1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9.2

      "Hừ...mẹ và ba đều giống nhau cả." Dược Dược quay sang nhìn Trần Kiều hờn dỗi, "Con chơi với ba nữa, ba lừa con ở đây tới tận năm ngày liền."

      ràng Trần Kiều hứa nhanh chóng tới đón Dược Dược, thế nhưng ngày nào Dược Dược nghe xong điện thoại cũng phải thất vọng, tuy ông bà nội rất tốt nhưng nó vẫn vui. Tuy nhiên, mấy hôm vừa rồi và Trần đưa Dược Dược khắp nơi để khoe, cho nên ưu điểm duy nhất mà nó còn tự an ủi mình trong lúc chờ bố mẹ sang đón chính là thu được rất nhiều lời khen ngợi, tiền mừng tuổi và quà cáp.

      Cốc Tử ngồi bên cạnh cười ha hả rồi quay về phe Dược Dược, trợn mắt lườm Trần Kiều, " cũng lừa em suốt năm ngày nay đấy."

      Đối với Trần Kiều, năm ngày qua chính là những ngày ngọt ngào nhất trong cuộc đời . và Cốc Tử ngày đêm quấn quít, thỏa mình hợp hoan, ngày lại qua ngày, sung sướng thấy mình chẳng khác nào thần tiên trời cả.

      Cốc Tử cũng rất nhớ con, ngày nào cũng đòi Trần Kiều đưa đón con, được lại gọi điện cho Dược Dược, mỗi lần như thế thằng bé đều tỏ ra đáng thương vô cùng. xót con, nhưng chưa được mấy câu Trần Kiều vội giành lấy điện thoại rối rít dặn Dược Dược, "Dược Dược ngoan, con tiếp tục ở đó , còn kiếm tiền cho mẹ nữa."

      Riêng chuyện chăn gối, Cốc Tử cũng có ham muốn mạnh mẽ nhưng tới mức điên cuồng như Trần Kiều, việc gì cũng khiến liên tưởng tới chuyện đó được. Đơn giản như khi nhìn thấy chiếc lạp xưởng, kiểu gì cũng tủm tỉm cười, mắt la mày lém nhìn rồi thủ thỉ, "Em có biết , có người bạn, chỗ đó như hạt đỗ ấy... người bạn khác lại to như quả chuối...lại còn người khác ..." Mỗi lần như vậy Cốc Tử nghe mà muốn ngất ngay tại chỗ.

      "Trần Kiều, tế bào não của chỉ để nghĩ về chuyện đó phải."

      "Ồ, em đoán đúng rồi!"

      Thế là đành chào thua.

      Cốc Tử chiều được hai hôm chịu nổi nữa, bèn lấy lí do người khỏe đòi đình công nghỉ hôm. Vốn định ngày nghỉ nghĩ tới công việc, lên mạng nữa, nhưng mấy hôm liền sờ tới máy tính bản thân lại như thấy thiếu vắng thứ gì đó. lên mấy trang web tình cảm vợ chồng gia đình lướt qua lượt xem sao, thấy có gì hay ho bỏ , xem lại chương trình giao thừa. xem tự nhiên thấy màn hình đứng yên, chương trình chạy nữa, chưa hiểu chuyện gì phát ra tên biến thái Trần Kiều rút trộm dây mạng của . Trần Kiều như biết sắp sửa nổi cáu liền móc móc ngón tay với rồi cười híp mắt lại.

      " phiền quá đấy!" Cốc Tử tự dưng thấy bực bội.

      Trần Kiều cười hì hì, " download thứ hay lắm, nhưng tốc độ của wifi chậm quá."

      "Thế là... quyết định hy sinh em,"

      Trần Kiều vội trả lời, với lấy túi gì đó ném qua cho Cốc Tử, Cốc Tử đưa tay ra bắt, hoá ra là túi sô--la, lại là của nhãn hiệu thích nhất nên mắt sáng rực, " mua bao giờ thế?"

      "Sáng nay. Trong tủ lạnh còn thùng dâu tây, còn có sữa và bánh trứng nữa." Trần Kiều thấy Cốc Tử vui vẻ hẳn lên chỉ tay ra phía tủ lạnh "báo công". Cốc Tử nghe thế vui quá, chạy ra ngoài lấy cả bát lớn dâu và bánh trứng vào, vừa ăn vừa cười sung sướng, "Tiểu Kiều nương, Cảm ơn nàng nhé!"

      Trần Kiều ngồi trước máy tính bèn quay lại lườm , "Đừng gọi như thế, cho em biết tay bây giờ."

      "À, mà down cái gì vậy?" Giờ Cốc Tử mới quan tâm điều khi nãy Trần Kiều , để bát dâu xuống bàn bên cạnh rồi ngó xem tốc độ mạng ra sao, thấy tốc độ mạng có hơi chậm .

      "Tí nữa em biết." Trần Kiều ra vẻ bí mất cười hỉ hả rồi vụt qua ăn quả dâu tay Cốc Tử, thấy vừa đợi download vừa chơi dò mìn đá cái sang bên cạnh, "Chẳng biết chơi gì cả, ra chỗ khác cho em chơi."

      Hai người vừa ngồi dò mìn vừa ăn dâu, được lúc có tín hiệu download xong, Cốc Tử vội mở ra xem thứ bí mật mà Trần Kiều úp úp mở mở nãy giờ là gì bất ngờ thấy 'cảnh nóng' ra ngay trước mặt mình, ngượng quá lườm , "Sao lại down cái này?"

      "Ờ , để chúng mình cùng học ít kỹ thuật mà." rồi Trần Kiều nắm chặt lấy tay .

      Màn hình được phóng to ra, đó là hai tấm thân lồ lộ trước mặt quấn lấy nhau, gợi tình đến mức khiến Trần Kiều chịu nổi, bổ nhào vào Cốc Tử, hôn tới tấp vào cổ giọng thổn thức, "Quân Quân, Quân Quân, em..."

      Miệng hai người vẫn còn mùi dâu tây vừa ăn, máy tính bày ra trước mặt họ, Trần Kiều và Cốc Tử nằm dưới đất, hôn môi , hai tay áp lên mặt , "Quân Quân, em nhìn đây, được ?"

      Cốc Tử từ từ mở hai mắt ra, tuy vẫn hơi mơ màng nhưng con ngươi lại sáng lên, còn có cả vài tia giận dữ, Trần Kiều véo cằm cười tinh nghịch, "Quân Quân..."

      Cốc Tử biết sao, muốn đẩy ra khỏi mình, "Ra kia , em đánh chết ."

      Mắt Trần Kiều lộ vẻ thất vọng, "Quân Quân, em chiều mà, nhớ em..." rồi tay lần vào dưới áo Cốc Tử, vân vê đôi gò bồng đảo của , đưa lời thách thức. hài lòng khi toàn thân run lên, đưa tay vuốt dọc xuống thân dưới của , nhóm lên ngọn lửa đam mê khắp da thịt .

      Cốc Tử đẩy ra, "Nhớ gì mà nhớ, ngày nào cũng kêu nhớ thấy chán ư. ra , em muốn xem chương trình giao thừa, lần trước quậy quá em xem được rồi."

      "Chương trình đó có gì hay đâu, em muốn xem người ta nhảy hay hát nào, biết hết, trông còn đẹp trai hơn bọn họ nhiều, đúng ?" kéo mặt đối diện mặt , môi hơi cong lên, ánh mắt ánh lên ngọn lửa mê hoặc, nụ hôn của trút từ tai trở xuống, rồi đến mũi, tới miệng, mơn trớn lúc rồi mới bế đặt lên giường, từ từ cởi quần áo cho . Trong khi đó, Cốc Tử vẫn trừng mắt nhìn , " ra , em muốn xem chương trình giao thừa.."

      Niềm đam mê Trần Kiều dành cho Cốc Tử tăng lên bội phần trước những tiếng rên rỉ kích thích phát ra từ máy tính, nghe Cốc Tử vậy liền cắn nhát, Cốc Tử đau quá hừ tiếng, "Giờ này rồi vẫn còn nghĩ chuyện này..." Trần Kiều chẳng biết bày mưu tính kế từ khi nào, nhanh chóng rút thắt lưng bằng bông áo ngủ của mình ra trói ngược hai tay về phía sau, Cốc Tử bất ngờ kịp phản ứng lại, " làm gì thế?"

      " tạo mới mẻ mà."

      " là đồ xấu xa!"

      Cốc Tử biết Trần Kiều làm thế nào mà tay chân vừa mới đó mà giờ bị quấn chặt lại, sao cởi ra được. Trần Kiều bò lên người cười hỉ hả, "Quân Quân, em muốn làm gì với em?"

      Cốc Tử co rúm người lại, khẽ đáp, " đừng đối với em như những gì em nghĩ trong lòng, được ?"

      Trần Kiều ép người mình vào người , hiểu sao hôm nay lại thấy hưng phấn lạ thường, nghe vậy ghé sát bên tai thủ thỉ, "Dù trong lòng em có nghĩ thế nào vẫn đối xử với em theo cách của ."

      "Tiểu Kiều nương, nàng làm tổn thương ta rồi, hôm nay lại đòi hỏi, đánh ghét quá !" Cốc Tử phản ứng yếu ớt.

      "Cốc lão gia, hôm nay chúng ta đổi tư thế khác , đau đâu.."

      "Chúng ta, chúng ta...cứ làm kiểu cũ tự nhiên là được rồi.." Cốc Tử khẽ đáp, biết giờ chẳng còn cách nào có thể ngăn cản được nữa rồi.

      Sau khi kết thúc trận 'đại chiến', Trần Kiều kéo Cốc Tử vào trong lòng mình rồi nghiêm túc xem phim, chỉ tay vào màn hình cũng chiếu 'cảnh nóng' mà , "Em xem, họ tự nhiên vậy cơ mà!"

      Cốc Tử tỏ mặt làm ngơ, "Thế vào trong đó mà làm với ta."

      Trần Kiều lại , "Em xem, làm tốt hơn ta phải ?"

      Cốc Tử đỏ mặt, "Em ngủ đây, đừng nghĩ lung tung nữa."

      Trần Kiều cười ghẹo , "Quân Quân, lại bị kích thích rồi, chịu nổi rồi, lại đây em..."

      Cốc Tử mệt lắm rồi nhưng vẫn ngồi lên người đánh cho trận.
      Trần Kiều chịu đựng suốt năm năm liền, giờ cũng đến lúc được gần gũi người mà thương , mãn nguyện vô cùng. Cốc Tử tuy phản kháng nhiều hơn tình nguyện nhưng Trần Kiều đòi hỏi quá nhiều, quá đỗi nhiệt tình, lại rất biết cách khơi gợi nên hầu như lần nào cũng đạt được mục đích.

      Trần Kiều thậm chí còn bảo , "Em xem, tuổi của em giờ là vừa đẹp. Em cần chuyện đó, cũng độ tuổi hưng phấn nên cũng cần nhiều. Thực ra chúng ta đều cần lẫn nhau, có gì phải ngại đâu em."

      Cốc Tử sau hồi ngượng nghịu nghe Trần Kiều thế phụng phịu, " có phải là em đâu, hiểu cái khỉ gì..."

      "Nhưng vừa chạm vào là em có cảm giác rồi..." Trần Kiều láu lỉnh tố giác .

      Cốc Tử quay ra đánh tới tấp vào người , "Khốn kiếp, chắc dạo này thèm đòn lắm."

      Sau mấy ngày đầu năm Dược Dược cũng được đón về nhà, Cốc Tử thấy túi nào túi nấy của thằng bé đầy ắp tiền lì xì chóng hết cả mặt. Đúng như Trần Kiều , bằng nguyên cả năm tiền lương của , mà chính xác ra còn nhiều hơn là khác. Dược Dược đắc ý với mẹ, "Mẹ, con mang về nhiều tiền như vậy sang năm mẹ cần phải làm nữa, phải ?"

      Cốc Tử cười rồi xoa đầu con, đưa cho thằng bé mấy đồng bỏ lợn rồi đưa cả số còn lại cho Trần Kiều, " mang về gửi lại ông bà , cầm thế này sao được?"

      Trần Kiều nghe, bảo, "Làm thế sao được, giờ nhà mình có mỗi Dược Dược, tiền này ông bà cho cứ giữ lấy. Em biết chứ, dù gì ông bà mừng tuổi người ta cũng ít đâu, giờ coi như mới thu lại được, ha ha... vui quá, tiền nhà mình cũng đâu thể để chảy ra ngoài mãi được."

      Cốc Tử lắc đầu, "Đúng là em chịu rồi! Thôi được rồi, mai tới nhà , đăng kí xong mình vẫn chưa

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9.3

      Sau Tết, Cốc Tử làm trở lại, Trần Kiều vừa làm vừa chuẩn bị hôn lễ, công việc bận ngập đầu. Thấy bận bịu như vậy nhưng có nhiều việc lại chẳng thể tự tay giúp được nên càng thương hơn, chỉ biết ở bên sốt sắng, lo nấu từng bữa cơm ngon cho . Nhiều hôm quá nửa đêm Trần Kiều mới về đến nhà, chỉ kịp rửa ráy qua loa là lên giường ngủ ngay. sáng tỉnh dậy, nét mặt hốc hác quay sang phía Cốc Tử, "Tiểu Quân, dạo này bận quá dành nhiều thời gian chăm lo cho em được, xin lỗi."

      " sao mà, yên tâm , em cũng có nhu cầu quá nhiều đâu." rồi cười hì hì, rồi lại vuốt ve khuôn mặt , " gầy nhiều đấy, lát em làm món gì cho ăn nhé."

      Cốc Tử hầm món canh bổ dưỡng cho Trần Kiều, sì sụp húp hơi dài rồi khen lấy khen để, lại lấy cớ mình mình ăn hết, đòi ăn cùng. Cốc Tử cầm thìa ngồi bên cạnh cùng ăn với , nhìn vào rất giống như những đôi vợ chồng tâm đầu ý hợp. Cốc Tử hỏi , "Dạo này bận vậy sao ?"

      "Ừ,bận lắm em. Buổi chiều sửa nhà em chạy qua coi giúp , hôm nay việc ở công ty nhiều quá, chắc được."

      "Vâng." Cốc Tử dọn bát đĩa rồi đẩy , " nằm ngủ thêm chút ."
      "Ừ." Trần Kiều trở mình cười hì hì, giả vờ đáng thương chút, Cốc Tử dịu dàng với quá, định bụng buổi trưa đền bù cho chút nhưng thực là giờ đây mệt quá, lát còn có việc phải sợ kịp giờ. Đàn ông mà, gan to tày trời, vào những lúc nước sôi lửa bỏng như vậy nhưng trong lòng vẫn có thể luyến lưu đến chuyện đó.

      Sau lần tới chăm Trần Kiều ốm lần trước, hôm nay Cốc Tử mới đến căn hộ riêng của Trần Kiều. giờ nhà được sửa lại phần nhiều, Trần Kiều cho thay hết rèm mới, đồ đạc nội thất trong nhà và nhà bếp cũng được đổi toàn bộ, thi công lại, Trần Kiều muốn Cốc Tử tới xem xem còn cần bổ sung thêm gì nữa . Cốc Tử ở đó xem xét vòng, lúc quay về nhà hơn sáu giờ tối, vòng qua đón Dược Dược lúc này giận dỗi chu mỏ vì phải chờ lâu, rồi về nhà nấu cơm đợi Trần Kiều về. Trần Kiều về đến nhà chắc đói ngấu nên ăn liền hai bát cơm đầy rồi ra sô-pha ngồi nhắm mắt định thần.

      Sang năm mới Trần Kiều và Dược Dược móc tay thỏa thuận được việc để Dược Dược ngủ mình. Trẻ con rồi cũng sớm đến lúc trưởng thành, chỉ thêm nửa kỳ học nữa là Dược Dược lên lớp lớn, sang năm chuẩn bị vào tiểu học rồi.

      Buổi tối, Trần Kiều kéo tay Cốc Tử, "Món canh của em sáng nay là bổ dưỡng, thế nên bây giờ rất muốn làm chuyện đó.. cảm thấy sinh lực tràn trề..."

      " tự làm mình , nhờ món canh đó em cũng tràn trề rồi." Cốc Tử ngúng nguẩy trả lời.

      "Ơ..."

      Thấy điệu bộ ngơ ngác của Trần Kiều như vậy, thản nhiên nhún vai, "Hôm nay đến ngày đèn đỏ rồi, em xin lỗi nha..." rồi đưa tay che miệng ngáp ngủ, lại bảo , "Thực ra , có lẽ là, em cũng rất muốn."

      Trần Kiều như chỉ đợi có thế, lập tức bò lên người , hôn tới tấp lên cổ , gương mặt phụng phịu, "Em lừa ..." Nụ hôn của dồn lại cả cổ , "Em lừa ... Em toàn lừa thôi..."

      "Đừng, mai em mặc áo cổ thấp, em còn phải làm đấy." đẩy ra, Trần Kiều chịu cứ quanh quẩn bên , nhìn như con thú đói mồi, " chịu được mà."

      " tự làm ."

      Trần Kiều kéo tay lại, " thích em làm cho cơ... Tay em vừa mềm lại vừa ấm áp..."

      "Haizz..."

      "Dùng miệng cũng được em.."

      "Được rồi được rồi, nằm xuống." Cốc Tử bị làm phiền đến mức chịu nổi đưa tay ra nắm lấy giúp rồi hỏi, giọng có vẻ vẫn ngượng nghịu, "Thế này phải ?"

      "Ừ..." Giọng trầm xuống, "Nhanh lên em..."

      "Mỏi tay quá..."

      "Sắp rồi em, sắp rồi! Quân Quân quý của , bảo bối của hưởng thụ, ừ...ừ.." Giọng Trần Kiều trở nên gấp gáp, hơi thở hổn hển, làn da trắng của dần chuyển sang màu đỏ. Sau đó Trần Kiều chậm rãi thở, thỏa mãn rồi quay sang hôn .

      Cốc Tử vào nhà vệ sinh rửa tay, trở ra đưa tay tắt đèn ngủ nhưng Trần Kiều cho, "Đừng mà, thích để đèn ngủ."

      "Hai hôm trước em để đèn theo ý rồi, hôm nay được." tức giận đạp cho cái, hai người suốt ngày chạnh choẹ nhau về việc để đèn hay tắt đèn khi ngủ. Mấy hôm đầu Trần Kiều giả bộ nhượng bộ, đồng ý tắt đèn theo , nhưng mấy hôm nay Cốc Tử thấy mệt mỏi, chiều theo , được đến hôm nay mâu thuẫn lại tiếp tục. Sau lúc đấu võ mồm mỗi bên thủ chiếc gối để đánh bên kia, ban đầu Trần Kiều chỉ định vui đùa nhưng sau đó thấy thở mạnh biết giận nên lại quay sang nựng , chủ động đưa tay tắt phụt đèn, "Mình đừng cãi nhau nữa, được em?"

      Cốc Tử quay lưng vào nhưng thèm chuyện, mặt xị xuống, trong lòng ấm ức vô cùng, vừa giúp giải quyết vấn đề sinh lý, thế mà quay quay lại lấy oán báo ơn, thể chịu nổi! chuyện như vậy mà cũng nhường nhịn, Cốc Tử càng nghĩ càng bực bội, nghĩ bụng thèm chung sống với nữa cho bỏ ghét. Trần Kiều biết nghĩ vậy có lẽ chẳng suy nghĩ mà quỳ sụp xuống xin tha, có điều lúc này Nh chỉ đơn giản nghĩ chắc giận, đến ngày mai mọi việc ổn ngay. Thế nhưng sáng hôm sau, Cốc Tử vẫn thèm để ý đến , lúc trong nhà vệ sinh tự ý đẩy cửa vào rồi lấy tay quạt quạt mũi, "Thúi quá!"

      Cốc Tử xấu hổ, nhưng chẳng lẽ lại nữa, cứ ngồi lì đó, mãi tiếp được. Mặt biểu cảm, hai mắt trợn trừng, cứ tiếp tục thế này chắc bị táo bón mất.

      Trần Kiều tới trước mặt , "Haiz, Quân Quân, em nỡ lòng nào giận ư? nhận sai rồi được sao?"

      "Xí."

      "Em tha lỗi cho mà, để còn làm."

      "Hừ."

      " chụp ảnh đó." Trần Kiều rồi cười hì hì.

      "Đồ bất lịch , đồ vô lại, đồ đáng chết..." Cốc Tử mắng thôi hồi nhưng thấy Trần Kiều định lấy điện thoại ra vội vàng xua tay, "Thôi được rồi, cho qua, nhưng từ sau được để đèn khi ngủ, nếu em cho ngủ riêng đó."

      "Ừ, ừ." Trần Kiều ngoan ngoãn gật đầu lia lịa rồi lùi lại bước, " cũng muốn , em nhanh chút được ? Dạo này em táo bón à? Để chiều mua chuối cho em nhé!"

      "Cút !"




      Tuy buổi sáng Cốc Tử đồng ý bỏ qua chuyện đêm qua nhưng Trần Kiều vẫn dám chắc có tha cho hay nên cả ngày vẫn lo lắng yên. Tan sở, việc đầu tiên làm là chạy mua nải chuối, thêm ít mật ông tốt về để nịnh . Về đến nhà thấy dọn sẵn cơm ngon canh ngọt đợi mình, Trần Kiều xúc động vô cùng, chạy tới ôm vào lòng. Về phần Cốc Tử, thấy mất công mua rồi mang về mấy đồ kia lại thấy ngượng ngùng, mặt đỏ nhừ lên như gấc.

      Trần Kiều giúp Dược Dược làm xong bài tập rồi cùng con xem phim hoạt hình lúc, sau đó mới đưa con về phòng ngủ. Xong xuôi về phòng mình ôm Cốc Tử chuyện, vừa mới ngọt ngào được đôi chút Cốc Tử phải viết bài khiến mất hứng, tỏ vẻ vui ra mặt, "Em đừng viết nữa có được , ngày nào cũng viết thế mệt chết mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."

      "Em viết phải vì tiền, mà vì em thích viết. Em thích, có hiểu ?" Cốc Tử nhe răng cười cự lại.

      "Này, em có biết hay , nếu sau này nhà nước để ý thắt chặt tới tiểu thuyết dạng này, em bị nhốt vào tù, đến lúc đó, có mặt mũi nào xin cho em đâu đó."

      "Xì, thế cứ để người ta nhốt em !" Cốc Tử hừ tiếng, thấy Trần Kiều gì lại tiếp lời, "Mà em cũng viết cả những chuyện tình thuần khiết nữa cơ mà, sao tính? Còn cả dịch tác phẩm kinh điển nước ngoài nữa, có biết ?"

      "Hừ." Trần Kiều hậm hực, "Em viết vất vả cả năm cũng bằng kiếm ngày, mà văn của em lại rất bình thường, rất phổ thông..."

      Cốc Tử thấy có người khinh rẻ việc làm vui, giận dữ gào vào mặt , "Cút ."





      hiểu sao tối nay Cốc Tử lại rất có cảm hứng viết, ngồi dán mắt vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím lạch cạch mãi thôi. Tám giờ Trần Kiều ngồi lên giường chờ , tới mười giờ, rồi mười giờ vẫn chưa thấy có ý định tắt máy lên giường ngủ cất tiếng giục giã, Cốc Tử nghe nhưng chỉ ậm ừ đáp lại, "Sắp xong rồi, em sắp xong rồi đây."

      Nhưng mãi tới mười hai giờ mà Cốc Tử vẫn lạch cạch chưa xong, Trần Kiều chịu được nữa, cầm cái gối ném vèo về phía , Cốc Tử giật mình, giận dữ quay lại nhìn trừng trừng, " làm cái gì thế?"

      "Lên giường ngủ mau." Trần Kiều làm bộ chu miệng nũng nịu.

      "Sắp xong rồi mà." Cốc Tử liếc nhìn đồng hồ thấy cũng muộn , a nhanh chóng xuống giọng.

      " được!" Trần Kiều như được thể, ngồi nhỏm dậy uy hiếp, "Cho em hai lựa chọn, là tự lưu lại rồi tắt máy tính, hai là rút điện ra."

      Cốc Tử liếc mắt nhìn , " giỏi lắm!" rồi bỏ máy tính đấy rửa ráy mặt mũi, vừa quay Trần Kiều chạy ra ngồi chơi bài. Đến lúc quay lại sao ngừng lại được, chơi hết ván này tới ván khác, đến lượt Cốc Tử giục được, bất ngờ giơ tay rút phịch cái phích cắm ở ổ điện ra.

      Trần Kiều chơi hay, bỗng thấy màn hình máy tính bỗng nhiên đen ngòm tròn xoe mắt, bám lấy váy ngủ của mè nheo, giọng điệu rất tủi thân, "Em bắt nạt ."

      "Em thích bắt nạt đấy." Cốc Tử hừ tiếng rồi quay người bò lên giường, Trần Kiều vẫn ở nguyên đó sụt sịt, "Em xấu tính quá, mình làm mãi sao, còn người khác làm thị uy ăn hiếp."

      "Ôi buồn ngủ quá, mai còn phải làm nữa chứ." Cốc Tử như chẳng buồn để ý đến lời khiêu khích của Trần Kiều, lấy tay che miệng ngáp dài ra của mình.

      Trần Kiều bò lên giường cắn vào cổ , "Em tưởng mình em phải làm hả, cũng phải làm chứ bộ. Em hành hạ cả tối chắc chắn mai ra khỏi giường được, em phải đền cho ."

      Cốc Tử quay người sang bên kia thèm để ý tới , nhưng thấy cứ ngọ nguậy chịu nằm yên, còn thúc cả vào người , thấy khó chịu liền bảo, "Chúng ta ngủ riêng chăn ."

      "Còn lâu, ngủ riêng chăn ảnh hưởng ngiêm trọng tới tình cảm vợ chồng đấy." Rồi đột nhiên Trần Kiều gì nữa, ra khỏi giường lấy giấy bút hí hoáy viết bản cam kết rồi đem lại giơ trước mặt Cốc Tử, "Ký vào đây cho ."

      "Sau mười giờ phải lên giường ngủ! Cốc Tử muộn phút bị phạt trăm đồng, Trần Kiều muộn phút bị phạt nghìn đồng."

      Cốc Tử xem bản cam kết hồi lâu, hừ tiếng rồi thẳng tay ký cái xoẹt. Trần Kiều còn ghi cả ngày tháng vào bản cam kết rồi thản nhiên bảo Cốc Tử, giọng đắc thắng, "Em nợ bảy nghìn đồng."

      Cốc Tử giơ chân đạp xuống đất, " ngồi đấy mà mơ! Vậy còn nợ em vạn đồng đó! Sau đó, ai là người ngồi chơi tiếp hả, đúng là, phải bồi thường phí hao tổn máy tính cho em."

      Trần Kiều cãi lại được với miệng lưỡi của Cốc Tử, ngồi dưới đất phụng phịu, ấm ức nhìn co hồi lâu mới lên tiếng, "Được lắm, được lắm, em giỏi đấy, giờ ở nhờ nên thể nhường em, đợi sau này xử em cả thể."

      Cốc Tử lại giơ chân đạp đạp, Trần Kiều nhanh như cắt tóm lấy chân cắn miếng, " được đá nghe chưa, ngủ , Quân Quân, mệt lắm rồi, mấy hôm nữa đùa với em sau."

      " là, biết ai đùa với ai, là, xì..."

      Sau giấc ngủ hai người làm hoà với nhau như có chuyện gì xảy ra. Ba ngày sau, Cốc Tử lại phải xin nghỉ phép tuần vì cũng đến ngày hôn lễ của . Bố mẹ Cốc Tử muốn về sớm vì trước ngày tổ chức nên gặp mặt, Cốc Tử biết điều đó bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, thể nào tưởng tượng nổi chuyện tưởng như đơn giản đó lại khiến suy nghĩ vậy. Bình thường hai người đấu võ mồm với nhau cả buổi vì mấy chuyện cỏn con, những lúc ấy chỉ trách trước đó nguỵ trang khéo quá, khiến nhận ra được con người của , giờ còn nhịn như trước khi cưới nữa, muốn nhịn là nhịn, mà muốn nổi giận là nổi giận được ngay, nhưng giờ phải về nhà, cả ngày thấy khiến rấm rứt khôn nguôi. nhớ , rất nhớ.

      Hơn nữa, trước kia Trần Kiều lúc nào cũng sẵn sàng quỳ trước mặt xin tha lỗi, mỗi lần như thế lại cảm thấy con người chẳng có tí khí chất gì, còn giờ, thấy được bản lĩnh của , biết có thừa khả năng trấn áp được bản thân lại rất trân trọng . Những lúc ngoan ngoãn nhận lỗi trước chẳng qua là nhường nhịn , tự thích bị đày đoạ đấy thôi.

      Cốc Tử nghĩ miên man lúc rồi bất chợt thở dài, hôm nay và mấy hôm tới được thức khuya quá kẻo tới ngày tổ chức hôn lễ mắt thâm quầng ra ổn chút nào. Mấy hô, nay cũng bận bịu làm đẹp, spa, còn tìm gặp mấy người nhờ phù dâu.

      Mấy hôm nay, Trần Kiều cũng bận tối tăm mặt mũi, bên nhà lễ nghi nhiều, Cốc Tử bảo mấy chuyện lặt vặt, lằng nhằng bên nhà tự lo, thế nên buổi tối Trần Kiều mới có chút thời gian rảnh rỗi để gọi điện cho , "Tiểu Quân, nhớ em quá!"

      "Ừ."

      "Em có nhớ ?"

      "..."

      "Có nhớ hả?"

      "Ừm."

      "Có nhớ hả em?"

      "Có."

      Cốc Tử chỉ từ đó rồi bối rối ngượng ngùng, bên cạnh lâu như thế rồi nhưng chưa bao giờ cho biết suy nghĩ, tình cảm thực của mình.
      Rất lâu sau bên kia mới có tiếng "Yeah", " vui lắm, à còn nhóc con Dược Dược, hôm nay được Cố dẫn sang bên đó chơi rồi."

      "Vâng, sao đâu, đều là người trong nhà cả, nhưng Tiếu Tiếu có bầu, nhắc con đừng làm phiền phức nhiều." Im lặng thêm lúc Cốc Tử mới tiếp, "Buổi tối ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm nhé."

      "Đừng cúp máy mà, mới với em được mấy câu."

      ".."

      "Còn chuyện này nữa, hỏi giùm ông nội."

      "Gì vậy ?"

      "Em nhớ mời bà nuôi tham dự hôn lễ nhé, hôm qua vô tình nghe ông nhắc tới."

      "Hì hì, yên tâm , chuyện này em nhớ rồi mà." Cốc Tử cười rồi nghĩ tới chuyện ông nội và bà nuôi của .

      Tập tục ở thành phố W quê Cốc Tử là phải nhờ cho bằng được chín người làm phù dâu, người nào lấy chồng được làm phù dâu nữa, ngoài ra còn có rất nhiều những luật lệ khác nữa, tưởng là dễ mà kỳ thực hề đơn giản chút nào. Miêu Miêu và Tiểu Võ là hai người, số còn lại Cốc Tử phải gọi điện khắp nơi để nhờ vả, suốt cả ngày trời mới xong được khoản này. Mà đâu phải chỉ cần gọi điện ngỏ lời tiếng là xong, mỗi lần nhờ vả ai đều phải kể lại tường tận chuyện tình cảm của bản thân khiến đối phương vô cùng kinh ngạc, bản thân cũng phải thốt lên, "Kết hôn sao mà phức tạp quá vậy!"

      Thực là, công cuộc chuẩn bị kết hôn của cũng hệt như đường tình duyên của vậy, là con đường vô cùng khúc khuỷu.

      Ngày tổ chức hôn lễ, từ sáng sớm Trần Kiều lái chiếc xe Bossini màu trắng mới thay cho chiếc Mescedes trước đây, xe được trang trí thành xe đón dâu vô cùng sang trọng. Trần Kiều diện bộ com-lê trắng cao cấp, chỉn chu tới từng đường kim mũi chỉ, bên ngực trái đính hoa, thần sắc ngời ngời vô cùng hứng khởi, khoé miệng lúc nào cũng nở nụ cười ngớt.

      Trần Kiều đứng ở cửa, thấy họ Cốc Tử khoác tay đưa xuống mắt cứ như dính chặt vào rời. Hôm nay đẹp quá, phải đẹp quá mức cho phép, đẹp lời nào miêu tả nổi. Làn da trắng nõn nà, sống mũi thon cao, vẻ đẹp của Cốc Tử vừa thanh khiết vừa gợi cảm khiến say đắm. Vốn dĩ Cốc Tử đẹp, hôm nay lại như thay da đổi thịt lần nữa, ngắm hồi lâu mới định thần trở lại, nhanh chóng mở cửa ra để vào trong xe.

      Trần kiều cười tít cả mắt bảo , "Cốc Tử, hôm nay em đẹp quá, mắt sắp rớt xuống rồi đây. Bây giờ chỉ muốn nhìn em mãi cho tới khi trời

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9.4


      Tâm trạng Cốc Tử lúc này rất khó chịu, bị ám ảnh mơ hồ rằng đằng sau những lời vừa dường như còn ý gì đó, biết có phải nhạy cảm quá , chỉ biết trong lòng thấy bức bối vô cùng. tìm quán trà, gọi ấm trà và đĩa hạt khô, nhưng nhấm nháp được lúc vẫn thấy miệng đắng ngắt đứng dậy tìm hàng đồ nướng. Vào hàng nướng, gọi cốc bia và mấy chục xiên thịt nướng, mình ngồi ăn ngon lành.

      Trần Kiều biết Cốc Tử thích trà nên để ý tìm quán trà suốt dọc đường , nhưng vẫn thấy đâu, sốt ruột gọi điện nhưng bắt máy. Cốc Tử uống hết cốc bia và mấy chục xiên nướng bụng hòm hòm, lại thấy tâm trạng có vẻ thoải mái hơn quyết định ra ngoài tản bộ, vừa lúc đó gặp Trần Kiều vẫn tìm mình. Nhìn thấy trốn, chỉ đứng yên ở đó, vẻ mặt thản nhiên.

      Trần Kiều thấy Cốc Tử mừng rơn, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như có chuyện gì lòng lại đâm lo, dám tiến lên ngay, chần chừ hồi mới đủ dũng khí bước lại gần . Cốc Tử nhìn , vẻ mặt cương nghị, "Trần Kiều, trước đây dù tôi có chuyện gì với người ta cũng liên quan gì đến ."

      Trần Kiều lóng ngóng, hai tay đặt lên hai vai khẽ cất giọng, "Chúng ta về nhà chuyện được em,"

      "Bây giờ tôi rất ổn, tôi phủ nhận những ngày tháng khó khăn trước đây có người giúp tôi, nhưng tất cả mọi thứ nay có được đều do tôi bỏ công sức ra mà giành lấy. Giờ tôi cũng chỉ là nhân viên cấp thấp nhất trong công ty, nhưng tôi thấy xấu hổ vì điều đó, tôi còn thấy rất vui, được tiêu tiền do chính mình làm ra khiến tôi thoải mái." Ngưng lát lại tiếp, "Năm năm nay, nếu tôi chịu dùng thân thể mình mà trao đổi tôi phải sống cuộc sống như vậy rồi."

      " biết mà, biết mà, chỉ là lỡ lời thôi chứ thực ra hề có ý gì. Chúng ta về nhà chuyện em, về nhà được em?" luôn miệng xin lỗi , thực bụng quả có ý đó.

      Cốc Tử buông tiếng thở dài, " đừng trách tôi chuyện bé xé ra to, với tôi, đó là sỉ nhục về nhân cách. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, lần sau còn ăn ý như vậy tôi quyết nhượng bộ."

      "Ừ, được rồi." Trần Kiều vừa giơ hai tay lên như thể thề, vừa cúi mình gật đầu đảm bảo với . cứ tưởng rằng lấy làm vợ rồi có thể yên tâm, nhưng kì thực con đường trước mắt của hai người vẫn còn rất dài, những điều nghĩ trong lòng thể nào nắm bắt được, thể nào thấu hiểu được.
      Trần Kiều kéo lại gần hơn về phía mình, dám thêm câu nào như sợ lại làm tổn thương, lại làm giận. bộ khá lâu Trần Kiều đinh ninh có lẽ nguôi giận phần nào mới quay lại khẽ cất giọng, "Quân Quân.."
      "Hử?"

      " xin lỗi, thực xin lỗi em."

      "Ừ."

      ", thực có ý đó.." Trần Kiều tiếp tục, "Chỉ là cảm thấy áy náy, chính là người khiến em phải sống vất vả, khổ sở như vậy suốt năm năm qua."

      "Thôi, đừng nữa." Cốc Tử thở dài, "Chúng ta mới về đây được ngày thôi đấy." Cốc Tử bước lên cùng , "Mình về nhà ."

      "Vậy có ăn cơm nữa ?" Trần Kiều nhìn chờ đợi.

      "Em có tâm trạng ăn nữa."

      "Vậy ăn đồ gì thôi."

      Cốc Tử thấy rụt rè, đôi mắt thơ ngây chân thành như chờ đợi, mong mỏi giận được nữa, khẽ gật đầu, "Ừ, mình ."

      Trần Kiều vốn sành ăn từ , ở đâu có đồ ăn ngon, ở đâu có trò gì vui chơi đều biết cả. đưa Cốc Tử tới cửa hàng chuyên bán đồ ăn , gọi đĩa sa-lát hạt dẻ, ít bánh pút-đinh hoa quả và xôi nếp nước dừa đu đủ. Cốc Tử có vẻ thích ăn những món này, nhân viên phục vụ vừa đưa ra nhanh chóng giải quyết gọn gàng. Ăn xong thoải mái ngồi dựa vào sô-pha, tay hết xoa xoa bụng rồi lại chống cằm quay sang nhìn Trần Kiều. Trần Kiều thấy cứ nhìn chằm chằm mình như vậy chột dạ, buột miệng hỏi, "Em nhìn gì vậy?"

      "Gọi thêm món ..."

      Trần Kiều định chiều theo ý , nhưng nhìn xuống thấy bụng căng phồng lên hỏi lại, "Em ăn nhiều như vậy rồi vẫn còn ăn được sao?"

      "Gì mà nhiều, có mỗi chút mà, gọi cho em món chân gà . Bữa tối của chúng ta coi như giải quyết ở đây luôn nhé."

      "Ừ, được." Trần Kiều cười tươi rói, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, "Cho hai đĩa chân gà khai vị, ấm trà hoa quả, cảm ơn."

      Đồ ăn đưa ra, Trần Kiều nhìn Cốc Tử ngồi ăn ngấu nghiến như người đói ngấu bảo, "Quân Quân à, em ăn từ từ thôi, trông bụng em căng phồng như sắp nổ tung rồi kìa."

      "Haizz, dáng đẹp hay cái gì cũng chỉ đều là phù du, thoắt đến thoắt , chị đây cuối cùng được lấy chồng, lo gì nữa." Cốc Tử đột nhiên lớn, khí thế như muốn nuốt cả sơn hà vào bụng.

      Thế nhưng trong đầu Trần Kiều lại lên suy nghĩ khác, "Sao ...sao cứ thấy.."

      " thấy gì?" Cốc Tử bất ngờ quay sang lườm , vẻ đanh đá.

      ." Trần Kiều chỉ muốn ngồi thụp xuống đất ngay, vợ sao lại cứ bắt nạt thế chứ.

      Hơi ấm trong gian phòng riêng của nhà hàng vừa phải, ánh đèn vàng đổ từ trần nhà xuống vô tình tạo ra gian rất lãng mạn, Trần Kiều thấy Cốc Tử như trút bỏ được tâm trạng lúc trước ra sức lựa lời khen , nào là xinh đẹp, tiểu thuyết viết rất hay, còn rất cái tính bướng bỉnh của nữa. Cốc Tử biết nịnh nhưng vẫn thấy bùi tai, tâm trạng tốt dần nên ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn nhiều, cứ ăn lúc lại dừng, sau đó lại gọi thêm ít đồ ăn ngon khác, thỏa sức thưởng thức. Trần Kiều kén án nên ăn mấy, Cốc Tử vừa thấy ngon lại vừa tiếc rẻ nên chẳng ngại ngần giải quyết hết cả phần của . Thấy cười hì hì trở lại Trần Kiều cũng bớt lo lắng phần nào, hỏi , "Quân Quân, mai mình chơi đâu em?"

      Cốc Tử lúc này ăn miếng mỳ Ý, nghe hỏi thế chưa vội trả lời, nghĩ ngợi lat rồi lại lắc đầu, "Em chưa nghĩ ra."

      "Nãy thấy quán bar ngay bên cạnh cửa hàng vàng bạc gần đây, hay mai mình ra đó xem sao? còn có bạn làm việc ở đó nên chắc được giảm hai mươi phần trăm nữa đấy, nghe trong đó có cả mấy nhóm nhảy và ca sĩ trình diễn cũng được lắm."

      Cốc Tử nhìn dò xét, " chắc tới những nơi như vậy nhiều lần rồi?"
      "Hì hì.." Nét mặt Trần Kiều thoáng chốc khó đoán, cười ngượng ngùng, "Đâu có."

      "Hừ hừ, nhìn cái là biết ngay, đừng có giấu em.." rồi Cốc Tử làm vẻ trách , "Mấy chỗ đó nên ít hơn, đừng có chơi mấy trò phong lưu đó nữa. Em cho hay, dù là vô tình hay cố ý, hễ có chuyện gì lọt tới tai em .."

      "Em đừng thế mà, tin em như thế em cũng phải tin chứ, cái gì nên làm cái gì nên làm tự biết điểm dừng mà. Mấy năm qua có thể cũng hơi chơi bời, nhưng chưa làm chuyện gì quá đáng cả, ngay cả việc em thích hút thuốc cũng cai rồi." Tới đó đột nhiên Trần Kiều chuyển hướng, "Món mỳ Ý này ngon này, em ăn thêm ."

      Cốc Tử lườm hồi, Trần Kiều xong vội vàng cúi đầu xuống đĩa mỳ của mình, 'hừ' tiếng rồi lại gắp mỳ ăn ngon lành. Làm gì có ai mà quá khứ có thể trắng trơn như tờ giấy trắng? Quá khứ của họ hề dính dáng đến nhau, giờ so đo cũng chẳng có ích lợi gì, suy nghĩ ấy thoáng nhanh trong đầu Cốc Tử, xoa bụng mình, "No quá, nổi nữa rồi, cũng ăn thêm được miếng nào nữa rồi. Trần Kiều, ăn nhiều vào, ăn hết , đừng lãng phí đấy."

      Trần Kiều nhìn , thấy ánh mắt ánh lên vẻ mong đợi cố ăn hết số thức ăn còn lại đĩa, vừa ăn vừa càm ràm, "Thực ra, mấy đồ em gọi thích lắm."

      "Vậy gọi món nào thích ăn ấy."

      "Nhưng em ăn được cũng ăn được mà." Trần Kiều tiếp tục ăn, ăn xong sang ngồi cạnh , ôm ngang người rồi kéo sát vào lòng, cọ cọ cằm của mình lên tóc , "Quân Quân, rất muốn với em điều này, nhưng chỉ sợ em giận thôi."

      " xem nào."

      ".., ừm, vì em từng trải nên em rất khó nịnh.."

      "Hừ." Cốc Tử né người định tránh Trần Kiều nhưng lại kéo vào gần hơn, " phải, ý là so với những khác từng gặp em khó đoán hơn nhiều. Hình như em vẫn chưa hài lòng về , vẫn chê trẻ con này khác, nhưng cũng như việc thể ăn miếng mà thành tên béo được, cũng thể trở thành cái chú như lúc nãy mà em thích được. Giống như cầu thang, phải bước từng bước mới chắc chắn, còn nếu ngay từ đầu nhảy lên cao có lẽ điểm rơi xuống còn thấp hơn cả mức ban đầu..."

      "Trời ạ, ví dụ gì phức tạp vậy, em hiểu rồi mà." Cốc Tử có vẻ hơi ngượng, có lẽ vì hồi xem quá nhiều truyện tranh nên mới luôn mơ mộng và vẽ ra viễn cảnh tương lai việc mình gặp được người đàn ông lớn tuổi phong độ tót vời, đáng để dựa dẫm. Thực ra, trong lòng hiểu , chỉ mong muốn có được người đàn ông trưởng thành, là bờ vai vững chắc, tin cậy để dựa dẫm vào, để được chăm sóc. Mẹ mất khi còn rất , lúc nào cũng cảm thấy đơn nên mới thành ra như vậy. Dù gì nữa giờ đây chấp nhận lấy người ít tuổi hơn cả mình, thấy Trần Kiều tỏ vẻ chân thành xoa xoa đầu , "Thực ra, em thích người lớn tuổi có nghĩa là em lấy họ."

      Cốc Tử nhấp ngụm trà, vị chanh thơm ngọt nhanh chóng tan trong miệng khiến cảm thấy thêm phần dễ chịu, thở , đặt cốc lên bàn rồi dựa sát vào người , "Em cần người đàn ông chín chắn, em muốn cuộc sống bấp bênh lúc lên lúc xuống, em sợ lắm. Bây giờ em chỉ biết con người , gia đình thôi, còn công việc của phức tạp quá, em chỉ biết đó là công ty tư vấn đầu tư gì đó, à, ngân hàng tư nhân chứ nhỉ?"

      "Còn có công ty hàng , công ty thực phẩm, có điều trụ sở mấy công ty đó ở đây. Công ty hàng ba điều hành, còn mẹ quản lý công ty thực phẩm, mấy của làm mất động sản, chính là nhà chị Tiểu Võ đó, cũng có số cổ phần trong đó. rất biết kiếm tiền, điều này là thực, riêng về bất động sản hầu như ở thành phố nào cũng có đất, có nhà, ở những nơi nổi tiếng về du lịch, còn có cả biệt thự. Nếu sau này em thích ở đây nữa chúng ta có thể dời chỗ khác, thẻ ngân hàng của đưa cho em, nếu em kiểm tra biết số dư tài khoản tiền trong đó cực lớn."

      Cốc Tử chớp mắt liên hồi, mãi sau mới lên tiếng, "Ồ, đúng là rất nhiều."

      " chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu công việc làm em thấy vui hãy cứ yên tâm là có thể dựa vào ."

      Cốc Tử thấy khi điều này Trần Kiều rất thận trọng cũng nổi khùng lên như lúc nãy, gật đầu, "Vâng."

      "Thường đầu năm công việc của rất nhiều nên có mấy thời gian, nhưng sang khoảng tháng năm tháng sáu rảnh rỗi hơn đôi chút, khi đó nhà mình du lịch, kế hoạch như nào, đâu tuỳ em chọn nhé."

      "Vâng." Cốc Tử lại gật đầu.

      "Giờ chúng mình là vợ chồng rồi, là người nhà rồi, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, cũng đừng khách sáo nữa em nhé. Lần trước, mua cho em mấy món quà , quay quay lại hôm sau em mua cho thứ khác. Tuy rằng rất vui vì nhận được quà, nhưng nghĩ em làm vậy là coi như người ngoài."

      "Ừm, chỉ là thói quen thôi..."

      "Chúng mình đâu cần phải phân định ràng như vậy, phải ? Tình của chúng ta xây dựng bởi những điều như thế." Trần Kiều ôm Cốc Tử chặt rồi lại , " muốn chăm sóc tốt cho em, em có thể đáp lại cho bằng tình của em.."

      Cứ như vậy hai người chuyện với nhau mãi cho tới khi trời tối, Cốc Tử tỏ ý muốn về nhà, Trần Kiều cởi áo khoác của minh khoác lên người , "Mình về nhà thôi, cũng hơi muộn rồi."

      Cốc Tử theo bước ra ngoài, nhớ tới Dược Dược, vừa vừa hỏi, "Để con ở nhà ông bà có sao ?"

      " sao đâu, Dược Dược ở đó còn thoải mái hơn nữa là khác. Lát nữa về mình gọi điện cho con, mình trong tuần trăng mật mà, chỉ có hai chúng mình với nhau hơn."

      Về đến nhà, Trần Kiều vào nhà vệ sinh tắm qua, tắm dở chợt nhớ ra điều gì đó, cứ để mình trần như thế chạy ra kéo Cốc Tử lúc này mải mê chơi trò chơi máy tính vào phòng tắm cùng mình. Cốc Tử vừa thấy ánh mắt của liền đoán ra điều gì đó, vội cất tiếng rào đón, " định làm gì vậy?"

      Trần Kiều nhếch mép sang bên, đẩy ra đứng dưới vòi hoa sen, hai tay bịt lây tai rồi cười đầy ám muội, " phải chiếm đoạt em."

      " hâm rồi." Cốc Tử giẫm mạnh vào chân , nhưng vì cả hai đều chân trần nên Trần Kiều chẳng đau chút nào, nhanh tay bật vòi nước, nước ấm xối thẳng xuống người Cốc Tử, kêu lên, " đáng ghét!"

      Trần Kiều nhanh chóng lột bộ đồ ngủ ra khỏi người Cốc Tử, phản kháng bằng cách đập tới tấp vào người , "Đáng ghét, em chỉ có bộ đồ ngủ này thôi đấy."

      "Mấy bộ đặt cho em chỉ mai là được chuyển tới rồi, mà em cũng có thể mặc đồ ngủ của còn gì, biết thừa em thích chúng từ lâu lắm rồi." cúi đầu cắn vào vai miếng, "Bộ đồ ngủ kẻ sọc của đó em cũng có thể mặc được, lộ ra đôi chân trắng của em, còn bộ..."

      Cốc Tử phát ra Trần Kiều rất biết cách khơi gợi cảm xúc trong , ví như bây giờ điều chỉnh ánh đèn hơi tối xuống từ lúc nào, phòng tắm rất rộng, nội thất lại đẹp, dòng nước ấm xối xuống tai vừa buồn buồn vừa dễ chịu. Trần Kiều cúi đầu mơn man đôi môi đỏ hồng của , các ngón tay di chuyển khắp người , tới vùng nhạy cảm dừng lại đùa nghịch. Môi luôn giữ nụ cười mãn nguyện, trong vòng tay Cốc Tử chỉ thấy mình như mê , hai đùi mềm ra, tứ chi tê dại, cả người run lên niềm hoan lạc. Trần Kiều hôn sâu hơn, đôi môi ngọt ngào của làm chỉ muốn đắm chìm vào đó mãi, thủ thỉ, "Ở chỗ của tốt hơn, chỗ nào cũng thích hợp cả, nhỉ?"

      Trần Kiều hôn vào tai , "Em xem xung quanh đều là gương, cho người lột gạch rồi lắp gương vào, thấy như thế thích hợp hơn..." Cốc Tửu vô thức quay sang trái rồi quay sang phải nhìn, bên nào cũng thấy hai thân thể lồ lộ trong gương quấn lấy nhau. Nhân lúc để ý kéo mông lên rồi nhàng vào cơ thể . Cốc Tử thở gấp, khẽ văng tiếng chửi tục nhưng điều đó càng khiến Trần Kiều hưng phấn, tiến sâu vào bên trong hơn nữa. Cốc Tử cắn mạnh vào vai , "Em mà là đàn ông em cũng cưỡng bức ." Trần Kiều cũng cắn trả miếng, cắn vào đôi má bầu bĩnh hồng phấn của rồi lém lỉnh, "Nhưng em phải, cho nên chỉ có đường bị chiếm đoạt mà thôi."

      Hai người quấn riết lấy nhau hồi trong nhà tắm, Trần Kiều dường như rất thích gian này, lấy lý do bắt đền bù cho nên cứ đòi hết lần này tới lần khác. Ban đầu Cốc Tử còn nhiệt tình 'chiến đấu' cùng , nhưng sau cùng thực còn sức nữa, vỗ vào sau lưng , "Ông nỡm ơi, em muốn ngủ rồi."

      Trần Kiều quay sang cười hì hì, " sao, em cứ ngủ phần em, tự làm phần ."

      "Cút ra kia." Cốc Tử quát, "Em đùa với nữa, em tắm đây."

      rồi Cốc Tử vào bồn tắm có sẵn nước ấm, ngâm mình trong đó, "Đây là bồn mát-xa phải , em chưa được tận hưởng lần nào."

      Trần Kiều nửa no nửa đói vẫn nghĩ tới chuyện đó nên quyết tâm nghĩ kế xem liệu có thể lừa thêm lần nữa , còn Cốc Tử đề phòng, quyết tâm giữ vững trận địa, nhìn lạnh lùng, " còn làm tới nữa mình ngủ riêng phòng đó."

      Trần Kiều bị dọa cúi đầu chỉ vào chỗ đó của mình, "Đừng có hung dữ như vậy nữa, nó sợ chết khiếp mà dựng được lên nữa đấy."

      rồi Trần Kiều ngoan ngoãn bước tới ngồi sau lưng , đổi giọng, "Để mát-xa cho em." Mặc kệ cho Cốc Tử phản đối, hai tay Trần Kiều nhanh chóng chuyển động lưng , hết đấm đấm lại xoa xoa, dùng sức vừa đủ nên Cốc Tử cảm thấy vô cùng dễ chịu, thấy vậy lại làm ra vẻ bất mãn, , "Ngày nào em cũng ngồi máy tính mà thấy mệt sao? Từ giờ phải chăm chỉ ra ngoài vận động chút , nếu sau này già rồi là mệt mỏi lắm đó."
      Cốc Tử nằm duỗi dài ra bồn tắm mắt lim dim hưởng thụ, tay Trần Kiều chuyển qua vuốt dọc từ vai xuống sống lưng , rồi cả hai tay dần nắn bóp mông , Cốc Tử ngượng ngùng mở mắt to đẩy ra, "Đồ dê già!"

      Trần Kiều ảo não thở dài, "Thế em dê già với , được ?"

      ", lúc nào cũng được voi đòi tiên hết á."

      "Vậy..."

      "Đừng hòng!" Cốc Tử lớn tiếng quát xong rồi lại cười hì hì với . chậm rãi tắm rửa sạch , lau khô mình rồi ngồi thụp xuống cất giọng gọi , ngọt ngào, "Tiểu Kiều nương..."

      "Hử?"

      "Thơm miếng." hôn khoé môi đánh chụt cái rồi vẫy tay, "Lão gia nhé..."

      Cốc Tử ra khỏi phòng tắm rồi mà Trần Kiều vẫn cứ ngồi thẫn thờ ở đó, sao lại có thể quyến rũ như vậy chứ?

      Trần Kiều tắm qua rồi ra ngoài, lúc ra thấy máy tính tắt, Cốc Tử nằm dựa vào đầu giường đọc sách, hình như là sách về hôn nhân gia đình. Trần Kiều hiếu kì bò lên ngó qua mấy trang rồi thủng thẳng, "Em có thời gian rảnh rỗi đọc cái này chi bằng mây mưa với ."

      Cốc Tử xì tiếng, "Em cứ mây mưa với đấy, em chẳng vừa như thế rồi còn gì. Mà thấy em phấn đấu học hành vì hôn nhân của chúng mình sao, phải tự hào về em mới đúng chứ!"

      "Thực ra mấy điều này đều đúng, em lại biết sao? Ví dụ như em này, ràng biết thế nào là làm tình, thế mà viết truyện lại tỏ ra vô cùng thành thục, mấy người viết sách này chắc chắn chưa có gia đình nên viết vớ vẩn đó, đừng xem nữa."

      "Xì." Cốc Tử bĩu môi chọc , " biết gì chứ!"

      Vừa quấn quít với nhau trong nhà tắm lâu như vậy, giờ đấu khẩu thêm lúc rồi hai người cứ như thế ngủ thiếp . Thực ra, Cốc Tử vẫn chưa quen được với chiếc giường này, căn phòng này, thậm chí chưa quen cả với cái ôm thân mật của , nhưng chẳng phải tất cả những điều đó đều phải thích ứng từ từ hay sao? Nếu trong cuộc hôn nhân này bản thân cố gắng nỗ lực người cảm thấy có lỗi đầu tiên chẳng phải chính là bản thân sao?

      Sáng hôm sau, Trần Kiều là người tỉnh dậy trước, vào bếp pha sẵn hai cốc sữa đậu nành rồi xuống dưới mua đồ ăn sáng cho hai vợ chồng. biết Cốc Tử vốn thích ngủ nướng, tuy rằng còn thích nằm dài giường hơn cả , thế nhưng đây chính là biểu của tình . Lúc tỉnh dậy, Cốc Tử thấy hơi ngạc nhiên, dịu dàng nhìn vào mắt , Trần Kiều áp sát vào , "Hôn cái thay lời chào buổi sáng được ?"

      Cốc Tử nhoẻn miệng cười, hôn vào má cái kêu, "Tiểu Kiều nương ngoan quá, sắp trở thành bé Ốc Sên rồi."

      "Xì, chẳng ham." Trần Kiều véo véo má , đợi đến lúc ăn sáng gần xong Trần Kiều hỏi , "Em muốn xem phim ?"

      Phòng của Trần Kiều có đặt sẵn thiết bị chiếu phim, cả gian phòng có hiệu ứng giống y như trong rạp chiếu phim vậy, Cốc Tử biết điều đó nên vội vàng gật đầu, "Được đấy."

      Nhưng lúc xem phim, tới đoạn màn hình xuất cảnh nóng mắt Cốc Tử lại mở to tròn, vỗ vào má , "Tiểu Kiều nương, vừa sáng sớm ra thích mấy trò này à?"

      ", đây là phim kinh dị mà, thề, em tin !" Trần Kiều nhìn với ánh mắt vô tội, ", đây là phim kinh dị mà em."

      Cốc Tử ngồi co ro trong chăn, "Cắt mau lên, hơn mười phút rồi."

      "Ờ, hình như cảnh này những hai mươi phút lận."

      "Ơ..." Cốc Tử làm bộ bó tay bất lực, "Chỉ là phim kinh dị hả? Lừa người ta cứ liệu..."

      "Ờ ờ." Trần Kiều giơ hai tay lên thề vẻ nghiêm túc, nhưng đến khi cơ thể chẳng may chạm phải người lại chịu nổi nữa, cười hì hì, "Buổi sáng đàn ông nào mà chẳng thế hả em..."

      "..."

      Trong mấy ngày nghỉ trăng mật, dường như trong đầu Trần Kiều lúc nào cũng chỉ nghĩ về việc đó với Cốc Tử. Cốc Tử lại nhiệt tình lắm với chuyện này, dù gì cũng bao lâu nay ở như vậy rồi, có lúc Trần Kiều còn tròn mắt nhìn , " phải em lãnh cảm đó chứ?"

      " lãnh cảm có, xì,

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 10.1 : CẦU TỰ

      Lúc Hoằng Tử ở phòng tiểu phẫu ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt đến khó coi, cả người như còn chút sức lực nào, Trần Kiều phải để tựa vào người mình mới có thể bước nổi. Ra đến gần chỗ đậu xe bất ngờ gặp người đàn ông của Lisa, Cốc Ánh Dương, ta cũng dìu dáng chừng còn là sinh viên vào phá thai. Nhậm Hoằng Tử nhìn thấy Cốc Ánh Dương mặt cắt còn giọt máu, như ban ngày gặp ma, Cốc Ánh Dương nhìn thấy họ cũng sững người trong giây lát, vẻ do dự nghi ngờ, ta chào Trần Kiều tiếng rồi vụt qua.

      Trần Kiều mấy để ý đến phản ứng bất thường đó, dìu Nhậm Hoằng Tử lên xe rồi lái xe đến khách sạn, thuê cho phòng ở đó prồi , "Lát xin nghỉ học cho em, em cứ tạm ở đây thời gian. Chút nữa và chị dâu qua thăm em."

      "Vâng." Nhậm Hoằng Tử mắt rơm rớm gật đầu, ", đừng chuyện này với ai, nhất là mẹ em."

      Trần Kiều gật đầu, "Em cứ ở đây , lát mang đồ ăn tới cho em, có gì thoải mái cứ bảo ."

      "Vâng." Nhậm Hoằng Tử cười bảo , ", tốt với em quá, em biết người mình từng quý nhất định hề tồi mà."

      Trần Kiều nghe vậy nhũn hết cả chân, "Hoằng Tử..."

      "Đều là quá khứ cả rồi, nhưng đúng là vậy ạ." nhìn thẳng vào mắt Trần kiều gật gật đầu, rồi thở phào nhõm quay sang hướng khác, "Nhưng giờ em thích nữa rồi."

      Trần Kiều mở cửa ra khỏi phòng, cố gắng hít hơi sâu. Trong lòng vốn có nhiều cảm xúc với Hoằng Tử nhưng tuyệt nhiên hề có tình ý với ngoài tình cảm như với người em . Thế nhưng việc của đến như ngày hôm nay thể bàng quang đứng ngoài được, có thể giúp điều gì đều cố gắng giúp vì chỉ có mình là em . Ra đến ngoài trời sẩm tối, gọi điện thoại cho Cốc Tử, nhàng hỏi trong điện thoại, " vẫn chưa về sao?"

      "Có chút chuyện xảy đến với Nhậm Hoằng Tử, lát đưa em tới thăm em ấy chút."

      "Ừm, em biết rồi, khi nào tới gọi em."

      Cốc Tử bỏ máy xuống mới thở hắt ra, trong đầu chợt dâng lên ý nghĩ kì quái, là mang bầu ư? Hoằng Tử? Chuyện này thực .. Nhưng ngay lập tức lắc lắc đầu để bỏ ý nghĩ đó, xoa đầu Dược Dược, "Con , mẹ phải ra ngoài lát, con chơi trò chơi rồi ở nhà mình được ?"

      "Dạ, dù gì con cũng quen rồi mà." Dược Dược toét miệng cười, năng đúng như ông cụ non.

      "Ai da, thằng nhóc con này, là họ của con có chút chuyện nên mẹ thăm ấy, biết chưa hả?"

      "Dược Dược biết rồi mà, Dược Dược ngoan mà." Dược Dược gật đầu lém lỉnh.

      Cốc Tử xuống lầu Trần Kiều đứng đó đợi , bảo lên xe rồi thở dài đánh thượt, "Các bây giờ..."

      "Em ấy sao vậy,"

      " quán bar rồi xảy ra tình đêm, giờ giấu mọi người trong nhà tự nạo thai. Con bé mới mười chín tuổi."

      Cốc Tử im lặng gì, cũng biết nên gì. Trần Kiều im lặng, mãi lâu sau mới cất được tiếng, "Cốc Tử, xin lỗi em..."

      "Gì vậy?"

      "Ngày trước chỉ đứng từ lập trường của mình mà nhìn nhận vấn đề, nhưng sau chuyện này hiểu rồi." Trần Kiều bậm môi trầm ngâm, Cốc Tử cũng gì, mãi sau mới giơ tay nắm tay , nhàng, "Mọi chuyện rồi ổn cả thôi."

      Cốc Tử Trần Kiều dừng xe bên cửa hàng mua ít đồ bồi bổ, trong lúc ấy Trần Kiều gọi mấy cuộc biết cho ai, thế nào mà nhanh chóng thuê được bảo mẫu tới khách sạn chăm cho Hoằng Tử. Hoằng Tử thấy Cốc Tử đến thăm mình rất vui, luôn miệng gọi Cốc Tử là chị dâu, chị dâu. Cốc Tử dù gì cũng là người từng trải qua chuyện này nên nhàng chia sẻ đôi điều với em họ, dặn dò chú ý giữ gìn sức khỏe, nhất định phải nghỉ ngơi thời gian cho hồi phục hẳn.

      đường về nhà Trần Kiều bỗng nhiên triết lý, "Con dễ bị thiệt thòi."

      "Đúng thế."

      "Nếu biết thằng đó là ai đấm vỡ mặt nó ra."

      chuyện thiệt thòi thêm lúc hai người chuyển qua chủ đề tình đêm. Ban đầu Trần Kiều tưởng Cốc Tử hào hứng tham gia nhưng thấy tinh thần thoải mái, chuyện liên tục với cũng thấy nhõm phần nào, cũng kể nghe chuyện này trong đám bạn bè của trước đây là rất bình thường, thậm chí còn thường xuyên xảy ra.

      " cho em nghe, bọn họ có hội với tên riêng 419. Bọn họ rất hay tụ tập bàn luận nhiệt tình về chuyện đó, lại thường xuyên đông vui với nhau như vậy, nghi là có quan hệ tập thể." Trần Kiều xong lại hưm tiếng như để thăm dò ý kiến của Cốc Tử rồi lại tiếp, "Có điều, đảm bảo, hề làm như vậy, chỉ lặng lẽ ngồi bên quan sát thôi." Cốc Tử tuy luôn cho rằng bản thân coi tượng xã hội này là rất bình thường, nhưng đến khi chính tai nghe được nhiều chuyện người việc như vậy cũng bất giác lắc đầu than thở, "Thanh niên bây giờ là..."

      Cả hai im lặng lúc, mãi lâu sau Cốc Tử mới lên tiếng, giọng nghiêm trọng, "Có con trai cũng phải giáo dục nghiêm khắc. Dược Dược nhà mình nhất định được giống ngày trước."

      "Sao, sao vậy?" Trần Kiều quay sang nhìn Cốc Tử, trừng mắt nhìn , "Lại còn muốn em nhắc lại hả?"

      Trần Kiều lắc đầu vẻ ngượng ngùng, "Ừ, bà xã đúng rồi."
      "Thượng bất chính, hạ tắc loạn, người lớn mà gương mẫu trẻ con nhất định nổi loạn ngay. làm cha sau này nhất định phải nghiêm khắc với bản thân để làm gương cho con. Em cũng mong Dược Dược làm nên công trạng to lớn gì, chỉ mong nó đừng làm chuyện gì sai, nếu sau này nó dẫn nào đó vác cái bụng kễnh về nhà chắc người làm mẹ như em chết mất."
      "Ừ." Trần Kiều cười, quay sang nắm lấy tay , "Quân Quân, em tốt quá. À, chuyện này chắc chắn xảy ra đâu, em yên tâm, nếu đánh gãy chân Dược Dược."

      Hai người về đến nhà Dược Dược ngủ say từ lúc nào sô pha, Cốc Tử ngắm khuôn mặt ngây thơ của con khi ngủ khỏi mỉm cười hạnh phúc, bế con vào giường ngủ rồi thầm, "Con mình trông đáng quá, thằng bé nhất định trở thành người đàn ông tốt."

      "Thực ra lúc cũng đánh như thế..." Trần Kiều nghe Cốc Tử thế lập tức hùa theo dây máu ăn phần.

      " còn mặt mũi mà thế à?" Cốc Tử làm bộ trừng mắt, lúc có dễ thương biết, nhưng khi làm gia sư cho thấy chẳng đáng chút nào, nếu phải vì món tiền lương hấp dẫn ngày đó chắc sớm co giò chạy. lấy chăn đắp cho Dược Dược rồi vừa đá Trần Kiều vừa nhăn mặt đẩy ra khỏi phòng, "Thực ra lỗi này phải hoàn toàn của , may Dược Dược của chúng ta rất đáng ."

      Trần Kiều hơi tủi thân, ôm chặt rồi đẩy vào tường hôn tới tấp, " cũng đâu xấu đến mức đó, chẳng lẽ chỉ có ưu điểm vậy thôi sao?" Hơi thở gấp dần, nhưng

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10.2

      "Em còn muốn ăn dứa khô nữa, nhớ xin nhiều bơ cho em. Còn cả món... xôi nếp nước dừa trộn đu đủ..."

      "Được." Trần Kiều lại quay sang hỏi Dược Dược thích ăn gì rồi khoác áo xuống. Cốc Tử ngồi sô pha bất giác mỉm cười mãn nguyện, trong lòng lúc này thấy ấm áp vô cùng, có người chiều chuộng quả là thích. Hồi xưa mỗi lần đến tháng thường bị đau bụng, nhưng ở gần mẹ nên chỉ chịu đựng mình, giờ có Trần Kiều rồi khác, có thể nhõng nhẹo, làm nũng với , cơn đau vì thế cũng gần giảm nửa.

      Cốc Tử nằm gọn sô pha vừa xem tivi vừa nhí nhách ăn dứa khô, bàn còn để sẵn bát canh ấm mà Trần Kiều mới mang lên cho . lấy ra miếng dứa khô hua hua trước mặt , " có ăn ,"

      "Dược Dược còn thèm ăn càng xem, em ăn cho đỡ nghiền." Trần Kiều vốn thích đồ ngọt, chỉ nhìn thôi thấy ngấy rồi.
      Cốc Tử ngược lại rất thích món này, cho miếng dứa khô vào miệng rồi quay sang nhìn ra vẻ trêu ngươi, "Được, em ăn cho ann thèm nước miếng thôi, chẹp chẹp..."

      "Em ngốc.." Trần Kiều mấy khi thấy Cốc Tử trong bộ dạng đó nên cốc lên đầu , miệng cười tủm tỉm.

      Nửa đêm Cốc Tử chợt tỉnh giấc, với tay bật đèn làm Trần Kiều cũng tỉnh queo, "Sao thế em?"

      "Em bị ra nhiều quá phải..." Cốc Tử chau mày, cẩn thận bò xuống giường chạy ngay vào nhà vệ sinh, Trần Kiều thấy chỗ nằm cũng có vết máu mặt mũi trắng bệch cả ra, cũng vội bò dậy lấy áo khoác của mình vào nhà vệ sinh đắp lên đôi vai trần của , đứng bên cạnh xoa xoa mặt cho , "Khó chịu lắm em?"

      "Ừm, em sao." Cốc Tử ngáp ngủ.

      Trần Kiều ra ngoài lấy quần chíp và khăn cho Cốc Tử rồi lại đập cốc nước đường đỏ với nước ấm cho uống. lúc sau Cốc Tử mới khoác áo của ra, trông dáng điệu uể oải đầy mệt mỏi, "Trần Kiều, sợ nhìn máu sang ngủ với Dược Dược ."

      ", sao." Trần Kiều lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, lót lớp khăn lên chỗ Cốc Tử vừa nằm, "Em muốn ngủ tiếp hay mình bệnh viện."

      " bệnh viện làm gì, chỉ là đến tháng bình thường thôi mà... Nhưng, lúc nào đó có thể thầm với mẹ được , em muốn ăn mấy đồ bổ đó nữa đâu. Những thứ đó vừa đắt lại khó mua, nhưng... nhưng em muốn ăn... Mà từ sau đừng có lôi em ngâm chân nữa đấy!"

      Cốc Tử mệt mỏi, người cứ như lả do kinh nguyệt ra nhiều quá, vừa được lúc lại muốn vào nhà vệ sinh ngay.

      "Ừ, ừ biết rồi." Trần Kiều đưa tay tắt đèn rồi kéo vào sát mình, xoa xoa người để dễ chịu, luôn miệng thủ thỉ, "Ừ, làm gì hết, làm gì hết nữa..."

      Cốc Tử bị ra nhiều máu quá nên phải ở nhà nghỉ ba hôm liền. Trong mấy ngày đó, Trần Kiều đưa Cốc Tử về nhà bận rồi lựa lời với mẹ chuyện đó. Mẹ Trần Kiều vừa nghe thấy sợ, bà nắm lấy tay Cốc Tử xuýt xoa, "Thế này biết trôi mất bao nhiêu chất dinh dưỡng rồi. được, từ giờ mẹ bảo người mang đồ ăn ngon sang cho các con, Quân Quân được làm nữa, phải ở nhà tịnh dưỡng thời gian, mẹ thấy sắc mặt con tốt lắm."

      Cốc Tử nghe bà Trần thế tròn mắt thất kinh, tình cảnh này đáng khóc trong bi thương quá, khẽ đá vào chân Trần Kiều ra hiệu cho , Trần Kiều vội , "Mẹ, ngày nào mẹ cũng mang đồ ăn cho tụi con như vậy, mẹ nuôi Quân Quân cứ như nuôi...heo ấy à?"

      "Sao, con thích à?" Bà Trần trừng mắt nhìn Trần Kiều, "Còn trẻ như thế này, sức khỏe là hết! Mà con xem thân thể Cốc Tử cân đối như vậy, đừng có học con bé Nhậm Hoằng Tử mà giảm cân gì nhé, ràng là dáng người đẹp lắm rồi mà cứ đòi giảm cân nữa, chẳng mấy chốc chỉ còn trơ bộ xương . À, Trần Kiều, dạo này Hoằng Tử có tới tìm con nữa ?"

      " ạ, nó tìm con có việc gì?" Trần Kiều liến thoắng chớp mắt.

      "Con bé này được rồi! Càng ngày càng tệ, lúc nào cũng ở ngoài lang bạt kỳ hồ, con con đứa gì mà chẳng biết tự trọng gì cả."

      Cốc Tử nghe mẹ chồng thế chẳng biết gì nữa đành ngồi im, bà Trần lại quay ra bảo con dâu, "Quân Quân, Tiểu Kiều thích ra ngoài chơi chẳng sao, đàn ông con trai mà, cũng nên giao thiệp bạn bè, ngoại giao công việc. Nhưng con vẫn phải quy định thời gian cho nó, tuyệt đối cho nó ra ngoài ngủ lang ban đêm, cái gì nên nghe nghe theo, cái gì nghe được phải cấm tuyệt đối. Con xem đó, ba Trần Kiều tính khí khó khăn như vậy, nhưng bao nhiêu năm nay mẹ và ba chưa bao giờ phải lần đỏ mặt tía tai với nhau..."

      "Mẹ à, mẹ khéo ..." Cốc Tử cười hì hì, chợt nghĩ tới ba Trần Kiều, tính tình ông đúng là có hơi cổ quái , tuy rằng bây giờ quan hệ giữa và ông được cải thiện nhiều, nhưng về cơ bản cũng thể gọi là thân thiết được, mỗi lần gặp ông đều cảm thấy mất tự tin cách kỳ lạ.

      chuyện thêm lúc, bà Trần gọi bảo mẫu mang ra ít đồ bổ dưỡng bày khắp mặt bàn, trước mặt con dâu và con trai, "Các con mau ăn , vừa ăn vừa chuyện."

      hiểu sao bà Trần ngày càng có cảm tình với Cốc Tử, phần vì thấy mẹ con chuyện rất hợp, thành ra có chuyện gì bà cũng đem ra với , Cốc Tử nghe mẹ chồng chuyện cũng cười hì hì tám chuyện với bà. Bà Trần còn nghe con dâu có viết tiểu thuyết nữa cũng tò mò, còn bảo lúc nào đưa cho bà quyển để đọc, Trần Kiều định gì đó nhưng Cốc Tử vội đạp chân vì sợ lỡ lời, "Vâng, chắc hai tháng nữa có sách mới ra, nhưng là sách cho tuổi teen ấy mẹ ạ."

      " sao, sao, mẹ đọc được hết, con cũng thấy mẹ còn trẻ đấy thôi." Bà Trần cười híp cả mắt rồi lại tiếp, "Cho mẹ vài quyển có được ?"
      Cốc Tử ngẩn người ra, Trần Kiều vội đỡ lời, "Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ lại định mang sách của ấy khoe ạ?"

      "Ha ha, có sao nào, Tiểu Quân là con dâu mẹ mà. Trong số bạn bè mẹ, người có tiền nhiều nhưng người có văn hoá mấy đâu..."

      Cốc Tử bất giác nghẹn họng, 'người có văn hoá', ngượng ngùng, "Mẹ ơi, chỉ là mấy cuốn sách trẻ con thôi, có gì to tát đâu ạ."

      " sao, khoe với họ lấy hình thức là được rồi." Bà Trần đắc ý cười lớn, "Mẹ muốn cho bọn họ thấy con dâu mẹ cũng có tài lắm chứ bộ. Mà như vậy mẹ cũng có thêm chút thể diện."

      Lúc đầu bà Trần còn có ý định thăm dò thương lượng, nhưng giờ chắc chắn như đinh đóng cột thế này khiến Cốc Tử như bị đặt vào thế rồi, dám gì thêm. May mà cũng chẳng coi trọng lắm mấy thứ đánh giá này nọ của thiên hạ, nên dù có đôi chút chột dạ trước thái độ hồ hởi như thế của mẹ đối với tiểu thuyết của mình, vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lát sau, bà Trần lại quay sang Cốc Tử, "Mấy món này ngon con? Mẹ biết con thích ăn mấy món ngấy quá, nên dặn họ làm thanh đạm thôi, nhưng cái này nhiều chất dinh dưỡng lắm đó con, người khác có mà ăn đâu."

      "Con cảm ơn mẹ." Cốc Tử vốn chẳng muốn biết đấy là món gì, với đồ bổ thứ nào cũng khó ăn cả, càng khó tìm càng quý hiếm, ăn lại càng thấy buồn nôn. Bà Trần vẫn cười hỉ hả, "Hôm qua ông nội các con nằm mơ, nửa đêm gọi điện cho ta bảo Cốc Tử có tin vui rồi..."

      Đến lúc này thực Cốc Tử biết gì hơn cả, chỉ muốn khóc, Trần Kiều cười hì hì vỗ vai mẹ, "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con, chuyện này vội được. Khi nào con có thời gian rảnh, tâm lý thoải mái Cốc Tử mới dễ có em bé được..."

      Cốc Tử vốn định kế hoạch, chỉ có con thôi, nhưng ai trong gia đình Trần Kiều cũng thích đông con nhiều cháu. Mà đâu phải chưa sinh chứ, có Dược Dược kháu khỉnh đáng như thế rồi còn gì, vẫn phải sinh thêm sao? Có điều cũng phải lại, nếu quyết định sinh thêm đứa nữa, thời điểm này cũng được coi là thích hợp, muốn làm thai phụ khi lớn, đẻ xong toan về già.

      Còn nhớ lúc Dược Dược còn nó chỉ muốn có thêm em để chơi cùng, nhưng giờ chắc có lẽ thằng bé còn như cầu đó

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :