1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trình Trình nhìn thấy Phương Đường, vội vàng lên xe và mất. Phương Đường ôm tâm trạng nặng nề lên lầu, hít hơi sâu trước khi mở cửa vào nhà, sau đó làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, lấy chìa khóa mở cửa. Đỗ Tư Phàm quét dọn phòng khách, có cái cốc thủy tinh bị vỡ, nền nhà loang lổ vệt nước. Nhìn thấy Phương Đường, Đỗ Tư Phàm có vẻ hơi căng thẳng: “Ban nãy bất cẩn làm vỡ cái cốc!”


      - Có bị đứt tay ? - Phương Đường hỏi.


      - . Hôm nay ra ngoài có thu hoạch được gì ? Có mua được cái gì vừa ý ?


      - Giúp Yên Lạc chọn được ít đồ, mệt chết được, mua sắm cũng là công việc nặng nhọc! - Phương Đường lại gần vòng tay ôm Đỗ Tư Phàm, gục đầu vào vai , phát tai vết màu đỏ, hình như là vết son: “Em cất đồ !”, rồi liền bình thản vào trong phòng, kiểm tra dấu vết ở giường, hình như vẫn giống như trước khi ra khỏi nhà, hề có dấu vết có người nằm lên.


      Bọn họ trong sạch sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, tại sao tai Đỗ Tư Phàm lại có vết son môi, tại sao Trình Trình lại ra với bộ dạng lôi thôi như thế? Bọn họ làm chuyện đó ư? Ở đâu? ghế sô pha ư? Tại sao cái cốc lại bị vỡ?


      Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu Phương Đường lên hàng loạt những câu hỏi.


      Ra ngoài phòng khách, Phương Đường lấy cốc sữa lạnh ở trong tủ ra, uống ừng ực hơi rồi hỏi: “Hôm nay có ai đến ?”


      - có.


      Câu trả lời này khiến Phương Đường thất vọng cực độ: ấy dối, tưởng rằng thiên sứ biết dối, nhưng thực khiến thất vọng: “Em nhìn thấy Trình Trình ở dưới lầu. Sau tai sao lại có vết son môi của phụ nữ? Đừng có với em rằng đó là vết son bất cẩn làm dây ra khi trang điểm cho người khác nhé!”


      Đỗ Tư Phàm lập tức ý thức được chuyện gì, vội : “Chuyện như em tưởng tượng đâu. Đúng là Trình Trình đến tìm , nhưng giữa ấy chẳng có chuyện gì hết!”


      - ấy hôn lên tai rồi, còn có chuyện gì ư? - Phương Đường cao giọng từ lúc nào hay.


      - Đấy là ta nhân lúc để ý hôn lên thôi… - Đỗ Tư Phàm biết nên giải thích thế nào, đầu óc liên tục nghĩ cách giải thích - Em hãy tin !


      - Thế tại sao lại giấu em chuyện ấy đến đây?


      - muốn em nghĩ quá nhiều mà thôi!


      - Nếu giữa ấy có chuyện gì, cần gì phải lo em nghĩ quá nhiều?


      Đỗ Tư Phàm có vẻ bực mình: “ muốn hai chúng ta thường xuyên nhắc đến Trình Trình, luôn để ta xuất ở giữa hai chúng ta. Chẳng nhẽ làm như vậy cũng là sai?”


      - Nhưng ấy xuất giữa và em rồi đấy, nếu xuất rồi nên giấu giếm em làm gì! - Phương Đường càng tức giận, cảm thấy mình giống như người thừa; chuyện giữa và Trình Trình luôn giấu giếm , khiến cảm thấy mình như người ngoài.


      - Sau này giấu em nữa! - Đỗ Tư Phàm hạ giọng.


      - Hai người làm hòa rồi à?


      - . thể làm hòa với ta được! - Đỗ Tư Phàm gần như rất buồn bã, buồn bã của khiến trái tim Phương Đường đau nhói, vẫn để tâm đến Trình Trình, vẫn luôn quan tâm ấy.


      - em ? - Phương Đường run rẩy hỏi.


      Đỗ Tư Phàm quay mặt , để lại chiếc bóng sau lưng: “Đáp án sau này cho em!”


      Phương Đường cảm thấy mình bị đối xử công bằng, biết Đỗ Tư Phàm từng Trình Trình, nhưng biết Đỗ Tư Phàm có từng hay .


      Lần cãi nhau này khiến hai người chuyện với nhau suốt mấy ngày liền, bởi vì đôi bên đều cảm thấy mình sai, vì vậy chẳng ai chịu nhường ai. Ngày nào Đỗ Tư Phàm chưa đưa ra đáp án, ngày đó Phương Đường vẫn chưa thể yên tâm.


      Phương Đường nhớ đến việc vẫn nợ Phạm Gia Ni món nợ ân tình: hồi đầu nhờ mối quan hệ của Phạm Gia Ni mà Phương Đường được nhận vào công ty Erna làm việc, thế nên Phương Đường liền mời Phạm Gia Ni ra ngoài uống rượu, nhân tiện gọi thêm cả Yên Lạc cho vui.


      Tửu lượng của Phương Đường rất kém, chỉ nửa cốc rượu vang cũng đủ khiến mặt đỏ bừng lên rồi: “Đàn ông ra ba chữ ‘ em’ trong tình huống như thế nào?”


      Phạm Gia Ni gì, chỉ cười.


      Yên Lạc lại bắt đầu buổi diễn thuyết: “Trước khi có được chị… Những gã bạn trai của em trước đây, trước khi có được em, miệng lúc nào cũng ngọt xớt, ngày nào cũng treo ba từ ‘ em’ ở miệng. Nhưng có được rồi thái độ thay đổi hẳn, còn ba từ ấy nữa. Vì vậy ba từ ‘ em’ đối với đàn ông mà giống như chiếc chìa khóa để đạt được thể xác của chị, giống như câu thần chú: ‘Vừng ơi mở ra’, để mở ra cánh cửa kho báu trong A li ba ba vậy!”


      Phạm Gia Ni liền lên tiếng sửa lại cách của Yên Lạc: “Cái em chỉ là bộ phận mà thôi!”


      Yên Lạc tiếp: “Đương nhiên cũng có những người đàn ông sau khi chiếm được chị rồi vẫn em’. Bạn trai của em giờ là như vậy, trước khi em hạ gục ấy, câu ấy cũng chẳng . Sau khi em thịt ấy rồi, ấy biến thành con người hoàn toàn khác. Trước kia bộ dạng vô cùng thanh cao, nhưng lúc riêng tư toàn những lời tục tĩu. Đàn ông như thế thuộc loại ‘hư ngầm’.”


      - Nếu có người đàn ông trước và sau chuyện đó đều em’ sao? - Phạm Gia Ni hỏi.


      - Người đàn ông này thuộc loại đàn ông chân chính!


      Phương Đường chán chường hỏi: “Thế trước và sau chuyện đó đều sao?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Yên Lạc thở dài: “Gặp phải dạng này phức tạp lắm. Thứ nhất, có khả năng ta là dạng đàn ông chai lì, biết lãng mạn là gì. Thứ hai, có khả năng ta là loại nhát cáy, ngại quá dám ra. Thứ ba là có khả năng ta hoàn toàn chị. Thứ tư, có thể ta bị tổn thương nghiêm trọng về tình cảm, vì vậy có tâm lý phản cảm với những câu tình cảm.”


      Phương Đường thầm so sánh trong lòng, quyết định liệt Đỗ Tư Phàm vào dạng thứ tư: “Chị bị thiệt quá, chị với ấy ‘em ’ rồi, nhưng ấy vẫn chịu với chị câu đó!”


      Yên Lạc cười ngọt ngào: “Em may hơn, em và Chân Bác Học đều ba từ ấy với nhau rồi!”


      Phạm Gia Ni : “Thường là đàn ông em’ với tớ, còn tớ chỉ im lặng. Khó khăn lắm mới gặp được người mà tớ chịu mở miệng câu ‘em ’ với ta, còn chưa đợi tớ kịp mở miệng, ta với tớ là: ‘ em, với em thể nào bên nhau!’”


      - Ha ha ha! - Cả ba cùng cười phá lên.


      Phương Đường cảm thấy khá hơn chút, nâng cốc mời Phạm Gia Ni: “Tớ tưởng tớ thảm lắm rồi, ngờ cậu còn thảm hơn!”, quả thực, được nghe câu “ em” còn khá khẩm hơn là phải nghe câu “ em”.


      Phạm Gia Ni nốc cạn ly rượu tay: “Sau này tớ cứ ngồi ở đây để chờ đàn ông đến câu ‘ em’ cho rồi!”


      Phương Đường ngưỡng mộ : “Điều kiện của cậu tốt như thế, đương nhiên cậu có tư cách đó!”


      Yên Lạc lại nghĩ như vậy: “Nếu em người đàn ông đó, cho dù ta có em hay , em nhất định với ta là em ta. dám rồi, sao còn dám ra? Nếu với ta, em cảm thấy có lỗi với bản thân!”


      Mỗi người đều có cách riêng. Có số người thích to về tình của mình. Có những người thích giấu tình vào trong tim. Có số người trong tim có tình , nhưng cứ luôn miệng mình . Có những người ràng rất nhưng cứ tỏ ra là mình bạc tình bạc nghĩa… Đôi khi chúng ta thể chung sống hòa thuận với người mình , phải vì có tình , mà là cách giống nhau.


      Phương Đường về đến nhà, Đỗ Tư Phàm ngồi sô pha ở phòng khách, hình như đợi về.


      - Em uống rượu với bạn đấy à? - Đỗ Tư Phàm hỏi.


      - Em cũng có thể cho biết tối nay em với ai! - Phương Đường đáp.


      - xin lỗi! - Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu xuống nước xin lỗi - Hôm đó là do sai!


      Phương Đường cũng bắt đầu kiểm điểm bản thân: “Hôm đó em cũng hơi quá!”


      Giọng điệu Đỗ Tư Phàm rất thành khẩn: “Mấy hôm nay nghĩ kỹ rồi, sau khi nhìn thấy em với Chu Lệ Văn ăn cơm với nhau, tức giận mà bỏ nhà ra , em đương nhiên cũng tức giận vì giấu chuyện Trình Trình lén đến tìm . Sau này chúng ta để hai người này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa nhé!”


      Phương Đường gật đầu mạnh: “Nếu có việc cần phải gặp họ, chúng ta cùng !”

      - Để chúc mừng cuộc cãi vã đầu tiên của chúng ta chấm dứt, chúng ta xem phim buổi đêm ! - Đỗ Tư Phàm đề nghị.


      - Lần đầu tiên tranh cãi phải là lần bỏ nhà hay sao?


      - Lần đó chúng ta đâu có mặt đối mặt cãi nhau, vì vậy tính!


      Tâm trạng của Phương Đường dần dần khá hơn: “Em chẳng nghe có ai cãi nhau mà lại chúc mừng cả!”


      - Cãi vã là việc tất yếu trong cuộc sống vợ chồng, chẳng có cặp vợ chồng nào cãi vã nhau cả. Chúng ta có tranh cãi cho thấy chúng ta ngày càng giống cặp vợ chồng!


      Phương Đường cảm thấy rất hài lòng về cách giải thích này, nhưng có vẻ hơi khó xử với đề nghị xem phim đêm: “Ngày mai em còn phải làm nữa, giờ xem phim, ngày mai chắc chắn có sức đâu mà làm!”


      Đỗ Tư Phàm cứ mực kéo : “Ngày mai em có thể uống sữa, thay vào đó uống cà phê. Cà phê pha rất ngon, em nên nếm thử từ lâu mới phải!”


      Xem phim xong, đường về nhà, Phương Đường vẫn mải mê nhớ lại số tình tiết trong phim. hỏi Đỗ Tư Phàm: “ có biết chơi đàn ?”


      - ! - Đỗ Tư Phàm thẳng thừng đáp.


      - Đàn ông trông quyến rũ mỗi khi đánh đàn!


      Đỗ Tư Phàm dùng các ngón tay nhàng gõ lên đầu : “Hình như em xem phim hơi nhiều, nhất là phim Hàn Quốc?”


      - Những người đàn ông biết chơi đàn thực rất quyến rũ mà! Trước đây hồi học đại học, các nam sinh thường vừa đánh đàn ghi ta vừa hát tình ca bên dưới kí túc xá nữ. Nếu được bạn nam tán tỉnh bằng cách này, bạn nữ ấy cảm thấy rất vinh dự!


      - Vợ ơi, phải là sinh viên, em cũng phải nữ sinh bé nữa. Là người đàn ông suốt ngày đau đầu vì kiếm ăn trong cái xã hội này, tự nhận thấy bản thân mình đủ lãng mạn lắm rồi đấy!


      - Con đôi khi thường có những ảo tưởng mấy thực tế. Khi ấy nhìn thấy những cảnh tượng lãng mạn màn ảnh, ấy thường tưởng tượng mình là nhân vật chính!


      Đỗ Tư Phàm mau mắn đáp: “Khi nhìn thấy những nữ chính xinh đẹp, gợi cảm, lại vô cùng tâm lý, chung thủy, độ lượng ở màn ảnh, đàn ông cũng tưởng tượng mình là nhân vật chính!”


      - Ý là em đủ xinh đẹp, gợi cảm hay là bảo em đủ tâm lý, độ lượng? - Phương Đường bắt bẻ.


      - Cũng giống nhau thôi mà! Đàn bà đều thích Dương Quá, còn đàn ông ai chẳng thích Vương Ngữ Yên. Vì vậy vợ à, em tỉnh táo lại , phim ảnh chỉ là để xem cho vui thôi, cảm động cũng được, nhưng tuyệt đối đừng ghép bản thân mình vào đó, nếu chỉ tự hại mình mà thôi!


      - Em chỉ nghĩ vậy thôi mà! - Phương Đường .


      - cũng chỉ vậy thôi mà! - Đỗ Tư Phàm đáp.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chuyện Phương Đường và tổng giám đốc Đoàn cùng dùng bữa cuối cùng vẫn bị các đồng nghiệp biết được, thậm chí ngay cả chuyện vào công ty là do tổng giám đốc Đoàn phê chuẩn cũng bị bới móc ra. Phương Đường trong phút chốc bỗng trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người. Mọi người đưa ra đủ các kiểu suy đoán về . Có người cho rằng là họ hàng xa của tổng giám đốc Đoàn, có người lại cho rằng là tình nhân của tổng giám đốc, có người còn cho rằng chính là thân tín của tổng giám đốc cài vào bộ phận quảng cáo để thu thập thông tin về tình hình làm việc của các nhân viên.

      Cho dù là suy đoán nào, các nhân viên khác cũng đều cho rằng Phương Đường phải là nhân viên bình thường, phút chốc bỗng trở nên khách khí đối với . Hai gã đồng nghiệp nam trước kia thường cãi nhau với bỗng chốc thay đổi hẳn thái độ, tỏ ra vô cùng lễ phép trước mặt , còn các đồng nghiệp thường ngày vẫn chơi thân với Phương Đường nay bỗng trở nên xa cách, thường vô tình hay cố ý trước mặt , hy vọng có thể tốt cho họ trước mặt tổng giám đốc.

      - Tôi thân với tổng giám đốc! - Phương Đường giải thích.

      Nhưng làm gì có ai tin. Phương Đường vô cùng buồn phiền, tìm đến Diệt Tuyệt Sư Thái kể khổ.

      Diệt Tuyệt Sư Thái tỏ ra vô cùng bình thản: “Những chuyện này càng giải thích họ càng tin. Cứ để họ !”


      - Em sợ tổng giám đốc nghĩ em là kẻ tiểu nhân đắc lợi! - Đây là vấn đề mà Phương Đường rất lo lắng.


      - Tổng giám đốc Đoàn sáng suốt hơn nghĩ nhiều, chuẩn mực của ông ấy cao hơn tôi và nhiều. Hơn nữa công ty chúng ta dưới có hàng nghìn nhân viên, ông ấy hoàn toàn thể lúc nào cũng để tâm đến biểu của nhân viên được. Sát hạch nhân viên là nhiệm vụ của quản lý các cấp. Mà người chịu trách nhiệm sát hạch lại chính là tôi!

      ©STE.NT

      Phương Đường mỉm cười : “Có quản lý như chị là may mắn!”

      - Câu này của nghe có vẻ nịnh nọt quá! - Diệt Tuyệt Sư Thái cười - E là thời gian làm việc dưới quyền tôi còn dài nữa rồi!

      - Tại sao ạ? phải vì em khen chị có câu mà chị định đuổi việc em đấy chứ? - Phương Đường giật nảy mình.

      Diệt Tuyệt Sư Thái cười lớn: “Làm gì có chuyện đó? Tổng giám đốc Đoàn định chuyển đến văn phòng thư kí, bảo làm trợ lý cho thư kí Tô.”

      - Hả? - Phương Đường chẳng có chút chuẩn bị nào về tâm lý.

      Phương Đường chẳng cảm thấy vui chút nào: “Nhưng em vừa mới quen với công việc ở đây. Hơn nữa có chị bên cạnh dạy bảo, em thấy tự tin hơn nhiều. Giờ đột nhiên chuyển em đến phòng thư kí, bắt em phải làm quen lại với môi trường khác, em cảm thấy quen, hơn nữa cũng chẳng có chút tự tin nào!”

      - Đây là cơ hội khác để học tập, phải biết nắm bắt nó. phải ai cũng có được cơ hội này đâu!

      - Nhưng em muốn xa chị! - Phương Đường bùi ngùi .

      Diệt Tuyệt Sư Thái cố ý lớn tiếng giáo huấn: “Hết chịu nổi rồi, hơi tí là đa sầu đa cảm. Chúng ta vẫn là đồng nghiệp, muốn gặp nhau có khó gì, lúc nào chẳng có thể gặp được. mau hoàn thiện nốt công việc của mình, vài ngày nữa tôi tìm người khác đến bàn giao với !”

      Phương Đường vẫn hỏi: “Giám đốc, nếu em ở phòng thư kí tốt, chị có chấp nhận em quay lại ạ?”

      - Thế nào gọi là “làm tốt” hả? là người tôi đào tạo ra, phải làm cho tốt, đừng có khiến tôi mất mặt!

      - Nhưng em rất ngốc.

      - Chim ngốc bay trước, cần cù bù thông minh, nhớ cho kĩ tám chữ ấy, bao giờ thất bại!

      - Giám đốc, nếu em nhớ chị sao? - Phương Đường vẫn lôi thôi chưa dứt.

      Diệt Tuyệt Sư Thái thể cứng rắn thêm được nữa: “Làm việc cho tốt để kiếm cho nhiều tiền, như vậy khi nào nhớ đến tôi mới có khả năng mời tôi ăn. Mà tôi trước cho biết nhé, sau này có mời tôi ăn, tôi nhất định trả tiền đâu đấy!”

      - Giám đốc… - Mắt Phương Đường đỏ hoe.

      Diệt Tuyệt Sư Thái bắt đầu đuổi: “Mau ra ngoài ! Tôi còn có rất nhiều việc phải giải quyết!”, người phụ nữ bề ngoài cứng cỏi, bên trong mềm yếu này cố giữ hình ảnh cứng rắn của mình, để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình.

      Phương Đường hít hơi sâu, lưu luyến ra khỏi phòng giám đốc.

      Phương Đường hỏi Phạm Gia Ni có phải ấy tiến cử với tổng giám đốc Đoàn hay . Gia Ni tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với việc Phương Đường được thăng chức, đồng thời cũng mình có liên quan gì đến chuyện này.

      - Có thể tổng giám đốc Đoàn vì nể mặt cậu nên mới thăng chức cho tớ, dù gì hồi đầu chính cậu giới thiệu tớ với ông ấy mà.

      Phạm Gia Ni suy đoán: “Cũng có thể là Trình Trình. Nghe hồi trước lúc Nhật quay quảng cáo, ta chỉ đích danh cậu cùng . Cho dù là vì nguyên nhân gì, thăng chức vẫn là chuyện đáng mừng!”

      Phương Đường lại cảm thấy bực mình với suy đoán của Phạm Gia Ni. Thế này là thế nào? Trình Trình dùng cách này để bù đắp cho áy náy trong lòng ta ư? Sao ta có thể dùng ân huệ để bịt miệng người khác sau khi quấy nhiễu chồng của người ta như thế?

      Cái suy đoán này khiến Phương Đường cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải con ruồi. và Trình Trình là tình địch, tiếp nhận ơn huệ của tình địch khiến cảm thấy vô cùng thất bại.

      - Em được thăng chức rồi! - Trong lúc ăn tối, Phương Đường với Đỗ Tư Phàm.

      Đỗ Tư Phàm ngây ra: “Chuyện mừng! Sớm biết chuyện này chúng ta ra ngoài ăn mừng rồi. Tại sao nhìn mặt em có vẻ vui nhỉ?”

      - Em được thăng chức phải vì năng lực của em! - Phương Đường có vẻ cáu kỉnh.

      - Thế vì cái gì? Em luôn nỗ lực làm việc mà!

      - Em ỗ lực làm việc có nghĩa em có khả năng. Em là nhân viên cần cù, nhưng phải là nhân viên mẫn cán. - Phương Đường rất biết tự lượng sức mình.

      - Cần cù cũng là đức tính tốt, rất xứng đáng được khen thưởng! - Đỗ Tư Phàm tán đồng với quan điểm của .

      - Em được thăng chức là nhờ vào đấy!

      - á? - Đỗ Tư Phàm giật nảy mình, hồi lâu sau mới - nghĩ rằng mình cũng có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh!

      - Là Trình Trình.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm ngây ra: “Chuyện này có liên quan gì đến ta?”


      Phương Đường giải thích: “Lần trước sở dĩ em được Nhật công tác là Trình Trình chỉ đích danh em cùng . Em nghi lần này cũng là chị ấy năn nỉ tổng giám đốc Đoàn cho em, vì vậy em mới được thăng chức!”


      Đỗ Tư Phàm cúi đầu trầm ngâm, hồi lâu sau mới : “ nghĩ ấy làm vậy. Đối với tổng giám đốc Đoàn, phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn đến mức có thể can thiệp vào chuyện điều động nhân nội bộ của công ty đâu.”


      Nghe được những lời này, Phương Đường mới thấy dễ chịu hơn đôi chút: “Hi vọng là thế, nếu …”, tiếp.


      - Nếu em nghỉ việc làm nữa chứ gì?


      - Đôi khi làm, ở nhà ăn bám cũng hay! - Bị trúng tim đen, Phương Đường liền cười hi hi.


      Đỗ Tư Phàm đặt đôi đũa tay xuống, trịnh trọng : “Có chuyện muốn cho em biết, em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé!”


      Phương Đường cũng cảm thấy căng thẳng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Đỗ Tư Phàm: “Có chuyện gì thế?”


      - Gần đây có đạo diễn tìm , muốn nhờ tạo hình cho nhân vật trong phim của ông ấy.


      Phương Đường nghe xong vô cùng hào hứng: “Đây là chuyện tốt mà. Đạo diễn ấy có nổi tiếng ?”


      - Rất nổi tiếng.


      - Thế tốt quá, biết chừng bộ phim này có thể giành được giải thưởng lớn, đến lúc ấy nghiệp của có thể tiến lên bậc cao mới! - Phương Đường cảm thấy vui mừng thay cho Đỗ Tư Phàm trước cơ hội này.


      Đỗ Tư Phàm có vẻ băn khoăn: “Em nghe này! Thứ nhất, trước đây chưa từng tạo hình cho nhân vật trong phim, thế nên tự tin cho lắm với cơ hội này. Thứ hai, nếu hợp tác với đạo diễn này, có thể có ở nhà trong thời gian dài đấy!”


      - Em tin chắc chắn thành công. Chuyện gì chẳng có lần đầu tiên, thử làm sao biết mình có thành công hay . Vị đạo diễn đó tìm đến cho thấy ông ta có niềm tin vào thực lực của . Còn về chuyện thể ở nhà… yên tâm , em trông nom nhà cửa cẩn thận. Em sắp phải làm quen với công việc mới, chắc chắn phải thường xuyên làm thêm giờ, chúng ta tranh thủ thời gian này giải quyết công việc của mình, như thế cũng tốt!


      - Em nghĩ như vậy ư? - Đỗ Tư Phàm hỏi.


      Phương Đường tỏ ra vô cùng thoải mái: “Khi người đàn ông vì nghiệp của ta đành phải tạm rời xa bạn thời gian, hãy buông ra, đây là tự tôn tối thiểu của người đàn ông. Đợi khi nào bộ phim này lên sóng, em nhất định đón xem, cảm thấy tự hào về khi nhìn thấy nhân vật do tạo hình.”


      Phương Đường bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ: “Nếu , em nếu như nhé, có áp lực tâm lý khác. Nếu ngộ nhỡ đạt giải thưởng lớn nhờ bộ phim này, lúc lên bục phát biểu cảm nghĩ nhất định phải nhớ cám ơn em đấy nhé!”


      Phương Đường đứng dậy, cầm cái muôi dài giả vờ làm micro, bắt chước điệu bộ và thần thái của Đỗ Tư Phàm phát biểu: “Đứng ở đây, tôi muốn đặc biệt cám ơn người, nếu phải ấy cổ vũ tôi nhận làm bộ phim này, hôm nay tôi có cơ hội đứng ở đây để nhận giải thưởng này. Người đó chính là vợ tôi, Phương Đường!”


      Đỗ Tư Phàm vừa vỗ tay vừa cười ra nước mắt: “Vợ ơi, nhớ rồi, nếu có ngày đó , nhất định như thế trước mặt tất cả mọi người!”


      - lời nhớ giữ lời đấy! - Phương Đường .


      Đỗ Tư Phàm thôi cười, nghiêm túc : “Còn có chuyện muốn với em!”


      - Chuyện gì thế?


      - nghĩ em nên biết chuyện này, muốn đến lúc ấy vì hiểu lầm mà chúng ta lại cãi nhau! - Đỗ Tư Phàm lòng vòng mãi, cuối cùng mới chịu đến chủ đề chính - Nhân vật nữ chính của bộ phim này là Trình Trình.


      - Cái gì? Sao lại là chị ta?


      - Mấy năm gần đây, ấy là trong những minh tinh rất nổi, xuất phát từ mục đích tăng số lượng vé bán ra của phòng chiếu phim, nhà đầu tư quyết định mời ấy làm nhân vật chính!


      - như vậy có nghĩa là với ấy cùng làm việc à?


      - Ừ. Mấy năm nay, hình tượng của Trình Trình đều do thiết kế, điều này chắc em cũng . ấy khó mà tránh mặt nhau trong công việc. Mà bộ phim này khiến cho ấy phải gặp mặt nhau nhiều hơn. Nhưng em yên tâm, có bất cứ ý gì với ấy đâu! - Đỗ Tư Phàm đảm bảo.


      Phương Đường nhăn nhó mặt mày: “Nhưng em yên tâm về Trình Trình! Tại sao? Chúng ta nghĩ đủ mọi cách để cho ấy chen vào cuộc sống của chúng ta, vậy mà nơi nào cũng thấy có mặt ấy?”


      - Em chỉ cần có niềm tin ở là đủ rồi! - Đỗ Tư Phàm - nhà tạo mẫu có tinh thần làm việc rất chuyên nghiệp!


      Phương Đường xị mặt, thở dài : “Em trịnh trọng cầu : nếu nhờ bộ phim này mà đạt được giải thưởng, lời cảm ơn dành cho em phải tăng lên gấp bội!”


      Đỗ Tư Phàm giả bộ thở dài: “Được rồi. Chẳng trách người ta đều bảo rằng: đằng sau người đàn ông luôn có người phụ nữ lặng lẽ ủng hộ ta. Giờ mới thấy thấm thía điều này!”


      Phương Đường thầm phản bác trong lòng: “Đằng sau người đàn ông thành công là người đàn bà được phép biết ghen!”


      Bộ phim chuẩn bị bấm máy, Đỗ Tư Phàm bận đến tối mắt tối mũi, ngày nào cũng mang về nhà đống sách báo, tạp chí để đọc, còn thường xuyên nghiên cứu tài liệu ở mạng đến tận khuya. Hóa ra thiết kế hình tượng cho nhân vật trong phim chẳng phải chuyện dễ dàng, trước tiên phải tìm hiểu kịch bản, phải nắm được các đặc điểm khác nhau của từng nhân vật trong kịch bản, ngoài ra còn phải nắm bắt phong cách và thủ pháp quay phim của đạo diễn, sau đó phải tìm hiểu phong cách thời trang thịnh hành của con người trong thời đại của kịch bản, rồi đưa ý tứ thiết kế của nhà thiết kế vào, đồng thời phải chú ý đến chừng mực. Nếu quá ít lột tả được phong cách của bản thân; nếu quá nhiều lại được mọi người tán đồng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm vẽ đủ các tạo hình nhân vật, dán đầy lên tường trong thư phòng, lại còn liên tục sửa đổi những bức vẽ đó.


      Phương Đường bê bát chè vào, nhìn thấy những bức vẽ dán đầy tường, ngạc nhiên thốt lên: “ ngờ còn biết vẽ nữa đấy!”


      Đỗ Tư Phàm ở trong giai đoạn có cảm hứng, tâm trạng có vẻ rất tồi tệ: “Đây là môn bắt buộc phải học khi mới bắt đầu học nghề này. nghĩ hết thời rồi, hoặc cũng có thể nên nhận bộ phim này!”


      - Em thấy những nhân vật này đều rất đẹp, chỉ có điều cầu bản thân quá cao mà thôi! - Phương Đường an ủi.


      - là những thứ chuyển lên thành phim, đương nhiên được quá tầm thường!


      Phương Đường đưa bát chè cho Đỗ Tư Phàm: “Nghỉ ngơi chút , biết đâu lại có ý tưởng!”


      - Cái gì vậy?


      - Chè hạch đào đấy. Em tự nghiền bằng tay. Món này có tác dụng bổ não, em thấy dạo này phải hoạt động trí não quá nhiều!


      - Mùi vị tồi, mùi hạch đào rất nồng, món ăn tự làm đúng là ngon, bổ, rẻ! - Đỗ Tư Phàm bắt đầu đùa - phải em sợ vắt óc suy nghĩ nhiều quá mà trở thành thằng đần đấy chứ?


      - Em chỉ sợ thành đần mà thành đầu hói thôi! Em muốn mới ngần này tuổi đầu phải đội mũ sùm sụp khi ra ngoài. mà đội mũ chắc là xấu xí lắm! - Phương Đường cũng đùa.


      Đỗ Tư Phàm có vẻ bất mãn: “Sao lại xấu xí? người đàn ông đẹp trai như , đội cái gì chẳng đẹp, huống hồ bản thân nhà tạo mẫu, đương nhiên tìm cho mình cái mũ thích hợp nhất!”


      Phương Đường đưa tay bới tung mái tóc của Đỗ Tư Phàm, sau đó dùng các ngón tay mát xa đầu cho : “Nếu có ngày đó , em nhớ mái tóc của lắm đấy!”


      Đỗ Tư Phàm nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu: “Ừ, kĩ thuật cũng tồi!”


      Phương Đường gì, chăm chú mát xa đầu cho Đỗ Tư Phàm, cảm thấy xót xa trước vất vả của . Đỗ Tư Phàm từ từ thả lỏng toàn thân, dựa đầu vào ngực , chìm vào trạng thái say ngủ, cuối cùng còn phát ra tiếng ngáy nho . Xem ra thực rất mệt.


      Đột nhiên Đỗ Tư Phàm như thể mơ: “Nếu như thất bại, còn là người đàn ông thành công nữa, em thế nào?”, mắt vẫn nhắm chặt. Tâm lý của Đỗ Tư Phàm phải chịu áp lực lớn đến thế nào mà dám mở mắt ra nhìn người cùng chung chăn gối với mình khi hỏi câu hỏi này?


      Phương Đường dịu dàng : “ còn nhớ hồi đầu chúng ta mới kết hôn , em còn tưởng là xã hội đen, lúc đấy em đâu có biết là ‘Niệm Phàm’ nổi tiếng lẫy lừng. Trong lòng em, chỉ cần thẳng thắn, lương thiện, đối xử tốt với em, có làm công việc gì, có hơn người hay , đều quan trọng. Em cần người có thể cùng em xem phim, chuyện, hàng ngày về nhà ăn cơm do chính tay em nấu, khi rảnh rỗi tranh đồ ăn vặt với em, thỉnh thoảng cãi vã, nhưng trong lòng luôn thương em, tốt với em chứ phải người đàn ông có địa vị và danh tiếng. Đương nhiên, có người chồng nổi tiếng trong con mắt các khác là điều vô cùng vẻ vang, nhưng trong mắt em lại là chuyện rất rắc rối. Em càng thấy lo lắng hơn vì mình là vợ của người nổi tiếng, bị người khác dòm ngó, chú ý. Em thích sống dưới dòm ngó của mọi người. Cho đến tận bây giờ, em chưa bao giờ chủ động với người khác rằng chồng em là người nổi tiếng.”


      Đỗ Tư Phàm từ từ mở mắt ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn : “ biết nhiều thứ. Nếu có ngày làm nhà tạo mẫu, biết mình có thể làm gì?”


      - Vậy chúng ta mở quán bán chè !


      - Cái gì? Quán bán chè ư?


      - Đúng thế, cũng từng em nấu chè rất ngon, biết chừng có ngày chúng ta có thể kiếm tiền bằng cách này!


      - Nhưng cũng biết nấu chè!


      - có thể học dần dần, nếu học được rửa bát! - Phương Đường cười hi hi.


      Đỗ Tư Phàm vội vàng từ chối: “Ấy đừng! có thể vẫy khách. Chỉ cần đứng ở ngoài cổng là có thể thu hút ít nữ sinh đấy!”


      - Con người già , ngày mặt chi chít những nếp nhăn, đám nữ sinh ấy chẳng có hứng thú với đâu!


      - Vậy quyến rũ mấy bà già, sau đó các bà già ấy dẫn con cháu mình đến quán chè của chúng ta. Như thế lượng chè bán ra tăng lên gấp đôi! - Đỗ Tư Phàm nhẩm tính.


      Phương Đường giả bộ tức giận: “ được, em chỉ cho phép rửa bát, cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt!”


      Đỗ Tư Phàm đổi sang ý khác: “Vậy trang điểm cho em thành bà già xinh đẹp, quyến rũ mấy ông già dẫn con cháu của các ông ấy đến ăn!”


      - Này Đỗ Tư Phàm, em là vợ của đấy nhé. sợ vợ bị mấy lão già ấy sàm sỡ à?


      Đỗ Tư Phàm cười ha hả: “Vợ à, đến lúc ấy em thành bà già nhăn nheo rồi, làm gì còn cái gì cho mấy lão ấy sàm sỡ nữa!”


      Phương Đường bắt đầu véo tai : “Đừng có chế nhạo thân hình phụ nữ bất cứ thời điểm nào. Cho dù sau này em có là bà già, cũng phải khen em là bà già đẹp lão!”


      - Có thể đấy là lời dối!


      - Phụ nữ bao giờ từ chối những lời khen ngợi giả dối!


      Trong phút chốc, căn phòng trở thành thiên đường cho hai người đùa bỡn nhau.


      Công việc mới của Phương Đường tiến triển cũng mấy thuận lợi, cần phải học lại rất nhiều thứ, hơn nữa sức tiếp thu của tương đối kém, những thứ thư kí Tô dạy cho , thường chỉ nhớ được phần ba.
      Thư kí Tô khác với Diệt Tuyệt Sư Thái, bao giờ mắng mỏ, ngược lại, mặt lúc nào cũng là nụ cười thường trực, vô cùng chuẩn mực, cũng vô cùng chuyên nghiệp. Nụ cười này khiến cho người ta có cảm giác xa cách, còn “nguy hiểm” hơn cả Diệt Tuyệt Sư Thái, nụ cười của thư kí Tô càng khiến cho Phương Đường cảm thấy sợ.


      Phương Đường mua cái bút ghi , khi thư kí Tô chỉ bảo cho Phương Đường, thường lén ghi lại, sau đó thầm ghi chép vào trong sổ, để tiện cho việc học hỏi hàng ngày. Có thể do khả năng của quá kém nên rất nhiều thứ mà thư kí Tô chỉ dạy, Phương Đường thể hiểu nổi, nhưng cũng dám hỏi thư kí Tô.


      Thư kí Tô cũng có thể coi là quan tâm, hơn nữa giao quá nhiều việc cho Phương Đường, chỉ bảo chịu trách nhiệm số việc lặt vặt, cho có thời gian và gian để học hỏi. Phương Đường vô cùng cảm kích về điều này.


      Lúc ăn trưa, Phương Đường thường gặp Diệt Tuyệt Sư Thái ở nhà ăn, những lúc như thế, như gặp được cứu tinh, vội vàng mang bút mang sổ ra, nhờ Diệt Tuyệt Sư Thái chỉ giáo cho những vấn đề mà chưa hiểu.


      - Tại sao dám hỏi thư kí Tô? - Diệt Tuyệt Sư Thái ngạc nhiên hỏi.


      - Em dám hỏi ấy, em sợ ấy chê em dốt!

      - Thế sợ tôi chê dốt à? Tôi nóng tính nổi tiếng công ty mà!


      Phương Đường cười hi hi: “Chị biết em dốt từ lâu rồi còn gì!”


      Diệt Tuyệt Sư Thái cố tỏ ra vẻ sợ phiền phức: “Đúng thế, tôi mừng thầm vì cuối cùng cũng thoát được kẻ dốt nát như , ngờ lại gặp phải cảnh này. Nhưng tôi cứ phải trước nhé, trước kia tôi là cấp của , dạy bảo là trách nhiệm của tôi, nhưng bây giờ chúng ta gần như ngang hàng rồi, tôi dạy miễn phí nữa đâu nhé!”


      - Chị , em phải trả tiền học phí như thế nào ạ? - Phương Đường cười hỏi.


      Diệt Tuyệt Sư Thái chẳng chút khách khí : “, mua cho tôi cái chân gà! Phải là to đấy!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :