1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Biệt danh của Phương Đường là “Bạn đời của cà phê”, có người thường hỏi đùa có phải là người đến từ Cuba ? Đáng tiếc là Chu Lệ Văn lại thích uống cà phê, thậm chí ngay cả sô la cũng thích.




      “Người nhện” tốt bụng nhắc nhở Phương Đường: “Ông ta cầu chị dự tiệc với ông ta là chị phải cẩn thận đấy, biết chừng chị chính là mục tiêu tiếp theo của ông ta đấy!”




      - Sao có thể thế được? Chị đâu có xinh đẹp!




      - Nhưng mà chị vẫn còn trẻ! “Hướng tinh tinh” rất thích những phụ nữ bằng nửa tuổi ông ta. - “Hướng tinh tinh” năm mươi ba tuổi, làm thêm vài năm nữa là nghỉ hưu rồi. Phương Đường thực sao hiểu nổi tại sao người có thể coi là ông già như ông ta lại thích thú ngoại tình như vậy, hơn nữa đối tượng của ông ta toàn là những trẻ cấp dưới. Trước đây cũng từng có tin đồn rằng có nhân viên có quan hệ bất chính với ông ta, về sau đột ngột xin nghỉ việc và mất tích. Tục ngữ có câu “thỏ khôn ăn cỏ ở gần hang”, thế mà Hướng tinh tinh chỉ ăn, còn muốn ăn sạch chừa lại ngọn nào.




      Phương Đường gọi điện cho Chu Lệ Văn, tối nay thể ăn tối với được: “Em cố gắng về sớm!”




      - sao đâu, công việc quan trọng hơn. Tối nay gọi mấy em thân thiết cùng ăn được rồi. “Đầu to” cứ luôn miệng phải “tẩy trần” cho mà! - tâm lý của bạn trai càng khiến Phương Đường cảm thấy áy náy. Cứ như thể mình là bạn làm tròn chức trách vậy.




      Buổi tối, Phương Đường xe của Hướng tinh tinh dự tiệc, suốt cả chặng đường chẳng câu nào.




      - Sao, phá quấy cuộc hẹn hò của với bạn trai khiến vui phải ?




      - Hôm nay ấy vừa mới công tác về.




      - ngại quá, nếu phải vì công chuyện tôi cũng bảo đâu. Để hôm khác tôi mời ăn, coi như là chuộc lỗi vậy!




      - Giám đốc Hướng khách sáo quá, sao có thể vì chuyện công mà để phải mở hầu bao vì tôi chứ?




      - Chuyện nên làm thôi mà! - Hướng tinh tinh chăm chú lái xe, chậm rãi : Phương Đường, có chuyện tôi rất tò mò!




      - Chuyện gì ạ?




      - Tại sao mỗi bộ đồ công sở của đều là quần tây mà phải là váy ngắn nhỉ? Sao, dám khoe đôi chân của mình ra cho mọi người thấy à? - Những lời lẽ này thực nên xuất phát từ cấp với nữ cấp dưới của mình. Hướng tinh tinh tỏ vẻ thờ ơ như mấy để tâm.




      - Tôi quen rồi.




      - Hay là để hôm nào tôi tặng bộ váy nhé!




      Phương Đường thót tim: tự nhiên tỏ vẻ ân cần, lẽ nào “người nhện” đúng? “Phúc lợi của công ty ư?” - Phương Đường hỏi.




      - Là quà cá nhân thôi.




      - Ồ, nếu là vậy cần đâu, nếu tôi lại phải nghĩ xem nên mua quà gì đáp lễ cho Hướng phu nhân! - Phương Đường khéo léo từ chối, giọng điệu cũng dè chừng.




      Hướng tinh tinh nghe xong liền gì nữa.




      “Phương Đường!”, vừa dừng xe nghe thấy có người gọi mình, ngoảnh đầu lại nhìn, ăn mặc rất sành điệu tiến lại phía , tô son môi màu nhạt, là màu rất thịnh hành nay. tỏ vẻ vui mừng: “Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm, ngờ cậu gầy nhiều thế!”




      Cuối cùng Phương Đường cũng nhận ra ta: “Phạm Gia Ni, ngờ lại gặp cậu ở đây!”. Phạm Gia Ni là bạn học lớp bên cạnh với Phương Đường thời cấp ba, là “nhân vật nổi tiếng” trong trường trước đây, chỉ xinh đẹp, gia cảnh tốt lại rất sôi nổi với các hoạt động trong trường, mọi người đều biết đến . Theo lý mà nhân vật tiếng tăm như thế đời nào có mối quan hệ thân tình với người bình thường như Phương Đường, huống hồ hai người còn học khác lớp. Điều kỳ lạ là mối quan hệ bạn bè này lại là do Phạm Gia Ni chủ động xây dựng lên, kết quả là trong thời gian học cấp ba, Phương Đường được hối lộ ít bởi ối kẻ thầm thương trộm nhớ Phạm Gia Ni, cứ dăm ba ngày lại nhận được bao nhiêu là đồ ăn vặt, đến nỗi vì ăn nhiều quá mà trở nên mập mạp.




      Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người mất liên lạc với nhau, khiến cho Phương Đường mỗi lần có đồ ăn vặt lại thường nghĩ đến ấy.




      - Năm đó tớ Mỹ du học, về sau lại sống bên đó, mãi đến năm ngoái mới về đây! - Phạm Gia Ni ngày càng xinh đẹp, khiến cho tất cả những người đàn ông nhìn thấy đều thể ngoảnh lại nhìn lần nữa. người có nhan sắc bình thường như Phương Đường giờ chẳng khác gì con vịt xấu xí khi bên cạnh Phạm Gia Ni.




      - Tớ có nghe , nhưng biết địa chỉ của cậu ở bên Mỹ nên thể viết thư cho cậu được!




      - May quá, giờ chúng ta gặp lại nhau rồi, sau này phải thường xuyên liên lạc nhé! - danh thiếp của Phạm Gia Ni có ghi chức vụ, là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc công ty Bảo Thi. Công ty Bảo Thi là sản nghiệp của bố , dưới trướng còn rất nhiều đại lý độc quyền sản phẩm, là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của công ty Phương Đường nay. Hôm nay Phạm Gia Ni đến đây có lẽ là để bàn bạc chuyện để công ty Erna trở thành đại lý độc quyền cho sản phẩm của họ ở khu vực Hoa Đông và Hoa Nam.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phải cạnh tranh với bạn thân mình là việc hết sức đau khổ, cho dù là thắng hay thua đều làm mất số thứ. Có thể là chuyện làm ăn, cũng có thể là tình bạn. Tình bạn giữa những người làm kinh doanh rất mỏng manh. Đứng trước lợi ích to lớn, bọn họ buộc phải trở nên “nhẫn tâm”. Mặc khác, thù hận giữa người làm kinh doanh với nhau cũng rất dễ hóa giải, đứng trước lợi ích to lớn của chuyện kinh doanh, bọn họ phải học cách khoan dung và phóng khoáng. Đây chính là cái gọi là “Dân kinh doanh chẳng có ai tử tế”.




      Phương Đường bỗng thấy hụt hẫng.




      - Phương Đường, hình như em nhìn thấy Chu Lệ Văn! – Yên Lạc gọi điện đến từ nơi rất ồn ào.




      - Ở đâu?




      - Ở vũ trường nơi em làm việc đấy!




      - Thế có gì lạ? Hôm nay ấy về mà!




      - Em thấy ta cùng với , có vẻ rất thân mật!




      Phương Đường cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng nhanh chóng định thần lại: “Đấy là bạn của ‘Đầu to’, chị gặp ta rồi, ‘Đầu to’ hôm nay tẩy trần cho ấy mà!”




      - Ừm, sao bên cạnh ta lại có đàn bà nhỉ? Cho dù là bạn của bạn thân nữa cũng đâu cần thân mật như vậy được? Tí về em kể cụ thể cho chị nghe!




      - Chị phải người phụ nữ nhen. Chỗ em ồn ào quá, nghe chẳng gì cả!




      - Vậy để hôm khác chuyện nhé!




      Phương Đường thực ra cũng biết cùng Chu Lệ Văn lúc này là ai, sở dĩ dối Yên Lạc là bởi vì muốn chứng minh cho Yên Lạc thấy Chu Lệ Văn là người đàn ông tốt. muốn bị mất mặt trước mặt bạn thân.




      Cuộc điện thoại này khiến cho tâm trạng vốn xuống dốc của càng trở nên tồi tệ hơn. Phương Đường bất cẩn bước trật, tư thế ngã vô cùng khó coi, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.




      Phương Đường vô cùng ngại ngùng, cố nén đau để đứng dậy, lòng bàn tay bị trợt da, cảm giác hai chân như bên thấp bên cao. cúi đầu nhìn, hóa ra bên gót giày bị gãy, chiếc quần âu sáng màu cũng bị dính bẩn. đỏ mặt vì bộ dạng thê thảm của mình lúc này, xung quanh có người che miệng cười nhạo .




      - sao chứ? - Hướng tinh tinh giả bộ quan tâm đưa tay ra dìu .




      Phương Đường nhanh nhẹn tránh bàn tay của ông ta: “ sao, nhưng e rằng tôi phải về luôn đây, thể ở lại dự tiệc được nữa!”




      Hướng tinh tinh tỏ vẻ nuối tiếc: “ còn chưa gặp mặt các lãnh đạo cao cấp của Erna mà!”




      - thấy bộ dạng của tôi lúc này có thích hợp để gặp mặt họ ?




      Hướng tinh tinh nhìn gót chân bị thương của , : “Có cần tôi đưa về ?”




      - Nhiệm vụ của tối nay vẫn chưa hoàn thành mà! - Phương Đường nhắc nhở.




      - Thế để tôi tiễn ra cửa.




      Phương Đường tháo giày ra, xách giày lên trước con mắt của bao nhiêu người, sau đó cà nhắc ra ngoài, dáng vẻ như con chim cánh cụt ngốc nghếch và buồn cười.




      Về đến nhà, Chu Lệ Văn vẫn chưa về, vội vàng gọi vào di động của nhưng máy thông báo thuê bao tắt máy. Phương Đường nghĩ đến người con mà Yên Lạc nhắc đến trong điện thoại, tâm trạng như rơi xuống đáy vực thẳm, thẫn thờ ngồi ghế sô pha, chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý vết thương ở chân nữa. thả mình xuống, cuộn tròn ghế sô pha, có cảm giác mình giống như con chó hoang bị ruồng bỏ.




      Cuối cùng Chu Lệ Văn cũng về, mặt hơi đỏ, có vẻ uống ít. Nhìn thấy Phương Đường nằm ghế sô pha, Chu Lệ Văn có vẻ rất ngạc nhiên: “Sao em về sớm thế?”




      - Em bị ngã, gãy gót giày nên quay về.




      - Để xem nào!




      Ngoài vết thương ở lòng bàn tay, hai đầu gối cũng bị tím bầm, cổ chân phải hơi sưng, có vẻ như bị bong gân rồi. Chu Lệ Văn lấy thuốc xoa bóp cho : “Em bất cẩn quá!”




      - Tối nay chơi vui chứ? Có mấy người? - Phương Đường giả bộ thờ ơ hỏi.




      - Vui lắm, có ba người: , Đầu to và cả Tiểu Hải nữa! - Chu Lệ Văn hề nhắc đến kia, khiến cho tâm trạng của Phương Đường càng thêm bất an.




      - Sao lại tắt máy?




      - Hết pin em ạ!




      Phương Đường rất muốn hỏi tại sao ta lại lừa dối mình, muốn hỏi tối nay cùng ta đến vũ trường rốt cuộc là ai, nhưng dám, sợ nghe đáp án mà mình muốn nghe.




      - Sao thế? - Chu Lệ Văn cảm thấy có vẻ bình thường.




      - sao, chỉ cảm thấy mất mặt vì bị ngã trước mặt bao nhiêu người! - dối.




      số người dối là vì to gan, muốn giấu giếm mọi thứ với người khác; có những người dối lại bởi vì nhát gan, dám đối mặt với mọi thứ. Chu Lệ Văn thuộc dạng đầu tiên, còn Phương Đường thuộc dạng thứ hai.




      Lúc này Phương Đường đột nhiên cảm thấy mặc dù Chu Lệ Văn ngồi ngay bên cạnh, cẩn thận xoa thuốc cho nhưng cảm giác còn xa cách hơn cả khi ta công tác xa.




      - Khi nào chúng ta kết hôn? - Phương Đường hỏi.




      - Chẳng phải đợi đến mùa thu sao, là em tự quyết định mà? - Chu lệ Văn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi này.




      - Thay đổi , đổi sang mùa hè. Em muốn Maldives lắm rồi, đợi thêm được nữa!




      - Ok, em muốn lúc nào cưới lúc đó, em muốn đâu chúng ta đó! - Chu Lệ Văn hề phản đối - Vài hôm nữa qua công ty du lịch tìm kiếm ít tài liệu, để xem công ty nào tốt nhất!




      Phương Đường chợt thấy bình tâm hơn, có thể Yên Lạc hoa mắt, cũng có thể nghĩ ngợi quá nhiều chứ thực tế chẳng có chuyện gì hết.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những phụ nữ quá lâu thường có khát khao lạ kỳ đối với hôn nhân, họ thường cho rằng: người đàn ông đồng ý lấy mình có nghĩa tình chiều chuộng ta dành cho mình lên đến cảnh giới cao nhất, do đó khoảnh khắc đôi bên trao nhẫn cho nhau, thứ trao chỉ là nhẫn mà còn là tự do của cả cuộc đời. người đàn ông chấp nhận trao tự do cả đời cho mình là thành công lớn nhất của người con trong phương diện tình cảm.




      Phạm Gia Ni mời Phương Đường ăn cơm, hẹn ở nhà hàng đồ ăn Pháp rất lãng mạn, các món ăn rất đặc sắc, hai người còn gọi chai vang Bordeaux. Phương Đường vừa ăn vừa nhẩm tính số tiền bỏ ra cho bữa ăn này, nếu bảo trả tiền, chắc chắn trong thẻ tín dụng của chẳng còn thừa lại bao nhiêu.




      - Mấy năm nay cậu sống thế nào? - Phạm Gia Ni ăn uống rất từ tốn, vừa nhìn là biết đúng là tiểu thư con nhà đài các.




      - Cũng như trước đây thôi, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau, hết chu kỳ này đến chu kỳ khác, cứ bình bình thôi. Điều khác biệt duy nhất là: trước kia học, giờ làm.




      - Cậu trước nay vẫn là mẫu phụ nữ thích cuộc sống yên ổn, người biết đủ luôn vui vẻ mà! - Phạm Gia Ni dừng tay dao nĩa, bắt đầu nhớ lại.




      - Còn cậu sao? - Phương Đường cắt miếng gan gà đưa vào miệng.




      Phạm Gia Ni lắc đầu: “Tớ có trạng thái tâm lý như cậu, giờ giúp việc cho công ty của bố tớ, lúc nào cũng bận rộn, cũng rất mệt!”




      - Cậu lúc nào cũng giỏi giang! - Nếu Phạm Gia Ni là đóa hoa màu đỏ, vậy Phương Đường chính là cái lá, hơn nữa lại là cái lá suy dinh dưỡng nhất.




      - Công ty cậu cũng cạnh tranh quyền đại lý của công ty Erna sao?




      Phương Đường gật đầu: “Ừ”.




      Phạm Gia Ni thở dài: “Haizzz, trở thành đối thủ cạnh tranh với cậu phải là chuyện tớ muốn nhìn thấy!”




      Phương Đường nhún vai đáp: “ phải là với tớ mà là với công ty tớ. Tớ chỉ là nhân viên quèn trong công ty, hôm đó nếu phải vì trợ lý phụ trách việc này xin nghỉ tớ cũng chẳng phải tham dự bữa tiệc đó!”




      - Cậu vậy khiến tớ cảm thấy nhàng hơn đôi chút. Tớ mong tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta vì chuyện công mà bị tổn hại! - Phạm Gia Ni đề nghị - Hay là cậu qua công ty tớ làm việc , về phương diện đãi ngộ, tớ đảm bảo có thể làm tốt hơn của công ty cậu giờ. Chủ yếu nhất vẫn là sau này chúng ta còn là kẻ thù trong công việc nữa, như thế tốt biết mấy!




      Phương Đường đồng ý, cân nhắc đề nghị của Phạm Gia Ni.




      Ra khỏi nhà hàng, hai người họ chạm mặt Hắc tinh tinh và trợ lý Lí, cả hai khoác tay nhau, lúc nhìn thấy Phương Đường, trợ lý Lí vội vàng rút tay ra khỏi cánh tay của Hướng tinh tinh, còn Hướng tinh tinh lại mỉm cười với Phương Đường đầy hàm ý. Nụ cười ấy khiến cho Phương Đường suýt chút nữa nôn hết cả chỗ đồ ăn vừa mới ăn xong.




      Trước khi lên xe, Phương Đường lại nhìn thấy cái bóng rất quen, là Chu Lệ Văn và cùng, thái độ của hai người rất thân mật lúc vào trong nhà hàng Pháp. Phương Đường vội vàng lên xe, chỉ sợ bị đối phương nhìn thấy, cứ như thể người có lỗi chính là vậy. vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để đối phó với những tình huống như thế này, bởi vì suốt năm năm nay chưa từng nghĩ đến nó. Chu Lệ Văn luôn đối xử với rất tốt, cũng luôn tin tưởng lăng nhăng ở bên ngoài, ngờ cuối cùng ta vẫn phụ tin tưởng của .




      Chu Lệ Văn dẫn đó đến ăn món ăn Pháp chính hiệu, điều này khiến Phương Đường cứ canh cánh trong lòng, bởi vì mỗi lần và Chu Lệ Văn ra ngoài ăn chỉ toàn ăn những món ăn Triều Châu và Tứ Xuyên tương đối rẻ tiền, thỉnh thoảng cũng có chọn nhà hàng sang hơn chút để đổi sang món bít tết, như thế cũng là xa xỉ lắm rồi, điều đó cũng đủ khiến cho hạnh phúc suốt mấy ngày liền.




      Đàn bà thường so đo về những vấn đề vụn vặt này, bọn họ có thể để tâm đến việc người đàn ông ấy có tiền hay , nhưng họ cực kỳ để tâm đến chuyện người đàn ông đó chịu chi bao nhiêu tiền vì mình.




      Khoảnh khắc ấy, Phương Đường đột nhiên cảm thấy mình vô cùng rẻ mạt.




      Ánh đèn quán cà phê mơ màng như làn nước mắt của người con , Phương Đường thu mình trong góc khuất chờ đợi Yên Lạc, lúc này cần có người để tâm , nếu những so đo ấy đè nén đến phát điên mất.




      Cách ăn vận của Yên Lạc hôm nay khác với phong cách mọi ngày của ấy: cái quần bò rách lỗ chỗ còn treo những cái chuông kim loại phát ra tiếng kêu leng keng và chiếc áo phông vô cùng bụi bặm được thay thế bằng bộ đồ thể thao kín đáo, mái tóc uốn xoăn rối được buộc lên gọn gàng ở đằng sau gáy, trông có vẻ rất gọn gàng và mới mẻ, tạo hình này khác xa với vẻ ngang tàng hàng ngày của , đến nỗi lúc Phương Đường nhìn thấy cũng phải kinh ngạc đến mức quên cả chào hỏi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Tại sao lại nhìn em với ánh mắt như thế? - Yên Lạc đắc chí .




      - Em hoàn lương rồi à? Từ hư thành con nhà lành rồi!




      - Em lúc nào chẳng là con nhà lành! - Yên Lạc chỉnh lại lời của Phương Đường.




      - Chị đến cách ăn mặc của em đấy!




      - Có đẹp ?




      - Trước đây em giống như con gà chọi, giờ giống thiên nga rồi! - Phương Đường lòng tán dương.




      - Được chị khen chẳng dễ dàng gì!




      - Khiến em thay đổi cách ăn mặc mới là dễ dàng, có chuyện gì thế? Sau lần thất tình trước, ở nhà kiểm điểm có tác dụng rồi sao?




      Yên Lạc trả lời mà ngẩng đầu tìm nhân viên phục vụ, gọi cốc trà táo đỏ kỉ tử long nhãn.




      Phương Đường càng thêm kinh ngạc: “Ngay cả khẩu vị cũng thay đổi rồi. Trước đây em bao giờ gọi những đồ mất thời gian chế biến ở những chỗ như thế này. Xem ra lần thất tình này khiến em bị sốc mạnh hơn tất cả những lần trước đây!”




      Tâm trạng của Yên Lạc có vẻ rất vui: “Chị sai rồi, em thất tình, em đấy chứ!”




      Cái này tốc độ nhanh khủng khiếp, mới được có nửa tháng kể từ hôm Phương Đường phải bắt taxi lôi từ quán bar về chứ mấy: “Với ai?”




      ©STE.NT




      - Với chàng giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ ấy! Em cho chị nghe, ấy còn đẹp trai hơn cả ti vi đấy!




      - Em làm thế nào để “câu” ta thế?




      - Thưa chị, mong chị chú ý đến cách dùng từ của mình, thế nào gọi là “câu”? Nên đổi thành “em với ta bắt đầu như thế nào vậy”! - Cái vẻ “nho nhã” của Yên Lạc khiến cho Phương Đường cảm thấy rất quen.




      - Ừ, thôi được rồi, em với ta bắt đầu như thế nào vậy? là đến câu lạc bộ nơi ta dạy, sau đó trở thành hội viên của họ, rồi tiếp cận ta và cuối cùng hai người qua lại với nhau ư?




      - Đúng thế! - Yên Lạc khẳng định suy đoán của Phương Đường là đúng.




      - Em có lòng đấy!




      - Vì người đàn ông mình , có bỏ bao nhiêu tâm sức cũng xứng đáng mà!




      Phương Đường nhớ lại thiên tình sử trước đây của Yên Lạc, thở dài: “Người đàn ông em cũng nhiều đấy!”




      - Đây cũng là cách sống mà.




      - Bao nhiêu tiền?




      Yên Lạc tưởng là Phương Đường hỏi bộ quần áo thể thao người mình: “Chín trăm sáu”.




      - Chị muốn hỏi tiền đăng kí làm thành viên của câu lạc bộ ấy kìa!




      - Đấy là câu lạc bộ cao cấp, hội viên bình thường là năm nghìn tám, hội viên VIP là chín nghìn sáu trăm tám mươi tệ. Em làm thẻ VIP, bởi vì ấy chỉ phục vụ các hội viên VIP thôi.




      - Em bỏ ra chín nghìn sáu trăm tám mươi tệ để mua cơ hội gặp mặt ta sao? tiếc à? - Phương Đường thấy xót tiền thay cho Yên Lạc.




      - Tình cũng cần phải đầu tư mà, cho dù là đàn ông hay đàn bà đều như vậy!




      Phương Đường nhớ lại chuyện Chu Lệ Văn dẫn kia vào nhà hàng Pháp, chỉ trích Yên Lạc thêm nữa: “Nếu đầu tư của em thể thu lại lợi nhuận sao?”




      - Chẳng sao cả, dù sao ngày nào cũng đến câu lạc bộ tập luyện cũng có lợi cho sức khỏe! - Yên Lạc trông có vẻ rất vui, Phương Đường luôn cảm thấy thể lạc quan được như Yên Lạc.




      - Nhưng hy vọng chị có thể giống như em, có gặp bất cứ chuyện vui nào, qua đêm cũng tan biến hết! - Phương Đường nhớ đến những điều khiến mình bất an mấy ngày nay rồi u uất - Rất có thể Chu Lệ Văn có khác ở bên ngoài!




      Yên Lạc hơi ngây người ra rồi nhanh chóng có phản ứng, hề thể quá ngạc nhiên: “Em biết ngay hôm đó ở vũ trường em nhìn nhầm mà. Chị định làm thế nào?”




      - biết! - Phương Đường cúi đầu, đan bàn tay vào trong mái tóc.




      - Đá ta . thằng đàn ông bắt cá hai tay, bỏ cũng chẳng tiếc! - Yên Lạc rất dứt khoát.




      Phương Đường đành: “Nhưng chị và ấy nhau năm năm rồi!”, năm năm nay, dốc quá nhiều tâm sức và tình cảm cho Chu Lệ Văn.




      - May thay mới chỉ có năm năm chứ chưa phải năm mươi năm. Tương lai sau này của chị chưa biết chừng còn dài hơn năm mươi năm đấy!




      - Bọn chị chuẩn bị cưới rồi! - Phương Đường nhấn mạnh. cho rằng lúc này mà chia tay chẳng khác nào vận động viên marathon đột nhiên tuyên bố từ bỏ khi sắp về đến đích.




      - Nếu ta tiếp tục ăn vụng bên ngoài sau khi kết hôn sao?




      - ấy là người đàn ông đầu tiên của chị!




      - Đời người có vô số cái đầu tiên: lần đầu tiên học, lần đầu tiên trốn học, lần đầu tiên cãi mẹ, lần đầu tiên kiếm tiền, lần đầu tiên đương, lần đầu tiên đan áo len cho người ... quá nhiều, nếu tính hết những cái lần đầu tiên ấy lại có lẽ phải mất mấy năm chị mới kể hết. Chị còn nhớ lần đầu tiên chị có kinh là ngày tháng nào ? Chắc chắn là rồi. Nhưng đó là cái mốc đánh dấu chúng ta trở thành những người phụ nữ thực đấy. cái mốc quan trọng như vậy chị cũng chẳng để ý đến, giờ cần gì phải để ý đến chuyện ta là người đàn ông đầu tiên của chị, gã đàn ông chẳng ra gì!




      - Nhưng chị hy vọng người đàn ông đầu tiên chính là người đàn ông cuối cùng của chị. tình như vậy mới hoàn mỹ!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phụ nữ đều khao khát cái gọi là tình hoàn mỹ, Phương Đường cũng chẳng phải ngoại lệ.




      Có thể kết hôn với người đàn ông đầu tiên của mình là mơ ước của biết bao nhiêu , mơ ước này đẹp tựa như chuyện cổ tích, hoàng tử đánh thức công chúa bằng nụ hôn, đánh thức tình chân thành cả hai ấp ủ tận sâu thẳm trái tim, cùng sánh bước vào lễ đường, từ đó trở về sau, hai người cùng sống những ngày tháng tươi đẹp.




      Yên Lạc bằng giọng điệu đầy cảm xúc: “Cuộc đời mà chưa từng thất tình cũng chưa phải là cuộc đời hoàn mỹ!”




      Phương Đường bắt đầu khóc nấc, bởi vì ở nơi công cộng, sợ tiếng khóc của mình bị người khác nghe thấy nên chỉ biết cắn chặt môi, khóc thành tiếng, thỉnh thoảng lại dùng khăn giấy lau nước mắt và nước mũi.




      - Chị vẫn muốn kết hôn với ấy! Có thể ấy có nỗi khổ riêng, ấy và kia phải là quan hệ đó!




      - Nếu thực ta phản bội chị sao?




      Tâm trạng của Phương Đường hết sức rối bời: “Nếu kết hôn rồi, ta đến tìm ấy nữa!”




      Yên Lạc đanh mặt : “Em thực hiểu cái gã Chu Lệ Văn ấy có gì tốt, đáng để chị chịu thiệt thòi như vậy. Nếu chị để ý chuyện bàn tay ta vừa bóp vú con đàn bà khác, còn chưa kịp rửa tiếp tục bóp vú chị, vậy em có ý kiến! Chị thích lấy cứ lấy!”




      Buổi tối, trước khi ngủ, Phương Đường hỏi Chu Lệ Văn: “ em ?”




      - Chúng ta sắp cưới đến nơi rồi mà em còn hỏi như thế à?




      - Có hay ? - muốn có đáp án ràng.




      - Có, đương nhiên là có!




      - Thế có từng người đàn bà khác ?




      Chu Lệ Văn có vẻ chần chừ thấy : “Hôm nay em làm sao thế?”




      - Trả lời em !




      - Đương nhiên là !




      Phương Đường cảm thấy như trút được gánh nặng trước câu trả lời của Chu Lệ Văn, thầm nhủ: Hãy tin ấy, như trước đây mày từng làm!




      Đàn bà đều thích nghe những lời đường mật, bởi vì những lời này rất bùi tai, giống như giấc mộng tuyệt đẹp, tựa như chuyện cổ tích mà người đàn ông đặc biệt dựng lên cho người đàn bà. Cho dù bản thân đàn bà nhiều lúc cũng cảm thấy nghi ngờ những lời đường mật ấy là giả, nhưng giấc mộng này quả thực quá đẹp, họ nỡ tỉnh giấc, thế nên còn giúp người đàn ông tiếp tục ru ngủ bản thân, tiếp tục đắm chìm sâu hơn.




      Chu Lệ Văn cúi đầu xuống, định thân mật với Phương Đường. Phương Đường chặn ta lại: “ rửa tay chưa?”




      Ngày cưới định, là ngày hai mươi hai tháng sau. Phương Đường kéo Yên Lạc khắp các khách sạn để xem thực đơn và hội trường, hy vọng có thể sớm đặt được chỗ.




      - Chị vẫn muốn cưới ta à? - Yên Lạc hỏi vẻ khó hiểu.




      Phương Đường tỏ ra bất lực: “Chị thực thể buông tay. Nếu ấy đồng ý cưới chị, cho thấy ấy vẫn còn chị. Đàn ông trước khi cưới đều thích lăng nhăng, chơi bời, sau khi cưới thay đổi thôi. Chị hai mươi sáu tuổi rồi, rất muốn sớm lấy chồng, sau đó có đứa con dễ thương, sống vui vẻ nốt phần đời còn lại!”




      - Lấy ta chị có hạnh phúc ? - Yên Lạc hỏi.




      - Ít nhất năm năm nay chị hạnh phúc!




      - Chị lấy người khác cũng có thể có hạnh phúc mà!




      - Chị chẳng còn thời gian và kiên nhẫn để bắt đầu mối tình khác. Năm năm nay hao tổn quá nhiều tâm sức của chị rồi!




      Yên Lạc biết có cố gắng thế nào cũng chẳng thể khuyên nhủ được Phương Đường, đành phải từ bỏ và quay sáng chúc phúc cho Phương Đường: “Chúc chị hạnh phúc!”




      Phương Đường nghe câu chúc phúc này mà trong lòng cảm thấy vô cùng rối bời.




      phản bội của đàn ông thường dễ nhận được tha thứ của đàn bà, phải vì đàn bà rộng lượng, mà là vì họ là những kẻ yếu đuối. Họ nhát gan, họ sợ sau khi buông tay người đàn ông hư hỏng này, người đàn ông kế tiếp mà họ gặp phải càng tồi tệ hơn. Thay vì dùng tất cả mọi thứ của mình để đánh cược với tương lai mơ hồ thể đoán định, chi bằng cứ cho người đàn ông tại cơ hội, hơn nữa đấy lại là người đàn ông mà họ thương.




      Công ty Erna nằm ở tầng thượng tòa văn phòng ở trung tâm, đứng ở phòng khách của họ có thể nhìn khắp thành phố. Đứng ở đây nhìn xuống những con người bé như bầy kiến ở bên dưới, trong lòng dấy lên niềm kiêu hãnh kỳ lạ.




      Phương Đường ngờ có ngày mình lại đặt chân đến trụ sở của công ty Erna. Hôm nay Hướng tinh tinh kéo đến đây để tham dự hội nghị các đại lý của công ty Erna, nghe tuyên bố quan trọng. Phạm Gia Ni, đối thủ cạnh tranh của họ cũng có mặt ở đây.




      Tổng giám đốc của công ty Erna là Đoàn Chấn Hoa, doanh nhân ngoài năm mươi, đầu cạo nhẵn thín, cái trán bóng loáng cho thấy ông ta là người vô cùng tài trí.




      Hội nghị lần này chủ yếu bàn bạc về vấn đề quyền đại lý cho sản phẩm của bộ phận nào đó nửa năm còn lại ở khu vực Hoa Đông và Hoa Nam. Đại thể ý của công ty Erna là: Kế hoạch của các nhà đại lý đều có ưu nhược điểm riêng, giờ chủ yếu là để công ty nào có thể chi nhiều tiền hơn để giành quyền đại lý, ai trả giá cao hơn, người đó chiến thắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :