1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ANH DÁM LẤY TÔI DÁM GẢ - HÂN HÂN HƯỚNG VINH (63 chương + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45



      “Em biết ngay từ đầu chuyện của và Mộ Thanh là giả mà, hề ấy......” Trong bóng đêm, ánh đèn chiếu vào mắt Phạm Lý, trông có chút mịt mù khó hiểu.


      Đối với Mộ Thanh, Phạm Lý oán hận hiểu nỗi, ngay từ khi ta dùng tủy ép chia tay Tây Tử bọn họ thành đôi oán giận.


      Tây Tử hơi nhíu mi: “Phạm Lý, chúng ta chia tay, quên rồi ư? và Mộ Thanh ly hôn cũng liên quan đến em, chuyện của hai người hãy tự mình giải quyết, oán giận hay người đều là do tự lựa chọn trước.”


      “Lựa chọn trước?” Phạm Lý chua chát cười khổ: “Tây Tử, cuối cùng em vẫn trách , với trường hợp đấy, nếu em là thế nào?”


      Tây Tử gật gật đầu: “Đổi lại là em cũng chia tay, dù sao liên quan đến sinh mệnh người thân, vì vậy từ đầu đến cuối em gì cả. Trách , trước đây có lẽ có, tại em chỉ hy vọng có thể hạnh phúc, đấy.”


      “Hạnh phúc?” Phạm Lý đột nhiên tiến lên từng bước, giơ tay nắm lấy bả vai Tây Tử: “Khoảnh khắc mất em, còn tư cách gì mà hạnh phúc. Tây Tử em, quá khứ hay tại, mãi mãi vẫn đổi. Còn em?”


      Giọng của Phạm Lý nóng nảy, đau đớn hòa lẫn tức giận, thậm chí còn cả ghen tị: “ tin chỉ mấy tháng em người khác, huống hồ, người đàn ông kia còn chẳng đáng để em , tên đó trước đây......”


      Phạm Lý chưa xong bị Tây Tử trực tiếp cắt ngang, giọng khá lạnh lùng: “ ấy là chồng em, trước đây thế nào em cần biết, bên cạnh đó, hay cũng là chuyện của em và ấy, đến phiên can dự.”


      Giọng Tây Tử chỉ lạnh lùng mà còn khá sắc bén, Phạm Lý quen biết nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết được, Tây Tử cũng có mặt bén nhọn như thế, đứng nơi này tựa như chiến sĩ vươn khiên chắn, bảo vệ người đàn ông đứng sau mình.


      Lòng ghen tị xông đến tựa như thủy triều dời núi lấp biển, nháy mắt bao phủ lý trí Phạm Lý, Phạm Lý nâng tay khống chế gáy Tây Tử, cúi đầu hôn xuống......


      Tây Tử vốn nghĩ đến can đảm như thế, kịp thời phản ứng, kịch liệt giãy dụa, sức lực của nam nữ cách biệt rất lớn, hơn nữa Tây Tử cũng hung hãn như tên Hồ Quân nào đó, lại bị Phạm Lý ra tay trước, cái hôn này bị Phạm Lý hôn mãi đến.....


      Phạm Lý như điên dại, hôn lên môi Tây Tử vẫn thỏa mãn, lưỡi còn cạy mở môi , xâm nhập vào....Tây Tử nóng nảy, há mồm hung hăng cắn, Phạm Lý đau đớn buông ra.


      Thoát khỏi kiềm chế, Tây Tử lui về phía sau vài bước, lui khoảng cách mà cảm hấy an toàn, mới dừng lại, trừng mắt với Phạm Lý. Tây Tử chợt cảm thấy người đàn ông này xa lạ, người quân tử ôn nhuận như ngọc trong trí nhớ hoàn toàn biến mất rồi, người này mang theo oán giận ghen tị, vừa xa lạ vừa xấu xí.


      “Xin lỗi Tây Tử......” Giọng của Phạm Lý truyền đến, lan rộng trong bóng đêm có phần ảo não, Tây Tử sờ sờ môi, miệng có mùi rỉ sắt.


      Tây Tử hề muốn cùng Phạm Lý ầm ĩ đến như vậy, dù sao, ta cũng từng là giấc mộng đẹp nhất của , Tây Tử muốn biến nó thành ác mộng. xoay người, vừa nhấc chân, từ phía sau tiếng của Phạm Lý lại vang lên: “ em, Tây Tử.”


      Tây Tử thẳng lưng được hai bước rồi dừng lại, nhưng quay đầu lại, chỉ câu: “Bảo trọng, đàn … » Sắc mặt Phạm Lý trắng bệt, dường như có chút máu, thậm chí câu hẹn gặp lại cũng muốn cho . Quay về căn tin lớn, Tây Tử chào lãnh đạo của cuộc đặc huấn tiếng, hành lễ vừa xong, rời khỏi binh doanh, suốt đêm quay về.


      Trong lòng Hồ Quân khó chịu, trong điện thoại rang là tên nhóc họ Phạm kia, nghe ngóng thử mới biết được, huấn luyện viên cho cuộc đặc huấn của vợ lần này chính là tên nhóc họ Phạm, đúng là oan gia ngõ hẹp, tháng này đúng là gần quan được lộc…


      Hồ Quân càng nghĩ trong lòng càng giống như bị mèo cào, sao có thể ngồi yên thêm, ở trong phòng mà cứ như bị nhốt trong lồng, qua lại biết bao nhiêu lần. Gọi điện thoại vợ nhà mình trực tiếp tắt máy, dự định gọi đến đơn vị lại sợ vợ về chiến tranh lạnh, lúc này, sợ gì khác, chỉ sợ nhóc kia quan tâm đến .


      Hồ Quân cúi đầu nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi, vừa rồi nghe phía bên kia Tây Tử có tiếng tiếng gió thổi lá cây xào xạc, cần , chắc chắn là ra ngoài nghe điện thoại của đây mà! Tối lửa tắt đèn, nếu tên nhóc họ Phạm có làm bừa gì......


      Hồ Quân nghiến răng kèn kẹt, hận thể gặm xương cốt Phạm Lý để giải hận. Hồ Quân miên man suy nghĩ, chịu đựng đến mười giờ, rốt cuộc chịu nổi nữa, cầm lấy chìa khóa xe, mang theo áo khoác, đổi giày, người còn chưa ra cửa, chợt nghe cửa lớn cạch tiếng, cửa từ ngoài mở ra.


      Hồ Quân choáng váng giây liền vui vẻ, có thể vào cách cửa này, trừ ra, chỉ có vợ nhà mình. Quả nhiên, cửa vừa mở, Tây Tử xách theo cái túi lớn, mặc bộ rằn ri màu cát thẳng vào.


      Hồ Quân quăng áo khoác trong tay ra, thẳng qua, bế vợ lên, thèm quan tâm gì cả, đá cửa, ép lên cánh cửa, hôn xuống......


      Nhớ nhung nồng đậm trong lòng, còn có bất an và ghen tuông vừa rồi đều trút hết vào nụ hôn gặp lại sau trận tiểu biệt này, vốn thể nào dịu dàng triền miên được, Hồ Quân hận thể nuốt vợ mình vào, liếm láp, đẩy sâu vào yết hầu, mỗi tấc, mỗi góc, đều là .....


      Kịch liệt tựa như dã thú cắn nuốt con mồi, trước đây Hồ Quân chưa từng như thế, bá đạo, nhưng bây giờ quan tâm đến cảm thụ của Tây Tử, quan trọng là nỡ! Khó khăn lắm mới cưới được người vợ mà mình tận đáy lòng như vậy, Hồ Quân nỡ, nhưng lát sau đành buông ra.


      Ghen tị trong lòng gặm nhắm khiến cả người khó chịu, liền mang theo hung hãn này, miệng cắn, tay bắt đầu xé rách quần áo vợ......


      tháng, suốt tháng, chưa được đến gần người vợ mình, vừa nhìn thấy, làm gì còn săn sóc dịu dàng nữa, tựa như sói mắt xanh, tru tiếng rồi nhào lại, hai ba cái lột sạch Tây Tử, nhấc chân lên đặt cửa, thẳng vào vấn đề chính....Ách....Ư......


      Hai người dường như cùng hừ tiếng, theo thanh này, tiết tấu cũng trở nên điên cuồng hẳn, đẩy lên hạ xuống liên tiếp, tiếng rên lần này của Tây Tử còn chưa dứt, cú tiếp theo đẩy lên: “Có nhớ ? Nhớ hử? ....Vợ......”


      Hồ Quân trong miệng ngừng tra hỏi, tiết tấu cũng theo đấy mà lúc ngắt quãng lúc dồn dập, hung hãn tựa như động tác của , rơi vào tai Tây Tử lại như thuốc kích tình, khiến toàn cơ thể từ trong ra ngoài đều nóng hừng hực, mơ hồ phải là mình.


      Đầu óc mơ màng, dưới chân suy yếu, Tây Tử dường như đứng nổi, chân đứng thẳng bỗng chốc mềm nhũn, người trượt từ cửa xuống, được Hồ Quân nhấc lên, nhanh chóng xoay người, cả cơ thể Tây Tử bị Hồ Quân quay ngược lại......


      Động tác vẫn như cũ dừng lại chút nào, nhanh vào, mau ra, tốc độ này và cảm giác bắn đầy nóng rực khiến Tây Tử thậm chí hơi sợ hãi, phải mình bị tên phía sau này đâm thủng đấy chứ....Tay theo ý thức chống đỡ tủ giày phía trước, cúi lưng, nhấc chân, ách......


      Nhắc đến Hồ Quân thực nên vui mừng, vợ nhà vốn là người hiểu phong tình, nhìn thử xem bây giờ bị dạy dỗ thành thế nào. Động tác theo bản năng còn bài bản hẳn hoi hơn so với những người được huấn luyện bao năm. Thời điểm nào cần phối hợp động tác nào thoải mái, vợ nắm hơn bất kỳ ai, học theo quả thực rất mau, có xu hướng là trò giỏi hơn thầy......


      Hai người lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, ngọn lửa trong mắt Hồ Quân vẫn hề giảm, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng. Đèn điều khiển bằng tiếng động cửa lúc sáng lúc tối, ngược lại tạo cho hai người cảm giác kích thích nên lời. Đèn tắt rồi mò mẫm trong bóng tối, cảm xúc đặc biệt rệt, đừng đến miệng của cả hai, ngay cả tiếng của hai người cũng trở nên hết sức chân thực, đèn sáng mang theo hiệu ứng thị giác tươi sáng.


      Hơn nữa vợ nhà Hồ Quân đẹp, ngọn đèn rọi lên người, chiếu ra vầng sáng mờ nhạt làn da trắng mịn của vợ mình, eo , mông vểnh, chân dài, gáy thiên nga....Còn lớp mồ hôi tinh mịn phủ toàn thân....Da thịt trắng trẻo ửng hồng, khiến lòng người hồn phiêu phách lạc......


      Còn nữa, thanh khó nén từ cái miệng nhắn kia, đây chính là vợ của Hồ Quân , có cho toàn bộ mỹ nữ cao cấp thế giới này, cũng đổi… Bỗng nhiên Tây Tử nghiêng đầu nhìn thẳng vào , trong đôi mắt nước đưa tình, ướt át, nhìn đến Hồ Quân hoảng cả hồn......


      Xong chuyện, hai người nằm giường, Hồ Quân hỏi: “Vợ, em vừa rồi nhìn làm gì?”


      Tây Tử mặt đỏ lên, quay người đưa lưng về phía , giả ngu: “Lúc nào, em mệt lắm......”


      “Lúc đó đó......” Hồ Quân cũng buông tha , nghiêng người đè lên người , miệng sát bên tai vợ cúi đầu thủ thỉ: “Vừa rồi ở cửa, khi chúng mình làm việc tốt, vốn định trừng phạt em trận ra trò, em vừa nhìn như vậy, ông xã em bắn cả ra......”


      xong, miệng cắn cắn miệng của vợ, cắn đến vừa hồng vừa sung lại liếm hai cái, Tây Tử đẩy ra: “Tránh ra, tuổi chó đó hả! Liếm cái gì?”


      Hồ Quân phì cười: “ tuổi chó đấy, là chó đực, em là chó cái, hai ta là đôi, em xem tư thế vừa rồi, ô ô......”


      Hồ Quân còn chưa dứt lời, bị Tây Tử bịt miệng, nghiêng người, cưỡi người : “ bậy nữa em đến phòng khác ngủ đấy?”


      Hồ Quân lại cười ha ha, mở tay bé của vợ ra: “Em đẹp sao, vừa rồi em rên to ô ô......”


      còn ......”


      Tây Tử ngay cả cổ cũng đỏ, cố gắng bịt kín miệng , quên mất người có mảnh vải nào, Hồ Quân cũng cố ý nhắc , cảnh đẹp thế này nên xem nhiều chút, nếu vợ có thể cưỡi người mình cả đời như vậy, cam tâm tình nguyện......


      Bàn tay to chụp lên cặp ngực tròn của , chà đạp hồi, tốn chút sức, thuyền lại vào bến ....Giương tay nắm lấy eo của Tây Tử, hơi hơi nâng lên, “bẹp” tiếng.... thanh phát ra khi rơi xuống lọt vào tai Tây Tử, cảm thấy có hơi dâm đãng, nhưng cảm giác này....thực rất thoải mái....


      Sau đấy, Tây Tử chợt phát , ràng mình ở mặt , vì sao vẫn cảm thấy bản thân lại bị Hồ Quân ăn sạch…
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46



      Kết thúc huấn luyện đặc biệt Tây Tử có kỳ nghỉ, hơn nửa tuần nghỉ này đôi vợ chồng son đều ở lì trong nhà. Hồ Quân chưa từng nghĩ bản thân thành trạch nam, trước kia trừ ngủ qua đêm ở lâu trong nhà được, hầu hết buổi tối ngủ cũng có người ngủ cùng.


      Nhà ở trước đây vốn lớn, do Hồ Quân ngại gian quá lớn, chỉ mình làm chủ cả phòng lớn làm gì. Con người rất ràng, bên ngoài ăn chơi đàn điếm, tán tìm bạn tình nhưng chưa từng mang về nhà, trong nhà chỉ có mùi của , thỉnh thoảng cũng có vài nhân viên chuyển phát, còn ai khác.


      rất để ý chuyện này, muốn trong nhà có mùi người lạ, đặc biệt là mùi phụ nữ, duy độc chỉ có mùi đàn ông thôi. Thế nhưng Tây Tử giống, ngay lần đầu gặp Hồ Quân ngại, có cũng là Tây Tử ngại , ánh mắt nhìn tựa như mắc bệnh đường sinh dục. Sau chuyện đấy, Hồ Quân buồn bực lâu.


      Chân chính tự xét lại nửa đời trước của mình, sao lại bừa bãi như thế. với vợ: Trước kia nếu biết nhất định giữ thân xử nam, dối trá, nếu có thể uống thuốc hối hận hoặc xuyên qua hay trọng sinh giống tiểu thuyết ngày nay, Hồ Quân nhất định theo đuổi vợ vào lòng ngay khi vừa lên đại học, cũng chuẩn bị kế hoạch dưỡng thành tốt.


      Đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, đột nhiên nhớ tới tên nhóc họ Phạm, tối hôm đấy, trở về bất ngờ của vợ khiến vừa vui vừa ngạc nhiên đến mức hồ đồ, nghĩ nghĩ lại quên hỏi chuyện đó .


      Lúc này nghĩ tới, Hồ Quân cảm thấy vò dấm chua trong lòng lại trào hơn phân nửa, dạ dày đều khó chịu, buông báo trong tay đứng lên.


      Tầng lầu này mang lại cho họ gian độc lập xa xỉ với đầy đủ chức năng, phòng làm việc gồm hai gian, lớn . Tây Tử vốn muốn gian hơn, dù sao cũng có việc gì, lên mạng chỉ chơi game, tán gẫu QQ hay dạo quanh diễn đàn. Công việc của Hồ Quân bận hơn , người ta tốt xấu gì cũng là lãnh đạo, cần được tôn trọng.


      Mà khi lần đầu bước vào, Hồ Quân đem laptop của đến thẳng gian phòng lớn hơn, nếu phát huy tinh thần nhường lê của Khổng Dung, Tây Tử cũng cần thiết chối từ ý tốt của , dứt khoát yên tâm thoải mái chiếm phần lớn phòng làm việc.


      Sau khi hai người từ giả thành , ở nhà chủ yếu là ở đâu Hồ Quân theo tới đấy, đến cả toilet, chỉ phút chốc thấy cũng phải đến dòm hai mắt vào, đích thực là keo dính siêu cấp.


      Dần dần gian phòng làm việc của đều là đồ của Hồ Quân, máy tính của , sách của , bộ trà cụ của , ly rượu của , vân vân.... Tựa như con kiến chuyển nhà dịch chuyển từng chút , nơi này trở thành gian chung của hai người, ngược lại gian phòng làm việc được ai ngó ngàng.


      Phòng làm việc có cánh cửa sổ, phủ rèm màu trắng, lấy ánh sáng vô cùng tốt, bên hông là lối vào gian phòng lớn, ở góc sáng sủa đặt chiếc sô pha khá phong cách, mềm mại và thoải mái. Trước đây, Tây Tử thích nhất làm tổ đấy xem chút công việc vặt vãnh hoặc đọc tiểu thuyết, sau này, ngồi chỗ nào Hồ Quân liền bám dính đến, hết sờ lại hôn, cuối cùng lăn lộn cùng chỗ.


      Chưa đến việc cảm giác khác với những nơi khác, khi tình cảm mãnh liệt chợt nghiêng đầu còn có thể ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Hơn nữa, khi đêm xuống đèn lên, rặng cầu vồng phía xa tụ thành biển đèn, ngoài cửa sổ đủ loại sắc màu sặc sỡ trong đêm, trong cửa sổ tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, thời khắc lên đỉnh, đôi khi Tây Tử chợt ảo giác, bản thân cũng rơi vào thế giới sặc sỡ bên ngoài cửa sổ kia, dập dờn và lộng lẫy......


      Tình là gì? Có lẽ Tây Tử hiểu, nhưng Hồ Quân cho dục, mang đến cho cảm giác đập tan ràng buộc, phá kén thành bướm. Tây Tử hơi ngẩn người, vì vậy hề chú ý đến động tác của Hồ Quân.


      Hồ Quân đến phía sau vẫn hề phát giác, mãi đến khi Hồ Quân xoay người ôm cổ từ sau lưng, mới hoàn hồn: “Nghĩ gì đến ngẩn cả người như vậy?”


      Giọng Hồ Quân rất , môi thở ra hơi nóng, phun cổ có chút ngứa, Tây Tử tránh ra, nghiêng đầu lướt qua mắt : “Đừng làm bậy......” xong, giơ tay lau cổ, Hồ Quân lại chơi xấu thổi khí, cọ cằm qua lại cổ .


      Keo dính Hồ khiến Tây Tử né mấy lần vẫn thoát, dứt khoát quay đầu trực tiếp đẩy ra. Hồ Quân mới cười ra tiếng, duỗi tay ôm vợ vợ từ chiếc ghế lớn lên, đặt mông ngồi xuống, để Tây Tử xuống, nhanh nhẹn tách chân vợ, khiến Tây Tử khóa ngồi đùi , bàn tay to xoa xoa lên khuôn mặt trắng nõn của Tây Tử.


      có việc phải thẩm vấn em, em cũng biết chính sách của quốc gia mình , thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm phạt?”


      Tây Tử nhíu mày kéo tay : xuống “Sao lại đến cục quản giáo nhỉ, nên làm bên hình , cho mỗi ngày đều thẩm vấn nghi phạm, thẩm đủ, tỉnh người quay về thẩm em.”


      Hồ Quân nhếch miệng cười cười: “Vợ, đánh trống lãng xài được người đàn ông của em đâu, trong điện thoại tối đó là tên nhóc họ Phạm đúng ?”


      Đôi mắt Tây Tử lóe lóe, dường như có tia chột dạ, chỉ cái chớp mắt Hồ Quân cũng dễ dàng bắt giữ, sắc mặt Hồ Quân đen ngay lập tức, ánh mắt cũng sắc bén hẳn: “Tên đó tìm em làm chi? Nó phụ trách huấn luyện tụi em chứ gì! Vì sao mấy ngày nay em với ......”


      Hồ Quân hỏi hết câu này đến câu khác, cứ như thẩm tra kẻ xấu, làm Tây Tử hơi phản cảm nhíu mày: “Ý là gì? Là nghi ngờ em và Phạm Lý có gì? Hay cảm thấy, em là đứa con dứt được nợ cũ?”


      Khuôn mặt nhắn sa sầm hẳn, trông rất nghiêm túc, nhìn mặt kiên cường này của , nơi nào đấy của Hồ Quân chợt mềm nhũn, hật có tiền đồ. đến cùng dấm chua trong lòng khiến tổn thương bên trong, dù biết vợ nhà mình phải loại con hay sớm nắng chiều mưa, nhưng đặc biệt chán ghét tên nhóc họ Phạm kia.


      “Vợ, nếu có chuyện gì, em cho biết ! Nó tìm em làm gì? Cũng khiến chồng em an tâm. Người đàn ông của em có rất nhiều tật xấu, lòng dạ nhen, thích ăn dấm chua, nhưng đây chẳng phải thể để ý vợ mình sao? Cần an ủi thể đả kích!”


      Tây Tử phì cười, đổi lại sắc mặt, em đây đả kích , lại lặp lại lần: “Mặc kệ trước đây em và Phạm Lý có thế nào, là chuyện quá khứ, từ giây phút em gả cho , em và ta còn chút quan hệ nào.”


      “Đêm đó nó tìm em làm gì?” Hồ Quân trong lòng vẫn rối rắm chuyện này, hơn nữa câu truyền qua loa đêm đó, nghe rất ràng, đấy là loại tình cảm nồng đậm tầm thường. Thậm chí Hồ Quân còn hoài nghi, tên nhóc họ Phạm kia biết lần huấn luyện đặc biệt này Tây Tử mới nhờ cậy để được làm huấn luyện viên.


      Tây Tử bình tĩnh nhìn Hồ Quân, trong lòng cũng phân vân, chuyện đêm đó có nên kể biết hay . ra mấy ngày nay Tây Tử ngẫm lại cũng thông cảm cho Phạm Lý.


      Phạm Lý là người đàn ông rất vĩ đại nhưng vận may quả thực hơi kém. Đừng so với Hồ Quân, so với người bình thường cũng bằng rồi. Hoàn cảnh khiến trở nên tự ti, xung đột với kiêu ngạo sẵn có trong , vô cùng mâu thuẫn.


      ra với căn bệnh lúc trước của em vẫn còn biện pháp, cũng cách mà Tây Tử sau khi biết mới nghĩ ra, chính là tìm kiếm tủy ghép, tất cả chi phí và Phạm Lý cùng chia. Dù sao tương lai cũng là người nhà, năng lực bọn họ có hạn nhưng phía còn có ông bố giàu có thương như tính mạng, chỉ cần mở miệng, ông bố giàu có này ngay cả táng gia bại sản cũng chút tiếc rẻ.


      Nhưng chủ ý này còn chưa kịp ra Phạm Lý quyết định chia tay, phương diện nào đấy, dường như rất bá đạo lại cực kỳ độc đoán, loại kiêu ngạo tự cho là đúng này chính là nguyên nhân khiến họ chia tay. tại ngẫm lại, Tây Tử cảm thấy có lẽ mình và Phạm Lý vốn hợp nhau. Với tính cách của Phạm Lý, dù trước đây có để mình giúp chừng tồn tại vướng mắc cả đời, cặp vợ chồng có vướng mắc trong lòng sao có thể sống yên ổn.


      Lại tiếp Phạm Lý có hơi nhen, khác với hẹp hòi của Hồ Quân, lòng dạ hẹp hòi của Hồ Quân dường như đều dùng để ăn dấm chua, tựa như chính , đây là biểu để ý , Tây Tử ngoài miệng ghét bỏ nhưng tận sâu trong lòng cảm thấy vui sướng khó hiểu.


      muốn nhắc đến Phạm Lý, nếu có thể, chuyện đêm đó cũng muốn lựa chọn quên , nghĩ đến đây, Tây Tử vòng cánh tay lên cổ Hồ Quân: “Đừng nhắc đến người ngoài nữa được , rất có ý nghĩa, hửm? Được chứ?”


      Những lời này Tây Tử đến cực kỳ mềm mại dịu dàng, giọng điệu làm nũng, nếu người những phụ nữ khác rất bình thường, nhưng người Tây Tử lại trở thành hiếm thấy, đây là vờ thua để dỗ ! Hồ Quân hiểu như thế, hơn nữa câu “người ngoài” kia của vợ thấm sâu vào tim .


      Ngẫm lại cũng thấy mình chuyện bé xé to, có thể có chuyện gì cơ chứ? Đừng đấy là quân doanh, dù là nơi hoang dã người, tên nhóc họ Phạm kia cũng chẳng làm ăn được gì, làm người của vợ nhà bảy tám năm, vợ vẫn xanh non chẳng khác dây leo, lúc này làm cũng trễ quá rồi.


      Bởi vậy Tây Tử vừa dỗ chút, Hồ Quân lập tức vứt mọi chuyện sang bên, tâm bệnh vừa khỏi, Hồ Quân nhớ thương chuyện khác, khuê nữ nhóc tì nhà vẫn chưa có tin tức nữa, đây là vấn đề to lớn trước mặt......


      Tay từ eo vợ chậm rãi dời lên , đến bụng, nhàng xoa bóp, lần này xoa liền xoa ra lửa ....Ở nhà vợ đều mặc loại váy rộng, rộng rãi thoải mái, kiểu dáng lại mới mẻ, ở giữa đeo dây nịt, hiển lộ vòng eo nhắn của vợ , váy phía dưới rộng thùng thình, phủ đùi , che kín nửa người dưới của hai người, bên trong......


      Bàn tay to của Hồ Quân nhanh nhẹn chui vào phía dưới, mò đến phần giữa, giật chút liền trượt vào....Khi Tây Tử phục hồi tinh thần bị nắm lấy eo bắt đầu lên xuống....Mặt Tây Tử đỏ lên, hơi hơi nghiêng đầu, bên kia cửa sổ thủy tinh chiếu hình ảnh hai người.


      Quần áo người cả hai đều đầy đủ, chỉ có biên độ lên xuống ngừng kích thích, hơn nữa thứ thanh kia ngừng lọt vào tai, mặt Tây Tử càng hồng, người càng nhũn tựa như xương, nằm vai Hồ Quân, cách lớp vải, cắn lên bả vai Hồ Quân, tiếng rên rỉ trong miệng thỉnh thoảng lại ngâm vang, trầm bổng, hết sức động tình......


      Hồ Quân lúc này vẫn nhớ Phạm Lý, cảm thấy vợ như vậy rồi, chắc chắn có gì. Nhưng sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, lửa giận của Hồ Quân thực đủ để phá hủy trời đất. ngờ vợ mình cũng học được cách lừa dối mình ....Dùng tấm lòng của , lừa thiếu chút nữa đội mũ xanh đầu.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47



      Khi Phạm Lý về nhà, Mộ Thanh ngồi sô pha phòng khách chờ . Phòng ở do bộ đội cung cấp, trước kia Phạm Lý muốn kết hôn cùng Tây Tử, xin nhiều lần cũng xin được, còn chưa đăng ký cùng Mộ Thanh được phân cho hai căn lớn ngay tại tòa nhà dành cho người nhà nằm ngay cạnh quân doanh.


      Phòng ở do tay Mộ Thanh trang trí, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ ra phòng bếp, dù chỉ góc nho cũng toát lên hương vị của Mộ Thanh, tao nhã và sang trọng. Thẩm mỹ của Mộ Thanh rất tốt, Tây Tử lại rất ít để ý những thứ này, trước đây hai người cũng nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ có thể có căn hộ để họ ở cạnh nhau là tốt rồi.


      Nhưng khi đó Phạm Lý vẫn biết, tuy thế giới to lớn nhưng cũng chứa được và Tây Tử. Ngày ấy chia tay đều là vì bất đắc dĩ, nhưng lúc ấy Phạm Lý cảm thấy Tây Tử phải loại con thích đứng núi này trông núi nọ, cùng với bảy tám năm tình cảm của hai người phải buông là buông ngay, Mộ Thanh nhất định muốn , chẳng qua là do loại tâm lý chiếm được của đại tiểu thư, Phạm Lý tin rằng bao lâu, chính ta cũng hết hứng thú.


      Cứ như thế, hai người gắng gượng trói buộc vào nhau, có cái gì để hi vọng chứ. Từ giây phút chia tay với Tây Tử, cả thế giới của Phạm Lý bắt đầu trở nên mù mịt, tựa như ráng chiều thưa thớt, bóng đêm dần xen kẽ cả bầu trời. Trong tuyệt vọng lại có tia hi vọng, trông cậy vào tia hi vọng này vẫn có thể thấy bầu trời đầy sao. Đáng tiếc hi vọng này biến thành xa vời, hy vọng xa vời biến thành tuyệt vọng, chẳng qua chỉ trong chớp mắt mà thôi.


      Lần đầu tiên Phạm Lý cảm thấy tuyệt vọng, khoảnh khắc gặp Tây Tử và Hồ Quân đến cục dân nhận giấy chứng nhận, thậm chí vào lễ kết hôn của bọn họ, vẫn chưa từng tuyệt vọng, bởi vì khi đấy thấy được Tây Tử hề Hồ Quân.


      Tây Tử chưa bao giờ biết che giấu, thẳng thắn trong sáng tựa như thủy tinh trong suốt, chỉ liếc mắt cái có thể thấy , cũng vì vậy tuy lúc đấy khổ sở cũng hề cảm thấy tuyệt vọng. Thế nhưng qua ngày hôm qua, Phạm Lý bắt đầu tuyệt vọng, Tây Tử sắc bén, Tây Tử che chở Hồ Quân theo bản năng đều thể để ý người đàn ông kia, có lẽ vẫn chưa đến mức , nhưng thích rồi.


      Mộ Thanh cứ nhìn chằm chằm vào như vậy, vào cửa ngay cả liếc nhìn cũng có, phải là ngay cả ánh nhìn cũng keo kiệt bố thí, tựa như chính là món đồ trang trí trong nhà có cũng được mà có cũng chẳng sao. Bị phớt lờ, bị lạnh nhạt, đường đường là Mộ Thanh lại lưu lạc đến hoàn cảnh này, có đôi khi nhớ lại đều cảm thấy bản thân mình đáng thương. Nhưng cho dù có đáng thương vẫn muốn buông tay, chấp niệm đối với người này sâu biết bao nhiêu, sâu đến nỗi dù làm vật trang trí có cũng được mà có cũng sao, vẫn có thể tiếp tục lại gần .


      có tinh thần nước chảy đá mòn, còn có thời gian cả đời, tin, người này có thể đối xử vĩnh viễn với như vậy: “Ăn cơm chưa? Em làm gà luộc cắt miếng mà thích ăn đấy, ăn chút ?”


      Phạm Lý chuẩn bị bước vào phòng khách bị Mộ Thanh ngăn lại, giọng của Mộ Thanh hơi dè dặt lấy lòng. Đừng bản thân Mộ Thanh, chính Phạm Lý cũng thấy đáng như vậy, đến bây giờ vẫn hiểu được vì sao kiên quyết bắt lấy như vậy, bởi vì ư? sao? Phạm Lý nhớ lại, bản thân chưa từng tiếp xúc gì với , tình này bắt đầu từ đâu?


      Trong trí nhớ Mộ Thanh luôn là kiêu ngạo, người như vậy đáng lẽ nên khinh thường nhất việc cúi đầu làm . Thế nên ta như thế này càng khiến Phạm Lý cảm thấy khó hiểu, có lẽ bản thân nên chuyện thẳng thắn với ta lần......


      Nghĩ đến đây Phạm Lý quay đầu lại, ánh mắt đảo qua , cất bước hướng về nhà bếp. Mộ Thanh sửng sốt, tiếp đấy đuôi lông mày cũng vui lây, qua lấy gà luộc trong hộp giữ nhiệt ra bỏ vào cái đĩa mới rất đẹp bưng đến trước mặt Phạm Lý. Phạm Lý gắp khối thịt gà chấm nước tương, đưa đến miệng......


      “Thế nào?” Giọng của Mộ Thanh rất gấp gáp, Phạm Lý để đũa xuống gật gật đầu: “Sao biết tôi thích ăn món này?”


      “Kỳ Kỳ ......”


      “Kỳ Kỳ?” Phạm Lý gật gật đầu: “Em ấy cho biết, vì sao tôi lại thích ăn món này ư?”


      Mộ Thanh lắc đầu.


      “Bởi vì đây là món mà Tây Tử có thể làm tốt nhất, ra, chỉ món gà luộc đơn giản thế này, ấy cũng làm tốt, luôn nấu quá chín, lúc lấy ra gà đều nát cả, thế nhưng, khi đấy chúng tôi đều ăn hết, hương vị có tình trộn lẫn nên trở thành món ăn hoàn mỹ nhất thế giới này. Tôi cảm thấy, cả đời này tôi vẫn buông bỏ Tây Tử, cũng , Mộ Thanh chúng ta ly hôn !”


      Nét mặt Mộ Thanh phút chốc trắng bệt, canh gà vừa múc ra trong tay liền rơi xuống bàn cơm, canh tràn ra bàn, cũng quan tâm, từ từ đứng lên, tay chống ven bàn, cúi người nhìn Phạm Lý, khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy hô hấp của nhau. muốn nhìn người đàn ông này, rốt cuộc có tim hay , người này trước giờ vẫn hờ hững ư?


      Ánh mắt Phạm Lý thờ ơ, hề dao động, dao động của đều dành hết cho Tây Tử. Ở trước mặt Tây Tử luôn ngập đầy nhiệt huyết, ở trước mặt lại tựa như khối băng đông lạnh ngàn vạn năm, cứng rắn, lạnh lùng thể chạm tới, thể thay đổi. Kỳ Kỳ chết, điều kiện để khống chế cũng còn, khẩn cấp muốn cách xa , chờ nỗi muốn vứt bỏ đến vậy.


      Mộ Thanh cắn cắn môi: “Phạm Lý, ngoại trừ Kỳ Kỳ vẫn còn nghiệp, còn muốn tham gia quân ngũ, vẫn còn lý tưởng, vì Tây Tử cần gì nữa sao. Nhưng cần, Tây Tử quay đầu lại ư? là ngốc hay giả ngu, nhà họ Hồ là gia đình thế nào? Hồ Quân là người ra sao? Tây Tử sống thế nào? Tin rằng hơn em, đến nay vẫn nhớ thương ta như vậy, buồn cười.”


      Nét mặt Phạm Lý nhanh chóng sa sầm: “Những điều này cần quan tâm, đây là chuyện của tôi và Tây Tử”


      “Chuyện của và Tây Tử?” Mộ Thanh đột nhiên cười to hai tiếng, có phẫn nộ cùng chịu nổi: “Phạm Lý, cho biết, em ly hôn cùng , cho dù Tây Tử quay đầu, ngôi vị người vợ của cả đời này cũng phải ta, là em chiếm được. Phạm Lý đừng ép em, ép em nóng nảy, đối với cũng tốt đâu.” Xoay người rời khỏi nhà bếp, cửa lớn rầm tiếng đóng lại.


      Mộ Thanh rời khỏi nhà, lái xe thẳng về nhà họ Mộ, vào cửa, hai người lớn Mộ Phong vừa nhìn thấy sắc mặt của biết ngay lại cãi nhau. Mộ Phong rất thích Phạm Lý, người trẻ tuổi có nhiệt tình, có năng lực nhưng tính tình lại có hơi kỳ quái. Bản thân mình chỉ có con là Mộ Thanh, từ đều là nuôi lớn bằng cưng chiều, tính tình hơi kiêu căng. Nhưng con kiêu kì này, từ lần đầu gặp mặt Phạm Lý tựa như đụng phải khắc tinh, kiềm chế tính cách, nghiêm túc làm người vợ hiền mẹ tốt, vậy mà Phạm Lý vẫn hề cảm kích.


      Cuộc hôn này đều do Mộ Thanh dùng điều kiện ép buộc, xảy ra rồi Mộ Phong mới được biết. Cũng thấy đáng trách, mà bất chấp mọi thủ đoạn đáng được tha thứ, hơn nữa với dáng vẻ con cưng của ông và phần tấm lòng như thế, đặt trước mặt bất kỳ người đàn ông nào, chẳng phải kết quả đều như nhau sao? Phạm Lý lại luôn được tự nhiên, chuyện của đôi vợ chồng son, người lớn hai người cũng nên xen vào, chỉ có thể đứng cạnh lo lắng.


      Mẹ Mộ Thanh lôi kéo tay ngồi cạnh giọng hỏi: “Sao lại về nhà lúc này? Cãi nhau sao?”


      Mộ Thanh nhếch miệng, vẫn kìm được: “Phạm Lý muốn ly hôn.”


      Mộ Phong nhíu nhíu mày, buông báo chí trong tay: “Ly hôn gì hả?Hai đứa mới kết hôn có mấy ngày? Tại sao?”


      “Còn tại sao chứ? Chắc chắn là vì con nhóc quê mùa trước kia!”


      Mộ Phong trừng mắt liếc nhìn người bạn già cái: “Bà bậy gì đấy? Cái gì mà con nhóc quê mùa chứ?”


      “Gì chứ? Tôi có sai đâu, bây giờ bám víu vào nhà họ Hồ chức vị cao cũng thoát khỏi dáng vẻ quê mùa ăn vào xương tủy.”


      Mộ Phong thèm chấp nhất với đàn bà, vỗ đầu con : “Chuyện của bọn trẻ các con ba cũng hiểu, nhưng là người đàn ông, tránh khỏi việc nhớ về chuyện cũ, hơn nữa thứ chiếm được luôn là tốt nhất. Hay là con thử xem xét việc rời khỏi Phạm Lý thời gian , sau đấy lại đến chuyện ly hôn hay , hai người cần bình tĩnh hơn . Con đó! Quản cũng quá chặt, người này con càng bám dính càng ưa con, chờ con rời khỏi rồi, có lẽ nó nhận ra quan trọng của con.”


      “Nhớ về chuyện cũ gì chứ? Đừng lấy những hư hỏng tuổi trẻ của ông dạy dỗ con tôi, Phạm Lý muốn ăn cháo đá bát, có cửa đâu, số điện thoại của nó là bao nhiêu, để tôi tự tìm......”


      xong, nghiêng người lấy điện thoại trong túi Mộ Thanh, biết bấm chỗ nào, di động sáng lên, nhảy ra bức ảnh, mẹ Mộ Thanh vừa thấy liền nổi nóng: “Ông Mộ, ông xem , đây là gì hả? Là con nhóc nhà quê kia! Tối lửa tắt đèn, hai người nó làm gì? Con nhóc quê mùa kia là cảnh sát hử! Sáng mai tôi tìm đến đơn vị của nó......”


      Mộ Thanh vội đoạt lại: “Mẹ, người đừng thêm phiền, con mệt mỏi rồi, ngủ.”


      Đứng lên, xoay người vào phòng mình, đóng cửa, mẹ Mộ Thanh vẫn lải nhải: “Tính tình gì thế này? Ở nhà phô ra, dính đến tên nhóc họ Phạm xài được chút nào cả......”


      Mộ Phong đứng lên: “Chúng ta nên bớt lo , chuyện này trước đây đều do Thanh Thanh tốt, ép buộc người ta chia tay rồi kết hôn cùng nó. Cuộc hôn nhân này có hạnh phúc hay cũng phải do nó có thể khống chế nữa, đây là duyên phận, là tạo hóa......”


      “Tạo hóa gì chứ? Chẳng phải đều do con nhóc quê mùa kia xen vào, Phạm Lý mới có thể mèo mỡ nhớ nhung mãi như thế. Ông thấy bức ảnh chụp kia sao, hai đứa nó hôn nhau đấy. được, cần phải có người lo, phải Phạm Lý muốn ly hôn với Mộ Thanh ư, cho nó nếm chút khổ.”


      Mộ Phong trừng bà: “Bà muốn làm gì? Đừng tôi cảnh cáo bà, thể chạm vào nhà họ Hồ được, ba con họ Hồ đều nổi tiếng che chở con cái. Hơn nữa Hồ Quân lại là tên làm loạn tiếc gì, chọc cậu ta nóng nảy, cái gì cậu ta cũng dám làm......”


      “Rồi, rồi, biết rồi, dông dài thế làm gì?”


      Chờ Mộ Phong vào phòng, mẹ Mộ Thanh ngồi sô pha suy nghĩ trong chốc lát, ngày hôm sau thức dậy sớm, lén lấy điện thoại Mộ Thanh ra ngoài, ra đến bên ngoài tìm nơi in ấn, rửa hình, cầm ảnh chụp, thẳng đến cửa cục quản lý giao thông thành phố chờ Hồ Quân.


      Bà suy xét, nếu chuyện này vạch trần ra bên ngoài làm ầm ĩ ọi người biết, có thể thực đắc tội đến nhà họ Hồ. Ngay cả khi nhà họ Hồ cần con dâu này nữa thể diện của họ cũng mất, tiền đồ của ông lão nhà mình vẫn phải giữ chứ, nhưng bảo bà nuối trôi cục tức này, bà làm được.


      Càng nghĩ càng thấy thẳng cho Hồ Quân là thích hợp nhất, dù sao con nhóc quê mùa kia là vợ cậu ta, chuyện cắm sừng này bất kể là hay giả, cho dù có giảm nữa cũng tin công tử bá đạo như Hồ Quân có thể chịu được.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48



      Mẹ Mộ Thanh nghĩ rất hay nhưng ngồi suốt ở cửa lớn mấy ngày cũng bắt gặp Hồ Quân. Hồ Quân người ta vẫn hầu hạ vợ mình, nghỉ ngơi xong, xoay đầu lại đến thứ hai mẹ Mộ Thanh mới nhìn thấy Hồ Quân.


      Hồ Quân nhận ra mẹ Mộ Thanh, hồi tham gia quân ngũ dù sao Mộ Phong cũng là trong những lãnh đạo của bọn họ, ngày lễ ngày tết cũng có đến thăm nhà, tuy qua nhiều năm, vẫn có chút ấn tượng. Hơn nữa mặt mũi Mộ Thanh rất giống mẹ, có lẽ khi bà còn trẻ cũng là mỹ nữ rung động phương, bằng cũng thể gả cho Mộ Phong.


      Nhà họ Mộ cũng có chút gia thế, gia thế ấy người bọn họ tính là gì nhưng trong mắt người bình thường cũng xem như khó lường. Lúc này Hồ Quân vô cùng thích gặp người nhà họ Mộ, chủ yếu vì nhà này có quan hệ với tên Phạm Lý mà ghét cay ghét đắng, trong lòng như giận chó đánh mèo, ngay cả người nhà họ Mộ cũng bị ghét lây.


      Hơn nữa, Hồ Quân đối với những bà như mẹ Mộ Thanh luôn có định nghĩa, bọn họ luôn thấy mình cao cao tại thượng, luôn khinh thường bất kỳ ai, giận người, trách đời. Trước mặt đến mức như vậy, nhưng vẻ mặt nhiều chuyện và tâm tư thế lực kia khiến Hồ Quân cảm thấy khá phản cảm.


      Nhưng vẫn phải có lễ phép cơ bản nhất, mẹ Mộ Thanh nhìn Hồ Quân bước xuống xe, nhịn được thầm oán trách con mình, dòng dõi của con mình như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, gả cho ai chẳng phải cũng môn đương hộ đối, sao lại nhìn trúng tên nhóc nghèo nàn Phạm Lý kia. Nhìn thử công tử của Tổng tham mưu Hồ , nhìn người ta tuổi trẻ tài cao, mới chừng đấy tuổi lên đến chức cục trưởng rồi, tương lai tươi sáng, chừng còn cả ông Hồ, người tốt chức cao như thế lại nhường ột con nhóc trèo lên.


      “Tiểu Hồ, còn nhận ra chị dâu ?” Mẹ Mộ Thanh tươi cười chào hỏi, tính bối phận thực hơi loạn, nhưng trong bộ đội từng , lớn đều phải gọi chị dâu, giờ cũng sửa được nữa.


      Hồ Quân khách khí cười cười: “Chị dâu vẫn trẻ đẹp như trước, sao lại nhớ chứ, chị tìm em có việc gì vậy?”


      Mẹ Mộ Thanh nhìn nhìn xung quanh, nét mặt hơi khó xử: “Ừ, có việc riêng…” Ánh mắt Hồ Quân lóe lóe, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Nếu , chị với em đến quán trà đối diện ngồi lát, chỗ đấy yên tĩnh, có ghế lô, có thể trò chuyện......”


      Vài bước từ cửa cục đến quán trà Hồ Quân đều suy nghĩ, phụ nữ có chồng tìm có chuyện gì? Mặc kệ chuyện gì, nhìn dáng vẻ của bà ta biết ngay nhất định phải chuyện tốt. Hồ Quân sợ, lớn như vậy chưa có chuyện gì có thể làm khó nhưng có Tây Tử vợ rồi chỉ hơi lo mà thôi.


      Hai người ngồi vào ghế, gọi trà Hoàng Kim Quế, mẹ Mộ Thanh còn uống hai hớp trà mới : “Tiểu Hồ à! Chị dâu cũng phải người hay bới móc, nhưng chuyện cưới vợ này, gia đình chúng ta như vậy cần chú ý chọn người môn đăng hộ đối mới thích hợp, hiểu tận gốc rễ , kiếm tốt cưới vào nhà rồi trở thành mầm hoạ.”


      Lời kia vừa thốt ra, nụ cười khách sáo Hồ Quân cũng biến mất, cau mày nhìn mẹ Mộ Thanh: “Chị vợ em là mầm hoạ?” Giọng điệu rất nghiêm túc. Mẹ Mộ Thanh vốn nghĩ nể mặt như thế, nét mặt già nua cũng có chút nhịn được: “Chị dâu như thế, chỉ vì vợ của cậu cùng con rể nhà chị......”


      Mẹ Mộ Thanh còn chưa dứt lời, Hồ Quân gõ gõ bàn trà vô tình cắt ngang bà: “Vợ em như thế nào em là người ràng nhất, nhọc người ngoài nhiều lời, dạng gì em cũng thích, đều là vợ em cả.”


      Mẹ Mộ Thanh bị mấy câu của Hồ Quân làm nghẹn họng, lên được mà xuống cũng được, đành lấy ảnh chụp trong túi, ném “bốp” lên bàn: “Cứ xem như chị đây chó lại bắt chuột xen vào việc người khác . Cậu trông coi vợ này của cậu cho chặt, đừng để nơi nơi thông đồng cùng người khác. Lần này nể mặt mũi của Tổng tham Hồ, chị còn chừa chút đường sống, bằng chuyện thế này chị trực tiếp vạch trần trước Ủy ban kỷ luật quân đội và Cục giám sát thành phố, rồi coi đến lúc đó kết cục thế nào.”


      già này thực cố chấp kiên quyết bỏ qua, Hồ Quân liếc cái, vừa nhìn, ngòi lửa trong lòng lại cháy lên. Ảnh chụp rất tối, ràng là chụp lén mở flash, nhưng cũng nhìn thấy được đấy là phía trước quân doanh, đèn đường ở phía sau hai người, quá cũng có thể nhìn ra.


      Tên nhóc họ Phạm nắm chặt bả vai Tây Tử, môi hai người dính sát vào nhau....Hồ Quân dám nhìn kỹ, vội dời ánh mắt, đè ép cơn giận vẫn tăng trong lòng, phân trong ngoài, vợ làm chuyện gì nên tội, trở về đóng cửa giáo dục lại, tới phiên người ngoài, hơn nữa còn là bà già này.


      Lúc này khiến Hồ Quân nhớ đến chuyện trước kia, khi bọn họ tham gia quân ngũ, có lần Mộ Phong bị vướng vào vấn đề tác phong, quan hệ mờ ám với nhóc của đoàn văn công. Thực tế chuyện này vốn hiếm, trắng ra là chuyện ngươi tình ta nguyện, ai lại cho là . biết sao lại bị bà già này biết, trực tiếp tố cáo đến Ủy ban kỷ luật quân đội. Nếu phải nhà họ Mộ có nền móng khá vững, chuyện như thế này tương lai Mộ Phong hoàn toàn bị hủy, thế nên mới già này mà tàn nhẫn người thân nhận.


      Mấy thủ đoạn này của bà ta áp dụng lên người bình thường thành công, nhưng lên người chưa đủ. Nghĩ đến đây Hồ Quân nở nụ cười: “Chị dâu à, chị làm chuyện này đúng là ngựa quen đường cũ. Thế nhưng Chủ nhiệm của Uỷ ban kỷ luật thay đổi, chị biết chủ nhiệm giờ là lính cảnh vệ trước đây của ông già nhà em đâu nhỉ. Hay là để em giúp chị trình lên, đỡ phiền chị phải tự mình chuyến. Công việc của vợ em quá nguy hiểm, em còn lo định bắt ấy từ chức, chị đến lúc này, em còn ước cục cảnh sát trực tiếp đuổi vợ em luôn, về nhà làm phu nhân toàn chức, để em nuôi.”


      Mẹ Mộ Thanh há hốc mồm, trước kia tiếp xúc cùng Hồ Quân, chẳng qua chỉ là bên ngoài, rất khách khí, sao bà ta có thể biết Hồ Quân như thế nào. Người này bao giờ chịu thua thiệt, trong lời hay việc muốn chịu thiệt dễ.


      Nét mặt già nua của mẹ Mộ Thanh nhịn được nữa, có chút khó coi, cơn giận trong mắt Hồ Quân lại phát ra, nhàng liếc bà cái: “Con người em có tật xấu, chuyện gì cũng phải công bằng công chính. Nếu công việc của vợ em bị mất cũng phải kéo thêm vài cái đệm lưng theo mới công bằng, chị thấy đúng ? Đương của việc này có tới ba, con chị, con rể và vợ em, người em cũng tha, chị cục thành phố tố cáo vợ em, em đến Ủy ban kỷ luật quân đội vạch trần con rể chị. Còn chưa quên con chị làm ở đâu nhỉ, là quân báo đúng ? Vừa may Tổng biên ở đây em cũng quen, lát em gọi cú điện thoại, nhất định ai cũng chạy thoát.”


      “Cậu . . . . .” Lúc này mẹ Mộ Thanh mới biết bản thân chọc phải người thế nào, đây quả thực là kẻ phân phải trái. Ý định ban đầu của bà là giáo huấn Tây Tử, con nhóc quê mùa như vậy lại trèo cao họ Hồ khiến người ta nhìn mà tức giận, nghĩ rằng nếu tố cáo chuyện này ra, Hồ Quân nhất định ly hôn với nó, nhưng bà ngờ, Hồ Quân lại che chở, mặc kệ thế nào cũng bao che, ngược lại còn cố chấp buông tha.


      Mẹ Mộ Thanh phải sợ kết cục Phạm Lý thế nào, nhưng bà muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Mộ Thanh làm phiền đến quan hệ mới vào được đấy. Con vào quân báo rất tốt, thoải mái, phúc lợi cao, xảy ra chuyện này, ăn trộm gà được còn mất nắm gạo, mất nhiều hơn được .


      Suy nghĩ trong đầu mẹ Mộ Thanh nhanh chóng xoay chuyển, mặt buông lỏng nở nụ cười: “Tiểu Hồ à! Chẳng phải chị dâu đùa với cậu thôi sao, chuyện này chị nhìn nổi mới báo cậu tiếng, định ầm ĩ lớn chuyện. Tục chữ có , giáp mặt dạy con, sau lưng dạy vợ, chuyện vợ chồng hai người thế nào chị quan tâm, dàn xếp ổn thỏa là tốt nhất, làm tốt hiểu lầm ngay”


      “Hiểu lầm?” Hồ Quân nhíu mày: “Hiểu lầm cái gì? Ảnh chụp ở đây, chứng cứ rành rành, chuyện này, nếu chị dâu đề suất, em phải xử lý, thể qua loa. Ngày xưa con vua phạm pháp còn đồng tội với thứ dân, huống chi mấy người này cũng khác gì con vua, phải quân nhân là cảnh sát, em thể dung túng cho nếp sống rối loạn này. Chị ngồi đây, em phải quay về đơn vị, chị cứ yên tâm, chuyện này em nhất định phải xử lý cách công bằng công chính.”


      xong, đứng dậy nghênh ngang rời , mẹ Mộ Thanh ngơ ngác cả buổi mới vội vàng đứng lên, ra cửa vội vàng gọi cho Mộ Thanh, kể từ đầu tới đuôi lần, trong lòng thấp thỏm.


      Mộ Thanh ngờ mẹ có thể gây sức ép như thế, bức ảnh đó là do chụp , tối hôm đó nhận được tin, Phạm Lý làm huấn luyện viên đội huấn luyện đặc biệt, trong đấy có Tây Tử, vội vã chạy đến, tâm tư của Phạm Lý, chưa gặp mặt Tây Tử mỗi ngày nhớ thương, hôm đó lại ở cạnh nhau, khó thể ra sao, tuy cũng biết có lợi gì, nhưng muốn tận mắt thấy.


      Chuyện này vừa khéo, đúng lúc bắt gặp Phạm Lý cường hôn Tây Tử, bị Tây Tử đẩy ra, lúc ấy chẳng biết tình cảm thế nào, chụp ảnh lại. Phạm Lý về nhà, thậm chí dám lấy ra chất vấn , uất ức như thế, còn đòi ly hôn cùng .


      Mộ Thanh muốn trở mặt cùng Phạm Lý, bởi vì vẫn muốn sống cả đời bên , , đến hèn mọn, thể tự kềm chế, nhưng quên mẹ mình là người ra sao. Mẹ muốn xả giận thay , biết, nhưng cơn giận này vốn do Phạm Lý, tự nguyện chịu đựng, đến cùng liên quan đến Tây Tử, điều này Mộ Thanh vẫn phân đúng sai.


      sau, họ Hồ phải gia đình bình thường, bạn tìm đến cửa lên án vợ người ta, có thể tốt mới là lạ. Thế nhưng, Mộ Thanh cảm thấy Hồ Quân chỉ đùa vui, ta chỉ hù dọa mẹ , làm ra chuyện gì quá đáng, ta để ý đến và Phạm Lý, nhưng ta để ý đến Tây Tử, vì để ý, chuyện này mới khiến có thể khoanh tay bó gối như thế, được, nặng cũng xong, dù sao với tính cách của Tây Tử, Hồ Quân ràng hơn bọn họ nhiều.


      Mộ Thanh chỉ lo cho Phạm Lý, Hồ Quân là người có thù tất báo, ngoài mặt có gì, nhưng thầm ngáng chân, cả đời Phạm Lý có thể bị hủy.
      tart_trungSô Cô la Đắng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49



      Hồ Quân đời nào còn tiếp tục làm, ra khỏi quán trà, cơn tức đè nén cả buổi trời kia muốn nghẹn đến cực hạn, chưa đến cửa cục rẽ ngay vào bãi đỗ xe, lên xe, khởi động, chạy thẳng đến đội mười bảy.


      Sau khi nghỉ phép, hôm nay là ngày đầu tiên Tây Tử làm lại, vừa làm theo Trương Hải đến khu trực thuộc chợ nằm vùng, khi Hồ Quân đến trống , gọi điện thoại di động tắt máy. Hồ Quân vốn muốn làm phiền người khác, lúc này lại phiền được, thẳng đến văn phòng của đại đội trưởng Lưu Hán Bân.


      Cái mặt đen thui kia, trong lòng Lưu Hán Bân gõ bụp bụp vài cái, vị Hồ Cục này chính là Phật lớn cao quý đó, bình thường mời đến nhưng ta đến lại biết tiếp ứng thế nào. Hơn nữa cái mặt ta như thế này, vừa nhìn biết ngay tốt, nhưng Lưu Hán Bân vẫn phải bất chấp, trưng khuôn mặt tươi cười lên.


      “Hồ Cục, ngài đây…?”


      “Vợ tôi đâu? Tôi tìm ấy có việc gấp.” Hồ Quân cũng nhảm, vừa đến liền thẳng vào chủ đề, giọng điệu này mở đầu này, Lưu Hán Bân cảm thấy mùi nghiến răng nghiến lợi.


      , rất bội phục Tây Tử, con ngựa mãnh liệt như Hồ Quân làm thế nào mà bị nhóc con như Tây Tử huấn luyện cho dễ bảo, khống chế vững vàng. Bình thường thân thiết như mật, cũng thèm tránh né thiên hạ, lúc này đây diễn cái gì? Xem ra mâu thuẫn .


      Nhưng Lưu Hán Bân thể tham gia, tóm lại đây là chuyện của hai vợ chồng son. Giải quyết mâu thuẫn trong gia đình là trách nhiệm của người làm lãnh đạo như , dù sao gia đình cũng là hậu thuẫn của nghiệp. Mượn cớ như vậy, Lưu Hán Bân trực tiếp gọi cho Trương Hải bảo Tây Tử trở về, vẫn chưa Hồ Quân ở cạnh .


      Tây Tử đứng trước cửa văn phòng đội trưởng, còn biết chuyện gì xảy ra, đẩy cửa ra liếc mắt thấy Hồ Quân, mày nhíu lại, chút khách khí: “ làm, chạy đến đây làm loạn cái gì?”


      Giọng điệu này, thái độ này khiến Lưu Hán Bân bội phục đến cúi rạp đầu, vẫn là Tây Tử trâu bò! coi Hồ Cục ra gì.


      Hồ Quân vừa thấy vợ mình, trong đầu lập tức lên bức ảnh chụp hai người kia, miệng kề miệng nhiệt tình....Làm sao có thể tốt tính như thường, bước lên túm tay Tây Tử kéo ra ngoài, vừa vừa cao giọng : “Đội trưởng Lưu, hôm nay trong nhà có việc gấp, Tây Tử xin nghỉ.”


      đợi Tây Tử tỏ thái độ, trực tiếp kéo ra khỏi văn phòng đội trưởng, Tây Tử giận nha! Nhưng thể thực cùng ở đây động tay động chân, rất khó coi, vẫn ở đơn vị đấy, còn là cơ quan cảnh sát, đành nén giận theo , ra cửa lớn đội mười bảy.


      Vừa lên xe, vèo tiếng, xe Hồ Quân liền phóng thẳng, tốc độ cứ như chơi đua xe, Tây Tử vội vàng nắm lấy tay vịn xe: “ điên rồi, chạy chậm chút được hả!”


      “Chạy chậm chút? Ông đây trực tiếp tông tường luôn.” Ngọn lửa trong lòng Hồ Quân, chỗ phát tiết, đến mức cả người nóng nên lời.


      Tây Tử nhìn là phương hướng về nhà, hỏi nữa, thế nào cũng dám hỏi. Lúc này Hồ Quân thực khiến người ta sợ hãi, giống như thay đổi người khác hẳn bình thường, cả người tàn bạo như thùng thuốc nổ, chút thôi là bùng nổ.


      Tây Tử hơi khó hiểu, nhìn thấy đường về nhà cũng hỏi nữa, dù sao đến nhà rồi biết. Tây Tử cảm thấy chính mình thẹn với lương tâm, quên sạch chuyện tối hôm nào, chủ yếu cũng nghĩ đến, đêm đó Mộ Thanh ở đấy, còn chụp ảnh, ảnh chụp còn bị mẹ Mộ Thanh bớt phiền, trực tiếp vạch trần trước mặt Hồ Quân.


      Lúc ấy Hồ Quân ở trước mặt mẹ Mộ Thanh bảo bọc vợ mình chặt chặt chẽ chẽ, nhưng quay đầu lại nuốt trôi chuyện này. Hơn nữa vẫn còn nhớ , hỏi Tây Tử chuyện đêm đó mấy lần, dáng vẻ né tránh, thậm chí tiếc làm nũng để vờ trôi qua. tại nhớ lại, chắc chắn lúc đấy nhóc này chột dạ, nếu , đêm đó sao có thể nhiệt tình hầu hạ đến mức sung sướng như vậy, mặc lăn qua lăn lại.


      Hồ Quân càng nghĩ càng giận, Tây Tử là người thế nào? Đó là nhóc thành thẳng thắn, nay vì tên Phạm Lý, vậy mà có thể dùng thủ đoạn để lừa . Cái này lên cái gì? lên trong lòng vẫn còn tên nhóc kia, lên cắt đứt quan hệ với tên nhóc đấy, chừng còn nhớ nhung lắm......


      Suy nghĩ trong đầu như cây kim vừa vừa dài, đâm thẳng vào tim , máu tươi chảy ròng, đau đớn khó nhịn, toàn tâm toàn ý quý nhóc kia, hầu hạ, nghe theo, cưng chiều, cứ như cưới vị tổ tong. Thứ khác có thể nhịn, chuyện này được, trong lòng vợ phải có , tên nhóc Phạm Lý biến mẹ nó sang bên.


      Cơn tức giận và ngọn lửa trong lòng Hồ Quân ngừng chuyển động, càng chuyển càng thấy bản thân thực mẹ nó nghẹn khuất, nhóc kia tốt quá rồi, được lắm, dám hôn tình nhân cũ sau lưng , còn làm gì ....tiếp đấy, dám nghĩ nữa......


      Xe lái vào chỗ dừng, Hồ Quân đẩy cửa xuống xe, Tây Tử ngồi bên trong nhúc nhích, cúi đầu nhìn đồng hồ: “ rốt cuộc có chuyện gì? Em phải làm nữa? thể chờ em tan tầm sau sao?”


      Mặt Hồ Quân trầm, trả lời cách bá đạo: “ thể, chuyện gì cũng chờ được nhưng chuyện này chờ được. Xuống xe, nếu em còn làm trái , ở đây luôn, người đến người thế này, sao, em cũng đừng sợ mất mặt.”


      Tây Tử trừng mắt nhìn , hồi lâu sau vẫn xuống xe, lướt qua Hồ Quân vào thang máy. Hồ Quân rất hiểu , Tây Tử là truyền thống, hai vợ chồng cãi nhau sao có thể để người ngoài nhìn thấy.


      chuyện này cũng khó hiểu. Sáng sớm lúc Hồ Quân đưa làm vẫn tốt, mặt mừng rỡ như đóa hướng dương, còn hẹn buổi tối ra ngoài ăn lẩu, chỉ trong chốc lát sao lại thành như vậy .


      Hồ Quân chống vào vách thang máy, thân mình kề gần , gì, mặt sa sầm, môi mín thành đường thẳng tắp, hề tươi cười, thậm chí trong mắt còn chứa vẻ hung ác, đằng sau hung ác, có lẽ còn mang theo nghi ngờ và bi thương, rất phức tạp. Tây Tử ngẩng đầu, giật mình ngây người nhìn , đoán ra người này trúng gió gì......


      Mở cửa, Hồ Quân vào trước, Tây Tử theo phía sau. Hồ Quân đổi giày cởi áo khoác, xoay người theo thói quen ngồi xổm cúi người đổi giày cho vợ, đổi xong , bản thân cũng tức chính mình, bây giờ là lúc nào mà còn hầu hạ như vậy. Tức giận, đem giày của Tây Tử độc ác ném vào tủ giầy, xoay mặt vào, ngây thơ như thằng nhóc giận dỗi.


      Tây Tử khỏi bật cười, chút cáu giận trong lòng cũng giảm hơn phân nửa, vào, thấy Hồ Quân ngồi sô pha phòng khách, mắt mở trừng trừng nhìn . Tây Tử ngồi đối diện , nghĩ đến lúc nên rồi đúng !


      Suy nghĩ vừa chuyển trong đầu , Hồ Quân mở miệng trước: “ hỏi em lại lần, đêm mà em trở về sau khi huấn luyện đặc biệt tên nhóc họ Phạm tìm em làm gì?”


      Tây Tử ngây ra lúc mới nhớ tới chuyện bị cố ý bỏ qua này, lúc này được Hồ Quân nhắc, Tây Tử nghĩ ra biết cái gì, dù biết, Tây Tử cũng thấy có gì? trắng ra, chẳng qua chỉ là Phạm Lý có chút khác thường, mà từ đêm đó, Tây Tử mới chính thức cảm giác được tầm quan trọng của Hồ Quân.


      Sau này ngẫm lại, cho dù Phạm Lý bôi nhọ Hồ Quân chút, cũng nghe nổi, khắc đấy suy nghĩ ra trong đầu , Hồ Quân là chồng , Phạm Lý có tư cách này nọ về . Phân khoảng cách trong ngoài rồi Tây Tử cũng hoảng hốt hiểu lòng mình, còn có chút mơ hồ, tóm lại có hơi rối rắm.


      Chuyện đáng rồi rắm vì người ngoài, hơn nữa lựa chọn xem Phạm Lý, Hồ Quân lúc này lại nhắc tới chuyện này, Tây Tử theo bản năng né tránh, mặt nhăn nhíu mày: “Em , nhắc đến việc này nữa được ? Tại sao phải ?”


      Mặt Hồ Quân lại chìm chìm, nếu Tây Tử lúc này dứt khoát cùng kể chuyện đêm đó, chừng chỉ giận chút rồi thôi, nhưng cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, khiến Hồ Quân càng cảm thấy và tên nhóc họ Phạm có gì đó?


      Nghĩ đến đây, Hồ Quân đứng lên, từng bước lại gần, vươn tay nâng cằm Tây Tử: “Hai người làm gì? Tối lửa tắt đèn, nam quả nữ , nhất thời gợi lên tình cũ, làm chút chuyện hoan ái của nam nữ cũng......”


      Hồ Quân chưa xong, Tây Tử giơ tay tát cái, đánh vào mặt khiến Hồ Quân nghe vô cùng, đánh xong, Tây Tử cũng hơi ngỡ ngàng, tay vẫn chưa thu lại, giơ tại chỗ.


      Hồ Quân lại quệt mặt cười hai tiếng, hai tiếng này đầy tăm tối và trầm khiến Tây Tử cảm thấy ớn lạnh.”Sao nào? Bị trúng, thẹn quá hóa giận, lúc trước nó đá em, bây giờ em còn sáp lại nó, em hiểu đúng ? Em càng cố sáp lại, đàn ông càng thấy em đê tiện, làm miễn phí ai lại làm, nó làm em rồi? Cảm giác thế nào, kỹ thuật của nó hay được hơn, là nó có thể thỏa mãn em hay là ......”


      Hồ Quân suy nghĩ, ngọn lửa đố kị thiêu cháy trong lòng, có gì khó nghe đều tất, tràng dài bẩn thỉu bậy bạ vô căn cứ, mới phát Tây Tử cãi lại câu nào, cứ thế chớp mắt mà nhìn , kích động vươn tay đánh biến mất, mặt chỉ còn thờ ơ mỏi mệt.


      Trong lòng Hồ Quân nhói lên, có chút luống cuống, nhưng bảo chịu thua bây giờ, cũng hài lòng, lời khó nghe đều cả rồi, thể rút lại, trong lòng Hồ Quân thực hối hận, hối hận rồi, cũng thêm gì, cứ như vậy nhìn .


      Lặng im lát, Tây Tử mới mở lời, giọng lạnh nhạt hờ hững:


      xong rồi, em cũng nên chứ! tin em, từ đầu đến cuối, tin em. Em cảm thấy chuyện này cũng cần thiết phải theo hướng ác ý, có ý nghĩa. Đêm đó cảm xúc của Phạm Lý khống chế được nên hôn em, em đẩy ta ra và cũng ràng, gạt là vì sợ những hiểu lầm cần thiết và phiền toái. ngờ trong lòng em là loại đàn bà bẩn thỉu và có phẩm cách đến vậy. Tây Tử em đây có lẽ thứ gì cũng có, nhưng vẫn chấp nhận nỗi coi khinh như thế, bây giờ ngẫm lại, hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu trò đùa, lúc đó vậy bây giờ cũng thế, bằng chúng ta chia tay trong vui vẻ !”
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :