1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh em rể

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      16: Hối hận, đừng thốt lên như thế!

      Có lẽ cũng khá lâu, có ai đó khẽ lay tôi:


      “Nguyên à, cưng có sao ?”

      Chị kế toán nhìn tôi ái ngại. Chị ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.

      chị nghe xem….”

      Tôi bỗng ôm chị ta khóc nức nở. Tôi yếu đuối. Tôi thể kìm chế được và tôi cũng biết vì sao tôi lại khóc.

      Chị kế toán vỗ vỗ lưng tôi.

      “Em và sếp nhau phải ?”

      Tôi buông chị ra, thoáng bối rối.

      “Kìa chị, sao lại thế, em…”

      Chị ta cười. “Em đừng qua mắt chị. Chị biết điều này khi chị thấy em dùng tách trà của sếp. Và phải hiển nhiên em và sếp ở cùng lều khi biển đâu!”

      “Em…”

      “Em đừng lo lắng, vì chị hiểu mà. Chị cũng như em và sếp thôi!”

      “Ý chị là…”

      “Chị cũng là người đồng tính!”

      Năm tiếng “tôi là người đồng tính” phải ai cũng có thể đủ can đảm để ra. Người ta xem nó như cái cửa cao kều, và những người nếu vượt qua được cánh cửa đó tìm lại được chính họ. Giữa biển người, nhưng chỉ có ít người cần vượt qua cái cửa đó.

      Trong đó có tôi, và tôi chưa bao giờ có ý định trèo qua cánh cửa đó để bước vào điều đích thực cho tôi. Tại sao người ta lại đồng tính và tại sao người ta phải khổ sở khi được tìm lại bản thân họ chứ? Điều đó có thể để giúp tôi biện minh khi tôi trốn tránh chính tôi bấy lâu nay.

      ra…..”

      “Chị biết phải dễ dàng để ra. Nhưng em cần chấp nhận nó thôi Nguyên à.”

      Tôi gì.

      “Ban nảy sếp lên phòng cũng hầm hầm giận dữ. Tụi nó bàn tán xôn xao. Chị nhìn lại thấy em, nên chị đoán có việc gì đó mâu thuẩn giữa hai người.”

      Tôi kể cho chị ta nghe đầu đuôi, từ việc lần đầu tiên tôi gặp Kha, đến khi nhận tôi vào làm rồi những vụ kí kết hợp đồng. Có điều mà tôi cố giấu các bạn gần suốt câu chuyện này.

      Nhưng đến lúc tôi nghĩ nó cần được ra. Là tôi chỉ qua đêm với duy nhất lão đối tác đó, mà là với số người nữa, mỗi khi họ kí hợp đồng với công ty tôi!

      Nhiều lúc tôi thấy tôi điên khùng và bệnh hoạn. Tại sao tôi luôn sẵn sàng qua đêm với họ khi họ “đổi cho chữ kí”.

      Là nam hay nữ, đàn ông hay đàn bà, tôi thể hiểu, tại sao lũ dâm đãng như vậy lại có thể đạt đến những chức vị quá cao thế kia, nghĩa là chúng có thể sinh sát cả công ty khác chỉ với chữ kí của chúng.

      Tôi đẹp trai. Tôi có cơ thể bình thường, cơ bắp vừa đủ để mặc được những chiếc áo pull ôm sát và có bộ củ hoàn hảo đến độ có thể, sau những lớp quần. Nhưng tôi nghĩ điều đó chỉ có mình tôi biết, thêm nữa là Kha, chứ sao bọn người kí hợp đồng với Kha lại dễ dàng nhìn ra điều đó.

      Chị kế toán nghe tôi kể. Chị ta gì, chăm chú lắng nghe, thi thoảng ậm ừ theo mạch chuyện.

      “Rồi em vẫn quyết định vì sếp thêm lần này nữa?”

      “Có thể chị à….”

      “Em có sếp ?”

      “Có!” – tôi trả lời gần như suy nghĩ.

      “Chị nghĩ em nên quên việc hi sinh lần này. gì đau khổ hơn khi nhìn người mình với người khác đâu em!”

      “Nhưng em cũng thể nhìn Kha bị công ty khiển trách, ấy mất việc…”

      “Nhưng như thế Kha thấy hạnh phúc hơn. Ít nhất là trong Kha nhận ra em có chỗ cho ta!”

      “Chị ơi, em muốn….”

      “Nếu em muốn Kha có công việc, em phải hi sinh chỉ danh dự và nhân phẩm, em mất cả Kha.”

      Chị ta thở dài.

      “Chị từng người. Chị cũng từng như em. Và chị hối hận, nhưng quá muộn màng để chị có thể thay đổi quyết định.”

      “Chị….”

      “Chị cũng từng sếp mình, người phụ nữ góa chồng hơn chị 17 tuổi. Chị chấp nhận qua đêm với lão đối tác để đổi lấy những sai sót mà sếp chị mắc phải. Khi chị ta biết được, chị ta bỏ chị mà , chia tay trong nước mắt. Chị bao giờ quên được câu cuối cùng chị ta . “Em biết làm cho tôi để tôi hạnh phúc, nhưng em có bao giờ biết rằng thà em đừng làm gì tôi hạnh phúc hơn chăng?”….”

      “Em xin lỗi làm chị nhớ lại chuyện vui.”

      sao em à. Chị cũng nguôi ngoai. Em nghe chị, hãy đừng làm điều đó.”

      “Nhưng…”

      “Hối hận là hai từ đáng để ra đâu em.”

      Tôi cuối mặt, nhìn xuống tách cà phê nguội lạnh từ bao giờ.

      *********************************

      Hai ăn ít vậy?” – Thảo hỏi tôi – “Nhà em còn gạo mà!”

      Tôi gác đũa ngang miệng chén, uống ít nước rồi .

      “Uhm, no rồi.”

      Tôi đến chỗ bếp. “Chú Kha hôm nay nấu chè bị lục nghề rồi, nhạt quá! Hết đường rồi hả chú?” – tôi cười khi nếm chè trong nồi vẫn sôi.

      Những hạt đậu đỏ nảy lên trong đám nước sền sệt, thơm dịu vị đường và vỏ quýt.Chè đậu đỏ chỉ ngon khi nấu mềm vừa tới, quá nát để mất độ bùi của đậu và nếu quá cứng nước chè thơm. Thế mới biết nấu chè cũng cần có cả nghệ thuật.

      “Nó chưa chín mà Nguyên. Sau khi đậu mềm cho thêm đường vào.”

      “Ừ nhỉ, tôi quên mất!”

      “Nguyên làm sao nhớ được chứ? Vì toàn do tôi nấu….”

      “Hả? nấu cho Hai khi nào?!” – Thảo hỏi Kha.

      Câu hỏi bất chợt làm tôi và Kha cùng giật mình.

      “Ờ …ý chú Kha biết nấu!”

      ‘Ừ..ừ! Ý Nguyên biết nấu!”

      Thảo và hết cơm trong chén.

      “Hai ông này có mưu đây!”

      Tôi ra phòng khách ngồi khi hai vợ chồng Thảo dọn chén bát. Nhìn thằng cháu nằm chuyện mình võng, tôi thấy thương quá nên ẵm nó ra sân ngồi.

      “Bác bế con ra kia chơi nhé!”

      Thằng bé cười le lưỡi rồi đưa tay đón lấy tôi.

      Hai bác cháu tôi ngồi ở xích đu, tôi chỉ cho thằng nhóc con bướm loay hoay với đám hoa nguyệt quế. Rồi tôi chỉ cho nó con ong đuổi con bướm để giành hoa.

      Tôi chắc thằng bé hiểu vì nó mới bốn tháng tuổi, nhưng nó biểu tiếp thu của nó bằng cách….cắn vào tay tôi!

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      17: Hãy tha thứ cho em
      à….”


      Tôi gọi cửa phòng Kha khi đến giờ trưa. Cả buổi sáng, từ lúc tôi cùng chị kế toán lên phòng làm việc lại, tôi hề thấy Kha rời khỏi phòng.

      Tôi mở cửa bước vào. Tôi trố mắt và ngạc nhiên tột độ.

      Kha với áo vest bung cổ, cravat thắt trễ xuống, chân gác lên bàn, tay cầm thuốc và tay kia nốc chai rượu Tây.

      “Kìa , sao lại uống trong giờ làm việc?”

      Tôi đến và cản chai rượu khi Kha cố nốc ngụm. Tôi giằng lấy chai rượu làm nó bắn ướt cả áo.

      “Em trả cho tôi ngay!” – Kha ra lệnh – “Em có quyền lấy nó!”

      làm sao vậy?”

      “Làm sao à?” – Kha hét lên – “Tôi phải làm sao để em chịu thôi cái ý nghĩ điên khùng là hi sinh vì tôi? Em có biết là tôi đau khổ thế nào ? Em đừng tưởng những việc em làm tôi hay biết. Tôi biết tất cả. Tôi biết em qua đêm với bao nhiêu người để đánh đổi cho tôi. Tôi biết em ngủ với cả tên Tổng giám đốc để giữ cho tôi cái ghế này. Tôi có năng lực, người giỏi là em, nhưng tại sao, tại sao em lại làm mọi thứ cho tôi chứ?”

      Tôi nắm chặt tay nắm lại. cách thiếu lí trí, tôi đấm thằng vào mặt Kha làm mũi tóe máu.

      có im ?”

      Kha đứng dậy giằng lấy cổ áo tôi. nhấn tôi ngồi xuống ghế. Kha quỳ xuống chân tôi.

      xin em! xin em Nguyên à. Em hãy để được làm điều gì đó vì em chứ. Sao em lại làm tất cả chỉ vì . em, thể nhìn em hi sinh vì mãi được đâu Nguyên à…”

      Nước mắt tôi chảy dài.

      “Kha à, đứng lên . biết em, có thể làm mọi thứ vì em tại sao em thể làm điều gì đó vì chứ?”

      “Nhưng em làm quá nhiều..”

      “Nhưng cũng em quá nhiều!”

      Tôi ngã người và lưng ghế rồi nốc rượu trong chai bàn Kha. Tôi uống như người say dù hớp rượu chỉ là đầu tiên tôi chạm môi. Có oái oăm lắm vậy? Tôi quá đủ khi khiếm khuyết cho giới tính, vậy tại sao ông trời lại còn đánh đố tôi thêm nữa? Ông biết tôi là đứa ngu ngốc, tôi là thằng ngu đến độ bất chấp tất cả vì người tôi thương mà.

      Những vòng tròn đen thẳm, lẩn quẩn chạy dài trong tâm trí tôi. Tôi thấy tôi bị bó lại giữa những vòng đen đó. Tôi thấy mình bị ngạt thở, nhưng trong lúc đó, tôi cảm nhận ngạt xuất phát khi tôi và Kha làm tình cùng nhau. Tôi thấy mình ú ớ hét lên nhưng kĩ lại đó chỉ là tiếng rên đầy hoang lạc giữa cao trào đỉnh điểm.

      Chúng tôi gì, rất lâu. Tôi ngồi ghế và Kha ngồi dưới chân tôi, đầu tựa vào người tôi. Tôi đưa tay vuốt mái tóc của . Nó cứng và xơ xác.

      “Xin lỗi, cho tôi gặp….” – tôi lí nhí trong điện thoại.

      “Nguyên hả em? Em suy nghĩ kĩ chưa nè?” Lão ta ngọt ngào .

      Tôi nghe giọng lão và nhớ đến đám phân chuồng người ta bón lót cho cây.

      “Tôi….tôi có thể gặp ông riêng được ?”

      “Tôi luôn sẵn sàng cho em!”

      “Vâng, cảm ơn ông. Ở đây tiện để tôi chuyện.”

      “Tôi chờ em ở nhà hàng cũ nhé. Tối nay.”

      “Tôi đến…”

      “Em có điện thoại à!” – Kha hỏi khi đặt lên bàn tôi bìa hồ sơ.

      “Dạ..! Chỉ là cuộc gọi nhầm số à!”

      Tôi đặt bìa hồ sơ và ngăn kéo, sau khi cúp máy vội. Tôi muốn Kha biết việc tôi và lão đối tác kia. Tôi hứa với chấp nhận cầu của lão, nhưng đó chỉ là do tôi hứa. Tôi thất hứa . Tôi chấp nhận làm việc cho lão ta, phải là việc nữa mà là tình nhân cho lão mua vui.

      “Em ăn tối với nhé. “ – Kha khi ngồi lên bàn tôi.

      “Chắc được rồi à. Em có hẹn với bạn tối nay rồi.”

      “Ừ, vậy khi khác cũng được.”

      đừng giận em nhé.”

      “Ngốc quá, mọn đến thế đấu. “ – Kha rồi cuối xuống hôn tôi.

      à, nếu biết tối nay em gặp ai, chẳng còn muốn nhìn mặt em nữa đâu.

      “Ý ông là….”

      “Em là người của tôi từ sau sáu giờ chiều đến mười hai giờ đêm. Đổi lại, tôi chấp nhận mọi cầu của em, và cả nhiều điều lợi cho thằng sếp Kha của em nữa.”

      Tôi bấm chặt tay mình. Rồi tôi cũng gật đầu đồng ý lão ta. Kha ơi, em xin lỗi . Nhưng em thể bỏ mặc với những khó khăn được đâu.

      Sau khi rời nhà hàng với lão giám đốc, cũng như mọi khi, tôi mua chút gì đó sang ăn với Kha. Tôi ghé tiệm chè mua hai li rồi chạy sang nhà Kha. Kha ngồi xích đu ở sân.

      à….”

      Kha chạy ra đẩy xe cho tôi. “Em ăn tối chưa?”

      “Em ăn rồi, ăn chưa?”

      ăn rồi, mới dọn rửa xong. Em mua gì vậy?”

      “Chè đậu đỏ.”

      Kha hôn tôi rồi kéo tay tôi vào nhà.

      “Ban nảy Thảo gọi điện thoại cho .”

      Tôi giật mình. “Sao nó lại gọi cho ? Và làm sao mà nó biết số….”

      “Thảo mẹ mời cuối tuần này sang nhà chơi. Còn số điện thoại là do mẹ đưa. có cho mẹ số.”

      “Còn chuyện gì nữa ?”

      “Em làm gì mà run dữ vậy? Mồ hôi đổ ướt hết rồi kìa.” – Kha cười rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trán tôi.

      “Thưa cậu trẻ hết rồi! có chuyện gì nữa đâu!”

      Tôi với mẹ là sang nhà Kha để gặp lão giám đốc kia. Tôi sợ mọi chuyện bị lộ ra.

      “Hì, có gì, chắc tại nóng quá!”

      có mở máy lạnh mà! Em cởi áo ra , kẻo bị cảm đấy.”

      “Dạ thôi à, em sao.”

      Tôi sợ Kha nhìn thấy những vết trầy lưng tôi. Dấu vết của lão biến thái khi làm tình.

      “Em sao vậy?”

      ! Em ổn mà!”

      Tôi mang hai ly chè xuống bếp và rửa nó.

      Tôi có hứng để làm tình với Kha vì cả tuần nay, ngày nào lão bệnh hoạn đó cũng gọi cho tôi. Hậu môn tôi vẫn rất đau. Nhưng muốn làm Kha buồn, tôi đồng ý.

      Kha cởi áo người tôi, tôi ngăn lại. hỏi thêm, chỉ cười rồi lại tiếp tục cho công việc dở dang. Khi Kha tuôn trào cũng là lúc tôi đau dữ dội. Các cơ của tôi co thắt. Tôi quằn mình vì đau.

      “Nguyên à, em ….em có sao ?”

      “Em sao. Chỉ là cực cảm thôi!” – tôi cố nở nụ cười. Kha ôm tôi vào lòng rồi ngủ thiếp .

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      18: Thôi thế từ đây chẳng còn gì…

      Chị kế toán khoác tay tôi khi từ thang máy bước ra.

      “Em và sếp ổn chứ?”

      Tôi cười gượng gạo. “Vâng, ổn rồi chị ạ!”

      “Ừ, thế tốt. Nhớ lời chị, hối hận phải là từ đáng để ra đâu em à.”

      Tôi mỉm cười rồi xách giỏ đến bàn làm việc. Kha ngồi uống cà phê ở bàn tôi.

      “Chào em, hôm nay trễ những ba phút, ..”

      Tôi cười, hôn và ngắt lời Kha.

      muốn làm gì em nào?”

      Kha ôm tôi vào lòng. “Em làm điều muốn còn gì!”

      Tôi ở phòng họp có điện thoại. Dù để chế độ rung nhưng nó vẫn làm cả phòng họp chộn rộn. Kha ra hiệu tôi ra ngoài nghe. Tôi xin lỗi rồi chạy ra ngoài.

      Số của lão giám đốc. “Chào em !”

      Tôi muốn nôn khi nghe lão .

      “Tôi bảo ông đừng gọi tôi vào giờ làm việc mà!” – tôi lí nhí .

      biết, nhưng nhớ em quá, chịu được!”

      “Nếu ông còn tiếp tục thế này, tôi ….”

      “Vậy thôi! gọi cho sếp Kha của em cũng được!”

      Lão vừa nhắc đến Kha.

      “Thôi thôi! Em xin ….” – tôi xuống giọng.

      “Biết khôn đó cưng! Tối nay bận, em phải sang chỗ nữa. Ở nhà phục vụ thằng chó sếp của em !” – Lão cười lớn rồi cúp máy.

      Tôi tựa lưng vào tường bất động. Rốt cuộc rồi tôi có làm được gì cho Kha ?

      Lão giám đốc hôm nay chịu xe hơi, lão muốn chở tôi bằng xe máy. Tôi thực muốn, nhỡ có ai trông thấy, nhất là Kha khó xử biết dường nào. Nhưng tôi được phép cầu của mình, vì kể từ khi hoàng hôn buông xuống, tôi còn thuộc về tôi đến tận nửa đêm.

      Lão chở tôi loanh hoanh thành phố rồi dừng lại ở hiệu bánh. Tôi biết lão mua bánh kem để làm gì, tôi biết mọi trò bệnh hoạn của lão.

      Lão mua bánh kem nhưng hề ăn, tôi cũng được ăn đâu. Lão bôi kem lên khắp người tôi, bắt tôi nằm lên giường cho lão liếm láp. Ghê tởm và gớm ghiếc lắm. Nếu muốn là nhục nhã.

      Tôi đánh đổi bao nhiêu thứ, chỉ để vì Kha mà thôi. Lão ta giữ lời hứa, nghĩa là lão đầu tư thêm vào công ty tôi. Kha lập được công to, những hợp đồng béo bở đầy giá trị.

      “Nguyên vui lắm em nhỉ.”

      “Vâng! Nguyên bất ngờ lắm!”

      Tôi ngồi ngoài xe, nghe tiếng từ phía sau.Quay người lại, tôi trợn tròn mắt. Tiếng ấy và người cùng cũng tắt lim….

      **************************************

      Kha lấy khăn lau vết sữa thằng nhóc ợ hơi, trào lên tay tôi.

      “Sắp đến sinh nhật Nguyên rồi nhỉ.”

      Kha khi nhìn tôi.

      Tôi cười.

      “Ừ, chú vẫn nhớ à?”

      “Làm sao tôi quên được chứ.”

      Tôi gì. Tôi bâng quơ chuyện với thằng cháu.

      “Sinh nhật này là được năm năm rồi cháu nhỉ….”

      “Mới đó mà năm năm sao?” – Kha hỏi tôi.

      “Ừ! Tôi du học năm năm!” – tôi trả lời.

      Nắng ngoài kia dịu lại, có lẽ áng mây bay ngang, che nghiêng khoảnh sân vuông.

      *************************************

      Hai làm gì ở đây vậy? Còn xe này là…”

      “Nguyên! Em làm gì ở đây vậy?”

      Kha đến hỏi tôi, chau mày giận dỗi.

      Tôi bảo với Kha hôm nay tôi học tiếng Nhật.

      “Em….”

      “Em , chúng ta về nào!” – Lão giám đốc bước ra.

      Tôi ước phút giây đó đất trời hãy đổ sụp xuống.

      “Em…..”

      “Ủa, cậu Kha cũng có mặt à. Còn em này là ai đây?” – Lão ta hỏi Thảo.

      “Chúng ta về thôi Thảo à!” – Kha kéo tay Thảo lôi vào xe.

      Thảo tròn mắt hiểu. Nó vọng ra.

      Hai về nhà….”

      Thảo chỉ kịp bốn tiếng đó, chiếc bánh kem tay Kha rơi phịch xuống đất. Chiếc xe ô tô đầy căm hờn cán ngang qua. Chiếc hộp tròn phẳng phiu dúm lại như bà già luống thời cau có.

      Đôi mắt Thảo đầy ngạc nhiên qua chiếc kính ô tô. Đôi mắt Kha sắt lạnh, chém ánh nhìn làm tan nát trái tim tôi. Hôm ấy là ngày sinh nhật của tôi, tôi quên mất ngày tôi chào đời.

      Lão giám đốc đặt tay lên vai tôi.

      “Nó cũng có bồ mà, em lo gì chứ.”

      Tôi tát lão cái mạnh.

      “Kết thúc rồi. quá đủ rồi! Tôi mất tất cả, ông có hiểu ?”

      Tôi ngoắc taxi chạy về nhà. Trời bỗng mưa dữ dội. Cơn mưa báo trước bởi mây hay giông. Có là thế ? Trước mỗi cơn mưa nắng gay gắt, chuồn chuồn từng đám lượn lờ rồi kia mà! Nhưng sao tôi biết?

      Tôi cười với chính mình. Mày biết, nhưng mày cố quên nó . Bác tài xế nhìn tôi khó hiểu. Tôi lấy tay che ngang miệng, cho tiếng khóc bật ra, nhàu nhò, nhằn nhũi…..

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      19: Vĩnh viễn mất nhau

      Thảo kể lại trong thư khi tôi sang Philippin trong chương trình tu nghiệp Thạc sĩ Xã hội học, rằng buổi tối hôm đó, Kha đưa Thảo đến bờ sông. dừng xe lại rồi bỗng dưng ôm Thảo khóc nức nở. Thảo ngạc nhiên định hỏi tại sao nhưng dám, chỉ để mặc Kha khóc ròng rã.

      năm sau tôi nhận được thiêp báo đám cưới của Thảo và Kha. Tôi cầm tấm thiệp tay mà nước mắt lưng tròng. Mấy người bạn Philippin hỏi sao tôi lại khóc, tôi trả lời chắc là do tôi nhớ nhà quá thôi.

      Sau đêm hôm đó, Kha và tôi vĩnh viễn mất nhau. Tôi thể chịu đựng nỗi ghẻ lạnh của ở văn phòng làm việc, những thay đổi đầy kinh hãi của . thường gọi tôi vào phòng, quát tháo, thậm chí đánh tôi thương tiếc.

      Khoảng thời gian đó khủng khiếp, như địa ngục vậy. Tôi chỉ có thể tâm với chị kế toán. Chị mắng tôi, nhưng cũng chấp nhận làm nơi cho tôi trút cạn nỗi lòng.

      “Chị với em rồi còn gì. Bây giờ em phải hai tiếng hối hận. Nhưng nó quá muộn rồi, em có thấy chưa?”

      Tôi làm việc được thêm hai tháng, thể chịu đựng nỗi nữa, tôi xin nghỉ việc.

      Bố tôi quen biết nên xin được cho tôi suất du học sang Philippin theo chương trình trao đổi văn hóa giữa hai nước. chút do dự, tôi quyết định ngay.

      Vậy là sau khi tốt nghiệp năm, tôi đến làm với chức danh trợ lí giám đốc cho công ty nước ngoài. Tôi sếp của mình. Tôi hi sinh vì ta nhưng tôi thể ra tôi hi sinh vì ta những gì.

      ta hiểu tôi, nên oán hận, trách cứ, dày vò và hành hạ tôi. năm hai tháng sau, kể từ khi vào làm, tôi xin nghỉ việc. Sáu tháng sau tôi lên đường sang Philippin. Nơi có những bờ biển trải dài, những hòn đảo trồng dừa nhiều vô kể xiết.

      Hai à, có lẽ khoảng giữa năm em và Kha làm đám cưới. có mừng cho em ? Em cảm ơn , nhờ có và qua , em tìm được hạnh phúc cho mình. Em cảm ơn nhiều lắm.

      Em tốt nghiệp vào tháng tám, Kha bảo là chậm lắm đến tháng mười tổ chức lễ cưới. Bố mẹ bảo tháng mười tổ chức lễ hỏi thôi, đến tháng mười hai hãy làm đám cưới vì về nước vào dịp đó, phải ? Em đếm từng ngày đây. Hì hì, em lớn rồi nhé. Em có chồng, và em lấy được người em rất thương.

      Em vẫn thắc mắc mãi vì sao cái hôm sinh nhật , em và Kha gặp ở tiệm bánh kem, Kha lại nổi giận đến vậy. ta chở em ra bờ sông rồi ôm em khóc. Sau lần đó Kha ngỏ lời làm quen em. biết đấy, em…vui sướng biết dường nào!

      Rồi nữa, đột nhiên lại bỏ sang đó du học. Bố bảo em là bố chỉ đùa, vì nghĩ là chịu . Ai ngờ vừa ra đồng ý liền làm bố mẹ giật mình đó. Hai của em thay đổi đến kì lạ luôn!

      Em có gửi sang cho vài tấm ảnh. Hôm chủ nhật rồi Kha cùng nhà mình ra biển chơi. Tụi em ngắm hoàng hôn nè, rồi ăn đồ biển. Vui lắm, tiếc là , nếu còn vui thêm biết chừng nào. À, còn nữa nha, em biết lái canô rồi. Kha dạy em đó. Khi nào về nước, em mình ra biển, em khiêu chiến với ! Hì hì.”

      Tôi đọc thư của em, khẽ mỉm cười rồi lại lau nước mắt. HÔm tôi nhận được thư, tôi đọc nó lần ở trường đại học, rồi khi về đến nhà trọ, tôi ra biển ngồi và đọc lại lần nữa, xem xem lại những bức ảnh, có hình của Kha.

      Trong ảnh Kha tươi cười với Thảo. Tim tôi nhói đau từng cơn. Nó làm tôi nhớ đến chuyến biển của tôi và Kha cùng công ty. Nó làm tôi nhớ đến cuộc ái ân trong lều. Nước mắt cứ chảy mãi, cứ rơi, lăn dài rồi hòa vào đám cát trắng. Tôi nhớ Kha. Tôi đặt lá thư cùng ảnh xuống nền cát rồi cởi phăng áo chạy ra biển.

      “Kha àhhhhhh! Emmmmm yêuuuuuu anhhhhhhhh!!!!!”

      Tôi hét lên. Tôi yên tâm rằng ở đất nước này người ta chỉ có thể hiểu tiếng . Tôi ngã người xuống nước. Biển vị mặn, hay tôi nếm nước mắt của đời tôi?

      Tháng ba qua rồi đến tháng tám thu về. Loay hoay trong nỗi đau, tháng mười hai kề cận đến. Mẹ gọi điện thoại sang cho tôi, bảo tôi về nước vì Thảo và Kha làm đám cưới. Nếu tôi sắp xếp được việc về lâu, tôi chỉ cần về hai hôm rồi trở lại. Mẹ bảo có đứa em , đủ mặt cho em nó vui.

      Tôi dạ vâng, dù muốn về nhưng nghĩ đến Thảo, đến bố mẹ tôi, tôi cũng trình đơn xin lên trường đại học, xin phép được về nước ba hôm vì có việc.

      Ông hiệu trưởng đạo Hồi thân thiện, vui vẻ chấp nhận. Ông còn chúc tôi thượng lộ bình an, và còn nhờ tôi mua cho vợ ông chiếc nón lá!

      Cuối năm, tôi ngờ là ở đất nước này cũng có nhiều Việt kiều đến vậy. Họ đặt vé còn chỗ nào, từ hạng VIP đến loại bèo nhất. Mấy người bạn nước ngoài giúp đỡ tôi, họ liên hệ mọi nơi cuối cùng cũng tìm được cho tôi vé loại bét nhất để về nước, đúng vào ngày đám cưới của Thảo.

      Tôi đẩy va li vào cửa nhà, khi Kha đeo nhẫn vào tay Thảo.

      Tôi buông tay làm chiếc va li ngã ra đất. Thảo nhìn ra sân.

      Hai về rồi! Hai….”

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      20: chẳng nhìn, dù nửa gương mặt em

      Nó chạy ra ôm tôi. “Em tưởng là về kịp chứ!” Thảo rồi khóc.


      Tôi ôm nó. “Ngốc quá, có đứa em mà ngày cưới của nó về còn đáng làm à?”

      Kha cũng bước ra sân. Ánh mắt đầy oán hận vẫn còn đó. ta chỉ gật đầu chào tôi rồi nắm lấy tay Thảo. ta siết chặt lấy tay Thảo.

      Tôi thấy ai đó bóp nghẹn hơi thở tôi. Tim tôi thình thịch đập.

      “Nguyên về rồi hay quá! Thôi chúng ta vào nhà tiếp tục cho hôn lễ .” Bác trưởng tộc rồi vào nhà.

      Bố mẹ cũng ôm tôi rồi bước vào. Tôi nắm tay dìu mẹ.

      Thảo và Kha trao nhau nụ hôn sau khi rót đầy tháp rượu.

      Ngày hôm sau, sau lễ cưới, Thảo và Kha về nhà tôi ăn sáng.

      “Sao Hai ở lại thêm mấy hôm với bố mẹ. Em rồi nhà vắng quá.”

      Tôi cười. “ về lo luận án cho xongi.”

      “Vậy Tết con có về ?” – mẹ hỏi tôi

      “Chắc là mẹ ạ. Về có vài hôm lại tốn tiền vé quá. Vả lạ cũng có vé để đâu.”

      “Thôi con cứ lo việc học cho xong . Năm nào chả có Tết. Cứ yên tâm nhé. Bố lo cho mẹ.” – bố tôi .

      Tôi liếc nhìn Kha nở nụ cười đầy ý. Chỉ nhếch bên môi.

      Tôi đọc được trong mắt . Người như cậu mà cũng học được đến Thạc sĩ, cũng hay quá!

      “Em trai về nước mà quên chị nhé!” – tôi lựa nón lá mẹ mang ở chợ về, vì ngày mốt tôi về lại Philippin có tiếng chuông cửa. Ra mở tôi há hốc mồm khi thấy chị kế toán.

      “Trời đất ơi! Em xin lỗi. Em quên chị đó! Hôm đám cưới Thảo, em….”

      “Em mà còn tâm trạng để nhớ đến chị sao?” Chị ta nheo mắt cười với tôi.

      Tôi cũng cười lại. “Bà vẫn nhí nhố vậy à?”

      Hai chị em ra quán cà phê ngồi chuyện. Chị ta bắt tôi đứng lên, nhìn từ sau ra trước, xoay tới lui những mấy vòng làm phục vụ tủm tỉm cười khi nhìn tôi.

      “Chu cha! Thằng em chị gầy quá nha. Nhưng cơ bắp săn chắc, râu ria tua tủa. Mặt mày góc cạnh, ăn chững chạc quá. Chính thức hết dậy nhé!”

      “Chị! Bà này, gì ghê vậy?!”

      Chị ta cười. Hai chị em dở người cả buổi, rồi chị ta ngồi thẳng dậy, đặt tay lên bàn, cách nghiêm túc rất “kế toán” mỗi khi đến đợt kiểm tra tài chính.

      “Em có ổn ?”

      Tôi nhìn chị. “Sao chị lại hỏi em như vậy?”

      “Ý chị là Kha ấy!”

      “Hi vọng là em ổn!’ – Tôi .

      “Em có còn Kha ?”

      Tôi nhìn xuống bàn. “Chưa bao giờ em hết ấy. Nhưng có lẽ từ bây giờ em phải hết thôi!”

      Tôi hít hơi rồi ngã người ra sau, đan tay đặt sau gáy. Nhìn bâng quơ ra ngoài hiên. Tiếng kèn saxophone da diết vang lên. Nó làm tôi buồn và làm gian trĩu , nặng nề, u uất.

      Chắc giờ này Thảo và Kha trả lại đồ cưới, rồi họ đặt vé du lịch cho tuần trăng mật. Nghĩ đến đó, tôi chạnh lòng.

      Thảo và Kha hưởng tuần trăng mật ở Singapore, đúng vào ngày tôi về Philippin. Tối đó mẹ nấu bữa tiệc thịnh soạn, tiễn tôi tiếp tục xa nhà và tiễn vợ chồng Thảo chơi xa.

      Tôi, bố và Kha ngồi chuyện, Kha gọi tôi bằng rất tự nhiên, chút ngượng ngùng. Chỉ có tôi là bối rối mỗi khi nghe Kha hỏi “ Nguyên này…..”

      Bố say khướt rồi lên phòng ngủ. Chỉ còn tôi và Kha ngồi lại.

      Kha gì, chỉ uống rượu, hút thuốc. Tôi cũng vậy, xoay xoay li rượu tay.

      có phiền khi tôi lấy em ?” – Kha hỏi tôi.

      câu hỏi để tôi trả lời sao?

      “Nếu em phiền mọi chuyện cũng rồi. Cuộc đời chứ phải là chiếc máy vi tính soạn thảo, Ctrl Z để quay trở lại.” – Tôi .

      Kha cười. “ có biết tôi Ctrl Z bao nhiêu lần rồi ? Và lần đó là cuối cùng rồi. Tôi chẳng còn gì để tiếp tục nữa!”

      Tôi uống hết rượu trong li. Kha rót tiếp vào li của tôi, sóng sánh, tràn đầy. Màu nâu óng ả, nghiêng nghiêng rọi xuống ánh đèn.

      Tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp Kha ở buổi tiệc chia tay Hồng – bạn tôi và là em của bạn Kha. Lần đó cũng đưa tôi li rượu, đêm đó nhắn tin làm quen tôi, rồi định mệnh đưa đẩy, tôi làm nhân viên của .

      Bạn đừng trách tôi lẩn thẩn nhé, cứ mãi nhắc chuyện quá khứ. Vâng, tôi biết là tôi có hoài niệm vô phương, nhưng tôi thể dứt mình ra khỏi những trở trăn dày xéo đó.

      Tôi quá oan ức, bạn có nghĩ như thế cho tôi ? Có phải tôi lừa dối Kha để đổi lấy cho tôi căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, hay qua đêm với người này người kia để đổi lấy chức tước danh lợi gì đó, hoặc giả tồi tàn hơn nữa tôi có nhu cầu tình dục nên lăng chạ với nhiều người.

      Nhưng nào có phải như thế đâu chứ. Đến giờ phút này đây, khi câu chuyện của tôi sắp sửa về hồi kết, cái kết buồn và khó xử, tôi còn giấu diếm bạn đọc bất kì tình tiết nào đâu.

      Bạn có hiểu được tôi ? Tôi có phải là người đáng bị Kha dày vò như thế ? Tôi vì ấy, vì tất cả. ta lấy em tôi, như cách dày vò tôi hiệu quả nhất.

      ta thành công. Tôi đau khổ, rất rất nhiều. Tôi như con sói bị mọi người ném đá, tôi như con chim công bị vặt trụi lông đuôi, nhìn người ân ân ái ái với em mình, cách hợp pháp, vì họ là vợ chồng, tôi chỉ muốn nhoài mình ra khỏi thân xác, để được chết , chết cách đau đớn nhất với tôi trong lúc này có lẽ vẫn nhàng hơn tất cả.

      “Dù sao cũng chúc sớm tìm được hạnh phúc. Mà tôi nghĩ người như quá hạnh phúc còn gì!”

      Kha lạnh nhạt, cười cợt , cụng li vào li tôi. Tôi cũng uống cạn. Nhạt thếch, vô vị, ơ thờ, như nước ốc nấu bằng đôi tay bà bếp đoản sở nhất.

      Tôi bay về Philippin đúng vào buổi tối. Chỉ mình từ sân bay, lỉnh khỉnh đồ đạc mẹ tôi nhét vào, tôi về nhà trọ. Tôi đứng vẫy taxi. May mắn có chiếc đậu lại chỗ tôi. Tôi vừa đưa tay mở cửa cậu thanh niên cũng chạy đến mở cửa.

      Cậu ta có mái tóc đen nhánh, tiếng rất nặng, vất vả lắm tôi mới có thể nghe được, có lẽ cậu ta cũng là người Châu Á .

      “Xin lỗi, nhưng tôi gọi chiếc taxi này mà!” – tôi với cậu ta bằng tiếng .

      Cậu ta cũng trả lời lại. “Nhưng tôi cũng vẫy nó mà!”

      Ông tài xế chống tay lên cằm nhìn hai chúng tôi.

      “Thôi được rồi cậu cứ trước!” – tôi rồi quay lưng bỏ , đứng chờ chiếc khác.

      Tôi có ý muốn đôi co với bất kì ai nữa cả. Cậu ta là thanh niên, tôi nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt cậu, tôi thấy cậu chính là Kha. Ảo ảnh chăng? Ừ, có lẽ là vậy….

      kia!” – Cậu ta mở cửa xe rồi đến chỗ tôi – “Thôi trước . Tôi xin lỗi.”

      Tôi chẳng màn nhìn lại cậu ta. “Thôi cậu , tôi chờ chiếc khác.”

      Cậu ta bỗng cười rồi đến kéo tay tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :