1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12.2

      "Chỉ là trùng hợp thôi mà." Cốc Tử cười chống chế, chàng to xác của lại bắt đầu giở thói phụng phịu như trẻ con nữa rồi, vẫy tay với , "Lại đây ôm cho em dễ ngủ nào."

      Trần Kiều sung sướng như chỉ đợi thế, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra rồi bò lên giường, biết thực tha thứ cho chưa nhưng chắc chắn là chấp nhận trở lại, chỉ ngần ấy thôi đối với đủ lắm rồi.

      Thời gian này tâm trạng Cốc Tử phập phù, lúc lên lúc xuống, có lúc đối xử tốt với , có lúc lại hờ hững lạnh lùng, Trần Kiều biết trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai mọi chuyện nên cũng giữ chừng mực, dám chọc giận . hôm thấy Cốc Tử ngồi yên nhìn chằm chằm những lúc lâu, ngạc nhiên rồi tò mò tới trước mặt hỏi, "Em sao vậy?"

      Cốc Tử vẫn giữ nguyên ánh mắt ấy nhìn , nhàng đưa tay lên xoa xoa mặt , khẽ khàng , "Nếu có duyên con lại đến với chúng ta thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều."

      Trần Kiều quay trở lại với công việc ở công ty, nhiều việc dồn lại nên có vẻ còn bận rộn hơn trước, cả ngày lo giải quyết. Cốc Tử thấy vất vả làm đồ bổ dưỡng cho , còn thêm cả ít nguyên liệu có tác dụng an thần vào món canh hầm, để tối về ăn. Trần Kiều thấy Cốc Tử trong thời gian nghỉ dưỡng mà vẫn phải bận rộn vì như vậy cảm thấy áy náy, Cốc Tử biết ý, bảo , "Em cũng ăn mà, hai chúng mình cùng ăn."

      Trần Kiều ngước mắt nhìn , định gì đó nhưng sau lại thôi, nhẩn nha nuốt canh xuống bụng. Cốc Tử gấp mấy miếng gan trong bát mình sang bát , bảo, "Em biết thích ăn, nhưng quen rồi tốt."

      Trần Kiều nhìn mấy miếng gan nhăn nhó, bắt uống canh này khó chịu lắm rồi, giờ còn thêm gan nữa. Cốc Tử nhìn bộ dạng của suýt phì cười, xoa đầu , "Đàn ông khi bị áp lực gan là nơi dễ tổn thương nhất. Người ta thường ăn gì bổ nấy, xem, dạo này tóc rụng nhiều thế, còn trẻ mà như này rồi sau này già biết như thế nào? Nếu bị hói sớm quá là em xấu hổ đấy."

      "Quân Quân.." Trần Kiều nhìn mỉm cười, rướn người qua đặt nụ hôn lên chỗ có má lúm đồng tiền của , "Cứ như thế này thôi, chỉ cần thế này thôi là hạnh phúc lắm rồi."

      rồi Trần Kiều nhắm mắt bịt mũi ăn hết mấy miếng gan trong bát canh, tuy thế vẫn mất cảm giác ghê ghê trong cổ họng, nhưng vì Cốc Tử ngồi bên giám sát nên cũng chẳng còn cách nào khác. Ăn xong ngồi bên cạnh than thở, "Khó chịu quá em ơi. Thực là rất khó chịu."

      "Cố chịu ." Cốc Tử nghiêm mặt nhìn .

      "Ừ." Trần Kiều ngoan ngoãn đáp lời.

      Tối hôm đó Trần Kiều ngủ ngon, sáng ra còn nằm ì mãi giường chịu dậy, Cốc Tử cũng muốn dậy, hai người cứ thế nằm ngủ mê mệt giường, mãi tới chín rưỡi lúc thư ký của Trần Kiều tới tận nhà gõ cửa. Trần Kiều nghe tiếng gõ cửa lổm ngổm bò dậy, ngạc nhiên hỏi, "Có chuyện gì thế?"

      "Thưa sếp, mười giờ có cuộc họp quan trọng, sếp quên ạ?"

      "Tôi nhớ mà."

      "Sáng sớm gọi cho sếp được nên tôi thấy lo."

      "Thôi chết, đợi chút. đợi tôi ở dưới lầu, tôi xuống ngay." Trần Kiều quay lại phòng véo mũi Cốc Tử gọi , "Dậy thôi em ơi, em còn ngủ nữa, tới tối ngủ được nữa bây giờ."

      Cốc Tử mơ màng mở mắt, "Ơ... buổi trưa mang cơm cho em được ?"

      "Được được, làm cho em ít đồ ăn sáng, buổi trưa về gọi điện cho em."

      Từ khi Cốc Tử sẩy thai, Trần Kiều giận mình giận lây sang luôn đám bạn bè của , suốt cả thời gian rồi hề liên lạc gì với bọn họ. Chuyện tuy phải to tát lắm nhưng dù gì nhà Trần Kiều cũng là gia đình bề thế, Cốc Tử làm con dâu trong gia đình như vậy nên chuyện cũng sớm bị đồn ra ngoài. Mấy người bạn kia của Trần Kiều biết chuyện cũng có phần áy náy, tìm tới nhà thăm nhưng nhất định đóng cửa thèm gặp. Còn lâu mới tiếp bọn họ nữa!

      Cốc Tử vốn chỉ xin nghỉ tháng nhưng Hạ Dữ Quân về nước xin cho nghi nửa năm, thấy hơi ngại, định từ chối Hạ Dữ Quân mào đầu, "Chuyện thế này mà còn làm được sao xứng là bạn em?"

      phải làm, việc nhận làm thêm cũng giãn bớt nên thời gian này Cốc Tử ở nhà suốt, thế nhưng bản thân cũng thấy buồn chán hay sốt ruột gì nhiều, ngày nào cũng ngủ cho mắt rồi dậy lên mạng đọc tin tức, viết bản thảo, có hôm viết gì cũng chỉ cảm thấy hơi hẫng chút, nhưng ngay sau đó cũng qua . Sau chuyện đó, giữa Cốc Tử và Trần Kiều nảy sinh thứ vô cùng kì diệu.

      Tự nhiên Trần Kiều lại thấy rất phiền, thấy mình trở thành khách trọ trong nhà, còn trở thành bà chủ, chỉ khác là thu tiền nhà của mà thôi. Lúc Dược Dược ở nhà, Cốc Tử làm cho con nhiều đồ ăn ngon, rồi lại đưa thằng bé dạo phố, mua sắm quần áo, còn lúc Dược Dược sang nhà ông bà nội chẳng làm gì, ngày nào cũng cho phép mình ngủ tới trưa rồi nhờ Trần Kiều mang cơm về cho . cũng trong thời kì kiêng cữ, chưa được động vào nước lạnh nên quần áo bát đũa cũng đều do Trần Kiều giặt giũ rửa ráy cả, có lúc lại thấy mình như bị đàn áp vậy, bị bóc lột sức lao động để trả thay tiền thuê nhà hàng tháng.

      Hoá ra nợ nào cũng đều phải trả, lúc trước chăm sóc cho , giờ tới lượt chăm sóc lại cho .

      hôm, Trần Kiều sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, quay lại ngắm Cốc Tử hồi kinh ngạc thốt lên, "Bà xã, em béo ra đó!"

      Cốc Tử ngáp ngủ đưa tay lên che miệng, " em phải bồi bổ cơ thể còn gì!"

      Rốt cuộc Trần Kiều hiểu, hoá ra cách bồi bổ cơ thể là như vậy, nhoẻn miệng cười rồi ừ tiếng, ngày nào cũng lao động vô điều kiện như vậy chẳng câu than vãn, chỉ cần vui là được. Thi thoảng thấy ngồi trước máy tính chăm chú xem gì đó rồi cười rũ rượi lại thấy lòng mình tràn ngập niềm vui. cũng thử bắt tay vào làm đồ ăn, kết quả ngon lại hỏi bí quyết của , lúc nào tâm trạng vui vẻ sẵn sàng truyền lại cho giấu giếm. Ngày nào cũng lên mạng mấy tiếng, các việc khác gần như làm nữa, mấy bản thảo còn nợ biên tập hồi trước cũng hoàn thành, sau đó còn sửa lại đôi chút theo ý kiến của biên tập. Lúc bản thảo cuối cùng được hoàn thiện, Cốc Tử sung sướng vươn vai hét lớn, "Cuối cùng cũng xong rồi!"

      "Em phải tham công tiếc việc như vậy chứ!"

      "Tất nhiên em cần phải thế, giờ em là người giàu có rồi." Cốc Tử lem lỉnh đáp, còn Trần Kiều cười mà như mếu, giờ chẳng có gì, lại trở thành người làm công ăn lương bình thường rồi.

      Cốc Tử vào nhà vệ sinh tiện thể soi mặt mình trong gương hồi lâu. Do ngủ ngon giấc nên da dẻ của hồng hào lên nhiều, mà đúng là cũng có béo lên, ây da, đây phải là dấu hiệu của hai cằm sao? bẹo bẹo vào cằm rồi vào hai má mình, cho cùng cũng đâu còn là trẻ nữa, công cuộc giảm béo thực rất vất vả đây. ràng nghỉ dưỡng sẩy thai mà lại cứ như có bầu vậy, và cũng lần đầu tiên cảm thấy mình sắp mọc rêu tới nơi khi suốt ngày ngồi ở trong nhà.

      Mấy hôm nay thời tiết đẹp, nhiệt độ tăng lên, khí cũng ấm dần, muốn ra ngoài dạo chút. trang điểm nhàng, chải đầu rồi chọn bộ quần áo dễ chịu để thay, lúc ở phòng ngủ ra, Trần Kiều lau sàn nhà, nhìn mà như tin vào mắt mình nữa, tròn mắt lẽo đẽo sau lưng , "Quân Quân, em sao thế?"

      giật lấy cây lau nhà trong tay rồi như ra lệnh, "Mau thay quần áo, chúng mình ra ngoài chơi thôi."

      Trần Kiều nghe vậy vui ra mặt, thời gian này công việc ở công ty cũng ổn dần nên cũng ít nhiều có thời gian rảnh rỗi, có lúc còn cảm thấy khá vô vị, nhanh chóng lựa bộ quần áo cùng tông với bộ Cốc Tử mặc do bản tính cũng chăm chút bề ngoài. Lúc nào cùng Cốc Tử cũng thích mặc đồ đôi, xong xuôi kéo Cốc Tử ra ngoài.

      Trong mắt Trần Kiều, Cốc Tử phải mẫu người thích thong dong ngoài phố, nhưng lần này lại là người chủ động rủ , xem ra khác nhiều rồi, đường lại hỏi Trần Kiều, "Theo , em mặc đồ gì đẹp?"

      "Vào cửa hàng này !" Trần Kiều chưa vội trả lời ngay, rồi chỉ ngay vào cửa hàng thời trang bên đường vốn là nhãn hiệu đắt tiền, "Ngày trước nhìn mấy kiểu quần áo rất đẹp, rồi lại tưởng tượng ra lúc em mặc, nghĩ chúng hợp với em."

      " có đem theo thẻ ngân hàng đấy?" Cốc Tử cười lém lỉnh.

      "Tất nhiên, đem rồi đây." Trần Kiều cười rạng rỡ còn hơn cả .

      Hai vợ chồng vào thử cả dãy quần áo, cuối cùng cũng chọn được mấy bộ, Cốc Tử còn mặc luôn bộ trong số đó rồi với nhân viên ở đó, "Số còn lại gấp vào giúp tôi."

      Trần Kiều vui vẻ quẹt thẻ, mặt rạng rỡ bội phần như chưa khi nào quẹt thẻ lại có ý nghĩa với mình như vậy. Lúc ra khỏi cửa hàng, còn lén véo cái, "Quân Quân... Em có phải là Quân Quân đấy?"

      "Sao thế?" Cốc Tử nghiêng nghiêng người nhìn sang .

      " nghĩ, hay là em bị linh hồn bất minh nào xuyên về thời đại này rồi nhập vào."

      Cốc Tử kêu lên tiếng rồi tự xoa đầu mình, "Giờ tiền của cũng là tiền của em... Tuy số tiền này trước đây là của , nhưng em tiêu tiền của chắc cũng sao đâu nhỉ? là chồng em mà, em hưởng thụ công sức lao động của

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12.3

      Hoằng Tử vốn bị say máy bay nên khi máy bay cất cánh mặt mũi tái nhợt , ban đầu Cốc Tử ngồi cạnh nhưng sau phải đổi chỗ cho Trần Kiều để sang chăm sóc em họ. Cốc Tử bực bội, thực ra trong lòng cũng hơi ghen, chẳng lẽ chăm sóc được cho Hoằng Tử hay sao? Lát sau quay sang, Cốc Tử thấy Hoằng Tử dựa vai Trần Kiều cơn hậm hực bắt đầu khó dằn lại ở trong lòng.

      Trần Kiều ái ngại quay sang nhìn Cốc Tử biết phải làm sao. Dược Dược thấy vậy cũng quay sang nhìn ngạc nhiên, "Mẹ ơi, sao Hoằng Tử chiếm chỗ của mẹ?"

      Cốc Tử vỗ vỗ đầu con khẽ giải thích, "Chỉ là chỗ ngồi thôi mà...", trong lồng thầm nghĩ, "Chứ có phải giường đâu."

      Thế nhưng suy nghĩ ấy cũng khiến Cốc Tử cảm thấy dễ chịu hơn, từ lúc gặp lại Trần Kiều tới giờ bên cạnh chưa từng xuất người đàn bà nào khác, tuy Trần Kiều có với trước khi theo đuổi cũng từng có người khác, nhưng giờ người ta ở đâu cũng . chưa bao giờ trải qua cảm giác ghen tuông, nhưng giờ tự nhiên lại bị ám ảnh bởi suy nghĩ, hình như mình gặp phải đối thủ mà đối thủ này làm cách nào xua đuổi được, cũng thể mạnh tay được.

      thực tế cha mẹ Hoằng Tử chỉ mong nghĩ tới chuyện tự tử nữa, còn những việc khác hoàn toàn màng tới.

      Điểm đến trong chuyến du lịch lần này của họ là thành phố cổ, vì Hoằng Tử thích tới thành phố nào đó lớn hơn nên Trần Kiều quyết định thay đổi lộ trình, hỏi hết bạn bè này khác mọi thông tin rồi phút chót thông báo tới thị trấn để nghĩ dưỡng cho thoải mái. Trần Kiều đắc ý bảo Hoằng Tử, "Em có biết là chị dâu em lợi hại thế nào , ấy viết văn tuyệt lắm đó, lần này tới đây du lịch là để chị em tìm kiếm cảm hứng đó."

      Nhậm Hoằng Tử trong lòng thoải mái lắm nhưng cũng gì, tuy vậy cũng phải công nhận, thị trấn này tuy đẹp nhưng nằm trong tốp danh lam thắng cảnh nên các dịch vụ được chu đáo lắm, đặc biệt là vấn đề chỗ ở. Ngay tối hôm đến thị trấn Hoằng Tử với Cốc Tử, "Chị ngủ với em được , chị dâu? Em sợ ngủ mình lắm."

      Cốc Tử chưa kịp trả lời Dược Dược đứng bên khóc lóc ầm ĩ, nó ôm lấy chân mẹ mà nước mắt ngắn dài, "Con chịu đâu, com muốn ngủ với mẹ cơ.." Dược Dược khóc mỗi lúc hăng hơn, đầm đìa hai má, chảy xuống cả chân Cốc Tử.
      Thấy thằng bé khóc dữ vậy Hoằng Tử cũng gì hơn, quay sang nhìn Trần Kiều ngó qua chỗ khác đằng hắng, "Hoằng Tử, em coi đây như nhà mình , ở nhà ngủ mình hoài có sao đâu."

      xong liền kéo Cốc Tử và Dược Dược vào phòng rồi ôm lấy con hôn lấy hôn để, "Con , con ngoan, ba con quá!"

      Cốc Tử nhịn cười, tay cũng véo vào má con, "Con ngoan quá!"

      Dược Dược hừ tiếng, " đáng ghét, còn dám cướp mẹ của con." Dược Dược lại ra hiệu cho Trần Kiều ngồi thụp xuống, Trần Kiều còn ngơ ngác hiểu con định làm gì, vừa ngồi xuống thấy Dược Dược vỗ vỗ vào vai ba rồi chu miệng lên bảo, "Chỗ này chỉ dành cho mẹ thôi đó ba."

      "Ơ..." Cả Trần Kiều và Cốc Tử đều im bặt, được câu nào.

      " Tiểu Võ , là đàn ồn phải biết tự trọng."

      Trần Kiều biết là đành phải bó tay trước cậu con trai lém lỉnh của mình, xoa đầu con rồi bảo, "Chúng ta ngủ , buổi tối ra ngoài chơi, nghe món nướng ở đây được lắm đó."

      Từ sân bay tới đây họ phải ngồi chặng đường dài ô tô nên ai cũng đều mệt mỏi, ngủ mạch cho tới khi trời xẩm tối, mãi tới lúc Hoằng Tử gọi họ mới tỉnh dậy. Hoằng Tử kêu đói bụng, mấy người bèn kéo nhau tới phố ẩm thực gần đó, Hoằng Tử vừa ăn vừa nhăn nhó vì quen món lắm, ngược lại, Trần Kiều lại thấy rất ngon miệng, theo như cách của Cốc Tử khẩu vị của Trần Kiều quả là khác biệt người thường.

      Ăn tối xong, Trần Kiều đề nghị về nhà, đường về Hoằng Tử tỏ vẻ hậm hực, "Biết thế này em tới đây hơn, ở đây còn chán hơn ở nhà."

      "Thế à? lại thấy ở đây được đó chứ, khí trong lành, nhiệt độ vừa phải, đồ ăn cũng ngon." Trần Kiều tỉnh bơ.

      "Cũng chẳng có chỗ nào chơi cả."

      "Sao em cứ nghĩ tới chơi hoài vậy? Chúng ta tới đây là có lý của nó đó."

      "..." Hoằng Tử vùng vằng nhưng gì.

      "Đây là thị trấn cổ, tới đây cảm nhận được những nét văn hoá riêng của vùng này, còn có thể điều chỉnh được tâm trạng của bản thân. Nhịp sống ở đây cũng nhàng nên đầu óc được thảnh thơi, dạo này công việc của quá bận rộn nên muốn tìm chỗ nào đó thư giãn chút, chứ nếu muốn tìm chỗ chơi tới đây làm gì!"

      Cốc Tử thấy chỗ này tuyệt, vừa tới thích nơi đây vì tránh xa được những ồn ào náo nhiệt của thành phố. Bóng đêm bao trùm khắp nơi, chỉ có ánh đèn vàng khẽ hắt xuống đường phản chiếu bóng người lác đác qua lại khiến nơi đây đượm đầy cảm giác yên bình.

      Hoằng Tử nghe Trần Kiều thuyết giáo hồi như vậy vui lắm, cũng gì, cúi đầu vừa vừa đá mấy hòn sỏi bên đường. Trần Kiều thấy bộ dạng em họ như vậy nỡ, dù gì bé cũng là người chơi cùng từ , lại thấy bên đường có bán kẹo bông liền mua cây cho , cây cho Dược Dược, quay sang hỏi Cốc Tử có ăn nhưng lắc đầu, vừa ăn cơm xong vẫn rất no, muốn ăn thêm đồ ngọt.

      Mấy người kéo nhau về nhà nghỉ, Hoằng Tử cứ ngồi lì trong phòng họ về, Trần Kiều phải lên tiếng đuổi khéo mấy lần mới có thể đẩy Hoằng Tử ra khỏi phòng. Cốc Tử khó chịu, khóc dở mếu dở , "Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Em cứ có cảm giác như người phải là mình ấy.."

      Trần Kiều trợn tròn mắt nhìn , "Em ghen hay sao?"

      "Em muốn ghen lắm chứ, à , em ghen đấy, mặc dù biết cơn ghen này thiếu lí trí."

      Đêm khuya mà cả nhà ba người vẫn ngủ được, còn về việc tại sao ngủ được lí do hoàn toàn là mưu, ban ngày họ ngủ bù để lát nữa trốn "ai đó" ra ngoài chơi. Dược Dược vẫn nhớ ba Trần Kiều bảo ở đây có món nướng ngon lắm, từ chiều nó đòi được ăn ngớt mồm. Xem tivi được lúc Trần Kiều ngoắc tay gọi Dược Dược, " thôi."

      Cốc Tử vẫn thấy làm vậy được hỏi Trần Kiều vẻ áy náy, rằng có dẫn Hoằng Tử cùng , dù gì Hoằng Tử cũng là em họ , nhất là dạo này tâm trạng được vui. Trần Kiều cương quyết lắc đầu, "Giờ này chắc chắn con bé ngủ rồi, chỉ nhà chúng ta thôi."

      Trần Kiều đưa họ tới quán nướng ở đầu đường, hình như ở đây tập trung toàn khách ngoại tỉnh, tuy muộn rồi mà người ra vào quán vẫn nườm nượp, gần như còn mấy chỗ trống. Phải lúc sau Trần Kiều mới tìm được chỗ ngồi rồi gọi ít đồ nướng theo khẩu vị của ba người, cười híp mắt, "Than nướng ở đây khác với chỗ mình, dầu và gia vị cũng khác nên chắc ngon lắm đấy!"

      "Hì." Cốc Tử cười, lúc món nướng được đem lên cẩn thận thổi phù phù cho nguội rồi mới dám cho vào miệng. Dược Dược háu ăn nên chẳng kịp đợi cho đỡ nóng cho vào miệng nhai ngấu nghiến, mãi sau mới biết bỏng cả miệng, nhưng vì món ăn quá ngon với thằng bé nên nó vẫn mặc kệ, vừa ăn vừa há miệng kêu đau. Trần Kiều nhìn con thích chí cười lớn, rồi xoa đầu nó nhàng, "Sao ăn vội vậy con, uống ngụm nước nào."

      Trần Kiều và Cốc Tử đều bỏ rượu nên tối nay dù thức ăn ngon như thế họ cũng uống ngụm nào. Vì Trần Kiều gọi nhiều quá nên cả ba người đều cố ăn cho hết, đến mức căng cả ruột, Cốc Tử sờ bụng rồi kêu nổi nữa, Trần Kiều cười ha hả khom lưng trước mặt Cốc Tử, "Bà xã, mau lên đây."

      Cốc Tử chẳng cần đến giây để do dự, nhảy phốc lên lưng như sợ đổi ý, Dược Dược đứng bên cũng xoa bụng bảo, "Con cũng muốn được cõng cơ."
      Trần Kiều giữ chặt vợ sau lưng rồi cười với con, "Đàn ông con trai phải tự bộ chứ con, coi như tập thể dục luôn, để người béo quá là đẹp đâu."

      Dược Dược bĩu môi, "Sau này con cũng phải tìm ai để cõng mới được!"

      Cốc Tử nghe con trả lời vậy bò dài người sau lưng Trần Kiều cười hì hì, "Dược Dược, lần trước Tiếu Tiếu bầu em đó, đợi em bé sinh ra con phải đến chiếm luôn, tránh để người khác cướp mất. Con xem, cũng may mà chú Tiểu Xuyên nhanh bước, nếu chưa chắc lấy được Tiếu Tiếu đâu."

      "Vâng ạ, vâng ạ!" Dược Dược sung sướng nhảy chân sáo , được lát Cốc Tử Trần Kiều để mình xuống tự , cứ ngồi mãi lưng thế này có khi nôn ra mất, xuống bộ vài bước cho tiêu đồ ăn trong bụng. Mùi thơm vị ngậy của những món nướng vẫn ngào ngạt sau lưng, nếu dạ dày còn chỗ chứa chắc Cốc Tử vẫn có thể còn ăn tiếp được.

      Ba người tung tăng dắt nhau về nhà nghỉ, vừa vừa chuyện rôm rả, lúc về đến cổng nhà nghỉ trời khuya lắm rồi. Hoằng Tử ở đó, ngồi thụp xuống đất nhìn họ chằm chằm, mặt lạnh lùng câu nào, ánh đèn trước nhà nghỉ heo hắt rọi xuống khuôn mặt xám ngoét.

      Trần Kiều thực nghĩ tới khả năng này, Cốc Tử bối rối khi phát ra ánh mắt Hoằng Tử nhìn chằm chằm vào mình đầy ghen tức và bất mãn, như có thể nhìn xuyên qua người vậy. Cốc Tử gì, thành ra Dược Dược lại là người lên tiếng trước, " Hoằng Tử, muộn thế này rồi sao còn ở đây, trời ban đêm lạnh lắm đấy."

      "Ở trong đó mình sợ quá nên ra đây dạo chút." Hoằng Tử ơ hờ trả lời thằng bé.

      Cốc Tử lặng người giây lát, quay sang với Trần Kiều, "Trần Kiều, đưa con về phòng , em sang ngủ với Hoằng Tử."

      Cốc Tử theo Hoằng Tử về phòng, rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm. Tiểu Tử muốn tắt đèn ngủ nên Cốc Tử bị chói mắt, lại cảm thấy hơi đau đầu, tự nhủ biết thói quen này có phải di truyền từ gen bên nhà Trần Kiều hay . Hai người vừa đặt lưng được lúc Hoằng Tử mở lời trước, "Chị dâu, chị ghét em lắm phải ?"

      Cốc Tử ngờ Hoằng Tử lại thẳng thắn như vậy, dừng lại đôi chút rồi mới , "Đâu có."


      "Em biết em giống như cái đuôi lẽo đẽo theo chị, chị chắc chắn thấy thoải mái." đến đây Hoằng Tử thở dài, giọng trầm xuống, "Chị dâu, em biết em sai rồi, em sai thực rồi." trở mình vùi mặt xuống gối bật khóc lớn thành tiếng, may mà ở đây phòng được cách tốt nên chắc người ngoài nghe thấy. Cốc Tử tự nhiên thất

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 13.1 : EM

      Cả nhà Trần Kiều vừa về đến nhà hay tin Tiếu Tiếu sắp sửa lâm bồn, giờ nhập viện, Cốc Tử vội chạy thăm bạn, thấy Tiếu Tiếu tuy căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn ổn định cũng yên tâm phần nào, chủ động vài chuyện linh tinh để bạn đỡ lo.

      Chỉ mới qua đêm mà Cốc Tử hay tin Tiếu Tiếu sinh rồi, nàng công chúa xinh xắn đáng . đột nhiên thấy sinh mệnh bé này cũng chào đời nhanh chóng quá, vội kéo cả Trần Kiều và Dược Dược tới thăm bạn thấy trong phòng có mấy người ở đó, Cố Triết Xuyên cầm tay Tiếu Tiếu gì đó. Dược Dược bạo dạn tới chào Tiếu Tiếu rồi hỏi, " Tiếu Tiếu ơi, vợ cháu đây ạ?"

      "Haha...haha..." Tất cả mọi người đều cười vang.

      Lúc ở bệnh viện, Dược Dược luôn miệng khen con Tiếu Tiếu dễ thương, xinh xắn, nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, lúc lên xe ngồi bỗng nhiên quay sang Cốc Tử hỏi, "Mẹ ơi, sao vợ tương lại của con lại xấu thế ạ?"

      "Haha...haha.." Cốc Tử thể bụm miệng nên cười lớn, "Con thấy chú Cố Triết Xuyên và Tiếu Tiếu ai cũng đẹp vậy liệu có thể sinh ra con xấu được ? Trẻ con chưa lớn nên vậy đó, lớn lên rồi khác Dược Dược à."

      Trần Kiều cũng cười phì, phụ họa theo Cốc Tử, "Con ngốc quá, được nhìn mặt mà bắt hình dong nghe ? Sau này con ở gần bà xã của con nhiều, hai người tự đẹp giống nhau đó."

      " ạ?" Dược Dược hỏi lại vẻ chưa tin lắm nhưng trong lòng cu cậu có vẻ mãn nguyện lắm rồi.

      Chớp mắt cái tới hè, Cốc Tử ngồi sofa xem tivi miệng còn tóp tép nhai quả táo, ăn xong lại đòi ngủ ngay, Trần Kiều cũng đồng ý với . Dạo này Cốc Tử thức khuya nữa, cũng hay dùng máy tính như trước, ngồi máy tính cũng có cái vui nhưng chẳng bổ béo gì, thậm chí ngồi lâu quá còn thấy toàn thân nhức mỏi. Thời gian vừa rồi dùng máy tính, tự nhiên thấy thân thể dễ chịu thoải mái lên nhiều, da dẻ cũng mịn màng hồng hào hơn. ngồi ở đầu giường cười hì hì với chồng, "Trần Kiều à, tiếc là giờ phải mùa đông nữa, nếu có thể giúp em giữ ấm giường."

      Trần Kiều thay quần áo, thấy vợ vậy nghe như hơi thở mình ngừng lại, lùi lại ngồi xuống bên cạnh vuốt ve khuôn mặt vợ, mặt sát lại gần , chóp mũi họ chạm lại với nhau.

      Cốc Tử cười đưa tay ra ôm lấy . Hơi thở của Trần Kiều mỗi lúc gấp gáp hơn, môi áp mạnh vào môi rồi mơn trớn hôn lên khắp khuôn mặt. Cốc Tử thấy người mình rạo rực, nhưng đột nhiên lại thấy có vẻ như mình dụ dỗ ngượng ngùng động đậy gì thêm. Trần Kiều thấy chủ động với lập tức hiểu ngay chút hồ đồ, nhanh chóng đè xuống giường, mắt nhìn âu yếm.

      "Ơ.." Cốc Tử mở tròn mắt nhìn chằm chằm.

      "Hì hì.." Trần Kiều cười, lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt đùa nghịch, "Quân Quân, em nhớ rồi sao?"

      "Xì..." Cốc Tử xì hơi dài nhưng ràng khuôn mặt ửng đỏ.

      Có lẽ khá lâu rồi gần gũi nên lúc này cả hai đều thấy vô cùng rạo rực. Trần Kiều mau chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, Cốc Tử nâng chân lên, cảm thấy ra vào vừa nhanh vừa mạnh, nhắm hờ mắt tận hưởng, lại buông câu, "Cầm thú."

      ", còn bằng cầm thú nữa kìa." Trần Kiều càng lúc càng hưng phấn, mồ hôi chảy thành từng giọt lớn lăn từ mặt mình xuống mặt , Cốc Tử bất ngờ dùng sức lật lại rồi cười lém lỉnh, "Sao em lại cứ phải ở dưới nhỉ?"

      Lần này Trần Kiều xúc động thực , hai tay đặt cạnh hai bên gối, đôi mắt nhìn ngây thơ trong sáng cứ chớp chớp liên tục. Họ vốn ngượng chuyện phòng the, đây là lần đầu tiên Cốc Tử ở , biết mình nên làm gì, bò lên người đặt môi vào cằm rồi cứ nhìn chằm chằm như vậy. Trần Kiều cảm nhận được cái ôm nóng bỏng của , làm da mềm mại của kích thích từng tế bào thần kinh của , vỗ vào mông khích lệ, "Em cử động , mềm oặt ra bây giờ?"

      Cốc Tử lắc lắc lại chút rồi ngượng ngùng bảo, "Em biết mà."

      Trần Kiều cong môi ra điều thách thức, "Sao em lại biết được? Nghe em là người có nhiều lý thiết mà, giờ chỉ là chuyện phải ?"

      tóm lại, tối đó những gì nên làm họ đều làm cả, Cốc Tử cũng là người nhiệt tình, hào sảng, sau khi những ngượng ngùng ban đầu qua bắt đầu trở nên bạo dạn. Em rất săn chắc, lại cũng rất mềm, có lẽ vì luyện võ, sức mạnh cũng đủ nên duy trì được lâu... Cốc Tử bỗng nhiên cảm thấy việc đổi tư thế cũng khá thú vị, chỉ có điều đến sáng hôm sau lưng mỏi nhừ như vừa bị ai đánh đòn vậy.
      Trần Kiều sung sướng và mãn nguyện ra mặt, xong xuôi ôm lấy Cốc Tử thủ thỉ, "Thực ra lúc trước cũng muốn, rất muốn... nhưng có Dược Dược ở bên, lại cũng sợ em chưa chịu..."

      "Em có phải bị lãnh cảm đâu." Cốc Tử lè lưỡi buông lời nhìn .

      "Nếu vậy mình thêm vài lần nữa , hồi trước em nợ nhiều lắm đó." Trần Kiều mặt dày bảo , Cốc Tử phải nhanh chóng dập tắt ngay ý đồ của , ", nhiều quá tốt đâu, em dễ mắc bệnh đó." Cốc Tử gối đầu lên cánh tay Trần Kiều rồi bắt đầu thủ thỉ, "Trần Kiều, cảm ơn , dạo này khiến em cảm thấy rất vui."

      Ban đầu Trần Kiều hơi sững người, rồi cười ha hả, siết thêm vòng tay để ôm chặt hơn, mặt sát gần mặt , " phải cảm ơn em mới đúng, nếu có em có lẽ biết cuộc đời mình ra sao." Là Trần Kiều bày tỏ thành thực lòng mình với , ngón tay miết lên cằm âu yếm, "Giờ nghĩ lại hồi còn học phổ thông lại thấy buồn cười quá, lúc mới tán tỉnh em cũng rất buồn cười... Thực ra bây giờ nhiều khi cũng thấy buồn cười chính mình, nhưng thỏa mãn rồi, ít nhất là giờ em chấp nhận ."

      Cốc Tử cười bò, cũng đưa tay ôm lấy rồi nằm gọn trong lòng , "Nếu chúng ta quen nhau như vậy mọi thứ liệu có khác , những khó khăn vất vả liệu có giảm bớt được ?"

      "Nếu chúng ta quen nhau như thế cũng thà chẳng lựa chọn con đường dễ dàng hơn."

      Tiếu Tiếu trong thời gian kiêng cữ nên đâu được. Là bạn thân của Tiếu Tiếu, thỉnh thoảng Cốc Tử lại chạy sang thăm , hết mang cho

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13.2

      Mấy ngày nay, Cốc Tử đều quấn quít bên mẹ kế Lâm Thanh, tâm với bà cảm xúc của mình. Bà Lâm Thanh nghe gật đầu cười bảo, "Đúng như ta , thằng bé Trần Kiều này là người tốt phải con? Tuy gia đình bên đó bề thế như vậy nhưng nó cũng kiểu cách ngạo mạn như những người cùng tầng lớp với mình, cái tâm của nó rất chân . Nhưng dù gì nó cũng là đàn ông, học thói xấu rất dễ, nên con cũng phải cẩn thận đó. Về mặt tiền bạc, đồ vật nữa, nó thích nịnh con để con vui con cứ nhận thôi, cũng đừng có tính toán kỹ càng quá làm gì..."

      "Vâng, con biết rồi mẹ ạ."

      "Từ con với mẹ như vậy, nhưng hiểu thực chưa? Lúc trước bảo con học toán con cũng bảo con hiểu rồi, con xem, sau cùng môn Toán điểm lúc nào cũng dưới trung bình. Bảo con dạy kèm con, chẳng hiểu kèm cặp thế nào mà hai em lôi nhau câu cá. Con có biết lúc trước mẹ lo cho việc học của con lắm .."

      "Mẹ.." Cốc Tử ngập ngừng nhìn bà, mắt bắt đầu long lanh.

      "Lần đầu tiên mẹ gặp con, con mới có mấy tuổi, năm tuổi phải, lúc ấy con dữ như bà chằn, con xem.." Bà Lâm Thanh chỉ cạnh mũi của mình rồi , "Cái vết sẹo này đến giờ vẫn khỏi được đây này.."

      Cốc Tử nghe bà kể lại chuyện ngày xưa nước mắt cứ thế trào ra, "Mẹ ơi, mẹ vất vả quá."

      Bà Lâm Thanh cười hiền, , "Tất nhiên là vất vả. Con phải biết là hồi ấy mẹ và ba con cưới nhau cũng vì cuộc sống xô đẩy, người cần chỗ để dựa dẫm, người cần người nâng khăn vá áo. Tính tình ba con lại thất thường, lúc nhà máy mới mở có nhiều áp lực, chuyện gì vui, ông ấy dồn hết lên mẹ cả. Chúng ta cãi nhau biết bao nhiêu lần, thậm chí có lúc còn đánh nhau nữa, nhưng những lúc ấy chúng ta khoá cửa bên trong, lại đều vào những lúc các con học. Đánh nhau xong mẹ lại nhịn đau ra ngoài nấu cơm, lúc con về làm bài tập cứ như con khỉ hoang vậy, làm sao bắt con ngồi yên ở nhà, có bắt con ở nhà được lại nằm lì ra giường vừa làm bài tập vừa xem tivi. Con xem, mắt mũi con, mới học lớp ba mà mỗi khi nhìn ai đó phải nheo lại..."

      Cốc Tử cười, bà Lâm Thanh thở dài, "Lúc đó mẹ lại khắp nơi hỏi han, món gì tốt cho mắt đều làm cho con ăn, nhưng con xem con đó, có bao giờ chịu ăn hay ? Có bao lần con còn đồ mẹ làm đắng quá, sau đó đập vỡ cả chiếc bát."

      Cốc Tử nhớ lại lúc mình còn , xấu tính lại còn hay nghịch ngợm, giờ tự nhiên mẹ kế nhắc lại khiến thấy ngượng vô cùng.

      "Khi đó mẹ cũng bực lắm, thực rất bực. Mẹ tự nhủ soa mà làm mẹ kế lại khổ vậy trời! Con ngày nào cũng làm mẹ bực, hình như mẹ bực con vui hay sao ấy, nhiều lúc mẹ chỉ muốn đem hai con khỏi nhà thôi."

      "Trời, mẹ, lúc đó mẹ có phải vì mẹ nỡ rời xa con ?" Cốc Tử hỏi rồi lém lỉnh nhìn bà chờ đợi câu trả lời.

      "Ừ. Lúc đó tuy con xấu tính đấy nhưng cũng đến mức quá đáng. Con biết , sau đó mẹ còn nghĩ thế này, dù mẹ có cố gắng thế nào con cũng đối xử với mẹ như vậy, nên mẹ cũng muốn đối xử tốt với con nữa. Nhưng sau đó, có hôm con đánh nhau với thằng bé Hoà Miêu hàng xóm, xong mếu máo chạy về ôm lấy chân mẹ, rồi mẹ mới lại nghĩ, dù gì con cũng là đứa con , cần được che chở, cần được bảo vệ."

      "Hì hì, con còn nhớ mà, lúc đó là con rất sợ.."

      "Con còn nữa à, sau đó ba mẹ thằng bé còn tìm sang nhà mình, mặt mũi Hoà Miêu đầy những vết thương, răng cũng rụng mấy cái."

      "Hì hì, vâng, nhưng mà mẹ ơi, nhiều năm rồi con thấy ba thường hay làm theo lời mẹ, mẹ có bí quyết nào vậy ạ?"

      "Haha, nào có bí quyết gì to tát chứ! Con phải biết là cái nhà này mà có mẹ con cũng chẳng sống yên thân được. Con xem ba con, ông ấy cứ luôn miệng bảo thương con, nhưng ông ấy chỉ biết mồm thôi, ngày nào cũng uống rượu, hút thuốc, đánh cờ, đánh bạc, ây da, thôi, cái đó khỏi , ông ấy lại thích rửa chân nữa chứ! Lúc đầu thế nào cũng nghe, sau mẹ phải ép ông ấy, bảo nếu ông hút điếu tôi hút hai, ông đánh bạc tôi chơi mạt chược thèm nấu cơm nữa, ông rửa chân đừng có vào phòng...
      May mà ba con vẫn còn chút lương tâm, ép mãi như vậy, cuối cùng ông ấy cũng hồi tâm chuyển ý." Ngưng lát bà lại tiếp, "Nhưng con cũng phải biết là ba con vất vả lắm, lúc đó thường xuyên có người tới kiếm chuyện, có khi nửa đêm vẫn phải ra nhà máy trông coi."

      "Mẹ, con biết là mẹ còn làm đồ ăn đêm mang ra cho ba."

      "Theo con làm có được ? Ông ấy mà đói là có tật đánh người đó."
      "Hic..." Cóc Tử lè lưỡi nhìn mẹ.

      "Nhưng mọi chuyện đều qua rồi, qua cả rồi. Giờ tuy rằng ba con vẫn lầm lì ít nhưng tính tình tốt hơn xưa. Hai của con giờ công ăn việc làm cũng ổn định, người mẹ lo nhất là con giờ cũng có nơi có chốn ổn thỏa cả rồi. Giờ mẹ già rồi, cũng đến lúc hưởng phúc rồi, phải cố bù đắp lại cái thời thanh xuân trôi qua mất kia."

      "Vâng ạ, sau này con từ từ báo hiếu mẹ, mẹ đừng bảo chỉ cần các cần con nghe mẹ. Hai hiểu chuyện hơn con, từ tới lớn con luôn là người khiến ba mẹ phải đau đầu lo lắng nhất. Mà tất cả gia sản của nhà mình ba mẹ dành cho con cả rồi.."

      "Con đừng vậy! Dịp Tết vừa rồi Trần Kiều cũng để lại cho chúng ta rất nhiều, đợt rồi chỉ làm bảo hiểm cho ba mẹ mà còn mua cho chúng ta căn nhà có cả đất làm vườn, mà từ chối thế nào cũng được. Con xem, đầu óc ta bây giờ đấy, hôm qua đến công trường, quay về muộn rồi nên quên mất

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13.3

      Chớp mắt tới mùa đông, Trần Kiều lại phải công tác. Vừa tới nơi gọi điện ngay cho Cốc Tử, hỏi han mọi chuyện xong lại bảo người bạn hồi của sắp đính hôn, nhờ Cốc Tử chẩn bị bình rượu quý để tặng họ rồi cho người tới lấy mang . Cốc Tử trong lúc tìm rượu mới phát Trần Kiều còn có cả 'kho tàng nho ', chỉ có rượu mà còn có đá quý, ngọc trai và nhiều thứ tinh xảo vô cùng. hừ tiếng, tên Trần Kiều xấu xa này, dám giấu cất giữ riêng cho mình nhiều món đồ quý như vậy!

      Lẫn trong đám đồ quý hiếm đó tự nhiên có chiếc bình thủy tinh trong suốt, trông có vẻ gì quý hiếm, thậm chí còn rất bình thường, chiếc bình được để trong góc sâu, bên trong đựng rất nhiều mảnh giấy .

      Vốn Cốc Tử định xem những mảnh giấy đó chứa bí mật gì, nhưng hiểu sao tính tò mò tự nhiên lên cao quá, bèn giở ra xem rốt cuộc trong ấy có gì.

      "Nếu lần này thi tiếng được tám điểm tôi chơi game với cậu." Nét chữ của vẫn còn đó, đằng sau là chữ của , "Đồng ý."

      "Nếu lần này cậu lọt top mười của trường tôi cho cậu trượt băng với nhóm của tôi." Đây là mẩu giấy viết, đằng sau ghi thêm, "Mình làm được rồi."

      Cứ thế, Cốc Tử giở từng mẩu giấy ra đọc, những kí ức tươi đẹp khi xưa giữa hai người lần lượt ùa về. Sau đó còn có số tờ giấy là nhật ký của Trần Kiều, còn ghi cả ngày tháng, xem ra cứ hai ba tháng viết lần, đôi lúc chăm chỉ tháng viết lần.

      "Mình thích ấy, mình nhớ ấy, nhưng hình như ấy thích người khác mất rồi."

      "Tối qua mình làm chuyện khiến mình hối hận vô cùng, nhưng mình cũng vui, mình sướng đến phát điên, mình chỉ hận sáng sớm hôm nay sao mở miệng thẳng với ấy được."

      "Em ở đâu, sao ai biết em ở đâu, rốt cuộc em bị làm sao thế?"

      "Mình sắp phát điên rồi!"

      "Hình như gặp lại em rồi!"

      "Ngoài lời xin lỗi ra chẳng còn biết gì hơn với em, nhưng em vô cùng, thực lòng muốn ở bên em mãi mãi."

      Đúng lúc đó chuông cửa reo, Cốc Tử bê vội bình rượu ra rồi đưa cho người được Trần Kiều nhờ tới lấy. về phòng tiếp tục xem những mẩu giấy còn lại chuông điện thoại reo, Trần Kiều ở đầu dây bên kia bảo , "Em đóng cửa cẩn thận nhé, trong đó toàn bảo bối của đó, sau này tới sinh nhật em chọn món đồ đẹp tặng em."

      "Ơ... phải tất cả đều là của em sao?" Cốc Tử giả giọng sao cho tự nhiên nhất sau những cảm xúc vừa có.

      "Ừ ừ, đều là của em, của em tất..."

      "Vậy giờ em mang hết nhé?"

      "Đừng mà..." Giọng Trần Kiều có vẻ hơi bối rối, "Em khoá lại cẩn thận, khi nào về tự tay lấy tặng em."

      "Được rồi." Cốc Tử trả lời rồi mỉm cười , nụ cười kỳ bí vô cùng.

      Mấy mảnh giấy sau đó đọc đều là Trần Kiều viết trong thời gian gần đây, "Quân Quân đối với mình rất tốt, mình mãn nguyện lắm rồi, nhưng mình chỉ chờ tới lúc ấy tiếng mình thôi."

      "Hình như hôm nay mình làm ấy giận rồi, ấy rất vui, lần sau mình quyết tái phạm nữa."

      Xem hồi tự nhiên Cốc Tử thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt trào ra từ lúc nào cũng hay biết. cẩn thận gấp lại từng tờ rồi bỏ vào bình như cũ, cuối cùng mới đặt chiếc bình lại chỗ ban đầu. Xong đâu đấy với lấy điện thoại của mình, gửi cho tin nhắn vỏn vẹn ba chữ, "Em ."

      Điều đó đáng lẽ phải sớm ra với mới đúng, cứ giấu mãi trong lòng hiểu là để làm gì. cầm điện thoại rất lâu trong tay, mãi lâu sau mới nhận được điện thoại của Trần Kiều, cảm thấy ràng ăn lộn xộn hơn mọi khi, vẻ lúng túng thể qua giọng điệu, khẽ cười, "Em , thế được sao?"

      "Quân Quân... Quân Quân..." chỉ gọi tên rồi ngập ngừng mãi sau mới thốt lên lời, " vui lắm em ạ. thực hạnh phúc vô cùng."

      "Ừm, thế còn gì với em nữa , điện thoại đường dài đắt tiền lắm đấy."

      "Quân Quân.."

      "Em đây."

      " em."

      "Em biết rồi." khẽ cười, vẫn luôn biết điều đó, biết rất , rằng .

      Trần Kiều bỏ điện thoại xuống mà tim đập rộn ràng, chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc hơn lúc này, thấy mình dường như còn là mình nữa. bắt tay vào làm việc, cố rút ngắn thời gian công tác lại, muốn sớm về với , muốn xác nhận lại lời của hôm nay.

      Sáng sớm ngày thứ ba, Cốc Tử vẫn ngủ ngon thấy tự nhiên như có khối thịt đè lên người mình, giật mình kêu thất thanh, nhưng rồi mau chóng bị bậm miệng lại, ra là Trần Kiều, ghé sát tai bảo, "Quân Quân, là đây, đừng sợ."

      Cốc Tử thở gấp, vẫn chưa kịp hoàn hồn, " hay , làm em sợ chết khiếp. Ơ, mà em có mơ nhỉ, sao lại về hôm nay?"

      "Người ta nhớ em mà!" Trần Kiều ngẩng đầu lên cắn vào tai cái, "Quân Quân, muốn nghe em ba từ đó."

      "Ba từ nào cơ?" Cốc Tử giả vờ hiểu, nhắm mắt lại.

      "Ba từ hôm trước em nhắn cho ấy, 'em..ờ..'..." Trần Kiều vội vã lên tiếng, khẽ lắc vai .

      "Ơ?" Cốc Tử vẫn ra vẻ chưa hiểu, "Em có bảo là em nhớ ấy hả? Hai hôm trước em đưa con ra ngoài chơi rất vui, quên mất là phải nhớ ."

      "Em đáng ghét, suốt ngày bắt nạt thôi." Trần Kiều nằm đè lên người , mặt phụng phịu, " muốn nghe ba từ đó cơ." rồi rút điện thoại ra, mở tin nhắn gửi hôm trước cho mình rồi giục, "Đây, em mau đọc lại tin nhắn này ."

      "Ơ, nhớ là em chưa tốt nghiệp đại học sao? Thế nên làm sao đọc được ba chữ đó. Mà phải, em biết ba chữ đó, nhưng mà ba chữ ấy kì diệu lắm, em lại hiểu nên chẳng biết thế nào."

      Trần Kiều sắp rơi nước mắt tới nơi, "Quân Quân à, em còn muốn bắt nạt thế nào nữa đây?"

      "Hì hì." Cốc Tử xoa đầu , "Ngoan nhé, chị cho kẹo ăn này."

      "Ơ.." Trần Kiều ngập ngừng, khuôn mặt tự nhiên lên nét bí hiểm, cười , "Em dứt khoát , phải .." rồi dùng tay kéo người , Cốc Tử

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :