1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sáng hôm sau, Phương Đường căng thẳng tính toán bảng biểu đột nhiên ngoài cửa văn phòng có tiếng ồn ào, rất nhiều đồng nghiệp của đều chạy ra ngoài xem.




      - Có chuyện gì thế? - Phương Đường hỏi.




      - Đại minh tinh Trình Trình đến công ty chúng ta! - nữ đồng nghiệp biết chuyện lên tiếng.




      - Sao ấy lại đến đây? - Phương Đường chợt nhớ đến việc Trình Trình nhờ cậy, trong lòng thấp thỏm yên.




      - Nghe công ty chúng ta mời ấy làm đại diện, hôm nay tổng giám đốc Đoàn đặc biệt mời ấy đến công ty ta tham quan.




      Phương Đường thấy yên tâm hơn, có tổng giám đốc Đoàn cùng, Trình Trình chú ý đến nhân viên quèn như , vẫn có thể độc chiếm hạnh phúc mà Đỗ Tư Phàm mang lại.




      Những đồng nghiệp chạy ra ngoài xem lần lượt quay trở lại chỗ ngồi, có mấy đồng nghiệp nam vẫn còn hào hứng bàn tán.




      - Trình Trình đúng là đại mỹ nhân, còn đẹp hơn cả ở phim nữa!




      - Nếu có xinh đẹp như vậy làm vợ mình, tôi chấp nhận đoản thọ vài năm.




      - Có người vợ đẹp như thế chắc chắn chỉ đoản thọ vài năm thôi đâu!




      - Tại sao?




      - đẹp, đàn ông nào chẳng thích. Cho dù có trở thành vợ của rồi người khác vẫn khao khát. Lúc nào cũng phải đề phòng, lo lắng biết mình bị cắm sừng lúc nào!




      - Vậy tôi đợi ấy thành vợ người khác rồi sau đó cắm sừng cho chồng đó!




      Đàn ông là loài động vật kỳ quặc, bên cạnh việc ảo tưởng tình dục với vợ người khác, bọn họ lại luôn thấp thỏm lo lắng chuyện vợ mình “vượt rào”. Bọn họ cảm thấy có thể cắm sừng cho những thằng đàn ông khác là bản lĩnh của mình, còn nếu bị thằng đàn ông khác cắm sừng, đó là bất tài. Điều đáng ở đây là, sau khi chiếm được vợ người khác, đàn ông thường tỏ ra khinh bỉ người đàn bà này. Trong trò chơi trốn tìm kiểu này, cái mà họ cần nhất là đàn bà, nhưng cái mà họ coi thường nhất cũng chính là đàn bà.




      Ông trời khi tâm trạng tốt mới ban cho bạn những cơ hội cực kỳ xa xỉ, trong cuộc sống bình thường hàng ngày, chúng ta thường gặp phải những thất vọng như thế này: học sinh hy vọng giáo viên giao ít bài tập, kết quả là cặp sách mỗi ngày nặng hơn; nhân viên hy vọng ông chủ tăng lương, kết quả lại nhân được thông báo tháng này bị trừ lương; người nhau thường tưởng tượng hai người nắm tay nhau chạy tung tăng bãi cỏ, vô cùng lãng mạn nhưng thực lại là hai người chẳng may giẫm ngay phải phân chó khi chạy, sau đó hai người oán trách nhau rồi dẫn đến cãi cọ…




      Phương Đường hy vọng Trình Trình phát ra tồn tại của mình, kết quả người ta lại vô cùng mừng rỡ đứng trước mặt : “Phương Đường, ngờ lại gặp chị ở đây, chị làm việc ở đây à?”




      - Ừ, tôi mới làm ở đây chưa lâu! - Phương Đường cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như Trình Trình.




      - biết chừng sau này chúng ta lại có nhiều cơ hội hợp tác trong công việc!




      Các đồng nghiệp chẳng ai ngờ Phương Đường lại quen biết với đại minh tinh như Trình Trình, ít người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn thào bàn tán.




      - Tôi chỉ là nhân viên mới, hơn nữa cũng chỉ là nhân viên quèn.




      Trình Trình ngoảnh đầu lại, với tổng giám đốc Đoàn bên cạnh: “Sản phẩm tôi đại diện cho công ty lần này, các vấn đề chụp quảng cáo với quay phim tuyên truyền chắc là do bộ phận quảng cáo của công ty ngài phụ trách nhỉ?”




      - Đúng vậy! - Tổng giám đốc Đoàn .




      - Vậy chị ấy có tham gia ?




      - Đương nhiên là có!




      Ngày hôm sau, Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường đến văn phòng.




      - Tuần tới, clip quảng cáo đầu tiên cho sản phẩm mới của công ty chúng ta khởi quay, lần này phải Nhật Bản quay ngoại cảnh, có hộ chiếu ?




      - Có ạ! - Hồi trước, vốn định kết hôn với Chu Lệ Văn xong Maldives du lịch nên chuẩn bị hộ chiếu xong xuôi rồi.




      - Vậy mai đem hộ chiếu đến công ty, công ty cho người làm visa cho .




      - Em phải Nhật ư? - Phương Đường có hơi dám chắc.




      - Đúng vậy!




      - Cụ thể là phải làm gì ạ?




      - Hỗ trợ chúng tôi quay đoạn clip quảng cáo này!




      - Em là người mới, theo các chị ra nước ngoài quay ngoại cảnh hình như chẳng giúp được gì! - Phương Đường hiểu năng lực của mình.




      - phải quen với Trình Trình ư? - Diệt Tuyệt Sư Thái bằng giọng lạnh tanh, biết có ý gì - ấy chỉ đích danh , giám đốc Đoàn cũng phê chuẩn rồi!




      - Em với ấy… thân cho lắm. Em vẫn lo… gây thêm phiền phức cho mọi người! - Phương Đường chẳng thích sắp đặt này chút nào, hy vọng bàn luận về Đỗ Tư Phàm với Trình Trình, điều này khiến cảm thấy rất kỳ quặc.




      Diệt Tuyệt Sư Thái cười, tự nhiên thay đổi thái độ khinh thường ban nãy: “Thực ra cho dù Trình Trình chỉ định, tôi cũng sắp đặt như vậy. Lần này là cơ hội tốt để rèn luyện. Sau khi đến đó, ít chút, chịu khó quan sát, chú ý, tự nhiên học được rất nhiều thứ mà thường ngày thể học hỏi ở văn phòng!”




      - Chị chứ ạ?




      - Đương nhiên rồi, nếu kế hoạch quảng cáo lần này có sơ suất gì, tôi phải chịu trách nhiệm hết!




      Phương Đường thở dài, luôn là người ôm chí lớn, chỉ muốn làm nhân viên quèn của công ty. Chức vụ càng cao có nghĩa gánh nặng trách nhiệm vai càng lớn. thích cái cảm giác bị áp lực đến thở ra hơi, chỉ muốn yên ổn là “bánh răng ” trong mắt xích, sống và làm việc cách vui vẻ, đơn giản.




      Về đến nhà, Phương Đường liền với Đỗ Tư Phàm chuyện chuẩn bị công tác.




      - Đây là lần đầu tiên em công tác.




      Đỗ Tư Phàm hỏi: “Em ở bên đó mấy ngày?”




      - Ba ngày trở lên, biết khí hậu ở đó thế nào. Nghe Nhật Bản có rất nhiều suối nước nóng, biết chừng em có thể ngâm nước nóng ở đó cũng nên!




      Đỗ Tư Phàm thở dài: “Như thế có nghĩa ít nhất ba ngày tới được ăn món ăn em nấu, nghĩ hơi quen đấy!”




      - Vậy nhớ em hay nhớ món ăn của em?




      - nghĩ đến món quà em mang từ Nhật Bản về cho là gì!




      Phương Đường cố gắng suy nghĩ: “Em cũng biết. Em thông thuộc nơi ấy, thường ngày chỉ biết Nhật Bản nổi tiếng về xe hơi, nhưng có xe rồi, hơn nữa em cũng chẳng có khả năng mua tặng xe hơi cho !”




      - Nhật Bản cũng rất nổi tiếng về ngành công nghiệp sex đấy! - Đỗ Tư Phàm thao thao bất tuyệt - Các nữ diễn viên AV (phim người lớn) có địa vị rất cao trong giới giải trí của Nhật, người ở đó coi họ là những ngôi sao chân chính. Có thể dễ dàng mua được đĩa AV ở các cửa hàng đồ chơi người lớn!”




      - định bảo em mang đĩa AV về cho đấy chứ? đời nào! - Phương Đường tức tối .




      Đỗ Tư Phàm cố ý chọc : “Chỉ mua hai đĩa thôi, của Ai Lijima là được rồi!”




      - Đừng hòng! Con vào những cửa hàng đó mất mặt lắm! Em muốn bị mất mặt ở nước ngoài như thế! - Phương Đường gào lên.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Trêu em đấy! Các ấn phẩm băng đĩa dễ dàng qua hải quan như vậy đâu. Hơn nữa những thứ này cần phải Nhật mới mua được.




      - hiểu nổi đám đàn ông các ! Sao lại cứ thích xem mấy cái thứ đồi trụy ấy? - Phương Đường bĩu môi .




      Đỗ Tư Phàm kiên nhẫn giải thích: “ cách dễ nghe chút là: đàn ông cực kỳ tò mò về cơ thể của người khác giới!”




      - Có cách nào khác ?




      - Có. Bản chất của mỗi thằng đàn ông đều rất dung tục.




      - Có phải tất cả đàn ông đều từng xem những thứ như thế ? - Phương Đường trong lòng ôm tia hy vọng, hy vọng có thể nhận được đáp án khiến tương đối hài lòng.




      - thế này nhé, hai mươi và dưới bốn mươi, những người đàn ông có cơ hội tiếp xúc đều từng xem những thứ này. Trong máy tính của đàn ông phương Đông nhiều ít đều có ảnh hoặc phim AV của Nhật Bản.




      - Tại sao lại là các diễn viên nữ Nhật Bản?




      - Bởi vì ở châu Á, ngành công nghiệp sex của Nhật Bản là phát triển nhất, quay những bộ phim này phải là phạm pháp. Nếu đổi lại là các nơi khác, quay những thước phim này có thể động chạm đến pháp luật.




      - Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?




      Đỗ Tư Phàm trả lời rất chuyên nghiệp: “Chuyện này có liên quan đến vấn đề khác biệt văn hóa, thế nên rất khó bình luận!”




      Ngày Phương Đường công tác, Đỗ Tư Phàm gọi taxi cho , sau đó giúp chuyển hành lý lên xe. kiên quyết cho ra sân bay tiễn , bởi vì cho biết hành trình lần này còn có Trình Trình. Sau khi xe chuyển bánh, Phương Đường nhìn qua kính chiếu hậu thấy Đỗ Tư Phàm vẫy tay tạm biệt , trong lòng chợt thấy chua xót, thậm chí bỗng muốn nhảy xuống xe để chạy lại ôm .




      Kể từ khoảnh khắc này, bắt đầu thấy nhớ nhung người đàn ông chung sống với mình những ngày gần đây.




      Ngồi máy bay ngắm mây thấy sao gần thế, cảm giác như nó ở ngay trước mặt, chạm vào là thấy. Nỗi nhớ khi ở độ cao hàng nghìn mét bỗng càng trở nên sâu sắc.




      Ba ngày, chỉ có ba ngày thôi. Phương Đường thầm nhủ với chính mình, nhưng vẫn thể xóa bỏ cái cảm giác ngột ngạt như bị thiếu ô xy, chỉ mong có thể hóa nỗi nhớ thành mưa rơi xuống mặt đất, với người mà mình nhớ nhung.




      Diệt Tuyệt Sư Thái đột nhiên lên tiếng: “Mỗi lần ngồi máy bay tôi đều nghĩ, nếu xảy ra tai nạn, tôi chẳng may rời khỏi thế giới này, ai vì tôi mà rơi lệ. Nhưng nghĩ nghĩ lại, chắc chắn chỉ có bố mẹ, những người khác tôi đều dám chắc!”




      người vốn lạnh lùng sắt đá như Diệt Tuyệt Sư Thái bỗng nhiên ra câu đầy cảm tính khiến cho Phương Đường nghĩ chắc chắn Diệt Tuyệt Sư Thái có nỗi niềm riêng.




      - Còn sao? Có từng nghĩ đến những chuyện này ?




      Phương Đường lắc đầu: “Có thể ra chị cũng tin: đây là lần đầu tiên em máy bay, cũng là lần đầu tiên em xa nhà!”, nếu xảy ra tai nạn , ai là người khóc lóc vì ? Bố mẹ qua đời từ lâu, trước đây quá coi trọng tình , kết quả đa số bạn bè đều lần lượt xa cách . Đến nay, mối quan hệ bạn bè thân thiết chỉ có mỗi Yên Lạc và Phạm Gia Ni. Đỗ Tư Phàm sao? Nếu chết rồi, khóc thương cho chứ?




      Bay trải nghiệm khiến cho người ta nảy sinh rất nhiều giả thiết, bởi vì lúc này chúng ta chỉ cách thiên đường có bước chân.




      Họ ở trong nhà dân, có bể nước nóng lộ thiên. Bà chủ nhà là phụ nữ trung niên ly hôn, bộ dạng lúc chuyện vô cùng khiêm tốn, dịu dàng và lịch thiệp, giọng rất dễ nghe.




      Nông nghiệp Nhật Bản mấy phát triển, các loại rau xanh hay hoa quả có giá rất cao, nhưng các loại hải sản lại rất phong phú, giá lại rẻ.




      Bà chủ chuẩn bị bàn thức ăn chiêu đãi mọi người. Các món ăn rất tinh tế, màu sắc bắt mắt, trông vô cùng ngon mắt. bàn ăn có đặt lò than mini, lò than đặt cái vỉ thép. Bà chủ nhà đặt con bào ngư còn sống lên vỉ sắt, con bào ngư bị nướng đau đớn co lại và chuyển động cơ thể.




      Người phiên dịch giới thiệu: Món ăn này gọi là “lửa địa ngục”.




      Bị nướng sống như thế, cảnh tượng này đúng là chỉ có ở địa ngục. Phương Đường “nhẫn tâm” ăn món ăn này. Trong khi đó những người khác lại ăn ngon lành, còn luôn miệng khen bào ngư tươi ngon.




      Bà chủ nhà nghe mọi người tấm tắc khen ngợi chỉ mỉm cười ngọt ngào, thỉnh thoảng rót rượu cho từng người. Mùi rượu rất , giống như loại rượu mạnh bị pha thêm nước. Nhưng uống vài ly vào bụng rồi cũng khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng. Tửu lượng của Trình Trình tương đối tốt, tất cả mọi người đều chạm cốc với , Trình Trình từ chối bất cứ ai.




      - Phương Đường, chúng ta cũng cạn ly nhé! - Trình Trình lại gần Phương Đường - Cạn ly vì người đàn ông mà chúng ta từng cùng sở hữu!




      - Chị say rồi! - Phương Đường nhắc nhở Trình Trình.




      Trình Trình cười lớn: “Rượu say mà người tự say!”




      Diệt Tuyệt Sư Thái tiếp lời: “Tình say mà người tự say!”, rồi cũng uống cạn rượu trong cốc của mình rồi nhìn Phương Đường bằng ánh mắt mơ màng. Phương Đường nhớ đến Đỗ Tư Phàm, cảm thấy mình có chút say say.




      ©STE.NT




      Bể nước nóng to lắm, nhưng nhiệt độ rất vừa phải, hơn nữa còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh. Ba người phụ nữ cùng nhau ngâm trong bồn nước, thầm so sánh thân hình của nhau.




      - Tuổi trẻ tuyệt! Phương Đường, làn da của chị là tuyệt nhất trong số mấy người phụ nữ chúng ta! - Trình Trình bằng giọng ngưỡng mộ.




      - Tôi hai sáu tuổi rồi, đâu dám tự nhận mình còn trẻ nữa.




      Bên cạnh Diệt Tuyệt Sư Thái có đặt xô nước đá, trong xô là chai rượu champange. Diệt Tuyệt Sư Thái rót cho mỗi người ly, đưa đến tận tay từng người: “Đối với tôi mà , vẫn còn trẻ chán. Lúc tôi hai sáu tuổi như , làn da của tôi cũng đẹp được như thế!”




      - Ở tuổi hai sáu, các chị đều thành công hơn em, được vô số người kính phục! - Phương Đường thực lòng, ở trước mặt hai người phụ nữ này, là cấp , là đại minh tinh, cho dù là ai trong số họ đều là những nhân vật có tiếng tăm.




      Trình Trình nhớ lại: “Năm tôi hai sáu tuổi, tôi đạt giải thưởng đầu tiên trong nghiệp diễn xuất của mình, cũng trong năm đó tôi mất người đàn ông mà tôi nhất trong cuộc đời”.




      Điều Diệt Tuyệt Sư Thái ra khiến cho mọi người khỏi giật mình: “Năm tôi hai sáu tuổi, suýt chút nữa tôi phải ngồi tù!”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Sao thế? - Hai kia đồng loạt hỏi.




      - Năm đó tôi người đàn ông, sau vài tháng bên nhau, đột nhiên hôm có chạy đến tìm tôi, rằng ta là vợ của người đàn ông đó. Tôi và người phụ nữ đó xảy ra xung đột, tôi bất cẩn đẩy ngã ta, ta ngã gãy chân. Về sau ta kiện tôi tội cố ý gây thương tích, kết quả tôi phải bồi thường cho ta khoản tiền mới yên chuyện.




      - Người đàn bà đó đáng sợ, ta là vợ của người đàn ông ấy ư? - Phương Đường hỏi.




      - Đúng thế. Người đàn ông đó lừa dối tôi, ta luôn với tôi rằng ta độc thân. Sau khi xảy ra chuyện, ta thậm chí dám gặp mặt tôi. Tôi bị oan, tôi ghét nhất là làm kẻ thứ ba, nhưng ngờ mình lại trở thành kẻ thứ ba. Phương Đường cảm thấy bất bình thay cho Diệt Tuyệt Sư Thái: “ ràng là lỗi của gã đàn ông đó, nhưng tại sao vợ ta lại tìm chị tính sổ? Gã đàn ông đó đáng chết!”




      Diệt Tuyệt Sư Thái cười chua xót: “Gã đàn ông đó những chết mà còn làm hòa với vợ, bọn họ thậm chí còn dùng tiền bồi thường của tôi để ra nước ngoài du lịch!”




      Trình Trình hỏi: “Tại sao chị lại người đàn ông như vậy chứ?”




      - Những người phụ nữ thường tỉnh táo. Người đàn ông đó chẳng có gì tốt, nghiệp có, cũng chẳng đẹp trai, lại rất nghèo. Tôi vốn nghĩ ta là người thà, nhưng ngờ người đàn bà tưởng rằng sáng suốt như tôi lại bị người đàn ông tưởng rằng thà như thế lừa gạt! - Diệt Tuyệt Sư Thái thở dài, bộ dạng buồn bã - Hồi đó tôi ta là bởi vì có lần ta giúp tôi giặt xô quần áo.




      - Nguyên nhân đặc biệt quá! - Cả hai cùng .




      - Lúc ta mới theo đuổi tôi, tôi hề có cảm giác gì đặc biệt. Về sau, có hôm ta đến nhà thăm tôi, máy giặt nhà tôi bị hỏng, tôi lúc đó lại mải làm cái dự án, hoàn toàn có thời gian tìm người sửa máy giặt. Kết quả người đàn ông đó giặt tay hết chỗ quần áo bẩn của tôi. Sau chuyện đó, tôi đem lòng ta!




      Phương Đường dường như có thể hiểu được: “Đàn ông lúc làm việc nhà quả thực rất quyến rũ!”




      Trình Trình lại cho là như thế: “Loại đàn ông chẳng có thứ gì như thế, ta muốn theo đuổi chị nhưng tiếc tiền đương nhiên phải bỏ sức ra lấy lòng chị rồi. Nếu sao chị có thể để mắt đến ta! Giặt vài cái quần cái áo lừa được con nhà người ta, ta đúng là quá hời!”




      - Thế sau đó ta có tiếp tục giặt quần áo cho chị nữa ? - Phương Đường tò mò hỏi.




      Diệt Tuyệt Sư Thái lắc đầu: “Trình Trình rất đúng, sau khi lừa được tôi, ta còn cố sức lấy lòng tôi nữa. Về sau thỉnh thoảng cũng giúp tôi làm việc nhà, nhưng thái độ khác hẳn trước đó. Trước là tự nguyện tự giác, sau này là vô cùng cam tâm tình nguyện.”




      - Lần đầu tiên em nghe có người tán bằng cách giặt quần áo thay đấy!




      - Đấy gọi là “Tự nhiên tỏ ra ân cần, phải sở khanh cũng là trộm cướp” - Trình Trình lạnh lùng - người đàn ông thân thiết với chị tự nhiên giặt quần áo cho chị, biết chừng trong lòng nhân cơ hội này để ảo tưởng gì đó về cơ thể chị!




      - Lẽ nào đàn ông làm việc nhà thay phụ nữ đều có động cơ đơn thuần như vậy sao?




      - Sau khi đàn ông chiếm được rồi mà vẫn chủ động làm việc nhà thay hoặc ngoan ngoãn chấp hành sắp xếp của , người đàn ông đó mới là lòng với ! - Diệt Tuyệt Sư Thái bổ sung - Nhưng những điều đó cũng chẳng thể phân biệt được người đàn ông này kết hôn hay chưa!




      Trình Trình là nghệ sĩ nghề, trước ống kính, luôn tìm đến cái hoàn mỹ, chẳng chút oán thán lặp lặp lại những tư thế và động tác. Vì cảnh quay ngoài biển, hết lần này đến lần khác lao ra biển, mấy lần bị sặc nước đến mức ho chảy cả nước mắt, cát dắt vào hết móng tay móng chân, cứa vào da thịt khiến đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ cần có ống kính chĩa vào là lại nở nụ cười tươi rói.




      Lúc ngồi nghỉ, Trình Trình thường mời các nhân viên làm việc uống nước, “Mọi người vất vả quá!”. nghệ sĩ gần gũi với mọi người, chẳng trách mà tiếng tăm của Trình Trình trong giới rất tốt, quan hệ với giới truyền thông cũng tồi.




      Khi rảnh rỗi, Trình Trình dạy Phương Đường cách trang điểm: “Đỗ Tư Phàm dạy em sao?”




      - Bản thân em cũng lười, có bao giờ chịu học ấy đâu.




      - khó tưởng tượng vợ của nhà tạo mẫu lại biết trang điểm! - Trình Trình hỏi - Thế bình thường hai người làm gì để giết thời gian?




      Phương Đường cố gắng nhớ lại tình tiết trong cuộc sống hàng ngày của mình: “Chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ ở nhà xem ti vi, đọc sách, nghe nhạc, phần lớn thời gian là ai làm việc của người ấy, em xem phim của em, ấy xem tạp chí thời trang của ấy!”




      - thấy ngột ngạt sao?




      - , em rất thích cuộc sống bình dị như thế. Ai bận chuyện người nấy, ai can thiệp vào đời sống riêng tư của ai hết.




      - chung em khá thích hợp với Đỗ Tư Phàm! - Trình Trình - ấy thích cuộc sống tự nhiên và đơn giản, trước đây chị thể hiểu nổi, thường bám riết lấy ấy đòi làm cái này, cái kia. Bắt ấy dạy chị trang điểm như thế nào, chọn quần áo ra sao, bắt ấy đưa chị chơi, cho ấy thế này, thế kia…




      - ấy đều nghe theo chị chứ?




      - ấy là người giỏi từ chối người khác. Chỉ cần em mở miệng, thông thường ấy đều chấp nhận mọi cầu của em!




      - Em cũng cảm thấy ấy rất tốt bụng, dễ mềm lòng! - Phương Đường thừa nhận.




      - Nhưng có điều, giờ ấy vô cùng sắt đá với chị, cứ chịu tha thứ cho chị! - Cuối cùng Trình Trình lật lại vấn đề cũ.




      Phương Đường hơi chột dạ: “Xin lỗi chị, em vẫn chưa tìm được cơ hội hộ chị chuyện đó!”




      Trình Trình cười độ lượng: “ sao, việc chị mất hai năm trời mà sao thực được, em cũng thể thực được trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa thay cho bạn cũ của chồng mình trước mặt ấy cũng là việc hết sức kỳ quặc!”




      Tâm lý của Phương Đường càng thêm bất an.




      - Quen biết em chị rất vui, ít nhất chị cũng hiểu ra nếu lần sau gặp người đàn ông như Đỗ Tư Phàm, chị nên dùng cách nào để cư xử với ta!




      - Chị vẫn ấy phải ?




      Vẻ mặt của Trình Trình trở nên trầm ngâm: “Chị có còn ấy hay còn quan trọng. Tất cả mọi chuyện thể cứu vãn, chỉ cần ấy nhìn chị bằng ánh mắt lạnh lùng đó là chị cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Đôi khi chị thầm nghĩ, nếu Đỗ Tư Phàm cũng phạm phải sai lầm giống như chị, chị liệu có tha thứ cho ấy , có cho ấy thêm cơ hội ? Đáp án chắc chắn là: chị tha thứ. Có lẽ đây chính là khác biệt giữa nam và nữ. Đàn ông ong bướm ở bên ngoài dễ được tha thứ, còn đàn bà nếu chẳng may ‘vượt rào’ bị người đời phỉ nhổ. Cứ ngay như trong giới nghệ sĩ, nữ nghệ sĩ có chuyện gì đó hay với nam nghệ sĩ, y như rằng người con chịu đả kích nhiều hơn so với người đàn ông!”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cán cân đạo đức, thế tục luôn nghiêng về phía người đàn ông.




      Phương Đường đột nhiên nghĩ: Nếu lúc này Chu Lệ Văn quay lại hối lỗi với , liệu có tha thứ cho ta?




      Chuyến bay kéo dài ba ngày nhanh chóng kết thúc. Ở sân bay, nhóm của Phương Đường được thông báo: do thời tiết có sương mù dày đặc nên máy bay thể cất cánh. Tất cả mọi người phải ngồi trong phòng chờ, đợi làm thủ tục lên máy bay. Thỉnh thoảng lại có fan hâm mộ nhận ra Trình Trình, chạy đến xin chụp ảnh và chữ kí. Trình Trình vui vẻ đồng ý, đúng là diễn viên làm cao.




      Phương Đường mua cốc sữa nóng từ máy bán hàng tự động, vừa uống vừa đọc tạp chí miễn phí ở sân bay.




      - Phương Đường! - Có người gọi .




      Phương Đường ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc, trước mặt chính là Chu Lệ Văn. phải vì tối qua trong đầu có giả thiết đó nên ông trời sắp đặt để gã đàn ông này đến ăn năn với đấy chứ?




      - Hi! - Phương Đường đứng dậy.




      - đến Nhật Bản công tác, hôm nay về, ngờ lại gặp em ở đây! - Chu Lệ Văn hình như rất vui khi gặp được .




      Phương Đường cố nặn ra nụ cười: “Đúng thế, tôi cũng công tác!”




      - Em xinh đẹp hơn trước nhiều! - Chu Lệ Văn khen ngợi.




      - Lúc tâm trạng vui vẻ tôi cũng chải chuốt bản thân đôi chút.




      - Em vẫn thích uống sữa như trước!




      - Đúng thế, thói quen rồi!




      Chu Lệ Văn bắt đầu ấp úng: “Dạo này em có ổn ?”




      - Rất ổn! đổi sang công việc mới! Mọi người đối xử với tôi cũng tồi!




      - Thế tốt! - Hai người cứ đứng đối diện với nhau như vậy, rồi bỗng chẳng còn chủ đề gì để chuyện.




      Phương Đường từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng và Chu Lệ Văn gặp lại: hoặc là đau đớn mà khóc lóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, chỉ trích ta này nọ; hoặc là lạnh nhạt đả kích, mỉa mai ta tìm được người vợ biết điều như thế nào; hoặc là coi như nhìn thấy, coi ta như người hoàn toàn xa lạ… nhưng thể nào ngờ hai người gặp lại nhau trong tình cảnh này: gặp nhau rồi lại hỏi những vấn đề chẳng chút liên quan đến chuyện tình cảm, phải kiếm chuyện làm quà… Người đứng trước mặt bây giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến cho biết phải làm sao, chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu bối rối.




      Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường: “Phương Đường, qua đây chút! Tôi có vấn đề cần bàn bạc với !”




      Phương Đường như bừng tỉnh khỏi mộng mị, vội vàng với Chu Lệ Văn: “Xin lỗi nhé, tôi còn có việc!”




      - sao, em cứ ! - Chu Lệ Văn cũng khách khí .




      Phương Đường chạy đến trước mặt Diệt Tuyệt Sư Thái, hỏi: “Giám đốc, có chuyện gì thế ạ?”




      Nào ngờ Diệt Tuyệt Sư Thái lại đáp: “Chẳng có chuyện gì cả!”




      - Vậy chị…




      - Người đàn ông đó là tình cũ của phải ? - Diệt Tuyệt Sư Thái hỏi rất thẳng thừng.




      Phương Đường khỏi đỏ bừng mặt: “Vâng, ta cũng đến Nhật Bản công tác, ngờ lại gặp ở đây.”




      - Nhìn vẻ mặt của hai người là có thể đoán ra hai người từng có gì với nhau!




      - Chị tinh tường!




      - Ánh mắt nhìn ta có vẻ tự nhiên, vì vậy tôi mới gọi qua đây!




      - Ánh mắt của chị sắc sảo đấy!




      - Cảm giác gặp lại tình cũ với cảm giác gặp lại bạn bè hoàn toàn khác biệt. Gặp mặt bạn cũ có cảm giác vui mừng, nóng lòng muốn biết tình hình của đối phương giờ, nôn nóng hỏi địa chỉ và cách thức liên lạc với đối phương. Khi gặp lại tình cũ, đề tài chủ yếu là chuyện thời tiết hôm nay đẹp nhỉ, () có khỏe hay … Người nào mà tình trạng giờ quá tồi tệ thường muốn để đối phương biết được, thậm chí còn phải làm ra vẻ sống rất tốt, thường để lại cách thức liên lạc, mà cho dù có để lại, trong lòng cũng thầm nghĩ liệu có bị người giờ phát ra ?




      - Giám đốc, chị đúng quá! - Phương Đường ngờ Diệt Tuyệt Sư Thái lại là triết gia tình .




      - Tôi cũng từng có lần bồng bột, mua vé máy bay thăm lại tình cũ, nhưng lại gặp mặt ta.




      - Tại sao ạ? - Phương Đường thắc mắc.




      - Lúc ấy đứng ở dưới lầu nhà ta rồi, đột nhiên tôi lại thay đổi ý định. Gặp mặt rồi sao chứ? Cuộc sống và tình cảm của cả hai đều thay đổi rồi, thể nào tìm lại được cảm giác ban đầu.




      - Chị tìm ta cho thấy chị vẫn ta mà!




      - Tôi ta của quá khứ chứ phải tại. Hoặc cách khác, tôi thấy nhớ những kỉ niệm tình là dĩ vãng, chẳng mấy liên quan đến người đàn ông đó ở tại.




      Phương Đường có vẻ mơ hồ: “Hình như em hiểu cho lắm!”




      Diệt Tuyệt Sư Thái tỏ vẻ như người từng trải: “Sau này từ từ hiểu thôi!”




      Món quà mà Phương Đường mua về cho Đỗ Tư Phàm là những con rối thủ công kiểu Nhật, cả bộ có năm con, mặc kimono rất đẹp, cực kỳ bắt mắt, khiến cho Phương Đường vừa nhìn thấy thích ngay.




      Đỗ Tư Phàm rất thích món quà này, lúc nhận quà còn cười toe toét: “ món quà mang đậm văn hóa bản địa!”




      Phương Đường tìm thấy ít trứng xào cà chua thừa trong tủ lạnh, liền cho vào lò vi sóng.




      - Sao thế? Em vẫn chưa ăn cơm à? - Đỗ Tư Phàm ngạc nhiên hỏi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Nên là ba ngày nay em chưa được ăn ngon miệng hôm nào! - Phương Đường tiếp tục tìm kiếm đồ ăn ở trong tủ - Em rất nhớ những món ăn em tự làm!




      - Kinh phí của công ty em hạn hẹp lắm sao? Để cho bọn em phải chịu đói như thế? - Đỗ Tư Phàm nhíu mày, có vẻ như thương xót.




      “Tít tít” tiếng, thức ăn được hâm nóng. Phương Đường đổ thức ăn ra bát thủy tinh rồi đơm nửa bát cơm ăn kèm, vừa ăn vừa tấm tắc: “Ngon quá, ngon quá, cơm nhà vẫn là vừa miệng nhất. Người Nhật ăn uống thanh đạm quá, rất nhiều món gỏi, ít dầu mỡ, ràng ăn no căng rồi nhưng chỉ hai tiếng sau là đói meo, bụng sôi lên òng ọc. Cái món sushi Nhật Bản, thỉnh thoảng ăn chơi bời còn được, nếu bảo em ngày nào cũng ăn, em thấy quen. Cũng may chỉ ở đó có ba ngày thôi, chứ nếu ở đấy ba tháng chắc em chỉ còn da bọc xương trở về!”




      - Người ta coi trọng sức khỏe ăn uống mà!




      - Em ăn uống cũng rất lành mạnh mà, chắc chắn em phải sống đến trăm tuổi! - Phương Đường mồm đầy thức ăn, nhồm nhoàm vừa nhai vừa .




      - Chuyến Nhật Bản lần này chẳng giúp em thu hoạch được gì ư?




      - Thu hoạch đương nhiên là có. thấy em trở nên tinh tế hơn hay sao? - Cuối cùng Phương Đường cũng ngẩng mặt lên, dùng tay gạt hạt cơm mép xuống.




      - nhìn thấy rồi, trang điểm , rất hiếm có. Thường ngày có thấy em trang điểm bao giờ đâu!




      - Mới học được đấy!




      - thèm học thợ trang điểm đẳng cấp như học người khác, làm mình mất thể diện quá! - Đỗ Tư Phàm .




      - thử đoán xem là em học từ ai? - Phương Đường cố tỏ vẻ bí .




      Đỗ Tư Phàm tỉ mỉ quan sát Phương Đường lát, gì rồi cúi đầu đọc tạp chí tay.




      - Đoán ra chứ gì?




      - muốn đoán.




      - Em cho biết nhé, là…




      Đỗ Tư Phàm cắt ngang lời : “Sau này em tránh xa ta ra chút, đừng thân với ta quá!”




      - biết “ ta” mà em đến là ai sao?




      - Em quá coi thường trình độ nghề nghiệp của rồi!




      - Nhưng ấy là người đại diện hình ảnh cho sản phẩm mới của công ty em, em làm việc ở đó, đương nhiên thể tránh khỏi phải qua lại với ấy rồi! - Phương Đường dè dặt .




      - Công ty em chỉ có mình em là nhân viên sao? Cứ bắt em phải làm thân với ta cho bằng được à? Phương Đường, nghe lời , tránh xa ta ra, như thế tốt cho em, cho , cho ta, có thể còn tốt cho cả người khác nữa!




      đến nước này, Phương Đường đành phải thực lời hứa của mình: “Hồi đầu sở dĩ Trình Trình rời xa phải bởi vì , mà là vì ấy cảm thấy hổ thẹn với . Hai người cho dù làm tình nhân của nhau cũng cần thiết phải trở mặt thành thù như thế!”




      - Là tình nhân hay kẻ thù chẳng liên quan gì đến em cả. Em nên xen vào chuyện này. Phương Đường, em quá ngây thơ, em là vợ của , thế mà lại năn nỉ cho người phụ nữ khác. Vì cái gì chứ?




      - Em cũng biết là tại sao. Chỉ có điều nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng em cứ yên. và Trình Trình còn có quan hệ công việc mà, dù gì ấy cũng là khách hàng của , làm căng với ấy như vậy hình như chẳng có lợi gì cho cả. Trình Trình có ý gì khác, ấy chỉ hy vọng có thể hiểu được hồi đó ấy phải vì tiền mà rời xa .




      Đỗ Tư Phàm thở dài: “Trình Trình là loại con như thế nào trong lòng hiểu . Cho dù hồi đầu ta phải vì tiền mà rời xa , cũng thể trở thành bạn bè với ta được! Sở dĩ lạnh nhạt với ta như vậy là bởi vì biết, chỉ cần tỏ thái độ tốt với ta chút, tình cảm của ta dành cho lại hồi sinh, vì vậy thà để ta nghĩ rằng khinh thường ta, hiểu lầm ta còn hơn là để ta lại !”




      - Chính vì ấy từng phạm sai lầm ư?




      - Mỗi người đều cần phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình, cho dù ta có là đại minh tinh chăng nữa. phải tất cả mọi chuyện đều có thể làm lại, ít nhất là chuyện tình cảm giữa ta là như thế.




      - ấy nữa sao? - Phương Đường rất muốn biết đáp án của câu hỏi này.




      - Chẳng có ai người mãi mãi cả. Tình vĩnh cửu chỉ là truyền thuyết. Thời gian có thể xóa nhòa tất cả mọi thứ, bao gồm cả nỗi đau, hồi ức và cả tình .




      - Nhưng vẫn quan tâm đến ấy.




      Đỗ Tư Phàm khựng người.




      - hoàn toàn có thể nhận khách hàng như ấy, nhưng đâu có làm thế. vẫn tỉ mỉ thiết kế hình ảnh đẹp nhất cho ấy, để ý hành động cho ấy. dùng phương pháp thầm lặng để quan tâm đến ấy.




      - Thế sao? Quan tâm đồng nghĩa với việc ta có thể nhau lại lần nữa. Ngoài ra, công việc và tình cảm riêng tư là hai việc hoàn toàn khác nhau, hết lòng phục vụ khách hàng là đạo đức nghề nghiệp! - Đỗ Tư Phàm đứng dậy vào phòng, chuyện với Phương Đường nữa.




      Phương Đường thấy Đỗ Tư Phàm tức tối vào phòng, đóng cửa lại, đột nhiên thấy trong lòng vui vui.




      - Quan tâm đến người nhưng lại người đó, thứ lý lẽ gì vậy? - Phương Đường tìm đến Yên Lạc để giải đáp thắc mắc.




      Phong cách ăn mặc của Yên Lạc hôm nay lại thay đổi, còn đeo thêm cặp kính, trông rất trí thức: “Em muốn biết chuyện này trước: Chị có Đỗ Tư Phàm hay ?”




      - Chị biết.




      - Vậy khi ấy ấy kia nữa, trong lòng chị thấy sao?




      - Hình như là rất vui! - Phương Đường cảm thấy rất tội lỗi, cứ như mình làm gì sai trái với Trình Trình vậy.




      - Điều đó cho thấy ít nhất chị cũng hơi thích ấy rồi!




      - Có lẽ thế! - Phương Đường thừa nhận.




      - Thế mà chị còn cố công tốt cho đó trước mặt ấy à?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :