trong tình ngọt ngào mà , thể nghi ngờ là rất đẹp, đầy lãng mạn, ấm áp và hạnh phúc.

      Mặc dù thời tiết bên ngoài cửa sổ rất xấu, gió to tuyết lớn thổi mạnh, nhưng ảnh hưởng chút nào tới tâm tình vui sướng của , chỉ là nghĩ, nế́u phải có́ cuộc thi nghiên cứu sinh ̀ ngọ̣n lửa nhiệt huyế́t liệu có hừng hực đến độ làm tan chảy băng tuyết được sao?


      Đúng rồi, giờ phút này Tô Tiểu Lai chưa kịp nghiên cứu đến vấn đề phiền não này, liên tục hai ngày làm đề tài chính trị, sao chẳng làm được gì thế này? Cắn đầu bút, khỏi thầm hối hận trong lòng, khi đó nên ở lớp học chính trị nghe giảng tốt, ngủ cái gì hả, aizzz, kỳ thực ba môn khác nắm chắc là qua, nhưng còn cửa môn chính trị này, Tô Tiểu Lai chắc đối với nó chỉ là con số 0, thực ra, Tô Tiểu Lai dành phần lớn thời gian lớp học chính trị để ngủ, nhớ đến hồi ấy khi còn học cao trung, khi đó Tô Tiểu Lai là người thích môn khoa học xã hội? Bởi vì môn khoa học tự nhiên quá kém nên đâm ra ghét và môn khoa học xã hội, thử hỏi có học sinh khoa học xã hội nào vì môn khoa học tự nhiên quá kém nên mới chuyển sang học môn khoa học xã hội? Đương nhiên, Tô Tiểu Lai cũng ngoại lệ, nghĩ lại năm ấy, cũng từng sục sôi ý chí chiến đấu, từng quyết chí tự cường, từng hăng hái, nhiệt tình đối với môn văn tha thiết đến nỗi còn hơn so với thịt kho tàu, khoai tây, chỉ tiếc rằng sau đó lớp học của bọn họ đổi giáo viên chính trị, vẫn là ông già, nhìn qua thấy ông là người dáng vẻ dạy học mười phần kiểu mẫu, thực tế, mất cả nửa ngày để lải nhải về mấy người Socrates và Platon rồi triết học phái ngụy biện, mỗi lần tới giờ chính trị Tô Tiểu Lai đều hận tới mức thể lên bóp chết ông, và hiển nhiên, Tô Tiểu Lai dần dần chán ghét môn chính trị, đặc biệt là triết học. Về sau, để có thể đứng chung con đường với , vì thực nguyện vọng của chính mình vào trường đại học hạng nhất, hơn nữa để trở người nối tiếp của thế hệ mới xây dựng nền chủ nghĩa xã hội hài hòa, phải làm bằng bất cứ giá nào, cuộc cách mạng cuối cùng cũng nổ ra trước kỳ thi tuyển sinh đại học ba tháng, thi đậu trường này cũng chỉ là do tình cờ, tất nhiên đó chỉ là lời và nguyện vọng, kỳ đều là bị mọi người ép, ngẫm lại với khả năng của Tô Tiểu Lai làm sao dám mơ đến trường đại học hạng nhất? Năm đó, với : “Nếu em tốt nghiệp xong thi đỗ bằng được đại học này, vậy chờ bốn năm đại học ăn khí !!”. Tô Tiểu Lai ngây ngốc bị dọa sợ đến mức trốn ở góc tường, lặng lẽ gặm sách như chim .

      “Tiểu Lai, nghĩ cái gì mà say mê vậy?” Dì Chu bê ly sữa nóng vào thư phòng, nhìn thấy Tô Tiểu Lai nghẹo đầu vẻ mặt si ngốc gặm đầu bút, nhịn được nghĩ ở trong lòng: Nha đầu kia phải đọc sách đến mức ngờ nghệch chứ, ngay cả bút cũng ăn, tình huống này chắc là phải báo cáo lại cho thiếu gia.

      Dì Chu mới chuyển tới cách đây tháng, dĩ nhiên là tới để chăm sóc bạn học Tiểu Lai của chúng ta vượt qua kì thi quan trọng nhất trong đời người.

      “A, nghĩ… khụ khụ.” Tô Tiểu Lai cắn phải mảnh tẩy bị rớt ra từ đầu bút. “ khổ… Oa oa…”

      “Ôi, đứa trẻ ngốc, mau chạy súc miệng nhanh lên.” Nhìn xem dì Chu gấp gáp chưa kìa…

      ********

      “Nghe hôm nay em cắn đầu bút? Hương vị thế nào?”

      Tô Tiểu Lai rầu rĩ hừ tiếng, tránh khỏi móng vuốt lưng của mình, xoay người, quyết định thèm để ý tới, nào có ai chê cười tiểu nương người ta như vậy.

      Trình Thiếu Phàm nào có thể cho phép bà xã tương lai của mình quay lưng về phía mình ngủ, hơn nữa, ôm ngủ từ lâu thành thói quen. tựa như cơn gió xuân, đem “cuốn” vào lòng mình, vuốt ve từng sợi tóc của giống như chiều chuộng bảo bối, Tô Tiểu Lai làm sao có thể nhu thuận như vậy, từ lúc danh chính ngôn thuận trở thành bạn , càng ngày càng sợ ai, nhìn xem, từng móng vuốt ở chân ngọ nguậy kháng nghị trong chăn, Trình Thiếu Phàm khóe miệng khẽ kéo lên, nghĩ, tiểu nha đầu này càng ngày càng nghe lời, nên dạy dỗ lại. Ngoài miệng cũng rất tự nhiên dịu dàng, “Ngoan nào, đừng nhúc nhích, xem chăn vừa mới ấm lên bị em đạp cho thành lạnh rồi.”

      Trong bóng đêm Tô Tiểu Lai cuối cùng vẫn là khuất phục, khí lực nhiều a ~~~, có thể là đối thủ của sao? Hơn nữa, nữ thông minh nên đấu với nam! Ặc, lời này hình như ngược lại phải?

      “Tiểu Lai, nếu áp lực lớn quá chúng ta thi lên nghiên cứu sinh nữa…” còn muốn tiếp những lời lẽ thương, trời đất chứng giám, lòng muốn để phải khổ, dù sao với thực lực, khả năng của , Trình Thiếu Phàm còn nuôi nổi Tô Tiểu Lai sao?

      Lời này nghe vào trong tai của Tô Tiểu Lai, lại mang theo cả chút cảm giác khinh người, đột nhiên từ giường ngồi dậy, “bộp” cái mở đèn ngủ ở đầu giường, tư thế này, như là để chống lại, đúng rồi, Tô Tiểu Lai từ trước đến nay hận nhất cái gì, đúng vậy, chính là bị người khác khinh bỉ, giờ phút này xám xịt oán giận, “, em là loại người lâm trận bỏ chạy sao? Lúc này, phải khen em nhiều, Tiểu Lai nhà chúng ta là đứa thông minh nhất a, nhất định có thể thi đậu.” đến đây có phần yếu ớt, thanh thoáng đè thấp xuống chút, “Hơn nữa, từng gặp qua em áp lực đến mức 10 giờ lên giường ngủ sau đó 10 giờ sáng hôm sau rời giường thi nghiên cứu sinh sao?”

      Cái này chưa từng thấy qua, chính là thời gian buổi tối ngủ cưỡng chế bắt Tô Tiểu Lai phải chấp hành, kỳ trắng ra là muốn bất kể thời gian ngủ sớm hay muộn Tô Tiểu Lai đều phải ngủ cùng . Về phần buổi sáng rời giường sao? đương nhiên cùng với bà xã tương lai của đạt ý kiến thống nhất, chỉ có buổi sáng nghỉ ngơi tốt, buổi tốt hoạt động xoa xoa nắn nắn mới bị ảnh hưởng.

      “Nha đầu em xem này lớn bằng từng này tuổi rồi mà sửa được tật xấu động tí là gào thét hả, về sau có việc gì là được rồi, nào đến đây, nhanh nằm xuống, như thế này dễ bị cảm lạnh lắm.” Lời này của Trình Thiếu Phàm bây giờ mang theo chút ý trách cứ, nhưng ngữ khí kỳ thực dịu dàng, nghe vào trong tai bạn học Tô của chúng ta, miễn bàn có bao nhiêu phần ngọt ngào.

      Trình Thiếu Phàm vươn tay túm ôm vào lòng mình, trong lòng có chút đăm chiêu, nghĩ như thế nào cũng thấy thích hợp, nha đầu kia nên là loại phản ứng này, chẳng lẽ cứ như vậy mà muốn thi lên nghiên cứu sinh ? Nhớ ngày đó là dùng mọi các thủ đoạn mới cưỡng bức được bước được con đường này, chẳng lẽ khó khăn biến thành chí khí cho nha đầu kia? Có lý tưởng có mục tiêu? cảm giác sâu sắc nghi ngờ hỏi, “Em muốn học thạc sĩ à?”

      Tô Tiểu Lai dùng sức cọ cọ trong lòng , ấm, “Cũng phải, chủ yếu là… chủ yếu là vì… vì nếu “cái kia” mỗi tháng được ba nghìn đồng, em tính toán tốt lắm, em muốn thi đậu, ba năm cũng phải được mười vạn tám nha, có thể mua được thiệt nhiều đồ, ha ha.”

      Trình Thiếu Phàm trán đầy hắc tuyến, té ra là bé ngốc này cũng chỉ vì ba nghìn đồng, aizzz, quả nhiên là đánh giá quá cao chỉ số thông minh của , chẳng qua là Tô Tiểu Lai như vậy làm cho rất yên tâm, ngây thơ khiến người ta a~~~! Giờ phút này quả thực rất muốn với , “Cả người đều là của em, dĩ nhiên tất cả tiền cũng là của em rồi.” Nhưng là nam nhân vật chính của chúng ta biểu ra cách ràng như vậy sao?

      ********

      Những ngày kế tiếp, Tô Tiểu Lai toàn tâm toàn ý học hành, học đến cả cái phụ lục, làm rất nhiều đề chính trị, so với ngày xưa tiến bộ rất nhiều, từ từ cảm thấy, chính mình cũng coi như có chút tài năng, trông có vẻ bình thản, chút xao động, song thực tế lại tiềm sức bộc phát kinh khủng, nghĩ đến đây, ngày càng tin chắc rằng mình có thể thi đậu nghiên cứu sinh.

      Đều trước khi thi tuần là dễ làm người ta khủng hoảng nhất, bạn Tô của chúng ta đương nhiên cũng ngoại lệ, mấy ngày nay bạn Tô khỏi căng thẳng, ngay cả dì Chu cũng căng thẳng theo, mỗi ngày cứ cách hai tiếng lại vào thư phòng hỏi han ân cần lần, mang ly sữa nóng, sau đó khuyên bạn Tô của chúng ta nghỉ ngơi chốc lát, đừng làm hại thân thể, dì Chu xem ra, lao động chân tay so với lao động trí óc còn mệt hơn nhiều lắm, động não nhiều rất mệt mỏi a, giống như bà dùng tay dùng chân để lau nhà, đứa Tiểu Lai này mỗi ngày nắm lấy da đầu có bao nhiêu phần khổ? o [╯ □ ╰] o

      Mặc kệ như thế nào, cuộc thi cũng đến.

      Tháng trời vẫn còn rét lạnh, bầu trời, khắp nơi những bông hoa tuyết bay toán loạn, người đường đều mặc quần áo dày, đầu tự giác chôn sâu vào giữa cổ áo, chỉ có thể nghĩ đến thời tiết bên ngoài ác liệt như thế nào.

      Bên trong xe, chỉ nghe thấy tiếng lật sách, tiếng đọc thầm cùng với tiếng lải nhải liên hồi, đúng vậy, những động tác phát ra tiếng này là do thí sinh nào đó bị tẩu hỏa nhập ma, chính là bạn Tô của chúng ta, giờ này phút này , tri thức như ngao du trong biển cả, càng thả cảm xúc càng ngày càng dâng cao, thanh ngày càng to, tựa hồ hoàn toàn quên mất xe còn người nào đó ngồi.

      Trình đại nhân sắc mặt lên ba màu xanh tím đen, ba loại màu sắc luân phiên nhau biến hóa, dường như kiên nhẫn đến cực hạn, rốt cuộc bạo phát, nổi giận gầm lên tiếng sau đó trực tiếp ôm bạn Tiểu Tô vào trong ngực, dùng sức đem tài liệu bảo bối ném ra ngoài cửa sổ, bạn Tiểu Tô đầu tiên là ngây người ra vài giây sau đó mới bơi về từ biển kiến thức, ánh mắt cực kỳ u oán, vẻ mặt ngơ ngẩn, Trình đại nhân liếc về phía sau nhìn cái, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng, “Xét thấy em mắc chứng lo lắng nghiêm trọng trước khi thi, phía trước trường thi kia có phải có phòng khám bệnh ?”

      Bạn Tiểu Tô trề môi, cuống quít , “Cuộc thi lớn như vậy, mọi người ai mà chả lo lắng, nếu như em lo lắng mới cần phải khám bệnh.”

      “Được rồi, em cũng đừng nhiều quá, mau mau nghỉ ngơi chút , từ lúc sáng sớm đến giờ chưa từng thấy em yên tĩnh phút nào.” Ngữ khí này có phần hơi bất lực, nghĩ, nha đầu kia nếu có ngày nào yên tĩnh, ngày đó mới là kỳ quái.

      Bạn Tiểu Tô làm cái siêu cấp đại mặt quỷ với , lại bắt đầu chuyển sang lấy bút bi trong túi xem lại những giấy tờ, trong lòng nghĩ, chắc cũng dám đem mấy thứ này vứt ra ngoài cửa sổ.

      Trình đại nhân khóe miệng trận run rẩy, nha đầu quỷ này rốt cuộc là giống ai hả? Ba Tô mẹ Tô cũng chưa từng có tật xấu nghịch ngợm ngừng như thế này, chẳng lẽ đây là di truyền cách đời? Đột nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ, nếu đứa con của bọn họ sau này giống Tô Tiểu Lai, liệu rằng lúc đó mệt đến phát điên? Ý tưởng này đáng sợ a a a a, vội vàng tự an ủi mình tiêu trừ ý nghĩ này trong đầu, đâu, đứa tương lai của bọn họ phải giống … Nhưng là, sau khi trưởng thành…

      Dừng xe lại, Trình Thiếu Phàm vội vàng thêm cho bạn Tô chiếc áo khoác vừa dày lại vừa to, đáng thương thay bạn học Tô chớp đôi mắt vô tội, làm nũng , “, xem này, trông em giống như cái bánh chưng vậy, thiệt mất mặt mà.”

      Trình Thiếu Phàm nhàng thở ra hơi, sáng sớm mùa đông, lập tức thở ra làn hơi trắng nóng hôi hổi.

      “Đừng dài dòng nữa, thôi.” hai lời sau đó nắm tay dắt bạn học Tô , chứng minh phải mỗi lần làm nũng đều có hiệu quả.

      Bạn Tô trong lòng buồn bực, vừa vừa phát đâu đâu trường học cũng treo khẩu ngữ màu đỏ, mặt viết, “Bình tĩnh, cẩn thận, tuân thủ theo kỷ luật.”

      Chỉ vài chữ như vậy lại làm cho tái phát bệnh lo lắng trước khi thi, vừa mới bình tĩnh chút lại bắt đầu khẩn trương, toàn thân tự giác rùng mình cái, bên nắm tay Trình đại nhân , “ ngày hôm nay lạnh lắm nên mặc nhiều quần áo, nhìn thể chất em thế này mặc hai cái sao đủ.” Bạn Tô lo lắng vô cùng, thế nào mà bây giờ còn tâm tình lo lạnh với lạnh, vừa rồi chính là do khẩn trương quá độ mới khiến cho rùng mình.

      Bạn Tô ngửa đầu, giống như học sinh tiểu học nghiêm trang hỏi, “, ngày xưa thi có lo lắng như này ?” Trong lúc hỏi những lời này, bạn Tô liền đoán được kết quả, khẳng định , “Chưa bao giờ, cuộc thi đối với chỉ là bữa ăn sáng.”

      Trình đại nhân nhìn khuôn mặt nhắn của tràn ngập tò mò lo lắng, trông cực kỳ đáng .

      “Đương nhiên rồi, có vài lần sợ run, đặc biệt là lần thi đại học đó, vừa mới phát đề xong viết sai.”

      Tô Tiểu Lai quả thể tin được, là tin tức động trời, – người được hàng ngàn hàng vạn sùng bái như đại thần lại có thể cũng lo lắng trong cuộc thi, nhưng còn chưa đến nỗi viết lệch tên mình, lần đầu tiên đem ở trong lòng khinh thường lần, sau đó cố gắng đè nén trái tim nhảy nhót của mình thấp giọng hỏi, “ vậy sao?”

      Bạn Tô vừa rồi cả kinh vui vẻ qua rồi chút tự an ủi mình tự nhiên đều bị người nào đó thu vào đáy mắt, mọi người ngẫm lại mà xem, Trình Thiếu Phàm vì những cuộc thi như thế này mà khẩn trương sao? Đương nhiên là phải, cả đời này nếu có lo lắng cũng chỉ lo lắng về bạn Tô này thôi, cái quái gì mà cuộc thi lớn cuộc thi , cho dù có hơn nữa đối với , căn bản chỉ là bữa ăn sáng.

      Lòng tự tin rất nhanh được tăng thêm, bạn Tô còn tưởng mình biết bí mật đằng sau bức màn của hoàng cung, scandal lớn, thực ra đều là bị lừa, Trình đại nhân sở dĩ thèm để ý đến hình tượng chói lọi của mình còn phải là vì muốn tăng thêm tự tin cho bạn Tô sao.

      Bất tri bất giác đến bên ngoài phòng thi, bạn Tô tại tâm trạng phi thường tốt, vỗ ngực hướng về phía , “, yên tâm em nhất định rút ra bài học kinh nghiệm của , khẩn trương khi thi, đạt thành tích tốt.”

      Trình Thiếu Phàm nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của rất đáng , đột nhiên có phần muốn, đương nhiên phải vì hai tiếng nữa được thấy , là vì lo lắng trời rất lạnh, sợ tay bị mùa đông làm hỏng, Tô Tiểu Lai có khuyết điểm là dễ bị nứt da, vừa đến mùa đông hai tay liền phù thũng như hai cái bánh bao, khoảng thời gian vừa rồi vẫn làm tổ ở nhà, làm cho bị cảm lạnh, năm nay cũng đến nỗi nứt da, nhưng vừa nghĩ đến hai ngày thi, Trình Thiếu Phàm khỏi nhíu chặt mày, khẽ nựng khuôn mặt nhắn của , , “Uh, bảo bối nhà chúng ta rất thông minh nha, nhất định có thể thi đậu.”

      Lời này Tô Tiểu Lai nghe vào có điểm quen tai, hình như cũng có người nào đó từng qua như vậy, Tô Tiểu Lai cũng nhớ ra là ai , nhìn nở nụ cười tươi rói như hoa đào, Trình đại nhân nhíu chặt mày, tựa hồ cũng dãn ra. Bỗng dưng, cái hôn dịu dàng hề báo trước dừng ở trán người nào đó, người nào đó e thẹn cúi thấp đầu xuống, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến vào trường thi.
      dunggg thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 48: Năm mới

      Edit: Kim

      Trải qua hai ngày toàn lực chiến đấu hăng hái trong kì thi cử, Tô Tiểu Lai như trút được gánh nặng, thở phào ra khỏi phòng thi, cảm thấy từ trước đến giờ chưa bao giờ thoải mái như vậy, tóm lại, giờ phút này được giải phóng.

      cười híp mắt khi chạy vọt vào vòng ôm ấp áp, khóe miệng người nào đó cũng nhếch lên gợi nụ cười, xem ra nha đầu này làm bài tốt đây.

      Trình Thiếu Phàm hỏi, “Tay có lạnh hay ?”.


      Tô Tiểu Lai chìa bàn tay lạnh tím tái ra khiến cho người họ Trình kia đau lòng thôi, vội vàng bọc đôi bàn tay bé của bằng bàn tay to lớn ấm áp của , đưa lên gần miệng xoa bóp, khẽ thổi.

      Tay chân tuy lạnh như băng nhưng cũng ngăn được tâm tình vui sướng của bạn Tiểu Lai chúng ta, vẻ mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.

      Trình Thiếu Phàm nhướng mắt, dịu dàng nhìn , “Thi tốt ?”.

      Tô Tiểu Lai gật đầu, cười ha ha hai tiếng, sau đó ôm cổ làm nũng, “Em mặc kệ, hôm nay phải cho em thoải mái , em muốn ăn chơi xả láng, hết mình luôn.”

      Trình Thiếu Phàm cốc vào trán , sau đó chiều chuộng , “Em đấy, nào, hôm nay cho em ăn no.”

      Cách đó xa bên trong xe, vài cái đầu ló ra, thêm vào mấy cái móng vuốt chìa ra vẫy loạn xạ, Tô Tiểu Lai quả thực thể tin được vào hai mắt mình, kia phải là ba nàng đỏng đảnh sao? sắp nghỉ đông rồi, sao họ vẫn còn ở trường học nhỉ? Tô Tiểu Lai vừa vui mừng vừa cảm động, vội vàng dứt tay ra chạy vào trong xe.

      Khi Trình Thiếu Phàm lên xe, ập vào tai là loạt tiếng cười hỗn loạn trong gian hẹp, cũng phá bỏ niềm vui của họ, lập tức lái xe.

      Cho đến khi bụng Tô Tiểu Lai thầm kêu vang, mới nhớ giờ đến lúc ăn cơm tối, hơn nữa sực nhận ra dường như mình bỏ quên người ngồi nghiêm túc bên cạnh kiêm đảm đương công việc lái xe hai ngày nay của mình – Trình đại nhân.

      à, em đói bụng rồi, chúng ta đến chỗ nào ăn cơm vậy?”.

      “Hôm nay cho em làm chủ.”

      Tô Tiểu Lai hưng phấn kêu la, mông còn nẩy bật lên phấn khích, hôm nay ba chị em tốt của đều ở đây, trước cứ tham khảo ý kiến họ .

      Ba nàng kia ngồi sau cảm thấy rụt rè, dám đưa ra ý kiến, cứ đẩy tôi, tôi đẩy , cuối cùng vẫn để quyết định.

      nghĩ lúc, , “Chúng ta ăn buffet ?”.

      Trình đại nhân tỏ vẻ phản đối, tuy biết trông chờ gì vào ý kiến của bạn Tô này, nhưng ai trước đó lên tiếng cho làm chủ rồi, lật lọng cũng phải là phong cách của , vậy lúc này cứ theo .

      Ba nàng kia ở phía sau gật đầu liên hồi, họ ngoài mặt biểu vừa lòng đối với đề nghị của bạn Tô, nhưng thực tế, trong lòng người người đều nghiến răng nghiến lợi, sớm biết vậy lóc ngóc đến đây, TM, đại tiệc này coi như tong rồi.

      Nhưng có điều ba nàng kia lại cảm thấy mừng cái khác, xem ra nương Tô Tiểu Lai ngốc nghếch này sống ở nhà sớm học được cách quản lý chi tiêu gia đình rồi.

      Có thể , ba người bạn tốt bụng này đánh giá rất cao chỉ số IQ của bạn Tô, lựa chọn buffet giữa muôn vàn sơn hào hải vị khác đúng là có khẩu vị dễ chiều, tiệc đứng tốt nhá, đồ ăn phong phú, khẩu vị có đủ, muốn ăn gì có đó, hơn nữa, bình thường rất ít có cơ hội ăn uống bừa bãi như vậy, hôm nay có cơ hội thể bỏ qua.

      Đợi Trình đại nhân dẫn họ đến nhà hàng buffet xa hoa bậc nhất, lúc này ba nàng kia mới thấy choáng váng, trời ạ, vừa nãy còn than có lộc ăn, giờ sao đây, trời trời ạ, lần đầu tiên được tiếp đón như khách VIP thế này, ba nàng cảm giác như mình được tăng thêm mấy lever, ngẫm nghĩ, thôi tối này về nhà đón năm mới cũng đáng …

      Lại hôm nay Trình Thiếu Phàm đặc biệt phóng khoáng, đưa họ ăn uống cùng với số trò hoạt động giải trí xong, vì muốn mình ở lại làm ảnh hướng đến việc vui chơi của bạn Tô cùng với ba bạn học này, Trình đại nhân đành phá lệ với nguyên tắc của mình, lấy cớ buổi tối có xã giao, dặn các cứ ăn chơi no rồi về, bạn Tô lòng vui mừng rạo rực, trước mặt ba chị em thân thiết tặng Trình mỗ nụ hôn ngượng ngùng, Trình đại nhân thấy thế kéo vào, hôn sâu rồi mới rời .

      Ban ngày Trình đại nhân luôn phong độ, lịch lãm, dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm nghị, hôm nay chỉ thiếu việc hái trăng từ trời xuống cho bạn Tô thôi, vì hôm nay bỗng khác lạ như vậy, khiến bạn Tiểu Tô tự nhiên thấy ‘thụ sủng nhược kinh’. Mấy năm nay luôn cấm được chơi bời phóng tung điên cuồng đến nửa đêm, ba năm đại học chưa bao giờ có được ngày hôm nay, bị cấm kị, cứ high ngất trời luôn, cho nên hôm nay được chơi bời chán chê xong, mệt mỏi nằm bò ra giường nhúc nhích, mắt nhắm nghiềm buồn ngủ nhưng trước đó vẫn quên cảm kích , “ à hôm nay em chơi rất rất vui, cám ơn nhiều lắm.”

      “Miệng cảm ơn cần đâu, hành động thực tế ?”.

      “Ngày mai em đấm lưng xoa bóp, làm bữa sáng lau sàn …” Lúc này Tô Tiểu Lai bước dần vào trạng thái mơ màng, giọng ngày càng yếu , đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.

      Đối với kiểu trả lời này, ngạc nhiên là Trình đại nhân hề hờn giận, ngẫm lại ngày hôm nay mình phải chịu thiệt vì nha đầu này rồi, ấy vậy mà ấy được câu nào tử tế, cứ im lặng mà ngủ thế này, thôi được rồi, xem ra đêm nay cho nàng này bài học đúng là ảnh hưởng đến tôn nghiêm đàn ông của , luôn thuộc phái hành động, thể làm gì được, ngẫm nghĩ sau đó xoay người lại đặt dưới thân.

      Bạn Tô vẫn như đứa trẻ ngốc nghếch hề có phản ứng gì, ngay cả lúc quần áo người bị kẻ nào đó cởi ra cũng hề có cảm giác, vẫn ngủ say. Trình đại nhân càng lúc càng nhíu chặt mày, người phụ nữ của quả nhiên hề biết phối hợp, làm người nào đó tức giận hậu quả là bạn Tô từ trước đến nay chưa từng bị chà đạp thế này, hôm nay cũng buộc phải kêu rên rỉ ồn ào suốt đêm, xương cốt cơ thể bị người nào đó quá mãnh liệt mà mệt mỏi rã rời.

      Tôn nghiêm đàn ông đạt đến thỏa mãn cực độ, sau khi ăn sạch người phụ nữ của mình xong, lại ác thú ôm lấy cùng tắm rửa nơi ‘uyên ương’, xong xuôi mới buông tha cho .

      Cho đến giữa trưa, bạn Tô mới tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào, lần thứ nhất tỉnh lại cảm giác hề giống như trước, tinh thần bay cao, trái lại cơ thể bạn Tô lúc này ở trong trạng thái uể oải, mệt mỏi, đau nhức còn phấn chấn. Bạn Tiểu Tô thấy buồn bực, ràng hôm qua mình chỉ mộng xuân mà thôi, nhiều ngày cùng người đàn ông của mình OOXX, thế nên có giấc mơ như hôm qua cũng hợp lý, hơn nữa có nào có xuân chứ, nhưng sao chỉ nằm mơ mà xương cốt cơ thể mình cứ như vừa bị trải qua trận chiến liên miên thế này!! o[╯□╰]o

      Bạn Tô cố lết thân thể rửa mặt, sau đó vẻ mắt ủ rũ ngồi trước bàn ăn, dì Chu liếc mắt cái nhìn ra khỏe, hỏi vẻ quan tâm, “Tiểu Lai à, sao trông cháu có vẻ bị bệnh thế, có phải hai ngày qua thi cử quá mệt , thế này ổn rồi, phải bồi bổ thêm mới được.” Miệng vừa xong, lại bận bịu vào bếp lấy thuốc bổ cho .

      Trình đại nhân gợi lên nụ cười bí hiểm, thầm nghĩ, phải rồi, nên bồi bổ.

      Bạn Tô gắp vài miếng rau xanh, xúc mấy thìa cơm, nhai, bỗng ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt nóng rực của người nào đó, giữa trưa nóng, bị người nhìn chằm chằm ý như vậy, ngại quá!

      “Thắt lưng còn đau ?” Trình đại nhân mở miệng, giọng nhu tình như nước. Tối hôm qua mình có hành vi như mãnh thú, quả người bình thường thể chịu nổi.

      Bạn Tô kinh ngạc há mồm làm rớt đồ ăn trong miệng xuống bàn, trời đất ơi, ấy là con giun đũa trong bụng sao? phải ngay cả chuyện mộng xuân hôm qua ấy cũng nhìn ra đấy chứ??? May mắn người đàn ông trong giấc mơ hôm qua là , nếu biết phải chịu trừng phạt thế nào đây!! ||____||

      Nghĩ như thế, mặt bạn học Tô nóng lên, thoáng chút liền đỏ.

      Trình đại nhân cố nén cười, người phụ nữ của càng ngày càng đáng , vẫn hay dễ dàng đỏ mặt như vậy.

      *******

      Cuộc sống vẫn tiếp tục, cùng với những đợt gió lạnh của mùa đông, Tết lịch lặng yên tới.

      Tết năm nay, nhà họ Tô rất bận rộn.

      chỉ vì Tô gia chuẩn bị đón con rể tương lai, mà hai vị cựu chiến binh Tô Trình cũng ùn ùn kéo đến, nhà họ Tô nhất thời náo nhiệt đông vui.

      Đặt mua hàng Tết, câu đối xuân,, treo đèn lồng, pháo hoa, sớm trở thành những món hàng Tết thể thiếu trong những dịp Tết của năm, khí ngày hội tràn ngập từng phố lớn ngõ , người người nhà nhà sắm Tết, ánh mắt đầy vẻ hân hoan. Tô Tiểu Lai tung tăng dạo phố, miệng ăn bánh, tay kia còn cầm hạt dẻ ngào đường, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mái, bên cạnh Trình đại nhân nắm tay nhìn trìu mến, cũng hết sức thư thái, mỗi lần Tiểu Lai cười đều cuốn hút , mỗi lần chỉ cần nhìn khóe mắt híp lại, miệng cong lên đều nhịn được, à , phải là thói quen muốn hôn của đại thiếu gia họ Trình lại tái phát.

      Bị người nào đó thành công hôn trộm khiến bạn Tô đỏ mặt thẹn thùng.

      Tật đỏ mặt sau khi hôn của bạn Tiểu Lai vẫn hề thay đổi, mỗi lần đều cứ như biến thành thiếu nữ mới có mối tình đầu ấy.

      Đáng giận nhất là người kia còn biết vô liêm sỉ cứ cười nhạo , suốt ngày mở miệng phải chữa cái tật này cho , vì thế có việc gì là cứ cắn cắn , hại cái tật đó của càng ngày càng nghiêm trọng.

      Giao thừa đêm đó, gia đình quây quần ngồi với nhau, vừa cười vừa rất náo nhiệt.

      Ông Trình nhiều năm về nước đón năm mới, lúc này ngồi đây vui vẻ, chuyện và cùng xem tivi với mọi người, còn hạnh phúc nào đơn giản hơn thế, cảm giác này bao lâu rồi có. Ông khỏi thở dài đứng lên, “Aizz, năm qua lại già thêm tuổi. Lão Tô này, liệu sang năm hai ta có cùng nhau đón năm mới nhỉ?”.

      đợi chiến hữu Tô đáp lời, mẹ Tô xen vào, “Ôi giời, bác già cũng đừng quá buồn lòng, chúng ta là người nhà, sau này tất nhiên cùng nhau đón năm mới, hơn nữa, chờ Tiểu Lai chúng ta sang năm sinh cho bác thằng chắt đích tôn khỏe mạnh, lúc ấy bác già vẫn thấy đời nở hoa.”

      Vốn thấy rất buồn nhưng khi nghe mẹ Tô như vậy nên chuyển biến, cũng thành việc vui.

      Ông Trình nở nụ cười, biểu vui mừng, “Thực ra ông rất thích có chắt , nha đầu Tiểu Lai này, con mau mau sinh cho ông chắt ngoan ngoãn , ông có ước muốn này từ vài chục năm trước rồi.” Vài chục năm trước, mẹ Trình sau khi sinh Trình Thiếu Phàm xong, ông Trình muốn con dâu sinh thêm đứa cháu nữa, chỉ tiếc ba mẹ Trình bận rộn chăm lo nghiệp nên quan tâm đến việc sinh thêm con nữa ông Trình còn vì việc này mà giận dỗi họ vài năm.

      Bạn Tô ngồi đọc truyện tranh Doreamon, hề quan tâm đến cuộc chuyện của bọn họ, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười lớn, điều này làm cho mẹ Tô ngồi ngay cạnh rất buồn bực, nghĩ thấy bà thông minh lanh lợi thế này, sao lại sinh ra đứa con ngốc nghếch trẻ con thế này nhỉ? Vì thế muốn kéo ra khỏi quyển truyện, thần biết quỷ hay hướng đến lưng vỗ mạnh cái, vốn bạn Tô cười ha hả, tự nhiên chuyển sang kêu đau oai oái.

      Ôi trời bà mẹ độc ác, sao lại xử đẹp con mình vậy? Hu hu…

      Hai mắt Tiểu Tô đẫm lệ lưng tròng nhìn mẹ mình, mẹ Tô tặng cho ánh mắt ác liệc cực độ khiến bạn học Tô nghẹn uất biết gì, rốt cuộc ai mới làm phiền aidây, phải chỉ đọc truyện tranh hài rồi cười to hai tiếng thôi sao, có ảnh hưởng đến cuộc chuyện của họ đâu.

      Dù sao mẹ vốn độc ác rồi, có khóc lóc bà ấy cũng dỗ dành đâu, thế nên đành phải chuyển ánh mắt đáng thương hướng đến ông nội quý, “Ông à, ông xem mẹ con, bà ấy …”

      Ông Tô cười , “Lão Trình này, ông xem cháu tôi này, tôi muốn nó phải chịu chút oan ức nữa, chờ gả đến nhà ông, phải chăm sóc cháu tôi cho tốt đấy.”

      Ông Trình mừng rỡ cười toe toét, “Đương nhiên rồi, nha đầu Tiểu Lai này khiến tôi rất hài lòng.”

      Phù, cuối cùng mẹ Tô cũng nhàng thở ra, bà thừa thắng xông lên, “Kỳ hôm qua con và ba Tiểu Lai cùng nhau thương lượng chuyện hôn của Thiếu Phàm và Tiểu Lai rồi, ngày kết hôn chúng con định rồi, phải ? Ba nó.” Mẹ Tô nhướn nhướn mày về phía ông Tô, có ý bảo ông đồng ý là được.

      Ba Tô mặc kệ, bà ấy thương lượng với ông khi nào chứ? Hôn nhân đại của con , thể quyết định qua loa như vậy, ngẫm lại ông ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con , sao có thể kết hôn kết hôn ngay được, cho dù ông nhìn Trình Thiếu Phàm lớn lên cũng được.

      Ai cũng con và ba kiếp trước là tình nhân, điều ấy được thể đầy đủ với ba Tô, ông thở sâu hơi rồi mới , “Tiểu Lai nhà chúng ta con … Á ai u…”

      Mẹ Tô sớm nhìn thấy vẻ khang khác của ông rồi, cái ông già này định phá hỏng đại thành của bà đây? Đúng là nên cho ông cơ hội mở miệng chuyện, hai cha con này đúng là cùng giuộc với nhau, rơi vào đường cùng mẹ Tô chỉ còn cách diễn lại trò cũ, lấy móng tay cấu mạnh ông ấy phát, thế này mới khiến ông ngừng hẳn câu định .

      “Hay là như vậy , con nghĩ chờ qua Tết này, chúng ta cử hành hôn ngay cho Thiếu Phàm và Tiểu Lai.” Vì sang năm có thể ôm cháu, mẹ Tô phải hành động bằng bất cứ giá nào.

      Hai vị chiến hữu già liên tục tán thưởng.

      Trình đại nhân chỉ cười .

      Vẻ mặt ba Tô đau khổ, thế là phải đem bán khuê nữ của mình rồi!!

      Bạn Tô hoàn toàn tỉnh ngộ, ra vừa rồi mọi người bàn luận hôn của mình. O[╯□╰]o
      dunggg thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 49: Kết hôn sinh con

      Edit: Linh Trưởng
      Beta: Kim

      12 giờ đúng, đồng hồ vang lên tiếng chuông, bên ngoài tiếng pháo nổ đì đùng.

      Tại đây mọi người cùng nhau chúc mừng năm mới. Nhà họ Tô cứ chốc chốc lại vang lên tiếng cười giòn giã. Mọi người đều bày mưu tính kế, bạn Tô bon chen nhảy vào được nửa câu nên rất oán hận. Tại sao cảm thấy hôn của mình giống như là buổi tiệc ăn mừng để tống quả bom hẹn giờ thế nhỉ? có hoa hồng, có nhẫn, có màn cầu hôn lãng mạn, thậm chí cũng chưa hỏi ý kiến của , dù cho là nhân vật chính. có cảm giác mình là người qua đường bị túm lại nhét vào lễ cưới =____=


      Được rồi, cái này tạm thời tới, nhưng mà lại nhìn đến người đàn ông mà phó thác cả đời kìa. ta an nhàn ung dung ngồi ngay ngắn ở phía đằng kia, tựa như hôn của mình với việc mọi người bàn tán có chút liên quan gì đến nhau vậy. Bạn Tô càng nghĩ càng bực, nằm phịch xuống giường!!!

      Bạn Tô thể nào ngủ được, bên ngoài pháo cứ nổ đùng đoàng như thế đến mấy ngày liền, bên ngoài phòng khách trò chuyện thảo luận rôm rả, nhất là mẹ đó. Ây dà, lúc nào là nghe thấy tiếng cười như bắp rang của bà mà. Tiếng cười đó khiến run bần bật, ở giường mà quay cuồng. Đột nhiên phía sau có người ôm lấy, bạn Tô giãy dụa rồi lại giãy dụa, nhưng mà vẫn thoát ra được, vì lực ôm của người phía sau quá lớn đó mà ….. Hơi thở ấm áp vờn quanh lưng , tay vòng qua eo , đột nhiên, có cái gì đó cứng cứng lành lạnh được đeo vào ngón áp út tay trái của . Bạn Tô cả người cứng đờ, thanh trầm thấp nam tính nhàng nhưng cũng kém phần ngang ngạnh vang lên phía sau : “Cả đời cũng được tháo xuống , nghe .”

      Cái này, đúng là trường hợp để xúc động, nhưng mà…Người đàn ông này tại sao lại dùng lời ngon tiếng ngọt với chứ. Như thế vừa vui, lại vừa phù hợp với ngôn ngữ cầu hôn thường thấy. Bạn Tô bị đả kích, quyết làm mặt lạnh, tuyệt đối thể bán rẻ mình cho địch được!

      “Em còn trẻ, kết hôn sớm quá” Bạn Tô bắt đầu chơi xấu.

      trẻ đâu. Nếu như về thời phong kiến chắc tầm tuổi em bây giờ hai nách hai con rồi đó”

      “…. “ Bạn Tô bấn loạn !!!

      “ Em còn muốn học thêm, phải lấy học làm việc trọng.”

      “Trong cùng gia đình có thể dễ dàng trao đổi bàn luận về các vấn đề học tập với em hơn.”

      “Em muốn ở nhà làm bà chủ đâu.”

      “Em chỉ cần ở nhà làm người vợ ngoan hiền của là đủ rồi.”

      “Làm vợ em có lợi gì?”

      “Em có thể trở thành mẹ của con .”

      Bạn Tô “….” Cái con người này ‘3 chấm’ Cái này gọi là cướp vợ đúng hơn!!!!

      ******

      Hôn lễ của Trình Thiếu Phàm và Tô Tiểu Lai chung quy vẫn tổ chức đúng thời gian như mẹ Tô mong đợi, là như thế đó. Trình đại nhân cảm thấy vợ mình vẫn là sinh viên, mà sinh viên kết hôn khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, cuối cùng đành cắn răng dậm chân nuốt hận, dứt khoát thương lượng với mọi người đẩy lùi thời gian tổ chức đám cưới, đợi đến khi Tiểu Lai tốt nghiệp mới tiến hành.

      Mẹ Tô đúng là hài lòng , nhưng mà nghĩ đến con rể thương biết nghĩ đến con mình như thế, cũng cắn môi đồng ý.

      ******

      Thời gian trôi qua, bạn Tô cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học. Đại thiếu gia họ Trình hớn hở ôm vợ về nhà.

      thời gian sau đó, bạn Tô được nhận làm nghiên cứu sinh.

      Nháy mắt, lại là năm học mới.

      Sáng sớm ngày đầu thu, ánh nắng tươi sáng, trong khí lan tỏa mùi hoa cỏ nhàng. Đúng là mùa xinh đẹp! Thế nhưng bạn Tô ban đầu lại bị bắt tạm nghỉ học, sau đó ra ngoài cũng bị người nào đó cấm cửa.

      Tại sao ư? Đó là bởi vì bạn Tô kết trái. Trong bụng bạn Tô bây giờ là hai hạt mầm nho . Bây giờ, bạn ý ngồi ở nhà tĩnh dưỡng, chậm rãi đợi hai hạt mầm kia phát triển, đến mùa thu hoạch.

      Từ lúc bạn Tô bắt đầu nắm giữ vận mệnh của cả ba người cũng là lúc ở biệt thự Trình gia nháo nhào. Bọn họ bàn rằng phải đưa Tô Tiểu Lai vào tĩnh dưỡng. Bạn Tô của chúng ta trái tim rớt bịch xuống tận dạ dày, biết, nếu như dọn vào biệt thự Trình gia, chắc chắn rằng mất tự do…..

      Đây là ví dụ. Bạn Tô mỗi ngày đều nhận được cuộc điện thoại của ông nội hỏi thăm sức khỏe, câu mở mồm luôn luôn là: “Tiểu Lai à, hôm nay chắt của ông có khỏe ?”

      Sau đó là bà mẹ mạnh mẽ: “Tiểu Lai à, cháu cưng của mẹ hôm nay có đạp con ?”

      Sau đó lại chính là ông xã thân , ngày cũng phải năm ba cuộc: “Bà xã, hôm nay ở nhà có quậy đó? Có uống canh gà ? Mệt nghỉ nhé, đừng tham gia vào mấy chuyện vớ vẩn.”

      Rốt cuộc đến ngày, bạn Tô biết được thông tin, lớn tiếng thông báo: “Di động có mức phóng xạ rất lớn, từ nay về sau nếu có việc gì gấp xin mọi người đừng gọi cho con.”

      thần kỳ, ba miệng lời: “Rồi, từ nay về sau tránh xa điện thoại di động ra!!”

      Bạn Tô tâm hồn vỡ vụn!!!

      Chính bởi vì thế nên về sau, điện thoại bàn suốt ngày reo lên, dường như lúc nào là ngừng nghỉ.

      Bạn Tô bụng ba tháng to vượt mặt. Trong nhà mọi thứ đồ điện, có tia phóng xạ đều bị tịch thu. Bạn Tô quyết rút lui đầu hàng, chiến đấu đến tận phút cuối cùng. Mọi lạc thú đời đều bị tước đoạt, bạn Tô ngửa mặt lên trời oán hận kêu lên: “Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi thế chứ !!!!”

      Chỉ tiếc rằng Trình đại nhân bỏ ngoài tai tất cả những tiếng thét gào đầy ai oán, lại ra lệnh tiếng, chiếc máy tính thân để chơi game, là đồ vật cuối cùng có phóng xạ, biến mất tăm hơi!!

      Vì thế, những ngày kế tiếp, bạn Tô mắt đờ đẫn, thường xuyên ngồi vuốt ve bụng, lẩm bẩm với hai hạt mầm trong bụng: “Bảo bối ơi bảo bối à, sau này con phải ngoan, phải hiếu thảo với bà mẹ tội nghiệp là mẹ đây đó nghe. Con phải biết rằng mẹ sinh con phải là dễ dàng đâu” Đương nhiên, lúc này bạn Tô vẫn biết rằng trong bụng mình phải là mống, mà là đến tận hai mống!

      Sau đó nữa, bạn Tô bụng được bảy tháng, mỗi lần bạn đứng dậy, phía sau lập tức có hai người xuất nâng đỡ. Bạn Tô mặt đen thùi lùi, có cảm giác giống như mình là động vật trong sách đỏ mức độ I!!!!

      Tô Tiểu Lai cảm thấy mọi người đều quá căng thẳng, vài lần chuyện với dì Chu là quản gia, gợi ý với bà đừng đối xử với như nữ hoàng, làm hoảng sợ.

      Dì Chu khó xử, ném cho câu: “Dì cũng chỉ là làm theo ý của lão thái gia và thiếu gia thôi….. Chịu khó con, còn có 2 tháng nữa thôi mà!”

      Bạn Tô rốt cục cũng bùng nổ! Từ Tố nhận được điện thoại của Tiểu Lai đúng lúc vừa được nghỉ làm, ngồi nhàn nhã ngồi trước máy tính: “Sao ? Tô đại tiểu thư, làm thiếu phu nhân bị người ta ức hiếp à??”

      “Bỏ từ ‘thiếu’ , gọi thẳng tớ là ‘bà nội’ luôn cũng được.” Bạn Tô bực mình xổ ra luôn.

      “Ố ồ, mồm mép ngày càng lợi hại nha.”

      “Tố Tố, tớ phát cuồng rồi, đời sống của tớ như bị chệch đường ray ý.”

      “Chờ con nuôi của tớ sinh ra đường ray được nối lại ngay ý mà. Phụ nữ có thai cần phải vui vẻ, thả lỏng tâm hồn, đừng càu nhàu. Nào, đem điện thoại đến bụng , để tớ chuyện với con nuôi của tớ bồi dưỡng tình cảm nào….”

      -_-||| Bạn bè thế đấy ! Mình quan tâm, cứ xí xớn quan tâm con mình….

      ******

      Hai hạt mầm trong bụng bạn Tô phát triển rất nhanh, rất tốt, cuối cùng cũng đến ngày ra đời. Hai nhà Trình-Tô quả thực là bấn loạn hết cả lên!

      Trong phòng bệnh cao cấp, ở góc sáng sủa, mẹ Tô ôm cháu ngoại xuýt xoa, sau đó rút điện thoại ra, oang oang : “Alo, chị à, con bé TIểu Lai nhà tôi mới sinh cháu, ây dà, đúng là mừng hết biết đó chị. Là sinh đôi nha chị, mà phải sinh đôi thường đâu, là long phụng đó. Vâng vâng… hạnh phúc quá…Trời ơi, cháu tôi đáng lắm đó….” Mẹ Tô lải nhải mệt, lần lượt gọi điện thoại thông báo tin vui cho từng người. Ở góc khác, ông Trình ôm niềm ước mơ thơ thiết là chắt nữ của mình, cười tươi hớn hở ngừng, miệng lầm bầm : “Chắt cưng, theo cụ , nếu thích cười 2 tiếng, à , tiếng thôi. Được được….vậy là hứa rồi nhé, được nuốt lời nhé!!!” Ông Trình hạnh phúc vô bờ…

      Bạn Tô cuối cùng cũng cảm thán: “TMD, rốt cục cũng có thể nối đường ray với thế giới bên ngoài. Cả đời này quyết sinh con nữa!”

      Trình đại nhân ngồi bên giường, nhàng thổi nguội bát canh gà. Vẻ mặt của đầy kiên nhẫn, đợi canh nguội lại cẩn thận đút cho . Nước canh ấm áp cứ lan tỏa trong lồng ngực .

      Trình đại nhân ánh mắt nóng rực, làm bạn Tô ngắm đến ngây người. Ây, tỉnh! Bây giờ là lúc đòi lại công bằng cho mấy tháng nhịn nhục!

      “Ông xã à, chúng ta về được …” Ở biệt thư của họ Trình này hơn mấy tháng làm cho bạn Tô của chúng ta sợ hãi …

      “Ừ,…nên sinh hoạt như người bình thường thôi.” tia sáng nham hiểm lóe lên từ mắt Thiếu Phàm làm mặt bạn Tô tái nhợt lại ửng hồng.

      lại tiếp: “Trong khoảng thời gian này 2 đứa cứ giao cho bảo mẫu, chúng ta tận hưởng thế giới của hai người thôi…..”

      Bạn Tô nhất thời choáng váng, hai má nóng như có lửa.

      còn ở cữ nha, sao lại có cái ý tưởng thuần khiết, lành mạnh thế này chứ. Nhưng mà, lại hình như lâu lắm rồi với ’ nhau, đây là nghĩa vụ vợ chồng mà…..

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 50: Gia đình êm ấm [1]

      Edit: I’m SO2
      Beta: Kim

      Ngày tháng theo thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng cái, bốn năm qua, trong bốn năm này có nhiều thay đổi.

      Ví dụ như, gia đình Trình đại nhân chuyển về ngôi nhà có cảnh quan tuyệt đẹp, giao thông thuận lợi trong khu dân cư cao cấp.

      Ví dụ như, bạn Tô, còn giống bạn Tô trước đây nữa, bây giờ chúng ta nên tôn kính gọi là giáo Tiểu Tô , sau khi hoàn thành nghiên cứu sinh, bạn Tô nhảy vọt trở thành nữ giáo sư bồi dưỡng những nhân tài vĩ đại của đất nước, thế giới chính là như vậy, luôn tràn ngập kỳ tích.


      Ví dụ như, cách đây bốn năm, ông nội Trình mặt dày đem con quý của giáo Tô theo lên máy bay, còn được quay trở lại với tư cách là công dân của tổ quốc nữa, mỗi khi giáo sư Tiểu Tô nhớ con, cũng chỉ có thể gọi điện thoại hoặc chuyện với con qua màn hình.

      Lại ví dụ như, tại, con trai quý của giáo Tiểu Tô trở thành cậu bé lanh lợi hoạt bát rồi, giống như khuôn mặt thu của Trình đại nhân vậy, đôi mắt sáng sâu đáy, còn có tính tình trầm tĩnh dọa người, là giống Trình đại nhân, TMD!! giáo Tiểu Tô thực cảm thấy con mình trưởng thành quá sớm, trầm lặng quá mức, tiểu đại nhân quá mức, đôi khi đứng trước mặt nó, cảm thấy chính mình mới là đứa trẻ, điều này làm cảm thấy đau đầu kinh khủng. hơn lần oán hận, vì sao nó lại là con , vì sao con lại giống mình, vì sao ông nội Trình mang theo nó?

      Kỳ , đối với việc oán hận của giáo Tiểu Tô, chúng ta hẳn đều hiểu , ai bảo thường xuyên bị con mình khinh bỉ nào? Bình thường bố mẹ đều dốc lòng dạy con cái, nhưng mà giáo Tiểu Tô kia ngược lại, con sợ , cười nhạo , còn thường cùng Trình đại nhân hợp tác để chọc giận , giáo Tiểu Tô ở nhà địa vị là đáng thương, là thê lương quá mà.

      Nên xét nghiệm máu thôi.

      buổi trưa nọ, giáo Tiểu Tô hứng trí bừng bừng chơi “Plants vs Zombies”, trong phòng chỉ vang lên nhạc nền và tiếng nhấp chuột ngừng, giờ phút này, cực kỳ phấn khởi, bởi vì ở trận chiến N màn N, rốt cuộc sắp thắng rồi, đây là thời khắc đáng ghi nhớ nha! Chỉ còn vài bước nữa là chiến thắng, giáo Tiểu Tô thầm nhảy nhót trong lòng, rất vui vẻ… Đúng lúc này, bàn tay túm lấy váy , làm sợ tới mức giật bắn người [ nổi, chơi trò chơi say mê đến mức bị dọa luôn rồi], cúi đầu liền thấy đứa con vừa vừa hận.

      “Mẹ ơi, con đói bụng.” Tên nhóc kia chớp đôi mắt mọng nước, vẻ mặt buồn bã nhìn .

      giáo Tiểu Tô lúc này mới choáng váng nhận thức được buổi sáng mau chóng trôi qua, quên mất đấy, nhưng vẫn luyến tiếc trò chơi này lắm, quay qua với cậu nhóc: “Đinh Đinh à, con ra ngoài ăn với bà Chu trước nhé, đừng phiền mẹ.”

      Tên nhóc này liền chu miệng, tức giận : “Mẹ quên rồi ư, hôm nay bà Chu về quê, cơm trưa tự chúng ta lo lấy.”

      giáo Tiểu Tô lúc này mới vỗ đầu nhớ ra, sáng nay bà Chu có việc phải ra ngoài, cơm trưa tự mình lo lấy, làm sao mà lại quên được nhỉ, aizz, lại khiến con trai khinh thường rồi.

      Nhìn sang cậu nhóc khuôn mặt nhắn, nhất thời hổ thẹn đứng lên, làm mẹ ai lại để con đói chứ, lại nhìn sang màn hình máy tính, trò chơi này là khó dứt bỏ nha, khó chọn quá , giáo Tiểu Tô vẫn là mặt dày đặt con ở phía dưới, cười ngượng ngùng với con: “Cái kia, Đinh Đinh quý à, chờ mẹ…” chưa kịp hết, chợt nghe “cạch” tiếng, phích cắm được giựt ra.

      Mặt giáo Tiểu Tô lúc xanh lúc tím, lại thề phát giận, im lặng chờ đợi, liền nghe được thằng quỷ kia lầm bầm, “Trò chơi trẻ con như vậy, ngay cả con cũng chơi, mẹ nên làm làm cái gì đó ăn thôi.”

      giận đến độ muốn nghiến răng, tên nhóc này rốt cuộc là con ai?

      Thôi bỏ , còn phải mang tên nhóc đáng ghét này kiếm cái gì đó để ăn?

      Mọi người đều biết, bạn Tiểu Tô học nấu ăn, đáng sợ đến độ ai cũng phải bái phục, cho nên Trình đại nhân vì muốn gia đình êm ấm nên bao giờ để vào bếp, bình thường đều là do dì Chu đến đây nấu cơm, nếu Trình đại nhân ở nhà đều là do lo liệu.

      “Mẹ à, chúng ta ra ngoài ăn , nếu con sợ nơi đây toàn bộ bị cháy mất.” Tên nhóc thò cái đầu vào dò xét, nhìn bộ dạng bận rộn của mẹ mình khỏi lo lắng.

      giáo Tiểu Tô nhường nhịn mãi cũng thành thói quen, thèm chấp nhất, miệng hô tiếng bảo đứa tránh xa chút, tay bỏ bắp cải vào nồi, nước sôi bắn lên, nhất thời hoảng sợ, tình huống này trước kia từng xảy ra lần, nhưng là, ràng học giỏi, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, thanh lo lắng của con vang lên, “Mau, mau dùng nắp nồi đậy lại.” lúc này mới hoàn hồn từ cơn khiếp sợ, nhanh tay lấy nắp nồi đậy lại.

      Sau cái tai nạn đáng sợ này, giáo Tiểu Tô mặt mày bơ phờ cùng con trai ra ngoài.

      Cũng may gần nhà họ có tiệm Kentucky, thời tiết tháng bảy rất nóng, lại còn vào giữa trưa, hề nghĩ ngợi liền dẫn con vào tiệm Kentucky này.

      Đến khi quay lại để khay đồ rán lên bàn, đứa kia mặt vẫn khó chịu, bạn Tô rất là buồn bực, đành phải dỗ ngọt: “Đinh Đinh ngoan, mẹ mua cho con phần ăn trẻ em, còn được tặng đồ chơi nữa này, là thích nha.”

      Đứa khinh khỉnh liếc cái, trề môi : “Trẻ con.”

      giáo Tiểu Tô thầm với mình, chỉ là trẻ con thôi, còn nên thế, vì vậy lại mỉm cười tươi, dịu dàng với con: “Nào, ăn thử gà rán đến từ New Orleans thôi, ngon lắm…”

      “Con ăn những thứ dinh dưỡng như vậy, ba , ăn thức ăn nhanh.” Tên nhóc này có nguyên tắc, rất giống ba nó.

      giáo Tiểu Tô là… còn gì để .

      Được lắm, ba con đánh rắm cũng có mùi thơm, ta… ta là mẹ con, chẳng lẽ lại hại con sao?

      Nhìn đứa trẻ ở bàn bên kia, ăn cực kỳ vui vẻ, giáo Tiểu Tô khỏi cảm thán, đứa trẻ đáng đó là con mình tốt biết bao!

      “Vậy con muốn ăn cái gì? cho mẹ nghe nào.” Bạn Tiểu Tô kiềm chế cảm xúc, mang vẻ mặt tươi cười che đậy tâm trạng đau khổ của mình.

      “Ba , bữa trưa ăn cơm.”

      Lại là ba , ba con là người nổi tiếng hay chủ tịch nước à, sao lại nhiều danh ngôn khuyên bảo thế kia.

      “Ba con còn cái gì?” Bạn Tiểu Tô muốn xem xem ba ba còn bao nhiều lời dặn dò.

      “Ba còn , Đinh Đinh à, khi ba có ở nhà, con phải chăm sóc mẹ tốt, nhất là về mặt ăn uống.”

      Giống , con cần đến ngữ khí ba mình cũng bắt chước giống đến như vậy, giữa trưa lại dọa người.

      giáo Tiểu Tô cực kỳ buồn bực, thèm để ý đến tên nhóc quỷ kia nữa, dù sao đói phải ăn thôi, cầm hamburger lên cắn miếng, trong lúc ăn quá nhập tâm, nhận thức được túi di động của mình bị bàn tay lấy .

      Tên nhóc này rất nhanh kết nối được với di động Trình đại nhân, tránh xuống gầm bàn : “Ba à, mẹ ăn thức ăn nhanh.”

      Đương nhiên, mẹ cậu hề biết được mọi chuyện diễn ra.

      Bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới : “Đưa điện thoại cho mẹ.”

      giáo Tiểu Tô phản ứng rất chậm, chỉ thấy đứa con bảo bối của tay cầm điện thoại lắc lắc, miệng nở nụ cười tươi rói, ý bảo: “Mẹ, người chết chắc rồi.” khóc ra nước mắt, phun hết thịt gà trong miệng, lau miệng, sau đó hắng giọng, cầm lấy điện thoại khẽ cười: “Ông xã à, em dẫn Đinh Đinh ăn cơm.”

      ư? Ăn ngon ?” Phía bên này điện thoại, giáo Tiểu Tô rùng mình cái, giọng ông xã cần phải trầm đến mức ảm đạm thế chứ.

      giáo Tiểu Tô nghẹn ngào, sau đó lại là vang lên thanh giết người đền mạng, “ được đóng gói thức ăn bàn, bây giờ dắt Đinh Đinh về nhà, hai mươi phút sau có người đến đưa hai mẹ con cơm trưa, còn nữa, tối nay về tính sổ tiếp với em.” xong điện thoại “tít” tiếng bị ngắt.

      Tim đập thình thịch, thảm rồi, đêm nay bị Trình đại nhân ăn đến mảnh xương cũng còn.

      giáo Tiểu Tô vô cùng uất hận u ám đau thương nhìn tiểu quỷ đắc ý kia, giờ phút này, muốn đánh vào mông của cậu, hỏi, con rốt cuộc có phải là do ta mang thai mười tháng dốc hết tâm huyết sinh ra hả, hả hả?!!


      Suy nghĩ của tác giả: Con trai bảo bối của họ Trình vừa lóe sáng gặt hái thành công rồi a…

      Bé trai xuất , bé sao đây?

      Tôi là khó quá

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 51: Gia đình êm ấm [2]

      Edit: Vitamin B2
      Beta: Kim

      Tô Tiểu Lai thấy rằng, con trai quý nhà mình hay bắt nạt mình ra là có nguyên nhân cả, vì từ khi sinh con ra đến bây giờ, hề giống với những người mẹ khác hát ru con ngủ, càng miễn bàn đến việc ôm con ngủ hằng đêm. Nhưng mà, thể trách được nha, muốn trách trách cái người ba bá đạo cường quyền phân biệt phải trái ý nha T____T


      Cứ mỗi lần Tô Tiểu Lai định ôm con nằm trong chăn ngủ vô cùng thân thiết đồng thời Trình Thiếu Phàm chắc chắn xuất và dụ dỗ : “ nên ôm con ngủ như vậy, nhất là như vậy, nếu con trở nên rất hư. Và em phải để cho con học cách độc lập nữa, lớn lên mới có khả năng làm được việc lớn.”

      Tô Tiểu Lai nghe xong thấy đúng, : “Con mới còn bé như vậy làm sao biết được cách độc lập chứ. Em phải để cho Đinh Đinh nhà chúng ta cảm nhận được tình vô bờ bến của mẹ từ khi còn bé. Hơn nữa, nhìn xem, con chúng ta mập mạp mũm mĩm đáng như vậy, ôm con ngủ vô cùng thoải mái mà.”

      Và thế là, chỉ câu kia thôi liền làm cho mặt người nào đó trở nên cực kỳ u ám: “ được. Đời này em được ôm bất kỳ người đàn ông nào khi ngủ ngoài .” =.=

      Mặt Tô Tiểu Lai đầu tiên là tràn đầy hắc tuyền, sau đó khi hiểu được cười “phì” tiếng: “Ông xã à, ngay cả con mà cũng ghen sao?”

      Lần đầu tiên Trình Thiếu Phàm đỏ mặt ở trước mặt Tô Tiểu Lai, điều này làm cho Tiểu Lai cười đến mức dừng lại được, còn vỗ vỗ con nhàng : “Cục cưng à, con nhìn xem, ba con còn ngây thơ hơn cả con nữa.”

      Người nào đó mặt đỏ ửng lại bị bà xã của mình cười nhạo đến mức biến đổi biết thành cái dạng gì nữa, trong lòng vô cùng tức giận, giận đến nỗi từ nào tả xiết. cảm thấy hình tượng người đàn ông vĩ đại tốt đẹp của mình bị phá hỏng rồi. phải chuyển cái chướng ngại vật này chỗ khác mới được. hai lời, cướp lấy đứa trong lòng Tiểu Lai lúc này cực kỳ vui vẻ, xoay người, ra ngoài rồi đóng cửa lại.

      Tô Tiểu Lai hận thể tự tát cho mình vài cái bạt tai. tàng biết chồng mình là người luôn ngang ngược, bá đạo, lòng dạ hẹp hỏi lại hay uy hiếp người khác, vậy mà vừa rồi còn cười nhạo người ta. Như vậy phải chính mình tìm ngược sao?

      Sửng sốt lúc mới lấy lại tinh thần, từ trong phòng ngủ vừa chạy theo vừa : “Ôi này, định làm gì vậy? ôm con cẩn thận chút mà… Ấy, cẩn thận ngã…”

      Cuối cùng Tiểu Lai vẫn là chậm nửa bước. Đến khi xuống tới lầu, chỉ thấy trong phòng khách có thêm hai người, tiếp theo liền nghe thấy giọng trầm thấp đến lạnh cả sống lưng của chồng mình: “Dì Chu, Đinh Đinh làm phiền dì vậy…”

      “À, thiếu gia à, cậu cứ yên tâm , hai bảo mẫu này là từ tay tôi chọn ra đó, tuyệt đối có thể chăm sóc tiểu thiếu gia nhà chúng ta vô cùng vô cùng tốt.”

      “Được, thế là tốt rồi.”

      Hóa ra người này bí mật lập mưu đồ từ lâu, chỉ còn chờ Tô Tiểu Lai đưa tay chịu trói mà thôi. tức giận, tiến lên định đoạt lại con mình, chỉ tiếc là, người kia lập tức dùng ánh mắt giảo hoạt ngăn lại, tiếp theo giọng lạnh buốt cả tim gan tiến vào lỗ tai : “Bà xã, nếu em dám ôm Đinh Đinh ngủ tiếp, ngày mai cho người mang con sang Mỹ ở với ông nội chúng ta.”

      Vì thế mà Tiểu Lai đành dừng hành động, tiến lên nữa!!

      Lại lôi chiêu này ra uy hiếp , ông xã đúng là cực kỳ hiểu mà _ _||.

      sợ nhất, chính là điều này ||_ _||.

      Nhìn xem, Trình đại nhân hiểu người phụ nữ của mình nhiều như thế nào à, nha đầu kia sợ nhất là điều này. nhìn phản ứng của giờ cảm thấy rất vừa lòng. Ai bảo lúc nãy cười nhạo , còn Trình đại nhân đây còn trẻ con hơn cả con mình làm chi?

      Trình Thiếu Phàm xấu xa cong cong khóe miệng: “Hôm qua ông nội còn gọi điện rằng, rất nhớ trai đấy.”

      là tên ở nhà của con bảo bối của hai người. Hai cái tên và Đinh Đinh chính là do Tiểu Lai đặt, bởi vì thích bộ truyện tranh Doraemon đến tận xương tủy, vì vậy mà trước khi sinh con ra mang tên này đặt cho hai đứa rồi. Tiểu Đinh ! cái tên đáng nha!

      may, kế hoạch bao giờ theo kịp với thay đổi, nhưng mà hoàn hảo là lại sinh ra ba đứa con, nếu tên tất nhiên thể bỏ được.

      Tô Tiểu Lai bĩu môi, ông nội khi nào cũng phúc hắc như vậy chứ? mới còn mà, chỉ sợ ngay cả việc chính mình có người trai nó cũng biết ? Nghĩ nghĩ lát bỗng cảm thấy lạnh lẽo. cũng biết nó còn có người mẹ là chứ?

      “Người phụ nữ ngu ngốc này, lại dép rồi. với em bao nhiêu lần rồi hả?” Tô Tiểu Lai biết tự chăm sóc chính mình, kì thói quen này làm người nào đó vô cùng đau đầu nha.

      Vừa dứt lời, Tiểu Lai bị ông xã của mình ôm lên lầu.

      Tiểu Lai nay còn có thói quen khác là, mỗi ngày đều được ông xã của mình ôm kiểu công chúa lên lầu, và bây giờ học xong cách hưởng thụ rồi. Vào giờ phút này, Tiểu Lai thoải mái ở trong lòng ông xã, làm nũng: “Ông xã à, em rất nhớ , với cả em nghĩ rằng, câu đầu tiên con phải là “mẹ” thấy lòng chua xót vô cùng.”

      sao đâu. Chờ đến khi con mình được tuổi, chúng ta sang Mỹ, dạy con gọi được hai tiếng ba, mẹ rồi chúng ta trở về.”

      “Ông xã à, thông mình.” xong còn quên tặng cho chồng mình nụ hôn ngọt ngào.

      Bốn người dưới lầu, ngoại trừ tiểu Đinh Đinh còn quấn tã lót, mắt ai cũng trợn tròn nhìn theo bóng dáng gia chủ của mình tới góc cầu thang.

      Cuối cùng vẫn là dì Chu định thần lại đầu tiên, “e hèm” hai tiếng. Hai vị bảo mẫu trẻ tuổi lúc này mới lấy lại hồn vía, ôm Đinh Đinh về phòng trẻ con.

      Từ ngày đó trở , Tiểu Lai cơ bản là ôm con ngủ nữa, còn đâu mỗi lần Trình đại nhân công tác mới có thể ôm con ngủ mấy hôm.

      Đối với , Tiểu Lai càng thấy áy náy. Nhưng mà, con bé mặc dù ở cùng nhưng lại thân thiết với cực kỳ. Mỗi lần sang bên đó hoặc gọi điện sang chuyện hỏi han con bé vô cùng vui vẻ. Điều này cũng an ủi được phần nào.

      Cơ mà, đừng nhìn bạn Đinh Đinh bình thường đối nghịch với mẹ mà nghĩ cậu ngoan, ra ở sâu trong tâm hồn non nớt của cậu vẫn là vô cùng vô cùng mẹ nha.

      Ví dụ như, các bạn của cậu ở nhà trẻ thường hay nhắc đến mẹ mình, thường khoe khoang là: “Mẹ tớ vô cùng xinh đẹp, so với các diễn viên ti vi còn xinh đẹp hơn nha.”, hoặc là “Mẹ tớ đối xử với tớ rất tốt, mỗi ngày mẹ đều mua cho tớ kẹp Thỏ Trắng nha.”, rồi “Hôm qua mẹ tới lại mua cho tới con búp bê đấy, đẹp cực nhé”, nào là “Người mẹ tớ thơm lắm ý, tớ thích nhất là mỗi tối đều ôm mẹ ngủ.”,… vân vân và mây mây.

      Nghe đến đó, bạn Đinh Đinh của chúng ta xoay người ngồi mình vẽ tranh trong góc tường, cậu khinh thường nha. Cậu bao giờ chia sẻ mẹ mình với người khác đâu.

      Các bạn ở lớp cậu luôn tự đánh giá mẹ mình tốt hơn hết thảy, hơn nữa còn hay cười nhạo việc chưa bao giờ thấy mẹ cậu đưa cậu học nữa. Đây là . Bởi vì nhà trẻ của Đinh Đinh rất gần với công ty của Thiếu Phàm, cho nên mỗi ngày đều là ba cậu đón cậu rồi sau đó mới đưa cậu đón mẹ, đưa mẹ cậu học trước rồi mới quay về đưa cậu nhà trẻ.

      Và thế là, trong nhà trẻ liền lưu tryền câu: “Trình Nhạc Gia chỉ có ba, có mẹ.”

      Lúc đó, bạn Đinh Đinh cảm thấy vô cùng nổi giận, khi về nhà lục tung khắp nhà lên tìm album ảnh của mẹ rồi mang tới nhà trẻ khoe với các bạn. Tất cả các bạn khác xem qua ảnh rồi đều cảm thấy khiếp sợ, : “Oa~, mẹ của Trình Nhạc Gia trẻ nha, so với các diễn viên ti vi còn xinh đẹp hơn nhiều nha.” Tiểu Đinh Đinh nghe thấy vậy, khóe miệng cong lên đắc ý. Tất nhiên rồi, các cậu thấy đấy là mẹ ai hả?

      Nhưng mà biết ai đó lại ra câu: “Đây ràng chỉ là chị của cậu thôi.”

      Bỗng dưng, cả nhà trẻ lại “Oa” tiếng vang dội, đều Trình Nhạc Gia là kẻ dối, nhất thời làm vài giáo sợ hãi, còn có bạn mách giáo là: “ ơi, Trình Nhạc Gia vừa mới dối. Bạn ý phải là em bé ngoan.”

      giáo sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, cẩn thận nghiên cứu các bức ảnh của Đinh Đinh. Trong ảnh chụp là trẻ trung xinh đẹp, còn tự pose các kiểu dáng đáng . Quả nhìn thế nào cũng giống người kết hôn và có con rồi, cùng lắm chỉ là sinh viên năm nhất thôi, hơn nữa, còn chưa bao giờ thấy mẹ cậu bé tới đón cậu nữa. giáo đối với ba của Đinh Đinh rất ấn tượng, chưa bao giờ gặp người ba nào đẹp trai tới thất điên bát đảo như vậy. Quanh người đều tỏa ra khí chất lạnh lùng làm người khác dễ tiếp cận, khi đến đón cậu cũng giống những người ba khác nhiệt tình hỏi thăm con trai ở trường thế nào, mỗi lần đều là đón cậu vội vàng, giống như là vội chuyện gì đó. Đương nhiên là vội vã đón mẹ đứa bé rồi. Nhưng mà, giáo lại hiểu sai mất vấn đề, cho rằng đây là gia đình bất hạnh, cậu bé mồ côi mẹ, còn ba cậu thế nào nữa cùng tìm thấy ai hơn mẹ cậu nên giờ vẫn đơn. Nghĩ như vậy, giáo càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình: “Còn dối là đúng. Con cho nghe, vì sao con lại dối nào?”

      Tiểu Đinh Đinh nghĩ tới giáo lại tin mình. oan uổng nha~~! Lập tức hai mắt cậu ầng ậc nước mắt, nhịn nào, nhưng mà vẫn là làm cho nước mắt hết được. Rồi cậu nhìn các bạn khác và liền oa oa khóc ầm ĩ.

      “Oa oa oa…Con dối, đấy chính là mẹ còn mà. Oa oa oa…” Mặc dù trong lòng cậu rất ủy khuất nhưng mà cậu trả lời vẫn vô cùng kiên định, ràng nha.

      giáo nghĩ rằng đứa bé này lại quật cường như vậy, lại sợ hỏi thêm càng làm tổn thương cậu bé hơn. Hơn nữa, cậu mồ côi mẹ từ bé, chỉ sống với ba nên trưởng thành sớm những đứa trẻ khác, trong lòng tránh được nổi lên lòng thương hại, cho nên lập tức muốn truy cứu nữa.

      Nhưng đứa bé này lại quật cường vô cùng, càng như vậy, cậu càng phải chứng mình rằng gạt người khác. Đợi đến buổi chiều, cậu tới điện thoại của nhà trẻ gọi cho mẹ mình, vừa đúng lúc Tiểu Lai học xong ra khỏi phòng: “Mẹ, bây giờ mẹ mau tới nhà trẻ của con .”

      Tô Tiểu Lai đầu tiên nghĩ là con gặp rắc rối, vội hỏi: “Đinh Đinh, có phải con đánh nhau với các bạn ?”

      “Mẹ chỉ cần tới đây ngay lập tức là được rồi. Còn nữa, mẹ nhớ mua kẹp thỏ trắng cùng búp bê vải cho con nhé.” xong, cậu liền cúp máy.

      “Alo?….” Tô Tiểu Lai cảm thấy khó thở. Đứa bé xấu xa này, dám ngắt điện thoại của , sai phạm còn tỏ ra nguy hiểm. Cơ mà nghĩ lại, lại thấy có điểm gì đó đúng. Con từ khi nào lại thích ăn kẹp thỏ trắng, lại còn muốn búp bê vải vậy? là khó hiểu.

      Trong đầu lại lên suy nghĩ lành. Nguy rồi, con có phải bắt nạt bạn nữ nào ? Còn làm hỏng búp bê của người ta nữa? Nghĩ như vậy, liền cảm thấy nguyên nhân này hợp lý hơn.

      Vì thế, Tô Tiểu Lai cho rằng con mình thực phải xin lỗi khuê nữ nhà người ta, mua kẹp thỏ trắng đền bù có vẻ rất thành ý, vì thế trong lòng dự định là gói to toàn đồ ăn vặt là thể thiếu được. Nhưng mà lại biết bạn nữ kia thích ăn cái gì, liền mua toàn những đồ ăn mình thích, còn búp bê vải mua đến ba con: con mèo máy này, con búp bê Barbie này và thể thiếu con rối dễ thương nữa.

      Sau đó Tô Tiểu Lai vội vàng tới nhà trẻ, vừa lúc thấy giáo trẻ ra, chạy nhanh tới hỏi: “ giáo, xin chào. Tôi là mẹ của cháu Trình Nhạc Nha. Có phải hôm nay cháu nó gặp rắc rối gì ?”

      giáo ràng là ngây ngẩn cả người, đây phải là người trong ảnh sao? giáo nhìn chằm chằm Tiểu Lai đến nửa này. Ôi chao, làn da ta vừa trắng lại vừa mịn, còn đẹp hơn cả trong quảng cáo sữa rửa mặt nữa. ràng ta ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh.

      Tiểu Lai có điểm khó hiểu, tự chủ được đưa tay sờ sờ mặt mình, còn nghĩ rằng mặt mình có nhọ nữa.

      giáo kia lúc này mới ý thức được chính mình có điểm giật mình, nhìn chằm chằm người ta cả buổi làm người ta ngại ngùng có gì là là. Ho khan hai tiếng “khụ khụ”, nhưng cảm giác vẫn thể tin được, : “ chắc chắn là mẹ của cháu Trình Nhạc Gia chứ?”

      Trước tiên Tiểu Lai sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu. Cũng khó trách giáo hoài nghi , ai bảo đây là lần đầu tiên tới đón con mình chứ? giáo cũng phải cẩn thận như vậy là đúng rồi, nhỡ đâu lại là “phần tử xấu” làm thế nào bây giờ?

      trẻ tuổi, rất xinh đẹp!” Đây chính là câu cảm thán trong tiềm thức, xong lời này giáo liền xấu hổ. Xem ra đúng là nghĩ oan cho đứa bé kia rồi.

      “Ha ha, cám ơn! Mọi người đều vậy, tự bản thân tôi cũng cảm thấy như vậy.” _ _| Nhưng ra tinh tế chút nào a.

      “Đúng rồi, vậy con tôi có phải là bắt nạt bạn nữ nhà ai ?” Lúc này, Tiểu Lai mới nhớ tới mục đích làm mình tới đây.

      , phải…” giáo kia cảm thấy áy náy vô cùng. Đúng lúc biết phải thế nào bạn Đinh Đinh chạy đến, ôm lấy đùi mẹ, thanh non nớt truyền đến: “Mẹ, mẹ…”

      Cơ thể Tiểu Lai ràng ngả về đằng sau suýt ngã. Con cũng quá dùng sức , mà sao bỗng dưng nó lại nhiệt tình thế? hề bình thường nha, thích hợp cực kỳ thích hợp nha. nhanh chóng buông mọi thứ cầm trong tay ra, ngồi xổm xuống nhìn . Vừa nhìn giật nảy cả mình. Đứa này thế nào lại khóc ở lớp vậy? Trong ấn tượng của , con ngay cả khi tiếp cũng hề giọt nước mắt nào mà.

      “Đinh Đinh, con làm sao vậy? cho mẹ nghe nào…” Mặc dù ngày thường cùng con hay cãi nhau nhưng khi nhìn thấy bộ dạng con mình bây giờ, trong lòng vừa khó chịu vừa đau lòng. Quả nhiên con cái vẫn là thân thiết với mẹ mình mà.

      Tiểu tử kia gì, chỉ thút thít khóc, dúi đầu vào ngực mẹ, hai tay vòng lên ôm lấy eo nhắn của mẹ. Tô Tiểu Lai cũng biết con mình là đứa tính tình quật cường nên tiếp tục truy vấn nữa, bế con lên, nhàng vố về lưng con.

      giáo, việc này rốt cuộc là thế nào vậy?”

      giáo đứng bên đành phải đem đầu đuôi câu chuyện ra ràng phen.

      là con mới rơi nước mắt, bình thường kể cho nghe đâu, tại được giáo kể cho mới biết. bên đau lòng cho con mình, bên lại mừng thầm. Con trai rất quan tâm đến nha!

      Tô Tiểu Lai còn đắm chìm trong niềm đau lòng cùng vui sướng phức tạp, đột nhiên lại cảm thấy cổ mình bị con lắc qua lắc lại rất mạnh làm thở nổi. định giữ lấy hai tay chợt nghe thấy giọng khàn khàn của Đinh Đinh vang lên: “Ba đến rồi.”

      Ui trời, ba đến con cũng cần phải khẩn trương như vậy đâu mà. là muốn lắc chết mẹ con hả?

      Tiểu Lai chuyện với giáo nữa, quay đầu liền nhìn thấy ông xã nhà mình cau mày đứng ở trước mặt.

      “Sao em lại tự mình tới đây vậy?” xong còn định đón lấy con trai, ai ngờ con trai lại cảm kích, dám buông tay, nhanh chóng túm lấy áo vợ : “Con muốn mẹ bế con cơ.”

      “Ba bế com, con lớn như vậy, mẹ con làm sao bế con được.” Lông mày người nào đó nhíu chặt lại rồi, là đau lòng cho bà xã mình.

      “Con cần, con muốn mẹ bế con cơ.” Đứa bé này lại cò kè nũng nịu rồi, xong liền dúi đầu vào ngực mẹ.

      “Ông xã, em bế con được. cầm mấy cái túi to này . Cục cưng nhà chúng ta hôm nay phải chịu oan ức rất lớn.”

      Trình Thiếu Phàm cũng sớm nhận ra con mình có gì đó khác lạ, nếu cũng muốn bế con, đặt con xuống đất để con tự . Quan niệm của là, con trai nên sớm tự độc lập từ . Nhìn xem, người nào đó con mình hề kém bà xã của mình cái ngón chân đâu.

      Lúc này, nhà ba người yên vị xe ô tô, tiểu tử kia sớm yên lặng và ngoan ngoãn ngủ trong lòng mẹ rồi. Hàng lông mi dài nhúc nhích, cái miệng nhắn đáng vô cùng. Tô Tiểu Lai chưa bao giờ thân thiết với con như vậy, nhịn được hôn chụt cái lên mặt con. Người nào đó lái xe nhìn thấy liền cảm thấy mất hứng, mặt đen lại uy hiếp: “Em thử hôn lại lần nữa xem?”

      Chết, sao lại quên mất, ông xã mình có tật xấu tranh giành vợ với con, quanh năm suốt tháng, càng ngày càng nghiêm trọng nha.

      Tô Tiểu Lai của chúng ta vẫn có thể hài hòa gia đình mình, hai lời liền hôn ông xã mình cái cho công bằng: “Ông xã, vẫn là nhất.”

      Khóe miệng Trình đại nhân cong lên đắc ý.

      Động tác Tiểu Lai hôn môi ông xã biên độ quá lớn đánh thức bạn Đinh Đinh, tên nhóc kia lại dụi dụi đầu trong lòng mẹ, mơ mơ màng màng : “Mẹ thơm.”

      Những lời này làm cho mẹ cậu rất rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên con trai khen nha, làm sao có thể vui cho được?

      Ba cậu mặt lại dài ra, trong đầu tự hỏi. Có nên gửi con trai sang Mỹ để nó học cách độc lập nhỉ?
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :