1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chiếc xe hơi đỗ lại bên cạnh họ, cánh cửa xe kéo xuống, khuôn mặt quen thuộc ra: “ đâu thế?”, tổng giám đốc Đoàn hỏi.




      - Về nhà ạ! - Phương Đường thẳng thắn đáp, mỉm cười - Chúng tôi bộ về cũng được, cần phiền ngài đâu ạ!




      - Lên xe , tôi chở hai người đoạn. Hơn nữa tôi cũng rất muốn đến khu Triều Tịch tham quan, có được Tư Phàm?




      Đỗ Tư Phàm trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Được bố ạ!”




      Im lặng, cả ba người đều im lặng, Phương Đường thể nào ngờ tổng giám đốc Đoàn lại chính là người cha mà Đỗ Tư Phàm ưa. Tại sao Đỗ Tư Phàm cho biết chuyện này? Là vì mối quan hệ cha con của hai người quá căng thẳng, vì vậy mới muốn thân thiết với tổng giám đốc Đoàn, hay là vì lo lắng Phương Đường sau khi biết là con nhà đại gia mờ mắt vì tiền? Hồi đầu Đỗ Tư Phàm thích vào làm ở Erna cho lắm, có lẽ cũng là vì mối quan hệ cha con này. Vậy Trình Trình sao? ấy có biết tổng giám đốc Đoàn là bố của Đỗ Tư Phàm ? Còn tổng giám đốc Đoàn, ông ấy có biết Trình Trình là bạn của con trai mình ? Đỗ Tư Phàm sao? có biết người lăng xê cho Trình Trình lúc đầu chính là bố đẻ của mình ?




      Trong lòng Phương Đường có quá nhiều thắc mắc, nhưng dám , sợ nếu ra khiến cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ.




      Tổng giám đốc Đoàn và Đỗ Tư Phàm chuyện rất khách khí, khách khí đến mức xa cách, giữa hai người dường như có hố sâu ngăn cách, ai có thể vượt qua cái khoảng cách ấy.




      Mối quan hệ giữa người với người tỉ lệ thuận với mức khách sáo trong cư xử của họ. Càng cởi mở, suồng sã, câu nệ tiểu tiết cho thấy mối quan hệ của họ càng thân mật; càng lịch , lễ độ, càng cho thấy mối quan hệ của họ xa cách.




      Phương Đường bị kẹt ở giữa hai cha con họ, cảm thấy hơi bối rối.




      Sau khi tổng giám đốc Đoàn đến nhà họ, ông đưa mắt nhìn quanh lượt, gật gù : “Giữ gìn rất tốt, nơi này vẫn giống hệt như xưa!”




      Đỗ Tư Phàm lạnh lùng : “Trước đây bố đâu có ở đây, thích ở ngoài hơn!”




      Tổng giám đốc Đoàn vô cùng áy náy: “Trước đây bố cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi!”




      - Cái gì mà bất đắc dĩ? Còn phải là vì chuyện kinh doanh của bố, vì chuyện kiếm tiền hay sao? Trong mắt bố, chuyện làm ăn mãi mãi quan trọng hơn hai mẹ con con! - Đỗ Tư Phàm có vẻ kích động, cũng rất tổn thương, oán trách lạnh nhạt của bố dành cho mẹ trước đây. Mẹ rồi, thể đấu tranh giành lấy thứ gì cho bà, chỉ có thể trút hết những đau buồn của bà năm ấy cho người đàn ông gây ra nỗi đau buồn ấy nghe.




      - Tư Phàm, con có thể nghe bố giải thích được ?




      - thể, bởi vì mẹ bao giờ có thể sống lại! - Đỗ Tư Phàm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, dường như cố nén chặt những giọt nước mắt, cho chúng trào ra - Chúng ta đừng cãi nhau vì những chuyện quá khứ nữa, bố đến đây phải là để tưởng nhớ mẹ con sao, thư phòng ở đâu chắc là bố biết rồi, bố vào trong đó . Trong đó… trong đó có tranh của mẹ đấy!




      Tổng giám đốc Đoàn im lặng đứng dậy, vào thư phòng, nhốt mình trong đó rất lâu, người ở bên ngoài thể nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên trong. Trong khi đó, người luôn hút thuốc như Đỗ Tư Phàm biết lấy đâu ra bao thuốc lá, đứng ở ngoài ban công, hút hết điếu này đến điếu khác.




      Khoảnh khắc này, hai người đàn ông cùng chung huyết thống cùng nhớ đến người phụ nữ.




      Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đoàn cho gọi Phương Đường vào văn phòng, mời ngồi, coi bộ ông có ý tâm .




      - Phương Đường, có chuyện bố muốn nhờ con giúp đỡ!




      - Chuyện gì ạ?




      - Bố muốn nhờ con đả thông tư tưởng cho Đỗ Tư Phàm, để nó hận bố như vậy nữa! - Tổng giám đốc Đoàn bộc lộ vẻ quan tâm chỉ có ở người cha, ông rất thương Tư Phàm - Thù hận khiến cho tình cảm giữa hai cha con ngày càng xa cách, cũng khiến cho nó thể mở lòng!




      - Con cố gắng, nhưng con biết ấy có nghe con nữa!




      Tổng giám đốc Đoàn rất tự trách mình: “Trước đây bố vì chuyện làm ăn mà lạnh nhạt với mẹ con nó, là vì bất đắc dĩ. Khi bố nghe mẹ Tư Phàm bệnh nặng, bố chỉ muốn lập tức quay trở lại bên cạnh bà ấy, nhưng là thời khắc quan trọng nhất của việc kinh doanh nên bố thể bỏ đấy. Nếu bố buông tay, điều đó có nghĩa công ty sụp đổ, biết bao nhiêu nhân viên dưới quyền bố phải thất nghiệp, gia đình của họ phải chịu tổn thất. Có số người thậm chí phải lang thang đầu đường xó chợ. Công ty là gia đình lớn, bố thể nghĩ cho sinh tồn của vài trăm con người, thế nên tạm thời từ bỏ gia đình của mình. Bố biết bản thân có lỗi với mẹ Tư Phàm, nhưng nếu đổi lại là con, lúc ấy con lựa chọn thế nào?”, tổng giám đốc Đoàn tiếp được nữa, giọng ông trở nên nghẹn ngào.




      Đàn ông ít khi rơi lệ, nhưng khi rơi lệ có nghĩa ta thể hóa giải được đau thương trong lòng. Nước mắt người đàn ông lớn tuổi như tổng giám đốc Đoàn giành được đồng cảm của Phương Đường. có thể tưởng tượng ra cảnh năm đó khi tổng giám đốc Đoàn ở Đức vừa bàn chuyện làm ăn, vừa nhớ nhung người nhà như thế nào, cũng có thể tưởng tượng ra được nỗi đau đớn và tự trách lớn nhường nào khi ông lao về bên cạnh vợ nhưng vẫn thể gặp bà lần cuối trước khi bà nhắm mắt.




      Công ty và người thân, ông lựa chọn công ty, lựa chọn này khiến cho các nhân viên tôn kính và cảm kích ông, nhưng lại khiến cho người thân hận ông. Phương Đường đứng lập trường của người trung gian, biết nên ủng hộ hay phản đối.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuộc đời là vô số những lựa chọn. Có lựa chọn mà chúng ta đưa ra quyết định từ lâu nhưng mãi vẫn biết được kết quả. Có những lựa chọn chúng ta chưa đưa ra quyết định có thể dự đoán được kết quả sau cùng. Chọn A hay chọn B, đây là việc khiến người ta đau khổ, càng đau khổ hơn là, ràng chúng ta biết chọn A có thể khiến bản thân phải đau đớn, nhưng vẫn thể chọn nó.




      Phương Đường an ủi tổng giám đốc Đoàn: “Con tin mẹ của Tư Phàm lúc ấy cũng ủng hộ quyết định của bố, bố cần quá tự trách bản thân!”




      - Bà ấy là người phụ nữ tốt nhất mà bố từng gặp! - Mắt tổng giám đốc Đoàn đỏ hoe - Bố thường nghĩ, có lẽ bởi vì bố có phúc, xứng đáng có được bà ấy lâu dài nên ông trời mới gọi bà ấy sớm như thế!




      Phương Đường lại : “Chắc chắn mẹ vốn là thiên sứ, về sau vì thấy bố tốt nên mới lén hạ phàm để làm vợ của bố, nhưng thiên sứ vẫn là thiên sứ, cuối cùng vẫn phải về trời, vì vậy mới đành phải ra . Con tin mẹ ở trời nhìn bố và Tư Phàm đấy!”




      Tổng giám đốc Đoàn gật đầu: “Bố cũng tin bà ấy là thiên sứ hạ phàm. Cám ơn con, con rất biết an ủi người khác!”




      Phương Đường quyết định giúp tổng giám đốc Đoàn khuyên nhủ Tư Phàm. Vì tổng giám đốc Đoàn, cũng là vì Tư Phàm. Đỗ Tư Phàm mất nửa tình thân rồi, muốn đánh mất nốt nửa tình thân còn lại.




      Mấy đêm liền Đỗ Tư Phàm ngủ ngon giấc, thường vô thức ôm Phương Đường rất chặt, dường như lo lắng mất điều gì. Lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ như cũng có lúc yếu đuối như vậy.




      đêm nọ, Đỗ Tư Phàm bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, bật đèn ngủ đầu giường rồi đánh thức Phương Đường: “Liệu em có rời xa ?”




      - Hả? - Phương Đường vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.




      - Liệu có ngày nào đó em bỗng lẳng lặng rời xa ?




      Phương Đường dụi dụi mắt, : “Chỉ cần đừng cắm sừng cho em, đuổi em , em rời xa đâu!”




      Đỗ Tư Phàm bỗng cười như đứa trẻ, hài lòng vùi đầu vào ngực Phương Đường, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Phương Đường ngửi mùi dầu gội đầu tóc , bỗng chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.




      Cuối cùng bộ phim đó cũng được ra mắt. Với tư cách là vợ của Đỗ Tư Phàm, Phương Đường cũng tham gia vào buổi ra mắt phim. Nhìn tạo hình của các nhân vật, nghĩ đến việc đó là kiệt tác của chồng mình, Phương Đường lại cảm thấy vô cùng tự hào.




      - Những bộ quần áo đó rất đẹp, rất hợp với tính cách nhân vật! - đường về nhà, Phương Đường luôn miệng khen ngợi Đỗ Tư Phàm.




      - Hôm nay chỉ là buổi ra mắt đầu tiên, phải vài ngày nữa mới biết phản ứng của khán giả về bộ phim thế nào. Mọi người thường chú ý nhiều đến tình tiết và diễn xuất của diễn viên, mấy ai chú ý đến những chi tiết mà làm đâu! - Đỗ Tư Phàm mấy tự tin.




      - Làm gì có chuyện đó? Tạo hình của nhân vật rất quan trọng mà. có nhớ hồi lúc chúng ta xem “Bến Thượng Hải” , cách tạo hình của Châu Nhuận Phát trong vai Hứa Văn Cường biết làm say lòng bao nhiêu con người, lúc ấy rất nhiều con trai trong lớp em đều thích bắt chước ấy, người nào cũng có tấm khăn quàng cổ trắng, trời còn chưa lạnh mấy quàng suốt ngày rồi!




      - Ha ha ha… - Đỗ Tư Phàm nhớ lại rồi bật cười - Em sai, hồi cũng từng xem, lại còn lén mặc thử chiếc áo măng tô của bố, sau đó đứng trước gương tự ngắm nghía mình cơ! - Nhắc đến từ “bố”, Tư Phàm ngập ngừng thấy .




      - Tư Phàm, vẫn hận bố à?




      Đỗ Tư Phàm mím chặt môi, muốn nhắc đến chuyện này.




      - Nếu hồi đó mà bố quay lại ở bên cạnh mẹ cho đến khi mẹ qua đời, còn công ty sụp đổ, vài trăm con người mất việc, rất nhiều người lang thang đầu đường xó chợ vì thể tìm được công việc mới ngay lúc đó, rất nhiều gia đình có thu nhập lại có tiết kiệm nên thể sống tiếp… Nếu là như vậy, có thấy nhõm hơn ?




      Đỗ Tư Phàm vẫn im lặng .




      - Tư Phàm…




      - Ông ấy mua chuộc em rồi phải!




      - phải.




      - Em thay cho ông ấy đấy!




      - phải, em chỉ là…




      - Em làm gì? Em muốn làm gì? Đây là chuyện giữa và bố mẹ , tại sao em lại xen vào? Em dựa vào đâu mà xen vào?




      - Em muốn vì hận bố mình mà cảm thấy đau khổ.




      - Em có thể đừng tự coi mình là thiên sứ, suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết đả thông người khác, muốn cứu vớt người khác có được ? Trước đây em đỡ cho Trình Trình, bây giờ em lại đỡ cho bố . Em phải người trong cuộc, toàn bộ việc em chỉ nghe người khác chứ đích thân trải nghiệm. Làm sao em biết những gì họ là đúng, còn suy nghĩ của là sai? Em có biết trong lòng nghĩ thế nào ? Em có hiểu ? Em có ? - Đỗ Tư Phàm tràng dài khiến Phương Đường bối rối, bộ dạng tức giận của khiến sợ hãi.




      - Em xin lỗi…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm đưa Phương Đường về đến cửa nhà: “ muốn ra ngoài dạo chút, em tự lên nhà nhé!”, rồi liền đạp ga mất.




      Đêm đó Đỗ Tư Phàm về nhà. Phương Đường ôm gối khóc cả đêm, ân hận vì những gì mình làm.




      Vụ cãi nhau lần này, vốn dĩ là Phương Đường muốn hóa giải tổn thương của , kết quả lại khiến bản thân cũng bị tổn thương.




      Đến bữa tối ngày hôm sau Đỗ Tư Phàm mới về nhà, nhưng lúc ăn cơm chẳng ai với ai câu nào.




      Ngày thứ ba, Đỗ Tư Phàm vẫn như vậy.




      Phương Đường cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. quyết định gặp bác sĩ tâm lý xin lời khuyên cho bản thân.




      ©STE.NT




      Trong thực tế, rất nhiều người coi bác sĩ tâm lý như thú dữ, cho rằng những người phải gặp bác sĩ tâm lý đều là bệnh nhân tâm thần. Thực chất phải như vậy, trong cuộc sống hàng ngày bởi đủ mọi áp lực khiến cho con người có tâm trạng lo lắng hay stress, nếu có thể kịp thời hóa giải những tâm trạng này khiến cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Nếu những tâm trạng này tích tụ trong thời gian dài khiến thần kinh của con người ở vào trạng thái căng thẳng, rất dễ sụp đổ, dẫn đến điên loạn.




      tình cờ, Phương Đường gặp Trình Trình ở chỗ bác sĩ tâm lý. đeo cặp kính đen, chỉ sợ người khác nhận ra mình, vừa từ phòng khám ra là vội vã lên ngay chiếc xe hơi và mất.




      - Ban nãy là ngôi sao điện ảnh Trình Trình ư? ấy cũng đến khám bệnh sao? - Phương Đường hỏi bác sĩ tâm lý.




      Bác sĩ tâm lý chỉ cười: “Chúng tôi có trách nhiệm bảo mật thân phận và bệnh tình của bệnh nhân!”




      Trình Trình khám bác sĩ tâm lý? Tại sao?




      Bác sĩ tâm lý kiểm tra cho Phương Đường, cho rằng bị làm sao, khuyên nhủ vài câu rồi dạy cách cư xử giữa hai vợ chồng.




      Lúc Phương Đường về nhà, Đỗ Tư Phàm vẫn chưa về, nhắn cho cái tin: “Xin lỗi , em cố ý muốn xen vào chuyện cũ của với người khác. Nhìn thấy được vui vì những chuyện đó nên em mới muốn khuyên nhủ vài câu. Mỗi người làm việc gì đó đều ở góc độ khác nhau, nếu đổi sang góc độ khác để suy nghĩ, có lẽ khiến cho bản thân có thể gạt những chuyện vui từng xảy ra. Em chưa bao giờ coi mình là thiên sứ, mà chỉ là con chó lang thang hy vọng thiên sứ được vui vẻ.”




      Nửa đêm Đỗ Tư Phàm mới về nhà, Phương Đường nhắm mắt giả bộ ngủ, Đỗ Tư Phàm tắm rồi nằm vào trong chăn, ôm lấy từ phía sau: “ nên hung dữ với em như vậy, xin lỗi!”




      Nước mắt Phương Đường ứa ra, lên gối.




      - Em phải thiên sứ, cũng phải thiên sứ. cũng chỉ là con chó hoang, bị bố thờ ơ, bị bạn bỏ rơi. Có những chuyện phải thể bỏ qua mà là những người xung quanh cứ thích hết lần này đến lần khác nhắc lại nó. hận bố, hận, chẳng qua chỉ muốn xa rời cuộc sống của ông ấy. Ông ấy là người làm kinh doanh, muốn bản thân hoặc em phải hy sinh vì những chuyện kinh doanh ấy nữa.




      Phương Đường quay người lại để tay mình áp chặt vào miệng : “Tại sao trước đây cho em biết tổng giám đốc Đoàn là bố của ?”




      - muốn hai người vì biết đối phương mà có thể cư xử như bình thường. Đặc biệt là em, nếu em biết ông ấy là bố , em cảm thấy rất áp lực, có lợi cho công việc của em.




      Hai người chấm dứt chiến tranh lạnh, ôm chặt lấy nhau, giống như hai con chuột nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau bằng vòng tay ấm áp trong mùa đông lạnh giá.




      Đột nhiên điện thoại của Đỗ Tư Phàm đổ chuông, khó chịu lẩm bẩm: “Tắt máy trước khi ngủ đúng là hành vi sáng suốt!”




      Giọng phụ nữ vang lên trong điện thoại, là Trình Trình: “Tư Phàm, em muốn gặp !”




      - Tôi ngủ rồi, có chuyện gì thế? - Giọng Đỗ Tư Phàm lạnh tanh.




      - Em chỉ muốn gặp thôi! - Giọng của Trình Trình như khóc lóc.




      - Trình Trình, tôi rất ràng rồi: chuyện của chúng ta chấm dứt từ lâu, thể quay lại được, tìm người đàn ông khác tốt hơn , tôi xứng để thể buông tay như vậy!




      - Xứng đáng mà, em xứng đáng là xứng đáng. Tại sao, tại sao chịu tha thứ cho em? lần, em chỉ cần cho em cơ hội là đủ rồi. Nếu thích em làm ngôi sao, ngay ngày mai em triệu tập họp báo, tuyên bố rút khỏi làng giải trí! - Trình Trình càng lúc càng kích động.




      - Tôi lấy vợ rồi!




      - Em nghe rồi: và Phương Đường chỉ gặp nhau có hai lần kết hôn. Tại sao? Tại sao thà lấy người xa lạ chứ chịu cho em cơ hội?




      - Cho dù thế nào tôi cũng lấy vợ rồi, hơn nữa tôi và thể ở bên nhau được nữa! - Đỗ Tư Phàm rất tuyệt tình.




      - Em muốn gặp , chỉ gặp thôi cũng được!




      - Muộn lắm rồi, muốn gặp ngày mai đến phòng làm việc của tôi! Tạm biệt! - rồi Đỗ Tư Phàm định cúp máy.




      - … - Trình Trình kêu lên thảm thiết - Nếu hôm nay chịu gặp em, em chết cho xem!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm nghiêm nghị : “Người dùng cái chết để uy hiếp đối phương nhằm đạt được mục đích của mình là loại người đê tiện, bỉ ổi!”




      - Em rất nhiều!




      - Xin hãy tôi ít chút! - rồi Đỗ Tư Phàm cúp máy và tắt điện thoại.




      Phương Đường cảm thấy vừa vui vừa sợ thái độ tuyệt tình của Đỗ Tư Phàm: “Là Trình Trình ư? ấy làm sao thế?”




      Đỗ Tư Phàm chán nản : “Bởi vì đợt quay phim lần này ấy có nhiều cơ hội tiếp xúc với trong công việc, lại cộng thêm đơm đặt của dư luận, kết quả tình cảm của ấy với lại sống dậy, cứ hy vọng có thể tiếp nhận ấy lần nữa. từ chối rất nhiều lần rồi, nhưng ấy vẫn nản lòng. Hôm nay còn vô lý đến mức dùng cái chết để uy hiếp !”




      Rất nhiều mù quáng trong tình thường dùng phương pháp tự sát để đạt được mục đích khiến cho đối phương hồi tâm chuyển ý, nhưng họ đâu biết rằng cách này chỉ khiến cho đàn ông càng thêm phản cảm, càng trở nên xa cách.




      Phương Đường nhớ lại chuyện gặp Trình Trình ở chỗ bác sĩ tâm lý, trong lòng có hơi lo lắng Trình Trình làm bậy : “ ấy tự sát đấy chứ?”




      Đỗ Tư Phàm với vẻ chắc nịch: “ đâu, người đàn bà quen với việc chơi đùa đàn ông thể chết dễ dàng thế đâu!”




      Sáng hôm sau, Đỗ Tư Phàm vừa bật máy, điện thoại đổ chuông, là trợ lý của Trình Trình gọi đến, với tối qua Trình Trình tự sát , sáng nay mới được phát , cấp cứu trong bệnh viện, chưa biết sống chết ra sao.




      Nghe được tin này, Đỗ Tư Phàm sững người.




      Cổng lớn bệnh viện bị đám phóng viên bao vây kín, bên bệnh viện thể nhờ công ty bảo vệ cử người sang giữ trật tự.




      Đỗ Tư Phàm và Phương Đường phải vất vả lắm mới tránh được đám phóng viên để vào trong bệnh viện. Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, trợ lý của Trình Trình ở bên ngoài, khóc đến sưng cả mắt. Chính ấy phát ra Trình Trình tự sát, cắt cổ tay, máu chảy lênh láng, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.




      - Em biết dạo này tình trạng tâm lý của ấy được tốt cho lắm, cứ phải bác sĩ tâm lý luôn, còn phải uống thuốc. Nhưng em ngờ ấy lại tự sát! - trợ lý ôm chặt lồng ngực, vừa khóc vừa .




      Đỗ Tư Phàm ngồi ghế ngoài hành lang, nửa lời, đầu cúi gằm, mười ngón tay đan chặt vào tóc.




      Phương Đường ngồi xuống bên cạnh : “Yên tâm , ấy nhất định sao!”




      - Đều tại , biết trạng thái tâm lý của ấy được tốt, lại những lời thô lỗ như vậy!




      - cũng muốn như vậy mà!




      - Đáng ra phải kiên nhẫn mọi chuyện chứ phải chỉ biết làm tổn thương ấy như thế! - Đỗ Tư Phàm tự trách, Phương Đường cũng biết nên an ủi ra sao, đành phải ngồi cùng với , thầm cầu mong bác sĩ có thể cứu Trình Trình khỏi tay tử thần.




      Cuối cùng ông trời cũng tha cho Trình Trình, triệu tập về quá sớm. Sau khi tỉnh lại, Trình Trình lời nào, từ chối gặp bất cứ ai, bao gồm cả Đỗ Tư Phàm.




      các trang nhất của các tờ báo hai ngày nay đều về chuyện Trình Trình tự sát, cuối cùng người ta lôi chuyện cũ của và Đỗ Tư Phàm ra, đồng thời chỉ ra cái bóng đàn ông trong bức ảnh mấy tháng trước chính là Đỗ Tư Phàm. Dư luận và người hâm mộ biết nội tình đều đứng hết về phía Trình Trình, Đỗ Tư Phàm nhanh chóng trở thành đối tượng cho mọi người chửi mắng.




      Đỗ Tư Phàm thể làm, chỉ biết ở nhà tránh scandal. Có thể thấy rất đau khổ, tinh thần sa sút nghiêm trọng.




      Tổng giám đốc Đoàn cũng làm, Phương Đường thầm đoán chắc ông đến thăm Trình Trình.




      Cho dù là đến công ty làm việc hay ở nhà, Phương Đường đều cảm thấy khí vô cùng ngột ngạt, khiến cho khó thở.




      Ba ngày sau, Phương Đường bất ngờ nhận được điện thoại của trợ lý Trình Trình, Trình Trình muốn gặp .




      Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Phương Đường gặp Trình Trình, sắc mặt xanh xao đến đáng sợ, ánh mắt chẳng chút thần thái, giống hệt con búp bê pha lê bị mất linh hồn, chỉ cần chạm vỡ tan. Phương Đường nắm chặt tay Trình Trình, cảm nhận hơi lạnh từ bàn tay truyền sang, cái lạnh tê tái: “Tại sao lại nghĩ quẩn như thế? Chị biết người hâm mộ của chị lo lắng biết nhường nào đâu!”




      Trình Trình cố nặn ra nụ cười: “ ấy là của em, chẳng ai có thể cướp được!”




      Phương Đường lắc đầu: “ ấy chưa bao giờ là của em, ấy là của chính ấy!”




      - Em có hận chị ? Chắc là chị gây cho em ít phiền phức!




      - Nếu chị chết , em càng hận chị! - Phương Đường .




      - Xin lỗi em! - giọt nước mắt long lanh lăn dài má Trình Trình, nhìn rất tội nghiệp.




      - Chị có lỗi với chính bản thân mình. Phụ nữ phải biết cách trân trọng bản thân, nếu chính bản thân chị biết bản thân mình làm sao người khác chị được? - Phương Đường nhớ đến cảnh tượng lúc Chu Lệ Văn rời xa , quỳ xuống năn nỉ ta như thế nào, vì vậy rất hiểu tâm trạng của Trình Trình ra sao khi bị Đỗ Tư Phàm từ chối. Phương Đường đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất xấu xa, có hơi giống như tên San San cướp mất Chu Lệ Văn từ tay lúc trước.




      - Trước đây chị sai rồi, thể quay lại được nữa ư?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường nhớ lại tình cảm trước đây và cuộc hôn nhân của mình, vô cùng bùi ngùi: “Chị có biết lúc đó vì sao em lấy Đỗ Tư Phàm ?”




      - Tại sao? - Đây cũng là điều mà Trình Trình muốn biết.




      - Lúc đó em bị người năm năm của mình ruồng bỏ, ta với em rằng ta có con với người khác, hôm đó em còn bị công ty đuổi việc, đúng là “song hỉ lâm môn”. Về sau em ngồi khóc ở bên đường, khóc rất thảm hại, cảm thấy cuộc đời mình chỉ màu xám tro, chẳng nhìn thấy phương hướng. Đúng lúc ấy em gặp Đỗ Tư Phàm, lúc đầu hình như ấy nghe theo mệnh lệnh của bố tìm để cầu hôn, giữa đường gặp em, trong phút bốc đồng cầu hôn với em.




      - Em nhận lời ư?




      - , bởi vì em quen ấy, cũng hiểu gì về ấy. Về sau em bị những người trong ngành lập, tìm được công việc, vô cùng xúi quẩy. Vì vậy em quyết định du lịch, kết quả gặp ấy. Hai người cho rằng mình có duyên, cảm thấy đôi bên đều là người có quá khứ, vì vậy mới ghép tạm thành đôi sống qua ngày, nhất định phải nhau, chỉ cần cố gắng đối xử tử tế với nhau để sống mà thôi!




      - Về sau em đem lòng Đỗ Tư Phàm phải ? - Trình Trình hỏi.




      - Vâng, em ấy, thể thừa nhận ấy là người đàn ông dễ khiến người khác động lòng. Nhưng ấy với em: “ nên quá nhiều, chỉ chút là đủ.”




      Nước mắt của Trình Trình trào ra: “ ấy cũng từng như thế với chị. Thế sau khi nghe xong, em làm thế nào?”




      - Chẳng làm thế nào cả, vẫn sống như thường!




      - ấy đối xử với em như vậy, em buồn ư?




      - Đương nhiên là có. Nhưng em tự nhủ với bản thân: dù gì vẫn còn có ấy, cứ tận hưởng điều này . Nếu ngày thể tiếp tục, cho dù em có ấy đến đâu, em cũng ra ! - Phương Đường lòng, từng tưởng tượng ra cảnh rời xa Đỗ Tư Phàm chỉ lần.




      - ấy, tại sao lại rời xa ấy? - Trình Trình hiểu nổi.




      - Em muốn tình của mình trở thành gánh nặng cho ấy.




      Nghe đến đây, Trình Trình như hiểu ra điều gì. Hồi lâu sau mới : “Cám ơn em Phương Đường, trước đây chị cứ nghĩ mình Đỗ Tư Phàm hơn bất cứ ai, giờ mới biết em còn ấy hơn chị!”




      Phương Đường đưa tay lên lau nước mắt cho Trình Trình: “Em từng nghe câu này: con người là động vật có thói quen, nhiều khi chúng ta thể rời xa người nào đó là bởi vì chúng ta quen với tồn tại của người đó. Em với Đỗ Tư Phàm chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đấy!”




      - Em với ấy nhất định hạnh phúc! - Trình Trình lòng chúc phúc Phương Đường.




      Nhưng Phương Đường chẳng có chút tự tin: “Trước đây em nghĩ rằng hôn nhân chính là điểm cuối của hạnh phúc, vì vậy khi em biết bạn trai mình phản bội mình, em quỳ xuống cầu xin ta, hy vọng ta có thể kết hôn với em. Về sau em mới phát , hôn nhân là điểm khởi đầu khác của tình cảm, hơn nữa con đường này còn dài hơn tình nhiều, chẳng ai biết điểm tận cùng là ở đâu, cũng chẳng ai biết nó có chấm dứt nửa chừng hay . Thậm chí nhiều lúc em còn cảm thấy hôn nhân khiến cho người ta đau khổ hơn cả tình !”




      - Cám ơn em! Em là đáng để cho đàn ông trân trọng!




      - Chị cũng vậy. Có biết bao nhiêu fan hâm mộ quý chị, ủng hộ chị, đây cũng là hạnh phúc của chị. Con đường tình rất dài, giữa đường có rất nhiều lựa chọn, chúng ta nhất thiết phải đến tận cùng con đường. Quan trọng nhất là phải biết trân trọng những gì mình có, quá khứ hãy để nó qua . Nếu hồi đó em cứ sống chết chịu buông tay bạn trai cũ, chị nghĩ bây giờ em có hạnh phúc ?




      - đâu! - Trình Trình .




      - Vì vậy nên, nếu chúng ta cứ nhìn về phía người đàn ông trước đây chẳng bao giờ phát được những người đàn ông tốt khác ở xung quanh! - Phương Đường rất vui mừng vì bản thân kịp “cai” cái thói quen mang tên Chu Lệ Văn, mặc dù tình cảm với Đỗ Tư Phàm cũng gặp ít sóng gió, nhưng vẫn cảm thấy mình hạnh húc.




      Trình Trình nở nụ cười nhõm: “Yên tâm, chị chết lần, làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa đâu!”




      Phương Đường cũng cười: “Em là fan hâm mộ của chị, em đợi được xem càng nhiều phim của chị đấy!”




      Ánh mắt Trình Trình lại sáng long lanh: “Chị nhất định để mọi người thất vọng. Phương Đường, chị có thỉnh cầu!”




      - Chuyện gì thế?




      - Chị muốn gặp Đỗ Tư Phàm. Lần cuối cùng, chị muốn lời cáo biệt với quá khứ!




      Phương Đường ra góc khuất gọi điện cho Đỗ Tư Phàm, cho biết Trình Trình muốn gặp . Đỗ Tư Phàm nhanh chóng nhận lời.




      - Tư Phàm!




      - Chuyện gì thế?




      - có biết đại gia nâng đỡ cho Trình Trình trước đây là ai ? - Phương Đường biết tại sao mình đột nhiên hỏi như vậy, có lẽ lo lắng Đỗ Tư Phàm vì chuyện Trình Trình tự sát lần này mà tự trách quá mức, do đó nhận lời quay lại với Trình Trình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :