1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Em - Cúc Tử (84 chương + 1 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20

      Trở lại trường học có số chuyện phát sinh, rốt cuộc cũng làm cho tâm tình Hách Tịnh chuyển biến tốt lên chút. tuần mới bắt đầu, mà Lý Băng vẫn chưa có trở lại trường dạy học, có thể , Hách Tịnh biết nguyên nhân nên cũng có vội vàng, nhưng vì Vu Hạo Dương chịu, ta nhất định phải về nhà chuyến.

      Thời điểm này mọi việc như mớ bòng bong làm sao Hách Tịnh dám để cho ta trở về, ra sức đảm bảo với ta rằng thứ Sáu tuần trước lúc trở về nhà thấy Lý Băng tốt hơn rồi, bệnh có gì nghiêm trọng.

      "Vậy tại sao lại xin nghỉ phép?" Vu Hạo Dương hiển nhiên tin, mặc dù Hách Tịnh sai, nhưng ta vẫn nghi ngờ có chuyện gì gạt mình.

      "Tôi có lừa , dì có sao, tôi xin nghỉ chỉ là tôi muốn cùng ba tôi làm số việc, ba tôi gần đây có chút việc khó khăn." Hách Tịnh có biện pháp dối lừa gạt ta, chỉ đành phải ra phần câu chuyện.

      "Ba có chuyện gì sao?" Vu Hạo Dương nhướng mày cao, mặt nghi ngờ càng lớn, tựa hồ căn bản tin tưởng Hách Kính xảy ra chuyện, Hách Tịnh còn có thể học tốt, còn có thể cùng mình ở chỗ này chuyện đâu. bậy.

      "Có tin hay là tùy !" Hách Tịnh nghiêm mặt, vốn lo lắng đề phòng bị người khác nhìn thấy tình cảm của mình, giờ phút này còn bị vị thiếu gia này chất vấn tâm tư lại mất công phải giải thích.

      nghĩ tới tức giận, Vu Hạo Dương lại dao động, đối với lời của ngược lại tin hơn phân nửa, quay mặt qua an ủi : "Chú Hách là người tốt, có chuyện gì. đừng quá lo lắng, cần tôi làm cái gì cứ ." Mặc dù biết chuyện gì, nhưng Hách Tịnh ở đây tốt, cũng quá nghiêm trọng.

      ta an ủi dỗ dành dĩ nhiên có tác dụng lớn, nhưng mà câu của ta "Cần tôi làm cái gì cứ mở miệng" lại mang đến cho Hách Tịnh cảm giác ấm áp, dù sao, bọn họ tại cũng là người nhà, trong nhà có người an ủi động viên cũng tốt hơn . Điều này làm cho ý thức được nếu có chuyện xảy ra, cũng có người đứng ở bên cạnh , Hách Tịnh rất hi vọng, người phía sau thao túng mưu kia phải là Vu Tự Cường. . . . . .

      Thi giữa kỳ xong, trong thời gian dài còn môn học, đội tuyển bóng rổ lại tiếp tục tập luyện, nhờ được Vu Hạo Dương chỉ vài chiêu trình độ của Hách Tịnh khá hơn làm mọi người phải trố mắt nhìn. chính là như vậy, khi chuyện gì biết cũng làm tốt, càng ngày cũng thích, ngược lại cũng thế, tại Hách Tịnh cũng cảm thây đối với môn bóng rổ cũng có hứng thú, cần các nam sinh tay cầm tay chỉ đạo, biết dẫn bóng tự nhiên, ném bóng chính xác. Lúc chuyền bóng, phong cách chơi ở trong sân rất là dễ nhìn.

      Học sinh lớp Hỏa tiển, nhất là nữ sinh, dường như ai cũng có tính háo thắng, thành tích của Hách Tịnh rất tốt nên được cầm cờ dẫn đầu đội, bản thân học giỏi lại thông minh, muốn mọi người phục cũng được. Nhưng ở trong trận đấu chơi rất tốt, vì vậy các nữ sinh khác cũng thu hồi tâm ý tốt về , mọi người ra sức luyện tập châm chú, động tác cơ bản thuần thục hơn sau còn tham thảo sách lược tiến công, dùng lời của Đại Phùng chính là muốn phát huy sở trường của lớp hỏa tiển —— mang đầu óc chơi bóng.

      nhớ lời nào là lời của danh nhân " thế giới vận động thể thao còn tốt hơn số vấn đề khác." Hôm nay Hách Tịnh cảm nhận được điểm này, mỗi ngày chơi bóng xong mình ướt đẫm mồ hôi, sau khi tắm rửa thân thể nhàng khoan khoái hơn, chỉ có thân thể nhõm rất nhiều, giống như tâm tình cũng được thanh lọc, dùng hành động này để thoát khỏi đoạn thời gian nóng nảy bất an lúc trước, mỗi ngày đều ngủ ngon giấc.

      Cuối cùng cũng tới ngày thi đấu, đội của lớp Hỏa tiển trải qua năm trận, thắng mạch vào vòng trong tranh trận chung kết được ngôi vị Á quân, đối thủ là đội lớp năm. Nữ sinh trong đội lớp năm số lượng nhiều hơn lớp Hỏa tiển gấp hai, cơ hội dễ dàng chọn được những cầu thủ tốt nhất tham gia thi đấu, càng cần phải lớp họ vừa tuyển được hai cầu thủ rất tốt vào học.

      Hai cầu thủ này cần nhìn mặt và giọng , nhìn giống nhau như hai giọt nước, đều tóc ngắn, vóc người cao gầy thon dài, bắp đùi bền chắc, bắp chân căng, thẳng, toàn thân cao tia thịt dư, da cũng bóng loáng, toàn thân cũng lộ ra hơi thở khỏe mạnh, ràng tuổi thanh xuân sức lực tràn trề, ở trong đám nữ sinh liễu yếu đào tơ này giống như hạc đứng giữa bầy gà.

      Hai nữ sinh tiền vệ, hậu vệ, cộng thêm người cao 1m tám nữ sinh Đại Cá Tử làm trung phong, khiến cho đội bóng rỗ lớp năm đường thắng lớn, chưa từng bại.

      Hách Tịnh ở chỗ đội Hỏa tiển mặc dù cũng đánh bại rất nhiều đối thủ, nhưng thành tích có thể so với đội kia kém xa, có mấy điểm thậm chí là ngang hàng, lợi dụng đối phương phạm quy phạt bóng mới giành được thắng lợi.

      Dưới tình hình thực lực cách nhau quá xa , đội Hỏa tiển của ban tự nhiên thiếu chính là lý trí, vì vậy trong đội dưới đối với cái thành tích này cực kỳ hài lòng, tuy là ngôi vị á quân, nhưng từ xuống dưới cũng dự liệu được kết cục rồi, mọi người nhất trí là đừng để thua quá khó coi được.

      Điều khiến các cầu thủ trong đội hỏa tiển cảm thấy bất ngờ chính là, cầu thủ đội lớp năm cũng rất cao thượng, ở trong trận đấu cũng có đem hết toàn lực đánh ra, mà chỉ đem số lượng khống chế, dẫn đến tình hình thực lực hai bên chênh lệch lắm, cuối cùng kịch liệt mà náo nhiệt hoàn thành cuộc tranh tài.

      Sau khi kết thúc trận bóng, mọi người ở chung chỗ hoan hô ăn mừng, có đội viên đích thân ra sân chất vấn: "đội của lớp năm cùng đội chúng ta tranh đấu giao hảo sao, tôi thế nào cũng cảm giác là họ nhường chúng ta?"

      Câu này được ra lập tức bị xem thường: "Con mắt nào của nhìn thấy bọn họ nhường cho chúng ta?"

      đội viên này rất chấp nhất: "Tôi nhìn họ ra sân tranh tài, hai cầu thủ kia khỏe lắm, chúng ta là loại tuyển thủ bình thường, đối với các ấy là đáng ngại!"

      "Thực lực chúng ta cũng kém nha, kỹ thuật của Hách Tịnh cũng tồi, còn có tiểu Mạnh, đừng xem thường ấy, ấy dẫn bóng rất linh hoạt. . . . . ."

      Hai bên tranh chấp phân thắng bại, chủ nhiệm lớp đứng ra lời phân trắng đen: "Ngôi vị á quân trong trận chung kết, đương nhiên là do công sức của chúng ta mà chiến thắng, thực lực cách xa, nên họ chiến thắng cũng là lẽ tất nhiên."

      Hách Tịnh nghe vậy lập tức dùng ánh mắt bái phục nhìn về phía chủ nhiệm lớp mình, đúng là gừng càng già càng cay!

      Mấy ngày sắp tới chính là buổi tranh tài thể thao của toàn học sinh trung học, bởi vì trường trung học Thực Nghiệm có diện tích sân thể dục lớn nhất, nên cuối cùng thống nhất, trận chung kết quyết định tổ chức ở đây. Nghe đến lúc đó chỉ có ban lãnh đạo của bộ giáo dục tham dự, mà còn có thị trưởng cũng có thể đến xem.

      Đội bóng rổ lớp mười và lớp mười thi đấu biểu diễn, chính vào ngày đó tiết mục ra sân.

      Vì vậy bên này trận bóng vừa kết thúc, đội biểu diễn liền bắt đầu chọn người, lớp mười trừ hai cầu thủ trong đội lớp năm trúng cử, bị đại Phùng đoán trúng ra, Hách Tịnh cũng được chọn làm đội viên chính thức, còn đội viên chính thức khác là ở lớp chín nghe vào trung học ta bắt đầu chơi bóng rổ rồi, thành tích thi tệ nên được vào học trường trung học Thực Nghiệm, bên cạnh đó thành tích thể dục cũng tốt thua gì học sinh trường thể thao.

      Hách Tịnh rất là bất an, bởi vì thẳng thắn mà , thực lực của so với các đồng đội mới này kém quá xa, căn bản chỉ cấp bậc, từ đến lớn bất kể làm chuyện gì, cũng thể trước tập thể, nhất là lần này ở trước rất nhiều người còn có ban lãnh đạo đến tham dự.

      Hách Tịnh tìm giáo viên thể dục chuyện, châm chước nửa ngày mới mở miệng: ", con cảm thấy được con tối đa cũng là hậu bối, lớp hai có Lưu , lớp tám có Phùng Nam, lớp 10 có Lý Nam, chúng con cũng giao đấu qua, thực lực của các bạn ấy so với con mạnh hơn nhiều. Mà lớp con mặc dù chiến thắng bọn họ, nhưng đó là do tập thể phối hợp tốt, thắng lợi vừa rồi với con có liên quan, con mặc dù là đội trưởng, nhưng ở lớp chúng con chỉ cầu mong chơi cho tốt nhất, cùng các bạn ấy chênh lệch ."

      nghĩ tới gương mặt đỏ thẫm dáng người to lớn của giáo thể dục, đầu tiên là định thần lại sau nhàn nhạt mà đem tóc xoăn vén bên, đưa tay ngắt gương mặt của Hách Tịnh, cười híp mắt : "Em cũng biết mình chơi bóng mặc dù phải là tốt nhất, mà có thể làm được đội trưởng hả, cùng tổ trưởng tổ thể dục thương lượng rồi, đội trưởng đội biểu diễn lần này là em."

      "Hả?" Hách Tịnh cằm rớt xuống, vẻ mặt như đưa đám, ở trong đội trình đội chơi cũng phải là tệ nhất!

      Hơn nữa ở trong đội là người rất có uy tín bởi vì học giỏi nhất, nhưng ra bên ngoài so với mọi người còn kém xa, làm sao mà lãnh đạo toàn những bạn chơi tốt hơn mình!

      Vậy mà cho đến khi hai bên má bị nắm đỏ bừng, Hách Tịnh cũng thể từ chối, ngược lại vị đội trưởng lớp mười mới vừa ra lò này đành hướng cửa ra, quay đầu lại cam lòng ngắm nhìn phòng làm việc của các giáo viên thể dục, vừa xoa xoa gương mặt nóng hừng hực của mình, vừa bị ăn đậu hủ, biết còn tưởng rằng có vấn đề gì!

      Nhưng tự nhiên "Xuất " ra thân phận làm đội trưởng khiến Hách Tịnh đau đầu dứt. Lần đầu tiên huấn luyện, căn bản hướng về phía những cầu thủ kia làm Hách Tịnh muốn ói nước miếng, hoặc là hộc máu.

      "X , con tinh lớp bốn OOXX, bản nương cũng cảnh cáo , còn dám hướng nam sinh của tôi mà thân cận, hôm nào tôi tìm tính sổ." nữ sinh Giáp .

      "Chớ OX lo lắng, cái đó ta trừ cái mặt so với lớn hơn, nơi đó lớn cũng bằng , bạn trai coi trọng ta đâu." nữ sinh Ất khuyên nhủ, nhân tiện nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, ánh mắt mập mờ, xem lời của mình với bộ dáng đắc ý, cười khanh khách ra ngoài.

      Nữ sinh Giáp cũng cười, lúc cười chân đá vào mông nữ sinh ất, nữ sinh ất cũng yếu thế, hi hi ha ha cười, quay đầu lại sờ ngực nữ sinh giáp.

      Đứng ở bên giống như bối cảnh bài trí sẳn, Hách Tịnh, mặt liền đỏ, quay đầu lại tìm hiểu tình hình chung quanh, phát ai chú ý liền vội vàng cúi đầu giả chết. Mặc dù nhìn vóc dáng bọn họ tốt, Hách Tịnh cũng đưa tay tìm kiếm xúc động, thế nhưng chỉ là kích động mà thôi, dừng lại ở giai đoạn phán đoán, cũng có ý định thay đổi thực tế, hai người này làm sao lại có thể như vậy? Còn có những lời tục kia mà còn mạnh miệng. . . . . .

      "Cái đó, các bạn học, chúng ta bắt đầu tập luyện thôi."Chuẩn bị xong động tác, Hách Tịnh mới kêu các đồng đội.

      Hai bạn thể dục dừng lại chút, sau đó vẫn tiếp tục chuyện, thanh dường như còn lớn hơn chút. Lớp Năm chiều cao 1,80m, cân nặng 90kg trung phong Đại Cá Tử, nghe vậy đảo đôi mắt nhìn xuống Hách Tịnh, tiếp tục vặn vẹo vài động tác, chỉ có Triệu Lôi ở lớp chín, chịu nghe ..., dừng lại động tác bành bạch dẫn bóng, trả lời câu: " giáo Lưu tới sao?"

      giáo Lưu chính là giáo viên thể dục của bọn họ, nghĩ đến ấy gò má Hách Tịnh liền bắt đầu nóng lên —— ách, đây phải tượng bình thường, chỉ là Hách Tịnh nghiêm túc trả lời: " giáo Lưu họp, chúng ta trước khi luyện tập hãy làm quen lối chơi bóng của nhau chút, cũng thuận tiện tự giới thiệu bản thân. Tôi xin giới thiệu trước, tôi lớp Hách Tịnh, vị trí cũ là trung phong, chỉ là trình độ chơi bóng bình thường, ở chỗ này có thể học hỏi thêm, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn." Lớp cũng chính là lớp hỏa tiển, bình thường đối với mọi người đây là người nổi tiếng, nhưng trước mặt những người này xem như có ra gì, nhưng Hách Tịnh muốn ở chỗ này chứng tỏ bản thân. Mà nhìn chung ở đây đều là tinh hoa, nữ sinh lớp hỏa tiển vốn vóc dáng cao, trong những người lùn mới có vài người cao, chiều cao 169m của Hách Tịnh được xem là cao nhất rồi, mà bây giờ trừ Triệu Lôi cùng sai biệt lắm, còn lại ba nữ sinh kia có vóc dáng so với cao hơn, vị trí thứ nhất của Hách Tịnh nhất định là phải thay đổi .

      Có lẽ biểu của Hách Tịnh rất chân thành, có thể nụ cười của quá rực rỡ, thái độ lạnh nhạt của mấy nữ sinh kia hòa hoãn ít, Triệu Lôi thứ hai tự giới thiệu mình, kế tiếp là trung phong Đại Cá Tử cũng lên tiếng, nàng này được gọi Cung xinh đẹp, nhưng mọi người thích gọi là đại cá hơn, bởi vì vậy hiển nhiên so với tên của dễ dàng gọi hơn

      .

      Nữ sinh Giáp do dự chút, mở miệng tên của chính mình, ra tên là Tôn Miêu Miêu, nghe giống như là nữ sinh rất ngoan, vì thể nguyện vọng làm người tốt.

      Cuối cùng là nữ sinh Ất, có đôi mắt xếch rất đẹp, giờ phút này khẽ treo ngược, xem ra quyến rũ lại bén nhọn, ánh mắt của ta nhìn thẳng Hách Tịnh, mang theo chút chất vấn cùng ý lạnh hỏi: "Vu Hạo Dương tại sao lại dạy chơi bóng?"
      Jan Bùivulinh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21

      Ý nghĩ đầu Hách Tịnh sau khi nghe được câu hỏi của ấy chính là : “Làm sao ấy biết Vu Hạo Dương dạy mình chơi bóng.”, ý nghĩ thứ hai là “ ấy thích Vu Hạo Dương” ý nghĩ thứ ba là “ ấy nghi ngờ mình rồi.” Kế tiếp liền bắt đầu lo lắng “ Mình nên giải thích thế nào đây” cuối cùng còn có chút căm tức, tiểu tử Vu Hạo Dương chết tiệt, toàn mang phiền toái tới cho !

      Trong lòng rối rắm, Hách Tịnh quyết định ra, cười híp mắt : “ Bởi vì tôi là chị của cậu ấy mà.”

      Nữ sinh Ất cũng hề buông lỏng cảnh giác tiếp tục hỏi: “ Chị hay là chị họ? Có quan hệ máu mủ ?”

      Hách Tịnh cực kì buồn bực, ai là học sinh ban thể dục đầu óc ngu si tứ chi phát triển chứ, nhìn người ta hỏi vấn đề này mà xem. Quả thực là trúng tim đen, trúng mấu chốt nha! Nhưng cố tình ngậm bồ hòn làm ngọt ra miệng, chỉ đành cười khô khốc tiếng: “ Đều phải” Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ xem như thế nào cho qua được.

      Nữ sinh Ất lại gây : “ Vậy rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

      Hách Tịnh muốn tục, ràng như thế tức là có gì cũng trở thành có gì đó rồi, chỉ đành phải . Nhìn mặt nữ sinh Ất thể “ Tôi biết ngay là có gì mờ ám mà”, uổng cho mồm miệng lanh lợi, trừ ở trong lòng đem Vu Hạo Dương mắng, bên ngoài cũng biết nên cái gì.

      “ Như vậy ,” nữ sinh Ất tự nhiên vuốt tóc, thấy Hách Tịnh buồn bực, càng tức giận hơn, bắt đầu đưa ra cầu: “ Về sau hai người phải kiêng dè, chuyện phải có người thứ ba ở cùng, nên tới kí túc xá tìm ấy, cũng cần cùng nhau đường, hơn nữa được để ấy dạy chơi bóng rổ….”

      Hách Tịnh trợn mắt há mồm nhìn đôi môi mỏng của nữ sinh ất cao thấp , cảm giác như mình cẩn thận gặp được người ngoài hành tinh, hoặc là --- xuyên qua rồi, chẳng lẽ xuyên tới thời cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân? Nhưng nhìn tới nữ sinh ất mặc áo phông có tay, cái mông được bao bọc chặt trong chiếc quần thể thao xẻ tà ngắn, cũng giống mà, nếu là tới thời đại kia, người phụ nữ này ăn mặc như thế phải bị phạt sao!

      “…. ra tốt nhất là hai người dứt khoát tách ra, như thế là xong hết mọi chuyện!” Hách Tịnh rốt cuộc cũng hồi hồn, nghe đươc câu mấu chốt cuối cùng. ưỡn ngực, thấy được ánh mắt nữ sinh kia theo động tác của mà phóng tới cái nhìn laser sắc bén nhịn được lại rụt thấp xuống, chỉ là vẫn ưỡn thẳng lưng đáp lời: “Vị bạn học này, ngại quá, tôi còn biết tên bạn, bạn cảm thấy bạn quá xa rồi ?” Được rồi, trong thực Hách Tịnh thể được câu mắng chửi người, vì vậy câu hỏi cũng có chút lễ phép, như thế xem như có vẻ khí thế chưa đủ.

      đồng ý?” Mắt xếch híp lại, cảm dáng mười phần uy hiếp quan sát Hách Tịnh, từ gương mặt tới bộ ngực, sau đó là cái mông, chân rồi lại trở về gương mặt, tâm tình chán ghét và tức giận cao tới mức còn lời nào có thể miêu tả được.

      Hách Tịnh bị ta nhìn rất khoải mái, chỉ là cũng bị dọa sợ, tiếp tục ôn hòa lễ độ mà : “ Đây là chuyện trong nhà của mình, cũng cần nhọc tâm, Về phần Vu Hạo Dương, tôi nghĩ có điều gì trực tiếp tìm ta mà

      Hách Tịnh vẫn hiểu, tại sao từ phim truyền hình, tới các tác phẩm văn học, vừa có vấn đề về tình cảm, chính là các nhân vật nữ tự mình ra trận, từ vợ cả với vợ lẽ, tiểu tam và người chính, hoặc là hai người tranh nam, móng tay cào rách mặt, tóc xù như chuồng gà, quần áo bị xé rách,người mắng mình câu” tiện nhân” mình đáp lại câu “Đồ đáng chết”, quả thưc là rất mất mặt, xấu hổ!

      Còn đàn ông sao? Những người đàn ông dẫn tới vụ tranh chấp này đâu? Chẳng lẽ người bị tính sổ, bị đánh bị mắng nhất phải là những người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt, chân đạp mấy thuyền này sao? Tại sao những người phụ nữ yếu ớt đáng thương này đều muốn tự mình đấu tranh, càng tranh hai bên càng tổn hại rồi lại thành ngư ông đắc lợi? Tự trọng của con , tự ái, kiêu ngạo còn có bản tính thuần khiết bẩm sinh, lương thiện, tốt đẹp đâu hết rồi? Chăng nhẽ những điều quý giá này bằng tên Sở Khanh sao?

      Dĩ nhiên, Hách Tịnh hiểu lúc này nên nghĩ tới những việc này, bởi vì ràng nữ sinh này hiểu lầm quan hệ của bọn họ, quan hệ của bọn họ thích hợp thành loại quan hệ này, Hách Tịnh chỉ là do thông cảm mà phát sinh. Nhìn nữ sinh trước mặt so với cao hơn, khỏe hơn, chuyện cũng là nhìn từ cao xuống, giọng điệu như ra lệnh, nhưng Hách Tịnh cảm thấy ấy rất nhu nhược,rất đáng thương, thậm chí còn giấu cảm xúc bi ai, bất hạnh ở bên trong.

      Nữ sinh ất làm sao có thể đoán được ý nghĩ của Hách Tịnh, vốn là uy hiếp có hiệu quả rất khó chịu, tại nha đầu chết tiệt này còn dám dùng loại ánh mắt đó nhìn , giáo huấn ta ta cũng biết mình lợi hại! luôn luôn là động thủ so với động nào còn nhanh hơn, ỷ vào ưu thế chiều cao, chút nghĩ ngợi liền tát cái.

      Hách Tịnh hề có kinh nghiệm đôi co cùng người khác, xung quanh người lý tính chiếm đa số, ngay cả Vu Tịnh Hàm nhiều nhất cũng chỉ là ngoài miệng, cơ bản nghĩ tới có người lời phải trái liền ngay ở trường học đánh người, vì vậy khi bàn tay của nữ sinh kia vung tới gần, chỉ là dựa vào phản ứng nhạy bén lập tức né tránh, nghĩ tới nữ sinh kia đánh lần trúng lại được thế lấn tới, giơ tay lên mục tiêu là gương mặt của , bi ai hơn chính là lần này vào lúc muốn tránh Hách Tịnh phát cánh tay mình bị bàn tay khỏe chắc giữ chặt, là Tôn Miêu Miêu!

      Hách Tịnh cực kỳ hối hận, nên đem đoạn đối thoại của hai nữ sinh này làm chuyện cười, Tôn Miêu Miêu này ràng là muốn làm cho mặt nữ sinh nở hoa, tại phải là lấy làm đối tượng !

      Đau đớn trong dự liệu thế nhưng có rơi mặt, cánh tay giơ lên của nữ sinh ất bị người khác ngăn lại, là Triệu Lôi vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh theo dõi việc, vóc dáng của mặc dù cao như hai nữ sinh thể dục, nhưng cánh tay lại có lực như nhau.

      “ Ngươi XX bớt lo chuyện người khác !” Nữ sinh ất tức giận mắng to, xoay người hung hăng đẩy ngã Tiệu Lôi, Triệu Lôi bị đẩy lảo đảo té ngã đất, đôi mày rậm cong lên muốn chống lại, nữ sinh ất lại nhào tới, chợt nghe thấy Hách Tịnh hô to tiếng: “ Vu Hạo Dương”

      Ba chữ ngắn ngủi thành công khiến nữ sinh át dừng tay, Hách Tịnh tránh khỏi cánh tay của Tôn Miêu Miêu, chạy tới đỡ Triệu Lôi đứng lên, hai nữ sinh nhìn xung quanh lượt thấy bóng dáng của Vu Hạo Dương, lại muốn làm khó dẽ, mặt Hách Tịnh liền trầm lặng như nước, lạnh lung nhíu mày hỏi: “ Mấy người điên rồi sao? Ở nơi này đánh nhau, có tin là ba phút sau giáo viên ở trong có thể chạy tới? Vậy các người cảm thấy nếu giáo viên nhìn thấy chúng ta đánh nhau, cho rằng tôi bắt nạt các người sao?” Học sinh giỏi đều có ưu thế này, đừng bị đánh, cho dù chủ động khiêu khích, ra tay đánh hai nữ sinh kia trước, ở phía nhà trường và trong mắt các giáo viên, người sai lầm cũng phải là .

      Bởi vì ở nơi có tên là trường trung học trọng điểm này, học sinh ban thể dục vốn là quần thể đặc thù, thành tích của bọn họ so với học sinh bình thường thường chỉ chênh lệch nửa điểm hoặc điểm,hơn nữa việc huấn luyện thường chiếm cả thời gian lên lớp, lúc đó liền có việc kết bè kéo phái trốn học đánh nhau hút thuốc, uống rượu càng xảy ra nhiều, cho nên quản lý được tốt,vì thế mỗi giáo viên chủ nhiệm đều muốn trong lớp mình có học sinh ban thể dục.

      Nhưng bởi vì thân thể bọn họ cường tráng, cho nên học sinh bình thường có người khinh thường việc cùng bọn họ lui tới, những người còn lại dám trêu chọc bọn họ, nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì, nhóm bọn họ ít người nhất định bị chèn ép, trong lòng bất ổn liền cố tình gây chuyện, nhưng thường thường người bị đánh thường là học sinh bình thường, nhưng người bị phạt đều là học sinh ban thể dục, đây dường như thành luật định.

      cách khác, nếu như hôm nay người cùng hai nữ sinh này xảy ra mâu thuẫn là Triệu Lôi hoặc Cung Mỹ Lệ hoặc là học sinh bình thường khác, nhà trường cũng đem trách nhiệm tính đầu hai học sinh ban thể dục này, huống chi lần này người bọn họ chọc tới là Hách Tịnh.

      Từ trước tới nay học sinh đứng đầu trong mọi cuộc thi lớn trong hai năm này chỉ có ,đó là Hách Tịnh.

      Các buổi lễ quan trọng, lãnh đạo thị sát,học sinh tiến lên tặng hoa, kể từ hai năm trước liền được chỉ định cố định, đó cũng chính là Hách Tịnh.

      Dạ hội trong phạm vi toàn trường, các hoạt động cùng các cuộc tranh tài, nếu như cần học sinh làm chủ trì, nếu là nam nữ, người nữ nhất định là Hách Tịnh, nếu như chỉ cần dẫn chương trình, người nam kia chắc chắn phải xuống đài.

      Dưới tình huống này có thể , cần bất kì chỗ dựa nào, dựa vào bản thân Hách Tịnh tự cũng có thể uy phong ở trường, huống chi còn là người nhà họ Hách! Hiệu trưởng của trường đều là học sinh của ông – hơn nữa còn thể đếm hết, đại thọ 80 vừa rồi của ông người tới ngồi kín bàn.

      ỷ thế hiếp người đó là có tu dưỡng, cũng thể cho là để cho người khác bắt nạt.

      Về phần Vu Hạo Dương, Hách Tịnh chắc chắn rằng nữ sinh này lại tự mình đa tình, ánh mắt của tiểu tử đáng chết này mà kém như vậy, lại giết !

      Thấy hai nữ sinh liếc mắt nhau cái, như là có được ăn ý nào đó, Hách Tịnh giật giật khóe miệng, cũng gì nữa, nghiêng đầu chạy tới phòng nghỉ bên cạnh sân bóng, gọi điện thoại.

      “Là Vu Hạo Dương? phải à. Vây bạn cho cậu ấy biết, tôi biết cậu ấy làm gì, trong vòng mười phút nữa phải tới sân bóng rổ, nếu tôi muốn ấy đẹp mặt”

      Việc đánh nhau lúc nãy chỉ là trong nhát mắt, bởi vì vừa chơi bóng rổ nên cơ thể di chuyện nghiêng ngả, cũng hấp dẫn chú ý của mọi người, vì vậy sân lại tạm thời phục bình thường, Hách Tịnh xác nhận Triệu Lôi bị thương,mới cùng ấy chuyền bóng, hai nữ sinh ban thể dục làm ra vẻ để ý tiếp tục chuyện phiếm, chỉ là thanh có tùy ý như vậy, nội dung chuyện cũng ít hơn nhiều, hầu hết ánh mắt đều nhìn ngắm hai bên trận đấu, cuối cùng quết định gia nhập bên kia, tự mình tới khu nghỉ ngơi ăn chocolate, xem ra là cần bổ sung năng lượng, cũng biết là do tập luyện mệt mỏi hay là xem cuộc vui tới mệt mỏi.

      Thời điểm Vu Hạo Dương chạy những bước dài tới, Hách Tịnh liếc mắt nhìn đồng hồ cổ tay, ừ, tám phút rưỡi, cũng tạm được,lại thấy chân trái Vu Hạo Dương dẵm lên dây giầy chưa buộc hết chân phải, suýt chút ngã xuống, khóe miệng nhịn được khẽ cong lên.

      chạy tới bên cạnh Hách Tịnh còn chưa kịp thở vội vàng hỏi: “ sao chứ!” Nhìn từ xuống dưới trái qua phải quan sát Hách Tịnh vòng thấy bị thương mới hỏi lại: “ Có chuyện gì thế, gấp như vậy?” Đối với người khác làm như thấy cũng chào hỏi, tiếp xúc với khuôn mặt kiêu ngạo tươi cười cua nữ sinh ất, cũng nhìn cái.

      Hách Tịnh buồn cười nhìn biểu tình của nữ sinh kia, lại nhận được cái trừng hung hăng của ấy, Hách Tịnh cũng thèm để ý, đưa tay giới thiệu với Vu Hạo Dương: “ Đây là thành viên trong đội bóng rổ lớp 11 của tôi Tôn Miêu Miêu,còn vị này tên tuổi là gì tôi cũng biết” chỉ vào nữ sinh ất Hách Tịnh tiếp tục : “ Chỉ là nên biết ta mà thôi.”

      biết” câu trả lời của Vu Hạo Dương nhanh giống như chưa có qua não, mặt của nữ sinh ất thoắt xanh thoắt trắng,rốt cuộc nhịn được giọng câu: “ Tôi tên là Lâm Lệ, chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ.”

      Hách Tịnh nhàng thở ra hơi, rốt cuộc cũng biết tên tuổi nữ sinh ất rồi, vẫn là Vu Hạo Dương có mặt mũi mà!

      Vu Hạo Dương nhíu mày cái: “ thể nào, tôi cũng chơi bóng cùng con .”

      Lâm Lệ sắc mặt biến đồi hồi, lúc đó cùng nhóm nam sinh chơi bóng, có người tạm thời có chuyện phải rời , tìm được người bổ sung thay thế, hai bên số lượng đều, mà học sinh ban thể dục Lâm Lệ cũng quen biết nhiều người trong bọ họ, có người ồn ào muốn vào sân giải cứu đội trường, kiềm chế vui sướng trong lòng vừa muốn ra sân Vu Hạo Dương liền lau mồ hôi có việc phải trước.

      Cứ như thế nhân số lại đều nhau, Lâm Lệ dĩ nhiên lại phải ra sân, cũng phải nhất định cùng bọn họ chơi bóng, chỉ là trong lòng có tiếc nuối và tò mò liền theo Vu Hạo Dương, lại phát tự nhiên lại tới kí túc xá nữ!

      Lâm Lệ vừa giận vừa sợ, thề là nếu Vu Hạo Dương đợi nữ sinh nào, mình nhất định cho tiểu **** kia bài học thích đáng!

      Đợi lâu mới thấy Hách Tịnh xuống, nhìn lúm đồng tiền của như đóa hoa, thấy cùng Vu Hạo Dương túy ý đùa, nhìn được Vu Hạo Dương cầm tay dạy cách chơi bóng, trái tim Lâm Lệ tan nát. Nhất là thấy cái tiểu **** này còn dám lại gần ám toán Vu Hạo Dương, kết quả ngược lại chính là chân mình vững sắp ngã.

      Thời điểm Lâm Lệ thấy được cảnh này rất vui mừng, hi vọng tốt nhất là Hách Tịnh bị ngã hỏng mặt thể gặp ai! Ai ngờ hi vọng tan biến, Vu Hạo Dương tự nhiên đem mình ra làm đệm thịt, còn bị trật chân, nếu phải sợ có ấn tượng xấu với mình, Lâm Lệ muốn xông lên đánh Hách Tịnh trận!

      Sau lại có tin đồn của hai người truyền ra, Lâm Lệ ghen tị tới phát điên, hẹn bạn bè muốn tìm cơ hội dạy dỗ Hách Tịnh, dạy dỗ ta tới khi chủ động chia tay với Vu Hạo Dương mới thôi, sau lại có tin đồn hai người là chị em, trong lòng Lâm Lệ bình tĩnh chút, nhưng vẫn thể quên được, ánh mắt Vu Hạo Dương nhìn ấy đúng, lại phải đều là chị chăm sóc em sao? Có người em nào hiểu chuyện, vĩ đại tới mức mình bị thương chứ nhất định để chị bị hao tổn sợi tóc gì sao?

      Vì vậy tại trận trung kết tranh quán quân, cùng đồng bọn bàn bạc xong, cho Hách Tịnh chút ân huệ, làm cho ấy thua thảm hại, người trong giang hồ ân oán ràng, kết quả vừa phải đánh người, cũng hề mắng chửi người, chỉ hời hợt đưa ra mấy cầu với Hách Tịnh, ấy lại dùng ánh mắt giễu cợt đó nhìn ! Có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, Lâm Lệ chính là ghét Hách Tịnh như thế, tự cho là người gặp người thích, giả bộ thục nữ!

      Tiếp đón ánh mắt Lâm Lệ dường như có thể giết chết người, Hách Tịnh sờ sờ mũi ngượng ngùng : “ Tôi cũng là nữ sinh chứ?”

      Vu Hạo Dương khinh bỉ nhìn cái: “ Tôi với được gọi là chơi bóng sao? Tôi là dạy !” Vừa vừa đoạt lấy quả bóng rổ trong tay Hách Tịnh vỗ mấy cái, sao đó vừa nhấc tay chính là cú ném bóng tuyệt đẹp, soái ca chơi vui vẻ liền nhếch nhếch khóe miệng: “ Giáo viên có ở đây ? Có muốn tôi tiếp tục dạy ?”

      Hách Tịnh liêc mắt tức giận : Được rồi đại thiếu gia, chân còn chưa khỏi hẳn đó.” Lại nhìn sắc mặt mảnh tái xanh của Lâm Lệ, thở dài, lòng dạ mình cuối cùng cứng rắn, chỉ đành phải : “ Đội của tôi và Lâm Lệ , có thể có chút hiểu lầm với , giải thích .”

      “Giải thích, giải thích cái gì?” Vu Hạo Dương rốt cuộc nhận thấy khí xung quanh có chút đúng, chân mày nhíu lại sâu.

      “Giải thích chúng ta mặc dù cùng tới cùng , còn ở cùng dưới mái nhà, về sau thời gian khá dài đại khái tránh được tiếp xúc, nhưng chỉ là chị em thuần khiết.” Hách Tịnh muốn dùng giọng điệu tức giận chuyện, nhưng cũng có biện pháp mà, tượng đất chẳng phải cũng có ba phần tức giận sao?
      Jan Bùivulinh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22

      nghĩ tới Vu Hạo Dương chẳng những trở thành người em ngoan ngoãn nghe lời, mà ngược lại còn nhíu mày, trợn to hai mắt quát lên với Hách Tịnh: “ Tôi này, coi như ăn no rỗi việc có chuyện gì làm,nhưng thiếu gia tôi rấtbận!” Mọi người thấy sắc mặt biến đổi, lại còn lộ ra dáng vẻ hung dữ với Hách Tịnh đều sửng sốt, nhấtlà Lâm Lệ và Tôn Miêu Miêu, ánh mắt liếc qua xem Hách Tịnh bị mắng tới mặt mày xám xịt, trong lòngliền thấy có chút sảng khoái, nhưng mà cảm giác sảng khoái này còn chưa kịp bộc lộ ra ngoài, liền nghetiếng quát của Vu Hạo Dương: “ Quan hệ của chúngta liên quan gì tới người khác? nhẽ ngay cảcon chó con mèo nào đó cũng phải kéo tôi tới để xem,rất phiền cho thiếu gia tôi, có việc gì đừng quấyrầy tôi!” xong liền bước nhanh về phía trước,ngay cả dây giày bị tuột cũng có buộc lại.

      Lâm Lệ và Tôn Miêu Miêu như nuốt phải nguyên quả trứng gà luộc, xuống được, lên cũng xong, nghẹn họng gần chết, mặt đỏ tía tai, tức giận tới mức hơi thở gấp còn chưa được ổn định lại, tiếng hô cao vút truyền tới: “ Chuyện gì xảy ra? Đều thấtthần gì thế, còn bắt đầu tập luyện!” Là giáoLưu tới, cuối cùng cũng có người dàn xếp đại cục, Hách Tịnh thở phào nhõm, liếc nhìn khuôn mặt Lâm Lệ tím tím xanh xanh hồng rồi lại xanh biếc, màu gì cũng có,tự nhiên này sinh chút đồng cảm.

      Nhìn bề ngoài cũng là rất nông cạn, rấtnông cạn rồi! Lâm Lệ cũng dũng cảm, còn chưa hề điều tra tốt dám thích, biết Vu Hạo Dương vốn là người miệng lưỡi rất độc sao? Tâmtư thiếu nữ tan vỡ chứ? Lâm Lệ này cũng nên được dạy dỗ ! Hình tượng bạch mã giả tạo của Vu HạoDương cũng nên bị chọc phá !

      Dĩ nhiên, việc này cuối cùng như thế nào khôngphải là quan trọng nhất, loại tính huống này HáchTịnh muốn lặp lại lần hai.

      Có lẽ là bộc lộ bản chất của Vu Hạo Dương đảkích quá mạnh, có lẽ là ý thức được Hách Tịnh hề nhát gan, sợ phiền phức, dễ bắt nạt như tưởngtượng, Lâm Lệ và Tôn Miêu Miêu sau đó cũng có chủ động tới quấy rầy, dưới hướng dẫn của Lưu,cuộc huấn luyện còn gì trở ngại bắt đầu. Bọn họ đều là người có thực lực,ví dụ như Hách Tịnh,cũng bởi vì chăm chỉ luyện tập nên dường như cũng có trở ngại, hơn nữa Hách Tịnh cũng có ưu thếhơn người, ánh mắt rất chính xác, phản ứng hết sức nhanh nhẹn, phán đoán tốt, cộng thêm thân thểnhanh nhẹn, lực bật nhảy lên lớn, phát huy ưu thế lớn khi giành bóng , thường cắt đường truyền bóng của đối phương, chỉ cần nhìn chuẩn vị trí, rấtít trường hợp thất bại.

      Tới hôm đấu chính thức, quả nhiên hoạt động diễn rahết sức long trọng, náo nhiệt, nhưng theo kế hoạch thị trưởng Đan Dũng muốn tham gia lễ khai mạc lại vẫn chưa tới, tại lãnh đạo cục giáo dục và hiệutrưởng dẫn chương trình, tất cả mọi người đều dám tự bắt đầu trước,cả hội trường dưới ngàn người ngóng đợi. Hách Tịnh thấy tình hình như thế trong lòng cảm thấy có chút quái dị và bất an, Đan Dũng này, rất chú ý hình tượng của mình, cũng cố gắng tạo dựng phong thái bình dị dễ gần,nếu cũng thu xếp công việc bớt chút thời giantham gia hoạt động thực tế ở trường trung học này, vậy bây giờ là thế nào? Tạm thời có chuyện gì sao? Vậy khẳng định phải chuyện công, bởivì tất cả lịch trình của thị trưởng đều được sắp xếpxong xuôi, chỉ có thể là chuyện riêng, tới chuyện riêng, người nhà của ông ở thành phố C cũng chỉ cómột mình Lương Thanh…..

      Lúc Hách Tịnh bên này còn tâm phiền ý loạnsuy đoán, chợt cảm thấy xung quanh xôn xao, ngẩngđầu nhìn lên, phát chiếc otô màu đen dừng cạnh sân khấu, vài người mặc tây trang ngay ngắn bước xuống, nhưng có Đan Dũng, chỉ thấy người trực tiếp bước lên bục, cùng cục trưởng cục giáo dục và hiệu trưởng giọng gì đó, sau đó liền vội vã xuống.

      Sau đó hiệu trưởng liền tuyên bố Đan thị trưởng vì có việc xảy ra cần xử lý thể ra được, nên lần này thể tới, cục trưởng cục giáo dục thay ông đọcdiễn văn khai mạc, cuộc thi lập tức bắt đầu.

      Hách Tịnh vẫn chìm trong suy đoán của mình, bả vai bị ai đó vỗ , là Lưu, phản ứng tựnhiên cười hì hì già mà đứng đắn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn Hách Tịnh trong đám người: “ Em và Đan thị trường là thân thích đúng ?”Hách Tịnh trong lòng hồi hộp vẫn chưa trử lời, Lưu lại tiếp: “ cũng biết có chuyện gì, nhưng em đừng sợ, có thể là Thành ủy có việc gì đó tìm em tham gia cũng chừng,” xong còn cốý cười cười, đáng tiếc là nụ cười kia thể chính cũng tin, sau khi cười xong lập tức lại : “ Là thế này, thư ký Đan thị trưởng muốn em theo ôngấy, cũng nguyên nhân, chỉ có chuyệnquan trọng, được chậm giây.”

      Thấy khuôn mặt Hách Tịnh trong nháy mắt trắngbệnh, có chút máu, Lưu nhịn được,hỏi Hách Tịnh: “ Nếu cùng em nhé?” Lưu dám ra rằng, thư ký thị trưởng người thân quan trọng của Hách Tịnh xảy ra chuyện,muốn chạy tới đó trước, bởi vì rất có thể chính là lần cuối.

      Hách Tịnh mím môi chặt, theo Lưu ra khỏiđám người, uyển chyển cự tuyệt Lưu cùng sauđó liền hề gì nữa, tới trước xe vị bí thưkia mở cửa xe cho , do dự chút nào lên xe, vị nam thứ ký trung niên kia mang theo ánh mắt an ủi đồng tình khiến Hách Tịnh thấy mà run, khôngdám nhìn bất kì ai, cũng dám nhìn bất kỳ vật gì, chỉ cúi đầu xuống.

      Dường như trải qua thế kỷ, xe rốt cuộc dừng lại,cửa xe mở ra, thanh kèm theo tiếng nức nở kêu tiếng: “ Tịnh Tịnh!” Tiếp theo liền bị kéovào lồng ngực mềm mại thơm mát, là mẹ côLương Thanh, Hách Tịnh chợt ngẩng đầu lên, bà làm sao? !

      Lương Thanh đứng bên cạnh Đan Dũng, ông cũng là thân tây trang, rất dễ nhận thấy Đan thị trưởngkhông có nuốt lời, ông vốn là muốn tham gia hoạt động, Hách Tịnh lại nhìn vào mắt Lương Thanh, nhận thấy bà trừ mắt sưng đỏ, tóc có chút rối loạn, cũng thấy có gì ổn.

      Nhưng là Lương Thanh rất ít có lúc luống cuống như vậy, bà khóc tới thương tâm như thế, còn bộ dáng bà ôm chặt mình này, người bà run rẩy kịch liệt như vậycòn có bà đối với mình…. đau lòng cùng áy náy thểhiện ràng như vậy!

      Có thể đừng như vậy! cần khóc sướt mướt nhưthế, từ khi nào vị bác sĩ máu lạnh, người mẹ nữ cường nhân, Lương Thanh Lương phu nhân đổi thànhnữ chính trong kịch Quỳnh Dao rồi hả?

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ông ngoại và bà ngoại, dì cả, bọn họ, xảy ra chuyện gì? Bịthương? Ngã bệnh? Thậm chí là qua đời? Ông ngoạivà bà ngoài cao tuổi, Dì cả cũng sáu bảy chục tuổirồi, mặc dù Hách Tịnh thích bọn họ, cũng biết con ngươi có sinh lão bệnh tử, phải hoàn toànkhông cách nào chấp nhận thực tế.

      “ Tịnh Tịnh, vào gặp ba con lần cuối , còn có …dì Lý con.”

      tiếng nổ nổ trong đầu Hách Tịnh, Hách Tịnh cảmgiác như linh hồn mình dời rồi, trung mắt nhìn xuống tất cả, mới phát nơi này là cửa chính bệnh viện, ngoài cửa lại có mấy chiếc xelục tục tới, Vu Hạo Dương và Vu Tĩnh Hàm từ hai chiếc xe chạy xuống, hai người tựa như du hồn lảo đảo, ánh mắt trống rỗng mặt còn chút máu, saulưng Vu Tĩnh Hàm còn có Vu Tự Cường, sắc mặt ông cũng rất kém, khuôn mặt vốn có chút tàn bạo, giờphút này càng giống như vẻ tùy lúc muốn ăn thịt người.

      Thế nào mà sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể còn có thể chuyển động sao? Hách Tịnh nhìn cơ thể mình được Lương Thanh đỡ vào bệnh viện, tới mộtcăn phòng, hai chiếc giường lớn cũng có hai vậthình dáng người, cũng bị cái chăn màu trắng che đậy, hơi dài, có chút ngắn, được đưa tới chiếcdường người dài chút kia, lại nghe thấy tiếng thê lương la lên: “ ! Tịnh Tịnh nó còn ,đừng cho nó nhìn!”

      “ A Thanh, như vậy , chúng ta tôn trọng ý của TịnhTịnh, bởi vì đây phải là cái chết bình thường,sau đó phải giải phẫu tử thi, như vậy….”

      “Chú Đan, chú cái gì thế?” Hách Tịnh nghe mìnhcuời, cười tới thở ra hơi: “ Cháu mới cóhứng thú xem người chết đâu, cháu phải về, trận bóng rổ sắp bắt đầu, ba cháu tan lớp tới trường cháu, ông ấy còn chưa xem cháu chơi bóng rổ đâu, ông ấy biếtm con của ông làm gì cũng có thể vô cũng tốt, chơi bóng rổ cũng như vậy.” xong liên quay đầu chạy ra ngoài.

      Lúc này vẫn còn có người xông vào bên trong, xô vào Hách Tịnh, hai người đều bị ngã xuống dưới, chiều cao và cân nặng chiếm thế yếu, Hách Tịnh liền bị đụng bật trở lại, trong tiếng kinh hô của mọi ngườiliền ngã xuống giường sau lưng. Đây là chiếcgiường đơn giản, bị lực đụng mạnh xô đẩy, chăn trắngliền tụt xuống, Hách Tịnh vừa ngẩng đầu, liền nhìnthấy gương mặt quen thuộc từ khi ra đời, mắt khépchặt, sắc mặt tái xanh, tiếp xúc với làn da lạnh ngắt cứng như băng.

      “ A !!!!!”

      Ngày đó Hách Tịnh thể ra cổng bệnh viên,rất lâu sau đó cũng thể, bởi vì ôm chặt cha thả, ông chỉ là mệt mỏi, là ngoan, lo đỡ, mới khiến ba mệt như vậy, baogiờ nữa, muốn ở cùng ba, giúp ông tắm, cho ăn cơm, phục vụ tới khi ông tỉnh lại.

      Lương Thanh muốn buông tay, Hách Tịnh chỉ mỉm cười lắc đầu cái: “ Mẹ, mẹ là bác sĩ, chẳng lẽ biết sao? báo chí đều , người sống thứcvật chỉ cần chăm sóc tỉ mỉ, cũng có thể có lúc tỉnh lại, phải từng có trường hợp thành công sao!Mẹ cùng cha li hôn, tự nhiên thể nhờ cậyngười, nhưng mà cha con có phúc khí, con ông ấy cũng trưởng thành!”

      “ Tịnh Tịnh! Ba con ông ấy có hô hấp, có nhịp tim, ông ấy chết, chết con biết ? !” Thấy con bắt đầu ôm mặt chồng trước, thân mậtdán mặt lên làm nũng, Lương Thanh chịu nổiđả kích này, bật khóc to.

      “ Mọi người ra ngoài , ba cháu ông ấy thích quá ồn ào, đúng rồi, mang cho cháu bát cháo ăn đêm, ba cháu thích cháo kê, hình như có thể ăn thứcăn lỏng khác, còn phải tìm bộ quần áo sạch ,phía này là cái gì, là máu sao? Ba cháu bị thương!Bác sĩ ngoại khoa đâu rồi, mẹ chữa được, mau gọi đồng nghiệp kỹ thuật tốt nhất của mẹ tới! Vếtthương lớn như vậy, phải xử lý ngay!”

      Hách Tịnh tay chân luống cuống “cầm máu” chocha, hộ sĩ nhìn nổi, đưa tay kéo , bị HáchTịnh tiếng hất ra: “ Các người làm ăn kiểu gì thế biết! Còn mau , cẩn thân tôi tố cáo các người!”

      Lương Thanh định tự mình hành động rồi, lại bị HáchTịnh đẩy ra, nhưng Lương Thanh khuất phục tiếp tục kéo , kéo ra được chút liền tiến cả người lên ôm , từng chút từng chút di chuyển cơ thể, Hách Tịnh vừa giãy giụa vừa khàn khan kêu la: “Mẹ buông con ra! Con muốn chăm sóc cha con! Mẹ muốn ông ấy nhưng con muốn, mẹ, buông con ra, buông con ra được ? Mẹ. Lương Thanh! Bà có lương tâm, người phụ nữ độc ác này, bàbuông tôi ra, ba tôi nếu có mệnh hệ gì, bà xong với tôi! Lương Thanh, Lương Thanh, lương tâm bà bịchó ăn hết rồi sao? Tôi chăm sóc ba tôi bà cũng cho!”

      Hách Tịnh vừa liều mạng giãy giụa vừa lên tiếng kếumắng mẹ mình, Lương Thanh lệ rơi đầy mặt, nhưngtay cũng buông ra, bà tuy là người trưởngthành nhưng sức lực so với Hách Tịnh thường luyện tập lớn hơn bao nhiêu, chỉ chốc lát sau liền bị Hách Tịnh làm cho chật vật chịu nổi, tóc tai tán loạn,quần áo rối loạn, mặt cổ xuất vết thương, nhưng bà lại để cho người kháctiến tới, còn có bác sĩ xem sắc mặt của Đan Dũng lên muốn đem Hách Tịnh gây mê, lại bị LươngThanh quát tiếng: “ Cút!”

      Cuối cùng vẫn là Đan Dũng lên tiếng: “ A Thanh, như vậy phải cách hay, cho con bé tiêm thuốc an thần thôi.”
      Jan Bùivulinh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23

      Sau khi Hách Tịnh tỉnh lại từ giấc ngủ mê, người đầu tiên nhìn thấy dĩ nhiên là Đan Dũng, cau mày, đợi đến khi phục hồi ý thức, chuyện lúc trước ra trong đầu, chợt ngồi dậy, nhưng bởi vì đột nhiên thấy chóng mặt nên lại nằm xuống.

      “ Vừa hết thuốc mê, con nên nằm nghỉ chút”. Thấy Hách Tịnh vẫn còn giùng giằng, Đan Dũng liền , giọng trầm ổn mang cho người khác cảm giác yên tâm, nếu như người nghe phải là Hách Tịnh, họ có thể theo bản năng làm theo cầu của ông, Hách Tịnh lại mắt điếc tai ngơ,vẫn vùng vằng bò dậy, thế nhưng mắt cũng nhìn ông. Đan Dũng thở dài, tiếp tục : “ Mẹ con trông con ngày đêm, dượng cho người đưa bà ấy nghỉ ngơi, trước khi bà ấy nhờ dượng chăm sóc con.”

      Nếu như Hách Tịnh có để ý, nhận thấy sắc mặt của Đan Dũng cũng rất khó coi, hiển nhiên cũng được nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa quan tâm tới, cũng ngẩng đầu, vòng qua Đan Dũng xông ra ngoài, Đan Dũng cũng ngăn cản , chỉ vọng theo sau lưng : “ Vụ án của ba con được phá, cũng bắt được hung thủ.” Quả nhiên, lời của ông vừa ra khỏi miệng, thân thể Hách Tịnh chấn động, bước chân đột nhiên dừng lại, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, oán hận nhìn chằm chằm Đan Dũng, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển từng hơi.

      “ Dượng vẫn biết con là đứa trẻ kiên cường và lý trí, bị bất kì chuyện gì quật ngã, ngồi , dượng từ từ cho con.” Đan Dũng lại ngồi xuống chỗ cũ, cầm lấy quả cam, từ từ lột vỏ, sau khi bóc xong nhìn ánh mắt như muốn giết người của Hách Tịnh, đưa cam cho : “ Ăn cam , dượng cũng chính là người thân của con, cho nên con cần khách sáo.”

      khách sáo lúc nào, đều khách sáo mà có ý nghĩ muốn ra tay đánh ông! Chỉ là giống như Đan Dũng , từ Hách Tịnh có tự chủ rất cao, dễ dàng mất khống chế, ngày đó sở dĩ tổn thương quá lớn, hơn nữa tổn thương tới quá đột ngột, lý trí sớm hiểu cha chết, chỉ là tâm lý cách nào tiếp nhận, cũng nguyện ý tiếp nhận, mới náo loạn như thế, mà giờ muốn ra ngoài cũng phải là vì tiếp tục náo, mà là muốn xử lý chuyện sau đó.

      Hách Tịnh cố nén tức giận, dùng ánh mắt ép hỏi Đan Dũng, nhưng Đan Dũng là ai, sao có thể bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của bé nhìn như “ sắc bén” này, vẫn tự nhiên giơ quả cam lên, lại đưa tới: “ Đừng cắn răng mạnh quá, ăn chút gì thả lỏng chút, phải con thích ăn cam sao? Quả chuối kia thế nào, ngại ngùng, dượng gọt vỏ nếu muốn ăn táo con phải tự mình làm rồi.” Đan Dũng biểu bộ dáng người hiền lành thương lượng, khiến Hách Tịnh muốn tức giận cũng có nơi phát tác, được rồi, coi như ông lợi hại,mình để ý bị rối, nhịn chút có làm sao.

      Hách Tịnh tới nhận lấy quả cam hơi nhét vào miệng, khiến miệng phồng như bánh bao, hơi nhai nhai liền nuốt xuống, nước cam chua ngọt từ cổ họng chảy tới dạ dày, khiến đầu óc tỉnh táo ít, ngồi phía trước đối diện với Đan Dũng, Hách Tịnh mở miệng lại phát cổ họng mình vẫn khàn khàn chịu nổi, chỉ là vẫn kiên trì hỏi: “ Rốt cuộc là ai làm ba cháu bị thương.”

      Đứa quật cường này! chính là dùng từ “ bị thương”, còn chịu tiếp nhận thực tế sau? Đan Dũng trong lòng cảm thán, nhưng mặt hề biến đổi, rút từ túi hồ sơ bên cạnh ra mấy trang giấy: “ Ngiêm túc mà con còn chưa trưởng thành, thể cho con xem những tài liệu này, chỉ là con là con ruột Hách Kính, hơn nữa dượng tin tưởng con có thể bình tĩnh xem chuyện này, cho nên, tại dượng cho con làm người lớn để xem.” Đan Dũng trước hết nâng cao lên.

      Hách Tịnh thèm suy nghĩ xem có phải toàn bộ vụ án cũng do thị trưởng đại nhân tự mình tham gia, thậm chí thay thế cảnh sát và thân nhân người trong cuộc đàm phán, chỉ nhanh chóng đoạt lấy phần tài liệu chưa kịp đưa tới kia từ tay Đan Dũng.

      Mấy trang giấy mỏng kia bị Hách Tịnh nắm chặt tay, càng nắm càng chặt, cho tới khi khớp xương trắng bệch, mới run rẩy đôi môi : “ Tôi tin! Cha cháu ông ấy và người phụ nữ kia cơ bản là có gì, ta và đồng hương chó mà gì kia tại sao muốn giết chết cha cháu?”

      Đan Dũng trả lời vấn đề của , mà đưa cho tấm ảnh: “ Con biết người này?”

      Sau khi Hách Tịnh nhận lấy, vừa nhìn liền xác định mình từng thấy trong hình, trí nhớ của trước giờ rất tốt, suy nghĩ trong nháy mắt, trái tim của lại lần nữa đập bịch bịch kịch liệt: “ Người này cháu biết, ta và Vu Tự Cường cùng nhau ăn cơm.” Chính là lần đó tại nhà hàng Pháp, đầu óc Hách Tịnh hoạt động nhanh, từ lúng túng sau khi bị phát của Vu Tự Cường, tới ông ta cố ý ngăn cản bọn họ gặp mặt, còn có gần đây ở trường cha luôn gặp xui xẻo, tất cả ra sinh động, Hách Tịnh lại muốn hét lên.

      Đan Dũng ngăn cản , lời của ông khiến Hách Tịnh sững sờ tại chỗ.

      “ Báo cáo giám định thi thể lên, cha con, Lý Băng, còn có này Giang Tú, ấy là sinh viên khoa Lịch sử đại học C của cha con, ba người đều chết ở trường, nguyên nhân cái chết đều là bị vú khí sắc nhọn đả thương, người đánh chính là đồng hương của Giang Tú, người này nhận tội, trải qua điều tra của cảnh sát, ta chính là hung thủ duy nhất.”

      Về sau Hách Tịnh mới biết được quá trình vụ án, ra là đồng hương của Giang Tú, Vương Bình và Giang Tú lớn lên cùng nhau, trước buôn bán trái cây ở thành phố C, theo như ta Giang Tú đồng ý lấy ta, cho nên những năm qua Giang Tú học đại học, học phí và tiền sinh hoạt đều do ta bỏ tiền, vốn dự định đợi Giang Tú tốt nghiệp liền kết hôn, nghĩ tới lại được người đồng hương khác cũng học ở đại học C cho biết, Giang Tú thế nhưng lại câu dẫn thầy giáo của mình, còn muốn sinh con cho ông ấy.

      Trải qua nhiều ngày Vương Binh theo dõi điều tra, rốt cuộc biết là vị giáo sư nào, còn biết được vị giáo sư này cho Giang Tú khoản tiền, ngày đó ta nấp ở gần phòng trọ bên ngoài của Giang Tú, nghe trộm điện thoại của Giang Tú, biết được muốn hẹn gặp vị giáo sư kia, bởi vì ông ta đồng ý cho khoản tiền.

      Vương Binh thấy lòng của Giang Tú còn hi vọng, quyết định chó cùng giứt dậu tới giạy dỗ cho đôi cẩu nam nữ này trận, vì vậy giấu cái dao quả dưa người, trước đó mai phục ở chỗ gặp mặt, lại ngoài dự đoán, vị giáo sư này lại cùng vợ tới trước, cũng là vợ ông ta đưa cho Giang Tú phong bì tiền.

      Đột nhiên ý thức được có thể vị giáo sư này có lẽ ở cùng chỗ với Giang Tú, trong lòng Vương Binh lại dấy lên hi vọng, ta ngược lại bắt đầu thấy đáng cho Giang Tú, bởi vì bị “ bắt nạt”, lập tức lao ra đứng trước mặt mọi người, làm chỗ dựa cho Giang Tú, mắng vị giáo sư kia dám làm dám chịu, bắt nạt vị hôn thê của ta, hơn nữa vừa lại vừa ra tạy dạy dỗ vị giáo sư bằng cầm thú này.

      ta vốn cho là mình uy phong lẫm liệt giúp đỡ Giang Tú hả giận, Giang Tú nhất định cảm kích mình. ta từ thích Giang Tú, trải qua nhiều năm như vậy tình cảm của hai người vẫn rất tốt, chỉ còn thiếu điều muốn đăng kí kết hôn rồi, Giang Tú măc dù mang thai con của người khác, muốn phá bỏ liền phá bỏ, muốn sinh ra cũng ghét bỏ , hai người vẫn sống tốt đẹp.

      nghĩ tới từ lúc ta xuất Giang Tú tựa như thấy quỷ, vừa mở miệng, lại vừa đánh vừa đá lại mắng để cho ta biến , Vương Binh bị đánh tới giận tím gan tím ruột, ý xấu nổi lên, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là tự trọng, mình lòng liền bị ta xem là cứt chó, cái người chơi xong rồi lại vứt bỏ, cũng xem như là báu vật, còn phải là xem trọng mấy đồng tiền sao? Nghĩ tới đây ta tới giật lấy phong bì trong tay Giang Tú, làm sao Giang Tú chịu cho , ngay cả khi ta lôi dao ra cũng để ý, biết Vương Binh hơn hai mươi năm, biết lá gan ta lớn như vậy, cũng biết cho dù làm chuyện gì, chỉ cần hai ba câu làm cũng, ta cũng tha thứ cho .

      Đáng tiếc Giang Tú hiểu Vương Binh, cũng có nghĩa là người khác cũng hiểu , Lý Băng liền bị cái dao sáng loáng kia hù dọa, cuống quýt lôi kéo Hách Kính, định tìm điện thoại báo cảnh sat, Hách Kính là đàn ông, lại là chính nhân quân tử, làm sao có thể nhìn nữ sinh bị người ta cầm dao đe dọa, còn mình lại bỏ trốn? Vì vậy vừa khuyên, vừa nhắm mắt tiến lên muốn đoạt lấy dao của Vương Binh, Giang Tú lại gấp gáp vội vàng hô lớn: “ Giáo sư Hách, thầy mau, em sao!”

      Vương Binh thấy Giang Tú bảo vệ Hách Kính, trong miệng còn kêu “ giáo sư, giáo sư” càng thêm giận cũng có chỗ phát, dưới kích động con dao xác định hướng, lỡ tay cứa vào vị trí nào đó của Giang Tú, tiếng kêu thảm sau đo chỉ thấy máu phun nhanh, mà Giang Tú giật giật mấy cái liền tắt thở, Vương Binh sợ tới choáng váng, Hách Kính cũng sợ tới choáng váng.

      Cũng là Lý Băng phản ứng trước, bà lôi kéo Hách Kính hóa đá bỏ chạy, bởi vì hẹn gặp ở nơi hoang vu ít người lui tới, Vương Binh sau khi hết khiếp sợ vì cái chết của Giang Tú liền ý thức được thể để hai người kia chạy thoát, nếu mình cũng chết chắc, giết bọn họ còn mình chạy trốn, may ra có đường sống.

      Vì vậy hoặc là khong làm, làm phải làm tới cùng, ra vốn là hai người Hách Kính và Lý Băng nếu muốn dốc sức đấu trận, Vương Binh chưa chắc giành phần thắng, nhưng hai người bọn họ đều là văn nhân, đều là giáo viên, ngay cả gà cũng chưa từng giết, huống chi là người. Hách Kính bị Vương Binh đuổi theo phía sau còn cố gắng khuyên ta tự thú, kết quả là bị cơn giận lấn áp Vương Binh đâm dao vào giữa ngực, bị giết tới đỏ con mắt, còn lại mình Lý Băng, dĩ nhiên cũng thể thoát được.

      Sơ sẩy lớn nhất của Vương Binh,sợ là đánh giá thấp năng lực phá án của cảnh sát. ta thường ngày lúc bán trái cây cùng mọi người chuyện, biết chút trình tự phá án của cảnh sát, cần phải có chứng cứ, ta liền đem con dao cùng quần áo dính máu vứt xuống song, nghĩ tới lúc bị mọi người nghi ngờ quay trở về nhà, lấy khoản tiền ta chuẩn bị ngày mai mua trái cây, hơn nữa những thứ trong phong bì này, nghĩ rằng cũng đủ để ta chạy tới nơi xa lạ mai danh tích làm ăn.

      ta thấy thời gian trôi rất nhanh, ngay cả trái cây bán còn thừa cũng xử lý liền tới bến tàu mua vé, nghĩ tới ta mua vé tàu còn chưa có vào bến, liền bị người ta bắt lại. Sau đó quần áo dính máu và hung khí cũng bị tìm thấy, phong thư Hách Kính đưa vẫn còn người, chứng cớ xác thực, thể nào chối cãi, chỉ đành nhận tội.

      Nghe giống như việc hoàn toàn ngẫu nhiên, Hách Tịnh các nào tiếp nhận cha mình chết chính bởi “ Tình cờ” như vậy, có chút chấp nhất, cha và Giang Tú có quan hệ, nếu cha như vậy, hết sức tin tưởng, vậy , đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến ông bị cuốn vào vụ **** này? Hách Tịnh cảm thấy nếu như người đứng sau việc đó đúng là Vu Tự Cường, như vậy so với Vương Binh mà , càng hận hơn, đó chính là người trước.

      còn chưa kịp nghĩ thông suốt tất cả, lại bị tin tức bạo phá bắt buộc phải tiếp nhận.

      “ Căn cứ báo cáo nghiệm thi, hai người phụ nữ tử vong đều mang thai, chỉ là Giang Tú mang thai hơn năm tháng, còn Lý Băng mới gần ba tháng.”

      Bởi vì Hách Tịnh thể tiếp nhận điều gọi là “ chân tướng” này, tự mình hỏi thăm người phụ trách vụ án, tới cuối cùng người nọ liền bổ sung câu như vậy.
      Jan Bùivulinh thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24

      Lúc này tâm tình của Hách Tịnh biết dùng từ gì để hình dung, đầu óc của cứng ngắc cảm thấy đau, dường như hỏng mất rồi, cách nào xử lý những tin tức phức tạp như vậy nữa.

      Cuối cùng cũng hiểu tâm tình ngày đó của Vu Hạo Dương, , so với ta trong lòng của bây giờ càng đau đớn hơn. Bởi vì Hách Tịnh vốn thương Lý Băng, từ lâu xem dì ấy như là thành viên trong gia đình, nếu như dì ấy sinh con, bất kể là con trai hay con , cũng là em của , ở thế gian này cũng có thể xem như là tay chân của . Vừa mới biết tin như vậy, lại tàn nhẫn cho biết nó còn nữa, hoàn toàn giống như có người thân rời khỏi, mà còn là vĩnh viễn rời , tánh mạng của định trước vì vậy mà thiếu sót.

      Hách Tịnh hoảng hốt ra khỏi trụ sở công an, bị ánh sáng của mặt trời chiếu vào làm hoa mắt, chỉ đành dựa vào tường nghỉ ngơi chút, tại sắc mặt của còn trắng hơn so với vách tường, qua hồi lâu mới cảm giác tìm lại được hô hấp.

      Cẩn thận mỗi bước về phía trước, Hách Tịnh luôn cảm giác mình làm thất lạc cái gì, giống như có chuyện quan trọng mà quên mất, đầu óc trống rỗng, lại nặng nề, biết làm sao mà mình có thể đứng lên được. Đợi đến khi theo thói quen trở về thành C mọi người trong dãy lầu, mua đồ ăn trở về, dì Vương nhìn thấy ngạc nhiên hỏi: "Tịnh Tịnh, làm sao con mình trở về? Mẹ con đâu?"

      A, đúng rồi, những ngày qua học, sau khi xuất viện Hách Tịnh vốn muốn về nhà, nhưng Lương Thanh lại kiên quyết cho, Hách Tịnh cũng muốn đến nhà họ Đan, nên Lương Thanh cùng con đến ở trong khách sạn, nhưng chỉ là Hách Tịnh thích nơi này, hôm nay Lương Thanh nhìn thấy có vẻ bình thường nên trở lại bệnh viện làm việc, Hách Tịnh mượn cơ hội chạy ra ngoài, mới có thể tự mình đến trụ sở công an hỏi thăm vụ án.

      Đứng ở trước cửa nhà mình, muốn vào lại dám vào, ngây ngốc nhìn chữ "Phúc" cửa lớn, còn có câu đối xuân ở khung cửa, đây là tự tay ba viết vào dịp năm mới, tự tay mình khuấy hồ rồi dán lên, nét chữ nhìn cứng cáp nhưng có cảm giác mạnh mẽ bức người, nhìn đoan trang nhưng rất quân tử, giống như bản thân của Hách Kính.

      Khoảng cách giữa những thứ kia với quá 15m, vật còn đây mà người dương cách trở, Ba còn ở đây sao? Điều này sao có thể? Ba thực lời hứa, cùng lớn lên, nhìn lập gia đình, cùng sống chết, ngậm kẹo vui đùa cùng cháu.

      Hách Tịnh định mở cửa, cửa được mở ra bố từ ghế salon đứng lên, lấy mắt kiếng xuống cười : "Tịnh Tịnh trở về rồi, tuần này muốn ăn cái gì? Sườn nướng hay là thịt bò hầm cách thủy?"

      Hách Tịnh lại dám mở cửa, lo lắng suy nghĩ sợ việc đáng sợ kia trở thành .

      "Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh!" Hách Tịnh mang theo do dự suy nghĩ bị dì Vương cắt ngang"Con làm sao vậy?"

      "Làm gì?" cánh tay của Hách Tịnh bị bà ấy kéo đến quá chặt , có chút nhịn, lập tức giãy ra, dì Vương kinh ngạc nhìn tay của mình bị vứt ra, há hốc miệng muốn cái gì, rồi lại thôi, trước vỗ người Hách Tịnh hạ xuống, thấy còn né tránh, mới tiếp: " như vậy rồi, Tịnh Tịnh con phải nghĩ thoáng mốt chút, con còn , bản thân ở mình được đâu, con hãy trở về tìm mẹ con . Trường học nơi đó con yên tâm, ba con nhân duyên nhất định tốt, mọi người cũng lung tung , hơn nữa những loại tin tức này mọi người chút sau cũng còn hứng thú, Ông Trương nhà dì gần đây cùng số người gây gổ, giáo sư Hách phải người như vậy, dì cũng vậy cảm thấy ông ấy chỉ là nhất thời hồ đồ. . . . . ."

      Hách Tịnh chợt xoay người lại, nhìn phía sau lưng mập mạp của người phụ nữ trung niên này, tại sao trước kia lại cho rằng dì ấy nhiệt tình niềm nở? Bây giờ nhìn lại lại quả thực có nhiều vấn đề làm lòng người thay đổi, còn là tâm tình của cũng thay đổi?

      Những vấn đề này Hách Tịnh để ý tới suy nghĩ, chỉ là lớn tiếng tuyên bố: "Ba con cùng kia chút xíu quan hệ cũng có, đứa bé trong bụng của ta cũng phải của ba con!"

      Dì Vương vì thương xót cùng dễ dàng tha thứ nhìn .

      Hách Tịnh cắn môi ngăn chặn mình khóc ra thành tiếng, nâng cao tiếng để che giấu trong họng nức nở nghẹn ngào: "Dì chờ đó, con nhất định nghĩ biện pháp chứng minh điểm này!"

      Đứa bé trong bụng Giang Tú tuyệt đối phải của ba Hách Kính, trong bụng Lý Băng mới đúng, đứa bé có duyên phận kia có thể là em trai hoặc em , nếu như, nếu như việc ngoài ý muốn này, là hạnh phúc biết dường nào đứa con, nhất định thông minh, nhất định xinh đẹp, nhất định mến nó, đem tất cả kỹ năng cùng kinh nghiệm chỉ dạy cho nó, để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ nó, như vậy, khi có ngày già , cha mẹ qua đời, đơn và lạnh lùng thế giới này, còn có người , người cùng chung dòng máu với , hiểu quan tâm đến , còn có cháu gọi hoặc dì, rất nhiều người thân, rất nhiều sung sướng, rất nhiều hạnh phúc, đó mới là cuộc sống trọn vẹn.

      Giờ đây tất cả đều là bọt nước tan biến, tất cả đều thể vãn hồi , Hách Tịnh thậm chí cảm thấy được mình sống cũng có ý nghĩa.

      Chỉ là, chuyện xảy ra hôm nay, cho cảm giác mình ít nhất phải làm chuyện.

      "Có thể hay phải kiểm tra, cha của đứa bé trong bụng Giang Tú là ai?" Lại lần nữa tới trụ sở công an, người phụ trách ở đây chuẩn bị tan ca, lại bị Hách Tịnh ngăn ở lại phòng làm việc. Nhìn tuổi còn gặp biến cố lớn, hết sức đáng thương, người cảnh sát có thái độ rất thiện cảm, cảm thấy bị quấy rầy, mà rất kiên nhẫn giải thích với , vậy mà kết quả cũng như mong đợi.

      "Nghiêm chỉnh mà cũng phải là thể, nhưng kỹ thuật này trước mắt ở thành C còn chưa có, còn muốn kiểm tra phải đưa ra nước ngoài xử lý, hao phí tiền của rất nhiều, hơn nữa việc này cùng vụ trọng án có liên hệ trực tiếp, bất kể hai người phụ nữ chết và đứa bé trong bụng là của ai, nhưng hung thủ bắt được, vụ án này trước mắt có điểm nghi ngờ."

      Nhưng ở trong lòng của có điểm nghi vấn! lòng Hách Tịnh gào thét, nhưng mặt lại thể cười khổ cảm kích lời giải thích của chú cảnh sát. Hôm nay còn chưa tìm ra được manh mối gì khác, người trong cuộc cũng chết có đối chứng, chẳng lẽ để cho lời đồn đãi khắp nơi, mặc cho chân tướng bị chôn vùi, khiến cả đời trong sạch, thanh liêm của ba Hách Kính, bị người đời chỉa vào việc "Gian tình với học sinh nữ" và chết bởi vì "Ngoại tình mà mưu sát" danh tiếng vì vậy bị vùi chôn trong nấm mồ sao? Hách Tịnh nghĩ đến đây cảm thấy mình muốn điên rồi!

      Vì thế mấy lần chạy đến trụ sở công an, tự bản thân bỏ tiền ra chi trả chi phí, đáng tiếc làm thủ tục theo trình tự nhưng thể lấy được kết quả.

      Vạn bất đắc dĩ, mấy phen do dự, Hách Tịnh lại tìm tới mẹ của mình là Lương Thanh.

      "Tịnh Tịnh, chúng ta nên quên việc này , con yên tâm, trong trường học còn ai bàn luận đến ba con, bên ngoài cũng có người nào nữa chú ý đến, mẹ bảo đảm, có được hay ?" Lương Thanh ôm Hách Tịnh khóc thút thít, cảm giác toàn thân con bé ốm chỉ còn da bọc xương, vốn là mặt trái xoan mượt mà, khỏe mạnh đỏ ửng cũng biến mất thấy gì nữa, chỉ còn duy nhất mặt tái nhợt, Lương Thanh cảm giác lòng mình giống như bị dao ghim vào.

      Hách Tịnh buông mặt mũi, hết lời xin mẹ, vẫn còn vì ngày đó dưới tình thế cấp bách mở miệng trách mắng chuyện của ba lời xin lỗi, nhưng Lương Thanh nhìn giống tức giận, chính là chết sống đáp ứng chuyện này.

      Hách Tịnh bất đắc dĩ, lại tìm ông bà nội. Tuổi già lại mang tang con nên nhìn hai ông bà giống như già thêm mười tuổi, ông nội nghe được thỉnh cầu của cháu mình, ngồi ở ghế nửa ngày cũng trả lời, trừ thỉnh thoảng chớp mắt cái, cả người dường như hóa đá.

      Còn bà nội tay run rẩy với đến, đem Hách Tịnh ôm vào trong ngực, sờ sờ gương mặt của , cũng thở dài, cũng gì, cho đến khi Hách Tịnh nhịn được giùng giằng đứng lên, ông nội mới mở miệng lên tiếng: "Chuyện này cứ như vậy , truy cứu cũng vô ích. Nếu ba con bản thân bị vu khống dù có tranh cãi, xem như vô tội, cũng là bị tội, nhưng người chết như đèn tắt, những hư danh kia bỏ qua cũng được."

      Lời của ông nội khiến tia hy vọng cuối cùng của Hách Tịnh cũng chặt đứt, bởi vì biết làm trưởng bồi trong gia tộc, lời của ông nội Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, ông ra quyết định này, chuyện của ba ba mọi người trong gia tộc cũng nhúng tay vào.

      Dưới tình huống bị từ chối, cảm thấy nản lòng thoái chí mấy ngày, Hách Tịnh chợt nhớ đến trước kia ở trong diễn đàn trinh thám có bàn luận qua việc có thể bảo tồn chứng cớ, là khi trình độ kỹ thuật xét nghiệm chưa đạt tới có thể đem mẫu thí nghiệm bảo tồn, trong tương lai khoa học có tiến bộ lúc đó có thể đem mẫu phân tích kiểm nghiệm. Hách Tịnh lại dấy lên tia hi vọng, lần này có kinh nghiệm, hề thông báo cho người lớn, mà là tự mình khiếu nại, hơn nữa còn phát động diễn đàn cho số bạn bè biết.

      Hách Tịnh chân ra tuổi cùng thân phận của mình, mọi người rất sợ hãi than vãn bị thông minh cùng nghị lực của bé này làm rung động, ai có tiền bỏ tiền, ai có khả năng gì giúp khả năng đó, hết sức vô tư trợ giúp cho rất nhiều.

      Trong những người này còn có người vốn là pháp y, ông ta thông qua chút tài năng, hỗ trợ giúp Hách Tịnh lấy được mẫu ADN mà muốn, cũng chỉ điểm cho chính mình có thể bỏ ra số tiền đến chổ tư nhân cất giữ mẫu. Nhưng là từ đầu đến cuối người pháp y này có lộ diện, cũng cho Hách Tịnh biết tên của mình, ông ta chỉ là giống như giỡn: "Đây chính là chuyện phạm pháp, sao có thể quang minh chính đại mà liên quan."

      Hách Tịnh biết ông cũng phải giỡn, cũng chân thành cảm ơn hành động của ông ta, người pháp y này cung cấp hết những gì biết được sau liền biến mất thấy, giống như thay áo mới, có lẽ là rời khỏi diễn đàn, nhưng Hách Tịnh đối với ông ta lòng tràn đầy biết ơn, muốn bản thân vĩnh viễn nhớ đến người này, cũng cảm kích ông ấy.

      Hoàn thành chuyện này, Hách Tịnh mới cảm giác như mình lại trở về nhân gian, mới có thời gian để ý tới những chuyện xảy ra ở thế giới này.

      Vấn đề khó khăn lớn nhất là, còn chưa trưởng thành, người nào trở thành người giám hộ cho .

      thể nghi ngờ Lương Thanh là người được đề cử, thái độ của cũng hết sức ương ngạnh kiên trì, nhưng công việc Đan Dũng ổn định, có chuyện gì xảy ra ông ta rất nhanh trở về thành B, Lương Thanh cũng thể mình ở lại thành C, mà Hách Tịnh coi như phải là bởi vì lưu luyến thành C, mà là và các bậc cha chú của mình cùng sinh ra và lớn lên ở đây, cũng muốn cùng Lương Thanh với con cái nhà họ Đan sống chung chỗ.

      Hách Tịnh cho mình quyền chọn người giám hộ là ông nội, nhưng là Hách Tịnh nghĩ tới, từ trước đến giờ ông bà nội rất thương mình nhưng lần này tự nhiên khuyên nên theo mẹ mình, ông nội lên tiếng: "Ông và bà nội của cháu đều gần đất xa trời, nhất định thể nhìn cháu lớn lên, bác của cháu bọn họ cũng có con của mình cần chăm sóc, bất kể như thế nào, Lương Thanh vẫn là mẹ ruột của cháu, là người thân nhất của cháu cái thế giới này, tại cuộc sống của mẹ cháu cũng tốt hơn, bạc đãi cháu."

      Bà nội tuổi cao nên cũng khuyên , chính là bổ sung thêm câu: "Cháu yên tâm, bất kể tới chỗ nào, cháu cũng là người của nhà họ Hách, nhà họ Hách là chổ dựa của cháu, cháu nhà họ Hách thể bị khi dễ."

      Nhưng lại câu giữ ở lại.

      Hách Tịnh chưa bao giờ oán hận tuổi của mình, tại sao thể sinh ra sớm mấy năm, tại sao bây giờ phải mười tám tuổi mà là mười lăm tuổi, tại sao , phải theo mẹ đến nhà họ Đan?
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :