1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Yên Lạc ương ngạnh : “Nếu ràng chị biết tình cảm tại của mình thể đến tận cùng, tại sao tìm cho mình con đường lùi?”




      Phương Đường tương đối nhạy cảm, hỏi: “Em với chàng thạc sĩ hóa học kia làm sao thế?”




      Yên Lạc chăm chú nhìn Phương Đường, cố gắng mỉm cười nhưng nước mắt lại trào ra: “Em với ấy có hy vọng bên nhau mãi mãi. Em muốn buông tay, nhưng nỡ. Em lại muốn đến ngày em lời chia tay với ấy, bên cạnh mình chẳng có lấy bờ vai!”




      - Tại sao thể bên nhau? Em ta nữa à? Hay là ta em nữa?




      - Trước đây em cứ nghĩ tình chỉ là chuyện của hai người, chẳng liên quan gì đến những người khác, nhưng giờ em biết em sai. Tình của người Trung Quốc từ xưa đến nay chưa bao giờ là chuyện của hai người cả! - Khuôn mặt Yên Lạc dưới ánh đèn trở nên nhợt nhạt, giống như lớp sữa nổi cốc Capuccino vậy.




      - Em có thể cho chị biết rốt cuộc có chuyện gì được ? - Phương Đường vô cùng sốt ruột. Trước đây chỉ nhìn thấy Yên Lạc khóc khi say rượu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Yên Lạc khóc khi tỉnh táo.




      - Bên cạnh ấy còn người phụ nữ khác, em thể sánh được! - Yên Lạc .




      - Làm gì có chuyện? Trông ta rất thà, giống như loại đàn ông lăng nhăng! - Phương Đường tin.




      - Người phụ nữ ấy chính là mẹ ấy!




      - Ồ, hóa ra là vậy! - Phương Đường thở phào.




      Yên Lạc vẻ thiểu não: “Nhưng người phụ nữ này còn ghê gớm hơn tất cả những người phụ nữ khác cộng lại. Tình địch lớn nhất của người phụ nữ chính là mẹ chồng của ta!”




      Hóa ra Yên Lạc về nhà chàng thạc sĩ nọ để “ra mắt”. Mẹ của thạc sĩ hóa học này thích Yên Lạc cho lắm, bà rất thích công việc của Yên Lạc, cho rằng những người đến và làm việc ở sàn nhảy đều là người tốt. Bà luôn miệng kể lể con trai mình giỏi giang như thế nào kể từ lúc bé trước mặt Yên Lạc, sau đó lại hỏi Yên Lạc tại sao học đại học, tại sao lại làm việc ở nơi mà môi trường làm viêc “tồi tệ” như thế, có phải là vì các công ty chính quy tuyển chung là, bà cho rằng Yên Lạc là “đũa mốc đòi chòi mâm son”.




      Trong con mắt của người làm mẹ, con trai mình lúc nào cũng cao hơn người khác bậc, vì vậy bà thường nhìn người phụ nữ của con trai mình bằng con mắt soi mói kén chọn.




      Ngoài ra, mẹ và con dâu tương lai, họ cùng người đàn ông, vì vậy xét từ góc độ nào đó, bọn họ là tình địch của nhau. Đấy là nguyên nhân căn bản khiến cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ cổ chí kim luôn ở trong trạng thái căng thẳng.




      - Chỉ cần chàng thạc sĩ kia vẫn em, em vẫn còn hy vọng! - Phương Đường an ủi Yên Lạc.




      - Nhưng em mệt mỏi lắm. Em muốn sau này phải sống trong ánh mắt khinh thường của mẹ chồng.




      - Bà ấy là mẹ của người đàn ông em , em nên học cách bao dung với bà ấy!




      - Em cũng là người phụ nữ mà con trai bà ấy , tại sao bà ấy bao dung cho em?




      - Bà ấy là bề mà! - Phương Đường .




      Yên Lạc thở dài ngao ngán: “Đúng thế, bà ấy là bề , bà ấy cùng chung huyết thống với người đàn ông mà em , vì vậy mỗi câu của bà ấy có vai trò cực kỳ quan trọng trước mặt ấy. Người đàn ông của em liệu có thể kiên trì được bao lâu trước phản đối ấy? ngày, hai ngày, hay là năm, hai năm? Sớm muộn gì cũng có ngày ấy cảm thấy mệt mỏi, còn muốn bị kìm kẹp giữa hai người phụ nữ nữa. Mẹ ấy, mãi mãi chỉ có . Bạn có thể thay đổi được, thế nên em đương nhiên trở thành vật hy sinh rồi!”




      - Chúng ta hãy tin vào kỳ tích!




      - Chị bảo là “kỳ tích” rồi, điều đó cho thấy khả năng thành công là vô cùng . Em có niềm tin có thể cùng ấy đến cùng!




      Phương Đường tin rằng Yên Lạc chàng thạc sĩ này sâu sắc, khi đàn bà thương người đàn ông sâu sắc, họ càng ngày càng thiếu tự tin, lúc nào cũng lo bản thân đủ tốt, xứng với người đàn ông đó.




      - Em có Van Gogh ? - Phương Đường hỏi.




      Yên Lạc đưa tay lên lau nước mắt: “Em tìm đến Van Gogh là bởi vì ấy rất bình thường. ấy học vẽ, rất ít có khả năng trở thành nổi tiếng, sau này mẹ Van Gogh có cơ hội trước mặt em rằng con trai bà ấy giỏi giang hơn em. DJ kiếm tiền trong vũ trường, kiếm tiền bằng vẽ tranh, hai kẻ nghèo mạt rệp, xứng đôi vừa lứa!”




      Phương Đường biết làm sao để tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho Yên Lạc. có mẹ chồng, mẹ của Đỗ Tư Phàm qua đời từ rất lâu rồi, biết nếu người phụ nữ cao quý đó mà biết con trai mình lấy phụ nữ tầm thường như có phản ứng như thế nào, liệu có bảo “đũa mốc chòi mâm son” giống như mẹ của chàng thạc sĩ hóa học kia ?




      - Yên Lạc, chị hy vọng em có thể hạnh phúc! Nếu như thêm người đàn ông dự phòng có thể khiến cho em cảm thấy hạnh phúc, chị phản đối. Chị chỉ muốn nhắc nhở em là: người đàn ông cũng đủ khiến chúng ta đau đầu rồi, hy vọng người đàn ông dự phòng kia khiến em đau đầu gấp bội!




      Về đến nhà, Phương Đường gọi điện cho Đỗ Tư Phàm: “ có cách nhìn nhận như thế nào về những làm việc ở vũ trường?”




      Đỗ Tư Phàm có vẻ ngạc nhiên: “Con làm việc ở vũ trường cũng là con , chẳng nhẽ có chỗ nào đặc biệt hay sao?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường liền đổi cách hỏi: “Nếu ngày em thất nghiệp, phải vào vũ trường làm DJ, có đồng ý ?”




      - nghĩ em có khả năng nhạc cho lắm, chắc em chẳng làm nổi quá vài ngày là bị đuổi việc thôi. công việc sành điệu như vậy phải em muốn làm là làm được đâu! - Đỗ Tư Phàm khẽ cười.




      - Em giả sử cơ mà! vì thế mà coi thường em ư?




      - Tại sao lại coi thường em vì nghề nghiệp của em chứ? Theo thấy, nghề nghiệp phân biệt cao quý, thấp hèn, CEO của tập đoàn công ty về bản chất cũng chẳng có gì khác biệt so với người mãi nghệ ở phố, thể ai cao quý hơn ai! - Sau khi thể quan điểm của mình xong, Đỗ Tư Phàm hỏi - Sao thế, em lại bị đuổi việc à?




      Phương Đường kể tóm tắt câu chuyện giữa Yên Lạc và mẹ chồng tương lai của ấy.




      Đỗ Tư Phàm : “Hóa ra là Yên Lạc gặp rắc rối, còn tưởng em thất nghiệp, để kiếm tiền riêng nên đành phải đến vũ trường làm việc!”




      Phương Đường chợt nhớ đến tình trạng thê thảm của mình giờ, lo lắng : “Em cũng cách thất nghiệp chẳng còn xa đâu. Công việc mới chẳng tốt chút nào. Còn sao? Công việc có thuận lợi ?”




      Đỗ Tư Phàm : “ biết, phải đợi đến khi bộ phim được công chiếu, xem phản ứng và đánh giá của khán giả và các nhà phê bình thế nào . Có thể cũng thất nghiệp. Ha ha, đến lúc ấy chúng ta mở quán chè nhé! - Tư Phàm vẫn nhớ lời hẹn giữa hai người.




      - Em… - Phương Đường định câu “Em nhớ ”, nhưng dám ra miệng, cảnh tượng lần trước chất vấn chuyện có mình hay khiến do dự - Khi nào về?




      - Khoảng hai tháng nữa.




      Điều đó có nghĩa là vẫn phải chịu đựng nỗi nhớ nhung thêm hai tháng nữa.




      Phương Đường nhớ lại thời học cấp ba, người bạn cùng bàn mang mấy hạt đậu tương tư đến lớp chơi, những hạt đậu đo đỏ ấy trông rất hay, rất đáng . Phương Đường luôn là kẻ lờ mờ về chuyện tình cảm, nhìn thấy những hạt đậu ấy liền hỏi: “ biết mấy hạt đậu tương tư này có mùi vị gì nhỉ?”




      Người bạn cùng bàn đáp: “Vị đắng!”




      Phương Đường tưởng : “Cậu ăn rồi à?”




      - Đâu có.




      - Thế sao cậu biết là vị đắng?




      Câu trả lời của người bạn cùng bàn vô cùng “kinh điển”: “Bởi vì tương tư là đắng, gọi là đậu tương tư, vậy chắc chắn vị của nó phải là vị đắng.”




      Tương tư có vị đắng, bây giờ Phương Đường mới hiểu được cảm giác này. Mặc dù ngày nào và Đỗ Tư Phàm cũng gọi điện cho nhau, nhưng cái kiểu nghe thấy tiếng mà thể nhìn thấy nhau, chạm vào nhau ấy thực thể thay thế người thực. nhớ như điên vòng tay và cơ thể , nhớ đến mức trái tim đau nhói.




      Phương Đường và Yên Lạc cùng đến nhà Van Gogh xem tác phẩm của Đỗ Lạp. Bức tranh vẽ người phụ nữ và con rắn. Hai đứng xem bức tranh cả buổi mà nhìn ra được điều gì.




      Van Gogh giới thiệu: “Bức tranh này miêu tả khao khát dục vọng của người phụ nữ đơn.”




      Phương Đường tán đồng với ý nghĩ đó, cho rằng cách đó làm vấy bẩn hình tượng thanh khiết của mẹ Đỗ Tư Phàm trong mắt : “Sao biết đó là khao khát dục vọng chứ phải là khao khát tình cảm của người phụ nữ ấy?”




      Van Gogh tự tin : “Trong thần thoại phương Tây, rắn tượng trưng cho tà ác, cũng tượng trưng cho dục vọng. Eva cũng vì tin lời xúi bẩy của con rắn nên mới cùng Adam ăn vụng trái cấm, kết quả bị thượng đế đuổi ra khỏi vườn địa đàng đấy thôi.”




      - Tôi lại cho rằng Adam và Eva sau khi bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng mới chính là bắt đầu cho tình chân chính của họ. Con rắn khiến cho tình của họ thăng hoa. Con rắn trong bức tranh này là tượng trưng cho tình chứ phải tượng trưng cho tình dục! - Phương Đường .




      Van Gogh nhìn Phương Đường bằng con mắt khác: “Luận điểm của chị rất mới mẻ. Có thể con rắn trong bức tranh này tượng trưng cho cả tình và tình dục!”




      - Tại sao nhất định phải lôi cả sắc dục vào đây? - Phương Đường rất bất mãn.




      - người phụ nữ đơn có nhu cầu tình dục là chuyện bình thường.




      - phụ nữ đơn càng cần có người thương ấy.




      - Chẳng phải đến cuối cùng nảy sinh tình dục ư? - Van Gogh chịu thua.




      - Chỉ có đàn ông các mới luôn nghĩ đến tình dục mà thôi.




      - Tôi hiểu đàn bà các , ràng có ham muốn mà cứ chịu thừa nhận nó!




      Phương Đường thực tức giận, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Yên Lạc thấy tình hình hay vội vàng dàn hòa, phải cố sức lắm mới khiến đôi bên bình tĩnh trở lại.




      - Bức tranh này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua lại nó! - Phương Đường muốn bức tranh của Đỗ Lạp tiếp tục được gã đàn ông luôn miệng nhắc đến tình dục này lưu giữ nữa.




      - Tôi có ý định chuyển nhượng nó!




      - Tôi rất thích tác phẩm của Đỗ Lạp! - Phương Đường nghĩ, nếu với ta rằng Đỗ Lạp là mẹ chồng của , liệu ta có còn mở miệng về “thuyết sắc dục” của ta nữa hay ?




      - Tôi cũng rất thích tác phẩm của bà ấy! - Thái độ của Van Gogh vô cùng cố chấp.




      - Tôi có thể ra giá cao!




      - Đây phải vấn đề tiền bạc!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường cố gắng: “Thưa , dám giấu gì , tôi và nữ họa sĩ này có mối quan hệ riêng tư khá thân thiết, vì vậy tôi mới muốn mua lại tranh của bà ấy. Nếu nghĩ xem, nhân viên làm công ăn lương tầm thường như tôi thể nào bỏ tiền ra mua tranh của họa sĩ nổi tiếng như thế để sưu tầm. Mong có thể thông cảm cho nỗi nhớ nhung của vãn bối với trưởng bối, ‘nén đau thương’ mà bán lại bức tranh cho tôi!”




      Cuối cùng Van Gogh cũng bị lung lay: “Tôi cân nhắc, thời gian nữa tôi cho câu trả lời!”




      - Ok, hy vọng mang đến tin tốt lành cho tôi!




      Trong phòng tranh trong nhà Van Gogh có rất nhiều bức tranh phụ nữ khỏa thân. Những phụ nữ này có già có trẻ, tư thế vô cùng kỳ quặc. Yên Lạc giở những bức tranh này ra, vừa xem vừa chau mày.




      - Đây đều là những người mẫu khỏa thân mà nhà trường thuê về cho sinh viên học vẽ! - Van Gogh đứng bên cạnh giải thích.




      Yên Lạc hỏi thẳng: “Khi vẽ những phụ nữ khỏa thân này, đám đàn ông các có ham muốn ?”




      - Những người mẫu này quá già cũng quá xấu!




      Yên Lạc mau mắn “bắt thóp” câu của Van Gogh: “Ý của là nếu mặt người mẫu xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, chắc chắn các có ham muốn đúng ?”




      Van Gogh nghiêm túc : “Đây là nghệ thuật!”




      Phương Đường đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Ban nãy còn đứng đây cao giọng về sắc dục, giờ lại bảo là nghệ thuật!”




      Van Gogh nhún vai: “Nghệ thuật là thủ pháp biểu đạt, nó có thể biểu đạt bất cứ thứ gì, bao gồm cả sắc dục!”




      biết Yên Lạc lôi đâu ra cái đĩa CD, hóa ra là đĩa phim “Titanic”, huơ huơ cái đĩa phim trong tay: “ ngờ cũng thích phim này!”




      Van Gogh : “ thích xem phim này, chỉ ngưỡng mộ nam chính trong bộ phim này mà thôi!”




      - Tại sao?




      Phương Đường chen vào: “Nhân vật nam chính trong phim này là họa sĩ nghèo may mắn, nhân vật nữ chính những cởi sạch trước mặt ta mà còn ngủ với ta nữa!”




      Yên Lạc ngoác miệng cười: “Này, có phải chị bóng gió bảo em phải cẩn thận ? Yên tâm , ấy phải là Jack, em cũng phải là Rose. Với người biết thưởng thức nghệ thuật như em, tạm thời vẫn chưa đạt đến cảnh giới hiến thân cho nghệ thuật đâu!”




      Trời mưa suốt mấy ngày liên tiếp, mưa dầm dề làm đảo lộn tâm trạng của con người, khiến người ta cảm thấy buồn bã. Phương Đường đứng ở bên cửa kính tầng thượng ngắm mưa, lặng im suy nghĩ.




      Mưa, đến từ đất, cuối cùng lại quay về với đất. Mưa chán ghét bầu trời hay chán ghét mặt đất?




      Điện thoại đổ chuông cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Đường, cầm điện thoại lên xem, là số điện thoại lạ.




      - A lô…




      - A lô, là Phương Đường phải ? - Đầu dây bên kia là giọng nam, tiếng mưa rất to khiến cho nghe là ai.




      - Tôi là Phương Đường đây, ai đấy ạ?




      - Tôi là Van Gogh.




      Phương Đường nhớ đến bức tranh của Đỗ Lạp: “Chào , tìm tôi có việc gì thế?”




      Người ở đầu dây bên kia biết ở đâu, ta gào lên trong tiếng mưa: “Chúng ta gặp nhau !”




      - đồng ý bán tranh cho tôi à?




      - Gặp nhau rồi chuyện!




      ©STE.NT




      Phương Đường hẹn gặp ta ở quán cà phê lần đầu hai người gặp mặt. Hết giờ làm, Phương Đường bắt taxi đến thẳng đó. Khi đội mưa chạy vào quán, Van Gogh toàn thân ướt nhẹp ngồi bên trong đợi rồi.




      - Mưa to quá! - Phương Đường vừa vừa lấy khăn giấy trong túi xách ra lau đôi giày da. Đôi giày này mua sau khi tiếp nhận công việc ở phòng thư kí, là đôi giày đắt tiền nhất của . giày này ra ngoài trong ngày trời mưa như trút thế này đúng là hành động ngu ngốc.




      Van Gogh phụ họa: “Đúng thế, tôi còn lo đến”.




      - Quả thực là tôi muốn đến, nhưng vì bức tranh đó nên tôi đến! - Phương Đường từ đến lớn chưa bao giờ thích thứ gì đó đến như vậy, đây là lần đầu tiên. cũng biết để ý đến bức tranh như vậy là bởi muốn nó nằm trong tay kẻ dung tục như Van Gogh hay là vì Đỗ Lạp là mẹ của Đỗ Tư Phàm.




      Tục ngữ có câu: “ nhau cả đường lối về”, Đỗ Tư Phàm, cả mẹ của luôn cả tranh của mẹ .




      Ngoài ra, trong tranh của Đỗ Lạp còn chứa đựng tâm của người phụ nữ, nó khiến cho say đắm.




      Van Gogh hỏi: “ nữ họa sĩ Đỗ Lạp này có mối quan hệ riêng tư thân thích với !”




      - Đúng thế.




      - Tôi có thể biết bà ấy là gì của ?




      - Xin lỗi, khi chưa được cho phép của người khác, tôi thể , mong lượng thứ! - Phương Đường khéo léo từ chối trả lời - có đồng ý bán bức tranh cho tôi ?




      Van Gogh gật đầu: “Ok, trăm ngàn!”




      Phương Đường giật mình: “Hơi cao quá phải, đây đâu phải là tác phẩm nổi tiếng?”




      - Nghệ thuật là vô giá!




      Phương Đường có cảm giác người đàn ông này “thừa nước đục thả câu”: “Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc họ có hứng thú với bức tranh này!”




      - Nếu là người khác, chưa chắc tôi bán bức tranh này!




      Khoản tiền tiết kiệm của Phương Đường giờ vẫn còn cách con số này rất xa: “Có thể bớt chút ? Tôi có nhiều tiền như thế. Tôi là chị em tốt của Yên Lạc, nể mặt ấy, bớt cho tôi chút !”




      - được! - Van Gogh thẳng thừng đáp, cho Phương Đường có cơ hội kỳ kèo - Tôi có thể cho tuần để chuẩn bị tiền.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Người đàn ông mà Yên Lạc qua lại sao có thể vô cảm như thế? Phương Đường hơi bực mình, nhưng biết phải làm thế nào. Trong lòng đấu tranh gay gắt: nếu mua bức tranh này, khuynh gia bại sản, lại còn nợ thêm đống tiền. Nếu mua lại, cứ nghĩ bức tranh của mẹ Đỗ Tư Phàm ở trong tay người đàn ông như vậy là lại thấy khó chịu.




      Đỗ Tư Phàm có tiền, nhưng muốn nhờ đến . Đây là duyên phận của với bức tranh này, muốn bảo Đỗ Tư Phàm ra tay giúp đỡ.




      - Để tôi nghĩ thêm !




      - Sao thế? Mối quan hệ của với nữ họa sĩ này mỏng manh đến vậy sao? - Van Gogh cười cợt.




      - Lực bất tòng tâm! Tôi cần suy nghĩ thêm! - Phương Đường cáu kỉnh , ấn tượng với ta càng lúc càng tồi tệ - Tôi phải cho Yên Lạc biết: gã đàn ông tham tiền và thừa nước đục thả câu!




      Van Gogh tỉnh bơ : “Chẳng sao, tôi luôn dũng cảm thừa nhận nhược điểm của mình!”




      - Yên Lạc ?




      Lông mày Van Gogh khẽ nhíu lại: “ nên hỏi câu này phải!”




      - Chắc chắn Yên Lạc cho lắm, tôi là chị em tốt của Yên Lạc, nếu Yên Lạc vội vàng lấy lòng tôi, chứ nhân cơ hội mà kiếm thêm bộn tiền như thế! - Phương Đường .




      - Tôi nể mặt Yên Lạc bán bức tranh lại cho rồi còn gì!




      Phương Đường đứng dậy định về: “Để tôi cân nhắc thêm, tôi trả lời sớm. Mặc dù tôi biết có hỏi thêm lần nữa cũng vô ích, nhưng tôi vẫn hỏi lại: Có thể bớt chút ?”




      Van Gogh đột nhiên : “ làm bạn của tôi nhé!”




      Phương Đường ngạc nhiên há hốc mồm: “ có biết cái gì hả?”




      Khóe miệng Van Gogh khẽ nhếch lên: “Đương nhiên là biết. Làm bạn tôi nhé!”




      - Tôi là chị em tốt của Yên Lạc đấy!




      - Thế sao? - Van Gogh mặt tỉnh bơ.




      - là bạn trai của Yên Lạc, là người có bạn rồi!




      - Thế sao?




      - Tôi kết hôn rồi, hơn nữa tôi rất chồng tôi!




      - Thế sao? có thể coi tôi như người đàn ông dự phòng của , giống như Yên Lạc ấy!




      Phương Đường biết rằng Van Gogh biết chuyện này. Van Gogh tiếp tục: “Tôi biết Yên Lạc có người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông này tài giỏi hơn tôi, Yên Lạc cũng ta nhiều hơn tôi. Tôi chẳng qua chỉ là ‘cầu thủ dự bị’ của ấy, chỉ là vật thay thế khi ấy tìm được hơi ấm từ người đàn ông đó. Hoặc giả ngày, người đàn ông đó rời xa ấy, ấy mới chính thức chuyển sang người đàn ông dự phòng này!”




      - làm vậy để trả thù Yên Lạc ư?




      - Đâu có. Tôi chỉ cảm thấy tình cảm của mình được đảm bảo, cũng nên tìm kiếm người phụ nữ dự phòng. Nếu Yên Lạc và người đàn ông kia cắt đứt được với nhau, tôi bắt buộc phải tìm người phụ nữ khác để lấp đầy vết thương tình cảm của mình!




      Hòn đá mà Yên Lạc bê lên lại rơi trúng vào chân của Phương Đường. Điều này khiến cho Phương Đường càng lúc càng căm hận ý tưởng “dự phòng” trong tình .




      - Xin lỗi, mặc dù tôi là chị em tốt của Yên Lạc, nhưng cách xử trong tình cảm của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi phải rồi, tôi những lời này của với Yên Lạc. Có thể hai người cần phải ngồi lại chuyện tử tế! - Phương Đường định ra về.




      Van Gogh : “ nghĩ rằng mình có thể giữ được tình của mình ư? Tôi có thể nhìn thấy cũng là phụ nữ đơn! Tôi tin trong những ngày chồng ở bên cạnh , có khao khát tình dục!”




      Phương Đường thực nổi đóa, ghìm giọng mình, cố gắng để chậm cho đối phương nghe : “Đúng thế, đàn bà cũng có ham muốn, tuy nhiên đàn bà chỉ có ham muốn với người đàn ông mà ta thích. đừng áp đặt những suy đoán thiếu chín chắn của đám choai choai các lên phụ nữ chúng tôi, đấy là thiếu tôn trọng đối với phụ nữ!” - Phương Đường ra khỏi quán cà phê, lao thẳng vào trong màn mưa.




      lúc sau quay trở lại, đối diện với Van Gogh ngồi ngẩn ra ghế sô pha: “Mặc dù sở hữu bức tranh của Đỗ Lạp, mặc dù là sinh viên nghệ thuật, nhưng mãi mãi bao giờ hiểu được bức tranh đó, bởi vì hiểu về phụ nữ, vì vậy thể nào lĩnh hội được hàm ý chân chính của bức tranh đó!” - rồi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực ra khỏi quán.




      Phương Đường vừa lên xe nhận được điện thoại của Van Gogh: “Bức tranh ấy, nếu đồng ý mua, tôi bán cho với giá sáu mươi nghìn!”




      Toàn bộ tiền tiết kiệm của Phương Đường chỉ có năm mươi nghìn, còn thiếu mười nghìn so với giá cả mà Van Gogh đưa ra. Nếu muốn mua bức tranh ấy, bắt buộc phải vay tiền của người khác. Đỗ Tư Phàm công tác, cũng có ý định vay tiền của . Yên Lạc chắc cũng sẵn sàng cho vay tiền, nhưng cũng định vay tiền của Yên Lạc, bởi vì người bán tranh là bạn trai dự phòng của Yên Lạc, mối quan hệ nghe có hơi phức tạp. Phạm Gia Ni có tiền, nhưng xuất phát từ tự tôn giữa con với nhau, cũng ngại mở miệng. Hơn nữa Phạm Gia Ni giúp đỡ rất nhiều trong công việc, nên liên tục làm phiền người ta như thế.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cách duy nhất là vay tiền từ bộ phận tài vụ của công ty, xin tạm ứng lương. Muốn vay tiền của tài vụ bắt buộc phải có chữ kí của cấp , cấp của Phương Đường lại là tổng giám đốc Đoàn. Phương Đường tay cầm đơn vay tiền đứng bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, do dự biết có nên vào hay .




      Thư kí Tô phát ra liền hỏi: “Phương Đường, đứng đó làm gì thế?”




      Phương Đường vội vàng giấu tờ đơn vay tiền ra sau lưng, mặt đỏ bừng: “À… có gì. Chị Tô, em muốn hỏi chút, hôm nay tâm trạng tổng giám đốc Đoàn thế nào ạ?” Nếu tâm trạng của ông ấy tốt có nghĩa có hy vọng xin được chữ kí, nếu tâm trạng ông ấy tốt, nên đợi thêm lúc nữa hơn.




      Thư kí Tô nhìn thấy tờ giấy vay tiền tay Phương Đường từ lâu: “Sao thế? Muốn vay tiền công ty à?”




      Người nghèo da mặt mỏng, Phương Đường mặt đỏ lựng lên: “Vâng ạ, dạo này trong nhà có việc cần đến tiền ạ!”




      vào văn phòng tổng giám đốc Đoàn lát, lát sau ra: “Tổng giám đốc bảo vào đấy!”, rồi liền tinh ý rời , tránh để Phương Đường ngại ngùng.




      Phương Đường đẩy cửa bước vào, tổng giám đốc Đoàn ngồi chờ : “ Phương, tìm tôi có việc ư?”




      Trong lòng Phương Đường đấu tranh kịch liệt: “Dạ… ban nãy có, giờ hết rồi ạ!”, thực mở miệng được.




      Tổng giám đốc Đoàn chìa tay ra trước mặt : “Đưa đây!”




      - Cái gì ạ?




      - Đơn vay tiền đấy! phải muốn vay tiền của tài vụ công ty sao? Đừng ngại, mang ra đây ! Đây cũng là tiền của , sau này tài vụ trừ vào lương của thôi!




      Phương Đường vội vàng đưa tờ đơn vay tiền lên: “Cám ơn tổng giám đốc Đoàn!”




      Tổng giám đốc Đoàn liếc qua tờ đơn: “Mười nghìn, đâu phải số tiền lớn!”




      Phương Đường nhủ thầm trong bụng: hơn hai tháng lương của rồi đấy, số tiền này với ông ấy là con số , nhưng với lại là con số hề .




      - Sao thế? Hàng tháng chồng đưa tiền sinh hoạt phí cho ít quá à? Hay là tình trạng kinh tế của hai vợ chồng có vấn đề gì?




      - ấy công tác rồi. ấy rất tốt. Lần này tôi muốn dùng tiền riêng để mua thứ, muốn làm phiền đến ấy! - Phương Đường ra sức bảo vệ hình tượng của Đỗ Tư Phàm.




      Tổng giám đốc Đoàn kí lên tờ đơn: “Thế này , mười nghìn này tôi cho vay riêng. Khi nào có tiền trả lại cho tôi cũng được!”




      - Như thế… hay lắm phải! - Phương Đường muốn mắc nợ tình nghĩa với tổng giám đốc Đoàn. Mà công ty là của ông ấy, rốt cuộc có vay tiền của tài vụ hay vay tiền riêng của ông ấy, cũng vẫn là mắc nợ ông ấy.




      - sao! - tổng giám đốc Đoàn mở ngăn kéo, lấy ra xấp tiền mặt, đưa ra trước mặt - Thư kí của tôi lại vay tiền của tài vụ để mua đồ, chuyện này mà đồn ra ngoài, người khác nghĩ tôi là ông chủ ki bo. Tôi làm như vậy là vì thể diện của mình thôi, cần để bụng!




      Phương Đường cảm kích nhận lấy số tiền: “Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhất định sớm trả lại ngài!”




      - Tôi có thể biết cần tiền để mua cái gì ?




      - bức tranh ạ!




      - bức tranh ư?




      - Vâng ạ, giá bán là sáu mươi ngàn, tôi chỉ có năm mươi ngàn.




      - ngờ còn nghiên cứu về tranh đấy! - Tổng giám đốc Đoàn dường như có cái nhìn hơi khác về .




      - Tôi hiểu nhiều về tranh! - Phương Đường thà .




      Tổng giám đốc Đoàn tò mò hỏi: “Bức tranh đó có khả năng lên giá ? Tại sao lại dốc toàn bộ tiền tiết kiệm để mua nó?”




      - Bức tranh này chẳng có chút khả năng lên giá nào cả, thậm chí tên của họa sĩ cũng rất ít người biết đến! - Phương Đường đáp.




      - Vậy tại sao mua nó?




      - Chuyện dài dòng lắm. chung là, tôi thích tác phẩm của họa sĩ này! - Tranh của người phụ nữ mãnh liệt lại được người phụ nữ khác sưu tầm.




      - Nghe vậy, tôi cũng thấy có hứng thú với bức tranh này, biết tôi có vinh dự được thưởng thức bức tranh này ? - Tổng giám đốc Đoàn đưa ra thỉnh cầu.




      - Ngày mai tôi lấy bức tranh này về ạ!




      - Vậy ngày mai tôi cùng với !




      Phương Đường thuận lợi lấy được bức tranh, sau đó bọc nó lại bằng cái túi vải lụa to, xách nó lên, cảm giác nâng niu, trân trọng trào dâng trong lòng. tin rằng mình mới người “bảo quản” nó tốt nhất.




      - Tôi và Yên Lạc chia tay rồi! - Van Gogh .




      - Ồ, chúc mừng hai người! Sau này hai người ai còn là vật dự phòng của ai nữa! - Dùng từ “chúc mừng” để với đôi mới chia tay phải là từ ngữ thích hợp, nhưng là lời lòng của Phương Đường.




      - Cám ơn! - mặt Van Gogh quá đau đớn cũng quá vui mừng, như thể ta phải là người trong cuộc vậy.




      - Tôi đây! - Phương Đường cầm bức tranh định ngay, tổng giám đốc Đoàn ở bên dưới, nôn nóng muốn cho người khác thưởng thức bức tranh mình mới sưu tầm được.




      Van Gogh vẫn còn chuyện muốn với : “Phương Đường, thích em!”




      Phương Đường đùa: “Đương nhiên rồi, kiếm được những sáu mươi nghìn từ tôi, nếu khách hàng của tôi có thể giúp tôi kiếm được món tiền lớn như vậy, tôi nghĩ tôi cũng thích ta lắm!”




      Van Gogh để tâm những lời mỉa mai của Phương Đường: “ rất thà, cũng rất lương thiện. nghiêm túc của em khi tranh luận về tác phẩm của Đỗ Lạp thực rất quyến rũ!”




      - Tôi chỉ biện hộ cho tình của phụ nữ thôi! - Phương Đường muốn nghe thấy có người phụ nữ giống như loài động vật đặt sắc dục lên hết.




      - Nhờ có em, mới lại bắt đầu tin tưởng vào tình của phụ nữ! - Ánh mắt của Van Gogh trong veo, còn cái vẻ bất cần đáng ghét như lúc đầu mới gặp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :