1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ANH DÁM LẤY TÔI DÁM GẢ - HÂN HÂN HƯỚNG VINH (63 chương + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30



      Những ngày sau của Hồ Quân trôi qua cũng rất tốt, tuy rằng vẫn chưa trở thành thực nhưng ngoài cái này, , trong lòng coi như cũng được như ý. biết có phải lương tâm của bé Tây Tử này bỗng nhiên trỗi dậy hay , cảm thấy ra cũng phải người xấu, vẫn còn cãi nhau về chuyện phụ khoa, nhưng dù sao cũng kén chọn như trước kia, còn lém lỉnh nữa.


      đối xử tốt với , hoặc mua gì đó cho , vừa nhìn thấy nhận chứ phân ràng minh bạch với như trước. như vậy, bé này hình như cũng động lòng với tấm lòng của ! Ít nhất giống như trước kia nhìn thấy như nhìn thấy con gián lập tức cau mày lại.


      Đương nhiên Hồ Quân tuyệt đối thoả mãn với tình hình tại. Cuộc sống tại còn cách quá xa so với tưởng tượng của về mục tiêu cuộc sống vợ chồng tốt đẹp, hài hòa. Cho dù vậy cũng sốt ruột, đối với người vợ bướng bỉnh phải từ từ tấn công như tằm ăn, áp dụng sách lược từng bước ăn mòn, từng bước đưa vào trong vòng tay của .


      Nhưng điều kiện tiên quyết là được ham muốn. , mặc dù trước kia phải đối mặt với tên Phạm Lý đột nhiên xuất kia khá khó chịu nhưng cũng quan trọng. Thiết nghĩ, mặc dù hai người đó có gì cũng là chuyện quá khứ. Bây giờ nam cưới vợ nữ lấy chồng còn có thể thế nào. Tất cả mọi chuyện đều qua, có muốn làm gì cũng đều quá muộn.


      Bởi vậy tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng để ý lắm, chủ yếu là cảm thấy tính tình vợ nhà sôi nổi đến mức có thể làm khổ bản thân, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.


      Nhắc mới nhớ, cuối tuần nghỉ lễ, muốn tan tầm sớm rồi qua đón vợ, cần về nhà lớn ăn cơm mà ăn ở nơi nào đó có khí lãng mạn. Đến lúc đó có khi vợ vui vẻ, hai người gần gũi hơn, nhất thiết phải “ăn” vào miệng, nhưng có khi cũng có thể nắm bàn tay bé của .


      Trong lòng nghĩ tốt, đến trước những nửa tiếng, vừa mới tắt máy vợ gọi điện đến buổi tối có việc nên về nhà ăn cơm được. cũng gọi điện về nhà lớn, kịp để hỏi thêm điều gì vội vàng tắt máy.


      Hồ Quân nhiệt huyết tràn đầy lại bị vợ dội ột gáo nước lạnh, càng nghĩ càng bực tức, có thể có chuyện gì? Ở thành phố B này ngoài em họ là Kỳ Kỳ ra thấy có bạn bè thân thích gì khác. Lần nào có xã giao cơ quan đơn vị gì đó đều trực tiếp với , lần này mờ mờ ám ám khiến Hồ Quân rất nghi ngờ.


      Hồ Quân càng nghĩ càng cảm thấy bình thường, định ở lại đây chờ xem rốt cuộc vợ muốn gặp ai. nghĩ tới! Vậy mà để chờ lại là con rể nhà họ Mộ, hình như tên là Phạm Lý, mở cửa xe Jeep quân dụng, ngang nhiên đậu trước cửa đội 17, sau khi xuống xe liền đứng ở đó chờ.


      Vợ 6 giờ mới xuất , bước ra chưa câu gì lên thẳng xe Jeep nghênh ngang rời . Chẳng những thế vợ còn hề liếc mắt nhìn về phía lần.


      Hồ Quân tức đến mức hộc máu, muốn nổ tung phổi, mắt nhìn xe Jeep biến mất, khí độc xả vù vù.Đôi Gian Phu Dâm Phụ này liều lĩnh lừa dối làm gì. Cũng là ngu ngốc, nâng niu bảo vệ vợ như kẻ dở hơi. , chiều , thà rằng làm mình bị thương cũng dám động đến sợi tóc của , vậy mà dám ngoại tình.


      Nếu như thực dám làm ra loại chuyện đó cũng đừng trách trở mặt. Chuyện khác lão gia đây đều có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu là bị cắm sừng hoàn toàn thể được. Đúng là quá mất mặt, quá bất lực. Hơn nữa đó là người vợ danh chính ngôn thuận của , người vợ ghi rành rành hộ khẩu, Hồ Quân thể chấp nhận được chuyện này.


      Hồ Quân càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt vằn lên tia hung dữ. Nhưng Hồ Quân cũng phải là kẻ bạo lực khốn kiếp. Tuy rằng là nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc đó là thực, chủ yếu là trong lòng Hồ Quân vẫn rất hiểu và tin tưởng vợ, vợ phải là kiểu người như vậy.


      Nếu có chuyện gì khác, có thể trực tiếp với , che giấu phải là phong cách của vợ. Hồ Quân kéo cần gạt nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo xa liền thấy xe jeep phía trước, vẻ mặt vui, cố gắng bình tĩnh, từ từ theo sau. Hồ Quân theo cách xe Jeep xa, tới cùng muốn nhìn xem hai người này muốn đâu? Làm gì?


      Trong lòng Tây Tử nghĩ, và Phạm Lý cả đời này nên gặp lại nhau là tốt nhất, miễn cho hai người đều được tự nhiên. bao giờ tin vào chuyện thể làm người có thể làm bạn, toàn những lời lẽ xằng bậy. Hai người từng thề non hẹn biển như thế, đương thân mật, sau khi chia tay có thể trở thành bạn tốt chính là muốn lừa mình dối người. Chẳng qua là trong lòng vẫn luôn hy vọng xa vời, còn lưu luyến.


      Điểm này Tây Tử hiểu rất , chia tay là chia tay, bất kể lúc ấy có đau khổ đến thế nào tốt nhất là gặp lại nhau. Gặp mặt bằng hoài niệm, hoài niệm bằng quên , đây là nguyên tắc của Tây Tử. Mặc dù làm vậy rất khó nhưng ngay từ đầu đến bây giờ vẫn luôn cố gắng thử, hơn nữa, cảm thấy bản thân còn rất thành công.


      Sống chung với Hồ Quân, đầy đủ, bình thản, cũng rất liên miên bất tận khác gì với đôi vợ chồng nhà khác. Mặc dù xuất thân của Hồ Quân rất tốt, bối cảnh cũng tốt, tiếp xúc lâu ngày cũng phát ra tật xấu gì quá lớn. những thế người này rất lắm mồm, trái truyện cười, phải tiết mục ngắn, sống cùng rất ít khi cảm thấy buồn chán. có thể cho bầu khí hết sức vui vẻ, khiến cho còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, đây chính là quyến rũ của Hồ Quân.


      Tây Tử chợt phát trước kia người này rất đào hoa nhưng cũng rất có nguyên tắc. Thử nghĩ xem người ta muốn gì có nấy, nay có rất nhiều đàn ông đẹp trai giàu có còn chịu tốn tâm tư suy nghĩ lừa gạt người khác, hoàn toàn thay đổi. Đừng là người khác, ngay cả Tây Tử tính tình lạnh lùng sống chung với mỗi khi bị dắt cũng tự chủ được theo nhịp điệu hoặc vui hoặc cười của .


      Kỳ khi nghĩ lại, người này cũng rất bá đạo, khả năng khống chế dục vọng rất cao. có thới quen muốn người khác phải làm mọi việc theo ý , cho dù bạn nhiệt tình hưởng ứng, cũng có cách khiến cho bạn ý thức làm theo . Người đàn ông này, Tây Tử cũng biết phải hình dung như thế nào....


      “Tây Tử, em vẫn còn hận sao......”


      Từ lúc Phạm Lý lên xe vẫn ý thức được mình quan sát . Hai người ở bên nhau bảy năm, Phạm Lý rất hiểu từng biểu cảm từng cử chỉ của Tây Tử. Tây Tử của bây giờ căn bản còn đặt suy nghĩ người nữa rồi, những thân mật mà hai người từng cùng nhau trải qua bây giờ biến mất sót lại chút gì. Thậm chí còn có thêm bức tường ngăn cách, giống như bụi gai hoang mạc ai chăm sóc nhưng vô tình sinh trưởng tốt hơn rất nhiều. Ngăn cách bởi thời gian, gian, khoảng cách khiến giờ đây họ xa cách thể chạm tới.


      Phạm Lý phát đáy lòng của mình khống chế được nảy sinh cảm giác ghen tị lẫn cam lòng. Tây Tử sống rất tốt, hai người chia tay, sau đó kết hôn. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, từ đầu đến cuối vẫn sống cuộc sống ung dung tự tại như vậy. Hơn nữa tại từ chân mày đến khóe mắt hề nhìn thấy chút buồn bã nào, có thể , rất hạnh phúc.


      Phạm Lý nghĩ tới cuối cùng lại gả ột người đàn ông như vậy, gia đình hiển hách như vậy. Trong quân đội nhà họ Hồ tương đối nổi tiếng, Hồ Tổng Tố cũng là thủ trưởng cao cao tại thượng, mà Hồ Quân chồng của cũng ít tiếng xấu ăn chơi trác táng. Trước kia Phạm Lý biết những thứ này, nhưng sau khi kết hôn, tình nguyện đâm đầu vào trong vòng luẩn quẩn này mới biết được chồng của Tây Tử thực ra là loại đàn ông như vậy.


      Phạm Lý quả thực rất lo lắng, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh vài tia hy vọng. Thành thực chút thừa nhận hy vọng Tây Tử sống quá tốt, quá hạnh phúc. luôn nghĩ, hi vọng tương lai hai người có thể đến với nhau, dù sao bọn họ chia tay cũng là do ông trời trêu cợt.


      được tốt, thực tế, ngay từ đầu khi kết hôn với Mộ Thanh dựa điều kiện. Bởi vậy, kết hôn xong là hoàn thành nhiệm vụ, đêm động phòng mỗi người nơi liên quan tới nhau. Huống chi về sau hôn nhân của hai người chỉ còn là giấy tờ mà thôi. thích Mộ Thanh, thậm chí còn hơi oán hận ấy.


      Phạm Lý thể nào hiểu nổi Mộ Thanh, với điều kiện của ấy người mốn quỳ dưới váy nhiều như nước sông Trường Giang, tại sao lại chỉ để mắt đến , gả cho được, tình nguyện sống trong cuộc hôn nhân có tiếng nhưng , rốt cuộc là có ý gì.


      Bởi vậy những lời này của Phạm Lý vừa là để thăm dò ý tứ của Tây Tử, vừa có chút hèn nhát thể tin được. Tây tử quay đầu quét mắt nhìn cái, nhíu mi, lắc đầu: “Em chưa bao giờ hối hận về chuyện này, cũng chưa từng oán hận . Còn nữa, Phạm Lý, chúng ta chia tay cũng chia tay rồi, lựa chọn trước kia của là hoàn toàn chính xác. Nếu đổi lại là em em cũng làm như vậy. Cho nên, giữa và em thể tới có hận hay .”


      Lòng Phạm Lý rầm cái chợt lạnh, bỗng nhiên gạt vô lăng xe dừng lại ở ven đường. nghiêng đầu nhìn , giọng căm phẫn: “Tây Tử, em chưa từng , nếu , làm sao có thể lạnh nhạt như vậy. Nếu , lúc trước ra lời chia tay sao em lại vui vẻ đáp ứng như vậy. Nếu , lúc này mới qua chưa bao lâu, em lại có thể ung dung đối mặt với .’’


      Tây Tử bình tĩnh nhìn , nhìn rất lâu mới : “Vậy hi vọng em như thế nào? Hi vọng lúc trước khi lời chia tay em phải quấn quít làm phiền sao, thỏa mãn sĩ diện đàn ông của sao. Hay là hi vọng mỗi lần em nhìn thấy đều phải khổ sở, hối hận chịu nổi. Hay là kết hôn rồi, em vẫn phải đơn ở vậy cả đời, vĩnh viễn ở nơi nào đó chờ . Hoặc dứt khoát hơn nữa, khi Mộ Thanh sinh con cho ......”


      , , Tây Tử, ý của phải như vậy......”


      phải ý này sao?” Tây Tử bỗng nhiên nở nụ cười: “Phạm Lý, nhiều năm như vậy rồi, còn chưa hiểu em là người như thế nào sao? Ban đầu lúc lời chia tay nên nghĩ đến tại. Em chính là người phụ nữ như vậy đó. Em là người cực kỳ ích kỷ, đối xử tốt với em, em đối xử tốt với , bất nhân với em em cũng bất nghĩa với , ân oán ràng. Về phần hay , em cho là như vậy. giờ chúng ta còn tư cách ra chữ này rồi, lái xe ! phải em muốn gặp tôi sao......”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31



      Hồ Quân theo đuôi ở phía sau, nhìn chiếc xe trước mặt đậu bên lề, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ xem vợ và tên nhóc họ Phạm làm gì trong xe? Vì sao tiếp, lắm lúc con người chính là như thế, suy đoán chuyện gì cũng thích tự mình đánh giá và suy nghĩ.


      Hồ Quân ngẫm nghĩ, đổi lại là mình, ngồi xe với người cũ, người nọ đột nhiên kề sát lại...... Nghĩ như vậy, mặt Hồ Quân đen thui, hận thể lập tức xuống xe nhào đến ngó vào, cuối cùng vẫn nhịn được, cũng may hai người kia chỉ dừng lát lại tiếp tục lái xe .


      Theo kinh nghiệm của Hồ Quân, thời gian ngắn như thế, phỏng chừng nụ hôn cũng làm được. Nhưng vừa nghĩ đến miệng của vợ mình bị người đàn ông khác hôn Hồ Quân chợt có khao khát được làm thịt người. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là suy đoán của mà thôi.


      Nhìn thấy hai người chạy thẳng đến Trung tâm chữa trị bệnh về máu, Hồ Quân mở to mắt nhìn vợ mình xuống xe, theo tên nhóc họ Phạm bước vào khu phòng nội trú, trong lòng nghĩ ra, đến chỗ này để làm gì.


      Phòng bệnh Phạm Kỳ ở tầng 12, lại , Phạm Kỳ và em họ Tây Tử Kỳ Kỳ học cùng trường, nhưng lúc Phạm Kỳ nhập học lại phát mắc bệnh bạch cầu nên đành tạm nghỉ chữa bệnh.


      Tây Tử gặp mặt em của Phạm Lý nhiều, thực tế, từ lúc học đến khi nhập ngũ Tây Tử biết Phạm Lý có lòng tự trọng rất mạnh, trắng ra là khá tự ti khi ở trước mặt Tây Tử. Đôi khi Tây Tử hiểu, trong mắt Tây Tử, Phạm Lý luôn là người ưu tú. Lúc học đại học giáo sư luôn dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn loại sinh viên này, nhập ngũ rồi, bằng chính sức mình cũng có thể từng bước tiến lên, có năng lực, có cố gắng, chỉ thiếu cơ hội và vận may.


      đến đây, dường như mình chính là vận rủi của , mà Mộ Thành mới được coi là quý nhân của . gặp chuyện gì dường như chẳng giúp được tí nào cả. Nhưng Mộ Thanh ngay cả tủy cũng có thể quyên cho em , có thể thấy đây nhất định là vận mệnh, đây là kết quả đời này của hai người họ sao.


      phòng đơn, điều kiện rất tốt, từ ngoài cửa nhìn vào, Phạm Kỳ ngồi giường, đọc quyển sách tay, hình như là sách giáo khoa đại học.


      Phạm Lý : “Vào thôi! ở bên ngoài chờ em, Kỳ Kỳ muốn gặp em, với em mấy câu.”


      Tây Tử hơi chần chờ đẩy cửa vào. Bề ngoài hai em Phạm Lý rất giống nhau, nét tuấn mỹ người Phạm Lý ở người Phạm Kỳ liền biến thành dịu dàng tinh tế. Phạm Kỳ là rất xinh đẹp, đáng tiếc tuổi thanh xuân tươi đẹp mắc phải bệnh hiểm nghèo. Dù Tây Tử có rộng lượng, đối mặt với Phạm Kỳ, trong lòng cũng có đôi phần phức tạp, phải oán giận mà chỉ hơi lúng túng và được tự nhiên.


      Trước kia cũng thân với Phạm Kỳ lắm, lại , tính tình Tây Tử hơi lặng lẽ, lúc học, bạn bè nhiều, nhập ngũ xong ngược lại có thêm vài chiến hữu tốt, sau này giải ngũ đổi nghề cũng đường ai nấy , đến nay trời Nam biển Bắc, cũng biết năm nào tháng nào được gặp lại.


      Trước kia gặp Phạm Kỳ, học sinh trung học, trong sáng lại hay ngượng ngùng, hoạt bát cũng chưa đương, vì vậy cả hai cũng thân nhau. Thế nên việc bé muốn gặp Tây Tử khiến trong lòng Tây Tử có chút ngạc nhiên.


      Tây Tử vào, Phạm Kỳ để sách xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười, mang khẩu trang to, nụ cười kia vẫn hết sức ràng, hai mắt trong suốt mỹ lệ ra dưới ánh sáng lung linh, nhìn ra chút đơn và tuyệt vọng nào cả, ngược lại là kiên cường và cứng rắn hiếm có tràn ra từ đáy mắt.


      em rất giống nhau, từ khốn khổ vẫn tiếp tục sống, luôn có gan dạ mà Tây Tử cực kỳ hâm mộ. “Chị Tây Tử, chị đến rồi, ngồi ở đây , cảm ơn chị đồng ý đến thăm em”. Giọng Phạm Kỳ lanh lảnh dễ nghe, vờ như thoải mái.


      Tây Tử ngồi xuống chiếc ghế trước giường bé, nhìn bé: “Sức khỏe em thế nào rồi, lúc phẫu thuật có đau ?”


      đau” Nhóc con lắc đầu cái, ghé đầu nhìn ra ngoài lát: “ em ở bên ngoài?”


      Tây Tử gật đầu, khuôn mặt nhắn của Phạm Kỳ buồn bã: “Em biết mình có lỗi với và chị, thích chị như vậy, nhưng bởi vì em......”


      Tây Tử ngăn lời tiếp theo của bé: “Kỳ Kỳ, giờ chị nhắc đến việc này, đều là quá khứ, nếu chị là em cũng làm vậy. Thế nên đừng cảm thấy có lỗi, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn.”


      Phạm Kỳ đột nhiên bắt lấy tay Tây Tử, nhìn , trong đôi mắt to mờ mịt chứa chút nước mắt, lấp lánh trong suốt: “Chị Tây Tử, em hiểu mình thích chị dâu chút nào, người ấy thích là chị, luôn là chị, bệnh của em liên lụy đến ấy. Chị có thể đáp ứng em, nếu, em là nếu, nếu sau này cả hai còn chút hy vọng, cũng xin chị suy nghĩ kỹ, đừng dễ dàng buông tay.”


      Tây Tử ngẩn ngơ, nhìn bé trước mặt lâu, khẽ lắc đầu: “Chị dâu em rất thích em, ra được hạnh phúc hơn rất nhiều. Hơn nữa, chị cũng kết hôn rồi......”


      Tây Tử bước ra từ phòng bệnh, Phạm Lý đưa xuống lầu, đường cả hai cũng chuyện. Ra khỏi khu nội trú, Tây Tử đứng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác với Phạm Lý: “Chuyện qua, chúng ta hãy để nó trở thành quá khứ! Em có thể thoài mái rồi, sao Phạm Lý lại được.”


      Phạm Lý tiến lên bước, bắt lấy cánh tay , nửa ôm vào trong lòng mình, trong giọng có phần đau đớn rệt: “ thoài mái được phải làm sao đây? Tây Tử em có thể dạy , em làm sao có thể thoải mái. biết, cũng làm được......”


      Từ góc độ của Hồ Quân nhìn sang, trông hai người chẳng khác gì ôm nhau, nếu cái này cũng có thể nhịn, Hồ Quân cảm thấy, bản thân chính là ông chồng mù quáng.


      Tây Tử cau mày đẩy Phạm Lý ra, đồng thời cũng nhìn thấy Hồ Quân xuống xe, thấy đẩy cửa bước xuống, khuôn mặt tím xanh tới. Trước đây Hồ Quân cũng là loại người chơi bời tiếc gì, có thể nuốt trôi thiệt thòi này ư? Đừng đến mày là ai, đụng đến vợ tao, mẹ nó hai ta đội trời chung.


      lên, gì, đánh cú. Phạm Lý vốn phòng bị, bị Hồ Quân đánh thẳng vào mặt, lảo đảo ngã xuống, nhanh nhẹn giữ vững thân thể, đứng thẳng dậy, cú khác của Hồ Quân lại bay đến, Phạm Lý theo bản năng cản lại, mới nhìn đấy là Hồ Quân.


      Ngọn lửa đố kị giấu lâu trong lòng Phạm Lý cũng nổi dậy, nắm chặt tay, nghênh đón, hai người đánh nhau ở bãi đất trống trước cửa bệnh viện.


      “Hồ Quân, Phạm Lý, hai người dừng tay......”


      Tây Tử muốn chạy lại tách hai người ra, nhưng chỉ có kỹ năng vật lộn, lúc này dùng được. Bây giờ hai người này hoàn toàn biến thành hai động vật giống đực hung ác vật lộn, đánh nhau mùng quáng, nào quan tâm phương pháp kỹ xảo gì.


      Câu tục ngữ nọ sai, mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng. về bản lĩnh Phạm Lý vẫn có lợi hơn. Dù Hồ Quân có thừa nhận hay , Phạm Lý người ta chưa đến 30, hơn nữa còn là quân nhân chuyên nghiệp nhiều năm, ngày ngày luyện tập, cùng đẳng cấp với loại sớm về ruộng như .


      Nhưng Hồ Quân ra chiêu ngoan độc, đánh hồi Phạm Lý cũng chiếm lợi gì. Hơn nữa Hồ Quân đánh theo kiểu liều mạng, độc ác cứ như gặp phải kẻ thù giết cha, chớp cơ hội đá ra cước, đạp Phạm Lý văng xa, chiếm thượng phong vẫn ngừng, đuổi theo đá thêm cái, còn căm hận định đạp xuống, Tây Tử túm chặt lại:


      “Hồ Quân điên hả, mặc cảnh phục mà ở đây đánh nhau ảnh hưởng ra sao?”


      “Ảnh hưởng?” Hồ Quân nghiêng đầu nhìn : “ mặc cảnh phục đánh nhau ảnh hưởng tốt? Hai người quân trang cảnh phục ở đây lôi kéo ôm ấp nhau ảnh hưởng tốt. Em còn thích ta gả cho làm gì ? Nếu em gả cho , em chính là vợ , muốn dây dưa dứt với , có cửa đâu. Trước đây xem thường em rồi, em còn có thể chân đạp hai thuyền, sợ chết đuối.”


      Tên Hồ Quân này mồm miệng khá độc, Tây Tử nhìn chằm chằm: “ bậy gì đấy, em và Phạm Lý chỉ là bạn học cũ, em đến để thăm em ấy thế nào thôi?”


      “Thăm em còn cần vừa ôm vừa nhìn hả, ở cửa lớn như vậy, bên trong còn biết làm chuyện ám muội gì......”


      “Hồ Quân lý......”


      Tây Tử hất ra, xoay người chạm mặt Mộ Thanh, sắc mặt hơi tái, chạy lại đỡ Phạm Lý, lại bị Phạm Lý đẩy tay gạt ra, tự mình đứng lên. Chung quanh ít người vây xem náo nhiệt, mặt Tây Tử nóng cháy bừng, trợn mắt nhìn Hồ Quân cái, xoay người khỏi.


      Hồ Quân hừ tiếng, tiến lên đứng trước mặt Phạm Lý: “Con người tôi thứ gì cũng có thể cho qua, đụng đến vợ . Lòng dạ tôi hết sức hẹp hòi, mặc kệ trước kia cậu và Tây Tử có tình cảm chưa dứt, từ ngày ấy gả cho tôi, phải chặt đứt ngay cho tôi. Còn muốn những thứ thuộc về mình, đối với cậu tốt đâu, vừa mới kết hôn, tiền đồ cũng khá tốt, cố mà quý trọng, đừng cứ làm thiêu thân mà đối nghịch với tôi. Vợ tôi tôi có thể nhịn, với cậu tôi nhịn nổi đâu. Thông minh dừng lại cho tôi, nếu , ai tôi cũng cho sống thoải mái.”


      Vỗ vỗ đất đồng phục cảnh sát, xoay người lên xe, dạy dỗ xong tình địch, trở về trừng trị vợ mình thôi. bé kia được cưng chiều quá mức rồi, nghĩ Hồ Quân biết tức giận sao..... Ai ôi! Tay chân già yếu này, bị vài đá vài đấm của thằng nhóc kia hơi hơi chịu nổi rồi.


      Hồ Quân vừa vào nhà, nhìn thấy vợ mình gác chân ngồi ghế sa lon, dường như đợi . Hồ Quân quăng chìa khóa trong tay ném cái “bộp” lên bàn trà, ngồi đối diện , nhìn .


      “Bây giờ ! Hai người có quan hệ gì?”


      Dáng vẻ thẩm vấn nghi phạm, nhất quyết tha, Tây Tử nhìn như vậy, nhịn được xì tiếng cười vui vẻ: “Hồ Quân, có phải quên, hai chúng ta chỉ giả vờ thôi, đừng tôi và Phạm Lý làm, chúng tôi mà làm, quản...... Ô ô......”


      Tây Tử lời còn chưa hết, liền bị Hồ Quân hổ đói vồ dê, trực tiếp té nhào ghế sa lon, dáng vẻ còn hung ác hơn khi đánh nhau cùng Phạm Lý, lại còn nhanh nhẹn nhào thẳng tới, nhanh chóng bắt lấy cổ tay nâng cao lên, trực tiếp dùng môi ngăn lại cái miệng nhắn của
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32



      Tây Tử hoàn toàn bị Hồ Quân ngồi người nắm chặt cánh tay, người đàn ông này cứ như trâu hoang đè , nhất thời thể phản kháng, mà môi của tựa như xả giận, gắt gao chặn miệng , lưỡi trực tiếp cạy môi ra, chui vào trong, dây dưa, liếm láp.


      Loại cảm giác xa lạ và quen thuộc này, Tây Tử phát , mình vậy mà lại nhớ nhung và phản ứng với người này. hề ghét nụ hôn của , những ghét, ngược lại còn chờ mong kỳ lạ......


      dùng sức hôn và xâm nhập, lưỡi vương vấn bên cổ , dùng sức ép, dùng sức liếm, cả người Tây Tử nhanh chóng cháy bừng lên, giãy giụa lúc đầu từ từ yếu dần , cả người nóng đến nhũn ra, giống hệt đêm đó, lần này Tây Tử lại uống rượu, thứ kích tình thiêu cháy này, dường như có thể thiêu hủy hết lý trí.


      Hơn nữa người đàn ông này, nghĩ kĩ lại cũng tồi, Tây Tử thả lỏng trong lòng, cứ như mở ra nút chặn dòng lũ, từng điểm tốt thường ngày của Hồ Quân tích tụ thành dòng lũ lớn, oanh tiếng phá tan nút chặn mà xông đến.


      chợt nảy ra suy nghĩ, đời này cùng sống với người đàn ông này cũng tệ, tâm lý của con khi thoải mái, hoàn toàn còn cách nào áp chế xuống.


      Hồ Quân suốt đường về vẫn nghĩ, dù thế nào nữa, hôm nay phải trừng trị vợ mình trận. nhịn , nhường , phục vụ , cũng phải để làm dự bị cho kẻ khác. là của , kẻ nào mơ tưởng đến giết tha, thể nhịn cần nhịn nữa. Còn nữa còn tiếp tục nhịn, làm tốt bị liệt dương, thủ dâm nhiều hại người lắm!


      bé này chẳng thông cảm cho gì cả, ăn chay quá lâu, sớm muộn cũng bị suy dinh dưỡng. Tuy quyết tâm là thế, nhưng ngờ có thể thuận lợi như vậy, còn dự định đánh tường lửa lâu dài, nghĩ đến, mới hai ba cái dâu liền theo.


      Mắt tuy nhắm chặt, nhưng thân thể non mềm kia, mềm mại xương, động tình, động (thú) tính, quả là niềm vui ngoài ý muốn. Sao Hồ Quân có thể chống đỡ, bất chấp tất cả, lấy trước sau.


      Cởi áo quần là quá trình có thứ tự. Vốn dĩ vợ mặc cũng nhiều, chỉ bộ sơ mi cảnh sát đơn bạc, phía dưới là quần, Hồ Quân gấp gáp, cũng nghẹn chết rồi, trực tiếp cởi bỏ quần cảnh sát của vợ......


      Vợ sao, nhiều mà phối hợp, hề đấu tranh gì với , nếu đấu tranh , quần này muốn kéo xuống cũng dễ...... Quần ném xuống đất, Hồ Quân lập tức nhìn thấy cặp đùi trắng như tuyết của vợ mình, máu toàn thân xông thẳng lên não.


      mặc chiếc quần lót mua, màu tím nhạt đều là viền hoa, trông rất nhiều tầng, hơn nữa rất hợp với thân hình trắng ngọc của vợ nhà , đây đúng là hình ảnh tươi mát...... máu mũi Hồ Quân vèo cái chảy xuống ......


      Trong phòng chỉ còn tiếng máy điều hoạt động, Tây Tử nằm hơn nửa ngày cũng thấy Hồ Quân có động tĩnh gì, chân cũng lạnh buốt, bất chợt tỉnh táo lại. vừa mở mắt muốn đẩy Hồ Quân ra lại thấy Hồ Quân với hai dòng máu mũi bình tĩnh nhìn phía dưới . Tây Tử đỏ mặt, vừa định ngồi dậy, liền bị Hồ Quân nhanh chóng cởi xuống lớp vải chống đỡ cuối cùng......


      Tây Tử vốn chưa kịp nữa từ chối, hai chân trần truồng chân bị dùng sức đẩy ra...... Hồ Quân lão đại trực tiếp đâm vào...... Ách...... A...... Toàn thân Tây Tử ngừng rung động, có chút đọa lạc, dâm mị, còn có luồng khoái cảm xa lạ kích thích, chút thoải mái nên lời nhanh chóng xuất bên dưới, lan rộng ra......


      Hồ Quân là người từng trải, kỹ xảo tốt giới hạn, đối phó với con nhóc non nớt, có kinh nghiệm như Tây Tử dễ như lòng bàn tay. Xuất thân là tay ăn chơi, đúng muốn làm gì làm, cần dùng sức mạnh, hơn nữa đây là vợ , Hồ Quân phục vụ câu oán giận......


      Tây Tử mơ màng rầm rì thở hổn hển, thanh nho này khiến khí chợt trở nên kích thích...... Khi Hồ Quân ngẩng đầu lên, vợ mơ mơ màng màng, còn biết trời trăng gì nữa, vợ lúc này đẹp, đẹp đến rung động lòng người......


      Áo sơ mi cảnh sát còn mặc người, nút áo trước mặt cũng được cởi ra, áo ngực bên trong cũng bị đẩy xuống, cặp ngực mềm mại kiều đứng thẳng, dáng đẹp, eo khỏe mạnh, cái rốn nho chiếc bụng bằng phẳng...... Phía dưới cũng trống , quần con bị Hồ Quân kéo xuống, lại chỉ lột xuống chân, chiếc quần viền hoa còn treo bên đùi, hai chân trắng noãn mềm mại bị Hồ Quân kéo mở hai bên. Vùng rậm rạp kia đầy nước, mưa xuân ồ ạt chảy xuống, biết của hay của ......


      Khỏa nửa thân mặc đồng phục quả hấp dẫn! Kích thích còn hơn phim Nhật. Vợ là hàng , eo này chân kia ...... Hồ Quân vốn kịp cởi quần, trực tiếp kéo khóa kéo xông vào, trơn trợt, ấm áp...... nén được thoải mái mà hừ tiếng, lý trí Tây Tử trở về vũ khí hạng nặng của Hồ Quân được sử dụng......


      Mặc dù màn dạo đầu đầy đủ, vẫn cảm thấy hơi đau như cũ, cau mày ưm tiếng, Hồ Quân lập tức bất động, chân đứng mặt đất, sợ đè ép vợ mình, vừa nghiêng người hôn môi vợ, vừa hỏi: “Còn đau ? Vết thương chỗ đó......”


      Mắt Tây Tử mở ra, hàm răng nho trắng như tuyết lại “hừ hừ” cắn chặt môi, biết là đau hay khó nhịn, tự chủ được giãy dụa hai cái. Hồ Quân sau hồi mới hiểu ra, vợ đây là thích ứng, muốn để chủ động sao?


      Vợ khá kỳ cục, lúc này vẫn thoải mái như trước, sảng khoái nhiệt tình đều dùng người khác rồi, đến phiên chỉ còn sót làm kiêu, nhưng như vậy lại khiến bỏ được......


      Lòng Hồ Quân mềm như bông, chợt nhớ tới chuyện hôm nay, tên nhóc họ Phạm kia, tức giận nào đấy lại trỗi dậy, dự định trừng trị bé này chút, nhưng trừng trị thế nào đây, đánh nỡ mắng đành, trừng trị ở giường khiến Hồ Quân hả hê nhất.


      Nghĩ đến đây, nét mặt Hồ Quân chìm chìm, chợt gia tăng biên độ bên dưới, ra nhanh tiến lẹ, đụng ra sức đâm vào, dường như dùng hết hơi sức toàn thân đẩy vào trong...... Mới vừa rồi là món khai vị, đây mới là món chính xác thực đây......


      Người đàn ông này quả dùng hết sức từ khi bú mẹ, Tây Tử cố nén tiếng rên, tiếng bật thốt lên đều đứt quãng, tựa như đứa trẻ yếu ớt, những điểm mẫn cảm trong cơ thể co rúc lại, cảm thấy bản thân có lẽ sắp chết, thể lực ổn......


      Thực tế vẫn chưa chết, cuối cùng, bị Hồ Quân giày vò đến mức hôn mê, sau đấy Hồ Quân giày vò thế nào, đều biết. Chỉ là khi tỉnh lại, biết ở đâu, cảm giác cả người cứ như bị xe tải lớn nghiền qua, mỗi đốt xương mỗi khối thịt đều đau đớn......


      Chợt phía dưới mát mẻ, cứ như có thứ gì ngừng xâm nhập chỗ bí nhất trong thân thể mình làm bậy, Tây Tử nhanh chóng mở mắt ra, chân theo bản năng kẹp chặt......


      “Ai u, vợ, mau bỏ ra, bỏ ra, cổ chồng em sắp bị em bẻ gãy rồi......”


      Tây Tử lúc này mới phát , cả người có mảnh vải nào, tên Hồ Quân kia cũng thế, hai người đều trần truống, trần truồng cũng thôi, còn mở rộng tay chân nằm giường, tên Hồ Quân này, trần truồng ở giữa đùi , biết nghiên cứu cái gì? Sờ sờ mó mó...... là muốn ngượng bao nhiêu ngượng bấy nhiêu.


      Tây Tử nhanh nhẹn kéo chăn mỏng qua che thân mình lại, đỏ mặt nhìn chằm chằm: “ biến thái à! Làm gì vậy?” Hồ Quân giơ thuốc trong tay lên: “Thoa thuốc cho em! Mới vừa rồi nhiệt tình quá, sợ làm tổn thưởng em của nhà mình......”


      nhăng gì đó, mau mặc đồ vào”


      Hồ Quân kinh ngạc, phì cười: “Mặc gì chứ? quen ngủ trần rồi, ngủ cho thoải mái, sau này vợ cũng thử chút , mà cũng dễ......”


      xong, cợt nhã tiến lại gần, “chùn chụt, chùn chụt” hôn lên miệng Tây Tử, tay thò vào chăn, giọng : “Vợ, em banh chân ra nào, thuốc còn chưa thoa xong......”


      Tây Tử liếc cái, nơi vốn dĩ hơi đau, giờ có chút lành lạnh thoải mái, thế nhưng bên trong vẫn còn đau, chừng còn chưa thoa xong, cơ mà bảo ngoan ngoãn banh chân ra, ngại chắc. xin lỗi, dù hai người mới làm cái kia, vẫn ngại.


      Nhưng Hồ Quân vốn khách khí thông báo tiếng, để ý có đồng ý hay , ngón tay chen vào, ra ra vào vào chhốn rừng rậm đào nguyên kia......


      Chín khúc mười tám ngoặt! Hồ Quân cảm thấy vợ này của quanh co tựa như khe núi kia, địa hình phức tạp và bí , cố tình lại nhạy cảm đỡ nổi. vừa vào buộc chặt ngón tay lại bên trong, còn ngừng nhúc nhích, cứ như xoa bóp ngón tay , cực phẩm! Lần đầu tiên làm chuyện ấy với vợ biết, nơi này của vợ mình là cực phẩm......


      Ngón tay chậm rãi tiến lên, đẩy thuốc mạnh vào: “Vợ, sau này mỗi lần đều thoa thuốc cho em, đây là do lão trung y làm đấy, nghe bảo là bí truyền từ trong cung...... Vợ, nếu em chịu được, làm lần nữa có được , chồng em nín nhịn nhiều ngày như vậy, ăn bữa no nổi......”


      xong, miệng hôn miệng vợ, lần này như tên sắc quỷ vừa rồi nữa, chầm chậm, đem toàn bộ kỹ xảo tồn kho trước kia dùng hết. Môi vừa dính đầu lưỡi đưa vào, liếm láp mấy cái, đè xuống, cọ sát, đè xong rồi lại quấn lấy tiểu tù binh bên trong liếm láp phen, quả đa dạng phong phú.


      Tây Tử bị hôn đến mức thở nổi đẩy ra Hồ Quân mới thoả mãn, trượt từ môi xuống, xuống tiếp mà trực tiếp ngậm lấy đôi tai ngọc của , nuốt vào miệng, dùng đầu lưỡi trêu chọc hồi mới bỏ ra, dừng lại lâu ở nốt ruồi chu sa đỏ thẳm sau tai , lưỡi lại ra ra vào vào lỗ tai ......


      Đồng thời bàn tay giữa hai chân Tây Tử cũng rất phối hợp, tần số hòa hợp động tác giống nhau...... Tây Tử cảm thấy, mình tựa như tờ giấy thủ công mềm mại, tùy ý gấp tay.


      Tây Tử là người rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức bình thường. Lúc này mặc dù vẫn ngượng nhưng thoải mái chính là thoải mái, muốn chính là muốn, khác người lúc đầu ngay từ lúc mới vừa thân thiết và dây dưa biến mất hết.


      Tây Tử có cảm giác mình như vò mẻ lại còn sứt, dù sao cũng khai trai rồi, cứ tùy Hồ Quân loay hoay thôi, lại làm xong chuyện này, đột nhiên cảm thấy thoải mái…
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33



      Tên nhóc họ Phạm gây chuyện, trái lại người được lợi lại là Hồ Quân. vợ nhà nghĩ thế nào lắm nhưng những ngày ăn chay mộc mạc, coi như chính thức kết thúc rồi! Cuộc sống sau này, bà xã kề cạnh, chỉ thiếu đứa bé nữa thôi.


      Hồ Quân chợt có mong muốn xây dựng cuộc sống gia đình thoải mái dễ chịu thế này, tốt hơn nhiều với việc đùa bỡn trước đây. Hồ Quân càng nghĩ càng thích, vô cùng đắc ý trong lòng, lăn qua lăn lại đêm cũng thấy mệt mỏi, sáng sớm lấy bữa sáng cho vợ mình, giấu diếm được vẻ mặt hả hê.


      Diệp Trì vừa thấy liền vui vẻ: “Thế nào? Lọt vào tay rồi hả?”


      Hồ Quân cười ha ha: “Gì mà lọt vào tay? khó nghe vậy, bọn mình là hai vợ chồng, đây là hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng, cuộc sống hài hòa có hiểu ? Mình đùa với cậu nữa, vợ mình còn đói bụng ở nhà?” hề khách khí, vào phòng bếp bưng bữa ăn sáng xuống lầu.


      Bày xong bữa ăn sáng mới bước vào nhà gọi Tây Tử, đẩy hai cái, Tây Tử lẩm bẩm vài tiếng, nghiêng người uốn éo xoay hướng bên khác. Hồ Quân cười khẽ vòng qua, ngồi xổm mặt đất cuốn cuốn mấy lọn tóc của vợ: “Vợ, ăn sáng rồi ngủ tiếp, tối hôm qua ăn, em đói ư?”


      Dịu dàng như mưa xuân tháng hai, Tây Tử hơi mở mí mắt, nhìn cái lại nhắm mắt, vùi mặt vào gối nằm. Chiếc cổ mịn màng hồng nhạt lộ ra ngoài, Hồ Quân nhìn mà đáy lòng xôn xao, nhưng thể lại dày vò và ép buộc nữa, nếu khiến vợ mình khổ sở.


      phải Tây Tử chưa thức, chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, bên ngoài ngại, cả người đau đớn như còn của mình, chợt nhớ tới nửa phần sau của tối qua...... Nghĩ lại, Tây Tử cũng cảm thấy sa đọa..... ‘‘A...... Hồ Quân, làm gì, buông em ra, thả em xuống......”


      Hồ Quân vừa thấy gọi dậy, duỗi cánh tay luồn vào trong chăn, tách vợ từ trong chăn ra như tách trứng gà. Tây Tử có thói quen ngủ trần, tối qua, cuối cùng vẫn mặc lại đồ, lúc ấy nhúc nhích nổi ngón tay, toàn bộ quá trình đều do Hồ Quân phục vụ.


      Hồ Quân tắm cho , Hồ Quân lau mình cho , Hồ Quân giúp sấy tóc, Hồ Quân lấy áo ngủ cho , dĩ nhiên chọn quần rằn ri. thực tế, Hồ Quân căm thù quần rằn ri của Tây Tử đến tận xương tủy, hận thể đốt hết cho xong.


      Nhưng mở tủ treo quần áo của vợ mới phát , nội y của vợ nhà rất tiêu chuẩn, giống con . Ngoại trừ cảnh phục có quần áo đẹp nào khác chứ đừng đến váy, chỉ có ít ỏi vài ba cái, áo ngủ khiêu gợi càng có. Vợ nam tính khác gì đàn ông, lãng phí cho dáng người đẹp như vậy.


      Hồ Quân lật nửa ngày, lấy ra chiếc áo sơ mi có đai đeo và quần sịp tứ giác của mình cho mặc. Tối hôm qua Hồ Quân mệt mỏi nên phát vợ mình mặc quần áo lộn xộn lại mang gợi cảm khác. Hơn nữa, thân mật, kiểu thân mật như cá gặp nước của hai người, nhìn người vợ mình có thể thấy ra ngay.


      Đai đeo màu trắng, phía dưới chiếc quần tứ giác của mình, rất có phong cách bãi biển, với dáng người thon thả làn da mịn màng của vợ , nếu mặc vào bikini, mê người đến nhường nào......


      Tây Tử đỏ mặt được ôm vào phòng vệ sinh, ngồi trước mặt bệ rửa tay, Hồ Quân vừa vặn vòi vừa nhìn , ánh mắt kia biết nghĩ gì, lấp lóe sáng lên, nhưng nghĩ cái gì? Cũng khó đoán......


      Tay Tây Tử đưa vào trong bồn, đột nhiên vẩy tay lên, “ào” tiếng, nước tung tóe đầy mặt và đầu Hồ Quân. Hồ Quân giật mình, hoàn hồn, Tây Tử khỏi mím môi cười khanh khách, dáng vẻ này xinh đẹp chịu được.


      Con côn trùng đói khát của Hồ Quân lại được dẫn đến, nhấc tay lên, cho vợ nhà mình ngồi bồn rửa tay, đẩy cặp chân của vợ ra, chen thân vào, giữ chặt ót Tây Tử, đầu cúi thấp, ngậm chặt miệng Tây Tử, ngăn trở, dây dưa, vào sâu, chụt chụt vài tiếng......


      Hồ Quân cảm thấy, miệng của nhóc vợ mình ngọt, ngọt đến hôn thế nào cũng đủ, hôn hít nhau, phía dưới thành , tay để xuống, xoa lên cặp mông tròn của vợ, để vào nửa người dưới của mình, ra sức áp sát vào, hơi thở có chút nặng nề yên ......


      Môi rơi xuống vành tai của Tây Tử, thầm : “Vợ, đến lần nữa há! Cứ coi như em tập thể dục buổi sáng giống hồi nhập ngũ đó.”


      Tây Tử giơ tay đẩy đầu ra, mặt đỏ bừng, làm gì có binh chủng nào luyện tập như vậy, mệt cho tên đàn ông này còn nghĩ được đến thế...... Tây Tử muốn cự tuyệt, bởi vì cả người đau đớn khổ sở, cái cơ thể đau đớn này cố tình lại nhạy cảm khác thường, hơn nữa đối với Hồ Quân, dường như chẳng còn sức chống cự nào, vừa trêu chọc liền động tình......


      Tay Hồ Quân duỗi xuống dưới, khỏi khẽ cười tiếng: “Vợ, trong này của em ướt, em của chúng ta muốn gặp em trai rồi......”


      Ngón tay chui vào, quen việc dễ làm như quay về nhà mình...... Tấn công cả lẫn dưới, xoa nắn vợ, chỉ chốc lát sau hai người thân mồ hôi, mồ hôi nhơn nhớt, dính dính ......


      Quần áo người sớm ném xuống đất, hai tay Tây Tử đặt phía bồn, ngẩng đầu thở gấp lúc nặng lúc , đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ mở, hô hấp tựa như con cá sắp hết hơi.


      Cả người tầng mồ hôi mịn màng, nhìn qua càng giống như món ăn tươi sống, hai chân mở to. Hồ Quân chen vào giữa, hai tay bóp lấy chân vợ mình, va chạm, dây dưa, cọ sát lẫn nhau, ra vào...... Động tác liên miên bất tận, tình cảm mãnh liệt khiến hai người đều thể suy nghĩ......


      Miệng Hồ Quân cũng nhàn rỗi, vừa hôn vừa cắn, còn thao thao vài câu thoại hạ lưu thân mật giữa vợ chồng, tác dụng chẳng khác gì thuốc kích tình. Hơn nữa Tây Tử là có kinh nghiệm, nghe vào tai, phối hợp với chuyện làm hết sức kích thích......


      Tối hôm qua Hồ Quân định chơi đa dạng chút, khi tắm cho vợ, lập tức muốn trận uyên ương nghịch nước, nhưng bị vợ còn hơi sức trừng, đành tạm thời từ bỏ ý định, lúc này vừa đúng lúc......


      dưới của hai người còn kề nhau, nâng vợ mình lên, vài bước, cùng nhau bước vào bồn tắm. Động tác có độ khó rất cao, vài bước khẽ vấp. Tây Tử rên rỉ càng lớn, Hồ Quân cười khẽ, vặn vòi hoa sen phía , nước rơi thẳng xuống, nước ấm rất thoải mái, nhưng rơi vào người Tây Tử đình trệ trong kích tình, nhịn được run run.


      khẽ run rẩy, phía dưới cũng rụt về, Hồ Quân kêu rên vài tiếng, lửa dục trực tiếp đốt lên, cũng kịp tìm thêm tư thế gì, trực tiếp nâng mông vợ nhà mình, dựa người vào vách tường phía sau, tiến mạnh mãnh liệt ra vào mấy cái...... Nước ấm rơi xuống người cả hai, mang theo kích thích mới mẻ...... .


      Hơn nữa vợ nhà vì bị tóc dính vào mặt nên thoải mái, thỉnh thoảng hất đầu, thỉnh thoảng rên rỉ. nhóc học rất nhanh, hôm qua còn như trẻ vừa mới sinh, hôm nay mạnh dạn hơn hẳn. Tây Tử mạnh dạn, mang theo cuồng dã khác trước, hơn nữa còn xuất thân từ quân ngũ, thể lực tốt, sức bền dai, tối hôm qua ngất vốn là do chịu kích thích quá lớn khi lên đỉnh......


      Trải qua đêm tập huấn của Hồ Quân, dường như thấy được hiệu quả ban đầu rồi, tự nguyện mở chân vặn eo, hề vờ vịt, muốn thoải mái thế nào làm thế ấy, cực kỳ phối hợp. Nét đẹp này khiến Hồ Quân lên mây mấy lần, lúc này để trực tiếp chết rồi, phiền tí nào......


      Tây Tử nếm hết mùi vị, tuy có chút đau đớn, nhưng vừa động lại thư thái đến thể tả được. Hơn nữa, tên Hồ Quân này rất có kỹ xảo, kinh nghiệm phong phú…


      Bữa cơm sáng này của hai người, tính đến trưa mới chính thức ăn được. Tây Tử ăn no rồi khoanh tay, nhìn chằm chằm Hồ Quân, cười híp mắt phun ra câu: “Kinh nghiệm của rất phong phú! Làm qua bao nhiêu em rồi mới luyện được thế?”


      Tây Tử vừa dứt lời , Hồ Quân thiếu chút nữa sặc cháo, ho khan hai tiếng, quệt quệt mồm, mặt dù cảm xúc, trong lòng lại xoay chuyển mấy vòng. Từ trước đến nay lòng dạ của này lớn, hơn nữa chỉ thích lật nợ cũ còn thích tính toán nợ mới. Lúc này hai người bước vào giai đoạn tân hôn, đùa câu, chừng sau này bị nắm nhược điểm.


      Nếu là người khác, Hồ Quân lo lắng, nhược điểm phải bởi vì mình quan tâm nên mới có ư. Nhưng bây giờ vợ này lại là người để ý nhất, khó khăn lắm mới dụ dỗ nghe theo, tiến dần từng bước, lên được giường rồi muốn xuống nữa, những ngày kham khổ như thế chịu nổi. Vì vậy, đừng nhìn tại Tây Tử chỉ cười híp mắt hỏi đùa câu, cũng phải cẩn thận trả lời a.


      Nghĩ đến đây, Hồ Quân cười hắc hắc: “Vợ, có câu quân tử tính chuyện cũ, cũng hỏi chuyện của em và tên nhóc họ Phạm. Dù sao quá khứ là quá khứ, những ngày ấy qua rồi. lấy danh nghĩa của ông cụ nhà mà bảo đảm, từ giờ về sau, thân này chỉ trung thành với mình vợ, núi còn trời đất hợp lại, thế cắt đứt với vợ.”


      “Xì......”


      Tây Tử bị câu dở dở ương ương của chọc cười, chốc lát lại hừ tiếng: “Em và Phạm Lý vốn chẳng có gì, tình sử trước kia của vòng vèo phong phú, suýt chút nữa vượt qua cả Tây Môn Khánh, hai ta thể so sánh được. Nhưng Hồ Quân, em cảnh báo trước, em vốn chỉ định cùng đốt lửa sống qua ngày, còn bao nhiêu mưu dương mưu đều làm cả, đây cũng phải do em ép nhỉ?”


      phải, phải......” Hồ Quân vội khoát tay: “Là vội vàng theo đuổi vợ, da mặt dày, nhất định cầu vợ lâm hạnh ......”


      Tây Tử liếc cái, mặt đỏ lên: “Dù sao nếu thành thực, chúng ta phải thi hành chuẩn mực khác, đủ loại ong bướm như hôm qua đều chết hết. Từ hôm nay trở , nếu còn trồng bông trổ hoa nào nữa, tình cảm đốt lửa sống tạm của chúng ta cũng mất luôn......”


      Hồ Quân chịu thua thiệt nhân cơ hội ra điều kiện: “Vậy em và tên nhóc họ Phạm kia cũng thể vương vấn tình cũ......”


      Tây Tử đứng lên: “Từ phút bọn em chia tay, em và ấy chẳng còn quan hệ gì nữa......”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34



      Hai đứa này giống trước đây, hôm nay Hồ Quân và Tây Tử vừa vào cửa bà Hồ có thể nhận ra. Tuy bảo rằng sau tân hôn rất vui vẻ, nhưng cảm giác trước đây giữa hai người có hơi xa lạ giống đôi vợ chồng son, ánh mắt Hồ Quân nhìn Tây Tử thế nào cũng trông rất nín nhịn, Tây Tử thèm để ý đến Hồ Quân.


      Bà Hồ cũng hiểu, cuộc hôn nhân của cả hai hoàn toàn do người lớn hai bên cương quyết tác hợp, giống với những vợ chồng tự do đương, phải có thời gian thích ứng.


      Bà Hồ còn rất tin tưởng, nhìn Hồ Quân như thế, cũng biết trong lòng con trai có Tây Tử. Con dâu Tây Tử này có điểm để chê nhưng hơi lạnh lùng. này, lạnh ngày được, lạnh hai ngày thôi, lạnh lâu ngày thổi tắt lòng nhiệt tình của đàn ông, nóng nổi nữa.


      Bà Hồ vốn còn hơi lo, lúc này nhìn hai người dính vào nhau, Hồ Quân bình thường cũng rất nhiệt tình nhưng hề giống bây giờ. Nhìn mà xem cứ ba lượt hết xát lại cọ, chuyện với mẹ mình mà tay cứ kéo tay bé của vợ sờ qua sờ lại. Tây Tử hất tay ra, xích qua bên cạnh cũng vội vàng di chuyển theo giống như hận thể ôm Tây Tử ngồi lên đùi mình.


      Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vợ mình cái, còn cười ngây ngô giống như mấy tháng qua nhìn thế nào cũng đủ, mức độ say mê càng phải bàn. Nhìn lại Tây Tử, khuôn mặt nhắn hơi hồng hồng, trông non nớt dễ chịu. Bà Hồ là người từng trải, nhìn tình huống này giữa hai người, trong lòng hiểu ngay.


      trách được hôm nay bà gọi điện thúc giục, gần năm giờ, hai người mới tới đây, khỏi nhếch miệng, lòng thầm nhủ ngày gặp cháu còn xa, ánh mắt thỉnh thoảng rơi bụng Tây Tử: “Mẹ thấy Tây Tử của chúng ta có vẻ gầy , công việc dạo này có mệt ?”


      Tổng tham mưu Hồ ngồi bên bỏ tờ báo trong tay xuống, cũng rất ân cần nhìn Tây Tử. Tây Tử lắc đầu: “Công việc rất dễ dàng, giờ con ở tổ chống trộm cướp, trước kia nhập ngũ có phối hợp hành động với chống trộm cướp mấy lần nên cũng xa lạ.”


      “Chống trộm cướp?” Hồ Quân nhíu nhíu mày: “Lưu Hán Bân bảo em vào tổ chống trộm cướp đúng ? bảo tiệc liên hoan của em làm sao toàn các ông lớn thế chứ?”


      Tây Tử hất đầu nhìn chằm chằm: “Em thích công việc bây giờ, cho phép quấy rối.”


      “Vợ, tổ chống trộm cướp vừa mệt vừa khổ, còn nguy hiểm nữa. nay, bọn trộm cướp bình thường đều là những kẻ lưu manh, đến từ Tân Cương, băng đảng gây án. Nhìn em như vậy, cần nghĩ, nhất định làm mồi để đám người kia để mắt tới, bao vây, rất nguy hiểm.”


      Tây Tử liếc cái: “ như , tổ chống trộm cướp cũng đừng làm nữa. Bởi vì sợ chết, sợ bị thương, sợ chảy máu nên cứ để bọn tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tất cả cảnh sát chúng ta đều sợ, dân chúng phải làm sao đây? Đây là chức vụ công việc của chúng ta, ngày quyết định tham gia nhập ngũ, em còn sợ chảy máu, cũng sợ chết.”


      “Em sợ, sợ, khó lắm mới cưới được vợ vừa ý như vậy, quay đầu lại vì bắt trộm mà hy sinh. Vợ nghĩ chút , người đàn ông của em phải làm thế nào đây, em chỉ mình, em còn dắt theo cả gia đình đó.”


      Tây Tử nhíu mi, giọng chợt có mấy phần nghiêm nghị: “Nhìn quốc huy mũ, nhìn quân hàm vai , dù gì cũng là lãnh đạo, có nguyên tắc.”


      con mẹ nó mặc kệ mình có phải lãnh đạo hay , vợ người khác ai chẳng an an ổn ổn giúp chồng dạy con, đến vợ lại phải xông pha làm hùng, em vui vui.”


      “Hồ Quân, Tây Tử rất đúng, con lấy tư cách gì? Bộ cảnh sát mặc người mấy năm qua đều vô dụng rồi, công việc gì đều cũng cần người kiên trì, nếu năm đó Giải Phóng Quân của chúng ta ai cũng như con, cả ngày vợ con đầu gối tay ấp, đừng giải phóng, chừng sớm trở thành nô lệ mất nước rồi. Xã hội hài hòa ổn định là cần kiên trì của hàng ngàn hàng vạn những cảnh sát như Tây Tử”


      Mặc dù Tổng tham mưu Hồ nghiêm mặt nhưng lời hết sức thành khẩn. Hồ Quân hừ tiếng: “Ông già, người đừng có dạy con chính trị nữa, điều này con hiểu . Để con xông pha, con nhiều lời, mà vợ con da mịn thịt mềm, nếu như có gì sơ xuất, người đau lòng, con đau.”


      Tổng tham mưu Hồ bị chọc buồn cười, lắc đầu với Tây Tử: “Ba ủng hộ con, nhân lúc còn trẻ muốn làm gì hãy làm , nhưng Hồ Quân cũng có câu đúng. Dù lúc nào nữa con phải nhớ, bây giờ con chỉ có mình, con là vợ của Hồ Quân, chăm sóc nghiệp và gia đình này thế nào. Ba tin, với trí tuệ của con có thể xử lý rất tốt.”


      “Dạ” Tây Tử nhanh nhẹn đồng ý. Ánh mắt mơ màng liếc Hồ Quân cái, có chút ngây thơ hả hê. Hồ Quân ai oán nhìn Thái hậu nhà , Thái hậu nhà khỏi cười khẽ hai tiếng: “Được, được, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, mấy chuyện này làm gì, ăn cơm, ăn cơm......”


      Vợ chồng son bước ra từ nhà họ Hồ, lái xe ra khỏi khu nhà, Tây Tử nhịn được cảm thán câu: “Hồ Quân, kém xa ba mình.”


      Hồ Quân phì cười: “Ba dễ nghe vậy thôi, mẹ mấy năm qua chẳng phải đều ở nhà giúp chồng dạy con ư. Năm đó Đình Đình muốn nhập ngũ, chẳng phải trốn qua nước ngoài du học sao, ba là kẻ dối trá, chồng em mới là người thành .”


      “Thôi , giả vờ, là ích kỷ.”


      “Ích kỷ với chả ích kỷ ! Vợ, vì , vì gia đình và đứa bé của chúng ta, em phải giữ mình tốt cho , toàn bộ phải vẹn toàn......”


      Tây Tử mặt đỏ bừng: “ nhảm gì đấy, đứa bé đào đâu ra?”


      Hồ Quân lái xe dừng lại bên đường, để tay bụng , nhàng vuốt vuốt, chồm người qua hôn lên môi cái: “Người đàn ông của em cố gắng gieo giống như vậy, ở đây chừng nhóc con rồi”


      Tây Tử đẩy tay ra: “Chúng ta vừa mới kết hôn, giờ muốn em bé, có phải hơi sớm ......”


      Giọng có chút do dự và mong đợi, rất mâu thuẫn. Tây Tử đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình từ khi gặp được Hồ Quân tựa như ngồi tàu vũ trụ bay thẳng về phía trước. Kết hôn sinh con, chuyện lớn như vậy, chỉ mấy tháng ngắn ngủn quyết định xong, kết hôn còn dễ , sinh con rồi phải cùng người đàn ông này sống cả đời. Thời gian quá ngắn, thực hiểu người đàn ông này sao?


      Nghĩ đến đây, Tây Tử khỏi nghiêng đầu cẩn thận dò xét người bên cạnh, rất thân mật, quen thuộc và có chút xa lạ. Đối với Hồ Quân luôn ở thế bị động, người này trông rất lưu manh, rất vô lại, thực tế lại vô cùng bá đạo, muốn làm gì nhất định phải thành công. Tây Tử cảm thấy mình tựa như con mồi bị nhắm trúng, vô luận tránh né thế nào cuối cùng vẫn bị nắm trong tay.


      Ánh mắt người đàn ông này lần đầu nhìn , chính là ánh mắt hận thể nuốt ngay vào bụng. Rốt cuộc cũng được như ý nguyện, liệu có còn đối xử tốt và quan tâm như vậy nữa . Hay là , sau khi hứng thú mới mẻ qua , trở lại thành tên playboy phóng đãng trước kia chứ? đoán ra, Phạm Lý chịu nổi, liệu Hồ Quân có làm được?


      lạnh lùng thường ngày của vợ nay sót lại chút gì, có chút mê man, thấp thỏm và hoài nghi, những cảm xúc cứ thay phiên người vợ ; có chút mới mẻ, như bé quá mức kiên cường, lại giống người phụ nữ quyến rũ hơn.


      Có phải phụ nữ hay , Hồ Quân ràng nhất, biểu giường của vợ nhà hoàn toàn có thể trở thành báu vật. trắng ra, nếu như là hoàng thường ở cổ đại, cũng tình nguyện vì bé này nghiêng nước nghiêng thành nghiêng giang sơn. người vợ tổ hợp đầy mâu thuẫn hài hòa, ngoài cứng trong mềm, nhìn ngoài trông cứng rắn nhưng trong lòng lại rất mềm mại.


      nhìn gì khác, chỉ nhìn nỡ để ba thất vọng, quyết định dứt khoát gả ình là có thể nhìn ra, ban đầu phản cảm mình đến mức hận thể làm ngơ. Còn có tên nhóc họ Phạm kia......


      Nghĩ đến đây, Hồ Quân làm như vô tình hỏi: “Hôm qua em và thằng nhóc đấy bệnh viện làm gì vậy?”


      Tây Tử hoàn hồn: “Em của ấy bị bệnh bạch cầu, giải phẫu ghép tủy xong lại xuất tượng bài xích.”


      Hồ Quân hiểu, xuất tượng bài xích, tám chín phần mười sống nổi, giống như tù nhân bị giam cầm trong ngục tù chờ xử chém. Trong lòng hết sức rối rắm, hỏi thử: “Lúc đầu sao em và tên nhóc kia lại chia tay?”


      Tây Tử nghiêng đầu bình tĩnh nhìn lát, đẩy cửa xe xuống, ánh mắt Hồ Quân chợt sắc bén, việc này thể điều gì? Thể chuyện này có vấn đề, thể vợ còn chưa quên được, thể trong lòng vợ còn tên kia.


      Hồ Quân thể ghen, cũng đẩy cửa xe theo, bên đường là vườn hoa , vợ ngồi ghế cách hàng rào xa, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Hồ Quân qua đấy ngồi.


      Hồ Quân nhanh chân chạy tới ngồi xuống mới phát , sao mình nghe lời đến thế, vợ bảo gì làm nấy. Tây Tử vươn tay lên, tay của rất đẹp, bàn tay thon dài, ngón tay mảnh khảnh, nhìn vết chai bàn tay, mu bàn tay trông rất đẹp. Hồ Quân hề nhìn bàn tay bé xinh đẹp của vợ, ánh mắt lại lạc đến ngón áp út của , ngón vô danh là chiếc nhẫn cưới lấp la lấp lánh dưới ánh đèn đường, rọi ra vệt sáng chói.


      Hồ Quân có chút giật mình, là chiếc nhẫn cưới do cố ý đặt , 1.16 carat, phải vì kim cương, mà vì chất gỗ của nó. Hồ Quân rất truyền thống, bây giờ nghĩ lại, có lẽ vào giây kết hôn kia, muốn biến nó thành , tất cả mọi chuyện đều kích động mà chuẩn bị.


      Hoặc có lẽ sớm hơn nữa, vào buổi tối mà gặp mặt vợ , nghiêm túc muốn lấy bé xấu tính miệng điêu này về nhà. Nhưng chiếc nhẫn kim cương này vợ mang đúng hôm làm lễ, sau đó cũng thấy mang nữa. Bây giờ đeo lên, có phải thể cũng nghiêm túc muốn sống cùng hay ......


      Tây Tử nghiêng đầu quét mắt nhìn cái, gì, chỉ mím môi, Hồ Quân khẽ thở dài, trông chờ vợ lời ngon tiếng ngọt dễ dàng.


      Hồ Quân vươn tay mình ra, cùng Tây Tử mười ngón đan xen:


      “Tây Tử, có lẽ vào giây phút cưới em, quyết định nghiêm túc. biết em chán ghét quá khứ của , nhưng lúc ấy vẫn chưa biết em, biết em là người vợ đời này muốn cưới. Nếu biết bảo đảm giữ gìn thân xử nam đến bây giờ, chết nghẹn cũng cho người khác. Thế nên, vợ à, em phải tin tưởng người đàn ông của mình, tin tưởng chúng ta có thể bên nhau cả đời như thế.”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :