1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường ngồi xuống bậc thềm và khóc nức nở. Trước đây thường hiểu vì sao những thất tình lại có lắm nước mắt đến vậy, giờ hiểu, bởi vì khi con người ta độc, nước mắt như suối nước, thể khô kiệt.




      - ơi! - Hình như có ai đó gọi .




      Phương Đường ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt nhạt nhòa, nhìn thấy thanh niên trẻ trong bộ vest lịch lãm đứng trước mặt mình, tay phải cầm bó hoa hồng đỏ rực, tay trái cầm chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất to lấp lánh dưới ánh đèn, phát ra ánh hào quang rực rỡ.




      vội vàng lau khô nước mắt: “Có chuyện gì vậy? Tôi cản trở hai người à?”, nhìn bộ dạng như chuẩn bị cầu hôn ai đó của chàng trai, thầm nghĩ liệu có phải tiếng khóc của mình làm ảnh hưởng đến cặp tình nhân này ?




      Đúng thế, thất tình, nhưng cũng nên gây cản trở hạnh phúc của người khác.




      Nào ngờ người đàn ông ấy lại quỳ chân xuống trước mặt , chìa bó hoa ra trước mặt : “ , hãy lấy tôi nhé!”




      Phương Đường sững người trước việc quá đỗi bất ngờ này: “Hình như tôi quen phải?”




      - Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.




      - Hôm nay là ngày cá tháng tư à?




      - phải!




      - phải tham dự chương trình nào đó của đài truyền hình đấy chứ? - Phương Đường nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm người quay phim.




      - phải! - Người đàn ông trước mặt rất thành khẩn, trông giống như dối - Xin hãy lấy tôi!




      - !




      - Tại sao?




      - Bởi vì tôi thất tình!




      Nụ cười môi người đàn ông càng thêm rực rỡ: “Tôi có thể nhận ra, điều này chứng minh nay vẫn còn độc thân, có thể lấy tôi được!”




      Phương Đường nhìn người đàn ông trước mặt, diện mạo đến nỗi tồi, hơn nữa có vẻ gia cảnh cũng rất khá. ngây người. Ban sáng vừa mới có người đàn ông với hủy bỏ hôn lễ, đến tối lại có người chẳng biết ở đâu chui ra cầu hôn với . Nếu như đây phải là ảo giác do tâm trạng sốc nặng của đem lại, vậy chắc chắn người đàn ông này mới chạy ra từ nhà thương điên.




      Phương Đường đưa ngón tay trái của mình lên miệng, cắn mạnh cái, cảm giác đau đến mức khiến phải chau mày. Đây phải là mơ.




      Người đàn ông tự giới thiệu với : “Tôi tên là Đỗ Tư Phàm, năm nay hai mươi tám tuổi, cơ thể khỏe mạnh, thu nhập ổn định, thích điện ảnh, du lịch, ẩm thực và đọc sách.”




      Cơ thể khỏe mạnh? Ý của ta là ta thể bị điên đúng ? Trông ta quả thực giống như người điên. Chẳng nhẽ là kẻ lừa đảo? cười như mếu, với người đàn ông trước mặt: “ à, hôm nay tôi đủ đen đủi lắm rồi, những thất tình mà còn mất việc. Lúc ra khỏi nhà tôi mang theo tiền, cũng mang thẻ ngân hàng. Vì vậy nếu có muốn lừa tiền, tôi khuyên đừng phí công sức làm gì. Hơn nữa tôi thấy giống như người xấu, đành lòng lừa gạt người con ở trạng thái tuyệt vọng như tôi sao?”




      Người đàn ông này vẫn từ bỏ hành vi điên khùng của mình, ta rút ví từ trong túi áo vest, mở ra và chìa ra trước mặt Phương Đường, trong ví là sấp tiền dày cộm, còn có rất nhiều thẻ ngân hàng: “Trong này có chứng minh thư của tôi, có thể chứng minh tôi dối , tôi tên là Đỗ Tư Phàm, hơn nữa bây giờ tôi thành tâm thành ý cầu hôn đấy. Hãy lấy tôi nhé!”




      Lần đầu gặp mặt cầu hôn, hơn nữa nhẫn và hoa tươi đều chuẩn bị. Chuyện này càng nghĩ càng thấy rất kỳ quặc.




      Phương Đường căng thẳng xoa xoa tay mình: “ à, tôi hề quen biết !”




      - Tôi biết, sau này chúng ta từ từ làm quen.




      - sợ tôi là người phụ nữ xấu xa à?




      - Tôi tin tưởng vào con mắt của mình, chắc chắn là mẫu phụ nữ có thể bầu bạn cả cuộc đời.




      Mẫu phụ nữ có thể bầu bạn cả cuộc đời, chứ phải là mẫu phụ nữ để suốt cuộc đời? Phương Đường thở dài trước lời nhận xét này.




      ©STE.NT




      Đàn ông có thể với người phụ nữ ta , nhưng chưa chắc lấy ấy về làm vợ. Hoặc giả đôi bên ban đầu nhau và vì tình mà tiến tới hôn nhân nhưng chưa chắc vì tình mà có thể bầu bạn với nhau cả cuộc đời.




      Phương Đường hỏi: “ thường xuyên chơi trò cầu hôn giữa đường thế này à?”, có thể người đàn ông trước mặt bị vết thương lòng nào đó, vì vậy ta mới dùng phương pháp này để tìm kiếm thứ gì đó trước đây.




      - có, hôm nay là lần đầu tiên.




      - Xin lỗi nhé, tôi thể lấy !




      Người đàn ông này dường như dự đoán được kết quả: “ sao, chẳng có ai lại nhận lời cầu hôn của người đàn ông xa lạ cả!”




      - Tôi từ chối phải bởi vì tôi tin tưởng vào nhân phẩm của . Mặc dù ban đầu tôi có hoài nghi, nhưng giờ tôi tuyệt đối tin rằng là người tốt!. “Khúc nhạc đệm” này khiến Phương Đường tạm thời quên nỗi đau thất tình, do vậy cảm thấy người đàn ông này giống như thiên sứ giúp cởi bỏ nút thắt trong tim.




      - Thế tạo sao?




      - Mặc dù tôi thất tình, nhưng tình và hôn nhân vẫn là điều thiêng liêng và tốt đẹp trong lòng tôi, tôi muốn tùy tiện trong vấn đề này! - Phương Đường lại cười như mếu - Có phải tôi rất ngu ngốc ?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh : “Ít nhất còn bình thường hơn tôi!”




      - Thế tại sao lại muốn kết hôn với phụ nữ xa lạ? - Phương Đường tò mò hỏi.




      Đỗ Tư Phàm cũng cười như mếu: “Bố tôi sắp đặt cuộc hôn nhân cho tôi, hôm nay ông ấy cầu tôi phải cầu hôn với đó, nhẫn và hoa đều là do ông ấy chuẩn bị thay tôi. Tôi cam tâm để vận mệnh của mình bị ông ấy sắp đặt như thế. Thay vì lấy người mình , chi bằng tôi chọn đại người qua đường, ít nhất này cũng là do tôi tự chọn!”




      - sợ chọn bừa còn tệ hơn bố chọn cho sao?




      - Tôi rồi mà, tôi tin vào con mắt của mình!




      - Tự tin gớm!




      Đỗ Tư Phàm nhét bó hoa tươi vào trong tay Phương Đường: “Tặng cho ! Coi như cám ơn lời khen ngợi của đối với tôi!”




      - Cám ơn! - Phương Đường đón lấy bó hoa hồng đỏ rực. Phụ nữ đều thích hoa tươi, cho dù loài hoa này phải là loài hoa thích, chỉ cần được người khác giới tặng, ít nhiều cũng có thể khơi gợi chút hân hoan trong lòng . Kể ra lâu lắm rồi Chu Lệ Văn tặng hoa cho : “Thế bây giờ định làm thế nào?”




      - cho tôi đáp án rồi đấy thôi!




      - Tôi á?




      Đỗ Tư Phàm cất nhẫn vào trong túi áo: “Ngay cả yếu đuối lang thang khóc lóc đường vì thất tình như cũng cảm thấy tình và hôn nhân là thiêng liêng và đẹp đẽ, dễ dàng chấp nhận lời cầu hôn của người lạ, vậy người đàn ông trông cũng khỏe mạnh như tôi cũng nên kiên trì với niềm tin của mình chứ. Cám ơn !”




      Phương Đường phản bác: “Tình và hình thể chẳng liên quan gì đến nhau cả!”




      Đỗ Tư Phàm cười lớn: “ đúng lắm, tôi phải về nhà rồi, phải chuyện với bố tôi thôi. có cần tôi đưa về nhà ?”




      - cần đâu, tôi muốn ngồi đây lát!




      - Có thể cho tôi biết tên ?




      Phương Đường chần chừ lát rồi : “Phương Đường!”




      - Phương Đường! - Nụ cười của Đỗ Tư Phàm như lấp lánh dưới ánh đèn đường - Sau này mỗi khi uống cà phê tôi nhớ đến . Nếu có duyên chúng ta gặp lại. biết chừng lần sau gặp lại, tôi cũng nên. có lý trí, chúc hạnh phúc!




      - Tôi cũng chúc hạnh phúc! - Phương Đường giơ bó hoa tay lên vẫy vẫy, nhìn theo xe hơi màu đen chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt.




      đương là chuyện rất kỳ quặc, ràng kẻ phản bội là bên A, nhưng người bị tổn thương lại là bên B, người vẫn chung tình. Người làm sai nếu trong lòng vẫn còn chút lương tâm, ta cảm thấy áy náy, nhưng hết áy náy ta vẫn đắm chìm trong thứ tình cảm mới, những giọt nước mắt của người năm xưa chẳng qua chỉ là những vật trang trí tô điểm cho tâm trạng của họ. Nếu ta là kẻ tuyệt tình đoái hoài đến tình cũ, ngay cả chút áy náy cũng có, thậm chí ta còn cảm thấy vui mừng vì thoát được ràng buộc từ tình cũ.




      theo đuổi hạnh phúc, tôi gánh chịu đau khổ. Xét về phương diện này, tình bất công.




      Phương Đường gặp Yên Lạc ở cửa vũ trường, hôm nay đội bộ tóc giả màu nâu sẫm, ngắn và xoăn, phía còn rắc rất nhiều bột nhũ màu đỏ. Trông giống hệt như cái bánh mì ớt vừa mới ra lò.




      - Sao chị lại đến đây? - Yên Lạc vô cùng bất ngờ, Phương Đường chẳng bao giờ thích những chỗ như thế này, cho rằng những chỗ thế này quá tệ nạn.




      - Chị thất nghiệp rồi, cũng thất tình luôn! - Câu trả lời của Phương Đường ngắn gọn và ràng.




      Yên Lạc mất năm phút để làm ngọn ngành câu chuyện, sau đó vỗ vai bạn thân: “Em mời chị uống rượu!”




      Vũ trường là nơi vô cùng phức tạp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn nhập nhoạng, khí nồng nặc mùi rượu xen lẫn khói thuốc, thanh niên nam nữ nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc, trao nhau những ánh mắt đầy lả lơi.




      Yên Lạc gọi sáu chai bia đặt trước mặt Phương Đường: “Em chơi nhạc, chị uống trước , lát nữa em xuống uống với chị!”, sau đó dặn dò nhân viên bảo vệ vũ trường để ý Phương Đường, đừng để kẻ nào đó đến quấy rầy rồi mới rời .




      Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, Yên Lạc tay cầm mic đứng trước mặt mọi người, hai luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người , thu hút chú ý của tất cả mọi người.




      - Xin chào các bạn, rất xin lỗi vì chen ngang. Tôi là DJ ở đây, hôm nay tôi muốn mượn việc công để xử lý việc riêng lần, xin tặng bài hát này cho người chị em thân thiết nhất của mình. Hy vọng ấy có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của thất tình để tìm được tình cảm khác tốt đẹp hơn!




      Tiếng nhạc du dương vang lên, là bài hát xưa: “Bạn ơi đừng khóc!”




      Có cánh cửa nào có thể khiến bạn tuyệt vọng nhìn thế giới muôn màu, hóa ra chỉ như giấc mộng, có người khóc, có người cười, có người thua, có người già … đến kết cục chẳng phải vẫn có được thứ tình có thể khiến bạn tổn thương. lòng bạn nhé, có rượu nào say rồi tỉnh, có nỗi đau nào rồi qua . Đừng khóc, tôi mãi là người bạn tri kỉ của bạn. Đừng khóc, phải tin vào con đường của chính mình…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mặc dù hai người quen nhau được bốn năm rồi, nhưng Phương Đường chưa bao giờ nghĩ giọng hát của Yên Lạc lại hay đến thế, ngọt ngào như rượu gạo, dịu dàng và đắm say. Yên Lạc thay đổi hẳn phong cách nhí nhố hàng ngày, nhìn người bạn thân ở bên dưới ánh mắt thân tình, dùng tiếng hát cảm động để vào trái tim, vào mạch máu của Phương Đường, khiến cho khắc cốt ghi tâm…




      Phương Đường lại lần nữa bật khóc, phải vì tình , mà là vì tình bạn. chưa bao giờ nghĩ bản thân mình cũng có lúc cảm động như thế này vì tình bạn. Đàn bà, nước mắt rơi vì tình nhiều kể xiết, nước mắt rơi vì tình bạn lại ít ỏi đến đáng thương. Trong cái ngày mất tình này, Yên Lạc dùng tình bạn của mình để khỏa lấp chỗ trống trong lòng Phương Đường.




      Ba giờ rưỡi sáng, hai uống hơi nhiều lảo đảo dìu nhau lên taxi.




      - Chị muốn về nhà! - Phương Đường , trong nhà có quá nhiều dấu ấn của Chu Lệ Văn, thực thể đối mặt với những dấu ấn ấy.




      - Thế qua nhà em ! - Yên Lạc . vô số lần thất tình này thừa hiểu được tâm trạng của bạn mình lúc này - Trước đây chị giữ em lại nhà bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có cơ hội cho em trả ơn chị rồi. Chúc mừng chị thất tình! Cuộc đời chị vì vậy mà hoàn mỹ!




      - Thế chị thà mong cuộc đời mình hoàn mỹ còn hơn! - Phương Đường .




      - Cái gã khốn Chu Lệ Văn đó, em chướng mắt từ lâu, chia tay sớm bao nhiêu càng hạnh phúc bấy nhiêu!




      - Nhưng giờ chị đâu có cảm thấy hạnh phúc!




      Yên Lạc nấc lên: “Theo như kinh nghiệm em tổng kết qua bao nhiêu năm: con người là động vật có thói quen, ngay cả tình cũng như vậy. Nhiều lúc chị rời xa được kẻ đó phải bởi vì chị ta quá nhiều, mà là bởi vì quen với tồn tại của ta. Mỗi lần em thất tình đều lấy lại tinh thần rất nhanh là bởi vì em hiểu được mình phải bỏ cái thói quen đó !”




      - Chị biết mình phải bỏ bao nhiêu thời gian để cai cái thói quen Chu Lệ Văn này! - Phương Đường hoàn toàn chẳng có tự tin với bản thân, chuyện thất tình với vẫn là chuyện hết sức mới mẻ, biết bản thân mình cần bao nhiêu thời gian mới có thể thản nhiên đối mặt với nó.




      - Hai người nhau năm năm, muốn bỏ cái thói quen này e cũng dễ dàng. Ba tháng, với hiểu biết của em về chị ba tháng chắc là đủ!




      - Em cũng coi trọng chị quá nhỉ!




      Yên Lạc cười tinh quái: “Có cần em giới thiệu bạn trai cho chị ? Em đảm bảo chị cai nhanh hơn nhiều!”




      Dùng tình cảm mới để khỏa lấp lỗ hổng trong tâm hồn, đây là cách làm quen thuộc của Yên Lạc, nhưng Phương Đường thể chấp nhận được, để người với rất khó khăn, cũng có ý định vội vàng kiếm người đàn ông khác để quên người đàn ông này: “Những người mà em quen đều hợp với khẩu vị của chị. À phải rồi, chuyện với chàng huấn luyện viên kia thế nào rồi?”




      - Em đột nhiên hết hứng thú với ta rồi!




      - Tại sao? - Phương Đường ngạc nhiên hỏi.




      - Hôm đó bọn em dạo mấy cửa hàng mỹ phẩm, ta đột nhiên thử thỏi son, em nhìn thấy cái miệng tô son của ta, đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.




      - Chỉ vì thỏi son thôi sao? - Lý do chia tay quá nhiều, nhưng lý do lần này quá mới mẻ.




      - Em thể nào tưởng tượng nổi mình lại hôn gã đàn ông tô son môi. Mặc dù bình thường lúc hôn nhau, môi ta sạch nhưng kể từ sau lần đó, mỗi lần ta muốn hôn em là em lại tìm cách né tránh! - Yên Lạc rất thẳng thắn, đúng với tính cách của .




      - Thế em định làm thế nào?




      - Chia tay. Trước đây toàn là người khác đá em, giờ cuối cùng cũng đến lúc em đá người khác! - Vẻ mặt của Yên Lạc hề nhõm, thậm chí còn có vẻ buồn rầu - Hóa ra khi mở miệng từ chối người khác, tâm trạng cũng rất buồn, buồn vì làm tổn thương người khác!




      Hai lần đầu tiên cùng thức dậy tại nơi. Trước đây bởi vì thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai người khác nhau, lại cộng thêm Phương Đường là phụ nữ gia đình, thích ngủ đêm ở bên ngoài nên bọn họ chẳng có cơ hội có thể ngủ nướng chung với nhau.




      Yên Lạc đánh răng trong nhà vệ sinh, Phương Đường bắc chảo lên bếp chiên hai quả trứng gà vàng ươm, vô cùng ngon mắt. Lúc Yên Lạc vệ sinh cá nhân xong và vào phòng khách, bữa sáng chuẩn bị sẵn sàng bàn.




      - Có người chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình là hạnh phúc đấy! - Yên Lạc vừa ngấu nghiến vừa .




      Phương Đường gì, trông có vẻ ngon miệng.




      - Nể tình chị chiên trứng cho em, em quyết định thay chị ra mặt lần. Em quen với vài người có thể dạy cho người đàn ông xấu xa ấy bài học. Hay là tìm người lột trần ta rồi trói ta trước cổng công ty, để còn biết trốn đâu vì xấu hổ! - Yên Lạc làm việc ở trong vũ trường, đương nhiên có cơ hội tiếp xúc với những người thuộc xã hội đen.




      Phương Đường giật nảy mình: “Đâu cần thiết phải độc ác thế?”




      - Suýt nữa ta chà đạp chị rồi đấy!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường giật mình bừng tỉnh: “À, hóa ra em đến Hướng tinh tinh”.




      - Nếu chị nghĩ em đến ai? Chu Lệ Văn ư? - Yên Lạc mặt mày bất cần - Chị coi thường em quá đấy, em chưa bao giờ gây khó dễ với những người bạn trai cũ!




      - Tại sao?




      - Em phải chú ý đến bia miệng về mình chứ, nếu những người đàn ông đến sau lại sợ chạy mất dép. Em muốn vì người đàn ông trở thành quá khứ mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của mình sau này! - Những lời Yên Lạc còn sâu sắc hơn bất cứ nhà kinh doanh nào khi giảng giải về triết lý kinh tế.




      Những năm gần đây, làm chuyện gì cũng cần chú ý đến bia miệng: làm kinh doanh cần chú ý bia miệng, giáo dục cũng cần chú ý bia miệng, làm chính khách cần chú ý bia miệng, ngay cả chuyện đương cũng cần chú ý bia miệng.




      Phương Đường vẫn đồng ý sử dụng thủ đoạn này với Hướng tinh tinh, như thế chỉ càng khiến cho Hướng tinh tinh trở thành “kẻ yếu”, giành được đồng tình của càng nhiều người. Hơn nữa với tình thế trước mắt, Hướng tinh tinh dễ dàng đoán ra được kẻ trả thù ta là ai, chừng còn tố cáo , kiện ra tòa nữa.




      - Thế chị định làm thế nào? - Yên Lạc hỏi.




      - Chị hy vọng có thể dùng cách bình thường để khiến nhận được bài học nhớ đời, trở thành con chuột đáng ghét mà mọi người hò nhau đuổi đánh, thể tiếp tục tồn tại trong ngành.




      Với tình hình nay, thể tiếp tục tồn tại trong ngành phải là Hướng tinh tinh mà là Phương Đường. Có kẻ loan tin ngoài rằng Phương Đường là nội gián bán đứng công ty, kết quả những công ty trong ngành chẳng công ty nào chịu tuyển dụng .




      Phương Đường tìm việc suốt tuần liền mà tìm được công việc tốt, còn nhận được vô số ánh mắt lườm nguýt của người khác. Trong lúc tuyệt vọng chạy đến tâm với Yên Lạc: “Chẳng nhẽ chị với ta nhất định phải đến mức độ ‘trạng chết chúa cũng băng hà’ ư?”




      - Còn có cách khác, đấy chính là tìm ra nội gián thực để chứng minh cho trong sạch của chị!




      - Giờ chị bị đuổi việc rồi, làm sao có thể điều tra ra ai là nội gián thực chứ?




      - Chị có thể nghe ngóng tình hình từ cái Phạm Gia Ni đó, là ai tiết lộ nội dung bản kế hoạch đó cho ta, đương nhiên ta là người nhất! - Lời của Yên Lạc đánh thức người ngủ mơ như Phương Đường. Phương Đường vội vàng tìm tấm danh thiếp của Phạm Gia Ni đưa trước đây, hẹn gặp mặt nhưng đáng tiếc đối phương bận quá, dạo này có thời gian ra ngoài.




      - Gia Ni, tớ bị công ty đuổi việc rồi, cậu có biết ?




      Đầu dây bên kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Biết chứ, hơn nữa người trong ngành đều truyền tai nhau, rằng cậu là nội gián bán đứng công ty!”




      - Chắc cậu phải biết là tớ bị oan chứ!




      - Đương nhiên tớ biết, nhưng tớ thể thay cậu ra mặt làm sáng tỏ chuyện này được, bởi vì bọn họ cậu bán tài liệu cho tớ, tớ cũng là người trong cuộc, vì vậy lời của tớ ai dám tin? - Phạm Gia Ni vô cùng áy náy - Xin lỗi nhé Phương Đường, tớ giúp gì được cho cậu. Tớ nghĩ người loan tin này chắc chắn cố ý, có lẽ cậu đắc tội với kẻ đó rồi!




      - Vậy cậu có thể cho tớ biết nội gián là ai ?




      Đáp án mà Phạm Gia Ni đưa ra hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Phương Đường: “Công ty cậu chẳng có nội gián gì hết!”




      - thể nào. Nếu phải các cậu biết trước nội dung bản kế hoạch của công ty tớ, làm sao có thể giành chiến thắng sít sao như thế được? - Phương Đường tin - Chắc chắn có người tiết lộ giá đại lý của công ty tớ cho cậu, đúng ?




      Đầu dây bên kia lại im lặng.




      - Có phải họ Hướng ?




      - Phương Đường, xin hãy tin tớ, công ty cậu đúng là hề có nội gián!




      - Nhưng bây giờ tớ bị gắn mác là nội gián, bị người trong ngành phỉ nhổ. Như thế là bất công đối với tớ!




      Phạm Gia Ni : “Cậu qua công ty tớ làm việc , trước đây tớ từng nhắc chuyện này với cậu rồi đấy!”




      - Tớ mà qua bên công ty cậu làm việc, cái tội danh này cả đời đừng mong được rửa sạch!




      Phạm Gia Ni thở dài: “Phương Đường, cậu đừng mong rửa sạch nỗi oan của mình, chuyện đó vô ích thôi!”




      - Tại sao chứ?




      - Xin cậu hãy hiểu cho nỗi khổ của tớ! Hay là tớ chuyển cho cậu món tiền, coi như để bù đắp tổn thất của cậu!




      Phương Đường bắt đầu kích động: “Tiền có thể mua được tất cả ư? Cậu bảo tớ hiểu cho nỗi khổ của cậu, tại sao cậu thể hiểu cho nỗi khổ của tớ? Tớ chỉ cần đáp án, rốt cuộc người tiết lộ bí mật cho cậu là ai?”




      Đáp án của Phạm Gia Ni khiến cho Phương Đường đắng lòng: “Cậu từng cậu chỉ là nhân viên quèn của công ty, còn tớ đại diện cho cả công ty. Tớ buộc phải chịu trách nhiệm về cả công ty. Phương Đường, tớ xin lỗi!”




      - Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, tớ thực mong lúc đó gặp lại cậu, như thế tớ mãi mãi ghi nhớ tình bạn thân thiết giữa hai chúng ta! - Phương Đường vô cùng xót xa.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong tình bạn của người lớn có xen lẫn quá nhiều thứ, mãi mãi thể nào đơn thuần và trong sáng như thuở còn học. Nhớ lại tình bạn vốn dĩ vô cùng nồng thắm nay tan vỡ thể nào cứu vãn, Phương Đường chợt thấy trong lòng trống rỗng, thê lương.




      Vận đen của Phương Đường vẫn còn tiếp diễn, đâu tìm việc cũng bị từ chối, gửi vô số bản CV xin việc nhưng đều khác gì đá ném xuống biển, chẳng có chút hồi .




      - Chẳng nhẽ chị phải chuyển nghề ?




      Yên Lạc rất ủng hộ: “ người làm giờ hành chính như chị dễ bị mài mòn hết nhuệ khí lắm, chuyển nghề cũng là ý hay đấy!”




      Phương Đường chẳng tìm ra hướng : “Nhưng người chỉ biết làm giờ hành chính như chị còn có thể làm gì khác được? Bảo chị làm DJ ở vũ trường giống em ư? Chị có nhạc cảm đâu!”




      Yên Lạc lắc đầu: “Cái nghề của em cũng chỉ tranh thủ lúc còn trẻ thôi, hai mươi mốt tuổi cũng chỉ cố được vài năm nữa thôi, huống hồ chị bây giờ!”




      - Chị hai mươi sáu, bây giờ chuyển nghề có phải là quá muộn?




      Yên Lạc đưa ra ý kiến bảo Phương Đường du lịch, dù gì cũng tốt hơn là ở nhà, thà ra ngoài đây đó giải tỏa bớt tâm trạng còn hơn, biết chừng vận may cũng đến.




      - Em cùng chị ! - Phương Đường cảm thấy ý kiến này cũng tồi.




      - Hàng ngày em còn phải làm. Cho nên đừng tưởng thất nghiệp là chuyện tốt, ít nhất chị còn có cả đống thời gian để hưởng thụ cuộc đời. Tốt nhất là gặp người ưng ý trong chuyến , đối phương là người đàn ông hoàn mỹ, mẫu đàn ông mà mọi đều phải động lòng! - Yên Lạc mắt lấp lánh, dường như đứng trước mặt chàng đẹp trai, hoàn mỹ vậy.




      - Giờ chị chẳng có hứng thú với đàn ông.




      Yên Lạc gõ vào đầu Phương Đường, hy vọng phấn chấn lại: “Tình cần phải có so sánh, chị làm sao biết người đàn ông nào mới là người thích hợp nhất với chị. Đừng vì gã Chu Lệ Văn ra gì mà đánh mất dũng khí thương của mình. Sau này chị phát ra rằng thế giới còn nhiều người đàn ông tốt hơn Chu Lệ Văn nhiều. Đến lúc ấy ta có quay lại đòi cưới chị, chị cũng chẳng thèm ấy chứ!”




      - đứa con tướng mạo bình thường, chẳng có tài cán gì như chị, đám đàn ông hoàn mỹ sao có thể để mắt tới chứ?




      - Phương Đường, sao chị tự ti thế? người chị có sức hút khiến cho những người đàn ông xung quanh phải tiếp cận chị. Về điểm này những khác thể học được!




      Phương Đường cười như mếu: “Cám ơn em. Yên Lạc này, mặc dù chỉ thất tình có lần nhưng em an ủi chị còn nhiều hơn trước đây chị từng làm với em!”




      - Nếu muốn cám ơn em hãy sống cho tốt vào. Hãy để bạn bè yên tâm, để kẻ thù thất vọng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :