1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ANH DÁM LẤY TÔI DÁM GẢ - HÂN HÂN HƯỚNG VINH (63 chương + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:



      Hồi bé Hồ Quân có sở thích cổ quái, thích nhất nhìn mèo bắt chuột. Khi đó bà nội của vẫn còn sống, trong nhà có nuôi con mèo đốm, lông màu trắng xám, đôi mắt mèo sáng long lanh màu xanh dương nhạt, nhìn rất ngoan hiền, tiếng kêu cũng to nhưng rất lợi hại.


      Nếu nó nhìn thấy chuột, lập tức dựng ngược lông lên, từ từ đuổi theo, móng vuốt chộp tới gặm cắn ngay nhưng cắn chết, mà chỉ ngặm trong miệng rồi dùng móng vuốt đùa giỡn.


      Theo dõi con chuột kia giả chết, sau đó nhân lúc nó chú ý mà chạy trốn. Nó cũng để ý, chỉ chờ chuột chạy trốn, nó hưng phấn vọt lên vồ con chuột trở về. Cứ như thế mấy lần, cho đến khi con chuột còn hơi sức để chạy, cũng làm hao mòn ý chí của con chuột, cuối cùng mới bắt đầu nhấm nháp từ từ.


      phải hôm nào cũng có chuột cho con mèo đốm chơi đùa, Hồ Quân nhìn chưa nghiền, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình phải ra tay bắt chuột, đặt trước mặt con mèo đốm.


      Vì thấy chuyện này nên mấy người Diệp Trì đều mắng biến thái, nhưng thấy thích thú.


      Tây Tử là con chuột trong mắt , có điều vẫn chưa đến mức đối xử với như con mèo đốm giày vò con chuột. chỉ điều đến bên cạnh mình. Ngay từ đầu Hồ Quân muốn xả giận, nhìn con bé mạnh miệng chịu buông tha cho người khác ngày hôm đó, dưới mắt , vẻ thấp thỏm yên, hoang mang sợ hãi chiếm trọn suốt cả ngày.


      Gần đây, Hồ Quân rất muốn tìm thú vui tiêu khiển, quá nhàm chán, cho nên mới lúc đó Diệp Trì rất khôn ngoan. Thằng nhóc Hồ Quân này hơi biến thái, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm ra được niềm vui từ biến thái đó, bởi vì Tây Tử hoàn toàn cho cơ hội này.


      Ngày đầu tiên sau khi Tây Tử làm thủ tục nhậm chức, đứng trước mặt Hồ Quân. Bây giờ là nhân viên ở văn phòng cục trưởng, cụ thể là phụ trách lịch trình trình công việc mỗi ngày của cục phó, xuống các cơ sở phía dưới, hoặc tổ chức hội nghị, cũng có thể xuống huyện khảo sát công việc…. tóm lại, chính là bảo mẫu kiêm thư ký để Hồ Quân sai bảo.


      Tây Tử biết trước kia rốt cuộc từng có chức vụ này chưa, nhưng trưởng văn phòng giao phó như vậy, mà cũng phải là người lạ, ngày đó từng gặp Tiểu Triệu trong đội giao thông lần. Triệu Thụ Nam, tên rất mới mẻ, làm cho Tây Tử nghi ngờ biết cậu ta có quan hệ gì với Triệu Thụ Lý, người chuyên viết đề tài nông thôn, khai sáng văn học "phái khoai tây" . Dĩ nhiên chuyện này hoàn toàn vô lý, cách xa cả thời đại mà.


      Tiểu Triệu là người rất tốt, nhiệt tình, lịch , lễ độ, nhưng Tây Tử vẫn có cảm giác trong ánh mắt của ta mang vẻ hưng phấn xem trò vui, cũng chính là vẻ hưng phấn thấy vở kịch hằng năm diễn ra ngay trước mắt mình.


      "Tây Tử, bắt đầu từ ngày mai, cục phó Hồ và lãnh đạo ở Cục Quản lý Giao thông chuẩn bị xuống các đội giao thông ở cơ sở phía dưới để kiểm tra công tác quản lý giao thông của họ. Ngày mai kiểm tra đúng đội giao thông từng làm. Tôi , theo , dẫn theo nửa tháng, chắc cũng rèn luyện khá khẩm rồi!"


      Tiểu Triệu cười híp mắt, với Tây Tử.


      Tây Tử vô cùng khinh thường. Kiểm tra gì chứ, chỉ xuống vài lời xã giao, sau đó tập hợp mọi người tại phòng họp, mở cuộc hội đàm, là báo cáo công việc nhưng đều là tốt khoe xấu che, có gì đó tốt đẹp cái đó, có cái gì tiến bộ khoe lực. Cục trưởng câu, phía dưới vỗ tay đôm đốp, ra vẻ như nhìn thấy vị lãnh tụ vĩ đại - Chủ tịch Mao. Vô cùng nhàm chán.


      Tây Tử thực cảm thấy công việc bây giờ còn chẳng đứng đường kiểm tra nồng độ cồn như lúc ở đội giao thông. Dù có phơi nắng phơi gió cả ngày nhưng vẫn thoải mái. Cho nên mới có những người thích hợp để sống an nhàn, giống như Tây Tử.


      Từ lúc được điều tới cục giao thông thành phố, sao nâng tinh thần lên được. Từ đầu phải cảnh giác từng phút từng giây, đề phòng Hồ Quân gây với mình cứ như đề phòng chuột hoang. Nhưng trải qua vài ngày, cũng thân cận gì mấy, Hồ Quân đối xử với chẳng khác gì cảnh sát bình thường.


      Từ từ, Tây Tử chẳng thèm phòng bị nữa, dù sao cùng lắm là về nhà. Châm ngôn của Tây Tử chính là vô dục mới bền, tôi ham có thể gây khó dễ cho tôi thế nào.


      Vì vậy, sau khi hai người bắt đầu đối đầu nhau, cũng có sấm chớp đùng đùng như Tiểu Triệu nghĩ, mà lại vô cùng bình thản. Có thể giác quan thứ sáu của Tiểu Triệu linh nghiệm hơn thường, cảm thấy bất thường của hai người này, ít nhất nên bình tĩnh như vậy.


      Ngày hôm sau, Tây Tử theo Hồ Quân, quay trở lại đội giao thông lúc trước. Vừa xuống xe được hoan nghênh long trọng, chưa ai từng được hưởng quyền lợi này.


      Ánh mắt của đội trưởng Phùng và vài lãnh đạo tự chủ mà liếc nhìn Tây Tử. Hơn nữa đội trưởng Phùng chỉ muốn dụi mắt. Ban đầu cho rằng bé này nhất định có chuyện tốt, dù sao cũng đắc tội với cục phó Hồ, nếu như cục phó Hồ muốn bỏ qua cho cứ hờ hững cho qua thôi. Vậy mà lại cố ý điều đến cục giao thông thành phố, nhất định vì muốn trừng trị , dạy dỗ đâu ra đấy.


      Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Tây Tử, đội trưởng Phùng lại thấy hơi áy náy. Vì áy náy ít ỏi đột nhiền trào dâng, chợt biến thành nỗi buồn phiền của đội trưởng Phùng, xáo trộn ngày tháng khô khan của .


      Nhưng đội trưởng Phùngnằm mơ cũng ngờ, nửa tháng sau, Tây Tử người ta đường đường chính chính theo cục phó Hồ xuống thị sát công việc. Nhìn gương mặt non nớt, phải phơi nắng phơi gió, mới nửa tháng trắng như sứ, cứ như trứng gà vừa bóc vỏ, dễ thương ngọt ngào như vậy, đứng nghiêm thẳng tắp sau lưng cục phó Hồ, dường như có cảm giác như ‘áo gấm về làng’.


      Hồ Quân liếc nhìn đội trưởng Phùng, lại hơi quay về phía Tây Tử bên cạnh, khóe miệng mỉm cười.


      "Hoan nghênh cục phó Hồ và các vị lãnh đạo Cục Quản lý Giao thông tới thị sát công việc. Hoan nghênh, hoan nghênh......"


      Sau hồi xã giao, mấy người theo các vị đại đội trưởng trung đội trưởng thăm quan cơ sở, sau đó trở lại phòng ăn, ăn bữa trưa đơn giản, buổi chiều tổ chức tọa đàm.


      Tây Tử ngồi sau lưng Hồ Quân, đầu gối đặt quyển sổ , tay nắm chặt bút, nghe mọi người bắt đầu dông dài, liên miên bất tận. cảm thấy hơi mệt, cúi đầu làm bộ nhớ nội dung chủ yếu của hội nghị, ra nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật.


      Hồ Quân khẽ nghiêng đầu, ngồi dựa vào cửa sổ, chỗ bên cạnh đặt chậu cây xanh mướt to đùng, chiếc lá dang rộng như quạt ba tiêu, sức sống dào dạt. Thân thể của dường như sau lá xanh, liếc nhìn thấy vô cùng nghiêm túc, đầu nhìn lên, nhưng Hồ Quân hiểu ngủ gật, đây là mánh khóe mà thường sử dụng.


      Từ góc độ của , có thể nhìn thấy mắt khẽ nheo lại, lông mi rất dài, thỉnh thoảng choàng mở mắt, nhắc nhở mình thể ngủ quên.


      Nhìn gần như vậy mới thấy da bé này rất đẹp, dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới da, sau tai có chấm đỏ ...... muốn nhìn hơn đúng lúc lão Phương của Cục Quản lý Giao thông vừa xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên hồi, Tây Tử giật mình ngẩng đầu lên.


      Tây Tử lắc lắc đầu, suýt nữa ngủ gật mất, nghiêng đầu nhìn Hồ Quân, Hồ Quân vẫn giữ vững tư thế lúc trước. So với các lãnh đạo nghiêm chỉnh kia, tư thế ngồi của có vẻ hơi tùy tiện, nhưng càng thể sức uy hiếp chỉ thuộc về các vị lãnh đạo cấp cao.


      Hồ Quân khi làm việc hoàn toàn khác hẳn tên lưu manh đêm đó. Nếu bỏ qua được ấn tượng ban đầu, chỉ bằng ấn tượng sau này, Tây Tử cho rằng Hồ Quân là vị lãnh đạo có năng lực làm người ta tin phục, mặc dù còn rất trẻ.


      Dĩ nhiên, nhưng chuyện này hoàn toàn thể xảy ra. Tên này chỉ là tên lưu manh hơn kém.


      Từ đội giao thông quay về cục thành phố, Tây Tử bắt đầu sửa sang lại tư liệu hội nghị, để post lên trang web của Cục Quản lý Đối ngoại, đây là phần công việc của Tây Tử. Ngày nay, phải công khai và công bằng chịu giám sát của nhân dân.


      Sửa sang rất lâu, dù sao nhiều năm động đến những việc chỉnh sửa câu chữ tỉ mỉ thế này, có chút quen tay, làm mãi mới xong. Tây Tử đứng lên, quay đầu nhìn, phòng làm việc còn ai. Lúc hơn năm rưỡi chiều, cả tòa nhà còn bóng người.


      Tây Tử cúi đầu nhìn đồng hồ, sáu rưỡi rồi, nhấc chân lên, gác lên bàn làm việc. cảm thấy xương cốt toàn thân như thể gỉ sắt, co rút khó chịu.


      Nhìn khắp nơi, cởi cúc tay áo sơ mi, xắn lên, cũng cởi chiếc cúc , nhanh nhẹn đẩy bàn làm việc sang bên, dọn sạch khoảng trống giữa phòng.


      đan tay vào nhau vươn vai, tới khoảng trống rồi vặn người, vào tư thế chuẩn bị ra đòn. Sau đó, tay đấm chân đá, động tác rất mạnh cũng rất liền mạch, sức lực và tư thế đều rất chuẩn.


      thực lần lượt mười sáu thế võ của quân đội. Đánh thỏa thích rồi, Tây Tử thu thế đứng ngay ngắn, vừa ngước mắt vừa đúng lúc thấy Hồ Quân tựa mình cạnh cửa.


      Còn phải , Hồ Quân bị bé này làm kinh ngạc phen. Từng chiêu võ đều tri triển nhanh nhẹn, lưu loát tiêu chuẩn. Có câu người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Hồ Quân cũng lính, hiểu nếu khổ luyện, thể thực mấy chiêu võ đó đến mức độ như vậy.


      Những động tác võ mạnh mẽ này khiến yểu điệu như toát ra hương vị thể nên lời, dương cương, nhu, lực và mỹ kết hợp với nhau, ngạc nhiên đúng là bình thường.


      bỏ mũ xuống, tóc ngắn ngang tai, mồ hôi ướt đẫm dính vào sau gáy, mồ hôi làm làn da vốn sáng bóng trở nên óng ánh trong suốt, tựa như ngọc bích, toát nên dịu dàng khiến người ta thích buông tay.


      Hồ Quân cũng muốn liên hệ Tây Tử lúc này và lúc đó, nhưng đầu óc chịu theo khống chế của , tự chủ được mà nghĩ: Nếu ở giường, sau cao trào, cả người ướt đẫm mồ hôi..... bé này hại nước hại dân đến mức nào......


      Mắt Hồ Quân toát ra ánh xanh, đầu óc trở nên rối rắm vì vẻ hại nước hại dân này. Rối rắm biết có nên phá vỡ nguyên tắc của mình, nuốt ngọn cỏ non cạnh hang này vào bụng ?
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6



      Khi Hồ Quân lóe sắc tâm, trong đầu vẫn còn rối rắm, rốt cuộc có nên ăn ngọn cỏ gần hang này , lập tức bị Tây Tử trừng mắt nhìn chặn ngang họng. Ánh mắt kiểu gì thế kia!


      Năng lực chịu đựng của Hồ Quân mạnh, chừng lại bị bé này đả kích, chán ghét, thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ. nhìn với vẻ khinh thường hề giấu diếm, cứ như nhìn ngựa đực động dục. Hơn nữa, còn đứng theo tư thế phòng vệ theo bản năng. Hồ Quân dám cam đoan, chỉ cần nhào tới, nhất định bị đánh nát đầu dê.


      Theo lí mà Hồ Quân cũng đánh lộn nhiều năm, lại trải qua hai năm quy củ trong quân doanh, nếu đánh cũng thua bé này. Nhưng, đàn ông tốt đánh phụ nữ, đánh thắng bé, cũng coi là hùng gì.


      Hơn nữa, cũng đáng. Vừa rồi thần trí còn mơ hồ nhưng bây giờ bị ánh mắt của bé làm cho tỉnh táo hoàn toàn. Quan sát đánh giá cẩn thận, bé này kém xa những em trong quá khứ của em. Bộ dáng hung hăng như cọp mẹ, tính tình cứng rắn lại như khúc gỗ, thể mê nổi.


      Hồ Quân vẫn còn tức giận bất bình suy nghĩ, nhóc con đối diện nhanh nhẹn trả đồ vật về vị trí cũ, đội mũ xách túi, chào qua loa ròi lướt qua .


      Khỏi phải , Hồ Quân vô cùng bực bội. Từ đến lớn, bé này là người đầu tiên nể mặt . Dù thế nào nữa, vẫn là lãnh đạo của . Những người có chút hiểu biết về thế thái nhân tình đều biết, mặc dù nịnh nọt, cũng thể đối chọi với lãnh đạo, nếu vậy có thể yên bình sao? bé này sao lại hiểu chứ, cũng biết có phải khờ hay giả bộ ngu nữa?


      Chuông điện thoại di động vang lên vài tiếng, Hồ Quân mới gạt tóc, lấy điện thoại di động từ túi quần ra nghe:


      "Mẹ, có chuyện vậy?”


      Từ khi bà Hồ còn là con chưa từng phải lo lắng chuyện gì, kết hôn rồi sinh con đều diễn ra trôi chảy thuận lợi, công việc của chồng cũng thuận buồm xuôi gió. Sinh đứa con trai, con . Hai năm trước, bởi vì hôn của con mà buồn mấy ngày, về sau mọi chuyện lại được tốt lắm.


      Cũng chỉ vì đứa con trai Hồ Quân này thực khiến bà lo lắng. Mấy năm trước, có mấy vị phu nhân đến nhà chơi, cho dù đánh bài hay chuyện phiếm, khi nhắc tới mấy thằng nhóc lêu lổng đều chau mày lo lắng. Mấy năm trước bà Hồ cảm thấy phải lo lắng cho Hồ Quân nhà bà.


      Lại , Diệp Trì, Tả Hoành và cả Cẩm Thành, khi đó ai bừa bãi như Hồ Quân nhà bà. Nhưng so với ba người kia, con trai bà vẫn còn vài điểm tốt trong cái xấu xa. Vài năm sau, tên Diệp Trì bỗng dưng kết hôn chớp nhoáng, lấy dâu ngây thơ trong trắng về nhà, năm sau bồng bé trai mập mạp. Người ta nhìn thấy mỗi lần bà Diệp mừng rỡ, mở miệng tiếng Hồng Kỳ cháu tôi thế này, hai tiếng Hồng Kỳ cháu tôi thế kia. Mà nghe lại mang bầu đứa nữa rồi.


      Tả Hoành bên kia khỏi , cưới vợ trẻ xinh đẹp, tài giỏi lại môn đăng hộ đối. Mạc gia nhà cao cửa rộng, dù sao cũng cho thằng nhóc Tả Hoành bước vào rồi. Còn có Cẩm Thành, haizzz!


      Lòng của bà Hồ cứ như bị mèo cào, vô cùng khó chịu. Gọi điện bảo Hồ Quân về nhà, suy nghĩ lần này phải sắp xếp cho con trai xem mắt, , lấy tư cách làm mẹ để ép buộc , cho dù thế nào nữa, năm nay bà phải nhìn thấy con dâu vào cửa, sang năm cũng phải có đứa cháu trai.


      Vì vậy Hồ Quân vừa mới bước chân vào nhà, ‘Thái hậu’ hạ 'tử lệnh':


      "Ba giờ chiều mai, xem mắt ở Starbucks bên cạnh Cẩm Giang. chuyện chút, buổi tối nhân dịp mời người ta về ăn bữa cơm, sâu tìm hiểu chút."


      "Mẹ, nếu mẹ có việc gì làm cứ vào ban hội họa lão niên gì đó, học vẽ tranh, còn có thể bồi dưỡng trình độ nghệ thuật của mẹ, nuôi dưỡng tình cảm, tăng thêm cấp độ. thích vẽ tranh, mẹ có thể vào công viên luyện Thái Cực kiếm Hình Ý quyền gì đó, cần trở thành cao thủ võ lâm như Trương Tam Phong, ít nhất có thể rèn luyện thân thể. Nếu hai thứ này đều thích, mẹ có thể tìm người vài người bạn già mát-xa. Cả ngày mẹ cứ nhìn con chằm chằm làm cái gì, mẹ thấy phiền hả?”


      Bà Hồ bị con trai chọc giận:


      "Mẹ cũng phiền lắm, nhưng con xem Diệp Trì , con trai có rồi, con cũng sắp có rồi. Tiểu Quyên nhà Tả Hoành cũng có đứa bé lanh lợi, đáng hết mức. Cẩm Thành người ta cũng sắp có! Chỉ còn con, cho tới bây giờ vẫn đơn mình, ngay cả bóng dáng của vợ cũng nhìn thấy, con muốn sống đơn cả đời cũng được, nhưng sinh cháu ẹ trước !"


      "Mẹ, tư tưởng của mẹ cũ rồi, chút nữa con phải bảo ba làm công tác tư tưởng ẹ, kế hoạch hoá gia đình, kết hôn và sinh con muộn là chính sách quốc gia cơ bản của nước ta. Dù sao con cũng là cán bộ lãnh đạo, mọi việc con đầu, cũng thể tụt lùi ở phía sau chứ?"


      "Ít lý với mẹ , con cũng bôn ba khắp nơi, chẳng lẽ phải kết hôn sinh con muộn! Kế hoạch hoá gia đình, cũng phải sinh trước đứa rồi kế hoạch, phải vậy dể đối phó với mẹ, ngày mai mẹ theo dõi, nếu con dám , từ nay về sau cũng đừng nhận người mẹ này nữa."


      Bà Hồ phải cất lời tàn ác, lần này Hồ Quân thể . Trong lòng buồn bực, cơm cũng ăn mà luôn. Hồ Quân lái xe càng nghĩ càng giận, vì tên Diệp Trì mà mấy lần bị liên lụy rồi.


      Đánh tay lái, quẹo qua khúc quanh đến nhà Diệp Trì, vừa vào cửa nhìn thấy Diệp Trì cho vợ của ta ăn cơm. Thấy tới, cũng rất có lòng em:


      "Quân tới, ngồi xuống đây, cùng ăn cơm, cùng ăn nào......"


      Lời hay đấy, Hồ Quân liếc thấy mấy đĩa rau dưa xanh biếc trong suốt bàn, vui còn gì vui bằng:


      "Nhà các cậu cũng bảo vệ môi trường , ngay cả thức ăn mặn cũng có, sợ Hồng Kỳ nhà cậu bị suy dinh dưỡng sao......"


      Quân Tử còn chưa dứt lời, thấy Thời Tiêu ngồi bên bàn che miệng nôn khan, tên Diệp Trì tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ vợ thẳng vào toilet, chỉ nghe thấy vài tiếng nôn, mãi sau mới ôm ra. Diệp Trì vô cùng đau lòng, gắp miếng dưa chuột trộn đưa tới bên miệng vợ:


      "Ăn miếng dưa chuột trộn, có pha gia vị khác, chỉ ột chút muối và chút dầu vừng, phải mẹ em có thể ăn cái này sao?"


      Giọng dịu dàng phát ngấy, Hồ Quân thấy vậy hoảng hồn, nổi hết da gà, đứng lên ra ngoài, tới bên cửa câu:


      "Diệp Trì, nhà cậu cần phải thực tốt kế hoạch hóa gia đình, chứ đừng sinh vô tội vạ từng đứa rồi lại từng đứa như vậy."


      Đôi đũa trong tay Diệp Trì ném phăng ra ngoài:


      "Tên kia, cậu mới là từng đứa từng đứa, đây là công chúa nhà mình, cậu cút ngay!"


      Hồ Quân cười hì hì rồi chạy. Lên xe nhớ tới dáng dấp vừa rồi của Diệp Trì, còn hơi giật mình, định tìm Cẩm Thành uống hai chén, cân nhắc chút thấy bây giờ Cẩm Thành như vậy, cũng đỡ nổi.


      bộ vòng, ăn linh tinh chút về cái ổ của mình ngủ ngon lành. Ngày mai là thứ bảy, buổi chiều có hẹn đánh golf với Tả Hoành tại hội quán ở ngoại ô, Thái hậu ở nhà điện thoại tới:


      "Bây giờ hai rưỡi rồi, con ở đâu vậy?"


      Lúc này Hồ Quân mới nhớ ra, hôm nay còn có buổi xem mắt. Bình thường chỉ chống chế thôi, nhưng hôm nay Thái hậu đích thân áp trận, , về sau coi như xong.


      Hồ Quân đưa quả bóng trong tay cho Tả Hoành:


      "Mình có việc, phai trước đây, cậu đánh mình !"


      Tả Hoành hết sức tức giận, chính ta kêu mình ra ngoài, bây giờ lại chạy trước:


      "Quân, con mẹ nó cậu tốt thế nhỉ? Đánh mình đánh cái rắm."


      Hồ Quân cười:


      "Tốt? Tối thiểu, mình để cậu mặc áo ngắn tay chờ đến nửa đêm đường cái."


      Tả Hoành cười ha ha hai tiếng:


      "Còn nhắc lại chuyện này mấy lần nữa, cậu còn nhen hơn cả đàn bà."


      Hồ Quân nghe lời này, ánh mắt chợt lóe lên, vỗ vai Tả Hoành:


      "Hoành Tử, còn cậu rộng rãi. Tối hôm trước ăn cơm ở Cẩm Giang, mình lại thấy Tiểu Quyên nhà cậu ngồi cùng người đàn ông. Chậc! Chậc! Này, thân thiết lắm đó......


      Hồ Quân nhìn bộ mặt xanh lét của Tả Hoành nhanh chóng tối sầm lại, mới vui sướng cười hai tiếng rồi chạy. Đoạn đường này vui mừng cực kỳ, cũng tung tin vịt. Người đàn ông mà Quyên Tử cùng ăn cơm đó cũng rất thân thiết, có điều quên cho Tả Hoành biết người đàn ông kia là vợ của ta, Mạc lão tam, ha ha!


      Tâm trạng của Hồ Quân bỗng tốt hẳn lên, thậm chí còn ghét xem mắt như vậy nữa. Trong tay cầm chìa khóa xe, vừa vào Starbucks nhìn thấy lão phật gia của Hồ gia nấp bên cạnh chậu cây xanh mơn mởn, cách đó xa, ngồi gần cửa sổ.


      ấy ngồi đưa lưng về phía . Trong muôn hoa hỗn độn, vừa liếc mắt có thể nhận ra. biết khuôn mặt thế nào nhỉ? Ít nhất vóc người khá đẹp, từ góc độ Hồ Quân, có thể nhìn thấy thân hình từ phía bên.


      Khi quan sát phụ nữ, Hồ Quân quen nhìn từ chân lên. Đập vào mắt chính là đôi bàn chân đôi giày màu bạc, gót nhọn bảy tấc, mu bàn chân cong xuống vô cùng tinh xảo và xinh xắn, để lộ ngón chân xinh xắn như châu ngọc, sơn màu loè loẹt. Móng chân rất sạch , mang theo màu hồng tự nhiên, kết hợp với bàn chân trắng noãn. Chỉ xét đôi chân, Hồ Quân cho điểm cao nhất.


      Đai mỏng màu bạc quấn quanh cổ chân mảnh khảnh, đôi chân quyến rũ hoàn hảo. Tiếp tục lên, chiếc váy voan màu trắng bao phủ bắp đùi rủ xuống đầu gối. lên nữa, eo rất thon, mặc dù ngồi, ước chừng từ vòng eo có thể khẳng định mông . thắt lưng to bản màu bạc là phần vai được may béo, là nổi bật bộ ngực hoàn mỹ, lên nữa......


      Đường cong xương quai xanh đẹp đẽ, chút tỳ vết. Bả va hơi thô, nhưng với chiếc cổ dài thẳng tắp của , cũng khó coi. Hồ Quân chợt cảm thấy hăng hái hơn chút. Nếu như đây là đối tượng hẹn hò, cũng có thể tiêu chút thời gian, nếu như khuôn mặt của người đócũng được.


      Hồ Quân nở nụ cười lưu manh, tới. ý thức được có người tới, cũng quay đầu lại. Khi hai người đối mặt, nụ cười của Hồ Quân cứng ngắc:


      "Tây Tử, sao lại là ?"
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7



      Dĩ nhiên Tây Tử ngờ rằng gặp phải Hồ Quân ở đây. Câu 'oan gia ngõ hẹp' kia đúng, bản thân càng chán ai đó, càng muốn gặp người nào đó, nhất định gặp phải, kỳ lạ.


      Hôm nay Tây Tử đến đây, hoàn toàn đơn thuần là để đối phó với ông bố ngốc nghếch của . Hơn chín giờ tối hôm qua, mới được đón từ sân bay về nhà, hôm nay lập tức sắp xếp xem mắt, trình độ sấm rền chớp giật quả thực sánh ngang với kỹ thuật tiến công chớp nhoáng.


      Tây Tử chưa từng cảm thấy bản thân hai mươi bảy tuổi là chuyện táng tậm lương tâm, trời đất thể dung tha,cũng chẳng cản trở đến ai, bản thân sống mình cũng tốt. Nhưng hiển nhiên ba nghĩ vậy. Lúc trước ở trong quân đội, lần lữa mãi, ba cũng có cách. Bây giờ vừa chuyển nghề, ba đuổi theo theo sắp xếp cho xem mắt, trình độ cấp bách ràng như bán đổ bán tháo kho thóc.


      Theo lý mà từ Tây Tử hơi nóng nảy,cứng cỏi đến độ có cũng chẳng sao, chịu nổi ông bố nước mắt nước mũi lòng ròng mà càu nhàu, nếu là năm trăm năm trước, có thể thuyết phục được từ Thương Trụ Vương cho đến Phổ Nghi. Dĩ nhiên, ba có trình độ như vậy, chính là ví dụ, thực ra ba cũng biết được mấy chữ.


      Nhưng biết chữ và có trình độ văn hóa lại càng đáng sợ. Trong tâm khảm, ba vẫn là người đàn ông truyền thống, hơn nữa vô cùng để ý đến chuyện trai lớn lấy vợ lớn gả chồng.


      ông bố cực phẩm như vậy, Tây Tử thực gánh nổi. Dù sao ba cũng thể ngày ngày ở đây coi chừng , còn chuyệncửa hàng dưới quê nữa mà,Tây Tử suy nghĩ phải lừa gạt trước rồi giải quyết sau.


      Tuy ba biết chữ, nhưng trình độ khôn khéo phải vừa, nếu để ông nhìn ra manh mối mình lừa gạt ông, ông có thể bỏ mặc cái lò than ở dưới quê, ở đây giám sát , nhìn chằm chằm tới khi kết hôn mới thôi.


      Từ khi ông bố nhà khởi ngiệp đào mỏ than, đến bây giờ thành người giàu có, cũng phải chỉ dựa vào vận may, ngoài vận may, ba còn cố chấp dựa vào sức lực. Điều này khiến Tây Tử cảm thấy, cha con họ giống nhau, khi thừa nhận chuyện mười con bò cũng ngăn cản được.


      Vì vậy, để có thể lừa gạt cha già của sớm về với ông bà, vì cuộc sống tự do tự tại của , lần xem mắt này được Tây Tử nghiêm túc mà long trọng đề cao. Quần áo, giày, chỉnh đốn toàn bộ trang phục và phụ kiện người, ngồi vào chỗ, để lừa gạt người cha ngồi cách hai chỗ về phía chiếc, giám sát xem mắt.


      Lúc đầu Tây Tử còn nghĩ, người mà ba là luật sư, dáng vẻ nho nhã lịch , ba mẹ mất sớm, trong nhà còn người em , cũng lấy chồng.


      Mặc dù ba nóng lòng muốn gả , nhưng vẫn kén chọn con rể, tiêu chuẩn cũng giống người khác. Vẻ ngoài có thể bỏ qua, chủ yếu nhân phẩm phải tốt, tốt nhất ba mẹ đều còn, có tiền có nhà cũng sao. Như lời ba , chỉ cần thành với và gia đình là được rồi.


      Có được ông bố ngốc như vậy, Tây Tử còn có thể đấu trí so dũng được nữa sao. Tây Tử vừa suy nghĩ vừa chờ luật sư tới, giả vờ vừa mắt ta là được rồi.Mấy ngày nay Tây Tử lừa gạt cha già xongrồi mỗi người ngả. Nam nữ bây giờ, ai còn quấn ai nữa, cũng phải tuyệt đại mỹ nhân gì, điểm này Tây Tử tự biết .


      Trong lòng tính toán đâu ra đấy, cảm giác có người tới bên cạnh, còn tưởng rằng vị luật sư tới, vừa quay đầu lại nhìn thấy Hồ Quân. Tây Tử chút khách khí, chân mày liền nhíu lại. Hồ Quânbị đả kích, cũng biết là cảm giác gì, thầm câu:Chẳng lẽ đối tượng xem mắt mà Thái hậu nhà tìm chính là Tây Tử? thể nào!


      Tuy Thái hậu bây giờ cũng quan niệm dòng dõi quá nhiều, nhưng Tây Tử như vậy, thể nào quen biết mẹ nhà ấy, tại sao có thể giới thiệu cho . Nhưng mắt Hồ Quân rất độc, nhìn Tây Tử từ xuống dưới vòng, trong lòng liền đoán được con bé này cũng tới xem mắt.


      Lúc mới biết bé này, nhìn nhầmthật. Cho rằng chỉ là bé mới được phân công, sau nhìn hồ sơ mới biết, Tây Tử là quân nhân năm năm, bây giờ cũng hai bảy tuổi. giống, mặt con nít, tóc ngắn ngang tai, bình thường trang điểm, đồ trang sức đơn giản cũng có, tuy nhiên môi hồng răng trắng, nhìn như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.


      Cộng thêm tinh thần hiên ngang oai hùng, vừa lại trong sân cục giao thông thành phố, hấp dẫn những cảnh sát trẻ tuổi, nhìn chằm chằm vào .


      già hai mươi bảy tuổi xem mắt, cũng được, nhưng mà bé này khi trang điểm rất thu hút. Có điều khi nhìn thấy mình, ánh mắt kia che giấu được vẻ chán ghét, khiến Hồ Quân vô cùng khó chịu. Hồ Quânvốn rất khoong tốt đẹp gì, khiến tôi vui, tôi còn để vui mới là lạ.


      Hồ Quân cong khóe miệng, đặt mông ngồi đối diện Tây Tử. Tây Tử nhìn chằm chằm vào , rồi lướt qua , đưa mắt ra sau tìm ông bố tài phiệt thò đầu ra hóng chuyện, trong lòng trào dâng cơn giận, hít hơi sâu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khóe miệng vẫn quên nở nụ cười gượng gạo, đến sát , cắn răng đè thấp giọng :


      “Cục phó Hồ, bây giờ tôi ở đơn vị, ngài phải làm gì làm , tôi còn có việc quan trọng.”


      bé này từ trước đến giờ cũng gần như vậy, hai người cùng lắm là lướt qua nhau. Cuộc họp lần trước ở đội giao thôngđã coi là gần nhất rồi, có mùi nước hoa như những người phụ nữ khác. tới gần Hồ Quân, mùi hương là mùi gì, len lỏi vào mũi Hồ Quân, từ lỗ mũi nhanh chóng thấm vào cơ thể, hơn nữa tiếng rất , rất gần, hơi thở trong miệng phả lên vành tai Hồ Quân.


      Hồ Quân hơi nghiêng mắt, vừa đúng nhìn thấy tai . Tai rất đẹp, trong suốt óng ánh, sau tai còn có chấm đỏ, lần này Hồ Quân cũng nhìn ràng, là nốt ruồi đỏ.


      Hồ Quân cũng muốn, nhưng biết tại sao lại muốn chạm vào vào bé này, luôn có thể liên tưởng tới phương diện nào. Nhìn thấy nốt ruồi đỏ sau tai , nửa người dưới Hồ Quân gần như lập tức có phản ứng, hơi thở hơi bất ổn, ánh mắt toát ra vẻ gian xảo, hận thể lập tức ôm vào trong ngực lòng vuốt ve âu yếm.


      Đáng tiếc Tây Tử xong, liền nhanh chóng lùi lại, cau mày nhìn , đưa mắt ra hiệu cho cút nhanh lên, đừng làm trễ chuyện quan trọng của tôi. Điều này đả kích ý niệm trong lòng Hồ Quân, khiến chúng biến mất còn dấu vết.


      Hồ Quân vô cùng tức giận, liền nổi hứng trẻ con so đo với Tây Tử. càng muốn tôi , tôi càng . Tây Tử nhìn chằm chằm vào lúc lâu, cũng thấy đứng lên, đừng đứng lên, thậm chí còn chẳng có ý định.


      Tây Tử cảm thấy tên Hồ Quân này nhàm chán đến cực độ, là tên lưu manh, nhưng thể loại lưu manh này lại thành lãnh đạo, biết phía sau còn có bao nhiêu đồng bào thiếu nữ đây. Tối qua ta nhìn mình với ánh mắt kia, lòng Tây Tử vững vàng như tấm gương. Khi đó,chắc hẳn trong đầu ta chỉ toàn mấy điều đồi trụy.


      Hai người giằng co, trao đổi ánh mắt như vậy, nhưng trong mắt người khác, lại là dáng vẻ thương lẫn nhau vô cùng triển vọng. Nhắc tới cũng đúng dịp, đối tượng mà Hồ phu nhân sắp xếp cho Hồ Quân xem mắt, người giới thiệu nghe nhầm thời gian, là ba giờ lại nghe thành hai giờ.


      Con nhà người ta đợi nửa tiếng thấy ai, sao còn chứ. Ba Tây Tử là người Sơn Tây, tiếng phổ thông đặc sệtgiọng Sơn Tây, người giới thiệu bên này cũng loạn hết cả lên, nghe ba giờ thành hai giờ. Hai bên xui xẻo lại khiến Hồ Quân và Tây Tử oan gia gặp nhau, thể ông trời còn phải khóc lâu dài.


      ra từ lúc Tây Tử bước vào, Hồ phu nhân từ xuống, quan sát vô số lần. bé này hợp mắt bà, bây giờ con xinh đẹp dễ kiếm, nhưng tinh thần sắc bén như Tây Tử nhiều. Dáng đứng thẳng tắp, hiển nhiên là quen giày cao gót. Bước được tự nhiên, nhưng trong mắt Hồ phu nhân, nhìn như vậy lại dễ thương.


      Mặt con nít, mắt to, nước da trắng noãn mịn màng, thấy thế nào cũng vừa mắt. Đoan chính ngồi tại chỗ, lưng eo thẳng tắp, như người lính, nghĩ đến nếu lão Hồ nhà bà thấycô bé này, nhất định cũng thích.


      Hồ phu nhân nhìn như đánh giá con dâu, càng nhìn càng hài lòng, hận thể lập tức mang Tây Tử về nhà. Cách hai chỗ ngồi ở bên kia, ông bố đại gia của Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân, cũng hài lòng với đứa con rể này.


      Nhìn chắc tầm ba mươi, tuổi thích hợp, đàn ông lớn chút thương vợ, khi gây gổ cãi nhau cũng biết nhường nhịn, có điều đẹp trai quá. Trong ấn tưởng của ông bố tài phiệt, đàn ông nên đẹp trai, cũng thể quá giàu có. Đẹp trai e rằng dễ dàng hấp dẫn phụ nữ, quá nhiều tiền chỉ sợ ăn chơi lu bù.


      Chẳng qua, ánh mắt của ông bố tài phiệt rất sắc bén. Khi Hồ Quân vừa tiến đến, nhìn thấy mặc quần cảnh sát, nghĩ đến chắc cũng giống như con nhà mình, nếu là cảnh sát nhân dân, chắc chắn vượt qua thử thách về vấn đề tác phong.


      Tư tưởng của ông bố tài phiệt còn dừng lại ở thời kỳ của ông, dùng tiêu chuẩn của ôngmà chọn rể cho con . Thân hình cao lớn, mập gầy, khỏe mạn..


      Tóm lại, nhìn nhìn lại, ông bố tài phiệt rất hài lòng, hài lòng rồi là phải quyết định, đây là tác phong nhất quán của ông bố tài phiệt. Cũng đúng, mình phải hành động, hơn nữa nhìn cậu ta và con nhà mình, hai người rất vừa ý mà.


      Tây Tử còn chưa trừng cho Hồ Quân rời , nhìn thấy ba đứng dậy, từ từ tới.Mắt Tây Tử trợn lên, cứ nhìn chòng chọc ông bố tài phiệt nhà tới, đến trước mặt Hồ Quân, lại tự giới thiệu mình:


      “Tôi là ba con bé, cậu tên là gì? Bao tuổi? Nơi làm việc…..”


      Ba Tây Tử hỏi mấy câu liên tiếp như tra hộ khẩu, khiến Hồ Quân sửng sốt. Nhưng Hồ Quân là aichứ,vừa động não lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Liếc thấy Tây Tử ngồi đối diện có vẻ tức giận, trong lòng lại vui vẻ hơn.


      Đứng lên, vô cùng cung kính trả lời: “Cháu là Hồ Quân, làm việc trong cục quản lý giao thông thành phố….”


      Huyên thuyên hồi, vô cùng nghiêm túc khai báo sơ yếu lý lịch ràng…..
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8



      “Hồ Quân?”


      Ba Tây Tử nghe nhiệt tình tự giới thiệu xong, mới phản ứng lại: “Cậu phải là Tôn Phong à?”


      Nhớ ra quá muộn màng, hình như đối tượng con mình xem mắt là luật sư, phải là cảnh sát, lầm. . . . Hồ Quân liếc mắt nhìn vẻ mặt yên tâm của Tây Tử, ánh mắt lóe lên:


      “Chú, cháu và Tây Tử là đồng nghiệp, chúng cháu. . . .”


      tới chỗ này, cố ý dừng lại chút, Tây Tử trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào . ta dừng lại như vậy ràng khiến người khác hiểu lầm và có vẻ mờ ám đáng có, vội vàng giải thích:


      “Ba, con với ta có. . . . . .”


      Lời còn chưa dứt, Hồ phu nhân tới đây, nở nụ cười hiền lành hết sức hài lòng, chào ba Tây Tử, “Chào ngài, tôi là mẹ Hồ Quân. . . . .”


      Hồ phu nhân vừa nhận điện thoại mới biết, mình vừa mắt này phải đúng người, nhưng cũng quan trọng, quan trọng là… con trai và này rất xứng đôi, hơn nữa hình như nó cũng rất vừa ý.


      Hồ phu nhân nhớ cho con trai xem mắt bao nhiêu lần nữa, nhưng chưa bao giờ suôn sẻ như thế này. Hơn nữa con trai do mình sinh ra, để ý tới chuyện tại sao hai người này lại biết nhau, nhưng bà dám chắc con trai mình đối xử với này rất khác.


      này còn có thể quản thúc con trai, lần đầu gặp mà trong lòng Hồ phu nhân nắm chắc. Hiếm hoi lắm mới thể gặp được vừa ý như vậy, Hồ phu nhân làm sao có thể bỏ qua được. Dù thế nào nữa, cũng phải khiến ngựa hoang Hồ Quân có cái dây cương bền chắc, bà chọn người này là vợ con mình rồi.


      Xác định chủ ý, Hồ phu nhân thèm để ý xem có thích hợp hay , nhúng tay vào luôn. Ông bố nóng nòng gả con gặp được Hồ phu nhân hy vọng con trai cưới vợ để sớm có cháu đến mức loạn xị, vô cùng ăn nhịp với nhau.


      Cộng thêm bên cạnh còn có Hồ Quân khốn kiếp thích hành hạ người khác dù có lợi gì ình, muốn thấy người khác vui sướng, quả thực thành tổ hợp tốt nhất. Ngồi ở ghế VIP trong Cẩm Giang, Tây Tử hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như vậy.


      Hai vị trưởng bối hoàn toàn cho cơ hội giải thích, mới gặp thân, biến lần xem mắt bình thường nhất này thành cuộc gặp gỡ chính thức giữa hai nhà.


      Tây Tử vô cùng khó chịu. Ba cố hết sức gả ột gã nghèo cha mẹ đều mất mà, những điều kiện này hoàn toàn phù hợp với Hồ Quân, hơn nữa ba và mẹ Hồ Quân hoàn toàn để ý tới suy nghĩ của và Hồ Quân, lòng muốn ghép đôi hai người.


      Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân bên cạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt như lưu manh của ta, Tây Tử hơi nghiêng người, khẽ : “Cục phó Hồ, chuyện này lớn rồi, tôi thấy kết cục hay đâu. Nhìn ý của mẹ thế này, chẳng lẽ muốn cưới tôi?”


      Hồ Quân vui vẻ nhếch mày, cũng nghiêng đầu tiến tới bên tai , : “Sao vậy? Tôi còn sợ cưới, còn sợ gả ư?”


      Tây Tử thua người thua trận, cắn răng cười, nhưng có phần hơi khiếp sợ: “ dám cưới, tôi dám gả.”


      “Ngài xem, hai đứa chúng nó ràng nhau từ trước rồi, lại gạt người làm cha mẹ như chúng ta. Con cái bây giờ lớn rồi, càng làm cho người ta bận tâm.”


      Hồ phu nhân hài lòng liếc mắt nhìn Tây Tử và Hồ Quân ở phía đối diện, ánh mắt lóe sáng, như nhìn thấy cháu mình vẫy gọi, hốc mắt ba Tây Tử cũng nóng lên, dòng lệ tuôn trào.


      Đừng Hồ phu nhân, Tây Tử còn giật mình, vội vàng cầm khăn bàn, đưa cho ba lau nước mắt: “A, ba làm sao vậy?”


      Ánh mắt của ông bố tài phiệt mang vẻ lưu luyến! Nhìn Tây Tử mà lòng ê ẩm, hốc mắt lại nóng lên:


      “Con à, ba mong đợi con có thể gả ột người tốt, dù sao mẹ con mất sớm, nuôi con từ bé đến lớn, chăm bẵm từng li từng tí mới nuôi lớn đến như vậy, sao có thể rời xa người cha này chứ. Lúc thi đại học, dù thế nào con cũng phải thi ở đó, ba cũng theo con. Mong đợi con tốt nghiệp đại học về với ông bà, nhưng con lại lính. lính lính, ba biết, con của ba khi quyết định thể thay đổi. . . . .”


      Ba Tây Tử từ năm trăm năm trước tới năm trăm năm sau, Tây Tử nằm đầu gối ba mình khóc lóc:


      “Ba đừng buồn, ba thế nào thế đó, con nghe ba hết.” (Chic: con thỏ sập bẫy


      ~)


      Được, ông bố tài phiệt chỉ chờ những lời này. Con do tay ông nuôi lớn, tính tình ai hơn ông, hơn nữa ông bố tài phiệt cũng khờ, là người vô cùng khôn khéo. Nếu , cũng thể từ người đào mỏ trở thành địa chủ như hôm nay.


      Đừng nhìn ba Tây Tử biết mấy chữ, có văn hóa, ra là người đàn ông có tình có nghĩa. Năm Tây Tử gần tuổi, mẹ Tây Tử bị bệnh qua đời, lúc ấy có người khuyên ông, hãy nhìn lại mình, nhìn con gào khóc đòi ăn, nên tìm người phụ nữ có chồng mà cưới, cũng giống như gia đình.


      Nhưng ba Tây Tử đồng ý, thân mình gà trống nuôi con. Về sau lại phát đạt, còn có biết bao nhiêu người để ý, thậm chí còn có những người xấp xỉ tuổi con ông. Nhưng ba Tây Tử thèm liếc mắt. Càng đừng đến tâm tư, lòng ông nửa chết theo mẹ Tây Tử, còn lại nửa đều dành cho hôn của con .


      Ba Tây Tử thương con , chỗ quê Tây Tử cũng coi như xa gần biết tiếng, đây chính là thương từ tận đáy lòng. Tình cảm cha con ắt hẳn thân thiết hơn những cha con khác. Vào lúc này, ông bố tài phiệt than thở khóc lóc, khiến Tây Tử kinh hãi.


      Ba rất hay lải nhải, nhưng chưa từng như hôm nay. Tây Tử cảm thấy từng câu của ba mình như những lời từ tâm khảm, tấm lòng chân thành ấy khiến cảm thấy mình vô cùng bất hiếu.


      Hồ phu nhân ngờ người đàn ông có vẻ thô kệch này lại là người giàu tình cảm như vậy, đừng tới những cái khác, nghe những lời ông , lòng Hồ phu nhân cũng ê ẩm nóng rát, chứ đừng Tây Tử.


      Hồ Quân ở bên nghe vậy hơi sững sờ. lường trước được chuyện này, phải , Hồ Quân ngờ hôm nay xem mắt có thể gặp được Tây Tử, mẹ còn vừa ý Tây Tử, cộng thêm người cha cực phẩm này của Tây Tử, chuyện này đến đâu, kết thúc thế nào, chính Hồ Quân cũng biết, nhưng……


      Hồ Quân liếc nhìn mặt Tây Tử. Bây giờ bé này khác trời vực so với bình thường, chỉ thấy vẻ châm chọc, vẻ khinh thường khuôn mặt nhắn non nớt đó, nhưng lại chưa thấy như thế này. Vành mắt hồng hồng, nước mắt long lanh, dáng vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng lại khiến Hồ Quân xúc động muốn ôm trọn vào lòng.


      Hồ Quân lắc đầu, chợt nghe thấy thái hậu nhà lên tiếng:


      “Ba Tây Tử, ngài yên tâm, tôi cũng có con , hai năm trước lấy chồng, tôi hiểu được tâm trạng của ông. Tôi bảo đảm, nhất định thương Tây Tử như thương con mình, ông yên tâm yên tâm. . . .”


      Vành mắt ba Tây Tử hồng hồng, những nếp nhăn gương mặt ngăm đen càng , đặt tay Tây Tử vào tay Hồ phu nhân:


      “Vậy tôi giao nó cho bà.” (Chic: Thêm con thỏ sập bẫy


      ~)


      Cứ như ủy thác, tổng tham mưu Hồ đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời hơi giật mình. Lúc tổng tham mưu Hồ nhận được điện thoại của vợ mình, vẫn còn ở hội nghị thúc đẩy quân đối kháng tháng sau, hội nghị vừa kết thúc liền tới thẳng đây.


      Ông vừa đến khiến ba Tây Tử sợ hết hồn, ba Tây Tử còn chưa phản ứng kịp, Tây Tử nhanh nhẹn đứng lên, nghiêm trang, giơ tay lên, thực quân lễ tiêu chuẩn:


      “Chào thủ trưởng.”


      Động tác này của khiến chỉ những người trong phòng, ngay cả tổng tham mưu Hồ cũng cười. Tổng tham mưu Hồ tuy là thủ trưởng chức vụ cao, nhưng cũng phải trưởng bối khó tính. Có điều mặc dù khó tính, nhưng những người phụ nữ mà Hồ Quân chơi bời trước kia vừa mắt ông, nhưng người trước mắt này, rất được.


      Tổng tham mưu Hồ xuất thân nhà lính, đương nhiên có lòng thiên vị với những người lính. Hơn nữa, bé trong veo như nước thế này, đừng mặc quân trang, chỉ cần đứng nghiêm chào đơn giản như vậy, thể rằng bé này rèn luyện mỗi ngày. Sống lưng thẳng, mắt nhìn thẳng, tư thế oai hùng hiên ngang, nhăn nhó. Tổng giám đốc Hồ rất hài lòng, cực kỳ hài lòng với nàng dâu này.


      Tổng tham mưu Hồ là thủ trưởng cấp cao cỡ nào, dĩ nhiên cũng bị kiểu trình diện như vậy làm khó, khoát tay như quân lễ, Hồ phu nhân cũng phì cười:


      “Mấy người là lạ, sau này đều là người nhà, gặp mặt đều như vậy làm người ta chết cười mất.”


      Mặt Tây Tử hơi đỏ, giờ mới hiểu được người thủ trưởng cấp bậc thiếu tướng này chính là ba của tên Hồ Quân lưu manh kia. Hình như có nghe Hồ Quân có bối cảnh vững vàng, ngờ rằng lại là lãnh đạo lớn như vậy, khỏi có mấy phần lo lắng.


      Lại , Hồ Quân rất giống ba , nhưng ba nghiêm túc hơn chút, chẳng qua thủ trưởng còn thuận mắt hơn Hồ Quân nhiều. Tây Tử cảm thấy, là thủ trưởng phải như ba của Hồ Quân này mới được.


      Bữa cơm kéo rất dài, từ lúc bốn giờ cho đến tận tối. Thủ trưởng Hồ cực kỳ ôn hòa hiền lành hỏi Tây Tử vài chuyện lúc mới làm lính, ngoài Tây Tử hơi mất tự nhiên, hai bên chuyện với nhau rất vừa ý.


      ra từ Cẩm Giang, hai bên quyết định hôn của Hồ Quân và Tây Tử, quả thực là kiện xem mắt quạ đen nhất trong lịch sử. Tổng tham mưu Hồ cho cảnh vệ và tài xế lái xe đưa Tây Tử và ba mình về, còn ông và phu nhân ngồi xe Hồ Quân về nhà.


      Vừa lên xe, thái hậu hạ lệnh:


      “Mẹ thích Tây Tử này. Mẹ và ba con bé bàn bạc ổn thỏa, tháng sau tổ chức.”


      Hồ thủ trưởng cũng cau mày, :


      "Ba quan tâm đến những chuyện rối loạn trước kia của con, nhưng trước khi cưới, nhớ dọn dẹp sạch cho ba. Tây Tử là bé tốt, ba cho phép con bắt nạt con bé.”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9



      Ông bố tài phiệt của Tây Tử uống hơi nhiều, vừa về đến nhà nghiêng người nằm bẹp xuống giường ngáy khò khò. Tây Tử khách sáo tiễn cảnh vệ và tài xế về, sau đó quay lại cởi giày tất, đắp chăn cho ba rồi thay quần áo tắm rửa.


      Sau khi tắm rửa xong, ngồi xếp bằng cạnh mép giường, ngẩn người nhìn bamình. Ba vất vả, biết; ba rất thương , cũng biết, thế nhưng sao lại u mê hồ đồ mà kết hôn......


      Điện thoại bên cạnh rung lên, nhìn lướt qua, hơi nhăn mặt. đứng dậy, cầm điện thoại ra phòng khách, bấm nút nghe.


      Hồ Quân mấy lời vô nghĩa mà vào thẳng vấn đề: "Tôi đợi dưới tầng ......"


      Tây Tử vừa ra ban công, thấy Hồ Quân ngồi bồn hoa đối diện, dáng vẻ lười biếng, trong tay còn kẹp điếu thuốc. Có vẻ ta luôn mang vẻ bất cần đời như vậy.


      Có lẽ do ấn tượng ban đầu, Tây Tử hoàn toàn có chút thiện cảm với Hồ Quân. Thực ra ghét nhất loại đàn ông như lưu manh này, có cảm giác đáng tin. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tới tình cảnh tại với người đàn ông đáng tin.


      Đời này Tây Tử thể nào làm trái ý ông bố tài phiệt. Bình thường có chuyện gì nữa, ba cũng có thể chiều theo ý . Nhưng hôm nay thấy ba như vậy, dĩ nhiên Tây Tử đau lòng. Mà có thể thấy được ba rất thích Hồ Quân, cực kỳ vừa ý.


      Hồ Quân thấy ra ngoài, dập tắt điếu thuốc trong tay, ném xuống đất. Tây Tử cau mày tới, cúi người nhặt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, tức giận nhắc nhở:


      "Phiền có chút ý thức công cộng được ?"


      Hồ Quân dở khóc dở cười, bé này lúc nào cũng thấy mình ngứa mắt. Hồ Quân hiểu, mình đắc tội bé này lúc nào chứ. Từ đến lớn, mọi việc liên quan đến phụ nữ đều giải quyết thuận lợi, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải thấy mình vô cùng ngứa mắt. thế bé này còn buông tha bất kỳ cơ hội nào để đả kích .


      Nhưng có phải bé này quá coi thường mình rồi . Hành động giờ của bản thân mặc dù thể sánh được với Romeo, nhưng cũng miễn cưỡng tương đương với Lương Sơn Bá. Dù vui mừng phấn khởi đến mức nhảy nhót, nhưng tối thiểu cũng phải ăn diện chút chứ. Nhưng nhìn bây giờ xem.


      mặc cái quần rằn ri có vẻ cũ, dép lê, phía mặc cái áo phông ngắn tay rộng thùng thình. Vừa nãy lúc ở Cẩm Giang, còn có dáng vẻ yểu điệu của phụ nữ, bây giờ khó mà phân biệt là nam hay nữ. Chuyện này còn bỏ qua được, nhưng nhìn ánh mắt kia, thái độ kia, phải Hồ Quân suy nghĩ nhiều, mà rất ràng là vô cùng vô cùng muốn gặp .


      Tây Tử hề lễ độ liếc mắt nhìn , rồi đặt mông ngồi xuống bồn hoa bên cạnh:


      "Cục phó Hồ, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng cần tiếp tục che giấu nữa, cứ thẳng . Mặc dù tôi đến cục giao thông thành phố này chưa lâu, nhưng cũng từng nghe nhiều vụ tai tiếng của ngài, tôi thấy ngài thiếu vợ. Nếu ngài thực cần cưới gấp vợ trẻ, chỉ cần vung tay hô, lao đến tới tấp là dối, nhưng tiểu đội vẫn có thừa. Vì vậy, hôm nay ngài xuất tại đây, thứ cho tôi ngu muội, thể hiểu ý lãnh đạo."


      Hồ Quân thấy lời “cầm thương mang côn” của hơi giận, nhưng ngẫm lại, từ ngày đầu tiên biết , bé này hễ mở miệng đều bỏ qua ình.


      việc tới mức này, trước đó Hồ Quân cũng ngờ tới. Ban đầu, chỉ muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người, nhưng ánh mắt chán ghét của khiến tức chết, chỉ muốn cho bé này cũng phải khó chịu lần. Nhưng ngờ rằng thái hậu nhà mình lại chọn trúng Tây Tử, còn cầu lão gia nhà mình chuẩn bị cuộc gặp mặt thông gia vừa đơn giản lại long trọng, còn có ông bố cực phẩm của Tây Tử nữa......


      Nếu Hồ Quân có thể thành chút, chắc chắn biết, mặc dù bản thân vẫn muốn kết hôn, nhưng cũng chống đối việc cưới Tây Tử. Ngược lại, còn có phần mong đợi. Dĩ nhiên, đây là việc chôn sâu trong lòng, e rằng bản thân cố ý quên mất.


      Hồ Quân nhướng mày:


      "Tôi vẫn còn nhớ, vừa rồi ở Cẩm Giang, nếu tôi dám cưới, dám gả, sao đây? Bây giờ sợ rồi, sợ gì chứ? Sợ tôi ăn , hay sợ sau này tôi, khó kìm nén tình cảm, thể thoát ra được?"


      Tây Tử cười:


      "Cục phó Hồ, dù gì ngài cũng là lãnh đạo, chúng ta có thể đừng những lời buồn nôn như vậy được ? Bữa cơm tối nay rất đắt, chốc nữa lại phải nôn ra cũng có lời, tôi có thời gian pha trò với ngài, cứ thẳng thắn có được ?"


      bé này giống y chang cái súng máy, pằng pằng pằng, từng từ từng chữ đều mang mùi thuốc súng. Hồ Quân bị làm cho nghẹn lời, khuôn mặt lưu manh cố nở nụ cười. Nhưng cũng tức, tức giận vì bé này cũng đáng. Dù thế nào nữa, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cũng hiểu nếu lão gia và thái hậu đều thích Tây Tử, ba Tây Tử cũng vội vã muốn gả con , bằng tương kế tựu kế, xem như lần vất vả suốt đời nhàn nhã.


      Hồ Quân cũng phải là người chịu thua thiệt, liếc nhìn từ xuống dưới:


      "Tôi cũng chỉ phòng ngừa chu đáo, thăm dò trước chút. Theo như tôi biết, đàn bà đều là loài nghĩ đằng nẻo, dù mở miệng bảo thích, nhưng trong lòng lại hận thể bám chặt lấy. Loại đàn bà như vậy tôi gặp nhiều rồi. Tôi chỉ sợ tôi, đến lúc đó lại muốn chết muốn sống cùng tôi, tôi chịu nổi đâu."


      Tây Tử liếc nhìn ta:


      "Tôi có thể thề với Mao chủ tịch, đời này bao giờ ngài, biết điều bỏ trái tim của ngài vào lại trong bụng !"


      Khóe miệng Hồ Quân co quắp, hồi lâu mới mở miệng: "Ba và ông bà nhà tôi đều ưng thuận, bằng hai ta làm thân trước, rồi kết hôn sau."


      Tây Tử nhướng mày, Hồ Quân lại tiếp:


      " đừng hoang tưởng, phải là mẫu người của tôi. Tôi chỉ cảm thấy chuyện xem mắt rất phiền nhiễu. cũng vậy, tôi cũng tin hôm nay cam tâm tình nguyện ."


      Tây Tử liếc nhìn :


      "Việc này hình như liên quan tới chuyện hai ta có kết hôn hay ."


      "Sao lại liên quan chứ? Hai ta nam chưa cưới nữ chưa gả. Nếu kết hôn, dù là ba hay lão gia và thái hậu nhà tôi, tất cả đều hết lo lắng, cuộc sống sau này cũng yên bình rồi."


      Tây Tử liếc nhìn từ xuống dưới, thẳng:


      "Tôi hề muốn gả cho ."


      Hồ Quân vô cùng tức giận, lửa giận dâng trào, tắc nghẽn trong lồng ngực lên nổi mà xuống cũng chẳng xongvô cùng khó chịu. bé này bao giờ buông tha cơ hội chọc ngoáy .


      Hồ Quân hít hơi sâu, giọng khàn khàn:


      "Yên tâm ! Người vợ như , tôi cũng chẳng vừa mắt, chỉ muốn có tờ giấy chứng nhận kết hôn để lừa gạt mọi người cho xong việc, nghĩ tôi vui khi cưới chắc!"


      , Tây Tử hơi nghi ngờ nhân phẩm của Hồ Quân. Người này nhất định là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Ngày hôm đó, khi thấy tập võ toát mồ hôi mà còn có thể nghĩ linh tinh được. cũng nghi ngờ trong đầu ta phải là tuỷ não mà là tinh trùng.


      Nhưng mà chuyện đến nước này cũng biết, đây là con đường duy nhất. Lại , ba như vậy khiến trong lòng rối loạn. Mặc dù ba vẫn hay càu nhàu, nhưng than thở khóc lóc như hôm nay chưa từng có.


      Ba rất thương , hai mươi bảy năm qua trong lòng ông chỉ có đứa con này, ngay cả người để bầu bạn cũng có. phải Tây Tử nghĩ tới việc tìm cho ba người bạn già, nhưng lại bị ba từ chối. Có lẽ đợi kết hôn rồi, ba quan tâm hơi tới cuộc sống của mình, dù sao tuổi của ông vẫn tính là lớn, còn nửa đời nữa, chẳng lẽ lại sống như vậy đến cuối đời.


      Ba thương , cũng rất thương ba, kết hôn...... Đôi mắt Tây Tử u ám, dù sao đời này cũng muốn ai cả. Như vậy kết hôn với ai mà chẳng giống nhau? Hồ Quân cũng được, những người khác cũng chẳng sao, có gì khác nhau đâu......


      Gió đêm mơn trớn tóc mái của , làm lộ ra cái trán trơn bóng cùng hàng mày của . Lông mày của hơi thô, tính là thanh tú, nhưng hợp với đôi mắt, lại mang vẻ mạnh mẽ xinh đẹp. Dưới ánh đèn, con ngươi của như sáng lên, bên trong sóng gợn lăn tăn, rất sâu, nhưng cũng sáng chói, mà lại có phần xa xăm.


      Hồ Quân đoán nổi bây giờ nghĩ gì. Nhưng vừa rồi người toát ra cảm giác sắc bén, đứng ở nơi đó, như có nỗi ưu sầu chất chứa vẻ đơn lẻ loi, khiến Hồ Quân lại mất hồn. Đáng tiếc chẳng qua chỉ vài giây, ngay sau đó lại bị bé này kéo về thực.


      "Nhưng trước tiên chúng ta phải có ba điều quy ước."


      "Ba điều quy ước? Ba điều quy ước gì?"


      Hồ Quân hơi ngạc nhiên, Tây Tử nhìn thẳng vào , hề úp mở, thẳng thắn ràng:


      "Ba điều quy ước sau cưới, mặc dù danh nghĩa là vợ chồng, nhưng chắc chắn ai cũng ngại người kia. làm việc của , tôi tham dự, chuyện của tôi, cũng đừng quản."


      "Ý của là sau khi kết hôn, tôi tìm bao nhiêu phụ nữ cũng được, để ý."


      Giọng của Hồ Quân hơi tức giận, Tây Tử gật đầu, Hồ Quân vui lắm, gần như từ thốt lên từ kẽ răng:


      " hào phóng......"


      Tây Tử lười phải nhảm với :


      "Đầu tiên cần xác nhận lại tài sản, của tôi cần, của ba tôi cũng thể tham"


      Hồ Quân bị này làm cho tức đến mức chết sống lại. Lớn như vậy, đây vẫn là đầu tiên có người nghi ngờ bản thân mê sắc tham tài. Vô cùng tức giận, giọng của Hồ Quân lại trở nên nhàng, khuôn mặt trầm xuống, kìm nén cơn giận, từng từ từng chữ:


      " có thể yên tâm, Hồ Quân tôi dù có nghèo chăng nữa, cũng thèm quan tâm tới hai lò than của ba đâu."


      Tây Tử gật đầu:


      "Vậy tốt, hôn lễ đừng làm quá lớn, đơn giản là được rồi. Còn nữa, sau khi kết hôn hai chúng ta ở cùng đơn vị hình như được hay cho lắm. Tôi muốn chuyển sang đội hình , giúp tôi chuyển . cầu của tôi nhiều như vậy, nếu như đều đồng ý, vậy kết hôn......"
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :