1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đấy là căn nhà cũ có tuổi thọ khoảng hai mươi năm, trông hơi cũ kĩ, nhưng đầy đủ ánh sáng. Điều khiến người ta thích thú nhất là gian phòng ở phía đông có thể nhìn thấy mặt trời mọc, gian phòng ở phía tây có thể ngắm mặt trời lặn. Thư phòng rất , nhưng rất độc đáo, tường có treo bức tranh sơn dầu, vẽ người phụ nữ nho nhã, có khí chất cao quý ôm cậu bé khoảng mười tuổi, dưới chân là con chó Schnauzer. Cả hai người và con chó trong tranh đều hướng về cùng phía, dường như chờ đợi thứ gì đó, ánh tà dương chiếu lên người họ, mang ý vị mà Phương Đường khó tả được thành lời.




      - Em thích bức tranh này à? - Đỗ Tư Phàm thấy thất thần liền hỏi.




      Phương Đường vẫn rời mắt khỏi bức tranh: “Vẽ đẹp đấy!”




      - Em có suy nghĩ gì về nó?




      Phương Đường tỏ vẻ ngại ngùng: “Xin lỗi, em hiểu biết nhiều về tranh. Chỉ là trực giác mách bảo rằng nó rất đẹp. Ngắm bức tranh này xong thấy trong lòng có hơi chua xót, biết tại sao!”




      - Đây là bức tranh mẹ vẽ đấy!




      - á? - Phương Đường có vẻ hào hứng - Em ngờ mẹ họa sĩ đấy!




      Vẻ mặt Đỗ Tư Phàm thoáng buồn: “Bà là họa sĩ bất đắc chí, mặc dù cũng nghĩ rằng những bức tranh của bà đều rất tuyệt vời, nhưng lại gây được tiếng vang trong giới nghệ thuật.”




      - Họa sĩ cũng cần cái “bao bì”. họa sĩ thành công bắt buộc phải biết cách giới thiệu tác phẩm của mình với người khác.




      - Có lẽ vậy. Mẹ quá thanh cao, bà chịu hạ mình giới thiệu tác phẩm của mình với người khác. Đối với bà mà , vẽ tranh là đam mê, có được người khác thừa nhận hay quan trọng! - Mắt Đỗ Tư Phàm sáng lên. đưa tay lên, cẩn thận chạm vào khuôn mặt người phụ nữ trong tranh - Đây là bức tranh tự họa của mẹ , cậu bé này chính là , con chó này là nuôi lúc còn , con chó hoang nhặt ở ngoài đường về, tên là Moke.




      Nghe Đỗ Tư Phàm vậy, Phương Đường mới phát ra các nét khuôn mặt cậu bé trong ảnh rất giống với Đỗ Tư Phàm: “Mẹ đẹp đấy, trông rất quý phái! Bây giờ bà có ở chung với ?”




      - Năm mười hai tuổi, mẹ qua đời. Bức tranh này là tác phẩm cuối cùng của bà! - Đỗ Tư Phàm như chìm trong hồi ức.




      - Em xin lỗi, em nên hỏi chuyện này!




      - sao, nghĩ thông suốt rồi. Hơn nữa theo thấy, khi còn sống bà hề vui vẻ, còn bị bệnh nặng, bị căn bệnh giày vò rất đau khổ, chết đối với bà mà cũng là giải thoát!




      - Thế bố và các chị em của đâu? - Cuộc hôn nhân này thực rất kỳ quặc, kết hôn rồi mà đôi bên vẫn chưa biết gia đình đối phương có những ai.




      Khuôn mặt Đỗ Tư Phàm thoáng qua vẻ mất tự nhiên, câu trả lời cũng chẳng mấy liên quan: “Bố … ông ấy ở đây, sau này cần em khỏi phải gặp ông ấy!”




      Đúng là cặp cha con kỳ lạ. Nghe có vẻ hoàn cảnh Đỗ Tư Phàm rất phức tạp, khiến người khác khó hiểu, trong khi đó Đỗ Tư Phàm lại muốn giải thích quá nhiều về chuyện này.




      Phương Đường chỉ vào con chó trong tranh: “Thế con chó hoang nhặt về nuôi đâu rồi? Nó tên là Moke đúng ?”




      - Nó chết rồi. Bức tranh này vẽ từ hai mươi năm trước, có con chó nào sống được lâu như thế đâu!




      - đáng tiếc! - Phương Đường có vẻ nuối tiếc. thích chó, nhưng bao giờ nuôi, bởi vì thể chịu nổi việc ngày nó rời xa .




      Đỗ Tư Phàm trêu chọc Phương Đường: “Thế nên buộc phải tìm con chó hoang khác về làm bạn với mình!”




      Tất cả những trong giai đoạn chuẩn bị cưới đều vô số lần mơ tưởng về đám cưới của mình. Lúc chuẩn bị đám cưới với Chu Lệ Văn, Phương Đường cũng tham khảo, so sánh ít tài liệu về nhà hàng đặt tiệc, váy cưới, thiệp cưới, trang sức, cỗ bàn, công ty tổ chức đám cưới, du lịch…




      Thế mà bây giờ, bình thản ngồi trong nhà hàng hải sản với Đỗ Tư Phàm, ăn bữa cơm quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.




      Đỗ Tư Phàm rót cho phần ba cốc rượu, ràng là sợ lại say như lần trước: “ đám cưới như thế này rốt cuộc có khiến em cảm thấy tủi thân ?”




      lắc đầu: “ lòng em cứ cảm giác mình nằm mơ, biết những chuyện dạo này mình gặp phải rốt cuộc là hay giả nữa?”




      - Nếu là mơ, nhất định để em mơ giấc mơ đẹp chứ phải là cơn ác mộng.




      - Tại sao lại đối xử với em tốt như thế?




      - Bở vì em xứng đáng!




      Hối hận cũng còn kịp, chỉ có thể tiếp tục nằm mơ cho đến hết.




      Điện thoại của Phương Đường đột ngột đổ chuông, ở đầu dây bên kia, Yên Lạc nóng lòng tìm , dường như có chuyện gì đó rất quan trọng: “Phương Đường, chị chết ở đâu thế hả? Giờ mới chịu mở máy à, chẳng phải sáng nay về rồi hay sao? Tại sao suốt cả ngày đến tìm em hả?”




      - Chị ăn cơm!




      - Ăn ở đâu?




      - Quán hải sản ở đường Tân Hải.




      - Chị chờ đấy, em đến đó luôn! - Yên Lạc để Phương Đường kịp đồng ý cúp điện thoại rồi.




      Tiêu rồi, xem ra đôi vợ chồng mới cưới chẳng cách nào yên ổn ăn bữa cơm này rồi. Trong lòng Phương Đường rối như tơ vò, biết với Yên Lạc ra làm sao chuyện mình kết hôn ngày hôm nay.




      Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Yên Lạc dẫn theo người đàn ông tìm đến. Vừa gặp mặt la lớn: “Phương Đường, chị chẳng ra gì, đến đây ăn mảnh mà chịu gọi chị em cùng. Giới thiệu chút, đây là chị Phương Đường, chị em tốt của em, còn đây là Chân Bác Học, là thạc sĩ hóa học, là kỹ sư của công ty sản xuất đồ gia dụng. Còn đây là…”. Cuối cùng Yên Lạc cũng nhận ra tồn tại của Đỗ Tư Phàm: “ đẹp trai, lần đầu tiên gặp , tự khai báo danh tính nhé!”




      - Đỗ Tư Phàm! - đứng dậy, lịch bắt tay làm quen với mọi người, sau đó gọi nhân viên phục vụ mang hai cái bát sạch đến. Mọi người liền ngồi quanh bàn ăn.




      Phương Đường kéo Yên Lạc lại gần thầm: “Cái chàng huấn luyện viên ở câu lạc bộ bị em đá rồi hả? Đổi sang thạc sĩ hóa học này chăng? Chị em nghe, chuyện này đùa được đâu đấy, ngộ nhỡ hôm nào đó em đá ta, ta nổi điên cho nổ quả bom chết chung với em thảm đấy!”




      Yên Lạc cười hi hi: “Yên tâm , cho dù ấy có muốn chết cũng tìm đến em đâu, vì ấy phải là bạn trai của em!”




      - Ờ ờ! - Phương Đường cảm thấy yên tâm hơn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nào ngờ ngay sau đó Yên Lạc lại ném ra câu có tác dụng như quả bom phát nổ: “Đây là bạn trai mà em muốn giới thiệu cho chị đấy, hôm nay em dẫn ấy đến để xem mắt!”, Yên Lạc rất lớn tiếng, những người có mặt ở đây đều nghe thấy. Đỗ Tư Phàm đầu tiên sững người, ngay sau đó bật cười khanh khách.




      Ngay trong ngày kết hôn lại có người giới thiệu bạn trai cho dâu, tình cảnh đúng là dở khóc dở cười, Phương Đường cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.




      - đẹp trai, cũng đến xem mắt à? - Yên Lạc cuối cùng cũng phát ra khí có gì đó bất ổn. bàn đầy thức ăn đẳng cấp tồi, chẳng khác gì bàn tiệc cưới.




      Đỗ Tư Phàm từ tốn : “ đến để kết hôn, hôm nay là ngày cưới của với Phương Đường mà!”




      - Đùa kiểu gì vậy? - Yên Lạc quay sang nhìn Phương Đường để chứng thực lời của Đỗ Tư Phàm.




      Phương Đường lặng thinh, coi như là mặc nhận.




      - Chị à, du lịch về xong, các tế bào hài hước của chị tăng lên nhiều ghê nhỉ! Nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!




      - Là đấy! - Phương Đường do dự lấy tờ đăng kí ở trong túi ra.




      Yên Lạc đón lấy tờ đăng kí, xem kĩ rồi : “Thế này là chị tự gả mình rồi hả? Liệu có phải chị tự vùi dập mình đấy?”




      - Tại sao là làm “cách mạng trái tim”? Kết hôn là chuyện vui mà! - Phương Đường .




      - Là chuyện vui tại sao với em mà mình lén lén lút lút đăng kí?




      - Chị định để hôm khác, tạo bất ngờ cho em!




      - Hình như bây giờ em bị quá bất ngờ! - Yên Lạc bình thường trở lại - Em nên chúc mừng chị mới phải!




      Đỗ Tư Phàm nâng cốc: “Chào mừng hai vị đến làm chứng nhân cho ngày cưới của hai vợ chồng tôi!”




      chàng thạc sĩ hóa học cũng rất lịch , nâng cốc lên : “Tôi lấy làm vinh dự! Chúc hai người hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long, mãi mãi lòng.”




      việc đến mức tồi tệ như Phương Đường tưởng tượng, bốn người ăn uống rất vui vẻ. Trong lúc ngồi ăn, chàng tiến sĩ nọ thỉnh thoảng lại nhìn lén Yên Lạc, xem chừng có vẻ rất thích , chỉ có Yên Lạc là ngốc nghếch phát giác ra, lại còn giới thiệu ta cho người khác.




      - Công việc của rất nguy hiểm phải ? - Phương Đường .




      chàng thạc sĩ lắc đầu: “Tôi làm kỹ sư cho công ty sản xuất đồ dùng gia đình, là công việc rất đẹp đẽ!”




      Phương Đường thể nào liên tưởng được hóa học với đẹp đẽ mà ta .




      Người đó tiếp tục : “Hóa học phải chỉ có thể tạo ra thuốc nổ như mọi người tưởng tượng, nó còn có nhiều công dụng tuyệt vời khác. Chức trách công việc của tôi là chế tạo ra những đồ dùng hằng ngày làm đẹp cho con người, ví dụ như: dầu gội đầu, sữa tắm, sản phẩm chăm sóc da…”




      - Đây đúng là công việc tuyệt vời, có thể khiến rất nhiều trở nên xinh đẹp! - Phương Đường tấm tắc - Tôi chưa bao giờ phát ra hóa học lại có thể tuyệt vời đến thế!




      chàng thạc sĩ hóa học mỉm cười: “Tình giữa người với người chẳng phải cũng là dạng phản ứng hóa học sao? Khi quá người, thay đổi, kết quả là mất cái tôi ban đầu!”




      Những người học hóa chẳng phải rất coi trọng công thức sao, ngờ cũng ra được những điều cảm tính như thế. Phương Đường thể nhìn chàng thạc sĩ này bằng con mắt khác.




      Trong nhà vệ sinh, hai thầm to .




      - Em bảo chị du lịch là muốn chị có cơ hội gặp gỡ, nhân cơ hội này cũng quên luôn Chu Lệ Văn, nào ngờ chị lại “xách” được ông chồng về! - Yên Lạc dường như mấy tán thành chuyện kết hôn vội vàng này - Chị lên giường với ta rồi à? Vì vậy mới vội vàng kết hôn như thế?




      - Chị có giống loại người đó ?




      - Giống, bởi vì chị là loại người có thái độ vô cùng khắt khe về sex, bao giờ có chuyện tình đêm với người khác!




      Phương Đường thở dài: “Lại khiến em thất vọng rồi, giữa chị với ấy trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì!”




      - Thế tại sao chị lấy ta? Đừng có với em là chị ta rồi đấy!




      - Chẳng qua là do nhất thời nông nổi thôi!




      Yên Lạc biết nhận xét chuyện này ra làm sao: “Em cứ tưởng chị vì mới cưới người đàn ông chứ?”




      Phương Đường cười cười: “Trước đây chị luôn nghĩ như vậy. Em cũng nghe chàng thạc sĩ ban nãy rồi đấy, khi quá người khiến ta đánh mất cái tôi vốn có. Trước đây chị với Chu Lệ Văn chẳng phải cũng là như thế sao? Để níu kéo ta, chị bất chấp tất cả, quỳ xuống van xin ta, hoàn toàn đánh mất mình. Chị mối tình rất sâu đậm, giờ muốn nếm thử cuộc hôn nhân có tình xem sao. biết chừng chị phát sống chung với người mình ghét lại hạnh phúc cũng nên!”




      - Nhưng đàn bà lên giường với người đàn ông mà mình thể thăng hoa được. Chị định qua đêm “động phòng hoa chúc” như thế nào hả?




      Tục ngữ có câu: đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì vậy ta có thể lên giường với người đàn bà hoàn toàn xa lạ, còn đàn bà lại rất cảm tính và lãng mạn, trong tiềm thức cự tuyệt động chạm với người đàn ông xa lạ. Sau mỗi cuộc mây mưa, đàn ông chỉ đơn thuần nhớ lại cảm giác lúc ấy; còn người đàn bà lại nhớ đến người mang lại cho họ cái cảm giác ấy.




      Đêm khuya, Phương Đường vẫn ngồi trong phòng khách xem ti vi, thay đổi kênh liên tục. Đỗ Tư Phàm từ trong nhà tắm ra, khăn tắm quấn quanh eo: “ ngủ !”




      - Ờ… - Phương Đường ngại ngùng lên tiếng - Ngủ thế nào?




      - Em muốn ngủ như thế nào? - Đỗ Tư Phàm cười vẻ tinh quái.




      - Xin lỗi, có những chuyện em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý!




      - Em muốn là em vẫn chưa tắm phải ? Nhà tắm dùng xong rồi, em có thể vào bất cứ lúc nào! - Đột nhiên Đỗ Tư Phàm nhấn giọng, vẻ cực kỳ nghiêm túc - Hay là em cần giúp?




      - Em chuyện ấy, em là… ờ… là… chuyện vợ chồng ấy mà!




      - Lên giường à?




      - Vâng… là chuyện đó. Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng! - Phương Đường chỉ sợ mình nhầm - phải là em giả bộ đoan chính, cũng phải vì , chỉ là em… - Phương Đường thể tiếp.




      Đỗ Tư Phàm chẳng buồn tính toán: “ đoán ra từ trước rồi. Từng có người với rằng: khi thiện cảm của dành cho chàng trai đựng đầy cái cốc, hai người nắm tay; thiện cảm đựng đầy xô nước, hai người ôm hôn; thiện cảm đựng đầy vại nước, người con mới lên giường với chàng trai. Thiện cảm của em dành cho , nghĩ tạm thời chưa đựng đầy cái vại. Chúng ta tạm thời ngủ riêng, tin là cái vại đó nhanh chóng được đựng đầy!”




      - Cám ơn tâm lý của ! - Phương Đường thở phào.




      - Nhưng vẫn muốn hỏi câu: giờ thiện cảm của em dành cho đựng đầy cái xô chưa?




      - Sắp rồi!




      - có được “bội chi” trước ?




      - Giờ , tương lai em còn phải xem xét!




      ©STE.NT

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sáng hôm sau vừa bước ra khỏi phòng ngửi thấy mùi cà phê thơm nồng, Đỗ Tư Phàm mặc tạp dề, lúi húi ở trong bếp.




      Đàn ông luôn rất gợi cảm mỗi khi làm việc nhà. Phương Đường đứng ngây ra nhìn.




      - Mau đánh răng rửa mặt , đồ ăn sáng sắp xong đến nơi rồi!




      Phương Đường đánh răng rửa mặt xong, ngồi xuống trước bàn ăn: quả trứng ốp lết, hai miếng bánh mì nướng, miếng bánh mì nướng còn có vẽ mặt cười bằng mứt việt quất, xem ra tâm trạng rất vui.




      - Em uống cà phê hay sữa? - Đỗ Tư Phàm hỏi.




      - Sữa ạ, cám ơn ! - Trong lòng Phương Đường có chút cảm động - Yên Lạc sai, có người chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình là hạnh phúc!




      Đỗ Tư Phàm đặt cốc sữa nóng trước mặt : “Trước đây có ai chuẩn bị bữa sáng cho em sao?”




      - Trước đây toàn là em chuẩn bị bữa sáng cho người khác. Lúc ấy em chỉ có thể cảm nhận cái hạnh phúc khi tự chuẩn bị bữa sáng cho người mình mà thôi!




      - Vai trò cần thường xuyên thay đổi, có như vậy mới có thể cảm nhận được hạnh phúc ở cả hai phía! - Đỗ Tư Phàm thêm viên đường vào cốc cà phê của mình, cầm cái thìa bằng bạc khuấy đều lên - Ha, từ bây giờ trở , chỉ trong cốc cà phê của có đường mà trong cuộc đời cũng có “Đường”.




      - rất thích uống cà phê à? - Phương Đường hỏi.




      - Cũng bình thường, bởi vì nó có thể làm tỉnh táo. luôn phải giữ cho đầu óc tỉnh táo!




      - Tại sao? Nhiều khi hồ đồ chút cũng tốt mà!




      - Đối với , chỉ cần lơi lỏng chút là bị người khác ăn thịt. đời này có rất nhiều kẻ mưu mô, chỉ mong nuốt chửng người khác! - Trong nụ cười Đỗ Tư Phàm thoáng qua vẻ bất lực.




      - Công việc của rất phức tạp à?




      - Có chút!




      Phương Đường có hơi lo lắng: “ phải là xã hội đen đấy chứ?”, đứa trẻ mất mẹ từ năm mười hai tuổi, quan hệ với bố cũng tốt, rất dễ bị lầm đường lạc lối.




      Đỗ Tư Phàm phì cười: “Nếu bảo là đúng, em định thế nào?”




      Phương Đường nghiêm túc suy nghĩ: “Mua cho khoản bảo hiểm nhân thọ nhiều tiền, ngộ nhỡ ngày nào đó bị chém tàn phế cũng khỏi phải sợ có người chăm sóc cho !”




      Nụ cười mặt Đỗ Tư Phàm càng thêm sâu: “ có nên cảm ơn quan tâm của em nhỉ? Vợ à, đời này những thứ đao kiếm vô hình còn có sức sát thương ghê gớm hơn cả đao kiếm có thể nhìn thấy được!”




      Phương Đường chợt nhớ lại mình bị người khác vu oan bởi những lời đồn thất thiệt, trong lòng cảm thấy vô cùng đồng cảm: “Điều khiến người ta cảm thấy căm phẫn hơn nữa là mặc dù mình bị oan nhưng lại chẳng có cơ hội mà biện bạch!”




      Ăn sáng xong, Đỗ Tư Phàm mặc vest và thắt cà vạt, giày da bóng loáng, chuẩn bị ra khỏi nhà.




      Phương Đường chạy theo : “ là xã hội đen đấy à?”




      Đỗ Tư Phàm chỉ cười mà .




      - Thế phải cẩn thận đấy nhé!




      Nhân lúc Phương Đường chú ý, đặt lên trán nụ hôn: “Yên tâm, bình yên quay về ăn cơm tối với em mỗi ngày!”




      Phương Đường về nơi ở cũ chuyến, thu dọn ít đồ đạc sau đó mang đến nhà Đỗ Tư Phàm. Chuyển đến nơi ở mới thể chuẩn bị ít đồ đạc. Phương Đường siêu thị chuyến, mua đầy đủ những món đồ cần thiết, nhân tiện mua ít đồ ăn vặt, thậm chí còn mua cho Đỗ Tư Phàm hai bộ quần áo ngủ.




      Món ăn chính dành cho bữa tối là: cá sốt cà chua, cà chua đỏ au khiến Phương Đường liên tưởng đến máu. Phương Đường vô cùng lo lắng ngày nào đó Đỗ Tư Phàm bị người ta chém máu me be bét, cố chạy về nhà chỉ để câu cuối cùng với .




      Kết quả, Phương Đường biến món cà sốt thành món ăn vô cùng tồi tệ.




      Lúc ăn tối, Phương Đường vô cùng ngại ngùng bày tỏ áy náy với Đỗ Tư Phàm: “Xin lỗi, em nghĩ mình biến món ăn thành ra thế này!”




      Thế mà Đỗ Tư Phàm vẫn ăn ngon lành: “Chỉ hơi khó coi chút, mùi vị cũng tồi! Có mùi vị của gia đình đấy! lâu lắm rồi được ăn món ăn như thế này!”




      Ăn cơm xong, Đỗ Tư Phàm chủ động rửa bát. vừa rửa bát vừa vui vẻ hát, hào hứng đến mức làm bát đĩa kêu loảng xoảng, cứ như đứa trẻ con vậy.




      Phương Đường ngồi xem ti vi ở trong phòng khách, bóc đồ ăn vặt ra, vừa xem ti vi vừa ăn.




      Đa số các đều thích ăn vặt, đó là bởi vì cái miệng con rất sợ đơn, khi họ ngồi có cơ hội cằn nhằn, họ bắt buộc phải dùng cách khác để cái miệng trở nên bận rộn, nếu họ dễ rơi vào trạng thái trầm uất.




      thích ăn đồ ăn vặt, lại rất trầm lặng thường rất xấu tính.




      Phương Đường thích cằn nhằn, nhưng thích ăn vặt. thường dùng cách này để xua đuổi đơn của cái miệng.




      Đỗ Tư Phàm lại gần, ngồi xuống bên cạnh , cướp đồ ăn vặt trong tay .




      - Đấy là của em mà! - Phương Đường phản đối.




      - Có người ăn cùng mới ngon chứ!




      - Chưa từng thấy có người đàn ông nào thích ăn vặt như !




      Đỗ Tư Phàm cười ha ha: “Thực ra đàn ông cũng thích ăn vặt, chẳng qua là họ lười, chịu mua mà thôi, hay cách khác họ ngại mua đấy!”




      - Thế còn thuốc lá sao? Tại sao các vẫn mua?




      - Trong tư tưởng của đàn ông, mua thuốc lá, thậm chí là mua bao cao su cũng có gì là mất mặt cả, nhưng mua đồ ăn vặt lại rất mất mặt, bởi vì như vậy rất đàn bà!




      - Lý luận vớ vẩn này ở đâu ra vậy?




      - Lý luận của đàn ông đấy! - Đỗ Tư Phàm thản nhiên trả lời, còn tiện tay cầm túi sô la lên, bóc ra và cho miếng vào miệng, lắc lắc đầu: “Sô la này ngon. Phải là loại sô la đen, bọc giấy bạc mỏng, hàm lượng ca chiếm hơn năm mươi lăm phần trăm mới ngon!”




      Phương Đường giật lại túi sô la, cáu kỉnh : “Loại này đắt lắm đấy!”




      - Đắt có nghĩa là ngon!




      - Lần sau tự mà mua. Em nhìn thấy có rất nhiều đàn ông mua sô la đấy!




      - Đa phần đàn ông mua sô la là để cho bạn ăn thôi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường lườm Đỗ Tư Phàm: “Đàn bà ăn sô la, nhưng sau đó đàn ông lại ăn thịt ta!”




      - Ý này tồi, lần sau mua sô la cho em! - Đỗ Tư Phàm cười toe toét.




      Phương Đường đạp cho cái: “Đồ mặt dày!”, chợt nhớ ra hai bộ quần áo ngủ, liền lấy ra đưa cho Đỗ Tư Phàm: “Tặng cho này!”




      - Cái gì vậy? - Đỗ Tư Phàm vô cùng ngạc nhiên đón lấy món quà - Quần áo ngủ à? Em biết thừa toàn ngủ nude mà!




      - Kể từ tối nay, phải mặc quần áo ngủ.




      - Tại sao? Em với ngủ cùng phòng, em có nhìn thấy đâu cơ chứ?




      - Em thể tưởng tượng nổi người đàn ông đêm đêm ngủ nude ở phòng bên cạnh phòng mình, cảm giác an toàn!




      - phản đối em cũng ngủ nude đâu, như thế cả hai chúng ta cùng cảm thấy an toàn!




      Phương Đường tức điên: “ ngủ mặc quần áo vào. Em muốn nửa đêm tỉnh dậy vệ sinh, bất cẩn lại nhìn thấy khỏa thân từ trong phòng ra!”




      - Thân hình rất chuẩn, ngại bị em nhìn thấy đâu!




      - Mong đừng phụ lòng tốt của em!




      Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu nhận hai bộ quần áo ngủ: “Thôi để xem sao vậy!”




      Thời gian làm việc của Đỗ Tư Phàm cố định, nhiều lúc trời chưa sáng ra khỏi nhà rồi, nhiều lúc phải đến gần trưa mới , nhiều lúc buổi chiều về từ sớm, nhưng có khi phải chín, mười giờ tối mới về, điều này càng khiến Phương Đường nghi ngờ là xã hội đen.




      người Đỗ Tư Phàm thường có mùi nước hoa của con , hơn nữa mùi nước hoa thường giống nhau, cho thấy thường xuyên ở cạnh rất nhiều , điều này khiến cho Phương Đường cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù bây giờ hai người họ có tiến triển gì về bản chất, nhưng dù gì họ cũng là vợ chồng. Đỗ Tư Phàm nên quá thân mật với những khác. Nếu thích ở cạnh những khác, tại sao lại lấy làm vợ?




      Chẳng nhẽ tình dục với đàn ông mà quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức khi đàn ông có được sex với này, họ tìm khác?




      Chỉ có điều, Đỗ Tư Phàm bao giờ ăn tối ở bên ngoài, cho dù về nhà muộn thế nào cũng ăn hết sạch cơm do Phương Đường nấu. rất trọng lời hứa, những chuyện hứa nhất định phải làm cho bằng được.




      Nhiều lúc Phương Đường nghĩ, Đỗ Tư Phàm tiếp xúc với những như thế nào nhỉ? Liệu có giống như các làm trong vũ trường thường xuất trong phim hay ? Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh những sexy, xinh đẹp ở vũ trường lả lơi ngã vào lòng là tâm trạng lại vô cùng rối bời, tức giận, khinh bỉ, khó chịu…




      bắt đầu ân hận, nghĩ rằng đáng nhẽ ra mình nên tùy tiện kết hôn với người đàn ông mà mình chưa hiểu biết gì về ta.




      Sáng nay, Đỗ Tư Phàm ngủ đến mười giờ mới dậy, nhàn rỗi cầm tờ tạp chí lên đọc, vẻ mặt thất thần. tạp chí có rất nhiều người đẹp, ai nấy đều rất sang trọng.




      - Những này xinh đẹp! - Phương Đường nghĩ cách bắt chuyện.




      Đỗ Tư Phàm gật gù, vẫn đọc rất chăm chú, bức ảnh nào cũng ngắm nghía rất lâu: “Đúng thế. Hình thức quá là đẹp, thể được mặt ưu tú nhất của họ!”




      - thích con như thế nào?




      - Như thế nào cũng thích! - Đỗ Tư Phàm tiếp tục xem tạp chí, thỉnh thoảng dùng ngón tay vẽ vẽ lên người những này, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.




      - thường chung với con phải ?




      - Ừ.




      Phương Đường ngờ Đỗ Tư Phàm lại thẳng thắn thừa nhận chuyện lăng nhăng của mình như vậy, nghe đối phương bằng giọng thản nhiên như , lại thấy bực mình: “Chúng ta ly hôn !”




      - Cái gì? - Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu rời mắt khỏi những xinh đẹp.




      - Chúng ta ly hôn ! - Phương Đường lặp lại lần nữa.




      - Nhưng chúng ta mới kết hôn có tuần mà! - Đỗ Tư Phàm ngơ ngác - Mấy ngày nay chẳng phải chúng ta rất hòa thuận hay sao? Hay là em nghĩ rằng làm xã hội đen, em sợ bị liên lụy?




      - phải thế! - Phương Đường càng tức hơn - Em phải loại phụ nữ sợ những chuyện ấy. Nhưng em… em muốn ngửi thấy mùi nước hoa của những người phụ nữ khác người mỗi ngày. Đàn ông và bàn chải đánh răng là hai thứ thể dùng chung!




      Đỗ Tư Phàm nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức của Phương Đường, cười sằng sặc bảo: “ từ thiên sứ biến thành bàn chải đánh răng từ bao giờ thế? Hơn nữa em cũng dùng đến bao giờ đâu?”




      - Nhưng mà.. nhưng mà… - Phương Đường lắp bắp, biết nên như thế nào.




      - Nhưng mà có thể tương lai em dùng đến, có đúng ?




      - đúng. Nếu thích lăng nhăng với nhiều như thế, tại sao còn lấy vợ? người đàn ông độc thân chơi bời với chẳng phải dễ dàng hơn người đàn ông có vợ rồi hay sao?




      - Ai bảo chơi bời với ở bên ngoài? - Đỗ Tư Phàm hỏi vặn lại.




      - Thế mùi nước hoa người từ đâu mà có?




      Đỗ Tư Phàm cười và lắc đầu : “Công việc của cần phải gặp gỡ nhiều phụ nữ, người có dính mùi nước hoa của họ cũng là lẽ thường, điều đó có nghĩa chơi bên ngoài!”




      Công việc như thế nào mà lại phải gặp gỡ nhiều phụ nữ nhỉ? Phương Đường bắt đầu liên tưởng: “ phải là trai bao đấy chứ?”, rất có thể, người đàn ông cao lớn, đẹp trai như Đỗ Tư Phàm chắc chắn là đối tượng để ý của ít các quý bà lắm tiền.




      - Em có thấy ai làm trai bao mà ngày nào cũng về nhà sớm thế ? Người ta trai bao toàn đến tối mới làm đấy ạ! Nhưng ngày nào chẳng ngủ ở phòng bên cạnh phòng em!




      ta cũng đúng. Phương Đường tiếp tục tưởng tượng: “ phải là tú ông đấy chứ? Em thường xuyên nhìn thấy ra ngoài mỗi khi nhận được điện thoại!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường ngồi xuống, thành khẩn : “ làm gì quan trọng. Em yên tâm, làm ăn đường đường chính chính, bao giờ làm chuyện phạm pháp như thế!”




      Phải rồi, ti vi cũng có , xã hội đen nay tự “tẩy trắng” bản thân rồi, cũng mặc quần áo vest, thắt cà vạt như ai. Nhưng xã hội đen dù gì vẫn là xã hội đen, giữa họ vẫn có thù hận và chém giết: “Em muốn nhìn thấy ngày nào đó bị người ta truy sát đâu!”, Phương Đường bằng giọng yếu ớt, nghe rất tội nghiệp.




      Đỗ Tư Phàm nhìn thấy Phương Đường vẫn có vẻ thấp thỏm yên tâm liền đưa tay lên vỗ vỗ má : “Để đưa trái tim của em về lại vị trí cũ, dẫn em đến nơi!”




      “Phòng tạo hình bé Lọ Lem”, Phương Đường đứng trước tấm kính rất lớn, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua cửa kính mà ngây ra thể nhúc nhích: “ dẫn em đến đây làm gì?”




      Đỗ Tư Phàm cười cười: “Để cảm ơn hai bộ quần áo ngủ mà em tặng, cho em được làm bé Lọ Lem lần. Để em biết được bé Lọ Lem biến thành công chúa xinh đẹp như thế nào trước phép thuật của bà tiên!”




      Phương Đường kéo Đỗ Tư Phàm về: “Những nơi như thế này đắt đỏ lắm, chúng ta vào nổi đâu, về thôi!”




      Đỗ Tư Phàm buồn để tâm đến phản đối của Phương Đường. mực kéo vào trong: “Yên tâm , tốn nhiều tiền đâu!”




      Dường như các nhân viên làm việc trong đó đều rất thân với Đỗ Tư Phàm, vừa nhìn thấy liền cất tiếng chào hỏi. Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường vào gian phòng , với thanh niên đầu trọc: “Ricky, giúp đổi kiểu tóc cho ấy thành kiểu số 4 nhé!”




      chàng tên Ricky này nửa lời, hai tay vung lên, cái khăn choàng lập tức được phủ lên người . Trong nháy mắt, lược và kéo nằm gọn trong tay ta, trông điệu bộ có vẻ như ta định làm tóc cho Phương Đường.




      Phương Đường cảm thấy người gai gai. thể nào tưởng tượng được người đàn ông đầu chẳng có lấy cọng tóc mà lại là thợ cắt tóc. thực nghi ngờ khả năng của ta.




      Đỗ Tư Phàm vỗ vai : “Cứ tin vào Ricky, cậu ấy là người chuyên nghiệp nhất ở đây đấy! qua bên kia chọn quần áo cho em!” - rồi Đỗ Tư Phàm liền rời khỏi gian phòng.




      Phương Đường gượng gạo chào hỏi Ricky: “Hi, tôi là Phương Đường!”




      - Phương Đường á? Cái tên đặc biệt nhỉ! - Hai tay Ricky cứ thoăn thoắt tỉa tóc Phương Đường - Chị chắc là người mới rồi!




      - Người mới ư?




      - Đúng thế, chỉ có người mới mới có đôi mắt trong veo như thế này! - biết có phải Ricky khen - Những người trong ngành này lâu, ánh mắt ngày càng bi thương.




      - Cái ngành này rất phức tạp ư?




      - Đương nhiên rồi! Người nổi tiếng rất mệt, người nổi tiếng càng mệt hơn. Nhưng ai ai cũng muốn nổi, bởi vì như vậy mới kiếm được nhiều tiền! - Giọng của Ricky rất bình thản - Nếu chị có đại gia chống lưng, kiểu gì cũng nổi thôi!




      Nổi? nổi? Đỗ Tư Phàm có ý gì nhỉ? Trong đầu Phương Đường lại hiển lên những liên tưởng: ta định biến mình thành vũ trường đấy chứ?




      tiếng đồng hồ sau, kiểu tóc mới của Phương Đường hoàn tất, tóc mái được uốn hơi xoăn, buông tự nhiên xuống hai bên, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ hơi to của trở nên thon gọn, tóc phía sau được hất sang hai bên, mỗi bên tết thành bím tóc hình con rết và được thắt nơ màu hồng, trông rất trẻ trung. Đỗ Tư Phàm tay cầm hai bộ lễ phục bước vào, nhìn Phương Đường với vẻ rất hài lòng: “ tồi, em hợp kiểu tóc này còn hơn tưởng tượng đấy!”




      Phương Đường vẻ tự nhiên: “Như thế này trông có giống cưa sừng làm nghé ?”




      - Em vốn dĩ vẫn còn rất “nghé” mà, cần gì phải “cưa sừng”! - Những lời Đỗ Tư Phàm rất xuôi tai. mở hộp đồ trang điểm ra, bên trong có đủ các loại mỹ phẩm trang điểm, nhìn mà muốn hoa hết cả mắt - Tại sao cứ phải biến mình thành bà già xấu xí nhỉ? Chẳng thích hợp với đặc điểm của em chút nào. Làn da của em rất đẹp, còn đẹp hơn cả con hai mươi đấy!




      Ricky ở bên cạnh hỏi: “ cả, có cần gọi Viviene sang giúp tay ?”




      Đỗ Tư Phàm lắc đầu, tiện tay cầm hộp phấn lên: “Khỏi cần, để tự làm!”




      Ricky : “Chị Phương, có cả giúp chị, chị muốn nổi cũng khó đấy!”




      - Em muốn nổi đâu! - Phương Đường hoảng hốt đẩy Đỗ Tư Phàm ra - Em cần trang điểm. Em muốn kiếm tiền kiểu đấy!




      - Đừng căng thẳng, đâu có định để em bước vào giới này! chỉ muốn để em tìm hiểu đôi chút về công việc của thôi.




      - Tìm hiểu tìm hiểu, cần gì trang điểm, làm tóc nữa? Còn phải mặc loại quần áo này nữa? Chắc chắn lừa em, định kéo em vào nơi dơ bẩn đó rồi nhân lúc em sơ ý để bán em chứ gì? - Phương Đường đứng ra phía sau ghế, mặt mày hoảng hốt nhìn Đỗ Tư Phàm.




      Đỗ Tư Phàm dường như nhận ra điều gì đó bất thường: “Khoan , em nghĩ định bán em đâu?”




      - phải định biến em thành vũ nữ ở vũ trường để kiếm tiền cho hay sao?




      - Vũ nữ? - Cả Ricky và Đỗ Tư Phàm đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó hẹn mà cùng phì cười. Cái chàng Ricky đó còn cười phá lên, phải lấy tay lau nước mắt: “ cả, hình như chị ấy chẳng biết làm gì phải! Ha ha ha… ngờ lại có người nghĩ là tú ông… Ha ha ha. Buồn cười quá! Tú ông… ha ha ha… nổi tiếng nhất trong ngành…, chuyện này em nhất định phải kể cho Viviene nghe mới được!”




      - Ricky, có phải ban nãy cậu gì để ấy hiểu lầm ?




      - Em chỉ hỏi có phải chị ấy là người mới , sau đó bảo chị ấy nhất định nổi! - Ricky cười đến nỗi toàn thân bải hoải, ngồi bệt xuống ghế - Mỗi khách hàng đến đây em đều như vậy mà.




      Đỗ Tư Phàm bất lực quay sang nhìn Phương Đường hoảng hốt: “Sao em có thể nghĩ bán em làm vũ trường chứ? Em thể nghĩ việc theo hướng tích cực chút sao? Tại sao em nhất định phải coi là xã hội đen mới vừa lòng hử?”




      - Chị ấy tưởng là xã hội đen à? - Ricky lại lần nữa phá lên cười - cả, tìm đâu ra này thế? Thú vị quá mất!




      - phải xã hội đen là cái gì? Em biết ngành nghề thực của đâu? - Phương Đường vẫn đứng sau cái ghế, chịu ra.




      Đỗ Tư Phàm vỗ trán vẻ đau đầu: “Ricky, cậu cho ấy biết làm cái gì !”




      Ricky cố bóp chặt bụng mình lại, nín cười rồi : “ cả của chúng tôi là nhà thiết kế hình ảnh (nhà tạo mẫu) nổi tiếng trong ngành đấy. À cái “ngành” mà tôi đến chính là chỉ ngành giải trí, chứ phải ngành buôn hương bán sắc đâu ạ. Tiệm “Phòng tạo hình bé Lọ Lem” này chính là của ấy lập ra, cung cấp dịch vụ cho rất nhiều minh tinh, ví dụ như các ngôi sao nổi nay là: Trình Trình, Đại Cầm… đều là khách hàng của chúng tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :