1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng đến ngày tết Trung thu, ông trời cho con người được như ý, mới sáng sớm bắt đầu mưa to rồi. Cứ cách tiếng đồng hồ Phương Đường lại chạy ra ngoài ban công nhìn trời lần, mưa chút nhưng chẳng có dấu hiệu tạnh. Phương Đường đứng ở phòng khách, ai oán kêu trời: “Ông trời ơi, ông có thể tốt với con chút được ? Xin hãy cho con chút ánh trăng vào mười giờ tối nay có được ? cần thiết quá lâu, chỉ năm phút… , ba phút là đủ rồi!”




      Điện thoại đổ chuông, là tổng giám đốc Đoàn: “ Phương, biết có rảnh để đón tết cùng với ông già này ?”




      ngày lễ quan trọng như thế, tổng giám đốc Đoàn nên tìm đến người nhà mới phải, nếu cũng là Trình Trình chứ. À phải rồi, Trình Trình đóng phim rồi, rảnh. Phương Đường biết nên nhận lời hay từ chối.




      - Tôi cho đầu bếp nghỉ lễ rồi, bảo ta về nhà đoàn viên với gia đình, hôm nay tôi chỉ có thể ra ngoài ăn thôi, tết Trung thu mà ăn cơm có mình buồn quá, vì vậy tôi muốn tìm người cùng đón tết Trung thu với mình! Tôi nghĩ chắc hôm nay cũng đón Trung thu mình đúng ?




      - Vâng ạ! - Phương Đường thừa nhận.




      - Thế hay quá, chi bằng chúng ta cùng ăn bữa cơm! - Tổng giám đốc Đoàn lại đưa ra lời đề nghị.




      - Tôi có thể dẫn theo người bạn cùng được ? - Phương Đường chợt nhớ đến Yên Lạc, này vừa mới thất tình chưa lâu, độc thân, người thân lại ở thành phố khác, hôm nay chắc ấy cũng đơn lắm.




      - Đương nhiên là được rồi, càng đông càng vui!




      Yên Lạc thường thích đoán già đoán non tâm tư của tổng giám đốc Đoàn: “Ông ấy luôn đối xử với chị rất tốt!”




      - Hình như là thế! Ông ấy là ông chủ tốt, đối xử rất tốt với nhân viên!




      - Thế sao ông ấy chỉ mời mình chị ăn cơm mà mời các đồng nghiệp khác?




      - Ông ấy còn mời cả em nữa còn gì. Chẳng phải em cùng chị đến chỗ hẹn sao?




      Yên Lạc lườm nguýt: “Thôi , nếu phải vì chị, đến em là ai ông ấy cũng chẳng biết ấy chứ đừng mời em ăn cơm. trước nhé, lát nữa em chỉ biết ăn thôi, những chuyện khác, em mặc kệ!”




      - ăn vì ăn vì cái gì? Em nghĩ hơi nhiều phải? - Phương Đường thở dài.




      Yên Lạc đặt tay lên vai Phương Đường: “ phải em nghĩ quá nhiều đâu, mà là xã hội này rất phức tạp!”




      Bữa cơm rất thịnh soạn, bàn đầy thức ăn, Yên Lạc sau khi chào hỏi quả nhiên lời nào, chỉ ngồi ăn uống. Tổng giám đốc Đoàn ăn rất ít, có vài món gần như động đũa, nhưng liên tục bảo hai ăn nhiều vào.




      - Phương sao ăn ít vậy, những món ăn này hợp khẩu vị của ư?




      - đâu ạ, tôi thấy rất ngon. Nhưng thức ăn nhiều quá, ăn hết! - Phương Đường ăn uống rất từ tốn.




      Cuối cùng Yên Lạc cũng chịu mở miệng: “Tôi cũng thấy rất ngon, chỉ muốn nhét hết vào trong bụng, đáng tiếc là thức ăn nhiều quá, thể ăn hết được. Tổng giám đốc Đoàn, ngài mời chúng tôi ăn là khách sáo quá. Lát nữa tôi có thể gói hết những đồ ăn thừa này về, để tủ lạnh ăn dần có được ?”




      - Yên Lạc! - Phương Đường khẽ ngăn cản, cảm thấy vậy hơi bất lịch .




      Tổng giám đốc Đoàn mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi. Lãng phí là thói quen xấu! Haizzz, bình thường ăn với số , bọn họ vì giữ dáng nên ăn uống rất kén chọn, ăn xong bữa cơm mà đồ ăn gần như động đến!”




      Yên Lạc : “Tôi cũng giảm béo, nhưng gặp đồ ăn ngon là quên chuyện giảm béo ngay!”




      - Yên làm nghề gì vậy? - Tổng giám đốc Đoàn hỏi.




      - Mọi người thường bảo tôi nghề nghiệp!




      - Tại sao?




      - Tôi là DJ trong vũ trường! - Lúc câu này, nghe giọng của Yên Lạc có vẻ tự ti, có thể nhận ra định kiến của mẹ thạc sĩ hóa học khiến có ám ảnh về tâm lý.




      - công việc rất thời thượng! - Tổng giám đốc Đoàn .




      Yên Lạc tự tin : “ thể nào so bì với những người thành công như các ngài được!”




      Tổng giám đốc Đoàn lắc đầu: “Nghề nghiệp phân biệt sang hèn!”




      Phương Đường nghe câu này thấy rất quen tai. Phương Đường vốn dĩ rất căng thẳng quan sát thái độ của tổng giám đốc Đoàn, sợ rằng ông ấy ra câu gì đó làm tổn thương Yên Lạc, nhưng coi bộ hình như lo lắng thái quá rồi.




      Yên Lạc nghe xong câu này, có vẻ cảm động: “Lần đầu tiên tôi nhận được khẳng định của bậc bề trong giới thượng lưu như ngài đấy!”




      Thái độ của tổng giám đốc Đoàn vô cùng khiêm nhường: “Cái gì mà thượng lưu chứ? Chẳng qua chỉ nhiều hơn người khác vài đồng bạc mà thôi. Tôi cho các biết bí mật nhé, lúc còn trẻ tôi cũng từng làm ca sĩ ở quán rượu đấy!”




      - ư? - Cả hai cùng đồng thanh.




      - Đấy là chuyện lâu lắm rồi, lúc ấy tôi biết đánh đàn ghi ta, lại còn theo đuổi vợ trước của tôi bằng cái tài ấy đấy! - Tổng giám đốc Đoàn nhớ lại chuyện cũ, vô cùng bùi ngùi, ánh mắt thoáng qua nét buồn bã. Hai cũng im lặng gì.




      Trong đêm trăng tròn như thế này, trong lòng mỗi người đều có ai đó để nhớ đến.




      Yên Lạc sai, tổng giám đốc Đoàn đúng là người đàn ông ưu tú, ngoài vấn đề tuổi tác hơi cao ra, những phương diện khác đều thể chê trách, nhất là cách hành xử khiêm tốn khiến cho người khác phải kính nể và cảm động. người đàn ông như thế cho dù khi còn trẻ hay khi bước sang tuổi trung niên đều vô cùng quyến rũ, rất được quý của người khác giới. Thế mà bao nhiêu năm nay, ngoài Trình Trình suýt nữa thành vợ của ông ấy ra, chưa nghe ông ấy có người phụ nữ nào khác.




      Đàn ông có tiền rất hấp dẫn, đàn ông có tiền lại sâu sắc càng hấp dẫn; đàn ông có tiền lại sâu sắc và sống mực thước càng hấp dẫn chết người.




      Phương Đường cũng rất tò mò người đàn ông hấp dẫn chết người này rồi rơi vào tay người phụ nữ như thế nào.




      Đúng mười giờ tối, Đỗ Tư Phàm gọi điện về: “ ngắm trăng này!”, từ xa có tiếng ồn ào vọng lại, bên đó hình như rất náo nhiệt.




      Phương Đường nhìn lên bầu trời u, thầm thở dài: “Em cũng ngắm trăng. Tối nay trăng đẹp nhỉ!”




      - Hôm nay em đón tết Trung thu thế nào? mình à?




      - , em với Yên Lạc và tổng giám đốc Đoàn cùng ăn cơm! - Vừa xong, thấy ân hận, vẫn biết Đỗ Tư Phàm có biết chuyện tổng giám đốc Đoàn chính là đại gia lăng xê cho Trình Trình hay .

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Ờ, thế cũng hay, nếu em đón tết Trung thu mình buồn lắm. Coi bộ tổng giám đốc Đoàn đối xử với em rất tốt! - Đỗ Tư Phàm .




      - Ông ấy đối xử với mỗi nhân viên đều rất tốt! - Phương Đường rất lo Đỗ Tư Phàm và Yên Lạc có suy nghĩ giống nhau, nghĩ rằng tổng giám đốc Đoàn có ý với .




      Trong điện thoại, hình như có người gọi Đỗ Tư Phàm uống rượu: “ phải cúp máy rồi!”




      - Ok!




      Mặc dù đôi bên đều giữ lời hứa, Phương Đường vẫn thể cùng ngắm trăng với Đỗ Tư Phàm, cảm thấy rất tiếc, cũng rất hụt hẫng.




      Tại sao trong buổi tối quan trọng như thế này, mặt trăng chỉ chiếu sáng nơi có Đỗ Tư Phàm và Trình Trình chứ chiếu sáng chỗ ?




      Hôm nay, lúc làm, Phương Đường nhận được cuộc điện thoại: “Xin hỏi tổng giám đốc Đoàn có ở đó ạ?”




      - Hôm nay tổng giám đốc ra ngoài có việc, tạm thời chưa về văn phòng. Có việc gì xin cứ để lại cách thức liên lạc ạ…




      - Phương Đường à? - ở đầu dây bên kia nhận ra giọng của Phương Đường.




      - Vâng ạ, tôi là Phương Đường! - Phương Đường vẫn chưa kịp phản ứng lại.




      - Tớ là Phạm Gia Ni đây mà.




      - Ôi xin lỗi cậu, ban nãy tớ nhận ra cậu. Giọng điệu của cậu lúc chuyện công việc khác hẳn lúc bình thường.




      - Ha ha, đúng thế, khi chuyện công việc tớ như bà già ấy mà. Tổng giám đốc Đoàn có ở công ty à?




      - Ừ. Mà chắc cậu có số di động của ông ấy chứ hả?




      - Ông ấy tắt máy rồi, vì vậy tớ mới phải gọi đến công ty.




      - Có thể ông ấy bàn chuyện làm ăn với người ta. Nếu ông ấy quay lại, tớ với ông ấy là cậu tìm ông ấy nhé! - Phương Đường luôn cảm kích người bạn học tốt bụng giúp đỡ , cảm thấy ấy giống như người bạn tốt hiếm có - Lâu lắm tớ gặp cậu rồi!




      - Bận quá! Nhưng hôm nay rảnh, hay là chúng ta cùng ăn cơm !




      Trong quán trà ở gần công ty Erna, Phương Đường gặp Phạm Gia Ni, ngày càng xinh đẹp và quyến rũ.




      - Thế nào? Lần trước nghe cậu được thăng chức, công việc vẫn ổn chứ? - Phạm Gia Ni hỏi.




      Phương Đường thở dài: “Bọn họ đối xử với tớ tồi, nhưng năng lực của tớ có hạn, cứ cảm thấy làm việc rất khó nhọc. Nếu tớ mà được tháo vát như cậu tốt biết mấy, chắc chắn có thể xử lý êm đẹp công việc!”




      Phạm Gia Ni : “Tớ lại mong mình bình thường chút, người xưa có câu ‘biết nhiều khổ nhiều’, ngày nào tớ cũng mệt gần chết, nhân viên ngày nghỉ còn được nghỉ, tớ vẫn phải dự tiệc, kết giao với đủ loại người, tìm hiểu động thái nghề nghiệp… thỉnh thoảng có được ngày có thể ở nhà là tớ mừng như bắt được vàng!”




      - Bố cậu đâu? Ông ấy giúp cậu à?




      Phạm Gia Ni lắc đầu: “Kể từ sau khi tớ bắt đầu làm trợ lý cho bố tớ, ông ấy chuyển hết mọi việc sang cho tớ, giờ ông ấy rảnh rang lắm, ngày ngày dạo, chăm sóc cây cảnh với mẹ tớ, nếu du lịch chỗ này chỗ kia. Tớ mà có oán thán là mệt, ông ấy bảo: ‘ lâu nữa con phải tiếp quản công ty rồi, bỏ thời gian với tâm huyết cho công ty cũng là điều nên làm, đợi khi nào con quen với nghiệp vụ của các bộ phận và đặc điểm của từng nhân viên cấp dưới rồi, con có thể tìm trợ thủ dựa cầu của bản thân, lúc ấy con cũng nhàng hơn thôi’!”




      Phương Đường cười ha ha: “Bố cậu rất có lý!”




      - Có lý cái gì mà có lý? Ông ấy làm việc ở công ty lâu như thế có bao giờ thấy ông ấy tìm được trợ thủ thích hợp đâu, còn bắt tớ ở tận bên Mỹ xa xôi về giúp ông ấy nữa chứ. Thời nay Bá Nhạc và Thiên lý mã đều thích chơi trò trốn tìm, muốn tìm được đối phương chẳng dễ dàng gì! - Phạm Gia Ni thở dài - ngại quá, mới gặp ca thán với cậu rồi!




      - Tớ sẵn sàng làm thính giả của cậu. Nghe cậu thế cuối cùng tớ mới hiểu ra, ai cũng có nỗi khổ riêng.




      - Cậu cũng có thể coi tớ là thính giả trung thành của cậu, có tâm gì cứ dốc cả ra!




      Phương Đường ngẫm nghĩ hồi lâu: “Chuyện của tớ chẳng biết nên thế nào, trông có vẻ rất thuận lợi nhưng tớ cảm thấy có rất nhiều nguy cơ!”




      - phương diện nào? Công việc hay tình cảm? À phải rồi, cậu kết hôn lâu nhưng tớ chưa bao giờ gặp chồng của cậu. Khi nào rảnh dẫn chồng đến cho tớ gặp mặt nhé!




      - ấy công tác rồi, mấy tháng liền, đừng cậu, ngay cả tớ cũng lâu lắm rồi gặp ấy! - Phương Đường chu môi, ủ rũ - Giờ tớ hiểu được tâm trạng muốn gặp mà gặp được của Ngưu Lang và Chức Nữ rồi. Tớ xin trịnh trọng nhắc nhở cậu: xa vô cùng khó chịu, cậu tuyệt đối đừng thử tình kiểu này nhé!




      - Thế còn tình vượt tuổi tác sao? Cậu có cách nhìn nhận thế nào về chuyện này?




      - Kiểu trâu già thích gặm cỏ non chứ gì?




      - Đúng thế.




      - Theo con mắt của người bình thường, đàn ông già hơn nhiều so với đàn bà tương đối dễ chấp nhận. ông già trẻ, người ta nghĩ ông ta có bản lĩnh. Nếu đàn bà mà già hơn nhiều so với đàn ông, sức ép mà người trong cuộc phải chịu đựng tương đối lớn, người ta cảm thấy người đàn bà ấy chàng trẻ tuổi này, còn chàng trẻ tuổi ấy chẳng qua là gã đàn ông bất tài, thích ăn bám mà thôi.




      - Đàn bà dâng hiến tuổi xuân cho đàn ông, chuyện này người đời chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa, tại sao đàn ông thể cống hiến tuổi xuân cho đàn bà, mọi người nghe chuyện này mà cứ như nghe chuyện trời vậy. Xét cho cùng vẫn là tư tưởng trọng nam khinh nữ! - Phạm Gia Ni có vẻ bất bình.




      - Tình trạng của cậu nay là muốn làm “trâu già” hay là muốn làm “cỏ non”? - Phương Đường hỏi.




      - Tớ thích những người đàn ông chín chắn!




      - Ồ, ý cậu là cậu để ý đến con “trâu già”?




      Phạm Gia Ni là giỏi giang, giỏi giang của khiến cho đám đàn ông cùng trang lứa phải kiêng dè, mà bản thân cũng thích những người đàn ông giỏi giang hơn mình, những người đàn ông thành công có kinh nghiệm xã hội phong phú, từng trải mới có thể phù hợp với tiêu chuẩn của , mà những người đàn ông này thường còn trẻ trung nữa.




      Phạm Gia Ni thở dài: “Tớ cũng thích làm ‘cỏ non’ đâu, chỉ đáng tiếc bọn ‘trâu trẻ’ thường sớm thành tài!”




      - Có phải tiêu chuẩn ‘thành tài’ của cậu hơi cao quá ? Mà điều kiện ‘cỏ non’ của cậu cũng hơi quá cao, khiến cho đám trâu già cũng dám gặm!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phạm Gia Ni cười như mếu: “Cậu sai, đàn bà làm cỏ non nên quá mạnh mẽ. Vì vậy tớ thường hy vọng mình bình thường chút, biết chừng lấy chồng dễ dàng hơn.”




      Phương Đường hỏi: “Người đàn ông có thể lọt vào mắt cậu chắc chắn phải hạng tầm thường, là ai thế?”




      Phạm Gia Ni chỉ cười thẫn thờ mà đáp.




      - mà, tớ kể với ai khác đâu. Hồi còn học chắc cậu cũng biết tớ là người kín miệng mà.




      - Cậu có quen đấy.




      - Tớ có quen ư? - Phương Đường trầm ngâm suy nghĩ - Tớ quen với nhiều người lớn tuổi, trong số đó, người có sức hút nhất chỉ có… tổng giám đốc Đoàn?




      Phạm Gia Ni nâng cốc cà phê chạm vào cốc sữa của Phương Đường ra ý đoán đúng.




      - Tổng giám đốc Đoàn đúng là người đàn ông tốt, chẳng trách cậu lại thích ông ấy. Nếu cậu để ý đến con “trâu già” này, tớ phản đối cậu làm “cỏ non” đâu! - Phương Đường rất ủng hộ hai người ở bên nhau, cảm thấy ngoài vấn đề tuổi tác ra, những phương diện khác đều rất xứng đôi, họ đều là những người làm ăn vừa thông minh, vừa giỏi giang lại sống rất có tình - ông ấy có biết tâm ý của cậu ?




      - Tạm thời biết, tớ cũng dám .




      - Tại sao? Ông ấy chắc cũng phải loại đàn ông bảo thủ, cứng nhắc. Trình Trình cũng ít tuổi hơn ông ấy nhiều, nhưng trước kia suýt nữa ông ấy lấy Trình Trình còn gì!




      - Đáng tiếc tớ phải Trình Trình. Theo như những gì tớ hiểu về tổng giám đốc Đoàn, loại phụ nữ mà ông ấy thích chắc chắn phải như tớ! - Phạm Gia Ni dường như rất thiếu tự tin.




      Phụ nữ khi thích người đàn ông nào đó, cho dù bản thân ấy có giỏi giang đến mức nào cũng vẫn cảm thấy thiếu tự tin.




      Ti vi trong quán trà phát chương trình phỏng vấn người nổi tiếng trong giới giải trí, khách mời đặc biệt chính là Trình Trình, ta ngồi kiêu hãnh ở đó, trả lời những câu hỏi của phóng viên, năng lưu loát, luôn giữ được phong thái kiêu sa, thỉnh thoảng lại nhận được những tràng pháo tay vang dội của khán giả.




      Trình Trình đúng là rất nữ tính, nét đẹp của hề phô trương mà dễ khiến người khác mê đắm.




      Phương Đường thở dài: “Có thể đàn ông đều thích những người như Trình Trình!”




      Đỗ Tư Phàm thích Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn cũng thích Trình Trình, hai người đàn ông giỏi giang này đều từng lòng với ấy. Sức quyến rũ của Trình Trình khiến cho tất cả những phụ nữ khác phải ghen tị.




      Người dẫn chương trình hỏi Trình Trình: “Tất cả các fan hâm mộ đều cảm thấy rất tò mò về đời sống riêng tư của chị, mọi người đều muốn tìm hiểu chuyện tình cảm của chị, biết chị có thể chia sẻ ạ?”




      Trình Trình cười rất bình thản: “Mỗi người đều có đời sống tình cảm riêng, đôi khi ra phải vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân, mà là mỗi khi nhắc đến nó khiến trái tim mình đau đớn, vì vậy mới né tránh nhắc đến nó. Đương nhiên tôi cũng từng , trước khi nổi tiếng, tôi từng có người bạn trai, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng đáng tiếc, về sau vì nghiệp của mình, tôi từ bỏ tình cảm này!”, đến đây giọng của Trình Trình trở nên nghèn nghẹn, dừng lại, hít sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, “Về sau, đến khi tôi hiểu ra, tìm ấy để bắt đầu lại mọi thứ quá muộn rồi!”




      Người dẫn chương trình : “Mặc dù chị mất mối tình ấy, nhưng đổi lại chị nghiệp huy hoàng, cũng giúp cho rất nhiều fan hâm mộ điện ảnh của chúng ta được thưởng thức nhiều bộ phim hay của chị. Nếu cho chị được lựa chọn lại lần nữa, chị có theo con đường nghệ thuật này ?”




      Trình Trình rất từ tốn, dường như mỗi câu đều suy nghĩ rất thận trọng: “Làm diễn viên có thể mang lại cảm giác tự hào cho con người, nhất là khi có rất nhiều người thích bạn, khẳng định bạn, bạn cảm thấy cuộc sống của mình xán lạn. Còn về chuyện tình cảm, là phụ nữ, đương nhiên luôn hy vọng trong cuộc sống người ở bên cạnh thương và chăm sóc bạn, bảo vệ bạn. Vì vậy đôi khi tôi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, bản thân tôi cũng thường nghĩ: nếu cho tôi được lựa chọn lại, tôi làm bình thường, hay là làm ngôi sao được mọi người quý? Đương nhiên, nếu có cả tình nghiệp quá tốt rồi. Tôi biết liệu mình có được vận may đó nữa?”




      Người dẫn chương trình lại hỏi: “Thời gian trước báo chí có đưa tin chị gặp người đàn ông bí vào ban đêm, còn đăng cả ảnh nữa, biết chị có giải thích gì về chuyện này ?”




      Nghe đến câu hỏi này, Phương Đường bỗng trở nên căng thẳng, nôn nóng chờ đợi câu trả lời của Trình Trình.




      - Người đàn ông đó chỉ là người bạn tốt của tôi, giữa ấy và tôi có chuyện gì cả. Hôm đó chúng tôi chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi. Tôi tin chắc mọi người cùng từng ăn cơm với bạn của mình phải , có gì đâu mà phải ầm ĩ lên như thế?




      Người dẫn chương trình chưa chịu bỏ qua: “Người bạn này là bạn như thế nào ạ? Người trong giới giải trí ư? Chị có thể tiết lộ đôi chút về ấy ?”




      - Tôi tiện tiết lộ thân phận của ấy cho mọi người nghe, bởi vì muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ấy, hy vọng mọi người đừng quá tò mò về ấy!




      Người dẫn chương trình đùa: “Chị bảo vệ ấy kĩ như thế, coi bộ mối quan hệ giữa hai người quả thực hề bình thường. Chị có từng nghĩ đến chuyện phát triển mối quan hệ này ?”




      Trình Trình có vẻ chống đỡ nổi, mặt thậm chí còn đỏ lên: “Đừng đoán bừa, giờ công việc của tôi rất bận, hoàn toàn có thời gian để chuyện đương, hy vọng mọi người hãy chuyển chú ý vào bộ phim mới của tôi!”




      Cuối cùng người dẫn chương trình cũng chịu buông tha: “Là những người ủng hộ, chúng tôi chúc chị sớm tìm được chân mệnh thiên tử của mình, vừa có cả nghiệp lẫn tình như chị vẫn mong ước!”

      Cuối cùng buổi phỏng vấn cũng kết thúc, Phạm Gia Ni thở dài: “Tình cảm cũng giống như Bá Nhạc và Thiên lý mã. Bá Nhạc tìm Thiên lý mã, trong khi đó Thiên lý mã cũng tìm kiếm Bá Nhạc. Cái Trình Trình này năm ấy được tổng giám đốc Đoàn thương nhiều lắm, nhưng ta nhất quyết chịu lấy ông ấy, đổi lại là người khác chắc mừng đến phát điên rồi. Bá Nhạc như tổng giám đốc Đoàn để mắt đến Thiên lý mã Trình Trình, vậy mà Trình Trình lại chịu nương náu trong vòng tay của vị Bá Nhạc này. Tớ biết người đàn ông trước đây của ta là ai mà có thể khiến ta nhớ nhung thể nào quên.”




      Người tôi tôi; người tôi, tôi lại , đây là chuyện hết sức bình thường, gần như tất cả những người trong giai đoạn đương đều gặp phải chuyện như thế này. Kết quả khác biệt ở chỗ, có số người học cách người mình, có số học cách biến người mình thành người mình, còn có số người, trải qua thất bại và đau khổ dứt khoát thờ ơ với tình , tìm đến người nào đó mà bản thân mình có thể chịu đựng được để kết thành đôi, sống chung với nhau mà hề có tình cảm.




      Phương Đường và Đỗ Tư Phàm thuộc dạng cuối cùng. Chỉ có điều trong quá trình chung sống, Phương Đường dần dần nảy sinh tình cảm với Đỗ Tư Phàm, hy vọng bản thân mình dần dần có thể trở nên “thuận mắt” Đỗ Tư Phàm.




      Chương trình phỏng vấn Trình Trình vừa được phát sóng, mọi người càng trở nên hứng thú với cuộc sống tình cảm của hơn, ít người tò mò người đàn ông trong bức ảnh là ai. Tất cả mọi người đều bàn tán về vấn đề này, khiến cho Phương Đường vô cùng bất an.




      Cũng may bộ phim chuẩn bị đóng máy, cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng sắp về rồi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7: Ai là thiên sứ của ai?






      Hôm nay Phương Đường nhận được tấm thiệp cưới, đó ghi tên dâu là “Ngô Ái Cầm”. Diệt Tuyệt Sư Thái sắp lấy chồng rồi, chắc chắn đây tin tức khiến cho ai nấy đều phải kinh ngạc, nhất là những gã đàn ông thường xuyên cười nhạo Diệt Tuyệt Sư Thái sau lưng, cuối cùng cũng bịt được cái miệng thối của bọn họ. Phương Đường thực lòng cảm thấy vui mừng thay cho Diệt Tuyệt Sư Thái.




      Hôn lễ tổ chức rất long trọng, chú rể họ Tiền, là kế toán, trắng trẻo, thư sinh, đeo cặp kính cận gọng đen, người rất gầy, trông hơi giống mọt sách. Nhìn ta rất dễ liên tưởng ra hàng ngày ta làm việc rất cứng nhắc và công thức. Diệt Tuyệt Sư Thái đứng bên cạnh chồng, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Trông hai người rất xứng đôi.




      ©STE.NT




      Lúc đến lượt chú rể lên phát biểu, Tiền chậm rãi đến trước micro, vẻ mặt ngại ngùng, có thể thấy thường ngày ta mấy khi phát biểu ở chỗ đông người: “Trước tiên, rất cám ơn mọi người hôm nay bớt chút thời gian đến tham dự hôn lễ của chúng tôi!”, sau đó ta đưa tay nắm lấy tay dâu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Tôi rất vui mừng vì mình lấy được người vợ giỏi giang như ấy. ấy xinh đẹp, lương thiện, thông minh, hiền thục, rất giỏi giang, ấy có đầy đủ mọi tiêu chuẩn của người phụ nữ trong mộng của tôi. Tôi chỉ là người đàn ông bình thường, có nhiều tiền bạc, cũng có quyền thế, nhưng tôi nguyện dùng tình chân thành của mình để bảo vệ, che chở cho ấy, tôi…”. Chú rể có vẻ hơi xúc động, năng có hơi lắp bắp. quay người lại, nắm chặt hai tay dâu, mặt đối mặt và : “Vợ ơi, có câu này vẫn chưa với em. Hôm nay, đứng trước mặt mọi người, muốn ra câu từ tận đáy lòng mà bao lâu nay vẫn giấu kín: Vợ ơi, em!”




      Diệt Tuyệt Sư Thái khóc thành tiếng, thấy Diệt Tuyệt Sư Thái sắt đá giờ cũng biết rơi lệ, mắt Phương Đường cũng đỏ hoe tự lúc nào.




      Rất nhiều phụ nữ có mặt trong buổi hôn lễ đều bị cảm động bởi những lời phát biểu này, liên tục đưa tay lên lau nước mắt, cố nén để nước mắt lăn ra.




      Hôn lễ là gian rất có sức lan tỏa, bởi lãng mạn và náo nhiệt bao trùm khắp hội trường, nuốt chửng toàn bộ những người có mặt ở đây, lại cộng thêm với những lời bộc bạch hạnh phúc của dâu, chú rể có thể khiến cho mọi người cảm thấy hôn nhân là điều tuyệt vời, nghĩ rằng nếu nhanh nhanh giống như họ đáng tiếc!




      Còn về chuyện sau hôn lễ, mối quan hệ vợ chồng của đôi bên thành ra như thế nào lại là chuyện của sau này, chẳng có liên quan gì đến hôn lễ cả. Nếu hôn nhân giống như tòa thành khép kín, vậy hôn lễ chính là cánh cổng mở đường vào tòa thành khép kín ấy.




      Phương Đường cảm thấy mình như người đứng ở trước bức tường, muốn vào bên trong, nhưng những người ở bên ngoài cứ ra sức lôi kéo ra.




      Diệt Tuyệt Sư Thái và chồng nghỉ trăng mật ở Provence (Pháp), Phương Đường ra sân bay tiễn họ. Tiền làm thủ tục lên máy bay, hai đứng chuyện với nhau.




      - Chồng chị trông có vẻ rất tốt.




      Diệt Tuyệt Sư Thái giấu nổi niềm vui trong lòng: “Đúng thế, mặc dù ấy nhiều tiền, cũng đẹp trai, miệng lưỡi ngọt ngào như những lãnh đạo cao cấp của công ty hàng ngày tôi vẫn tiếp xúc, nhưng ấy thực lòng thương tôi. Đàn bà phải tìm đến người đàn ông thương mình. Tiền bạc từ từ kiếm cũng được, quan trọng nhất là người đàn ông trụ cột, gặp phải chuyện gì cũng sẵn sàng đứng ra gánh vác tất cả mọi việc cho mình!”




      - ấy “cưa đổ” chị bằng cách nào thế? - Phương Đường tò mò hỏi.




      - Dạo trước áp lực công việc tương đối lớn, tôi đột nhiên có ý nghĩ muốn nghỉ việc, ấy với tôi: “Nếu em muốn làm đừng , nuôi em. Mặc dù thể đảm bảo ngày ngày có tôm hùm cho em ăn, nhưng ăn nó chắc chắn thành vấn đề!”. Kết quả là tôi cảm động quá, quyết định lấy ấy!




      Phương Đường thở dài: “Còn chồng chị dẻo miệng, em thấy những điều ấy là những lời cảm động nhất đời đấy!”




      - ấy thích những lời đường mật, cũng bao giờ những câu quan tâm, tất cả mọi thứ đều thể qua hành động thực tế! - Niềm hạnh phúc của Diệt Tuyệt Sư Thái như trào lên, lan sang cả người khác - ấy còn tỉ mỉ liệt kê ra kế hoạch cho cuộc sống hôn nhân rồi lần lượt thực !




      - Giám đốc Ngô, đừng nữa, em ghen tị đấy!




      - Hèm… được gọi là Giám đốc Ngô nữa! - Diệt Tuyệt Sư Thái .




      - Vậy phải gọi thế nào ạ? - Phương Đường ngơ ngác.




      Diệt Tuyệt Sư Thái nhắc nhở: “Phụ nữ sau khi kết hôn, thông thường người khác gọi ta như thế nào?”




      - À, chị Tiền! - Cuối cùng Phương Đường cũng hiểu ra.




      Hôn nhân khiến cho phụ nữ có thêm cái họ, chính là họ của chồng, trước đây mọi người đều gọi bạn bằng cái tên khai sinh, hoặc là “ X”…




      Phương Đường đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa bao giờ được người khác gọi là “bà Đỗ”. Phát này khiến cho cảm thấy rất hụt hẫng. Điều này có nghĩa cái danh phận “bà Đỗ” của vẫn chưa được mọi người thừa nhận.




      Danh phận là thứ mà tất cả mọi phụ nữ từ xưa đến nay đều quan tâm đến.




      Hết giờ làm, Phương Đường đứng chờ xe ở bến xe buýt, trong lòng thầm nghĩ tối nay ăn cái gì.




      - Chó hoang! - người đàn ông đến bên cạnh , chính là Đỗ Tư Phàm.




      - Sao về rồi à?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm nhướng mày: “Sao? muốn về sớm à? Vậy đâu đó nghỉ ngơi vài ngày nữa nhé!” rồi Đỗ Tư Phàm giả bộ định .




      Phương Đường nắm chặt lấy tay áo , cười ngốc ngếch: “ được!”, chăm chú nhìn , gầy nhiều, cũng đen nhiều, chợt thấy trong lòng xót xa, “Ở đó khổ lắm ư?”




      - Chủ yếu là ăn ngon, ngày nào cũng cơm hộp. Em biết đấy, thích ăn cơm nhà hơn!




      - Muốn ăn gì, lát nữa em siêu thị mua đồ về nhà nấu cho ăn! - Phương Đường níu tay áo chịu buông ra, nếu phải ở đây có quá nhiều người, nhất định ôm chầm lấy để thể nỗi nhớ nhung.




      - Hôm nay được, để mai . Hôm nay hẹn số bạn bè ăn tối, em cùng nhé!




      Đây là lần đầu tiên Đỗ Tư Phàm dẫn gặp bạn bè của . Phương Đường rất căng thẳng, hết sờ lên đầu lại sờ đến bộ quần áo công sở của mình: “Bây giờ á? Bộ dạng em thế này xấu lắm, tiện gặp người khác!”, muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác, khiến cho người ta cảm thấy vợ của Đỗ Tư Phàm chẳng có gì nổi bật.




      - Yên tâm , những người này đều là những người gặp nhiều người đẹp, khuôn mặt mộc, dáng vẻ chân chất của em giờ rất phù hợp với khẩu vị của họ!




      - Họ là những ai vậy?




      Đỗ Tư Phàm trả lời rất hài hước: “Đàn ông và đàn bà!”




      Lúc hai người đến nơi, mọi người ngồi chờ rồi. Ngoài Ricky và Viviene mà Phương Đường biết ra còn có hai nam nữ chưa gặp bao giờ.




      Đỗ Tư Phàm lần lượt giới thiệu: “Đây là Hải Tử, thiết kế ánh sáng; Tiểu La, nhiếp ảnh gia; Tư Nhan, biên kịch. Còn đây là vợ của em: Phương Đường.”




      tên Tư Nhan ồ lên: “Chẳng trách cậu ấy thích uống cà phê, hóa ra là vì em! Rất vui được làm quen với em, ‘bà Đỗ’!”




      Phương Đường lần đầu nghe thấy có người gọi mình là “bà Đỗ”, xúc động suýt ôm chầm lấy người ta, suốt cả buổi tối tâm trạng cứ lâng lâng, miệng cười hớn hở.




      Tư Nhan rất giỏi chuyện: “Nghe Tư Phàm hai người gặp gỡ rất kịch tính, lần đầu tiên gặp mặt cầu hôn rồi, có đúng ?”




      - Đúng ạ! - Phương Đường thừa nhận.




      Tư Nhan : “Có lẽ chị phải lấy cốt truyện của hai người để viết ra bộ phim mới!”




      Đỗ Tư Phàm hề phản đối: “Nếu kịch bản của chị bán chạy là em phải thu tiền đấy nhé!”




      Tư Nhan nửa đùa nửa : “Hay là để cho vợ chồng hai người đóng nam chính, nữ chính luôn !”




      Đỗ Tư Phàm đồng ý, Phương Đường cũng chồng xướng vợ tùy.




      - Tại sao? Làm ngôi sao tốt ư?




      - Suốt ngày ăn cơm hộp, bi đát qua! - Phương Đường cười ngọt ngào .




      Cuộc sống là gì? Là vô số những chuyện vụn vặt gộp lại. Bao gồm chuyện tương cà mắm muối, bao gồm chuyện ngày mai uống sữa bò hay uống sữa đậu nành, bữa tối ăn cá hay ăn thịt, nếu ăn cá chọn cá biển hay cá nước ngọt, phải mua loại thuốc nào để diệt hết gián trong nhà, quần áo nên mang đến tiệm giặt là hay là tự giặt tay, tất bẩn phải giặt hàng ngày hay vài ngày giặt lần, tủ lạnh vệ sinh hay chưa, mỗi tháng phải tiết kiệm bao nhiêu tiền mới đủ tiền trả tiền điện nước…




      Hôn nhân là gì? Là gấp đôi những chuyện vụn vặt mà người cần phải gánh vác cộng thêm với những chuyện vụn vặt mới mà trước đây bạn chưa từng trải qua. Những chuyện vụn vặt này chẳng hề lãng mạn, cũng chẳng đẹp đẽ chút nào, hơn nữa có số chuyện cũng rất riêng tư, thể để người khác biết được.




      Ngôi sao là gì? Ngôi sao là nhân vật của công chúng, cuộc sống của họ luôn ở trong trạng thái bị người khác chú ý. Những chuyện riêng tư, bí mật lúc nào cũng có thể bị người khác soi mói và bị đồn ra ngoài.




      Nếu bạn là người bình thường, hôm nay ra ngoài dạo phố, để cho thoải mái, bạn đôi dép lê trong nhà, chẳng có ai chỉ trích bạn. Bạn trang điểm, đầu bù tóc rối, cũng chẳng có ai dị nghị. Nhưng nếu bạn là ngôi sao, vậy xong rồi, chắc chắn ít những người hiếu kỳ chụp hình của bạn lại, sau đó đưa lên mạng, sau đó nghiên cứu xem bạn dép lê của hãng nào, kiểu cách thời trang hay quê mùa, có đẳng cấp hay , thậm chí có người phân tích xem hình tượng của bạn khác biệt như thế nào so với thường ngày, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, biết chừng còn cười nhạo bạn cũng nên.




      Phương Đường muốn làm ngôi sao, là vì muốn cuộc sống riêng tư của mình bị mọi người dòm ngó, như vậy khiến cảm thấy mình là con ma nơ canh bằng nhựa được mặc quần áo, đặt trong cửa hàng.




      Đỗ Tư Phàm rất hài lòng với biểu của Phương Đường, mà thực tế thái độ cam phận, bằng lòng với cuộc sống bình dị của rất được những người bạn của tôn trọng.




      Biên kịch Tư Nhan : “Nghe Niệm Phàm lấy vợ, bọn chị cứ tò mò biết vợ cậu ấy là người như thế nào, nhà tạo mẫu như cậu ấy chịu giao cuộc đời của mình cho người như thế nào. Cuối cùng chị cũng hiểu ra tại sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cậu ấy muốn cưới em về làm vợ rồi!”




      Ăn cơm xong, hai vợ chồng chào tạm biệt mọi người, sau đó nắm tay nhau vỉa hè về nhà. Đôi bên ai câu gì, chỉ tay nắm tay, bước trong im lặng, tự cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, thậm chí còn có thể nắm bắt được nhịp tim của nhau, hạnh phúc nảy sinh đơn giản. cần phải sông cạn đá mòn, cần phải thiên trường địa cửu, chỉ cần dùng trái tim cảm nhận khoảnh khắc này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :