1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hóa ra chỉ có đàn bà tin tưởng và đàn ông, chính bản thân đàn ông cũng tin tưởng vào đàn bà.




      - Cám ơn khen ngợi của . Nhưng tôi và thể! - Phương Đường đáp.




      Van Gogh cười: “ biết, chúc em và chồng hạnh phúc!”




      Phương Đường phấn khởi ngồi vào ghế sau xe của tổng giám đốc Đoàn, cẩn thận mang bức tranh sơn dầu ra: “Chính là tác phẩm này!”




      Tổng giám đốc Đoàn vừa nhìn thấy bức tranh tỏ ra vô cùng xúc động: “Dục vọng tình .”




      - Cái gì? “Dục vọng tình ” là cái gì vậy? - Phương Đường nghe chưa ra.




      - Tên của bức tranh này là “Dục vọng tình ”! - Tổng giám đốc Đoàn có vẻ rất hiểu biết - Đây là tác phẩm của Đỗ Lạp.




      - Tôi chỉ biết là của Đỗ Lạp vẽ chứ biết tên của nó là “Dục vọng tình ”. Người bán hình như cũng biết tên của nó! - Phương Đường ngờ tổng giám đốc Đoàn lại biết bức tranh này - Ngài cũng biết Đỗ Lạp ư?




      - Đương nhiên! - Tâm trạng của tổng giám đốc Đoàn chưa thể bình tĩnh lại, ông vẻ xúc động - Hơn mười năm trước tôi nhìn thấy bức tranh này, ngờ nó lại lưu lạc đến đây. bỏ ra sáu mươi nghìn để mua lại nó ư?




      - Vâng ạ.




      - có thể chuyển nhượng nó lại cho tôi ? - Tổng giám đốc Đoàn thỉnh cầu, giọng điệu thành khẩn.




      - Xin lỗi ngài, tôi…




      - Tôi trả trăm nghìn. … bức tranh này thể chỉ ngần ấy tiền. Tôi trả hai trăm nghìn! - Tổng giám đốc Đoàn .




      Mua vào sáu mươi nghìn, lập tức có người trả giá hai trăm nghìn để mua lại, chẳng nhẽ Đỗ Lạp còn nổi tiếng hơn tưởng tượng của gấp nhiều lần? Bức tranh này đáng giá như vậy sao? Van Gogh bán rẻ cho ư? Nhìn bộ dạng sốt sắng của tổng giám đốc Đoàn, Phương Đường khỏi ngẩn người.




      Hai trăm nghìn, đối với người làm công ăn lương như Phương Đường, đây đúng là khoản thu nhập rất khả quan. Nó khác với tấm chi phiếu triệu lần trước tổng giám đốc Hùng đưa cho , đây là khoản thu nhập chính đáng, có cầm số tiền này cũng cảm thấy trái với lương tâm, nếu người khác biết cũng chỉ bảo là người có con mắt tinh đời hoặc bảo gặp vận may lớn, đầu tư chuẩn xác, biết chừng còn nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.




      thực lòng, khi tổng giám đốc Đoàn đưa ra cái giá này, quả thực Phương Đường cũng cảm thấy lung lay, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.




      - Xin lỗi ngài, tôi thể nhượng lại bức tranh cho ngài được!




      - Giá có thể tăng thêm mà!




      Phương Đường cười như mếu: “Tổng giám đốc Đoàn, ngài đừng dùng tiền để dụ dỗ người làm công ăn lương như tôi nữa. Tôi lo cuối cùng mình kìm lòng được, vì tiền mà bán lại bức tranh này cho ngài. Như thế tôi khinh thường bản thân mình lắm lắm!”




      - Xin lỗi , tôi có ý đó! - Tâm trạng của tổng giám đốc Đoàn bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu cũng còn nôn nóng như trước - Sao thế, bức tranh này rất quan trọng với ư?




      Đỗ Lạp là mẹ của Đỗ Tư Phàm, cũng là thần tượng của Phương Đường. Tình của bà rất giản dị, chỉ là chờ đợi trong im lặng, nhưng chờ đợi này còn khiến người khác cảm động hơn bất cứ thứ tình cảm ầm ĩ nào.




      Phương Đường cố sức giữ lại bức tranh là để bảo vệ Đỗ Lạp, cũng là bảo vệ tình thiêng liêng nơi sâu thẳm trái tim mình: “Tôi thích tác phẩm này!”




      - Vì vậy có phải tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm, lại phải gánh thêm món nợ vào thân cũng tiếc?




      - Tôi đâu có vĩ đại như thế, lúc cầm số tiền lớn như vậy trao cho người bạn, tôi cũng xót tiền lắm chứ. Khi ngài đưa ra cái giá cao như thế, tôi phải cố sức thuyết phục bản thân mình đừng bán, tôi cũng đấu tranh ghê gớm lắm chứ! Tôi biết quyết định này của mình có phải điên khùng hay , cũng biết là đúng hay sai nữa! - Phương Đường giả bộ thở phào nhõm - Xin ngài hãy mau mau đưa tôi về nhà, nếu tôi e là mình lại đột nhiên đổi ý!




      Tổng giám đốc Đoàn nài ép thêm nữa: “Tôi đổi ý đâu, nếu ngày nào đó muốn bán bức tranh này cho tôi, tôi luôn sẵn sàng!”




      Trong nhà tắm có tiếng nước chảy, hình như có người tắm. Phương Đường cố đè chặt vui mừng và kinh ngạc trong lòng, khẽ hỏi: “Là à?”




      có tiếng trả lời.




      - Là ư? - Phương Đường cao giọng hơn chút.




      Vẫn có người trả lời.




      - Đỗ Tư Phàm, về rồi đấy à? - Niềm vui mừng trong tim Phương Đường nhanh chóng chuyển thành nỗi sợ hãi. Chẳng nhẽ trong nhà có kẻ trộm?




      Cánh cửa phòng tắm đột ngột, bóng người ướt nhẹp đột ngột lao đến, Phương Đường chỉ kịp hét lên tiếng nằm gọn trong vòng tay thân thuộc.




      - Đáng ghét, em gọi mà thưa, làm em sợ chết khiếp! - Phương Đường trách .




      - Em gọi sai nên mới thưa đấy chứ! - Nước người Đỗ Tư Phàm hết vào người Phương Đường.




      - Em đâu có gọi sai?




      - Sai mà!




      - Làm gì có chuyện đó? Là nghe nhầm có. Chẳng nhẽ đột ngột đổi tên, gọi là “Đỗ Tư Phàm” nữa à? - Phương Đường ngơ ngác.




      - Em phải gọi là “chồng ơi” mới đúng.




      Phương Đường cười ngây ngô, quen với kiểu xưng hô thân mật này, mặc dù trong lòng coi Đỗ Tư Phàm là chồng mình từ lâu rồi, nhưng vẫn ngại gọi như vậy: “Sao hôm nay lại về thế? chẳng bảo phải hai tháng nữa mới về còn gì?”




      - Đột xuất được nghỉ hai ngày, vì vậy bay ngay về thăm em!




      - Thế là ngày kia phải rồi à?




      - , sáng ngày mai phải rồi. Vì đặt được vé máy bay tối qua nên bị lỡ mất đêm!

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Còn chưa kịp cảm nhận niềm vui hội ngộ, tâm trạng của Phương Đường bị bao trùm bởi cảm giác buồn bã khi sắp phải chia ly. buồn muốn khóc, thậm chí còn căm phẫn muốn cho nổ tung cái sân bay kia ra.




      Đỗ Tư Phàm nhìn thấy bức tranh Phương Đường mang về, kinh ngạc đến há hốc mồm: “Trời, ‘Dục vọng tình ’. Em tìm thấy nó ở đâu thế?”, xúc động chạm vào bức tranh, chỉ hận thể ôm xiết lấy nó, “Đây chính là tác phẩm thời kỳ đầu của mẹ , cũng là tác phẩm mà mẹ thích nhất, về sau biết nó lưu lạc ở nơi nào. Mẹ chỉ lần nhắc đến nó, muốn tìm nó về, đáng tiếc là đều tìm thấy.”




      - Em mua đấy!




      - Trời ơi, em tuyệt vời! - Đỗ Tư Phàm ôm siết lấy Phương Đường, hồi lâu vẫn muốn buông tay ra - Em mang đến cho niềm vui mà ai có thể mang lại!




      Hai người tìm được chỗ thích hợp trong thư phòng để treo bức tranh “Dục vọng tình ”. Hai bức tranh vừa hay nằm đối diện với nhau.




      Đỗ Tư Phàm đứng ở giữa thư phòng, mắt ươn ướt: “Hai bức tranh này, đại diện cho tình của mẹ thời kỳ đầu, đại diện cho tình của mẹ thời kỳ sau. Vợ ơi, cám ơn em!”




      Trái tim Phương Đường ngập tràn cảm giác hạnh phúc bởi câu cám ơn của Đỗ Tư Phàm, mừng thầm vì mình chuyển nhượng bức tranh này cho tổng giám đốc Đoàn, đồng thời cũng cảm thấy đây như báo đáp cho tất cả những gì mình làm.




      Phụ nữ có thể trả bất cứ cái giá nào cho tình hề nuối tiếc, mà những gì họ muốn được đáp lại vô cùng đơn giản, đôi khi chỉ là ánh mắt âu yếm của người mình , đôi khi lại chẳng cần làm gì, chỉ cần hai người nhìn nhau đầy ăn ý… Những đáp trả vô cùng đơn giản này đều khiến cho phụ nữ cảm thấy mình hạnh phúc.




      ©STE.NT




      Tuy nhiên, điều bất công là, có rất nhiều người đàn ông thường rằng phụ nữ vụ lợi, phụ nữ ham hư vinh như thế nào, tiền ra sao… Những người đàn ông ấy ràng được phụ nữ chấp nhận trong cách hành xử của chính mình, hoặc thể hợp với người phụ nữ về tính cách, khiến cho người phụ nữ phải ra , nhưng lại cứ mực quy kết tội lỗi lên đầu người phụ nữ, rằng người phụ nữ ấy ra là vì chê mình có tiền, dùng thủ đoạn thấp hèn để sỉ nhục người phụ nữ hòng bảo vệ tự tôn đáng thương hại của bản thân.




      Đây là đáng ghét của đàn ông hay nỗi bi ai của đàn bà?




      Sáng ngày hôm sau, lúc Phương Đường tỉnh dậy, Đỗ Tư Phàm rồi, trong thầm lặng, sợ phá hỏng giấc mộng đẹp của .




      Đến vội vã, cũng vội vã, hạnh phúc nào cũng ngắn chẳng tày gang. Nếu như phải gối còn vương lại mấy sợi tóc của , chăn đệm vẫn còn vương lại hơi ấm của , trong phòng tắm vẫn còn quần áo bẩn thay ra, có lẽ nghĩ đêm qua chỉ là giấc mộng đẹp.




      Phương Đường ăn sáng chuông cửa reo lên, Phương Đường khựng lại chút, tưởng là ảo giác, nhưng nhanh chóng đứng bật dậy, đúng là có người ấn chuông cửa. kinh ngạc chạy ra mở cửa, thầm nghĩ có khi nào là Đỗ Tư Phàm quay lại, kết quả lại là vị khách mời mà đến: Trình Trình.




      Phương Đường vừa lau vụn bánh mì dính quanh mép, vừa chào hỏi: “Chào chị, ngờ là chị!”, vẫn mặc quần áo ngủ, đầu tóc bù xù, mặt chẳng bôi trát thứ gì, khác hẳn với vẻ kiều diễm của Trình Trình.




      Trong bộ dạng xấu xí, phụ nữ thường ghét nhất phải gặp hai loại người: là người mới, hai là tình địch. Tâm trạng của Phương Đường bỗng càng trở nên tồi tệ.




      Trình Trình lịch : “Xin lỗi làm phiền em!”




      - sao đâu. Tư Phàm có nhà, ấy đến phim trường từ sáng sớm rồi chị ạ!




      - Chị biết, chị đến tìm em thôi!




      Phương Đường mời Trình Trình vào nhà, vừa vội vàng thu dọn vừa : “Chị ăn sáng chưa? Ở nhà em có sữa và bánh sandwich đấy!”




      - cần đâu, cám ơn em!




      - Em ngờ chị lại đến đây, bởi vì nghe các chị bận tối mắt tối mũi vì bộ phim này!




      - Chỉ cảm thấy khỏe lắm nên đạo diễn cho nghỉ vài ngày.




      Phương Đường biết chuyện gì với Trình Trình: “Công việc của Đỗ Tư Phàm bên đó có thuận lợi ạ?”




      - ấy làm rất tốt, mọi người đều quý ấy! - Trình Trình đáp.




      - Ra vậy! - Phương Đường đưa tay lên nhìn đồng hồ, ngại ngùng - Sắp đến giờ làm rồi, nếu chị có chuyện gì mau !




      Trình Trình do dự lát rồi bảo: “ có gì, chị đây!”




      ghé thăm của Trình Trình khiến Phương Đường cảm thấy bất an, đến nỗi mà suốt cả buổi sao tập trung tinh thần, gây ra mấy sai sót . Thư kí Tô hề trách mắng , nhưng khoan dung thầm lặng này lại khiến Phương Đường cảm thấy càng thêm tự trách mình.




      Hôm nay đúng là ngày lĩnh lương, Phương Đường cầm năm nghìn tệ đến trả cho tổng giám đốc Đoàn: “Tháng sau tôi gửi nốt nửa còn lại ạ!”




      - cần vội vàng thế đâu! - Tổng giám đốc Đoàn .




      - Trả nợ xong sớm tôi thấy nhõm hơn! - hy vọng mỗi sáng thức dậy lại phải nhớ đến chuyện mình nợ tiền người khác.




      Phương Đường gặp Diệt Tuyệt Sư Thái vào bữa trưa, trông Diệt Tuyệt Sư Thái như có tâm .




      - Giám đốc, chị vẫn ổn chứ?




      - Giờ còn là cấp dưới của tôi nữa, cần gọi tôi là “giám đốc” đâu!




      - Em quen rồi!




      Diệt Tuyệt Sư Thái : “Cũng phải, tên của tôi khó nghe quá mà, ‘Ngô Ái Cầm’, nghe thế nào cũng thành ra là ‘ tình ’.”




      - Tên chỉ là cái danh xưng mà thôi, đừng quá chú ý! - Phương Đường an ủi.




      Diệt Tuyệt Sư Thái cười cười: “Thực ra cá nhân tôi rất thích cái tên này, nó có nguồn gốc hẳn hoi đấy!”




      Phương Đường im lặng lắng nghe.




      - Bố mẹ tôi từng là đôi vợ chồng thương nhau thắm thiết, kết hôn hơn bốn mươi năm nay vẫn hòa thuận và tôn trọng lẫn nhau, bao giờ cãi cọ. Mẹ mang thai tôi trong chuyến du lịch đến đảo Ái Cầm. Để kỉ niệm thời khắc hạnh phúc ở đó, hai người đặt tên cho tôi là “Ái Cầm”.




      - Chung sống với nhau hơn bốn mươi năm mà vẫn hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau ư? đáng ngưỡng mộ! - Phương Đường tưởng tượng ra cảnh cặp vợ chồng già tay trong tay dưới ánh hoàng hôn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Tôi cũng rất ngưỡng mộ, cứ luôn cho rằng họ là cặp vợ chồng điển hình, chuẩn mực của gia đình hạnh phúc. Nhưng tuần trước họ ly dị rồi.




      - Cái gì? - Phương Đường vô cùng bất ngờ, cặp vợ chồng chung sống hơn bốn mươi năm, hơn nữa còn có con còn ít tuổi, như vậy cặp vợ chồng này ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi rồi, hết quá nửa đời người rồi, thế mà cuối cùng vẫn lựa chọn đường ai nấy : “ đáng tiếc, tại sao họ lại ly hôn?”




      - Tuần trước, hai người họ cãi nhau vì chuyện uống trà, kết quả là quyết định ly hôn!




      - Tình cảm bao nhiêu năm trời như thế, sao có thể vì chuyện vặt vãnh mà chia tay?




      - Lần cãi nhau này chỉ như ngòi nổ. Sáng hôm ấy, mẹ tôi pha cho bố cốc trà hoa cúc như thường lệ, kết quả bố tôi : “Thực ra tôi ghét nhất là trà hoa cúc, bao nhiêu năm nay tôi cứ cố chịu đựng với bà. Nhưng hôm nay tôi thực muốn thay đổi khẩu vị, uống cốc trà Thiết Quan m mà tôi thích!”. Hai người vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi, cuối cùng phát vấn đề giữa hai người càng lúc càng nhiều: mẹ thích nhất là hoa tu- lip, nhưng bao nhiêu năm nay bố toàn tặng mẹ hoa hồng; bố thực ra thích ăn đồ ngọt, mẹ lại thường xuyên nửa thành phố để đến cửa hàng quen mua bánh trứng cho bố ăn… Đến cuối cùng, họ phát ra là: hóa ra bao nhiêu năm nay, đôi bên chẳng hiểu gì về nhau, nhưng để đối phương thất vọng, cả hai đều cố kiềm chế khát vọng cá nhân để chung sống.”




      - Sở dĩ bố mẹ chị làm như vậy cũng là vì xuất phát từ tình , nếu chẳng ai để tâm đến chuyện có làm đối phương thất vọng hay ! - Phương Đường .




      - Nhưng họ phải trả giá bằng bốn mươi năm sống theo cách mà mình thích. Cái giá này quá đắt! - Diệt Tuyệt Sư Thái rất buồn bã, cũng rất bất lực - Đến cuối cùng lại phát ra những gì mình bỏ ra lại phải là những gì mà đối phương cần, xem, thất vọng biết nhường nào? Bởi vì quá thất vọng, họ chọn cách ly hôn!




      - Tại sao thường ngày họ biểu đạt suy nghĩ của mình cho đối phương biết?




      Diệt Tuyệt Sư Thái bùi ngùi : “Thực ra giữa vợ chồng nếu cứ tôn trọng nhau như khách cũng phải chuyện tốt đẹp gì. Giữa vợ chồng có xảy ra cãi cọ cũng hẳn là chuyện xấu. Cãi nhau có thể khiến biểu đạt được suy nghĩ của bản thân cho đối phương biết. Nếu bố mẹ tôi thường ngày thỉnh thoảng cãi nhau biết chừng bây giờ họ vẫn còn có thể chung sống với nhau.”




      - Nhưng cãi nhau cũng làm tổn thương tình cảm, nhất là khi tức giận, người ta thường thể lựa lời, toàn ra những lời làm tổn thương nhau nhất.




      - Vì vậy cãi nhau cũng là nghệ thuật mà. Có mấy nguyên tắc khi cãi nhau giữa vợ chồng hoặc các cặp nhau: Thứ nhất, được công kích nhược điểm cá nhân của đối phương. Thứ hai, được ác ý làm tổn thương lòng tự tôn của đối phương. Thứ ba, được sử dụng lời lẽ tục tĩu quá mức. Thứ tư, được bới móc chuyện cũ, những chuyện trước đây đều qua rồi, cứ mang chuyện cũ ra lại là được. Thứ năm, tốt nhất nên đóng cửa bảo nhau, nên cãi nhau trước mặt người khác, khiến cho trong hai người vì sĩ diện mà thể xuống nước. Thứ sáu, thời gian cãi nhau nên quá dài, nếu để quá dài làm tổn thương tình cảm, hơn nữa dễ dàng tạo điều kiện cho người thứ ba chen chân vào. Thứ bảy, được sử dụng bạo lực gia đình!




      Phương Đường nghe mà tâm phục khẩu phục: “Giám đốc, chị nghiên cứu chuyện này kĩ quá nhỉ!”




      Diệt Tuyệt Sư Thái : “Điều cuối cùng quan trọng nhất. Theo các chuyên gia phân tích, sử dụng bạo lực gia đình thành thói quen, lần đầu tiên ta đánh , chắc chắn những lần sau tiếp tục đánh . Cho dù sau việc ta có quỳ xuống khóc lóc năn nỉ trước mặt , cũng được phép mềm lòng. Đàn bà phải tránh xa những gã đàn ông bạo lực.”




      - Em thấy ti vi có ít phụ nữ phải chịu cảnh bạo lực gia đình, bị đánh đến mức xanh tím mặt mày, họ muốn ly hôn nhưng lại thể ly hôn được. Những gã đàn ông sử dụng bạo lực gia đình thường có vẻ ngoài rất hiền lành, chẳng có vẻ gì là có khuynh hướng bạo lực cả!




      - Chớ xem mặt mà bắt hình dong!




      - Những người phụ nữ ấy đáng thương! - Phương Đường đồng tình .




      Diệt Tuyệt Sư Thái hết sức lý trí: “Những người phụ nữ ấy đều biết làm thế nào để bảo vệ bản thân!”




      - Nếu chị là họ, chị làm thế nào? Xin lỗi nhé, hình như câu hỏi của em hơi bất lịch .




      Diệt Tuyệt Sư Thái để bụng, : “Nếu là tôi, lần đầu tiên bị đánh, tôi đến bệnh viện kiểm tra thương tích. Đồng thời giữ lại kết quả. Nếu lần sau người đàn ông đó còn đánh tôi, tôi kiên quyết ly hôn. Bởi vì có báo cáo kết quả thương thích lần trước ở trong tay, tòa án chắc chắn đứng về phía tôi, thế nên có chuyện muốn ly hôn mà ly hôn được. Có số phụ nữ phải chịu bạo lực gia đình thường rằng thể ly hôn, thực ra trong lòng họ vẫn còn ôm ảo tưởng nào đó với người đàn ông của mình, hẳn muốn chấm dứt cuộc hôn nhân ấy, vì vậy mới tự biến mình thành bao cát cho lũ đàn ông trút giận hết lần này đến lần khác.




      Phương Đường bắt đầu tưởng tượng, nếu có ngày Đỗ Tư Phàm đánh , thế nào?




      Nhưng Phương Đường thể nào tự tìm ra đáp án.




      Có lẽ những phụ nữ phải chịu đựng bạo lực gia đình nghĩ rằng những đau đớn về thể xác còn hơn nhiều so với những đau đớn về mặt tinh thần do chia tay mang lại. Vì vậy họ mới dùng tình như liều thuốc tê để làm tê liệt bản thân, hết lần này đến lần khác hứng chịu những trận đòn liên tiếp.




      Phương Đường tình cờ gặp thạc sĩ hóa học khi siêu thị, ta đứng trước dãy bán kẹo, sau hồi lựa chọn, ta lấy hộp kẹo mềm vị hoa quả bỏ vào trong xe đẩy của mình, bên trong xe đẩy chất rất nhiều đồ ăn nhanh.




      - Hi!




      Thạc sĩ hóa học lịch đáp lại: “Chào em!”




      - Mua nhiều đồ ăn nhanh thế!




      - Ừ, tối thường hay đói, lại ngại nấu nướng nên mua đồ ăn nhanh cho tiện!




      - ở chung với mẹ à? Chắc chắn mẹ nỡ để ăn những món ăn thiếu dinh dưỡng như thế này!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - , ở riêng, tiện cho việc làm! - Hai người vừa vừa chuyện, thạc sĩ hóa học thỉnh thoảng lại đưa tay lên đẩy gọng kính sống mũi.




      - Lâu lắm rồi em gặp Yên Lạc, ấy vẫn ổn chứ? - Thực chất Phương Đường muốn tìm hiểu xem mối quan hệ giữa hai người dạo này có ổn .




      Sắc mặt thạc sĩ hóa học có vẻ thiếu tự nhiên: “Bọn chia tay rồi!”




      Phương Đường vô cùng ngạc nhiên, mấy ngày trước Van Gogh rằng ta và Yên Lạc chia tay rồi, hôm nay thạc sĩ hóa học cũng bảo ta với Yên Lạc chia tay. Trong thời gian ngắn như vậy, liên tiếp hai lần bị thất tình, theo lẽ thường, Yên Lạc tìm đến quán bar nào đó để uống rượu và khóc lóc, kể lể cho Phương Đường nghe. Tuy nhiên lần này Phương Đường chẳng thấy có động tĩnh gì.




      Phương Đường xách túi hoa quả đến nhà Yên Lạc, hình như Yên Lạc mới ngủ dậy, vẫn còn ngáp dài ngáp ngắn, mặt vẫn đắp mặt nạ, trông rất đáng sợ. Phòng khách bừa bộn toàn là đồ ăn vặt, bát đũa chồng chất trong bồn rửa bát trong bếp.




      Phương Đường mở tủ lạnh ra, nhét túi hoa quả vào, nhìn thấy trong hộp nhựa trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn thừa, điều này cho thấy dạo này Yên Lạc vẫn ngày ba bữa rất đều đặn. Phương Đường xắn cao tay áo, bắt đầu thu dọn phòng: “ bao lâu rồi em dọn dẹp vệ sinh?”




      Yên Lạc nằm ghế sô pha, mắt nhắm hờ: “Bát mới có ba ngày chưa rửa, nhà mới có tuần chưa lau. Vẫn chưa đến mức tồi tệ lắm. Này, chị cần thiết phải biến mình thành Ô sin của em đâu, ngồi xuống chuyện với em !”




      Phương Đường ngồi xuống bên cạnh Yên Lạc: “Em muốn gì?”




      - Em muốn học, chị thấy ngành gì thích hợp với em?




      - Sao đột nhiên em lại có ý tưởng này? - Phương Đường vô cùng ngạc nhiên.




      Năm Yên Lạc mười sáu tuổi, vì ghét học nên bất chấp phản đối và chửi bới của gia đình để bỏ học, sau vài năm lăn lộn, cuối cùng Yên Lạc cũng trở thành DJ của vũ trường. Giờ Yên Lạc lại muốn quay lại trường học, nơi mà vô cùng căm ghét để làm sinh viên.




      - Hôm nay chị đến tìm em chắc là biết chuyện em thất tình đúng ? - Nụ cười của Yên Lạc sau lớp mặt nạ càng trở nên đáng sợ.




      - Đúng thế. Chị vô cùng bất ngờ, hai lần thất tình liên tiếp mà em lại nửa đêm canh ba gọi chị ra quán bar uống rượu với em!




      - Bởi vì cả hai lần này là em đá người ta chứ phải người ta đá em. Đương nhiên trong lòng em cũng rất buồn! - Yên Lạc cười hi hi, thể nhận ra cảm xúc thực của .




      Phương Đường thể xác định được nguyên nhân khiến Yên Lạc làm vậy, từ bỏ người đàn ông còn có thể hiểu được, đằng này lại từ bỏ cả hai người đàn ông cùng lúc, thể hiểu nổi. Hồi đầu sở dĩ Yên Lạc tìm người đàn ông dự phòng là vì muốn mình có thể lựa chọn, muốn mình bị đơn, kết quả lại chẳng chọn ai, tự lập bản thân mình.




      - Để ý đến người khác rồi à? - Phương Đường hỏi, đây là khả năng mà nghĩ đến đầu tiên.




      Yên Lạc lắc đầu: “, hơn nữa trong thời gian sắp tới em cũng muốn nữa!”




      Câu này của Yên Lạc thực khiến Phương Đường bị sốc, phải biết là Yên Lạc là người nghiện , như cách của : có đàn ông chết.




      - Tại sao?




      Yên Lạc tự châm điếu thuốc, giơ hai ngón tay kep điếu thuốc lên trung, làn khói trắng bồng bềnh bay lên.




      Những người phụ nữ hút thuốc thường có vẻ đẹp rất thê lương, cảm giác đắng chát, khi bạn nhìn thấy lặng lẽ ngồi hút thuốc, bạn nghĩ ngay rằng này có tâm , hơn nữa bạn cũng rất tò mò về tâm chứa đằng sau ánh mắt lạnh lùng kia.




      Đàn ông thường thích nhìn thấy phụ nữ hút thuốc, cho dù bản thân ta cũng là con nghiện thuốc lá. Nhưng ta đặc biệt ghét người phụ nữ của mình hút thuốc. Trong con mắt họ, phụ nữ hút thuốc trông rất phong trần. Hay cách khác, bọn họ quan tâm người phụ nữ của những người đàn ông khác có bao nhiêu tâm , nhưng lại rất thích người phụ nữ của mình có quá nhiều tâm . Đàn ông thường muốn mình là người tạo ra tâm của phụ nữ chứ phải là người “thưởng thức” chúng.




      Ánh mắt của Yên Lạc nhìn xa xăm, vô định: “Em trước đây thích , thích cái cảm giác được chiều chuộng, được thương, được nâng niu, được dỗ dành trong tình . Để mất cảm giác này, em thường nôn nóng tìm kiếm mối tình khác ngay sau khi mối tình cũ kết thúc. Mấy ngày trước em đột nhiên phát : bao nhiêu lâu nay, em là vì tình , mặc dù những lời thề non hẹn biển ít, nhưng trong lòng em chưa bao giờ cảm thấy yên ổn, lần nào leo càng cao cũng ngã càng đau. Tình như thế quá nông cạn. Em hy vọng mình chững chạc hơn, còn xốc nổi trong tình từ từ hồi tưởng lại những trải nghiệm mình có, tổng kết lại những gì được và mất, tìm hiểu xem rốt cuộc bản thân mình cần cái gì, sau đó mới bắt đầu cuộc sống tình cảm hoàn toàn mới.




      - Em , có tiến bộ! Chị phải học tập em mới được! - Phương Đường .




      - Thất tình khiến người ta trưởng thành, cũng có thể khiến người ta tiến bộ. Cám ơn thất tình! - Yên Lạc lấy lại vẻ nhí nhố hàng ngày.




      - Điều này có liên quan gì đến việc em muốn học lại?




      - Con khi thường dành thời gian nhớ đến người đàn ông mình , khi chẳng có người đàn ông nào để nhớ nhung nữa phải nghĩ đến cuộc sống của mình nhiều hơn. Giờ em mới hai mươi mốt tuổi, còn rất trẻ, chính là lúc cần phải có ước mơ. Mặc dù ước mơ là thứ rất thực tế, nhưng dù gì em cũng phải cố gắng phấn đấu vì ước mơ của mình lần, có như vậy mới phí hoài tuổi xuân. Còn về việc có thành công hay cũng quan trọng, quan trọng là em có nỗ lực và phấn đấu để đạt được!”




      Phương Đường gần như muốn vỗ tay để cổ vũ: “Đây là những câu hay nhất mà kể từ khi quen em chị được nghe đấy!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Yên Lạc tiếp: “Trước đây em thích học là bởi vì em ghét cái kiểu học ‘nhồi vịt’ ở trường, lúc đó em thực biết những thứ mình học được sau này dùng vào việc gì, vì vậy em luôn có ý chống đối với những môn học ở trường!”




      Phương Đường phụ họa: “Em rất đúng. Trước đây chị ở trường cứ cố công học thuộc lòng những công thức, định luật cứng nhắc kia, bây giờ có vắt óc cũng chẳng nhớ ra nổi phần trăm. Chị với phần lớn các bạn học của chị bây giờ ra làm đều làm những công việc chẳng có liên quan gì đến những thứ mình học trước đây.”




      - Từ xã hội quay trở lại trường học, em có thể lựa chọn những thứ mình muốn học căn cứ theo nhu cầu của bản thân. Hơn nữa em giờ độc lập về kinh tế, em có thể vừa kiếm tiền vừa học, cần phải dựa vào bố mẹ nữa, tâm lý cũng đỡ bị áp lực! - Yên Lạc càng càng vui, giật phăng cái mặt nạ mặt xuống - Chị cảm thấy em học cái gì thích hợp?




      - Học cái gì mà em thích ! - Phương Đường ngẫm nghĩ rồi đưa ý kiến - Em học nhạc chắc là tồi. Chị từng nghe em hát, hát rất hay. Chị tin giọng của em có thể làm say đắm đám nam sinh trong trường, khiến cho họ phải quỳ gối trước mặt em.




      Yên Lạc hình như cũng đồng ý với ý này: “ biết chừng sau này em có thể trở thành giáo dạy nhạc ấy chứ! Chị biết , thực ra từ , lý tưởng của em là làm giáo viên!”




      - Từ DJ ở sàn nhảy trở thành giáo viên, bước nhảy này hề tầm thường đâu nhé! - Phương Đường vô cùng bất ngờ trước lý tưởng của Yên Lạc - Chị sợ em làm hư đám học trò mất!




      - Chính bởi vì em từng là học sinh vui vẻ, vì vậy em hy vọng em trở thành giáo viên có thể mang lại niềm vui cho học sinh! - Mắt Yên Lạc sáng lấp lánh, đó là hào quang của ước mơ - Cho dù thể trở thành giáo viên nhạc cũng sao, em có thể trở thành vợ của giáo viên nhạc, vẫn có thể cứu vớt những lớp học sinh phải đắm chìm trong ‘nước sôi lửa bỏng’.




      Phương Đường thở dài: “Em vừa mới trong thời gian tới đây nữa mà!”




      - Đúng thế, vì vậy em đặt thời hạn là đến khi em hoàn thành việc học mà.




      Đời người rốt cuộc phải bao nhiêu người mới có thể lĩnh hội được tình ?




      Yên Lạc sau mài giũa N lần từ những người đàn ông khiến cho bị tổn thương, cuối cùng cũng luyện thành “gang” rồi.




      Phương Đường vẫn còn lòng vòng trong mê cung tình cảm của mình, những dây thần kinh căng ra như dây đàn. ghét bản thân mình như vậy, nhưng lại thể tự thoát ra khỏi khát vọng và lưu luyến.




      Trái tim con người là thứ rất kỳ lạ. Nếu dùng tiền để lấp đầy nó, có nhiều tiền hơn nữa dường như cũng thể lấp đầy, mãi mãi vẫn còn khe hở. Nhưng nếu dùng tình bạn để lấp đầy nó, chỉ ba đến năm người là lấp đầy, nhưng cho dù có nhiều hơn nữa, trái tim vẫn có thể chứa được. Nếu dùng tình để lấp đầy nó, người thôi cũng đủ khiến bạn cảm thấy trái tim chật cứng đến mức thở nổi rồi.




      Trái tim Phương Đường lúc này bị tình chất đầy, vì thế mà cảm thấy hạnh phúc, cũng vì thế mà cảm thấy bất an, sợ lại lần nữa trái tim của mình bị trống rỗng.




      Cuộc sống mình vô cùng rảnh rang và tẻ nhạt. tẻ nhạt này khiến cho người ta dễ mắc bệnh nhớ nhung, điện thoại có gọi thế gọi nữa vẫn đủ, Phương Đường lại sợ Đỗ Tư Phàm trách quấy rầy.




      - Bắt đầu ngày làm việc chắc bận lắm nhỉ?




      - Cũng hơi hơi! - Đỗ Tư Phàm lúc nào cũng rất dịu dàng, giọng còn dễ nghe hơn cả người đọc chuyện đêm khuya đài phát thanh.




      - Phim này có nhiều ngôi sao lắm hả ?




      - Cũng có vài người. Em muốn xin chữ kí à?




      Phương Đường nhớ lại chuyện trước đây mình từng nhờ Đỗ Tư Phàm xin chữ kí của Trình Trình mà cảm thấy mình ngốc nghếch. Đàn bà đố kỵ với tình địch của mình nhưng bao giờ hâm mộ ta: “ cần đâu, em fan hâm mộ trung thành rồi. Hơn nữa thần tượng của em bây giờ phải là bọn họ, mà là !”




      Đỗ Tư Phàm cười khẽ: “ rất tự hào đấy!”




      - Còn bao lâu nữa bộ phim mới quay xong?




      - Sắp rồi, chẳng mấy chốc có thể về nhà rồi! - Đỗ Tư Phàm rất hiểu nỗi nhớ nhung của .




      - Sắp đến tết Trung thu rồi, có thể về trước tết Trung thu ? - Trong ngày lễ đoàn viên, ai ai cũng mong những người thân trong gia đình có thể đoàn tụ.




      - Chắc là được.




      ©STE.NT




      Phương Đường vô cùng thất vọng, cố gắng để thể thất vọng ấy ra: “Thế ở đấy có bánh trung thu ăn ?”




      - Trong đoàn làm phim chắc có người lo việc này. Đến lúc ấy mọi người trong đoàn tập trung đón tết Trung thu!




      Mọi người trong đoàn, vậy có nghĩa là có cả Trình Trình rồi. Phương Đường ghen tị với Trình Trình có thể cùng đón tết Trung thu với Đỗ Tư Phàm trong khi độc thân mình: “Em muốn cùng ngắm trăng!”




      Đỗ Tư Phàm an ủi: “Thôi được rồi, chúng ta hẹn nhau, sau đó vừa ngắm trăng vừa chuyện điện thoại, rồi cùng nhau uống rượu nữa. Òa, lãng mạn ghê!”




      - Đúng thế, ý kiến này tồi! - ý kiến cũng có thể khiến Phương Đường tạm thời quên nỗi khổ do nhớ nhung, hào hứng hẹn thời gian cùng ngắm trăng với Đỗ Tư Phàm và chờ đợi ngày ấy đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :