1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm khựng người, im lặng hồi lâu trong điện thoại rồi chậm rãi hỏi: “Em biết là ai ư?”




      - biết! - Phương Đường thay đổi chủ ý, - Lúc gặp chị ấy tốt nhất đừng nhắc đến chuyện này, hãy để nó qua . Vì sai lầm nhất thời mà khiến cho người phải mang theo nỗi đau khổ cả đời, như thế tàn nhẫn quá!




      Cúp điện thoại, Phương Đường mỉm cười nhưng nước mắt lại trào ra. thể dùng vết thương của người khác để làm vũ khí tranh cướp tình , cũng nhẫn tâm chém thêm đao lên lồng ngực đầy những vết thương của hai người này. Tình là ích kỉ nhưng con người thể vì tình mà trở nên bất lương. làm được.




      Đỗ Tư Phàm đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn Phương Đường bằng ánh mắt vô cùng thương cảm, sau đó vào trong phòng. Phương Đường dựa lưng vào cửa phòng bệnh, cuộc đối thoại của hai người ở bên trong thỉnh thoảng lại vọng ra, ràng từng chữ:




      - Xin lỗi em! - Đỗ Tư Phàm mở miệng trước.




      - Người phải lời xin lỗi là em mới đúng, khiến hai người phải lo lắng rồi! - Giọng Trình Trình trở nên bình thản và nhõm.




      - Thái độ của trong điện thoại đêm đó nên nhàng hơn chút!




      - Đấy phải là lỗi của .




      Sau đó, hai người lại im lặng rất lâu.




      - Xin lỗi ! - Đến lượt Trình Trình lời xin lỗi - Năm đó em nên vì muốn nổi tiếng mà phản bội , hận em cũng là đúng thôi!




      - hận em, mỗi người đều có lý tưởng và con đường của mình. Em làm như vậy sai, thực ra… thôi bỏ , tất cả là quá khứ rồi!




      - Thực ra cái gì? - Trình Trình nhạy cảm hỏi.




      - Thực ra bao nhiêu năm nay, luôn kìm chế bản thân để tỏ ra lạnh nhạt với em, phải vì hận em, mà là bởi vì dám lại gần em, bởi vì sợ… sợ… khi mình mềm lòng tạo ra cục diện khó xử cho cả đôi bên.




      - Tại sao?




      - Đừng hỏi nữa!




      - Em luôn có cảm giác: chắc chắn có chuyện gì đó giấu em, có thể cho em biết là chuyện gì ?




      Đỗ Tư Phàm gì, coi bộ nhất quyết chịu .




      - Yên tâm , em nghĩ thông suốt rồi, nghĩ quẩn nữa đâu. Hôm nay em muốn gặp chính là đặt dấu chấm hết cho những chuyện trước đây. Nếu cứ giấu cho em biết như vậy, em nghĩ em càng thể buông tay!




      - Em có biết Đoàn Chấn Hoa là ai ? - Đỗ Tư Phàm hỏi.




      - Tổng giám đốc công ty Erna, hồi đó vì ông ấy mà em rời xa . Em cứ nghĩ biết người này cụ thể là ai, ngờ lại biết chuyện này!




      - Ông ấy là bố .




      - Cái gì? - Trình Trình vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa thể chấp nhận này.




      Lại là im lặng rất lâu.




      - Ông ấy có biết em là bạn của ?




      - biết. Nhưng mấy hôm nay chắc ông ấy biết, dư luận đào bới chuyện quá khứ của chúng ta lên rồi.




      Lại là im lặng. Lần này còn lâu hơn cả hai lần trước cộng lại. Ba người ở trong và ngoài phòng bệnh đều chìm đắm trong tâm trạng thê lương và chua xót.




      Hóa ra bao nhiêu năm nay, Đỗ Tư Phàm, Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn, ba người họ chỉ có mình Đỗ Tư Phàm biết được chân tướng việc. Người cướp bạn của mình chính là bố đẻ của mình, khó tưởng tượng sau khi biết được cái tin này, tâm trạng của Đỗ Tư Phàm tồi tệ đến mức nào. biết chân tướng việc nhưng vạch trần nó ra, cũng là vì muốn tác thành cho Trình Trình và tổng giám đốc Đoàn chăng? Nếu khi ba người gặp nhau khó xử như thế nào? Vì vậy mấy năm nay, đằng sau vẻ tuyệt tình của Đỗ Tư Phàm thực ra chính là bảo vệ lớn lao nhất của đối với bố và Trình Trình.




      - Chẳng trách lại chúng ta thể quay lại. Em sai rồi, em sai rồi! Xin lỗi ! - Trình Trình bắt đầu khóc nức nở.




      Đỗ Tư Phàm bùi ngùi : “Chỉ có thể trách đây là ý trời. Đừng tự làm tổn thương bản thân nữa, nếu em làm sao xứng đáng với những tổn thương mà bao năm nay phải gánh chịu!”




      Trình Trình càng khóc thảm thiết hơn.




      Phương Đường ở bên ngoài cũng nước mắt nhạt nhòa. vừa xót xa cho Đỗ Tư Phàm phải nén chịu đau khổ bao nhiêu năm nay lại vừa ngưỡng mộ tình cảm mà Đỗ Tư Phàm dành cho Trình Trình. Đúng thế, Đỗ Tư Phàm ấy, nếu sao sẵn sàng thà để mình bị hiểu lầm là tuyệt tình chứ dứt khoát chịu ra chân tướng việc? Có lẽ nếu hồi đó, người lăng xê cho Trình Trình phải là tổng giám đốc Đoàn mà là người đàn ông khác, Đỗ Tư Phàm có thể chấp nhận Trình Trình khi ấy quay lại tìm .




      Khoảnh khắc này, Phương Đường cảm thấy trái tim mình chua xót.




      đường về, cả Tư Phàm và Phương Đường gì, ai nấy đều có tâm riêng. Về đến nhà, hai người lần lượt tắm rồi lên giường, nằm quay lưng vào nhau, trằn trọc sao ngủ được.




      - Thực ra em vẫn biết quan hệ của bố và Trình Trình đúng ? - Đỗ Tư Phàm đột nhiên hỏi.




      - Ừ! - Phương Đường đáp.




      - Vậy tại sao em bao giờ nhắc đến trước mặt , lúc hỏi em trong điện thoại em cũng . Nếu biết, có phải em định giấu luôn ?




      - Ừ.




      - Tại sao? - Giọng của Đỗ Tư Phàm dịu dàng đến lạ kỳ.




      Phương Đường nhắm mắt thở dài: “Em muốn làm buồn!”




      Đỗ Tư Phàm là thiên sứ, bảo vệ trái tim của Trình Trình. Phương Đường cũng muốn trở thành thiên sứ, bảo vệ trái tim của Đỗ Tư Phàm. Chỉ có điều thành công, còn .




      ©STE.NT

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm quay người lại, ôm chặt lấy Phương Đường: “Cám ơn em!”




      Trình Trình vẫn chưa ra viện, người hâm mộ càng thêm căm ghét Đỗ Tư Phàm, thậm chí còn ghét lây sang Phương Đường, cho rằng nếu có Phương Đường, Trình Trình và Đỗ Tư Phàm đôi tiên đồng ngọc nữ. số fan hâm mộ quá khích còn lên mạng chửi bới Phương Đường thậm tệ, rằng chính là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc sống tình cảm của người khác, là tinh quyến rũ bạn trai của người khác.




      Phương Đường chẳng qua chỉ là người bình thường, hoàn toàn có cơ hội để tự biện hộ cho chính mình. Hơn nữa cho dù có tự biện hộ cho mình được sao? có thể phơi bày mối quan hệ phức tạp này ra trước dư luận ? Như thế khiến Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn và cả Đỗ Tư Phàm đều bị tổn thương sâu sắc hơn, đây phải là mong muốn của . Phương Đường chỉ có thể nhẫn nhịn hết, im lặng mà chịu đựng.




      Đỗ Tư Phàm có thể thấy hết, vô cùng xót xa, nhưng cũng chẳng thể giúp gì được. Bản thân cũng gặp phải ít rắc rối, bên “Phòng tạo hình bé Lọ Lem” thường xuyên bị người ta ném trứng, xịt sơn lên mặt kính.




      Cuối cùng tổng giám đốc Đoàn cũng xuất , nhưng ông toàn nhốt mình trong văn phòng, biết cụ thể nghĩ cái gì.




      Hôm nay, tổng giám đốc Đoàn gọi Phương Đường vào gặp, hai bàn tay căng thẳng xoa xoa vào nhau, khóe môi giật giật vài cái mới cất tiếng : “Trình Trình là bạn cũ của Tư Phàm ư?”




      - Vâng ạ! - Phương Đường dè dặt trả lời.




      - Thế nó có biết bố… - Tổng giám đốc Đoàn ngập ngừng, trong đầu nghĩ ngợi nên như thế nào.




      - ấy biết chuyện của bố và Trình Trình, biết từ lâu rồi, chỉ có điều ấy . ấy trách hai người, cũng hận hai người, chỉ tất cả là ý trời!




      - Bố biết việc thành ra thế này, nếu hồi đó bố biết Trình Trình là bạn của nó, bố sao có thể… sao có thể… - Tổng giám đốc Đoàn tiếp, cúi gằm mặt xuống, lấy cánh tay đánh mạnh vào đầu mình.




      Phương Đường rất đồng cảm, cho dù là ai đều có lúc gây ra những chuyện khó mà chấp nhận được: “Tư Phàm sai, tất cả là do ý trời, bố nên tự trách bản thân. Mọi thứ qua hết rồi!”




      Tổng giám đốc Đoàn bắt đầu khóc lóc: “Bố cứ nghĩ rằng mặc dù mình phải là ông chồng tốt nhưng vẫn có thể coi là ông bố đạt tiêu chuẩn, nhưng ngờ bố lại làm ra những chuyện như thế này. Bố có lỗi với Tư Phàm, bố…”




      - Những lời này bố nên đích thân với Tư Phàm. Con cứ cảm thấy giữa hai bố con nên chuyện ràng với nhau. Thực ra chuyện đến mức này là do hai bố con luôn chịu thẳng thắn chuyện với nhau. Sai rồi cũng sao, biết nhận sai và sửa sai là tốt. Hai cha con máu mủ ruột rà, nếu phải vì hai người, Tư Phàm cũng cần giấu nhẹm chân tướng việc lâu như thế. ấy hai người, ấy Trình Trình, càng bố của mình!




      Hết giờ làm, lúc Phương Đường ra khỏi công ty, thanh niên đội mũ lưỡi trai sùm sụp từ trước mặt đến. Lúc ta ngang qua Phương Đường, đột nhiên móc từ trong túi ra túi gì đó đập vào . Phương Đường kịp tránh nên bị đập trúng. chất nhầy nhụa chảy khắp người , còn bốc lên mùi hôi tanh, hình như là máu chó.




      - tinh! Để xem sau này mày còn dám quyến rũ đàn ông nữa hay thôi! - Gã thanh niên đội mũ lưỡi trai chửi xong rồi nhanh chóng chạy mất.




      Phương Đường toàn thân dính đầy máu ngồi bệt xuống mặt đường, rất nhiều người vây quanh . vừa sợ vừa hoảng hốt tìm kiếm có gương mặt quen nào trong đám đông hay , trông ngóng bàn tay chìa ra giúp đỡ mình.




      - Phương Đường, đúng là sao? Sao lại thành ra nông nỗi này? - Cuối cùng cũng có người nhìn thấy , là Diệt Tuyệt Sư Thái. Diệt Tuyệt Sư Thái rẽ đám đông đến bên cạnh Phương Đường.




      - Giám đốc! - Phương Đường thể chịu đựng được nữa, ôm choàng lấy cổ Diệt Tuyệt Sư Thái òa khóc.




      Diệt Tuyệt Sư Thái đón Phương Đường về nhà mình, tìm cho bộ quần áo sạch bảo thay.




      - Sao lại thành ra nông nỗi này?




      Phương Đường mệt mỏi lắc đầu: “Em cũng biết nữa!”




      - định làm thế nào? Tiếp tục để đám người đó hiểu lầm hay sao?




      - giờ em thể nghĩ được điều gì, mệt mỏi quá! - Phương Đường đổ người ra ghế sô pha, ôm lấy mình. - Đám người đó điên khùng!




      Diệt Tuyệt Sư Thái phân tích tình hình trước mắt rồi đưa ra đề nghị: “Để cho an toàn, thời gian này đừng làm nữa. Kẻ đó có thể ném máu chó lên người cũng có thể mang dao ra chém . Chuyện ở công ty cứ giao cho người khác xử lý, tôi giúp xin nghỉ với tổng giám đốc Đoàn!”




      - Vâng ạ! - Phương Đường nghe theo mọi sắp đặt của Diệt Tuyệt Sư Thái.




      - Có cần tôi gọi điện cho chồng đến đón ?




      - Ấy đừng! - Phương Đường hoảng hốt, muốn để phải lo lắng vì mình - Em có thể ở lại chỗ chị vài hôm ?




      Diệt Tuyệt Sư Thái lập tức nhận lời: “Cũng được, để tôi thu dọn phòng khách, nghỉ ngơi lát !”




      Phương Đường gọi điện cho Đỗ Tư Phàm, với mấy ngày tới ở lại nhà bạn, nhưng hề nhắc đến chuyện mình gặp phải, Đỗ Tư Phàm suy nghĩ lát rồi đồng ý.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Vợ ơi, có phải em cảm thấy rất mệt mỏi ? - Tiếng “vợ ơi” của Đỗ Tư Phàm khiến cho trái tim Phương Đường xốn xang.




      - Hơi hơi ạ!




      - xin lỗi nhé!




      - cũng đâu có hơn gì, giữ sức khỏe đấy! - Đỗ Tư Phàm cũng chẳng khá khẩm gì hơn, Phương Đường vốn muốn ở bên cạnh để cùng vượt qua khó khăn này, nhưng bây giờ thực thể cầm cự được nữa.




      Trong lúc yên tĩnh, Phương Đường ngẫm nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của mình, làm gì sai gì cả. Đỗ Tư Phàm cũng làm gì sai, nhưng tại sao hai người lại phải chịu trả thù này?




      Phương Đường, Đỗ Tư Phàm, Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn, cho dù giữa họ có khúc mắc tình cảm gì cũng là chuyện riêng của họ, chẳng phải tất cả những người trong cuộc đều chọn cách cư xử hòa bình hay sao, tại sao những người ngoài ấy lại cứ chịu buông tha cho họ, nhất quyết chịu để những chuyện quá khứ lắng xuống?




      Diệt Tuyệt Sư Thái : “Đây là thời đại điên rồ. Rất nhiều người muốn tìm cái cớ để trút hết những mất cân bằng trong lòng. Bọn họ thường giương cao lá cờ chính nghĩa để làm những việc bất chính!”




      Phương Đường : “Những kẻ điên rồ ấy ép em phát điên mất rồi!”, chỉ có Phương Đường, cả ba người còn lại cũng sắp phát điên.




      Tổng giám đốc Đoàn hẹn Phương Đường ra ngoài, ngồi trong quán cà phê khá vắng vẻ.




      - Giờ con thấy thế nào? - Tổng giám đốc Đoàn thêm đường vào cà phê.




      - Rất tồi tệ ạ!




      Tổng giám đốc Đoàn cười như mếu: “Bố cũng thế. Có đôi lúc muốn tìm nơi nào đó để trốn , chẳng phải nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa. Nhưng thể được, vì chuyện công ty, có thế nào bố cũng phải cố gắng!”




      - Con cũng muốn trốn!




      - Chẳng phải con trốn đấy sao! - Tổng giám đốc Đoàn . Phương Đường gần tuần rồi làm.




      Phương Đường lắc đầu: “ phải con muốn rời xa nơi này, mà là muốn rời xa tất cả mọi người. mình yên tĩnh, bắt đầu cuộc sống mới!”




      Tổng giám đốc Đoàn giật nảy mình: “Con định bỏ nhà sao? Tư Phàm đồng ý đâu!”




      - Có thể, con rời xa ấy có lẽ tốt cho tất cả mọi người, việc cũng có thể lắng xuống. Qua thời gian, đám fan hâm mộ ấy quên chuyện này thôi! - Phương Đường uống ngụm sữa, thở dài, dường như trút hết những khó chịu trong lòng - Làm vợ người nổi tiếng khổ sở quá!




      - Sau này con còn phải học làm quản lý của doanh nghiệp nữa cơ, vất vả hơn nhiều! - Tổng giám đốc Đoàn nhắc nhở - Tư Phàm chịu tiếp quản Erna, bố chỉ có thể trông vậy vào con thôi!




      Phương Đường càng thêm đau đầu: “Bố biết là con có khả năng đó mà!”




      - Vì vậy bố mới ép con phải học hỏi.




      - Nhưng ngay cả học con cũng học xong. Có lẽ con thích hợp làm con dâu của nhà họ Đoàn, làm vợ của Tư Phàm.




      Tổng giám đốc Đoàn hồi tưởng lại: “Bố từng mong muốn Tư Phàm lấy người vợ tháo vát để giúp bố quán xuyến Erna, nhưng nó đồng ý, kết quả còn tức khí lấy con!”




      - Thế bố có hận con ?




      - Tại sao lại hận? Con đâu có sai. Hơn nữa bố cũng nhận thấy con rất lương thiện, là người vợ tốt.




      - Con làm vợ ấy nữa, có được ạ?




      Tổng giám đốc Đoàn khẽ nhíu mày, phản bác thỉnh cầu của . Tất cả mọi người đều mất phương hướng, biết rốt cuộc nên xử lý chuyện tình cảm phức tạp này ra sao.




      - Con muốn hỏi chút: lúc đầu người bố muốn Tư Phàm lấy làm vợ là ai? - Phương Đường vô cùng tò mò.




      Tổng giám đốc Đoàn do dự hồi rồi trả lời: “Phạm Gia Ni”.




      Phương Đường nghe thấy đáp án này, đột nhiên mỉm cười rất vui.




      Trước khi ngủ, Phương Đường gọi cho Đỗ Tư Phàm, : “Chồng ơi, em !”, đây là lần đầu tiên gọi “chồng ơi”, và cũng là lần cuối cùng. Trong tay cầm tấm chi phiếu, là tổng giám đốc Đoàn đưa cho , đó có viết con số hai triệu. Đây coi như là tiền bối thường của tổng giám đốc Đoàn để rời xa Đỗ Tư Phàm.




      - nhớ em lắm! - Đỗ Tư Phàm . Phương Đường nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. luôn hy vọng có thể với câu: “ em!”




      Đỗ Tư Phàm hề biết rằng câu trả lời này khiến cho mất người vợ.




      Tình cần phải có giữ gìn, nếu suốt thời gian dài có được xác nhận của đối phương, cho dù người có người kia đến thế nào chăng nữa, tình sớm muộn gì cũng bị hao mòn hết.




      Phương Đường rồi, ra trong lặng lẽ. Tổng giám đốc Đoàn cho hai triệu, chỉ cần hai trăm nghìn trong số đó. thậm chí rất muốn cần đến số tiền hai trăm nghìn này, để cho ra của mình thanh cao chút. Nhưng thể. Để mua bức tranh “Dục vọng tình ”, tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình. Nếu phải rời xa mọi người, bắt đầu cuộc sống mới, cần có tiền trong tay.




      Hai trăm nghìn, là số tiền mà tổng giám đốc Đoàn định bỏ ra để mua lại “Dục vọng tình ”. mang tiền , để lại bức tranh đó. đem bán Đỗ Lạp, tình thần tượng của mình, thầm cười nhạo chính bản thân mình.




      Chẳng ai có thể làm được như Đỗ Lạp, có thể biến tình trở nên vĩ đại và thuần khiết như vậy.




      Phương Đường gửi tờ đơn ly hôn ký sẵn tên cùng với chìa khóa nhà cho Đỗ Tư Phàm, sau đó đổi số điện thoại, chuyển đến góc trong thành phố và ở lại đó.




      thành phố rất , thành phố cũng rất lớn, vài triệu người sống cùng nơi nhưng cả đời này chưa chắc có thể lướt qua nhau.




      Phương Đường dùng số tiền bán bức tranh để mở quán bán chè, đây từng là lời hẹn giữa và Đỗ Tư Phàm, cũng là cách mưu sinh tốt nhất đối với giờ. bày biện cửa tiệm rất gọn gàng, sạch , khiến cho cửa tiệm trông có vẻ ấm cúng như ở nhà.




      Chè mà Phương Đường bán cũng có hương vị của gia đình, rất nhiều nguyên liệu, mặc dù giá cả có hơi đắt chút nhưng việc buôn bán cũng tương đối tốt. Từng bát chè được bán , đều cảm thấy vô cùng tự hào. Ở đây, phải là vợ của nhà tạo mẫu nổi tiếng, phải là con dâu của nhà doanh nghiệp, phải là tình địch của ngôi sao, cũng chẳng có ai đến quấy rầy , chẳng có ai đến ép phải phấn đấu, mặc dù công việc có hơi bận rộn nhưng trong lòng rất vui vẻ.




      còn chủ động quan tâm đến những tin tức trong giới giải trí nữa, bởi vì biết những tin tức ấy chính xác, bạn phải người trong cuộc, bạn mãi mãi hiểu được chân tướng của việc. Khách đến cửa hàng ăn chè thỉnh thoảng cũng chuyện đôi chút, chỉ nghe rồi mỉm cười bỏ ngoài tai.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      thường nhớ đến những người bạn trước đây của Đỗ Tư Phàm, biết họ sống có tốt , nhưng cũng chỉ nghĩ mà thôi, bây giờ rút ra khỏi cuộc sống của , hy vọng mình lại đưa chân vào.




      Hôm nay, ti vi đưa tin về liên hoan phim nào đó, Trình Trình và Đỗ Tư Phàm đều có tên trong danh sách đề cử. Trước đêm trao giải, đài truyền hình mời Trình Trình đến phỏng vấn. Trải qua cuộc sinh tử, cách chuyện của Trình Trình trở nên điềm đạm và thư thái hơn nhiều.




      - Trình Trình, nghĩ mình có thể đạt giải trong liên hoan phim lần này ? - Người dẫn chương trình hỏi.




      - nay trong làng giải trí có rất nhiều người tài, tôi được đề cử nhận giải may mắn lắm rồi, còn về chuyện có giành giải hay đối với tôi quan trọng lắm! - Trình Trình khẽ nở nụ cười.




      Người dẫn chương trình lại hỏi tiếp số vấn đề có liên quan đến bộ phim, sau đó định kết thúc cuộc phỏng vấn lần này.




      - Tôi còn số điều muốn ! - Trình Trình chủ động .




      Người dẫn chương trình vui vẻ nhận lời.




      Trình Trình đứng lên, sau đó quay về phía ống kính: “Mấy năm gần đây, tôi đóng rất nhiều bộ phim, đa phần là phim tình cảm, sở dĩ rôi có thể diễn tốt những đoạn tình cảm như vậy ở trong phim là do nhận được khẳng định của những người điện ảnh. Trong cuộc sống thực tại, tôi cũng giống như những người bình thường khác, cũng biết , biết thất tình, cũng biết đau khổ vì tình . Tôi biết các khán giả hâm mộ quan tâm đến tôi, quý tôi, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể nhìn nhận trưởng thành của tôi bằng thái độ bình tĩnh. Thời gian trước, tôi tự sát vì bản thân nghĩ quẩn. Chuyện này ầm ĩ hết cả lên, lúc ấy bởi vì tôi ở trong bệnh viện nên biết tình hình bên ngoài. Giờ tôi đứng ở đây để với mọi người: năm đó, tôi và Niệm Phàm chia tay nhau hoàn toàn là vì tôi biết cách trân trọng, đưa ra lựa chọn sai lầm, chuyện này liên quan gì đến Niệm Phàm và vợ của ấy. Hơn nữa nếu phải nhờ họ, tôi nghĩ hôm nay tôi thể tiếp tục đứng ở đây và chuyện với mọi người. Tôi đứng ở đây, khẩn thiết cầu xin các vị quan tâm đến bạn của tôi, đừng trách nhầm người tốt, cũng đừng vì chuyện qua rất lâu rồi mà làm ầm ĩ lên khiến đôi bên cùng vui. Ngoài ra, tôi cũng muốn với mọi người trải nghiệm của bản thân tôi: Cuộc sống vô cùng tươi đẹp, chúng ta phải biết trân trọng nó, tình cũng rất đẹp, chúng ta cũng cần học cách trân trọng những người ở bên chúng ta!”




      Người dẫn chương trình khẽ vỗ tay : “ hay lắm! Minh tinh cũng vậy mà người bình thường cũng thế, mọi người đều biết , thất tình, đau khổ… chẳng có gì ghê gớm cả, điều quan trọng nhất là chúng ta trưởng thành hơn sau khi trải qua những điều này…”




      Những khách hàng ở trong quán thi nhau bàn tán: “Nghe vợ của cái Niệm Phàm này bởi vì chịu nổi công kích của các fan hâm mộ nên bỏ nhà ra , Niệm Phàm khắp nơi tìm kiếm!”




      “Tội nghiệp, báo cảnh sát !”




      “Người ta tự bỏ , phải là mất tích, cảnh sát nào nhận tìm?”




      “Chồng giàu có thế mà thèm, này ngốc !”




      “Haizzz, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà!”




      Phương Đường nghe những lời bàn tán như vậy về , cứ như nghe về người khác, mọi chuyện đối với trở nên quá xa rồi.




      Trong buổi lễ trao giải điện ảnh, cuối cùng Trình Trình cũng giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn Đỗ Tư Phàm giành được giải thưởng Phục trang đẹp nhất.




      mặc bộ quần áo vest, đứng ở bục nhận giải, nhưng hề phấn khởi như mọi người tưởng tượng. phát biểu cảm xúc cách vô cùng bình thản: “Trước tiên, tôi rất cảm ơn đạo diễn dành cho tôi cơ hội thử sức này. Ngoài ra, cảm ơn ban giám khảo công nhận tôi. Cuối cùng, tôi đặc biệt gửi lời cám ơn đến người, nếu hồi đó phải ấy cổ vũ tôi nhận bộ phim này, tôi có cơ hội đứng ở đây để nhận giải thưởng này. Người đó chính là vợ tôi, Phương Đường.”




      Các khán giả và khách mời bên dưới khán đài vỗ tay rào rào.




      Đỗ Tư Phàm tiếp tục : “Xin lỗi quý vị, tôi muốn xin chút thời gian để với vợ tôi vài câu. Từ trước đến giờ, người khác đều nghĩ lấy được người chồng như tôi là phúc lớn của ấy. Nhưng tôi muốn với mọi người rằng, tôi lấy được người vợ như ấy mới là phúc lớn của tôi. Vào lúc tâm trạng tôi sa sút nhất, muốn buông xuôi hết tất cả, ấy dùng lương thiện, khoan dung và tài nghệ nấu nướng tuyệt vời của mình để an ủi tôi, khiến cho tâm hồn và cuộc sống của tôi bình ổn trở lại, giúp tôi tìm được cảm giác hạnh phúc!”




      Hai dòng nước trong veo từ khóe mắt Đỗ Tư Phàm lặng lẽ lăn dài, lấp lánh dưới ánh đèn. dừng lại chút rồi tiếp: “Vợ ơi, em! lòng em, em mau về !”




      Cuối cùng Phương Đường cũng nghe được câu bộc bạch này của Đỗ Tư Phàm. Ngồi trước màn hình ti vi, mắt ướt nhòe từ lúc nào chẳng hay.




      Đỗ Tư Phàm gọi quay về, nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn lập tức gọi cho . Nhưng bây giờ, trải qua nhiều chuyện, vị trí của tình trong lòng thay đổi. Hồi đó người phụ nữ coi tình là tính mạng, để níu kéo tình cảm với Chu Lệ Văn, thà chấp nhận bị phản bội nhục nhã. Sau này học được cách người là phải cho đối phương tự do, còn bản thân mình chấp nhận đau khổ. Cuối cùng khi chủ động từ bỏ Đỗ Tư Phàm, còn là người phụ nữ coi tình là quan trọng hơn hết thảy nữa, trong cuộc sống còn có rất nhiều niềm vui, những niềm vui này liên quan gì đến tình , mà những niềm vui này liệu Đỗ Tư Phàm có thể mang lại cho ?




      Phương Đường nắm điện thoại trong tay rất lâu, mãi vẫn thể đưa ra quyết định…






      Ebook phi lợi nhuận được làm bởi STENT Forum. Để download thêm các ebook truyện ngôn tình khác, hãy truy cập: http://www.luv-ebook.com
      nhung_rose thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :