1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10.3

      Cốc Tử về đến khách sạn rồi gọi điện về nhà cho Trần Kiều và Dược
      Dược, lát sau lại có điện thoại từ Cốc Ánh Dương gọi đến.

      "Alo, Bỉ Cốc à?"

      "Cốc Tử, cậu ở đâu đấy? ở thành phố S hả?"

      "Ừ, sao cậu biết?"

      " mình cùng chung công ty mẹ mà, chuyện của cậu mình còn sao?" Cốc Ánh Dương rồi cười hì hì bên kia đầu dây, "Mình nhìn thấy cậu rồi, quay lại ."

      Cốc Tử vẫn giữ ấn tượng tốt với Cốc Ánh Dương y như hồi còn bé, nhưng vì lần trước Cốc Ánh Dương này tỏ tình cảm, rồi sau đó còn tỏ ý chia rẽ Trần Kiều và , cộng thêm những lời nhận xét của Trần Kiều về ta nữa nên lần này cũng hơi e dè. Thấy Cốc Ánh Dương cúp điện thoại, đứng vẫy tay với ở đằng xa cũng bước lại phía đó, vừa vừa , "Tình cờ quá!"

      "Ừ, đúng là tình cờ !" Cốc Ánh Dương cười rạng rỡ, ta nhìn thấy hai túi tay Cốc Tử đưa tay ra như muốn đỡ hộ, "Cậu mua đồ à?"

      "Ừ, mình mua ít đồ cho Dược Dược ở nhà."

      Cốc Ánh Dương liếc xuống cổ tay nhìn đồng hồ rồi , "Vẫn còn sớm, chúng mình ngồi đâu đó uống gì ."

      Cốc Tử tiện từ chối, với Cốc Ánh Dương tới hộp đêm bên kia đường, trong lòng bắt đầu thấy có gì hơi e ngại. vốn thích những nơi như thế này, ngay cả với Trần Kiều cũng chưa bao giờ cùng tới những nơi như vậy. Cốc Ánh Dương gọi phục vụ mang tới hai ly uýt-ki, dưới ánh đèn mờ ảo, Cốc Tử thấy mắt Cốc Ánh Dương hơi nhướng lên, là ánh mắt hồ ly điển hình, nhấp ngụm rượu rồi hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

      "Vì cậu..." Cốc Ánh Dương trả lời rất nhanh, khi câu đó mắt ta dạt dào tình cảm, lại bồi thêm đôi nét u buồn, "Tiếc là mình xuất muộn quá."

      thể phủ nhận được rằng trông hoàn canh này trông ta rất hấp dẫn, có phần giống với vai nam chính trong những phim Hàn Quốc lãng mạn. Cốc Tử dè chừng, mắt chớp liên hồi, "Bỉ Cốc, cậu chưa uống rượu mà say rồi à?"

      "Đúng, rượu chưa uống nhưng người say rồi." ta đưa tay ra nhàng đặt lên tay Cốc Tử, "Cốc Tử, ở thành phố xa lạ này chúng mình bắt đầu lại có được ?" Nhân lúc Cốc Tử chưa kịp phản ứng, ta lấy ngón út nghịch ngợm đường chỉ tay , miệng cười rất gian xảo. Cốc Tử thấy như vừa có luồng điện chạy dọc sống lưng, bất giác nhớ lại những hành động lỗ mãng của ông khách sáng nay, cơm giận dữ của dồn nén từ sáng giờ được dịp trỗi dậy, nhanh chóng rút tay lại rồi lạnh lùng cười nhạt, "Cốc Ánh Dương, mình vẫn còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè."

      "Khoảng cách giữa bạn bè và tình nhân vô cùng mong manh..." ta đứng dậy nghiêng người về phía , hơi thở phả ngang tai nồng nàn. Ấn tượng của Cốc Tử về Cốc Ánh Dương lúc này chẳng khác gì nhận định của Trần Kiều hôm trước, là tay lừa tình chuyen nghiệp, nếu lý trí của vững vàng dễ có lẽ bị lừa lên giường. Đầu lúc này vụt qua hình ảnh Trần Kiều và Dược Dược, suy nghĩ gì hơn, cầm ly rượu hất thẳng vào mặt , "Cậu đàng hoàng lại ."

      Dù gì hồi hai người cũng chơi thân với nhau, Cốc Tử cũng muốn động tay động chân với Cốc Ánh Dương ở chỗ như thế này, cầm túi đồ của mình bước nhanh ra ngoài, trong lòng lẩm bẩm chửi rủa Cốc Ánh Dương cặn bã, lại trách mình sao nghe lời Trần Kiều căn dặn... Gã này đúng là tên chuyên lừa tình vợ người trắng trợn, đúng là đồ cặn bã.

      Cốc Tử vừa được vài bước, định bước lên taxi sát đó thấy có người kéo chặt mình về phía sau. Người lái xe taxi nhìn thấy văng tục tiếng rồi bỏ ngay, Cốc Ánh Dương sát Cốc Tử vào người , rót vào tai những lời đường mật, Cốc Tử chau mày hỏi, "Cậu xong chưa?"

      Cốc Ánh Dương nắm lấy tay , "Cốc Tử, cậu vẫn nóng tính như vậy."

      Cốc Tử im lặng gì, chỉ nghe thấy tiếp tục, "Thực ra mình có ý gì khác, dạo này mình cố nhịn gặp cậu nên mới theo cậu tới đây chuyện thôi. Mình đưa cậu về nhé?"

      "Thôi khỏi, cảm ơn."

      "Ở đây an toàn lắm, để mình đưa cậu về. Vừa rồi mình cư xử hồ đồ, thực lòng xin lỗi cậu."

      Cốc Tử bấm bụng cố tin thêm lần nữa, gật đầu đồng ý để đưa về. đường về Cốc Ánh Dương đả động tới mấy lời đường mật nào nữa, chỉ kể lể là mình học hành thế nào, từng trải qua những việc gì, bản thân Cốc Tử viết tiểu thuyết bấy lâu nay cũng mong có thêm tư liệu để viết, nên cũng ghi nhớ trong lòng, thỉnh thoảng mới hỏi lại vài câu lấy lệ. thể phủ nhận được rằng cũng rất có duyên khi chuyện.

      Cốc Ánh Dương đưa Cốc Tử tới sảnh khách sạn đột nhiên đẩy vào tường, Cốc Tử trừng mắt nhưng hoảng hốt, nhếch mép cười, "Cốc Ánh Dườn, cậu nghĩ tôi có gì khác với mấy kia?"

      Mặt ánh lên cảm xúc, "Em đẹp hơn tất cả bọn họ."

      " ư?" Cốc Tử cười phá lên, "Cậu có biết người ta bảo rằng người phụ nữ càng đẹp tâm địa càng thâm độc ?" rồi đợi Cốc Ánh Dương kịp phản ứng gì liền ra tay tấn công, tay trái tay phải thi nhau đấm tới tấp lên người , với cách đánh này ít người có thể đỡ lại được. Chỉ trong vài phút Cốc Ánh Dương bị đánh nằm lăn ra đất, máu như muốn ộc ra khỏi miệng, cố gắng ngước đầu lên nhìn Cốc Tử, cảm giác như thể vẫn tin vào việc vừa xảy ra với mình. Cốc Tử thủng thẳng cúi xuống xách hai túi đồ của mình, tay chỉnh lại quần áo cho nghiêm chỉnh rồi quay đầu bước , trước đó còn kịp buông câu đủ cho Cốc Ánh Dương nghe thấy, "Lần sau định lừa tình ai nhớ tìm hiểu cho kỹ càng trước nhé."

      Về tới phòng khách sạn, Cốc Tử vào nhà vệ sinh rửa tay sạch, sau đó đứng trước gương sửa lại tóc, vừa sửa vừa lẩm bẩm, "Cốc Tử, hình tượng vĩ đại của mày sụp đổ rồi." Rồi thở dài tiếng, hình ảnh Cốc Ánh Dương lúc còn bé trong so với bây giờ khác nhau trời vực, hoá ta con người ai cũng có thể thay đổi cả.

      vẫn nhớ Tiếu Tiếu thường với 'thanh mai trúc mã' ý nghĩa thế nào, tốt đẹp ra sao, thở dài, nhưng phải thanh mai trúc mã nào đến khi trưởng thành cũng đều thay đổi cả. Tắm rửa xong xuôi, Cốc Tử mở điện thoại ra xem thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Kiều, vội vàng nhấc máy gọi về nhà, Trần Kiều bắt máy ngay, phàn nàn sao để lo phát sốt, trách sao sớm nhấc máy cho yên lòng.

      "Ui chao, Tiểu Kiều nương, em tắm cái mà, đừng có trách em nữa được ?"

      "Cùng nhau , hì hì..." Bên kia đầu dây giọng Trần Kiều đầy vẻ hứng khởi.

      "Ha ha, mà hôm nay thế nào, Dược Dược có ngoan ?" Cốc Tử ôm lấy chăn, vừa cười lớn vừa hỏi.

      Dược Dược ở bên cạnh giật lấy điện thoại từ bố, giọng nũng nịu, "Mẹ ơi, mẹ về sớm với con, ba nấu ăn chán lắm, khó ăn kinh khủng. Dược Dược đói bụng...đói bụng lắm mẹ ạ..."

      "Nhóc con, đưa máy cho ba." Trần Kiều giật lấy điện thoại từ tay Dược Dược, thậm chí còn làm bộ dọa ép thằng bé để nó tránh ra xa, "Chẳng phải sau đó ba mua đồ bù cho con rồi ư?" Cốc Tử nghe thấy thế cười phì, hai cha con nhà này, suốt ngày chí choé.

      Trần Kiều tám hết chuyện này tới chuyện kia với Cốc Tử, muốn để Dược Dược làm phiền bèn chạy vào nhà vệ sinh cho thoải mái, lời ngọt ngào cũng có thể dễ tuôn ra cách trơn tru từ miệng của . Cốc Tử nghe mà mặt cũng đỏ lên như gấc, tim đập thình thịch, vội vã chuyển chủ đề, "Đưa máy cho em chuyện với con, em cúp máy bây giờ.."

      "Nhưng nhớ em lắm, mai em về phải ?"

      "Ừm, đúng rồi, mai là em về rồi."

      "Em nhớ ?"

      "Có." xong Cốc

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 11.1 : KHỦNG HOẢNG HÔN NHÂN


      Trần Kiều cũng vốn là tay ăn chơi, tuy rằng trước đây cũng có làm ít việc dại dột nhưng từ khi ở cùng Cốc Tử, cả ngày cùng , lại cũng biết tính Cốc Tử nên thành ra sau đó ít gặp 'chiến hữu' ngày xưa.

      Giờ lại chủ động hẹn cả đám tới, mấy người kia đều phép cung kính với , Trần Kiều thấy vậy bật cười, sau khi mời họ uống rượu mới đưa lời đưa đẩy, "Các chú giúp chuyện được chứ?"

      "Trần thiếu gia, bản thân biết uống rượu, vậy mà lần nào cũng mời bọn em uống rượu đắt như vậy, thực khiến em chúng em ngại quá."

      Trần Kiều cười, phẩy tay vài cái rồi lên tiếng bảo, "Giờ có vợ con rồi, càng thể uống với các chú được. Nhưng các chú muốn uống bao nhiêu đều có thể mời, duy có chuyện muốn nhờ các chú giúp ."

      "Chuyện giúp là lẽ đương nhiên mà ! Lúc trước thương mà tạo điều kiện cho tụi em như vậy, giờ dù cầu gì bọn em cũng sẵn lòng, mong cứ , đừng ngại."

      Trần Kiều nghĩ ngợi chút rồi nhếch mép, mắt rực lên tia gian xảo, "Thực ra chuyện lần này cũng có gì to tát. Các chú chỉ cần theo dõi tên dâm đãng rồi chụp lại mấy bức ảnh khiếm nhã của thôi, biết việc đó các chú có giúp được ?"

      "Ồ, Trần thiếu gia, định tống tiền phải ?" tên trong số đó rồi cả lũ đông thanh cười ha hả vì tưởng Trần Kiều đùa.

      "Chỉ muốn cảnh cáo chút thôi." Trần Kiều cười lạnh lùng, đôi mắt đẹp của giờ dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối ánh lên vẻ nham hiểm bất ngờ, chỉ cần nghĩ tới cảnh Cốc Ánh Dương bị hạ nhục trước mặt mọi người khiến khấp khởi mừng thầm trong lòng. Trần Kiều chuyện này với ai, kể cả Cốc Tử, trả thù cho người đàn bà của mình là việc đấng nam nhi đại trượng phu nên làm. Đám tay chân của Trần Kiều chỉ cần hứa là làm đến nơi đến chốn, cho nên tâm trạng Trần Kiều sau đó rất thoải mái, đường về nhà còn mua cho Cốc Tử rất nhiều đồ ăn ngon, về đến nhà lại ngồi cạnh Cốc Tử xem sách, cười rất vui vẻ. Cốc Tử thấy Trần Kiều hôm nay có vẻ hơi lạ ngạc nhiên, "Trần Kiều, hôm nay có chuyện gì mà vui thế? Mới kiếm được khoản lớn à?"

      "Việc còn đáng mừng hơn là kiếm tiền." Trần Kiều đáp lấp lửng rồi gì thêm, Cốc Tử có tò mò nhưng cũng hỏi thêm gì nữa.

      Đám lâu la kia của Trần Kiều làm việc khá hiệu quả, chỉ sau nửa tháng hoàn thành nhiệm vụ, đem về cho Trần Kiều được cả xấp ảnh. Lúc đầu Trần Kiều hớn hở giở xấp ảnh ra để xem bao nhiêu ngay sau đó mặt biến sắc, nỗi tức giận càng dâng lên ngùn ngụt bấy nhiêu, né, hết đống ảnh xuống đất, khẽ rủa câu trong miệng.

      "Sao vậy ?" Đám lâu la ngạc nhiên nhìn vẻ hiểu có chuyện gì.
      "Xử lý hết mấy bức ảnh này , kể cả file gốc, được để lại bức nào, để nghĩ cách khác xử ."

      Tiểu Cường, trong số những tay chân của Trần Kiều lật lật lại mấy bức ảnh rồi cận thận thưa với Trần Kiều, "Trần thiếu gia, người phụ nữ trong đây hơi giống với Nhậm Hoằng Tử...hic.. phải thế chứ?"

      Trần Kiều trừng mắt nhìn rồi trầm giọng, "Thằng chó chết ấy, nhất định phải tìm cơ hội xử nó mới được."

      Mỗi lúc Trần Kiều lại thêm hận Cốc Ánh Dương hơn, gã đàn ông thối tha này cả gan dụ dỗ vợ , rồi lại dám đùa giỡn với em họ , lại còn lăng nhăng với Lisa, thư ký của , là... là…

      Nhưng việc muốn làm nhất lúc này là lôi Nhậm Hoằng Tử ra đánh cho trận, con bé này sao ngu ngốc đến thế, biết tự và bảo vệ lấy bản thân mình. Nhưng ý nghĩ đó Trần Kiều thực được, Nhậm Hoằng Tử vừa chủ động gọi điện cho giọng rất ngọt ngào, ", em có bạn trai rồi, mẹ em rất hài lòng với ấy."

      "Ai thế?" Trần Kiều cố gắng kiềm chế cơn tức, đợi Hoằng Tử trả lời thế nào.

      "Là người quen của đó, tên là Cốc Ánh Dườn. Trước đây ấy học cùng trường với , ấy bảo có lúc còn cùng chơi bóng rổ với nữa."

      "Em phải chấm dứt ngay với thằng đó, nếu đừng gọi nữa." Trần Kiều như rít qua kẽ răng.

      ".." Nhậm Hoằng Tử sửng sốt khi nghe Trần Kiều vậy, ngờ họ lại phản ứng với chuyện vui của mình như thế này.

      "Qua lại với tên cặn bã như chính là em tự tuyệt đường của mình đó, em biết chưa hả?"

      ", em hối hận quá, đáng lẽ em nên sinh đứa bé đó... à, thực ra gia đình em và gia đình ấy cũng môn đăng hộ đối, mà em thấy ấy gần như có khuyết điểm gì."

      ", chính là người tình đêm của em hả?" Trần Kiều như hét lên trong điện thoại.

      "Vâng, em nghĩ đó là duyên phận của tụi em."

      Trần Kiều thở hắt ra, tắt bụp máy rồi tháo pin điện thoại. Mấy người kia nhìn thái độ của Trần Kiều hiểu xảy ra chuyện gì khiến phẫn nộ đến như vậy. Trần Kiều hít hơi sâu cho bình tĩnh rồi lại quay sang nhìn đám đàn em đợi lệnh, "Các chú cứ về nhà chơi, bận chút việc, giờ phải về nhà."

      "Cốc Ánh Dương, mày đúng là thằng khốn nạn, ai mày cũng dám đụng tới, kể từ vợ, em họ cho tới thư ký của tao." Trần Kiều điên tiết vừa vừa rủa thầm, sau khi cho lại pin vào điện thoại gọi cho Cốc Tử chuẩn bị để lát cùng tới nhà ông nội. Cốc Tử nhận điện thoại xong vội vàng sửa soạn, thấy Trần Kiều về mặt mũi hằm hằm sốt ruột hỏi xem có chuyện gì, Trần Kiều như chỉ đợi có thế, kể hết lèo cho Cốc Tử nghe. Cốc Tử nghe mà chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc, biết phải gì thêm về người vốn được cho

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11.2

      Cốc Tử hơi chau mày, thực lòng thấy ngượng ngùng nhiều hơn, vừa lạnh nhạt với như thế, giờ gần gũi thân thiết như thế này, Trần Kiều vẫn hồn nhiên như thế, cọ cọ khuôn mặt mình vào mặt , giọng nũng nịu, "Quân Quân ngoan, đừng giận nhé."

      Làn nước nóng len vào khắp thân thể họ, thế nhưng Cốc Tử sau đó lại trừng mắt đẩy ra, "Em ngủ đây."

      Trần Kiều thả ra, vội xả nước tắm qua rồi nhanh chóng lên giường ôm lấy . Cốc Tử vẫn lặng im gì mấy, hai hôm trước ràng với nhưng nghe, quả như người ta vẫn , đàn ông trước và sau khi kết hôn khác nhau trời vực chẳng sai tí nào.

      Có lúc, Cốc Tử ân hận vì thấy mình kết hôn quá vội vã, chưa kịp tìm hiểu hết những 'thói hư tật xấu' của , ngay lúc này đây cũng thấy lòng mình bức bối, Trần Kiều cứ ở bên cạnh kéo lại định gì đó nhưng lại dám mở lời. Cứ như vậy suốt cả đêm, Cốc Tử ngủ mơ mơ màng màng ngon giấc chút nào, buổi sáng tỉnh dậy cả hai nhìn nhau bốn mắt đều thâm quầng, Trần Kiều cười chọc , "Em trông giống gấu trúc quá!"

      " là gấu trúc có." đưa tay gõ vào trán .

      Đánh răng rửa mặt xong xuôi Dược Dược tỉnh ngủ. Dược Dược có vẻ gầy , cu cậu mặc chiếc áo len kẻ màu sọc xanh mắt nhắm mắt mở chạy ra chỗ Cốc Tử nũng nịu, vừa ngáp ngáp vừa ôm lấy chân nhõng nhẹo, "Mẹ ơi, con buồn ngủ quá."
      Cốc Tử mỉm cười, ngồi thụp xuống xoa đầu con, "Dược Dược đáng quá, con tới trường học, trưa lại được ngủ tiếp nhé, ngày nào giáo cũng gọi điện cho mẹ nhắc nhở con ngủ trưa làm ảnh hưởng tới các bạn khác đó, biết chưa con."
      "Hì hì.." Dược Dược cười cười rồi đưa tay gãi đầu.

      Ăn sáng xong, Trần Kiều đưa Dược Dược tới trường rồi đưa Cốc Tử tới công ty như thường lệ, lúc Cốc Tử xuống xe Trần Kiều kéo lấy tay hỏi, "Em vẫn giận à?"
      Cốc Tử gì, Trần Kiều hơi lắp bắp, "Thực ra, thực ra..., ...."

      Cốc Tử nhìn bộ dạng của lắc đầu khẽ cười, rồi lại nghiêm mặt bảo, "Em biết thích chơi, nhưng chơi vời cũng phải có chừng mực thôi chứ! Dạo này em ngủ ngon, rất ngon là đằng khác, chẳng tập trung làm được việc gì cho ra hồn cả. Công việc của em trôi chảy tự nhiên bị thế này đều là vì làm phiền đó. Từ sau đúng mười giờ em khoá cửa, về trước giờ đó em cho đứng ngoài luôn." Trần Kiều nghe Cốc Tử vậy gật lấy gật để, mím môi cố gắng nở nụ cười tươi với .

      Hôm nay vừa tan làm Trần Kiều vội vã về đón con, năm giờ có mặt ở nhà đợi Cốc Tử, còn làm mấy chiếc bắng pút-đing cho hai mẹ con có dịp thưởng thức tài nghệ của mình. Dược Dược ăn bánh trước, nó ngồi ở ghế vừa xem tivi vừa nhăn mặt nhăn mũi cố ăn, thấy Cốc Tử về mừng rối rít, gọi mẹ toáng cả lên, còn định đưa chiếc bánh trong tay cho mẹ. Trần Kiều thấy vậy thi trừng mắt nhìn con, "Bánh của mẹ con ở bên này rồi."

      Dược Dược biết thể ăn tiếp, nó khẽ khàng bảo, "Mẹ, mẹ phải cẩn thận nhé...trong bánh có bom đó."

      Cốc Tử đưa tay đỡ lấy chiếc bánh Trần Kiều đưa cho cắn miếng, tỏ vẻ sửng sốt chút rồi điềm nhiên moi hoa quả trong bánh ra ăn tiếp, phản còn lại ném luôn vào thùng rác. Trần Kiều chau mày, "Khó ăn đến thế sao?"

      "Rất khó ăn." Cả hai mẹ con cùng đồng thanh.

      Hôm nay, Trần Kiều làm việc rất chăm chỉ, việc gì cũng giành lấy để mình làm, nhưng ràng la vụng về, làm gì cũng đánh rơi đánh vãi, đến nơi đến chốn. Cốc Tử thấy vậy với tay gỡ cái tạp dề người đeo lên mình rồi lườm , "Thôi được rồi, em tha cho , đừng có cố chuộc tội nữa."

      Trần Kiều cười, mắt sáng rực lên, quay sang hôn vợ cái chụt ngay trước mặt Dược Dược. Cốc Tử cúi đầu cười, Trần Kiều được thể ôm lấy từ đằng sau thỏ thẻ, "Quân Quân, thực ra là cố ý đó..."

      "Cái gì?" Cốc Tử trừng mắt lừ , rất mệt mỏi, Trần Kiều vội đưa tay đấm lưng cho còn miệng ngớt, ", có gì, là đùa đó, em làm nhanh rồi nghỉ ."

      Suốt nửa tháng sau đó, ngày nào Trần Kiều cũng về đúng giờ, qua cơn kinh ngạc, Cốc Tử lại đẩy rồi tỏ vẻ thăm dò, "Tiểu Kiều, sao lại thế này, đàn ông ngày nào cũng bám lấy vợ nên đâu."

      "Hả?" Trần Kiều tròn xoe mắt hiểu ý Cốc Tử là gì.

      " cũng phải có cuộc sống riêng chứ, chỉ là đừng chơi bời thái quá mà thôi. Thi thoảng ra ngoài gặp bạn bè tiệc tùng chút đều được, lỡ say quá về được gọi điện cho em, em vừa lấy bằng rồi, xe mà ba cho tụi mình em lái được rồi đó."

      Trần Kiều sửng sốt, chưa kịp hỏi lại cho chắc hôm nay Cốc Tử có làm sao lại nghe vợ bảo, " là đàn ông phải mạnh mẽ chút..."

      Trần Kiều nghe xong câu ấy của vợ thấy tâm đắc vô cùng, tiếng rồi gật đầu biểu lộ thái độ gì.

      Vì câu ấy của Cốc Tử mà Trần Kiều gần như sầu não cả buổi tối hôm đó. soi mặt mình trong gương, tự thấy mình cũng ra dáng nam tử hán, cũng đàn ông ra phết... Đẹp trai, vui vẻ, hào sảng, ga lăng, Trần Kiều có thiếu gì đâu chứ? Còn vì sao bám lấy , chẳng phải vì quá hay sao?

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, cũng phải thừa nhận là chưa được đến độ già dặn, chín chắn như mẫu người mà Cốc Tử vẫn thích. Già dặn, chẳng phải muốn ám chỉ người đàn ông chín chắn, lạnh lùng, nghiêm túc hay sao?

      Tối hôm sau, Trần Kiều quyết định ra ngoài chơi, tới hơn mười giờ mới về nhà, lúc này Dược Dược ngủ. Về đến nhà cũng chẳng câu, buông mình xuống góc sô pha rồi châm điếu thuốc, mãi tới khi Cốc Tử ra mới nghiêng mặt nhìn , ánh sáng hắt lên khuôn mặt nửa tối nửa sáng, ngón tay cong cong cầm điếu thuốc vừa sang trọng vừa gợi cảm, ra đúng bộ người đàn ông đầy nỗi ưu phiền. Cốc Tử thấy mặt hơi phảng phất chút u buồn chậm rãi tới bên cạnh, tay khẽ đẩy vào người , "Trần Kiều, sao vậy?"

      Trần Kiều đáp, Cốc Tử sau đó có hỏi thêm gì cũng đáp khiến đột nhiên thấy lo lắng vô cùng, thận trọng ôm lấy vai rồi lựa lời, "Có gì khó khăn cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nhé, tất cả rồi qua thôi." Ngón tay Cốc Tử luồn vào mái tóc , Trần Kiều thấy mình run lên, quả nhiên thích như vậy. Giờ biết mình nên gì cho phải, thêm nỗi sợ là sợ bản thân duy trì được vai diễn cho đến lúc tròn vai. Cốc Tử thấy phản ứng gì rút từ túi ra điếu thuốc đặt lên miệng, "Em bỏ thuốc cũng lâu rồi, hôm nay để em hút cùng điếu."

      Trần Kiều sửng sốt, vội giật lấy điếu thuốc trong tay dụi vào gạt tàn, sau đó rít hơi từ điếu thuốc của mình rồi áp sát vào miệng Cốc Tử. Thấy như vậy, Cốc Tử buộc miệng thốt lên, "Đẹp trai quá!"

      Trần Kiều ngượng ngùng, biết rằng bản thân diễn chẳng ra sao cả dập thuốc rồi đứng lên, " tắm đây."

      Cốc Tử vẫn ngồi đó, trong lòng lúc này thực chỉ muốn đưa lời an ủi, vỗ về , "Để em lấy đồ cho ..." rồi lấy đồ, xong lại hỏi, " muốn ăn gì , em làm cho ?"

      "Cảm ơn em. Cho cốc nước lọc thôi." Trần Kiều quay lưng vào nhà tắm, Cốc Tử tần ngần đứng ở cửa phòng tắm hồi lâu rồi mới thở dài, "Hoá ra cậu nhóc dày mặt này cũng có lúc đẹp trai đến vậy."

      Trần Kiều tắm rửa rồi lại soi gương hồi lâu, ngắm qua ngắm lại chiếc cằm của mình rồi ngẫm nghĩ, giá ở đây có thêm ít râu chắc trông già dặn hơn. Còn tóc nữa, có nên để kiểu này nữa nhỉ? Riêng về quần áo, nhất định thay bằng mấy kiểu trông cho già dặn hơn, khuôn mặt phải luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc hơn chút nữa, tất cả đều nén cả trong lòng mới được. Trần Kiều bỏ tay ra khỏi mặt, đúng là trông mình non quá, bảo sao trong mắt Cốc Tử vẫn chỉ là cái cây chưa lớn hẳn.

      Lúc vào phòng ngủ Trần Kiều khá bất ngờ khi thấy Cốc Tử ngồi máy tính như mọi hôm, trong khi vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ ngủ theo quy định. lên giường nằm, đưa tay kéo đầu Cốc Tử sát vào ngực mình rồi cựa quậy cái cằm đầu . ôm chặt, để nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này, Cốc Tử cũng giãy dụa phản ứng gì, lúc sau chủ động đưa tay ôm lấy . Trần Kiều cảm thấy vô cùng vui sướng, tự nhủ nhất định phải thực theo kế hoạch như định.

      Sáng hôm sau, Trần Kiều dậy rất sớm, hôn Cốc Tử rồi chạy sang phòng Dược Dược thơm con. Sau đó viết tờ giấy nhắn tủ lạnh, đại để là dặn Cốc Tử đợt này có việc về nhà nửa tháng. Thực ra công việc của bây giờ cũng nhàng, Lisa trở lại làm việc bình thường nên có thể trợ giúp phần, chỉ là Trần Kiều ' mưu' chuẩn bị tìm nơi nghỉ mát vừa để thư giãn vừa để trong thời gian ấy 'nuôi râu', tạo cho mình hình ảnh hoàn toàn khác trong mắt Cốc Tử, nhất định khiến phải bất ngờ. Biết rằng mình chơi chẳng vui vẻ gì nên chủ động kéo theo cả mấy người em nữa cùng.

      Trần Kiều phải người lớn tuổi nhất trong nhóm, nhưng khôn khéo thông minh nhất, tiền vào tay lãi mẹ đẻ lãi con chứ chẳng chịu nằm yên, vì thế luôn nhận được nể phục và mến của mọi người. Lần này lại chịu gọi cả đám cùng chơi với mình, chả mấy chốc đội ngũ sẵn sàng, tất cả đều tề tựu đông đủ. Biết Trần Kiều tổ chức chơi cả hội đều khỏi tròn mắt ngạc nhiên, "Trần thiếu gia, dạo này gặp phải chuyện gì khó xử hay sao?"

      " muốn để râu." Trần Kiều thủng thẳng trả lời, xong chỉ vào người trong số đó, "Kiểu ria mép hình chữ bát như thế này này."

      Người mà Trần Kiều chỉ tên là A Hoán, lớn hơn ta bốn tuổi gì đó, thấy Trần Kiều vậy ta bỗng cười hả hả, "Cậu đùa phải ạ, mặt cậu thư sinh như thế, cứ phải làm giống tôi làm gì?"

      "Vợ có thích để râu ?"

      "Cũng chẳng hẳn là thính hay , chỉ là lúc hôn ấy kêu dặm lắm."

      Trần Kiều cũng cười phá lên, cảm giác đó cũng đâu tệ lắm. Trần Kiều đưa cả hội ngâm nước nóng, rồi uống bia, cả đám người tự nhiên có cơ hội tới đây gặp gỡ liên hoan, vô lo vô nghĩ y như hồi đại học. Sau đó họ rủ nhau đánh bài, Trần Kiều có khả năng nhớ bài rất tốt, lại như được thần may mắn chiếu tướng nên thắng nhiều, đêm thôi mà thắng đến cả nửa số tiền chiếu, trong lòng càng thêm thoải mái. Đến khuya có người hỏi Trần Kiều phải về hay , chỉ cười vẻ bí , mãi sau mới , "Từ giờ tới nửa tháng tới, chỉ ở đây, các chú có thời gian cứ qua đây chơi đừng ngại nhé."

      "Hả, Trần thiếu gia, phải với chị dâu...làm sao đấy chứ?" người trong hội hoảng hốt hỏi lại Trần Kiều.

      "Đừng có ăn linh tinh." Những lời kiểu đó Trần Kiều rất kỵ, mặt quạu lại, "Chỉ là muốn tạo cho chị dâu các chú bất ngờ thú vị thôi."

      Ngay từ buổi tối Trần Kiều gọi điện về cho Cốc Tử báo mình thấy trong người được thoải mái lắm nên muốn ở ngoài, dặn đừng lo lắng gì cả. Cốc Tử chỉ bảo giữ gìn sức khỏe, sớm quay về nhà chứ cũng gì thêm.

      Trần Kiều nghe thế thở dài, cung là, chẳng lẽ lo ở ngoài có bà hai hay cặp kè nọ kia hay sao? Nhưng tiếp đó lại nghĩ, chắc là bởi Cốc Tử hoàn toàn tin tưởng vào , dành cho niềm tin tuyệt đối.

      Trong nửa tháng Trần Kiều về nhà cũng tới công ty, thỉnh thoảng mới bảo Lisa đưa đồ hay giấy tờ Cần thiết tới cho ký tá, còn lại chỉ ở đây tĩnh dưỡng. Nửa tháng sau, Trần Kiều nhìn mình trong gương, thấy râu cằm cũng lởm chởm rồi, tuy có hơi lạ mắt lại nghĩ chắc Cốc Tử thích như vậy cười hì hì, bắt đầu cắt tỉa cho gọn gàng lại đôi chút cho ra hàng ra lối. tới tiệm cắt tóc, cầu cắt sang kiểu mới sao cho già dặn hơn. Sau đó còn thay bộ quần áo màu xanh lục vừa nhã nhẵn vừa chững chạc rồi mới trở về nhà.

      Lúc Cốc Tử mở cửa, nhìn thấy Trần Kiều lặng

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11.3

      Trần Kiều đột nhiên đưa tay véo mạnh mông , Cốc Tử á lên tiếng rồi đè xuống sô-pha thụi trận, "Dám bắt nạt em hả, đợi đến kiếp sau nhé."

      "Á..." Trần Kiều tự nhiên thấy mình bi kịch quá, Cốc Tử chỉ 'ưa nặng' ở lời chứ 'ưa nặng' ở hành động, nhưng dù thế nào nữa cũng nương tay với hơn. Cốc Tử ngầm ra hiệu với chuyện sinh con, nên dù gì cũng để phải thất vọng. bảo mảnh đất cơ thể phì nhiêu, nhưng chắc chắn gieo vào đó mầm sống khỏe mạnh, nếu sao có Dược Dược như ngày hôm nay được?

      Cốc Tử vốn định sinh thêm con nữa những giờ lại bắt đầu nghĩ khác, sinh thêm đứa cũng chẳng có gì là tốt, dù gì bây giờ vẫn còn trẻ. Còn Trần Kiều nữa, tự nhiên có cậu con trai mà chưa từng chịu vất vả nhọc nhằn gì, nhất định phải sinh thêm đứa nữa để nếm trải qua những cảm giác đó, chẳng phải sao?

      Ngay lúc hai người vui vẻ với nhau nhận được tin Nhậm Hoằng Tử chuẩn bị đính hôn. Sức khỏe của Cốc Ánh Dương cũng bình phục hẳn, nhưng trước khi đính hôn Hoằng Tử lại gọi điện cho Trần Kiều giọng bối rối đầy thiểu não, " à, có rất nhiều phụ nữ gọi điện cho em đòi chuyện, làm sao bây giờ ?"

      Trần Kiều biết chắc Hoằng Tử kết hôn với Cốc Ánh Dương nên chỉ cười nhạt, " là người lớn rồi, cũng có khả năng phán đoán như ai rồi, nếu xác định đây là thứ cần phải biết tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình. Cả nhà khuyên nhưng nghe, sau này có chuyện gì bất mãn đó là chuyện của ."

      Cốc Tử đánh răng, nghe thấy Trần Kiều với giọng như vậy huých huých , "Dù gì ấy cũng là em , là người nhà mà."

      "Em , em gì chứ, càng ngày càng chẳng được tích gì." Trần Kiều than thở, "Cốc Tử, tên Cốc Ánh Dương này cũng có bản lĩnh đấy! Mà thôi, chúng ta cứ kệ , quản mình Dược Dược là đủ rồi, à mà còn con tương lai của chúng ta nữa em nhỉ?" rồi Trần Kiều nháy mắt nhìn .

      Lễ đính hôn của Nhậm Hoằng Tử tuy diễn ra muội hơn so với dự định vài tháng nhưng cuối cùng vẫn được tổ chức, ông nội giận quá định tới, nhưng nếu làm thế cả gia đình Nhậm Hoằng Tử lẫn gia đình Cốc Ánh Dương đều mất hết thể diện. Cốc Ánh Dương phải tới tìm ông, quỳ xuống thề thốt với ông nhất định làm cho Hoằng Tử hạnh phúc ông mới chịu đến.

      Cốc Tử huých tay Trần Kiều, "Này xem liệu lần này có phải chịu thay đổi tâm ý rồi , việc như vậy mà cũng chịu làm."

      Trần Kiều nhếch mép cười, "Việc đó bảo dễ dễ nhưng bảo khó cũng chẳng phải, chỉ là quỳ xuống đất thôi mà, vừa thể tình cảm lại giữ được thể diện với người ngoài, chẳng phải thế cũng tốt sao?"

      Cốc Tử xì tiếng, cười híp mắt nhìn , "Trần Kiều, ban đầu quỳ xuống trước mặt em cũng với tâm thế này?"

      Trần Kiều thấy lại nhắc chuyện cũ cười ngượng ngùng, "Này này, Cốc Tử, sao em lại nghĩ vậy được, em nghĩ nhiều rồi đó."

      "Thực ra quỳ thế cũng tốt, quỳ tí mà có cả vợ cả con cơ mà. Chỉ tiếc là em may mắn được như , chỉ cần quỳ mà có được chồng được con."

      Trần Kiều dở khóc dở cười, xoa đầu Cốc Tử rồi gắp vào bát thêm ít thức ăn, "Em ăn ... Nếu em chưa thấy vui làm túi cát cho em thoải mái xả giận."

      Sau lễ đính hôn, Nhậm Hoằng Tử và Cốc Ánh Dương chính thức dọn về ở chung, sống trong căn biệt thự ở ngoại ô. Ban đầu ngày nào Hoằng Tử cũng lên mạng chat với Cốc Tử, kể lễ Cốc Ánh Dương tốt với như thế nào, cảm thấy hạnh phúc ra sao. Cốc Tử biết em họ muốn mượn mình làm trung gian để làm hoà với Trần Kiều, tất nhiên cũng kể lại cho chồng nghe nhưng Trần Kiều nghe xong cũng chỉ ơ hờ để đó, lắc đầu, "Quân Quân, chúng ta cá cược xem, chúng ở với nhau được bao lâu chia tay?"

      " hạnh phúc được tuần rồi, có lẽ ba tháng chăng?"

      ", , nghĩ chỉ tuần nữa thôi, giấc mơ hạnh phúc của chúng tan như bong bóng xà phòng ngay thôi."

      "Sao vậy?"

      "Có lẽ cũng nên sa thải thư ký của mình." Trần Kiều lại thủng thẳng đáp, Cốc Tử khỏi tròn mắt nhìn .

      Mấy hôm nay mưa liên hồi ngớt, trời vừa u vừa lạnh lẽo, trước khi làm Cốc Tử vốn mặc áo sơ mi rồi lại phải thay ra mặc áo len, tìm áo ấm mặc cho Dược Dược. Trần Kiều đợi chuẩn bị xong xuôi hết cả nhà lên xe, sau khi đưa Dược Dược đến trường lại đưa Cốc Tử tới công ty như thường lệ, cầm lấy tay mà xuýt xoa, "Tay em lạnh thế!"

      "Còn tay sao ấm thế!" Cốc Tử nắm lấy tay rời, nhưng rồi lại bỏ ra ngay, "Thôi để lái xe cho an toàn."

      "Đừng, đừng có vượt đèn đỏ, nếu lần sau em ngồi xe nữa đâu."

      Tới gần ngã tư, Cốc Tử hốt hoảng nhắc Trần Kiều, trời mưa thường khiến đường sá ùn tắc giao thông nghiêm trọng, đoạn đường này tuy có xe nhưng phải vì thế mà tuân thủ luật lệ giao thông.

      "Ừ, được rồi mà, nhưng tí nữa mà tắc đường em đừng có trách đấy nhé." Trần Kiều vừa vừa dừng xe lại.

      Cốc Tử gật đầu quay sang nhìn Trần Kiều cười âu yếm, "Tối về sớm nhé, trời lạnh quá."

      Trần Kiều cúi đầu hôn cái rồi cười hì hì, "Tối nay có tiệc, khi nào đến giờ em gọi cho nhé?"

      "Ừm." Cốc Tử cười, mắt sáng long lanh, đưa hai tay ra nắm lấy tay rồi rướn người ra hôn vào khoé miệng .

      Trần Kiều sửng sốt, hành động ấy của ...tự nhiên khiến chịu nổi, còn vẫn thản nhiên như thường, "Đèn xanh rồi , mau lái xe ."

      "Vâng, thưa bà xã đại nhân." Trần Kiều thấy toàn thân mình run lên như khi đạt tới cao trào vậy.

      Sau đó tắc đường , Cốc Tử muộn giờ làm, nhưng Cốc Tử là ai chứ, là người Hạ Dữ Quân giới thiệu vào nên muộn chỉ là chuyện .

      Chiều tan làm Cốc Tử mua ít đồ ăn rồi về nhà nấu hướng cho hai ba con. Cốc Tử thích ăn ngon, ngày trước tiền dư dả nên rất hay chịu khó xem mấy chương trình nấu ăn tivi, đài báo rồi sau đó tự mình mày mò làm món cho Dược Dược ăn. Sau bao năm rèn luyện, giờ nấu ăn thành thạo như bà nội trợ thực thụ rồi. Dược Dược tính tình giống mẹ, thằng bé kén ăn, món gì vừa miệng là đều ăn cả, lại đặc biệt thích các món mẹ làm. Thường Cốc Tử cứ nấu xong bày vào đĩa cho con, thằng bé chỉ việc ngoan ngoãn mang đĩa thức ăn ra sô pha ngồi, vừa ăn vừa xem tivi cách mãn nguyện và ngon lành.
      Dược Dược ăn đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó bèn quay lại hỏi mẹ, "Mẹ ơi, soa dạo này mẹ viết tiểu thuyết nữa ạ? Sao thế hả mẹ?"

      "Ờ.." Cốc Tử bối rối chưa biết trả lời con thế nào, bản thân cũng ngỡ ngàng phát ra giờ mình nợ kha khá bản thảo rồi, mà thời gian qua chẳng viết thêm được gì cả. Thời gian này cũng hay lên mạng chat, tránh để bien tập tìm mình, tự nhủ về sau chắc dám nhận nhiều như vậy nữa. Từ khi ngủ cùng phòng với Trần Kiều, ra quy định cho ngồi máy tính khuya, nếu có việc gì của công ty phải làm gấp, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời . Mà bây giờ cũng phải lo về kinh tế nhiều như trước nữa, cũng phải trả tiền phòng định kì nên chuyện tiền nong thoải mái hơn rất nhiều. Lát sau, Cốc Tử mới tủm tỉm rồi trả lời con, "Mẹ mà viết nhiều thể nấu món ngon cho con ăn đâu."

      "Vâng ạ, mẹ viết nhiều quá còn đâu thời gian nấu cơm cho con nữa nhỉ?" Dược Dược hỏi lại mẹ như để xác nhận, rồi nó làm bộ liếm mép, quay sang thẽ thọt, "Mẹ ơi, món này mẹ làm ngon quá, mai mẹ làm nữa cho con nhé."

      "Được rồi, con ." Cốc Tử cười rồi tiếp tục quấn nem.

      Khoảng mười rưỡi tối Cốc Tử gọi điện cho Trần Kiều, bắt máy rất nhanh, "Quân Quân hả em?"

      " uống rượu hả?" Lần đầu tiên gọi điện cho giục về như vậy, chưa quen nên chẳng biết gì cả.

      "Ừ." Trần Kiều ngoan ngoãn trả lời, khoé miệng từ từ nhoẻn lên. "Giờ về nhà được ?"

      "Được mà em."

      "Bảo lái xe đưa về nhé, đừng tự về."

      "Ừ, còn việc gì nữa em?" Trần Kiều chờ đợi mấy lời giục về, kiểu như nhớ , về với em…

      Cốc Tử ậm ờ, "Mà, em thấy khỏe lắm, ..."

      "Hả, em khỏe sao, về ngay đây." Trần Kiều căng thẳng tắt máy rồi vội cười cáo lỗi với mọi người, "Xin lỗi mọi người, bà xã tôi khỏe, tôi xin phép về trước."

      Những người tham gia bữa tiệc hôm nay hầu hết đều là những nhân vật tai to mặt lớn, qua lại với vài lần đều cùng chung đánh giá thuộc mẫu đàn ông hiếm có, chơi bời gú, dính đến tin xấu nào báo tài chính, điều mà trong giới tài chính là chuyện rất hiếm. nữ khách hàng trong số đó ngớt lời khen . này li dị chồng vì ta bồ bịch, giờ gặp người đàn ông như Trần Kiều vô cùng thán phục, trực tiếp giới thiệu Trần Kiều tới nhiều khách hàng đáng tin cậy khác. Trần Kiều cũng tặng lại bức tranh quý xem như lời cảm ơn.

      Lý do Trần Kiều đưa ta quá chính đáng khiến mọi người chẳng ai nỡ làm khó , hôm nay họ mời uống cũng ít rượu, Trần Kiều thấy hơi choáng chút nhưng người vẫn cảm thấy rất hưng phấn. để lái xe đưa mình về nhà, Cốc Tử nhận điện thoại xong xuống lầu chờ sẵn rồi đỡ lên. Hơi thở phả ra toàn mùi rượu, quay sang với Cốc Tử, "Quân Quân, vui lắm, hạnh phúc lắm em ơi."

      Cốc Tử hiểu ý bèn ôm lấy rồi cười bảo, "Em biết rồi, ngoan nào, mau lên nhà rửa mặt , hôm nay em làm nhiều nem cho lắm, có đói ?"

      "Em tốt với ..." Trần Kiều nửa say nửa tỉnh, mượn hơi men ép Cốc Tử vào cầu thang rồi hôn tới tấp. Cốc Tử ú ớ vài câu, định đẩy ra nhưng lại nghĩ giờ đứng còn vững, mà đẩy nữa ngã nên lại thôi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đón nhận vụ 'cưỡng hôn' này. Miệng Trần Kiều nồng nặc mùi rượu, Cốc Tử đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn cốc mạnh vào đầu cái, chau mày lên tiếng, " hư hỏng quá, bao nhiêu lần bảo bỏ thuốc bỏ rượu mà sao hôm nay còn uống nhiều vậy?"

      Trần Kiều á lên tiếng rồi lảo đảo ôm lấy nũng nịu, " xin lỗi em mà, xin lỗi em của mà, đột nhiên quên mất, nhưng đợt trước cai rồi đấy, hôm nay có lý do đặc biệt nên mới uống."

      "Lại leo lẻo cái mồm." Cóc Tử làm bộ dỗi .

      "Em xem có phải trong bụng em có rồi ?" Trần Kiều bất giác đưa tay xuống sờ bụng Cốc Tử, " nhớ đợt trước em ra nhiều lắm mà, giờ lại thấy nữa... thế có phải lần này nó tới nữa ?"

      "Là vì vẫn chưa tới tháng, đồ ngốc ạ, thôi mau lên nhà ."

      Trần Kiều lên nhà rửa mặt, sau khi uống hết cốc trà đắng mà Cốc Tử vừa pha cho thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Sau đó, ăn nem Cốc Tử làm từ trước, ăn rất nhiều, vừa ăn vừa ngớt lời khen ngon, Cốc Tử thấy ăn ngon lành thế cũng nếm cái, còn lại bao nhiêu cho vào hộp gói ghém kỹ càng trước khi cho vào tủ lạnh, còn nhắc Trần Kiều, "Nhưng cũng đừng ăn no quá, tốt cho dạ dày đâu."

      Trần Kiều định tắm rửa qua loa rồi ngủ luôn có điện thoại gọi tới, là số của Hoằng Tử. Vừa nhấc máy lên nghe thấy tiếng mẹ Hoằng Tử ở đầu dây bên kia khóc thút thít, vội hỏi, "Sao thế dì?"

      "Tiểu Kiều, cháu mau tới khuyên nhủ Hoằng Tử cho dì , mau lên cháu!"

      Mặt Trần Kiều tối sầm lại, quay sang thầm với Cốc Tử, "Có chuyện rồi."

      Trần Kiều kéo Cốc Tử ra ngoài, vừa vừa , "Cốc Ánh Dương là thằng tệ bạc, ban đầu ràng với mọi người, thế nhưng có ai nghe đâu, ai cũng chỉ nhìn vào gia thế hiển hách nhà thôi, hừm."

      Ra tới chỗ để xe, Trần Kiều định ngồi ghế lái Cốc Tử kéo tay lại cho, "..."

      "Em lái hả?"

      "Nhưng em vẫn chưa lấy được bằng về, em lái được ?" Cốc Tử bối rối.

      "Thôi để lái, em lái yên tâm. Mắt em tốt, lại lúc trời tối đêm thế này."

      Xe dừng lại trước nhà dì Trần Kiều, đèn điện vẫn bật sáng trưng, rất đông người tề tựu tron phòng khách như bàn bạc chuyện gì nghiêm trọng, sắc mặt ai cũng đều rất khó coi. Trần Kiều vào phòng, sau khi cúi đầu chào mọi người cất tiếng hỏi dì, "Hoằng Tử đâu ạ?"

      "Nó ở trong phòng ấy cháu." Dì đáp tiếng, tiếng thở dài kế tiếp ngay sau đó.

      Ông nội Trần Kiều mặt mũi lúc này đỏ gay, lên tiếng trách mắng, "Tôi bảo với các các chị rồi, rằng được đồng ý cuộc hôn nhân này.

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 12.1 : CHUYỆN TÌNH


      Lúc bà Trần đẩy cửa bước vào chỉ nhìn thấy hai khuôn mặt vô hồn cảm xúc của Cốc Tử và Trần Kiều, khuôn mặt bà cũng nỗi bi thương. Sau khi nghe được hung tin và cũng khóc như mưa, nước mắt trào ra dứt, khuôn mặt bà cũng tái nhợt hẳn . Nhưng giờ người khuyên nhủ được họ chỉ có bà, bà tới ngồi bên mép giường, cầm lấy tay Cốc Tử nhàng, "Quân Quân, con đừng nghĩ ngợi nhiều quá, rồi ổn mà con, rồi có đứa khác con ạ."

      Cốc Tử hơi gật đầu, trông vẫn thất thần như còn biết cảm xúc tại của mình là gì, chỉ thấy từ lúc mình tỉnh lại đến giờ, tim lúc nào cũng nhói lên nỗi đau đớn lạ lùng.

      "Trần Kiều sai rồi... haiz..." Bà Trần cũng nghẹn ngào, thấy bộ dạng hoảng hốt của Trần Kiều vội vỗ vỗ vào vai con, "Tiểu Kiều, con ở đây chăm lo cho Quân Quân, Dược Dược bên kia ba con trông, mẹ về nhà nấu cơm mang cho mấy đứa bồi bổ sức khỏe."

      Trần Kiều gật đầu như cái máy, đợi mẹ ra ngoài xong lại nắm lấy tay Cốc Tử đặt lên mặt mình, miệng ngớt cầu xin, "Quân Quân, ly hôn đâu, có chết cũng chịu."

      Cốc Tử im lặng suốt mấy tiếng gì cả, mắt đờ đẫn nhìn đâu khác ngoài trần nhà, biết nghĩ gì, Trần Kiều vẫn ở nguyên đó, lắp bắp hồi lâu cũng chỉ câu xin lỗi. Bàn tay Cốc Tử trong tay Trần Kiều cũng lạnh giá vì nước mắt rơi ướt đẫm tay . rút tay lại lạnh lùng, "Em mệt rồi, em ngủ chút được vậy?"

      "Ừ." Trần Kiều nghe vậy cầm tay dúi vào chăn, kéo lại chăn cho ngay ngắn đắp cho , Cốc Tử thấy mệt mỏi thực nên nhanh chóng thiếp . lát sau, bà Trần tới cùng với cặp lồng thức ăn tay, thấy Trần Kiều ngồi đờ đẫn ở bên giường Cốc Tử khỏi xót xa. Từ con trai bà được chiều chuộng hết mực, chưa bao giờ bà thấy con trong bộ dạng thẫn thờ như mất hồn thế này, bà chủ biết thở dài, đưa cặp lồng cho Trần Kiều rồi khẽ lên tiếng, "Người đau khổ nhất bây giờ là Quân Quân, trong lòng nó giờ rất tủi thân nên có nặng lời với con điều gì con cũng đừng nghĩ ngợi quá. Dược Dược sắp tỉnh rồi, mẹ nấu ít cháo cho thằng bé để lát nó ăn. Quân Quân tỉnh lại nhớ vài lời an ủi, cuộc sống vợ chồng nhiều gian truân lắm."

      "Vâng." Trần Kiều gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười mà chẳng khác nào mếu máo, giơ tay đỡ lấy cặp lồng thức ăn từ tay mẹ. Lúc Cốc Tử tỉnh dậy thấy vẫn ngồi đó cầm chiếc cặp lồng lóng ngóng biết làm gì, nhớ lại những điều tốt đẹp mà làm cho mình thấy đau xót vơi dịu phần nào, lại thấy mình thể nhẫn tâm với được, định gì đó nhưng mãi sau cũng được lời nào, thấy chiếc cặp lồng thức ăn cảm giác mình cũng đói bụng rồi.

      Trần Kiều hiểu ý bèn lấy hai chiếc gối chồng lên cho dựa lưng, vừa làm vừa nhàng, "Để , để ." Cốc Tử phản đối, cũng chẳng gì, ngồi yên để bón cho từng thìa cháo, mùi cháo thơm vị lại rất vừa, rất thanh, đói cồn cào nên ăn mạch hết sạch số cháo trong đó. Đợi uống nước xong, Trần Kiều lại định đỡ nằm xuống nhưng Cốc Tử ra hiệu ngưng lại rồi gạt tay ra, "Em ngủ đủ rồi, chúng ta chuyện ."

      Trần Kiều đặt cặp lồng xuống bên cạnh, thần sắc cũng thất thần tức khắc, vội đưa tay bịt lấy miệng , ", xin em đừng gì..."

      Cốc Tử buồn bã, cố gắng gạt tay ra, "Em câu đó.."

      Trong giây phút Trần Kiều tưởng như trút được cả gánh nặng lòng.

      "Thực em thấy rất buồn và cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn là lỗi của ..."

      Trần Kiều lập tức nhào ra ôm lấy , muốn gì cả, cũng muốn bao biện gì cho mình, lỗi ở hết, chỉ cần rời xa là được, sau này đối xử với tốt hơn trước, chu đáo hơn trước, vô tâm như vậy nữa.

      "Nhưng giờ em muốn về nhà ngoại thời gian. Em thấy mệt mỏi, muốn được mẹ chăm sóc."

      Trần Kiều biết gì cả, niềm vui ban nãy bỗng chợt tan biến nhanh chóng. muốn về nhà nghỉ ngơi, có phải là muốn rời xa thời gian để phải nhìn thấy cho đỡ tức sao? Nhưng biết phản đối sao đây, biết gì đây? Người Cốc Tử cần nhất lúc này phải là .

      Là vì tốt, xứng đáng để cần đến lúc này. Nếu phải vì hoài nghi nhiều đến thế có lẽ hai người tới mức ngượng ngùng khó như ngày hôm nay.

      Với Cốc Tử, chuyện này xảy ra quá ngẫu nhiên, cũng có phần trùng hợp... Sau khi sinh con đầu đau đớn, lại thêm việc thân mình nuôi con vất vả, Cốc Tử vốn mấy mặn mà chuyện sinh thêm đứa nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nhưng đứa trẻ đó thực đến rồi lại bỏ vội vã như vậy, bản năng làm mẹ khiến đau đớn vô cùng, từ đó sinh ra nhiều oán hận bản thân, nếu như... nếu sai bước, bi kịch này xảy ra.

      bất giác đưa tay ôm lấy bụng mình, hai mắt long lanh đầy nước.

      Trong thời gian Cốc Tử ở viện, biết bà Trần xin được ở đâu được tấm bùa cầu an đem đến đeo vào cổ cho . Cốc Tử dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đây là ý tốt của mẹ chồng, cũng vì muốn mọi bình an đến với nên nhận lấy, lúc đeo cho bà Trần còn dặn, "Dạo này lắm chuyện xui xẻo xảy đến với nhà họ Trần, con đeo vào cho bình an."

      "Con cảm ơn mẹ." Cốc Tử cúi đầu lí nhí lời cảm ơn bà.

      "Quân Quân, Tiểu Kiều.." Bà Trần như định gì rồi lại thôi, chỉ biết nhìn thẳng vào con dâu.

      "Mẹ, mẹ yên tâm ạ. Con hiểu mà mẹ." Cốc Tử như hiểu được nỗi lòng mẹ chồng mình lúc này, nhìn bà rồi nhàng mỉm cười để bà yên tâm.

      Chuyện Cốc Tử ở viện ngoài ông bà Trần và ông nội ra ai được biết, vừa vì sợ người ta đến làm phiền trong lúc cần được nghỉ ngơi, vừa như sợ ai đó vô tình nhắc lại nỗi đau vừa tới khiến thêm đau lòng. Thời gian họ tới thăm thường hạn chế, cũng biểu lộ cảm xúc gì nhiều, nhưng với Trần Kiều chửi mắng rất thậm tệ.

      Cốc Tử đợi cho hồi phục rồi xuất viện về nhà ngay, Trần Kiều giúp xin nghỉ phép thời gian dài ở công ty. Dược Dược khỏe rồi lại chạy nhảy lung tung, Cốc Tử cũng muốn thằng bé lo lắng về mẹ nên bảo Trần Kiều đưa nó sang nhà nội.

      Cốc Tử muốn về nhà, Trần Kiều cũng dám làm trái ý , ban đêm lái xe đưa Cốc Tử về rồi kể mọi chuyện cho ba mẹ Cốc Tử nghe, chấp nhận việc tiếp tục bị mắng cho trận te tét nữa. Cốc Tử bỗng nhiên thấy ngần ngại, cũng thấy mình quá bướng bỉnh, làm cho mọi chuyện to tát lên để bây giờ lại khiến ba mẹ lo lắng như vậy. Còn Trần Kiều lại bị mắng thêm trận, nhưng trong lòng vui hơn được bao nhiêu?

      Trần Kiều cũng biết Cốc Tử muốn gặp mình, cũng khéo léo trong việc chăm sóc người ốm, hôm sau lại phải làm nên dù đêm khuya vẫn cố lái xe về. Tâm trạng Trần Kiều lúc này hết sức nặng nề, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng, biết lỗi, nhận sai rồi, thế nhưng vẫn chịu tha thứ cho .

      Cốc Tử sau cú sốc vừa qua rơi vào trạng thái mất ngủ. Bà Lâm Thanh thấy gầy hẳn lo lắm, bà nấu cho nhiều loại đồ ngon và bổ dưỡng để ăn cho lại sức, vừa ép ăn bà vừa an ủi, "Cốc Tử, sao đâu con, rồi con nhanh chóng mang bầu lại thôi, các con đều trẻ mà."

      Năm nay hai mươi tám, trẻ trẻ mà bảo già cũng chưa già, đây là tuổi vẫn còn sinh con được nhưng đối với điều đó chưa chắc thành .

      Trần Kiều vẫn thường xuyên gọi điện cho , nhưng điện thoại của luôn trong tình trạng tắt máy, muốn nhận điện thoại của ai vào thời điểm này.
      Những phiền toái, bức bối trong lòng thực vẫn chưa giải tỏa được. Ăn đồ ăn ngon mẹ nấu có giúp lấy lại giấc ngủ ngon hơn trước, nhưng nhiều khi lên giường nằm cả ngày trong trạng thái mê man buồn dậy. Đây phải là chuyện đánh mất vài trăm bạc mà là sinh mạng bé , là phần máu thịt của . Cốc Tử nghĩ ngợi mãi, càng nghĩ lại càng thấy đau buồn.

      Bà Lâm Thanh thấy ngủ lại được nên cũng nghĩ ngợi nhiều, bản thân bà cũng biết phải an ủi sao cho đặng, điều duy nhất bà có thể làm lúc này là nấu món ngon bồi bổ cho . Bình thường Cốc Tử làm việc cũng vất vả rồi, giờ coi như có thời gian nghỉ ngơi bù lại cho những ngày tháng trước, bà nghĩ vậy cũng thấy dễ chịu hơn.

      Mấy hôm Cốc Tử nghĩ dưỡng bệnh ở nhà, bà Đường cũng chạy qua thăm nom và chuyện với , giúp suy nghĩ thông thoáng hơn mọi chuyện, "Cháu xem ta từng này tuổi rồi mà số phận cũng long đong chẳng kém, người ta và người ta đều rời ta mà cả rồi. Ta cũng đau lòng chứ, nhưng vẫn phải sống, vì ta còn có những thứ mà ta phải trân trọng."

      Cốc Tử nghe bà vậy tự nhiên thấy nghẹn cả cổ họng, mắt đỏ hoe, chỉ câu của bà thôi đủ cho thấy mình còn hạnh phúc hơn bà và hơn những người khác rất nhiều. còn có cha mẹ, chồng con ở đó, giờ chỉ vì mất mầm non mà phải hành hạ mình như vậy, còn định lãng quên tất cả những thứ quý giá đó, sao có thể như vậy được!

      xúc động nắm chặt tay bà

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :