1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đỗ Tư Phàm phì cười: “Đây nào có giống như nuông chiều bản thân? ràng là đày đọa bản thân có!”




      Phương Đường đánh vào vai : “Đồ thiên sứ xấu xa!”




      - Đừng giận nữa, là bị tổn thương trước mà! Hôm đó thấy em gặp Chu Lệ Văn, cũng bị tổn thương lòng tự trọng lắm chứ!




      - Em xin lỗi! - Phương Đường cảm thấy áy náy.




      - Đều là quá khứ rồi, phải nào?




      - Đúng thế, qua hết rồi! Ngày lễ tình nhân cũng qua luôn rồi! - Phương Đường có chút nuối tiếc.




      ngờ Đỗ Tư Phàm : “ cố ý đón ngày lễ tình nhân với em đấy!”




      - Tại sao?




      - Ngưu Lang, Chức Nữ năm được gặp mặt nhau có lần. muốn giữa và em cũng có kết cục như vậy: mỗi năm chỉ có thể gặp nhau có lần. Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, đúng sao?




      Phương Đường vô cùng xúc động, gật đầu rất mạnh, ánh mắt lấp lánh. Đỗ Tư Phàm cúi đầu định hôn nhưng né đầu bên, khiến nhíu mày, vội vàng giải thích: “Em còn chưa đánh răng!”




      Hôn người miệng “nặng mùi” chẳng phải là ấn tượng đẹp đẽ gì, Đỗ Tư Phàm đành phải thả ra: “ ăn sáng trước đây!”




      Bữa sáng này đúng là bữa sáng hạnh phúc, mặc dù thực đơn chẳng khác gì trước đây, nhưng tâm trạng khác hẳn, điều đó khiến cho thức ăn bình thường cũng trở nên ngon miệng lạ thường.




      Phương Đường vừa gặm bánh mì nướng vừa lén nhìn Đỗ Tư Phàm ăn sáng, ánh mắt dừng lại đôi môi trong vô thức. Vì sợ bị đối phương phát nên phải dùng động tác uống sữa để che giấu mất tự nhiên của mình.




      - Rốt cuộc em định nhìn say đắm như thế bao nhiêu lần hả? - Hóa ra Đỗ Tư Phàm phát từ lâu.




      Phương Đường đỏ bừng mặt: “Đâu có!”




      - Muốn hôn qua đây ngay !




      - Em đâu có nghĩ như vậy! - Phương Đường vội vàng cúi mặt gặm bánh mì, dám nhìn nữa.




      Đỗ Tư Phàm cố ý trêu chọc : “Vậy em có thể cho biết ban nãy lúc em cứ nhìn chằm chằm vào môi là em nghĩ gì ?”




      - Em nghĩ… à… à đúng rồi, em nghĩ xem rốt cuộc mấy hôm nay đâu?




      - ở ngay trong thành phố này, chẳng đâu cả.




      - Ngày nào cũng làm, đúng ?




      Đỗ Tư Phàm chỉ cười mỉm, vừa ăn vừa nhìn chịu trả lời.




      - Ở chỗ làm của , hộp sô la ấy là của mua, đúng ?




      Đỗ Tư Phàm vẫn chỉ mỉm cười mà đáp.




      - Hôm đó thực ở trong gian phòng làm việc đó đúng ? Cái cốc đấy cũng là của đúng ?




      Nụ cười môi Đỗ Tư Phàm sâu thêm.




      - Hôm đó trốn đâu? Tại sao em nhìn thấy?




      Đỗ Tư Phàm vẫn chỉ cười.




      - đừng có cười nữa, mau !




      Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu mở miệng: “Khi người muốn trả lời câu hỏi của người khác hoặc là khi ta muốn tỏ ra trầm ngâm, cách tốt nhất chính là mỉm cười và gì hết.”




      - cần thiết phải giả bộ trầm ngâm trước mặt em đâu, em cảm nhận được ghê gớm của rồi!




      - Vì vậy làm vậy là để từ chối trả lời câu hỏi của em đấy!




      - Tại sao?




      Đỗ Tư Phàm lại bắt đầu cười mỉm. Phương Đường bực mình cầm thìa đánh : “Rốt cuộc có chịu với em ?”




      - chỉ lo mà kể cho em ngọn ngành em làm muộn mất!




      - Á… - Phương Đường la lên, cảnh tượng gặp lại quá ngọt ngào khiến quên mất mình là nhân viên làm công ăn lương. giơ tay lên xem đồng hồ rồi vội vàng uống nốt cốc sữa, sau đó chạy lấy túi xách của mình, rồi lại hỏa tốc thay giày chuẩn bị làm: “Trời ơi, làm muộn rồi, hy vọng vẫn kịp bắt xe!”




      - Để đưa em !




      - Hả? - Phương Đường chưa kịp phản ứng lại.




      Đỗ Tư Phàm lấy chìa khóa xe ra: “Hôm nay đưa em làm, sau đó mới đến phòng làm việc!”




      - Hay quá! - Phương Đường mừng rỡ ra mặt.




      - cần phải mừng rỡ như thế, chỉ là hôm nay thôi đấy! - Hai người nắm tay nhau ra khỏi cửa.




      - Hình như rất thích đến công ty em!




      - Đúng thế.




      - Tại sao?




      Đỗ Tư Phàm thở dài: “Vợ ơi, hôm nay em hỏi nhiều quá đấy!”




      - Ờ! - Phương Đường biết điều ngậm miệng lại.




      Lúc xuống xe, Đỗ Tư Phàm còn gọi lại, hôn lên môi cái: “Hết giờ làm nhớ về nhà sớm đấy!”




      - Vâng! - Phương Đường chạm vào môi chỗ vừa được Đỗ Tư Phàm hôn, nhoẻn cười, cảm giác như thiếu nữ lần đầu nếm mùi vị của tình . ra khỏi xe, hạnh phúc vẫy tay chào từ biệt rồi đứng nhìn theo cho đến khi xe khuất dạng.




      ©STE.NT




      Lúc vào trong thang máy, Phương Đường bất ngờ gặp tổng giám đốc Đoàn và Trình Trình, lịch ra hiệu mời họ trước, còn mình nán lại đợi chuyến sau. Tổng giám đốc Đoàn ra hiệu cho vào cùng: “Tôi giống như ông chủ khiến cho nhân viên sợ hãi chứ?”




      Phương Đường ngại ngùng cười, cám ơn rồi dè dặt bước vào, đứng ở gần cửa ra, cố gắng ngoảnh đầu lại nhìn hai người kia, trong lòng thầm suy đoán chắc tối qua, ngày lễ tình nhân, hai người này ở bên nhau.




      - Chàng trai ban nãy đưa Phương làm có phải là bạn trai của ? - ngờ tổng giám đốc Đoàn cũng có lúc hiếu kỳ lại hỏi han đời tư của nhân viên.




      Phương Đường xoay người chín mươi độ để người ta nhìn thấy mặt nghiêng của mình, mỉm cười gật đầu: “Cũng gần gần như vậy ạ!”




      Tổng giám đốc Đoàn cười khẽ: “Hóa ra Phương cũng rất hài hước!”




      Trình Trình đứng bên cạnh chen vào: “Người đàn ông ban nãy chính là chồng của Phương, là Đỗ Tư Phàm, nhà thiết kế hình ảnh nổi tiếng!”




      - Hả? - Tổng giám đốc Đoàn khỏi nhìn Phương Đường thêm vài lượt, sau đó gì thêm.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường cảm thấy đầu óc mơ hồ vì cuộc đối thoại của hai người này, biết rốt cuộc họ có ý gì. cười nhạo ư? Cho rằng tầm thường như xứng với chàng trai giỏi giang sao? Thế sao? Đâu phải cứ những người giỏi giang là phải trở thành vợ chồng của nhau?




      Trong con mắt người đời, tổng giám đốc Đoàn ràng giỏi giang hơn cả Đỗ Tư Phàm, nhưng trong lòng Trình Trình, người mà nhớ đến vẫn là Đỗ Tư Phàm; so với Phương Đường, Trình Trình ràng là giỏi hơn, nhưng Đỗ Tư Phàm thà chọn Phương Đường làm vợ còn hơn là chọn Trình Trình. Đằng sau ánh hào quang của mỗi người nổi tiếng luôn có ít nhiều những trải nghiệm và câu chuyện chẳng ai biết đến. Trong nội tâm của những người thường, cũng có những điểm sáng lấp lánh của riêng họ. Nghĩ đến đây, Phương Đường lại có dũng khí để ưỡn thẳng lưng lên.




      Những người thường luôn nhớ đến nhau, cứ rảnh cái là lại có ý muốn gọi điện cho đối phương. Giờ ăn trưa,, Phương Đường vừa thẫn thờ ngồi ăn cơm vừa cầm điện thoại trong tay, tư tưởng đấu tranh kịch liệt biết có nên gọi điện cho Đỗ Tư Phàm hay .




      ấy bận ư, giờ gọi điện cho ấy có thích hợp ? Gọi điện rồi cái gì? Có nên cho biết rất nhớ ? Nhận được điện thoại của phản ứng thế nào, vui hay bình thản?




      Trong lúc Phương Đường nghĩ đến đủ các khả năng có thể xảy ra, điện thoại trong tay đổ chuông, là của Đỗ Tư Phàm gọi đến.




      - làm gì thế?




      Phương Đường cố đè chặt nỗi hân hoan trong lòng, cố gắng để mình bị mất kiểm soát vì quá vui mừng: “Em ăn trưa!”




      - Có món gì thế?




      - Cà rốt, khoai tây sốt nầm bò, canh giá đậu.




      - Ừm, ngon hơn của rồi!




      - cũng ăn trưa à?




      - Ừ




      - Có món gì thế? - Phương Đường hỏi lại câu hỏi ban nãy của Đỗ Tư Phàm.




      - gọi cơm hộp, cơm với thịt lợn.




      - ràng ngon hơn của em còn gì!




      - Nhưng thích nầm bò hơn, với cả của em còn có canh nữa.




      - Nhưng đầu bếp ở đây làm nầm bò khó nuốt lắm!









      Những người thường có rất nhiều chuyện để , nấu cháo điện thoại biết mệt là gì, chuyện vài tiếng đồng hồ là chuyện thường, nhưng đến khi cúp máy rồi, cả hai chẳng ai còn nhớ nội dung cuộc điện thoại là gì, những gì có thể khiến họ ghi nhớ chẳng có là bao.




      Nam nữ khi thường toàn chuyện phiếm, nhưng bởi vì đối phương nên cho dù có là chuyện phiếm, họ cũng hết sức ngọt ngào, nghe mà mát lòng mát dạ.




      Phương Đường lưu luyến cúp máy, tiếp tục ăn trưa. Bỗng nhiên có bóng người xuất trước mặt . Tổng giám đốc Đoàn tay bê đĩa cơm đứng trước mặt , hỏi: “Tôi ngồi đây được ?”




      Phương Đường vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc? Đương… đương nhiên là được ạ!”




      Tổng giám đốc Đoàn ra hiệu bảo ngồi xuống: “ cần phải giữ phép tắc, bây giờ phải giờ làm việc, ở đây cũng phải là văn phòng!”




      Phương Đường lại ngồi xuống ghế.




      - Nầm bò đầu bếp ở đây làm khó ăn lắm sao? - Tổng giám đốc Đoàn hỏi.




      Phương Đường biết những gì vừa qua điện thoại bị ông ta nghe thấy, mặt đỏ bừng lên, bối rối : “Ơ dạ…”




      - Xin lỗi nhé, tôi vô tình nghe thấy thôi! - Thái độ của tổng giám đốc Đoàn rất thân thiện, hóa giải ít nhiều nỗi bất an trong lòng Phương Đường.




      - Đúng thế, đầu bếp ở đây biết làm nầm bò, nhưng món sườn xào chua ngọt rất ngon, nếu đến muộn mua được.




      - Lần sau có cơ hội tôi cũng phải nếm thử món này! - Tổng giám đốc Đoàn - Phương có vẻ rất hiểu biết về chuyện ăn uống nhỉ!




      - À, tôi khá là tham ăn!




      - Thế chắc chắn biết nấu nướng rồi! Chồng chắc là hạnh phúc lắm!




      - Cũng may ấy kén ăn cho lắm, chỉ cần là đồ ăn nấu ở nhà, ấy đều khen ngon!




      - Đồ ăn nấu ở nhà… - Tổng giám đốc Đoàn lặp lại, thần thái cũng trở nên thẫn thờ trong giây lát - Cũng lâu lắm rồi tôi ăn đồ ăn nấu trong nhà…




      - Sao có thể… - Phương Đường dám tin - Tôi nghe các đồng nghiệp đầu bếp của ngài đều là đầu bếp giỏi, tốn rất nhiều tiền mời về mà!




      - Chính vì là đầu bếp tốn nhiều tiền thuê về nên món ăn mới thiếu hương vị gia đình! - Tổng giám đốc Đoàn như cho chính mình nghe - Lúc tôi còn trẻ hiểu được điều này, thường lăn lộn ở ngoài, giờ muốn ăn bữa cơm gia đình nóng sốt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng nữa rồi! - Tổng giám đốc Đoàn ngồi trước mặt dường như còn là vị tổng giám đốc hô phong hoán vũ thường ngày mà chỉ là bậc bề cảm thán về những chuyện vụn vặt hằng ngày, vô cùng thân thiện.




      Phương Đường có thể nhận ra hụt hẫng và bùi ngùi trong ánh mắt của tổng giám đốc Đoàn, có chút đành lòng, bèn buột miệng : “Nếu ngài chê, hôm nào đó mời ngài đến nhà tôi dùng bữa, tôi làm vài món ăn bình dân mời ngài dùng ạ!”




      - ? - Tổng giám đốc Đoàn hình như rất mừng rỡ, nhưng lại chợt nhớ ra chuyện gì đó - Thôi cần đến nhà đâu, nếu ngại phiền hà, ngày mai hãy làm cho tôi hộp cơm với vài món gia đình là tôi mừng lắm rồi!




      Phương Đường chưa từng nghe có tổng giám đốc nào lại bảo nhân viên làm cơm hộp cho mình. Phương Đường đương nhiên thể từ chối: “ biết tổng giám đốc thích ăn món gì ạ?”




      - Món này là được rồi! - Tổng giám đốc Đoàn chỉ vào món khoai tây sốt nầm bò trong đĩa của Phương Đường.




      - biết ngài có kiêng gì , ví dụ như ăn cay, ăn tỏi hay gì đó chẳng hạn?




      - Tôi kén chọn đâu, cái gì cũng ăn được. cứ làm món ăn theo khẩu vị của chồng là được. Nhớ nhé, ngày mai tôi chờ món khoai tây sốt nầm bò của .




      đường về nhà, Phương Đường gọi điện cho Yên Lạc, kể chuyện tổng giám đốc Đoàn thích ăn món ăn gia đình.




      Yên Lạc nhắc nhở: “ phải ông ấy để mắt đến chị rồi đấy chứ?”




      - Làm gì có chuyện đó!




      - Sao lại thể? Chị quên mất chuyện lão Hướng tinh tinh trước kia rồi à?




      - Tổng giám đốc Đoàn và Hướng tinh tinh là hai loại người hoàn toàn khác nhau, thể đánh đồng làm được.




      - Theo em thấy bọn họ đều là đàn ông. Ở cái tuổi đó, đàn ông có tiền đều thích “trâu già gặm cỏ non”.




      - Tổng giám đốc Đoàn nếu muốn gặm cỏ non có cả đống trẻ đẹp xếp hàng chờ đến lượt. Ông ấy có muốn bao đại minh tinh cũng thừa sức, đâu cần phải tìm đến phụ nữ có chồng như chị? - Phương Đường dám tiết lộ mối quan hệ giữa Trình Trình và tổng giám đốc Đoàn, cảm thấy mình cần phải giữ kín chuyện này cho Trình Trình. làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là để bảo vệ Đỗ Tư Phàm, nếu chuyện của Trình Trình và tổng giám đốc Đoàn bại lộ ra trước dư luận, sớm muộn gì Đỗ Tư Phàm cũng bị truyền thông sờ đến.




      Yên Lạc vẫn thao thao bất tuyệt: “Có rất nhiều gã đàn ông thích kiếm những phụ nữ có gia đình để chơi đùa. Thứ nhất, phụ nữ có gia đình có thể thích đến, chán giải tán; thứ hai, phụ nữ có chồng thường đàn bà hơn các trẻ!”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường cáu kỉnh : “Em bảo chị là loại đàn bà thích chơi, thích giải tán hay là khen chị là rất đàn bà hả?”



      - Chị ơi, kể từ ngày chị lấy chồng, đúng là chị ngày càng đàn bà hơn đấy!



      Phương Đường vẫn kiên trì với quan điểm của mình: “Chị cảm thấy tổng giám đốc Đoàn phải là loại đàn ông hạ cấp thích đùa bỡn với cấp dưới của mình!”



      - Thế chị tính sao?



      - Chỉ là món khoai tây sốt nầm bò thôi mà, chị làm cho ông ấy ăn là xong thôi. Vừa hay Đỗ Tư Phàm cũng thích ăn món này, tối nay chị làm món này.



      Phương Đường qua chợ mua nầm bò tươi về, cắt thành từng miếng vuông vức, cho vào chần sơ qua cho hết bọt đen rồi đổ vào chảo xào lên, cho thêm vỏ quế, hoa hồi, tỏi, gừng, ớt khô và các gia vị nêm nếm vào. Đợi đến khi nầm bò gần chín, lại đổ khoai tây thái miếng vào, đảo đều, cho lượng nước vừa đủ vào nồi, đợi đến khi sôi lên vặn lửa đề hầm nhừ. Chẳng bao lâu sau, cả gian bếp sực nức mùi thơm.



      Đỗ Tư Phàm chạy vào trong bếp, hít hơi sâu: “Ôi thơm quá, nầm bò sốt khoai tây. Buổi trưa vừa là thích ăn nầm bò, tối đến em làm ngay rồi. Vợ ơi, em hình như chiều quá phải!”



      - Có thích hay ?



      - Đương nhiên là thích rồi! - Đỗ Tư Phàm cầm đũa, mở vung ra, vớt miếng nầm bò vào miệng, nóng đến rộp lưỡi.



      - Còn chưa nhừ mà! Nầm bò là khó hầm nhất đấy, ít nhất phải mất tiếng mới nhừ được! - Phương Đường cười rạng rỡ.



      Đỗ Tư Phàm vừa thổi vừa nhai, điệu bộ như thèm khát lắm vậy: “Đúng là vẫn hơi dai, nhưng sao, còn trẻ nên răng vẫn tốt!”



      - Vậy để em hầm thêm chút nữa, còn có bậc “tiền bối” muốn nếm món này, em muốn ông ấy bị gãy răng đâu!



      Đỗ Tư Phàm tỏ vẻ cảnh giác: “Còn ai muốn tranh nầm bò của thế hả?”



      Tổng giám đốc Đoàn là người lăng xê cho Trình Trình nổi tiếng, Phương Đường rất lo nếu Đỗ Tư Phàm biết mình làm món ăn cho tình địch của thưởng thức nổi giận. liền hỏi lại: “Em muốn hỏi chuyện này: nếu có vị cấp muốn ăn món do cấp dưới làm, còn nhân viên cấp dưới này lại nhận lời thỉnh cầu của cấp , như vậy là đúng hay sai?”



      Đỗ Tư Phàm tưởng là Phương Đường đến Diệt Tuyệt Sư Thái: “Xét từ góc độ lý thuyết mà , thượng cấp cũng là người, đột nhiên muốn ăn thức ăn do người khác làm cũng là bình thường, em sai!”



      - Nhưng em sợ người khác đồn đại hay, rằng em lấy lòng cấp là để được tăng lương, thăng chức… Em còn lo nhỡ sếp chỉ buột miệng chơi, đến lúc ấy em lại làm đồ ăn xách đến cho người ta, người ta lại quên mất chuyện này có phải rất mất mặt ?”



      Đỗ Tư Phàm gõ vào trán Phương Đường: “Hình như em nghĩ hơi nhiều phải?”



      - Những gì em rất có thể xảy ra lắm chứ!



      Đỗ Tư Phàm đổi cách nghĩ: “Nếu ngày nào đó Ricky hay Viviene đột nhiên xách đồ ăn đến cho , biết vui mừng đến thế nào, tuyệt đối nghĩ rằng họ vì muốn thăng chức hay tăng lương mà tìm cách nịnh nọt mình đâu. Vì vậy nghĩ cấp của em cũng nghĩ như vậy đâu!”



      - Em sợ là các đồng nghiệp khác nghĩ vậy. Trong bộ phận của em có hai đồng nghiệp nam cực kỳ nhiều chuyện!



      - Nếu mọi người đều biết họ nhiều chuyện rồi, em đâu cần bận tâm xem hai gã đó cái gì nữa? Trong cách đối nhân xử thế, thể làm hài lòng tất cả mọi người được, bởi vì mỗi người đều có tâm thế và lập trường riêng, vì vậy nên quan điểm mỗi người mỗi khác. Được nửa số người khen em tốt là đủ rồi, như thế là em thành công lắm rồi đấy!



      - đúng lắm, chỉ cần em biết chừng mực, sống đúng đắn chẳng sợ ai này nọ!



      Đỗ Tư Phàm nhìn sang nồi thịt bò, nuốt nước bọt đánh ực cái: “Về sau vấn đề của em càng dễ giải quyết rồi. Nếu cấp nhận đồ ăn em mang đến, em cứ xách thẳng về cho ăn là được rồi! rất sẵn lòng nhận nó!”



      - Thiên sứ, là tốt! - Phương Đường vui vẻ ôm Đỗ Tư Phàm, còn chủ động hôn lên cằm cái.



      Đỗ Tư Phàm giả bộ nghiêm nghị cảnh cáo: “Đừng có trêu chọc người đàn ông ở trạng thái đói khát khi ở trong bếp, nếu hậu quả khó lường đấy!”



      Phương Đường đẩy ra khỏi bếp: “ ra ngoài ăn bánh gato . Đợi thêm nửa tiếng nữa là ăn được!”



      Đêm xuống, hai cơ thể đẫm mồ hôi quấn chặt lấy nhau trong bóng tối, bởi vì nhìn biểu cảm của đối phương nên mọi khao khát trong cơ thể đều được cháy hết, hết lần này đến lần khác tâm hồn và thể xác hòa quyện vào nhau, cùng đưa nhau đến đỉnh cao của tình .



      Sau cuộc mây mưa, Phương Đường đưa những ngón tay thuôn dài của mình, vuốt ve khuôn mặt của Đỗ Tư Phàm, cảm giác mượt mà lan tỏa từng đầu ngón tay. hỏi bằng giọng nghèn nghẹn: “Tại sao lại là em?”



      - Hả? - Đỗ Tư Phàm hiểu hỏi cái gì.



      - giỏi giang thế, tốt thế, hoàn mỹ như thiên sứ vậy, tại sao lại chọn em? Sao tìm hoàn mỹ để làm bạn với suốt đời?



      Đỗ Tư Phàm nắm lấy bàn tay , cắn cái: “ đời này chẳng có nào là hoàn mỹ cả, ngay cả Venus cũng bị gãy mất hai cánh tay đấy thôi. Em bảo tìm hoàn mỹ để làm bạn đời có phải là muốn đơn suốt đời hả?”



      - Em đủ tốt! - Khoảng cách giữa hai người chính là điểm khiến Phương Đường cảm thấy bất an. cứ cảm thấy mình như lơ lửng trong giấc mơ, chỉ sợ mở mắt ra là tất cả mọi thứ tốt đẹp tan biến hết.



      - Đấy là do em chưa phát ra bản thân mình tốt đến thế nào thôi!



      - là thiên sứ.



      - thiên sứ nhớ nhung cõi trần.



      - Tư Phàm? - Phương Đường xúc động gọi tên trong bóng tối.



      - Ơi?



      - Em ! - Hồi đầu Đỗ Tư Phàm sai, chó hoang sau khi được thiên sứ nhận nuôi, dựa dẫm của nó dần dần thăng hoa thành tình .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cơ thể là tuyến phòng ngự cuối cùng của phụ nữ. Khi phụ nữ quyết định trao thân cho người đàn ông, ấy đem lòng người đàn ông đó.




      Phương Đường cũng hy vọng Đỗ Tư Phàm với câu: “ em”, nhưng hề. Đỗ Tư Phàm chỉ ôm siết vào lòng, nhàng hôn lên giữa hai lông mày của . Cái hôn này có ý nghĩa gì? Là tình ? Hay là thương cảm?




      Có nhiều người tình có thể cảm nhận bằng trái tim, chỉ cần bạn có thể cảm nhận được đối phương , ba từ “ em” có hay cũng chẳng quan trọng. Thực tế phụ nữ rất coi trọng câu này, nhất là sau khi hai người vừa gần gũi nhau xong, ấy càng hy vọng có thể nghe được câu này, gần như bởi vì có câu này, tình dục giữa họ vì thế mà trở nên thăng hoa hơn.




      Phụ nữ, hy vọng đàn ông chỉ cơ thể của họ, mà còn cả linh hồn của họ.




      Phương Đường vì được nghe câu “ em” từ miệng của Đỗ Tư Phàm nên tình của mà trước đây cảm nhận được cũng bắt đầu mơ hồ, xác định.




      Tại sao em”? Là vì ngại? Hay là vì chưa đủ sâu sắc nên mới ra?




      Ngày hôm sau, Phương Đường múc khoai tây sốt nầm bò vào cái hộp giữ nhiệt đẹp đẽ, đặt vào trong cái túi thủ công tinh xảo và mang đến văn phòng. Suốt cả buổi sáng, cứ nghĩ mãi nên dùng cách gì để mang đến cho tổng giám đốc Đoàn.




      Gần trưa, điện thoại nội bộ công ty đổ chuông, là tổng giám đốc Đoàn gọi đến: “ Phương, ngại quá, tôi muốn hỏi thứ mà hôm qua tôi nhắc đến với , hôm nay có đem đến ?”




      - Có ạ! - Phương Đường vội trả lời, hóa ra tổng giám đốc Đoàn phải buột miêng chơi.




      - Hay quá! Tôi còn lo cầu của mình có hơi quá!




      - đâu ạ! Tay nghề nấu nướng của tôi có hạn, biết có hợp khẩu vị của ngài !




      - Tôi cũng bảo đầu bếp ở nhà mang ít thức ăn đến, hay là hôm nay chúng ta cùng ăn trưa nhé!




      công ty lớn, lãnh đạo tối cao mời nhân viên cùng dùng bữa là dạng đãi ngộ mà thường chỉ có những nhân viên có biểu xuất sắc mới được nhận.




      Phương Đường ngạc nhiên : “Tôi… tôi phải là nhân viên xuất sắc…”




      - Ha ha, Phương đứng quá căng thẳng. Đây chỉ là lời mời của bậc trưởng bối với thanh niên thôi mà. Vừa hay để nhận xét tay nghề của đầu bếp nhà tôi luôn! - Tổng giám đốc Đoàn rất xuôi tai, chẳng tạo cho người khác chút áp lực nào.




      - Vâng thưa tổng giám đốc!




      - Lát nữa tôi bảo thư kí Tô mời , cứ theo ấy là được rồi! - Thư kí Tô là thư kí thân cận của tổng giám đốc Đoàn, ấy đến mời Phương Đường cho thấy địa điểm dùng bữa lát nữa chắc chắn phải là nhà ăn dành cho nhân viên.




      - Vâng… vâng ạ!




      - Lát nữa gặp!




      - Vâng, lát nữa gặp ạ!




      Phương Đường vừa cúp máy có bao nhiêu đồng nghiệp vây quanh: “Ban nãy tổng giám đốc Đoàn gọi cho em à? Ông ấy bảo em gặp ông ấy à? làm gì thế?”




      Phương Đường dè dặt trả lời câu hỏi của đồng nghiệp: “Là tổng giám đốc Đoàn. Nhưng biết có việc gì. Có thể là do em làm sai chuyện gì đó, chắc gọi em sang để mắng đấy mà!”




      Trong công ty, làm việc gì cũng nên quá phô trương. Về điều này Phương Đường làm rất tốt.




      Văn phòng của tổng giám đốc Đoàn rất rộng, phải rộng đến hơn trăm mét vuông, bên trong có chiếc bàn ăn tạm thời được kê vào, bên bày rất nhiều món ăn, người đàn ông mặc đồng phục màu trắng đứng ở bên cạnh, trông giống như nhân viên phục vụ.




      - Phương, mời ngồi! - Tổng giám đốc Đoàn .




      Người đàn ông mặc đồng phục trắng kéo ghế cho Phương Đường. Phương Đường dè dặt ngồi xuống. Ở giữa bàn có đặt con tôm hùm nướng rất to, bên cạnh là những món ăn được bày rất đẹp mắt mà Phương Đường biết tên là gì, khiến cho tay Phương Đường toát mồ hôi. So với những món này, món khoai tây sốt nầm bò của thể nào sánh bằng.




      Ánh mắt của tổng giám đốc Đoàn rất nhạy bén, ông chỉ vào cái túi tay Phương Đường: “Đồ của tôi phải ?”




      - Dạ, vâng ạ! - Phương Đường ngại ngần đưa cái túi tay cho tổng giám đốc Đoàn.




      Tổng giám đốc Đoàn đón lấy, mang hộp cơm giữ ấm ra đặt lên bàn, mở nắp ra, sau đó hít hà: “Thơm quá, chắc chắn là rất ngon!”, sau đó với Phương Đường: “Những món ăn ở bàn là chuẩn bị cho cả đấy, cần phải giữ kẽ, cứ coi như đây là nhà của mình !”, xong ông liền đổ khoai tây sốt nầm bò ra đĩa trước mặt mình, nôn nóng gắp đũa bò vào trong miệng: “Đúng thế, chính là mùi vị này. Đây là mùi vị mà lâu lắm rồi tôi được ăn!”




      Phương Đường thở phào rồi bắt đầu ăn. Tay nghề của đầu bếp cũng tồi, mùi vị của các món ăn đều rất đẳng cấp, là hưởng thụ về vị giác. hiểu tại sao tổng giám đốc Đoàn lại thích những món ăn ngon như thế này.




      Tổng giám đốc Đoàn gần như chẳng động vào các món ăn khác, chỉ ăn hết sạch món ăn do Phương Đường làm, đến nước dùng cũng rưới vào cơm để ăn. Xem ra ông ấy thực thích món này chứ phải là giả bộ.




      - Cám ơn Phương, lâu lắm rồi tôi ăn ngon miệng như thế này!




      - Đây chỉ là món ăn gia đình bình thường thôi mà!




      - Món ăn của quý là ở hai chữ “bình thường”, còn cũng hề bởi vì tôi muốn ăn mà cố ý thay đổi bất cứ trình tự chế biến nào của mình, vì vậy mới đây đúng là món ăn gia đình đúng nghĩa.




      - Có đến mức đó ? Tôi nghe ngài mà thấy đầu óc cứ quay mòng mòng! - Phương Đường nghĩ biết có phải vì là người làm kinh doanh nên tổng giám đốc Đoàn rất biết khen ngợi người khác ?




      Tổng giám đốc Đoàn bồi hồi : “ từng có người tự tay làm đồ ăn cho tôi, nhưng vì là làm cho tôi ăn nên bỏ ra rất nhiều tâm huyết, biến món ăn bình thường trờ thành món ăn phức tạp, nhưng ngược lại lại làm mất mùi vị tự nhiên của món ăn. Cái mà tôi cần phải là mùi vị ấy, tôi chỉ cần mùi vị bình thường và đơn giản thôi.”




      Nếu tổng giám đốc Đoàn phải lòng, vậy nghệ thuật khen ngợi của ông ta có thể xếp vào hạng thượng thừa.




      ©STE.NT
      - Tay nghề đầu bếp nhà ngài cũng rất tuyệt, ít nhất tôi rất thích! - Phương Đường khen đáp lễ.




      - Tay nghề nấu nướng của là học từ bố mẹ à?




      - , tôi tự tìm hiểu theo khẩu vị của bản thân thôi. Bố mẹ tôi qua đời từ lâu rồi.




      - À, tôi rất tiếc, đáng lẽ ra tôi nên hỏi như vậy.




      - Dạ sao đâu ạ!




      Tổng giám đốc Đoàn tiếp tục : “Tôi nghe chồng của là Đỗ Tư Phàm, nhà thiết kế hình ảnh. À, tên của cậu ta trong giới hình như là “Niệm Phàm” phải?




      - Vâng ạ! - Phương Đường thừa nhận.




      - Tại sao trước kia nghe nhắc đến nhỉ? Hình như cũng với các đồng nghiệp khác? Có người chồng nổi tiếng như thế tốt hay sao?




      Phương Đường đáp: “Đúng là chồng tôi rất giỏi, nhưng chồng giỏi phải là để mang ra khoe khoang với người khác, mà là để đặt trong tim và thầm tự hào về điều đó!”




      - Xem ra rất ủng hộ chồng mình tiếp tục trong ngành giải trí đúng ?




      - Những vấn đề có liên quan đến công việc, tôi thể can thiệp, cũng muốn can thiệp. Nếu ấy thích ngành này, lại làm rất tốt, tại sao tôi thể ủng hộ ấy chứ?




      - có bao giờ muốn chồng mình theo nghề kinh doanh chưa?




      - Hơ? - Phương Đường vô cùng ngạc nhiên - ấy có phòng thiết kế hình ảnh riêng, như thế cũng coi như là làm kinh doanh rồi nhỉ?




      - Theo tôi thấy đó chỉ có thể coi là tiểu thương, phải là doanh nhân lớn. hy vọng tương lai sau này, chồng mình công ty có quy mô lớn giống như Erna này sao?




      Phương Đường lắc đầu: “Làm người có ý chí là tốt rồi, cần phải quá tham lam. Tôi cảm thấy hài lòng với ấy tại!”




      - Thế bản thân sao? có từng nghĩ nếu ngày nào đó ngồi vào cái ghế tổng giám đốc hoặc cổ đông của Erna, làm thế nào? - Những câu hỏi của tổng giám đốc Đoàn giống như cuộc sát hạch nhân viên giỏi của công ty vậy.




      Phương Đường thực lòng : “Tôi phải là người thông minh, cũng giỏi giang gì, nếu ngày nào đó có thể ngồi vào vị trí cao trong công ty, tôi rất lo bản thân mình thể xoay xở kịp. Đối với tôi, có được công việc, dựa vào nỗ lực của chính bản thân để nuôi sống bản thân là đủ lắm rồi, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện xa xôi!”




      Tổng giám đốc Đoàn thở dài: “ đáng tiếc!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5: Ước hẹn






      Ngày nghỉ, Phương Đường và Yên Lạc cùng dạo phố, sắp đến sinh nhật chàng thạc sĩ hóa học kia rồi, Yên Lạc muốn chọn món quà tặng ta, phải nghĩ nát óc xem nên tặng ta quà gì.


      - Đồng hồ, dây lưng, cà vạt, quần áo, ví tiền… ngoài những thứ này ra chẳng có cái gì để tặng sao? - Yên Lạc dạo hết mấy cửa hàng thời trang, thất vọng hỏi.


      - Em có thể hỏi ta xem ta thích cái gì mà!


      - ta thích sĩ diện.


      - Hả? - Phương Đường nhất thời kịp phản ứng lại.


      Yên Lạc : “Tất cả đàn ông đời đều thích sĩ diện. Em muốn tặng ấy món quà ấm áp mà lại có thể khiến ấy sĩ diện!”


      phương Đường đứng ở ngã rẽ của con phố, nhìn những cửa hàng san sát nhau, đột nhiên nghĩ ra ý.


      Khoảng mười phút sau, hai cầm theo cái túi đựng con dao cạo râu nhập khẩu của Đức được bọc đẹp đẽ từ trong khu mua sắm ra. Yên Lạc hết lời khen ngợi: “Món quà này những có thể chăm sóc được ‘sĩ diện’ của đàn ông, mà còn có thể đề phòng đàn ông lén lút với người khác sau lưng mình!”


      Phương Đường ngơ ngác: “Lần đầu tiên chị nghe dao cạo râu có tác dụng này đấy!”


      Yên Lạc liền cao giọng giáo huấn: “Theo lẽ thường, trước khi hẹn ra ngoài, đàn ông thường chải chuốt bản thân rất cẩn thận, đúng nào?”


      - Đúng!


      - trong các công đoạn chải chuốt chắc chắn có “cạo râu” đúng ? Khi ta cầm con dao cạo râu do chị tặng, tự nhiên nghĩ đến chị. Lúc đó có thể khiến trong lòng ta cảm thấy áy náy, biết chừng hẹn hò với nữa ấy chứ!


      Phương Đường phá lên cười: “Cách suy nghĩ của em đặc biệt đấy. Nhưng đàn ông họ phức tạp hơn nhiều. Có thể trong lòng ta nhớ đến em, nhưng vẫn có thể vụng trộm với người đàn bà khác. Chỉ có điều cách nghĩ này của em nhắc nhở chị, biết Chu Lệ Văn thay con dao cạo râu hồi đầu chị tặng ta chưa. Nếu như chưa, điều đó cho thấy mặc dù ta ở bên cạnh người đàn bà khác, nhưng mỗi lần cạo râu ta lại nhớ đến chị!”


      Yên Lạc vô cùng bất mãn: “Chị còn để ý đến chuyện ta có nhớ đến chị à?”


      - Chị chỉ hy vọng ta có thể thỉnh thoảng nhớ đến chị, chứ phải suốt ngày nhớ nhung chị. Được tình cũ thỉnh thoảng nhớ đến chứng minh rằng tình cảm mà mình từng bỏ ra phải hoàn toàn có giá trị!”

      Chúng ta lúc nào cũng mong tình cũ vẫn còn nhớ đến mình mà hy vọng người giờ của mình nhớ về tình cũ.


      Lúc ngang qua cửa hàng đồ lót, bước chân Phương Đường chợt chậm lại, Yên Lạc hề bỏ qua chi tiết này: “Sao thế, sợ em cười nhạo chị à?”


      Phương Đường đỏ bừng mặt.


      Yên Lạc chọn hộ Phương Đường hai bộ đồ lót mát mẻ, rất khiêu gợi, nhưng nhìn đến giá cao gấp mấy lần những bộ đồ lót thông thường, Phương Đường thở dài: “Quần áo của phụ nữ càng ít vải càng đắt tiền!”


      - Chỉ hai bộ này là đủ, đảm bảo khiến ấy phải chảy máu cam!


      - Chị thích! - Phương Đường từ chối.


      Yên Lạc lườm Phương Đường: “Đâu phải mặc cho chị ngắm, là mặc cho ấy ngắm cơ mà, chỉ cần ấy thích là được rồi!”


      - Nhưng những kiểu này thường ngày mặc sao được?


      - Em đâu bảo chị mặc chúng hàng ngày.


      Phương Đường vẫn kiên quyết chịu mua: “Trách nhiệm đầu tiên của đồ lót là bảo vệ bộ ngực của phụ nữ, trách nhiệm thứ hai mới là quyến rũ đàn ông. thể chỉ chú ý đến chuyện quyến rũ đàn ông mà quên mục đích bảo vệ bản thân được!”


      Yên Lạc lắc đầu thở dài: “Em e là chị chỉ mải phòng ngự mà quên mất tấn công thôi!”


      - Tại sao phụ nữ phải mặc áo ngực?


      - phải là vì ngực đàn bà lớn hơn đàn ông, cần phải có áo ngực mới có thể nâng đỡ được hay sao? - Yên Lạc cười hi hi.


      Trong tình , phụ nữ thường khó định vị được bản thân. Quá nghiêm túc, đàn ông coi bạn như tiên nữ thuộc cõi phàm, mặc dù ngưỡng mộ và kính nể bạn, nhưng xa lánh bạn; quá buông thả, đàn ông coi bạn là loại phụ nữ lẳng lơ, mặc dù tiếp cận bạn nhưng trong lòng vẫn khinh thường bạn. Đàn ông nghiêm chỉnh được xưng là quân tử; đàn ông phong lưu được gọi là “lãng tử”. Là quân tử, đàn bà muốn quyến rũ ta; là lãng tử, đàn bà thích cảm hóa ta. Cho dù là quân tử hay lãng tử, cuối cùng đàn bà vẫn tiếp nhận ta.


      Xét từ góc độ này, ràng lồng ngực của đàn bà lớn hơn đàn ông.


      Lúc Phương Đường về nhà, nhìn thấy chạy ra từ căn nhà của mình, quần áo có hơi xộc xệch, son môi bị lem hết cả, mặc dù đó đeo cặp kính râm rất to, che gần hết khuôn mặt nhưng Phương Đường vẫn có thể nhận ra, đó là Trình Trình.


      Chị ta đến đây làm gì? Tìm Đỗ Tư Phàm ư? Tại sao đến phòng làm việc tìm ấy mà lại vụng trộm chạy đến tận đây? Đỗ Tư Phàm và ta xảy ra chuyện gì, giảng hòa hay chưa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :