1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2: Kết hôn chớp nhoáng






      Đây là cái huyện của thành phố cổ kính, hề có khí thải của xe hơi, có những dòng người đông đúc, yên tĩnh, êm đềm. Người bộ đặt chân những con đường đá xanh có từ rất lâu đời, hít thở hương hoa nhài thoang thoảng lan tỏa trong khí trong lành, tâm trạng vốn vẩn đục cũng bị gột sạch trơn.




      căn nhà sàn ở bên dòng sông có ghi dòng chữ “Qua đêm”, xem ra là nhà nghỉ cho khách du lịch. Vào trong hỏi, quả nhiên là vậy.




      - Còn phòng ông chủ? - Chủ nhà là người bản địa, ngoài bốn mươi tuổi, rất nhiệt tình - Còn, còn đúng phòng!




      - Cho chúng tôi thuê ! - Phương Đường còn chưa kịp mở miệng nghe thấy giọng nữ lảnh lót vang lên ở phía sau. Vừa dứt lời, đôi nam nữ xuất trước mặt chủ nhà - Đúng là đến sớm bằng đến đúng lúc. Ông chủ, chúng tôi muốn thuê phòng!




      ©STE.NT




      Phương Đường ngoảnh sang nhìn, người đàn ông ai khác, chính là bạn trai cũ của , Chu Lệ Văn. Chẳng ai nghĩ lại đụng nhau ở đây, thế nên khó tránh khỏi bối rối. bên cạnh Chu Lệ Văn ăn mặc rất đẹp, đầu đội chiếc mũ có phong cách Hawaii, mặt còn đeo chiếc kính râm rất lớn. Nhìn thấy sắc mặt của Chu Lệ Văn có vẻ bất thường, ta liền cảnh giác nhìn Phương Đường.




      Chủ nhà có vẻ khó xử: “Phòng chỉ còn gian, đây đến trước, tôi phải hỏi ý của ấy !”




      kia chẳng có ý nhượng bộ: “ ta đến trước có sao? ta đặt phòng đâu, chúng tôi là người mở miệng đặt phòng trước, căn phòng này đương nhiên thuộc về chúng tôi. Có đúng chồng?” nọ bám lấy cánh tay Chu Lệ Văn, miệng tía lia cầu cứu.




      Chồng ư? như vậy Chu Lệ Văn vì này mà ruồng bỏ ? Phương Đường thầm nghĩ.




      - San San, chi bằng chúng ta đổi nhà nghỉ khác !




      - ! Em muốn ở chỗ này. Ở trong nhà nghỉ này còn có thể ngắm cảnh sông nước. Những nhà khác làm sao ngắm cảnh được! - tên San San này có vẻ rất ngang ngược, rất phách lối - Đưa tiền đây, trả tiền thuê phòng cho chủ nhà !




      Cướp người đàn ông của tôi, giờ còn định cướp phòng của tôi sao? Phương Đường cảm thấy nuốt nổi cục tức này: “Xin lỗi nhé, căn phòng này tôi thuê rồi! Các người nơi khác !”




      San San la lên: “Dựa vào cái gì? Căn phòng này là chúng tôi đặt trước cơ mà. là người phải chỗ khác mới đúng!”




      - Tôi đến trước!




      - Đến trước có quái gì ghê gớm! - bắt đầu văng bậy.




      Chủ nhà có vẻ khó chịu: “Xin lỗi chị, này đến trước, căn phòng này về lý thuộc về ấy. Hai người nơi khác xem sao vậy! Những căn nhà dân ở trong huyện chúng tôi cũng rất độc đáo đấy ạ!”




      Chủ nhà lên tiếng, theo lý mà kia cũng chẳng còn gì để , nào ngờ ta vẫn nhõng nhẽo: “Chồng ơi, thấy , người khác bắt nạt em kìa!”




      - Nhà nghỉ này hết chỗ rồi, chúng ta nơi khác là xong mà! - Chu Lệ Văn muốn mau mau chóng chóng rời khỏi chỗ này.




      - được, hôm nay em nhất định phải thuê phòng ở đây! - vẫn chịu bỏ qua - nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ. Con muốn ở trong nhà nghỉ này chứ đâu phải em muốn!




      - Việc này…




      - Việc này cái gì mà việc này, mau thuê căn phòng đó cho em ! - Trực giác của này rất nhạy bén, ta ràng cảm nhận được rằng Phương Đường và Chu Lệ Văn có quen biết nhau, hơn nữa giữa hai người còn tồn tại thứ gì đó thể thành lời, vì vậy ta mới nôn nóng thể uy quyền của mình trước mặt tình địch.




      Chu Lệ Văn khẽ năn nỉ chủ nhà: “Xin lỗi nhé, tôi cũng biết làm như vậy là được hợp lý. Nhưng ông xem, vợ tôi có bầu, thể lại nhiều, ấy bây giờ rất mệt, cần chỗ nghỉ ngơi. Ông có thể phá lệ lần, giữ lại phòng cho chúng tôi ?”




      Đến lúc này, chủ nhà đành phải : “Thế này , nếu này chịu nhường phòng lại cho các vị, tôi ý kiến gì!”




      Quyền quyết định được trao cho Phương Đường. Chu Lệ Văn ngoảnh sang nhìn , mấy lần há miệng định nhưng biết mở miệng ra sao.




      - Chồng ơi! - vẫn ra oai - mà còn lôi thôi nữa, em mệt quá là dễ sẩy thai lắm đấy!




      Cuối cùng Chu Lệ Văn đành phải ngẩng đầu lên, mặt dày : “Phươg Đường, em có thể, có thể…”




      - thể! - Phương Đường rất bực mình.




      - xin em đấy!




      - Xin tôi á? Từ lúc quen đến giờ, Chu Lệ Văn có bao giờ phải cầu xin tôi chưa? Từ xưa đến nay lúc nào cũng ngạo nghễ ở cao, bất cần mọi thứ. Thế mà hôm nay vì căn phòng mà phải xuống nước cầu xin tôi à? Tôi gánh nổi đâu! - Phương Đường thấy lòng mình xót xa như bị xát muối.




      Cuối cùng tên San San kia cũng hiểu ra Phương Đường là ai, nhưng ta cũng chẳng chịu kém cạnh, mức độ “cạnh tranh” của cả hai cũng tăng cấp dần.




      - Này bà nhăn nheo, chớ có ở đó mà liếc mắt đưa tình với chồng tôi, chị còn định quyến rũ ấy nữa sao?




      Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Phương Đường trừng mắt nhìn ta: “Ai là bà nhăn nheo hả?”




      - Là chị đấy! Chị nhìn lại mình , gọi là bà nhăn nheo là tử tế lắm rồi, khéo cả đời này chẳng có ai nhòm ngó, ế sưng ế sỉa lên rồi. Haizzz, hồi đầu tôi hiểu tại sao Chu Lệ Văn lại theo tôi mà bỏ chị, giờ tôi hiểu rồi. Tôi mà là đàn ông tôi cũng đá chị thôi. Ai lại chịu sống cả đời với đứa con xấu như ma thế này! - Mồm miệng đàn bà độc địa, câu nào câu nấy sắc như dao.




      - … - Phương Đường tức đến nghẹn họng.




      - San San, đừng như vậy! - Chu Lệ Văn có ý muốn ngăn ta lại.




      - Sao? Chị ta phải là phải xấu như ma à? Chị ta có đẹp bằng em ? - ta hề có ý buông tha Phương Đường - xem, chị ta đẹp hơn hay em đẹp hơn?




      - Chuyện này… - Chu Lệ Văn hết nhìn bên nọ lại nhìn sang bên kia, ánh mắt của hai người đàn bà đều sắc nhọn, ta chỉ nhỡ miệng chút thôi cũng có thể tan xương nát thịt.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      kia lại cao giọng: “ ! Là em đẹp hơn hay chị ta đẹp hơn?”




      giọng dịu dàng chen vào: “Đương nhiên là viên kẹo của tôi đẹp hơn rồi!”, biết từ lúc nào, đằng sau lưng Phương Đường xuất thêm cái bóng, nắm chặt bàn tay siết chặt của Phương Đường: “ đặt phòng rồi, định cho em bất ngờ! Chúng ta xem nhé!”




      Phương Đường ngây ra nhìn gương mặt rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: “Đỗ Tư Phàm?”




      Đỗ Tư Phàm vuốt vào mặt Phương Đường: “Sao? Ngạc nhiên , viên kẹo ?”




      Lần đầu tiên Phương Đường nghe thấy có người gọi mình là “Viên kẹo ”, khắp người chợt nổi gai ốc.




      Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường ra sau lưng mình, sau đó nhìn hai kẻ gây kia và : “Thân là phụ nữ có bầu, làm gì gì cũng phải làm gương cho đứa bé trong bụng mình. Nếu sau này đứa con sinh ra cũng vô giáo dục như các người, mất mặt! Căn phòng này nhường lại cho các người đấy!”




      San San tức đến bốc hỏa: “Bọn tôi thèm!”




      Đỗ Tư Phàm dửng dưng : “Ban nãy còn chanh chua như mụ la sát, giờ thèm rồi à? đúng là còn ngang ngược hơn cả Từ Hi thái hậu. Căn phòng đó các người có thuê hay tùy!”. rồi, dắt tay Phương Đường định bỏ , đột nhiên Đỗ Tư Phàm dừng lại, ném cho Chu Lệ Văn cái nhìn thương hại: “Vớ phải người vợ như thế này chứng tỏ mắt của có vấn đề. Thực cảm ơn nhường Phương Đường lại cho tôi!”




      Chu Lệ Văn cúi gằm mặt xuống, có thể thấy ta cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. San San giật tay áo của ta, la lối om sòm: “ ta như vậy là có ý gì? có còn là đàn ông , vợ mình bị sỉ nhục mà chỉ biết câm lặng. Chẳng nhẽ vẫn còn nghĩ đến con đàn bà xấu như ma kia?”




      - Đủ rồi! - Chu Lệ Văn đột nhiên quát lớn - Còn chưa đủ mất mặt à?




      - dám trách em làm mất mặt à? Em biết ngay là trong lòng có hai mẹ con em mà. Con à, người cha xấu xa này hoàn toàn thương chúng ta, lòng muốn ruồng bỏ chúng ta để về cặp kè với con mụ kia. Con à, chúng ta sống đời này còn có ý nghĩa gì nữa? Để mẹ dẫn con nhảy xuống sông cho xong! - San San vừa khóc vừa ném lại mũ với kính, mình chạy ra ngoài, bộ dạng như tìm cái chết. Chu Lệ Văn có hơi sợ hãi, vội vàng ngăn ta lại. ta càng khóc càng hăng, luôn miệng đòi nhảy sông tự tử. Chu Lệ Văn bất lực đành phải luôn miệng xin lỗi.




      Hóa ra những tình huống quá “sến” tưởng chừng chỉ có ở trong phim thế này cũng có thực ở ngoài đời.




      - thôi, chẳng có gì hay ho để xem cả! - Phương Đường nhìn điệu bộ quỵ lụy của Chu Lệ Văn mà khó tránh khỏi buồn phiền. Nhớ lại ngày hôm đó, bản thân mình khóc lóc năn nỉ mà ta vẫn bỏ buồn ngoảnh đầu lại để đến ôm chân người đàn bà này, cảm thấy cuộc đời bất công.




      - Ok, để dẫn em xem phòng của chúng ta! - Đỗ Tư Phàm giả bộ như nhận ra lạc lõng trong ánh mắt của Phương Đường, kéo tay lên phòng.




      Đây là căn phòng ở gần sông, bên trong được bài trí theo phong cách cổ điển, tỏa ra mùi thơm nồng nàn của đồng quê. Giữa căn phòng là cái bàn bằng trúc, bàn đặt cái lọ bằng gốm, những bông hoa cúc dại cắm trong lọ còn rất tươi, tỏa sắc vàng rực rỡ, nhìn mà thấy chói mắt. Ngoài ban công có đặt hai chiếc ghế dựa bằng trúc, bên cạnh còn đặt bộ dụng cụ pha trà, bên ngoài ban công là cảnh sông nước mênh mang.




      Nằm chiếc ghế trúc, nhấp vài ngụm nước trà tươi mới được hái xuống, thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên, đúng là vô cùng thư thái!




      - Cám ơn giúp em giải vây khi nãy! - Phương Đường .




      - cũng ngờ gặp được em ở nơi này, điều đó cho thấy chúng ta rất có duyên! - Đỗ Tư Phàm từ tốn pha trà, những ngón tay dài và trắng ngần, móng tay sạch . người như thế này chắc chắn rất chú ý tới vấn đề vệ sinh - đó em như vậy mà em chịu trả miếng, giỏi nhịn đấy!




      - phải em giỏi nhịn mà là em biết phải cãi nhau với người ta như thế nào. Mỗi lần chỉ cần tức giận ai đó là cổ họng của em như bị nghẹn lại, chẳng được gì!




      Cãi nhau cũng phải có tài, phải ai cũng làm được.




      - Thế chẳng phải em toàn bị người khác bắt nạt, toàn phải chịu thiệt thòi ư?




      - Em cũng có nhiều cơ hội cãi nhau với người khác mà, chỉ có điều dạo này hơi bị đen đủi thôi!




      - Thế hôm đó em ngồi nên đường khóc lóc, bảo rằng mình thất tình là vì gã đàn ông đó à? - Đỗ Tư Phàm hỏi - Xin lỗi nhé, có lẽ nên quá tò mò, em có thể cũng được!




      Phương Đường cười cười: “ sao đâu, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu cả. ta chính là người bạn trai em suốt năm năm, vốn định cưới đến nơi rồi, nhưng đột nhiên phát ta ngoại tình, về sau ta đề nghị chia tay với em, nguyên nhân là vì đó có thai với ta!”




      - Lấy cái thai ra để ép cưới, người đàn bà đó đơn giản, cũng lắm mưu mô quá! Chắc là em hận ta lắm nhỉ?




      ngờ Phương Đường lắc đầu : “Em hận ta, em hận bạn trai cũ của mình. Người phản bội là ta, nếu phải ta thay lòng đổi dạ, làm sao đó có thể chen vào giữa bọn em. Chỉ có điều em ngờ ta lại loại con đó. Xem ra ngoại hình đối với là vô cùng quan trọng!”




      - Ai bảo thế? Theo thấy, em còn xinh hơn ta nhiều!




      - Cám ơn an ủi của .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm thản nhiên : “ đấy. Phụ nữ có đẹp hay nhiều khi đều dựa vào cái vỏ bọc. Có rất nhiều ngôi sao điện ảnh có diện mạo rất bình thường, nhưng sau khi chải chuốt vào bỗng hóa thành quốc sắc thiên hương. ban nãy cũng thế, phấn son trát mặt chắc cũng phải đến nửa cân, xóa lớp trang điểm rồi chắc trông kinh khủng lắm!”




      Phương Đường nhịn được, phì cười: “ biết chọc cười người khác. Hai lần tâm trạng em rớt xuống vực thẳm đều gặp được . Có thể là sứ giả dẫn lối do ông trời phái xuống cho em. biết phải cám ơn như thế nào?”




      - Em cũng biết nịnh lắm đấy! Đây là lần đầu tiên được nghe người khác khen mình như thế!




      Phương Đường đứng dậy đặt cốc trà xuống: “Em phải rồi thiên sứ ạ. Em phải xuống hỏi xem rốt cuộc căn phòng kia bị người khác thuê chưa. Nếu có người thuê rồi trước khi mặt trời xuống núi, em buộc phải tìm chỗ ở khác cho mình, cảm ơn cốc trà của nhé!”




      - Em khỏi phải tìm, tối nay cứ ở lại đây ! - Đỗ Tư Phàm .




      - Hả? - Mặt Phương Đường nghệt ra. nhìn quanh, hề có cái giường thứ hai. “Tình đêm”, ba từ này đột nhiên lóe lên trong đầu , Phương Đường bắt đầu lắp bắp - Xin lỗi, em nghĩ em thể… em … phải là loại…, mặc dù em rất biết ơn giải vây cho em nhưng mà em thể… với … chuyện đó…




      Đỗ Tư Phàm hiểu ra Phương Đường hiểu lầm mình, cười lớn: “Yên tâm, có ý đó đâu. Em bảo là thiên sứ mà, suy nghĩ của thiên sứ sao có thể xấu xa như vậy chứ? Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, biết em phải loại con tùy tiện rồi. chỉ có cảm giác là: hôm nay em tìm được chỗ ở, vì vậy mới muốn giữ em lại đây. Ừm, giống như… giống như thu nhận chú cún hoang thôi.”




      Phương Đường đỏ bừng mặt vì hiểu lầm của mình, nhưng nghe thấy đối phương mình giống như chú cún hoang, vừa tức cười lại vừa buồn cười: “Em là thiên sứ, vậy mà bảo em giống con chó hoang à? Ừm, cho dù là con chó hoang, em cũng phải ra ngoài, dùng cái mũi của mình để ngửi xem liệu có thể tìm được cái ổ cho mình ! Tạm biệt nhé thiên sứ! Xin hãy cầu chúc cho em tìm được nơi ở tử tế!”




      - Tạm biệt! Nhớ kĩ nhé, thiên sứ ở đây chờ em quay lại - Tiếng cười sang sảng đầy tinh nghịch của Đỗ Tư Phàm vào lòng Phương Đường, khiến cho bước chân của trở nên nhõm.




      Trong cuộc sống có những niềm vui rất đơn giản có thể khiến bạn cảm động bất cứ lúc nào. Chỉ cần bạn có đôi mắt biết phát ra niềm vui, bạn cảm nhận được vô số những rung động.




      Phương Đường quanh thôn mà chẳng tìm được chỗ ở thích hợp. Nghe hôm nay có người tổ chức lễ cưới rất linh đình theo nghi lễ truyền thống xưa, thu hút rất nhiều người đến xem. Đến lúc ấy còn có đốt lửa và tiệc tùng, quá nửa ngưởi dân ở đây đều tham gia.




      đến đây rồi, sao xem cho biết nhỉ?




      Cảnh sắc của thị trấn về đêm tuyệt đẹp, những ngôi sao lấp lánh như những đôi mắt của tình nhân khiến cho người ta đắm say. Ở giữa bãi đất trống, đống lửa rất lớn hừng hực cháy, mọi người ngồi vây quanh đống lửa, ngọn lửa hồng phản chiếu lên khuôn mặt từng người. dâu chú rể mặc quần áo cưới vừa hát vừa mời rượu khách khứa.




      Trong đám đông có bóng người rất quen, là Đỗ Tư Phàm. mặc quần áo dân tộc của vùng này, tay ôm cái trống và nhiệt tình gõ trống, dáng vẻ vô cùng thích thú. đúng là thiên sứ, nếu sao lúc nào cũng vui vẻ như vậy nhỉ? Qua đống lửa, Đỗ Tư Phàm cũng nhìn thấy Phương Đường, vẫy tay gọi sang bên đó nhưng Phương Đường chỉ cười và lắc đầu.




      ông lão đức cao vọng trọng đứng dậy, giới thiệu với khách khứa từ nơi xa đến về tập tục cưới hỏi của bản địa. Cuối cùng ông : “Ở chỗ chúng tôi, đàn ông chưa vợ có thể nhân cơ hội này để cầu hôn với mà mình . Chỉ có điều nếu chàng trai này mà bị từ chối, rất có thể ta phải chịu lời nguyền độc thân suốt đời. biết những người ngồi ở đây có ai muốn thử ạ?”




      - Chồng ơi, mau lên, mau cầu hôn em ! - Vợ chồng Chu Lệ Văn đúng là hồn tan, đến đâu cũng chạm mặt bọn họ.




      - Chúng ta kết hôn rồi, còn cầu hôn gì nữa?




      - Nhưng lúc đó có cầu hôn em đâu, giờ phải bù !




      - chưa nghe ai cầu hôn có thể bù được cả! - Chu Lệ Văn từ chối - Em nghe chú ấy à, bắt buộc phải là trai chưa vợ. kết hôn rồi, hợp quy định!




      Những người khác đều xì xào bàn tán.




      : “Sao thử?”




      Chàng trai: “Em nghe à, nếu bị từ chối bị lời nguyền vận vào người đấy!”




      : “Đấy chỉ là mê tín thôi!”




      Chàng trai: “Thế tại sao cứ phải cầu hôn ở đây, về nhà cầu hôn với em được à?”




      chàng trai khác: “Cưng à, nếu cầu hôn với em ở đây, em có đồng ý ?”




      : “Đợi khi nào mua được nhà rồi hãy cầu hôn với em!”




      khác: “Ước gì có người cầu hôn mình!”




      chàng trai khác: “Tỉnh táo lại , chúng ta du lịch lần này là để chia tay nhau, sau kỳ nghỉ này, chúng ta ai đường nấy. Cầu hôn cái gì? Đầu em có vấn đề à?”









      Ông lão lại nhìn quanh: “Có ai muốn thử ạ?”




      - Tôi muốn thử! - Có người đứng lên, là Đỗ Tư Phàm. Mọi người đều vỗ tay cổ vũ . Phương Đường cũng vỗ tay nhiệt tình. Cái chàng này, chẳng hiểu lần này lại để mắt đến ai rồi. Lần trước cầu hôn ở bên đường, lần này chuyển sang cầu hôn bên đống lửa. Xem ra chàng này quyết chí phải kiếm vợ về trêu tức bố mình đây mà.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm vòng quanh lượt cám ơn mọi người, cuối cùng đến trước mặt Phương Đường, quỳ chân xuống, đặt tay phải lên ngực trái của mình, thành khẩn : “Tiểu thư Phương Đường, em có đồng ý làm vợ ?”




      Phương Đường kinh ngạc dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại: “Đây phải trò đùa đâu! biết đấy, lần trước em…”




      Đỗ Tư Phàm kéo tay Phương Đường xuống, siết chặt trong tay mình, mắt nhìn thẳng vào mắt , chậm rãi và chân thành : “ đùa đâu, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cảm giác là mình sống bên đứng trước mặt này suốt đời.”




      - Nhưng hiểu gì về em đâu, em cũng hiểu gì về cả!




      - Những chuyện trước đây đều là quá khứ, cho dù có biết nhiều chăng nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Tương lai còn quan trọng hơn nhiều, đúng nào? hy vọng mỗi ngày làm về có thể được ăn món ăn do em nấu, cho dù có khó ăn cũng khen món ăn hợp khẩu vị; khi em buồn, để em tựa vào vai , cho dù nước mắt, nước mũi của em có dính đầy áo , cũng chấp nhận! Có thể chúng ta thỉnh thoảng cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, nhưng đôi bên nhanh chóng quên hết những chuyện vớ vẩn ấy… - Đôi mắt Đỗ Tư Phàm long lanh, càng càng hay - Phương Đường, sống với , ngày tháng rất bình yên và đạm bạc. Em có sẵn lòng cùng xây dựng hạnh phúc đạm bạc này ?




      - Nhận lời ! Nhận lời ! Nhận lời ! - Đám đông xung quanh bắt đầu tỏ ra phấn khích.




      Phương Đường thầm nghĩ: cho dù là ấy diễn kịch, mình cũng nên phối hợp với ấy chút. Thế nên gật đầu: “Em đồng ý!”




      - Ồ… - Đám đông ồ lên và hò reo ầm ĩ, Đỗ Tư Phàm bế bổng Phương Đường lên, quay vòng vòng.




      Ông lão đột nhiên tuyên bố: “Bây giờ mới đôi uyên ương này nhận chúc phúc của mọi người!”, có người bê hai bát rượu đến cho Phương Đường và Đỗ Tư Phàm, mặc dù bát rượu rất vơi, nhưng cái bát to gần bằng cái chậu rửa mặt, chỉ bát cũng đựng được gần cân rượu trắng.




      Phương Đường rùng mình: “Ông ơi, ban nãy ông có phải uống rượu đâu ạ?”




      Ông lão cười rạng rỡ: “Bát rượu này là tâm ý của mọi người, nhất định phải uống, hơn nữa còn được nhờ người khác uống hộ! Yên tâm , rượu này của chúng tôi nấu, say đâu! Rất ngọt là khác!”




      - Uống , uống , uống !... - Đám đông lại hô hào, chẳng để cho hai người có cơ hội từ chối. Phương Đường đành phải bê bát rượu lên, nhắm chặt hai mắt và uống cạn hơi.




      - Cám ơn mọi người! - Đỗ Tư Phàm tay nắm tay Phương Đường, tay giơ cao cái bát uống cạn lên trước mặt mọi người. Bao nhiêu cặp tình nhân đều nhìn hai người bằng đôi mắt ngưỡng mộ.




      Phương Đường cảm thấy quang cảnh trước mắt như mờ , đầu càng lúc càng nặng, bước chân càng lúc càng lâng lâng, tiếng cười của đám đông mỗi lúc càng xa dần, phảng phất tựa như khói. quay sang Đỗ Tư Phàm cười: “Em nghĩ em say rồi!”, rồi người đổ vật sang bên.




      đêm mộng mị. Phương Đường thư thái xoay người, vô tình chạm phải cái gì đó, mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ, miệng lảm nhảm: “Cứng quá!”, sau đó tự tìm chỗ mềm mại hơn để ngủ tiếp.




      -Vợ ơi, dậy thôi!




      - Đừng làm ồn!




      - Em muốn ngủ cũng được, nhưng có thể đừng sờ mó người như thế có được ?




      - Ồn chết được! - Phương Đường bắt đầu ca thán. phải chứ, sao lại có người chuyện với ? Lại còn là đàn ông nữa chứ. Đàn ông??? Phương Đường giật nảy mình bừng tỉnh, mở mắt ra bắt gặp ngay ánh mắt của người kia. kinh hoàng, la lên, chỉ nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó hỏi bằng giọng hết sức bình thản: “Em biết em hỏi những câu này có hơi ngốc nghếch, nhưng em vẫn phải hỏi: Tại sao mặc quần áo? Tại sao em lại ngủ chung giường với ?”




      Đỗ Tư Phàm thở dài: “Em xem?”




      Phương Đường nhắm mắt cố nhớ chuyện tối qua, nhưng kể từ sau khi uống bát rượu đó vào, thể nhớ nỗi bất cứ chuyện gì: “Tối qua chúng ta làm sao thế nhỉ?”




      - Tối qua chúng ta cùng làm rất nhiều việc, em muốn đến việc gì? - Đỗ Tư Phàm ràng muốn trêu chọc .




      Phương Đường nhắm mắt vẻ hối hận, sau đó mất phút để điều chỉnh tâm trạng của mình, nhảy xuống khỏi giường, tìm ba lô vớ lấy bộ quần áo sạch ở bên trong rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh.




      Con ra ngoài mình, tốt nhất là nên uống quá nhiều rượu. Lần này đánh mất mình, lần sau biết chừng bị người ta bán đến vùng hẻo lánh nào đó cả đời thể thoát thân cũng nên. Phương Đường ra sức kỳ cọ cơ thể, muốn lau sạch vết tích tối qua.




      ©STE.NT




      Đỗ Tư Phàm như có con mắt nhìn thấu suốt mọi vật, có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra bên trong: “Vợ ơi, đừng có chà mạnh như thế, xước hết da đấy. Hơn nữa những dấu vết ấy lưu lại trong tim, có dùng nước cũng chẳng ăn thua gì đâu!”




      - Ai là vợ của chứ? - Phương Đường gào lên.




      - Tối qua ở trước mặt bao nhiêu người em nhận lời cầu hôn của rồi, bây giờ lại định nuốt lời hả?




      - Tôi quên rồi!




      - thể nào! Trước khi nhận lời cầu hôn của , em uống rượu đâu nhỉ?




      - Tôi chỉ là phối hợp diễn kịch với thôi!




      - Nhưng lại cho là đấy!




      Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Phương Đường dùng khăn mặt quấn tóc ra, tìm thấy máy sấy tóc ở trong tủ.




      - Vợ à, tóc của em đẹp đấy! - Đỗ Tư Phàm cười nhăn nhở.




      Phương Đường thèm tranh cãi về những chuyện này nữa: “Cám ơn tối qua cho em ngủ lại đây, để em phải ngủ ngoài đường. Lát nữa em ngay!”




      - Tuyệt tình đấy!




      - Giữa chúng ta vốn chẳng có tình cảm, sao có thể là tuyệt tình?




      - muốn lấy em!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường bằng giọng rất bình thản, cứ như thể chuyện chẳng có liên quan gì đến mình: “Cho dù tối qua xảy ra chuyện gì, cũng cần phải chịu trách nhiệm, vẫn là người tự do!”




      Đỗ Tư Phàm cười nhăn nhó: “Lần đầu tiên gặp mà từ chối đến hai lần liền. có gì tốt ư?”




      - , rất tốt, ngoại hình tồi, tính cách cởi mở, gia cảnh cũng tồi, con người lại lãng mạn, rất tâm lý. Có thể trong mắt người con hiểu , là người hoàn mỹ! - Phương Đường đặt cái máy sấy xuống, lấy sợi dây chun buộc cao tóc ra đằng sau - Những thứ quá hoàn mỹ em cũng dám chạm đến, bởi vì nó chân thực, cảm giác giống như ở đám mây, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào. là thiên sứ, có đôi cánh, sợ bay ở trời. Còn em chỉ là con chó hoang lang thang, số phận là phải sống cuộc sống thấp hèn và bất hạnh dưới mặt đất rồi.




      - Chó hoang cũng có thể biến thành thiên sứ mà! - Đỗ Tư Phàm - Có lẽ nếu phải là thiên sứ trong mắt em, cũng chỉ là con chó hoang mà thôi!




      - Với điều kiện của , hoàn toàn có thể tìm được xinh đẹp, giỏi giang hơn em để chung sống suốt cuộc đời.




      - Người cần phải là phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang, cần cảm giác, tin chúng ta là cùng loại người, chúng ta có thể hạnh phúc!




      Phương Đường bắt đầu thu dọn hành lý của mình: “Đến em còn chẳng hiểu bản thân mình là loại người gì nữa là!”




      Đỗ Tư Phàm giật lấy cái túi của : “Tối qua, lúc em nhìn qua đống lửa, em có dám em chút cảm giác nào với ?”




      - Cảm giác của em lúc đó là: kẻ thất bại cả trong tình nghiệp ngưỡng mộ người thành công và vui vẻ! - Phương Đường lại gào lên - Tại sao cứ muốn em chơi trò chơi mạo hiểm chẳng chút thú vị này với chứ hả? - Người này có thể mang lại ánh hào quang cho , cũng năm lần bảy lượt chạm đến tâm trạng của , “ngửi thấy” chút nguy hiểm ở đây.




      - Đời người vốn là cuộc mạo hiểm tràn đầy những số chưa biết.




      - Em thích mạo hiểm!




      Đỗ Tư Phàm thẳng: “Em dám cùng mạo hiểm hay là vì thể quên được gã đàn ông làm em tổn thương?”




      - em ? - Tâm trạng của Phương Đường mất kiểm soát.




      - Em cái gì?




      - Em hỏi em ?




      Đỗ Tư Phàm khựng người.




      - Lần đầu tiên nhìn thấy , em từng : tình và hôn nhân đối với em vẫn rất thiêng liêng và đẹp đẽ. em, em cũng , vậy chúng ta lấy nhau làm gì? - Phương Đường cảm thấy hơi đắc chí vì chút thắng thế của mình.




      Khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ của Đỗ Tư Phàm lúc này trở nên u ám, cười như mếu: “Em tưởng rằng các cuộc hôn nhân đời này đều là vì tình hết hay sao? Có những người là vì tiền, vì quyền, vì đủ các loại lợi ích đấy!”




      - Nhưng em !




      - Chính vì vậy mới chọn em! - Đỗ Tư Phàm vẫn rất kiên quyết - Nếu em cảm thấy lấy em được lợi lộc gì từ em?




      - Hơ… - Phương Đường thầm nghĩ, bản thân mình có học vấn cao, có trí tuệ siêu phàm, có thân hình hoàn mỹ, có khuôn mặt xinh đẹp, có tiền, đúng là ta chẳng thể kiếm được cái lợi gì từ mình.




      - Chúng ta cưới nhau ! Vì cuộc sống chung bình yên của cả hai! - Đỗ Tư Phàm lặp lại.




      Ở cổng nơi đăng kí kết hôn, Phương Đường đứng ngây ra nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn có chữ kí và dấu tay của mình đó, bên cạnh là Đỗ Tư Phàm mặt mày hớn hở. Vừa trở về từ chuyến du lịch, Đỗ Tư Phàm lập tức kéo đến đây làm đăng kí kết hôn, kết quả là chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hai người độc thân trở thành vợ chồng.




      - Chỉ thế này thôi ư? Chúng ta là vợ chồng ư? - Phương Đường lật qua lật lại chứng nhận kết hôn tay, đầu óc vẫn chưa hết mơ màng.




      - Hôn nhân đơn giản như vậy đấy, chỉ có em là phức tạp hóa nó lên mà thôi!




      - Sao em có cảm giác đây như là tờ khế ước bán thân, còn là địa chủ của xã hội cũ ấy! - Nhân viên làm thủ tục đăng kí kết hôn ban nãy mực bắt họ phải lăn tay lên giấy chứng nhận, Phương Đường cứ có cảm giác mình như con nô tì bị bán . Tư Phàm hùng hồn : “Đàn ông ở xã hội cũ có thể năm thê bảy thiếp, còn chỉ có thể có bà địa chủ phu nhân là em mà thôi!”




      Phương Đường cất tờ chứng nhận vào trong túi: “Giờ có thể cho biết rồi chứ, tối hôm em uống say, rốt cuộc có lên giường với em ?”, mặc dù Phương Đường hỏi vô số lần, nhưng người đàn ông này dứt khoát chịu .




      - , chúng ta hoàn toàn trong sạch! - Đỗ Tư Phàm dương dương tự đắc - Mặc dù phải quân tử nhưng cũng phải kẻ khốn nạn lợi dụng lúc người khác khó khăn để làm bậy!




      - Thế tại sao mặc quần áo?




      - có thói quen khỏa thân khi ngủ.




      - Thế tại sao em mặc quần áo?




      - Sau khi uống rượu, em say nôn đầy người, có lòng tốt thay quần áo sạch cho em thôi!




      - Thế tại sao chúng ta lại ngủ chung giường?




      - Ở đó chỉ có cái giường, hơn nữa sau khi uống say, em cứ ôm rịt lấy . Haizzz, nếu phải kiềm chế tốt, chắc là…




      - Đủ rồi! - Phương Đường muốn tiếp tục về vấn đề này nữa.




      - Hình như em có vẻ thất vọng phải!




      - Làm gì có!




      - sao đâu! - Đỗ Tư Phàm nghiêm nghị - Giờ chúng ta là vợ chồng, lúc nào cũng có thể bù đắp nuối tiếc của tối hôm đó. Hay là bây giờ chúng ta về nhà nhé!




      Giờ Phương Đường mới nhớ ra, ngay cả chỗ ở của Đỗ Tư Phàm cũng chưa biết: “Nhà ở đâu thế?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :