1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phụ nữ ai cũng biết đôi chút về tin tức giải trí, Phương Đường vẫn tỏ vẻ tin: “ bậy, lần trước trong chương trình ti vi, Trình Trình nhà tạo mẫu của ấy tên là “Niệm Phàm”.”




      Đỗ Tư Phàm kiên nhẫn giải thích: “Nghệ danh của là ‘Niệm Phàm’. Em thấy ‘Tư Phàm’ và ‘Niệm Phàm’ rất gần nghĩa ư?”




      Đúng lúc ấy có nhân viên nữ gõ cửa bước vào: “ cả, Trình Trình đến rồi, chỉ đích danh là đấy ạ!”




      - ta có hẹn trước đâu! - Đỗ Tư Phàm tỏ vẻ vui.




      - ấy hôm nay ấy đột xuất phải dự bữa tiệc rất quan trọng, muốn nhờ chọn giúp bộ trang phục!




      - Ở đây tôi còn có việc xử lý, bảo ấy đợi lát!




      nhân viên ngạc nhiên hỏi: “Ở đây có chuyện gì thế? chơi mèo đuổi chuột à?”




      Ricky lắm chuyện vội vàng : “Viviene, chị biết đâu, Phương đây biết cả chính là ‘Niệm Phàm’, ấy còn tưởng là…”




      - Ricky! - Đỗ Tư Phàm ngăn cho Ricky tiếp - Cậu qua làm tóc cho Trình Trình trước , đợi lát nữa tôi sang!




      ©STE.NT




      Phương Đường thận trọng thò đầu ra: “ là ‘Niệm Phàm’ ư?”




      Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường lại gần: “Chẳng nhẽ em hy vọng là xã hội đen ư?”




      - Oa, vậy là hằng ngày có thể gặp gỡ rất nhiều ngôi sao hả? - chỉ trong chớp mắt Phương Đường quên hết những chuyện ban nãy.




      - Ừ! - Bàn tay Đỗ Tư Phàm thành thạo đánh phấn nền cho .




      - Thế có thể xin họ chữ kí cho em ? Em rất thích xem phim do Trình Trình diễn! - Phương Đường thể ra mình là fan hâm mộ điện ảnh cuồng nhiệt.




      Đỗ Tư Phàm rằng.




      - Như vậy có phải làm khó cho ?




      - Đừng chuyện! Nếu phấn nền đều, tí nữa đánh phấn lên lại đầy nếp nhăn, đẹp đâu! - Đỗ Tư Phàm hù dọa.




      Phương Đường lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi im cho trang điểm.




      Khoảng nửa tiếng sau, Phương Đường nhìn mình trong gương, cảm giác xa lạ đến mức nhận ra mình: “Đây là em ư?”




      - Trang điểm là phép thuật rất kỳ diệu! - Đỗ Tư Phàm đưa chiếc váy màu xanh cho - Trong con mắt của , đời này chẳng có phụ nữ nào xấu cả!




      Lúc Đỗ Tư Phàm dắt tay Phương Đường từ trong phòng ra, thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đó. Cách trang điểm tông màu hồng thay đổi hoàn toàn thần sắc u ám của , khiến cho làn da của Phương Đường trở nên long lanh và láng mịn, chiếc váy ngắn màu xanh tôn lên đôi chân dài nuột nà, đường ly bó sát ôm lên eo và mông của Phương Đường, tạo thành điểm nhấn cho .




      bé Lọ Lem Phương Đường cuối cùng trở thành công chúa xinh đẹp dưới bàn tay ma thuật của Đỗ Tư Phàm.




      Ricky và Viviene đồng loạt vỗ tay: “ cả ra tay, quả nhiên gạo xay ra cám; thế là đời này lại thêm người đẹp nữa rồi!”




      Phương Đường ngại ngùng kéo gấu váy, hòng làm cho cái váy dài ra chút để che bắp đùi của mình, Đỗ Tư Phàm vẻ vui: “ bận tâm để em phô ra cho người ta nhìn thôi, em còn ở đó mà lôi với chả kéo cái gì? người em đẹp nhất chính là đôi chân ấy đấy!”




      Viviene cũng phụ họa: “Đúng thế đấy chị Phương, vẻ đẹp của phụ nữ là để cho đàn ông phải dãi. Đôi chân của chị mà phô ra cho đàn ông dãi đáng tiếc quá! Đừng kéo nữa, chiếc váy chị mặc người số lượng có hạn, giá tám mươi nghìn tệ đấy, chị mà kéo rách tiêu!”




      - Bao nhiêu tiền cơ? - Phương Đường giật nảy mình.




      - Tám mươi nghìn.




      - Vậy tôi nên cởi ra luôn hơn, chẳng may làm rách cái váy này, tôi có bán thân cũng chẳng đủ để đền! - Phương Đường bây giờ trong giai đoạn thất nghiệp, sống nhờ vào khoản tiền tiết kiệm ít ỏi gửi ngân hàng.




      Đỗ Tư Phàm phì cười, lắc đầu : “ tặng cho em đấy! Em tặng đồ ngủ, tặng em lễ phục, có có lại mà!”




      - Em nào dám nhận món quà đắt giá thế này. Hơn nữa em cũng chẳng có cơ hội nào mà mặc chiếc váy đắt tiền này! - Hai bộ đồ ngủ giá vài trăm tệ đổi lấy chiếc váy hơn tám mươi nghìn tệ, vụ trao đổi này xem ra chẳng công bằng chút nào.




      - Sau này em có cơ hội thôi! - Đỗ Tư Phàm kiên quyết.




      - này quả là xinh đẹp, biết người mới của công ty nào vậy? - giọng nữ đột nhiên vang lên, là Trình Trình. tự tin xuất trước mặt mọi người, hoàn toàn khác với điệu bộ khép nép của Phương Đường.




      - Trình Trình! - Hai mắt Phương Đường như sáng lên, ngay cả thở cũng phải e dè - Em là fan hâm mộ của chị, em rất thích phim của chị đóng. Chị có thể cho em xin chữ kí được ? - Phương Đường đưa mắt nhìn quanh tìm túi xách của mình, khó khăn lắm mới tìm thấy, cuống quýt chân tay lấy ra cuốn sổ và đưa nó ra trước mặt thần tượng.




      Trình Trình lịch đón lấy cuốn sổ với cái bút, kí rồng bay phượng múa vào trong cuốn sổ: “Tôi còn chưa biết tên bạn đấy!”




      - Tên em là Phương Đường ạ!




      - Cái tên đặc biệt nhỉ!




      - Vâng, các đồng nghệp trước đây thường gọi em là “Bạn đời của cà phê”.




      Trình Trình trả lại bút vào sổ cho Phương Đường, sau đó lịch chìa tay phải của mình ra: “ biết chừng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau đấy!”




      Phương Đường vô cùng ngạc nhiên, vội vàng bắt tay: “Em phải là người trong giới nghệ sĩ các chị đâu!”




      - Thế à? - Trình Trình có vẻ bất ngờ - Người có thể khiến Niệm Phàm đích thân trang điểm cho phải là người bình thường đâu. rất thân với ấy ư?




      - À… - Phương Đường biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.




      Đỗ Tư Phàm kéo lại bên cạnh, nắm lấy tay trái của và giới thiệu với mọi người: “ ấy chính là vợ tôi!”




      Vừa dứt lời, khí trong phòng trở nên im phăng phắc. Ricky với vẻ tin vào tai mình: “ cả lấy vợ khi nào thế? Sao ngay cả những người làm việc bên cạnh như bọn em mà cũng hay biết gì?”




      Trình Trình thất sắc: “ thể nào?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm bình tĩnh đối phó với tình huồng trước mắt: “Để hôm khác tôi mời cơm mọi người, chính thức giới thiệu ấy với mọi người sau!”. Sau đó với Trình Trình: “ phải em hôm nay có tiệc tối quan trọng sao? Đợi chút chọn bộ đồ thích hợp cho em!”




      Tâm trạng của Trình Trình có vẻ hơi kích động: “ dối đúng ? muốn kéo ấy vào trong ngành giải trí, vì vậy mới tạo ra tin đồn với ấy để thu hút chú ý của báo chí, tăng cường tần suất lên hình của ấy!”




      - ấy phải người trong giới giải trí, cũng để ấy bước vào ngành này đâu. nhà thiết kế như cho dù có nổi tiếng đến mấy cũng chẳng đủ sức tạo ra scandal rầm rộ, điều này em phải hiểu hơn ai hết mới phải! - Đỗ Tư Phàm đầy hàm ý.




      - thể nào, thể lẳng lặng kết hôn như vậy được! - Trình Trình vẫn chịu tin vào thực này.




      - ấy là vợ danh chính ngôn thuận của Đỗ Tư Phàm này, em tin cũng được, tin cũng được, chẳng liên quan gì đến !




      - trả thù em phải ! - Trình Trình có vẻ rất đau lòng.




      - đời nào dùng hạnh phúc cả đời mình ra để trả thù người khác. Chuyện ấy qua rất lâu rồi, điều này chắc em hiểu rất ! - Giọng của Đỗ Tư Phàm rất bình thản, có chút tình cảm nào hết.




      - Tại sao? Tại sao cho em thêm cơ hội? Hồi đầu là do em sai, nhưng tại sao chịu cho em cơ hội sửa sai? - Trình Trình bắt đầu khóc, toàn thân như run rẩy, gần như muốn ngã khuỵu.




      - Có những chuyện thể nào làm lại được. Làm người nên quá tham lam, hồi đầu em vì danh lợi từ bỏ tình cảm, hôm nay em danh có, lợi cũng có rồi, còn muốn vớt vát lại tình cảm qua, làm gì có chuyện đó?




      Phương Đường đứng bên cạnh, giương mắt nhìn hai người đối thoại với nhau, cứ như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến hết, thậm chí hoàn toàn quên mất rằng người đàn ông này chính là chồng của , cố sức sắp xếp những thông tin mà mình “lượm lặt” được: Mối quan hệ giữa Đỗ Tư Phàm và Trình Trình tuyệt đối dừng lại ở quan hệ giữa nhà tạo mẫu và nghệ sĩ, bọn họ từng là đôi, về sau do nguyên nhân từ Trình Trình mà hai người chia tay, nhưng cuối cùng Trình Trình lại muốn quay lại với Đỗ Tư Phàm, nhưng Đỗ Tư Phàm đồng ý, hơn nữa còn kết hôn với người khác.




      Phương Đường đột nhiên cảm thấy ái ngại, những cảm thấy đắc thắng vì mình là vợ đường đường chính chính của người ta, trái lại còn cảm thấy ái ngại như mình là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm giữa hai người này: “Hai người có thể thôi cãi nhau ? Trình Trình, chị đừng khóc nữa!”, tốt bụng đưa khăn giấy cho Trình Trình lau nước mắt.




      ngờ Trình Trình ném cái khăn giấy xuống đất: “Ai cần mèo khóc chuột hả?”, vẻ lịch ban nãy hoàn toàn biến mất.




      Đàn bà, cho dù là nổi tiếng hay người thường, khi nổi máu ghen rồi đều như nhau, chẳng còn để ý gì đến hình tượng của mình nữa.




      Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường sang bên: “Mặc kệ ta! Em là vợ , tại sao phải cúi mình như thế! Trình Trình, hôm nay có cần tôi tạo hình cho nữa , nếu cần, tôi về trước đây!”




      Trình Trình cắn răng lau sạch nước mắt, cười thê lương: “Cần, đương nhiên là cần. Tình còn, thể mất nốt cả công việc được!”




      Phương Đường đột nhiên cảm thấy tội nghiệp khi thấy Trình Trình tỏ vẻ kiên cường. Đàn bà, cho dù nghiệp có thành công đến mấy mà có tình cuộc đời cũng thể hoàn mỹ. Rồi chợt nghĩ đến bản thân, cảm thấy rất nực cười: là người cả tình nghiệp đều thành, mặc dù có chồng nhưng cũng chỉ là “nhặt” ở giữa đường, có tư cách gì mà tội nghiệp người ta?




      đường về nhà, cả Phương Đường và Đỗ Tư Phàm đều im lặng . Phương Đường cẩn thận ôm túi đựng bộ đồ mà Đỗ Tư Phàm tặng cho , thỉnh thoảng lại liếc sang người đàn ông ngồi bên cạnh.




      Đỗ Tư Phàm liền phá vỡ im lặng giữa hai người: “Em có gì muốn hỏi sao?”




      - Ý là…




      - Chuyện giữa và Trình Trình đấy.




      - Nếu muốn kể, em nghe. Nếu muốn , em cần gì phải hỏi. Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, có người ra, còn có người giữ nó ở trong tim!




      Đàn bà cũng vậy mà đàn ông cũng thế, nên quá cố chấp truy hỏi chuyện tình cảm trong quá khứ của đối phương. Những chuyện cũ cho dù có sâu sắc đến đâu cũng thể quay trở lại, vậy cần gì phải khổ sở truy hỏi cho đầu đuôi ngọn ngành. Lật giở ra những thứ khiến cho người ta đau lòng chỉ làm tổn thương trái tim người mình thương mà còn làm tổn thương tự tin của bản thân. Đời người quan trọng nhất là tại có phải là duy nhất của đối phương hay . Thế là đủ rồi.




      Đỗ Tư Phàm lái xe ra đại lộ ven hồ, sau đó dừng lại. Thỉnh thoảng những cặp đôi nhau thắm thiết lại lướt qua người họ, cử chỉ vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào.




      - Em có biết đây là chỗ nào ? - Đỗ Tư Phàm hỏi.




      - Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở chỗ này! - Phương Đường đáp.




      ngồi xuống bậc thềm, bắt chước cách Phương Đường lau nước mắt: “Hôm đó em ngồi ở đây và khóc lóc”.




      Phương Đường có vẻ ngại ngùng: “ cứ nhất định phải lôi những kí ức đau lòng ấy ra à?”




      Đỗ Tư Phàm vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình, ra ý bảo cũng ngồi xuống: “Vậy kể những hồi ức chua xót của cho em nghe, để công bằng nhé!”




      Có thể do có gen di truyền từ mẹ, Đỗ Tư Phàm từ rất nhạy cảm với màu sắc, nhưng mẹ cho theo con đường hội họa, bà con đường này rất gian khổ, hơn nữa dễ khiến cho người ta đa sầu đa cảm, trở thành những con người lập dị chán ghét cuộc đời.




      Mẹ rất bố, nhưng bố luôn luôn bận rộn với chuyện làm ăn, rất ít khi về nhà, hai mẹ con Đỗ Tư Phàm ngày nào cũng mong ngóng, chờ đợi bố về nhà, nhưng bóng dáng của bố rất ít khi xuất . Về sau mẹ lâm bệnh nặng, đúng lúc ấy việc làm ăn của bố lại ở thời khắc quan trọng nhất, suốt ngày ông phải ra nước ngoài khảo sát, tham dự triển lãm, hoàn toàn chẳng có thời gian ở bên mẹ.




      Mẹ qua đời chẳng có dấu hiệu báo trước, sau cuộc chuyện điện thoại cuối cùng với bố, mẹ lặng lẽ ra , nhàng như chìm vào giấc ngủ say. Bố kịp từ nước ngoài trở về để nhìn mặt mẹ lần cuối.




      Lúc mẹ lâm bệnh nặng vẫn thường xuyên chờ bố làm về mỗi buổi hoàng hôn. Sau quá nhiều lần thất vọng, bà với con trai: “Con trai à, người nên quá sâu sắc, chỉ chút là đủ rồi, nếu tình còn đẹp nữa mà trở nên đau đớn!”




      Lúc ấy Đỗ Tư Phàm còn ít tuổi nên thể hiểu được hàm ý của mẹ. cho rằng là do bố tốt, quá để tâm đến chuyện kinh doanh mà chăm lo cho mẹ, vì vậy luôn căm hận bố mình.




      Sau khi mẹ qua đời, mối quan hệ của Đỗ Tư Phàm và bố trở nên rất căng thẳng, trong khi đó bố lại có thời gian chăm sóc , thế nên gửi sang Mỹ học. Cuối cùng Đỗ Tư Phàm lựa chọn nghề nghiệp có liên quan đến màu sắc: nhà tạo mẫu.




      Sau khi học thành tài, mở “Phòng tạo hình bé Lọ Lem” này. Bởi vì quan điểm độc đáo lại giỏi nắm bắt đặc điểm của mỗi người nên dần dần có tiếng tăm trong giới nghệ thuật. Trong lần tình cờ, quen với Trình Trình. Lúc ấy Trình Trình chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, suy nghĩ rất đơn thuần, ham danh vọng. Hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm thường xuyên lấy Trình Trình ra làm mẫu để thử các phong cách mới mẻ, vì vậy thường xuyên xuất ở phòng làm việc của . hôm, Trình Trình thu hút được chú ý của công ty quản lý, họ muốn kí hợp đồng với . Đỗ Tư Phàm phản đối việc gia nhập vào làng giải trí, cho rằng đó là thế giới vô cùng phức tạp, nhưng Trình Trình nghe, cứ làm theo ý của mình.




      Dần dần, Trình Trình bắt đầu nổi tiếng, con người cũng trở nên thực dụng hơn, bắt đầu mơ mộng được trở thành vợ của đại gia. Danh tiếng của Đỗ Tư Phàm lúc ấy chênh lệch quá xa vời so với nổi tiếng của Trình Trình, vì vậy cuối cùng ta lựa chọn rời xa để cặp kè với đại gia trong ngành kinh doanh hơn đến hơn hai mươi tuổi.




      Nào ngờ người tính bằng trời tính, cuối cùng tình cảm của Trình Trình và vị đại gia ấy thể có kết quả tốt đẹp, trong khi đó danh tiếng của Đỗ Tư Phàm ngày nổi như cồn, cuối cùng trở thành nhà tạo mẫu nổi tiếng trong làng giải trí.




      Đỗ Tư Phàm mân mê những đường vân tảng đá, bùi ngùi : “Ngày ấy lời chia tay với , cũng ngồi ở chỗ này, khóc lóc rất thương tâm, giống hệt như em hôm đó. Cũng trong ngày hôm đó cuối cùng hiểu ra những điều mẹ .”




      - Hóa ra chúng ta là đồng bệnh tương lân à! - Phương Đường tỏ vẻ thương cảm với Đỗ Tư Phàm.




      Đỗ Tư Phàm đột nhiên phì cười: “Hôm đó ngang qua đây, nhìn thấy em, nhớ lại hình ảnh của mình năm đó, vốn định an ủi em chút. Lúc đó em quá đặc biệt, ràng bản thân đau đớn tột độ, thế mà vừa nhìn thấy , phản ứng đầu tiên của em là lo lắng tiếng khóc của mình ảnh hưởng đến người khác. vô cùng thiện lương. Lúc ấy biết tại sao nông nổi có ý muốn lấy em làm vợ!”




      - Thế về sau sao? Về sau cũng là vì nông nổi mới lấy em đúng ?




      - Lần thứ hai gặp lại em ở cái huyện đó, càng dám khẳng định em chính là người phụ nữ có thể chung sống trọn đời với . như thế khó mà tìm được ở trong các mối quan hệ của mình. Thế nên khi gặp được là phải nhanh chóng rước nàng về dinh!




      - Nhưng em!




      - người nên quá sâu sắc, chỉ chút là đủ rồi, nếu tình còn hoàn mỹ mà trở nên đau đớn. hề ghét em, thậm chí còn có chút thiện cảm, thế đủ chưa?




      - Hình như em cũng !




      Nụ cười của Đỗ Tư Phàm trở nên rạng rỡ: “Thiên sứ sau khi thu nhận con cún hoang, con cún hoang thường rất phụ thuộc vào thiên sứ. Tình cảm này có thể thăng hoa thành tình .”




      - Thôi được rồi, lại trêu em là chó hoang rồi! - Phương Đường tự nhiên giơ nắm đấm lên đấm vào người Đỗ Tư Phàm, nhưng bị giữ tay lại và kéo ra sau, cả người ngả vào lòng . Ngực áp vào ngực, có thể cảm nhận được trái tim của đôi bên đập rất nhanh, có cảm giác lâng lâng như lơ lửng ở .




      Hạt giống gì đó trong trái tim nảy mầm rồi. Phương Đường cảm thấy thiện cảm của mình dành cho Đỗ Tư Phàm đựng đầy cái xô.




      Điện thoại đột ngột đổ chuông, phá vỡ cảnh tượng ngọt ngào trong khoảnh khắc đó. Giọng của Yên Lạc vang lên: “Phương Đường, em thất tình rồi, ở trong bar, qua đây uống với em !”




      Phương Đường cúp máy, với Đỗ Tư Phàm: “Em phải tìm Yên Lạc đây!”




      Đỗ Tư Phàm lái xe đưa Phương Đường đến cửa quán bar.




      - có muốn vào cùng em ? - Phương Đường hỏi.




      - Thôi, có đàn ông, các em chuyện thoải mái hơn. Nếu muộn quá cứ gọi điện bảo đến đón!




      Phương Đường đến cửa quán bar rồi đột ngột quay lại: “Nếu Yên Lạc uống say, em có thể đưa ấy về nhà ?”




      - Đương nhiên là được. Đó cũng là nhà của em mà. Đừng uống nhiều quá! Hai đứa con uống với nhau, tốt nhất phải có người tỉnh táo, nếu dễ xảy ra chuyện lắm! - Đỗ Tư Phàm nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, khiến cho Phương Đường nỡ lời từ biệt.




      Phương Đường rất muốn tặng cái hôn từ biệt nhưng cố nén lại. đứng nhìn theo bóng chiếc xe của xa dần, rẽ và biến mất khỏi tầm mắt của mình.




      Lần này Yên Lạc vẫn chưa uống say hoàn toàn, vẫn giữ được chút tỉnh táo. Nhìn thấy Phương Đường đến, Yên Lạc liền thốt lên: “Ôi trời, chị thay đổi khiếp quá, có phải bị ai làm phép hả?”




      - Đúng, phép thuật hiệu nghiệm cho đến mười hai giờ, vì vậy chúng ta thể ở lại đây quá lâu, nếu xe ngựa của chị biến thành quả bí đỏ đấy! - Phương Đường .




      - Chà, con người cũng ngày hài hước hơn đấy! Phương Đường, chị rồi! Chỉ có những mới tươi tắn, rạng rỡ như thế!




      Phương Đường tránh né vấn đề của mình: “ , lần này lại là kẻ nào khiến em thất tình thế?”




      Yên Lạc hậm hực nốc cạn ly rượu trước mặt: “Chính là cái gã huấn luyện viên ấy!”




      - Lần trước chẳng phải em bảo đá ta rồi sao?




      - Em nhất thời mềm lòng nên chưa mở miệng chuyện này. Kết quả là hôm nay ta mở miệng đá em trước!




      - Đều là chia tay, ai đá ai có gì quan trọng chứ! - Phương Đường an ủi.




      - Ấm ức chứ! Lòng tự trọng của em bị tổn thương, ràng là em cần ta nữa, kết quả là ta lại ra tay trước! - Yên Lạc nuốt nổi cục tức này - Thất tình là chuyện , mất mặt mới là chuyện lớn!




      - Thế em muốn thế nào?




      - Em còn chưa nghĩ ra! Vì vậy mới tìm chị bàn bạc!




      Phương Đường nghĩ ngợi lát rồi : “Chẳng phải em là hội viên VIP của câu lạc bộ đó ư? Em cứ lấy danh nghĩa là khách hàng để hành hạ ta là được rồi!




      - Ý này tồi! - Tâm trạng của Yên Lạc khá hơn chút! - Tại sao em toàn bị thất tình nhỉ?




      - Bởi vì em quá để ý đến việc đàn ông có đẹp trai hay . Những người đàn ông quá đẹp trai thường rất đào hoa, cho dù ta tán tỉnh con đám con cũng tự tìm đến tán tỉnh ta.




      - Đàn ông đẹp trai bổ mắt mà! - Yên Lạc vẫn kiên trì bảo vệ quan điểm tình của mình.




      - Bổ mắt nhưng đau tim, cái nào khổ hơn cái nào?




      - bổ mắt cũng đau tim, ví dụ như… - Yên Lạc ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng im bặt.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường hiểu Yên Lạc ám chỉ Chu Lệ Văn, nhưng giả bộ như biết: “ chàng thạc sĩ lần trước cũng tồi, hình như ta có ý với em, em thử cân nhắc xem!”




      - Em với ấy quá thân rồi! - Yên Lạc nhíu mày.




      - Như thế càng tốt chứ sao? Càng hiểu hơn nhau hơn.




      - Quá thân nên ngại ra tay!




      Phương Đường chợt nhìn thấy cái bóng rất quen ngồi u uất ở góc, là Phạm Gia Ni, trong tay là ly cocktail uống cạn, coi bộ tâm trạng rất tồi tệ.




      - Gia Ni, trùng hợp quá, ngờ lại gặp cậu ở đây! - Phương Đường chạy đến chào hỏi.




      Phạm Gia Ni phải cố gắng mới nhận ra Phương Đường, liền đứng dậy ôm ghì lấy Phương Đường: “Gặp được cậu tớ mừng quá, hôm nay cậu là xinh đẹp!”




      - Cậu sao thế?




      - Nếu tớ tớ thất tình, cậu có tin ?




      - Sao có thể? Cậu luôn là nữ thần trong mắt bọn đàn ông mà.




      - Nữ thần cũng có lúc bị kẻ phàm trần để mắt đến đấy thôi! - Phạm Gia Ni cười chua xót.




      - Chưa lần thất tình cuộc đời chưa hoàn hảo đâu! - Phương Đường liền dùng câu của Yên Lạc an ủi mình để an ủi Phạm Gia Ni: “Chúc mừng cậu! Cuộc đời của cậu từ nay về sau trở nên hoàn mỹ!”




      - Cậu sao? phải chịu đựng thử thách hoàn mỹ này chưa?




      - Cách đây lâu tớ được xếp vào hàng ngũ những có cuộc đời hoàn mỹ rồi, chia tay với người bạn trai chuẩn bị làm đám cưới với mình! - Phương Đường kéo Phạm Gia Ni qua chỗ Yên Lạc - Để tớ giới thiệu cho cậu cực kỳ hoàn mỹ!




      Chẳng mấy chốc ba ngồi quây quần bên nhau. Đàn bà rất dễ rút ngắn khoảng cách với nhau khi cùng ngồi xấu về đàn ông.




      Yên Lạc nâng cốc : “Cạn ly, vì hoàn mỹ của chúng ta!”, ba phấn khích nốc cạn ly rượu tay.




      ©STE.NT




      Ba với ba phong cách khác nhau rất thu hút chú ý trong bar, thỉnh thoảng lại có đàn ông đến bắt chuyện nhưng đều bị họ đuổi .




      - Những gã đàn ông rảnh rỗi tiếp cận chị ở trong bar đều là những kẻ có động cơ tốt! - Yên Lạc khinh bỉ .




      - Đừng tưởng bọn tôi thất tình là tùy tiện kiếm đàn ông để lên giường nhé! - Phạm Gia Ni lúc nổi điên cũng khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.




      Phương Đường ngồi bên cạnh ra sức gật đầu. Yên Lạc đặt tay lên vai : “Chị đừng có gật đầu mạnh như thế, chị tùy tiện lên giường với đàn ông, nhưng lại tùy tiện kết hôn với đàn ông đấy!”




      Phương Đường cũng cảm thấy xấu hổ với hành vi của mình: “Chị biết sai rồi, lần sau dám nữa đâu!”




      - Phạt rượu! - Hai cùng đồng thanh.




      Phương Đường có chút do dự: “Nhỡ say sao? Uống chút là đủ rồi nhỉ!”, vừa dứt lời, bị hai người bọn họ ép cho uống hết cả cốc.




      - phạm sai lầm mà còn dám mặc cả à!




      - Đúng thế, đáng ăn đòn!




      Lại có thêm hai gã đàn ông khác đến: “Ba người đẹp có nhã hứng! Có thể uống với bọn vài ly ?”, hai gã đàn ông này ai khác, chính là “sếp cũ” của Phương Đường, là Hướng tinh tinh và tổng giám đốc Hùng.




      Tổng giám đốc Hùng lịch chào hỏi Phạm Gia Ni: “ Phạm, ngờ lại gặp được ở đây!”




      Yên Lạc trả lời chẳng chút khách khí: “Chúng tôi uống với loại súc sinh!”, sau đó chỉ tay vào Hướng tinh tinh và với Phạm Gia Ni: “Con vật này chuyên môn chơi đùa với phụ nữ! Lần trước còn quấy rối Phương Đường nhà ta đấy, sau đó còn quay sang cắn người ta miếng nữa chứ!”




      Hướng tinh tinh nổi điên: “Con đàn bà này bậy bạ gì thế! Là Phương Đường quyến rũ tao đấy chứ!”




      - Với cái bộ dạng tinh tinh như ông, nhìn thôi thấy buồn nôn rồi, còn quyến rũ làm chó gì? Ông đặt mình hơi cao đấy! - Yên Lạc làm việc ở vũ trường nên ăn khá tục tĩu.




      Hướng tinh tinh điên tiết chỉ muốn xông đến tẩn cho Yên Lạc trận, nhưng bị tổng giám đốc Hùng ngăn lại. Hướng tinh tinh vẫn thôi hống hách: “Phương Đường bán đứng công ty!”




      Phạm Gia Ni lạnh lùng lên tiếng: “Chứng cứ đâu?”




      - với ta thân nhau như thế, còn cần phải chứng cứ nữa ư?




      Phạm Gia Ni buồn trả lời Hướng tinh tinh mà quay sang với tổng giám đốc Hùng: “Tổng giám đốc Hùng, ông là bậc tiền bối, làm ăn trong nghề này lâu như vậy rồi, có chứng cứ cụ thể mà vu oan cho nhân viên của mình là nội gián, đây hình như phải là hành vi mà thương nhân chân chính nên có!”




      - Tôi xử lý nhân viên phạm lỗi của mình như thế nào hình như có liên quan đến Phạm phải!




      Phạm Gia Ni lắc đầu, gần như có vẻ khinh bỉ tổng giám đốc Hùng: “Công ty ông với công ty Bảo Thi của tôi cạnh tranh, thua rồi, sợ mất mặt nên mới tìm nhân viên để trút giận, còn công ty Bảo Thi chúng tôi thông qua con đường chính đáng để giành lấy quyền đại lý. Tôi bị ông bôi nhọ với những người trong nghề như vậy, còn liên quan đến tôi ư? Tổng giám đốc Hùng, là bậc tiền bối nên độ lượng chút, có những thứ nên nhìn thoáng hơn bậc vãn bối chúng tôi mới phải. Nếu sau này mất hình tượng rồi, còn nhục hơn cả mất thể diện đấy!”




      Hướng tinh tinh hậm hực : “ dám lần cạnh tranh trước, bên nhận được thông tin nội gián?”




      Phạm Gia Ni ngồi điềm nhiên, cười : “Có rất nhiều con đường để có được thông tin, nhất định phải sắp xếp nội gián trong công ty các người. Giám đốc Hướng, nếu ông muốn, ngay cả việc tối qua ông ngủ với con đàn bà nào tôi cũng có thể điều tra được. Tổng giám đốc Hùng, ông vì tiếc người tài nên thiên vị con người này, tâm lý này cũng có thể hiểu được, nhưng làm chuyện gì cũng cần có chừng mực. Nếu cái giá mà ông phải trả chính là cả công ty của ông đấy!”




      Tổng giám đốc Hùng vẫn bênh vực cho Hướng tinh tinh: “Tôi nên dùng người ra sao, cần Phạm phải dạy!”




      Phạm Gia Ni cười khẩy: “Đúng là ôm rơm nặng bụng! Tổng giám đốc Hùng, chẳng nhẽ ông chưa từng nghĩ, tại sao bao nhiêu năm nay ở bên cạnh ông chỉ có mỗi giám đốc Hướng? Chẳng nhẽ quý công ty chẳng còn người tài nào khác, hay cách khác, những người tài chẳng ai chịu đến làm việc cho công ty các người?”




      Hướng tinh tinh bắt đầu căng thẳng: “ thế là có ý gì hả?”




      - Chẳng có ý gì cả.




      - giúp Phương Đường che giấu hành vi tội lỗi, ý phân tán chú ý của mọi người!




      Phạm Gia Ni tự tin : “Tháng sau bên Erna tung ra sản phẩm mới, dạo này tìm đại lý, tôi nghĩ các người chắc cũng tham gia cạnh tranh. Phương Đường giờ còn là nhân viên công ty các người nữa, nhưng tôi vẫn có thể nắm được quyền đại lý như thường!”




      Tổng giám đốc Hùng ngạc nhiên hỏi: “Sao dám chắc như vậy?”




      Phạm Gia Ni cười cười: “Ông có nhân tài như giám đốc Hướng, ngày ngày tác oai tác quái, công ty đương nhiên chẳng thể tiến bộ được!”




      Hướng tinh tinh định đánh người, nhưng bị những lời tiếp theo của Phạm Gia Ni chặn lại: “Tôi phải là loại phụ nữ dễ bị bắt nạt đâu nhé. Ông mà dám động đến sợi tóc của tôi, tôi tìm luật sư kiện ông, cho ông ngồi tù mọt gông. Khuyên ông câu chân thành, già rồi, nên tích chút đức cho bản thân , nếu sau này chết đầu thai kiếp khác gặp báo ứng đấy!”




      - thôi các chị em, khí nơi này được tốt, chúng ta nơi khác chơi ! - rồi ba cùng ngẩng cao đầu ra khỏi quán bar.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Gia Ni, ban nãy cậu là oai phong, cứ như là thần tượng của tớ ấy! - Phương Đường tỏ vẻ ngưỡng mộ.




      - Cái con tinh tinh ấy sao còn chưa chết nhỉ? muốn tìm vài người tẩn cho lão ta trận! - Yên Lạc có chút cam tâm.




      Phạm Gia Ni lắc đầu: “Dùng bạo lực để giải quyết vấn đế là hạ sách! Làm khéo còn khiến cho ta nhận được sư đồng tình của người khác, thậm chí mình còn bị kiện lên tòa án, ảnh hưởng đến danh dự cá nhân ấy chứ!”




      - Chẳng nhẽ bỏ qua cho lão ta dễ dàng thế sao?




      Tâm trạng của Phương Đường hôm nay rất tốt: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác. Cứ giữ lại cái mạng chó của lão ta , sau này tìm cơ hội hành hạ lão ta sau!”




      - Giờ chúng ta đâu chơi đây? - Phạm Gia Ni hỏi - Tớ muốn về nhà!




      Yên Lạc phụ họa: “Em cũng muốn về nhà!”




      Phương Đường ngẫm nghĩ lát rồi : “Chúng ta mua ít đồ ăn, sau đó ra khách sạn thuê phòng qua đêm!”




      Yên Lạc mở cửa xe, vươn nửa người ra ngoài và hét to: “Tình bạn muôn năm!”




      Phương Đường nhíu mày: “Câu kinh tởm đó mà em cũng hét lên được à?”, nào ngờ chẳng bao lâu sau, cũng vươn người ra ngoài, hò hét câu “kinh tởm” hơn:




      - Tình bạn muôn năm!




      - Phụ nữ muôn năm!




      - thất tình muôn năm…









      Phạm Gia Ni vặn lớn vô lum trong xe, bài hát “Tình bạn bền vững” vang lên.




      Sau đêm tỉnh dậy, phép màu biến mất, Phương Đường lại trở lại là người phụ nữ nhan sắc tầm thường. ngồi bên giường, tròn mắt nhìn Phạm Gia Ni và Yên Lạc chải chuốt.




      Yên Lạc cười nhạo: “Nhìn vẻ mặt của chị bây giờ có thể thấy: hôm qua chị được người khác trang điểm cho!”




      Phương Đường đấu tranh trong lòng biết có nên ra thân phận của Đỗ Tư Phàm cho bọn họ biết .




      Phạm Gia Ni bằng giọng chắc nịch: “Kĩ thuật trang điểm của ấy ngày hôm qua rất chuyên nghiệp, chắc là phải bỏ tiền tìm người trang điểm cho đấy!”




      - Cậu đoán trúng phóc!




      - Có thời gian rảnh chị nên học cách trang điểm ! - Yên Lạc khuyên Phương Đường.




      - Chuyện này hình như rất phức tạp, hơn nữa lại tốn thời gian, mà chị lại là người thiếu kiên nhẫn trong chuyện này. Còn nữa, mấy thứ phấn son ấy rất hại cho da! - Phương Đường viện cớ cho lười biếng và vụng về của mình.




      Phạm Gia Ni lấy cây mascara trong túi ra, cẩn thận chuốt mi cho mình: “Trang điểm đối với phụ nữ mà cũng giống như món ăn vặt ở trong nhà bếp, có số người ngày nào cũng ăn, có người mấy khi ăn, nhưng cho dù thế nào nữa, tốt nhất vẫn nên có để đề phòng, những lúc đói bụng có thể ăn tạm. Là phụ nữ, cho dù cậu có thích trang điểm hay , tốt nhất vẫn nên học, biết đâu có ngày phải dùng đến!”




      Yên Lạc cười tinh quái: “Trang điểm còn là cái thú của đàn ông với đàn bà đấy!”




      Phương Đường hơi chột dạ: “Tại sao lại như vậy?”




      - Trong sách người xưa thường nhắc đến chuyện này như thú vui nơi khuê phòng còn gì, chẳng phải có tướng công thường xuyên vẽ lông mày cho nương tử hay sao? Hai vợ chồng hòa thuận suốt cả ngày, đến sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng của người đàn ông tốt, thế nên vẽ lông mày cho vợ!




      - Làm sao em biết được chỉ sau ngày vợ chồng thuận hòa, người chồng mới vẽ lông mày cho người vợ?




      Yên Lạc tỏ vẻ hiểu biết: “Đàn ông trước khi lên giường chỉ mong có thể lột sạch mọi thứ người đàn bà, làm gì có tâm trạng nào mà kiên nhẫn ‘chất đồ’ lên đó nữa?”




      Phương Đường lại nghĩ khác: “Có thể khi họ cũng có hành động này!”




      - Cho dù có là khi nhau cũng phải lên giường trước ; những người đàn ông có hành động này thường khiến người ta rung động, khiến cho người khác cảm thấy ta rất dịu dàng.




      - Nếu ta là thợ trang điểm chuyên nghiệp sao?




      Yên Lạc nhăn nhó mặt mày: “Thế này là làm khó em rồi. Trong danh sách bạn trai của em chưa có ai là thợ trang điểm, vì vậy em chẳng có kinh nghiệm gì để chia sẻ cho chị!”




      Phương Đường cảm thấy rối bời: Đỗ Tư Phàm trang điểm cho là xuất phát từ “bệnh nghề nghiệp” hay xuất phát từ dịu dàng của người đàn ông?




      Phương Đường lại bắt đầu tìm việc. Phạm Gia Ni lại lần nữa mời sang công ty Bảo Thi làm việc, nhưng vẫn từ chối. Phương Đường gửi hồ sơ xin việc khắp nơi, còn mua thêm các loại báo ở ngoài đề tìm cho mình công việc thích hợp.




      - Em muốn làm à? - Đỗ Tư Phàm .




      - Ừ, nếu làm sao tự nuôi thân?




      - Em là vợ , theo lý mà phải nuôi em. Hàng tháng đưa cho em khoản tiền, em lấy đó mà chi tiêu trong gia đình.




      Phương Đường chẳng buồn ngẩng đẩu lên, mắt vẫn dán vào chuyện mục tìm việc: “ được, em nhất định phải tự kiếm tiền!”




      - nghĩ cái nhà này thiếu vài đồng em kiếm được đâu!




      - phải vấn đề tiền bạc. Nếu em có thể kiếm tiền, em cảm thấy mình là người hữu ích với cái xã hội này. Nếu ngày nào cũng ở nhà đợi mang tiền về, em cảm thấy mình vô dụng, hơn nữa thấy mình thấp hơn người ta bậc về tâm lý. Em muốn ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng phải mở miệng xin tiền người khác, cảm giác ấy rất khó chịu!




      - Em nghĩ hơi nhiều phải? - Đỗ Tư Phàm thể hiểu nổi.




      - Có rất nhiều phụ nữ của gia đình sau khi quay trở lại hòa nhập vào xã hội cảm thấy rất tự ti với bản thân. Đó là bởi vì họ thoát li xã hội quá lâu, kĩ năng và tư duy làm việc bị giảm sút rất nhiều. Em muốn trở nên như vậy!




      Điều quan trọng hơn nữa mà Phương Đường ra đó là: nếu đàn bà quá phụ thuộc vào đàn ông về mặt kinh tế, lời của họ mất trọng lượng trước mặt đàn ông, cuối cùng bị người đàn ông cho họ tiền tiêu “nuốt chửng”. Vợ của Hướng tinh tinh chính là ví dụ điển hình.




      Đỗ Tư Phàm nhắc nhở: “Hình như em bị những người trong ngành cũ kỳ thị rồi!”




      - Vì vậy em càng phải nỗ lực tìm việc!




      - Hay là em đến phòng làm việc của làm trợ lý cho ! Lương thấp đâu!




      Phương Đường thẳng thừng từ chối: “, nghe có vẻ như cho em tiền vậy, giống như kiểu bố thí bị biến tướng . Tiền kiếm được như thế, mỗi khi tiêu em vẫn thấy thoải mái, cho dù có kiếm được nhiều cũng chẳng thấy vẻ vang, có gửi vào ngân hàng cũng giống như tiền của mình!”




      - Hình như em nỗ lực tích lũy quỹ đen.




      - Đúng thế! - Phương Đường thẳng thừng thừa nhận.




      - Em cần dùng đến tiền sao? có thể cho em mà.




      Cuối cùng Phương Đường cũng bỏ tờ báo sang bên, thẳng thắn trao đổi suy nghĩ của mình với Đỗ Tư Phàm: “Đàn bà nhất định phải có quỹ đen!”




      - Tại sao? - Đỗ Tư Phàm vô cùng tò mò.




      - Nếu lấy được người chồng tốt, quỹ đen của ấy có thể hỗ trợ cho người chồng của mình khi cần thiết; nếu lấy phải người chồng ra gì, ngộ nhỡ ngày nào đó bị chồng ruồng bỏ báo trước, cũng đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ vì có tiền.




      - Thế là người chồng như thế nào? Tốt hay xấu?




      Phương Đường nhất thời nghẹn họng. Với hoàn cảnh nay của họ, điều nghĩ đến nhiều nhất là: Đỗ Tư Phàm rốt cuộc là chồng hay chồng giả của ? Nếu là giả, cái hai người có bây giờ là tờ giấy chứng nhận kết hôn, hơn nữa cả hai tạm thời chưa có ý định ly hôn; nếu như là , có cặp vợ chồng mới cưới nào sống như hai người họ bây giờ ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :