1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh em rể

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      11: Nhằm tách trà của sếp?!

      “Thôi tối rồi, cho sếp về , mai ổng còn họp đấy!”


      “Vậy à. Thôi cháu về Kha.” – Bố tôi .

      “Dạ sao. Cháu cũng buồn vì về nhà có mình. Bác cho Thảo với cháu và Nguyên nhé.”

      “Ừ, mấy đứa . Nhớ tranh thủ về sớm.” – Mẹ tôi .

      “Sếp lên phòng với em tí, em đưa cho cái USB có tài liệu mai họp.”

      Tôi rồi đứng lên phòng, cách khó chịu. Như hiểu ý, Kha đứng dậy với tôi.

      Tôi lên phòng rồi đóng cửa lại.

      Kha ôm tôi từ phía sau. “Em sao vậy?”

      Tôi đẩy Kha ra. “Tôi khó chịu quá! hiểu ý tôi chứ?”

      “Nguyên à, em tin sao?”

      “Tôi biết. Chỉ là tôi thấy mình khó chịu khi nhìn thấy và…em tôi!”

      “Thôi nào, đừng giận nữa! xin lỗi. Lần sau chỉ làm việc gì em thích thôi. Được chưa.”

      Kha tiếp. “Ủa, mà USB gì vậy em?”

      “USB chương trình đề phòng! Người và em tôi!”

      Kha cười. “Em ghen cũng dữ dội nhỉ! Ha ha.”

      “Tôi ghen! Chỉ là thấy khó chịu.”

      “Ok, sai. Thôi cho Thảo nó vui.”

      Tôi bị Kha kéo xuống nhà.

      Chúng tôi xe của Kha. Thảo ngồi cạnh Kha ghế trước, tôi ngồi phía sau mình. Kha nhìn vào kính hậu, mỉm mỉm cười nhìn tôi.

      Vào quán cà phê, Tôi và Kha ngồi đối diện, Thảo lại ngồi cạnh Kha. Chỗ đấy là của tôi chứ! Nhưng làm sao để ra?!

      Hai người họ chuyện rôm rả. Tôi uống li chanh Rum và ăn đậu phộng.

      “Thôi về. 11h rồi!” – tôi .

      “Về hả Hai. Sớm quá!”

      “Vậy mày ở đây. Hai về trước!”

      “Hic, thấy ghét. Về về.” – Nó quay sang Kha – “Ảnh lúc nào cũng bắt nạt em!”

      Kha cười. “Em hiền quá nên bị Nguyên ăn hiếp rồi. Em phải dữ dằn lên!”

      Tôi xách túi bước ra cửa.

      Lúc về Thảo ngồi phía sau, tôi và Kha cạnh nhau. Nó vẫn cùng Kha trò chuyện. Thi thoảng hỏi tôi nhưng tôi chỉ ậm ừ cho có, nhát gừng đầy lười nhát.

      “Cảm ơn Kha nhé!” – Thảo khi về đến nhà. rồi nó mở cửa xe bước xuống rồi vào nhà.

      “Em vui à?” – Kha hỏi tôi.

      Tôi trả lời, mở cửa xe bước vào nhà. “Tôi vui hay cũng quan tâm sao?”

      Kha khựng lại, thoáng buồn rồi nhấn ga .

      Tôi đến công ty và check mail. Tôi nhận được mail của Kha. Quái lạ, có chuyện gì mà lại gửi mail cho tôi?

      xin lỗi vì làm em buồn. Lần sau làm thế nữa. Em đừng giận nữa nhé. chỉ xem Thảo như em thôi, có gì hơn nữa đâu. Nếu em chịu tha lỗi cho , còn giận , tuyệt thực đến chết!”

      Tôi cười khi đọc hết mail. Lố lăng quá !
      “Em cười rồi nhé. được giận nữa nhé.”

      Kha từ phòng bước ra. Hôm nay đến sớm hơn cả tôi.

      “Tôi cười liên quan gì đến việc giận hay hết?”

      “Thôi mà, xin lỗi. Em muốn làm gì? Em , làm tất cả.”

      biêt!” – Tôi rồi mang tách trà rửa. Tôi ghé qua phòng lấy luôn tách của Kha.

      Tôi rót vào tách tôi và Kha trà rồi mang lại phòng cho Kha.

      muốn tách của em!” – Kha khi đỡ lấy tách trà.

      “Tùy!”

      Tôi đặt tách của tôi xuống bàn Kha rồi mang tách của Kha ra bàn của mình. Lão cười cười khoái trá, mặt đểu!

      “Nguyên em! Hình như chị phát em lấy nhầm tách trà của sếp!”

      Bà chị kế toán ngồi ở bàn tôi, thánh thót . Tôi giật mình, bối rối. Chị ta biết việc của tôi và Kha?

      “Đâu, của em mà!” – Tôi dù đó là tách trà của Kha.

      “Đừng có hoang tưởng cưng! Của sếp đó! Mang vào đổi lại . Ai uống nhầm tách của ổng là có chuyện đấy!” – chị ta huýt sáo và .

      “Gì mà ghê vậy chị?”- Tôi hỏi lại.

      “Vì chị từng bị ổng chửi vì lấy nhầm tách của ổng!”

      “hả??”

      ! Thôi em mang vào trả . Lí nhí xin lỗi nữa. Chắc ổng chưa uống nên chưa phát ra đấy.”

      “Vậy để em mang trả lại.” – Nhưng làm sao trả vì cái tách này là Kha bắt tôi đổi với mà.

      “ừ! Thôi chị ! Tám thế đủ rồi. Hẹn em giờ trưa chị em mình với con thủ thư và cụ trưởng phòng ở căn tin tám tiếp!”

      “Ok! Bye bye chị .”

      “Bye cưng!”

      Bà chị kế toán khuất bóng, tôi bưng tách trà uống ngụm. Tôi cười, hít thở mùi hương còn trong tách.

      Mỗi người để lại mốt dấu ấn những vật dụng mà mình thường dùng, đó là đấy bạn ạ. tách trà của Kha, vương lại hơi thở , mùi vị của nước bọt miệng tách, dấu vân tay tay cầm, lằn môi lên chỗ chạm vào tiếp xúc.

      Tất cả, đối với tôi thiêng liêng và kì vĩ, đầy cuốn hút, bí và hoang lạc, chìm đắm trong xúc cảm lâng lâng.

      “Thông báo với mọi người, cuối tuần này chúng ta dã ngoại.”
      Kha thông báo khi buổi họp kết thúc.

      Con thủ thư hí hửng nhất.
      đâu vậy sếp? Lên Đà Lạt , về quê em !”

      Bà chị kế toán bĩu môi. “Dẹp em! Lên đó chị chịu được đâu. Chị xong cưng à.”

      Ông trưởng phòng tiếp lời. “Ừ, đừng có lên đó, tôi cũng dị ứng xứ lạnh!”

      Kha nghe mọi người rồi cười. “Thế cậu Nguyên muốn đâu?”

      Tôi giật mình. “Tôi sao cũng được. Tùy mọi người. chơi là ok rồi.”

      Con nhóc mới vào làm tiếp. “Em cũng vậy. Tùy sếp. chơi free là em chịu!”

      Tôi với nó đánh tay nhau cùng nhất trí. Nhìn lên Kha chau mày nhìn tôi. Tôi đọc được trong cái nếp nhăn đó là tức giận.

      Cậu bảo tôi được chuyện với em cậu mà giờ cậu hí hửng với nhân viên nữ là thế nào đây?

      Tôi ngồi đàng hoàng lại, lén nhìn lão.

      “vậy biển, mọi người nghĩ sao?” – Kha .

      “Tôi tán thành!” – bà chị kế toán đưa tay biểu quyết.

      “Tôi agree!” – ông trưởng phòng với hai tay giơ lên như người đầu hàng cùng vẻ mặt “hoang dâm vô độ”.

      “Em chịu!” – con nhóc mới vào làm, lôi cả tay tôi giơ lên – “Biểu quyết dùm Nguyên luôn.”

      Kha trợn mắt với tôi. Tôi bỏ tay nó ra rồi tự giơ lên.

      “Tôi sắm bikini!”

      Con thủ thư mặt như cái bánh tráng bị thấm quá nước, nhăn dúm lại. Bà chị kế toán hỏi nó.

      “Cưng ở lại công ty trực trong lúc chị biển nhá!”

      Nó la lên. “ dám đâu! Em cũng bộ!”

      “À, bộ!” – Kha nhướng mắt với nó.

      “Ý là em cũng biển! Mọi người hùa nhau ăn hiếp em!”

      Cả phòng họp cười nắc nẻ. Nhốn nháo thể tưởng tượng.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      12: Biển, bên , em cùng

      Ông trưởng phòng cầm loa trưởng đoàn. Kha giao quyền cho ông ta làm trưởng đoàn.

      “Mọi người chú ý, xếp thành hàng . thủ thư lố nhố vào hàng nằm lại ngoài biển, có lều cho nhá!”

      Tôi cười đứng vào hàng nghe tiếng Kha từ sau lưng.

      “Nặng ? Đưa xách cho.”

      Kha rồi gỡ ba lô vai tôi. Kha mang vào, loạng choạng.

      “Em mang cả tủ mỹ phẩm theo hả?”

      nửa tủ thôi!”

      “Nặng lắm đấy!”

      “Mệt! Trả đây. Đeo có than. Tôi đeo từ sáng giờ có gì đâu!” – tôi giành cái ba lô lại.

      “Thôi để . Em mang nặng hai vai chai hết khổ lắm!” – Kha nháy mắt nhìn tôi .

      Tôi thụi lão cái. Tiếng “á!” quen thuộc vang lên làm cả đoàn quay lại nhìn.

      “Sếp Kha với cậu Nguyên rắp tâm làm gì đó?” – Tiếng bà chị kế toán.

      “Nguyên à, em để tối rồi trả thù luôn! Em phải đợi chị xử sếp cùng em chứ!” – ÔNg trưởng phòng. rồi ông ta lôi Kha lên đầu hàng đứng.

      Chúng tôi ngủ trong lều ngoài biển. Tôi và Kha lều. Ngẫu nhiên hay do lão Kha sắp xếp vậy ta?

      Bà chị kế toán, con thủ thư và nhóc mới vào làm lều, ông trưởng phòng với ông tài xế, những người khác cũng tìm được đôi để nhận lều. Có tất cả là mười ba lều cho cả công ty.

      Tôi bất ngờ la lên.

      “Chị, mình dùng nhà vệ sinh ở đâu?” – Tôi hỏi bà chị kế toán khi vác đồ vào lều. Lều của tôi và chị ta cạnh nhau.

      “Ở đó kìa em. Ngay cạnh bãi xe!” – Bà chị đẩy gọng kính mát xuống và chỉ tay cho tôi thấy. – “Em có vấn đề gì hả cưng?”

      “Hic, tối…làm sao em dám ?!”

      “Ê mày, đừng có hù chị nha! Chị cũng…như mày thôi!” Bà chị đánh tôi phát.

      “Em mà!”

      “Tối nay xếp hàng , tôi dắt hết! Chịu chưa?” – Kha cười .

      “Sếp hứa đó nha! Khuya nay em sang đập cửa lều mà ko dậy !” – chị ta .

      “Hả?! Chị hả?”

      “Em biết! Các em..” – bà chị kêu hai con nhóc – “Vào lều chuẩn bị cho chị vào”

      Cả bọn cười rần lên làm ông trưởng phòng trong lều thò đầu ra tám chuyện. Cái mặt lãi “đực” chịu nổi.

      “Cuối cùng cũng được ở cùng em, dù chỉ là đêm!” – Kha nằm lên đùi tôi khi tôi lấy khăn tắm từ ba lô.

      Trời nắng quá, tôi cũng chưa muốn ra ngoài vội nên cũng ngồi yên, nghịch tóc Kha.

      “Làm thấy ghê! Làm như lần đầu tiên được ở cùng tôi vậy! cày người tôi sót chỗ nào!”

      Kha cười. “Gọi tôi là cậu xưng em ! Có hai đứa mà cậu cứ cộc cằn với tôi hoài vậy?” – Kha rúc vào bụng tôi. ta cắn tôi phát vào bụng.

      “Úi!” – tôi la lên- “ bị điên hả?”

      “Ừ, điên rồi. Em làm tôi phát điên rồi. Tôi thể bình thường khi ngửi thấy mùi cơ thế cậu, khi nằm trong lòng cậu.”

      “Hôm nay bị con ma sễn nhập rồi.” – Tôi cười, ngắt cái mũi Kha.

      “Em này!” – Kha gọi tôi.

      “Gì?”

      quăng em ra biển liền bây giờ nhé! Em này!”

      “Gì?”

      “Trời đất! Tôi kêu mà trả lời thế hả? Em này!”

      ! Mệt quá!” – tôi lấy chai nước ra uống – “Khát muốn chết!”

      “Nước đó hết khát đâu! Nước của mới khát! Ha ha.”

      Tôi cười làm sặc nước, phun ra ướt hết người Kha.

      cho tôi uống xong rồi được hả?”

      “Nằm với chút .”

      Tôi nằm xuống cạnh Kha. Kha đưa tay lên cho tôi gối đầu.

      “Em dọn ra ở với .”

      Tôi cười.

      cũng biết là em thể mà.” – Tôi nằm lên ngực Kha.

      Tôi nghe hơi thở từ tốn, nhàng. Nhịp tim từng tiếng, như những bước chân từ thiên thu vọng lại.

      “Ừ, biết mà. Em có ?”

      Tôi trả lời, chỉ đặt lên môi Kha nụ hôn dài.

      Hai đứa nằm chuyện hồi ngủ quên . Chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng chị kế toán.

      “Ra tắm biển hai quý ngài. Ra biển nằm ngủ là sao đây?”

      Kha ngáy ngủ rúc đầu vào tôi ngủ tiếp. Tôi trả lời làu bàu

      “Uhm….Em biết rồi! Em ra liền!”

      “Hai người có năm phút. là tụi này đốt lều!”

      Tôi ngồi dậy lay Kha.

      ! Dậy nếu thành heo thui đấy!”

      Kha vẫn nhúc nhích, rúc vào tôi sâu hơn. Tôi nhột quá đẩy ra.

      “Thôi dậy ! Ra biển thôi ! Đêm rồi ngủ. Em ngủ với cả đêm nay mà! Yên tâm .”

      Kha cười cười rồi mở mắt.

      em!”

      Rồi ta cắn vào môi tôi.

      Chúng tôi tắm biển, chơi bóng chuyền rồi thuê ca nô chạy biển. Chúng tôi đua ca nô! Giải bóng chuyền nghiệp dư thuộc về đội tôi, Kha và con thủ thư. Còn đua ca nô, người giành giải nhất là…bà chị kế toán. Chị ta chở ông trưởng phòng, Kha chở tôi.

      Cả bọn nằm xếp lớp cát, thở hì hục sau cả buổi “triệt phạt” nhau.

      nhớ là chuyện gì mà Kha bị mọi người đào hố chôn lại. Ông trưởng phòng xem mặt như tượng đồng vậy mà cũng bậy bạ ra mặt. Ông ta lấy cát nắn thành bộ củ rồi đặt lên vị trí người Kha.

      Những ba bộ củ, với size cực to và hình thù quái chiêu, được đặt ở..cổ, bụng và vị trí đúng của nó. Chúng tôi cười muốn đau bụng.

      “Sếp ơi là sếp!” – con thủ thư – “ra biển mới biết sếp của em …. đồ sộ quá! Đến những là ba!”

      Cát lấp đến mũi nhưng Kha cũng ráng

      “Các người dám hành sếp! Khi về tôi trừ lương hết!”

      “Ối sếp ơi, chờ đến khi đó !”

      Lát sau bà chị kế toán với mấy nữa, lên chợ hải sản mua ghẹ, mực, tôm..để chuẩn bị cho buổi lửa trại về đêm. Cánh nam nhi khác kéo nhau nhậu nhẹt với mấy em ở nhà hàng (?!) còn tôi và Kha sau khi tắm nước ngọt dạo bãi biển.

      Tôi mặc áo thun lascote với quần lửng kẻ sọc, Kha cởi trần và mặc chiếc quần ka ki ngắn đến gối.

      show hàng nhỉ?” – Tôi hỏi khi lấy gel vuốt lại tóc.

      Kha cười. “Em ghen đấy à?”

      “Ừ! Tôi ghét con nào đó nhìn vào người . Với vẻ thèm khát! Vì đó là của tôi.”

      Tôi cười . Kha cũng chui vào lều mặc áo vào, chiếc áo thun màu tím nhạt có tay, cổ chữ V xẻ sâu xuống hơn giữa ngực, để lộ cơ bắp và tí hình dung cho kẻ ham muốn.

      Hai chúng tôi bãi cát. Tôi cạnh Kha mà ra phía biển, cho nước tấp vào chân. Có lẽ là do “buồn” nên lão lôi tôi sát lại và nắm lấy tay tôi.

      “Bà kế toán nhìn kìa!” – tôi với Kha.

      “Mặc! cứ nắm tay em!”

      Chiều buông dần biển. Mặt trời thấp thoáng ra sau đám mây, rồi chưng hửng đánh tõm xuống đường chân trời phân chia bởi nước. Mấy con tàu ngoài khơi như trò chơi vụng dại, rãi đậu ra sàn. Mặt trời nuốt chửng chúng. Rồi trong cơ thể vô hình, tôi thấy mấy hạt đậu ấy tiêu hóa trong mặt trời.

      “Ngồi xuống đây nha em.” – Kha hỏi tôi khi ngồi xuống cát.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      13: Thiên tài thoát khỏi phụ nữ!

      Tôi ngồi cạnh bên . Nhưng Kha lại nhít người sang phía sau tôi, hóa ra tôi ngồi trong lòng .

      có đôi mông tuyệt đẹp!” – tôi .

      Kha hất tôi phát. “ đẹp hoàn mĩ thế này em nhìn, chỉ để ý mỗi mông là sao?”

      Tôi cười. “Nó lộ thiên em nhìn, vậy thôi. Nếu thấy ngại …đè cho nó sát vào!”

      Kha cốc đầu tôi. Nhưng rồi lại hôn lên chỗ tai tôi. Tôi thích hôn như vậy. Nó cho tôi cảm giác như có con rắn mối trườn người, ướt át và trơn tru nhưng kích hoạt bao nhiêu là khoái lạc. Tôi chỉ muốn phút giây này đừng qua , hãy cứ để tôi được bên Kha như thế này.

      Tôi ngã người vào lòng Kha. duỗi chân thẳng lại để tôi ngồi.

      “Chúng ta như thế này được bao lâu hả ?”

      Kha trả lời tôi mà chỉ thở dài. “ biết nữa.”

      “Nếu hết hôm nay, ngày mai chúng ta còn là của nhau nữa, có nhớ em ?”

      Kha cúi xuống nhìn tôi. Tôi chợt thấy mình thừa hơi quá. Tôi có là của Kha chưa mà lại hỏi như vậy? Chỉ ba chữ EM mà tôi còn chưa lần nào với Kha kia mà.

      “Chúng ta đáng thương quá.” – Kha .

      “Sao vậy?” – Tôi hỏi lại.

      “Chúng ta nhau, chúng ta là hai gã trai nhau. Đầy vụng trộm, chẳng ai ủng hộ và đồng cảm. Cứ như tội nhân giữa phố phường, mọi ánh nhìn đều chỉ làm ta thêm cảm giác đá sỏi ném vào người.”

      Kha rồi cười. Tôi đấm vào tay .

      “Điên quá . Chúng ta có gì là đáng thương cả. Chúng ta cũng như mọi người, chỉ là chúng ta đặc biệt hơn họ mà thôi!”

      “Ừ nhỉ! Thượng đế tạo ra chúng ta là để những thiên tài phải chịu đọa đày của phụ nữ!”

      “Câu đó hay đấy, em thích nó!”

      Tôi hít hơi rồi lại bâng quơ ngắm trời chiều. Cả hai ai gì nữa cả, chỉ im lặng cùng nhau. Gió rít , biển rì rào sóng khi màn đêm bắt đầu dần buông. Có hai chúng tôi ngồi cát, lặng yên, nhưng bao điều có thể hiểu từ nhau.

      Buổi tiệc đêm tàn cuộc khi trăng lên giữa trời. Ai nấy vào lều ngủ. Bỏ lại mớ hoang tàn bụi khói của lửa củi và vỏ tôm ghẹ sau khi chín tới bên than hồng.

      Tôi vừa nằm xuống Kha cũng nằm theo tôi, vòng tay ôm lấy tôi.

      “Người đầy mùi bia và ghẹ!”

      “Thế người em có mùi gì? nghe được mực nướng với ốc hương hấp sả!”

      Tôi cười. Kha ôm tôi như cái gối.

      ta lần tay xuống lưng quần tôi.

      “Bỏ ra nào! có hứng đâu!” – tôi .

      Kha dừng lại mà ngồi hẳn dậy.

      “Em la tiếng là cả đoàn tụ tập lại ngay đấy!” – Lão cười đểu.

      …”

      Tôi thấy cái quần lót Ck của tôi được vất cạnh bên khi tôi vừa …”.

      hồi, tôi cũng cương lên. Kha nắm hay chân tôi dang ra và cho của vào. Nhưng tôi lại đau đến chảy nước mắt.

      “Đau quá!”

      Kha dừng lại.

      dùng condom nhé!” – Kha hỏi tôi.

      “Thôi đừng, em bị dị ứng.”

      “Vậy….”

      “Em chịu được mà. cứ tiếp tục ”.

      Tôi nắm chặt lấy vai Kha khi cố đưa vào. Đây phải lần đầu tiên nhưng sao tôi lại có cảm giác đau đến như vậy. Tôi vả mồ hôi khi Kha cho đầy đủ của vào. Kha để nó nằm yên trong tôi, dùng tay mơn trớn bên ngoài. Nó làm tôi dễ chịu hơn. Sau lúc thích nghi được, Kha nhàng, rồi mạnh dần. Tôi say trong khoái cảm, dù nước mắt cứ chảy ra cả vì quá đau đớn.

      Kha lấy nó ra. Hậu môn tôi chảy máu. Tôi thể mặc quần vào ngay được, nó quá đau, ửng đỏ cả lên và máu cứ ra rỉ chảy. Kha vội vả lục tìm trong túi thứ gì đó có thể giúp được tôi. Nhưng ta mang theo thứ gì cần thiết!

      Tôi rất đau nhưng muốn làm Kha lo lắng, tôi bảo với là tôi sao. Nhưng sau lần đó, những hai tuần lễ sau tôi vẫn còn cảm giác thốn thốn mỗi khi ngồi.

      Những ngày về sau với tôi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời. Nó làm tôi nhớ đến mùi vị dưa hấu ngày Tết, ngọt thanh và mát lịm. Tôi thấy mình như lại, được nếm hết lọ mứt này đến lọ mứt khác. Hăng hắc nhưng đậm đà cho mức bí, dèo dẻo nhưng vấn vương cho dừa. Rồi cay đắng cho mứt gừng từng lát…

      Hẳn nhiên, cặp tình nhân nào khi nhau lại giận hờn hay trách móc. Tôi và Kha cũng vậy. Những ngày tháng ngọt ngào cũng qua , sóng gió bắt đầu lôi đình nổi trận. Thử thách à? Nhưng thử thách này quá đỗi gay gắt, chúng tôi mất nhau.

      biết là do tôi hời hợt hay Kha quá đỗi khắt khe, tôi luôn có cảm giác khó chịu mỗi khi Kha hỏi tôi câu “Em làm gì đó?”.

      Hẳn nhiên, tôi bực dọc trả lời. “Làm gì mặc xác tôi!”

      Hôm ấy cũng vậy. Tôi ngồi làm việc Kha đến từ phía sau, đặt lên bàn tôi li cà phê.

      “Em làm gì vậy?”

      có quá rãnh để phải theo dõi tôi ?” – tôi dằn mạnh lên bàn phím.

      Sao tôi lại hành động như vậy?

      “Em thích à? chỉ quan tâm em thôi!” – Kha giọng, làm tôi cũng thấy hối hận.

      “Em xin lỗi….”

      “Ừ, thôi em làm việc !” – Kha rồi bỏ về phòng.

      Bất giác, tôi thấy toàn thân tôi lạnh ngắt. Đầu tôi mụ mị. Tôi làm gì vậy? Sao tôi lại mang công việc vào tình chứ?

      Kha vẫn còn giận tôi sau buổi hôm đó. Nhưng tôi phải cùng hợp đồng. Và đó chính là tên giám đốc lần trước. Tôi và Kha đều bất ngờ khi gặp . ra ta có đến hai công ty, và công ty tôi đều cần có để nhập nguyên liệu cho sản xuất.

      ngờ chúng ta lại gặp nhau!”

      Vẫn điệu bộ đầy văng tục, cách liếm môi như con chó hoang gãi vào chân, lão ta nhễu nhạo khi đưa tay ra bắt với Kha. Kha mỉm cười bắt tay với . Nhưng hề chú ý đến Kha, ánh mắt của chỉ nhìn mãi chỗ tôi.

      Tôi dám ngước mặt lên nhìn . Và nếu có là người thanh sạch, tôi cũng dám nhìn bởi tôi biết nếu Kha bắt gặp tôi nhìn vào gương mặt đểu của , Kha buồn và giận tôi thêm.

      “Cậu Nguyên ngày càng đẹp trai ra đấy!”

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      14: Xin lỗi

      Tôi bấu tay vào đùi mình. Nhìn sang, tôi thấy Kha cũng run lên, có lẽ vì giận.

      “Thôi quen quá rồi, tôi thẳng vấn đề luôn nhé!” – lão ta .

      “Ông cứ . Nếu có thể, tôi trình lên tổng công ty.”

      “Thôi trình làm gì, mệt! Rách việc. Tôi kí hợp đồng với công ty , nhưng cho tôi xin trợ lí. Tôi quá bận rộn và cần người tiếp tay.”

      Lão đảo mắt nhìn tôi rồi dừng lại ở ngực áo. Tôi ngó xuống ngực áo mình chiếc cúc áo bị hở ra, gần chỗ túi và nhìn xéo góc thấy phần cơ thể tôi. Tôi đưa tay cài lại rồi kéo ghế ngồi xích ra ngoài bàn.

      “Sao ông tìm đến các trung tâm giới thiệu việc làm?” – Kha hỏi.

      “Uhm, lũ đó làm được gì ra trò cả. Tôi cần người có kinh nghiệm, và ..giúp ích được cho tôi.”

      Lão cười làm rung lên cái môi như cái tàu ngựa, thâm đen, khủng khiếp.

      “Vậy công ty tôi có thể giúp được gì cho ông?”

      “Cậu học đến giám đốc mà ngu quá vậy?” – Lão hất hàm hỏi Kha.

      Kha đặt khăn ăn lên bàn, có ý đứng dậy. Tôi kéo tay Kha ngồi xuống.

      “Tôi muốn cậu Nguyên sang làm ở công ty tôi, làm trợ lí cho tôi. Khi nào hợp đồng hết hạn, tôi trả cậu ta. Hẳn nhiên, tôi trả cậu Nguyên khoảng lương gấp đôi bên cậu.”

      “Xin lỗi ông, nhưng công ty tôi cầu hay điều khoản nào với nhân viên về việc sang nhượng như vậy! Đó là việc thể chấp nhận.”

      “Mẹ kiếp, vậy đếch kí gì nữa. Biến cho rãnh mắt!” – Lão hét như con nghé ngọ bị thọc tiết.

      Kha đứng dậy và dắt tay tôi lôi .

      “Để rồi xem, mày làm được trò gì!” – Lão ta .

      Vào đến xe, Kha đấm tay vào vô lăng

      “Mẹ kiếp thằng chó!”

      Tôi nín thở. khí căng thẳng.

      à….” – tôi sau mươi giây im lặng, hổn hển nhịp tim và chút sợ hãi.

      xin lỗi vì nóng giận.” – Kha khi cầm tay tôi, áp vào ngực .

      Thời gian như lắng đọng, chỉ còn tiếng ồn ào bất diệt của phố phường. Phút giây đó tôi thấy mọi thứ dừng lại hẳn, nhưng thanh vẫn truyền với vận tốc kinh hồn giữa những hình nhân đơ đễnh phố. kì lạ làm sao.

      Đêm đó tôi ngủ lại nhà Kha. Suốt đêm chúng tôi làm tình, chuyện, và cũng ngủ nốt.

      Sau khi ở nhà tắm ra, Kha nằm cạnh tôi, úp mặt vào người tôi. Rồi trở người, ôm tôi vào lòng.

      tắt đèn, và kéo rèm. Tôi lo sợ nếu bà chủ nhà đối diện nhìn thấy Kha và tôi ôm nhau ngủ, biết chuyện gì xảy ra.

      “Để em kéo rèm lại.” – Tôi và định ngồi dậy. Kha kéo tôi nằm trở xuống.

      “Kệ em. Đừng !”

      Tôi nằm xuống lại. Kha vòng tay ôm tôi. Tôi thấy mình như cái gối hơn kém.

      à, hay là để em….”

      “Đừng với em muốn như thế nhé!” – Kha ngắt lời tôi.

      “Em chưa mà sao lại..”

      “Em muốn làm trợ lí cho lão ta để đổi cho hợp đồng nữa sao?”

      Kha ngồi dậy, cách bực dọc. Tôi cũng ngồi dậy, ôm ngang hông Kha.

      “Em cũng làm công việc của trợ lí thôi, có gì đâu chứ. Và có cơ hội thăng chức sau đợt này.”

      Kha hất tay tôi ra rồi đứng dậy, về phía cửa sổ.

      “Em tưởng là thằng ham danh lợi sao?” – Kha đấm vào khung cửa. ít bụi bay lất phất, mờ ảo, chỉ thoáng thôi nhưng nó cứ lẩn quẩn trong tôi mãi.

      “Em có ý đó. Công ty dạo này khó khăn. Chúng ta có trách nhiệm…..”

      “Trách nhiệm làm cho nó vượt qua khó khăn hả?” – Kha lại ngắt lời tôi – “Và em phải người cần thiết cho việc đó đâu!”

      Kha ngồi xuống sàn. Lấy bao thuốc trong hộc tủ và châm điếu. Lần đầu tiên tôi thấy Kha hút thuốc.

      Tôi rất sợ mùi khói thuốc, nhưng tôi bảo Kha tắt nó. Có lẽ thế làm bình tĩnh hơn.

      Chúng tôi lại im lặng hồi lâu. Tiếng đồng hồ từng nhịp của kim gió. Tiếng đêm vi vít bởi côn trùng, gió, tiếng xạc xào của lá. Tiếng thở nặng nề của tôi và Kha.

      Kha dụi điếu thuốc thứ mười bảy vào gạc tàn rồi đễn chỗ tôi. Hôn lên môi tôi. Tôi cảm nhận được vị mặn của đầu lọc thuốc lá. Và cả mùi hăng hắng của khói thuốc. Chúng tôi làm tình khi đồng hồ chỉ ba giờ ba mươi phút sáng.

      hồi vất vả, tôi và Kha cùng trào ra. Cả hai mệt nhoài. Như hai cái xác trơ ra giường vậy. Tôi nằm phía dưới khi Kha phía . ta đủ nặng để làm tôi bị ngạt.

      ! Nằm xuống giường ! Nặng quá!” – tôi khi đấm vào lưng Kha.

      cười.

      “Ok, nằm xuống!”- ta lăn qua.

      Tôi la lên tiếng “Oút!” khi tay Kha ấn lên bụng tôi.

      Hai đứa nằm im lặng. Mươi phút sau lại tiếp tục cho lần nữa.

      Đêm đó tôi và Kha làm tình tổng cộng bảy lần. Từ ba giờ ba mươi đến tận năm giờ ba mươi phút. Chưa bao giờ tôi thấy mình hưng phấn đến vậy.

      Chúng tôi thay phiên nhau cho vị trí. Cái của tôi khi đó như bị nhúng vào hợp chất bằng hắc ín trộn lẫn máu chó đen và nước dãi của mèo cái hay sao, cứ “chỉ thiên” dù tôi rất mệt.

      Kha cũng vậy, tôi biết là ta mệt lắm nhưng nhìn thấy cái của tôi, lại “chồm dậy” và chúng tôi lại bắt đầu.

      Lần làm tình thứ sáu và bảy, hai chúng tôi chỉ còn bắn ra vài giọt mà thôi. Hai đứa cười nắc nẻ nhìn “chiến tích” của nhau đầy giường. Và toàn thân mỏi nhừ, nơi cần đau đau buốt.

      còn sức để dọn dẹp, Kha ôm gối rồi cùng tôi ..nằm xuống sàn.

      “Hình như vừa năm lên chất lỏng!” – Kha rồi ngồi bật dậy khi vừa đặt lưng xuống.

      Tôi cười.

      “Nó là của ai đây?”

      “Hình như là của em!”

      Tôi đấm Kha cái. “Sao biết?”

      .. nếm nó!”

      Tôi cười lăn lộn. “Thôi kinh quá . Nằm sang bên em cho sạch này.”

      Tôi vừa nhít người qua cũng…bật dậy như Kha.

      “Em cũng vừa nằm lên chất lỏng!”

      Đến lượt Kha cười. “Thôi được rồi, lấy áo mà lau !” – Kha rồi lấy cái…quần của đưa cho tôi lau “cái chất lỏng” ấy.

      Lăn qua trở lại, Kha ngủ thiếp .

      Tôi mặc quần áo, đắp chăn lên người Kha rồi ra ghế ngồi. Tôi ngủ được.

      Kha trong giấc ngủ ngây thơ như bông hoa ti-gôn. Có đúng nhỉ? À , nó là hòa trộn của bồ công cánh mảnh, thoang thoáng tường vi điệu đàng và kiêu sa của lan hồ điệp nữa.

      ngắm rất nhiều lần trong giấc ngủ (sau mỗi khi làm tình Kha ngủ say như chết và tôi ngồi đồng đến tận mấy giờ sau), nhưng tôi vẫn bị mê hoặc bởi gương mặt . Có thể gọi nó là ám ảnh, nhưng là nỗi ám ảnh ngọt ngào.

      “Kha à, em xin lỗi! Nhưng có lẽ em chấp nhận làm trợ lí cho lão kia thôi. mất việc. Và công ty gặp bất trắc mất. Em giúp được gì cho cả, chỉ còn cách này thôi. Em lắm, em sẵn sàng làm mọi việc cho người em …..”

      Tôi cùng Kha trong giấc ngủ. Ba tiếng em , Kha vẫn chưa được nghe trọn vẹn cả ba.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      15: Nhưng em vì !

      Tôi thức dậy rồi gọi taxi về nhà, khi Kha vẫn ngủ. Tôi viết cho mảnh giấy.

      Mẹ tôi vừa thể dục về.

      “Xe đâu mà con taxi vậy?”

      “Con để ở công ty. Tối qua con với Kha kí hợp đồng, về trễ quá nên con ở nhà Kha.”

      “Ừ. Thôi con lên tắm rồi xuống ăn sáng. Có làm nữa ?”

      “Có mẹ ạ. Nhưng hôm nay chín giờ con mới .”

      “Ừ”

      Tôi lên phòng, soạn bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Tôi mở nước đầy bồn rồi nằm vào trong đó. Tôi thay áo quần xong, đóng cửa phòng lại để xuống nhà Thảo từ phòng bước xuống.

      “Hai dữ ha!”

      Nó choàng cổ tôi. Tôi cười. “Có gì hả? Quý ?”

      , chỉ là thắc mắc thôi!” – nó .

      “Hôm nay em nghỉ à?”

      “Em nghỉ buổi sáng. Trưa giờ em .”

      “Ừ. Vậy lát chở qua công ty nhé.”

      “Xe đâu?”

      “Tối qua với Kha. Trễ quá nên ngủ lại nhà ảnh.”

      “Em muốn làm công việc giống ! Với Kha!” – nó cười.

      “Trời đất! Mà em có làm như mẹ cũng cho em quá 11h đâu! Em đừng vô vọng nhé. Ha ha”.

      “Xì. có dám cá với em là em cưa đổ Kha ?”

      Thảo hỏi tôi rồi lên phía trước nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi giật mình. Làm sao đây? vụ cá cược của trai và em có ý định cưa đổ ngườiyêu của trai?!

      “Ừ…ờ… nữa, xuống nhà ăn sáng đây!”

      “Đồ nhát gan, dám cá với em à?”

      Tôi bỏ xuống nhà. Thảo cũng xuống theo và ngớt lời khiêu khích tôi.

      Thảo chở tôi đến công ty. Vừa đúng lúc Kha đến. Tôi bao giờ muốn Thảo gặp Kha, linh cảm cho tôi biết “có điềm lành”.

      “Chào hai em!” – Kha từ xe bước xuống.

      “Em chào !” – Thảo hớn hở.

      “Em ăn sáng chưa? ăn với nhé.” – Kha với Thảo nhưng nhìn…tôi.

      “Em ăn rồi.” – Thảo trả lời.

      “Còn Nguyên của em?” – Kha hỏi Thảo – “ Nguyên ăn chưa?”

      “Ảnh ăn rồi à. Ông này ăn sáng có chuyện ngồi xe đến công ty đâu.”

      “Hình như em hết nhiệm vụ! Đề nghị quay xe và về phụ mẹ!” – tôi ra lệnh với Thảo.

      Kha thấy , ảnh lúc nào cũng ăn hiếp em!”

      Kha cười. Tôi ghét cái cách cười như vậy.

      “Thôi Nguyên, cho em nó uống cà phê với !”

      Tôi nghiến răng và lườm Kha. Lão cười cười rồi bảo Thảo để lão dắt xe vào bãi, xong trở ra kéo tôi và Thảo lên quán cà phê.

      Thảo và Kha chuyện hợp và ăn ý hơn với tôi và Kha. Tôi nghĩ vậy. Mỗi khi chuyện với Kha tôi chỉ có thể nhiều lắm là mười câu, sau đó tôi im lặng và gật gù nghe ta .

      Thảo khác, nó luôn có nhiều đề tài để , thiên thu và vi vu, bất chấp gian, địa điểm, miễn có ai đó đối diện chịu ngồi cùng nó mà thôi.

      “Thôi lên làm , đến giờ rồi.” – Thảo - “Hẹn khi khác nhé, chúng ta lại tiếp tục cho Thành Long và Châu Nhuận Phát!”

      Thảo đứng dậy chào Kha và tôi rồi bấm thang máy xuống nhà xe. Chỉ còn mình tôi và Kha.

      Tôi với Kha về ý định của tôi đêm qua: Tôi chấp nhận sang công ty lão kia làm trợ lí cho lão, đổi lại hợp đồng nữa cho công ty.

      này…” – Tôi gọi Kha, khi Kha cho sữa vào tách cà phê thứ ba.

      Kha có cách “bù năng lượng” như vậy sau mỗi lần mây mưa với tôi, nghĩa là uống tù tì vài ba tách cà phê sữa. ta cũng biết tại sao.

      Kha dừng lại, ngước lên nhìn tôi.

      “Có chuyện gì hả em? Mặt dính lọ à?”- Kha nháy mắt nhìn tôi.

      Tôi hít hơi, ngồi thằng dậy.

      “Em sang công ty lão giám đốc kia.”

      Kha trợn mắt nhìn tôi. ta đặt tách cà phê xuống bàn rồi ngã người ra ghế.

      mong là em đùa!”

      “Em đùa. Em làm như vậy!”

      Kha đan tay đặt lên bụng, rồi .

      “Nếu em làm vậy, nghĩ là chúng ta còn gì để . Em xem là gì cả, là gì đối với em, và lời em thấy nó đáng để nghe và chấp nhận.”

      cách điềm nhiên Kha , nhưng đôi mắt ầng ậng nước. Hai mi mắt rung rung cố giữ từng lời tuôn ra khô khốc, nhưng nó vẫn trơn tuột và dịu dàng , tôi nghĩ đó phải là cách biểu cảm mà Kha muốn.

      à, em…”

      “Em có thể lại, rằng em chỉ đùa, để bụng và sẵn sàng xin lỗi em!”

      Kha nắm tay tôi. “Em đùa phải ?”

      “Em đùa. Em làm như vậy.”

      Kha nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt như dán vào tôi vậy. Tôi thấy mình lạc lỏng và trơ trọi. Những bàn ghế quanh tôi bỗng chốc tan rã, hóa ra những đốm vàng loe hoe.

      Tôi thấy mình như ngồi phản gỗ, đặt giữa cánh đồng đầy hoa cúc vàng và Kha đứng đối diện tôi. Đôi mắt Kha rời khỏi tôi, kéo đến những bông hoa chung quanh, chúng ngã cụp và trơ ra sắc úa vàng. Rồi đất chung quanh tôi sụp xuống. Tấm phản gỗ xốc mạnh.

      Tôi giật mình. Tôi lại ngồi ở quán cà phê, Kha ngồi đối diện tôi và bàn ghế phải hoa cúc vàng mà là sắt và gỗ.

      “Được, em có thể muốn làm như vậy. Nhưng em ra với đồng ý của !”

      có thể đồng ý, và em có thể nghỉ việc để làm điều em muốn.”

      “Nguyên! Có chuyện gì mà em phải bất chấp vì tên vô loại đó chứ?”

      Kha hét tên tôi. Làm mọi người trong quán ngoáy lại nhìn tôi.

      “Em xin lỗi! Nhưng em chỉ biết em cần làm như vậy.”

      “Vì điều gì?”

      “Em ra, có thể tin. Nhưng em chỉ vì !”

      “Nếu em vì , xin em, hãy đừng làm điều đó. giải quyết mọi thứ. Em cần làm như vậy. lần em hi sinh vì rồi. muốn điều đó xảy ra lần thứ hai đâu!”

      Kha trong tức giận rồi xách túi bỏ lên lầu. Tôi ngồi mình. Gục đầu xuống bàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :