1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6: Có duyên với nghiệp vẽ



      Tư Phàm rồi, vì công việc. Phương Đường đặt vào trong hành lý của con dao cạo râu mới.


      Mặc dù chỉ vắng người, nhưng Phương Đường cảm thấy cả căn phòng như trống trải nhiều, làm về chẳng còn ai chuyện với , chẳng còn có khuôn mặt tươi cười ra trước mặt , cảm thấy trong lòng trống rỗng.


      Buổi tối lúc ngủ, quen nằm ở phía bên phải, để trống phía bên trái: đó là vị trí của Đỗ Tư Phàm. có cánh tay phải của Tư Phàm làm gối đầu, chẳng có Tư Phàm để ôm ngủ, cảm thấy đêm dài vô tận và khó ngủ vô cùng.


      Phương Đường liên tục mở điện thoại, chỉ sợ để sót cái tin nhắn nào đó, thói quen tắt máy trước khi ngủ cũng bị thay đổi, điện thoại luôn ở trạng thái mở máy suốt cả đêm, chỉ lo nửa đêm đột nhiên nhớ đến , gọi về mà liên lạc được.


      Đêm khuya, điện thoại của bạn mở là vì người nào đó.


      Công việc mới vẫn khiến cho Phương Đường cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay chính bản thân cũng cảm thấy việc tổng giám đốc Đoàn điều đến phòng thư kí là quyết định sai lầm.




      Giữa trưa, thư kí Tô đột nhiên thông báo: “Tối nay phải tham dự buổi tiệc với tổng giám đốc Đoàn, thời gian là chín giờ tối, nhớ cho đúng giờ. Còn nữa, phải ăn mặc phù hợp chút!”




      Dưới chỉ dẫn của Đỗ Tư Phàm, cách ăn mặc của Phương Đường tiến bộ hơn nhiều. Tối nay, mặc chiếc váy màu đen tham gia bữa tiệc, khiêm tốn nhưng hề khiếm nhã.




      Bữa tiệc diễn ra được nửa, Phương Đường vẫn chưa nhận ra rốt cuộc đây là tiệc gì? Mọi người tụm năm tụm ba vừa uống cocktail vừa chuyện phiếm, đủ các loại chuyện, từ chuyện cổ phiếu toàn cầu lên xuống cho đến cục diện chính trị Trung Đông, từ vấn đề tiền tệ cho đến các giải bóng đá gần đây, thậm chí ngay cả chuyện hoa hậu, cưỡi ngựa, làm đẹp… cũng nằm trong đó. Phương Đường biết góp chuyện ra sao, chỉ biết đứng ở bên cạnh như người tàng hình.




      Tổng giám đốc Đoàn chuyện với rất nhiều người, ai nấy đều tỏ thái độ kính trọng với ông ta. Có hai người phụ nữ còn nhìn ông bằng ánh mắt tôn thờ, còn nhìn Phương Đường bằng ánh mắt vô cùng khó chịu, thậm chí là soi mói, thường đứng từ xa nhìn Phương Đường đầy khinh miệt.




      ©STE.NT




      Phương Đường cảm thấy tối nay mình giống như hộp sô la được bày kệ bán hàng.




      Tổng giám đốc Đoàn cũng nhận thấy được thoải mái cho lắm: “Sao thế, thích những nơi như thế này à?”




      Phương Đường thực lòng: “Hơi hơi ạ! Những thứ họ đến tôi chẳng hiểu gì cả. Những người này là ai vậy ạ?”




      - Những người này toàn là những doanh nhân. Là người làm kinh doanh, đơn giản chỉ là tạo ra sản phẩm để bán cho người khác! - Tổng giám đốc Đoàn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phương Đường, tiếp - Những thứ này đều phải học, hiểu chứ?




      Phương Đường chẳng có chút niềm tin nào: “Tôi rất lo lắng thể trở thành người làm kinh doanh giỏi được!”




      Tổng giám đốc Đoàn thở dài: “ thể trở thành người làm kinh doanh giỏi, tôi còn lo hơn ấy chứ! Tôi biết có tố chất làm kinh doanh. Nhưng tôi hy vọng đào tạo sau này có thể khiến thành tài. Tôi chuyển đến phòng thư kí chính là hy vọng Tô có thể dạy bảo tốt, nhưng tôi thấy học hỏi những thứ này vô cùng khó nhọc!”




      Hóa ra điều đến phòng thư kí làm việc là chủ ý của tổng giám đốc Đoàn, chẳng có gì liên quan đến Trình Trình, thông tin này khiến Phương Đường vô cùng vui mừng: “Lần trước lúc tôi ăn cơm với ngài, chắc ngài nhận ra tôi phải là người có hoài bão rồi, nhưng tại sao ngài lại tốn công sức đào tạo tôi như vậy?”




      Tổng giám đốc Đoàn lắc đầu: “Tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi!”




      - Có lẽ ngài bồi dưỡng cho người khác có kết quả tốt hơn! - Phương Đường chỉ muốn làm nhân viên bình thường chứ muốn làm “đại tướng” phải lao tâm khổ tứ.




      Nghe xong câu này, tổng giám đốc Đoàn có vẻ tức giận: “Sao có thể ra những câu như vậy, tôi đào tạo là đào tạo !”




      - Tại sao lại là tôi? - Phương Đường ngơ ngác hỏi.




      Tổng giám đốc Đoàn tiếp tục trả lời câu hỏi của Phương Đường nữa, chỉ : “ nhất định phải chăm chỉ học tập, đừng có phụ trông đợi của tôi. Nếu …”, ông tiếp nữa.




      Phương Đường càng nghe càng ngơ ngác, càng nghe càng hoang mang.




      - Phương Đường! - Có người gọi , chính là sếp cũ của Phương Đường, tổng giám đốc Hùng.




      Những người làm kinh doanh nên học cách mỉm cười với cả kẻ thù. Phương Đường tự nhủ với chính mình.




      - Chào tổng giám đốc Hùng!




      Dường như tổng giám đốc Hùng quên chuyện chính ông ta đuổi việc Phương Đường, tỏ ra vô cùng nhiệt tình: “Nhìn hình như công việc cũng tồi đâu nhỉ! Đẹp lên nhiều!”




      - Có tốt đến đâu cũng chỉ là phận làm thuê thôi! - Phương Đường khách sáo đáp.




      - Nghe vào công ty Erna làm việc hả?




      - Vâng ạ!




      - Làm ở bộ phận nào thế?




      - Tôi làm ở phòng thư kí.




      Tổng giám đốc Hùng lập tức thay đổi cách nhìn Phương Đường: “Có thể vào làm việc ở phòng thư kí của công ty Erna toàn là người tài cả đấy. Trước đây phải làm dưới quyền của tôi đúng là thiệt thòi cho rồi!”




      - Tôi cũng chỉ phụ trách những việc lặt vặt thôi ạ!




      - Xin lỗi nhé, trước đây… là tôi làm tốt. Tôi nên nghi ngờ là nội gián! - Cuối cùng tổng giám đốc Hùng cũng chịu xin lỗi vì sai lầm mà ông ta từng gây ra.




      - Chuyện trước đây cần phải nhắc đến nữa! - Phương Đường muốn nhắc đến những chuyện vui trước đây.




      Tổng giám đốc Hùng lại cho rằng đấy là biểu độ lượng của Phương Đường: “ đúng. Để hôm nào đó tôi mời ăn nhé! Chắc vẫn chưa đổi số điện thoại nhỉ?”




      - Tổng giám đốc Hùng cần khách sáo thế đâu!




      - Là chuyện nên làm thôi mà!




      Thấy tổng giám đốc Hùng với mình bằng thái độ cung kính, lại nhớ đến bộ dạng lạnh lùng của ông ta lúc đến cầu cứu ông ta vì bị Hướng tinh tinh quấy rối. So sánh thái độ của ông ta vào hai thời điểm đó, chợt cảm thấy vô cùng bùi ngùi. coi trọng quyền lực và địa vị, nhưng những người xung quanh đều coi trọng. Bây giờ chỉ là thư kí của công ty lớn, thế mà có người nịnh nọt thế này, vậy những người đứng đỉnh cao của tiền tài và danh vọng biết còn nhận được cung kính đến thế nào?




      Có rất nhiều người giàu xổi, cứ làm sai chuyện gì đó là vỗ ngực khoa trương : “Tôi đền tiền là được chứ gì!”, thái độ của những người giàu xổi này thực chất là do những người vây quanh, tỏ ra cung kính với họ gây ra. Bọn họ sống trong môi trường được tâng bốc, nịnh nọt quen rồi, kết quả là quên mọi thứ, coi mình như thượng đế có quyền năng vô hạn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vài ngày sau, tổng giám đốc Hùng mời Phương Đường ăn . Phương Đường viện cớ công việc rất bận rộn để từ chối, nhưng ngờ đến hết giờ làm, lại gặp ngay tổng giám đốc Hùng dưới công ty.




      - Sao thế? Chẳng qua chỉ là cùng ăn bữa cơm thôi mà, nể mặt tôi chút nào sao?




      - Có việc gì thế ạ? Nếu có việc gì chúng ta cứ ở đây , cần phải phiền phức như vậy!




      - Ở đây làm sao ràng được. Yên tâm , tôi làm mất nhiều thời gian của đâu! - Tổng giám đốc Hùng cứ lằng nhằng mãi, lại ỷ thế là sếp cũ để kéo Phương Đường lên xe cho bằng được.




      - cần phải khách sáo thế đâu ạ! - Phương Đường cứ cảm thấy người này tìm mình chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.




      - Nghĩ ra làm ở công ty tôi mấy năm liền, tôi vẫn chưa lần nào mời ăn bữa nhỉ! - Tổng giám đốc Hùng hỏi - ăn món Pháp, thấy sao?




      - ! - Phương Đường vô cùng nhạy cảm với đồ ăn Pháp, hai lần trước ăn đồ ăn Pháp đều gặp vận đen rồi - Tôi ăn quen!




      - Thế ăn đồ Nhật nhé! - Tổng giám đốc Hùng có vẻ rất có thành ý, toàn những món đắt tiền.




      - Tôi cũng thích lắm!




      - Vậy thích ăn gì? Tùy chọn! - Tổng giám đốc Hùng hào phóng .




      - Tôi muốn ăn cháo! - Phương Đường chọn món rẻ nhất. Tục ngữ có câu “há miệng mắc quai”, với kiểu mời ăn mục đích như thế này, tiêu càng ít tiền của ông ta càng an toàn.




      Quả nhiên, Tổng giám đốc Hùng tỏ vẻ hài lòng với lựa chọn này: “Ăn cháo làm sao được?”




      - Dạo này dạ dày của tôi được tốt, bác sĩ bây giờ tôi phải chú ý đến việc ăn uống, đặc biệt bữa tối được ăn quá nhiều, tôt nhất nên ăn cháo!




      đến mức này, tổng giám đốc Hùng cũng chẳng còn cách nào khác. Chỉ có điều ông ta vẫn chọn tiệm cháo tương đối sang trọng, chọn món cháo ghẹ, sau đó còn gọi rất nhiều món ăn phụ. Giá cả chắc cũng chẳng rẻ hơn đồ ăn Nhật.




      Phương Đường ăn bữa cơm này trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm, giữa bữa còn phải chuồn ra nhà vệ sinh rửa tay để gọi điện cho Yên Lạc, báo cáo tình hình của mình cho Yên Lạc nghe. Yên Lạc nghe xong cũng cảm thấy rất kỳ quặc, bảo Phương Đường phải cẩn thận đối phó, nếu thực có vấn đề, liều mình lao đến tiệm cháo này để ứng cứu Phương Đường.




      - Tổng giám đốc Hùng, ông có việc gì xin cứ thẳng ra ạ! - Phương Đường thực muốn chơi trốn tìm với ông ta nữa.




      - Hay lắm, rất thẳng thắn! Vậy tôi cũng vòng vo nữa! - Tổng giám đốc cầm cái phong bì ở trong túi, đưa ra trước mặt Phương Đường.




      Phương Đường đón lấy cái phong bì, bên trong có tờ giấy rơi ra, nhìn kĩ hóa ra là tờ chi phiếu, con số đó ghi rất ràng: “ triệu”.




      Ông ta đưa cho nhiều tiền như vậy để làm gì? Chẳng nhẽ lương tâm của ông ta sống lại, cảm thấy hồi đó nên nghi oan cho là nội gián và đuổi việc , vì vậy mới cho số tiền này để bồi thường? Như thế này hình như là hơi nhiều phải.




      Ngoài chuyện cực kỳ may mắn, mua xổ số có thể khiến bạn trở thành triệu phú chỉ trong đêm ra, gần như chẳng có món tài sản nào từ trời rơi xuống có lý do chính đáng cả. Tổng giám đốc Hùng “đập” món tiền lớn như vậy vào mặt chắc chắn phải chuyện tốt đẹp gì.




      Phương Đường cầm tờ chi phiếu lên, cười : “Rất nhiều tiền!”




      - Đây chỉ là tiền đặt cọc. Nếu việc thành công, còn có món tiền khác nữa được trả cho , con số lớn gấp ba lần thế này! - Điều kiện tổng giám đốc Hùng đưa ra vô cùng hấp dẫn.




      Phương Đường bình thản : “Tôi luôn là người ngu dốt, biết bản thân mình có tài cán gì xứng đáng với ngần này tiền!”




      - Công ty Erna dạo này mới khai thác loại nước uống mới, tôi hy vọng lấy được phương pháp pha chế của loại nước uống này!




      - Phương pháp pha chế đồ uống là cơ mật của công ty, thư kí quèn như tôi làm sao có thể biết được.




      Tổng giám đốc Hùng tự tin : “Tổng giám đốc Đoàn biết. Ai cũng biết giờ là thân tín bên cạnh ông ta!”




      Phương Đường cười nhăn nhó: “Tôi đâu có thấy như thế!”




      - Tổng giám đốc Đoàn rất ít khi dẫn phụ nữ dự tiệc với thân phận riêng. Ông ta có thể dẫn xuất ở những bữa tiệc như vậy cho thấy mối quan hệ giữa và ông ta hề đơn giản!




      Phương Đường ngờ chỉ tham dự có bữa tiệc mà lại thu hút chú ý của nhiều người đến thế. im lặng đẩy tờ chi phiếu trở lại.




      - Sao? Chê ít à? Giá cả có thể từ từ thương lượng.




      Phương Đường lắc đầu: “Tổng giám đốc Hùng, hồi đầu ông đuổi việc tôi là vì cái gì? Bởi vì nghi ngờ tôi là nội gián, đến giờ ông lại dùng tiền để mua chuộc tôi, bảo tôi làm nội gián cho ông sao? Ông nghĩ tôi có nên nhận lời đề nghị này của ông ?”




      Tổng giám đốc Hùng ngọt nhạt : “Phụ nữ làm việc bên ngoài vất vả lắm, có chút tiền trong tay, nửa đời còn lại sống nhàng, sung sướng, muốn đâu , muốn mua gì mua, như thế chẳng phải tốt hơn sao?”




      Phương Đường cười khẩy, : “Đúng, tôi là phụ nữ, còn là người rất nghèo nữa. Nghèo đến mức chẳng có gì cả, chỉ có lương tâm, nếu ngay cả lương tâm tôi cũng đem bán, vậy tôi còn có thể có cái gì?”




      - Phương Đường, công ty của tôi nay sắp trụ được nữa rồi. Quyền đại lý độc quyền cho bên Erna lại bị bạn học Phạm Gia Ni của cướp hết quá nửa, những hạng mục tôm tép khác chẳng kiếm được bao nhiêu, vì vậy tôi muốn tự mở công xưởng thực phẩm, bắt đầu từ sản xuất đồ uống. Phương Đường, nếu công ty tôi thể tiếp tục vận hành, những người làm việc cho tôi bị thất nghiệp. Coi như nể mặt họ, giúp tôi lần này. Đây là việc tốt mà! - Tổng giám đốc Hùng rất dễ nghe.




      - Chủ ý này phải của ông đúng ? - Phương Đường đột ngột chuyển chủ đề.




      - Hả? Tổng giám đốc Hùng vẫn chưa hiểu ra.




      Phương Đường : “Mặc dù ông là người bảo thủ và cố chấp, nhưng thương trường ông luôn theo con đường chân chính. Bỏ tiền ra mua chuộc người đàn bà phải là tác phong của ông! - Dù gì cũng là cấp dưới của ông ta mấy năm liền, ông ta là người như thế nào, cũng biết ít nhiều.




      Tổng giám đốc Hùng cười giả lả: “Đúng, đây vốn phải là chủ ý của tôi!”




      - Lại là ý của Hướng tinh tinh, thân tín của ông phải ?




      - ta cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi mà thôi!




      Phương Đường cười khẩy: “Tổng giám đốc Hùng, lúc trước khi tôi còn ở công ty ông, tôi với các đồng nghiệp từng chuyện với nhau: tại sao hồi đầu công ty của ông làm ăn rất có quy mô, nhưng về sau càng ngày càng xuống dốc!”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Tại sao? - Tổng giám đốc Hùng hỏi.




      - Nếu ông muốn nghe, tôi có thể cho ông biết!




      - cứ !




      - Thứ nhất: ông tin vào phụ nữ, ông coi thường phụ nữ, cho rằng phụ nữ trời sinh ra kém hơn đàn ông. Những phụ nữ làm việc dưới quyền ông chẳng ai được trọng dụng. Nhưng thực tế, có rất nhiều người phụ nữ làm việc còn tháo vát và bán mạng hơn cả đàn ông. Đối thủ của ông, Phạm Gia Ni chính là ví dụ điển hình, chẳng phải ấy “đánh” cho ông tơi bời hoa lá thương trường hay sao? Thứ hai, ông thể bảo vệ nhân viên của mình. Là ông chủ, nhân viên là tài sản của ông, bảo vệ nhân viên của mình là bảo vệ tài sản của mình. Nhưng thực tế, hồi trước lúc tôi chịu ấm ức cầu cứu đến ông, ông hoàn toàn đủ kiên nhẫn để điều tra chân tướng việc. chỉ tôi, trước đó ở công ty cũng có rất nhiều nhân viên tố cáo, nhưng ông đều kịp thời xử lý. Thứ ba, ông quá lệ thuộc vào Hướng tinh tinh. Hướng tinh tinh là cái biệt danh chúng tôi đặt ra cho ta, từ cái biệt danh này có thể thấy, chúng tôi thích ta đến mức nào. ta lợi dụng chức quyền để quấy rối các nhân viên nữ dưới quyền, chúng tôi căm hận ta đến xương tủy, ông những xử lý ta, thậm chí còn bênh vực cho . Có chuyện gì cũng bảo xử lý, cho nhân viên khác cơ hội, tại sao chúng tôi ở chỗ ông làm việc tốt nhưng lại trở thành những nhân viên cốt cán của các công ty khác? Đó là bởi vì ông cho chúng tôi có cơ hội. Hướng tinh tinh càng quản lý nhiều việc, lệ thuộc của ông vào ta càng lớn. Đến cuối cùng ông muốn xử lý lại phải lo “ném chuột sợ vỡ mất bình”.”




      Tổng giám đốc Hùng nghiêm túc cân nhắc những điều Phương Đường : “Tại sao trước đây các cho tôi biết?”




      - Trước đây chúng tôi đều là những người được ông tin tưởng. Chúng tôi những lời này, liệu ông có chịu nghe ? Nếu hôm nay phải ông có việc nhờ đến tôi, tôi dám đảm bảo, chắc chắn ông có đủ kiên nhẫn ngồi nghe tôi hết điều đó!




      Tổng giám đốc Hùng hứa với Phương Đường: “Tôi cân nhắc và sửa chữa những sai lầm của mình theo lời . Nhưng… Phương Đường à, chuyện này…”, rồi ông ta lại đẩy tấm chi phiếu về phía Phương Đường.




      - Tiền là thứ tốt, tôi cũng thích lắm chứ. Nhưng số tiền này tôi nhận tốt hơn! - Phương Đường lại đẩy tấm chi phiếu trở lại - Chẳng mấy khi được tổng giám đốc Hùng coi trọng, nghĩ tôi là người có tài cán. Chỉ có điều con người tôi làm được việc lớn, chỉ biết phụ lòng ngài rồi!




      đường về nhà, Phương Đường gọi điện cho Đỗ Tư Phàm, cho biết chuyện này.




      Đỗ Tư Phàm hết lời khen ngợi: “Làm tốt lắm vợ ạ! Bây giờ em ngày càng sắc sảo rồi!”




      Phương Đường thấy ngọt lịm trong lòng: “Khi về nguyên tắc hành của mình, em lúc nào chẳng sắc sảo. Bốn triệu, thế là mất rồi! Thực ra em cũng rất tò mò, rốt cuộc có bốn triệu tiền mặt bày ra trước mặt thế nào nhỉ?”




      - Em hối hận rồi đấy à?




      - Đâu có. Nhưng con người ai chẳng tò mò. Nhất là đối với người có tiền tiết kiệm trong ngân hàng chưa bao giờ vượt quá năm con số như em. tấm séc lên đến bảy con số có lẽ cả đời này chẳng bao giờ em có được. Vì thế em tự tưởng tượng ở trong đầu chắc là được chứ gì!




      - Thế em ở nhà ngoan ngoãn chờ nhé. Đợi khi nào giải quyết xong công việc, về nhà bày ra cho em xem! - Đỗ Tư Phàm .




      Phương Đường chưa bao giờ tưởng tượng ra rốt cuộc Đỗ Tư Phàm có bao nhiêu tiền, cũng chẳng bao giờ hỏi xem rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Nghe Đỗ Tư Phàm vậy, kinh ngạc hỏi: “Ý có rất nhiều tiền?”




      - Đối với em mà có thể là như vậy. Nhưng đối với rất nhiều người khác, như thế chẳng thấm vào đâu!




      - Trời ơi! - Phương Đường kêu lên.




      - Vợ ơi, hình như em nên tỏ ra vui hơn mới phải! Chồng em có tiền là chuyện đáng vui mừng mà!




      - Nhưng cũng là chuyện phiền phức. người đàn ông vừa trẻ vừa đẹp trai vừa có tài lại có tiền, cho dù có kết hôn hay chưa cũng đều là mục tiêu săn đuổi của các , thậm chí còn có ít các minh tinh để ý đến nữa chứ! - Phương Đường tưởng tượng ra xem có bao nhiêu tình địch - Có bao nhiêu từng thích rồi?




      Đáp án của Đỗ Tư Phàm thể xác định: “ nhiều như em tưởng tượng đâu!”




      - Nếu có ngày thay lòng đổi dạ, nhất định phải cho em biết, em tự ra !




      - Đừng có suốt ngày ở đó mà nghĩ ngợi vớ vẩn. Với tế bào văn nghệ của em, nghĩ em có thể trở thành biên kịch được đấy!




      Phương Đường cũng hy vọng tất cả chỉ là do nghĩ ngợi vớ vẩn mà thôi. Nhưng chẳng bao lâu sau, báo đưa tin đại minh tinh hẹn hò bạn trai bí vào ban đêm, bài báo này được lan truyền nhanh chóng ở mạng, thậm chí còn có hình ảnh kèm theo. Người đàn ông trong bức ảnh chỉ nhìn thấy tấm lưng, nhưng từ tấm lưng ấy, Phương Đường chỉ liếc qua cũng nhận ra là Đỗ Tư Phàm.




      Trong làng giải trí thường có những tin đồn thế này thế kia, giả giả khiến cho người ta phải hoa mắt chóng mặt. Trước đây khi đọc những thông tin kiểu này, Phương Đường thường chỉ cười cười bỏ ngoài tai, nhưng bây giờ cười nổi, bởi vì biết chồng của mình bị kéo vào chuyện này. Mặc dù chỉ là cái bóng, chỉ bức ảnh chẳng lên được điều gì, nhưng qua miệng lưỡi của đám paparazzi và phóng viên giải trí thừa sức khiến cho người ta phải đoán già đoán non.




      Đỗ Tư Phàm bức ảnh ấy là do công ty đầu tư cố tình tạo ra để thu hút chú ý của mọi người vào bộ phim quay.




      - Tại sao lại kéo vào chuyện này? chỉ là nhà tạo mẫu, đâu phải nam diễn viên chính, bọn họ muốn dựng chuyện có thể tìm người khác cơ mà? - Phương Đường vô cùng bất mãn.




      - Trước đó cũng biết chuyện này, sau này đọc báo mới biết! - Đỗ Tư Phàm bất lực .




      - em ? - Phương Đường hỏi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ràng Đỗ Tư Phàm chuẩn bị về mặt tâm lý: “Gì cơ?”




      - em ? - Phương Đường nhắc lại câu hỏi, đây là chuyện vẫn luôn muốn biết. biết tại sao, mặc dù quan hệ của hai người ngày càng thân mật nhưng cảm giác khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. cứ nôn nóng muốn nghe câu tình cảm để kéo gần khoảng cách giữa cả hai.




      - với Trình Trình có gì hết. Em nên tin tưởng !




      - Em tin. Nhưng em vẫn muốn biết em ? - Phương Đường cảm thấy vô cùng chua xót, khi người phụ nữ dám mở miệng hỏi người đàn ông rằng ta có mình hay , cần có dũng khí rất rất lớn, huống hồ lại hết lần này đến lần khác. Khoảnh khắc này, thực sợ hãi Đỗ Tư Phàm lại né tránh câu hỏi ấy lần nữa, điều đó khiến cho vô cùng khó chịu.




      Em có ? Nếu người con nghe thấy người đàn ông hỏi mình như vậy, trong lòng ấy chắc chắn cảm thấy ngọt ngào. Bởi vì ấy nghĩ rằng người đàn ông này để tâm đến mình, ấy thích điều đó. Khi người đàn ông nghe thấy người phụ nữ hỏi như vậy, trong lòng ta vô cùng nặng nề, bởi vì đàn ông sợ quan tâm kiểu này.




      Đàn ông là loài động vật kỳ lạ, vừa mong đàn bà chung thủy với mình lại vừa mong đàn bà đừng nên quan tâm thái quá đến ta, vì quan tâm thái quá khiến cho ta bị áp lực về tâm lý.




      Quả nhiên, Đỗ Tư Phàm trả lời: “ chút chút, nghĩ chút em. Phương Đường, em cũng nên quá nhiều, chỉ chút là đủ! - người quá nhiều chỉ khiến cho bản thân thêm mệt mỏi, mà còn khiến cho người khác mệt mỏi theo.”




      Phương Đường cúp điện thoại, òa khóc nức nở, biết là vui hay là đau lòng. vui vì chút tình Đỗ Tư Phàm dành cho mình, cũng đau lòng vì Đỗ Tư Phàm chỉ dành chút tình cho mình.




      cũng hy vọng bản thân mình đừng quá để tâm đến , nhưng bỏ ra quá nhiều tình cảm cho từ lúc nào hay. Tình vốn dĩ phải rút lại là rút lại được, biết giờ mình nên rút lại những tình cảm mà mình bỏ ra như thế nào nữa.




      Khi bị rơi vào bế tắc, con người thường vùi đầu vào công việc, Phương Đường cũng vậy. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy tiếc nuối là, tiến độ công việc của vô cùng tồi tệ, mặc dù Phương Đường rất chăm chỉ, nhưng chăm chỉ thể giải quyết được mọi vấn đề.




      Những điều Diệt Tuyệt Sư Thái rất đúng, Phương Đường là nhân viên tốt, nhưng phải là quản lý tốt.




      Hôm nay, tổng giám đốc Đoàn gọi Phương Đường lên văn phòng: “Có muốn nghe đánh giá của tôi về công việc của ?”




      - Năng lực lý giải kém, làm việc hiệu quả, có tầm nhìn, thiếu phán đoán chính xác! - Phương Đường tự kiểm điểm.




      Tổng giám đốc Đoàn bổ sung thêm: “Ngoài ra còn chưa đủ hiểu biết về trạng nghề nghiệp, thể đưa ra bất cứ kiến nghị nào đối với viễn cảnh của công ty, năng lực xã giao kém, thiếu kiến thức tiền tệ, học hỏi chậm chạp!”




      - Xin lỗi ngài! - Phương Đường vô cùng hổ thẹn.




      - Tôi biết có tố chất làm kinh doanh, nhưng tôi hy vọng sau quá trình đào tạo, có tiến bộ. Nhưng căn cứ vào tốc độ tiến bộ của giờ, đến khi nào mới có thể trở thành quản lý độc lập? Ba năm? Năm năm? Hay là mãi mãi thể? - Tổng giám đốc Đoàn với vẻ thiếu niềm tin, dường như rất bực mình, cả văn phòng rơi vào trong khí ngột ngạt đến nghẹt thở.




      Phương Đường đứng ở giữa văn phòng, dám ngẩng đầu lên nữa.




      - có thể nỗ lực nhiều hơn ? phải ai cũng có cơ hội này đâu!




      Phương Đường thấp thỏm : “Tổng giám đốc Đoàn, hay là ngài điều tôi về bộ phận cũ . Tôi thực thích hợp làm quản lý!”




      “Rầm”, tổng giám đốc Đoàn đập tay xuống bàn, giọng đanh thép: “Tôi bỏ cuộc đâu, sao lại bỏ cuộc trước thế hả? tưởng cái vị trí này ai muốn làm là làm được sao? Tôi còn mong có người ngồi vào thay cái ghế tổng giám đốc của tôi, để tôi ngày ngày câu cá, đánh golf, sống đời an nhàn, tự do, nhưng có thể ? sai đầu tiên là ở ngay trạng thái tâm lý của . tưởng rằng ở chức vị đó chỉ là nỗ lực cho chính bản thân mình thôi ư? Còn có người khác nữa đấy. Còn có các nhân viên dưới quyền của , bọn họ cũng phải nhờ vào để kiếm tiền nuôi gia đình, nếu tất cả mọi người đều giống như , thoái thác trách nhiệm cho người khác gánh vác, vậy toàn bộ nhân viên ở đây đều phải hít khí trời, uống nước sông mà sống!”




      Phương Đường vô cùng buồn bã: “Tổng giám đốc Đoàn, tôi nhường vị trí của mình cho người có năng lực, như vậy những người dưới quyền phải hít khí trời, uống nước sông mà sống nữa!”




      Tổng giám đốc Đoàn thực bực bội: “ ra ngoài trước , tôi cần suy nghĩ!”




      Phương Đường hẹn Yên Lạc ở quán cà phê. Yên Lạc rất thoải mái, gọi cái là có mặt.




      - Cái ông tổng giám đốc Đoàn ấy sao coi trọng chị thế nhỉ? - Yên Lạc hoài nghi.




      - Làm sao chị biết được? Điều nực cười hơn là bây giờ có người còn cho rằng chị là thân tín của ông ấy! - Phương Đường thở dài, vô cùng phiền não - Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì chị cũng bị thất nghiệp!




      - phải ông ấy để mắt đến chị đấy chứ?




      - Thôi xin người. Em chưa thấy bộ dạng hung dữ của ông ấy lúc mắng chị đâu, giống như thể chị khiến công ty bị đền tiền bằng. Chị dám nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn thế!




      Yên Lạc hỏi: “Giả sử ông ta để ý đến chị, chị tính sao?”




      Phương Đường nghiêm túc nghĩ ngợi rồi : “Vậy chị chỉ có thể xin nghỉ việc. Trời ơi, sao số tôi khổ thế này, cho dù thế nào đến cuối cùng vẫn là cái số thất nghiệp!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Thất nghiệp càng hay, về nhà ăn bám chồng chị. Chị nên nghĩ thế này, cho dù thế nào chị cũng thoát khỏi cái số ăn bám. Oa, chị tốt số! - Yên Lạc an ủi.




      - Chồng là tấm phiếu ăn dài hạn, nhưng tấm phiếu ăn này có nhược điểm là có hai cái chân, rất có thể ngày nào đó “nó” chạy vào túi của người đàn bà khác! - Tin đồn về Đỗ Tư Phàm và câu trả lời của khiến cho Phương Đường có cảm giác thấp thỏm yên, có niềm tin vào cuộc hôn nhân của mình. “Tấm phiếu ăn” Đỗ Tư Phàm quá hấp dẫn, có rất nhiều “ngấp nghé”, chực chờ cơ hội để cướp khỏi tay .




      - Có lẽ chúng ta nên cân nhắc đến chuyện chuẩn bị ít nhất “hai tấm phiếu ăn” trở lên! - Yên Lạc cười phá lên rồi đùa - Em phản đối chuyện chị hạ gục ông tổng giám đốc kia đâu, mặc dù ông ta hơi già tí!




      ©STE.NT




      Nếu Phương Đường cặp với tổng giám đốc Đoàn , chắc Đỗ Tư Phàm phát điên lên mất, liên tục mất hai người phụ nữ vào tay cùng người đàn ông, phải là cú sốc mà người bình thường có thể chịu đựng được.




      Phương Đường trừng mắt nạt Yên Lạc: “Chị thà làm việc khổ sai chứ dứt khoát muốn kiếm hai tấm phiếu ăn kiểu đó đâu!”




      - Vậy chúng ta đổi cách : Chúng ta có thể tìm người đàn ông dự phòng. Xe hơi có lốp dự phòng, nhà cửa có khóa dự phòng, quần áo có khuy dự phòng… rất nhiều thứ đều có đồ dự phòng. Tại sao chúng ta thể kiếm người đàn ông dự phòng?




      Phương Đường cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Trước đây có bao giờ em luận điệu như thế này đâu. Em lại đá chàng thạc sĩ hóa học kia rồi à?”




      Yên Lạc lắc lắc đầu: “Vẫn mà. Có lẽ trước đây đều vì thất tình nhiều lần quá, vì vậy mặc dù bây giờ tình cảm giữa em và ấy rất tốt đẹp nhưng em vẫn có cảm giác thiếu an toàn, cứ cảm thấy ngày mình bị thất tình. Do đó em thường nghĩ đến chuyện tìm người đàn ông dự phòng!”




      Đúng lúc ấy, có người đàn ông bước vào quán cà phê, mặc chiếc áo phông rộng và chiếc quần bò bạc phếch, tóc để rất dài, trông giống như người làm trong giới nghệ thuật. ta bước vào, đưa mắt nhìn quanh, sau khi nhìn thấy bọn Phương Đường liền thẳng đến chỗ hai người, đến bên cạnh Yên Lạc: “Khó khăn lắm mới tìm được chỗ này, em biết chọn địa điểm đấy!”, rồi ta hôn lên mặt Yên Lạc và ngồi xuống bên cạnh .




      Phương Đường trợn tròn mắt chứng kiến toàn bộ việc, Yên Lạc lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: người đàn ông này chính là “vật dự phòng” của ?




      Phương Đường đoán sai, người đàn ông dự phòng của Yên Lạc là sinh viên của khoa nghệ thuật, chuyên môn là tranh sơn dầu phương Tây. Khi về giấc mơ họa sĩ của mình, đôi mắt ta lấp lánh như tỏa ánh hào quang. Yên Lạc đặt cho ta cái biệt danh là “Van Gogh”.




      Mỗi sinh viên học nghệ thuật đều từng có những ước mơ rất đẹp, chỉ đáng tiếc những người có ước mơ thành chỉ đếm đầu ngón tay. Đa phần những người còn lại đều ngậm ngùi vào dạy ở các trường trung học, sau đó gửi gắm ước mơ của mình vào thế hệ học trò.




      Yên Lạc cười hỏi: “Bọn em đứa làm nhạc, đứa làm mỹ thuật, rất xứng đôi đúng ?”




      Phương Đường trả lời trực tiếp câu hỏi của Yên Lạc mà chỉ cười cười, trong lòng vẫn nghiêng về chàng thạc sĩ hóa học kia hơn.




      Phương Đường hỏi han chàng Van Gogh kia về số vấn đề liên quan đến mỹ thuật. Van Gogh vô cùng hào hứng khi có người quan tâm đến những vấn đề này, cứ thao thao bất tuyệt, trong đó có đoạn thu hút chú ý của Phương Đường: “Ở nhà tôi có treo bức tranh sơn dầu của nữ họa sĩ Đỗ Lạp. Mặc dù bà ấy nổi tiếng, thậm chí rất nhiều người biết đến tên của bà ấy, nhưng cá nhân tôi thấy bà ấy vẽ rất đẹp!”




      Đỗ Lạp chính là tên của mẹ Đỗ Tư Phàm.




      Van Gogh tiếp tục : “Tôi từng rất muốn gặp mặt nữ họa sĩ ấy, đáng tiếc bà qua đời quá sớm!”




      - Nhà vẫn còn bức tranh đó chứ? - Phương Đường có vẻ hào hứng, dám khẳng định đấy là tác phẩm của mẹ Đỗ Tư Phàm.




      - Đương nhiên là còn, thậm chí còn được giữ gìn tương đối nguyên vẹn nữa!




      - Bức tranh ấy tên là gì? có ảnh của nó ? Có thể cho tôi xem qua ? - Phương Đường hỏi liền ba câu hỏi.




      Yên Lạc có vẻ ngạc nhiên: “Này, chị quan tâm đến hội họa từ khi nào thế?”




      Phương Đường giờ mới nhận ra mình có hơi quá: “Xin lỗi nhé!”




      Van Gogh hào hứng đáp: “Hay là hôm nào chị qua nhà tôi xem , tôi dám đảm bảo chị thất vọng đâu!”




      Van Gogh có việc phải trước. Phương Đường và Yên Lạc tiếp tục ngồi quán cà phê giết thời gian.




      - Ấn tượng của chị với ấy hình như cũng tồi nhỉ! - Yên Lạc .




      Phương Đường lắc đầu: “Chị chỉ thấy khá hứng thú với bức tranh ở nhà ta thôi, người bạn của chị rất thích nữ họa sĩ tên Đỗ Lạp ấy”.




      - Thế con người ta sao? Chị cảm thấy ta thế nào? - Yên Lạc nôn nóng muốn nghe nhận xét của Phương Đường.




      Phương Đường nghiêm túc : “Chị tán thành chuyện em tìm người đàn ông dự phòng, như thế chẳng khác gì người phụ nữ lăng nhăng cả!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :