1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh chồng tham ăn - Vãn Thất Thất

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35

      Editor: Thanh Na

      “Trong lòng em, chỉ biết ăn thôi sao?”

      Lại lĩnh giáo mặt chút thay đổi của Mạnh đại gia lần nữa, Đỗ Tiểu Mạn vùi mình vào trong chăn, lâu mới thò đầu ra hỏi: “ giận sao?”

      Mạnh Cảnh Vấn nhìn vật thể co lại thể nhìn ra hình gì, có chút đau đầu: “Em thấy nóng sao? Mau ra đây.”

      cần đâu, hung dữ vậy, em vừa ra nhất định cho em trận.” Đỗ Tiểu Mạn biết xấu hổ còn trượt thêm vào trong chăn, còn vụng trộm hé góc chăn để khí bay vào chút.

      Mạnh đại gia nào có kiên nhẫn như vậy, trực tiếp xoay người xốc chăn của lên, hình dáng con tôm của Đỗ Tiểu Mạn kinh ngạc giữ nguyên động tác giữ chăn nhìn về phía . hơi cong môi, trong lòng thầm nhủ phải cứng rắn, hai tay chống lên giường đưa mặt đến sát mặt : “Mau trả lời vấn đề của .”

      “…” Đỗ Tiểu Mạn há hốc mồm, thấy đến gần như vậy, theo thói quen đưa tay lên vòng qua cổ , sau đó hai chân cũng quấn lấy hông , đeo cả người lên người .

      Bình thường Mạnh đại gia luôn khoe khoang cơ thể mình, đương nhiên phải chỉ là bậy, trực tiếp nâng eo lên thuận thế ôm lấy , sau đó hai người về hướng sofa, đầu bếp chui đầu vào lưới, nếu bức câu trả lời, cũng cần trở về lăn lộn nữa!

      Quay mặt về phía ông xã mặt mày nghiêm túc, Đỗ Tiểu Mạn mở to mắt nháy nháy: “Ông xã…”

      “Hửm? Chuẩn bị đáp án?”

      “Đáp án gì?” Trí nhớ Đỗ Tiểu Mạn kém, chỉ là muốn “ban ngày ban mặt” mà mấy lời buồn nôn như vậy thôi.

      Mạnh Cảnh Vấn cảm thấy gân xanh trán mình nổi lên, sau đó bấm hông cái, “Đỗ Tiểu Mạn.”

      “Ối, nhiều thịt vậy nhéo đau lắm đấy.” Tay Mạnh đại gia vẫn chưa rời khỏi, Đỗ Tiểu Mạn chỉ đành cầm tay của , chỉ huy xoa xoa cho mình.

      “Còn muốn nữa ?”

      Đỗ Tiểu Mạn chu miệng làm nũng chui vào ngực , “ xoa cho em rồi em .”

      Ha! này ngược lại học được cách uy hiếp rồi, tuy nhiên uy hiếp của vẫn luôn hữu dụng.

      Mạnh đại gia xoa xoa cho rên tiếng, trong lúc nhất thời tâm viên ý mã. Loại công việc này tệ, vừa có thể ăn đậu hủ vừa có thể… cảm thấy qua vài phút, bà xã đại nhân vẫn chưa hô ngừng, vừa định cúi đầu trách giữ lời phát , tựa vào ngực ngủ từ lúc nào.

      Chẳng lẽ cảm thấy vuốt ve còn lợi hại hơn thôi miên sao?

      Mạnh Cảnh Vấn tay chân ôm về lại giường, đắp mền cho . Đầu bếp gian xảo, ràng lúc nãy rất tức giận, nhưng bị lừa gạt thế này sao còn lòng dạ nào giận nữa?

      ngồi bên cạnh giường, ánh mắt rơi xuống gương mặt say ngủ của nỡ dời . Nếu lúc này nghĩ chỉ giả vờ ngủ giờ đây, khi thấy ngủ chảy cả nước miếng còn nghi ngờ gì nữa.

      Mạnh đại gia cởi giày và quần áo ra, chấp nhận nằm sát mép giường – Cả cái giường bị Đỗ Tiểu Mạn chiếm hơn hai phần ba, đành cố gắng nhích nhích, xốc chăn lên chui vào ôm ai đó vào lòng, nhắm mắt cùng nhau ngủ trưa.

      buổi chiều đầy nắng mảnh đất Barcelona tươi đẹp bị hai tên tham ăn tham ngủ lãng phí thế đấy!

      Đỗ Tiểu Mạn xoa xoa mắt thức dậy, điều đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh khuôn mặt phóng đại của Mạnh Cảnh Vấn. Sauk hi hoảng sợ , cũng vội vàng nhìn giờ giấc, chỉ biết cảm than lông mi dài, khiến hâm mộ chết được. nhịn được trộm hôn lên mắt .

      giây sau, mở mắt ra, động tác nhanh nhẹn đè lên người : “Đỗ Tiểu Mạn, em cho rằng cũng giả vờ ngủ rồi ngủ hồi nào hay giống em sao?”

      Đỗ Tiểu Mạn bị vạch trần, mặt đỏ ửng: “Em đâu phải giả vờ ngủ đâu, là ngủ mà.”

      “Vậy sao?” Mạnh Cảnh Vấn vuốt ve hông , “Bà xã, đói bụng.”

      Đỗ Tiểu Mạn nhìn hai bên, thấy toàn bộ đường lui của bị chiếm giữ, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe: “Khụ, nhưng mà trong bụng em có thể có cục cưng, lúc này đói bụng à? Vậy phải làm sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      Lời này đẩy toàn bộ suy nghĩ đen tối của về, thoáng úp lên người , liếm liếm cổ : “Bà xã, chúng ta sinh con trai được ?”

      “Sao? thích con sao?”

      Mạnh Cảnh Vấn nhăn nhó lăn qua góc vẽ vòng tròn, oán giận quay đầu nhìn cái: “Nếu sinh con , vậy là đời này lại có thêm người quản thúc sao! cần!”

      Đây là lí luận của người đàn ông ngây thơ nào vậy? quen ta! Tuyệt đối quen!

      mình Mạnh Cảnh Vấn bị suy nghĩ “Bà xã có thể mang thai” làm cho tập trung, Đỗ Tiểu Mạn cũng rất căng thẳng, vi vậy Mạnh đại gia kiên quyết chịu làm kiểm tra ở đây, sau khi cho ăn no, nhanh chóng đóng gói lập tức bay về nước.

      Dù ngồi ở khoang hạng nhất nhưng Đỗ Tiểu Mạn vẫn thoải mái lắm, dường như cả đường về đều gục lên đùi ngủ. Hai ngày nay vì đủ loại lý do lăn qua lăn lại mà toàn thân Đỗ Tiểu Mạn đau nhức vô cùng, đến khi xuống thành phố R, được hít thở khí nơi đây, toàn thân từ xuống dưới Đỗ Tiểu Mạn đều cảm thấy thoải mái hơn.

      “Có muốn trực tiếp bệnh viện ?”

      “Về nhà trước, em muốn tắm rửa ngủ giấc .” Đỗ Tiểu Mạn chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ đề nghị bệnh viện kiểm tra trước, “ cũng theo em về nhà nghỉ ngơi chút , đừng về công ty tăng ca.”

      “…Ừ.” thề đường hề có biểu gì, sao Đỗ Tiểu Mạn biết nếu lựa chọn về nhà nghỉ ngơi, sau khi thu xếp cho xong về công ty tăng ca?

      Đỗ Tiểu Mạn và mười ngón tay đan vào nhau, nhìn cười tươi: “Nghỉ ngơi dưỡng sức lấy lại tinh thần rồi làm việc, phải hiệu suất hơn sao?”

      Ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Mạn kiểm tra mà như kêu gọi quần chúng nhân dân vậy. Mấy người bạn kia của Mạnh Cảnh Vấn cũng đánh hơi biết được chạy đến xem náo nhiệt, suýt nữa là nổi giận đá từng người ra khỏi bệnh viện.

      “Đừng như vậy mà lão đại, em là đặc biệt kéo thằng nhóc kia từ trong chăn ra đấy, em có công lao cũng có khổ lao mà, đúng ?” Tưởng Vinh lau lệ chua xót, cậu tuyệt đối thừa nhận mình đợi thời khắc Mạnh Cảnh Vấn nghe tin mình sắp làm ba ngốc nghếch thế nào đâu.

      Hồ Hồng theo điên cuồng gật đầu, “Có em ở đây chắc chắn cần phải lo lắng…”

      “Mẹ nó, cậu có tác dụng gì? Có làm bên phụ sản ?” Rốt cuộc Mạnh đại gia nhịn được văng tục câu.

      “Coi chừng có thai đó lão đại!” Tưởng Vinh sợ chết bĩu môi chỉ về phía Đỗ Tiểu Mạn.

      “Dẫu sao có em ở đây cần phải xếp hàng đó chứ…” Hồ Hồng lẩm bẩm cống hiến của bản thân, ràng cậu giúp chị dâu vừa đỡ tốn sức vừa đỡ lo, vậy mà vị đại gia này cứ ghét bỏ cậu, là càng nghĩ càng buồn bực.

      Qua siêu , bác sĩ vừa chúc mừng xong là Mạnh Cảnh Vấn ngu người ngay tại chỗ.

      “Mặc dù thai nhi chỉ mới sáu tuần, nhưng thời gian kế tiếp mới là thời kì phản ứng mạnh nhất của thai nhi, nhớ mỗi tháng phải khám thai định kì…” Bác sĩ nữ dịu dàng dặn dò người mẹ. Tại gian phòng khác, Tưởng Vinh nhanh chóng chụp lại vẻ mặc ngơ ngác của Mạnh Cảnh Vấn để sau này có gì lấy ra uy hiếp!

      Hình như cung phản xạ của Mạnh đại gia đặc biệt dài, ngây người lâu mới vọt tới ngồi xuống trước mặt Đỗ Tiểu Mạn, căng thẳng hỏi: “ sắp làm cha?”

      “Dạ.” Đỗ Tiểu Mạn bị dáng vẻ của chọc cười, hôn lên trán cái: “Em hi vọng bé là con .”

      Mạnh Cảnh Vấn ôm eo bế lên, làm bác sĩ cũng giật mình, bà vội vàng quát: “Cẩn thận phụ nữ có thai!”

      Đỗ Tiểu Mạn ngược lại vui vẻ tươi cười ngừng, khủy tay của là nơi quen thuộc nhất, dù vẫn luôn tỏ vẻ ghét bỏ cơ thể thừa thịt curaanh, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng người này vô cùng.

      Mạnh đại gia thả người xuống đất, ôm chặt trong lòng, quay đầu nhìn hai người đứng trong góc xem cuộc vui: “Chụp hình của ? Đợi lát nữa về công ty chúng ta chuyện chút .” Hạng mục mới vừa khéo cũng có phần của cậu ta, nếu khiến Tưởng Vinh giảm bớt hai kilogram chẳng phải có lỗi với tình nghĩa cậu ta cố ý chạy đến đây chụp ảnh sao?”

      Hồ Hồng đứng bên cười trộm thôi.

      “Còn cậu nữa, nghe cậu vừa công bố chuyên ngành của mình…”

      có, có đâu , em chưa gì màaaaaaa.” Hồ Hồng cật lực lắc tay chối bỏ, kết quả là đành phải bại trận: “Được được được, trong lúc chị dâu mang thai có việc gì gấp cứ gọi em.”

      Tưởng Vinh vỗ vỗ vai cậu, nhìn cậu hả hê : “Ha ha, cậu còn bi kịch hơi tớ.”

      “Cút ngay.”

      Cả bọn còn chưa ra khỏi bệnh viện, Mạnh Cảnh Vấn lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt nguồn điện thoại báo có cuộc gọi đến. Hồ Hồng nghe tiếng chuông lập tức mở miệng: “Phụ nữ có thai tốt nhất nên cách xa điện thoại ra, phóng xạ quá lớn.”

      Mạnh đại gia nhíu mày, nhìn dãy số xa lạ lên màn hình, lúc này quyết đoán tắt máy. Bây giờ vợ là lớn nhất, điện thoại gì gì đó cũng được nhận. “Còn gì phải chú ý ?”

      “Google .”

      “Baidu cũng được.”

      Tưởng Vinh và Hồ Hồng người xướng người hát, hề bất ngờ khi thấy Mạnh Cảnh Vấn muốn bạo động,vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu cho Đỗ Tiểu Mạn.

      “Khụ.” ho tiếng, kéo kéo tay : “A Vấn, chúng ta về nhà được ?”

      “Được.”

      Quả nhiên là thuần thú sư! Hai mắt Tưởng Vinh và Hồ Hồng tỏa sáng, lúc Đỗ Tiểu Mạn vụng trộm quay đầu nháy mắt với hai người bọ họ, họ cũng nhau đưa ngón cái về phía .

      “Đúng rồi, nhận điện thoại sao chứ? gọi lại , em bị ảnh hưởng lắm đâu.”

      sao, dẫu sao buổi chiều cũng về công ty.” Mạnh đại gia tùy ý khoát tay, hoàn toàn nghĩ đến điện thoại bị ngắt hôm sau mang đến phiền toái .

      Chương 35

      Editor: Thanh Na

      “Trong lòng em, chỉ biết ăn thôi sao?”

      Lại lĩnh giáo mặt chút thay đổi của Mạnh đại gia lần nữa, Đỗ Tiểu Mạn vùi mình vào trong chăn, lâu mới thò đầu ra hỏi: “ giận sao?”

      Mạnh Cảnh Vấn nhìn vật thể co lại thể nhìn ra hình gì, có chút đau đầu: “Em thấy nóng sao? Mau ra đây.”

      cần đâu, hung dữ vậy, em vừa ra nhất định cho em trận.” Đỗ Tiểu Mạn biết xấu hổ còn trượt thêm vào trong chăn, còn vụng trộm hé góc chăn để khí bay vào chút.

      Mạnh đại gia nào có kiên nhẫn như vậy, trực tiếp xoay người xốc chăn của lên, hình dáng con tôm của Đỗ Tiểu Mạn kinh ngạc giữ nguyên động tác giữ chăn nhìn về phía . hơi cong môi, trong lòng thầm nhủ phải cứng rắn, hai tay chống lên giường đưa mặt đến sát mặt : “Mau trả lời vấn đề của .”

      “…” Đỗ Tiểu Mạn há hốc mồm, thấy đến gần như vậy, theo thói quen đưa tay lên vòng qua cổ , sau đó hai chân cũng quấn lấy hông , đeo cả người lên người .

      Bình thường Mạnh đại gia luôn khoe khoang cơ thể mình, đương nhiên phải chỉ là bậy, trực tiếp nâng eo lên thuận thế ôm lấy , sau đó hai người về hướng sofa, đầu bếp chui đầu vào lưới, nếu bức câu trả lời, cũng cần trở về lăn lộn nữa!

      Quay mặt về phía ông xã mặt mày nghiêm túc, Đỗ Tiểu Mạn mở to mắt nháy nháy: “Ông xã…”

      “Hửm? Chuẩn bị đáp án?”

      “Đáp án gì?” Trí nhớ Đỗ Tiểu Mạn kém, chỉ là muốn “ban ngày ban mặt” mà mấy lời buồn nôn như vậy thôi.

      Mạnh Cảnh Vấn cảm thấy gân xanh trán mình nổi lên, sau đó bấm hông cái, “Đỗ Tiểu Mạn.”

      “Ối, nhiều thịt vậy nhéo đau lắm đấy.” Tay Mạnh đại gia vẫn chưa rời khỏi, Đỗ Tiểu Mạn chỉ đành cầm tay của , chỉ huy xoa xoa cho mình.

      “Còn muốn nữa ?”

      Đỗ Tiểu Mạn chu miệng làm nũng chui vào ngực , “ xoa cho em rồi em .”

      Ha! này ngược lại học được cách uy hiếp rồi, tuy nhiên uy hiếp của vẫn luôn hữu dụng.

      Mạnh đại gia xoa xoa cho rên tiếng, trong lúc nhất thời tâm viên ý mã. Loại công việc này tệ, vừa có thể ăn đậu hủ vừa có thể… cảm thấy qua vài phút, bà xã đại nhân vẫn chưa hô ngừng, vừa định cúi đầu trách giữ lời phát , tựa vào ngực ngủ từ lúc nào.

      Chẳng lẽ cảm thấy vuốt ve còn lợi hại hơn thôi miên sao?

      Mạnh Cảnh Vấn tay chân ôm về lại giường, đắp mền cho . Đầu bếp gian xảo, ràng lúc nãy rất tức giận, nhưng bị lừa gạt thế này sao còn lòng dạ nào giận nữa?

      ngồi bên cạnh giường, ánh mắt rơi xuống gương mặt say ngủ của nỡ dời . Nếu lúc này nghĩ chỉ giả vờ ngủ giờ đây, khi thấy ngủ chảy cả nước miếng còn nghi ngờ gì nữa.

      Mạnh đại gia cởi giày và quần áo ra, chấp nhận nằm sát mép giường – Cả cái giường bị Đỗ Tiểu Mạn chiếm hơn hai phần ba, đành cố gắng nhích nhích, xốc chăn lên chui vào ôm ai đó vào lòng, nhắm mắt cùng nhau ngủ trưa.

      buổi chiều đầy nắng mảnh đất Barcelona tươi đẹp bị hai tên tham ăn tham ngủ lãng phí thế đấy!

      Đỗ Tiểu Mạn xoa xoa mắt thức dậy, điều đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh khuôn mặt phóng đại của Mạnh Cảnh Vấn. Sauk hi hoảng sợ , cũng vội vàng nhìn giờ giấc, chỉ biết cảm than lông mi dài, khiến hâm mộ chết được. nhịn được trộm hôn lên mắt .

      giây sau, mở mắt ra, động tác nhanh nhẹn đè lên người : “Đỗ Tiểu Mạn, em cho rằng cũng giả vờ ngủ rồi ngủ hồi nào hay giống em sao?”

      Đỗ Tiểu Mạn bị vạch trần, mặt đỏ ửng: “Em đâu phải giả vờ ngủ đâu, là ngủ mà.”

      “Vậy sao?” Mạnh Cảnh Vấn vuốt ve hông , “Bà xã, đói bụng.”

      Đỗ Tiểu Mạn nhìn hai bên, thấy toàn bộ đường lui của bị chiếm giữ, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe: “Khụ, nhưng mà trong bụng em có thể có cục cưng, lúc này đói bụng à? Vậy phải làm sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      Lời này đẩy toàn bộ suy nghĩ đen tối của về, thoáng úp lên người , liếm liếm cổ : “Bà xã, chúng ta sinh con trai được ?”

      “Sao? thích con sao?”

      Mạnh Cảnh Vấn nhăn nhó lăn qua góc vẽ vòng tròn, oán giận quay đầu nhìn cái: “Nếu sinh con , vậy là đời này lại có thêm người quản thúc sao! cần!”

      Đây là lí luận của người đàn ông ngây thơ nào vậy? quen ta! Tuyệt đối quen!

      mình Mạnh Cảnh Vấn bị suy nghĩ “Bà xã có thể mang thai” làm cho tập trung, Đỗ Tiểu Mạn cũng rất căng thẳng, vi vậy Mạnh đại gia kiên quyết chịu làm kiểm tra ở đây, sau khi cho ăn no, nhanh chóng đóng gói lập tức bay về nước.

      Dù ngồi ở khoang hạng nhất nhưng Đỗ Tiểu Mạn vẫn thoải mái lắm, dường như cả đường về đều gục lên đùi ngủ. Hai ngày nay vì đủ loại lý do lăn qua lăn lại mà toàn thân Đỗ Tiểu Mạn đau nhức vô cùng, đến khi xuống thành phố R, được hít thở khí nơi đây, toàn thân từ xuống dưới Đỗ Tiểu Mạn đều cảm thấy thoải mái hơn.

      “Có muốn trực tiếp bệnh viện ?”

      “Về nhà trước, em muốn tắm rửa ngủ giấc .” Đỗ Tiểu Mạn chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ đề nghị bệnh viện kiểm tra trước, “ cũng theo em về nhà nghỉ ngơi chút , đừng về công ty tăng ca.”

      “…Ừ.” thề đường hề có biểu gì, sao Đỗ Tiểu Mạn biết nếu lựa chọn về nhà nghỉ ngơi, sau khi thu xếp cho xong về công ty tăng ca?

      Đỗ Tiểu Mạn và mười ngón tay đan vào nhau, nhìn cười tươi: “Nghỉ ngơi dưỡng sức lấy lại tinh thần rồi làm việc, phải hiệu suất hơn sao?”

      Ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Mạn kiểm tra mà như kêu gọi quần chúng nhân dân vậy. Mấy người bạn kia của Mạnh Cảnh Vấn cũng đánh hơi biết được chạy đến xem náo nhiệt, suýt nữa là nổi giận đá từng người ra khỏi bệnh viện.

      “Đừng như vậy mà lão đại, em là đặc biệt kéo thằng nhóc kia từ trong chăn ra đấy, em có công lao cũng có khổ lao mà, đúng ?” Tưởng Vinh lau lệ chua xót, cậu tuyệt đối thừa nhận mình đợi thời khắc Mạnh Cảnh Vấn nghe tin mình sắp làm ba ngốc nghếch thế nào đâu.

      Hồ Hồng theo điên cuồng gật đầu, “Có em ở đây chắc chắn cần phải lo lắng…”

      “Mẹ nó, cậu có tác dụng gì? Có làm bên phụ sản ?” Rốt cuộc Mạnh đại gia nhịn được văng tục câu.

      “Coi chừng có thai đó lão đại!” Tưởng Vinh sợ chết bĩu môi chỉ về phía Đỗ Tiểu Mạn.

      “Dẫu sao có em ở đây cần phải xếp hàng đó chứ…” Hồ Hồng lẩm bẩm cống hiến của bản thân, ràng cậu giúp chị dâu vừa đỡ tốn sức vừa đỡ lo, vậy mà vị đại gia này cứ ghét bỏ cậu, là càng nghĩ càng buồn bực.

      Qua siêu , bác sĩ vừa chúc mừng xong là Mạnh Cảnh Vấn ngu người ngay tại chỗ.

      “Mặc dù thai nhi chỉ mới sáu tuần, nhưng thời gian kế tiếp mới là thời kì phản ứng mạnh nhất của thai nhi, nhớ mỗi tháng phải khám thai định kì…” Bác sĩ nữ dịu dàng dặn dò người mẹ. Tại gian phòng khác, Tưởng Vinh nhanh chóng chụp lại vẻ mặc ngơ ngác của Mạnh Cảnh Vấn để sau này có gì lấy ra uy hiếp!

      Hình như cung phản xạ của Mạnh đại gia đặc biệt dài, ngây người lâu mới vọt tới ngồi xuống trước mặt Đỗ Tiểu Mạn, căng thẳng hỏi: “ sắp làm cha?”

      “Dạ.” Đỗ Tiểu Mạn bị dáng vẻ của chọc cười, hôn lên trán cái: “Em hi vọng bé là con .”

      Mạnh Cảnh Vấn ôm eo bế lên, làm bác sĩ cũng giật mình, bà vội vàng quát: “Cẩn thận phụ nữ có thai!”

      Đỗ Tiểu Mạn ngược lại vui vẻ tươi cười ngừng, khủy tay của là nơi quen thuộc nhất, dù vẫn luôn tỏ vẻ ghét bỏ cơ thể thừa thịt curaanh, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng người này vô cùng.

      Mạnh đại gia thả người xuống đất, ôm chặt trong lòng, quay đầu nhìn hai người đứng trong góc xem cuộc vui: “Chụp hình của ? Đợi lát nữa về công ty chúng ta chuyện chút .” Hạng mục mới vừa khéo cũng có phần của cậu ta, nếu khiến Tưởng Vinh giảm bớt hai kilogram chẳng phải có lỗi với tình nghĩa cậu ta cố ý chạy đến đây chụp ảnh sao?”

      Hồ Hồng đứng bên cười trộm thôi.

      “Còn cậu nữa, nghe cậu vừa công bố chuyên ngành của mình…”

      có, có đâu , em chưa gì màaaaaaa.” Hồ Hồng cật lực lắc tay chối bỏ, kết quả là đành phải bại trận: “Được được được, trong lúc chị dâu mang thai có việc gì gấp cứ gọi em.”

      Tưởng Vinh vỗ vỗ vai cậu, nhìn cậu hả hê : “Ha ha, cậu còn bi kịch hơi tớ.”

      “Cút ngay.”

      Cả bọn còn chưa ra khỏi bệnh viện, Mạnh Cảnh Vấn lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt nguồn điện thoại báo có cuộc gọi đến. Hồ Hồng nghe tiếng chuông lập tức mở miệng: “Phụ nữ có thai tốt nhất nên cách xa điện thoại ra, phóng xạ quá lớn.”

      Mạnh đại gia nhíu mày, nhìn dãy số xa lạ lên màn hình, lúc này quyết đoán tắt máy. Bây giờ vợ là lớn nhất, điện thoại gì gì đó cũng được nhận. “Còn gì phải chú ý ?”

      “Google .”

      “Baidu cũng được.”

      Tưởng Vinh và Hồ Hồng người xướng người hát, hề bất ngờ khi thấy Mạnh Cảnh Vấn muốn bạo động,vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu cho Đỗ Tiểu Mạn.

      “Khụ.” ho tiếng, kéo kéo tay : “A Vấn, chúng ta về nhà được ?”

      “Được.”

      Quả nhiên là thuần thú sư! Hai mắt Tưởng Vinh và Hồ Hồng tỏa sáng, lúc Đỗ Tiểu Mạn vụng trộm quay đầu nháy mắt với hai người bọ họ, họ cũng nhau đưa ngón cái về phía .

      “Đúng rồi, nhận điện thoại sao chứ? gọi lại , em bị ảnh hưởng lắm đâu.”

      sao, dẫu sao buổi chiều cũng về công ty.” Mạnh đại gia tùy ý khoát tay, hoàn toàn nghĩ đến điện thoại bị ngắt hôm sau mang đến phiền toái .

      Chương 37

      Editor: Thanh Na

      Từ buổi sáng hôm nay, bệnh trạng của phụ nữ có thai của Đỗ Tiểu Mạn dần biểu ra, thích ngủ , thức dậy là bắt đầu nôn ọe. Mẹ Mạnh với ba Mạnh đúng theo lời thấy dáng, ngay cả Mạnh Cảnh Vấn cũng có ở đây. mình trong căn nhà trống trải, có vẻ vắng lặng lạ thường. Huống chi máy vi tính, điện thoại chỉ được dùng ít, càng khiến Đỗ Tiểu Mạn nhàm chán hơn.

      Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đẹp, lại lười biếng muốn ra khỏi cửa, nằm lỳ giường hơn nửa giờ mới hoạt động, trong đầu nghĩ quả nhiên đời này có người bị làm biếng đến chết , bởi vì cảm thấy mình chết vì làm biếng chiếc giường này.

      Đỗ Tiểu Mạn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra khỏi cửa, lúc cởi áo ra soi gương, chăm chú nhìn xem cái bụng có nổi lên , lại đưa tay sờ sờ, nhìn biết mang thai. gạt ba Mạnh mẹ Mạnh chuyện mình mang thai là vì lúc trước Khang Nghiên Đình có với , ba tháng mang thai đầu rât nguy hiểm, tốt nhất là đừng đâu cũng mình mang thai, bằng rất dễ chảy nước mắt.

      Đương nhiên đây chỉ là lời mê tín mà thôi, nhưng đôi khi thà tin có còn hơn .

      Mè nheo chừng tiếng đồng hồ mới đến trung tâm chợ, vừa này ôm bồn cầu nôn hai lần, nhưng dường như chỉ có nôn khan, vốn có gì để nôn cả.

      muốn tập kích văn phòng Mạnh đại gia! thể để mình khó chịu được, phải thấy vậy cảm động chút mới được….

      Văn phòng Mạnh Cảnh Vấn bây giờ trở thành nơi nhiều chuyện. Ai bảo trước khi có tin tức màu hồng phấn thế này chi, lúc này vừa nghỉ dài hạn về chỉ mang về chị dâu, mà còn có người lấy tư cách “vị hôn thê” xuất ! Tất cả đám nhân viên dưới lầu đều hâm mộ phát khiếp.

      “Đứng tại cửa ra vào, tôi mời vào đây.” Cả buổi trưa, tâm trạng Mạnh Cảnh Vấn ngay càng kém, bây giờ trực tiếp nằm dưới đáy cốc luôn rồi, thấy người phụ nữ mặt mày trang điểm đậm là vui nổi. Ngữ khí lạnh nhạt, dù sao cũng là cái sọt mẹ chọc vào làm con trai phải thay bà giải quyết, “Ba tôi với rồi chứ? Tuy nhiên chuyện này là do ba mẹ tôi chưa biết tình hình nên mới như vậy, tôi thay họ xin lỗi . Mặc khác tôi là người có vợ rồi, Chu, mời về .”

      “Đúng, bác trai kết hôn.” Chu Oánh Duyệt rất bình tĩnh, chút cũng biểu vui, “Bây giờ vừa đúng giờ mơ, coi như vì bác nghĩ sai, mời tôi bữa cơm được ?”

      Mạnh Cảnh Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn , đến mẹ cũng lấy ra rồi, người phụ nữ này đúng là biết . So với đầu bếp nhà đầu bếp chỉ là học sinh tiểu học! Trong đầu đột nhiên ra hình ảnh Đỗ Tiểu Mạn giơ quả đấm kháng nghị, lập túc khiến khỏi nhếch miệng cười.

      Aiz! Tình địch của đầu bếp gì đó, cứ giao cho !

      Mạnh Cảnh Vấn linh hoạt đứng lên, cầm áo khoát với Chu Oánh Duyệt: “ thôi.”

      Tại sao lại có thành ngữ “ khéo thành sách”? Có lẽ thế giới đều có trùng hợp rất cũng có thể xảy ra.

      lúc Đỗ Tiểu Mạn từ taxi ra, đúng lúc thấy Mạnh Cảnh Vấn cùng người phụ nữ khác về hướng đường đối diện, nhìn bóng lưng hai người, sửng sốt chút.

      Rất nhanh lại phát bọn Mã Thần Thần lén lén lút lút, đến sau lưng họ, vỗ vai người nọ: “Nhìn gì vậy?”

      “Chị dâu?”

      , em đâu có nhìn gì đâu.”

      “Đúng đó, chị dâu, bọn em tập thể dục, hồi trưa tụi em ăn hỏi nhiều.”

      “Ha ha, chị dâu tới tìm lão đại à…” Lời ai đó còn chưa hết bị những người khác ngăn lại kéo về phía sau đánh trận. Để mày mở bình biết trong bình đựng gì này!

      Đỗ Tiểu Mạn mỉm cười, “Mọi người giúp A Vấn ngăn tôi sao?”

      có! Tuyệt đối có!" Mã Thần THần là người đầu tiên tỏ thái độ, cậu là người kiên định của “chị dâu đảng”.

      “Nếu các cậu muốn tìm lão đại các cậu nhiều chuyện ấy về phía bên kia kìa, đúng ?”

      “Hả? Chị dâu chị biết rồi sao?”

      Đỗ Tiểu Mạn gật gật đầu, nhanh nhảu , "Vừa nãy xuống xe nhìn thấy, người phụ nữ kia là ai?"

      Đừng xem mấy người bình thường bị ức hiếp cực kỳ thảm, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn là ủng hộ lão đại, "Em thề, vừa nãy lão đại đối với người phụ nữ kia cực kì hung dữ!"

      "Đúng! Chỉ thiếu chút nữa mắng chửi người thôi!"

      "Ha ha, tôi biết tính tình của lão đại mấy cậu, cần vẽ rắn thêm chân nữa, mau xem các cậu biết người phụ nữ kia được bao nhiêu?"

      Mấy người liếc nhau, cuối cùng vẫn là Mã Thần Thần gãi gãi đầu : "Chợt nghe thấy lão đại gọi nàng " Chu", lúc ấy tới, cổ bảo- - "

      "Bảo cái gì?" Đỗ Tiểu Mạn trầm xuống, dự cảm lời này phải là lời thích nghe.

      Mã Thần Thần nhắm mắt luôn, " ấy là vị hôn thê của lão đại ."

      ồ, vốn là muốn cho Mạnh đại gia bất ngờ, kết quả ngược lại là bị hù sợ. Bọn người Mã Thần Thần câm miệng , dùng trao đổi ánh mắt nửa ngày, quyết tâm hộ giá chị dâu, mấy người lén lén lút lút nhìn Mạnh Cảnh Vấn và Chu Oánh Duyệt ngồi cung bàn.

      người cầm quyển menu che mặt, vãnh tai nghe lén.

      Có lẽ chỉ có Đỗ Tiểu Mạn là nghiêm túc nhìn menu, hơn nữa còn hỏi nhân viên mấy món chiêu bài có hình ảnh khá đẹp, sau đó chống càm nhìn mấy người bọn họ phô trương.

      "Bọn họ gì? Mắt mày gần nhất, có nghe được gì ?"

      "Xem khẩu hình chuyện của người phụ nữ kia có vẻ về chuyện của chị dâu?"

      "Cút ! Khẩu hình gì! TV? Học được môi ngữ rồi hả ?"

      " về tôi cái gì?" Đỗ Tiểu Mạn cũng theo tham gia náo nhiệt. Rốt cục chính mình thấy Chu, tóc dài hơn , làn da trắng hơn , khuôn mặt đẹp mắt hơn . . . có gì bằng ta! tự tin nhìn móng tay bao giờ sơn phết của mình, "Aiz."

      Mã Thần Thần cẩn thận quan sát thấy dường như Mạnh Cảnh Vấn hề động đũa, cậu vừa định tin tình báo này cho chị dâu , vừa quay đầu lại phát chị dâu ăn uống vui vẻ với mấy an hem, vậy mà ai gọi cậu! Đáng giận! Cậu nhanh chóng cầm đũa tham gia giành ăn.

      Đỗ Tiểu Mạn tùy tiện nếm mấy ngụm liền phán quán cơm này hợp với khẩu vị của Mạnh đại gia, khẩu vị nặng là vị chính, ngoài ra, Mạnh đại gia càng thích thức ăn có phần thiên ngọt hơn. chu mỏ cái, người đàn ông kia ăn cơm với người phụ nữ khác, vậy mà còn ở đây nghĩ đến ta?

      "Chị dâu, chị ăn?"

      "Ăn vô." Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu, người uống nước chanh, "Các cậu đoán xem, nếu bây giờ tôi qua đó sao?" khó chịu, có chút chờ được.

      Lời này vừa ra, đám cầm thú nhiệt huyết sôi trào, nội dung vở kịch máu chó tám giờ sắp bắt đầu, bọn họ những này là diễn viên quần chúng đến ủng hộ chị dâu, đồng thời đến xem náo nhiệt!

      "Đánh cuộc 100 đồng lão đại lập tức bỏ người phụ nữ kia, xoay quanh bên cạnh chị dâu, còn giải thích các thứ!"

      "Gian xảo quá! Tớ cũng muốn đánh cuộc như vậy!"

      Đỗ Tiểu Mạn vui vẻ cười ra tiếng, tự đáy lòng : "Vì sao phải là thể tin được chỉ vào ấy, rồi ôm mặt chạy ra khỏi quán ăn?"

      Sau mấy giây im lặng quỷ quái, Mã Thần Thần chùi chùi mồ hôi trán, lặng lẽ với : "Chị dâu, chị muốn diễn thế nào trước với em, chúng ta có thể có chút lợi nhuận đấy."

      Đỗ Tiểu Mạn giơ ngón cái với cậu, cười híp mắt : "Các cậu còn có thể đánh cuộc, nếu tôi để ý , ông chủ Mạnh có thể nổi bão ?" xong, về phía Mạnh Cảnh Vấn.

      "Ha, tất nhiên là lão đại tức giận rồi!"


      "Chẳng lẽ chị dâu sớm nắm chắc lão đại nổi bão?"

      Mấy người nhìn từ xa, kết quả đến tay. Cuối cùng, bình thường Mạnh Cảnh Vấn dâm uy quá đáng! Tất cả mọi người đều quên rống giận!

      Đỗ Tiểu Mạn đứng sau lưng cách đó xa gọi điện thoại cho

      Mạnh Cảnh Vấn xem xét điện thoại lập tức bảo, "Bà xã, em dậy rồi à?"

      "Ừ hừ, ăn cơm chưa?"

      " ăn. . . Mẹ nó, em ở nhà chờ ! lập tức quay lại!" Mạnh Cảnh Vấn hoàn toàn tỉnh ngộ, quên mất phải chuẩn bị bữa tiệc lớn cho bà xã, Hồ lang băm từng dạy , bắt đầu từ tháng này, e là Đỗ Tiểu Mạn có phản ứng thai nghén nghiêm trong, dù có nôn cũng phải ép ăn vào.

      "Ông xã, tục quá." Đỗ Tiểu Mạn cong miệng, từ từ đến bên cạnh Mạnh Cảnh Vấn, nìn thấy há hốc mồm, vẻ mặt ngu ngốc, vẻ mặt ghét bỏ nâng càm khép miệng lại, "Hắc, ở đây ăn cơm với người ta à?"

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      “… Sao em lại đến đây?” Mạnh Cảnh Vấn lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ Đỗ Tiểu Mạn ngồi xuống, phản ứng cực kì nhanh chóng bên tai : “Đây là phiền phức mẹ tìm cho chúng ta.”

      Đỗ Tiểu Mạn nghiêng đầu liếc cái: “ phải là do bi kịch chịu nhận điện thoại à?” xong trộm nhéo mu bàn tay cái, điều chỉnh cảm xúc bực bội trong người, nhàng cười với người đối diện, “ có ý quấy rầy. Xin chào, tôi là Đỗ Tiểu Mạn.”

      Mạnh Cảnh Vấn bổ sung: “ ấy là vợ tôi.”

      Nụ cười mặt Chu Oánh Duyệt sớm cứng lại, ta cười cười với Đỗ Tiểu Mạn: “Xin chào tôi là Chu Oánh Duyệt”

      “Vừa khéo tôi cùng bạn ăn cơm ở đây, thấy có A Vấn nên sang chào hỏi thôi.” Đỗ Tiểu Mạn chỉ chỉ sau lưng.

      Mạnh Cảnh Vấn theo tay thấy đám cấp dưới chịu làm việc mà theo xem náo nhiệt, lập tức khuôn mặt đen như đáy nồi, ném cho bọn họ ánh mắt về tính sổ, sau đó chú ý trấn an phụ nữ có thai: “Bà xã, …”

      sao, hai người tiếp tục trò chuyện , em ăn cơm với bạn.” Đỗ Tiểu Mạn cười cười vỗ , ở góc độ Chu Oánh Duyệt thấy được nhéo cái.

      Mạnh Cảnh Vấn ai oán nhìn bà xã đại nhân lướt , ngồi xuống bên cạnh Mã Thần Thần, đám vây quanh ríu rít gì đó.

      “Tôi rất rồi, vợ tôi cũng gặp rồi. Bữa cơm này coi như lời xin lỗi của mẹ tôi, nếu còn vấn đề gì bảo ba tìm tôi chuyện.” Tâm tư Mạnh Cảnh Vấn sớm nằm bàn cơm nữa, xong thoáng gật đầu với Chu Oánh Duyệt, nhanh đến bên cạnh Đỗ Tiểu Mạn.

      Bọn người Mã Thần Thần sớm câm như hến, vụng trộm nháy mắt cầu cứu Đỗ Tiểu Mạn!

      “Các cậu rảnh lắm à? đói phải ? Vậy sau này cơm trưa khỏi phải ăn nữa.” Mạnh Cảnh Vấn lập tức lộ nguyên hình, đè thấp giọng với vòng người, “Tiền lương tháng này muốn nữa phải ?”

      “Lão đại, tụi em là hộ giá chị dâu thôi, có thể khuyến khích chút ?” Mã Thần Thần mặt dày . Lão đại lại dám dùng tiền thưởng để uy hiếp bọn họ, mặc kệ trừ của bọn họ bao nhiêu tiền thưởng, nhưng cuối tháng đều mềm lòng phát đủ cho cả đám, lão đại chính là đại biểu cho tuýp người miệng cứng lòng mềm! Đương nhiên, vì gần đây chị dâu mang thai, vạn nhất vị đại gia này dùng hết tình thương, nhất thời nổi bão tiền thưởng của bọn họ nguy rồi, vẫn là vuốt thuận lông mới tốt…

      Còn hộ giá? Đỗ Tiểu Mạn rơi xuống giọt mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn qua chỗ Mạnh Cảnh Vấn, vốn còn người, chống cằm hỏi: “Hai người xong chưa?”

      “Mỗi câu đều nhấn mạnh là người có vợ rồi.” Mạnh đại gia cực kì cố gắng dựng lên hình tượng ông chồng hoàn hảo.

      “Ai hỏi cái này.” Đỗ Tiểu Mạn trợn tròn mắt, “Em hỏi chuyện xong chưa?”

      “Hừ, nếu phải do mẹ còn cần lãng phí thời gian vào việc này sao.” Bị chính mẹ ruột của mình sắp xếp! Tâm trạng của Mạnh đại gia hề tươi sáng tẹo nào.

      Lúc này người bán hàng bưng đĩa đầy chân gà phô mai để lên bàn, ngoại trừ Đỗ Tiểu Mạn ra, những người khác dường như duỗi đũa rồi bắt đầu tham chiến.

      nhịn, nhưng nghe thấy vị mùi gà lập tức lấy tay che miệng, lảo đảo chạy vào toilet.

      Mạnh Cảnh Vấn đen mặt, “ xong mau về làm việc, hôm nay giao quảng trường thương mại và bản vẽ hiệu quả của hạng mục đó ra cho ông.”

      Quá ác! Cả đám phỉ nhổ câu xong yên lặng gặm đùi gà nhìn Mạnh Cảnh Vấn chạy vào toilet nữ chăm sóc bà xã.

      Tuy đãi ngộ của phụ nữ có thai thể so với người thương, nhưng mà ba tháng đầu thai kì là khổ nhất, đặc biệt là người luôn thiên về mỹ thực như đúng là loại tra tấn. Ngay cả tham ăn kia cũng bị hạn chế, đến nỗi tính tình bạo phát.

      Khiến cho trong công ty ai nấy đề cố gắng ra dáng vùi đầu làm việc, sợ ngày bị rống hai lần. Trong lúc nhất thời, tất cả tiến độ dự án đều tăng vượt bậc! Mạnh đại gia co co khóe miệng, sau này nếu nhận nhiều dự án quá kịp làm có thể dùng chiêu này kích thích bọn họ.

      Mà ba Chu của đại tiểu thư kia quả nhiên có gọi điện thoại cho , khách sao hai câu, đến khi Mạnh đại gia sơ bộ mục đích về hạng mục mới, ông ta mới cam đoan sau này con ông đến quấy rầy nữa.

      Đỗ Tiểu Mạn cũng từ la hét ầm ĩ muốn đến “Quán ăn bà chủ Mạnh” đến bây giờ ở lỳ trong nhà chịu nữa. Mà cái quán “Bí mật ngọt ngào” lại tự dung xuất trước mắt , khoảng chừng 20’ quảng cáo khiến đại não tạm thời ngừng hoạt động.

      Sau khi tỉnh táo lại, mặc quần áo xong, lắc lư đến “Quán ăn bà chủ Mạnh”.

      “Bà chủ? Sao chị lại đến đây?”

      “Đến xem thử xem.” Đỗ Tiểu Mạn ngồi xuống ghế sofa, “Có phải gần đây buôn bán kém lắm ?”

      “So với trước kia kém hơn nhiều.” Sinh viên làm công nhún vai.

      Đỗ Tiểu Mạn gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Thầy Vương đâu? Vẫn còn ở trong bếp à?”

      “Dạ, cửa hàng mới có hàng triển lãm mới, là thầy làm đó chị, tay nghề thầy Vương là tốt.”

      “Nhóc con, lúc trước còn khen chị làm đẹp, bây giờ liền đổi rồi?” Đỗ Tiểu Mạn bĩu môi, đủ loại oán hận.

      “Ha ha, bà chủ, chị tới ông chủ có biết ?”

      Đỗ Tiểu Mạn hơi híp mắt, lập tức ngăn bé thông báo cho Mạnh Cảnh Vấn, “Chị tản bộ, vận động chút thôi.” rủ mắt, trong buôn bán, cạnh tranh là chuyện thường xảy ra, chỉ có ngày trước mới ngây thơ cho rằng mình cứ làm tốt khách hàng vẫn ở lại với mình, nhưng các loại sao chép vẫn luôn tồn tại. Đỗ Tiểu Mạn nằm sấp bàn suy nghĩ, nghĩ vẫn chưa ra gì, Mạnh đại gia từng bước bước vào tầm mắt .

      trừng mắt nhìn sinh viên làm thêm, bé le lưỡi tỏ mình biết gì, trong mắt đều là “Nhất định là do ông chủ và bà chủ tâm linh tương thông.”

      “Tự mình ra ngoài mà biết?” Có trời biết khi gọi điện thoại về nhà mà đợi mãi có người nghe máy, trong lòng lo lắng đến nhường nào.

      “Em muốn phân tâm.” Đỗ Tiểu Mạn rụt lại, sợ nhất là khi Mạnh Cảnh Vấn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng nhắc chuyện với .

      “Hừ, liên lạc được với em mới là thứ khiến phân tâm nhất có.” Mạnh đại gia đột nhiên thở hơi, đặt đầu lên vai , ôm chặt.

      Đỗ Tiểu Mạn bị động tác của làm mũi cay cay, Mạnh đại gia luôn làm cảm động vào lúc lơ đãng nhất. đưa tay ôm lấy , cố ý vỗ vỗ đầu : “ trốn việc, em có cảm giác tội lỗi.”

      Mạnh đại gia nhìn chung quanh vòng, sinh viên làm thêm ngoan ngoãn cúi đầu nhìn giày, giả bộ như thấy ông chủ và bà chủ thân mật, nhanh chóng hiểu suy nghĩ trong lòng : “ nghĩ đến quán rách kia?”

      có.”

      “Chột dạ.” Mạnh Cảnh Vấn hừ lạnh tiếng, “Cửa tiệm kia là kết quả em họ em tham gia đấy.”

      “… có liên quan đến con bé ư?”

      “Em chắc chắn là chuyện ở đây?”

      Đỗ Tiểu Mạn thỏa hiệp, nhờ Mạnh đại gia nửa ôm nửa dìu đứng dậy, rời khỏi cửa hàng tràn ngập vị ngọt. ra khỏi cửa tiệm, khỏi quay đầu nhìn lên bảng tên, vụng trộm cong khóe miệng “Quán ăn bà chủ Mạnh.”

      “Hửm?”

      “Bà chủ Mạnh muốn ăn cơm cà ri.” Đỗ Tiểu Mạn ngẩng đầu đòi hỏi.

      “Để mua…”

      “Mạnh phu nhân còn muốn gặm chân gà.”

      thành vấn đề.”

      “Bà chủ Mạnh rất ông chủ Mạnh.” Đột nhiên Đỗ Tiểu Mạn nhảy lên hôn gò má Mạnh Cảnh Vấn.

      Vì vậy Mạnh tiên sinh suýt nữa ngừng đập giây, đương nhiên là bị người phụ nữ có thai này hù!

      Vào nửa đêm, lúc nay vì người phụ nữ có thai này vứt chuyện “Bí mật ngọt ngào” ra sau đầu, vừa nhìn dần chìm vào giấc ngủ, Mạnh Cảnh Vấn tay chân đứng dậy, đến thư phòng cách vách đóng cửa lại. Chuyện ở cửa tiệm bánh ngọt khiến quan tâm quá nhiều, nếu xử lý bị chứng “Trầm cảm tiền sản” như lời Hồ Hồng , ổn!

      Chương 39:

      "Này? Rốt cuộc làm gì vậy?" Hôm nay, người mang bầu gần năm tháng mỗi ngày kiên trì tản bộ là Đỗ Tiểu Mạn rốt cuộc cũng phát ra, "Đường Bí Mật" bị đóng cửa và vị trí ấy thay bằng cửa tiệm mới lắp đặt thiết bị. Ban đầu còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng sau khi vòng vòng lại con đường này hai lượt mới nhận ra là đổi cửa tiệm rồi.

      " biết."

      Mạnh đại gia trả lời cực nhanh, khiến cho đầu bếp nào đó nheo mắt lại, quét mắt nhìn lượt từ xuống dưới rồi phun ra hai chữ, " dối."

      Vì vậy, Mạnh đại gia suy sụp cúi mặt xuống, ai oán kêu lên: "Bà xã..."

      " cho em nghe chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nếu em liên tục nghĩ tới nó, ảnh hưởng đến tâm tình." Đỗ Tiểu Mạn nháy mắt với mấy cái, hàm ý trong đó lời nào có thể miêu tả được.

      "Tiểu Mạn, dù sao cũng xử lý xong rồi, em cứ coi như có chuyện gì , được sao?"

      "Đẻ em đoán chút." Đỗ Tiểu Mạn ra vẻ hung hãn, làm bộ như kéo tay sờ tới sờ lui. Mạnh đại gia nhịn được muốn lùi về sau, bị trừng cái, đứng yên dám lộn xộn nữa. "Có phải tìm được cậu em, sau đó bảo ông đưa em họ về ?"

      Mạnh Cảnh Vấn nằm lên ghế salon, nhướng mày nhìn Đỗ Tiểu Mạn, "Còn gì nữa ?"

      "Vẫn còn sao? Nếu còn chắc là có liên quan đến khoản nợ." Đỗ Tiểu Mạn nhún vai, "Trừ khi thần thông quảng đại đến độ có thể làm cho nhà người ta đóng cửa, bằng có lẽ chỉ có cách đó có thể dùng được?"

      Mạnh Cảnh Vấn kéo lấy cổ tay , khẽ dùng sức, vững vàng ôm vào lồng ngực mình, muốn nhiều đến đề tài này nữa, "Dù sao cũng xong rồi, và ông cậu kia của em thỏa thuận với nhau, cả nhà họ từ nay về sau dùng khoản nợ kia để quấy rầy em nữa. Còn về phần cửa tiệm kia bắt chước tiệm bánh ngọt của em, đều là do có người lợi dụng em họ em mà thôi."

      " chuyện cứ thích giấu nửa câu còn lại trong miệng thế nhỉ!" Đỗ Tiểu Mạn ghé vào trước ngực khẽ cọ, cũng muốn truy hỏi đến cùng nữa, "Ngày kia khám thai với em nhé?"

      "Hả? nhớ là ngày mai mà, phải sao?" Mạnh đại gia lập tức cảm thấy căng thẳng. giờ, chuyện liên quan đến nàng đầu bếp này, cho dù có nữa cũng là chuyện lớn, huống hồ là việc khám thai. chỉ sợ mình nhớ nhầm! vỗ vỗ cái mông của , cẩn thận dịch sang bên cạnh rồi tự mình xem sổ ghi chú.

      "Ồ, sao rồi?" Bà bầu nào đó bình tĩnh nằm ghế salon, tay cố với lấy quả táo bàn trà.

      Sau khi Mạnh đại gia xác nhận mới gật đầu trả lời: "Là em nhớ nhầm." Nhìn lại, thấy bà bầu có trí nhớ kém nào đó thực động tác có "độ nguy hiểm cao", sợ đến mức tim ngừng đập hai giây, "Yên nào, để lấy cho."

      Bà bầu nghe lời nằm về chỗ cũ, cũng ra hiệu cho Tiểu Mạnh Tử nhanh chóng đưa đùi cho làm gối đầu. há miệng, Mạnh Cảnh Vấn đưa lên miếng táo cắt gọt sẵn, nhai rồn rột mấy cái rồi nuốt xuống bụng, há miệng lần nữa, lại miếng táo rơi vào "ma trảo" của . vừa ăn vừa : "Khi nào ba mẹ có thể về?"

      " còn chưa báo cho ba mẹ biết là em có thai." Mạnh Cảnh Vấn nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi : " định đợi hai năm nữa mới cho họ biết." Bởi vì lần trước mẹ gây họa xong chuồn mất, để lại cục diện rối rắm bắt thu dọn, nếu phải nàng đầu bếp này tin tưởng , thể chịu đựng được rồi.

      Đầu Đỗ Tiểu Mạn lên đầy vạch đen, người đàn ông này lại bắt đầu thể tính trẻ con. đâm đâm cánh tay , ý bảo tiếp tục đút cho mình ăn. Người nào đó vừa phục vụ bà xã đại nhân ăn, vừa quên nhét vào miệng mình miếng, tiếp tục chào hàng: "Bà xã à, gần đây mới khổ luyện kỹ năng nấu canh, ngày mai sau khi khám thai về, nấu cho em ăn nhé?"

      "Canh á?" Đỗ Tiểu Mạn nghi ngờ nhìn , "Hay là thôi , em tự nấu hơn."

      " được!" Mạnh đại gia nhướng mày, hạ quyết tâm phục vụ bà xã: "Từ giờ cho đến lúc em sinh xong, đừng mơ bước vào phòng bếp."

      đầu bếp liếc mắt, "Là ai hai ngày trước bắt em nấu cơm tối để thỏa mãn cái dạ dày bị ngược đãi lâu của ta hả?"

      "Khụ, vậy mới là từ giờ trở ." Mạnh đại gia ràng là lo sợ chưa đủ, nên tranh thủ thời gian xoa bóp chân cho Đỗ Tiểu Mạn, " cũng rất có năng khiếu mà."

      "... Nhưng cũng chỉ ở thiết kế thôi!" Lần trước để nấu cơm, suýt nữa thiêu rụi cả cái phòng bếp, nên đối với việc vào bếp, quả thực có chút ám ảnh.

      "Bà xã..." Mạnh đại gia lại cố gắng chào hàng, "Em thích uống canh cá sao?"

      "Canh đầu cá nấu với đậu hũ?" Đỗ Tiểu Mạn động đậy lỗ tai, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, " hầm cho em uống sao?"

      Mạnh Cảnh Vấn vô cùng vui vẻ, nhìn ràng rất chờ mong lại giả bộ thèm để ý, "Ừ" tiếng, sau đó nhìn được cúi đầu hôn lên môi .

      Lần trước, khi đến kì khám thai, có thể nghe thấy cử động của em bé rồi. Bởi vì có quen biết với bác sĩ Hồ Đại, nên sớm hẹn trước cho đến khám ở bác sĩ tốt nhất trong khoa phụ sản. Sau hồi kiểm tra, bác sĩ dặn dò Mạnh Cảnh Vấn chú ý rất nhiều thứ, làm khó cho Mạnh đại gia, bình thường tình tình rất tệ mà lúc này lại chăm chú nghe như học sinh tiểu học.

      Mạnh Cảnh Vấn đỡ Đỗ Tiểu Mạn đến góc khá là vắng vẻ ai lui tới ngồi xuống, mới tự mình qua bên gọi điện thoại, tránh tia bức xạ đến chỗ .

      Đỗ Tiểu Mạn vuốt ve vùng bụng căng tròn của mình, nở nụ cười. Nơi này có sinh mệnh bé , là kỷ diệu. từng ảo tưởng rất nhiều rằng sau này mua quần áo cho cục cưng, ghi lại từng chút từng chút quá trình lớn lên của bé...

      "Đỗ Tiểu Mạn?"

      "Hả?" Thấy có người gọi mình, bà bầu trì độn nào đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bên phải, "Đường Văn Nhất? khéo, sao lại ở đây?"

      Đường Văn Nhất khẽ cười tiếng, nhìn về phía Mạnh Cảnh Vấn gọi điện thoại cách đó xa, khóe miệng mang theo nụ cười hứng thú: " có người bạn bị ốm, sang đây thăm ta. Vừa rồi gặp em ở cửa thang máy, mang thai à? Mấy tháng rồi?"

      Đỗ Tiểu Mạn cười ngượng ngùng: "Năm tháng ạ."

      "Chúc mừng chúc mừng" Đường Văn Nhất vừa thấy Mạnh Cảnh Vấn hình như phát ra mình xuất bên cạnh Đỗ Tiểu Mạn, trừng mắt nhìn ta cái. Nụ cười bên khóe môi ta càng sâu hơn, "Em xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần trước gặp em."

      "Hả?" Đỗ Tiểu Mạn được khen, đột nhiên thẹn thùng đỏ mặt, "Đâu có, đâu có. Em béo lên rất nhiều rồi."

      "Ha ha, ý là vẻ đẹp đặc biệt chỉ phụ nữ có thai mới có ấy." Đường Văn Nhất vừa mở miệng buông những lời đường mật trôi chảy.

      Đúng lúc đó Mạnh Cảnh Vấn tới, nghe được lời của ta, lập tức cả khuôn mặt đen kịt, ác độc châm chọc ta: "Bạn của nằm ở khoa phụ sản à? phải là khoản nợ phong lưu của đấy chứ?"

      "Dưỡng thai!" Đỗ Tiểu Mạn giọng cảnh cáo Mạnh đại gia, vất vả mới có người khen xinh đẹp, đúng là phá đám mà.

      Mạnh đại gia cảm thấy uất ức, ánh mắt nhìn về phía Đường Văn Nhất càng thêm hung ác, sau khi nhận được công kích từ khuỷu tay của Đỗ Tiểu Mạn, mới tạm thời đổi giọng: "Khụ, bạn sao chứ?"

      "Ha ha, sao." Đường Văn Nhất nhanh chóng lời tạm biệt với hai người, qua góc rẽ, ta nhịn được mà cười ra tiếng. Phản ứng của Mạnh cảnh Vấn chỉ nằm trong dự liệu của ta mà còn vượt qua. ta bất giác quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng còn đôi vợ chồng nọ ở đó. Từ thái độ ở chung của hai người, khó nhìn ra Mạnh Cảnh Vấn bị Đỗ Tiểu Mạn nắm trong tay rồi... Đột nhiên, chút cảm giác hâm mộ bọn họ cùng với ký ức được gặp gỡ Đỗ Tiểu Mạn từng được nhét vào góc nào đó, bất chợt xông ra ngoài.

      ta thu lại vui vẻ, nặng nề hét tiếng xả giận. Từ nay về sau, có lẽ gặp lại cũng phải dựa vào duyên phận rồi.

      Bên kia, Mạnh Cảnh Vấn tự kiểm điểm, lần sau nên để nàng đầu bếp này mình ở ngoài nữa! "Về nhà."

      " gọi điện nữa à?" Đỗ Tiểu Mạn biết, giờ, có rất nhiều dự án, "Em sao đâu, vội cứ trước !"

      " vội!" Mạnh Cảnh Vấn há miệng chua như giấm, cũng vừa tắt điện thoại, "Cái gã họ Đường kia lại còn ..." còn chưa kịp khen bà xa mình đâu, thế mà ta trước bước rồi. Hơn nữa, hiểu sao hết lần này đến lần khác đều nghe được.

      Mạnh đại gia vô cùng tức giân, Đỗ Tiểu Mạn đứng cạnh lại nở nụ cười, xoa đôi lông mày nhăn lại của , "Ông xã, về nấu canh cá đậu hũ cho em ?"

      "Hừ hừ, thấy em chỉ nhớ đến người khác khen em đẹp có?" Mạnh Cảnh Vấn ôm lấy , chậm rãi bước đến thang máy.

      "Ai bảo khen?" Đỗ Tiểu Mạn cười trộm quyết định, mấy ngày nữa làm điểm tâm ngon cho , trấn an "con sói" từ lúc mang thai chưa có lấy bữa cơm hài lòng. Đặc biệt hôm nay còn phải ăn thùng dấm chua nữa....

      Mạnh đại gia tiếp tục uất ức bĩu môi, "Bà xã... Em rất xinh đẹp!"

      "Em ép mới nha..." Đỗ Tiểu Mạn xong cũng đối điện với ánh mắt đáng thương của Mạnh đại gia, lập tức mềm lòng ôm cổ hôn cái, người đàn ông này vì mà nguyện ý học nấu ăn, khiến làm sao có thể càng ngày càng đây!

      Chương 39:

      "Này? Rốt cuộc làm gì vậy?" Hôm nay, người mang bầu gần năm tháng mỗi ngày kiên trì tản bộ là Đỗ Tiểu Mạn rốt cuộc cũng phát ra, "Đường Bí Mật" bị đóng cửa và vị trí ấy thay bằng cửa tiệm mới lắp đặt thiết bị. Ban đầu còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng sau khi vòng vòng lại con đường này hai lượt mới nhận ra là đổi cửa tiệm rồi.

      " biết."

      Mạnh đại gia trả lời cực nhanh, khiến cho đầu bếp nào đó nheo mắt lại, quét mắt nhìn lượt từ xuống dưới rồi phun ra hai chữ, " dối."

      Vì vậy, Mạnh đại gia suy sụp cúi mặt xuống, ai oán kêu lên: "Bà xã..."

      " cho em nghe chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nếu em liên tục nghĩ tới nó, ảnh hưởng đến tâm tình." Đỗ Tiểu Mạn nháy mắt với mấy cái, hàm ý trong đó lời nào có thể miêu tả được.

      "Tiểu Mạn, dù sao cũng xử lý xong rồi, em cứ coi như có chuyện gì , được sao?"

      "Đẻ em đoán chút." Đỗ Tiểu Mạn ra vẻ hung hãn, làm bộ như kéo tay sờ tới sờ lui. Mạnh đại gia nhịn được muốn lùi về sau, bị trừng cái, đứng yên dám lộn xộn nữa. "Có phải tìm được cậu em, sau đó bảo ông đưa em họ về ?"

      Mạnh Cảnh Vấn nằm lên ghế salon, nhướng mày nhìn Đỗ Tiểu Mạn, "Còn gì nữa ?"

      "Vẫn còn sao? Nếu còn chắc là có liên quan đến khoản nợ." Đỗ Tiểu Mạn nhún vai, "Trừ khi thần thông quảng đại đến độ có thể làm cho nhà người ta đóng cửa, bằng có lẽ chỉ có cách đó có thể dùng được?"

      Mạnh Cảnh Vấn kéo lấy cổ tay , khẽ dùng sức, vững vàng ôm vào lồng ngực mình, muốn nhiều đến đề tài này nữa, "Dù sao cũng xong rồi, và ông cậu kia của em thỏa thuận với nhau, cả nhà họ từ nay về sau dùng khoản nợ kia để quấy rầy em nữa. Còn về phần cửa tiệm kia bắt chước tiệm bánh ngọt của em, đều là do có người lợi dụng em họ em mà thôi."

      " chuyện cứ thích giấu nửa câu còn lại trong miệng thế nhỉ!" Đỗ Tiểu Mạn ghé vào trước ngực khẽ cọ, cũng muốn truy hỏi đến cùng nữa, "Ngày kia khám thai với em nhé?"

      "Hả? nhớ là ngày mai mà, phải sao?" Mạnh đại gia lập tức cảm thấy căng thẳng. giờ, chuyện liên quan đến nàng đầu bếp này, cho dù có nữa cũng là chuyện lớn, huống hồ là việc khám thai. chỉ sợ mình nhớ nhầm! vỗ vỗ cái mông của , cẩn thận dịch sang bên cạnh rồi tự mình xem sổ ghi chú.

      "Ồ, sao rồi?" Bà bầu nào đó bình tĩnh nằm ghế salon, tay cố với lấy quả táo bàn trà.

      Sau khi Mạnh đại gia xác nhận mới gật đầu trả lời: "Là em nhớ nhầm." Nhìn lại, thấy bà bầu có trí nhớ kém nào đó thực động tác có "độ nguy hiểm cao", sợ đến mức tim ngừng đập hai giây, "Yên nào, để lấy cho."

      Bà bầu nghe lời nằm về chỗ cũ, cũng ra hiệu cho Tiểu Mạnh Tử nhanh chóng đưa đùi cho làm gối đầu. há miệng, Mạnh Cảnh Vấn đưa lên miếng táo cắt gọt sẵn, nhai rồn rột mấy cái rồi nuốt xuống bụng, há miệng lần nữa, lại miếng táo rơi vào "ma trảo" của . vừa ăn vừa : "Khi nào ba mẹ có thể về?"

      " còn chưa báo cho ba mẹ biết là em có thai." Mạnh Cảnh Vấn nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi : " định đợi hai năm nữa mới cho họ biết." Bởi vì lần trước mẹ gây họa xong chuồn mất, để lại cục diện rối rắm bắt thu dọn, nếu phải nàng đầu bếp này tin tưởng , thể chịu đựng được rồi.

      Đầu Đỗ Tiểu Mạn lên đầy vạch đen, người đàn ông này lại bắt đầu thể tính trẻ con. đâm đâm cánh tay , ý bảo tiếp tục đút cho mình ăn. Người nào đó vừa phục vụ bà xã đại nhân ăn, vừa quên nhét vào miệng mình miếng, tiếp tục chào hàng: "Bà xã à, gần đây mới khổ luyện kỹ năng nấu canh, ngày mai sau khi khám thai về, nấu cho em ăn nhé?"

      "Canh á?" Đỗ Tiểu Mạn nghi ngờ nhìn , "Hay là thôi , em tự nấu hơn."

      " được!" Mạnh đại gia nhướng mày, hạ quyết tâm phục vụ bà xã: "Từ giờ cho đến lúc em sinh xong, đừng mơ bước vào phòng bếp."

      đầu bếp liếc mắt, "Là ai hai ngày trước bắt em nấu cơm tối để thỏa mãn cái dạ dày bị ngược đãi lâu của ta hả?"

      "Khụ, vậy mới là từ giờ trở ." Mạnh đại gia ràng là lo sợ chưa đủ, nên tranh thủ thời gian xoa bóp chân cho Đỗ Tiểu Mạn, " cũng rất có năng khiếu mà."

      "... Nhưng cũng chỉ ở thiết kế thôi!" Lần trước để nấu cơm, suýt nữa thiêu rụi cả cái phòng bếp, nên đối với việc vào bếp, quả thực có chút ám ảnh.

      "Bà xã..." Mạnh đại gia lại cố gắng chào hàng, "Em thích uống canh cá sao?"

      "Canh đầu cá nấu với đậu hũ?" Đỗ Tiểu Mạn động đậy lỗ tai, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, " hầm cho em uống sao?"

      Mạnh Cảnh Vấn vô cùng vui vẻ, nhìn ràng rất chờ mong lại giả bộ thèm để ý, "Ừ" tiếng, sau đó nhìn được cúi đầu hôn lên môi .

      Lần trước, khi đến kì khám thai, có thể nghe thấy cử động của em bé rồi. Bởi vì có quen biết với bác sĩ Hồ Đại, nên sớm hẹn trước cho đến khám ở bác sĩ tốt nhất trong khoa phụ sản. Sau hồi kiểm tra, bác sĩ dặn dò Mạnh Cảnh Vấn chú ý rất nhiều thứ, làm khó cho Mạnh đại gia, bình thường tình tình rất tệ mà lúc này lại chăm chú nghe như học sinh tiểu học.

      Mạnh Cảnh Vấn đỡ Đỗ Tiểu Mạn đến góc khá là vắng vẻ ai lui tới ngồi xuống, mới tự mình qua bên gọi điện thoại, tránh tia bức xạ đến chỗ .

      Đỗ Tiểu Mạn vuốt ve vùng bụng căng tròn của mình, nở nụ cười. Nơi này có sinh mệnh bé , là kỷ diệu. từng ảo tưởng rất nhiều rằng sau này mua quần áo cho cục cưng, ghi lại từng chút từng chút quá trình lớn lên của bé...

      "Đỗ Tiểu Mạn?"

      "Hả?" Thấy có người gọi mình, bà bầu trì độn nào đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bên phải, "Đường Văn Nhất? khéo, sao lại ở đây?"

      Đường Văn Nhất khẽ cười tiếng, nhìn về phía Mạnh Cảnh Vấn gọi điện thoại cách đó xa, khóe miệng mang theo nụ cười hứng thú: " có người bạn bị ốm, sang đây thăm ta. Vừa rồi gặp em ở cửa thang máy, mang thai à? Mấy tháng rồi?"

      Đỗ Tiểu Mạn cười ngượng ngùng: "Năm tháng ạ."

      "Chúc mừng chúc mừng" Đường Văn Nhất vừa thấy Mạnh Cảnh Vấn hình như phát ra mình xuất bên cạnh Đỗ Tiểu Mạn, trừng mắt nhìn ta cái. Nụ cười bên khóe môi ta càng sâu hơn, "Em xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần trước gặp em."

      "Hả?" Đỗ Tiểu Mạn được khen, đột nhiên thẹn thùng đỏ mặt, "Đâu có, đâu có. Em béo lên rất nhiều rồi."

      "Ha ha, ý là vẻ đẹp đặc biệt chỉ phụ nữ có thai mới có ấy." Đường Văn Nhất vừa mở miệng buông những lời đường mật trôi chảy.

      Đúng lúc đó Mạnh Cảnh Vấn tới, nghe được lời của ta, lập tức cả khuôn mặt đen kịt, ác độc châm chọc ta: "Bạn của nằm ở khoa phụ sản à? phải là khoản nợ phong lưu của đấy chứ?"

      "Dưỡng thai!" Đỗ Tiểu Mạn giọng cảnh cáo Mạnh đại gia, vất vả mới có người khen xinh đẹp, đúng là phá đám mà.

      Mạnh đại gia cảm thấy uất ức, ánh mắt nhìn về phía Đường Văn Nhất càng thêm hung ác, sau khi nhận được công kích từ khuỷu tay của Đỗ Tiểu Mạn, mới tạm thời đổi giọng: "Khụ, bạn sao chứ?"

      "Ha ha, sao." Đường Văn Nhất nhanh chóng lời tạm biệt với hai người, qua góc rẽ, ta nhịn được mà cười ra tiếng. Phản ứng của Mạnh cảnh Vấn chỉ nằm trong dự liệu của ta mà còn vượt qua. ta bất giác quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng còn đôi vợ chồng nọ ở đó. Từ thái độ ở chung của hai người, khó nhìn ra Mạnh Cảnh Vấn bị Đỗ Tiểu Mạn nắm trong tay rồi... Đột nhiên, chút cảm giác hâm mộ bọn họ cùng với ký ức được gặp gỡ Đỗ Tiểu Mạn từng được nhét vào góc nào đó, bất chợt xông ra ngoài.

      ta thu lại vui vẻ, nặng nề hét tiếng xả giận. Từ nay về sau, có lẽ gặp lại cũng phải dựa vào duyên phận rồi.

      Bên kia, Mạnh Cảnh Vấn tự kiểm điểm, lần sau nên để nàng đầu bếp này mình ở ngoài nữa! "Về nhà."

      " gọi điện nữa à?" Đỗ Tiểu Mạn biết, giờ, có rất nhiều dự án, "Em sao đâu, vội cứ trước !"

      " vội!" Mạnh Cảnh Vấn há miệng chua như giấm, cũng vừa tắt điện thoại, "Cái gã họ Đường kia lại còn ..." còn chưa kịp khen bà xa mình đâu, thế mà ta trước bước rồi. Hơn nữa, hiểu sao hết lần này đến lần khác đều nghe được.

      Mạnh đại gia vô cùng tức giân, Đỗ Tiểu Mạn đứng cạnh lại nở nụ cười, xoa đôi lông mày nhăn lại của , "Ông xã, về nấu canh cá đậu hũ cho em ?"

      "Hừ hừ, thấy em chỉ nhớ đến người khác khen em đẹp có?" Mạnh Cảnh Vấn ôm lấy , chậm rãi bước đến thang máy.

      "Ai bảo khen?" Đỗ Tiểu Mạn cười trộm quyết định, mấy ngày nữa làm điểm tâm ngon cho , trấn an "con sói" từ lúc mang thai chưa có lấy bữa cơm hài lòng. Đặc biệt hôm nay còn phải ăn thùng dấm chua nữa....

      Mạnh đại gia tiếp tục uất ức bĩu môi, "Bà xã... Em rất xinh đẹp!"

      "Em ép mới nha..." Đỗ Tiểu Mạn xong cũng đối điện với ánh mắt đáng thương của Mạnh đại gia, lập tức mềm lòng ôm cổ hôn cái, người đàn ông này vì mà nguyện ý học nấu ăn, khiến làm sao có thể càng ngày càng đây!

      Chương 40

      Ngoài miệng trông chờ gì với tài nấu nướng của Mạnh Cảnh Vấn, nhưng Đỗ Tiểu Mạn ngồi ghế salon ngoài phòng khách vẫn thỉnh thoảng nhìn Mạnh đại gia bận rộn trong phòng bếp căng thẳng cực kì, có loại mới bắt đầu đương chờ mong bạn trai làm gì đó để vui vẻ.

      “A Vấn, làm xong chưa?”

      “Sắp.” Mạnh Cảnh Vấn dang chó hình người lén đến bên cạnh quẫy quẫy cái đuôi vô hình, “Ha ha, nếu ăn ngon ngày mai làm tiếp.”

      “… Cái này cần đâu.” Đỗ Tiểu Mạn ghét bỏ hất mặt, “ chán ăn.”

      Mạnh đại gia xụ mặt: “Nếu là làm em chán ăn nữa.”

      “Em là phụ nữ có thai sao?” đối phó với Mạnh đại gia, rất biết cách nắm phương pháp. “Về phòng bếp ! Em nghe tiếng súp sôi rồi kìa.”

      Trong nháy mắt Mạnh Cảnh Vấn biến mất khỏi phòng khách. Mấy phút đồng hồ sau, mời phụ nữ có thai đại nhân đến kiểm nghiệm thành quả.

      Đối với Mạnh Cảnh Vấn hay bắt bẻ Đỗ Tiểu Mạn dễ ăn hơn nhiều, dù bất kì vị gì cũng nuốt được. món ăn phải chú ý nhất đến sắc hương vị, tốt thiểu là sắc và vị, trong lòng cho chính mười điểm.

      Dưới cái nhìn soi mói của Mạnh đại gia, thổi thìa súp rồi cho vào miệng.

      “Sao?” Mạnh Cảnh Vấn chờ được hỏi, tuy trộm nếm thử hai muỗng nhưng tóm lại tự tin rằng đầu bếp thích.

      Đỗ Tiểu Mạn lời nào, chỉ đưa ngón tay cái rồi vùi đầu ăn thịt cá.

      Thấy được khen, Mạnh đại gia thở phù hơi, thầm khen mình là thiên tài, ngụm canh cá nho làm khó được ! “Cho ngụm .”

      “Tự mình lấy thìa.” Đỗ Tiểu Mạn học bộ dáng keo kiệt trước kia của Mạnh Cảnh Vấn.

      “…” Mạnh đại gia hết chỗ , sau đó đổi sang ngồi vị trí bên cạnh , cố ý ngồi cách gần. vòng cả Đỗ Tiểu Mạn vào lòng, cẩn thận cầm tay , nửa bắt buộc đút mình ăn thìa lớn “… Cũng khá lắm.” Ăn xong, chính cũng tự ghét bỏ.

      Đỗ Tiểu Mạn ôm chặt chén canh dịch sang bên cạnh “Em cảm thấy ăn rất ngon, có việc gì có thể xuống bếp cọ nồi được đấy.”

      Nghe vậy, Mạnh Cảnh Vấn lập tức nhấc chân lên ra vẻ đại gia. Vốn Đỗ Tiểu Mạn trông cậy làm việc nhà, nhưng mà bởi như vậy, mới có thể nếm được canh cá làm cho .

      Súp rất thơm! Thịt cá rất tươi! Đậu hủ được cắt thành từng khối, bị nát. khnog thể thừa nhân Mạnh đại gia có thiên phú về bếp núc, vì vậy tự AQ: “Chỉ cần cần cù là có thể làm được hiệu quả.”

      Cảm thấy bụng mình ngày càng lớn, Đỗ Tiểu Mạn bi thương phát mấy cái quần ngày trước mặt vừa nữa. Mấy ngày nay hay tỉnh giấc giữa đêm, thỉnh thoảng gọi Mạnh đại gia bên cạnh, người kia ngủ như heo chết chỉ biết “ừ” cái rồi lại lăn ra ngủ tiếp…

      Đương nhiên, nếu như tùy hứng bảo lập tức lăn mua cá về ăn, Mạnh đại gia cũng ngoan ngoãn hai lời lập tức chấp hành ý chỉ, thuận tiện quên mua cho mình bữa ngon.

      Rạng sáng hai giờ mười lăm phú, Đỗ Tiểu Mạn bưng tô cơm cà ri của quán cuối cùng ăn. Sauk hi càn quét xong, thỏa mãn sờ sờ bụng. “Qủa nhiên là cơm bình thường, sườn heo nướng già lửa nên cắn cũng khác.”

      Mạnh đại gia ở bên cạnh chỉ có thể nhìn được ăn rất đau lòng, ràng với chủ quán đưa món tốt nhất cho phụ nữ có thai, ngờ mua về lại còn chê… rung mình, tâm tư phụ nữ có thai khó đoán.

      “Ăn no?”

      “Hả?” Đỗ Tiểu Mạn cười đến mắt cũng cong thành đường, “Ông xã, ôm ôm!”

      Mạnh đại gia thở dài, ôm đứa trẻ vào trong lòng: “Chắc chắn ăn xong liền ngủ?” có thể đừng tiêu hóa nữa ? Hôm nào phải hỏi Hồ Hồng chút mới được.

      “Ngủ được.” Đỗ Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn quầng thâm mắt , có chút đau lòng đưa tay lên sờ, “Nửa đêm bị em đánh thức, ban ngày còn phải làm… sao chứ?” Công việc của ấy cần tập trung suy nghĩ và tinh thần, nhưng bây giờ chỉ như con heo hết ăn lại nằm.

      “Em cho rằng chồng em chỉ là kiến trúc sư bình thường làm ở sở kiến trúc sao?” Mạnh Cảnh Vấn chỉ chỉ mũi, “Em đó, thời gian khám thai cũng nhớ nhầm, khẩu vị ăn cũng ngày càng lạ, em trong này có phải là con trai ?”

      “Hả? Cục cưng là trai hay cái có liên quan gì?”

      “Ngốc! phải người ta bảo mang thai mà phản ứng là con trai sao?” Mạnh đại gia khoe khoang tin tức mới nghe được từ Mã Thần Thần hai ngày trước.

      Đỗ Tiểu Mạn cười ha ha, “Hẳn phải chỉ mấy phản ứng của em chứ? Ngộ nhỡ ý kiến này đúng sao!” đấm , “ cũng tin à?” phải là tranh thủ lúc lên mạng xem gì đó chứ?

      thể , đầu bếp trúng phóc!

      Trong văn phòng Mạnh đại gia bây giờ bày đầy “Bách khoa toàn thư phụ nữ có thai”, “Những thứ cần chú ý trong quá trình mang thai”, người cung cấp: Hồ Hồng, Hồ lang băm.

      Mạnh đại gia lầm bầm hồi lâu, thể so đo với phụ nữ có thai, “Đúng rồi, mấy ngày nay em ra khỏi cửa rồi, Hồ Hồng nếu em vận động lúc sinh con rất vất vả, ngày mai cơm nước xong dẫn em tản bộ.”

      cần đâu.” Đỗ Tiểu Mạn khóc lóc om sòm, bụng ngày càng năm, muốn cũng đặng… chưa được mấy bước thở hồng hộc. còn sợ mình càng ngày càng mập nữa, cho nên Mạnh đại gia đừng nên nghe lời tên Hồ Hồng làm trong khoa phụ sản kia nữa!

      “Ngoan.” Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

      Nhìn nhau vài giây, Đỗ Tiểu Mạn bại trận thể nghi ngờ. là, lực sát thương của tên tham ăn này càng ngày càng lớn.

      Sau bữa cơm tối ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Mạn khuất phục dưới dâm uy của Mạnh đại gia, như nàng dâu được nắm trong tay cũng nhau dạo. rất chậm, Mạnh Cảnh Vấn vốn là người nôn nóng nhưng cũng nguyện ý chung với với tốc độ rùa bò.

      “A Vấn, em mệt quá, nổi nữa.”

      “Còn chút nữa là đến nhà rồi.” Mạnh Cảnh Vấn vịn tay dám lơ là.”

      Đỗ Tiểu Mạn cắn môi đáng thương nhìn , Mạnh đại gia lập tức quay sang phía khác, nếu giây sau người đầu hàng .

      Aiz, Mạnh đại gia học được thông minh hơn rồi.

      Chiêu trò thất bại, Đỗ Tiểu Mạn cũng oán trách, toàn tâm toàn ý cùng về nhà.

      Mạnh đại gia cứ bảo “Còn chút”, loại cổ vũ này thể tin được. ràng bọn họ mới bắt đầu vòng thứ hai chưa bao lâu, bây giờ chỉ có quay đầu quay lại mới là đường về nhà nhanh nhất thôi.

      Nhưng mà, tay phải của được nắm chặt, gần như sức nặng của nửa cơ thể đều tựa vào người .

      Lúc trước sau này người đàn ông của phải luôn ôm vào lòng. Bây giờ ngay cả lúc chửa nặng Mạnh Cảnh Vấn vẫn có thể ôm lấy như cũ, thể cảm than bình bị đầu độc rồi.

      Chỉ cần có bên cạnh, tự đáy lòng, thấy rất bình yên.

      Đỗ Tiểu Mạn thở ra, cầm bàn tay đặt lên bụng mình. Mạnh Cảnh Vấn hơi mờ mịt, khi muốn dùng ánh mắt để hỏi lòng bàn tay tự dưng máy thai. Trong nháy mắt, mở mắt to nhìn, ngốc nghếch há miệng: “Tiểu quỷ ấy đạp em à?”

      “Thằng bé muốn đánh nhau với đấy.” Đỗ Tiểu Mạn dời tay , cùng mười ngón tay đan vào nhau, tay kia vuốt ve bụng, tiếp tục từ từ về nhà.

      Tay trái nắm lấy tay người , tay phải vuốt ve con của bọn họ.

      Hạnh phúc cuộc đời này đều nằm cả trong bàn tay .

      Trong lòng tràn đầy tình , nghiêng đầu khẽ gọi tiếng ông xã, Mạnh đại gia vội vàng cúi đầu.

      giây sau, cánh môi chạm nhau.

      Có lẽ có nhiều lời cần phải ra, chỉ cần dùng hành động là hiểu.

      Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng , Mạnh Cảnh Vấn buông môi ra, chăm chú nhìn . Trong đôi mắt đen láy ấy chỉ có mỗi mình mà thôi, “ em, Đỗ Tiểu Mạn.”

      The end ^____^

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :