1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh dám cầu hôn, Em dám cưới - Dị Tương Linh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường cảm thấy đầu óc rối bời: “Có thể em nghĩ chị ngốc nghếch!”




      - phải ngốc, mà là rất ngốc! - Yên Lạc chấn chỉnh lại cách dùng từ của Phương Đường, nếu phải vì hôm nay ăn mặc rất trí thức, biết chừng túm lấy Phương Đường mà lay, mà lắc, hy vọng Phương Đường sớm tỉnh táo lại.




      - Nhưng chị rất muốn biết xem rốt cuộc cảm giác của ấy với đó là gì. giờ chị chỉ hơi thích ấy, muốn thu lại thứ tình cảm này vẫn còn kịp. Nếu đợi đến lúc chị bất cẩn chìm đắm vào rồi, đột nhiên hai người ấy lại quay sang với chị rằng họ còn nhau tha thiết, lúc ấy chị chịu nổi!




      ©STE.NT




      Yên Lạc dường như hiểu ra Phương Đường khổ tâm chuyện gì: “Bạn trai cũ của em trước đây thỉnh thoảng cũng có lúc hứng lên đột nhiên gọi điện đến hỏi em dạo này sống có tốt , nhưng phần lớn đều chọn cách liên lạc nữa!”




      - Bọn họ có lòng quan tâm em ?




      Yên Lạc gãi đầu: “Đám bạn trai cũ của em ai cũng chỉ qua lại quá nửa năm, thế nên em thể cho chị đáp án chính xác được. Nhưng em có thể hỏi hộ chị!” - rồi móc điện thoại ra.




      - Em định gọi cho ai thế?




      - Những câu hỏi có liên quan đến đàn ông đương nhiên phải hỏi đàn ông rồi! - Yên Lạc gọi điện, chuyện với người ở đầu dây bên kia bằng giọng vừa quát nạt vừa dọa dẫm, cuối cùng cúp máy: “Đàn ông : nếu là người phụ nữ ta từng lòng, vậy cho dù ta có chia tay với đó rồi, ta vẫn quan tâm đến ta. Chỉ có điều có những người đàn ông thể bằng hành động, lại có những người chỉ giấu ở trong lòng. Thông thường những người tình cũ nhờ họ giúp đỡ cái gì họ đều tận tình giúp. Đối với đàn ông mà , đấy là dạng trách nhiệm!”




      - Lý lẽ gì vậy? Vậy sao lần chị gặp Chu Lệ Văn ở Cổ Trấn, ta lại vì vợ mình mà xuống nước năn nỉ chị nhường lại căn phòng cho bọn họ?




      - Ồ, đàn ông còn rằng: nếu trước mặt của vợ hoặc bạn “đương nhiệm”, bọn họ vẫn thường coi trọng cảm nhận của vợ hoặc bạn “đương nhiệm” hơn, cái này gọi là “người cũ bằng người mới”.




      Cũng phải, Phương Đường nhớ lại lúc gặp Chu Lệ Văn ở sân bay, biểu của đối phương đối với khách sáo hơn nhiều, cũng khiêm tốn hơn nhiều. “Chị lo người mới rồi biến thành người cũ, người cũ lại biến thành người mới. Là gã đàn ông nào với em những điều này thế?”




      Yên Lạc căng thẳng nhét điện thoại vào túi, cho Phương Đường nhìn thấy số điện thoại hiển thị màn hình.




      - Khỏi cần giấu, nhìn cách em ăn mặc hôm nay là đủ biết: chắc chắn là chàng thạc sĩ hóa học đó rồi! Cuối cùng em cũng hạ được quyết tâm “ra tay” với người quen rồi hả?




      người xưa nay bao giờ che giấu tình cảm của mình như Yên Lạc bây giờ lại bắt đầu giấu giấu giếm giếm: “Đâu có, em và ấy chỉ là em thôi!”




      - Hình như từ trước đến giờ em bao giờ vì người em mà thay đổi phong cách ăn mặc của mình!




      Yên Lạc thở dài: “ người quen tốt là thế đấy, phải vô cùng để tâm đến kết quả sau này. Em chưa bao giờ thiếu tự tin thế này, em chẳng có chút chắc chắn nào về tình cảm này, vì vậy em muốn với chị quá sớm!”




      - Thế mà chị lại cảm thấy rất có niềm tin vào tình cảm lần này của em, chị tin em nửa đêm canh ba uống say khướt rồi gọi chị đến lôi về nhà nữa!




      - Tại sao? Bởi vì ấy có học vấn cao chăng?




      - phải. Là bởi vì trong lịch sử tình ái của em, ta là người đàn ông duy nhất phải là tình sét đánh! phải chị phủ nhận tình từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chị cứ cảm thấy thứ tình sét đánh này có gì đó thực, hai người sau khi quen nhau còn có biết bao nhiêu chi tiết cần phải tìm hiểu, mà chính những chi tiết này lại là hung thủ giết chết tình sét đánh đấy!




      Ấn tượng đầu tiên giữa người với người thể phản ánh chân thực hoàn toàn mọi phương diện của đối phương. Có thể người này ăn mặc vô cùng lịch lãm trước mắt bạn nhưng sau lưng bạn, ta để nhà cửa bừa bãi như cái ổ chuột; có thể ta thao thao bất tuyệt bình luận này nọ về tướng ăn giống ai của chàng hàng xóm trước mặt bạn, nhưng đằng sau lưng bạn, biết đâu ta thường xuyên cắt móng chân móng tay xong, rửa tay sạch mà dùng tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng luôn? Khi bạn chuyện với ta, ta thường tỏ ra vô cùng lịch lãm, có học, thỉnh thoảng lại đá thêm vào câu chuyện vài từ tiếng để nâng cao đẳng cấp của bản thân, nhưng thực tế số lượng từ vựng tiếng trong đầu ta chẳng quá trăm từ…




      - Thế chị và Đỗ Tư Phàm sao?




      - Vì vậy cuộc sống của chị hết sức chân thực! - Đỗ Tư Phàm tốt hơn tưởng tượng của Phương Đường nhiều, điều đó khiến cảm thấy chân thực.




      Lần quảng cáo này làm rất tốt, thành tích tiêu thụ sản phẩm của công ty Erna tăng lên rất nhanh, hơn nữa còn có xu hướng tăng mạnh về sau, các đại lý thi nhau đặt hàng. Bộ phận quảng cáo nhận được khen thưởng của công ty.




      Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường đến văn phòng: “Qua hai tháng khảo sát, tôi quyết định kết thúc thời gian thử việc của trước thời hạn. Bắt đầu từ ngày hôm nay, chính thức trở thành thành viên của bộ phận này. Lương của được tăng lên hai mươi phần trăm”.




      - Cảm ơn giám đốc! - Phương Đường vô cùng bất ngờ trước thông tin này.




      - cần cảm ơn tôi, đây là phần thưởng đáng được nhận. thực lòng, hồi đầu, sơ yếu lý lịch của phải là nổi bật nhất trong số những người đến xin việc, chính tổng giám đốc Đoàn bảo tôi phá lệ nhận vào đấy!




      - Tổng giám đốc Đoàn ư? - thông tin vô cùng bất ngờ.




      - Đúng thế! Tôi xưa nay cực kỳ ghét những nhân viên vào công ty này nhờ mối quan hệ, nhưng làm thay đổi định kiến của tôi!




      - Nhưng hình như em và tổng giám đốc Đoàn hề quen biết! Chắc chị cũng nghe những tin đồn trong ngành của em trước đây!




      Diệt Tuyệt Sư Thái có vẻ mấy để tâm: “Có thể cái Trình Trình đó nhắc đến trước mặt tổng giám đốc Đoàn, có thể nhận ra là ta dường như cố gắng giành lấy cơ hội cho …”




      - Em và Trình Trình… - Phương Đường biết nên giải thích mối quan hệ giữa và Trình Trình như thế nào. Trình Trình là nhân vật của công chúng, Phương Đường thể tùy tiện cho người khác biết tình sử của ta trước đây.




      - Tôi cần biết mối quan hệ của với Trình Trình là gì. Tôi chỉ biết kể từ hôm nay trở , nhân viên chính thức của bộ phận này. Cố gắng làm cho tốt, đừng để tôi thất vọng!




      - Vâng thưa giám đốc! - Phương Đường phấn khởi đáp.




      Ra khỏi văn phòng giám đốc, Phương Đường chạy ra góc khuất gọi điện cho Trình Trình: “Trình Trình, cám ơn chị!”




      - Cám ơn chị cái gì?




      - Cám ơn chị với tổng giám đốc Đoàn để em đến Erna làm việc.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trình Trình ngạc nhiên : “Em đến công ty Erna làm việc có liên quan gì đến chị?”




      - phải chị năn nỉ tổng giám đốc Đoàn để em đến Erna làm việc sao?




      - Chị có với tồng giám đốc Đoàn để em theo làm clip quảng cáo với chị thôi, nhưng đấy là chuyện sau này. Trước đó chị có biết em đến công ty Erna làm việc đâu?




      Đúng thế, lần đầu tiên Phương Đường gặp Trình Trình ở công ty Erna, ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cho dù thế nào nữa em vẫn phải cảm ơn chị. Nhờ chuyến vừa rồi mà em nhận được khẳng định của công ty!”




      - Thế ư? Chúc mừng em! - Trình Trình vui thay cho Phương Đường.




      - Còn nữa, Trình Trình, về phía Đỗ Tư Phàm… - Phương Đường thể tiếp, biết nên làm thế nào để với đối phương rằng mình chẳng giúp được gì.




      - Chị biết rồi. Đỗ Tư Phàm chủ động gọi điện cho chị, bảo chị đừng kéo em vào chuyện này! - Trình Trình bằng giọng rất phấn chấn, hình như chẳng vì chuyện bị từ chối mà cảm thấy buồn bã - Em biết ? Hai năm rồi đây là lần đầu tiên ấy chủ động gọi cho chị đấy!




      - Em xin lỗi, em giúp gì được cho chị!




      - Tính khí ấy là thế mà. Em có thể làm được đến như vậy là tốt lắm rồi. ấy đúng là người đàn ông có nguyên tắc!




      Phương Đường gần như hiểu nổi lời Đỗ Tư Phàm , chỉ cần đối xử với Trình Trình tốt chút, tình cảm trong lòng ấy đối với hồi sinh: “Em có việc, em cúp máy đây, chuyện sau nhé!”




      - Ok, hôm nào chị mời em ăn cơm! - Trình Trình vui vẻ cúp máy.




      Phương Đường đột ngột ý thức được có thể mình làm sai chuyện gì đó, dường như thực nên nhắc đến Trình Trình ở trước mặt Đỗ Tư Phàm, hơn nữa cũng có cảm giác mãnh liệt rằng mình rất có thể đánh mất Đỗ Tư Phàm.




      Nỗi sợ hãi len lỏi ở trong lòng, ngày lớn hơn, chớp mắt trở thành khu rừng rộng lớn. thể nào tìm được đường về trong khu rừng này và hoàn toàn mất phương hướng.




      cuộc điện thoại kéo ra khỏi những hoang mang: “Là đây!”, giọng của Chu Lệ Văn vang lên.




      - Có chuyện gì ? - Kể từ ngày Chu Lệ Văn kiên quyết xách hành lý ra , Phương Đường còn mong đợi Chu Lệ Văn chủ động liên lạc với mình nữa.




      - biết em có rảnh ? muốn mời em ăn bữa cơm! - Hôm nay là ngày gì mà đột nhiên có người mời ăn cơm nhỉ?




      - Tôi làm việc.




      - có thể đợi em hết giờ làm.




      - Có thể tôi phải làm thêm giờ! - Phương Đường dối.




      - Đến khoảng mấy giờ?




      - Tám giờ!




      - Tám giờ cũng chưa muộn lắm. Chúng ta vẫn có đủ thời gian ăm bữa cơm tối! - Giọng điệu của Chu Lệ Văn rất ấm áp và thân tình, giống như hồi đầu lúc ta mới theo đuổi vậy.




      - Có chuyện gì cứ luôn qua điện thoại !




      - nghĩ gặp mặt tốt hơn, chuyện này trong chốc lát khó mà được! - Chu Lệ Văn kiên trì thuyết phục.




      - Thôi được rồi, ăn ở đâu?




      - Nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố ấy! Em thấy thế nào? - Chu Lệ Văn lịch hỏi ý kiến của . Phương Đường mãi mãi thể nào quên nhà hàng đó, chính ở nơi đó nhìn thấy Chu Lệ Văn và người đàn bà khác với nhau. Món ăn Pháp, đãi ngộ mà trước đó, khi và Chu Lệ Văn nhau, chưa từng được thưởng thức bao giờ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại công bằng cho bản thân rồi.




      - Ok, cần phải đến đón tôi, có thể tôi còn phải ra ngoài. Thế này nhé, có thể khoảng tám rưỡi tôi qua đó!




      - Ok, vậy hẹn gặp em tối nay!




      Hết giờ làm, Phương Đường bắt xe buýt về nhà như thường lệ mà bắt taxi, vội vàng trở về nhà, sau đó lao vào trong nhà vệ sinh, tắm gội sạch rồi sấy khô tóc.




      Lúc Đỗ Tư Phàm về, ngồi trước gương trang điểm: “ về đúng lúc lắm, mau mau giúp em trang điểm , em tự làm chậm quá!”




      Đỗ Tư Phàm đón lấy hộp phấn tay : “Em định ra ngoài à?”




      - Đúng, phải rồi, hôm nay em thể nấu cơm cho được! - Phương Đường cảm thấy hơi áy náy.




      - Trông có vẻ em sắp gặp người rất quan trọng, nếu long trọng như thế! - Đỗ Tư Phàm .




      - Em phải đánh trận! - Phương Đường cho Đỗ Tư Phàm biết gặp Chu Lệ Văn, bởi vì nghĩ đây là việc riêng của mình. từng đánh mất tự tôn của mình ở trước mặt Chu Lệ Văn, bây giờ phải tìm lại tự tôn mất của mình ở gã đàn ông từng làm tổn thương trái tim .




      Phương Đường mặc chiếc váy mà Đỗ Tư Phàm tặng cho , ngắm mình trong gương với vẻ vô cùng hài lòng: “ ăn đồ ăn Pháp, mặc chiếc váy này có phải hơi khoa trương quá nhỉ?”, phải xuất trước mặt Chu Lệ Văn trong bộ dạng chói lòa nhất, phải khiến cho ta thấy có thể sống tốt hơn nhiều khi ta, hơn nữa phải khiến cho ta cảm thấy bỏ rơi sai lầm lớn nhất trong cuộc đời.




      Đỗ Tư Phàm nhìn Phương Đường liên tục luyện điệu bộ trong gương, chợt như nghĩ ra điều gì đó.




      xuất của Phương Đường quả thực khiến cho Chu Lệ Văn khỏi kinh ngạc: “Quen em bao nhiêu năm nay mà phát ra em lại xinh đẹp như vậy!”




      Nghe Chu Lệ Văn vậy, Phương Đường cảm thấy vô cùng hài lòng. Phụ nữ thích nghe nhất chính là những lời khen ngợi đầy nuối tiếc của người cũ: “Tôi trước đây hiểu rằng: ở trước mặt người đàn ông của mình càng thể tùy tiện như ở trước mặt những người đàn ông khác.”




      Chu Lệ Văn cười bối rối, sau đó lịch kéo ghế cho Phương Đường, để ngồi xuống rồi gọi phục vụ mang menu lên: “Em muốn ăn gì? Ở đây có món cá tuyết và gan ngỗng rất ngon!”




      - có vẻ hiểu chỗ này, chắc là khách hàng thường xuyên nhỉ?




      - cũng đến đây vài lần.




      - Tôi nhìn thấy với vợ của đến đây ăn mà! - Bắt đầu ở nơi này, nghi ngờ của Phương Đường dậy lên.




      Sắc mặt Chu Lệ Văn có chút thay đổi: “Khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau, đừng nhắc đến những chuyện vui trước đây!”




      Phương Đường thức thời tiếp tục nhắc đến những chuyện cụt hứng đó, gọi suất “Mái tóc thiên sứ”, suất canh và suất điểm tâm.




      - Công việc mới thế nào?




      - Cũng được, vừa hết thời gian thử việc!




      - Có thể thấy là em rất thích công việc này!




      - Cũng hẳn là thích hay , chỉ cảm thấy mình phải cố gắng kiếm tiền tự nuôi bản thân. Có việc là phải làm cho nghiêm túc!




      - Em vẫn là nhân viên cần cù và an phận!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phương Đường muốn đến những chủ để chẳng chút ý nghĩa này nữa: “Hôm nay tìm tôi đến đây là có việc gì?”




      Chu Lệ Văn thở dài, mím môi điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Tâm trạng tốt, muốn tìm người chuyện, nghĩ nghĩ lại, cảm thấy tìm em tâm là tốt nhất!”




      - sợ tôi chửi bới à?




      - Em làm như vậy đâu. Em là người rất có giáo dục mà!




      Nghe Chu Lệ Văn vậy, Phương Đường cười khẩy trong bụng: Hồi đó nếu được giáo dục tốt cần quỳ dưới đất chẳng chút tôn nghiêm nào để cầu xin ta hồi tâm chuyển ý như thế. Có lẽ cái “giáo dục” mà ta đến chính là bao giờ làm cho ta mất thể diện ở trước mặt người khác.




      Chu Lệ Văn bắt đầu rủ rỉ: “Phương Đường, có câu này ra chưa chắc em tin, nhưng thực là: cho dù là trước đây hay bây giờ, người phụ nữ nhất vẫn là em!”




      Phương Đường giật mình ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt ta đầy u uất và trầm buồn, giống như có lão nông có thu hoạch bội thu nhưng lại chẳng có đường tiêu thụ: “Lúc đó bỏ tuyệt tình lắm mà, giờ chạy đến với tôi những điều này, thấy rất buồn cười sao?”




      - Chắc em cũng hiểu , lúc đó chúng ta chuẩn bị cưới đến nơi rồi! - Chu Lệ Văn .




      - Nhưng kết cục là cưới người khác.




      - Phương Đường, em để cho đầu đuôi việc nào! - Chu Lệ Văn khẩn cầu.




      Phương Đường gì thêm, nhân viên phục vụ bê món ăn “Mái tóc thiên sứ” gọi lên, những sợi mì óng ả dính đầy nước sốt xanh đen. cúi xuống bắt đầu ăn, buồn nhìn mặt người đàn ông ngồi đối diện.




      Chu Lệ Văn lại nâng cốc rượu champagne lên, nhấp ngụm rồi bắt đầu : “San San là con của khách hàng của , có lần mời người khách đó ăn cơm, ông ta dẫn con theo, thế là quen với San San. Bởi vì mối quan hệ làm ăn, luôn dám đắc tội với San San, nhiều khi ấy có những đòi hỏi rất quá quắt nhưng cũng tiện từ chối. hôm, ấy đột nhiên gọi điện cho , là sinh nhật ấy, mời đến tham dự. Lúc ấy nghĩ ngợi nhiều mà nhận lời ngay. Hôm đó có rất nhiều thanh niên, mọi người cùng hát và uống rượu, những người đó hình như đều nhắm vào , liên tục rót rượu cho , kết quả là say. Về sau kiềm chế được, và San San “tình đêm” với nhau. Sau hôm đó, vốn nghĩ mọi người đều là người lớn, đều có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân. Nào ngờ San San chịu bỏ qua cho , hơn nữa còn dùng chuyện này để khống chế , bắt phải ở bên ấy. Về sau nữa, ấy với ấy có thai, muốn kết hôn với . hết cách, đành phải phụ em!”




      Phương Đường ăn hết sạch thức ăn trong đĩa, bắt đầu ăn đồ tráng miệng.




      - Xin lỗi em, cố ý làm tổn thương em. Đều tại hôm ấy say rượu! - Chu Lệ Văn hối hận .




      Phương Đường vốn tưởng rằng việc Chu Lệ Văn làm tổn thương vẫn là tảng đá đè nặng lên trái tim , nhưng đến hôm nay mới phát ra, tảng đá ấy bị chuyển từ lâu rồi. có thể thản nhiên ăn uống ngon lành ở trước mặt ta, khi nghe thấy ta những lời lẽ đau đớn ấy.




      - Phương Đường, em có nghe đấy? - Cuối cùng, Chu Lệ Văn dè dặt hỏi.




      - Có chứ, sót chữ nào! - xúc thìa kem bỏ vào miệng - Ăn đồ ngọt có thể khiến tâm trạng nhõm, có muốn gọi suất ?




      - cần đâu! - Chu Lệ Văn thể biết được rốt cuộc nghĩ cái gì.




      - Nếu hôm nay mời tôi đến đây là để lời xin lỗi vì những tổn thương mà gây ra cho tôi, vậy tôi chấp nhận! - Phương Đường vốn nghĩ rằng cả đời này thể tha thứ cho Chu Lệ Văn, nào ngờ lại nhàng mỉm cười với vết thương quá khứ này. Hôm nay đến đây là để tìm lại tôn nghiêm của chính mình, nhưng lại phát ra tôn nghiêm đều là do mình tự đem đến cho mình, cho dù trước đây có hành động nực cười gì, chỉ cần bây giờ biết cách phớt lờ nó, để tâm đến nó, tôn nghiêm của tự khắc trở lại.




      - Phương Đường, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được ? - Đây là câu thứ hai của Chu Lệ Văn khiến cho cảm thấy bất ngờ.




      - kết hôn rồi đấy! Phương Đường nhắc nhở.




      - có thể ly hôn! - Chu Lệ Văn nhanh nhảu thề thốt.




      - với ta thậm chí có con với nhau rồi!




      - Đứa bé ấy phải là con ! - Lần thứ ba Chu Lệ Văn khiến bị sốc.




      Hiểu rồi, hiểu hết rồi. Cuối cùng Phương Đường cũng hiểu tại sao Chu Lệ Văn lại chạy đến đây cầu nối lại tình xưa với , đó là bởi vì ta bị người đàn bà khác lừa dối, vì vậy ta hối hận rồi, giờ muốn quay trở lại với bạn cũ, nôn nóng đến mức chưa kịp ly hôn chạy đến ăn năn với .




      Phương Đường đột nhiên cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình chẳng tử tế chút nào, thậm chí còn có phần tiểu nhân, hiểu hồi đầu tại sao mình lại thích ta, thậm chí còn lòng dạ muốn lấy ta, lúc thất tình còn khóc tối tăm mặt mũi.




      Phương Đường ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Chu Lệ Văn: “Xin lỗi nhé, tôi lấy chồng rồi!”




      - Làm gì có chuyện đó? chẳng biết gì về chuyện này hết! - Chu Lệ Văn dám tin.




      - từng gặp chồng tôi rồi đấy, chính là người đàn ông cầu hôn tôi tối hôm đó ở Cổ Trấn.




      - ta có gì tốt chứ? Trông bộ dạng có vẻ chẳng chín chắn chút nào, ta thể mang lại hạnh phúc cho em!




      Phương Đường càng lúc càng cảm thấy ghê tởm Chu Lệ Văn, nhưng vẫn giữ thái độ tử tế với ta: “ xấu chồng tôi trước mặt tôi phải là hành vi mà người đàn ông lịch nên có đâu!”




      - Xin lỗi em! - Chu Lệ Văn cũng tự thấy mình lỡ lời.




      - Đàn bà như đóa hoa tươi, gặp phải người đàn ông tốt trở nên tươi tắn, nở tuyệt đẹp; gặp phải người đàn ông xấu hủy hoại nó, bị héo úa, tàn tạ. Tôi gặp được chồng tôi, hơn nữa cần biết cuộc hôn nhân với ấy có thể kéo dài được bao lâu, nhưng tôi vì ấy mà thay đổi rất nhiều. Xét từ phương diện này mà , ấy là người đàn ông tốt!




      Chu Lệ Văn nghe ra hàm ý của câu đó: “Ý em muốn người đàn ông xấu?”




      - Con đường của mỗi người đều do bản thân lựa chọn, nếu chọn rồi nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Cho dù hồi đầu vì nguyên nhân gì mà lựa chọn chung sống với San San, ta cuối cùng vẫn là người phụ nữ mà lựa chọn, hãy đối xử tử tế với ta! Có thể thấy ta quản lý rất chặt, trước đây luôn phải nhường nhịn ta, điều đó cho thấy cũng có tình cảm với ta. Chúc hạnh phúc!




      - Em cười nhạo đấy à?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc Phương Đường về đến nhà, Đỗ Tư Phàm ngủ. Ngày hôm sau, lúc còn ngủ, từ rất sớm, đến tối muộn mới về, sau đó im lặng ăn cơm, ăn xong tắm, rồi ở lì trong phòng chịu ra. Ngày thứ ba có đỡ hơn chút, nhưng vẻ mặt vẫn rất gượng gạo, thái độ lạnh lùng. Phương Đường cứ phải kiếm chuyện làm hòa với Đỗ Tư Phàm nhưng chỉ thờ ơ ậm ừ đáp lại.




      làm sao thế nhỉ?




      Chủ nhật, Yên Lạc kéo Phương Đường dạo phố mua đồ, nhìn thấy cửa hàng đồ lót liền kéo vào trong đó, hào hứng lựa chọn đồ lót, thậm chí còn chọn toàn những bộ đồ lót màu đẹp, kiểu dáng gợi cảm.




      Phương Đường cười hì hì: “Em với cái chàng thạc sĩ hóa học bước nhảy vọt về chất rồi đấy!”




      - Dựa vào đâu mà chị vậy?




      - Đồ lót sexy thế này, phải mặc để cho mình ngắm, mà là cho người khác ngắm. Khi đột nhiên kén chọn đối với nội y, cho thấy ta có bạn trai!




      Yên Lạc cười phá lên: “Ý của chị là chị với nhà chị vẫn ‘ăn chay’ chứ gì?”




      ©STE.NT




      Phương Đường lườm Yên Lạc.




      - chị là vợ chồng đấy, sao có thể chẳng có chút tiến triển gì. Sao? Chị chịu ư?




      - Hôm mới cưới, chị cầu ngủ riêng, kết quả là đến hôm nay vẫn ngủ riêng!




      - Hai người vẫn nhịn được cơ à! - Yên Lạc ăn chẳng chút e dè - Có đại mỹ nam ngủ ngay ở phòng bên cạnh mà chị mơ tưởng gì sao?




      Phương Đường né tránh vấn đề này: “Thế em với chàng thạc sĩ kia sao? Là ta quyến rũ em thành công hay là em quyến rũ ta thành công hử?”




      Câu trả lời của Yên Lạc khiến Phương Đường sốc nặng: “Em mượn rượu giả say, ‘thịt’ ấy rồi!”




      - Em ghê gớm đấy!




      - Rượu là thứ tuyệt vời, khi chị có hứng thú với ai đó, lại thể bỏ cái sĩ diện của mình sang bên, có thể giả bộ say rượu để bộc bạch hoặc ra tay với người đó. Nếu khiến người khác bất mãn, chị hoàn toàn có thể lấy cớ là do mình say rượu, thế là trốn hết được trách nhiệm!




      - Nếu người đàn ông rằng ta vì say rượu mà xảy ra tình đêm với người đàn bà khác, có đáng tin ?




      - Em chẳng bao giờ tin. Đàn ông mà say chẳng làm được gì hết. ta có thể tỉnh táo để có tình đêm với người khác cho thấy ta chưa say hoàn toàn. thế này , rượu có thể khiến người ta bạo gan chứ thể thay đổi bản chất của người. Nếu người đàn ông đó xảy ra chuyện gì với người đàn bà khác sau khi say rượu, thực chất trước khi say bọn họ có ý với nhau rồi, chẳng qua chỉ là mượn rượu để khích lệ cái khát vọng ở trong nội tâm, vì vậy mới có tình đêm!




      - có ngoại lệ sao? - Phương Đường liền kể cho Yên Lạc nghe những lời ăn năn của Chu Lệ Văn.




      Yên Lạc khinh bỉ : “ ta thoái thác trách nhiệm đấy. Chị có nghe ai thanh niên trẻ sau khi uống say tình đêm với mụ già xấu xí và xa lạ bao giờ chưa?”




      - Chưa.




      - Nếu bình thường Chu Lệ Văn chẳng có chút ý đồ nào với San San kia, sao có thể để xảy ra chuyện đó với ta? Bây giờ ta mình như thể nạn nhân, hết chịu nổi ta! Chị mềm lòng mà giảng hòa với ta đấy chứ? - Yên Lạc rất lo Phương Đường động lòng mà quay lại.




      - đâu, giờ nhìn thấy ta chị còn cảm giác như xưa nữa rồi!




      - Chúc mừng chị, chị cai được cái thói quen xấu là Chu Lệ Văn rồi đấy!




      Tình cũng là dạng thói quen, nhiều lúc chúng ta rời xa được người này phải bởi vì chúng ta ta quá nhiều, mà là bởi vì chúng ta quen với tồn tại của ta. Cuối cùng Phương Đường cũng hiểu được hàm ý của câu này.




      Đỗ Tư Phàm vẫn tiếp tục lạnh nhạt với , thậm chí còn biết tại sao tâm trạng của lại tồi tệ như thế. Mỗi tối trước khi ngủ, đều đứng lát trước cửa phòng , đôi lúc còn có ý nghĩ xông vào trong đó.




      rất để tâm đến người đàn ông này, tâm trạng của luôn ảnh hưởng đến . thậm chí còn tưởng tượng muốn uống say rồi xông vào trong đó, cấu cắn mạnh, dùng điên khùng để hóa giải lạnh nhạt giữa hai người. Nhưng làm được, sợ bản thân mình làm vậy khiến khinh thường.

      Phương Đường lắc đầu, thành khẩn : “Tôi cần thiết phải cười nhạo . từng là người đàn ông mà tôi , cười nhạo khác gì cười nhạo mình. Tôi thành tâm thành ý mong có thể sống hạnh phúc. nhược điểm, luôn biết trân trọng hạnh phúc mà mình có trong tay, trước đây với tôi thế, với bà xã giờ cũng như thế. Hãy học cách trân trọng phụ nữ, có như vậy người phụ nữ bên cạnh mới càng trở nên đẹp hơn!”
      Last edited: 28/5/15
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4: Thiên sứ và con chó hoang






      Phương Đường gặp Phạm Gia Ni ngồi ăn ở nhà ăn dành cho nhân viên, ấy đến đó ăn cơm cùng với tổng giám đốc Đoàn.




      - Gia Ni, tổng giám đốc Đoàn…




      - Trùng hợp !




      - Đúng thế, trùng hợp !




      Thái độ của tổng giám đốc Đoàn rất thân thiện, chẳng có vẻ gì là kênh kiệu: “ là Phương Đường phải ?”




      - Vâng ạ! - Phương Đường có hơi ngạc nhiên - Cám ơn tổng giám đốc!




      - Cám ơn vì cái gì?




      - Rất cám ơn ông hồi đầu bảo giám đốc Ngô phá lệ nhận tôi vào làm việc! - rất tò mò muốn biết tổng giám đốc Đoàn biết đến tồn tại của “nhân viên bé” như từ đâu.




      - cần phải cám ơn tôi, cám ơn Gia Ni là đủ rồi! Chính ấy bảo tôi sắp xếp cho vào làm việc ở Erna đấy!




      Phạm Gia Ni đứng bên cạnh khiêm tốn : “Công ty là của chú Đoàn, cháu chỉ nhắc sơ qua mà chú sắp xếp ổn thỏa rồi, đương nhiên phải cảm ơn chú mới đúng!”




      Hóa ra là Phạm Gia Ni giúp Phương Đường, nhìn thái độ của Phạm Gia Ni với tổng giám đốc Đoàn có thể thấy mối quan hệ giữa hai nhà cũng phải bình thường: “Phải cám ơn hai người luôn ạ!”




      Tổng giám đốc Đoàn độ lượng xua tay: “ cứ làm tốt chức trách của mình là được rồi. Tôi nghe giám đốc Ngô qua, làm việc rất chăm chỉ!”




      Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trong các mối quan hệ của Phạm Gia Ni, gần như đều là các doanh nhân thành công, có “thường dân” như Phương Đường là trường hợp đặc biệt lắm rồi. Phương Đường ngược lại, trong các mối quan hệ của chỉ toàn là thường dân, có nhân vật tầm cỡ như Phạm Gia Ni cũng là ngoại lệ đặc biệt. Phương Đường đứng trước mặt Phạm Gia Ni cảm thấy mình vô cùng bé, đến công ty đối phương làm việc nhưng cuối cùng lại nhận được công việc này là nhờ vào mối quan hệ của Phạm Gia Ni.




      Cảm giác tự hào bao ngày nay lại bị phá vỡ bởi tình tiết xen vào. Thế giới này chẳng có cái gì là tuyệt đối công bằng. Con người thường cho rằng: cho tôi cơ hội, tôi làm rất tốt. Nhưng thực tế là, cơ hội này quá khó để có được, có biết bao người cạnh tranh, có bao nhiêu người chán nản cho rằng bản thân mình có tài nhưng gặp thời.




      Tổng giám đốc Đoàn rồi, Phạm Gia Ni liền mua suất ăn thường, ngồi xuống bên cạnh Phương Đường: “Thế nào? Có hài lòng với công việc này ?”




      - Công việc rất tốt, cám ơn cậu!




      - Trước đây tớ muốn với cậu là vì muốn cậu cứ luôn miệng cám ơn tớ. Hồi đầu tớ vì lấy được quyền đại lý cho Erna mà cậu bị mất việc, công việc này là phần tớ nợ cậu!




      - Tớ ngờ quan hệ của cậu và tổng giám đốc Đoàn lại thân thiết đến thế! - Trong đầu Phương Đường lóe lên ý nghĩ: “Người giá đại lý cho cậu thực ra chính là tổng giám đốc Đoàn đúng ?”




      Phạm Gia Ni lắc đầu: “Giá đại lý là bao nhiêu phải là vấn đề. Vấn đề là ngay từ đầu tổng giám đốc Đoàn muốn trao quyền đại lý cho tớ rồi, chẳng qua chú ấy với các doanh nghiệp khác rằng bên tớ ra giá cao hơn bên cậu mà thôi! Thực ra bản thân tớ cũng biết giá tiền tớ đưa ra có cao hơn bên các cậu nữa!”




      - Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ tổng giám đốc Đoàn muốn kiếm nhiều tiền hơn sao? - Cách làm này của tổng giám đốc Đoàn là ngược lại với lý thuyết kinh doanh.




      - Việc này chỉ là “lót đường” mà thôi, mục đích chính của chú ấy là hợp nhất hai công ty, tạo thành tập đoàn doanh nghiệp lớn hơn.




      - Ông ấy tìm người khác cũng được mà, tại sao cứ phải là công ty các cậu? Gia Ni, phải cậu và ông ấy… - Phương Đường khó tránh khỏi nghĩ bậy.




      Phạm Gia Ni giơ tay lên gõ vào trán Phương Đường: “Suy nghĩ đơn giản chút ! Tớ với chú ấy chẳng có chuyện gì hết. Những người làm việc lớn chân chính để chuyện tình cảm dính vào chuyện làm ăn đâu!”




      - Tớ cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy. Tớ nghe vợ của tổng giám đốc Đoàn qua đời nhiều năm nay, nhưng ông ấy hề tái hôn. người đàn ông giàu có như ông ấy chắc có ít người tình nguyện được gả cho ông ta!




      - Có muốn gả cho chú ấy, chú ấy cũng muốn lấy. Người mà chú ấy muốn lấy lại chịu lấy chú ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi!




      Phương Đường ngửi thấy “tin hot”: “Ai thế? Ông ấy muốn cưới ai thế?”




      - Là nhân viên đừng có lắm chuyện thế! - Phạm Gia Ni muốn trả lời.




      - mà, tớ đảm bảo cho ai biết đâu!




      Phạm Gia Ni vẫn chịu .




      - là tớ nghĩ cậu với tổng giám đốc của bọn tớ có vấn đề đấy nhé!




      - Ôi dào, hết chịu nổi cậu! - Phạm Gia Ni bị ép, đành phải len lén cho biết - Cậu tuyệt đối được kể với người khác nhé. Tổng giám đốc Đoàn và đại minh tinh Trình Trình từng có thời gian qua lại!




      - ư?




      - Chính tổng giám đốc Đoàn năm đó bỏ tiền lăng xê cho Trình Trình nổi tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :