1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 42: Nhận ra….

      Edit: Linh Trưởng
      Beta: Kim

      Đảo mắt là cuối mùa thu, khí lành lạnh, rất trong lành. Vườn trường ngày xưa xanh tươi sức sống nhưng giờ trông quạnh quẽ đơn.

      Tô Tiểu Lai ngồi ở trong thư viện, ngừng viết, nhìn cảnh lá bay bay, bên ngoài là tiếng gió thổi viu viu, trong lòng cũng tự nhiên cảm thấy đơn lạnh lẽo.

      bao nhiêu ngày rồi chưa thấy được nụ cười tươi như nắng của , bao nhiêu ngày rồi chưa được nghe giọng điệu chiều của với , bao lâu rồi chưa được nhận chăm sóc của , bao lâu rồi? Hình như cũng lâu lắm…lâu đến nỗi cũng nhớ nữa….


      Thực ra mới chỉ có 20 ngày ngắn ngủn, nhưng cảm giác tựa như vừa trải qua cả trăm thế kỷ lạnh lẽo .

      Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều dậy lúc 7g, sau đó xe bus đến trường, rồi lại vùi mình ở thư viện, đắm chìm trong sách vở, học lèo đến tối xuống căn tin ăn cơm, xong rồi về nhà. Cuộc sống của giờ chỉ là vòng tròn khép kín, cố gắng để nghĩ đến , nghĩ đến chuyện giận ….

      Đúng vậy, Thiếu Phàm chưa tha thứ cho .

      Buổi tối ngày hôm đó, sau khi ăn xong, kêu đến thư phòng. trầm ngâm đầy nghiêm túc, dường như đắn đo nghĩ suy lắm mới đưa ra quyết định này : “Từ giờ trở , em còn là vị hôn thê của nữa. Thực ra việc vợ chưa cưới với vị hôn thê này đều do , tự mình đa tình, ép em theo ý hề để ý đến cảm giác của em. Tình cảm của gây áp lực cho em, từ này về sau em cần lo lắng nghĩ suy gì nữa đâu.” xoa xoa thái dương, tự giễu : “ biết cảm giác của em khi học nước ngoài, rất vui vẻ giống như được giải thoát tù ngục đúng ? Em cho biết, hình ảnh ở trong lòng em rất xấu xí, tựa như ác ma đúng ?”

      Tô Tiểu Lai cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi đầy mặt.

      dùng sức lắc đầu. Đúng là trước kia có ý nghĩ này, nhưng sau này , khi tuyên bố là vị hôn thê của , hồi hộp mất ngủ suốt cả đêm phải sao? phải rất buồn bực ảo não khi hôn trong thang máy sao? rất sợ La San cướp …..Hóa ra…nhất nhiều điều kỳ diệu xảy ra, biến hóa trong khoảnh khắc ở bên . Nhưng chính cũng dám thừa nhận, dám nghĩ tới mà thôi.

      hiểu rất nhiều, có thể hiểu hơn cả chính bản thân nữa. Vậy mà, lại…người mình thích là ai cũng biết…. chỉ biết chọc cho tức giận, làm lo lắng, khiến thương tâm. luôn tạo ra đống rối rắm để mặc giải quyết, chưa bao giờ làm chuyện gì khiến vui cười hạnh phúc cả… Giờ khắc này, mới phát ra rằng mình đáng ghét biết bao nhiêu, thể tha thứ biết chừng nào, là ngu ai bằng mà…

      Hối hận, áy náy, tự trách, đau lòng…tất cả hòa quyện vào nhau….

      Tiểu Lai sớm khóc thành tiếng.

      Thiếu Phàm đứng lên, rút tờ khăn giấy, chậm rãi giúp lau mặt, thở dài : “Hôm nay em ngủ ở trong phòng, ngủ ngoài sofa. Mai cho người đưa giường tới, em về phòng ngủ của mình .”

      Khi bước , đầu ngoảnh lại, chỉ bỏ lại vẻn vẹn câu : “Chỉ còn 3 tháng là tới kì thi rồi, em ráng ôn tập , đừng làm cho ba mẹ thất vọng nữa.”

      Nhớ lại chuyện tối hôm đó, cho đến tận ngày hôm nay, Tiểu Lai vẫn thể tin được những gì xảy ra.

      Nhưng ánh mắt lạnh lùng của , thái độ lãnh đạm của là lời nhắc nhở lớn nhất. Có lần, đến công ty đưa tài liệu để quên ở nhà, vất vả đường, đến dưới đại sảnh chờ chỉ nhận được câu ngắn gọn của : “Em chờ ở dưới, cho bí thư Lý xuống lấy.”

      Trái tim vỡ vụn, hóa ra….thấy mặt cũng khiến chướng mắt đến vậy.

      Tuy rằng cùng công ty, nhưng số lần gặp mặt lại vô cùng ít ỏi. Trước kia làm bữa sáng, đến giờ tan tầm nhanh chóng gọi điện hỏi thích ăn gì. Mỗi ngày, dù cho công việc có ngập tràn vẫn về nhà tước mười giờ. Nhưng…bây giờ, mọi việc thay đổi. làm bữa sáng cho nữa, quan tâm muốn ăn gì nữ…Ngay cả buổi tối đợi về nhà cũng là hy vọng xa vời, đợi đến khi ngủ thiếp lúc đó mới về. Vài lần đến tận 2-3g sáng mới về, lại có nhiều đêm trời bất chợt nổ sấm giữa khuya, sợ và lo lắng cực kỳ, nằm ở giường trằn trọc mãi mà ngủ được. Sau đó, qua lại trong phòng, cuối cùng vẫn đến phòng khách chờ về. Lúc đó mới hiểu được khi chờ suốt đêm về, lo lắng biết bao nhiêu….

      Ngày qua ngày, tất cả đều có gì thay đổi.

      Nhưng mà số lần Dịch Xuyên Thần đến trường tăng lên rất nhiều, nhiều đến nỗi cảm thấy bình thường chút nào.

      Thời gian trước là đến đưa sách tham khảo cho , nhưng bây giờ sao?

      Khi Tiểu Lai thấy Xuyên Thần ngồi ở quán nước gần trường rốt cục nhịn được nữa, : “ cần đến trường em nữa đâu.”

      Dịch Xuyên Thần nhếch mép: “Em nhìn lại mình , gầy gò ốm yếu như thế này…chậc, lần sau đưa em ăn giúp em tẩm bổ.”

      Tiểu Lai buồn bực, người này hiểu cái gì sao? Suốt ngày đánh trống lảng! đành phải thẳng: “Em sắp thi rồi, muốn ăn với đâu. sau này cũng cần tới nữa đâu.”

      Dịch Xuyên Thần giận, vẫn cười “Cái con bé này, đúng là biết cái gì tốt cho mình cả. thấy em chưa ăn cơm tối nên đến đưa em ăn đây.”

      Tiểu lai xoa xoa đầu : “ cần đâu, em giảm béo.”

      Xuyên Thần gõ đầu : “Em gầy đến mức da bọc xương luôn nè, giảm gì nữa! em chắc đau lòng chết mất.”

      câu bông đùa vô tình làm cho Tiểu Lai đau đến quặn lòng. còn đau lòng vì sao?

      Dịch Xuyên Thần cũng ý thức được lời mình hình như đụng chạm đến nỗi đau của Tiểu Lai, vội vàng chữa cháy : “Tiểu Lai, nếu như hôm nay ăn, chi bằng chúng ta xem phim cho thoải mái nhé?”

      Tiểu Lai làm gì có tâm tình xem phim nữa, đành phải uyển chuyển từ chối: “ cần đâu ạ, em nghĩ em nên về nhà nghỉ thôi.”

      “Để đưa em về nhé?”.

      xua xua tay : “Phiền lắm, em bắt xe bus là được rồi….”

      Dịch Xuyên Thần cuối cùng cũng nổi giận, chưa đợi hết câu, túm tay lôi thẳng vào xe. Tiểu Lai nhăn mặt, tay bị siết đau quá. Xuyên Thần là người có khuynh hướng bạo lực sao?

      ngồi bên xoa xoa cổ tay, mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Xuyên Thần. Xuyên Thần thấy nhìn mình, cũng lái xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn .

      lái xe em xuống đây.” Tiểu Lai thấy ngột ngạt, đẩy cửa xuống xe. Kết quả là cửa xe bị khóa. “Sao chơi trò bỉ ổi thế, sao lại khóa cửa xe? Mở cửa ra, em muốn xuống xe!”

      “Được rồi, im lặng nào, đưa em về.” xong khởi động xe.

      Nhưng Tiểu Lai lại tiếp tục giãy nảy: “! Em muốn xuống”

      “Tiểu Lai, nghe lời , đưa em về.” Giọng của Xuyên Thần tràn ngập bất đắc dĩ.

      Tiểu lai đột nhiên bật khóc, nỗi niềm bao ngày qua đều tuôn ra hết : “Em xin , cho em xuống . Mỗi lần em ở cùng , em đều thích chút nào cả. Nếu như chở em về, lại gặp em, em thể giải thích được.”

      Dịch Xuyên Thần nhìn khuôn mặt ngập nước mắt của , tâm tình chao đảo thành mớ hỗn độn.

      Xuyên Thần muốn an ủi Tiểu Lai, nhưng cũng muốn biết rằng liệu có thích Thiểu Phàm hay …Vấn đề này làm cho rối rắm lúc lâu. rất rất rất muốn biết, đơn giản chỉ là sợ Thiếu Phàm giận hay thực thích Thiếu Phàm?

      Vì thế, đành phải nhẫn tâm cứa dao vào lòng : “ em cũng quan tâm em nữa, bây giờ còn quan tâm cậu ta làm gì nữa?”

      câu làm Tiểu lai nức nở to hơn

      “Em…em thích Thiếu Phàm đúng ?” Xuyên Thần thừa dịp xông lên

      “Đều tại …đều tại …hôm sinh nhật em, biết ? ấy làm bàn đầy những món em thích, lại lặn lội đặt chiếc bánh sinh nhật em thích nhất, lại còn thổ lộ truyền hình với em. Nhưng mà em lại đến, em biết gì. Đáng lẽ em nên biết tâm tư của em, thế nhưng vì em vô tình, ích kỷ, theo , còn vui vẻ chơi cả ngày trời…. xem em rất ích kỷ đúng ?” xong câu này nước mắt ròng ròng khắp mặt.

      Dịch Xuyên Thần hoảng hốt, nghĩ rằng xúc động như thế.

      Lau nước mắt cho , chỉ được câu : “TIểu Lai, xin lỗi..”

      “Còn nữa, tối hôm đó, em ở xe với em rằng ấy thích em, nhưng em lại đơ người, biết phản ứng ra sao. Có người nào mà ngốc nghếch ngu xuẩn như em ?”

      “Còn nữa, lần trước em uống say, lại bắt ấy lo lắng cả đêm. Cả ông nội nữa, ông cũng lo cho em. Tuổi ông cũng lớn rồi, sao em lại còn hiểu chuyện chứ?”

      “Nhưng là, khi em hiểu được mọi việc, là quá trễ, ấy bây giờ muốn nhìn em nữa, ấy ghét em rồi. Em thích ấy còn có ý nghĩ gì nữa chứ? ấy em còn là vị hôn thê của ấy nữa… ấy thích em…” đến đây, nghẹn ngào khóc thành tiếng.

      Xuyên Thần nhàng ôm lấy , vỗ vai dịu dàng : “Được rồi, đừng nữa, hiểu, hiểu mà…”

      *******

      “Dịch tiên sinh, tổng giám đốc muốn gặp ngài…Ngài nên trở về , Dịch tiên sinh..” Bí thư Lý còn chưa xong, Dịch Xuyên Thần hùng hổ lao vào phòng TGĐ

      “Tổng giám đốc, Dịch tiên sinh….” Bí thư Lý nhìn Trình thiếu Phàm giải thích

      Thiếu Phàm xua xua tay, ý bảo bí thư Lý ra ngoài.

      Bí thư Lý hơi lo. Dạo gần đây tính khí của sếp được bình thường, rất hay nổi cáu. Vừa rồi có đến tận năm trưởng phòng bị sếp mắng té tát. Bí thư Lý sống quả thực rất khổ sợ trong thời gian này, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn == chỉ sợ lỡ sai việc gì , tội lớn liền rớt xuống đầu.

      Thiếu Phàm buông tài liệu trong tay, liếc Xuyên Thần cái, lãnh đạm hỏi : “Cậu tới làm gì?”

      “Tôi tới chỉ để muốn hỏi cậu, bây giờ cậu quan tâm tới Tiểu Lai nữa là có ý gì?” Dịch Xuyên Thần mắng sa sả vào mặt Thiếu Phàm, bộ dạng cả vú lấp miệng em.

      Trình Thiếu Phàm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó châm chọc hỏi Xuyên Thần : “Trước kia là La San, bây giờ đổi đối tượng là Tiểu Lai sao?”

      “Cậu thích La San nên lạnh lùng với ấy. Điều này tôi có thể hiểu, nhưng mà, Tiểu Lai là bảo bối của cậu, vậy là sao?”

      “Cậu còn dám hỏi tội tôi sao?” Trình Thiếu Phàm cả giận vặn lại. Nghĩ đến đêm hôm đó Tiêu Lai cùng cậu ta ở chung, lập tức muốn bóp cổ cậu ta chết ngắc.

      “Lần trước ấy về nhà, tôi có thể giải thích. Tối hôm đó tôi gặp ấy, ấy ở trong trạng thái say mèm, đầu óc lơ mơ ý thức được gì…. “

      Thiếu Phàm cắt ngang : “ Tôi có hứng nghe cậu giải thích, cậu !” xong lại vùi đầu vào đống sổ sách

      “Cậu biết là cậu quá đáng sao? Tiểu Lai chỉ là đứa trẻ mới lớn, vẫn còn vô tư, cậu để bụng lỗi sai của ấy à?” Dịch Xuyên Thần kích động, hét thẳng vào mặt Thiếu PHàm.

      Trình THiếu Phàm muốn tranh cãi nữa. Chuyện của và Tiểu Lai việc gì đến người ngoài.

      Dịch Xuyên Thần thấy Thiếu Phàm lạnh lùng, khỏi cảm thấy thương cho Tiểu Lai, tốt nhất là phải dẹp cái tính cách này của Thiếu Phàm .

      “Xem ra cậu thích Tiểu lai? Ngày hôm qua, Tiểu lai vừa khóc vừa kể chuyện cho tôi nghe. Tôi nghĩ Tiểu Lai chỉ là lung tung về cậu, ai ngờ thực đúng là như thế.” Xuyên Thần nhíu mày : “Tôi muốn cho cậu biết, tôi chính thức theo đuổi TIểu Lai!”

      Trình Thiếu Phàm vừa nghe ngày hôm qua Xuyên Thần và Tiểu Lai gặp gỡ, còn có cả vế phía sau, tức đến nỗi mặt mày nổi gân, ném xoẹt tài liệu cầm trong tay

      Chậc! Hiệu quả đạt đến mức tối đa. Dịch Xuyên Thần cũng dại gì ở đây để nhận ‘sấm’ nữa, ném lại câu : “Tôi quấy rầy cậu làm việc.” rồi ôm mông chạy mất.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 43: Tạo scandal
      Edit: Kim + Linh Trưởng

      Buổi tối hôm nay, Trình Thiếu Phàm về nhà tầm rất khuya, vừa mới vào cửa phát thấy đèn phòng khách vẫn còn bật sáng, lông mày nhíu lại, trời lạnh như thế, vậy mà nha đầu kia vẫn còn ngủ ở sofa.

      Cơ thể cuộn tròn lại như con mèo , tay còn ôm con gấu bông, tấm chăn mỏng đắp lộn xộn lên người, hơn nửa người đều lộ ra ngoài, Trình Thiếu Phàm nhíu mày càng sâu, trong lòng bỗng có nỗi đau hiểu xâm chiếm, tay vòng đến ôm cơ thể , người run thế này, ấy thấy lạnh sao? ⊙o⊙


      Lúc ôm vào lòng đó, mới phát rất nhiều, vốn gầy giờ đây càng gầy thêm, khuôn mặt nhắn vùi vào lòng cũng gầy ít. ra mấy ngày nay, để ý xuống cân nhiều đến mức ấy. Ngày đó Dịch Xuyên Thần đến tìm , còn thèm để ý, cảm thấy nha đầu kia vốn là người vô tâm, nhiều lắm chỉ buồn mấy ngày rồi thôi, nghĩ lần này đau lòng đến vậy, liệu có phải ngày đó quá cay nghiệt độc ác với ? Vốn nghĩ cũng chỉ định trừng phạt chút, lúc ấy tức giận mới vậy, kỳ ngày hôm sau thấy hối hận, nhưng lời ra miệng, muốn thu hồi lại đúng phải là phong cách Trình Thiếu Phàm .

      Những ngày nay thấy rất chán nản, cố chịu đựng đến gần , muốn nhìn người gây những cảm xúc khó chịu cho . Kỳ thực rất đơn giản, sợ mình thấy rồi lại mềm lòng, ràng muốn cho nhận lấy đau khổ, nhưng chính bản thân mình cũng theo đó mà buồn bực, ngẫm lại cũng thấy buồn cười, người đàn ông như , việc gì phải làm cái việc so đo như trẻ con vậy? Mà làm cho đau khổ, mình cũng đau lòng biết bao, hôm nay rất muốn ôm chặt ngủ suốt đêm, nhiều ngày nay được nằm cạnh , khiến cho cảm thấy cực kỳ quen.

      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng mâu thuẫn của bọn họ được giải quyết đâu! Dù sao cũng hành động từ từ, đặt nằm giường, đắp thêm chăn cho , mới rời .

      ******

      “Tiểu Lai, nhanh lên, nhanh về ký túc xá mau.” Bên tai vang lên tiếng nôn nóng của Lâm Vi Vi.

      Tô Tiểu Lai đứng yên lặng bên ngoài hành lang thư viện, tay nắm chặt di động, bộ dạng ngơ ngác, cả người còn chưa phục hồi tinh thần hoàn toàn kể từ lúc cần mẫn đọc quyển tư tưởng Mao Trạch Đông kia, dừng lại lúc mới hỏi, “Sao vậy?”.

      “Aziii, có chuyện lớn, cậu mau về là được.” Giọng Lâm Vi Vi lộ ra vẻ sốt ruột, bất đắc dĩ và lo lắng.

      Tô Tiểu Lai đành phải trả lời nhanh, “Được được”, sau đó thu dọn sách vở về ký túc xá.

      Tại phòng ngủ ký túc xá, ba chị em kia ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc, nhìn trận địa này làm Tô Tiểu Lai thấy như bị dọa.

      “Rốt cuộc làm sao vậy?”. Tô Tiểu Lai với ba người kia.

      “À, … Vi tử cậu ?”. Lí Ly huých khuỷu tay đẩy nguười Lâm Vi Vi.

      Lâm Vi Vi ấp úng như gà mắc tóc lúc, cuối cùng lại đẩy công việc khó khăn này cho Từ Tố.

      Từ Tố ra khẳng khái hơn hai người kia nhiều, ho tiếng, sau đó sắc mặt làm vẻ căng thẳng , “Tiểu Lai, tớ cậu cũng đừng kích động quá …”

      “Rốt cuộc là chuyện gì?!!”. Ngay cả con người nhất quán có gì sợ như Từ Tố cũng biểu trầm trọng như vậy, Tô Tiểu Lai mơ hồ cảm thấy có điều gì đó hay, nhưng lại thể đoán được cái gì.

      “À, cái này, … thôi cậu tự mình xem .” Từ Tố quanh co cuối cùng lại dúi vào tay Tô Tiểu Lai quyển tạp chí.

      Chỉ cần nhìn trang bìa rực rỡ đến chói mắt kia khiến cho Tô Tiểu Lai khó thở đứng bật dậy, trang bìa nổi bật với hàng chữ tiêu đề màu đen: Đại thiếu gia nhà họ Trình – người thừa kế duy nhất tập đoàn Trình thị – TRÌNH THIẾU PHÀM bí mật kết hôn … Dưới tiêu đề là ảnh Trình Thiếu Phàm mặc bộ tây phục màu đen, ôm thắt lưng rất xinh đẹp, người con mặc chiếc váy dài kiều diễm màu vàng, trang điểm nhàng tinh tế, vẻ mặt tao nhã hạnh phúc tươi cười, hình ảnh hài hòa đẹp mắt, nhưng người phụ nữ này lại là … LA SAN, kẻ mà từng coi là tình địch La San, ôm ấp ? Lại ĐÍNH HÔN? Vậy kế tiếp là KẾT HÔN sao?

      cặp đôi hoàn hào đẹp mắt sống động ôm nhau trước mắt , hẳn nên vì họ mà vui mừng mới đúng? Nhưng sao nhìn thấy bức ảnh này, lại thấy đau đớn như vậy? Nhất định là do hình ảnh này quá chói mắt, mắt chịu nổi kích thích này, đúng rồi, vì thế khi nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hoàn toàn biết.

      “Tiểu Lai à, tạp chí này có thể viết bừa đấy, cậu nhìn mấy ngôi sau này nè, phải ngày đầy scandal kéo nhau lên báo sao?”.

      “Đúng vậy, chắc chắn là viết bừa đấy, cậu sao có thể đính hôn với ta được chứ?”.

      “Tiểu Lai à, đừng khóc, cậu nhìn bức ảnh chụp này xem, nhìn qua biết PTS, hai người này đứng bên nhau rất gượng gạo nhá!”.

      Nhưng, vì sao lại thấy thế vậy? ràng họ là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài sắc, hào quang làm chói mắt người khác thế này mà …

      Nước mắt kiềm được lại rơi lã chã xuống.

      Khóc khoảng vài ba phút, ba chị em thân thiết cùng phòng nhịn được đưa giấy cho lau, họ thể đứng nhìn Tô Tiểu Lai đau lòng như vậy mà hành động phen, Từ Tố vỗ đùi đen đét, nghĩa khí , “Nào , tìm cậu .” xong liền túm .

      cần, cần đâu, tớ .” Tô Tiểu Lai gạt nước mắt, mơ hồ .

      “Được rồi, vậy chúng ta tìm hồ ly tinh La San.” Từ Tố oán giận.

      “Tớ , tớ muốn khóc lúc.” Bây giờ đầu óc trống rỗng, chỉ có điều hoàn toàn tỉnh táo đó là rất chắc chắn, hoàn toàn cần .

      “Cậu có nghĩ đến tương lai mình đấy? Đứng lên…, đứng lên mau, có nghe ?”. Từ Tố dùng sức chín trâu hai hổ vẫn kéo được dậy, nha đầu chết tiệt này ngồi lì thế đến mười trâu cũng kéo được đấy.

      *******

      Văn phòng tổng giám đốc.

      quyển tạp chí bị ném ra xa vài mét, Trình Thiếu Phàm thể kiềm lại tức giận, giọng lạnh lùng vang lên, “, đây là chuyện gì?”.

      Bí thư Lý dám ngẩng đầu lên, nếu ánh mắt có thể giết người, sớm chết đến vạn lần rồi, “Tôi cũng vừa mới nhìn thấy cái này.” nơm nớp lo sợ trả lời.

      “Tôi thuê về vậy mà biết làm những việc gì à? Gọi điện thoại ngay cho tổng biên tập tạp chí này, việc tiếp theo chắc cần tôi rồi chứ??”.

      Bí thư Lý đầu tiên vẫn chưa hết choáng váng, sau đó dùng sức lắc mạnh đầu cho tỉnh táo lại, trời lạnh thế này mà mồ hôi vẫn tuôn ra như tắm.

      Theo lý thuyết, những tin đồn về tổng giám đốc của họ tạp chí hay tòa soạn báo nào dám viết loạn như vậy. nhiều năm nay, tổng giám đốc họ cho dù là những cuộc phỏng vấn lớn nào báo chí, lúc nào cũng phải trải qua đồng ý của mới được tiến hành, nội dung cũng được giới hạn riêng tư rất nhiều, làm sao có chuyện như hôm nay, làm ra loạt những chuyện kinh thiên động địa như vậy. biết tổng biên tập tạp chí này có còn muốn sống nữa??

      “Còn , ra mau.” Trình Thiếu Phàm như rít gào.

      Bí thư Lý sợ tới mức cả người điên đảo.

      Lúc này, Trình Thiếu Phàm còn rất bực mình, nhưng khi di động vang lên…

      Nhìn tên người gọi tới, khỏi nao nao, giọng điệu cũng mềm mỏng rất nhiều: “Ông….”

      “Thiếu Phàm à, Tiểu Lai có tới tìm con ?” Đợi trả lời xong, đầu dây bên kia lại phá ra cười ha hả: “Thôi con ạ, bọn con giận dỗi ông biết hết cả rồi, lại thêm việc này nữa nhất định muốn cho hai đứa có cơ hội hòa hợp đây. Bài tạp chí kia ông xem rồi nên chắc Tiểu Lai cũng biết. Nếu giải quyết nhanh rất dễ gây hiểu lầm thêm đấy, ông cho người sáng mai đến tờ tạp chí kia giải thích chuyện tin tức báo hoàn toàn sai rồi…”

      Trình Thiếu Phàm nghe ông , muốn ngắt lời, lại bị ông chặn họng: “Aizz, ông phải vì con với Tiểu Lai sao? Mà con bé bị tin kia gây sốc, chịu kích thích như vậy nhất định đến tìm con hỏi tội, lúc đó cũng chính là lúc con bé nhận ra tình cảm của mình đó, con cứ chờ ngày vui đó . Đây là kinh nghiệm của ông, hà hà hà, là muốn xem Tiểu Lai bé ghen tuông quá !” Tiếp sau đó lại là tràng cười ha ha ha rất sảng khoái.

      Trình Thiếu Phàm bực bội nhìn điện thoại. Đây là cái ý nghĩ quái gở gì vậy? Mấy người kia tung tin đồn nhảm mình cùng La San có quan hệ, chỉ sợ quan hệ giữa lại càng thêm căng thẳng. Mong ước lớn nhất của bây giờ là hy vọng đọc được tờ tạp chí kia.

      Mới cúp máy với ông, di động lại vang lên.

      Nhìn tên hiển thị, là Tiểu Lai, có vẻ như biết chuyện. lại thể nào tin được, với tính cách của gọi điện cho đâu. Vì thế, khi nhấc máy, giọng đầy nghi vấn hỏi: “Tiểu Lai à?”

      Quả nhiên, cuộc gọi phải từ Tiểu Lai, mà là bạn cùng phòng của gọi tới để báo cho . bạn đó rằng Tiểu Lai sau khi đọc tin tờ tạp chí khóc rầm rĩ hồi, sau đó lại bỏ đâu, biết có phải tới chỗ

      Trình Thiếu Phàm vội vàng ngắt điện thoại, cầm lấy áo khoác chạy vội ra bên ngoài.

      Khởi động xe nhưng lại biết phải bắt đầu tìm ở đâu. Mỗi lần nghe tin Tiểu Lai mất tích, đều hốt hoảng, tay chân luống cuống. Lần này, nghĩ đến người….

      Nhấc điện thoại, nhấn số gọi…

      “Cái gì? Tiểu Lai ở đây, ấy tìm tôi.” Nghe giọng đầy lo lắng của Dịch Xuyên Thần, Thiếu Phàm khẳng định chắc chắn là Xuyên Thần biết .

      Rốt cuộc chỉ có thể lái xe dọc đường cái tìm , mắt luôn luôn nhìn về phía hai bên đường, trong lòng đầy phiền muộn. Bất an, hốt hoảng, lo lắng choáng ngợp cả tâm trí … Trời ơi, sao thành phố lại rộng đến thế, biết tìm ở đâu?

      Sắc trời dần dần tối, Thiếu Phàm cả người rối như tơ vò, nay lại càng thêm lo lắng, tựa như có sợi dây siết chặt trái tim . tìm nhiều nơi như vậy nhưng vẫn hề thấy bóng dáng Tiểu Lai. Nếu như đêm nay tìm được , biết phát cuồng đến cỡ nào?

      Gần chín giờ tối, cuối cùng nhận được điện thoại của bảo vệ khu căn hộ của , nhìn thấy về nhà.

      Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

      ******

      Bên kia, La San tranh cãi với Dịch Xuyên Thần.

      “Cậu còn cho tớ biết rốt cuộc cậu có dính líu đến bài viết tờ tạp chí này ?” Dịch Xuyên Thần giận dữ đem tờ tạp chí ném thẳng trước mặt La San.

      “Câu hỏi tội tớ sao? Xem ra cậu đúng là rất quan tâm tới Tiểu Lai nhỉ?” La San ngẩng mặt, cười lạnh

      “La San, vừa vừa phải phải thôi.” Xuyên Thần cảnh cáo ta, nghiến răng nghiến lợi .

      La San lại cười nhạo: “Vừa phải ư, cậu vừa phải chắc? Tớ làm sao có thể gây nên chuyện động trời để người ta bàn tán như thế? Tớ chỉ là người mẫu mới vào nghề, chưa có tiếng tăm lại khiến tờ tạp chí viết về tớ sao?”

      “Thiếu Phàm đương nhiên là làm chuyện này, vậy tờ tạp chí kia tự đánh hơi rồi viết sao?”

      “Tớ biết. Ngày hôm qua bọn họ có ghé qua công ty của tớ, là muốn tìm người mẫu chụp ảnh bìa, phải là cao, gầy. Trùng hợp thay, tớ vừa đủ những yếu tố đó nên bọn họ chọn tớ. Tớ cũng nghĩ đây chỉ là tờ tạp chí , chắc nổi tiếng được. Nhưng mà lúc bọn họ đưa tiền thù lao cho tớ, tớ sợ đến ngây người. Số tiền rất lớn, tuy rằng tớ chỉ là chụp ảnh bìa thôi. Bây giờ hóa ra bọn họ muốn đem ảnh của tớ ghép với Trình Thiếu Phàm, sau đó tung tin đồn. Nghe ngày mai lại tung tin giải thích này nọ….Tớ cảm giác hình như có người chủ mưu việc này.”

      La San chậm rãi toàn bộ việc.

      “Vậy sao cậu có phản ứng gì? Cậu biết cậu thể nào là người Thiếu Phàm cơ mà, sao lại phải làm khổ mình như thế?” Dịch Xuyên Thần khó hiểu nhìn . Lớn lên cùng , biết có rất nhiều người con trai theo đuổi , những người này có thể xếp thành hàng dài đến mấy dặm, nhưng vẫn chỉ lòng Thiếu Phàm.

      “Tớ cầu còn được, cơ hội tốt như thế sao lại bỏ qua. Nếu như tớ lên tiếng phản đối có thể tớ hối hận cả đời. Tớ Thiếu Phàm lâu như thế, biết là có kết quả, ấy chưa bao giờ để mắt đến tớ….” Trong mắt La San bỗng xuất đau xót, lại tự giễu : “Bây giờ lại xuất tin đồn như thế…Cùng Trình Thiếu Phàm đính hôn, cho dù tin là giả, tớ vẫn thấy hạnh phúc. Tớ tự nguyện….”

      đến đây, trong mắt ngập nước.

      “Cậu đúng là rất ngốc mà!”. Dịch Xuyên Thần đưa khăn tay cho , nhàng .

      phải cậu cũng ngốc giống tớ sao? ràng là Tiểu Lai thích cậu, cậu vẫn bảo vệ ấy.” La San hít hơi, cố khôi phục lại trạng thái bình thường.

      “Mặc kệ thế nào chăng nữa tớ vẫn hy vọng ấy được hạnh phúc. Nhìn người mình được vui vẻ hạnh phúc mình cũng thấy viên mãn” Dịch Xuyên Thần tuy rằng cam lòng, nhưng vẫn điên cuồng như La San. Chỉ cần Tiểu Lai được hạnh phúc, sẵn sàng buông tay , để đến với tình của đời mình. cũng tin Thiếu Phàm mang đến hạnh phúc cho Tiêu Lai.

      “Tớ rất khâm phục cậu. Bây giờ tớ cũng nhận ra rằng, Thiếu Phàm phải là người đàn ông tốt duy nhất tên thế giới, tớ chẳng dại gì lại như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa. đến lúc tớ phải tự biết chính bản thân mình rồi.”

      Dịch Xuyên Thần im lặng lắng nghe. Giờ phút này La San cần có người bên cạnh để tâm giãi bày….

      Lặng im lát, La San tiếp: “Nhưng….muốn tớ chúc phúc cho họ, tớ thể làm được….”

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 44: Cuối cùng cũng hòa hợp

      Edit: Kim

      Sau khi đau lòng khóc lóc trận ở ký túc xá, Tô Tiểu Lai lang thang mục đích trong dòng người tấp nập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      Vừa rồi xảy ra chuyện kia cứ như là ác mộng với , bức ảnh rực rỡ đó luôn quanh quẩn thường trực trong đầu, mãi thể quên được.


      cơn gió thổi mạnh đến, thổi làm lộn xộn mái tóc , gió tháng mười lạnh đến thấu xương, ùa vào cơ thể khiến cảm thấy run rẩy, trái tim cũng lại băng.

      Dừng lại bước , đứng lặng bên đường, cảnh tượng mọi người vội vàng lướt qua, ai cũng có công việc bận rộn của mình, trái ngược hoàn toàn với , trống rỗng và vô hồn.

      cứ đứng ngây ngốc như vậy, giống như đứa trẻ biết đường về nhà.

      Đột nhiên, giọng trẻ em trong trẻo như sữa vọng vào tai .

      à, em muốn ăn đường đường đỏ?”. khoảng năm, sáu tuổi tay chỉ vào viên mứt hoa quả xâu thành que bán ở , tay kéo áo bé trai bên cạnh làm nũng.

      có hai má phúng phính, tóc bện hai bên như sừng trâu, cái miệng nhắn còn ngậm chiếc kẹo mút, bởi vì miệng quá nên kẹo lấp đầy miệng, lúc mở miệng còn rơi xuống ít nước miếng vào góc áo.

      Bé trai bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, vẻ trẻ con mặt mang theo chút già dặn, cậu giữ tay bé lại, vuốt tóc bé , dịu dàng , “Ngoan, ăn hết kẹo mút .”

      mặc kệ, lắc đầu nguầy nguậy, la hét, “Em muốn, em muốn ăn đường đường đỏ, mua cho em đường đường đỏ mà.”

      Vẻ mặt bé trai dịu dàng nhìn thấy điều bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, sao đó nghiêm mặt , “Em nhìn bên ngoài nhuộm toàn màu hồng đỏ thế kia, ăn vào dễ bị tiêu chảy lắm. Ngày mai em muốn nhà trẻ chơi với bạn bè sao?”.

      chớp chớp đôi mắt to trong veo nhìn trai, nghĩ rồi , “Em rất muốn đến lớp chơi với bạn bè.”

      Bé trai nở nụ cười, “Vậy đúng rồi, cho nên chúng ta được ăn những đồ ăn dễ bị tiêu chảy, đúng ?”.

      ngoan ngoãn gật đầu, trông ngốc nghếch nhưng rất đáng .

      Tô Tiểu Lai ngây người nhìn hai em nọ.

      Những cảnh tương tự như vậy, nhiều năm trước đây, cũng từng trải qua.

      Nhưng lúc đó hiểu, muốn mua mứt hoa quả xâu thành que cho ăn, phải vì tiếc, mà vì muốn tốt cho .

      Nước mắt lại lần nữa tràn mi lăn xuống, liệu có phải cảm động vì hành động của bé trai ấy hay ? Hay là bởi vì nhiều năm nay hiểu lầm ?

      đời này điều tàn khốc nhất là thể mua lại những hối hận.

      Lúc Tô Tiểu Lai hiểu ra, tất cả mọi chuyện theo thời gian đều trôi qua quá muộn.

      bước lên tấm thảm hồng cùng kết hôn với La San, người luôn quan tâm, lo lắng chiều chăm sóc , người luôn tốt với nhất sắp thuộc về người phụ nữ khác, từ này về sau, mình , độc, lẻ loi, cuộc sống tự tại.

      Giữa nỗi hoảng hốt của , bé trai nắm tay bé bước , để lại hình ảnh đẹp trong mắt .

      nhiều năm sau, cũng như vậy, trưởng thành, bàn tay ấm áp nắm lấy tay , nhưng, điều đó bao giờ xảy ra nữa rồi, thực bao giờ xảy ra nữa rồi.

      Vô thức, sắc trời dần tối, người lại đường cũng ít dần , lại cơn gió nữa mạnh mẽ thổi đến, cơ thể như lảo đảo, bước nhanh.

      mang di động, mang theo tiền, cái gì cũng mang, đêm nay định đến nơi nào?

      mãi mãi, tựa hồ biết bờ bến, mãi cho đến khi cảm giác có ánh sáng chói rọi vào mắt, khiến mắt đau nhức, mới phát giác ra bản thân mình ý thức được bước chân đến căn hộ của .

      Chú bảo vệ ngoài cửa soi đèn pin vào ngây ngốc cười, Tô Tiểu Lai đột nhiên bừng tỉnh.

      *****

      Lúc Trình Thiếu Phàm vội vã trở về, nhìn hình ảnh Tô Tiểu Lai co rúm người ngồi xổm trước cửa nhà, hai tay ôm đầu gối, đầu chôn giữa đầu gối mình.

      thở mạnh hơi, đồng thời cũng cảm thấy trái tim đau xót.

      từ từ đến, ngồi xổm người xuống, ôm trọn toàn bộ cơ thể vào lòng mình, Tô Tiểu Lai hiển nhiên bị giật mình, lập tức giãy dụa muốn đứng lên, Trình Thiếu Phàm ôm chặt vào lòng, dịu dàng , “Tiểu Lai, là .”

      Cảm nhận được hơi thở ấm áp của , Tô Tiểu Lai rốt cuộc thể kiềm chế được, gào khóc “oa oa”, Trình Thiếu Phàm nhàng vỗ lưng , dỗ dành như đứa trẻ, “Tiểu Lai ngoan nào, khóc nữa, khóc nữa.”

      Tô Tiểu Lai gì, cứ tựa vào lòng như vậy, khóc như ruột gan đứt từng khúc, tim Trình Thiếu Phàm càng thấy đau đớn.

      Ôm đứng dậy, mở cửa vào nhà, Tô Tiểu Lai túm chặt áo , giây cũng chịu buông tay, nước mắt nước mũi dính hết lên áo , Trình Thiếu Phàm cũng giận, để mặc dụi dụi.

      Sau đó mở lò sưởi, lúc này mới ngồi lên sofa, đặt lên đùi mình, tay khẽ nâng cằm lên, Tô Tiểu Lai lại rúc vào lòng , tiếng khóc cũng ngưng bớt, chỉ còn lại tiếng sụt sịt, trong mắt Trình Thiếu Phàm đầy vẻ đau lòng, nha đầu này sao lại khóc ngốc nghếch vậy.

      “Tiểu Lai, ngoan, đừng khóc nữa.” Trình Thiếu Phàm với tay lấy hộp khăn giấy đưa cho lau nước mắt.

      Ai ngờ nha đầu này khóc càng lớn hơn, cơ thể còn run rẩy, miệng há to gào, khiến tâm trạng Trình Thiếu Phàm cũng theo đó mà bối rối.

      “Tiểu Lai, xin lỗi, xin lỗi…” Giọng Trình Thiếu Phàm thoáng run , tay ôm chặt, chỉ hận thể nhét vào trong lòng cho an tâm.

      , cần … cần xin lỗi em.” Tiếng khóc nghẹn ngào, giọng ngắt quãng vì nấc, “Em biết … kết hôn với La San …, em chỉ quá đau lòng … những đau lòng mà còn có hối hận … hối hận.” Tô Tiểu Lai hoàn toàn hiểu ra lỗi lầm của bản thân rồi.

      Trình Thiếu Phàm ngây ngốc nhìn nức nở, theo lời nghi ngờ hỏi, “Hối hận điều gì?”.

      “Em đột nhiên … đột nhiên phát … phát …” nuốt nước miếng, lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn , “Phát … em … em thích …”

      Nhiều năm chờ đợi như vậy, nhiều năm trả giá như vậy, nhiều năm dày vò như vậy, cuối cùng cũng có ngày nha đầu kia hiểu ra, hôm nay, đối với Trình Thiếu Phàm mà , thể nghi ngờ gì đây đúng là ngày kỉ niệm đáng nhớ.

      ngốc nghếch, ngây thơ, trẻ con Tô Tiểu Lai này cuối cùng cũng mở miệng thích .

      Đôi mắt Trình Thiếu Phàm thâm thúy sáng ngời bao chọn , hy vọng biết bao thời gian yên lặng dừng tại giây phút này đây, bỗng dưng, bàn tay to lớn đặt lên gáy , nhàng vuốt dọc gáy, từ từ kéo ngửa người ra, hơi rướn người về phía trước, che đôi môi đỏ chúm chím của lại, hàng lông mi Tô Tiểu Lai thoáng rung động, giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại khóe mắt khẽ chớp rơi xuống, sau đó dịu dàng đoạt lấy lưỡi cắn mút.

      Trong khoảnh khắc này đột nhiên cảm thấy mọi suy nghĩ trong đầu óc bị ngừng lại, rồi sau đó ý thức nào chìm vào giấc ngủ.

      Đúng vậy, Tô Tiểu Lai thở nổi nên ngất rồi…

      (ngất nên tiến thêm bước nào cả =D)

      ******

      “Thiếu Phàm à, mẹ còn nghĩ hai đứa giận dỗi chỉ vài ngày thôi, lúc hôm qua đọc tờ tạp chí kia làm mẹ và ba sợ hãi quá, mấy chuyện tốt này nên đùa quá hóa đấy, con con…” Mẹ Tô ngồi sofa phòng khách, làm thần thái nghiễm nhiên dạy bảo ân cần.

      Lần này đúng là làm mẹ Tô sợ hãi phen, lúc ấy nhìn bìa tạp chí có cái tiêu đề bắt mắt và hình ảnh rực rỡ kia, bà nổi trận lôi đình xé rách tạp chí, bà nhọc nhằn gian khổ tay bồi dưỡng con rể tuyệt phẩm này, kết quả nếu bị hồ ly tinh khác cướp , bà chắc chắn để yên cho ta. Cũng may đó chỉ là hiểu lầm.

      “Mẹ, con xin lỗi, để mẹ phải lo lắng rồi.” Trình Thiếu Phàm cúi đầu, tuy mặt tràn đầu vẻ mệt mỏi nhưng vẫn khiêm tốn nhận lấy lời mẹ Tô dạy.

      “Được rồi, được rồi, biết các con có việc gì mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Tô khoát tay, nhìn ra được vẻ mặt mỏi mệt của Trình Thiếu Phàm, đau lòng , “Con cũng bận bịu cả đêm rồi, nghỉ ngơi , Tiểu Lai có mẹ chăm sóc là được rồi.”

      “Mẹ, con phải chờ Tiểu Lai tỉnh lại , con lo lắng.”

      “Con xem đấy hai đứa giận dỗi rồi chỉ làm khổ nhau thôi.” Mặt mẹ Tô mang vẻ bất đắc dĩ, hiểu những người trẻ tuổi bây giờ nữa, nên ép buôc chính mình như vậy, “Thôi được rồi mẹ mua cho Tiểu Lai ít đồ ăn nó thích, để nó bồi dưỡng thêm.”

      Trình Thiếu Phàm sau khi lên tiếng trả lời, mẹ Tô liền ra khỏi nhà.

      Nằm ở giường Tô Tiểu Lai ngủ mơ mờ màng màng, nghe thấy tiếng đóng cửa nên bừng tỉnh.

      Cố gắng hết sức mới đứng dậy đến trước cửa phòng, vừa lúc gặp Trình Thiếu Phàm vào phòng ngủ, ánh mắt dừng lại cơ thể , mày nhíu lại, giọng nhàng mang vẻ trách cứ, “Trời lạnh thế này, sao lại chân trần vậy, lại còn mặc áo ngủ ra ngoài nữa.” Nha đầu này đúng là biết tự chăm sóc mình.

      Tô Tiểu Lai sửng sốt nhìn như gặp được thần linh, vẫn còn để ý đến sao?

      Suy nghĩ đột nhiên trở lại đêm qua, hai má khỏi hồng hào lên, ngày hôm qua họ giống như… giống như …

      Trình Thiếu Phàm nhìn bộ dạng khó hiểu của , khỏi thở dài, ôm choàng bế lên giường, kéo chăn rồi , “Hôm qua em ngất xỉu, mời bác sĩ Vương đến đây khám bệnh cho em, ông ấy là gần đây chế độ ăn uống của em tốt, bị thiếu máu trầm trọng, trong khoảng thời gian này phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt.”

      Những lời này Tô Tiểu Lai căn bản nghe vào, trong đầu đầy rẫy những suy nghĩ hỗn loạn, nụ hôn hôm qua, rồi cả chuyện kết hôn của và La San.

      Lúc đầu như sắp nổ tung, sợ hãi ôm đầu trốn ngay vào chăn.

      Trình Thiếu Phàm thấy hành động kỳ lạ của như vậy ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu được, nha đầu này chắc chắn vẫn còn vì bài viết tạp chí kia mà suy nghĩ nhiều rồi. cũng vô tâm, quá lo lắng cho sức khỏe của nên thiếu chút nữa quên mất chuyện tạp chí kia.

      Nhưng có điều cũng phải lại, nếu phải có tờ tạp chí kia, hẳn thể nào biết được, nha đầu kia thích ? Phân tích như vậy, đúng là ý tưởng của ông nội rất có hiệu lực, quả nhiên là gừng càng già càng cay.

      “Nha đầu ngốc này, vẫn còn phiền muộn chuyện và La San kết hôn à?”. Trình Thiếu Phàm với người nào đó vẫn trùm kín chăn.

      Chăn đắp kín, người nào đó hé răng nửa lời, chỉ giữ lại hơi thở đều đặn, lặng lẽ chờ lời tiếp theo.

      “Tạp chí đó viết bừa đấy, vậy mà em cũng tin à? Sao có thể kết hôn với La San được? Từ đầu đến cuối người thích chỉ có em, vị hôn thê của là em, bà xã tương lai đương nhiên cũng chỉ là em. Lời với em ngày đó ở thư phòng, bây giờ thu hồi lại toàn bộ, khi đó bởi vì quá tức giận nên mới nhừng lời lẽ thiếu suy nghĩ như thế …” Trình Thiếu Phàm thấy phản ứng, nhịn được kéo góc chăn, “Được rồi mà, đừng che nữa, thấy khó thở à? Tiểu Lai, …”

      muốn đưa tay kéo chăn ra, chỉ thấy tung chăn nhảy vọt vào lòng khóc nức nở, Trình Thiếu Phàm hoảng loạn, ôm chặt , vỗ vỗ lưng trấn an.

      , đều là lỗi của em, em luôn chọc tức giận, luôn khiến phải đau lòng vì em, luôn hiểu những điều tốt đẹp dành cho em, luôn … hu hu hu.” Nước mắt như lũ quét ào chảy ra, thể cữu vãn được.

      “Được rồi, được rồi mà, biết, ngoan đừng khóc nữa.” Trình Thiếu Phàm đau lòng thôi, khi nào nhìn thấy khóc như vậy đâu, có lẽ hai ngày nay nước mắt muốn chảy khô rồi.

      , sau này được phép để ý đến em.”

      “Được.”

      được phép bày ra vẻ mặt khó chịu với em.”

      “Được.”

      được phép dây dưa ràng với La San.”

      Vấn đề này làm dở khóc dở cười, khi nào dây dưa ràng với La San đâu? Nha đầu ngốc này ghen kiểu gì vậy.

      “Được.”

      “Còn nữa, sau này mỗi ngày đều ôm em ngủ.”

      “Cái này còn cần em nữa, ngốc ạ, cả đời này đều ôm em ngủ.”

      Tô Tiểu Lai rúc vào lòng , cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cuối cùng mấy ngày tối tăm u ám trôi qua rồi.

      “Ai uiiii, buồn nôn nhá….” Mẹ Tô biết khi nào đứng dựa vào cửa phòng ngủ, lại còn làm bộ giả vờ thẹn thùng =.=

      Tô Tiểu Lai bị mẹ vậy đột nhiên xấu hổ vô cùng, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống nhanh.

      “Ha ha, mẹ nhớ trước kia mẹ và ba con cũng …”. Mẹ Tô bị bí từ, ngẫm nghĩ nên dùng từ ngữ gì để miêu tả cho , “… cũng kích tình như vậy, ha ha, à thôi, các con tiếp tục , mẹ quấy rầy nữa.” xong còn đóng cửa lại, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp nấu cơm.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 45: Cuộc sống ngọt ngào [1]

      Edit: Vitamin B2
      Beta: Kim

      Mẹ Tô thấy hai người hòa hợp như ban đầu nên cũng ở lại lâu nữa. Sau khi ăn cơm trưa xong, bà liền vội vàng quay về nhà thông báo tình hình cho mọi người.

      Mấy ngày kế tiếp, Tô Tiểu Lai ngoan ngoãn ở trong nhà, chăm sóc vô cùng cẩn thận, các món dinh dưỡng mỗi ngày thể thiếu canh gà và tổ yến. nhanh chóng biến thành người đàn ông của gia đình. Nhưng Tiểu Lai đáng thương của chúng ta khi nhìn thấy bát canh gà bổ dưỡng lại chỉ muốn nôn ra, rồi khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của , lại đành phải kiên trì, kìm nén nước mắt uống hết bát canh.


      Hôm nay, Tiểu Lai vô cùng buồn chán, nên lại mở QQ ra chơi trò chơi, nhưng lại thua hết bàn này đến bàn khác. Tiểu Lai nhụt chí, thầm thề trong lòng, nếu bàn này tiếp tục thua chơi nữa. Chơi trò chơi là như vậy, có người chơi thắng nhiều quá đến mức chán nản, có người lại càng thua càng hăng, Tô Tiểu Lai thuộc loại người sau. Nhưng cuối cùng, vẫn hoa hoa lệ lệ thua cuộc.

      Khi đóng cửa sổ trò chơi lại, cửa sổ chat của Từ Tố báo rung muốn chuyện với , lúc này Tiểu Lai như tìm lại được chút động lực, lập tức gửi khuôn mặt cười, rồi sau đó chính là balabalabala đông xả tây xả, từ tình huống mình hòa hợp đến tiến triển giờ của hai người, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay Từ Tố đại nhân.

      Cuối cùng, Từ Tố : “Tiểu Lai, tối nay mình đến nhà các cậu ăn cơm nhé?”

      Tiểu Lai đáp: “OK.”

      Sau khi trả lời tin nhắn, gọi điện cho , rằng tối nay Từ Tố đến nhà ăn cơm, có muốn ra siêu thị mua vài món ăn về .

      Trình Thiếu Phàm nghĩ nghĩ: “Nếu em mời các bạn của em ở kí túc xá cùng tới nhà mình ăn cơm . Tối nay về sớm chút, đồ ăn cũng mua.”

      Kỳ , Thiếu Phàm sớm có ý muốn mời các bạn ở ký túc xá bữa cơm. Dù sao tình bạn của ba người kia đối với Tiểu Lai vẫn luôn coi trọng.

      “Tối nay em muốn ăn món gì?” Thiếu Phàm hỏi thêm.

      Tiểu Lai trong lòng vui sướng và hài lòng. Bây giờ, săn sóc và dịu dàng với , ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng , loại cảm giác hạnh phúc kỳ diệu bắt đầu nảy sinh. có chút lâng lâng.

      ******

      Còn chưa tới thời gian ăn cơm chiều, ba chị em xuất ở trong nhà Trình Thiếu Phàm và Tô Tiểu Lai.

      Lâm Vi Vi và Lí Ly liên tiếp đánh giá căn hộ, từ phòng ngủ tới thư phòng, từ thư phòng tới phòng bếp, thậm chí ngay cả toilet cũng buông tha. Cả căn nhà đều toát lên phong cách lãnh đạo tuyệt vời của Trình Thiếu Phàm. Từ Tố lúc này lười biếng nằm sofa, miệng ngừng ăn đồ ăn , ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Lai nhúc nhích, cười gian : “ cho chị đây nghe xem nào, khuôn mặt nhắn này vì sao hồng hào đến mức bình thường. Có phải cậu với trai cậu gì gì đó rồi phải ?”

      Người nào đó cắn hạt dưa hoàn toàn bị nghẹn, mãnh liệt nuốt ngụm nước bọt, muốn lên tiếng giải thích lại bị mấy câu tiếp theo của Lâm Vi Vi làm nghẹn họng: “Tớ rồi mà. Hôm nay cảm thấy cậu bây giờ và cậu trước đây có điểm gì đó khang khác ra được, hóa ra là… Ha ha.” xong, Từ Tố còn quên nhìn Tiểu Lai cười mờ ám.

      Lí Ly cũng tiến lại quan sát Tiểu Lai, vẻ mặt như mấy bà hay buôn dưa lê, Tiểu Lai càng thêm tuyệt vọng. ràng là gần đây uống nhiều thuốc bổ nên sắc mặt mới hồng hào như vậy, hơn nữa dạo này còn béo ra nữa, tại sao các bạn lại nhìn ra được thế? T_____T

      Nhưng mà, vì sao mặt lại có cảm giác nóng nóng khó hiểu nhỉ?

      Ôi, chẳng lẽ là chính lại có ý nghĩ này nên mới làm cho Từ Tố…

      đâu! Tô Tiểu Lai là người con vô cùng đáng và thuần khiết nha, làm sao có thể lại có ý nghĩ dơ bẩn, xấu xa như vậy được? Hơn nữa, cho dù có muốn cái chuyện gì gì kia nhưng chắc gì muốn chứ??

      Tô Tiểu Lai còn suy nghĩ mông lung nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, ba người bên cạnh ngồi uốn éo ghế bằng tốc độ sét đánh chỉnh trang lại đầu tóc, ngồi ngay ngắn lại rồi đứng lên, biểu ra khuôn mặt đoan trang, nụ cười tao nhã chào hỏi trai Tiểu Lai.

      Khi Tiểu Lai phục hồi lại tinh thần, ở trong bếp bắt đầu nấu cơm rồi.

      Ba chị em nhìn thấy Trình Thiếu Phàm vào trong bếp lập tức trở lại nguyên hình, đồng loạt nhìn chằm chằm Tiểu Lai, trong ánh mắt cùng lên ý tứ: Tiểu Lai, còn mau thành khai báo?

      Tiểu Lai bị ánh mắt của ba người làm cho đông lạnh, toàn thân nổi đầy da gà.

      “Tớ thề, tớ hứa, tớ đảm bảo, tớ và trai tớ có cái gì gì đó.” Tô Tiểu Lai nghiêm trang .

      “Được rồi, được rồi, tạm thời tin cậu.” Vẫn là Từ Tố vĩ đại lên tiếng, hai người còn lại làm sao còn dám hỏi thêm gì nữa.

      Nhưng mà Lâm Vi Vi đột nhiên kề sát tai , trong tay bỗng dưng xuất hai đĩa CD đưa cho Tiểu Lai, đồng thời vẻ mặt hiểm, cười cười với , : “Cậu với trai cậu vẫn chưa gì gì đó hả? Vậy chị đây cho ngươi hai đĩa CD này. He he, tớ đủ nghĩa khí chưa?”

      Lâm Vi Vi cười vô cùng nham hiểu, Tiểu Lai nghi hoặc hỏi: “Đây là đĩa gì thế?”

      “Chính là bộ phim tình cảm ngọt ngào, lãng mạn bậc nhất của phương Tây à nha. Tối nay nhớ xem cùng cậu nhé. Mình đảm bảo lúc đó cảm tình giữa cậu và ấy tiến triển bước dài thẳng tới kết hôn luôn.” Lâm Vi Vi chuyện cách vô cùng nghiêm túc, Tiểu Lai nửa tin nửa ngờ.

      ******

      bàn cơm là mười đĩa thức ăn đủ mọi màu sắc, cùng với mùi vị thơm ngon ngào ngạt làm cho Lâm Vi Vi cùng Lí Ly thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng, ngại ngùng chủ nhà chưa ngồi vào bàn làm sao mình lại dám động đũa cho được.

      Từ Tố thấy vậy cũng thể trách gì được, tuy rằng mùi vị rất thơm, rất mê người nhưng cũng đành nhịn. thể tự hủy hoại hình tượng của mình trước mắt Tiểu Lai.

      Lâm Vi Vi thực nhịn được, ở lần nuốt nước miếng thứ n, tay kiềm chế được cầm đôi đũa trước mặt lên đưa tới đĩa thức ăn gần nhất gắp lên miếng xương sườn, nhanh chóng đưa lên miệng. Từ Tố thấy thế lập tức trừng đôi mắt hung ác về phía , Lâm Vi Vi sợ tới mức bàn tay run rẩy, “Tõm” tiếng, miếng sườn rơi vào bát canh thịt cừu gần nhất.

      Lâm Vi Vi ảo não kêu tiếng: “Ôi…”

      Đúng lúc Tô Tiểu Lai bưng thêm đĩa thức ăn từ trong bếp ra, trêu ghẹo : “He he, tớ nấu ăn rất ngon phải ?”

      Lâm Vi Vi thở phào nhõm. May mà người ra phải Trình Thiếu Phàm, xấu hổ đến chết mất.

      “À… Tiểu Lai, miếng sườn kia làm sao bây giờ?” Lâm Vi Vi cúi đầu, ánh mắt ai oán nhìn Tiểu Lai.

      Tiểu Lai an ủi bạn: “ sao đâu, cầm thìa vớt nó ra .” xong bắt đầu động tay.

      Khuấy bát canh thịt dê đến nửa ngày vẫn lấy ra được miếng sườn, Tiểu Lai tức giận thở dài tiếng. Thịt sườn à, cầu xin mày hãy xuất , hãy xuất ||___||.

      Lúc này, Trình Thiếu Phàm nấu xong, ra ngoài, trong tay bát canh ngao bổ dưỡng cố ý nấu riêng cho Tiểu Lai. liếc mắt cái nhìn thấy ngừng khuấy bát canh thịt dê, đặt bát canh trong tay xuống, dịu dàng trách: “Em đói đến vậy sao múc canh ra bát mà ăn, khuấy bát canh làm gì vậy? Em sợ các bạn em chê cười sao?”

      Tiểu Lai nghe vậy cũng sợ, chu môi : “Em làm rơi miếng sườn vào trong bát canh rồi, em muốn vớt nó ra.”

      Trình Thiếu Phàm cười cười, chuyện ngốc như vậy cũng chỉ có mới nghĩ được ra.

      “Được rồi, em làm thế này lần sau ai còn dám đến nhà ăn cơm nữa. Trước tiên em ngồi xuống rồi uống hết bát canh này .”

      Đừng nhìn bát canh nho kia mà khinh thường nha. Bên trong đồ dinh dưỡng nào cũng có nha, nào là cẩu kỷ [1], bạch chỉ [2], long nhãn, táo đỏ,… Uống hai ngụm coi như là ổn, uống hơn đúng là đòi mạng người ta. Tô Tiểu Lai giờ chỉ cần ngửi thấy cái mùi canh này là muốn nôn rồi.

      Hôm nay đúng lúc có ba đứa bạn ở đây, vì thế khả năng có thể tránh phải uống bát canh này là rất lớn.

      Trình Thiếu Phàm thấy ngồi xuống, lại sợ ba người bạn của lại phải chờ lâu, vì thế mở miệng đón tiếp: “Mọi người cần khách khí đâu, đều chỉ là vài món ăn bình thường thôi mà. Về sau nếu mọi người có thời gian rảnh thường xuyên tới nhà ăn cơm cùng bọn cho vui nhé.”

      Ba chị em nhìn chăm chú bàn đầy đồ ăn đến mỏi cả mắt, nghe Trình Thiếu Phàm vậy các làm sao có thể giữ hình tượng được nữa, cầm đũa lên và bắt đầu càn quét, nhất là Từ Tố, so với mọi người là người ăn khỏe nhất. Vừa nãy còn hung hăng trừng mắt hồi, nhắc nhở Lâm Vi Vi cẩn thận giữ hình tượng, giờ …… Haizz!

      Trình Thiểu Phàm nhẫn ý cười, trong lòng nghĩ. Trách được các lại có thể trở thành bạn tốt của nhau, hóa ra đều có đức hạnh giống hệt Tiểu Lai mà.

      Nháy mắt cái, Tiểu Lai nhanh chóng chia bát canh bổ dưỡng của mình ra ba bát khác. Thừa dịp trai vào bếp mang ra thêm vài món ăn, nhanh chóng bưng ba bát tới ba người bạn của mình, ngoài miệng ha ha cười: “Này, canh này là món canh sở trường của trai mình đấy, các cậu thừa dịp nhanh chóng uống hết .”

      Ba người kia tất nhiên là ai từ chối rồi, chỉ sau vài giây, ba bát canh còn giọt, ba người kia ngoài miệng còn hỏi thêm: “Tiểu Lai, còn canh nữa ?” _ _||

      *******

      Sau khi ăn xong, ba người ngồi thêm được bao lâu chuẩn bị ra về.

      Trước khi , Lâm Vi Vi quỷ dị tiến đến bên người Tiểu Lai, giọng nhắc nhở: “Nhớ cái đĩa CD kia nhé.”

      Tầm mười giờ tối, vào phòng tắm tắm rửa, Tiểu Lai nhàm chán ngồi ghế cầm điều khiển chuyển hết kênh này tới kênh nọ. Trong TV ngừng chiếu chiếu lại mấy bộ phim của Quỳnh Dao, là sến quá mức. Đột nhiên, nghĩ đến hai cái đĩa CD mà Lâm Vi Vi đưa cho vẫn còn im lặng nằm ở bàn trà…

      Trình Thiếu Phàm cuốn chiếc khăn tắm ở dưới thân rồi bước ra ngoài. Khi ra tới phòng khách, điện đóm tắt hết, chỉ còn lại màu da cam mờ mờ của ngọn đèn trong phòng.

      đẩy cửa thư phòng, sau đó, mặt nháy mắt đen sì.

      Trước mặt , Tiểu Lai tay che mắt, tay che miệng, yết hầu thỉnh thoảng nuốt nước miếng. dám khẳng định giữa các ngón tay che trước mắt chắc chắn là có khe hở…

      màn hình máy tính là hình ảnh vô cùng kích động, người đàn ông và người phụ nữ quấn lấy nhau diễn cảnh XXOO…

      Từ tai nghe của ngừng phát ra tiếng ư ư a a, những tiếng kêu này ngừng truyền vào tai , thể chịu đựng nổi. Nha đầu kia cư nhiên ở sau lưng, , là ở trước mặt dám xem cảnh--phù-hợp-với-thiếu-nhi-thế-kia???? Sao lại hư hỏng như vậy? Có phải gần đây nuông chiều quá mức hay ?

      “Tô Tiểu Lai, em xem cái quỷ gì thế hả?” giọng trầm vang lên khắp phòng.

      Tô Tiểu Lai sợ tới mức nhảy dựng lên, cả người đứng thẳng che trước màn hình máy tính, tai nghe từ lâu rơi xuống sàn nhà. bối rối, miệng ấp úng đáp: “Em… Em… Đây là đĩa phim của Vi Vi đưa cho em. ấy gạt em, đây là phim tình cảm lãng mạn phương Tây…” thừa nhận rằng khi lấy đĩa phim ra phim lãng mạn biến thành phim YD (dâm đãng) XXOO, thầm mắng Vi Vi nhưng đồng thời, trong lòng chút sợ hãi nào mà đột nhiên nhiệt huyết sôi trào. Thử hỏi, ai mà có thể chống lại cảnh quay sống động trước mắt như vậy được chứ?

      thấy, đây là phim Âu Mỹ phải ?” Giọng trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.

      Hai mắt Tô Tiểu Lai đột nhiên sáng ngời, ngạc nhiên hỏi: “, hóa ra cũng xem phim này sao?” xong câu này, Tiểu Lai hận thể tự cắn đứt lưỡi chính mình. người vô cùng sĩ diện, làm sao có thể hỏi trước mặt xem YD’ cơ chứ? Dù thế nào cũng phải để ý đến tôn nghiêm đàn ông của chứ. Quả này, chết chắc rồi.

      Khuôn mặt Thiếu Phàm giờ xám xịt và khác gì mặt bao công, tới bên . “Sập” tiếng, nguồn điện bị tắt, khóe môi lại cong lên nụ cười xấu xa, ngữ khí vừa chậm vừa nhàng: “ còn sớm nữa, em tắm rửa rồi ngủ .”

      Ánh mắt thực đúng nha, trông như là muốn ăn tươi nuốt sống vậy, mang đầy ý cảnh cáo nữa. chỉ có thể giọng : “Hôm qua em tắm rồi mà…” Trời lạnh thế này, cần thiết phải ngày nào cũng tắm đâu mà.

      “Tô Tiểu Lai, tối rồi em uống canh phải ? Ngày mai muốn uống hai bát phải ?” Cuối cùng cũng nổi giận.

      Lúc này, mối đe dọa nghiêm trọng vừa truyền vào tai Tiểu Lai, và …, Tiểu Lai lập tức bày ra bộ dáng của người vợ hiền, ngoan ngoãn: “, chờ em. Em lập tức tắm đây, em tắm sạch , thơm ngào ngạt mà.” xong lập tức biến mất như cơn gió.

      End

      —————————————-

      [1] Cầu kỉ:là vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.

      Chi tiết: http://muivi.com/muivi/index.php?option=com_content&task=view&id=5062&Itemid=431

      [2] Bạch chỉ: Vị thuốc bạch chỉ có tác dụng chữa trị số bệnh như đau đầu, cảm mạo, ….

      Chi tiết: http://thuocdongduoc.vn/cay-thuoc-vi-thuoc/278-cay-thuoc-vi-thuoc/388-bach-chi.html

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 46: Cuộc sống ngọt ngào [2] (17+)

      Edit: Linh Trưởng
      Beta: Kim

      “Sấy tóc à?” Trình Thiếu Phàm nằm ở giường, nheo nheo mắt đánh giá cái người được bọc trong tấm khăn tắm kia. Mặt hơi đỏ, tóc mái lòa xòa trước trán, da thịt mịn màng trắng hồng.

      Tô Tiểu Lai “uhm”, chậm tới bên giường.

      Trình Thiếu Phàm bỗng nhiên thấy cổ họng mình khô khốc, tay tự chủ ôm vào lòng. như con mèo kêu lên: “, làm gì đó?”


      Người nào đó giãy dụa bị nhàng đặt nằm xuống giường, từ từ phủ người lên. Hơi thở ấm áp của trong phút chốc bao bọc lấy .

      , em sợ…” Tô Tiểu Lai bỗng nhiên thấy run, thở gấp. Vì nằm đè lên người , thấy hơi khó thở.

      “Ngoan, em phải vừa mới được bổ túc về vấn đề này sao? Lý thuyết coi như chắc chắn rồi, bây giờ thực hành thôi.” Đầu của vùi vào cổ , hơi thở vờn bên tai nghe nhồn nhột ngứa ngứa, giọng rất trầm thấp, rất ngọt ngào….

      Hai má Tô Tiểu Lai đỏ ửng, cả người bỗng khô nóng lạ kì. Trong đầu lóe lên hình ảnh tràn đầy YD, bước tiếp theo là cởi quần áo đúng ? Sau đó, bắt chước giống như mấy film, rên rỉ ư ư a a á á gì gì đó?

      , em nóng quá….”Hơi thở của trở nên gấp gáp rồi.

      Trình Thiếu Phàm trả lời, thay vào đó là nụ hôn. hôn vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, lại thâm tình. hôn vào má , vào đôi mắt, rồi trán, lại xuống dưới hôn môi , từ đó hôn đường chạy thẳng xuống. Thiếu Phàm gặm xương quai xanh của người con nằm trong vòng tay , hận thể có ngay lập tức.

      Tiểu Lai bị Thiếu Phàm hôn đến ý loạn tình mê, đầu óc choáng váng. Miệng tự chủ thốt lên tiếng rên. Bàn tay cũng bắt đầu chạy khắp người , đây là lần đầu tiên đầy kỳ diệu của

      Thiếu Phàm hài lòng với phản ứng của , phải đáp lại tấm lòng chứ!

      Động tác của ngày càng lớn mật. nhỏm dậy, cởi bỏ khăn tắm của ra. Tiểu Lai chỉ cảm thấy ngực mát mát, phút chốc đầu óc từ mê man liền tỉnh lại. Nhưng mà..mấy giây sau…nụ hoa trước ngực được miệng ‘chăm sóc’. Cảm giác tê dại trước giờ chưa từng có khiến buột tiếng rên:“A…a…uhm..đừng hôn chỗ…”. vặn vẹo thân mình : “....em.. hôn….”

      Thiếu Phàm ngẩng đầu, cố gắng khống chế dục vọng của chính mình, khiêu khích Tiểu Lai: “Sao? hôn ở đây à? Vậy chỗ này phải ?”

      Trong nháy mắt, ôm vào lòng, dùng sức xé bay chiếc quần của . Cảm giác ấm áp nơi thầm kín khiến Tiểu Lai hít mạnh hơi.

      Đôi tay bé nắm lấy bàn tay nghịch ngợm người của Thiếu Phàm, nhăn mặt: “Dê xồm quá !”

      Thiếu Phàm dở khóc dở cười, sống đến từng tuổi này chưa bị ai mắng là dê xồm? Thế mà chính vợ mình lại thẳng tay gán cái mác ‘dê xồm’ lên trán đấy _ _||||

      Đè nén khát vọng của chính mình, kiên nhẫn giảng giải: “Ngoan, là chồng em, sao lại là dê xồm cơ chứ?”

      Tiểu Lai cảm thấy mình vẫn bị lợi dụng sàm sỡ, phải đòi lại công bằng! Trong đầu đột nhiên lại lóe lên hình ảnh khác, tràn đầy YD kém hình ảnh trước, đó chính là ‘gậy như ý’ của chàng trong phim. Bây giờ..he he… muốn tự mắt nhìn thấy, tận tay sờ vào vật…

      Tròng mắt Tiểu Lai đảo vòng vòng: “, em nghĩ là…em muốn nhìn…nhìn…”

      “Nhìn cái gì?”

      “Xem…xem…” Tiểu Lai cắn răng lấy hết sức : “Em muốn xem bộ phận cốt cán đàn ông của !”

      Thiếu Phàm sửng sốt, vừa nãy ai mới kêu là ;dê xồm; vậy? “Tô Tiểu Lai, chính em mới là dê xồm nhe.” Mặt hơi hơi đỏ…

      hờn dỗi: “Em..em…của chồng em em xem thôi….” Câu này của Tiểu Lai khiến Thiếu Phàm cảm thấy ngọt ngào đến vô cùng.

      Lời còn chưa hết, cầm lấy tay , hướng về phía ‘bộ phận cốt cán’ ấy. bàn tay Tiểu Lai vừa mới chạm đến nơi cương cứng nỏng bỏng của có vài giây rụt về như phải bỏng.

      “Em cũng nhìn cái sao?” Thiếu Phàm bị tay chạm vào, cảm giác rất lạ, thiếu chút nữa là nhịn được rồi. Phải tiến hành nhanh thôi, khó chịu quá !

      “Tốt…rất…của rất…” Tiểu Lai bắt đầu lắp bắp.

      “Hửm?”

      “Ầy, ‘đó đó’ của to, dài nha…Em sợ lắm, làm sao mà vừa…Thôi lần sau hãy làm.”

      bé này, đúng là ngốc nghếch, từ chối trắng trợn quá.

      Nhưng mà, lần này để cho thoát đâu.

      giữ đôi bàn tay cọ móng vuốt lộn xộn của , bờ môi bạc che đôi môi nhắn lải nhải kia lại, sau đó liên tiếp là những nụ hôn sâu nồng nhiệt, lưỡi vờn lưỡi , trêu đùa khiến thở khó nhọc. Trong khí nóng bỏng giờ chỉ còn lại tiếng hơi thở hổn hển của hai người họ.

      Tô Tiểu Lai lại ý loạn tình mê .

      Cảm giác được người dưới thân phản ứng kháng cự nữa, nhanh chóng dùng ngón tay xâm nhập sâu hơn vào bên trong . Ngón tay nhanh nhẹn tiến lùi giờ đây là vũ khí duy nhất trói buộc . Tại thời khắc này cảm giác được sống dậy của từng tế bào người, dục vọng mãnh liệt muốn bộc phát….

      , em nóng quá…nóng chết mất…” Tiếng của Tiểu Lai lộn xộn, khàn khàn nữa rồi.

      Thiếu Phàm rốt cuộc kìm chế được nữa, dục vọng bùng nổ. Trong nháy mắt, tiến quân thần tốc, tiến thẳng vào . cơn đau tựa như xé rách người ập đến, Tiểu Lai thê thảm thét lên. Trình Thiếu Phàm dịu dàng dừng lại.

      Nước mắt ướt đẫm cả gối, Tiểu Lai nức nở : “Hu hu hu, đau quá…Ai việc này là sướng muốn chết chứ, f***..đau thí bà nội…” Tay ngừng đấm lên vai Thiếu Phàm, tựa hồ chỉ có làm thế mới giảm bớt đau đớn của .

      Thiếu Phàm đau lòng hôn lên những giọt nước khóe mắt , nghe kêu gào đến văng tục, lại cảm thấy hơi buồn cười: “Tiểu Lai, ngoan nào em, con lần đầu tiên đều đau mà..”

      “Thế đàn ông các đau à?”

      Trình Thiếu Phàm bấn loạn!!!!

      , tại sao lại bất công thế chứ! Sinh con cũng là phụ nữ, đau bụng đến kỳ cũng chỉ có phụ nữ đau, ngay đến cả lần đầu tiên phụ nữ cũng phải chịu đau đến nhe cả răng ra! Kiếp sau em nhất định phải làm đàn ông!!!”

      “Tô Tiểu Lai, em dám à, kiếp sau em cũng là người của !!!”

      “Hử, kiếp sau biết em là ai à?”

      “Thôi! Im lặng, chúng ta phải tiếp tục công cuộc còn dang dở.”

      cần…a….a…a~….” Tiếng kêu vang vọng khắp phòng ngủ.

      ******

      Tiểu Lai vén chăn ló ra nửa đầu, mắt nhập nhèm nhìn tấm lưng của . thay quần áo, đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt : “Sao lại dậy sớm thế?”

      , cả người em đau quá….” chớp chớp mắt, trưng ra puppy face nhìn rất tội nghiệp…

      “Vẫn còn đau lắm hả em?” ngồi vào mép giường, nhàng lật chăn lên.

      Tô Tiểu Lai gật gật “Bữa sáng em ăn tổ yến chưng nhé?” Đây chính là nguyên nhân khiến tỉnh giấc. Mùi yến chưng quá nồng!!!

      dịu dàng nhìn : “Thôi nào, em hôm qua mệt rồi, lại còn kêu cả người như bị rút hết sức nữa, phải tẩm bổ chứ”

      Tiểu Lai hận thể nhào lên cắn mấy cái nhưng vì…Ây dà, đúng là kỳ cục, tối hôm qua “sung như hổ” rồi, thế mà rạng sáng hôm nay còn muốn nữa. làm mệt muốn chết, cả người bải hoải mệt mỏi, ai là “ người khỏe, hai người vui” chứ, phải là” người khỏe, người liệt” mới đúng TT___TT Tại sao thể lực nam nữ khác biệt vậy chứ >”<

      , hôm qua là ngoại lệ, cũng biết đó là lần đầu tiên mà của em mà ~~ Em thề, em hứa em đảm bảo, lần sau em khiến thất điên bát đảo vì em nha~~~…” Tiểu Lai lại giở thủ đoạn nữa rồi!!!

      Thiếu Phàm sờ sờ cằm tự hỏi lúc, : “Hôm nay đằng nào cũng chưng yến rồi, cứ ăn , về sau xem xét biểu của em mà quyết!”

      đúng là lão cáo già nham hiểm giảo hoạt nhất trần đời!!!
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :